Chương 26
Anh chàng người Mễ mặc áo sơ mi thể thao ca rô đen trắng, quần đen ủi xếp nếp dày không có thắt lưng, giày da hoẵng hai tông màu đen trắng, sạch sẽ không tì vết. Mái tóc đen dày của cậu được chải thẳng ra sau và bóng mượt bằng một loại dầu hoặc kem dưỡng tóc nào đó.
“Thưa ngài,” cậu ta nói, và phác một điệu chào giễu cợt.
“Giúp ông Marlowe khiêng chồng tôi lên lầu, Candy. Anh ấy ngã và tự làm mình bị thương. Xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Không có chi, thưa bà.” Candy mỉm cười nói.
“Tôi nghĩ tôi sẽ từ biệt,” cô nói với tôi. “Tôi kiệt sức. Candy sẽ mang đến cho ông bất cứ thứ gì ông muốn.”
Cô từ từ đi lên cầu thang. Candy và tôi cùng quan sát cô ấy.
“Một con búp bê,” cậu ngang nhiên nói. “Ông ở lại qua đêm?”
“Khó đấy.”
“ Thật đáng tiếc. Cô ấy rất cô đơn, cô gái đó.”
“Bỏ ánh mắt lòe lòe đó đi, nhóc. Hãy đặt người này lên giường.”
Cậu ta buồn bã nhìn Wade đang ngáy trên sofa. “Cậu bé tội nghiệp,” cậu thì thầm. “Say như hũ chìm.”
“Anh ta có thể say như heo nái nhưng chắc chắn không bé bỏng đâu,” tôi nói. “Cậu nắm đằng chân.”
Chúng tôi khiêng anh ta lên và thậm chí với hai người khiêng, anh ta vẫn nặng như một chiếc quan tài bằng chì. Ở đầu cầu thang tầng hai, chúng tôi đi dọc theo một hành lang ngỏ, qua một cánh cửa đóng. Candy hất cằm chỉ vào nó.
“Bà chủ,” cậu thì thầm. “Ông gõ rất nhẹ có thể bà ấy cho ông vào.”
Tôi không nói gì vì tôi cần cậu ta. Chúng tôi tiếp tục khiêng cái thây rẽ vào một cánh cửa khác và ném anh ta lên giường. Sau đó, tôi nắm lấy cánh tay của Candy ở vị trí cao gần vai nơi những ngón tay bấm thật chặt có thể gây đau đớn. Tôi đảm bảo tay tôi làm cậu ta đau. Cậu ta nhăn mặt một chút rồi đanh mặt lại.
“Tên cậu là gì, thằng mọi ?”
“Bỏ tay ra khỏi người tôi,” cậu ta quát. “Và đừng gọi tôi là mọi. Tôi không phải bọn Mễ. Tên tôi là Juan Garcia de Soto y Sotomayor. Tôi là người Chile.”
“Được rồi, Don Juan. Đừng vượt rào ở đây. Giữ cho mồm miệng sạch sẽ khi cậu nói về những người thuê cậu làm.”
Cậu ta vùng ra và lùi lại, đôi mắt đen bừng lên giận dữ. Tay cậu luồn vào trong áo và lấy ra một con dao dài, mỏng. Cậu ta cân bằng mũi dao trên lòng bàn tay, thậm chí không thèm liếc nhìn nó. Sau đó, cậu ta thả tay xuống và bắt lấy cán dao trong khi nó lơ lửng trên không. Động tác được thực hiện rất nhanh và không cần cố sức. Tay cậu ta giơ cao ngang vai, rồi búng về phía trước và con dao bay trong không khí và treo lủng lẳng trên thanh gỗ của khung cửa sổ.
“Cẩn thận, thưa ngài!” Cậu nói với một nụ cười mỉa mai rành rành. “Và thu móng vuốt của ông lại. Không ai được giỡn mặt với tôi.”
Cậu ta uyển chuyển băng qua phòng và rút con dao ra khỏi thớ gỗ, tung nó lên không trung, nhón chân và bắt lấy nó sau lưng. Trong tích tắc, nó biến mất dưới áo cậu.
