← Quay lại trang sách

Chương 51

Sewell Endicott nói rằng ông làm việc đến khuya và tôi có thể ghé thăm vào buổi tối khoảng bảy giờ rưỡi.

Ông có một văn phòng ở góc tòa nhà với tấm thảm màu xanh lam, một chiếc bàn gỗ gụ đỏ với các góc chạm khắc, rất cũ và rõ ràng là rất có giá trị, những giá sách cửa kính bình thường chứa mấy cuốn sách pháp luật màu vàng xỉn, vào bức tranh biếm họa quen thuộc của Spy về các thẩm phán người Anh nổi tiếng, và một bức chân dung lớn của thẩm phán Oliver Wendell Holmes trên bức tường phía nam, một mình. Ghế của Endicott được bọc da đen. Gần bên ông là chiếc bàn viết kiểu cổ có nắp đậy chất đầy giấy tờ. Đó là kiểu văn phòng mà không một chuyên gia nội thất nào có cơ hội trang trí.

Ông chỉ mặc áo cộc tay và trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ông vốn có khuôn mặt như vậy. Ông hút một trong những điếu thuốc vô vị của mình. Tro của nó rơi xuống chiếc cà vạt đã nới lỏng. Mái tóc đen uể oải của ông rũ rượi xuống mặt.

Ông im lặng nhìn tôi khi tôi đã ngồi xuống. Sau đó ông nói: “Anh là tên khốn cứng đầu nhất tôi từng gặp. Đừng nói với tôi là anh vẫn đang đào bới mớ lộn xộn đó nhé.”

“Có chuyện khiến tôi hơi lo lắng. Bây giờ nếu tôi giả định rằng ông đại diện cho ông Harlan Potter khi ông đến gặp tôi trong hầm lạnh thì ổn chứ?”

Ông gật đầu. Tôi chạm nhẹ đầu ngón tay vào một bên mặt. Vết thương đã lành và hết sưng, nhưng một trong những cú đánh hẳn đã làm tổn thương dây thần kinh. Một phần má tôi vẫn còn tê. Tôi không thể lơ nó được. Một thời gian nữa nó sẽ lành.

“Và khi ông đến Otatoclan, ông được bổ nhiệm tạm thời làm nhân viên của văn phòng công tố?”

“Phải, nhưng đừng nhắc lại mãi, Marlowe. Đã từng là một quan hệ có giá trị. Có lẽ tôi đã quá đề cao nó.”

“Vẫn là, tôi hy vọng.”

Ông lắc đầu. “Không. Hết rồi. Ông Potter thực hiện công việc liên quan đến luật pháp qua dịch vụ của các công ty ở San Francisco, New York và Washington.”

“Tôi đoán ông ta ghét cay ghét đắng tôi, nếu ông ấy có nghĩ về chuyện đó.”

Endicott mỉm cười. “Thật kỳ lạ, ông ta đổ hết tội lỗi lên con rể mình, bác sĩ Loring. Một người như Harlan Potter phải đổ lỗi cho ai đó. Bản thân ông ta không thể sai. Ông ấy cho rằng nếu Loring không cho người phụ nữ đó uống những loại thuốc nguy hiểm thì mọi chuyện đã không xảy ra.”

“Ông ta sai rồi. Ông đã thấy xác của Terry Lennox ở Otatoclan phải không?”

“Quả thực thế. Ở sân sau cửa hàng bán quan tài. Họ không có nhà xác phù hợp ở đó. Ông ta cũng đang làm quan tài. Cái xác lạnh như băng. Tôi nhìn thấy vết thương trên thái dương. Không có nghi ngờ gì về danh tính, nếu anh có bất kỳ ý kiến nào khác về điểm đó.”

“Không, ông Endicott, không ý kiến gì, bởi vì trong trường hợp của hắn, điều đó khó có thể xảy ra. Tuy nhiên hắn có cải trang một chút, phải không?”

“Mặt và tay rám nắng, tóc nhuộm đen. Nhưng những vết sẹo vẫn còn rõ ràng. Và dấu vân tay, tất nhiên, dễ dàng được đối chiếu với những vật dụng anh ta đã đụng chạm ở nhà.”

“Họ có lực lượng cảnh sát như thế nào dưới đó?”

