Chương 45
Trở lại căn chuồng chó của tôi trên tầng sáu của tòa Cahuenga, tôi tiếp tục chơi trò đánh bóng chày thường lệ với thư từ. Từ thùng thư tới mặt bàn tới sọt rác, từ Tinker tới Evers tới Chance [1] . Tôi thổi một khoảng trống trên mặt bàn và mở tập bản sao trên đó. Tôi đã cuộn nó lại để không tạo ra nếp gấp. Tôi đọc lại lần nữa. Nó đầy đủ chi tiết và khá hợp lý, thỏa mãn bất kỳ đầu óc cởi mở nào. Eileen Wade đã giết vợ của Terry trong cơn cuồng ghen và sau đó khi có cơ hội, cô ta đã giết Roger vì cô ta chắc chắn anh đã biết. Khẩu súng bắn lên trần nhà đêm hôm đó là một phần của kế hoạch. Câu hỏi không lời đáp và mãi mãi không được hồi đáp là tại sao Roger Wade lại yên lặng và để cô ta qua mặt mình. Anh hẳn đã biết trước mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào. Vì vậy, anh đã bỏ mặc mình và không quan tâm. Chữ nghĩa là nghề của anh, anh tìm được từ ngữ để diễn đạt hầu hết mọi chuyện, nhưng anh không có lời nào cho điều này.
“Tôi còn bốn mươi sáu viên demerol từ đơn thuốc cuối cùng,” cô viết. “Bây giờ tôi định uống cả lọ và lên giường nằm. Cửa đã khóa. Trong một thời gian rất ngắn, sẽ không còn cứu được tôi. Howard, điều này phải được hiểu rõ. Những gì tôi viết ở đây là trong sự hiện diện của thần chết. Mỗi từ là sự thật. Tôi không hối tiếc, ngoại trừ việc tôi đã không thể tìm thấy họ cùng nhau và giết họ cùng một lúc. Tôi không tiếc gì cho Paul, người mà ông đã nghe tên là Terry Lennox. Anh ấy là cái vỏ rỗng ruột của người đàn ông tôi từng yêu và kết hôn. Anh ấy chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Khi tôi gặp anh ấy vào buổi chiều hôm đó, lần duy nhất từ khi anh ấy trở về sau chiến tranh, lúc đầu tôi không nhận ra anh ấy. Sau đó, tôi đã nhận ra và anh ấy cũng nhận ra tôi ngay lập tức. Anh ấy lẽ ra nên chết trẻ trong tuyết trắng Na Uy, người tình mà tôi đã trao cho cái chết. Anh ấy trở lại, làm bạn với những tay cờ bạc, chồng của một con điếm giàu có, một người đàn ông hư hỏng và bị hủy hoại, và có lẽ là một kẻ lừa đảo trong quá khứ. Thời gian khiến mọi thứ trở nên ti tiện, tồi tàn và nhăn nheo. Bi kịch của cuộc đời, Howard, không phải là những điều đẹp đẽ chết quá sớm, mà là chúng trở nên già cỗi và ti tiện. Nó sẽ không xảy ra với tôi. Tạm biệt, Howard.”
Tôi đặt bản sao vào ngăn bàn và khóa lại. Đã đến giờ ăn trưa nhưng tôi không có tâm trạng. Tôi lấy ra chai rượu văn phòng ở sâu trong ngăn kéo và rót một hơi rồi lấy cuốn danh bạ điện thoại ra khỏi móc trên bàn và tra số của tờ Nhật báo. Tôi quay số và hỏi cô gái về Lonnie Morgan.
“Ông Morgan không đến đây trước bốn giờ. Ông có thể thử gọi phòng họp báo tại tòa thị chính.”
Tôi gọi đến đó. Và tôi gặp được anh. Anh ấy nhớ rõ tôi. “Tôi nghe nói anh là người khá bận rộn.”
“Tôi có thứ này cho anh, nếu anh muốn. Tôi không nghĩ anh muốn nó.”
“Ừ? Như là?”
“Một bản sao lời thú tội về hai vụ giết người.”
“Anh ở đâu?”
Tôi cho anh biết địa chỉ. Anh muốn biết thêm thông tin. Tôi không cho anh bất cứ điều gì qua điện thoại. Anh nói anh không nằm trong tổ hình sự. Tôi nói anh vẫn là một nhà báo và ở tờ báo độc lập duy nhất trong thành phố. Anh vẫn muốn tranh luận.
