← Quay lại trang sách

Chương 50

Một giờ sau, cô ấy duỗi ra cánh tay trần rồi cù vào tai tôi và nói: “Anh có cân nhắc cưới tôi không?”

“Sẽ không kéo dài quá sáu tháng.”

“Chà, vì Chúa,” cô nói, “giả sử là không. Vẫn không đáng giá sao? Anh mong đợi điều gì từ cuộc sống, bảo hiểm đầy đủ trước mọi rủi ro có thể xảy ra?”

“Tôi bốn mươi hai tuổi. Tôi hư hỏng bởi độc lập. Em hư hỏng một chút, không quá nhiều, do tiền bạc.”

“Tôi ba mươi sáu. Không có gì đáng xấu hổ vì có tiền và không có gì đáng xấu hổ khi kết hôn với nó. Hầu hết những người có tiền đều không xứng đáng và không biết cách cư xử với tiền. Nhưng sẽ không lâu đâu. Chúng ta sẽ có một cuộc chiến tranh khác và cuối cùng sẽ không ai có tiền, ngoại trừ những kẻ lừa đảo và những kẻ đục khoét. Tất cả chúng ta sẽ bị đánh thuế đến khi không còn gì, những người còn lại.”

Tôi vuốt tóc cô và quấn một ít tóc quanh ngón tay. “Em có thể đúng.”

“Chúng ta có thể bay đến Paris và trải qua một khoảng thời gian tuyệt vời.” Cô chống khuỷu tay nâng người lên và nhìn xuống tôi. Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô nhưng tôi không thể đọc được biểu cảm của cô. “Anh phản đối hôn nhân sao?”

“Đối với hai người trong một trăm người thì hôn nhân thật tuyệt vời. Phần còn lại chỉ vật lộn với nó. Sau hai mươi năm, tất cả những gì anh chồng còn là một cái bàn thợ mộc trong nhà để xe. Các cô gái Mỹ thật tuyệt vời. Các bà vợ Mỹ chiếm quá nhiều lãnh thổ. Ngoài ra...”

“Tôi muốn một ít rượu sâm banh.”

“Ngoài ra,” tôi nói, “đó sẽ chỉ là một sự cố đối với em. Cuộc ly hôn đầu tiên là cuộc ly hôn duy nhất khó khăn. Sau đó, nó chỉ đơn thuần là vấn đề kinh tế học. Đối với em thì không phải vấn đề. Mười năm nữa em có thể đi ngang qua tôi trên phố và thắc mắc đã gặp tôi ở chỗ quái nào trước đây. Nếu em để mắt đến tôi chút nào.”

“Đồ khốn độc thân, tự mãn, tự tin, bất khả xâm phạm. Tôi muốn một ít rượu sâm banh.”

“Bằng cách này, em sẽ nhớ đến tôi.”

“Tự phụ quá. Lòng tự phụ lớn như bánh xe bò. Lúc này hơi bầm giập. Anh nghĩ rằng tôi sẽ nhớ anh? Cho dù tôi kết hôn hay ngủ với bao nhiêu người đàn ông, anh nghĩ rằng tôi vẫn sẽ nhớ đến anh? Tại sao tôi phải nhớ?”

“Xin lỗi. Tôi đã phóng đại trường hợp của mình. Tôi sẽ lấy cho em ít rượu sâm banh.”

“Chúng ta không ngọt ngào và lý trí sao?” Cô nói đầy mỉa mai. “Tôi là một phụ nữ giàu có, bạn yêu, và tôi sẽ càng giàu hơn đến vô hạn. Tôi có thể mua cho anh cả thế giới nếu nó đáng mua. Bây giờ anh có gì? Một ngôi nhà trống để quay về, thậm chí còn không có con chó hay mèo, một văn phòng nhỏ ngột ngạt để ngồi chờ đợi. Ngay cả khi tôi ly hôn với anh, tôi sẽ không bao giờ để anh quay lại tình trạng này.”

“Em làm thế nào ngăn cản tôi? Tôi không phải Terry Lennox.”

