Chương 29
Trên ban công, hai cánh cửa phòng sáng đèn đang mở, cửa phòng của Eileen và của anh ta. Căn phòng của cô trống không. Có tiếng vật lộn từ phòng anh, tôi nhảy qua cửa và thấy cô ấy đang cúi xuống giường vật lộn với anh. Vệt sáng đen từ khẩu súng loáng lên không trung, hai bàn tay, một bàn tay lớn của đàn ông và một bàn tay nhỏ của đàn bà cùng nắm lấy nó, cùng không nắm đằng chuôi. Roger đang ngồi trên giường và rướn người về phía trước. Cô mặc một chiếc áo khoác trong nhà màu xanh nhạt, một trong những kiểu áo chần bông, tóc cô xõa xuống mặt, giờ cô đang nắm khẩu súng bằng cả hai tay và với một cú giật nhanh, cô lấy nó ra khỏi tay anh. Tôi ngạc nhiên khi thấy cô có sức lực và cả sự ngu ngốc không kém anh. Anh ngã ra sau, trừng mắt và thở hổn hển, cô bước lùi lại và va vào tôi. Cô đứng đó dựa vào tôi, hai tay cầm khẩu súng ôm chặt vào người. Cô run bần bật với những tiếng nức nở hổn hển. Tôi vòng qua người cô ấy và đặt tay lên khẩu súng.
Cô quay phắt lại như thể lúc đó mới nhận ra tôi ở đấy. Đôi mắt cô mở to và đổ gục xuống người tôi. Cô buông khẩu súng. Đó là thứ vũ khí thô lậu, nặng nề, một khẩu Webley kép không có búa kim hỏa. Nòng súng còn ấm. Tôi ôm cô bằng một tay, bỏ khẩu súng vào túi và nhìn qua đầu cô để thấy anh. Không ai nói gì.
Rồi anh mở mắt ra và nụ cười mệt mỏi lại nở trên môi anh. “Không ai bị thương,” anh lẩm bẩm. “Chỉ là một cú phát vu vơ lên trần nhà.”
Tôi cảm thấy cô cứng đờ. Sau đó, cô lùi lại. Đôi mắt cô lấy lại tiêu cự và sáng suốt. Tôi buông cô ra.
“Roger,” cô nói với giọng không khác gì tiếng thì thầm của người bệnh. “Có nhất thiết phải như vậy không?”
Anh nhìn chằm chằm như cú, liếm môi và không nói gì. Cô đi đến dựa vào bàn trang điểm. Tay cô cử động một cách máy móc và hất tóc ra sau đầu. Cô rùng mình một cái từ đầu đến chân, lắc đầu từ bên này sang bên kia. “Roger,” cô lại thì thào. “Roger tội nghiệp. Roger khốn khổ tội nghiệp.”
Lúc này anh đang nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Tôi gặp ác mộng,” anh chậm rãi nói. “Ai đó cầm một con dao đang cúi xuống giường. Tôi không biết ai. Trông hơi giống Candy. Không thể là Candy.”
“Dĩ nhiên là không rồi, anh yêu,” cô nhẹ nhàng nói. Cô rời khỏi bàn trang điểm, ngồi xuống thành giường. Cô đưa tay ra và bắt đầu vuốt trán anh. “Candy đã đi ngủ lâu rồi. Và tại sao Candy lại cầm một con dao?”
“Cậu ta là người Mễ. Tất cả bọn họ đều có dao,” Roger nói với cùng một giọng điệu xa xôi vô cảm. “Họ thích dao. Và cậu ấy không ưa tôi.”
“Không ai ưa anh,” tôi tàn bạo nói.
Cô vội quay đầu lại. “Làm ơn, làm ơn đừng nói như thế. Anh ấy không biết. Anh ấy nằm mơ...”
“Khẩu súng để ở đâu?” Tôi gầm gừ, nhìn cô, không để ý đến anh.
“Tủ đầu giường. Trong ngăn kéo.” Anh quay đầu lại và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi. Không có khẩu súng nào trong ngăn kéo, và anh biết tôi biết điều đó. Trong đó có thuốc và một số thứ lặt vặt, nhưng không có súng.
