← Quay lại trang sách

Chương 48

Tôi đã nhìn anh ta quá lâu. Có một chuyển động ngắn ngủi thoáng qua bên sườn tôi và một cơn đau tê dại trên khớp vai. Toàn bộ cánh tay của tôi chết lặng đến đầu ngón tay. Tôi quay lại và nhìn một gã người Mễ cao lớn trông có vẻ tàn bạo. Gã không cười, gã chỉ nhìn tôi. Khẩu.45 trong bàn tay nâu của gã thả lỏng một bên. Gã có ria mép và cái đầu phồng lên với mái tóc đen bóng dầu được chải hất lên ra sau gáy. Một chiếc mũ rộng vành bẩn thỉu treo sau đầu gã và chiếc dây đeo cằm bằng da buông thõng thành hai sợi xuống trước ngực chiếc áo sơ mi khâu nổi có mùi mồ hôi. Không có gì mạnh mẽ hơn một người Mễ mạnh mẽ, cũng như không có gì dịu dàng hơn một người Mễ dịu dàng, không có gì lương thiện hơn một người Mễ lương thiện, và trên hết không có gì buồn hơn một người Mễ buồn. Gã là một trong những chàng trai mạnh mẽ. Không nơi nào tìm được những anh chàng mạnh mẽ hơn.

Tôi xoa xoa cánh tay. Nó ngứa ran như kim châm nhưng cơn đau vẫn còn đó và cả cảm giác tê liệt. Nếu tôi rút súng thì có lẽ tôi đã thả rơi nó.

Menendez đưa tay về phía tay đấm chuyên nghiệp. Gã thảy khẩu súng gần như không thèm nhìn và Menendez bắt được nó. Hắn đứng trước mặt tôi và mặt hắn sáng lên. “Anh muốn bị bắn vào đâu, đồ rẻ tiền?” Đôi mắt đen của hắn sáng lấp lánh.

Tôi chỉ nhìn hẳn. Không có câu trả lời nào cho một câu hỏi như thế.

“Tao đã hỏi mày, đồ rẻ tiền.”

Tôi liếm môi và hỏi ngược lại. “Chuyện gì đã xảy ra với Agostino? Tôi tưởng anh ta là tay súng của anh.”

“Chick nhũn chân,” hắn dịu dàng nói. “Nó luôn mềm mỏng, giống như ông chủ của mình vậy.”

Người đàn ông trên ghế nhấp nháy mắt. Anh ta gần như không cười. Gã hầm hố đã làm tê liệt cánh tay của tôi không cử động cũng không nói. Tôi biết gã đang thở. Tôi có thể ngửi thấy mùi đó.

“Có ai va vào tay mày hả, đồ rẻ tiền?”

“Tôi vừa trượt chân lên cái bánh enchilada.”

Cẩu thả, thậm chí không thèm nhìn tôi, hắn lấy nòng súng quất ngang vào mặt tôi.

“Đừng giỡn với tao, đồ rẻ tiền. Mày đã hết thời gian cho việc đó rồi. Mày đã được dạy bảo và mày đã được dạy rất kỹ. Khi tao chịu khó đến thăm tận nhà và yêu cầu một nhân vật nằm yên, nó phải nằm yên. Nếu không, nó sẽ nằm xuống và không bao giờ đứng dậy.”

Tôi có thể cảm thấy một dòng máu rỉ xuống má tôi. Tôi có thể cảm thấy cơn đau hoàn toàn tê dại do cú đánh vào gò má. Nó lan rộng cho đến khi cả đầu tôi đau nhức. Cú đánh không mạnh, nhưng thứ hắn dùng rất cứng. Tôi vẫn có thể nói và không ai ngăn cản tôi.

“Sao anh phải tự mình ra tay vậy, Mendy? Tôi nghĩ đó là công việc cu li cho loại tay sai đã tẩn Willie Magoon Bự.”

“Đây là chuyện riêng,” hắn nhẹ nhàng nói, “vì tao có lý do cá nhân để dạy dỗ mày. Vụ Magoon hoàn toàn là công việc. Nó cho rằng nó có thể đè đầu cưỡi cổ tao, người đã mua quần áo, xe hơi cho nó, nhồi đầy két an toàn và trả hết chứng từ ủy thác cho ngôi nhà của nó. Những thằng ranh đội cớm Tệ nạn này giống hệt nhau. Tao thậm chí còn trả tiền học phí cho con nó. Mày tưởng rằng tên khốn đó sẽ biết ơn đôi chút. Vậy nó đã làm gì? Nó xông vào văn phòng riêng của tao và hành hung tao trước mặt người giúp việc.”