“Anh lấy cái này ở đâu ra? Làm sao tôi biết nó không phí thời gian của tôi?”
“Văn phòng công tố viên có bản gốc. Họ sẽ không công khai nó. Nó sẽ bật tung một vài thứ mà họ giấu trong nhà giam.”
“Tôi sẽ gọi cho anh. Tôi phải hỏi ý sếp đã.”
Chúng tôi gác máy. Tôi đến hiệu tạp hóa, ăn một chiếc bánh mì kẹp thịt gà và uống cà phê. Cà phê đã được pha quá già và chiếc bánh sandwich đầy hương vị đậm đà như một mảnh vải xé ra từ chiếc áo sơ mi cũ. Người Mỹ sẽ ăn bất cứ món gì nếu nó được nướng và kẹp với nhau bằng một vài cây tăm và có rau xà lách thò ra hai bên, tốt nhất là hơi héo.
Khoảng ba giờ ba mươi, Lonnie Morgan đến gặp tôi. Anh vẫn là một sợi kẽm dẻo dai gầy guộc của nhân loại mệt mỏi và đờ đẫn như trong cái đêm chở tôi từ nhà giam về nhà. Anh uể oải bắt tay tôi và sục tay vào bao thuốc lá nhàu nát.
“Ông Sherman, đó là tổng biên tập, nói rằng tôi có thể tìm anh và xem anh có gì.”
“Không thể công khai tài liệu này trừ phi anh đồng ý với các điều khoản của tôi.” Tôi mở khóa bàn và đưa cho anh ấy bản sao. Anh đọc bốn trang rất nhanh rồi đọc lại chậm hơn. Anh trông rất phấn khích, cái phấn khích của người làm dịch vụ ma chay tại một đám tang nghèo.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Tôi đẩy nó qua bàn. Anh quay số, chờ đợi và nói: “Morgan đây. Cho tôi nói chuyện với ông Sherman.” Anh chờ đợi và gặp một vài phụ nữ khác, sau đó gặp được đối tượng của anh và yêu cầu ông ta gọi lại trên một đường dây khác.
Anh cúp máy và ngồi ôm điện thoại trong lòng, ngón trỏ nhấn nút xuống. Nó lại reo và anh đưa ống nghe lên tai.
“Đây, ông Sherman.”
Anh đọc chậm và rõ ràng. Sau cùng có một khoảng dừng. Sau đó, “Đợi một chút, thưa ông.” Anh hạ điện thoại xuống và liếc nhìn qua bàn làm việc. “Ông ấy muốn biết làm thế nào mà anh có được thứ này.”
Tôi với tay qua bàn và lấy bản sao khỏi tay anh. “Nói với ông ấy rằng việc tôi lấy được nó bằng cách nào không liên quan gì đến ông ấy. Từ đâu lại là chuyện khác. Con dấu ở mặt sau của nó cho biết rõ.”
“Ông Sherman, đây rõ ràng là tài liệu chính thức của văn phòng cảnh sát trưởng Los Angeles. Tôi cho rằng chúng ta có thể dễ dàng kiểm tra tính xác thực của nó. Dĩ nhiên là đi kèm với một cái giá.”
Anh lắng nghe thêm một lúc nữa rồi nói: “Vâng, thưa ngài. Ngay ở đây.” Anh đẩy điện thoại qua bàn. “Muốn nói chuyện với anh.”
Đó là một giọng nói cộc cằn uy quyền. “Anh Marlowe, điều kiện của anh là gì? Và hãy nhớ Nhật báo là tờ báo duy nhất ở Los Angeles thậm chí sẽ cân nhắc việc đụng chạm đến vấn đề này?”
“Ông đã không làm gì nhiều trong vụ Lennox, ông Sherman.”
“Tôi hiểu rõ. Nhưng vào thời điểm đó, nó hoàn toàn là vấn đề của một vụ bê bối chỉ vì nó bê bối. Không đặt nghi vấn xem ai là người có tội. Những gì chúng ta có lúc này, nếu tài liệu của anh xác thực, là một vấn đề hoàn toàn khác. Các điều kiện của anh là gì?”
“Ông in toàn bộ lời thú tội dưới dạng ảnh sao chụp. Hoặc ông không in gì hết.”
“Nó sẽ được xác minh. Anh hiểu chứ?”
