Chương 27
Tôi dừng lại trước cửa phòng Eileen và lắng nghe. Tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh chuyển động nào bên trong, vì vậy tôi không gõ cửa. Nếu cô muốn biết tình trạng anh ta thế nào, điều đó tùy cô. Ở tầng dưới, phòng khách trông sáng sủa và trống trải. Tôi tắt một vài ngọn đèn. Từ phía gần cửa trước, tôi nhìn lên hành lang tầng hai. Phần giữa của phòng khách vươn lên hết chiều cao của bức tường nhà và những thanh xà cắt ngang đồng thời cũng nâng đỡ hành lang. Hành lang rộng và có lan can chắc chắn viền hai bên cao khoảng một mét. Mặt trên và mặt đứng được cắt vuông vắn để khớp với các thanh xà ngang. Phòng ăn thông với một cửa vòm hình vuông đóng lại bằng hai cánh cửa chớp đôi. Tôi đoán bên trên nó là phòng ở của gia nhân. Phần này của tầng hai đã được xây tường kín nên sẽ có một cầu thang khác từ phòng bếp dẫn lên. Phòng của Wade nằm trong góc ngang qua phòng làm việc của anh. Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng từ cánh cửa đang mở của anh phản chiếu trên trần nhà cao và tôi có thể nhìn thấy đố cửa trên cùng cửa phòng anh.
Tôi tắt tất cả đèn trừ một chiếc đèn đứng và băng qua phòng làm việc. Cửa đóng nhưng hai ngọn đèn được thắp sáng, một ngọn đèn đứng ở cuối chiếc trường kỷ bọc da và một ngọn đèn bàn có chụp đèn. Chiếc máy đánh chữ được đặt trên một giá đỡ nặng nề dưới đèn và bên cạnh nó trên bàn là một mớ giấy vàng lộn xộn. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đệm và nghiên cứu cách bài trí. Điều tôi muốn biết là anh bị thương ở đầu như thế nào. Tôi ngồi trên ghế của anh, điện thoại bên tay trái. Lò xo ghế đã được cài ở nấc rất yếu. Nếu tôi ngả người ra sau và ngã ngửa, đầu tôi có thể va vào góc bàn. Tôi làm ẩm khăn tay của mình và chà mặt gỗ. Không có máu, không có gì ở đó. Có rất nhiều vật dụng trên bàn, bao gồm một dãy sách giữa những con voi bằng đồng và một lọ mực thủy tinh hình vuông kiểu cũ. Tôi đã thử tất cả nhưng không có kết quả. Dù sao việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì nếu ai đó đã đánh gục anh, vũ khí không nhất thiết phải ở trong phòng. Và không có ai làm điều đó. Tôi đứng dậy và bật đèn trên gờ tường. Chúng rọi đến mọi góc tối và tất nhiên câu trả lời rất đơn giản. Một chiếc sọt rác bằng kim loại hình vuông đang nằm nghiêng trên tường, giấy rơi vãi. Nó không thể tự di chuyển đến đó, vì vậy nó đã bị ném hoặc đá vào đó. Tôi quẹt thử các góc nhọn của nó bằng chiếc khăn tay ẩm. Lần này tôi thấy vệt máu màu nâu đỏ. Không có gì bí ẩn. Wade đã ngã và đập đầu vào góc nhọn của sọt rác, rất có thể là một cú đập sượt qua, anh tự đứng dậy và đá cái thứ chết tiệt đó vào góc phòng. Quá dễ.
Sau đó, anh uống nhanh một ly nữa. Rượu đặt trên bàn trà trước đi văng. Một cái chai rỗng, một cái chai khác đầy ba phần tư, một bình giữ nhiệt đựng nước và một cái tô bạc đựng nước đá đã tan. Chỉ có một chiếc ly và nó là cỡ lớn khuyến mại.
Sau khi uống xong, anh cảm thấy khá hơn một chút. Anh mơ màng nhận thấy chiếc điện thoại bị rơi khỏi giá và rất có thể không còn nhớ mình đã làm gì. Vì vậy, anh chỉ cần đi qua và đặt nó trở lại trên giá đỡ. Thời gian vừa vặn. Điện thoại có một loại tính chất ép buộc nào đó. Những con người ôm đồm máy móc của thời đại chúng ta yêu thích nó, ghét bỏ nó và sợ hãi nó. Nhưng Wade luôn tôn trọng nó, ngay cả khi anh ấy say. Chiếc điện thoại này là món đồ thờ.
Bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ chào hỏi vào ống nói trước khi cúp máy, để cho chắc chắn. Nhưng một người đàn ông lơ mơ vì rượu và vừa mới ngã thì không nhất thiết. Dù sao điều đó không quan trọng. Vợ anh có thể đã làm điều đó, cô có thể nghe thấy tiếng ngã và tiếng loảng xoảng khi cái sọt rác đập vào tường và cô bước vào phòng làm việc. Cũng vào khoảng thời gian đó, ly rượu cuối cùng bốc lên đầu và anh sẽ loạng choạng ra khỏi nhà, băng qua bãi cỏ phía trước và ngất đi nơi tôi đã tìm thấy anh. Ai đó đang chạy đến vì anh. Lúc này anh không còn biết đó là ai. Có thể là bác sĩ Verringer tốt bụng.
Tới đây đã rõ. Vậy vợ anh đã làm gì? Cô không thể đối phó với anh hoặc lý luận với anh và có thể cô sợ phải làm việc đó. Vì vậy, cô sẽ gọi người nào đó đến giúp. Những người hầu đã ra ngoài, vì vậy cô phải gọi điện thoại. Chà, cô đã gọi cho ai đó. Cô đã gọi bác sĩ Loring tốt bụng. Tôi cứ tưởng rằng cô gọi cho anh ta sau khi tôi đến đó. Cô không hề nói như vậy.
Từ đoạn này trở đi mọi việc không hoàn toàn khớp với nhau. Bạn cho rằng cô ấy sẽ đi tìm chồng, thấy được anh và biết chắc chắn rằng anh không bị thương. Anh sẽ không ốm khi nằm trên đất trong một đêm mùa hè ấm áp. Cô không thể di chuyển anh. Tôi đã kiệt sức khi làm điều đó. Nhưng bạn không nghĩ rằng sẽ thấy cô đứng hút thuốc ở ngưỡng cửa, không biết hoặc chỉ mơ hồ biết anh đang ở đâu. Phải không? Tôi không biết cô đã trải qua những gì với anh, anh nguy hiểm đến mức nào trong tình trạng đó, cô có thể đã hoảng sợ đến mức nào khi lại gần anh. “Tôi đã chịu đựng tất cả những gì tôi có thể,” cô đã nói với tôi khi tôi đến. “Ông đi mà tìm anh ấy.” Sau đó, cô đã đi vào nhà và ngất xỉu.
Việc này vẫn khiến tôi thấy lấn cấn, nhưng tôi phải tạm chấp nhận nó như thế. Tôi phải giả định rằng khi cô ấy thường xuyên đối mặt với hoàn cảnh này và biết rằng mình không thể làm gì ngoài việc chờ nó qua đi, thì cô ấy sẽ ứng phó như vậy. Chỉ vậy thôi. Chờ nó qua đi. Để anh ấy nằm ngoài đó trên mặt đất cho đến khi có người mang thiết bị đến xử lý anh ta.
Nó vẫn khiến tôi thấy lấn cấn. Tôi cũng thấy lấn cấn rằng cô bỏ đi và tự nhốt mình vào phòng riêng trong khi Candy và tôi đưa chồng cô lên giường đi ngủ. Cô nói rằng cô yêu anh chàng này. Anh là chồng của cô, họ đã kết hôn được năm năm, anh thực sự là một người rất đàng hoàng khi tỉnh táo, đó là lời chính cô nói. Khi say, anh ta là một loại người khác, một thứ gì đó phải tránh xa vì anh ta rất nguy hiểm. Được rồi, bỏ chuyện này đi. Nhưng không hiểu sao nó vẫn khiến tôi thấy lấn cấn. Nếu cô thực sự sợ hãi, cô đã không đứng đó hút thuốc giữa cánh cửa mở. Nếu cô chỉ cảm thấy cay đắng, thu mình lại và ghê tởm, cô sẽ không ngất đi.
Có một chuyện gì đó nữa. Có lẽ một người phụ nữ khác. Cô mới chỉ phát hiện ra lúc đó. Linda Loring? Có thể. Bác sĩ Loring đã nghĩ như vậy và nói như vậy hết sức công khai.
Tôi ngừng suy nghĩ về chuyện này và mở nắp máy đánh chữ ra. Món đồ ở đó, vài tờ giấy đánh máy màu vàng rời rạc mà tôi phải hủy để Eileen không nhìn thấy chúng.
Tôi mang chúng đến sofa và quyết định rằng tôi xứng đáng được uống một ly trong khi đọc. Có một phòng rửa tay nằm chếch bên phòng làm việc. Tôi tráng chiếc ly cao, rót rượu và ngồi đọc. Và những gì tôi đọc được thực sự dữ dội. Như sau: