← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 2 NGƯỜI KHÁCH KHÔNG TỒN TẠI

Con người không thể nào thông qua thủ đoạn tà ác để đạt được mục đích tốt đẹp.

- Martin Luther King -

1

Tôi đóng cánh cửa văn phòng của thầy, thở dài một tiếng. Tâm trạng khó có thể diễn tả nổi, là kinh ngạc, là được an ủi, hay là một kiểu lo lắng. Nói một cách khoa trương, tôi đoán bọn họ chắc sẽ lại cười nhạo cái miệng “xui xẻo” của tôi.

“Thông báo hai việc.” Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng, thấy mọi người đều đang ngồi ở chỗ của mình làm việc riêng. Nghe tôi nói vậy, bọn họ đều quay sang nhìn tôi.

“Việc đầu tiên, vụ án mạng gia đình năm người giết người rồi tự sát, qua xét nghiệm ban đầu DNA, có khả năng xuất hiện một số vấn đề.” Tôi nói tin xấu trước.

“Cậu xem cậu xem, tôi đã nói gì nào?” Đại Bảo nói, “Không phải là giết người rồi tự sát chứ?”

“Sao có thể như vậy được chứ? Công việc kiểm nghiệm vết tích của chúng tôi có thể xác định chuẩn xác tính chất của vụ án.” Lâm Đào phản bác.

“Ừm.” Tôi gật đầu, nói: “Chắc không đến nỗi ảnh hưởng đến tính chất của vụ án. Nhưng nghe thầy nói, đang tiến hành đợt xét nghiệm DNA lần thứ hai. Cụ thể là nguyên nhân gì, thầy không nói, nhưng thầy nghi ngờ phòng thí nghiệm DNA có khả năng bị ô nhiễm.”

“Việc này khó có khả năng xảy ra mà.” Lâm Đào nói, “Phòng Thí nghiệm DNA của chúng ta được nhà nước phê chuẩn hẳn hoi, khả năng phòng Thí nghiệm bị ô nhiễm là điều không thể xảy ra được.”

“Không rõ, cần phải đợi có kết quả xét nghiệm lần thứ hai thì mới biết được.” Tôi nói.

“Được rồi, không ảnh hưởng đến tính chất thì không sao cả.” Đại Bảo nói: “Còn việc gì nữa?”

“Còn nữa, đó là việc của Hàn Lượng. Mặc dù thầy nói đây là thông báo trình tự điều tra nội bộ, không bắt buộc tất cả mọi người đều phải biết, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên thông báo cho các bạn thì hay hơn.” Tôi nhìn chằm chằm vào Hàn Lượng đang nghịch chiếc Nokia trong tay, nói: “Đương nhiên, việc này thuộc về bí mật cá nhân, tôi cũng cần phải nghe ý kiến của chính Hàn Lượng.”

“Tuỳ thôi!” Hàn Lượng đáp lời vẻ tỉnh bơ.

“Vậy được, tôi xin công bố.” Tôi lật giở file tài liệu đang cầm trong tay, nói: “Đây là một bản báo cáo điều tra nội bộ, điều tra về vụ việc Hàn Lượng bị đăng bài tố giác ở trên mạng.”

Đại Bảo hào hứng kéo ghế lại gần tôi thêm một chút, còn Trần Thi Vũ thì vẫn giữ tư thế quen thuộc của cô là nằm bò ra bàn đọc sách. Qua ánh mắt và thần thái của cô có thể nhận ra, sự chú ý của cô hoàn toàn không hướng vào trang sách.

“Bình luận tung tin trên mạng về việc Hàn Lượng vắt chanh bỏ vỏ, theo lệnh của lãnh đạo, ban Kiểm tra kỷ luật của Sở Công an tỉnh đã tiến hành điều tra vụ việc này.” Tôi nói, “Qua điều tra, Hàn Lượng đúng là từng có quan hệ nam nữ với người đăng tin, nhưng sau khi duy trì mối quan hệ này không lâu, thì Hàn Lượng đưa ra lời đề nghị chia tay. Hơn nữa, người đăng tin sau đó cũng đúng là xuất hiện dấu hiệu sẩy thai, sau khi nhập viện đã tiến hành phẫu thuật nạo thai.”

“Thế chẳng phải là đúng sự thật sao? Đồ đàn ông tồi!” Ánh mắt Trần Thi Vũ vẫn không hề rời khỏi cuốn sách để trước mặt.

“Nhưng tuyến thời gian lại có vấn đề.” Tôi nói, ban Kiểm tra kỷ luật đã đến bệnh viện người đăng bài thường đến khám để tiến hành điều tra về việc nạo thai, vô tình phát hiện ra, khi cô ta vừa mới mang thai đã đến bệnh viện tiến hành xét nghiệm HCG (nồng độ beta HCG). Thế nhưng mốc thời gian này lại là một tháng trước khi cô ta quen biết Hàn Lượng.

“Gì cơ? Hừ, người đàn bà này mang thai con của gã khác!” Lâm Đào kinh ngạc thốt lên.

Tôi gật đầu, nói: “Người đồng nghiệp ở ban Kiểm tra kỷ luật sau khi nắm được những bằng chứng này, đã tìm đến người đăng bài, đồng thời tiến hành đối chứng với cô ta. Bởi vì chứng cứ kết quả xét nghiệm rành rành ra đó, cô ta không có cách nào để biện giải được, nên đành chủ động thừa nhận sự thật là do không biết bố đứa bé là ai nên mong muốn tìm một người bố giàu có cho con.”

“Khốn kiếp! Nó là loại người gì không biết nữa!” Đại Bảo nói vẻ khinh bỉ.

“Sau đó, có lẽ là Hàn Lượng nhận thức được vấn đề, nên đã chủ động đề nghị chia tay, giữa bọn họ cũng dây dưa vài lần. Sau đó người phụ nữ đó không biết vì nguyên nhân gì đã dẫn đến hiện tượng sẩy thai, nhập viện nạo thai. Cả quá trình là như vậy đấy!” Tôi nói, “Trong cả quá trình này, Hàn Lượng là nạn nhân.”

Trần Thi Vũ nói: “Nhưng lúc đó khi anh hỏi anh ấy có phải là sự thật không, tại sao anh ấy lại trả lời “coi như vậy đi”? Hơn nữa, từ trước đến nay, anh ấy đều không hề giải thích.”

“Việc này thì có gì đáng để giải thích chứ? Người trong sạch thì vốn dĩ vẫn luôn trong sạch.” Hàn Lượng nói, “Tôi cần gì phải giải thích để làm tổn thương cô ấy chứ?”

“Cho nên, cậu cứ lầm lũi giữ im lặng thế à? Cô ta phỉ báng cậu, cậu cũng không giải thích? Vậy là cậu không có trách nhiệm đối với hình ảnh người cảnh sát của chúng ta.” Đại Bảo nói, “Hơn nữa, vì sự việc này mà suýt chút nữa là cậu mất mạng đấy.”

Hàn Lượng cười tự trào, nhưng vẫn không nói gì.

“Đây có thể chính là sự gánh vác của Hàn Lượng.” Tôi nói, “Sau đó, dưới sự can thiệp của cơ quan chức năng, người đăng bài đã chủ động gỡ nội dung phỉ báng.” ”

“Tung tin đồn nhảm không mất phí mà!” Lâm Đào lắc đầu, nói: “Tung tin đồn gây ảnh hưởng lớn như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là bắt cô ta xoá nội dung thôi sao?”

“Là tôi yêu cầu không xử phạt cô ấy.” Hàn Lượng nói, “Không cần thiết!”

“Dù sao sự việc này cũng là sự thật khách quan Ban Kiểm tra kỷ luật điều tra rõ ràng, tôi đã thông báo cho mọi người rồi, trong lòng mọi người tự có đáp án, dù sao cũng liên quan đến vấn đề đoàn kết nội bộ của chúng ta.” Tôi nói cạnh khoé.

