Chương 46
Tôi lái xe đến quán Victor với ý định uống một ly gimlet và ngồi ngây ra đó cho đến khi ấn bản buổi tối của tờ báo buổi sáng được bày bán trên phố. Nhưng quán đông đúc và không vui chút nào. Khi người phục vụ mà tôi quen đến gần, anh nhắc tên tôi.
“Anh thích pha chút rượu đắng vào đó, phải không?”
“Thường thì không. Riêng tối nay gấp đôi đi.”
“Gần đây tôi không gặp bạn của anh. Cô nàng đeo ngọc lục bảo.”
“Tôi cũng không.”
Anh rời đi và trở lại cùng đồ uống. Tôi chỉ nhấp môi cho lâu cạn, bởi vì không muốn chếnh choáng. Hoặc là tôi sẽ say đờ người hoặc là tỉnh táo. Một lúc sau, tôi gọi một ly giống hệt. Mới hơn sáu giờ khi cậu bé cầm tớ báo bước vào quán. Một người phục vụ đã quát nó đi ra, nhưng thằng nhóc đã xoay xở nhanh chóng bán cho một lượt khách hàng trước khi người phục vụ tóm lấy nó và ném nó ra ngoài. Tôi là một trong những khách hàng của nó. Tôi mở tờ Nhật báo và liếc nhìn trang nhất. Họ đã làm được. Tất cả đều nằm trên đó. Họ đã đảo ngược màu bản sao bằng cách chuyển nó thành chữ đen trên nền trắng và bằng cách thu nhỏ, họ đã nhồi nó vào nửa trên trang báo. Có một bài xã luận ngắn gọn ở trang sau. Có một nửa cột báo của Lonnie Morgan, ở trang sau nữa.
Tôi uống xong và rời đi, đến một nơi khác để ăn tối rồi lái xe về nhà. Bài báo của Lonnie Morgan là một bản tóm tắt thông tin đơn giản về các sự kiện và diễn biến liên quan đến vụ án Lennox và vụ “tự sát” của Roger Wade, thực tế như chúng đã được công khai. Nó không thêm bớt gì, không suy diễn gì, không quy tội gì. Đó là một bản báo cáo công việc ngắn gọn rõ ràng. Bài xã luận là một phong cách khác. Nó đặt những câu hỏi, loại câu hỏi mà báo chí đặt ra với các quan chức nhà nước khi họ bị bắt quả tang ăn vụng không chùi mép.
Khoảng chín giờ ba mươi chuông điện thoại reo và Bernie Ohls nói sẽ ghé qua trên đường về nhà.
“Đã xem Nhật báo chưa?” ông hiền lành hỏi và cúp máy mà không đợi câu trả lời. Khi đến nơi, ông phàn nàn về các bậc thang và nói rằng muốn uống một tách cà phê nếu tôi có. Tôi nói tôi sẽ pha một ít. Trong khi tôi pha cà phê, ông đi loanh quanh trong nhà và tự nhiên như ở nhà mình.
Ông nói: “Là một gã trai có thể khiến mình bị ghét bỏ, anh sống khá cô đơn. Có gì nằm bên kia ngọn đồi ở sau nhà?”
“Một con phố khác. Sao thế?”
“Hỏi vậy thôi. Bụi cây của anh cần được cắt tỉa.”
Tôi mang một ít cà phê vào phòng khách và ông ngồi xuống nhấp một ngụm. Ông châm một điếu thuốc của tôi và rít vài phút rồi dập lửa. Ông nói: “Đến thời gian này tôi không quan tâm đến mấy thứ đó nữa. Có lẽ là do quảng cáo truyền hình. Chúng nó khiến anh chán ghét bất cứ thứ gì họ bán. Chúa ơi, họ hẳn phải nghĩ rằng công chúng là một lũ khờ. Mỗi khi một tên khốn nào đó mặc áo blu trắng đeo ống nghe quanh cổ giơ cao tuýp kem đánh răng hay gói thuốc lá hay chai bia hoặc nước súc miệng hay một lọ dầu gội đầu hay hộp nho nhỏ gì đó có thể làm một tay đô vật béo phệ tỏa mùi thơm như hoa tử đinh hương núi, tôi luôn nhắc nhở mình rằng đừng bao giờ mua chúng. Chết tiệt, tôi sẽ không mua sản phẩm ngay cả khi tôi thích nó. Anh đọc Nhật báo rồi chứ?”
“Một người bạn của tôi báo cho tôi. Một phóng viên.”
“Anh có bạn?” ông thắc mắc. “Anh ta không nói với anh họ làm thế nào có được tài liệu, phải không?”
“Không. Và ở tiểu bang này, anh ấy không cần phải nói với anh.”
