Chương 40
Tôi gọi đến văn phòng của Sewell Endicott. Một người nói rằng ông ta đang ở tòa án và sẽ không có mặt cho đến cuối buổi chiều. Tôi có muốn để lại tên mình? Không.
Tôi quay số gọi đến hang ổ của Mendy Menendez trên đại lộ. Năm nay nó được gọi là El Tapado, cũng không phải là một cái tên tồi. Trong tiếng Tây Ban Nha kiểu Mỹ, nó có nghĩa là kho báu bị chôn vùi, giữa những thứ khác. Chỗ này đã từng có những cái tên khác trong quá khứ, khá nhiều là đằng khác. Có năm, tên nó chỉ là một con số bằng đèn neon màu xanh lam trên bức tưởng cao trơ trọi quay mặt về phía nam của đại lộ chính, lưng dựa vào ngọn đồi và một đường xe chạy vòng qua một bên nó, khuất khỏi tầm nhìn của đường phố. Rất biệt lập. Không ai biết nhiều về chỗ này ngoại trừ mấy viên phó sở cảnh sát, lũ cướp và những người có thể trả ba mươi đô la cho một bữa tối ngon lành và một khoản tiền lên đến năm mươi nghìn đô la trong căn phòng lớn yên tĩnh trên lầu.
Tôi gặp được một phụ nữ không biết cái gì. Sau đó, tôi gặp tay quản lý nói giọng Mễ.
“Ông muốn nói chuyện với ông Menendez? Ai đang gọi đó?”
“Không có tên, anh bạn. Chuyện riêng tư.”
“Xin đợi một chút.”
Một quãng dài chờ đợi. Tôi hẳn đã đụng một anh chàng khó nhằn. Anh ta nghe như thể đang nói qua khe hở của chiếc xe bọc thép. Có lẽ chỉ là khe hở trên mặt anh ta.
“Nói đi. Ai muốn tìm ông ấy?”
“Tên là Marlowe.”
“Ai là Marlowe?”
“Chick Agostino à?”
“Không, đây không phải Chick. Nào, đọc mật ngữ đi chứ.”
“Xéo đi.”
Có một tiếng cười khúc khích. “Giữ máy.”
Cuối cùng một giọng nói khác cất lên: “Xin chào, đồ rẻ tiền. Chỗ anh mấy giờ rồi?”
“Anh ở một mình?”
“Anh có thể nói, đồ rẻ tiền. Tôi đang xem qua một số tiết mục cho sàn diễn.”
“Anh có thể diễn tiết mục tự cắt cổ.”
“Tôi sẽ làm gì khi được yêu cầu diễn lại?”
Tôi bật cười. Hắn cười. “Anh giữ chân tay sạch sẽ chứ?” Hắn hỏi.
“Anh chưa nghe gì sao? Tôi đã làm bạn với một anh chàng khác cũng đã tự tử. Từ bây giờ họ sẽ gọi tôi là ‘Cậu chàng mang nụ hôn thần chết’.”
“Buồn cười nhỉ?”
“Không, không buồn cười. Chiều hôm kia tôi cũng đã uống trà với Harlan Potter.”
“Làm tốt lắm. Bản thân tôi không bao giờ uống những món đó.”
“Lão ta nói rằng anh phải đối xử tốt với tôi.”
“Tôi chưa bao giờ gặp lão ta và tôi không có ý định.”
“Lão phủ một cái bóng lớn. Tất cả những gì tôi muốn là một chút thông tin, Mendy. Như là Paul Marston.”
“Chưa bao giờ nghe về anh ta.”
“Anh trả lời nhanh quá. Paul Marston là cái tên mà Terry Lennox đã sử dụng ở New York trước khi hắn đến miền tây.”
“Cho nên?”
“Dấu vân tay của hắn đã được kiểm tra thông qua kho dữ liệu F.B.I. Không có hồ sơ. Điều đó có nghĩa là hắn chưa bao giờ phục vụ trong lực lượng vũ trang.”
“Cho nên?”
“Tôi có phải vẽ cho anh một bức tranh không? Hay là mớ dây bòng bong về hố quân sự của anh thực ra là mì spaghetti, hay nó đã xảy ra ở một nơi nào khác.”
