← Quay lại trang sách

Chương 30

Một tia nắng làm nhột bên mắt cá chân của tôi. Tôi mở mắt ra và nhìn thấy tán cây nhẹ nhàng di chuyển trên nền trời xanh mờ ảo. Tôi lăn qua và da bọc ghế chạm vào má tôi. Đầu tôi như búa bổ. Tôi ngồi dậy. Có một tấm thảm đắp trên người tôi. Tôi ném nó ra và đặt chân xuống sàn. Tôi cau có nhìn đồng hồ. Đồng hồ báo chỉ còn một phút nữa là sáu giờ ba mươi.

Tôi đứng dậy trên đôi chân của mình và việc đó đòi hỏi chí khí. Nghị lực. Nó đòi hỏi rất nhiều ở tôi, và vốn dĩ đã không còn dư dả như trước kia. Những năm tháng nặng nề vất vả đã làm tôi kiệt sức.

Tôi chật vật lê vào phòng rửa tay, cởi cà vạt và áo sơ mi, dùng cả hai tay tạt nước lạnh lên mặt và giội lên đầu. Khi tôi ướt sũng, tôi dùng khăn lau người một cách cáu kỉnh. Tôi mặc lại áo sơ mi và cà vạt, với tay lấy áo khoác và khẩu súng trong túi đập vào tường. Tôi lôi nó ra, lật ổ đạn hình trụ ra khỏi vỏ và đổ đạn ra tay, năm viên đầy, một viên chỉ còn vỏ đen. Sau đó, tôi nghĩ, có ích lợi gì, bao giờ cũng thêm đạn. Vì vậy, tôi lắp đạn trở lại và mang khẩu súng vào phòng làm việc rồi cất nó vào một trong các ngăn kéo của bàn làm việc.

Khi tôi nhìn lên, Candy đang đứng ở ngưỡng cửa, trong chiếc áo khoác trắng chải chuốt, mái tóc chải ngược ra sau và đen bóng, đôi mắt gay gắt.

“Ông muốn cà phê không?”

“Cảm ơn.”

“Tôi đã tắt đèn. Ông chủ không sao. Ngủ. Tôi đóng cửa cho ông ấy. Tại sao ông lại say?”

“Tôi cần say.”

Cậu ta cười nhạo tôi. “Không làm gì bà chủ, hả? Bị đá đít sao, thám tử?”

“Muốn nghĩ thế nào tùy cậu.”

“Sáng nay ông không ghê gớm lắm đâu, thám tử. Không ghê gớm chút nào.”

“Đem ly cà phê chết tiệt lên đây,” tôi hét vào mặt cậu ta.

“Tên khốn!”

Với một bước nhảy, tôi đã tóm được tay cậu ta. Cậu ta không di chuyển. Chỉ nhìn tôi khinh bỉ. Tôi cười và buông tay cậu ta.

“Cậu nói đúng, Candy. Tôi không ghê gớm chút nào.”

Cậu quay người đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, cậu trở lại với một cái khay bạc, trên đó có một bình cà phê nhỏ bằng bạc, đường, kem và một chiếc khăn ăn hình tam giác gọn gàng. Cậu đặt nó xuống bàn cocktail và lấy cái chai rỗng cùng những đồ uống còn lại. Cậu nhặt một cái chai khác trên sàn.

“Nóng hổi. Mới pha xong,” cậu ta nói, và đi ra ngoài.

Tôi uống hai ly đen. Rồi tôi hút thử một điếu thuốc. Tất cả đều đúng vị. Tôi vẫn thuộc về loài người. Rồi Candy trở lại phòng.

“Ông muốn ăn sáng?” Cậu ta khinh khỉnh hỏi.

“Không, cảm ơn.”

“Được rồi, nhanh lượn khỏi đây. Chúng tôi không muốn ông ở đây.”

“Chúng tôi là ai?”

Cậu mở nắp một cái hộp và tự lấy cho mình một điếu thuốc. Cậu châm lửa và thổi khói vào tôi đầy xấc láo.

“Tôi chăm sóc ông chủ,” cậu nói.

“Cậu bắt họ trả lương cao?”

Cậu nhíu mày, rồi gật đầu. “Ồ vâng. Món tiền hậu hĩnh.”

“Ngoài đồng lương còn thêm bao nhiêu - để không tiết lộ những gì cậu biết?”

Cậu quay lại tiếng Tây Ban Nha. “Không hiểu.”

“Cậu hiểu mà. Cậu bắt chẹt anh ta thêm bao nhiêu? Tôi cá là không hơn vài lít đâu.”

“Nghĩa là gì? Vài lít.”

“Hai trăm đô.”

Cậu nhoẻn cười. “Ông cho tôi vài lít đi, thám tử. Như vậy, tôi không nói với ông chủ chuyện ông bước ra từ phòng bà chủ đêm qua.”

“Chừng đó có thể mua được cả rổ những tên Mễ như cậu.”

Cậu nhún vai bỏ qua câu này. “Ông chủ trở nên khá thô bạo khi nổi khủng. Tốt hơn nên xùy tiền ra, thám tử.”