Đại Bảo cố tình quay sang nhìn Trần Thi Vũ. Khoé mắt Trần Thi Vũ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Đại Bảo, nói: “Nhìn tôi làm gì chứ? Không phải người đàn ông tồi, nhưng cách làm của anh ấy cũng có vấn đề. Với vai trò là một người cảnh sát bị người khác phỉ báng, không phản kháng cũng không nói cho rõ, bại hoại danh tiếng của cảnh sát, cũng chẳng làm được tấm gương tốt - gặp phải tình huống bị người khác phỉ báng, lẽ ra cần phải phản ứng, ngăn chặn xảy ra tin đồn nhảm, chứ không phải là để cho tin đồn nhảm đó tiếp tục được lan truyền rộng rãi.”

Nói xong, Trần Thi Vũ gập sách lại, bước ra khỏi văn phòng. Mấy người ở lại ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết cần phải nói gì. Hàn Lượng cười thản nhiên, lại tiếp tục chơi game trên di động của mình.

“Tiểu Lông Vũ nói phải đấy.” Đại Bảo hắng giọng, nói: “Hành vi này của cậu có vấn đề, quan điểm chọn bạn gái của cậu cũng có vấn đề, không thể nào với ai cũng thành đôi thành cặp được chứ? Hoặc là đẹp như tiên nữ, hoặc là dịu dàng hiền thục, hoặc là thông minh lanh lợi, hoặc là độc lập kiên cường. Cậu thì hay rồi, toàn tìm những người chơi xỏ cậu thôi.”

“Chị Bảo thuộc loại nào vậy?” Hàn Lượng cười ha ha.

“Đều có, đều có cả!” Đại Bảo nói.

Đột nhiên, Trần Thi Vũ quay trở lại trước cửa văn phòng, nói: “Vừa rồi sếp Trần nói, chúng ta đi đến huyện Dương Cung, ở đó có một... vụ án khá ly kỳ.”

Trên đường, tôi thông qua hệ thống cảnh vụ di động, đăng nhập vào mạng nội bộ tìm kiếm thông tin vụ án. Huyện Dương Cung là một huyện thành nhỏ, cách tỉnh thành hơn 300 ki-lô-mét, bị quy hoạch thành thành phố vệ tinh của tỉnh thành. Mặc dù dân số không đông, nhưng dù sao cũng là vùng ven của tỉnh thành nên lượng lưu động người rất lớn, những năm trở lại đây, án mạng cũng không phải là ít. Nhưng vấn đề là, mấy tháng gần đây, trong huyện thành này không hề xảy ra án mạng, theo đăng ký trong hệ thống.

Không có án mạng đăng ký trong hệ thống, mà lại gọi chúng ta đi ư?” Tôi rướn người lên hỏi Trần Thi Vũ đang ngồi ở ghế phụ lái đằng trước.

“Ồ, nói là gì mà chỉ có hiện trường, không có thi thể, cho nên ly kỳ lắm, bảo chúng ta đi xem, dù sao cũng là đang nhàn rỗi mà.” Trần Thi Vũ trả lời tỉnh bơ.

“Không có thể thế? Không có thi thể thì chúng ta đi làm gì?” Tôi chỉ vào tôi và Đại Bảo.

“Không sao mà, khám nghiệm hiện trường, không lo bị trĩ!” Đại Bảo nắm lấy ngón tay tôi, kéo xuống.

“Em cũng không biết, kìa, chính là cái khách sạn Năm sao (Ngũ Tinh) trước mặt đó.” Trần Thi Vũ chỉ vào một ngôi nhà cao tầm mười tầng ở ven huyện thành mà xe đang đi đến, lên tiếng.

“Ở cái huyện thành nhỏ xíu này mà cũng có khách sạn 5 sao ư?” Đại Bảo nói.

“Tên của họ là Khách sạn Năm sao, thực ra thì chỉ có 3 sao thôi.” Trần Thi Vũ nói vẻ suy đoán.

Hàn Lượng lái xe thẳng đến bãi đỗ xe của khách sạn, phát hiện thấy đường dây cảnh giới đã giăng ở cửa chính khách sạn. Trưởng công an huyện Cao Bưu và bác sĩ pháp y họ Lâm đang chuẩn bị ra đón chúng tôi hình như bị một người có dáng vẻ như ông chủ khách sạn giữ chân lại, cứ liên tục nói gì đó.

“Nếu không phải rất nghi ngờ đây là vụ án mạng, sẽ không đến nỗi phải phong toả cả một cái khách sạn nhỉ?” Tôi nói, “Vụ án này xảy ra khi nào vậy?”

“Hôm kia.” Trần Thi Vũ nói.

Tôi gật đầu, bước xuống xe.

“Tôi nói với Trưởng công an Cao này, các vị phá án thì cứ phá án, không đến nỗi phong toả chúng tôi ba ngày chứ? Tổn thất của chúng tôi những ngày này, Sở Công an các vị có đền cho không?” Người có dáng vẻ chủ khách sạn nhìn bề ngoài thái độ tỏ ra rất cung kính, nhưng lời nói thì không hề khách khí chút nào.

“Nói là dừng kinh doanh để chỉnh đốn, không chỉ là vì điều tra vụ án thôi đâu. Ông dám nói chỗ các ông đây không dung túng cho kẻ xấu làm càn sao?” Trưởng công an Cao nói.

“Lãnh đạo ơi, giờ đã là xã hội pháp trị rồi, ông nói thế, cũng phải có căn cứ chứ?” Ông chủ nói, “Công an các ông truy quét ma tuý mại dâm mạnh như vũ bão thế, chúng tôi nào dám vi phạm chứ? Các ông không có chứng cứ gì, không thể nào cứ thế phong toả khách sạn của tôi được nhỉ? Chúng tôi là người nộp thuế hợp pháp đấy.”

“Chúng tôi đương nhiên có bằng chứng, không có thủ tục, chúng tôi có thể có lệnh bắt buộc các anh dừng hoạt động để chỉnh đốn được sao?” Trưởng công an Cao có vẻ hết kiên nhẫn, “Những việc này nói sau đi, giờ tôi có việc rồi.”

“Việc này là sao vậy?” Tôi cười hàn huyên với Trưởng công an Cao vừa ra đón.

“Sự việc này vô cùng kỳ lạ, chúng ta vào rồi nói.” Trưởng công an Cao ven đường dây cảnh giới lên, để chúng tôi bước vào trong khách sạn.

Đây là khách sạn 3 sao gồm mười tầng, quy mô cũng không lớn, nhưng lúc này trong toà nhà vắng lặng như tờ, nên trông khá trống trải. Trưởng công an Cao dẫn chúng tôi vào trong căn phòng họp ở tầng 2, khá đông cảnh sát đang ngồi trong đó, có nhân viên kỹ thuật, cũng có cả điều tra viên.

“Vụ án xảy ra như sau.” Trưởng công an Cao còn chưa kịp yên vị, đã nói: “Một người khách du lịch từ vùng khác đến Dương Cung chúng tôi, tên là gì ấy nhỉ? Thôi tên gì cũng không quan trọng nữa. Nửa đêm anh ta tỉnh giấc đi vệ sinh, đặt di động lên nắp két nước bồn cầu, kết quả là di động rơi xuống khe giữa két nước bồn cầu và tường. Anh ta bèn thò tay vào khe để nhặt di động. Sau khi anh ta ngủ dậy, phát hiện tay mình dính rất nhiều máu. Ban đầu anh ta còn tưởng mình bị thương ở đâu chảy máu, nhưng xem đi xem lại, chỉ có bàn tay có máu. Anh ta cố gắng suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy phía sau két nước bồn cầu có máu, bèn gọi điện báo cảnh sát.”

“Chỉ vì chuyện này ư?” Tôi thoáng kinh ngạc.

“Không chỉ như vậy.” Bác sĩ pháp y Lâm tiếp lời, nói: “Chúng tôi dùng nominol tiến hành xử lý hiện trường, phát hiện hiện trường khắp sàn nhà vệ sinh, bồn tắm đều có vết máu ẩn, hơn nữa có dấu vết quét dọn hiện trường rất rõ rệt. Sau đó, để đề phòng là vết máu của động vật, chúng tôi cũng tiến hành kiểm tra DNA qua vết máu, xét nghiệm ra gen DNA của một người phụ nữ.”

“Việc này, hình như cũng không thể nói lên điều gì cả.” Tôi trầm ngâm, nói: “Không phải là không tìm thấy thi thể sao? Cũng không phát hiện ra người bị thương? Lượng máu ở hiện trường rất nhiều sao?”

