Chương 43
Sau đó, một chuyển động nhẹ nhàng và Candy đang đứng ở cuối chiếc ghế dài nhìn tôi. Cậu ta cầm một con dao gấp trong tay. Nhấn nút và lưỡi dao bắn ra. Nhấn nút và lưỡi dao thu lại trong cán. Có một ánh sáng lấp lánh mượt mà trong mắt cậu.
“Ngàn lần xin lỗi, thưa ông,” cậu ta nói. “Tôi đã nghĩ sai về ông. Cô ta đã giết ông chủ. Tôi nghĩ tôi...” Cậu ngừng nói và lưỡi dao lại bắn ra.
“Không.” Tôi đứng dậy và chìa tay ra. “Đưa tôi con dao, Candy. Cậu chỉ là một người giúp việc Mexico tốt bụng. Họ sẽ chụp tất cả lên người cậu và thích thú với việc đó. Đây chính là loại hỏa mù sẽ khiến họ cười sung sướng. Cậu không hiểu tôi đang nói gì đâu. Nhưng tôi hiểu. Họ đã giày xéo nó tệ đến mức không thể sửa chữa được nữa cho dù nếu họ muốn. Và họ không muốn. Họ sẽ khiến cậu phun ra lời thú tội nhanh đến mức cậu thậm chí không kịp khai tên họ đầy đủ của mình. Và từ thứ Ba tuần sau cậu sẽ ngồi bó gối ở San Quentin với bản án chung thân.”
“Tôi đã nói với ông rằng tôi không phải là người Mễ. Tôi là người Chile đến từ Viña del Mar gần Valparaíso.”
“Con dao, Candy. Tôi biết tất cả những điều đó. Cậu được tự do. Cậu đã tiết kiệm được ít tiền. Có thể cậu còn có tám anh chị em ở nhà. Hãy thông minh và quay trở lại nơi cậu sinh ra. Chỗ làm này tiêu tùng rồi.”
“Còn rất nhiều việc làm,” cậu lặng lẽ nói. Sau đó cậu đưa tay ra và thả con dao vào tay tôi. “Vì ông, tôi làm điều này.”
Tôi bỏ con dao vào túi. Cậu liếc nhìn về phía ban công. “ Còn bà chủ, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Không. Chúng ta không làm gì cả. Bà chủ rất mệt mỏi. Cô ta đã chịu căng thẳng trầm trọng. Cô ta không muốn bị quấy rầy.”
“Chúng ta phải gọi cảnh sát,” Spencer cứng cỏi nói.
“Tại sao?”
“Ôi Chúa ơi, Marlowe, chúng ta phải làm vậy.”
“Ngày mai. Nhặt đống bản thảo viết dở của ông lên và đi thôi.”
“Chúng ta phải gọi cảnh sát. Vẫn còn thứ gọi là luật pháp.”
“Chúng ta không phải làm bất cứ chuyện gì như thế. Chúng ta không có đủ bằng chứng để đập một con ruồi. Hãy để đám người hành pháp làm công việc bẩn thỉu của họ. Hãy để các luật sư giải quyết nó. Họ soạn ra luật pháp để cho bọn luật sư này mổ xẻ trước mặt bọn luật sư được gọi là thẩm phán, để các thẩm phán khác có thể nói rằng các thẩm phán đầu tiên đã sai và tòa án tối cao có thể tuyên bố những thẩm phán tòa phúc thẩm cũng sai nốt. Hẳn nhiên có thứ gọi là luật pháp. Chúng ta ngập đến cổ trong luật pháp. Hầu như tất cả những gì nó đem lại là công việc cho các luật sư. Ông thử nghĩ mấy băng đảng cộm cán sẽ tồn tại được bao lâu nếu các luật sư không chỉ cho họ cách hoạt động?”
Spencer tức giận nói: “Điều đó không liên quan gì đến chuyện này. Một người đàn ông đã bị giết trong ngôi nhà này. Anh ấy tình cờ là một tác giả và là một tác giả rất thành công và quan trọng, nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì. Anh ấy là một con người, anh và tôi đều biết ai giết anh ấy. Có một thứ gọi là công lý.”
“Ngày mai.”
“Anh cũng tệ như cô ta nếu anh để cô ta thoát tội. Tôi bắt đầu thắc mắc về anh, Marlowe. Anh đã có thể cứu mạng anh ấy nếu cố gắng. Theo một nghĩa nào đó, anh đã cho cô ta thoát thân. Và từ góc nhìn của tôi, toàn bộ buổi biểu diễn chiều nay chỉ là như thế, một buổi biểu diễn.”
