← Quay lại trang sách

Chương 25

Trong suốt một tuần không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ công việc làm ăn ngày thường của tôi, có nghĩa là hầu như chẳng có công việc làm ăn nào. Một buổi sáng, George Peters của tổ chức Carne gọi cho tôi và nói với tôi rằng anh tình cờ đi qua Sepulveda Canyon và đã tò mò ghé vào chỗ bác sĩ Verringer. Nhưng bác sĩ Verringer đã không còn ở đó nữa. Nửa tá đội khảo sát đang lập bản đồ đường cho một phân khu. Những người mà anh trò chuyện thậm chí chưa bao giờ nghe nói về bác sĩ Verringer.

“Lão già tội nghiệp bị đóng cửa do một khế ước trái phiếu,” Peters nói. “Tôi đã kiểm tra. Họ đã cho ông ta một ngàn đồng bồi thường việc từ bỏ tranh chấp chỉ để tiết kiệm thời gian và chi phí, và bây giờ rõ ràng có kẻ nào đó sẽ kiếm được một triệu đô la, từ việc cắt đất phân lô làm nhà ở. Đó là sự khác biệt giữa tội phạm và kinh doanh. Muốn kinh doanh phải có vốn. Đôi khi tôi nghĩ đó là điểm khác biệt duy nhất.”

“Một nhận xét cay độc chính xác,” tôi nói, “nhưng tội phạm lớn cũng cần vốn.”

“Vốn đến từ đâu, anh bạn? Cũng không phải từ những tên đánh cướp cửa hàng tạp hóa. Thôi chào. Hẹn sớm gặp lại.”

Tối thứ Năm, 11 giờ kém 10 phút, Wade dựng tôi dậy. Giọng anh đặc nghẹt, gần như khào khào, nhưng không hiểu sao tôi nhận ra. Tôi có thể nghe thấy những hơi thở hổn hển gấp gáp qua điện thoại.

“Tôi đang ở trong tình trạng tồi tệ, Marlowe. Rất tệ. Tôi đã tuột mất dây neo rồi. Anh có thể đến đây gấp được không?”

“Chắc chắn rồi, nhưng hãy để tôi nói chuyện với cô Wade một phút.”

Anh không trả lời. Có một âm thanh đổ vỡ, sau đó là sự im lặng chết chóc, rồi giây lát sau là tiếng đập ầm ầm xung quanh. Tôi la hét gì đó vào điện thoại nhưng không nhận được câu trả lời. Thời gian trôi qua. Cuối cùng là tiếng tách nhẹ của ống nghe được gác lên và tiếng vo vo của một đường dây mở. Trong năm phút tôi đã lên đường. Tôi đến nơi trong vòng hơn nửa giờ không biết bằng cách nào. Tôi đã vượt qua con đèo như mọc cánh và đâm lên đại lộ Ventura ngược chiều và rẽ trái bằng cách nào đó và luồn lách giữa đám xe tải và nói chung là tự biến mình thành một thằng ngốc. Tôi đã đi qua Encino với tốc độ chín mươi, đèn pha quét rìa ngoài của những chiếc xe đậu bên đường khiến bất kỳ ai định băng qua có thể đứng sững sờ ngay lập tức. Tôi đã có được sự may mắn mà thông thường chỉ xuất hiện khi ta không thèm để ý. Không cảnh sát, không còi báo động, không đèn hiệu đỏ nhấp nháy. Chỉ có những hình dung về chuyện đang xảy ra trong dinh thự của Wade và những hình ảnh đó không mấy dễ chịu. Cô ấy ở một mình trong nhà với một gã say, cô ấy nằm dưới chân cầu thang với cái cổ gãy, cô ấy ở sau cánh cửa khóa và một kẻ hú hét bên ngoài cố gắng phá cửa vào, cô ấy đang chạy chân trần trên con đường đầy ánh trăng và một gã da đen cao to với con dao chặt thịt đang đuổi theo cô.

Hoàn toàn không có chuyện gì tương tự xảy ra. Khi tôi bẻ lái xe vào lối đi của họ, đèn sáng khắp nhà và cô ấy đang đứng ở ngưỡng cửa để ngỏ với điếu thuốc trên miệng. Tôi xuống xe và bước qua những phiến đá lát về phía cô ấy. Cô mặc quần thụng và áo sơ mi hở cổ. Cô bình thản nhìn tôi. Nếu có bất kỳ kích động nào, nó nằm ở chỗ tôi.

Câu đầu tiên tôi nói cũng dở hơi như những hành vi còn lại của tôi. “Tôi tưởng cô không hút thuốc.”

“Gì cơ? Không, tôi không thường hút.” Cô rút điếu thuốc ra nhìn rồi thả rơi và giẫm lên, “Thỉnh thoảng. Anh ấy đã gọi cho bác sĩ Verringer!”

Đó là một giọng nói bình thản xa xôi, một giọng nói vào ban đêm trên mặt hồ. Hoàn toàn thoải mái.

