← Quay lại trang sách

Chương 44

Nó giống như lần trước ngoại trừ hiện giờ là ban ngày và chúng tôi vào trong văn phòng của đại úy Hernandez, và cảnh sát trưởng đang ở Santa Barbara để khai mạc Tuần lễ Fiesta. Đại úy Hernandez và Bernie Ohls, một người đàn ông từ văn phòng điều tra tử vong bất thường, và bác sĩ Loring, người trông như thể bị bắt quả tang đang thực hiện một vụ phá thai, và một người đàn ông tên Lawford, cảnh sát từ văn phòng công tố quận, người cao gầy hốc hác, bị đồn thổi rằng anh trai ông ta là đầu não một lô đề ngầm ở quận Central Avenue.

Hernandez đặt một vài tờ giấy ghi chú viết tay trước mặt anh ta, giấy màu hồng nhạt, viền mép nham nhở và được viết bằng mực xanh.

“Buổi họp này là không chính thức,” Hernandez nói, khi mọi người không mấy thoải mái khi phải ngồi trên những chiếc ghế cứng. “Không có tốc ký hay thiết bị ghi âm. Nói những gì các ông muốn. Bác sĩ Weiss đại diện cho văn phòng điều tra, người sẽ quyết định liệu có cần thiết mở một cuộc điều tra hay không. Bác sĩ Weiss?”

Anh ta mập mạp, vui vẻ và trông có vẻ chuyên nghiệp. “Tôi nghĩ không cần điều tra,” anh nói. “Có mọi dấu hiệu sơ bộ của ngộ độc ma túy. Khi xe cấp cứu đến, người phụ nữ vẫn còn thở rất yếu và đang hôn mê sâu và mọi phản xạ đều không còn. Đến giai đoạn này là thập tử nhất sinh. Da lạnh và hơi thở không nhận ra nếu không kiểm tra kỹ. Người giúp việc nghĩ rằng cô ấy đã chết. Cô ấy chết khoảng một giờ sau đó. Tôi hiểu rằng cô ấy thỉnh thoảng bị hen phế quản dữ dội. Thuốc demerol được bác sĩ Loring kê đơn như một biện pháp khẩn cấp.”

“Có thông tin hoặc suy luận nào về lượng demerol đã uống không, bác sĩ Weiss?”

“Một liều chí tử,” anh nói, cười nhạt. “Không có cách nào xác định nhanh điều đó nếu không biết tiền sử bệnh, khả năng chịu đựng do quen thuốc hoặc tự nhiên. Theo lời thú nhận của cô ấy, cô ấy đã uống hai mươi ba viên một trăm miligram, gấp bốn hoặc năm lần liều tối thiểu gây tử vong đối với một người không nghiện.” Anh thắc mắc nhìn bác sĩ Loring.

“Cô Wade không phải là một con nghiện,” bác sĩ Loring lạnh lùng nói. “Liều lượng kê toa là một hoặc hai viên năm mươi miligram. Ba hoặc bốn lần trong khoảng thời gian hai mươi bốn giờ là mức cao nhất mà tôi cho phép.”

Đại úy Hernandez nói: “Nhưng ông đã quất cho cô ta một lọ năm chục viên. Một loại thuốc khá nguy hiểm ở số lượng đó, ông có nghĩ vậy không? Bệnh hen phế quản này tệ đến mức nào, thưa bác sĩ?”

Bác sĩ Loring cười khinh bỉ. “Nó không liên tục, giống như tất cả các bệnh hen suyễn khác. Nó chưa bao giờ đạt đến mức mà chúng tôi gọi là tình trạng hen suyễn , một cơn hen nghiêm trọng đến mức bệnh nhân dường như có nguy cơ ngạt thở.”

“Có nhận xét gì không, bác sĩ Weiss?”

“Chà,” bác sĩ Weiss chậm rãi nói, “giả sử lá thư không tồn tại và giả sử chúng tôi không có bằng chứng nào khác về lượng thuốc mà cô ấy đã uống, thì có thể là vô tình dùng quá liều. Biên độ an toàn không rộng lắm. Chúng ta sẽ biết chắc chắn vào ngày mai. Vì thánh Phêrô, anh không muốn ém lá thư đi sao, Hernandez?”

Hernandez cau có ngồi xuống bàn làm việc. “Tôi chỉ thắc mắc thôi. Tôi không biết ma túy là phương pháp điều trị tiêu chuẩn cho bệnh hen suyễn. Mỗi ngày bọn này lại học được một điều mới.”