“Vì đã quét dọn nên không dám chắc chắn, nhưng qua diện tích có vết máu, có thể thấy lượng máu chắc không hề ít.” Bác sĩ Lâm chau mày.

“Việc này chắc không khó đâu nhỉ?” Trình Tử Nghiên khẽ nói: “Đây là khách sạn, mỗi tầng đều có máy quay camera, kiểm tra video hình ảnh những người ra vào căn phòng này, chẳng phải là điều tra ra luôn được rồi sao?”

“Đúng vậy, ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Bác sĩ Lâm nói tiếp: “Ban đầu, chúng tôi căn cứ vào phân tích màu của vết máu ở hiện trường, thời gian xuất hiện vết máu cách thời gian phát hiện ra vụ án 3 - 7 ngày. Cho nên bộ phận điều tra video của chúng tôi đã tiến hành bật mở tốc độ nhanh các video từ máy camera giám sát hành lang trong 7 ngày. Điều không ngờ tới là, từng người khách vào căn phòng này đều đã rời đi, không phát hiện ra người nào mất tích.”

“Cũng không có người nào có vẻ bị thương sao?” Tôi thấy bắt đầu có hứng thú.

“Không, xem ra không có bất cứ điều gì bất thường cả.” Bác sĩ Lâm nói.

“Chẳng trách mà các anh cho phong toả cả khách sạn, ông chủ khách sạn phản ứng gay gắt thế” Đại Bảo nói, “Ông ta cảm thấy mình không bị đuối lý mà.”

“Chúng tôi có rất nhiều nguồn tin báo, cái khách sạn này dung túng cho kẻ xấu làm càn, cũng đã thu thập được một số chứng cứ lời khai.” Trưởng công an Cao nói, “Nhưng có khả năng khách sạn này của bọn họ có đối sách kín kẽ, cho nên mấy lần đến kiểm tra đột ngột nhưng cũng không phát hiện ra được vật chứng gì, tâm lý chống đối của họ đối với cảnh sát cũng rất mạnh. Lần này lợi dụng lý do này để dừng hoạt động kinh doanh của ông ta, chủ yếu cũng vẫn là vì muốn bảo vệ hiện trường. Ông ta phản ứng gay gắt cũng là lẽ thường, nhưng chúng ta có thủ tục của pháp luật.”

“Vậy bây giờ, chúng ta có thể làm được những gì?” Tôi phần nào không biết nên xử trí ra sao.

“Bộ phận trinh sát của chúng tôi đang dựa vào DNA để tìm người, nếu như tìm ra được chủ nhân của vết máu, cho dù là một xác chết, cũng chính là điểm đột phá.” Trưởng công an Cao nói: “Hay là các anh đi xem hiện trường nhỉ?”

“Để tôi xem video vậy, nếu đã phi lý, chắc chắn có lý do của nó.” Trình Tử Nghiêm khẽ nói.

Tôi gật đầu, dẫn mọi người lên tầng trên đi xem hiện trường.

Hiện trường ở phòng 806 ở tầng 8, trước cửa bị đường dây cảnh giới thứ hai bao vây.

“Chúng tôi đã xem xét cả căn phòng rồi, không có chỗ nào đặc biệt cả.” Bác sĩ Lâm vừa dẫn chúng tôi khi đã mặc xong trang phục kiểm tra hiện trường tiến vào trong đường dây cảnh giới vừa nói: “Những phát hiện chính, đều ở trong nhà vệ sinh.”

Nói xong, chúng tôi cùng bước vào nhà vệ sinh.

“Ở trên sàn, chủ yếu đều là dấu vết hiện trường đã được quét dọn.” Bác sĩ Lâm chỉ vào vết phấn trắng khoanh tròn trên sàn nhà, nói: “Về cơ bản, sàn của cả cái nhà vệ sinh này đều có vết máu ẩn. Phân tích chắc là do lấy nước xịt xuống sàn, sau đó dùng khăn hoặc thứ gì đó để lau, bởi vì miệng ống thoát nước có phản ứng mạnh với vết máu. Ngoài ra, chính là trên bức tường. Tường bằng gạch men, cũng có dấu vết bị lau chùi, các anh xem này, những chỗ mà phấn trắng khoanh tròn đều là dấu máu đấy.”

“Đều là vết máu có hình dạng lau chùi sao?” Tôi đeo kính, nhìn vào bức tường, nói.

“Không, cũng có không ít dạng bắn phụt. Đặc biệt là sau khi chúng tôi dỡ cái két nước bồn cầu này ra, nhìn thấy vết máu dạng bắn phụt trên bức tường.” Bác sĩ Lâm chỉ lên trên trần: “Ngoài ra, trên trần và trần giả cũng tìm được mấy chỗ có vết máu hình dạng bắn phụt.”

“Cao vậy sao?” Tôi ngước nhìn lên trần nhà, nói: “Cao như vậy mà có máu, có hai khả năng. Một là dính máu ở công cụ, khi hung thủ thực hiện động tác vung hung khí lên thì máu bị bắn đi. Những loại vết máu này thường sẽ tạo thành một dãy, tương đối có quy luật. Hơn nữa bởi vì vết máu dính lên sẽ theo từng giọt, cho nên vết máu có dạng hình tròn nhỏ. Nhưng vết máu trên trần đều là dạng giọt lớn, hơn nữa cũng không tạo thành dãy có tính quy luật, vậy thì chỉ có một khả năng chính là động mạch chủ của nạn nhân bị vỡ, thì mới có thể bắn phụt cao được đến thế.”

“Đúng vậy, cho nên chúng tôi phân tích, chủ nhân của vết máu chắc là đã chết rồi.” Bác sĩ Lâm so hai vai, nói: “Thế cho nên mới huy động mọi người, trong tình trạng chưa lập án mà đã điều động bao nhiêu người để lập thành tổ chuyên án.”

“Tôi ủng hộ quan điểm của các vị, nhưng trước khi cần chúng tôi đóng góp sức lực để phá án, đầu tiên cần phải tìm thấy thi thể mới được chứ.” Tôi nói, “Trước đây đều là có thi thể rồi đi tìm lai lịch tử thi, bây giờ chỉ có DNA để tìm thi thể. Sức lực của chúng tôi cũng chẳng thể nào triển khai nổi.”

Còn chưa nói xong, cùng với một tiếng chuông cửa thang máy, Trần Thi Vũ bước từ thang máy ra, vẫy tay với chúng tôi, nói: “Các anh xuống tầng 2 đi, Tử Nghiên phát hiện xảy ra vấn đề ở đâu rồi.”

“Nhanh thế! Siêu thế!” Lâm Đào thốt lên kinh ngạc.

Chúng tôi ra khỏi cầu thang máy, bước nhanh gần như chạy bước nhỏ vào đến phòng họp, nhìn thấy Trình Tử Nghiên đang nhíu mày nhìn vào màn hình vi tính. Đại Bảo không kìm được lên tiếng hỏi: “Tiểu Lông Vũ nói cô đã tìm ra vấn đề rồi, là vấn đề gì thế?”

“À, là vấn đề rất đơn giản.” Trình Tử Nghiên ngẩng đầu mỉm cười, nói: “Ban đầu, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào kiểm tra xem những người vào phòng này có đều bước ra hay không. Bởi vì cần phải xem bảy ngày, nên không thể không tua nhanh để xem. Đặc biệt là khoảng thời gian sau khi khách vào phòng, hầu như đều tua tốc độ nhanh 16 lần. Hơn nữa, khoảng thời gian này ở hành lang cũng không có người. Như vậy thì, máy camera bị ngắt quãng hai tiếng đồng hồ, cũng không dễ bị phát hiện ra.”

Camera bị ngắt quãng ư?” Tôi kinh ngạc nói: “Ý cô là, trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ, máy camera không làm việc sao?”

Trình Tử Nghiên gật đầu nói: “Vấn đề chính là xảy ra từ đây. Trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ, máy camera không hoạt động, nếu có người tiến vào căn phòng này thì chúng ta cũng không hề hay biết.”

“Hừ, vậy chính là ông chủ khách sạn gây án à? Nếu không sao lại khống chế máy quay?” Đại Bảo nói.

