Chương 28
Qua thời điểm trăng tròn đã bốn ngày và có một vệt trăng hình vuông trên tường và nó đang nhìn tôi như một con mắt lớn màu sữa mù lòa, một con mắt trên tường. Trò đùa. Phép so sánh ví von ngớ ngẩn chết tiệt. Nhà văn. Cái gì cũng phải giống như một thứ gì khác. Đầu tôi phập phù như kem tươi đánh bông nhưng không ngọt bằng. Lại phép so sánh. Chỉ cần nghĩ về mớ láo nháo thậm tệ đó là tôi có thể nôn mửa. Dù sao tôi sẵn muốn nôn. Có thể tôi sẽ. Đừng hối thúc tôi. Cho tôi thời gian. Những con sâu trong đống dây thần kinh rối rắm ở mạng sườn tôi bò qua bò lại bò tới bò lui. Tôi nên đi nằm nhưng sẽ có con vật đen tối bên dưới giường và con vật đen tối đó sẽ bò xung quanh lạo xạo và huỳnh huỵch rồi đâm vào đáy giường, sau đó tôi sẽ phát ra một tiếng kêu không ai nghe thấy ngoại trừ chính tôi. Tiếng hét trong mơ, tiếng hét trong cơn ác mộng. Không có gì phải sợ và tôi không sợ bởi vì không có gì phải sợ, nhưng cũng vậy thôi tôi đã nằm như vậy trên giường và con vật đen đang làm điều đó với tôi, va vào đáy giường, và tôi đã đạt cực khoái. Điều đó khiến tôi ghê tởm hơn bất kỳ điều xấu xa nào khác mà tôi đã làm.
Tôi rất bẩn. Tôi cần cạo râu. Tay tôi đang run. Tôi đổ mồ hồi. Tôi ngửi thấy mùi hôi của chính mình. Chiếc áo sơ mi ướt dưới nách tôi, trên ngực và lưng. Tay áo ướt ở những nếp gấp khuỷu tay. Chiếc ly trên bàn trống rỗng. Bây giờ sẽ phải dùng cả hai tay để rót. Tôi có thể lấy một ly để chống đỡ cho mình. Hương vị của nó gây buồn nôn. Và nó sẽ không đưa tôi đến đâu cả. Cuối cùng, tôi thậm chí sẽ không thể ngủ được và cả thế giới sẽ rên rỉ trong nỗi kinh hoàng của những dây thần kinh bị tra tấn. Đồ ngon hả, Wade? Thêm nữa đi.
Hai ba ngày đầu thì ổn, sau đó thì tiêu cực. Anh đau khổ và anh uống một chút và trong chốc lát anh đỡ hơn một chút, nhưng cái giá phải trả ngày càng cao và những gì anh nhận được ngày càng ít đi và rồi luôn luôn có thời điểm anh không nhận được gì nữa ngoài cảm giác buồn nôn. Sau đó, anh gọi cho Verringer. Được rồi, Verringer, tôi đến đây. Không còn Verringer nữa. Ông ấy đã đến Cuba hoặc ông ấy đã chết. Nữ hoàng đã giết ông ấy. Verringer già tội nghiệp, thật là một số phận, chết trên giường với một nữ hoàng, cái loại nữ hoàng đó. Nào, Wade, hãy đứng dậy và đi đâu đó. Những nơi mà chúng ta chưa từng đến và sẽ không bao giờ quay trở lại khi chúng ta đã đi qua. Câu này có nghĩa không? Không. Được rồi, tôi không đòi hỏi trả công cho nó. Một quãng tạm dừng ngắn nhường chỗ cho một mẩu quảng cáo dài.
Vâng, tôi đã làm được. Tôi đứng dậy. Đúng là một con người. Tôi đã đi đến sofa và bây giờ tôi đang quỳ bên cạnh sofa, hai tay đặt lên nó và úp mặt vào tay, khóc. Sau đó, tôi cầu nguyện và khinh bỉ chính mình vì đã cầu nguyện. Thằng nghiện hạng ba khinh bỉ chính mình. Anh đang cầu nguyện cái quái gì vậy, đồ ngốc? Nếu một người khỏe mạnh cầu nguyện, đó là đức tin. Một người bệnh cầu nguyện, đó là sợ hãi. Cầu nguyện cái quỷ gì. Đây là thế giới do anh tạo ra và tất cả là do một mình anh tự tạo ra và sự giúp đỡ nhỏ nhoi từ bên ngoài mà anh nhận được - ờm cũng do anh tạo ra. Đừng cầu nguyện nữa, đồ khốn. Hãy đứng dậy và uống cái ly đó. Bây giờ đã quá muộn để làm bất cứ điều gì khác.
