Chương 31
Tôi về nhà tắm rửa, cạo râu, thay quần áo và bắt đâu cảm thấy sạch sẽ trở lại. Tôi nấu ít đồ ăn sáng, ăn uống, dọn đẹp, quét nhà bếp và hiên sau, nhồi đầy một tẩu thuốc và gọi cho hộp thư thoại. Tôi đã làm điều vô nghĩa. Tại sao phải đến văn phòng? Không có gì ở đó ngoài con sâu bướm đã chết và thêm một lớp bụi nữa. Trong két sắt sẽ là bức chân dung Madison của tôi. Tôi có thể ghé chơi với nó, và với năm tờ một trăm còn thơm mùi cà phê. Tôi có thể làm việc ấy, nhưng tôi không muốn. Một phần nào đó trong tôi đã trở nên chua chát. Chúng không thực sự thuộc về tôi. Chúng đáng lẽ phải dùng để mua thứ gì? Một người chết còn cần tới bao nhiêu lòng trung thành? Phì, tôi đang nhìn đời qua màn sương mù của cơn say.
Đó là một buổi sáng dường như kéo dài vô tận. Tôi bải hoải, mệt mỏi, buồn tẻ và những giây phút trôi qua đường như rơi vào khoảng không, với tiếng rừ rừ nhẹ nhàng, giống như tên lửa đã qua sử dụng. Tiếng chim líu lo trong bụi cây bên ngoài và xe cộ ngược xuôi đại lộ Laurel Canyon không dứt. Bình thường tôi thậm chí không nghe thấy chúng. Nhưng tôi đang ủ ê và cáu bẳn, xấu tính và quá nhạy cảm. Tôi quyết định đối đầu với cơn say.
Thông thường tôi không phải là người uống rượu buổi sáng. Khí hậu Nam California quá dịu dàng cho chuyện đó. Con người ta không chuyển hóa chất kịp thời. Nhưng lần này tôi pha ly lớn và lạnh rồi leo lên một chiếc ghế êm ái, mở cổ áo sơ mi và đọc nhảy cóc tờ tạp chí, một câu chuyện điên rồ về anh chàng có hai cuộc đời và hai bác sĩ tâm thần, một người là con người và người còn lại là một loại côn trùng theo bầy nào đó. Anh ta cứ luân chuyển từ người này sang người kia và toàn bộ câu chuyện điên rồ như một trò hề, nhưng buồn cười một cách lạc điệu. Tôi cẩn thận cầm ly, uống từng ngụm một, dè dặt coi chừng bản thân.
Khoảng giữa trưa điện thoại reo và giọng nói vang lên:
“Linda Loring đây. Tôi gọi cho văn phòng của anh và dịch vụ điện thoại của anh nói hãy gọi thử về nhà anh. Tôi muốn gặp anh.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn giải thích việc này trực tiếp. Thỉnh thoảng anh đến văn phòng của mình chứ, tôi cho là vậy.”
“Phải. Thỉnh thoảng. Có kiếm được tiền từ việc này không?”
“Tôi đã không nghĩ chuyện đó. Nhưng tôi không phản đối việc trả công cho anh. Tôi có thể đến văn phòng của anh trong khoảng một giờ.”
“Ôi chà.”
“Anh có chuyện gì vậy?” cô hỏi gay gắt.
“Sau cơn say xỉn. Nhưng tôi không bị liệt. Tôi sẽ có mặt ở đó. Trừ phi cô muốn đến đây hơn.”
“Văn phòng của anh sẽ phù hợp với tôi hơn.”
“Tôi có một chốn yên tĩnh tốt đẹp ở đây. Đường cụt, không có hàng xóm láng giềng.”
“Ẩn ý này không thu hút được tôi, nếu tôi hiểu đúng ý anh.”
“Không ai hiểu tôi, cô Loring. Tôi rất bí ẩn. Được rồi, tôi sẽ lặn lội xuống sân.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Cô cúp máy.
Tôi chậm chạp đi xuống đó vì tôi dừng lại dọc đường mua bánh mì. Tôi thông khí văn phòng, bật chuông cửa rồi thò đầu qua cánh cửa phòng chờ và cô đã ở đó, ngồi ngay chiếc ghế mà Mendy Menendez đã ngồi và có thể đọc lướt đúng cuốn tạp chí mà hắn đã đọc. Hôm nay cô mặc một bộ đồ gabardine màu be và trông cô khá thanh lịch. Cô đặt cuốn tạp chí sang một bên, nghiêm nghị nhìn tôi và nói:
“Cây dương xỉ Boston của anh cần được tưới nước. Tôi nghĩ nó cũng cần thay chậu. Quá nhiều rễ khí sinh.”
Tôi giữ cửa mở cho cô. Mặc xác cây dương xỉ Boston. Khi cô bước vào trong và tôi đã khép cánh cửa lại, tôi kéo ghế của khách hàng cho cô và cô đem lại bầu không khí thường ngày cho văn phòng. Tôi vòng qua phía bàn làm việc của mình.
“Cơ sở vật chất của anh không nguy nga cho lắm,” cô nói. “Anh thậm chí không có thư ký riêng?”