“Hoặc dưới gối,” anh nói thêm. “Tôi mơ hồ về chuyện đó. Tôi đã bắn một phát... anh giơ bàn tay nặng trịch lên và chỉ, “lên đó.”
Tôi nhìn lên. Hình như có một cái lỗ trên trần thạch cao. Tôi đi đến nơi tôi có thể nhìn lên nó. Phải. Cái lỗ mà một viên đạn có thể gây ra. Bắn từ khẩu súng đó, nó sẽ xuyên qua, lên tầng áp mái. Tôi trở lại gần giường và đứng nhìn xuống anh, với ánh mắt gay gắt.
“Điên rồ. Anh có ý định tự sát. Anh không gặp cơn ác mộng nào hết. Anh đang bơi trong biển thương thân trách phận. Anh cũng không giữ khẩu súng nào trong ngăn kéo hay dưới gối. Anh đã dậy lấy súng rồi trở lại giường và nằm đó trong tư thế sẵn sàng gạt bỏ toàn bộ mớ lộn xộn này. Nhưng tôi không nghĩ rằng anh có can đảm. Anh đã bắn một phát không có chủ ý nhắm vào cái gì. Và vợ anh chạy đến, đó là điều anh muốn. Chỉ cần sự thương hại và thông cảm thôi anh bạn. Không có gì khác. Ngay cả cuộc vật lộn cũng gần như giả vờ. Cô ấy không thể tước súng của anh nếu anh không để cho có ấy làm vậy.”
“Tôi bị ốm,” anh nói. “Nhưng có thể anh nói đúng. Chuyện đó có quan trọng không?”
“Nó quan trọng như thế này. Họ sẽ đưa anh vào khu tâm thần, và tin tôi đi, những viên quản lý ở đó cũng giàu lòng thông cảm như cai tù trọng phạm bị đày đi tiểu bang Georgia.”
Eileen đột ngột đứng dậy. “Đủ rồi,” cô nói gay gắt. “Anh ấy bị bệnh, ông biết rõ điều đó.”
“Anh ta muốn bị bệnh. Tôi chỉ đang nhắc nhở anh ta về những gì anh ta sẽ phải trả giá.”
“Đây không phải là lúc để nói với anh ấy.”
“Quay về phòng đi.”
Đôi mắt xanh của cô lóe lên. “Sao ông dám...”
“Quay về phòng đi. Trừ phi cô muốn tôi gọi cảnh sát. Những chuyện này vốn nên báo cảnh sát.”
Anh ta gần như cười to. “Phải, gọi cảnh sát,” anh nói, “Giống như anh đã làm với Terry Lenno.x”
Tôi không chú ý đến điều đó. Tôi vẫn đang quan sát cô. Lúc này trông cô mệt mỏi, yếu ớt và rất xinh đẹp. Cơn giận lóe lên trong khoảnh khắc đã biến mất. Tôi đưa tay ra và chạm vào cánh tay cô. “Không sao đâu,” tôi nói. “Anh ấy sẽ không làm như thế nữa. Quay về giường đi.”
Cô nhìn anh rất lâu rồi đi ra khỏi phòng. Khi không còn thấy cô qua cánh cửa mở, tôi ngồi xuống bên giường nơi cô ấy đã ngồi.
“Thêm thuốc?”
“Không, cảm ơn. Tôi có ngủ hay không cũng vậy. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Tôi đã đoán đúng về phát súng đó? Chỉ là một lớp diễn điên rồ thôi?”
“Gần như vậy.” Anh quay đầu đi. “Tôi nghĩ tôi có phần nông nổi.”
“Không ai có thể ngăn anh tự sát, nếu anh thực sự muốn. Tôi nhận ra điều đó. Anh cũng vậy?”
“Đúng.” Anh vẫn đang nhìn đi chỗ khác. “Anh làm những gì tôi yêu cầu rồi chứ, món đồ trong máy đánh chữ ấy.”
“Ờm. Tôi ngạc nhiên là anh còn nhớ. Đó là đoạn văn khá điên rồ. Điều tức cười là nó được đánh máy rất rõ ràng.”
“Tôi luôn có thể làm vậy, dù say hay tỉnh, đến một mức nào đó.”