Phải, tôi đã uống nó. Cả hai tay. Rót vào ly. Hầu như không làm đổ một giọt. Bây giờ nếu tôi có thể cầm chặt nó mà không nôn. Tốt hơn hết nên pha thêm ít nước. Bây giờ nâng nó lên thật chậm. Từ từ thôi, không quá nhiều mỗi ngụm. Tôi thấy ấm áp. Tôi thấy nóng nực. Giá như tôi có thể ngừng đổ mồ hồi. Chiếc ly trống rỗng. Nó lại nằm trên bàn.
Có một quầng mờ trên ánh trăng nhưng tôi vẫn đặt chiếc ly xuống bất chấp nó, cẩn thận, cẩn thận, giống như một nhánh hồng được cắm trong chiếc bình cao. Những bông hồng gật đầu với giọt sương. Có lẽ tôi là một bông hồng. Anh em ơi, tôi mang theo sương. Giờ là lúc lên lầu. Có thể một ly nhỏ nguyên chất chuẩn bị cho cuộc hành trình. Không? Được rồi, anh nói thế cũng được. Uống trên lầu khi tôi lên tới đó. Nếu tôi lên tới đó, có thứ gì đó để mong đợi. Nếu tôi lên được lầu, tôi có quyền đòi bồi thường. Một dấu hiệu của sự quan tâm của bản thân tôi cho chính tôi. Tôi dành một tình yêu thật đẹp cho bản thân mình, và phần ngọt ngào của nó, chính là không ai bì được.
Không gian nhân đôi. Đã lên và trở xuống. Không thích ở tầng trên. Độ cao khiến trái tim tôi run rẩy. Nhưng tôi vẫn tiếp tục gõ những phím máy đánh chữ này. Tiềm thức thật là một nhà ảo thuật. Giá như nó làm việc theo giờ hành chính. Trên lầu cũng có ánh trăng. Có lẽ là cùng một mặt trăng. Không có sự đa dạng về mặt trăng. Nó đến và đi như người bán sữa và sữa của mặt trăng luôn luôn như vậy. Mặt trăng của sữa luôn... đợi chút, anh bạn. Anh vừa bị ngáng cẳng. Đây không phải là lúc để dính vào lịch sử bệnh lý của mặt trăng. Lịch sử bệnh lý của anh đã đủ cho cả cái thung lũng chết tiệt này.
Cô ấy đang ngủ bên cạnh, không một tiếng động. Đầu gối co lên. Tôi nghĩ quá yên lặng. Người ta luôn luôn phát ra vài âm thanh khi ngủ. Có lẽ chưa ngủ, có lẽ đang cố ngủ. Nếu tôi đến gần hơn tôi sẽ biết. Cũng có thể sẽ ngã xuống. Một mắt của cô ây mở ra - phải không? Cô ấy đã nhìn tôi hay không? Không. Sẽ ngồi dậy và nói: Anh bị ốm à? Vâng, anh bị ốm, em yêu. Nhưng đừng nghĩ ngợi, em yêu, bởi vì căn bệnh này là bệnh của anh chứ không phải bệnh của em, và hãy để em ngủ yên và đáng yêu và không bao giờ nhớ đến và không có thứ cặn bã nào từ anh vấy bẩn lên em và không có thứ gì ảm đạm và xám xịt và xấu xí đến gần em.
