Chương 39
Cuộc điều tra rơi vào hư không. Nhân viên điều tra những vụ tử vong bất thường đã vội nhào vào trước khi bằng chứng pháp y hoàn tất, vì sợ bỏ lỡ miếng bánh công danh. Anh ta không cần phải lo lắng. Cái chết của một nhà văn, thậm chí là một nhà văn nổi danh, không phải là tin nóng lâu, và mùa hè năm đó có quá nhiều thứ để cạnh tranh. Một vị vua thoái vị và một vị vua khác bị ám sát. Trong một tuần, ba máy bay chở khách lớn bị rơi. Người đứng đầu một dịch vụ điện tín lớn ở Chicago đã bị bắn nổ thành từng mảnh trong xe của chính mình. Hai mươi bốn tù nhân bị thiêu chết trong một vụ hỏa hoạn ở nhà tù. Nhân viên điều tra những vụ tử vong bất thường của quận Los Angeles không được may mắn. Anh ta đã bỏ lỡ những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Khi tôi rời khỏi bục nhân chứng, tôi nhìn thấy Candy. Cậu ta treo một nụ cười tươi tỉnh đầy hiểm ác trên mặt, tôi không biết tại sao, và như thường lệ, ăn mặc hơi quá chỉnh tề, trong bộ cánh gabardine màu nâu ca cao với áo sơ mi nylon trắng và cà vạt nơ màu xanh đậm. Trên bục nhân chứng, cậu lặng lẽ và gây ấn tượng tốt. Vâng, gần đây ông chủ đã say xỉn rất nhiều lần. Phải, cậu đã giúp đưa ông chủ đi ngủ vào cái đêm súng nổ ở tầng trên. Vâng, ông chủ đã yêu cầu rượu whisky trước khi cậu, Candy, rời đi vào ngày cuối cùng, nhưng cậu đã từ chối mang nó lên. Không, cậu không biết gì về tác phẩm văn học của ông Wade, nhưng cậu biết ông chủ đã nản lòng. Ông ấy cứ vứt đi rồi lại moi nó ra khỏi sọt rác. Không, cậu chưa bao giờ nghe thấy ông Wade cãi nhau với ai. Và vân vân. Nhân viên điều tra muốn vắt kiệt cậu nhưng chỉ nhận được nước lã. Ai đó đã huấn luyện Candy rất tốt.
Eileen Wade mặc đồ đen trắng. Cô nhợt nhạt và nói bằng một giọng trầm rõ ràng mà ngay cả bộ khuếch đại cũng không thể làm biến chất. Nhân viên điều tra cư xử với cô như nâng trứng hứng hoa. Anh ta nói chuyện với cô như thể mình khó khăn lắm mới ngăn được tiếng nức nở trong giọng nói. Khi cô rời khỏi bục, anh ta đứng dậy và cúi chào rồi cô tặng anh ta một nụ cười thoáng qua khiến anh ta suýt sặc nước miếng.
Cô gần như đi ngang qua tôi mà không thèm liếc nhìn, rồi vào giây cuối cùng cô quay đầu lại vài phân và gật đầu rất khẽ, như thể tôi là một người mà cô đã gặp ở nơi nào đó rất xa trong quá khứ, nhưng không thể xác định trong trí nhớ.
Khi mọi việc xong xuôi, tôi tình cờ gặp Ohls ở ngoài bậc thềm. Ông ấy đang quan sát giao thông phía dưới, hoặc giả vờ như vậy.
“Làm tốt lắm,” ông nói mà không quay đầu lại. “Xin chúc mừng.”
“Ông cũng đã làm rất tốt với Candy.”
“Không phải tôi, cậu nhóc. Công tố viên cho rằng khía cạnh tình dục không liên quan.”
“Khía cạnh tình dục nào?”