“Sơ đẳng. Trưởng đồn chỉ biết đọc biết viết. Nhưng anh ta biết về dấu vân tay. Thời tiết nóng, anh biết đấy. Rất nóng.” Ông cau mày, rút điếu thuốc ra khỏi miệng và lơ đãng thả nó vào một cái hộp lớn bằng đá bazan màu đen. “Họ phải lấy băng từ khách sạn,” ông nói thêm. “Rất nhiều băng.” Ông lại nhìn tôi. “Ở đó không có bảo quản xác. Mọi chuyện phải tiến hành nhanh chóng.”

“Ông nói được tiếng Tây Ban Nha không, ông Endicott?”

“Chỉ vài từ. Người quản lý khách sạn phiên dịch.” Ông mỉm cười. “Một gã ăn bận đẹp đẽ mượt mà. Trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng anh ta rất lịch sự và hay giúp đỡ. Tất cả kết thúc trong thời gian ngắn.”

“Tôi có một lá thư từ Terry. Tôi đoán ông Potter biết về nó. Tôi đã nói với con gái ông ta, cô Loring. Tôi đã cho cô ấy xem. Có một bức chân dung của Madison trong đó.”

“Cái gì cơ?”

“Tờ năm nghìn đô la.”

Ông nhướng mày. “Thật à. Chà, anh ta chắc chắn có thể trả được. Vợ anh ta đã cho anh ta hai trăm năm mươi ngàn trong lần thứ hai họ kết hôn. Tôi cho rằng anh ta định đến Mexico để sống hay sao đó, hoàn toàn khác với những chuyện đã xảy ra. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với món tiền đó. Tôi không tham gia vào việc này.”

“Đây là lá thư, ông Endicott, nếu ông muốn đọc nó.”

Tôi lấy nó ra và đưa cho ông. Ông đọc cẩn thận, theo cách luật sư đọc mọi thứ. Ông đặt nó xuống bàn rồi ngả người ra sau nhìn chằm chằm vào hư không.

“Có chút văn vẻ, phải không?” ông khẽ nói. “Tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại làm vậy.”

“Tự sát, thú tội, hay viết thư cho tôi?”

“Dĩ nhiên là thú tội và tự sát,” Endicott nói gay gắt. “Bức thư có thể hiểu được. Ít nhất thì anh cũng được đền đáp xứng đáng vì những gì đã làm cho anh ta, và từ hồi đó.”

“Cái hộp thư làm phiền tôi,” tôi nói. “Hắn nói ở chỗ hắn có một hộp thư ven đường dưới cửa sổ và người phục vụ khách sạn sẽ giơ lá thư của hắn lên trước khi bỏ thư vào, để Terry có thể thấy rằng nó đã được gửi qua đường bưu điện.”

Có gì đó trong mắt Endicott đã nguội lạnh. “Tại sao?” ông hỏi thờ ơ. Ông lấy ra điếu thuốc lá đầu lọc khác từ một cái hộp vuông. Tôi giơ chiếc bật lửa của mình qua bàn cho ông.

“Họ không có hộp thư ở một nơi như Otatoclan,” tôi nói.

“Tiếp đi.”

“Lúc đầu tôi không hiểu. Sau đó, tôi tìm hiểu nơi này. Đó chỉ là một ngôi làng. Dân số khoảng mười đến mười hai ngàn. Một con đường rải nhựa một phần. Trưởng đồn có một chiếc Ford Model A làm xe công vụ. Bưu điện nằm trong góc của một cửa hàng, chanchería - cửa hàng thịt. Một khách sạn, một vài căng tin, không có đường tử tế, một sân bay nhỏ. Có khu săn bắn trong núi, rất rộng. Vì thế có sân bay. Phương tiện hợp lý duy nhất để đến đó.”

“Tiếp. Tôi biết về vụ săn bắn.”

“Vậy là có một hộp thư trên phố. Tương đương cơ hội cho sự xuất hiện của trường đua ngựa, đua chó, sân gôn, nhà thi đấu và công viên với đài phun nước đèn màu và một khán đài.”

“Vậy thì anh ta đã nhầm lẫn,” Endicott lạnh lùng nói. “Có lẽ nó là thứ gì đó trông giống hộp thư từ chỗ anh ta quan sát, chẳng hạn như thùng rác.”

Tôi đứng lên. Tôi với tay lấy lá thư, gấp lại và nhét vào túi.

“Một thùng rác,” tôi nói. “Chắc chắn, hẳn thế. Được sơn bằng các màu Mexico, xanh lá cây, trắng, đỏ và một biển báo trên đó được in phun, chữ lớn, rõ ràng: GIỮ THÀNH PHỐ CỦA CHÚNG TA SẠCH SẼ. Tất nhiên là bằng tiếng Tây Ban Nha. Và nằm xung quanh nó là bảy con chó ghẻ dơ dáy.”

“Nói năng cho đàng hoàng, Marlowe.”

“Xin lỗi nếu tôi khoe khoang bộ não của mình một chút. Một điểm nhỏ khác mà tôi đã nêu ra với Randy Starr. Bức thư đã được gửi qua đường bưu điện như thế nào? Theo như trong thư, phương pháp đã được sắp xếp từ trước. Vậy, ai đó đã nói với hắn về hộp thư. Người đó đã nói dối. Người đó vẫn gửi đi một bức thư với tờ năm nghìn đô la trong đó. Tò mò quá, ông đồng ý không?”

Ông nhả khói và nhìn nó bay đi.

“Kết luận của anh là gì, và tại sao lại mời Starr tham gia vào chuyện này?”

“Starr và một tay anh chị tên Menendez, hiện đã không còn hít chung bầu không khí với chúng ta, là bạn của Terry trong quân đội Anh. Xét khía cạnh nào đó, họ là những con người lầm lạc, tôi nên nói rằng trên hầu hết phương diện, nhưng họ vẫn còn lòng kiêu hãnh cá nhân. Ở đây mọi sự đều bị che đậy vì những lý do rõ ràng. Ở Otatoclan có một âm mưu che đậy kiểu khác, vì những lý do hoàn toàn khác.”

“Kết luận của anh là gì?” Ông hỏi tôi một lần nữa và gay gắt hơn nhiều.

“Của ông là gì?”

Ông không trả lời tôi. Vì vậy, tôi cảm ơn ông đã dành thời gian và rời đi.

Ông cau mày khi tôi mở cửa đi ra, nhưng tôi nghĩ đó là một cái cau mày thật lòng vì khó hiểu. Hoặc có thể ông đang cố nhớ lại bố trí bên ngoài khách sạn như thế nào và liệu có hộp thư nào ở đó không.

Như thế, tôi đã khiến một bánh xe khác bắt đầu quay, không có gì hơn. Nó quay trong suốt một tháng trước khi có chuyện xảy ra.

Rồi một buổi sáng thứ Sáu nào đó, tôi thấy có người lạ đang đợi tôi trong văn phòng. Anh là người Mexico hay Nam Mỹ gì đấy ăn mặc bảnh bao. Anh ngồi bên cửa sổ để mở hút điếu thuốc màu nâu có mùi rất nặng. Anh cao, rất mảnh khảnh và rất thanh lịch, với bộ ria mép sẫm màu gọn gàng và mái tóc sẫm màu, dài hơn chúng ta thích, kèm bộ vest màu nâu vàng làm bằng chất liệu dệt thưa. Anh đeo chiếc kính râm màu xanh lá cây. Anh lịch sự đứng dậy.

“ Ngài Marlowe?”

“Tôi có thể làm gì cho anh?”

Anh đưa cho tôi một tờ giấy được gấp lại. “Một thông báo từ ông Starr ở Las Vegas, thưa ngài. Ngài có nói tiếng Tây Ban Nha không?”

“Có, nhưng không nhanh. Tiếng Anh sẽ tốt hơn.”

“Thế thì tiếng Anh,” anh nói. “Đối với tôi cả hai đều như nhau.”

Tôi cầm lấy tờ giấy và đọc nó. “Lá thư này giới thiệu Cisco Maioranos, một người bạn của tôi. Tôi nghĩ anh ấy có thể giúp anh. S.”

“Mời vào trong, ngài Maioranos,” tôi nói.

Tôi giữ cửa mở cho anh. Anh mang theo mùi nước hoa khi đi ngang qua. Lông mày của anh cũng thanh nhã vô cùng. Nhưng có lẽ anh không thanh nhã như vẻ bề ngoài vì có những vết sẹo do dao rạch ở hai bên mặt.