Loring đỏ mặt. “Một biện pháp khẩn cấp, tôi đã nói rồi, đại úy. Một bác sĩ không thể có mặt ở mọi nơi cùng một lúc. Cơn hen bùng phát có thể khởi đầu rất đột ngột.”

Hernandez liếc nhìn anh ta một cái rồi quay sang Lawford. “Điều gì sẽ xảy ra với văn phòng của anh, nếu tôi công bố lá thư này với báo chí?”

Đại diện của văn phòng công tố liếc nhìn tôi một cách trống rỗng.

“Anh chàng này đang làm gì ở đây vậy, Hernandez?”

“Tôi đã mời anh ấy.”

“Làm sao tôi biết anh ta sẽ không mách lại mọi điều đã nói ở đây với phóng viên?”

“Ờm, anh ta là một tên mách lẻo tuyệt vời. Anh đã chứng kiến điều đó. Cái lần bọn anh đã tóm anh ta.”

Lawford cười toe toét, rồi hắng giọng. “Tôi đã đọc lời thú tội có mục đích đó,” anh thận trọng nói. “Và tôi không tin từ nào trong đó. Anh có bối cảnh bao gồm kiệt quệ về cảm xúc, mất mát người thân, ảnh hướng của ma túy, căng thẳng của cuộc sống thời chiến ở Anh dưới bom đạn, cuộc hôn nhân bí mật, gặp lại người đàn ông trở về, vân vân. Không nghi ngờ gì, cô ta nảy sinh cảm giác tội lỗi và cố gắng thanh tẩy bản thân bằng một biện pháp chuyển cảm.”

Anh ta dừng lại và nhìn quanh, nhưng tất cả những gì anh ta thấy là những khuôn mặt không biểu cảm. “Tôi không thể nói thay cho văn phòng công tố nhưng theo cảm nhận của riêng tôi thì lời thú tội của cô ta sẽ không phải là cơ sở để truy tố ngay cả khi người phụ nữ đó còn sống.”

“Và nếu đã tin vào một lời thú tội, anh sẽ không quan tâm đến việc tin một lời thú tội khác mâu thuẫn với lời đầu tiên,” Hernandez cay độc nói.

“Bình tĩnh đi, Hernandez. Bất kỳ cơ quan hành pháp nào cũng phải xem xét quan hệ công chúng. Nếu báo chí tung lời thú tội đó ra, chúng tôi sẽ gặp rắc rối. Chắc chắn. Chúng tôi có đủ mọi nhóm ủng hộ cải cách hăm hở chờ đợi một cơ hội thế này để thọc dao vào sườn. Chúng tôi có một đại bồi thẩm đoàn vốn đã như kiến bò chảo nóng về vụ trả thù trung úy đội Tệ nạn của anh một tuần trước.”

Hernandez nói: “Được rồi, đó là cục nợ của anh. Ký biên nhận cho tôi.”

Anh gom xếp các trang giấy màu hồng có viền nham nhở lại với nhau và Lawford cúi xuống ký vào một mẫu đơn. Anh ta nhặt những trang giấy màu hồng, gấp lại, bỏ vào túi áo ngực và bước ra ngoài.

Bác sĩ Weiss đứng dậy. Anh ta cứng cỏi, tốt bụng, không dễ xúc động. “Cuộc điều tra cuối cùng về gia đình Wade chúng tôi đã làm quá nhanh,” anh nói. “Tôi đoán chúng ta sẽ không bận tâm đến vụ này.”

Anh gật đầu với Ohls và Hernandez, bắt tay trịnh trọng Loring rồi đi ra ngoài. Loring đứng dậy dợm bước, rồi ngập ngừng.

“Tôi cho rằng tôi có thể thông báo cho một bên quan tâm nào đó rằng sẽ không có cuộc điều tra nào nữa về vấn đề này?” anh ta nói một cách cứng nhắc.

“Xin lỗi vì đã khiến ông xa bệnh nhân lâu như vậy, thưa bác sĩ.”

“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi,” Loring gay gắt. “Tôi nên cảnh báo anh...”

“Biến đi chú,” Hernandez nói.

Bác sĩ Loring gần như ngã ngửa vì sốc. Rồi anh ta quay người và loạng choạng bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại và phải nửa phút sau mới có ai đó lên tiếng. Hernandez lắc người và châm một điếu thuốc. Rồi anh nhìn tôi.

“Sao?” Anh ấy nói.

“Cái gì?”

“Anh còn chờ gì nữa?”

“Vậy đây là kết thúc rồi? Đã xong? Chấm hết.”

“Nói cho anh ta đi, Bernie.”

“Ừm, chắc chắn là kết thúc rồi,” Ohls nói. “Tôi đã chuẩn bị kéo cô ta đến thẩm vấn. Wade không tự bắn mình. Quá nhiều cồn trong máu. Nhưng như tôi đã nói với anh, động cơ ở đâu? Lời thú nhận của cô ta có thể sai về chi tiết, nhưng nó chứng tỏ cô ta đã theo dõi anh ta. Cô ta biết cách bài trí của nhà khách ở Encino. Cô ả Lennox đã cướp đi cả hai người đàn ông của cô ta. Anh cứ việc tưởng tượng những gì đã xảy ra trong nhà khách. Một câu hỏi mà anh quên hỏi Spencer. Wade có sở hữu một khẩu Mauser P.P.K. không? Phải, anh ta sở hữu một khẩu Mauser nhỏ tự động. Hôm nay chúng tôi đã nói chuyện với Spencer qua điện thoại. Wade là một gã say xỉn. Tên khốn bất hạnh tội nghiệp hoặc nghĩ rằng mình giết Sylvia Lennox, hoặc anh ta thực sự đã giết cô ta, hoặc bằng một cách nào đó anh ta biết vợ mình đã làm. Dù thế nào thì cuối cùng anh ta cũng chuẩn bị thú nhận. Chắc chắn, anh ta đã làm bạn với chai rượu từ lâu, nhưng anh ta là một gã đã kết hôn với một con số không tròn trĩnh, vâng, cho dù xinh đẹp. Cậu bé người Mễ biết những chuyện ấy. Thằng lỏi biết gần hết mọi thứ. Đó là một cô gái trong mơ. Một phần tâm trí cô ta ở đây và lúc này, nhưng phần lớn ở chốn nào và thời nào đó. Nếu cô ấy từng ham muốn ai, đó chắc chắn không phải chồng cô ta. Hiểu những gì tôi đang nói chứ?”

Tôi không đáp.

“Chết tiệt, anh cũng suýt nữa đã ba chấm với cô ta, đúng không?”

Lần này tôi cũng không cho ông ta câu trả lời.

Ohls và Hernandez đều cười chua chát. Ohls nói: “Chúng tôi không hẳn là không có đầu óc. Chúng tôi biết có điều gì đó trong câu chuyện về việc cô ấy cởi quần áo. Anh chặn họng cậu ta và cậu ta để anh thắng. Cậu ta bị tổn thương và bối rối và cậu ta thích Wade, cậu ta muốn biết chắc. Khi đã biết chắc cậu ta sẽ sử dụng con dao của mình. Đây là một vấn đề cá nhân với cậu ấy. Cậu ấy không bao giờ mách lẻo về Wade. Vợ của Wade đã làm điều đó, và cô ấy cố tình khuấy đục nước chỉ để khiến Wade loạn trí. Tất cả đều khớp nhau. Cuối cùng, tôi đoán cô ta sợ chồng. Mà Wade chưa bao giờ ném cô ta xuống cầu thang. Đó là một tai nạn. Cô ta vấp ngã và anh chàng cố gắng đỡ cô. Candy cũng chứng kiến vụ đó.”

“Không có chuyện nào trong đó giải thích tại sao cô ta muốn tôi đến sống ở đó.”

“Tôi có thể nghĩ ra vài lý do. Một trong số đó là bài cũ xào lại. Mỗi cảnh sát đều đã bắt gặp nó hàng trăm lần. Anh là một đầu mối lơi lỏng, anh đã giúp Lennox trốn thoát, làm bạn với hắn, thậm chí là người bạn tâm giao của hắn ở một mức độ nào đó. Hắn đã biết gì và hắn đã nói gì với anh? Hắn đã mang đi khẩu súng đã giết vợ mình và hắn biết nó đã được khai hỏa. Cô ta có thể đã nghĩ rằng hắn đã làm điều đó vì cô ta. Rằng hắn biết cô ta là người đã sử dụng nó. Khi hắn tự sát, cô ta an tâm. Nhưng còn anh thì sao? Anh vẫn là một ẩn số chưa được kết toán. Cô ta muốn moi tin tức từ anh, cô ta quyến rũ, và một tình huống sẵn có làm một cái cớ để đến gần anh. Và nếu cô ta cần một người để thế tội, anh chính là người đó. Anh có thể nói rằng cô ta đang sưu tập những anh chàng thế tội.”