Khi đó ông nhìn tôi. “Ha, ha, ha,” ông cười. “Ý tôi không phải là anh.” Sau đó, biểu hiện của ông trở nên xa cách. “Tôi đã quan sát quá nhiều năm rồi. Nó làm một người đàn ông mệt mỏi. Vụ này là một thương hiệu đặc biệt. Lô hàng tư nhân ủ lâu năm. Tuyệt đối chỉ dành cho giới thượng lưu. Hẹn gặp sau, đồ khốn. Gọi cho tôi khi anh bắt đầu mặc những chiếc áo sơ mi hai mươi đô la. Tôi sẽ lượn quanh nâng áo khoác cho anh.”
Người đi lại quanh chúng tôi lên xuống các bậc thang. Chúng tôi cứ đứng đó. Ohls lấy trong túi ra một điếu thuốc và nhìn nó rồi thả nó xuống nền bê tông và dùng gót chân di nát nó.
“Lãng phí,” tôi nói.
“Chỉ một điếu thuốc thôi, anh bạn. Nó không phải là một cuộc đời. Sau một thời gian, có thể anh sẽ kết hôn với cô ta, phải không?”
“Dẹp chuyện đó đi.”
Ông cười chua chát. “Tôi chọn đúng người để nói về những chuyện xàm xí,” ông nói giọng cay độc. “Phản đối à?”
“Không có gì phản đối, trung úy,” tôi nói, và đi xuống bậc thềm. Ông nói điều gì đó sau lưng tôi nhưng tôi vẫn đi.
Tôi đi đến một quán thịt bò muối trên phố Hoa. Nó phù hợp với tâm trạng của tôi. Một tấm biển thô lỗ ở lối vào ghi: “Chỉ dành cho nam giới. Chó và phụ nữ không được chấp nhận.” Dịch vụ bên trong cũng bóng bẩy không kém. Gã phục vụ thảy đồ ăn xuống trước mặt anh cần cạo râu và tự khấu trừ tiền boa của gã mà không hỏi ý ai. Thức ăn đơn giản nhưng rất ngon và họ bán một loại bia Thụy Điển màu nâu có thể bốc mạnh như một ly martini.
Khi tôi trở lại văn phòng thì điện thoại reo. Ohls nói: “Tôi đang đến chỗ anh. Tôi có chuyện muốn nói.”
Ông hẳn đã ở hoặc ở gần đồn kiểm soát Hollywood vì ông có mặt ở văn phòng trong vòng hai mươi phút sau. Ông gieo người xuống ghế dành cho khách, khoanh chân và gầm gừ:
“Tôi đã đi quá giới hạn. Xin lỗi. Quên đi.”
“Tại sao lại quên? Phải khui vết thương ra chứ.”
“Tôi không phản đối. Tuy nhiên, kín đáo thôi. Một số người nhìn anh không vừa mắt. Tôi biết chưa bao giờ anh làm bất cứ chuyện gì lừa đảo.”
“Cái trò đùa về áo sơ mi hai mươi đô la là gì vậy?”
Ohls nói: “Ôi chết tiệt, tôi chỉ đang tức tối ấy mà. Tôi đang nghĩ đến lão già Potter. Đại loại lão đã bảo một thư ký bảo một luật sư bảo công tố viên Springer bảo đại úy Hernandez rằng anh là bạn thân của lão.”
“Lão sẽ không nhọc công làm việc đó đâu.”
“Anh đã gặp lão. Lão cho anh thời gian.”
“Tôi đã gặp lão, chấm hết. Tôi không thích lão, nhưng có lẽ đó chỉ là ghen tị. Lão cho gọi tôi đến để cho tôi vài lời dạy bảo. Lão cao to và gai góc, và tôi không biết thêm gì. Tôi không nghĩ lão là kẻ lừa đảo.”