“Cũng chưa chắc.” Tôi nói.

“Đúng vậy, chưa chắc. Ý tôi là, người tắt máy camera chưa hẳn đã giết người. Ban đầu tôi còn nghi ngờ liệu có phải là trùng hợp hay không, vừa vặn máy quay bị trục trặc gì đó. Nhưng vừa rồi tôi đã xem camera của các tầng khác vào đúng khoảng thời gian này, thì không hề bị ngắt quãng. Nhưng ở khoảng thời gian này, máy camera ở cầu thang máy và sảnh chính lại đều cùng lúc bị ngắt quãng.”

“Vậy thì chứng tỏ hệ thống camera không có vấn đề, liệu có phải là phần cứng máy đầu máy camera này có vấn đề?” Tôi hỏi.

“Trên phương diện phương thức hoạt động của máy camera, khả năng này không lớn” Trình Tử Nghiên nói, “Hơn nữa, vừa rồi tôi lại xem các video khác. Trong bảy ngày này, có ba tầng, trong ba tối khác nhau, lần lượt ngắt quãng hai giờ đồng hồ. Điều vô cùng trùng hợp chính là, trong ba khoảng thời gian này, camera của cầu thang máy và sảnh chính cũng đều bị ngắt quãng. Điều này thú vị thật đấy!”

“Có quy luật, chứng tỏ không phải vấn đề của máy móc, mà là do hành vi của con người rồi.” Tôi nói, “Hơn nữa, không thể nào trong bảy ngày giết ba người chứ? Cho nên, do hành vi con người, đặt địa điểm, đặt thời gian tắt máy camera, là vì mục đích gì nhỉ?”

Trưởng công an Cao đang chuẩn bị lên tiếng, một trinh sát viên đẩy cửa bước vào: “Điều tra ra rồi, trưa ngày 24 tháng 8 đúng là có người đặt phòng 806, nhưng chứng minh nhân dân của người đăng ký là chứng minh nhân dân của một cô lao công của khách sạn.”

“Vậy chắc chắn là không đúng rồi.” Trình Tử Nghiên nói: “Trong video, là một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo cộc tay, đội mũ trùm.”

“Việc này là thế nào vậy?” Tôi cố gắng suy nghĩ, không theo kịp tiết tấu của Trình Tử Nghiên.

“Vào cái ngày máy camera bị ngắt quãng, chính là ngày 24 tháng 8, thời gian này hoàn toàn nhất quán với thời gian mà bộ phận kỹ thuật của chúng ta suy đoán.” Trình Tử Nghiên mỉm cười, nói: “Mà trong ngày này vừa vặn có một người đàn ông vào ở, trưa ngày hôm sau rời khỏi đó. Nếu như xảy ra vấn đề, thì chỉ có khả năng xảy ra trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ bị tắt camera ngày hôm đó thôi, có một người phụ nữ vào phòng. Sự trùng hợp là, thông tin đăng ký thuê phòng thật không ngờ lại là một cô lao công của chính nội bộ khách sạn. Việc này nói lên điều gì nhỉ?”

2

“Sáng nay, ông chẳng phải còn kháng nghị với tôi sao? Sao bây giờ lại không nói gì nữa thế?” Trưởng công an Cao đi đi lại lại trước mặt ông chủ khách sạn đang ngồi trên ghế trong phòng Thẩm vấn, nói: “Còn nói là ông không dung túng kẻ xấu làm càn, vậy ông nói xem, ông đặt địa điểm, thời gian để tắt máy camera ở những khu vực đặc biệt, lại lợi dụng chứng minh nhân dân của nhân viên khách sạn mình để mạo danh giúp người khác đặt phòng, điều này rốt cuộc là vì lý do gì?”

“Thưa Trưởng công an Cao, việc này, việc này...” Ông chủ đảo mắt, căng đầu óc để bịa ra lời nói dối.

“Dù sao thì trong phòng 806 cũng phát hiện ra một lượng máu lớn, cho nên hiện giờ chúng tôi có lý do nghi ngờ ông có liên quan đến vụ án mạng này. Hơn nữa, có khả năng không chỉ là một vụ này đâu.” Trưởng công an Cao còn chưa đợi ông ta mở miệng đã nói trước luôn.

“Ôi mẹ ơi, Trưởng công an Cao ơi, ông đừng có doạ tôi chứ.” Ông chủ thất kinh, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống đất, ông ta run rẩy nói: “Tôi nói thật là được chứ gì? Tôi sẽ nói hết, ông đừng có đổ tội danh giết người cho tôi chứ.”

“Vậy ông nói đi, tôi xem ông nói có hợp lý hay không.” Trưởng công an Cao ngồi xuống ghế, vắt tréo chân.

“Khách sạn chúng tôi chống lưng cho một nhóm gái ngành.” Ông chủ lau giọt mồ hôi trên trán, nói.

“Đừng có dùng những từ tiếng lóng với tôi.” Trưởng công an Cao nghiệm giọng nói.

“À, ý tôi muốn nói, chúng tôi cung cấp địa điểm cho một nhóm phụ nữ phong trần, chỉ như vậy thôi, chỉ như vậy thôi.” Ông chủ nói, “Thực sự không phải là chúng tôi tổ chức đâu, tổ chức mại dâm là phạm pháp đấy, tôi không dám làm đâu.”

“Không phải các ông tổ chức ư? Vậy tại sao lại đến chỗ các ông? Các người có quan hệ gì?” Trưởng công an Cao truy hỏi.

“Quan hệ gì ư? À, ừm, chúng tôi là mối quan hệ khách hàng, khách hàng.” Ông chủ nói, “Là thế này, lãnh đạo, ông đừng vội, tôi từ từ nói rõ. Nhóm phụ nữ này, đã nói chuyện một vụ làm ăn với tôi. Họ nhận được một “đơn hàng”, thì đến văn phòng tôi nói thời gian cụ thể. Sau đó, tôi sẽ dặn nhân viên quầy lễ tân đặt cho cô ta một phòng bằng cái tên giả, đồng thời thông báo cho phòng bảo vệ ngắt camera giám sát nơi mà cô ta ra vào tại thời điểm mà cô ta chỉ định sẵn. Như vậy, họ có thể dùng từ 'an toàn, không dấu vết để quảng cáo mời chào khách hàng. Bởi vì an toàn, nên việc làm ăn của họ cũng sẽ tốt hơn, và giá phòng cũng sẽ cao lên. Mỗi vụ làm ăn thành công, ngoài việc thanh toán số tiền phòng khách sạn, họ cần thanh toán thêm 100 tệ.”

“Ông có bao nhiêu người khách hàng kiểu này?”

“Việc này, tôi cũng chưa từng tổng kết, nhưng chúng tôi thực sự không quen biết, chỉ là nhìn quen mặt thôi.” Ông chủ giải thích.

“Không giao lưu sao? Vậy bọn họ trả tiền cho ông bằng cách nào?”

“Đều là họ đến văn phòng tôi, trực tiếp thanh toán tiền mặt.”

“Cướp giết gái mại dâm?” Tôi ngồi ở tầng trên phòng Thẩm vấn, thông qua máy camera giám sát theo dõi, tôi trầm ngâm một câu, quay sang Trình Tử Nghiên nói, “Cô hãy lấy hình ảnh của nghi phạm ra cho tôi xem nào.”

“Được.” Trình Tử Nghiên gật đầu, nói: “Anh xem này, đây là hình ảnh của nghi phạm vào nhận phòng vào buổi chiều ngày 24 tháng 8.”

Trên màn hình hiển thị thời gian là vào 5 giờ chiều ngày 24 tháng 8, một người đàn ông mặc áo cộc tay màu xanh da trời, đội mũ trùm, kéo theo một chiếc vali, bước vào sảnh khách sạn, sau khi nói vài câu đơn giản với nhân viên lễ tân, cầm lấy một tấm thẻ, vội vàng bước vào trong thang máy khách sạn, sau đó đi vào phòng.

Sau khi tôi xem đoạn video đó vài lượt, nói với Trình Tử Nghiên: “Xem thêm đoạn video ngày 25 khi anh ta rời khỏi đó.”