“Xin làm ơn. Đừng nói về anh ta nữa. Cũng không phải về cây trụ băng bằng vàng đó, cô nàng Wade. Cũng không phải về người chồng say xỉn tội nghiệp của cô ấy. Anh muốn làm người đàn ông duy nhất từ chối tôi à? Đó là lòng kiêu hãnh kiểu gì vậy? Tôi đã tặng anh lời khen ngợi lớn nhất mà tôi có. Tôi đã cầu hôn anh.”

“Em đã dành cho tôi một lời khen ngợi lớn hơn.”

Cô bắt đầu khóc. “Đồ ngốc, thậm ngốc!” Má cô ướt. Tôi có thể cảm nhận những giọt nước mắt trên đó. “Giả sử nó kéo dài sáu tháng hoặc một năm hoặc hai năm. Anh sẽ mất gì ngoại trừ lớp bụi trên bàn làm việc và cáu bẩn trên rèm cửa sổ và sự cô đơn của một lối sống trống rỗng?”

“Em vẫn muốn một ít rượu sâm banh?”

“Được rồi.”

Tôi kéo cô lại gần và cô khóc trên vai tôi. Cô không phải lòng tôi và cả hai chúng tôi đều biết điều đó. Cô không khóc vì tôi. Chỉ là đúng thời điểm cô phải rơi một vài giọt nước mắt.

Sau đó, cô đẩy tay ra và tôi rời giường rồi cô đi vào phòng tắm để rửa mặt. Tôi lấy rượu sâm banh. Khi trở lại, cô đã mỉm cười.

“Tôi xin lỗi vì đã nói linh tinh,” cô nói. “Trong sáu tháng kể từ bây giờ tôi thậm chí sẽ không nhớ tên anh. Mang nó vào phòng khách. Tôi muốn nhìn thấy ánh sáng.”

Tôi làm theo. Cô ngồi trên sofa như trước. Tôi đặt sâm banh trước mặt cô. Cô nhìn chiếc ly nhưng không chạm vào nó.

“Tôi sẽ tự giới thiệu,” tôi nói. “Chúng ta sẽ uống cùng nhau.”

“Giống như tối nay?”

“Sẽ không bao giờ giống như đêm nay nữa.”

Cô nâng ly sâm banh, chậm rãi uống một ngụm, quay người lại và hất phần còn lại vào mặt tôi. Rồi cô lại bắt đầu khóc. Tôi lấy khăn tay ra lau mặt mình và lau mặt cho cô.

“Tôi không biết tại sao mình lại làm thế,” cô nói.

“Nhưng vì Chúa, đừng nói tôi là phụ nữ và phụ nữ không bao giờ biết tại sao cô ấy làm bất cứ điều gì.”

Tôi rót thêm một ít rượu sâm banh vào ly của cô và bật cười. Cô chậm rãi uống rồi quay sang hướng khác và ngã xuống đầu gối tôi.

“Tôi mệt,” cô nói. “Lần này anh phải cõng tôi.”

Lát sau, cô ngủ thiếp đi.

Buổi sáng cô ấy vẫn còn ngủ khi tôi dậy và pha cà phê. Tôi tắm rửa, cạo râu và mặc quần áo. Sau đó cô tỉnh dậy. Chúng tôi ăn sáng cùng nhau. Tôi gọi một chiếc taxi và mang chiếc túi qua đêm của cô ấy xuống bậc thang.

Chúng tôi nói lời tạm biệt. Tôi nhìn theo chiếc taxi đi khuất. Tôi quay trở lại lên các bậc thang và vào phòng ngủ, dỡ tung chiếc giường ra từng mảnh và trải lại nó. Có một sợi tóc đen dài trên một trong những chiếc gối. Có một cục chì đè nặng trong dạ dày tôi.

Người Pháp có một cụm từ cho nó. Những tên khốn nạn đó định danh cho mọi thứ và họ luôn đúng.

Nói lời tạm biệt là chết ở trong lòng một chút.