Ohls nói: “Không có cách nào để kiếm được một trăm triệu đô la sạch sẽ. Có thể ông chủ nghĩ rằng tay mình sạch sẽ nhưng ở đâu đó trong băng chuyền, có kẻ bị dồn vào chân tường, những doanh nghiệp nhỏ tốt đẹp mất chỗ để chân và phải bán tháo để lấy vài xu, người đàng hoàng mất việc làm, cổ phiếu gian lận trên thị trường, đại lý ủy quyền bị mua đứt như năm ba gram vàng vụn, và những tay môi giới đấu thầu cho chính phủ và các công ty luật lớn nhận được phí hàng trăm ngàn đô la để luồn lách những điều luật mà người dân muốn nhưng người giàu không muốn vì chúng làm giảm thu nhập của họ. Tiền có nghĩa là quyền, và quyền thường bị lạm dụng. Đó là hệ thống. Có lẽ đó là thứ tốt nhất chúng ta có thể có, nhưng nó vẫn không thơm như nước hoa được.”
“Ông nói như một người thiên tả,” tôi chọc ghẹo.
“Tôi nào biết,” ông khinh thường nói. “Tôi vẫn chưa bị điều tra. Anh thích phán quyết tự sát phải không?”
“Còn có thể là gì nữa?”
“Không có gì khác, tôi đoán thế.” Ông đặt đôi bàn tay thô cứng của mình lên bàn và nhìn những nốt tàn nhang lớn màu nâu trên mu bàn tay. “Tôi đang già đi. Keratosis, họ gọi những đốm nâu đó như vậy. Anh sẽ không bị nám cho đến khi quá năm mươi tuổi. Tôi là một tay cớm già và một tay cớm già là một tên khốn nạn già. Có vài điều về cái chết của Wade tôi không thích.”
“Ví dụ?” Tôi ngả người ra sau và ngắm nhìn những nếp nhăn do nắng gắt quanh mắt ông.
“Anh có thể ngửi thấy mùi của một tình huống sai sai, cho dù anh biết anh không thể làm gì được. Rồi anh cứ ngồi lải nhải, như bây giờ. Tôi không thích việc anh ta không để lại lời trăng trối nào.”
“Anh ấy đã say. Có lẽ chỉ là một phút bốc đồng rồ dại.”
Ohls ngước đôi mắt nhợt nhạt lên và thu tay khỏi bàn. “Tôi đã xem kỹ bàn làm việc của anh ta. Anh ta viết thư cho chính mình. Anh ta viết và viết và viết. Say rượu hay tỉnh táo, anh ta đều gõ lên cái máy đánh chữ đó. Một số đoạn điên rồ, một số hài hước, và một số là buồn bã. Anh chàng có chuyện gì đó mắc kẹt trong tâm trí của mình. Anh ta viết về mọi chuyện xung quanh nó nhưng anh ta chưa bao giờ chạm vào nó. Người như vậy sẽ để lại một lá thư dài hai trang nếu anh ta tự sát.”
“Anh ấy say,” tôi nhắc lại.
“Với anh ta điều đó không thành vấn đề,” Ohls mệt mỏi nói. “Điều tiếp theo tôi không thích là anh ta chọn căn phòng đó và để vợ tìm thấy anh ta trong đó. Được rồi, anh ta say. Tôi vẫn không thích. Điều tiếp theo tôi không thích là anh ta bóp cò trong khi tiếng ồn của chiếc tàu cao tốc có thể át tiếng súng. Nó quan trọng gì đối với anh ta? Thêm một sự trùng hợp? Trùng hợp hơn nữa là người vợ quên chìa khóa cửa vào ngày nghỉ của người giúp việc và phải bấm chuông mới được vào nhà.”
“Cô ấy có thể đi vòng ra phía sau,” tôi nói.
“Vâng, tôi biết. Những gì tôi đang nói đến là một tình huống. Không ai ra mở cửa ngoài anh, và cô ta nói trên tòa rằng cô ta không biết anh ở đó. Wade sẽ không nghe thấy tiếng chuông nếu anh ta còn sống và đang viết trong phòng làm việc của mình. Cửa phòng anh ta có cách âm. Người giúp việc đã đi vắng. Đó là thứ Năm. Nói rằng cô ta đã quên. Giống như cô ta quên chìa khóa vậy.”