“Đừng lo lắng về Candy,” tôi nói. “Anh đã sai về việc cậu ấy không thích anh. Và tôi đã sai khi nói không ai thích anh. Tôi đang cố chọc tức Eileen, khiến cô ấy nổi giận.”
“Tại sao?”
“Tối nay cô ấy đã ngất xỉu một lần rồi.”
Anh khẽ lắc đầu. “Eileen chưa từng ngất xỉu.”
“Vậy thì đó là trò giả vờ.”
Anh cũng không thích điều đó.
“Ý anh là gì, một người tốt đã chết vì anh?” tôi hỏi. Anh nhíu mày suy nghĩ. “Chỉ là nói vớ vẩn. Tôi đã kể với anh rằng tôi có một giấc mơ...”
“Tôi đang nói về cái chuyện vớ vẩn mà anh đã đánh máy ra.”
Lúc này anh nhìn tôi, quay đầu trên chiếc gối như thể nó vô cùng nặng nề. “Một giấc mơ khác.”
“Tôi sẽ thử lại. Candy với anh có chuyện gì vậy?”
“Bỏ đi, anh bạn,” anh nói và nhắm mắt lại.
Tôi đứng dậy và đóng cửa lại. “Anh không thể chạy trốn mãi được, Wade. Candy có thể là một kẻ tống tiền, hẳn rồi. Dễ dàng. Cậu ta thậm chí có thể tử tế khi làm công việc đó, thích anh và nẫng tiền của anh cùng một lúc. Đó là chuyện gì, một phụ nữ?”
“Anh lại tin thằng ngu Loring đó,” anh nói với đôi mắt nhắm nghiền.
“Không hẳn đâu. Thế còn cô em gái, người đã chết thì sao?”
Theo một nghĩa nào đó, đây chỉ là cú phát bóng vu vơ nhưng nó đã tình cờ cân bằng tỷ số. Đôi mắt anh bật mở to. Một bong bóng nước bọt xuất hiện trên môi anh.
“Có phải... lý do anh ở đây?” anh hỏi chậm rãi, bằng giọng thì thầm.
“Anh biết rõ hơn thế. Tôi được mời. Anh đã mời tôi.”
Đầu anh lăn qua lăn lại trên gối. Cho dù có thuốc an thần, anh vẫn bị thần kinh hành hạ. Mặt anh lấm tấm mồ hôi.
“Tôi không phải người chồng đáng yêu đầu tiên từng ngoại tình. Để tôi yên, chết tiệt. Để tôi yên.”
Tôi vào nhà tắm lấy khăn lau mặt cho anh. Tôi cười toe toét với anh đầy giễu cợt. Tôi là cú đạp sau chót của tất cả cú đạp. Chờ cho đến khi một kẻ gục ngã, đá anh ta và sau đó lại đá thêm lần nữa. Anh ta yếu đuối. Anh ta không thể chống trả hay đá lại.
“Một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau bàn về chuyện đó,” tôi nói.
“Tôi không điên,” anh nói.
“Chỉ hy vọng anh không điên.”
“Tôi đã sống trong địa ngục.”
“Phải, chắc chắn rồi. Đó là hiển nhiên. Điểm thú vị là lý do tại sao. Đây, cầm lấy cái này.” Tôi lấy một viên thuốc nữa từ chiếc bàn đầu giường và một ly nước khác. Anh chống khuỷu tay ngồi dậy, chộp lấy chiếc cốc và trượt tay cách nó khoảng mươi phân. Tôi đặt nó vào tay anh. Anh uống và nuốt viên thuốc xuống. Sau đó, anh nằm ngửa và buông lỏng, khuôn mặt anh rút cạn cảm xúc. Mũi của anh có cái vẻ co rút. Anh trông gần giống như một người đã chết. Anh sẽ không ném ai xuống cầu thang trong đêm nay. Có khả năng điều đó không xảy ra trong đêm nào cả.