“Một cuộc sống lam lũ, nhưng tôi đã quen với nó.”
“Và tôi không nghĩ làm ăn khá khẩm,” cô nói.
“Ồ tôi không chắc. Còn tùy. Muốn xem chân dung của Madison không?”
“Cái gì?”
“Một tờ năm nghìn đô la. Để lưu giữ. Tôi cất nó trong két sắt.” Tôi đứng dậy và bắt đầu đi về phía đó. Tôi xoay ổ khóa và mở nó ra, rồi mở khóa một ngăn kéo bên trong, mở một phong bì và thả nó trước mặt cô ấy. Cô nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt gần như kinh ngạc.
“Đừng để văn phòng đánh lừa cô,” tôi nói. “Có lần tôi làm một vụ cho anh bạn cũ có tài sản khoảng hai chục triệu. Ngay cả ông già của cô cũng sẽ chào hỏi anh ta. Văn phòng của anh ta cũng chẳng hơn gì văn phòng của tôi, ngoại trừ việc anh ta hơi điếc và phải lót lớp cách âm trên trần nhà. Sàn nhà lót vải sơn màu nâu, không trải thảm.”
Cô nhặt bức chân dung của Madison lên, vuốt nó giữa các ngón tay và lật mặt kia lại. Cô lại đặt nó xuống.
“Anh nhận được cái này từ Terry phải không?”
“Chúa ơi, cô biết mọi chuyện, phải không Loring?”
Cô đẩy tờ tiền ra xa, cau mày. “Anh ta có một tờ. Anh ta mang nó trên người kể từ khi kết hôn với Sylvia lần thứ hai. Anh ta gọi đó là tiền trên trời rớt xuống. Người ta không tìm thấy nó trên thi thể của anh ta.”
“Chuyện đó có thể có những lý do khác.”
“Tôi biết. Nhưng có bao nhiêu người mang theo tờ năm ngàn đô la bên mình? Có bao nhiêu người có đủ khả năng cho anh số tiền đó và dưới hình thức này?”
Không đáng để trả lời. Tôi chỉ gật đâu. Cô cộc cằn nói tiếp:
“Và anh đã định làm gì với nó, anh Marlowe? Anh sẽ nói với tôi? Trong chuyến đi cuối cùng xuống Tijuana, anh ta có thừa thời gian để trò chuyện. Buối tối hôm trước anh đã nói rất rõ rằng anh không tin lời thú tội của anh ta. Anh ta có đưa cho anh danh sách những người tình của vợ mình để anh moi ra kẻ sát nhân trong số họ không?”
Tôi cũng không trả lời câu hỏi đó, nhưng vì những lý do khác.
“Và cái tên Roger Wade có tình cờ xuất hiện trong danh sách đó không?” cô hỏi gay gắt. “Nếu Terry không giết vợ, thì kẻ sát nhân phải là một tên đàn ông bạo lực và vô trách nhiệm, một kẻ mất trí hoặc một gã nghiện tàn bạo. Chỉ có loại đàn ông đó mới có thể, theo cách diễn tả ghê tởm của chính anh, đập mặt cô ấy thành một miếng bọt biển đẫm máu. Đó có phải là lý do tại sao anh lại trở nên hữu dụng với nhà Wade hay không, đóng vai một bảo mẫu đến chăm sóc anh ta trong khi say xỉn, tìm kiếm anh ta khi bị lạc, đưa anh ta về nhà khi anh ta bất lực?”
“Hãy để tôi giải thích một vài chuyện, Loring. Terry có thể hoặc không cho tôi bức chân dung tuyệt đẹp đó. Nhưng hắn không hề đưa cho tôi danh sách và không đề cập đến cái tên nào cả. Hắn không yêu cầu tôi làm gì ngoại trừ điều mà cô hình như rất chắc chắn là tôi đã làm, đưa hắn đến Tijuana. Việc tôi dính líu đến Wade là do tác động của một nhà xuất bản ở New York, ông ta rất muốn Roger Wade hoàn thành cuốn sách của mình. Chuyện này phụ thuộc vào việc giữ cho anh ta tỉnh táo, vì vậy nó liên quan đến việc tìm hiểu rắc rối nào là nguyên nhân khiến anh ta say xỉn. Nếu có và tôi có thể tìm hiểu ra, bước tiếp theo sẽ là nỗ lực loại bỏ nó. Tôi nói nỗ lực, bởi vì rất có thể không ai làm được. Nhưng vẫn có thể thử.”
“Tôi có thể nói lý do anh ta say xỉn chỉ trong một câu đơn giản,” cô nói giọng khinh bỉ. “Chính là món hàng trưng bày tóc vàng thiếu máu mà anh ta đã lấy làm vợ.”
“Ồ, tôi không biết,” tôi nói. “Tôi sẽ không gọi cô ấy là thiếu máu.”
“Vậy sao? Thật thú vị.” Đôi mắt cô lấp lánh.
Tôi nhặt bức chân dung Madison của mình lên. “Đừng giày vò ý nghĩ đó quá lâu, Loring. Tôi không ngủ với quý bà đó. Xin lỗi đã làm cô thất vọng.”
Tôi đi tới két sắt và cất tiền vào ngăn kéo có khóa. Tôi đóng két sắt và quay ổ khóa.
“Sau khi suy nghĩ lại,” cô ấy nói sau lưng tôi, “tôi ngờ rằng chẳng có ai ngủ với cô nàng ấy.”
Tôi quay lại và ngồi vào góc bàn. “Cô đang trở nên độc địa, Loring. Tại sao thế? Cô phải lòng anh chàng nghiện rượu của chúng ta sao?”
“Tôi ghét những nhận xét như thế,” cô đay nghiến nói. “Tôi ghét chúng. Tôi cho rằng vở diễn ngu xuẩn mà chồng tôi bày ra khiến anh nghĩ rằng anh có quyền xúc phạm tôi. Không, tôi không phải lòng Roger Wade. Tôi chưa bao giờ nghĩ thế, ngay cả khi anh ta tỉnh táo và cư xử đúng mực. Bây giờ càng không, cái thứ anh ta đã trở thành.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, với lấy bao diêm và nhìn cô chằm chằm. Cô nhìn đồng hồ đeo tay.
“Những kẻ có tiền các cô thực sự hay ho rồi,” tôi nói. “Cô cho rằng bất cứ điều gì cô muốn nói, dù ác độc đến đâu, đều hoàn toàn chấp nhận được. Cô có thể nhận xét chế giễu về Wade và vợ anh ấy với một người mà cô hầu như không quen biết, nhưng nếu tôi thối lại cho cô ít tiền lẻ, thì đó là sự xúc phạm. Được rồi, chúng ta hãy nhìn vào điểm cơ bản. Bất kỳ tên nghiện nào cuối cùng cũng sẽ dan díu với một phụ nữ buông thả. Wade là một tên nghiện, nhưng cô không phải là một phụ nữ buông thả. Đó chỉ là một lời gợi ý vô tình mà anh chồng quý tộc của cô dùng để gây cười cho buổi tiệc đứng. Anh ta không thực sự nghĩ như thế, anh ta chỉ nói vậy mua vui. Vì thế, chúng ta loại trừ cô và tìm kiếm một phụ nữ buông thả ở chỗ khác. Chúng ta phải tìm bao xa, thưa cô Loring, để tìm ra một người có liên quan đến cô mật thiết đến độ cô phải đến đây đôi co chế giễu tôi? Hẳn phải là một người khá đặc biệt, phải không, nếu không thì cô quan tâm làm gi?”
Cô ngồi hoàn toàn im lặng, chỉ nhìn tôi. Nửa phút dài trôi qua. Khóe miệng cô trắng bệch và tay cô cứng ngắc trên chiếc túi gabardine hợp tông với bộ đồ của cô.
Cuối cùng cô nói: “Anh không bỏ phí thời gian của mình, phải không? Thật tiện lợi biết bao khi nhà xuất bản này tìm thuê anh! Vậy Terry không nhắc đến cái tên nào với anh! Không một cái tên. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, đúng không, Marlowe? Bản năng của anh không thể sai lầm. Tôi có thể hỏi tiếp theo anh định làm gì không?”
“Không.”
“Sao thế, thật lãng phí tài năng! Anh làm sao có thể dung hòa điều đó và nghĩa vụ báo đáp bức chân dung của Madison? Chắc chắn anh có thể làm một việc gì đó.”
“Đó là việc riêng giữa hai bọn tôi,” tôi nói. “Cô càng ngày càng sướt mướt ủy mị. Vậy là Wade quen biết em gái của cô. Cảm ơn đã cho tôi biết, cho dù gián tiếp. Tôi cũng đã đoán ra. Vậy thì sao? Anh ta có thể chỉ là một món trong một bộ sưu tập rất phong phú. Hãy gác chuyện đó qua một bên. Và tìm hiểu lý do tại sao cô muốn gặp tôi. Có vẻ chủ đề đó đã thất lạc trong đống giằng co cãi cọ này phải không?”
Cô đứng lên. Cô liếc nhìn đồng hồ một lần nữa. “Tôi có xe ở dưới nhà. Tôi có thể thuyết phục anh lái xe về nhà với tôi và uống một tách trà không?”
“Tiếp tục đi,” tôi nói. “Hãy nói thẳng ra.”
“Tôi nghe khả nghi lắm sao? Tôi có một vị khách muốn làm quen với anh.”
“Ông già?”
“Tôi không gọi cha như vậy,” cô nói giọng đều đều.
Tôi đứng dậy và nhoài người qua bàn. “Cưng à, đôi khi cô dễ thương kinh khủng. Thật sự đấy. Nếu tôi mang theo một khẩu súng có ổn không?”
“Anh chắc không sợ một ông già đến thế.” Cô chu môi với tôi.
“Sao không? Tôi cá là cô sợ, rất sợ.”
Cô thở dài. “Vâng, e là tôi rất sợ. Tôi luôn luôn sợ cha. Ông ấy có thể gây khiếp đảm.”
“Có lẽ tôi nên mang hai khẩu súng,” tôi nói, rồi ước gì mình đã không nói.