“Chính anh cũng đang quên điều gì đó, Bernie. Xe của tôi nằm trên lối nhỏ trước nhà. Vì vậy, cô ấy biết tôi, hoặc người nào đó, ở đó trước khi cô ấy bấm chuông.”
Ông cười. “Tôi đã quên điều đó, phải không? Được rồi, tình huống như thế này. Anh đang ở dưới hồ, chiếc tàu cao tốc ầm ĩ, tình cờ đó là một vài anh chàng từ Hồ Mũi Tên ghé xuống chơi, mang theo tàu của họ trên toa xe moóc, Wade đang ngủ trong phòng làm việc của anh ta hoặc đã bất tỉnh, ai đó đã lấy khẩu súng ra khỏi bàn của anh ta từ trước, và cô ta biết anh đã để nó ở đó vì anh đã nói với cô ta như vậy hôm trước. Bây giờ, giả sử rằng cô ấy không quên chìa khóa, rằng cô ấy đi vào nhà, nhìn sang bên kia và thấy anh đang ở bờ nước, nhìn vào phòng làm việc và thấy Wade đang ngủ, biết khẩu súng ở đâu, lấy nó, đợi thời điểm thích hợp, bắn anh ta, đánh rơi khẩu súng ở nơi nó được tìm thấy, quay trở ra khỏi nhà, đợi một lúc cho tàu cao tốc đi khuất, rồi bấm chuông cửa và đợi anh ra mở. Có phản đối gì không?”
“Với động cơ gì?”
“Phải,” ông chua chát nói. “Điều này phá bỏ giả thuyết. Nếu cô ta muốn giết anh chàng, việc đó thật dễ dàng. Cô ta đã nắm đằng chuôi, anh ta thường xuyên say xỉn, từng bạo hành vợ. Tiền cấp dưỡng nhiều, khối tài sản mỡ màng. Không có động cơ nào cả. Nhưng dù sao thời gian quá vừa khớp. Sớm năm phút cô ấy sẽ không thể làm điều đó trừ phi anh tòng phạm.”
Tôi bắt đầu nói nhưng ông giơ tay lên. “Bình tĩnh đi. Tôi không buộc tội bất cứ ai, chỉ suy đoán. Muộn năm phút và kết quả cũng tương tự. Cô ấy có mười phút để thực hiện nó.”
“Mười phút,” tôi bực bội nói, “cái đó không thể dự tính trước, càng không thể lên kế hoạch trước.”
Ông tựa lưng vào ghế và thở dài. “Tôi biết. Anh có tất cả câu trả lời, tôi có tất cả câu trả lời. Và tôi vẫn không hài lòng. Rốt cuộc thì anh đang làm cái quái gì với mấy người này vậy? Anh chàng viết cho anh một tấm séc trị giá một nghìn đô, rồi xé nó đi. Anh nói anh ta tức giận với anh. Dù sao anh cũng không muốn nó, anh nói mình sẽ không nhận nó. Có lẽ. Anh ta có nghĩ rằng anh đang ngủ với vợ mình không?”
“Bỏ đi, Bernie.”
“Tôi không hỏi anh có làm việc đó không, tôi hỏi anh ta có nghĩ là anh đang làm không.”
“Cùng một câu trả lời.”
“Được rồi, thử nói chuyện này. Tay người Mễ đã nắm được gì về anh ta?”
“Không phải điều tôi biết.”
“Tay người Mễ có quá nhiều tiền. Hơn một ngàn rưỡi trong ngân hàng, đủ loại quần áo, một chiếc Chevy mới toanh.”
“Có lẽ cậu ta buôn bán ma túy,” tôi nói.
Ohls đứng dậy khỏi ghế và trừng mắt nhìn tôi. “Anh là một anh chàng may mắn khủng khiếp, Marlowe. Hai lần anh đã né khỏi một bản án nặng nề. Anh có thể trở nên quá chủ quan. Anh đã giúp cho những người đó khá nhiều và anh không kiếm được một xu nào. Theo tôi được biết anh cũng giúp một người tên là Lennox khá nhiều. Và anh cũng không kiếm được xu nào từ vụ đó. Anh kiếm tiền ăn bằng cách nào hả anh bạn? Anh tiết kiệm được quá nhiều nên anh không cần làm việc nữa?”