Khi mi mắt anh nặng trĩu, tôi ra khỏi phòng. Trọng lượng của khẩu Webley đè lên hông, trĩu nặng trong túi tôi. Tôi đi xuống tầng dưới một lần nữa. Cửa phòng Eileen mở. Căn phòng của cô tối om nhưng ánh trăng sáng đủ để nhận ra cô đang đứng ngay bên trong cánh cửa. Cô nói câu gì đó nghe như gọi một cái tên, nhưng không phải tên của tôi. Tôi bước lại gần cô ấy.
“Nói khẽ thôi,” tôi nói. “Anh ấy vừa mới ngủ tiếp.”
“Em luôn biết anh sẽ trở về,” cô nhẹ nhàng nói. “Cho dù đã mười năm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Một trong hai chúng tôi phải là kẻ ngớ ngẩn.
“Đóng cửa lại,” cô lại nói âu yếm. “Suốt bao nhiêu năm em vẫn giữ mình cho anh.”
Tôi xoay người đóng cửa. Lúc đó việc này có vẻ như là một ý kiến hay. Khi tôi đối diện với cô, cô ngả người về phía tôi. Vì vậy, tôi đỡ lấy cô. Tôi dù có chết cũng phải đỡ lấy cô ấy. Cô ép sát người vào tôi và tóc cô ấy cọ vào mặt tôi. Miệng cô ở đó như chờ được hôn. Cô đang run rẩy. Môi cô hé mở, hàm răng tách ra và lưỡi thập thò ra ngoài. Sau đó, tay cô buông xuống, giật mạnh vào thứ gì đó và chiếc áo choàng cô đang mặc mở bung ra và bên dưới nó, cô ấy trần trụi như thiếu nữ September Morn trong tranh Chabas nhưng chẳng được bẽn lẽn bằng nàng ấy một mảy may.
“Đặt em lên giường,” cô thì thào.
Tôi làm theo. Vòng tay ôm lấy cô, tôi chạm vào làn da trần, làn da mềm mại, xác thịt gọi mời. Tôi nâng và đưa cô vài bước đến giường và đặt cô xuống. Cô vẫn vòng tay quanh cổ tôi. Cô đang phát ra một âm thanh như tiếng gió trong cổ họng. Sau đó, cô lăn lộn và rên rỉ. Thật sự chết người. Tôi hưng phấn như một con ngựa giống. Tôi mất kiểm soát. Loại mời mọc như vậy từ dạng phụ nữ như vậy không phải lúc nào cũng nhận được ở bất cứ nơi nào.
Candy đã cứu tôi. Có tiếng kẽo kẹt nhỏ và tôi quay lại vừa vặn thấy tay nắm cửa đang xoay. Tôi giật mình và nhảy ra cửa. Tôi mở cửa, lao ra ngoài và anh chàng người Mễ chạy dọc hành lang xuống cầu thang. Đi được nửa đường, cậu ta dừng và quay lại liếc nhìn tôi. Sau đó, cậu ta biến mất.
Tôi quay trở lại và đóng cửa, lần này từ bên ngoài. Một vài tiếng động kỳ lạ phát ra từ người phụ nữ trên giường, nhưng lúc này nó chỉ còn có ý nghĩa như vậy. Những tiếng động lạ. Bùa mê đã bị phá vỡ.
Tôi nhanh chóng đi xuống cầu thang, băng qua phòng làm việc và chộp lấy chai Scotch, dốc ngược nó. Khi không thể nuốt được nữa, tôi dựa vào tường và thở hổn hển, mặc nó đốt cháy lục phủ ngũ tạng tôi cho đến khi khói xông lên tận óc.
Đã quá lâu kể từ bữa ăn tối. Đã quá lâu kể từ khi xảy ra bất cứ chuyện gì bình thường. Rượu whisky bốc lên mạnh, nhanh và tôi cứ tu ừng ực cho đến khi căn phòng bắt đầu trở nên mờ mịt, đồ đạc quay mòng sai chỗ và ánh đèn rừng rực như lửa cháy rừng hay tia chớp mùa hè. Sau đó, tôi nằm thẳng trên chiếc sofa bọc da, cố gắng cân băng cái chai trên ngực. Nó hình như đã rỗng. Nó lan đi và rơi bịch xuống sàn.
Đó là sự kiện cuối cùng mà tôi nhận thức rõ ràng.