“Lý do gì?” Tôi hỏi hắn, với hy vọng mơ hồ rằng hắn sẽ nổi giận với người khác.

“Vì một ả điếm nghiện hút bảo rằng bọn tao dùng xúc xắc gian lận. Hình như ả là một trong đám ghệ của nó. Tao đã ném ả ra khỏi câu lạc bộ, với từng xu lẻ ả đã mang vào cửa.”

“Có thể hiểu được,” tôi nói. “Magoon hẳn biết rằng không có tay cờ bạc chuyên nghiệp nào chơi những trò gian lận. Gã không cần phải làm vậy. Nhưng tôi đã làm gì động đến anh?”

Hắn đánh tôi lần nữa, đầy chu đáo. “Mày làm tao xấu mặt. Trong giới của tao không có chuyện nói lần thứ hai. Thậm chí cả với những đứa cứng đâu. Mày sẽ phải lập tức làm việc đó, hoặc mày mất quyền kiểm soát. Mày không có quyền kiểm soát, mày không làm ăn được gì.”

“Tôi có linh cảm rằng còn nhiều điều phía sau,” tôi nói. “Phiền không nếu tôi lấy một chiếc khăn tay.”

Tay súng quan sát tôi trong khi tôi rút một chiếc khăn ra và thấm vết máu trên mặt.

“Một tên rình mò giá hai xu,” Menendez chậm rãi nói, “tưởng rằng nó có thể làm bẽ mặt Mendy Menendez. Có thể khiến tao bị cười nhạo. Có thể đưa tao một đống tả pín lù, tao, Menendez. Tao nên cho mày ăn dao, đồ rẻ tiền. Tao nên tùng xẻo mày thành từng lát.”

“Lennox là bạn của anh,” tôi nói và quan sát mắt hắn. “Hắn đã chết. Hắn bị chôn như một con chó thậm chí không có tên trên bãi đất nơi họ vứt xác hắn. Và tôi phải làm chút việc để chứng minh hắn vô tội. Vì vậy, chuyện đó làm cho anh xấu mặt, hả? Hắn đã cứu mạng anh và hắn đã mất mạng mình, và điều đó chẳng có ý nghĩa gì với anh cả. Tất cả những gì có ý nghĩa với anh là sắm vai đại ca. Anh cóc cần quan tâm gì tới bất cứ ai, ngoài bản thân. Anh không dữ, anh chỉ sủa to.”

Mặt hắn cứng đờ và hắn vung tay ra sau để đánh tôi lần thứ ba và lần này với tất cả sức lực. Cánh tay của hắn vẫn đang vung về phía sau khi tôi tiến lên nửa bước và đá vào bụng hắn.

Tôi không suy nghĩ, tôi không lên kế hoạch, tôi không chờ đợi cơ hội hay tính toán liệu mình có bất kỳ cơ hội nào hay không. Tôi đã chịu đựng đủ tiếng lép nhép lải nhải từ hắn, tôi đau đớn và chảy máu và có thể tôi hơi say một chút.

Hắn gập đôi người, thở hổn hền, và khẩu súng rơi khỏi tay. Hắn điên cuồng mò mẫm tìm nó, phát ra những âm thanh rin rít từ sâu trong cổ họng. Tôi tọng một đầu gối vào mặt hắn. Hắn ré lên.

Người đàn ông trên ghế cười. Chuyện đó làm tôi choáng váng. Sau đó, anh ta đứng dậy và khẩu súng dựng lên cùng với anh ta.

“Đừng giết y,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Bọn tôi muốn dùng y làm mồi sống.”

Sau đó, có những chuyển động trong bóng tối ở hành lang và Ohls bước qua cửa, mắt đờ đẫn, vô cảm và hoàn toàn bình tĩnh. Ông nhìn xuống Menendez. Menendez đang quỳ gối trên sàn.

“Nhão,” Ohls nói. “Nhão như bùn.”