“Tôi không nói nó xảy ra ở đâu, đồ rẻ tiền. Nhận một lời khuyên tử tế là quên toàn bộ chuyện này đi. Anh đã được dạy bảo, anh tốt nhất phải ngoan.”
“Ừ chắc chắn rồi. Tôi làm điều gì đó anh không thích thì sẽ lập tức được bơi xuống Catalina với một toa xe điện trên lưng nhỉ. Đừng dọa tôi, Mendy. Tôi đã từng đối đầu với dân chuyên nghiệp. Anh đã từng ở Anh chưa?”
“Khôn lên, đồ rẻ tiền. Mọi thứ có thể xảy ra với bất kỳ gã nào trong thị trấn này. Mọi thứ có thể xảy ra với những gã to cao mạnh mẽ như Willie Magoon Bự. Hãy xem báo tối.”
“Tôi sẽ mua một tờ nếu anh nói vậy. Thậm chí có thể có ảnh của tôi trong đó. Còn Magoon Bự thì sao?”
“Như tôi đã nói, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tôi không biết gì hơn những gì tôi đọc được. Hình như Magoon đã thử hù dọa bốn thằng trên một chiếc ô tô mang biển số Nevada. Đậu xe ngay cạnh nhà gã. Biển Nevada với số to như chưa từng có. Gã là một trò giỡn chơi của bọn nó. Chỉ có Magoon là không cảm thấy buồn cười, cả hai cánh tay bị bó bột, hàm ghép dây thép ba chỗ và một chân treo cao. Magoon không còn cứng cáp nữa. Chuyện đó cũng có thể xảy ra với anh.”
“Gã làm phiền anh, hả? Tôi đã thấy gã ném cậu bé Chick của anh vào bức tường trước quán Victor. Tôi có nên gọi cho một người bạn ở văn phòng cảnh sát trưởng và kể cho anh ta không?”
“Anh làm thế đi, đồ rẻ tiền,” hắn nói rất chậm. “Anh ứ làm.”
“Và tôi sẽ đề cập thêm rằng lúc đó tôi vừa mới uống rượu với con gái của Harlan Potter. Bằng chứng chứng thực, theo một nghĩa nào đó, anh nghĩ sao? Anh có tính đập cô ta một trận luôn không?”
“Nghe tôi cho rõ này, đồ rẻ tiền...”
“Anh đã bao giờ ở Anh chưa, Mendy? Anh và Randy Starr và Paul Marston hay Terry Lennox hay bất cứ cái tên nào khác của hắn? Có lẽ trong quân đội Anh? Gây náo loạn nho nhỏ ở Soho, bỗng nhiên phỏng tay và tưởng đâu quân ngũ có thể giúp giải nhiệt?”
“Giữ máy.”
Tôi giữ máy. Chẳng có chuyện gì xảy ra ngoại trừ tôi chờ đợi và tay mỏi nhừ. Tôi chuyển ống nghe sang tay bên kía. Cuối cùng hắn cũng quay lại.
“Bây giờ hãy nghe cho kỹ, Marlowe. Anh khuấy vụ Lennox đó lên và anh chết. Terry là một người bạn và tôi cũng có tình cảm. Vì vậy, anh cũng có tình cảm. Tôi sẽ du di cho anh chỉ chừng này. Đó là một đội biệt kích. Quân đội Anh. Chuyện xảy ra ở Na Uy, một trong những hòn đảo ngoài khơi. Họ có hàng triệu đảo như vậy. Tháng Mười một năm 1942. Bây giờ anh sẽ đi nằm và cho bộ não mệt mỏi của anh nghỉ ngơi chứ?”
“Cảm ơn Mendy. Tôi sẽ làm vậy. Bí mật của anh an toàn với tôi. Tôi sẽ không nói điều đó với bất kỳ ai trừ những người tôi biết.”
“Mua cho mình một tờ báo đi, đồ rẻ tiền. Đọc và ghi nhớ. Willie Magoon cứng đầu. Bị đánh trước cửa nhà mình. Cậu bé ấy sẽ ngạc nhiên biết bao sau khi hết thuốc gây mê!”