“Đúng vậy. Một cảnh ân ái trá hình. Ông có thể thấy Eileen đang phát cuồng vì tôi. Khi mọi chuyện lắng xuống, chúng tôi sẽ kết hôn. Cô ấy hẳn là sẽ rất giàu có. Tôi vẫn chưa kiếm được xu nào từ gia đình Wade. Tôi đang mất kiên nhẫn đây.”
Ông tháo kính ra lau. Ông lau mồ hôi nơi hõm mắt, đeo kính lên và nhìn xuống sàn nhà.
“Tôi xin lỗi,” ông nói. “Chiều nay tôi hứng một cú đấm khá mạnh. Biết Roger tự sát đã đủ tồi tệ. Nhưng phiên bản thứ hai này, chỉ cần biết về nó thôi, đã khiến tôi cảm thấy tan nát.” Ông nhìn tôi. “Tôi có thể tin tưởng anh không?”
“Làm gì?”
“Điều đúng đắn, bất kể nó là gì.” Ông cúi xuống nhặt đống giấy màu vàng và kẹp nó dưới cánh tay. “Thôi, quên đi. Tôi nghĩ anh biết mình đang làm gì. Tôi là một nhà xuất bản khá giỏi nhưng việc này nằm ngoài chuyên môn của tôi. Tôi nghĩ mình chỉ là một kẻ bảo thủ và tự phụ.”
Ông đi qua tôi và Candy tránh đường cho ông, rồi nhanh chóng đi đến cửa trước và giữ cửa mở. Spencer khẽ gật đầu, đi ra ngoài. Tôi đi theo. Tôi dừng lại bên cạnh Candy và nhìn vào đôi mắt đen sáng lấp lánh của cậu.
“Không chơi mánh khóe, anh bạn ,” tôi nói.
“ Bà chủ rất mệt” cậu khẽ nói. “Bà ấy về phòng. Bà ấy sẽ không bị quấy rầy. Tôi không biết gì cả, thưa ngài. Tôi không nhớ gì cả... Sẵn sàng phục vụ, thưa ngài. ”
Tôi lấy con dao ra khỏi túi và đưa nó cho cậu ta. Cậu mỉm cười.
“Không ai tin tôi, nhưng tôi tin cậu, Candy.”
“Tôi cũng vậy, thưa ngài. Cảm ơn rất nhiều.”
Spencer đã ở trong xe. Tôi vào xe và khởi động rồi lùi xuống đường và đưa ông trở lại Beverly Hills. Tôi để ông xuống xe ở lối vào bên hông khách sạn.
“Tôi đã suy nghĩ suốt chặng đường về,” ông nói khi bước ra. “Có lẽ cô ta hơi mất trí. Tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ kết tội cô.”
“Họ thậm chí sẽ không thử,” tôi nói. “Nhưng cô ấy không biết điều đó.”
Ông loay hoay với xấp giấy màu vàng dưới cánh tay, vuốt thẳng ra rồi gật đầu với tôi. Tôi nhìn ông mở cửa đi vào. Tôi nhả phanh và chiếc Olds trượt ra khỏi lề đường màu trắng, và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Howard Spencer.
✽ ✽ ✽
Tôi về nhà muộn, mệt mỏi và chán nản. Đó là một trong những tối mà bầu không khí nặng nề và âm thanh của đêm dường như nghẹn ngào xa xăm. Vầng trăng dửng dưng mờ mịt trên cao. Tôi đi loanh quanh trên sân, chạy một vài đĩa hát và hầu như không nghe thấy nhạc. Dường như có tiếng tích tắc đều đều ở đâu đó, nhưng trong nhà không có thứ gì kêu tích tắc. Tiếng tích tắc nằm trong đầu tôi. Tôi là chiếc đồng hồ báo tử dành cho một người.
Tôi nghĩ về lần đầu tiên tôi nhìn thấy Eileen Wade và lần thứ hai, thứ ba và thứ tư. Nhưng sau đó, hình ảnh cô dường như trở nên lệch lạc. Cô ấy có vẻ không còn thật nữa. Kẻ sát nhân luôn trở nên không thật một khi anh đã biết hắn là kẻ sát nhân. Có những người giết chóc vì căm ghét, sợ hãi hay tham lam. Có những kẻ giết người xảo quyệt lên kế hoạch trước và hy vọng thoát tội. Có những kẻ giết người giận dữ không suy nghĩ gì. Và có những kẻ giết người phải lòng cái chết, đối với họ giết chóc là một kiểu tự sát xa vời. Theo một nghĩa nào đó, tất cả bọn họ đều mất trí, nhưng không phải như Spencer muốn nói.
