Chương 41
Howard Spencer gọi cho tôi vào sáng thứ Sáu tuần sau. Ông đang ở Ritz-Beverly và đề nghị tôi ghé qua quầy rượu uống một ly.
“Tốt hơn hết là trong phòng của ông,” tôi nói.
“Rất tốt, nếu anh muốn vậy. Phòng 828. Tôi vừa nói chuyện với Eileen Wade. Cô ấy có vẻ khá cam chịu. Cô ấy đã đọc bản thảo mà Roger để lại và nói rằng nó có thể được hoàn thành rất dễ dàng. Nó sẽ ngắn hơn nhiều so với những cuốn sách khác của anh ấy, nhưng đã có giá trị công khai cân bằng lại. Tôi đoán anh cho rằng các nhà xuất bản chúng tôi là một đám người nhẫn tâm. Eileen sẽ ở nhà cả buổi chiều. Đương nhiên là cô ấy muốn gặp tôi và tôi cũng muốn gặp cô ấy.”
“Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, ông Spencer.” Ông có một căn phòng hạng thương gia rộng rãi đẹp đẽ ở phía tây của khách sạn. Phòng khách có những cửa sổ cao mở ra ban công có lan can sắt hẹp. Đồ nội thất được bọc bằng chất liệu có sọc nhiều màu và thiết kế hoa văn dày đặc của tấm thảm tạo cho nó một không khí cổ điển, ngoại trừ tất cả những mặt phẳng anh có thể đặt đồ uống đều lót thủy tinh và có mười chín khay gạt tàn quanh phòng. Phòng khách sạn là một dấu hiệu khá rõ ràng về phong cách của khách hàng. Ritz-Beverly không mong đợi khách của họ có bất kỳ phong cách nào.
Spencer bắt tay.
“Ngồi đi,” ông nói. “Anh uống gì?”
“Bất cứ thứ gì hoặc không có gì cũng được. Tôi không cần phải uống.”
“Tôi thích một ly Amontillado. California là nơi không thích hợp cho chất cồn vào mùa hè. Ở New York, anh có thể xử lý lượng rượu gấp bốn lần mà chỉ say một nửa.”
“Tôi sẽ uống một ly whisky lúa mạch chua.”
Ông đến bên điện thoại và gọi đồ uống. Sau đó, ông ngồi xuống một trong những chiếc ghế sọc nhiều màu và tháo cặp kính không gọng của mình ra lau bằng một chiếc khăn tay. Ông đeo kính lên, chỉnh lại cẩn thận rồi nhìn tôi.
“Tôi đoán là anh đang có suy nghĩ gì đó. Đấy là lý do tại sao anh muốn gặp tôi ở đây hơn là tại quầy rượu.”
“Tôi sẽ đưa ông đến Thung Lũng Nhàn Rỗi. Tôi cũng muốn gặp cô Wade.”
Ông ta có vẻ không thoải mái. “Tôi không chắc là cô ấy muốn gặp anh,” ông nói.
“Tôi biết cô ấy không muốn. Tôi có thể vào cửa bằng vé của ông.”
“Việc đó đối với tôi e là không khéo léo lắm, phải không?”
“Cô ấy nói với ông rằng cô ấy không muốn gặp tôi?”
“Không hẳn, không giống từng chữ như vậy.” Ông hắng giọng. “Tôi có cảm giác cô ấy đổ lỗi cho anh về cái chết của Roger.”
“Phải. Cô ấy đã nói thẳng điều đó... với viên cảnh sát đến vào buổi chiều chồng cô chết. Cô ấy có lẽ cũng nói điều đó với trung úy điều tra án mạng của văn phòng cảnh sát trưởng. Tuy nhiên, cô ấy đã không nói điều đó với điều tra viên.”
Ông ngả người ra sau và dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay. Một kiểu vẽ nguệch ngoạc vô thức.
“Anh gặp cô ấy có lợi ích gì cho anh, Marlowe? Đó là một trải nghiệm khá khủng khiếp đối với cô ấy. Tôi hình dung cả cuộc sống của cô ấy đã khá khủng khiếp trong một thời gian dài. Tại sao lại bắt cô ấy hồi tưởng? Anh muốn thuyết phục cô ấy rằng anh đã không sai lầm một chút nào phải không?”