“Hắn không nhão,” tôi nói. “Hắn bị thương. Bất kỳ ai cũng có thể bị tổn thương. Willie Magoon Bự có nhão không?”

Ohls nhìn tôi. Người đàn ông kia nhìn tôi. Tay người Mễ mạnh mẽ đứng ở cửa không thốt một tiếng.

“Bỏ điếu thuốc chết tiệt đó ra khỏi mặt ông đi,” tôi gầm gừ với Ohls. “Hoặc hút nó hoặc để nó yên. Tôi phát ngấy khi nhìn ông. Tôi phát ngấy với ông, chấm hết. Tôi phát ngấy với cảnh sát.”

Ông có vẻ ngạc nhiên. Rồi ông cười toe toét.

“Đó là một âm mưu, nhóc ạ,” ông vui vẻ nói. “Anh bị thương nặng? Có phải bọn người xấu đã đánh vào mặt cưng không? Cứ theo tôi thấy thì anh bị đánh là đáng đời, và còn hữu ích nữa chớ.”

Ông nhìn xuống Mendy. Mendy cuộn đầu gối xuống dưới người. Hắn đang trèo ra khỏi giếng, mỗi lần nhích vài phân. Hắn hớp hớp không khí.

“Thật là một thằng lắm mồm, khi không có ba tên khỉ đột đi cùng,” Ohls nói. Ông kéo Menendez đứng dậy. Mendy chảy máu mũi. Hắn lần tìm chiếc khăn tay trong áo khoác màu trắng và đưa lên mũi. Hắn không nói lời nào.

“Anh bị gài bẫy, bạn yêu,” Ohls thận trọng nói. “Tôi cũng chẳng phiền muộn gì về Magoon. Gã xứng đáng ăn đập. Nhưng gã là một tay cớm và những kẻ rác rưởi như anh sẽ thủ tiêu cớm, luôn luôn và mãi mãi.”

Menendez hạ chiếc khăn tay xuống và nhìn Ohls. Hắn nhìn tôi. Hắn nhìn người đàn ông đã ngồi trên ghế. Hắn từ từ quay lại và nhìn gã người Mễ mạnh mẽ ở cửa. Tất cả bọn họ đều nhìn hắn. Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt của họ. Sau đó, một con dao bật ra từ hư không và Mendy lao tới Ohls. Ohls giang chân, thẳng lưng lên và hơi cong đầu gối, và nhấc Mendy lên bằng một tay, bóp cổ hắn. Ohls bước ngang qua phòng và ghim hắn lên tường. Ông đặt Mendy xuống đất, nhưng không rời tay khỏi cổ họng hắn.

“Chạm vào tôi bằng một ngón tay thôi, tôi sẽ giết anh,” Ohls nói. “Một ngón tay.” Rồi ông buông tay.

Mendy cười khinh bỉ, nhìn chiếc khăn tay của mình và gấp nó lại để che vết máu. Hắn lại đưa nó lên mũi. Hắn nhìn xuống khẩu súng mà mình đã dùng để đánh tôi. Người đàn ông ngồi trên ghế nói vẻ thoải mái: “Không nạp đạn, cho dù anh có chộp được nó.”

“Một vụ lừa gạt,” Mendy nói với Ohls. “Tao nghe lần đầu là hiểu.”

“Anh đã đặt hàng ba tay đấm,” Ohls nói. “Những cái mà anh nhận là ba tay cớm từ Nevada. Một người nào đó ở Vegas không thích chuyện anh đã qua mặt họ. Người đó muốn nói chuyện với anh. Anh có thể đi cùng với ba anh bạn đây, hoặc anh vào trung tâm thành phố với tôi và bị còng tay treo sau cửa. Có một vài anh chàng dưới đó muốn chiêm ngưỡng anh cận mặt.”

“Chúa phù hộ Nevada,” Mendy khẽ nói, lại nhìn quanh về phía anh chàng người Mễ rắn rỏi. Sau đó, hắn nhanh chóng làm dấu thánh giá và bước ra khỏi cửa trước. Tay Mễ hầm hố đi theo hắn. Sau đó, người còn lại, đứa con cằn cỗi của sa mạc, nhặt súng và con dao rồi cũng đi ra ngoài. Gã đóng cửa lại. Ohls bất động đợi chờ. Có tiếng cửa đóng sầm lại, rồi một chiếc xe lao vào màn đêm.

“Ông có chắc những tay đó là cớm?” tôi hỏi Ohls.

Ông quay lại như thể ngạc nhiên khi thấy tôi ở đó. “Họ có cấp hàm,” ông nói ngắn gọn.

“Làm tốt lắm, Bernie. Rất hay. Tưởng rằng y sẽ sống sót đến Vegas chứ, đồ khốn máu lạnh?”

Tôi vào phòng tắm, xả nước lạnh và đắp một chiếc khăn ướt lên bên má đang đau nhói. Tôi nhìn mình trong gương. Má sưng phồng dị dạng, xanh tím và có những vết thương nham nhở chỗ gò má bị lực nòng súng đập vào. Có cả vết bầm dưới mắt trái. Tôi sẽ không được đẹp trai lắm trong vài ngày.

Sau đó, hình ảnh phản chiếu của Ohls xuất hiện sau lưng tôi trong gương. Ông đang lùa điếu thuốc không cháy chết tiệt của mình giữa hai môi, giống như một con mèo vờn con chuột sắp chết, hù dọa nó bỏ chạy thêm lần nữa.

“Lần sau đừng láu cá qua mặt cảnh sát,” ông cộc cằn nói. “Cậu nghĩ bọn tôi để cậu lấy trộm bản sao đó chỉ để cho vui à? Bọn tôi có linh cảm rằng Mendy sẽ tấn công cậu. Bọn tôi bày nó lên nguyên dạng trước mặt Starr. Bọn tôi nói với ông ta rằng không thể ngăn cờ bạc trong quận, nhưng bọn tôi có thể làm cho việc kinh doanh đó khó khăn tới mức không bõ số lợi nhuận thu được. Không một tên cướp nào hành hung cảnh sát, thậm chí là một cảnh sát đồi bại, mà có thể thoát tội trong địa bàn của bọn tôi. Starr thuyết phục bọn tôi rằng ông ta không liên quan gì đến chuyện đó, rằng đơn vị chỗ ông ta rất bực bội về chuyện đó và Menendez sẽ bị dạy dỗ. Vậy nên, khi Mendy gọi một nhóm những thằng đầu trâu mặt ngựa ở ngoại thành đến xử lý cậu, Starr đã gửi cho anh ta ba người mà anh ta biết, trên một trong những chiếc xe riêng của anh ta, từ tiền của anh ta. Starr là ủy viên cảnh sát ở Vegas.”

Tôi quay lại và nhìn Ohls. “Những con chó hoang ngoài sa mạc sẽ được ăn tối nay. Xin chúc mừng. Nghề cớm là công việc lý tưởng động viên tinh thần tuyệt vời, Bernie. Điều sai trái duy nhất trong nghề cớm là những tay cớm trong đó.”

“Thật tệ cho cậu, người hùng ơi,” ông nói với vẻ tàn bạo lạnh lùng đột ngột. “Tôi không thể nhịn cười khi anh bước vào phòng khách của chính mình để ăn đòn. Tôi khoái muốn chết, nhóc ơi. Đây là một công việc bẩn thỉu và nó phải được thực hiện bằng những biện pháp bẩn thỉu. Để khiến những nhân vật này mở miệng, anh phải cho họ cảm giác quyền lực trước. Cậu sẽ không bị thương nặng, nhưng chúng tôi phải để cho họ tác động vật lý cậu một chút.”

“Rất tiếc,” tôi nói. “Vô cùng xin lỗi vì ông phải trải qua chuyện đó.”