Trình Tử Nghiên gật đầu thực hiện thao tác, trên màn hình xuất hiện hình ảnh từ cammera quay tầng lầu này vào trưa ngày hôm sau. Một người đàn ông vẫn vóc dáng tương tự, mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, vẫn đội mũ trùm, kéo một chiếc vali, từ trong phòng bước ra, sau khi đi thang máy xuống sảnh, trả thẻ cho nhân viên lễ tân tại quầy, rồi bước thẳng ra khỏi khách sạn.

Tương tự, tôi cũng xem đoạn video này mấy lượt, nói: “Cái vali có điều bất thường. Cô hãy chọn riêng đoạn video vào ngày 24 khi anh ta ở trong thang máy và đoạn video ngày 25 khi anh ta rời khỏi khách sạn.”

Một lát sau, Trình Tử Nghiên đã trích ra được hai đoạn video tôi yêu cầu, cùng mở hai đoạn video trên màn hình để đối chiếu.

“Cô nhìn này, ngày 24 lúc ở trong thang máy, người đàn ông đã nhấc vali, dường như không mất chút sức lực nào cả. Khi ra khỏi thang máy, chiếc vali cập kênh ở vị trí cửa thang máy, thậm chí còn bị lật nhào, người đàn ông cũng không mất chút sức lực nào mà vẫn có thể dựng chiếc vali trở lại.” Tôi nói, “Nhưng vào ngày 25 khi người đàn ông đó rời khỏi khách sạn, ở vị trí bậc thềm cửa ra vào, chiếc vali cũng cập kênh một chút, nhưng lại rất vững.”

“Ý anh muốn nói, ngày 24 là vali rỗng, nhưng ngày 25 thì vali rất nặng.” Trình Tử Nghiên ngẫm nghĩ một lát, nói: “Rất có khả năng thi thể chính là được cất giấu trong vali.”

“Điều đó rất bình thường, nếu như không phải là vứt xác ra ngoài trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ tắt máy camera, vậy thì khả năng lớn nhất chính là nhét thi thể vào trong vali đem đi thôi.” Lâm Đào nói.

“Đúng vậy, việc này vốn dĩ tôi đã nghĩ ra từ trước, nhưng nhìn thấy đoạn video, tôi lại nghĩ ra được nhiều hơn.” Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Điều then chốt là, khi nghi phạm tiến vào khách sạn đã mang theo vali rỗng.”

“Ý cậu muốn nói, hắn đến đây giết người, là có âm mưu từ trước.” Mắt Lâm Đào chợt bừng sáng.

Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Động cơ vụ án giết hại gái bán dâm thường chỉ có hai loại. Một là bởi vì tranh chấp số tiền mua dâm nên giết người trong lúc kích động mất kiểm soát, hai là giết người để cướp của. Nếu như sự việc sớm đã có âm mưu từ trước, vậy thì động cơ chính là ở loại thứ hai.”

“Có lý!” Lâm Đào nói, “Nếu như thực sự là âm mưu từ trước cướp tiền của gái bán dâm, cộng thêm với hành vi xấu xa của ông chủ khách sạn chẳng khác nào tiếp tay cho hung thủ huỷ xác xoá dấu vết, vụ án này khá phiền toái đây.”

“Trước tiên cần phải điều tra ra được lai lịch của tử thi.” Tôi nói, “Ổ gái bán dâm này, đôi khi muốn làm rõ lai lịch của thi thể cũng không đơn giản đâu.”

Trưởng công an Cao trong phòng Thẩm vấn xuất hiện trong video giám sát như thể nghe được những lời này của tôi, nghiêm giọng nói: “Ông nhất định phải giúp tôi tìm ra được cô gái bán dâm đặt phòng ngày 24 này.”

“Lãnh đạo ơi, ông nói thế chẳng phải là làm khó cho tôi sao?” Ông chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Tôi và nhóm các cô gái này chỉ là mối quan hệ khách hàng, mối quan hệ khách hàng thôi, tôi đâu có nắm được tình hình của bọn họ. Chúng tôi chỉ là quen mặt, tôi sao có thể giúp các ông tìm được chứ.”

“Lo nhất chính là tình huống này.” Tôi lắc đầu, nói.

“Bây giờ làm thế nào? Cảm giác không biết bắt tay từ đầu, có sức cũng chẳng có chỗ mà thể hiện.” Đại Bảo nói.

“Chẳng có cách nào cả, bây giờ cũng muộn rồi, cứ chờ xem Trưởng công an Cao còn có thể thẩm vấn thêm được gì.” Tôi nói, “Chúng ta chủ yếu đi điều tra hai tuyến. Thứ nhất, Trình Tử Nghiên dựa vào video nghi phạm này rời khỏi khách sạn, tìm kiếm những điểm lắp camera giám sát ở các vùng lân cận, sau đó căn cứ theo pháp luật, lấy được đoạn video giám sát, điều tra ra được hành tung của hắn sau khi rời khỏi khách sạn. Từ trên phương diện tâm lý học, nhiệm vụ đầu tiên quan trọng nhất của nghi phạm chính là tìm kiếm nơi thích hợp để vứt xác. Thứ hai, căn cứ vào kết quả mà tối nay Trưởng công an Cao đã thẩm vấn được, tìm kiếm thông tin thân phận của nạn nhân, sau đó sẽ tiến hành điều tra tình hình liên quan. Không còn sớm nữa, chúng ta cần nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai sẽ có một trận chiến gay cấn.”

Sáng sớm hôm sau, theo như sắp xếp tối qua, Lâm Đào và Trình Tử Nghiên ngồi vào xe công vụ của Công an huyện Dương Cung điều tới, xuất phát từ khách sạn, đi đến khu vực lân cận để tìm kiếm các máy camera giám sát có khả năng tồn tại, đồng thời căn cứ theo đúng pháp luật để lấy được video.

Những người còn lại, đều đi đến phòng họp của tổ chuyên án, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Trưởng công an Cao, rõ ràng cả đêm ông không chợp mắt, hỏi ông xem đã hỏi ra được những gì.

“Thằng cha này giảo hoạt lắm, cậy miệng của hắn thật không dễ.” Trưởng công an Cao mệt mỏi lắc đầu, nói: “Có lẽ là sợ chúng ta tìm ra được những cô gái bán dâm đó, có đủ chứng cứ để điều tra ông ta, ông ta chẳng chịu nói gì cả, cứ cố tình vòng vèo với chúng ta.”

“Vậy có hỏi ra được chút gì không?” Tôi hỏi.

“Manh mối duy nhất hỏi ra được chính là biết được thời gian cụ thể cô gái bán dâm đó đến liên hệ với ông ta.” Trưởng công an Cao nói, “Chúng tôi đã căn cứ theo thời gian đó, tìm được máy camera sảnh khách sạn, cơ bản có thể khoanh vùng được hình ảnh một cô gái có khả năng là nạn nhân. Nhưng lại không nhìn rõ được đặc điểm khuôn mặt, cho nên chỉ có thể dựa vào đoạn video này để tiến hành điều tra. Đã bố trí người hành động rồi, chỉ có điều không biết khi nào mới có manh mối.”

Vừa dứt lời, một điều tra viên đẩy cửa bước vào, sắc mặt vui mừng, nói: “Gần như đã tìm thấy rồi, có một người làm chứng nhận ra được cô gái này, nhưng chỉ biết biệt danh và nơi ở đại khái thôi. Chúng tôi đã bố trí đồng nghiệp ở đồn công an khu vực quản hạt điều tra loại trừ rồi, chắc là sẽ có kết quả ngay thôi. E rằng chúng ta phải xin phép để có lệnh khám nơi ở của cô ta, mới có thể biết được thông tin thân phận của cô ta.”

“Đồng ý, lập tức tiến hành thủ tục.” Trưởng công an Cao đứng dậy nói: “Chúng ta và các đồng chí ở Sở Công an tỉnh cùng đi.”

Dưới sự dẫn đường của đồng nghiệp ở đồn công an, chúng tôi đến chân một toà chung cư sáu tầng trong một tiểu khu bình dân. Dựa vào điều tra, người phụ nữ này chính là thuê một căn hộ tầng 3 trong toà chung cư này. Cảnh sát đã tìm ra được chủ nhà, lúc này đây đang thấp thỏm lo lắng đứng ở trước cửa căn hộ để đợi cảnh sát đến. Có thể hiểu được tâm trạng của ông ta, mình mất bao mồ hôi công sức mới gom góp tiền mua được căn hộ cho thuê, nếu như bên trong có người chết, thì sau này căn hộ đừng có mong mà còn cho ai thuê được nữa.