“Điêu luyện,” tôi nói, “nhưng hơi lòe loẹt một chút.”
Cậu ta lướt đến gần tôi, mỉm cười chế giễu.
“Và nó có thể khiến cậu gãy khuỷu tay,” tôi nói. “Như thế này.”
Tôi nắm lấy cổ tay phải của cậu ta, giật cậu ta mất thăng bằng, lật người sang một bên và ra phía sau một chút, đồng thời đưa cánh tay cong lên dưới phần sau khớp khuỷu tay của cậu. Tôi ấn xuống, lấy cẳng tay làm điểm tựa.
“Một cú giật mạnh,” tôi nói, “và khớp khuỷu tay của cậu gãy. Một vết nứt là đủ. Cậu sẽ mất tiết mục ném dao vài tháng. Giật mạnh hơn một chút và cậu sẽ xong đời vĩnh viễn. Cởi giày của ông Wade ra.”
Tôi buông cậu ra và cậu cười toe toét với tôi. “Ngón võ hay,” cậu nói. “Tôi sẽ nhớ.”
Cậu quay sang Wade và nắm lấy một chiếc giày, rồi khựng lại. Có một vệt máu trên gối.
“Ai chém ông chủ?”
“Không phải tôi, anh bạn. Anh ta ngã và đập đầu vào một cái gì đó. Nó chỉ là một vết cắt nông. Bác sĩ đã đến xem.”
Candy từ từ thở ra. “Ông thấy ông ấy ngã à?”
“Trước khi tôi đến đây. Cậu thích anh chàng này, phải không?”
Cậu ta không trả lời tôi. Cậu cởi giày ra. Chúng tôi cởi quần áo cho Wade từng chút một và Candy lôi ra một bộ đồ ngủ màu xanh lá cây và bạc. Chúng tôi tròng nó lên người Wade và đưa anh ta vào giường, đắp chăn kỹ càng. Anh vẫn đẫm mồ hôi và vẫn ngáy, Candy buồn bã nhìn anh, lắc lư cái đầu bóng mượt từ bên này sang bên kia, chậm rãi.
“Phải có người chăm sóc ông ấy,” cậu ta nói. “Tôi đi thay quần áo.”
“Đi ngủ đi. Tôi sẽ chăm sóc anh ta. Tôi có thể gọi cho cậu nếu tôi cần.”
Cậu ta đối mặt với tôi. “Ông nên chăm sóc ông ấy cho tốt,” cậu nói bằng một giọng thật khế. “Thật tốt.”
Cậu ra khỏi phòng. Tôi đi vào phòng tắm và lấy một chiếc khăn ướt và một chiếc khăn tắm dày. Tôi lật nghiêng người Wade một chút và trải chiếc khăn tắm lên gối rồi lau sạch vết máu trên đầu anh thật nhẹ nhàng để không chảy máu trở lại. Sau đó, tôi thấy rõ một vết cắt nông và gọn dài khoảng năm phân. Chẳng là gì cả. Bác sĩ Loring đã nói đúng. Khâu nó lại càng tốt nhưng có lẽ không thực sự cần thiết. Tôi tìm kéo và cắt vừa đủ một mảng tóc để có thể dán một miếng băng cá nhân. Sau đó, tôi đặt anh nằm ngửa trở lại và lau rửa mặt. Tôi nghĩ đó là một sai lầm.
Anh mở mắt ra. Lúc đầu, mắt anh mông lung và không tập trung, sau đó chúng sáng lên và anh nhìn thấy tôi đang đứng cạnh giường. Tay anh giơ lên đầu và sờ thấy băng dán. Anh lầm bầm điều gì đó, rồi giọng anh cũng trở nên rõ ràng.
“Ai đánh tôi? Anh?” Bàn tay anh lần sờ băng dán.
“Không ai đánh anh cả. Anh đã bị ngã.”
“Bị ngã? Khi nào? Ở đâu?”