“Đồ lưu manh,” tôi khinh bỉ nói. “Tất cả những gì cậu vớ được chỉ là món tiền vặt. Rất nhiều đàn ông chơi bời lêu lổng khi họ hơi váng đầu vì cồn. Dù sao cô ấy đã biết tất cả. Cậu chẳng có gì để bán.”

Có một tia sáng lóe lên trong mắt cậu. “Đừng lượn lờ ở đây nữa, gã đầu gấu.”

“Tôi đi đây.”

Tôi đứng dậy và vòng qua bàn. Cậu di chuyển để tiếp tục đối mặt với tôi. Tôi quan sát tay cậu nhưng sáng nay cậu ta rõ ràng không mang theo dao. Khi đến gần, tôi tát vào mặt cậu ta.

“Tôi không để mình bị đám hầu phòng gọi là tên khốn đâu, chuột cống. Tôi có việc phải làm ở đây và tôi sẽ đến đây bất cứ khi nào tôi thích. Từ bây giờ giữ gìn cái miệng của cậu. Lần sau cậu có thể ăn một báng súng. Khuôn mặt đẹp đẽ của cậu sẽ không bao giờ còn được như trước nữa đâu.”

Cậu ta không phản ứng, kể cả với cái tát. Việc đó và việc bị gọi là chuột cống chắc hẳn là sự xúc phạm cực hạn đối với cậu ta. Nhưng lần này cậu chỉ đứng đó, khuôn mặt ngay đơ, bất động. Rồi không nói một lời, cậu nhấc khay cà phê và mang ra ngoài.

“Cảm ơn vì ly cà phê,” tôi nói sau lưng cậu.

Cậu ta vẫn bước đi. Khi cậu đi khuất, tôi sờ cái cằm lởm chởm râu của mình, lay mình và quyết định lên đường. Tôi đã ngấy đến tận cổ gia đình Wade.

Khi tôi băng qua phòng khách, Eileen đang đi xuống cầu thang trong chiếc quần mềm màu trắng, dép hở mũi và áo sơ mi xanh nhạt. Cô ấy nhìn tôi với vẻ hoàn toàn ngạc nhiên. “Tôi không biết ông ở đây, thưa ông Marlowe,” cô nói, như thể đã không gặp tôi cả tuần rồi từ khi tôi ghé vào uống trà.

“Tôi đã cất khẩu súng của anh ấy trong ngăn bàn,” tôi nói.

“Súng?” Sau đó, cô dường như chợt nhớ ra. “Ồ, đêm qua hơi vất vả phải không? Nhưng tôi tưởng ông đã về nhà.”

Tôi bước lại gần cô. Cô đeo một sợi dây chuyền vàng mỏng quanh cổ và một mặt dây chuyền lạ mắt nào đó màu vàng và xanh lam trên nền tráng men trắng. Phần tráng men xanh trông giống như một đôi cánh, nhưng không xòe rộng. Đối lập là một con dao găm tráng men vàng và trắng cắm trên một cuộn giấy. Tôi không đọc được dòng chữ. Nó giống như một loại huy hiệu quân đội.

“Tôi uống say,” tôi nói. “Cố tình và không được tao nhã. Tôi cảm thấy hơi cô đơn.”

“Ông không cần phải như thế,” cô nói, và đôi mắt cô trong veo như nước. Không có chút dấu vết xảo trá nào trong đó.

“Vấn đề thuộc về quan điểm,” tôi nói. “Bây giờ tôi đi và tôi không chắc sẽ quay lại. Cô có nghe tôi nói gì về khẩu súng không?”

“Ông đặt nó trong bàn của anh ấy. Có lẽ cất nó ở một chỗ khác thì hay hơn. Nhưng anh ấy không thực sự định bắn mình, phải không?”

“Tôi không thể trả lời điều đó. Nhưng lần tới anh ta có thể.”

Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi thực sự không nghĩ vậy. Ông đã giúp đỡ rất nhiều đêm hôm qua, ông Marlowe. Tôi không biết làm thế nào để trả ơn ông.”

“Cô đã thử.”

Mặt cô ửng hồng. Rồi cô cười. “Tôi có một giấc mơ rất kỳ lạ đêm qua,” cô nói chậm rãi, nhìn qua vai tôi. “Một người mà tôi từng biết đã đến đây, trong nhà tôi. Một người đã chết được mười năm.” Những ngón tay cô đưa lên và chạm vào mặt dây chuyền bằng vàng và tráng men. “Đó là lý do tại sao tôi đeo cái này hôm nay. Anh ấy đưa nó cho tôi.”

“Bản thân tôi cũng có một giấc mơ kỳ lạ.” tôi nói. “Nhưng tôi sẽ không kể. Hãy cho tôi biết Roger tiến triển như thế nào và nếu tôi có thể làm gì.”

Cô ấy cụp mắt xuống và nhìn vào mắt tôi. “Ông nói là ông sẽ không quay lại.”