Hắn cúp máy. Tôi đi xuống cầu thang và mua một tờ báo và đúng như Menendez đã nói. Có một bức ảnh của Willie Magoon Bự trên giường bệnh. Anh có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt và một bên mắt của gã. Phần còn lại của gã nằm trong băng vải. Bị thương nặng nhưng không nghiêm trọng. Bọn họ đã rất cẩn thận về chuyện đó. Họ muốn gã sống. Suy cho cùng gã là cảnh sát. Trong thị trấn của chúng tôi, đám xã hội đen không giết cảnh sát. Họ nhường việc đó lại cho bọn trẻ vị thành niên. Và một cảnh sát còn sống đã bị nhào qua máy xay thịt là một cáo thị có tác dụng hơn nhiều. Cuối cùng thì gã cũng hồi phục và quay trở lại làm việc. Nhưng kể từ đó, một cái gì đó đã biến mất không quay trở lại - mẩu thép cuối cùng tạo nên khác biệt. Gã là bằng chứng sống về sai lầm khi dồn bọn lưu manh đến chân tường, đặc biệt nếu anh nằm trong đội tệ nạn xã hội và ăn ở những quán ngon nhất và lái một chiếc Cadillac.
Tôi ngồi đó và trầm ngâm về chuyện này một hồi rồi quay số của tổ chức Carne và hỏi gặp George Peters. Anh ấy đã ra ngoài. Tôi để lại tên và nói rằng có việc gấp. Anh sẽ về khoảng năm giờ ba mươi.
Tôi đến Thư viện Công cộng Hollywood và hỏi thăm ở phòng tra cứu, nhưng không tìm thấy thứ mình muốn. Vì vậy, tôi phải quay lại chiếc Olds của mình và lái xe vào trung tâm thành phố đến Thư viện Chính. Tôi tìm thấy nó ở đó, trong một cuốn sách nhỏ bìa đỏ xuất bản bên Anh. Tôi chép những gì mình muốn và lái xe về nhà. Tôi gọi lại tổ chức Carne. Peters vẫn đi vắng nên tôi nhờ cô gái chuyển cuộc gọi về nhà cho tôi.
Tôi đặt bàn cờ lên bàn cà phê và sắp một thế trận có tên Nhân Sư. Nó được in ở trang cuối cuốn sách về cờ vua của Blackburn, kỳ thủ người Anh, có lẽ là kỳ thủ năng động nhất từng sống, mặc dù ông sẽ không qua nổi vòng đầu trong thể loại cờ vua chiến tranh lạnh mà họ chơi ngày nay. Nhân Sư là một thế cờ có mười một nước đi và xứng đáng với cái tên của mình. Các thế cờ vua hiếm khi có nhiều hơn bốn hoặc năm nước đi. Ngoài ra, độ khó của giải pháp tăng lên theo cấp số nhân. Một thế cờ mười một nước thuần túy là sự tra tấn tuyệt đối.
Lâu lâu khi tôi cảm thấy đủ khốn khổ, tôi bày nó ra và tìm một giải pháp mới cho nó. Đó là một cách yên tĩnh tốt đẹp để phát rồ. Anh thậm chí không thét lên, nhưng anh chạm đến rất gần điểm đó.
George Peters gọi cho tôi lúc năm giờ bốn mươi. Chúng tôi thăm hỏi và chia buồn.
“Tôi nghe anh lại vướng vào một mớ rắc rối nữa rồi,” anh vui vẻ nói. “Tại sao anh không thử làm cái nghề trầm lặng hơn, như ướp xác?”
“Mất quá nhiều thời gian học. Nghe này, tôi muốn trở thành khách hàng của công ty anh, nếu không tốn quá nhiều tiền.”
“Tùy thuộc vào anh muốn làm gì, anh bạn già. Và anh phải nói chuyện với Carne.”
“Không.”
“Chà, nói xem nào.”
“London đầy gã như tôi, nhưng tôi không đánh giá được. Họ tự xưng là nhân viên điều tra tư nhân. Cơ quan kinh doanh của anh sẽ có nhiều liên hệ. Tôi chỉ có thể chọn một cái tên ngẫu nhiên và có thể bị lừa. Tôi muốn một số thông tin dễ dàng thu thập và tôi muốn nhanh. Phải có trước cuối tuần tới.”
“Kể đi.”