“Chỗ mà anh gọi điện. Anh đã gọi cho tôi. Tôi nghe anh bị ngã. Qua điện thoại.”
“Tôi đã gọi cho anh?” Anh chậm rãi cười toe toét. “Lúc nào cũng sẵn sàng, phải không anh bạn? Mấy giờ rồi?”
“Hơn một giờ sáng.”
“Eileen đâu?”
“Đã đi ngủ rồi. Cô ấy đã rất khổ sở.”
Anh im lặng suy nghĩ về chuyện đó. Đôi mắt anh đầy đau đớn. “Tôi có...” Anh ngừng lại và nhăn mặt.
“Theo như tôi biết thì anh không động vào cô ấy. Nếu anh định hỏi điều đó. Anh chỉ lang thang ngoài vườn và ngất ở gần hàng rào. Đừng nói nữa. Ngủ đi.”
“Ngủ,” anh nói khẽ và chậm rãi, như một đứa trẻ đang đọc thuộc lòng bài học của nó. “Là như thế nào?”
“Có lẽ một viên thuốc sẽ giúp anh. Có sẵn không?”
“Trong ngăn kéo. Bàn ngủ.”
Tôi mở nó ra và tìm thấy một lọ nhựa có viên nang màu đỏ bên trong. Seconal, một viên rưỡi. Đơn thuốc của bác sĩ Loring. Bác sĩ Loring tốt bụng đó. Đơn thuốc cho bà Roger Wade. Tôi lắc hai viên ra, đặt lọ thuốc trở lại chỗ cũ và rót một ly nước từ bình giữ nhiệt trên bàn ngủ. Anh nói một viên là đủ. Anh uống thuốc, thêm chút nước rồi lại nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà. Thời gian trôi qua. Tôi ngồi trên ghế và quan sát anh. Anh dường như không buồn ngủ. Rồi anh chậm rãi nói:
“Tôi nhớ ta một chuyện. Giúp tôi một việc, Marlowe. Tôi đã viết vài thứ điên rồ mà tôi không muốn Eileen nhìn thấy. Nó nằm trên máy đánh chữ dưới nắp đậy. Xé nó giùm cho tôi.”
“Chắc chắn rồi. Đó là tất cả những gì anh còn nhớ?”
“Eileen không sao chứ? Chắc chắn về điều đó chứ?”
“Đúng. Cô ấy chỉ mệt thôi. Bỏ nó đi, Wade. Đừng nghĩ ngợi nữa. Lẽ ra tôi không nên hỏi anh.”
“Đừng nghĩ ngợi, anh ấy bảo thế.” Giọng anh lúc này có chút lơ mơ. Anh đang nói như thể trò chuyện với chính mình. “Ngừng nghĩ, ngừng mơ mộng, ngừng yêu, ngừng ghét. Ngủ ngon, hoàng tử ngọt ngào. Tôi sẽ uống viên thuốc kia.”
Tôi đưa thuốc cho anh ta với một ít nước nữa. Anh lại nằm xuống, lần này anh quay đầu lại để có thể nhìn thấy tôi. “Nghe này, Marlowe, tôi đã viết vài thứ mà tôi không muốn Eileen...”
“Anh đã nói với tôi rồi. Tôi sẽ làm việc đó khi anh ngủ.”
“Ồ. Cảm ơn. Thật tuyệt khi có anh bên cạnh. Rất tuyệt.”
Một khoảng lặng dài nữa. Mí mắt anh bắt đầu trĩu xuống.
“Đã bao giờ giết người chưa, Marlowe?”
“Rồi.”
“Cảm giác kinh tởm, phải không?”
“Một số người thích nó.”
Mắt anh đã nhắm nghiền. Sau đó, chúng lại mở ra, nhưng có vẻ mơ hồ. “Làm sao họ có thể?”
Tôi không trả lời. Mí mặt lại hạ xuống, rất từ từ, giống như tấm màn buông chậm trong rạp hát. Anh bắt đầu ngáy. Tôi đợi thêm một chút. Sau đó, tôi giảm ánh sáng trong phòng và đi ra ngoài.