Mày là một con rận, Wade. Mấy từ đó, mày nhà văn thậm tệ. Vì Chúa mày đồ con rận thậm chí không thể phát ra một chuỗi ý thức mà không nhồi vào mấy từ đó? Tôi đi xuống cầu thang một lần nữa bám vào lan can. Ruột gan tôi chao đảo theo những bước chân và tôi đã gom giữ chúng lại với nhau bằng một lời hứa. Tôi tới được nhà chính, tôi tới được phòng làm việc, tôi tới được sofa và tôi chờ tim mình đập chậm lại. Cái chai rất tiện tay. Một điều có thể nói về bố trí nội thất của Wade là cái chai luôn tiện tay. Không ai giấu nó, không ai khóa nó lại. Không ai nói: Anh không nghĩ rằng anh uống đủ rồi sao, anh yêu? Anh sẽ làm mình phát ốm đấy, anh yêu. Không ai nói thế. Chỉ ngủ một bên mềm mại như hoa hồng.
Tôi đã cho Candy quá nhiều tiền. Sai lầm. Lẽ ra nên bắt đầu với một túi đậu phộng và nâng dần lên đến một quả chuối. Sau đó, một chút tiền lẻ đúng nghĩa, chậm và nhẹ nhàng, sẽ luôn khiến cậu ta háo hức. Anh đưa cho cậu ta một khối tài sản lớn ngay từ đầu và chẳng mấy chốc cậu ta đã có quyền lợi riêng. Cậu ta có thể sống ở Mexico cả tháng, sống vung vít và xấu xa, với chi phí một ngày ở đây. Vì vậy, khi cậu ta nhận được quyền lợi đó, cậu ta sẽ làm gì? Chà, có bao giờ một người đàn ông thấy đủ tiền không, nếu anh ta nghĩ rằng mình có thể kiếm được nhiều hơn? Có lẽ sẽ ổn. Có lẽ tôi nên giết tên khốn mắt lấp lánh này. Một người tử tế đã từng chết vì tôi, tại sao không phải là một con gián trong chiếc áo choàng trắng?
Quên Candy đi. Luôn luôn có cách để mài cùn một cây kim. Chuyện kia tôi sẽ không bao giờ quên. Nó khắc vào ruột gan tôi bằng ngọn lửa xanh.
Nên gọi điện thoại. Mất kiểm soát. Cảm thấy chúng nhảy, nhảy, nhảy. Tốt hơn là gọi ai đó nhanh lên trước khi những thứ màu hồng bò lên mặt tôi. Tốt hơn là gọi, gọi, gọi. Gọi cho Sioux City Sue. Xin chào, tổng đài, cho tôi gọi ban Đường dài. Xin chào, Đường dài, gọi cho tôi Sioux City Sue. Số của cô ấy là gì? Không có số, chỉ có tên, tổng đài. Bạn sẽ thấy cô ấy đi bộ dọc theo đường số 10, trên con đường rợp bóng mát, dưới những cây ngô cao xòe tai... Được rối, tổng đài, được rồi. Chỉ cần hủy bỏ toàn bộ chương trình và để tôi nói cho bạn biết điều gì đó, ý tôi là, để tôi hỏi bạn điều gì đó. Ai sẽ trả tiền cho tất cả những bữa tiệc thời thượng mà Giford tổ chức ở London, nếu bạn hủy cuộc gọi đường dài của tôi? Vâng, bạn nghĩ rằng công việc của bạn là chắc chắn. Bạn nghĩ thôi. Này, tốt hơn là tôi nên nói chuyện trực tiếp với Giford. Gọi ông ấy lên nghe máy. Người hầu của ông ấy vừa mang trà vào. Nếu ông ấy không nói được, chúng ta sẽ cử người có thể nói được.
Giờ đây tôi viết chuyện đó để làm gì? Tôi đang cố gắng không nghĩ về chuyện gì? Điện thoại. Tốt nhất điện thoại ngay bây giờ. Đang cảm thấy rất tệ, rất, rất...
✽ ✽ ✽
Chỉ có thế. Tôi gấp nhỏ những tờ giấy lại và nhét chúng vào túi ngực bên trong phía sau ngăn đựng tiền. Tôi đi tới những cánh cửa kiểu Pháp, mở toang và bước ra ngoài hiên. Ánh trăng hơi mục nát. Nhưng đang là mùa hè ở Thung Lũng Nhàn Rỗi và mùa hè không bao giờ hoàn toàn mục nát. Tôi đứng đó nhìn mặt hồ bất động không màu sắc và suy nghĩ rồi băn khoăn. Rồi tôi nghe thấy một tiếng súng.