“Springer đang nhảy chồm chồm vì tức. Phó công tố Lawford, người đã cầm lá thư sáng nay, tuyên bố mình đã đưa thẳng cho sếp, nhưng ai mà biết được. Bài của tờ Nhật báo trông giống như sao y bản chính.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê và không nói gì.
“Đáng đời anh ta,” Ohls tiếp tục. “Đáng lẽ Springer phải tự mình giải quyết. Cá nhân tôi không nghĩ Lawford tiết lộ. Anh ta cũng là một chính trị gia.” Ông nhìn tôi mặt ngay đơ.
“Ông đến đây để làm gì, Bernie? Ông không thích tôi. Chúng ta đã từng là bạn... trong chừng mực có thể làm bạn với một tay cớm dữ dằn. Nhưng giờ nó đã ôi thiu.”
Ông nghiêng người về phía trước và mỉm cười, có chút hung dữ. “Không tên cớm nào thích một dân thường tự ý làm công việc của cớm sau lưng anh ta. Nếu anh đã cho tôi biết mối liên hệ giữa Wade và cô ả nhà Lennox kịp thời khi Wade chết thì tôi đã tra ra tất cả. Nếu anh tìm hiểu được mối liên hệ giữa bà Wade và Terry Lennox thì tôi đã nắm được cô ta, còn sống, trong lòng bàn tay. Nếu anh khai báo sạch sẽ ngay từ đầu thì Wade có thể vẫn còn sống. Chưa kể Lennox. Anh cho rằng anh là đồ con khỉ khá thông minh, phải không?”
“Ông muốn tôi phải nói gì?”
“Không gì cả. Đã quá muộn. Tôi đã nói với anh rằng một người khôn ngoan không bao giờ lừa gạt ai ngoài chính bản thân mình. Tôi đã nói thẳng với anh và rõ ràng. Vậy là, nó không hề được ghi nhận. Ngay bây giờ, anh rời khỏi thị trấn sẽ là việc làm thông minh. Không ai thích anh và một vài kẻ không thích người khác đã bắt đầu hành động. Tôi đã nghe từ một tên chỉ điểm.”
“Tôi không quan trọng đến thế, Bernie. Chúng ta đừng đôi co với nhau. Trước khi Wade chết, ông thậm chí còn không tham gia vào vụ án. Sau đó, chuyện này có vẻ chẳng quan trọng đối với ông, với nhân viên điều tra tử vong hay với công tố viên hoặc bất kỳ ai. Có lẽ tôi đã mắc một vài sai lầm. Nhưng sự thật đã được phơi bày. Ông có thể đã tóm được cô ta chiều hôm qua, với tội gì?”
“Với những tội anh có thể kể cho chúng tôi về cô ta.”
“Tôi? Với những công việc của cớm tôi đã tự ý làm sau lưng anh?”
Ông đột ngột đứng dậy. Mặt đỏ bừng. “Được rồi, mồm mép láu lỉnh. Lẽ ra cô ta còn sống. Chúng tôi có thể đã bắt giam cô ta vì nghi ngờ. Anh muốn cô ta chết, đồ rác rưởi, và anh biết rõ điều đó.”
“Tôi muốn cô ấy yên lặng nhìn lại bản thân thật kỹ. Cô ấy làm gì là việc của cô ấy. Tôi muốn thanh minh cho một người vô tội. Tôi không quan tâm đến chuyện tôi đã làm điều đó như thế nào và bây giờ tôi cũng vậy. Tôi sẽ có mặt khi ông cảm thấy muốn làm điều gì đó với tôi.”
“Mấy thằng đầu búa sẽ chăm sóc anh, đồ phá bĩnh. Tôi không phải bận tâm. Anh cho rằng mình không đủ quan trọng để khiến họ phải bận tâm. Với tư cách là một thám tử tư tên Marlowe, điều đó là hẳn nhiên. Anh không quan trọng. Với tư cách là một gã ngu đã được dạy bảo cách ăn ở nhưng vẫn chọc quê họ công khai trên báo chí, chuyện đó lại khác. Chuyện đó làm tổn thương lòng kiêu hãnh của họ.”
“Thật đáng thương,” tôi nói. “Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi chảy máu dạ dày, theo cách diễn đạt của chính ông.”
Ông băng ngang qua phòng và mở cửa. Ông đứng nhìn xuống những bậc thang bằng gỗ đỏ, nhìn hàng cây trên ngọn đồi bên kia đường và nhìn lên con dốc ở cuối phố.
“Ở đây đẹp và yên tĩnh,” ông nói. “Vừa đủ yên tĩnh.”
Ông đi xuống cầu thang và lên xe rời đi. Cớm không bao giờ nói lời tạm biệt. Họ luôn hy vọng được gặp lại anh xếp hàng trong nhà giam.