Tôi đứng dậy, đi vòng quanh bàn và đối mặt với ông. “Tôi là một người lãng mạn, Bernie. Tôi nghe thấy tiếng khóc nửa đêm và đi xem có chuyện gì xảy ra. Ông không kiếm ăn theo cách đó. Ông khôn ngoan, ông đóng chặt cửa và vặn âm lượng ti vi cao hơn nữa. Hoặc ông đạp ga chạy khỏi đó thật xa. Tránh xa những rắc rối của người khác. Những gì ông nhận được từ mấy chuyện như thế chỉ là dính nhọ. Lần cuối cùng tôi gặp Terry Lennox, chúng tôi đã cùng nhau uống một tách cà phê ở nhà do chính tôi pha và hút một điếu thuốc. Vì vậy, khi tôi biết hắn đã chết, tôi vào bếp và pha một ít cà phê, rót cho hắn một tách rồi châm một điếu thuốc cho hắn; khi cà phê nguội và điếu thuốc đã tàn, tôi chúc hắn ngủ ngon. Ông không kiếm ăn theo cách đó. Ông sẽ không làm điều đó. Đó là lý do tại sao ông là một cảnh sát tốt và tôi là một thám tử tư. Eileen Wade lo lắng cho chồng, vì vậy tôi ra ngoài tìm anh ta và đưa anh ta về nhà. Một lần khác, anh ta gặp rắc rối và gọi tôi dậy, tôi ra ngoài và cõng anh ta từ bãi cỏ về, đặt anh ta lên giường và tôi không kiếm được một xu nào từ việc đó. Không ăn chia phần trăm gì hết. Không có gì, ngoại trừ đôi khi tôi bị đấm vào mặt hoặc bị ném vào hầm lạnh hoặc bị đe dọa bởi một gã lưu manh như Mendy Menendez. Nhưng không có tiền, không một xu. Tôi có một tờ năm nghìn đô la trong két sắt nhưng tôi sẽ không bao giờ tiêu một xu nào trong số đó. Bởi vì cái cách nó đến với tôi có gì đó không ổn. Lúc đầu, tôi chơi với nó một chút và thỉnh thoảng tôi vẫn lấy ra nhìn ngắm nó. Nhưng chỉ có thế, không xài một xu.”
“Chắc chắn là đồ rởm,” Ohls nói khô khan, “ngoại trừ việc họ không làm giả tờ to đến thế. Vậy thì, ý anh là gì sau một đống lải nhải này?”
“Không có ý nào cả. Tôi đã nói với ông rằng tôi là một người lãng mạn.”
“Tôi nghe rồi. Và anh không kiếm được một xu nào từ đó. Tôi cũng nghe rõ điều đó.”
“Nhưng tôi luôn có thể bảo cảnh sát cút đi. Cút đi, Bernie.”
“Anh sẽ không bảo tôi cút đi nếu tôi nhốt anh vào phòng cuối cùng dưới ánh đèn, bạn ạ.”
“Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện này.”
Ông bước tới cửa và giật mạnh cho nó mở ra. “Anh biết gì, cậu nhóc? Anh tưởng rằng anh khôn nhưng thực ra anh rất ngu ngốc. Anh chỉ là cái bóng trên tường. Tôi đã làm cảnh sát hai mươi năm mà không có tì vết gì. Tôi biết khi nào tôi đang bị giỡn mặt và tôi biết khi nào một người đang giấu giếm tôi cái gì. Người khôn ngoan không bao giờ lừa ai ngoài chính mình. Nhận lấy lời này của tôi, anh bạn. Tôi biết.”
Ông rút đầu khỏi cửa và để mặc nó sập lại. Tiếng gót giày nện xuống hành lang xa dần. Tôi vẫn còn nghe thấy nó khi điện thoại trên bàn bắt đầu đổ chuông. Giọng nói trong máy rõ rằng chuyên nghiệp:
“New York đang gọi cho ông Philip Marlowe.”