“Tôi không hiểu bằng cách nào, ông Sherman. Nếu ông hỏi công tố viên, ông ta sẽ chối bỏ nó hoặc đưa nó cho mọi tờ báo trong thị trấn. Ông ta sẽ phải làm vậy. Nếu ông hỏi văn phòng cảnh sát trưởng, họ sẽ đưa nó lên công tố viên.”
“Đừng lo lắng về điều đó, anh Marlowe. Chúng tôi có cách. Còn điều kiện của anh thì sao?”
“Tôi vừa nói với ông.”
“Ồ. Anh không mong đợi được trả công?”
“Không phải bằng tiền.”
“Chà, anh tự hiểu rõ công việc của mình. Tôi có thể nói chuyện lại với Morgan không?”
Tôi trả lại điện thoại cho Lonnie Morgan.
Anh nói ngắn gọn rồi cúp máy. “Ông ấy đồng ý,” anh nói. “Tôi lấy bản sao đó và ông ấy sẽ kiểm tra nó. Ông ấy sẽ làm những gì anh nói. Bức thư sẽ chiếm khoảng một nửa trang nhất.”
Tôi đưa bản sao lại cho anh. Anh cầm lấy nó và vuốt chóp mũi dài của mình. “Có bực mình không khi tôi nói anh là đồ ngốc chết tiệt?”
“Tôi đồng ý với anh.”
“Anh vẫn có thể đổi ý.”
“Không. Nhớ cái đêm anh lái xe đưa tôi về nhà từ ngục Bastille thành phố không? Anh nói tôi cần nói lời tạm biệt với một người bạn. Tôi chưa bao giờ thực sự tạm biệt hắn. Nếu anh công khai bản sao này, đó sẽ là lời tạm biệt của tôi. Đã qua lâu rồi... rất rất lâu rồi.”
“Được rồi, anh bạn.” Anh cười hơi méo mó. “Nhưng tôi vẫn nghĩ anh là một thằng ngốc chết tiệt. Tôi có phải nói cho anh biết tại sao không?”
“Nói đi.”
“Tôi biết về anh nhiều hơn anh tưởng. Đó là điều khiến người ta chán nản trong nghề báo. Anh luôn biết rất nhiều chuyện mà anh không thể xài. Anh trở nên hoài nghi. Nếu lời thú tội này được in trên Nhật báo, rất nhiều người sẽ phiền lòng. Công tố viên, nhân viên điều tra án mạng, đám người hâm mộ của cảnh sát trưởng, một công dân có ảnh hưởng, quyền lực và thích riêng tư tên Potter, và một vài tay anh chị có máu mặt tên Menendez và Starr. Anh có thể sẽ phải vào bệnh viện hoặc vào tù một lần nữa.”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Cứ nghĩ những gì anh muốn, anh bạn. Tôi đang nói với anh những gì tôi nghĩ. Công tố viên sẽ phiền lòng vì ông ta đã trùm mền vụ Lennox. Ngay cả khi việc Lennox tự sát và thú tội khiến thứ ông ta làm có vẻ hợp lý, thì rất nhiều người sẽ muốn biết Lennox, một người đàn ông vô tội, đã tự thú như thế nào, hắn đã chết như thế nào, hắn thực sự tự tử hay được tiếp tay, tại sao không có điều tra rõ sự tình, tại sao mọi chuyện lại chìm nghỉm nhanh như vậy. Ngoài ra, nếu ông ta có bản gốc của bản sao này, ông ta sẽ nghĩ rằng mình đã bị người của cảnh sát trưởng lường gạt?”
“Anh không cần phải đăng con dấu xác nhận ở mặt sau.”
“Bọn tôi sẽ không. Bọn tôi là bạn với cảnh sát trưởng. Bọn tôi nghĩ ông ấy là người thẳng thắn. Bọn tôi không trách ông ta đã không thể ngăn chặn những kẻ như Menendez. Không ai có thể ngăn chặn cờ bạc chừng nào nó hợp pháp dưới mọi hình thức ở một vài nơi và hợp pháp dưới một vài hình thức ở mọi nơi. Anh lấy trộm thứ này từ văn phòng cảnh sát trưởng. Tôi không biết làm thế nào anh tuồn nó ra. Muốn nói cho tôi biết không?”
“Không.”
“Được thôi. Nhân viên điều tra sẽ phiền lòng vì anh ta đã sai lầm trong vụ tự tử của Wade. Công tố viên cũng giúp anh ta trong vụ này. Harlan Potter sẽ phiền lòng vì chuyện mà ông ta đã sử dụng rất nhiều quyền lực để khép lại sẽ bị khui ra. Menendez và Starr sẽ phiền lòng vì những lý do mà tôi không chắc, nhưng tôi biết anh đã bị cảnh cáo. Và khi những anh chàng đó phiền lòng vì ai, người ấy nên coi chừng. Anh rất dễ nhận được biệt đãi mà Willie Magoon Bự đã nhận.”
“Magoon có lẽ đã vượt rào quá nhiều trong công việc.”
“Tại sao?” Morgan kéo dài giọng. “Bởi vì những anh chàng đó phải làm cho ra lẽ. Nếu họ cất công bảo anh thôi việc, anh thôi việc. Nếu anh không và họ để anh thoát, họ sẽ có vẻ yếu đuối. Những ông lớn dữ dằn điều hành doanh nghiệp, những bánh xe lớn, hội đồng quản trị, không cần dùng những kẻ yếu đuối. Họ rất nguy hiểm. Và rồi ta có Chris Mady.”
“Ông ta sắp điều hành Nevada, tôi nghe nói thế.”
“Anh nghe đúng đấy, anh bạn. Mady là một người tốt nhưng ông ta hiểu rõ điều gì thích hợp với Nevada. Mấy tên xã hội đen giàu có hoạt động ở Reno và Vegas rất cẩn thận để tránh làm phiền ông Mady. Nếu họ phạm phải điều đó, mức thuế của họ sẽ tăng lên nhanh chóng và sự hợp tác của cảnh sát cũng sẽ rơi xuống tương ứng. Sau đó, những kẻ cầm đầu phía đông sẽ quyết định rằng cần áp dụng một số thay đổi. Người điều hành nào không thể hòa hợp với Chris Mady là người điều hành không đúng cách. Đưa anh ta cuốn xéo khỏi đó và để người khác vào. Đưa anh ta ra khỏi đó đối với họ chỉ có nghĩa duy nhất. Vào trong một cái hòm.”
“Họ chưa bao giờ nghe về tôi,” tôi nói.
Morgan cau mày và vung tay lên xuống một cách vô nghĩa. “Họ không cần phải nghe. Khu đất của Mady bên bờ hồ Tahoe về phía Nevada nằm ngay cạnh khu đất của Harlan Potter. Có thể thỉnh thoáng họ chào hỏi hàng xóm. Có thể kẻ nào đó dưới trướng Mady nghe được từ một kẻ khác dưới trướng Potter rằng gã lưu manh tên Marlowe đang bép xép quá to mồm về những thứ không liên quan đến anh ta. Có thể nhận xét thoáng qua này đã được truyền tải xuống một máy điện thoại đổ chuông trong căn hộ nào đó ở L.A. và một anh chàng cơ bắp cuồn cuộn hiểu ra gợi ý đi ra ngoài tập thể dục cùng hai ba người bạn của mình. Nếu ai đó muốn anh bị trừ khử hoặc đập nát, những anh chàng cơ bắp không cần nghe giải thích lý do. Đó chỉ là thói quen của họ. Không khó chịu chút nào. Chỉ cần ngồi yên trong khi chúng tôi bẻ gãy cánh tay của anh. Anh muốn giữ lại thứ này?”
Anh đưa bản sao ra.
“Anh biết tôi muốn gì,” tôi nói.
Morgan từ từ đứng dậy và đút xấp giấy vào túi trong. “Tôi có thể sai,” anh nói. “Anh có thể biết nhiều về chuyện này hơn tôi. Tôi không biết một người như Harlan Potter nhìn nhận mọi chuyện như thế nào.”
“Với vẻ cáu kỉnh,” tôi nói. “Tôi đã gặp lão ta. Nhưng lão sẽ không hợp tác với bọn khủng bố. Lão không thể dung hòa việc đó với quan điểm về cách sống mà lão muốn.”
“Theo góc nhìn của tôi,” Morgan nói gay gắt, “ngăn chặn cuộc điều tra án mạng bằng một cú điện thoại hay ngăn nó bằng cách thủ tiêu các nhân chứng chỉ là vấn đề về phương pháp. Và cả hai đều khó ngửi trong một thế giới văn minh. Hẹn gặp lại... tôi hy vọng là thế.”
Anh lướt ra khỏi văn phòng như bị gió thổi bay.
Ba cầu thủ bóng chày nổi tiếng trong câu lạc bộ Chicago từ năm 1902 đến năm 1912. (ND)