“Cô ta nói với phó cảnh sát rằng tôi đã giết chồng cô ta.”
“Cô ấy không có ý đó theo nghĩa đen. Nếu không thì...”
Chuông cửa vang lên. Ông đứng dậy đi ra mở cửa. Người phục vụ phòng mang đồ uống vào và đặt chúng xuống một cách khoa trương như thể anh ta đang phục vụ bữa tối bảy món. Spencer ký vào tấm séc và cho anh ta bốn đô. Anh chàng rời đi. Spencer cầm ly rượu sherry lên và bước ra xa như thể ông ta không muốn đưa đồ uống cho tôi. Tôi để nó y nguyên tại chỗ.
“Nếu không thì sao?” Tôi hỏi ông ta.
“Nếu không thì cô ấy đã nói điều đó với điều tra viên rồi, phải không?” Ông ta cau mày nhìn tôi. “Tôi nghĩ chúng ta đang nói chuyện vớ vẩn. Anh muốn gặp tôi về chuyện gì vậy?”
“Ông muốn gặp tôi.”
“Chỉ là,” ông lạnh lùng nói, “khi tôi nói chuyện với anh từ New York, anh nói rằng tôi đang đi đến kết luận vội vàng. Nó ngụ ý rằng anh có điều gì đó để giải thích. Chà, là gì vậy?”
“Tôi muốn giải thích điều đó trước mặt cô Wade.”
“Tôi không quan tâm đến ý tưởng đó. Tôi nghĩ anh nên tự sắp xếp thì tốt hơn. Tôi rất kính trọng Eileen Wade. Là một doanh nhân, tôi muốn cứu vãn tác phẩm của Roger nếu có thể được. Nếu Eileen cảm nhận về anh như anh nói, tôi không thể là phương tiện đưa anh vào nhà cô ấy. Hãy biết điều.”
“Được thôi,” tôi nói. “Quên đi. Tôi có thể gặp cô ấy mà không có vấn đề gì. Tôi chỉ nghĩ rằng muốn có ai đó đi cùng với tôi như một nhân chứng.”
“Nhân chứng cho cái gì?” ông ta gần như quát lên với tôi.
“Ông sẽ nghe trước mặt cô ấy hoặc ông sẽ không nghe gì cả.”
“Vậy thì tôi sẽ không nghe gì cả.”
Tôi đứng lên. “Có lẽ ông làm đúng, Spencer. Ông muốn cuốn sách đó của Wade, nếu có thể sử dụng nó. Và ông muốn làm một người tốt bụng. Cả hai đều là tham vọng đáng khen ngợi. Tôi không có chung cái nào với ông cả. Chúc ông may mắn và tạm biệt.”
Ông ta đột ngột đứng dậy và bắt đầu tiến về phía tôi. “Chờ một chút, Marlowe. Tôi không biết anh nghĩ gì nhưng anh dường như rất khổ sở. Có điều gì bí ẩn về cái chết của Roger Wade sao?”
“Không có gì bí ẩn cả. Anh ta bị bắn xuyên đầu bằng một khẩu súng lục ổ quay Webley không búa kim hỏa. Ông không đọc báo cáo của cuộc điều tra?”
“Có chứ.” Bây giờ ông đang đứng rất gần tôi và trông có vẻ phiền muộn. “Chuyện đó được đăng trên các tờ báo phía đông và vài ngày sau đó, một bài tường thuật chi tiết hơn trên các tờ báo Los Angeles. Anh ấy ở nhà một mình, mặc dù anh cách đó không xa. Những người giúp việc, Candy và đầu bếp, đều đi vắng và Eileen đi mua sắm trên phố và trở về nhà ngay sau khi chuyện đó xảy ra. Cùng lúc đó, một chiếc xuồng máy rất ầm ĩ trên hồ đã át tiếng súng, nên anh cũng không nghe thấy.”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Sau đó, chiếc xuồng máy rời đi, tôi đi bộ từ bờ hồ trở lại nhà, nghe thấy tiếng chuông cửa reo, mở cửa thì thấy Eileen Wade để quên chìa khóa. Roger đã chết. Cô ấy đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào phòng làm việc, nghĩ rằng anh ta đã ngủ trên sofa, đi lên phòng mình, sau đó ra bếp để pha trà. Sau cô ấy một chút, tôi cũng nhìn vào phòng làm việc, nhận thấy không có tiếng thở và tìm hiểu lý do. Mọi chuyện xảy ra kế tiếp, tôi gọi cho cảnh sát.”