“Tôi là Philip Marlowe.”
“Cảm ơn ông. Xin đợi một chút, ông Marlowe. Đây là người gọi cho ông.”
Giọng nói tiếp theo tôi quen biết. “Howard Spencer, anh Marlowe. Chúng tôi đã nghe nói về Roger Wade. Một cú đấm khá nặng. Chúng tôi không có đầy đủ thông tin chi tiết, nhưng tên của anh dường như có liên quan.”
“Tôi đã ở đó khi chuyện xảy ra. Anh ta say rượu và tự sát bằng súng. Bà Wade về nhà muộn hơn một chút. Những người giúp việc vắng mặt, thứ Năm là ngày nghỉ.”
“Anh ở một mình cạnh anh ta à?”
“Tôi không ở cạnh anh ta. Tôi ở ngoài nhà, chỉ ở quanh đó chờ vợ anh ta về.”
“Tôi hiểu rồi. Chà, tôi cho rằng sẽ có một cuộc điều tra.”
“Đã xong rồi, ông Spencer. Tự sát. Và đặc biệt hầu như không lộ ra với công chúng.”
“Thật không? Điều đó thật kỳ lạ.” Ông ta không có vẻ thất vọng, giống bối rối và ngạc nhiên hơn. “Anh ta nổi tiếng như thế. Tôi đã tưởng... à, đừng bận tâm tôi nghĩ gì. Tôi đoán tốt hơn là tôi nên bay xuống đó, nhưng tôi không thể đến trước cuối tuần tới. Tôi sẽ gửi điện tín cho cô Wade. Có thể tôi làm được gì đó cho cô ấy, và cả cuốn sách nữa. Ý tôi là có thể đủ tư liệu để bọn tôi nhờ ai đó hoàn thành nó. Tôi cho rằng sau cùng anh đã nhận công việc đó.”
“Không. Mặc dù chính anh ta đã tự mình hỏi tôi. Tôi đã nói thẳng với anh ta rằng tôi không thể ngăn anh ta uống rượu được.”
“Anh rõ ràng thậm chí còn chưa thử.”
“Nghe này, ông Spencer, ông chẳng biết cái quái gì về tình huống này. Tại sao không đợi đến khi ông biết nhiều hơn rồi hẵng kết luận? Chẳng phải tôi không tự trách mình. Tôi nghĩ đó là cảm giác không thể tránh khỏi khi một chuyện như thế này xảy ra, và tôi là người có mặt ngay tại đó.”
“Tất nhiên,” ông nói. “Tôi xin lỗi vì đã nhận xét như vậy. Thật không phải. Liệu Eileen Wade có ở nhà cô ấy bây giờ không... hay anh không biết?”
“Tôi không biết, ông Spencer. Tại sao ông không gọi cho cô ấy?”
“Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ muốn nói chuyện với bất cứ ai,” ông chậm rãi nói.
“Tại sao không? Cô ấy đã trả lời nhân viên điều tra mà không hề chớp mắt.”
Ông hắng giọng. “Anh nghe có vẻ không thông cảm cho lắm.”
“Roger Wade đã chết, Spencer. Anh ta là kẻ hơi khốn nạn và có lẽ cũng có chút thiên tài. Điều đó vượt quá tấm hiểu biết của tôi. Anh ta là một kẻ nghiện rượu tự cao tự đại và ghét cay ghét đắng bản thân mình. Anh ta đã khiến tôi gặp rất nhiều rắc rối và cuối cùng là rất nhiều đau buồn. Mắc cái quái gì tôi phải thông cảm?”
“Tôi đang nói về cô Wade,” ông nói cụt lủn.
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi sẽ gọi cho anh khi tôi xuống đó,” ông đột ngột nói. “Tạm biệt.”
Ông gác máy. Tôi gác máy. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại trong vài phút mà không nhúc nhích. Sau đó, tôi lấy danh bạ điện thoại trên bàn và tìm một con số.