Chương 33
Một tuần trôi qua và tôi không nhận được tin tức gì từ gia đình Wade. Thời tiết nóng nực, nhớp nháp và cái châm chích cay mắt của khói mù đã len lỏi đến tận những ngọn đồi phía tây của Beverly Hills. Từ trên đỉnh Mulholland Drive có thể thấy nó tràn lan khắp thành phố như một màn sương mờ. Khi anh đi trong đó, anh có thể cảm nhận nó trong mũi và trong miệng, và nó làm đôi mắt cay xẻ. Mọi người đều đang mò mẫm qua màn khói. Ở Pasadena, nơi các triệu phú giàu nứt ẩn náu sau khi Beverly Hills đã bị đám nhân sĩ điện ảnh phá hư, những thị dân gào thét giận dữ. Tất cả là lỗi của sương khói. Nếu con chim hoàng yến không hót, nếu người đưa sữa đến muộn, nếu chó Bắc Kinh có bọ chét, nếu một gã ngốc mang cổ áo hồ cứng lên cơn đau tim trên đường đến nhà thờ, tội phạm luôn luôn là khói mù. Nơi tôi ở sáng sớm trời thường quang đãng và gần như luôn luôn trong trẻo vào ban đêm. Đôi khi trời trong cả ngày, không ai biết tại sao.
Vào một ngày như thế, tình cờ là thứ Năm, Roger Wade gọi điện cho tôi. “Anh khỏe không? Wade đây.” Giọng anh nghe có vẻ ổn.
“Khỏe, còn anh?”
“Tôi e là tỉnh táo. Miệt mài kiếm tiền. Chúng ta nên nói chuyện. Và tôi nợ anh một số tiền.”
“Không hề.”
“Chà, hôm nay ăn trưa thì thế nào? Anh có thể ghé qua nơi nào quanh đây trong khoảng một giờ không?”
“Chắc được. Candy thế nào?”
“Candy?” Anh có vẻ bối rối. Anh hẳn đã bất tỉnh rất lâu đêm hôm đó. “Ồ, cậu ấy đã giúp anh đặt tôi lên giường đêm hôm đó.”
“Ừ. Cậu ta rất hữu ích - trong một vài việc. Còn cô Wade?”
“Cô ấy cũng ổn. Cô ấy đang đi mua sắm trong thị trấn ngày hôm nay.”
Chúng tôi gác máy và tôi ngồi đung đưa trên chiếc ghế xoay của mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh cuốn sách tiến triển thế nào. Có lẽ anh nên hỏi một nhà văn về cuốn sách của anh ấy. Và rồi một lần nữa có lẽ anh ta phát cáu với câu hỏi đó.
Một lúc sau tôi lại có cuộc gọi khác, một giọng nói lạ.
“Roy Ashterfelt đây. George Peters bảo tôi gọi anh, Marlowe.”
“Ồ vâng, cảm ơn. Anh là người quen biết Terry Lennox ở New York. Khi đó hắn tự xưng là Marston.”
“Đúng vậy. Anh ta chắc chắn say xỉn. Nhưng chắc chắn vẫn là cùng một người đó. Anh không thể nhìn nhầm anh ta được. Ở ngoài này tôi gặp anh ta cùng vợ vào một tối ở quán Chasen. Tôi đến đó với một khách hàng. Khách hàng quen biết họ. Tôi e rằng không thể cho anh biết tên khách hàng đó.”
“Tôi hiểu. Bây giờ nó không quan trọng lắm, tôi đoán vậy. Tên đầu tiên của hắn lúc ấy là gì?”
“Chờ một chút để tôi nhớ lại. Ồ vâng, Paul. Paul Marston. Và còn một điều nữa, nếu anh quan tâm. Anh ta đeo huy hiệu xuất ngũ danh dự của quân đội Anh. Phiên bản mà họ gọi là huy hiệu con vịt ấy.”
“Tôi hiểu rồi. Chuyện gì đã xảy ra với hắn?”
“Tôi không biết. Tôi đến miền tây. Lần thứ hai khi tôi gặp anh ta, anh ta cũng ở đây, đã kết hôn với cô con gái hơi hoang dã của Harlan Potter. Nhưng anh đã biết những chuyện đó.”
“Bây giờ cả hai vợ chồng đều đã chết. Nhưng cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.”
“Không có gì. Rất vui có thể giúp anh. Thông tin này có ý nghĩa gì với anh không?”
“Không có gì,” tôi nói, và tôi nói dối. “Tôi chưa bao giờ hỏi hắn về bản thân hắn. Hắn kể với tôi rằng hắn đã từng lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Có thể nào anh đã nhầm lẫn không?”
“Với mái tóc trắng và khuôn mặt đầy sẹo đó à, đại ca? Không đời nào. Tôi không thể nói rằng tôi không bao giờ quên một khuôn mặt nào, nhưng khuôn mặt đó thì chắc chắn.”
“Hắn có nhìn thấy anh không?”
“Nếu anh ta thấy, anh ta đã làm như không thấy. Cũng khó cho anh ta trong hoàn cảnh đó. Dù sao đi nữa, có thể anh ta không nhớ ra tôi. Như tôi đã nói, thời gian ở New York anh ta luôn xỉn ngất ngư.”
Tôi cảm ơn anh lần nữa và anh nói lại rất vui rồi chúng tôi cúp máy.
Tôi nghĩ về nó một lúc. Tiếng ồn ào xe cộ trên đại lộ bên ngoài tòa nhà tạo nên một bè đệm không êm tai cho suy nghĩ của tôi. Quá ồn. Trong thời tiết nóng bức của mùa hè, tất cả đều quá ồn ào. Tôi đứng dậy, đóng phần dưới của cửa sổ và gọi cho thám tử, trung sĩ Green ở đội Điều tra án mạng. Anh ta nghiêm túc có mặt ở cơ quan.
“Nghe này,” tôi nói, sau khi chào hỏi, “tôi vừa nghe một chuyện về Terry Lennox khiến tôi băn khoăn. Một người bạn mà tôi biết đã từng gặp hắn ở New York dưới một cái tên khác. Anh có thể kiểm tra hồ sơ quân nhân của hắn không?”
“Mấy người không bao giờ chịu hiểu,” Green nói gay gắt. “Anh không bao giờ học được chỉ đi đúng phần đường của mình. Ca này đã bị đóng lại, khóa chắc, đổ chì và ném xuống biển. Hiểu chứ?”
“Chiều tuần trước tôi đã ngồi với Harlan Potter tại nhà con gái ông ấy ở Thung Lũng Nhàn Rỗi. Muốn kiểm tra không?”
“Làm gì?” anh chua chát hỏi. “Cứ cho là tôi tin ông.”
“Trò chuyện. Tôi được mời. Ông ấy thích tôi. Cũng tình cờ, ông ấy nói với tôi rằng cô con gái đã bị bắn bằng khẩu Mauser P.P.K. 7.65 m/m. Anh biết không?”
“Nói tiếp.”
“Súng của cô ta, anh bạn. Có thể không thay đổi gì. Nhưng đừng hiểu lầm tôi. Tôi không moi móc ngóc ngách nào. Đây là một vấn đề cá nhân. Hắn bị vết thương đó ở đâu vậy?”
Green im lặng. Tôi nghe thấy một cánh cửa đóng lại. Rồi anh khẽ nói. “Có lẽ là trong một cuộc đấu dao ở phía nam biên giới.”
“Ôi chết tiệt, Green, anh có dấu vân tay của hắn. Anh gửi nó đến Washington như mọi khi. Anh nhận về một báo cáo như mọi khi. Tôi chỉ hỏi về hồ sơ quân nhân của hắn.”
“Ai nói anh ta có hồ sơ quân nhân?”
“Chà, Mendy Menendez là một ví dụ. Hình như Lennox đã cứu mạng anh ta một lần và Lennox bị thương. Hắn bị người Đức bắt và họ đã cho hắn khuôn mặt mới.”
“Menendez hả? Ông tin tên khốn nạn đó? Não ông thủng hay sao? Lennox không có bất kỳ thành tích cựu chiến binh nào. Không có hồ sơ nào dưới bất kỳ cái tên nào. Ông hài lòng chưa?”
“Nếu anh nói vậy,” tôi nói. “Nhưng tôi không hiểu tại sao Menendez lại bỏ công đến tận đây kể lể với tôi và cảnh báo tôi phải giữ tay chân sạch sẽ vì Lennox là bạn của hắn và Randy Starr ở Vegas, họ không muốn ai chõ mũi vào. Dù sao thì Lennox đã chết.”
“Ai mà biết được một tên xã hội đen nghĩ gì?” Green cay đắng hỏi. “Hoặc vì sao? Có lẽ Lennox đã tranh chấp với họ trước khi anh ta kết hôn với tiền và trở nên đáng nể. Anh ta là quản lý tầng tại cơ sở của Starr ở Vegas trong một thời gian. Đó là nơi anh ta gặp cô vợ. Miệng mỉm cười và một cái nơ đẹp cùng chiếc áo khoác tiệc tối. Đảm bảo khách hàng hài lòng và để mắt đến những tay bài của nhà mình. Tôi nghĩ anh ta có phong thái thích hợp cho công việc ấy.”
“Hắn có sức quyến rũ,” tôi nói. “Công tác cảnh sát không cần dùng đến nó. Rất cảm ơn, trung sĩ. Đội trưởng Gregorius dạo này thế nào?”
“Nghỉ hưu. Ông không đọc báo à?”
“Tin hình sự thì không, trung sĩ. Quá nhầy nhụa.”
Tôi bắt đầu chào tạm biệt nhưng anh ta đã ngắt lời tôi. “Quý ngài đại gia muốn gì ở ông?”
“Chúng tôi uống một tách trà với nhau. Một cuộc thăm hỏi xã giao. Ông ta nói rằng ông ta có thể dàn xếp một số vụ làm ăn cho tôi. Ông ta cũng ám chỉ - ám chỉ chứ không huỵch toẹt ra, rằng bất kỳ tay cớm nào liếc xéo thôi là tôi sẽ phải đối mặt với một tương lai đen tối.”
“Ông ấy không điều hành sở cảnh sát,” Green nói.
“Ông ta thừa nhận điều đó. Ông ta thậm chí không mua ủy viên hay công tố viên, ông ta nói thế. Bọn họ chỉ cuộn tròn gừ gừ trong lòng ông ta khi ông ta ngủ gật.”
“Biến đi,” Green nói và dập máy bên tai tôi.
Làm cảnh sát nào có dễ. Anh sẽ không đời nào biết được bụng dạ của ai an toàn cho anh nhảy lên nhảy xuống.