“Tôi đã nói là tôi không chắc. Tôi có thể phải quay lại. Tôi hy vọng là không. Có điều gì đó rất không ổn trong ngôi nhà này. Và chỉ phần nào xuất phát từ chai rượu.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, cau mày. “Điều đó nghĩa là gì?”

“Tôi nghĩ cô hiểu tôi đang nói về chuyện gì.”

Cô suy nghĩ kỹ. Những ngón tay cô vẫn nhẹ nhàng chạm vào mặt dây chuyền. Cô buông một tiếng thở dài kiên nhẫn. “Luôn luôn xuất hiện một người phụ nữ khác,” cô lặng lẽ nói. “Không lúc này thì lúc khác. Nhưng nó không nhất thiết không tránh được. Chúng ta đang nói từ những góc nhìn khác nhau, phải không? Có lẽ chúng ta thậm chí không nói về cùng một đề tài.”

“Có thể,” tôi nói. Cô vẫn đứng trên bậc thềm, bậc thứ ba từ dưới lên. Cô vẫn còn đặt ngón tay lên mặt dây chuyền. Cô vẫn như một giấc mộng vàng, “Đặc biệt nếu cô nghĩ rằng người phụ nữ kia là Linda Loring.”

Cô buông tay khỏi mặt dây chuyền và bước xuống một bậc thang.

“Bác sĩ Loring có vẻ đồng ý với tôi,” cô thờ ơ nói. “Anh ta hẳn có nguồn tin.”

“Cô nói rằng anh ta đã diễn cảnh đó với một nửa số đàn ông ở thung lũng.”

“Tôi đã nói thế? Chà... đó là câu nói thường tình trong hoàn cảnh đó.” Cô bước xuống một bước nữa.

“Tôi chưa cạo râu,” tôi nói.

Điều đó làm cô giật mình. Rồi cô cười. “Ồ, tôi không mong đợi ông sẽ làm tình với tôi.”

“Vậy cô mong đợi điều gì ở tôi, bà Wade, ngay từ đầu, khi lần đầu tiên cô thuyết phục tôi đi tìm anh ấy? Tại sao lại là tôi, tôi đem lại điều gì?”

“Ông trung thành,” cô lặng lẽ nói. “Ngay cả khi việc đó không hề dễ dàng.”

“Tôi rất cảm động. Nhưng tôi không nghĩ đó là lý do.”

Cô đi xuống bậc thang cuối cùng và sau đó cô nhìn lên tôi. “Vậy lý do là gì?”

“Hoặc nếu có, đó phải là một lý do vớ vẩn chết tiệt. Gần như là lý do vớ vẩn nhất trên đời.”

Cô khẽ nhíu mày. “Tại sao?”

“Bởi vì những gì tôi đã làm, lòng trung thành này, là việc mà ngay cả một thằng ngốc cũng không lặp lại.”

“Ông biết đấy,” cô nhẹ nhàng nói. “Cuộc trò chuyện này đang trở nên rất bí hiểm.”

“Cô là một người rất bí ẩn, cô Wade. Chúc may mắn và hẹn gặp sau, và nếu cô thực sự quan tâm đến Roger, cô nên tìm cho anh ấy loại bác sĩ phù hợp, và càng sớm càng tốt.”

Cô lại cười, “Ồ, đêm qua chỉ là xung đột nhẹ nhàng. Ông phải nhìn thấy anh ấy trong một đêm tồi tệ. Anh ấy sẽ tỉnh dậy và bắt đầu làm việc chiều nay.”

“Đời nào có chuyện đó.”

“Nhưng tin tôi đi, anh ấy sẽ làm được. Tôi biết anh ấy rất rõ.”

Tôi tặng cô phát súng cuối cùng vào giữa họng và nó nghe rất độc ác.

“Cô không thật sự muốn cứu anh ấy đúng không? Cô chỉ muốn ra vẻ đang cố gắng cứu anh ấy.”

“Điều ông nói với tôi,” cô nghiêm túc nói, “thật là thô thiển quá đáng.”

Cô bước qua tôi và đi vào phòng ăn, sau đó căn phòng lớn vắng lặng và tôi đi ra cửa trước và bước ra ngoài. Đó là một buổi sáng mùa hè hoàn hảo trong thung lũng hẻo lánh rực rỡ đó. Nó nằm quá xa thành phố nên không nhiễm chút khói bụi nào và được những ngọn núi thấp bảo vệ khỏi không khí ẩm ướt của đại dương. Muộn hơn, trời sẽ nóng lên, nhưng thật dễ chịu, riêng biệt, tinh tế, không tàn bạo như cái nóng của sa mạc, không nhớp nhúa và khó chịu như cái nóng của thành phố. Thung Lũng Nhàn Rỗi là một chốn cư ngụ hoàn hảo. Hoàn hảo. Những con người tử tế có nhà đẹp, xe đẹp, ngựa đẹp, chó đẹp, thậm chí có thể cả những đứa con xinh đẹp.

Nhưng tất cả những gì mà anh chàng tên Marlowe muốn là biến khỏi đó. Thật nhanh.