“Tôi không thấy có gì bí ẩn cả,” Spencer lặng lẽ nói, mọi sự sắc bén biến mất khỏi giọng nói của ông. “Đó là khẩu súng của chính Roger, và chỉ một tuần trước đó, anh ấy đã nổ súng ngay trong phòng riêng của mình. Anh chứng kiến Eileen vật lộn tước súng khỏi tay anh ta. Trạng thái tinh thần, hành vi, trầm cảm vì công việc... tất cả những điều đó đã bộc lộ ra.”
“Cô ấy nói với ông bản thảo khá tốt. Tại sao anh ta phải trầm cảm vì nó?”
“Đó chỉ là ý kiến của cô ấy, anh biết mà. Nó cũng có thể rất tệ. Hoặc có lẽ anh ta cho rằng nó tồi tệ hơn thực tế. Nói tiếp đi. Tôi không ngu. Tôi có thể thấy có nhiều chuyện hơn nữa.”
“Tay cảnh sát điều tra vụ án là bạn cũ của tôi. Ông ta là một con chó săn, một con chó dữ và là tay cớm già khôn ngoan. Ông ấy không thích một số điểm. Tại sao Roger không để lại lời trăng trối, trong khi anh ấy là một kẻ điên cuồng vì viết lách? Tại sao anh ta lại tự bắn mình như vậy để cho vợ nhận một cú sốc khi phát hiện ra? Tại sao anh ta lại chọn thời điểm mà tôi không thể nghe thấy tiếng súng nổ? Tại sao cô ấy quên chìa khóa nhà để rồi phải gọi cửa? Tại sao cô ấy lại để anh ta ở một mình vào ngày người giúp việc được nghỉ? Hãy nhớ rằng, cô ấy nói không biết tôi sẽ ở đó. Nếu cô ấy có biết, hai điều đó sẽ loại trừ lẫn nhau.”
“Chúa ơi.” Spencer kêu the thé, “anh đang nói với tôi rằng gã cảnh sát ngu ngốc chết tiệt đó nghi ngờ Eileen à?”
“Ông ta sẽ nghi ngờ nếu có thể nghĩ ra một động cơ.”
“Thật nực cười. Tại sao không nghi ngờ anh? Anh có cả buổi chiều. Cô ấy chỉ có vài phút để gây án, và cô ấy đã quên chìa khóa nhà.”
“Tôi thì có động cơ gì?”
Ông ta quay lại và chộp lấy ly whisky của tôi rồi nốc cạn. Ông cẩn thận đặt chiếc ly xuống và lấy khăn tay ra lau môi và ngón tay bị chiếc ly lạnh làm ướt. Ông cất chiếc khăn tay đi. Ông nhìn tôi chằm chằm.
“Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục chứ?”
“Không thể nói. Một điều chắc chắn. Bây giờ họ đã biết liệu anh ta có uống đủ rượu để bất tỉnh hay không. Nếu có, vẫn còn rắc rối đang tới.”
“Và anh muốn nói chuyện với cô ấy,” ông chậm rãi nói, “trước sự chứng kiến của một nhân chứng.”
“Đúng vậy.”
“Điều đó chỉ có nghĩa một trong hai điều đối với tôi, Marlowe. Hoặc là anh đang rất sợ hãi hoặc anh nghĩ rằng cô ấy nên sợ hãi.”
Tôi gật đầu.
“Cái nào?” ông hỏi một cách dứt khoát.
“Tôi không sợ.”
Ông nhìn đồng hồ của mình. “Tôi cầu Chúa là anh điên rồi.”
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng.