← Quay lại trang sách

Chương 49

Khi xe dừng trước nhà và cửa xe mở, tôi đi ra ngoài và đứng ở đầu bậc thềm để đón. Nhưng người tài xế trung niên da màu đã giữ cửa để cô xuống xe. Rồi ông đi theo cô lên các bậc thang mang theo một chiếc túi nhỏ. Vì vậy, tôi chờ đợi.

Cô lên đến đầu cầu thang và quay sang người tài xế: “Ông Marlowe sẽ chở tôi đến khách sạn của tôi, Amos. Cảm ơn ông về mọi chuyện. Tôi sẽ gọi cho ông vào buổi sáng.”

“Vâng, thưa bà Loring. Tôi có thể hỏi ông Marlowe một câu không?”

“Chắc chắn rồi, Amos.”

Ông đặt chiếc túi qua đêm bên trong cửa và cô ấy đi qua tôi và bỏ chúng tôi lại.

“‘Tôi già đi... Tôi già đi... Tôi sẽ xăn gấu quần lên.’ Câu đó có nghĩa là gì, ông Marlowe?”

“Chẳng có ý nghĩa quái gì. Nó chỉ đọc lên nghe có vẻ hay.”

Ông mỉm cười. “Đó là từ Bản tình ca của J. Alfred Prufrock. Đây là một câu khác. ‘Trong phòng những người phụ nữ đến và đi / Nói về Michael Angelo.’ Nó có gợi ý gì cho ông không, thưa ông?”

“Ừm, câu đó gợi ý cho tôi rằng anh chàng đó không hiểu nhiều về phụ nữ.”

“Cảm nhận của tôi chính là như vậy, thưa ông. Tuy nhiên, tôi rất ngưỡng mộ T. S. Eliot.”

“Ông vừa nói ‘tuy nhiên’ à?”

“Sao, vâng tôi đã nói. Ông Marlowe. Câu đó có sai không?”

“Không, nhưng đừng dùng từ đó trước mặt một triệu phú. Ông ta có thể nghĩ rằng ông định chơi khăm bằng cách đốt giày của ông ta.”

Ông cười buồn. “Tôi không nên mơ chuyện đó. Ông bị tai nạn à, thưa ông?”

“Không. Nó được sắp xếp trước như vậy. Chúc ngủ ngon, Amos.”

“Chúc ông ngủ ngon.”

Ông đi xuống cầu thang và tôi quay vào nhà. Linda Loring đang đứng giữa phòng khách nhìn quanh. “Amos từng là nghiên cứu sinh đại học Howard,” cô nói. “Anh sống ở một nơi rất không an toàn - đối với một người đàn ông không được an toàn như anh, phải không?”

“Không có nơi nào an toàn.”

“Khuôn mặt đáng thương của anh. Ai đã làm thế với anh?”

“Mendy Menendez.”

“Anh đã làm gì anh ta rồi?”

“Không có gì nhiều. Đá anh ta một hai lần. Anh ta đã dính bẫy. Anh ta đang trên đường đến Nevada cùng với ba bốn tay cớm khó tính của Nevada. Quên anh ta đi.”

Cô ngồi xuống ghế sofa.

“Cô muốn uống gì?” tôi hỏi. Tôi lấy một hộp thuốc lá và đưa nó cho cô. Cô nói cô không muốn hút thuốc. Và uống gì cũng được.

“Tôi nghĩ đến rượu sâm banh,” tôi nói. “Tôi không có thùng đá nào, nhưng nó lạnh. Tôi đã để dành nó nhiều năm. Hai chai. Cordon Rouge. Tôi nghĩ khá ngon. Tôi không phải là người có thể nhận xét.”

“Để dành nó để làm gì?” cô hỏi.

“Cho cô.”

Cô mỉm cười, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Anh đầy vết thương.” Cô đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào má tôi. “Để dành nó cho tôi? Không có khả năng. Chúng ta mới gặp nhau cách đây vài tháng.”

“Vậy, tôi đã để dành nó cho đến khi chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ đi lấy.” Tôi nhặt chiếc túi qua đêm của cô ấy và bắt đầu băng qua căn phòng.

“Anh định làm gì với thứ đó vậy?” cô hỏi gay gắt.

“Đó là túi qua đêm phải không?”

“Đặt nó xuống và quay lại đây.”

Tôi làm theo. Đôi mắt cô sáng và đồng thời giống như ngái ngủ.

“Đây là một điều mới,” cô chậm rãi nói. “Một điều khá mới.”

“Theo nghĩa nào?”

“Anh chưa bao giờ chạm ngón tay nào vào tôi. Không tán tỉnh gạ gẫm, không cợt nhả, không động chạm, không gì cả. Tôi tưởng anh là người gai góc, thích mỉa mai, xấu tính và lạnh lùng.”

“Tôi nghĩ quả thực thế, đôi khi.”

“Bây giờ tôi đến đây và tôi cho rằng, không cần mở đầu, sau khi chúng ta đã uống một lượng sâm banh hợp lý, anh định tóm lấy tôi và ném tôi lên giường. Phải không?”

“Thành thật mà nói,” tôi nói, “một vài ý tưởng tương tự đã lờ mờ trỗi dậy trong tâm trí tôi.”

“Tôi rất hãnh diện, nhưng giả sử tôi không muốn như vậy thì sao? Tôi thích anh. Tôi thích anh rất nhiều. Nhưng không có nghĩa là tôi muốn lên giường với anh. Có phải anh đã quá vội kết luận, chỉ vì tôi tình cờ mang theo một chiếc túi qua đêm hay không?”

“Có thể tôi đã phạm sai lầm,” tôi nói. Tôi đi lấy chiếc túi qua đêm của cô và đặt nó trở lại cạnh cửa trước. “Tôi sẽ lấy rượu sâm banh.”

“Tôi không có ý làm tổn thương cảm xúc của anh. Có lẽ anh muốn để dành rượu sâm banh cho một dịp tốt lành hơn.”

“Chỉ có hai chai,” tôi nói. “Một dịp thực sự tốt lành sẽ cần cả tá.”

“Ồ, tôi hiểu rồi,” cô nói, đột nhiên tức giận. “Tôi chỉ tạm thời thế chỗ cho đến khi có ai đó xinh đẹp và hấp dẫn hơn xuất hiện. Cảm ơn anh rất nhiều. Bây giờ anh đã làm tổn thương tình cảm của tôi, nhưng ít nhất tôi biết rằng ở đây tôi an toàn. Nếu anh nghĩ rằng một chai rượu sâm banh sẽ khiến tôi trở thành người phụ nữ buông thả, tôi có thể đảm bảo rằng anh đã nhầm to.”

“Tôi đã nhận lỗi rồi.”

“Việc tôi đã nói với anh, tôi sẽ ly dị chồng và việc tôi nhờ Amos đưa tôi đến đây với một chiếc túi qua đêm không biến tôi trở thành người dễ dãi như vậy,” cô nói, vẫn còn tức giận.

“Cái túi qua đêm chết tiệt!” Tôi gầm gừ. “Cái túi qua đêm khốn nạn! Nhắc đến nó một lần nữa tôi sẽ ném cái thứ chết tiệt đó xuống cầu thang đằng trước. Tôi mời cô uống. Tôi sẽ ra bếp lấy đồ uống. Chỉ có thế. Tôi không hề có ý định chuốc cho cô say. Cô không muốn lên giường với tôi. Tôi hiểu ý đó một cách hoàn hảo. Tại sao cô phải muốn chuyện đó. Nhưng chúng ta vẫn có thể uống một hoặc hai ly sâm banh, phải không? Đây không nhất thiết phải là một trận đôi co về việc ai sẽ bị quyến rũ và khi nào và ở đâu và với bao nhiêu sâm banh.”

“Anh không cần phải mất bình tĩnh,” cô đỏ mặt nói.

“Đó chỉ là một nước cờ thí tốt nữa,” tôi hầm hè. “Tôi biết năm mươi câu như thế và tôi ghét tất thảy. Tất cả đều giả tạo và chúng đều có một kiểu đểu cáng như nhau.”

Cô đứng dậy và đến gần tôi rồi nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay trên những vết cắt và sưng tấy trên mặt tôi. “Tôi xin lỗi. Tôi là một người phụ nữ mệt mỏi và chán chường. Hãy đối tốt với tôi. Tôi không phải là món hời trong mắt ai.”

“Cô không mệt mỏi và cô không chán chường hơn đa số mọi người. Theo nguyên tắc, cô phải cùng thể loại vị thành niên lăng nhăng hư hỏng nông cạn như em gái cô. Nhờ một phép mầu nào đó cô không như thế. Cô có tất cả sự trung thực và phần lớn can đảm gia truyền trong gia đình cô. Cô không cần bất cứ ai đối tốt với cô.”

Tôi quay người và bước ra khỏi phòng, xuôi hành lang xuống bếp, lấy một chai sâm banh khỏi tủ lạnh, khui nút và nhanh chóng rót đầy hai ly chân cao và uống một ly. Hơi cay của nó khiến tôi ứa nước mắt, nhưng tôi uống cạn ly. Tôi rót đầy nó một lần nữa. Sau đó, tôi đặt toàn bộ lên khay và mang vào phòng khách.

Cô ấy không có ở đó. Chiếc túi qua đêm không có ở đó. Tôi đặt khay xuống và mở cửa trước. Tôi không nghe thấy tiếng mở cửa và cô ấy không có xe. Tôi đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.

Sau đó, cô ấy nói sau lưng tôi. “Đồ ngốc, anh cho rằng tôi sẽ chạy trốn sao?”

Tôi đóng cửa và quay lại. Cô xõa tóc và đôi chân trần xỏ đôi dép lông thú bông xù và mặc một chiếc áo choàng lụa màu hoàng hôn trong những bức tranh Nhật Bản. Cô chậm rãi tiến về phía tôi với một nụ cười ngượng ngùng không ngờ. Tôi chìa một ly ra cho cô. Cô cầm lấy, nhấp vài ngụm sâm banh rồi trả lại.

“Rất ngon,” cô nói. Sau đó, rất lặng lẽ và không có một chút điệu bộ vờ vĩnh hay giả tạo nào, cô bước vào vòng tay tôi và áp miệng vào môi tôi và hé môi cùng răng. Đầu lưỡi của cô chạm vào lưỡi tôi. Một lúc lâu sau, cô ngửa đầu ra nhưng vẫn vòng tay ôm lấy cổ tôi. Đôi mắt cô lấp lánh đầy sao.

Cô nói: “Tôi vẫn luôn muốn như vậy. Nhưng tôi cứ phải làm khó. Tôi không biết tại sao. Có lẽ chỉ là thiếu dũng khí. Tôi thực sự không phải là một người phụ nữ buông thả. Có phải là một điều đáng tiếc?”

“Nếu tôi nghĩ là cô buông thả thì tôi đã tán tỉnh cô ngay lần đầu gặp ở quán Victor.”

Cô khẽ lắc đầu và mỉm cười. “Tôi không nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao bây giờ tôi ở đây.”

“Có lẽ không phải đêm đó,” tôi nói. “Đêm đó thuộc về một thứ khác.”

“Có lẽ anh không bao giờ tán tỉnh phụ nữ trong quán rượu.”

“Không thường xuyên. Ánh sáng quá mờ.”

“Nhưng rất nhiều phụ nữ đến quán rượu chỉ để được tán tỉnh.”

“Rất nhiều phụ nữ thức dậy vào buổi sáng với cùng một ý nghĩ.”

“Nhưng rượu là một loại thuốc kích thích ham muốn, ở một mức độ nào đó.”

“Các bác sĩ khuyên dùng nó.”

“Ai nhắc đến bác sĩ ở đây? Tôi muốn rượu sâm banh.”

Tôi hôn cô thêm vài cái nữa. Đó là việc nhẹ nhàng, dễ chịu.

“Tôi muốn hôn lên đôi má tội nghiệp của anh,” cô nói, và làm theo. “Nó nóng như thiêu,” cô nói.

“Phần còn lại của tôi đang đóng băng.”

“Không phải vậy. Tôi muốn rượu sâm banh.”

“Tại sao?”

“Nó sẽ bay hết ga nếu chúng ta không uống. Hơn nữa, tôi thích hương vị của nó.”

“Được rồi.”

“Anh yêu tôi nhiều không? Hay anh sẽ yêu tôi nếu tôi lên giường với anh?”

“Có khả năng.”

“Anh không cần phải lên giường với tôi, anh biết đấy. Tôi không khăng khăng đòi hỏi nó.”

“Cảm ơn em.”

“Tôi muốn rượu sâm banh.”

“Em có bao nhiêu tiền?”

“Toàn bộ? Sao tôi biết được? Khoảng tám triệu đô la.”

“Tôi quyết định lên giường với em.”

“Đồ hám tiền,” cô nói.

“Tôi đã trả tiền rượu sâm banh.”

“Rượu sâm banh chết tiệt,” cô nói.