“Ông đang gán cho cô ta quá nhiều thủ đoạn,” tôi nói.

Ohls bẻ đôi điếu thuốc và bắt đầu cắn một nửa. Nửa còn lại ông vắt sau tai.

“Một lý do khác là cô ta muốn một người đàn ông, một anh chàng to lớn, mạnh mẽ có thể ôm chặt cô ấy trong vòng tay và khiến giấc mơ của cô ấy quay trở lại.”

“Cô ấy ghét tôi, tôi nói. “Tôi không tin chuyện đó.”

“Tất nhiên,” Hernandez nói khô khan. “Anh đã từ chối cô ta. Nhưng cô ta hẳn đã vượt qua được thất bại đó. Và sau đó anh thổi bay toàn bộ sự việc vào mặt cô ấy trong khi Spencer ngồi nghe.”

“Gần đây hai người đã gặp bác sĩ tâm thần nào chưa?”

“Chúa ơi,” Ohls nói, “anh không nghe sao? Những ngày này, bọn họ bám sát lấy chúng tôi tận chân tơ kẽ tóc. Chúng tôi đã có hai người bọn họ trong đội ngũ nhân viên. Đây không còn là công việc của cảnh sát nữa. Bọn tôi đang trở thành một chi nhánh của gánh xiếc y tế. Họ lượn ra lượn vào nhà tù, tòa án, phòng thẩm vấn. Họ viết báo cáo dài mười lăm trang về lý do tại sao mấy tên thiếu niên du côn đánh cướp quầy rượu hoặc hãm hiếp một nữ sinh hoặc bán bột hít cho đám nhóc trung học. Mười năm nữa, những người như Hernandez và tôi sẽ ngồi làm trắc nghiệm tâm lý Rorschach và từ vựng liên kết thay vì tập thể lực và kỹ năng thiện xạ. Khi điều tra một vụ án, bọn tôi sẽ mang theo những chiếc túi nhỏ màu đen có máy phát hiện nói dối di động và những lọ huyết thanh nói thật. Thật đáng tiếc là bọn tôi không tóm được bốn con khỉ lưu manh đã hành hung Willie Magoon Bự. Lẽ ra bọn tôi có thể giúp chúng tái thích nghi và khiến chúng phải yêu mẹ của chúng.”

“Tôi rút được chưa?”

“Anh còn không tin điều gì?” Hernandez hỏi, bắn một sợi dây thun.

“Tôi tin. Vụ án đã chết. Cô ta đã chết, tất cả bọn họ đều đã chết. Một thông lệ trơn tru tốt đẹp mọi mặt. Chẳng có gì để làm ngoài việc về nhà và quên đi rằng nó đã từng xảy ra. Vậy tôi sẽ làm thế đó.”

Ohls moi nửa điều thuốc sau tai, nhìn nó như thể ngạc nhiên vì sao nó lại ở đó, rồi ném nó qua vai.

“Anh còn kêu khóc cái gì?” Hernandez nói. “Nếu cô ta không cạn nguồn súng, cô ta có thể đã thêm anh vào cho trọn bộ.”

“Còn nữa,” Ohls nói dứt khoát, “ngày hôm qua điện thoại vẫn hoạt động.”

“Ồ chắc chắn rồi,” tôi nói. “Các ông sẽ chạy đến và những gì các ông có được sẽ chỉ là một câu chuyện tào lao chẳng thú nhận điều gì và vài lời nói dối ngớ ngẩn. Sáng nay các ông có một lời thú nhận đầy đủ. Các ông không cho tôi đọc, nhưng nếu đó chỉ là một lá thư tình thì các ông đã không gọi văn phòng công tố. Nếu lúc trước ai đó đã thực sự làm bất kỳ việc gì để điều tra về vụ Lennox, thì hồ sơ cựu chiến binh của hắn đã bị đào lên, cũng như nơi hắn bị thương và tất cả những chuyện còn lại. Tiếp tục lần theo đường dây sẽ phát hiện mối liên hệ với gia đình Wade. Roger Wade biết Paul Marston là ai. Một thám tử tư khác cũng vậy. Tôi tình cờ liên lạc với anh ta.”

“Có thể,” Hernandez thừa nhận, “nhưng đó không phải là cách điều tra của cảnh sát. Anh không nên đùa giỡn với một vụ án đã được đóng hay mở, ngay cả khi không có áp lực hoàn tất hay lãng quên nó. Tôi đã điều tra hàng trăm vụ giết người. Một số vụ khá đơn giản, gọn gàng, trật tự, và theo sách giáo khoa. Hầu hết chúng có lý chỗ này, lại vô lý chỗ khác. Nhưng khi anh có động cơ, phương tiện, cơ hội, lẩn trốn, một lời thú tội bằng văn bản và một vụ tự sát ngay sau đó, anh sẽ phải chấp nhận nó. Không có sở cảnh sát nào trên thế giới có nhân lực hay thời gian để thắc mắc những chuyện hiển nhiên. Điều duy nhất chống lại giả thuyết Lennox giết người là ai đó tin rằng anh ta là người tốt, sẽ không làm một việc tàn bạo như vậy và rằng có những người khác cũng có cơ hội phạm tội tương đương. Nhưng những người khác đã không lẩn trốn, không thú nhận, không tự nổ bay óc. Nhưng hắn thì có. Và về chuyện là một người tốt, tôi cho rằng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm tất cả những kẻ giết người kết thúc cuộc đời trong phòng hơi ngạt hoặc trên ghế điện hoặc dưới đầu dây thừng đều là những người được xóm làng coi là vô hại như anh bán chổi đầu đường. Cũng vô hại và lặng lẽ và có gia giáo không kém cô Wade. Anh muốn đọc những gì cô ta đã viết trong bức thư đó? Được rồi, đọc đi. Tôi phải đi xuống hành lang.”

Anh đứng dậy, kéo ngăn kéo ra và đặt một tập hồ sơ lên trên mặt bàn. “Có năm bản sao ở đây, Marlowe. Đừng để tôi bắt gặp anh đang nhìn chúng.”

Anh ta bắt đầu đi ra cửa rồi quay đầu lại và nói với Ohls: “Anh có muốn nói chuyện với Peshorek cùng tôi không?”

Ohis gật đầu và đi theo anh ra ngoài. Khi tôi chỉ còn một mình trong văn phòng, tôi mở cặp hồ sơ và nhìn vào những bản sao đen trắng. Sau đó, chỉ chạm vào các mép giấy, tôi đếm chúng. Có sáu tập, mỗi tập gồm nhiều trang được bấm lại với nhau. Tôi lấy một tập, cuộn lại và đút vào túi. Sau đó, tôi đọc qua tập tiếp theo trong chồng giấy. Khi đã đọc xong, tôi ngồi xuống và chờ đợi. Khoảng mười phút sau, Hernandez trở lại một mình. Anh lại ngồi xuống sau bàn làm việc, kiểm tra các bản sao trong tập hồ sơ, rồi đặt tập tài liệu trở lại bàn làm việc.

Anh nhướng mắt nhìn tôi không chút biểu cảm. “Thỏa mãn chứ?”

“Lawford biết anh có những thứ đó không?”

“Không phải từ tôi. Không phải từ Bernie. Bernie tự sao chụp chúng. Sao?”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu một tập thất lạc?”

Anh cười khó chịu. “Sẽ không. Nhưng nếu có, thì không phải từ bất kỳ ai trong văn phòng cảnh sát trưởng. Công tố viên cũng có thiết bị sao chụp.”

“Anh không thích biện lý quận Springer cho lắm, phải không, đại úy?”

Anh ra vẻ ngạc nhiên. “Tôi? Tôi thích mọi người, kể cả anh. Cút khỏi đây. Tôi có việc phải làm.”

Tôi đứng dậy rời đi. Anh đột ngột nói: “Dạo này anh có mang theo súng không?”

“Có lúc.”

“Willie Magoon Bự mang hai khẩu. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không dùng.”

“Tôi nghĩ anh ấy tự cho mình đã đủ làm mọi người sợ hãi.”

“Có thể là thế,” Hernandez thản nhiên nói. Anh nhặt một sợi dây thun và kéo căng nó giữa hai ngón tay cái. Anh kéo dài nó càng lúc càng xa hơn. Cuối cùng với một tiếng “pực” nó đã đứt văng. Anh xoa ngón tay cái chỗ đầu dây bắn vào. Anh nói: “Ai cũng có thể bị kéo quá căng. Cho dù anh ta trông có vẻ rắn rỏi thế nào đi chăng nữa. Hẹn gặp lại.”

Tôi ra khỏi cửa và rời khỏi tòa nhà thật nhanh. Một lần là thằng khờ, sẽ mãi mãi là thằng khờ.