“Anh ta không thể,” tôi nói. “Bác sĩ Verringer không sống ở đó nữa. Anh ta đã gọi cho tôi.”

“Ồ vậy ư? Tôi chỉ nghe thấy anh ấy gọi điện thoại và yêu cầu một người nào đó đến gấp. Tôi tưởng là bác sĩ Verringer.”

“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

“Anh ấy ngã,” cô nói. “Chắc anh ấy đã ngửa ghế ra sau quá xa. Anh ấy đã từng làm như vậy trước đây. Đầu anh va vào cái gì đó. Chảy một ít máu, không nhiều.”

“Được rồi,” tôi nói. “Chúng ta không muốn có nhiều máu. Bây giờ anh ta ở đâu, tôi vừa hỏi cô.”

Cô ấy nghiêm trang nhìn tôi. Rồi cô chỉ tay. “Ở đâu đó ngoài kia. Bên lề đường hay trong bụi cây dọc hàng rào.”

Tôi nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào cô ấy. “Chúa tôi, cô không đi xem à?” Lúc này tôi nhận định là cô bị sốc. Rồi tôi nhìn lại phía bãi cỏ. Tôi không nhìn thấy gì nhưng có một cái bóng nặng nề gần hàng rào.

“Không, tôi không nhìn,” cô nói khá bình tĩnh. “Ông đi mà tìm anh ấy. Tôi đã chịu đựng tất cả những gì tôi có thể. Tôi đã chịu đựng hơn cả những gì tôi có thể. Ông đi mà tìm anh ấy.”

Cô quay lại và bước vào nhà, để cửa mở. Cô không đi được xa. Cách cửa chừng một thước, cô đổ gục xuống sàn và nằm đó. Tôi bế cô lên và đặt cô nằm trên một trong hai chiếc sofa lớn đối diện nhau hai bên chiếc bàn trà dài màu vàng. Tôi bắt mạch cho cô. Cũng không quá yếu hay không ổn dịnh. Đôi mắt cô nhắm nghiền và mí mắt có màu xanh mờ. Tôi để cô ấy ở đó và trở ra bên ngoài.

Anh ta nằm ở đó, như cô nói. Anh nằm nghiêng dưới bóng cây dâm bụt. Mạch đập nhanh và hơi thở của anh không tự nhiên. Phía sau đầu anh có cái gì đó nhớp nháp. Tôi nói chuyện với anh và lay anh một chút. Tôi tát vào mặt anh vài cái. Anh lầm bầm nhưng không tỉnh lại. Tôi kéo anh ngồi dậy và vòng một cánh tay anh qua vai tôi và xốc anh lên trong khi tôi quay lưng về phía anh và quờ quạng tìm cách chống chân. Tôi không trụ được. Anh nặng như một khối bê tông. Cả hai chúng tôi ngã ngồi xuống bãi cỏ và tôi hít một hơi ngắn rồi thử lại. Cuối cùng, tôi xốc anh lên lưng như lính cứu hỏa và hì hục lội qua bãi cỏ về hướng cửa trước đang mở. Khoảng cách đó dài không kém một chuyến khứ hồi đến Xiêm La. Hai bậc thang hàng hiên cao mười thước. Tôi loạng choạng đi đến một chiếc sofa và đẩy anh lăn xuống. Khi tôi đứng thẳng trở lại, xương sống của tôi như thể bị cụp ít nhất ba chỗ. Eileen Wade không còn ở đó nữa. Cả căn phòng chỉ có mình tôi. Lúc này tôi quá đuối sức để quan tâm xem còn ai khác ở đâu. Tôi ngồi xuống nhìn anh và lấy lại hơi. Rồi tôi kiểm tra đầu anh. Nó dính đầy máu. Tóc anh bết lại. Trông không quá nghiêm trọng nhưng anh không bao giờ biết vết thương ở đầu sẽ thế nào.

Sau đó, Eileen Wade hiện ra đứng bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn xuống anh với vẻ mặt xa xăm.

“Tôi xin lỗi vì đã ngất đi,” cô nói. “Tôi không biết tại sao.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên gọi bác sĩ.”

“Tôi đã gọi điện cho bác sĩ Loring. Anh ấy là bác sĩ của tôi, ông biết đấy. Anh ấy không muốn đến.”

“Thử gọi người khác đi.”

“Ồ, anh ấy đang đến,” cô nói. “Anh ấy không muốn. Nhưng anh ấy sẽ đến ngay khi anh ấy có thể xoay xở được.”

“Candy đâu?”

“Hôm nay là ngày nghỉ của cậu ta. Thứ Năm. Đầu bếp và Candy được nghỉ mỗi thứ Năm. Đó là chuyện bình thường xung quanh đây. Ông có thể đưa anh ấy lên giường không?”