“Qua bản photo chứng minh thư mà chủ nhà nhận trong lúc ký hợp đồng thuê nhà, cô gái này tên Đổng Thanh Thanh, hộ khẩu thành phố Thanh Hương, là công nhân ngoại tỉnh đến khu vực lân cận tỉnh thành làm công nhân.” Trinh sát viên cầm một bản photo chứng minh nhân dân, nói: “Hiện giờ chúng tôi đã nhờ những người đồng nghiệp ở Thanh Hương đi tìm người thân của cô ấy để tiến hành giám định DNA và điều tra hành tung. Nhưng, chúng tôi tra số chứng minh nhân dân này để kiểm tra thông tin ở các nhà mạng điện thoại di động đều không tìm thấy thông tin đăng ký. Chúng tôi suy đoán, rất có khả năng là sử dụng số điện thoại di động đăng ký phi pháp. Như vậy thì khá phiền toái, không có số điện thoại di động, như thể bị đứt một manh mối có thể điều tra ra người hẹn chơi gái.”

“Không sao, cứ vào đã rồi tính sau.” Trưởng công an Cao ra hiệu cho chủ nhà dùng chìa khoá dự phòng để mở cửa.

Chúng tôi vừa mặc bộ đồ khám nghiệm vừa nhìn ông chủ nhà đang run rẩy mở cửa phòng.

Căn hộ không rộng, nhìn qua cũng không thấy có gì khác thường.

Ông chủ nhà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đây là một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, cũng rất ngăn nắp.

Tôi đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong có một ít cơm và thức ăn thừa, khô ron, rõ ràng đã để qua một số ngày rồi.

“Lại phải đi điều tra công tơ điện à?” Đại Bảo cầm một cái túi đựng vật chứng, bên trong đựng khăn mặt, bàn chải đánh răng, rõ ràng là dùng để lấy DNA của nạn nhân.

“Không cần đâu.” Tôi cười, thầm nghĩ, khả năng vận dụng của anh chàng này cũng khá đấy, “Xem ra mấy ngày liền không về nhà rồi, như vậy là đủ rồi, nạn nhân rất có thể đã gặp nạn rồi.”

Tôi và Đại Bảo cùng bước ra phòng khách, nhìn thấy mấy khung ảnh đặt trên bàn ăn ở phòng khách. Trong khung là ảnh của một cô gái trẻ tầm ngoài 20 tuổi, nở nụ cười rạng rỡ.

“Là cô ấy sao?” Tôi chỉ vào khung ảnh, hỏi ông chủ nhà. Ông chủ nhà thờ ơ gật đầu.

“Một cô gái thật xinh đẹp” Đại Bảo nhìn khung ảnh nói, “Làm cái gì khác không được, mà lại làm nghề này.”

“Này, các anh mau lại đây, có một két sắt.” Tiếng Trần Thi Vũ từ phòng ngủ vọng ra.

Chúng tôi vội vàng bước đến căn phòng ngủ nho nhỏ. Ga giường rất sạch sẽ gọn gàng. Bên cạnh chiếc giường kê một tủ đựng quần áo, ô dưới cùng của cái tủ có một chiếc két mini.

“Cái này có thể mở ra được không?” Tôi quay sang hỏi Lâm Đào.

“Đương nhiên.” Lâm Đào nghiêng người bước qua chỗ tôi, ngồi xổm xuống ngắm nghía két bảo hiểm, nói, “Cái món này được coi là két sắt gì chứ? Phòng người quân tử chứ sao phòng được tiểu nhân.”

“Ý anh muốn nói, anh là tiểu nhân ư?” Trần Thi Vũ trêu chọc.

Lâm Đào đỏ bừng mặt, không tiếp lời, xoay đi xoay lại nút tròn trên cửa két sắt, một lát sau, cửa két đã được mở ra.

“Giỏi lắm!” Tôi thốt lên khen ngợi, rồi ngồi xuống xem.

Trong két xếp khoảng năm mươi nghìn tệ tiền mặt.

“Ôi, nhiều phết nhỉ!” Đại Bảo nói, “Xem ra cô ta không dùng internet banking nhỉ, toàn là giao dịch bằng tiền mặt, nếu không, sao lại không dùng chứng minh nhân dân của mình để đăng ký số điện thoại di động chứ?”

“Có lý!” Tôi đeo găng tay, lấy số tiền mặt ra, đặt vào túi đựng vật chứng. Khi lấy tiền mặt, tôi dường như chạm phải một thứ gì cưng cứng ở phía trong cùng của két sắt, thế nên bèn tiện tay lấy ra.

“Đồng hồ đeo tay?” Đại Bảo kêu lên. “P...ar...ker, Parker? Parker chẳng phải là bút máy sao?

Hàn Lượng ghé đầu lại nhìn, liền nói: “Lần trước đã dạy anh rồi mà, sao anh cứ không nhớ được thế chứ? Đây Patek Philippee, cái gì mà Parker chứ?

“Có phải là cái loại rất đắt không?” Đại Bảo nói đầy kinh ngạc.

“Đồng hồ Patek Philippee 5270G bạch kim, ừm, chính là cái này.” Hàn Lượng nói, “120 vạn tệ thì phải?”

“Bao... bao nhiêu?” Bàn tay cầm chiếc đồng hồ của Đại Bảo run rẩy.

“120 vạn nhân dân tệ.” Hàn Lượng nói tỉnh bơ.

“Nghề này kiếm được thế cơ à?” Đại Bảo nói.

Tôi lắc đầu, suy nghĩ rồi nói: “Đây là đồng hồ nam, cũng không thể nào là đồ được tặng. Chiếc đồng hồ này, e là phải điều tra thêm. Đưa đi kiểm tra DNA, xem xem rốt cuộc chủ nhân của chiếc đồng hồ này là ai.”

“Không cần phiền phức như vậy, mỗi chiếc đồng hồ hàng hiệu đều có mã riêng. Đến cửa hàng hãng là check ra được thời gian xuất hàng và cửa hàng xuất bán hàng. Sau đó đi đến cửa hàng xuất bán hàng, là có thể tìm ra được người mua.” Hàn Lượng nói.

“DNA cũng vẫn cần kiểm tra, đây là chứng cứ.” Tôi nói, “Dù sao thì người mua và người đeo có thể không cùng một người.”

Đại Bảo như thể đang cầm một báu vật hiếm có, thận trọng đặt chiếc đồng hồ vào trong túi đựng vật chứng, sau đó lại thận trọng đặt chiếc túi vật chứng đựng chiếc đồng hồ đó vào trong hộp dụng cụ, còn lấy găng tay chèn xung quanh.

“Các anh xem xong chưa? Tử Nghiên gửi tin nhắn vào nhóm Wechat, nói là tìm thấy con đường khả nghi rồi, bây giờ người của trung đội trọng án Công an huyện đang trên đường gấp rút đến đó, hỏi chúng ta có phải cũng đến đó trước.” Trần Thi Vũ đứng bên cạnh lên tiếng.

“Con đường khả nghi của nghi phạm ư? Tốt quá!” Tôi đứng dậy, nói: “Hai tuyến đều có thu hoạch, vụ án này chắc sắp phá được rồi.”

Ngồi trong xe Hàn Lượng, mọi người đều đang suy nghĩ, Đại Bảo mở miệng nói trước: “Lão Tần, cậu đang nghi ngờ đây là một vụ án mạng xảy ra do ăn trộm đồng hồ hàng hiệu phải không?”

Tôi gật đầu, nói: “Nếu chiếc đồng hồ đó cô ta không thể nào mua được, lại không thể nào được tặng, những người mà cô ta quen biết cũng không thể nào nhờ cô ta cất giữ món đồ quý giá như vậy, thế thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất thôi. Nhưng, không tìm được xác, cho dù là tìm thấy được nghi phạm, cũng không có cách nào định tội được.”

“Đúng vậy, chỉ dựa vào chút liên quan này, anh ta hoàn toàn có thể nói mình là người bị hại, thế mà còn bị cảnh sát coi là nghi phạm.” Đại Bảo nói.

“Hơn nữa, không tìm được thi thể là không thể nào xác định là vụ án giết người. Ngộ nhỡ không chết, lại thành vụ án oan người chết trở về.” Tôi nói.

“Chắc là tìm thấy rồi, họ tìm thấy một chiếc vali ở trong đống phế liệu của xưởng chế phẩm cao su Quang Hoa huyện Dương Cung.” Trần Thi Vũ nhìn nhóm Wechat trên điện thoại di động, sau đó mở một bức ảnh, đưa tôi xem, nói: “Anh nhìn này, giống y hệt chiếc vali mà nghi phạm kéo ở trong video.

“Giỏi quá, tăng tốc!” Tôi vỗ vỗ vai Hàn Lượng.

“Giới hạn 60km/h, hãy tuân thủ luật an toàn giao thông.” Hàn Lượng trả lời.

“Đúng vậy, vội gì chứ.” Trần Thi Vũ nói.

Tôi vô cùng bất ngờ, đã một khoảng thời gian rất dài, Trần Thi Vũ luôn mang thái độ phản bác đối với bất cứ lời nói nào của Hàn Lượng, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, thật không ngờ lại còn phụ hoạ với cậu ta. Đương nhiên, đứng từ góc độ tinh thần đoàn kết của tổ nhóm, đây là việc tốt.

“A phải rồi, cô nhóc Tử Nghiên giỏi thật đấy, cô ấy làm thế nào mà tìm được thế?” Tôi hào hứng hỏi.

“Cô ấy vừa gọi điện thoại nói chuyện với tôi, việc này không hề khó đối với những người chuyên về điều tra hình ảnh bọn họ.” Trần Thi Vũ nói, “Cô ấy nói, cô ấy nhìn thấy nghi phạm liên tục xuất hiện ba lần ở khu vực xung quanh xưởng chế phẩm cao su, rõ ràng là có ý quay đi quay lại, như vậy thể hiện anh ta có ý định vứt xác ở gần đây. Sau đó không nhìn thấy bóng dáng của nghi phạm nữa, có thể là đã thay đồ hoặc bỏ mũ lưỡi trai rồi, nên không còn đặc điểm nhận dạng nữa. Điều then chốt là quanh đây không thể nào tìm thấy ai kéo vali hành lý nữa, cho nên rất nghi ngờ hắn đã vứt thi thể ở đây.

“Hơn nữa, mùi ở xưởng cao su nặng nhường nào, có thể át được mùi thối của xác chết.” Hàn Lượng cười nói.

“Có lý đấy.” Tôi gật đầu tán thành. Trong lòng vô cùng nóng ruột, lo lắng xoa hai lòng bàn tay.

“Tôi chẳng thể hiểu nổi, bác sĩ pháp y các anh sao lại sốt sắng muốn nhìn thấy tử thi thể chứ? Có phải là tâm lý biến thái không?” Hàn Lượng trêu đùa.

“Nói huyên thuyên gì thế!” Tôi vỗ nhẹ vào gáy cậu ta, “Vụ án này không giống các vụ án khác, có tử thi là có hy vọng phá án rồi. Đương nhiên, trong tâm tôi vẫn mong người bị hại vẫn còn sống, dù sao cũng là một mạng người cơ mà.”

3

Thi thể bị đặt ở trong phòng Giải phẫu của nhà tang lễ huyện Dương Cung, bị phân huỷ nghiêm trọng, mùi hôi thối nồng nặc khó chịu.

“Một cô gái xinh đẹp như thế, bây giờ trở thành bộ dạng thế này.” Đại Bảo chỉ vào cái xác đã trương phình trên bàn giải phẫu, nói.

Vừa rồi, khi chúng tôi lái xe đến gần đống phế liệu của xưởng cao su, Đại Bảo đã xác định chắc chắn thi thể chính là ở đây. Cho dù là phế liệu cao su cực kỳ nặng mùi, nhưng vẫn không thể nào cản nổi thứ mùi hôi thối đặc biệt của xác chết. Không cản được mùi hôi thối của xác chết, không chỉ trải qua sự kiểm tra của Đại Bảo cũng trải qua sự kiểm định của bọn ruồi nhặng. Vô số bọn ruồi nhặng đang bầu xung quanh đống phế liệu cao su.

Trong đống phế liệu vùi một chiếc vali hành lý, lộ ra một chiếc bánh xe. Sau khi Lâm Đào chụp ảnh xong hiện trạng, tôi và Đại Bảo hợp lực lôi chiếc vali ra khỏi đống phế liệu. Vù...” một tiếng, đám ruồi nhặng bầu xung quanh cùng tản ra, nhưng vẫn không cam tâm bay đi ngay mà còn bay vòng quanh trên đầu chúng tôi.

Đây là một chiếc vali hành lý cỡ đại màu đen, nhìn có vẻ vẫn còn rất mới, khoá kéo của vali còn chưa kéo hết, còn có ruồi nhặng bò từ bên trong khoá ra ngoài.

Sau khi Lâm Đào lại một lần nữa tiến hành chụp ảnh toàn bộ ngoại quan chiếc vali, tôi hít thở một hơi thật sâu, mở vali ra.

Một cái xác đã chuyển sang màu xanh lục nằm co quắp trong vali. Cái xác đã hoàn toàn trương phình, cùng lúc với động tác mở nắp vali ra, thứ mùi hôi thối lan toả khắp nơi. Bọn ruồi nhặng phía trên đầu chúng tôi thử bay xuống thấp hơn một chút.

Đây là một thi thể nữ, loã thể trong vali, ngoài thi thể thì chẳng còn thứ gì khác. Bởi vì cái xác đã trương phình, cho nên cả vali gần như đã chật kín, dưới đáy vali còn đọng rất nhiều dịch thể thối rữa.

“Bây giờ đã cách lúc xảy ra vụ án khoảng một tuần rồi, mức độ phân huỷ của xác chết phù hợp.” Tôi giơ tay xoa mũi, nói.

“Đáng tiếc nền đất ở đây không thể nào lấy được dấu chân, nhưng tôi có thể xem xét trên đống phế liệu cao su này, biết đâu lại có thể tìm thấy được chút gì đó.” Lâm Đào bước đến bên cạnh đống phế liệu, quan sát tỉ mỉ.

“Tôi đã hỏi Tử Nghiên rồi, trong xưởng này không có camera giám sát.” Trần Thi Vũ so vai.

“Không sao, lấy được vật chứng quan trọng nhất vẫn là chiếc vali này.” Tôi nói, “Trời nóng nực thế này, kéo chiếc vali đi xa như vậy, còn phải vừa khiêng vừa bê, tôi tin rằng nghi phạm chắc chắn sẽ để lại vật chứng vật lý của anh ta. Đưa thi thể ra ngoài, đem đến phòng giải phẫu, chiếc vali cũng lập tức đưa đến phòng DNA để tiến hành xét nghiệm.”

Độ co cứng của thi thể đã được hoá giải hoàn toàn, lúc này đây đang nằm duỗi thẳng trên bàn giải phẫu. Đại Bảo - tấm gương lao động không hề ngần ngại là người đầu tiên tiếp xúc vào thi thể thận trọng dùng nước xịt rửa lũ dòi bọ trên tử thi.

Bởi tác dụng của khí thể thối rữa bên trong cơ thể, nhãn cầu của thi thể đã lồi hẳn ra, lưỡi cứng lè ra khỏi khoang miệng, hậu môn và tử cung đều lòi ra ngoài.

Vì bị dòi bọ bao phủ, không nhìn rõ được tình hình tổn thương của thi thể, nhưng sau khi nước xịt trôi dần, tình hình trên bề mặt thi thể đã rõ ràng hơn rất nhiều.

“Nhát dao nơi cổ có lẽ chính là vết thương chí mạng đấy.” Đại Bảo cầm thước lên đo vết thương ở bên trái cổ. Trên da có vết thương đã trở thành nơi bọn ruồi nhặng ưa thích nhất, cho nên bọn chúng bám vào chỗ này cũng đông nhất.

“Màu tổ chức dưới da đậm, chứng tỏ nhát dao này có phản ứng sống [*] ...” Tôi cầm lấy chiếc kẹp cầm máu thăm dò một chút, nói: “Mặc dù là vết thương cứa ngang, không phải là vết thương đâm, nhưng cũng sâu thật đấy. Kết hợp với vết máu giọt lớn trên trần nhà tại hiện trường, có lẽ là động mạch cổ bị vỡ.

“Phần cổ không có dấu hiệu bị bóp, nhưng hai tay hai chân có dấu hiệu bị trói rất rõ ràng.” Đại Bảo vừa nói, vừa nhường chỗ cho Trần Thi Vũ đứng cạnh chụp ảnh.

Tôi và Đại Bảo hợp tác làm việc cùng nhau cũng gần chục năm rồi, cho nên khi làm việc phối hợp vô cùng ăn ý. Khi Đại Bảo và bác sĩ pháp y Tâm tiến hành kiểm tra tổn thương mắt cá chân của nạn nhân, tôi đã dùng dao phẫu thuật rạch cục bộ vết thương cổ tay nạn nhân.

Phần lưng hai cổ tay nạn nhân đều có dấu vết bị trói rất rõ, mặc dù thi thể đã bị trương, lớp da vừa chạm vào đã bong tróc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được dấu vết sợi dây thừng trói. Con dao phẫu thuật của tôi vừa mới chạm vào da cổ tay của tử thi, lớp da màu xanh lá thối rữa liền bung ra, lộ ra tổ chức dưới da. Nhìn thấy rõ vị trí đối ứng ở bên dưới của vết trói buộc trên bề mặt da và cả khu vực lan khá rộng xung quanh có màu sắc đậm hơn các tổ chức ở vị trí khác. Điều này chứng tỏ vết tích trói buộc này hình thành lúc còn sống, hơn nữa, là lực trói khá chặt mới hình thành xuất huyết đậm như vậy.

“Mắt cá chân và cổ tay tình trạng giống nhau, người này đã bị trói chặt lắm.” Hàn Lượng vẫn đứng cạnh quan sát nãy giờ lên tiếng.

[*] Phản ứng sống: khi con người vẫn đang sống mới có thể xuất hiện loại phản ứng này, như xuất huyết, xung huyết, nuốt, tắc mạch,... là tiêu chí quan trọng để phán đoán vết thương lúc nạn nhân còn sống hay là sau khi chết.

Không đâu, bất luận là trói chặt đến đâu, chỉ có thể gây ra hiện tượng máu huyết ở tay chân không lưu thông, hơn nữa, cũng chỉ gây ra xuất huyết dưới da ở vị trí bên dưới dây thừng. Nhưng độ xuất huyết này không chỉ nghiêm trọng, huống hồ, khu vực đối ứng phạm vi trói buộc rất rộng, điều này chứng tỏ sau khi bị trói đã có sự giãy giụa kịch liệt.” Tôi giải thích.

“Tử cung đã lòi ra ngoài, cũng không nhìn ra được âm đạo có bị tổn thương hay không, cũng không thể nào phán đoán được lúc còn sống có bị xâm hại tình dục hay không.” Đại Bảo nói.

Đúng vậy, không mặc quần áo, tay chân bị trói, khiến cho những người bình thường chúng ta không chỉ liên tưởng đến xâm hại tình dục, còn liên tưởng đến bạo lực tình dục.” Hàn Lượng so vai nói.

“Thật không biết ngày ngày anh nghĩ những gì nữa.” Trần Thi Vũ lắc đầu.

“Không đâu, bạo lực tình dục và vết thương do bị trói có sự khác biệt.” Tôi nói, “Bạo lực chỉ đáp ứng là hoang tưởng tình dục của người có xu hướng ngược đãi tình dục, để đạt được khoái cảm, cho nên bất luận nếu là bạo lực tình dục, một người sẽ không trói cho đến chết và một người cũng sẽ không liều mạng giãy giụa.”.

“Cô thấy chưa, anh ấy biết không ít đâu.” Hàn Lượng chỉ vào tôi.

“Cho nên, loại tổn thương này đã thể hiện mãnh liệt quá trình hung thủ trói và uy hiếp nạn nhân.” Tôi bơ luôn Hàn Lượng, nói tiếp.

“Đây là vết thương gì? Vết thương uy hiếp sao?” Đại Bảo đưa ngón tay rờ vào gần chục vết thương hình vòng cung nơi ngực nạn nhân.

“Đây là gì nhỉ? Nhìn độ cong, có vẻ giống như gót giày da nam giới.” Tôi trầm ngâm nói.

“Đạp nhỉ?” Đại Bảo hỏi.

Tôi gật đầu, dùng dao phẫu thuật liên hợp mở phần da ở ngực bụng nạn nhân.

“Dưới da không xuất huyết.” Tôi dần phân tách từng lớp tổ chức dưới da và cơ ở phần ngực thi thể, chỉ có thể nhìn thấy vết lồi lõm, nhưng không thấy sự thay đổi màu sắc.

Cứ thế phân tách cho đến khi nhìn thấy xương sườn, tôi phát hiện ra có nhiều xương sườn bị gãy ở hai bên sườn nạn nhân.

“Xương sườn số 4, 5, 6 mé trái nhiều chỗ bị gãy, xương sườn số 3, 4, 5 mé phải nhiều chỗ bị gãy, đầu đoạn gãy vụn, hơn nữa vị trí gãy xương sườn không nằm trên cùng một đường thẳng.” Tôi nói.

Hai bên nhiều xương sườn bị gãy, nếu như vị trí gãy cùng trên một đường thẳng, vậy thì còn cần phải suy xét xem liệu có phải là lồng ngực bị tiếp xúc với ngoại lực khiến cho cả lồng ngực bị biến hình gây nên gãy xương sườn không. Nhưng, đường gãy xương sườn của người này không hề có tính quy luật, mỗi chỗ gãy đều có thể tìm thấy vết vòng cung ở trên da phần lồng ngực chứng tỏ là những chỗ xương sườn bị gãy này là do lồng ngực trực tiếp hứng chịu ngoại lực cục bộ tác động lên.

Tôi lần theo điểm ranh giới giao nhau của xương sườn và xương sụn sườn của nạn nhân, dùng dao phẫu thuật chia tách xương sụn. Sau khi lấy hẳn xương ức ra, quan sát góc nghiêng bên trong của xương sườn gãy từ phía trong lồng ngực. Bởi vì thi thể đã bị phân huỷ, màu sắc cơ thịt nơi phần ngực và cơ trong lồng ngực đều đã sẫm lại, nên lúc này mà quan sát sự xuất huyết của đoạn gãy xương sườn sẽ bị ảnh hưởng.

“Vị trí màng phổi đối ứng chỗ gãy xương sườn không thấy dấu vết xuất huyết.” Tôi nói.

“Có nghĩa là gì vậy?” Trần Thi Vũ thấy nét mặt nặng nề của tôi, bèn hỏi.

“Không có phản ứng sống, là vết thương sau khi tử vong.” Đại Bảo giải thích.

Bởi vì việc điều tra chiếc đồng hồ và xét nghiệm DNA đều cần thời gian, cho nên chúng tôi sau khi khám nghiệm thi thể xong thì về khách sạn nghỉ ngơi, chờ đợi công bố kết quả các hạng mục điều tra và kết quả xét nghiệm.

Thi thể sau khi được giải phẫu, ngoài việc phát hiện ra mấy vết thương do bị trói, vết thương sau khi tử vong và vết thương chí mạng nơi cổ đó, thì không phát hiện thấy tình hình khác thường nào cả. Thông qua giải phẫu tỉ mỉ cục bộ phần cổ tử thi, chúng tôi cũng xác định chắc chắn nạn nhân đúng là do động mạch cổ bị vỡ gây nên mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong. Vết dao này bởi vì là vết thương cứa, cho nên không thể nào phán đoán được hình thái cụ thể của hung khí. Chỉ có thể nói là một vật sắc.

Đứng từ góc độ pháp y, vụ án này không có gì đáng để phải suy nghĩ nhiều, nhưng cũng giống như vụ án giết người rồi tự sát đó, khi trở về khách sạn, tôi bất giác chìm vào suy tư, cứ luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Đến sáng sớm hôm sau, chúng tôi nhận được cuộc