Trời đã gần sáng khi tôi đi ngủ.
Tiếng chuông điện thoại dựng tôi dậy từ một cái hố đen không mộng mị. Tôi lật người trên giường, mò mẫm tìm dép và nhận ra rằng mình đã ngủ không hơn hai tiếng đồng hồ. Tôi cảm thấy mình như một bữa ăn được tiêu hóa dở dang trong một quán ăn dơ dáy đầy dầu mỡ. Mí mắt tôi dán tịt vào nhau và miệng tôi như đầy cát. Tôi nặng nề chống người dậy lê bước vào phòng khách, nhấc điện thoại ra khỏi giá đỡ và nói vào đó: “Giữ máy.”
Tôi đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm, giội một gáo nước lạnh lên mặt. Bên ngoài cửa sổ có thứ gì đó kêu lách cách, lách cách. Tôi mơ hồ nhìn ra ngoài và thấy một khuôn mặt nâu vô cảm. Đó là người làm vườn Nhật Bản mỗi tuần đến một lần mà tôi gọi là Harry Kiên Gan. Ông ấy đang cắt tỉa bụi hoa chuông vàng, theo cách một người làm vườn Nhật Bản cắt tỉa bụi hoa chuông của bạn. Bạn hỏi ông ta bốn lần và ông ta nói, “tuần tới”, và sau đó ông ta đến vào lúc sáu giờ sáng và cắt tỉa bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của bạn.
Tôi lau khô mặt và quay lại điện thoại.
“Sao?”
“Candy đây, thưa ngài. ”
“Chào buổi sáng, Candy.”
“Bà chủ đã chết.”
Chết. Một từ đen tối, câm lặng, giá băng trong bất kỳ ngôn ngữ nào. Cô ấy đã chết.
“Không phải do cậu chứ, tôi hy vọng thế.”
“Tôi nghĩ là thuốc. Nó được gọi là demerol. Tôi thấy bốn mươi, năm mươi viên trong lọ. Bây giờ trống rỗng. Không ăn gì tối qua. Sáng nay tôi trèo lên thang và nhìn vào cửa sổ. Ăn mặc y như chiều hôm trước. Tôi phá lưới cửa sổ. Bà chủ đã chết. Lạnh như nước đá. ”
Lạnh như nước đá. “Cậu đã gọi ai chưa?”
“ Có. Bác sĩ Loring. Ông ta gọi cảnh sát. Vẫn chưa đến đây.”
“Bác sĩ Loring hả? Đúng cái người luôn đến quá muộn.”
“Tôi không cho ông ta xem lá thư,” Candy nói.
“Thư gửi cho ai?”
“Ông Spencer.”
“Giao nó cho cảnh sát, Candy. Đừng để bác sĩ Loring lấy được nó. Chỉ có cảnh sát. Và một điều nữa, Candy. Đừng che giấu bất cứ điều gì, đừng nói với họ bất kỳ lời gian dối nào. Bọn tôi đã đến đó. Nói sự thật. Lần này là sự thật và tất cả sự thật.”
Có một khoảng tạm ngừng. Rồi cậu nói: “ Có. Tôi rõ. Hẹn gặp lại sau bạn của tôi. ” Cậu ta cúp máy.
Tôi quay số Ritz-Beverly và hỏi gặp Howard Spencer.
“Đợi một chút. Tôi sẽ chuyển máy cho quầy trực.”
Giọng một người đàn ông nói: “Quầy trực đây. Tôi có thể giúp gì cho ông?”
“Tôi muốn nói chuyện với Howard Spencer. Tôi biết là còn sớm, nhưng chuyện rất khẩn cấp.”
“Ông Spencer đã trả phòng tối qua. Ông ấy đáp chuyến bay lúc tám giờ đi New York.”
“Ồ xin lỗi. Tôi không biết.”
Tôi ra ngoài bếp để pha cà phê, hàng tấn cà phê. Đậm đặc, mạnh mẽ, cay đắng, sôi sục, tàn nhẫn, sa đọa. Huyết mạch của những người đàn ông mệt mỏi.
Vài giờ sau Bernie Ohls gọi cho tôi.
“Được rồi, anh chàng thông thái,” ông nói. “Xuống đây chịu trận đi.”