“Không có sự giúp đỡ thì không thể. Cô nên lấy một tấm thảm hoặc chăn. Buổi đêm nay ấm áp, nhưng những trường hợp như thế này rất dễ bị viêm phổi.”

Cô nói sẽ đi lấy tấm thảm. Tôi nghĩ cô ấy thật quá tử tế. Nhưng tôi đã không thông minh cho lắm. Tôi đã quá đuối sức vì cõng anh ta.

Chúng tôi đắp tấm thảm hấp lên người anh và mười lăm phút sau, bác sĩ Loring đến, với chiếc cổ áo hồ cứng, cặp kính không vành và vẻ mặt của một người đàn ông được yêu cầu dọn dẹp bãi chó nôn.

Anh ta kiểm tra đầu Wade. “Một vết cắt và vết bầm trên bề mặt,” anh nói. “Không có khả năng bị chấn động não. Tôi phải nói rằng nhịp thở sẽ cho biết khá rõ tình trạng của anh ta.”

Anh với lấy chiếc mũ của mình. Anh nhặt chiếc túi của mình.

“Hãy giữ ấm cho anh ta,” anh nói. “Cô có thể nhẹ nhàng gội đầu cho anh ta và gột bỏ máu. Anh ta sẽ khỏi khi tỉnh ngủ.”

“Tôi không thể đưa anh ta lên lầu một mình được, bác sĩ,” tôi nói.

“Vậy thì để anh ta ở đó đi.” Anh ta nhìn tôi không quan tâm. “Chúc ngủ ngon, cô Wade. Như cô biết tôi không nhận điều trị cho người nghiện rượu. Ngay cả khi tôi nhận, chồng cô vẫn không phải là bệnh nhân của tôi. Tôi chắc rằng cô hiểu điều đó.”

“Không ai yêu cầu ông điều trị cho anh ta,” tôi nói. “Tôi nhờ ông giúp đỡ đưa anh ta vào phòng ngủ để tôi có thể thay quần áo cho anh ta.”

“Và ông là ai?” Bác sĩ Loring lạnh lùng hỏi tôi.

“Tên tôi là Marlowe. Tôi đã đến đây một tuần trước. Vợ của ông đã giới thiệu tôi.”

“Thú vị,” anh ta nói. “Ông quen biết vợ tôi như thế nào?”

“Chuyện đó quan trọng cái quái gì? Tôi chỉ muốn...”

“Tôi không quan tâm đến những gì ông muốn,” anh ta cắt ngang lời tôi. Anh ta quay sang Eileen, khẽ gật đầu và bước đi. Tôi chặn giữa anh ta và cánh cửa rồi tựa lưng vào nó.

“Chờ một chút, bác sĩ. Chắc lâu lắm rồi kể từ lần cuối ông xem lại đoạn văn nhỏ gọi là Lời thề Hippocrates. Người này đã gọi điện thoại cho tôi và tôi sống cách đây khá xa. Anh ấy ở trong tình trạng rất xấu và tôi đã vi phạm mọi luật giao thông của tiểu bang để chạy đến đây. Tôi thấy anh ấy nằm trên đất và tôi cõng anh ấy vào đây và tin tôi đi, anh ấy không phải là mớ lông vũ. Người giúp việc đi vắng và không có ai ở đây để giúp tôi đưa Wade lên lầu. Ông thấy chuyện này thế nào?”

“Tránh đường cho tôi,” anh ta rít qua kẽ răng. “Hoặc tôi sẽ gọi tới đồn của cảnh sát trưởng và yêu cầu họ cử một cảnh sát đến. Với tư cách một người chuyên nghiệp...”

“Với tư cách một người chuyên nghiệp, ông là một đống phân bọ chét,” tôi nói, và tránh đường cho anh ta.

Anh ta giận chín người, chậm nhưng rõ rệt. Anh ta nghẹn mật đắng dâng lên trong cổ. Rồi anh ta mở cửa đi ra ngoài. Anh ta đóng cửa cẩn thận. Khi anh ta đang đóng cửa, anh ta nhìn vào tôi. Đó là cái nhìn độc ác tôi từng thấy trên một khuôn mặt độc ác như tôi từng thấy.

Khi tôi quay lại, Eileen đang mỉm cười. “Có gì vui?” Tôi gầm gừ.

“Ông. Ông không quan tâm ông nói gì với mọi người, đúng không? Ông không biết bác sĩ Loring là ai à?”

“Biết, và tôi biết ông ta là người như thế nào.”

Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Giờ này Candy hẳn phải về nhà rồi,” cô nói. “Tôi sẽ đi xem. Cậu ấy có một căn phòng phía sau nhà để xe.”

Cô ấy đi ra ngoài qua cổng tò vò và tôi ngồi xuống nhìn Wade. Nhà văn vĩ đại tiếp tục ngáy. Mặt anh đẫm mồ hôi nhưng tôi vẫn đắp tấm thảm trên người anh. Vài phút sau, Eileen quay lại và dẫn theo Candy.