“Tôi muốn biết về hồ sơ phục vụ trong chiến tranh của Terry Lennox hoặc Paul Marston, bất kể tên nào hắn ta đã sử dụng. Hắn ở trong đội biệt kích. Hắn bị bắt và bị thương vào tháng Mười một năm 1942 trong một cuộc đột kích lên hòn đảo thuộc Na Uy. Tôi muốn biết hắn đã phục vụ trong đơn vị nào và chuyện gì đã xảy ra với hắn. Văn phòng Chiến tranh sẽ có tất cả những thứ đó. Đó không phải là thông tin mật, tôi không nghĩ như vậy. Cứ nói là có liên quan đến vấn đề thừa kế.”
“Anh không cần thám tử tư cho việc này. Anh có thể hỏi trực tiếp. Viết cho họ một lá thư.”
“Gạt chuyện đó đi, George. Tôi sẽ nhận được câu trả lời trong ba tháng nữa. Tôi muốn trong năm ngày.”
“Anh nghĩ cũng đúng, anh bạn. Còn gì nữa không?”
“Còn một điều nữa. Họ giữ tất cả các hồ sơ quan trọng ở nơi họ gọi là Nhà Somerset. Tôi muốn biết liệu có gì liên quan đến hắn trong đó không - khai sinh, kết hôn, nhập tịch, bất cứ điều gì.”
“Tại sao?”
“Anh có ý gì khi hỏi tại sao? Ai là người thanh toán hóa đơn?”
“Giả sử những cái tên đó không được tìm thấy?”
“Vậy thì tôi bị mắc kẹt. Nếu đúng như vậy, tôi muốn bản sao có chứng thực của bất cứ thứ gì mà người bên anh tìm được. Anh định bòn rút tôi bao nhiêu?”
“Tôi sẽ phải hỏi Carne. Lão ta có thể hoàn toàn từ chối vụ này. Bọn tôi không muốn loại quan tâm của công chúng mà anh nhận được. Nếu lão để tôi xử lý và anh đồng ý không đề cập đến mối liên hệ này, tôi nghĩ ba trăm đô la. Những gã bên kia không kiếm được nhiều tiền theo tiêu chuẩn đô la. Bọn họ có thể hợp tác với chúng tôi chỉ với mười ghi nê, ít hơn ba mươi đô la. Ngoài ra, bất kỳ chi phí nào gã phải chi ra. Cứ cho là tổng cộng năm mươi đô la và Carne sẽ không mở hồ sơ nào với giá dưới hai trăm năm mươi.”
“Giá cả chuyên nghiệp.”
“Hà, hà. Lão ấy chưa bao giờ nghe nói về nó.”
“Ghé tôi đi, George. Muốn ăn tối không?”
“Nhà hàng Romanoff?”
“Được thôi,” tôi gầm gừ, “nếu họ cho tôi đặt bàn - tôi nghi ngờ lắm.”
“Chúng ta có thể lấy bàn của Carne. Tôi tình cờ biết lão ấy đang ăn tối riêng. Lão là khách quen ở Romanoff. Để có danh tiếng giữa các doanh nghiệp lớn. Carne là một nhân vật khá lớn ở thị trấn này.”
“À chắc chắn rồi. Tôi biết một người - có quan hệ cá nhân với ông ta - có thể đè Carne dưới móng tay út của mình.”
“Làm tốt lắm nhóc. Tôi luôn biết anh sẽ thoát khỏi bất cứ gọng kìm nào. Hẹn gặp khoảng bảy giờ tại quầy rượu của Romanoff. Nói với tên trộm đầu sỏ rằng anh đang đợi đại tá Carne. Gã sẽ dọn sạch khoảng trống xung quanh anh để anh không bị bất kỳ thứ râu ria nào như nhà biên kịch hay diễn viên truyền hình bắt nạt.”
“Hẹn gặp anh lúc bảy giờ,” tôi nói. Chúng tôi gác máy và tôi quay trở lại bàn cờ. Nhưng Nhân Sư dường như không còn làm tôi quan tâm nữa. Một lúc sau, Peters gọi lại cho tôi và nói rằng mọi chuyện đều ổn với Carne miễn là tên công ty của họ không liên can gì tới các vấn đề của tôi. Peters nói rằng anh ấy sẽ gửi một lá thư đêm tới London ngay lập tức.