Ông ta gí khuôn mặt căng cứng của mình vào mặt tôi: “Tôi ghét đám cờ bạc,” ông nói bằng một giọng thô ráp. “Tôi ghét chúng không kém bọn buôn ma túy. Chúng nuôi dưỡng một căn bệnh bại hoại không kém ma túy. Anh tưởng những cung điện ở Reno và Vegas chỉ mang lại niềm vui vô hại? Thật điên rồ, chúng ở đó vì một anh chàng nhỏ bé, một gã khờ khạo muốn kiếm vài đồng vặt vãnh, gã ghé qua với chiếc phong bì lương trong túi và thua trọn số tiền mua thực phẩm cho cả cuối tuần. Con bạc giàu có thua bốn mươi nghìn, cười trừ và quay lại để thua thêm. Nhưng con bạc giàu có không đem lại lợi nhuận lớn đâu, anh bạn. Món hời lớn được tính bằng đồng xu, đồng hào, nửa đô la và thỉnh thoảng là đồng một đô la hoặc thậm chí là đồng năm đô. Lợi nhuận lớn chảy vào như nước từ đường ống trong phòng tắm của anh, một dòng chảy đều đặn không bao giờ ngừng. Bất cứ khi nào có ai muốn triệt tiêu một tay cờ bạc chuyên nghiệp, gọi cho tôi. Tôi thích việc đó. Và bất cứ khi nào chính phủ tiểu bang nhận tiền từ ngành kinh doanh cờ bạc và gọi đó là thuế, thì chính phủ đang giúp cho bọn xã hội đen hoạt động. Thợ cắt tóc hoặc cô nhân viên thẩm mỹ viện cược hai đô la trên một đầu ngựa. Món tiền đó là cho nghiệp đoàn, đó là thứ thực sự tạo ra lợi nhuận. Người dân muốn có một lực lượng cảnh sát trung thực, phải không? Để làm gì? Để bảo vệ những kẻ có thẻ câu lạc bộ đặc quyền? Chúng ta có đường đua ngựa hợp pháp ở bang này, chúng hoạt động quanh năm. Họ làm việc trung thực và nhà nước nhận được thuế, và cứ mỗi đô la đặt tại trường đua thì có năm mươi đô đặt cho các nhà cái ngầm. Có tám hoặc chín cuộc đua trên một thẻ và một nửa trong số đó, những cuộc đua nhỏ không ai để ý, một vài bố trí có thể được thực hiện bất cứ lúc nào ai đó yêu cầu. Một nài ngựa chỉ có một cách để giành chiến thắng trong cuộc đua, nhưng anh ta có hai mươi cách để thua, cho dù nhân viên ban tổ chức đứng mỗi cột thứ tám theo dõi mà không thể làm cái quái gì được, nếu tay nài ngựa hiểu biết công việc của anh ta. Đó là cờ bạc hợp pháp, anh bạn ạ, làm ăn minh bạch trung thực, được nhà nước chấp thuận. Vì vậy, nó là việc đúng đắn, phải không? Theo luật của tôi thì không. Bởi vì nó là cờ bạc và nó sản sinh ra những con bạc và khi anh kết hợp lại, anh chỉ có một loại cờ bạc, loại cờ gian bạc lận.”

“Cảm thấy dễ chịu hơn?” Tôi vừa hỏi ông vừa bôi một ít i ốt trắng lên vết thương của mình.

“Tôi là một cảnh sát già mệt mỏi thất bại. Tôi chỉ cảm thấy bực tức.”

Tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào ông. “Ông là một cảnh sát giỏi chết tiệt, Bernie, nhưng cũng giống như tất cả cớm vậy thôi. Theo một cách nào đó, cớm đều giống nhau. Họ đều đổ lỗi nhầm chỗ. Nếu một anh chàng mất séc lương tại bàn bài tây, hãy ngừng cờ bạc. Nếu anh ta say, hãy ngừng bán rượu. Nếu anh ta giết ai đó trong một vụ tai nạn giao thông, hãy ngừng sản xuất xe. Nếu anh ta bị lừa tiền bởi một cô gái trong phòng khách sạn, hãy ngừng quan hệ tình dục. Nếu anh ta ngã xuống cầu thang, hãy ngừng xây nhà.”

“Thôi im đi!”

“Chắc chắn, bảo tôi im miệng. Tôi chỉ là một thường dân. Bỏ đi, Bernie. Chúng ta không có băng đảng, các tập đoàn tội phạm và đám côn đồ bởi vì chúng ta có những chính trị gia quanh co lừa đảo và những con rối của họ trong tòa thị chính và các cơ quan lập pháp. Tội phạm không phải là một căn bệnh, nó là một triệu chứng. Cớm giống như bác sĩ kê toa aspirin để điều trị khối u não, ngoại trừ việc cớm thà chữa nó bằng một thanh dùi cui. Chúng ta là một dân tộc mạnh mẽ, thô bạo, giàu có, không biết kiềm chế, và tội phạm là cái giá chúng ta phải trả cho nó, và tội phạm có tổ chức là cái giá chúng ta phải trả cho tổ chức. Chúng ta sẽ còn đối diện với nó một thời gian dài. Tội phạm có tổ chức chỉ là mặt trái bẩn thỉu của đồng đô la tai quái.”

“Mặt phải sạch sẽ là gì?”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó. Có lẽ Harlan Potter có thể cho ông biết. Chúng ta hãy uống một ly.”

“Cậu trông khá đẹp trai khi bước qua cánh cửa đó,” Ohls nói.

“Ông càng đẹp trai hơn khi Mendy nhảy lên người ông với con dao.”

“Bắt tay nào,” ông nói, và đưa tay ra.

Chúng tôi uống rượu và ông rời đi bằng cửa sau, nơi ông đã cạy cửa để vào, sau khi ghé qua đêm hôm trước với mục đích do thám. Cửa sau là một trò chơi dễ như bỡn nếu chúng mở ra phía ngoài và đã cũ đến mức gỗ khô và co lại. Ông gõ những cái chốt ra khỏi bản lề và phần còn lại thật dễ dàng. Khi ông rời đi, về nơi ông đã đậu xe ở con phố phía sau ngọn đồi, Ohls chỉ cho tôi một vết mẻ trên khung cửa. Ông cũng có thể mở cửa trước dễ dàng nhưng khóa cửa sẽ bị hỏng. Nó sẽ quá lộ liễu.

Tôi nhìn ông trèo lên đồi giữa đám cây với đèn pin soi trước mặt và biến mất trên đỉnh đồi. Tôi khóa cửa và pha một loại đồ uống nhẹ khác rồi quay trở lại phòng khách và ngồi xuống. Tôi nhìn đồng hồ của mình. Vẫn còn sớm. Dường như tôi đã về đến nhà từ rất lâu.

Tôi đi đến điện thoại, quay số tổng đài và đưa cho cô gái số điện thoại của nhà Loring. Quản gia hỏi ai đang gọi, rồi đi tìm xem bà Loring có ở nhà không.

“Tôi đúng là con dê,” tôi nói. “Nhưng họ đã bắt sống con hổ. Tôi chỉ bầm tím chút thôi.”

“Lúc nào đó anh phải kể cho tôi nghe về chuyện này.” Giọng cô nghe xa xôi như thể cô đã đến Paris.

“Tôi có thể kể cho cô nghe với một ly rượu, nếu cô có thời gian.”

“Đêm nay? Ồ, tôi đang đóng gói đồ đạc để chuyển đi. Tôi e rằng điều đó là không thể.”

“À, tôi có thể hiểu. Tôi chỉ nghĩ rằng có thể cô muốn biết. Cô đã rất tốt bụng khi nhắc nhở tôi. Nó không liên quan gì đến ông già của cô.”

“Anh có chắc không?”

“Chắc.”

“Ồ. Đợi một phút.”

Cô bỏ đi một lúc, sau đó cô quay lại và nghe có vẻ ấm áp hơn. “Tôi có thể sắp xếp để đi uống một ly. Ở đâu?”

“Bất cứ nơi nào cô nói. Tối nay tôi không có xe, nhưng tôi có thể bắt một chiếc taxi.”

“Vớ vẩn, tôi sẽ đón anh, nhưng sẽ mất một tiếng hoặc lâu hơn. Địa chỉ ở đó là gì?”

Tôi nói với cô và cô cúp máy, tôi bật đèn ngoài hiên rồi đứng giữa cánh cửa mở để hít vào không khí đêm. Trời đã trở nên mát mẻ hơn.

Tôi quay vào nhà và thử gọi cho Lonnie Morgan nhưng không liên lạc được. Sau đó, quỷ tha ma bắt, tôi gọi điện cho câu lạc bộ Terrapin ở Las Vegas, ông Randy Starr. Anh có thể sẽ không nhận điện thoại. Nhưng anh đã nhận. Anh có một giọng nói điềm tĩnh, có năng lực và phong độ.

“Rất vui được nhận điện thoại của anh, Marlowe. Bất kỳ ai là bạn của Terry đều là bạn của tôi. Tôi có thể làm gì cho anh?”

“Mendy đang trên đường đi.”

“Đang trên đường đi đâu?”

“Tới Vegas, với ba tên côn đồ mà anh cử đi theo anh ta trên chiếc Caddy lớn màu đen có đèn pha đỏ và còi báo động. Của anh, tôi đoán vậy?”

Hắn cười. “Ở Vegas, như một tay nhà báo nào đó đã nói, chúng tôi sử dụng xe Cadillac làm nhà lưu động. Chuyện này là sao?”

“Mendy mai phục ở đây trong nhà tôi với một vài thằng đầu gấu. Anh ta định tẩn tôi một trận, nói giảm nói tránh đi một chút, vì một mẩu tin trên báo mà anh ta cho là lỗi của tôi.”

“Đó là lỗi của anh à?”

“Tôi không sở hữu tờ báo nào, thưa ông Starr.”

“Tôi không sở hữu thằng đầu gấu nào chạy xe Cadillac, anh Marlowe.”

“Họ có thể là cớm.”

“Tôi không thể nói. Còn gì nữa không?”

“Anh ta quất tôi bằng súng lục. Tôi đá vào bụng anh ta và dộng đầu gối vào mũi anh ta. Anh ta có vẻ không hài lòng. Dù sao tôi cũng hy vọng anh ta còn sống khi đến Vegas.”

“Tôi chắc rằng anh ta sẽ sống, nếu anh ta đã lên đường về đây. Tôi e rằng tôi sẽ phải cắt ngang cuộc trò chuyện này ngay bây giờ.”

“Chờ một chút, Starr. Anh có tham gia cái vụ ở Otatoclan, hay Mendy làm một mình?”

“Nhắc lại xem?”

“Đừng đùa, Starr. Mendy không giận tôi vì lý do anh ta đã nói, không đến mức mai phục trong nhà tôi và đối xử với tôi như với Willie Magoon Bự. Không đủ động cơ. Anh ta cảnh báo tôi phải giữ chân tay sạch sẽ và không đào sâu vào vụ Lennox. Nhưng tôi đã làm, bởi vì nó tình cờ xảy ra như vậy. Vì thế anh ta đã làm những chuyện tôi vừa kể với anh. Vì thế, phải có một lý do hay ho hơn.”

“Tôi hiểu rồi,” hắn nói chậm rãi, vẫn nhẹ nhàng và lặng lẽ. “Anh nghĩ rằng có điều gì đó không hoàn toàn chính đáng về cái chết của Terry? Ví dụ như việc anh ta không tự bắn mình mà là một người khác làm?”

“Tôi nghĩ các chi tiết sẽ giúp rọi sáng. Hắn đã viết một lời thú tội giả. Hắn đã viết một lá thư cho tôi được gửi qua đường bưu điện. Một người phục vụ trong khách sạn lén lấy đem đi gửi cho hắn. Hắn bị vây trong khách sạn và không thể ra ngoài. Trong thư có một tờ tiền lớn và bức thư vừa viết xong thì có tiếng gõ cửa. Tôi muốn biết ai đã vào phòng.”

“Tại sao?”

“Nếu đó là người trực tầng hoặc bồi bàn, Terry sẽ viết thêm một dòng vào bức thư và nói như vậy. Nếu đó là cớm, bức thư sẽ không được gửi đi. Vậy đó là ai, và tại sao Terry lại viết lời thú tội đó?”

“Không biết, Marlowe. Không biết chút gì.”

“Xin lỗi đã làm phiền anh, Starr.”

“Không phiền, rất vui khi nhận được tin từ anh. Tôi sẽ hỏi Mendy xem anh ấy có ý kiến gì không.”

“Vâng, nếu anh gặp lại anh ta, còn sống. Nếu không - hãy tìm hiểu. Hoặc ai đó sẽ làm điều đó.”

“Anh?” Giọng Starr lúc này đanh lại, nhưng nó vẫn lặng lẽ.

“Không, Starr. Không phải tôi. Một người có thể thổi bay anh khỏi Vegas mà không cần thở lấy hơi. Tin tôi đi, Starr. Cứ tin tôi. Lời này tuyệt đối đáng tin.”

“Tôi sẽ gặp Mendy còn sống. Đừng lo lắng về điều đó, Marlowe.”

“Tôi nghĩ anh biết hết những chuyện này. Chúc ngủ ngon, Starr.”