VỤ ÁN THỨ 3
Tình yêu, bắt đầu bằng sự lừa dối bản thân mình, kết thúc bằng sự lừa dối người khác.
- Oscar Wilde -
1Mọi người đều trầm mặc giữa những lời suy đoán của thầy. Với vai trò là một người cảnh sát, không ai mong muốn chân tướng sự thật lại bị che khuất như vậy. Nhưng với vai trò là một người bác sĩ pháp y thì lại có vẻ như không giúp đỡ được gì trong việc tìm kiếm Thang Triết. Như lời thầy nói, nếu như Thang Triết thực sự đã chết, có khả năng rất nhiều chi tiết không có cách nào làm rõ được.
Trình Tử Nghiên lại muốn thử sức, quả thực trong công việc hỗ trợ tìm kiếm Thang Triết, bộ phận kỹ thuật hình sự chúng tôi cũng chỉ có trinh sát hình ảnh có thể giúp đỡ bộ phận trinh sát điều tra cung cấp một chút manh mối.
Thầy như thể nhìn thấu tâm tư của Trình Tử Nghiên, mỉm cười gật đầu với cô như là đồng ý hoặc là cổ vũ, nói: “Tiểu Nghiên, công việc hành chính của cháu cứ giao cả cho bọn họ làm, ta đến tổng đội trinh sát điều tra video của Sở Công an tỉnh đăng ký cho cháu quyền hạn kho dữ liệu cao hơn, cháu có thời gian cũng nên hỗ trợ công việc của bộ phận trinh sát hình ảnh bọn họ, xem xem có thể tìm được chút manh mối về Thang Triết hay không.”
Trình Tử Nghiên hai má ửng đỏ, rõ ràng có phần phấn khích. Cô “vâng” một tiếng, cầm lấy chiếc laptop, đi lên phòng thí nghiệm trinh sát hình ảnh của cô ở trên gác để bắt tay vào công việc.
Tôi cầm một bản báo cáo kết thúc vụ án của một vụ án trước đó, đang chuẩn bị báo cáo với thầy, chiếc điện thoại di động trong túi thầy chợt đổ chuông. Thầy lôi chiếc điện thoại ra, nhìn vào màn hình, lập tức nhấn nút nghe, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Tôi biết, lại có việc phải làm rồi.
Quả nhiên không sai lệch chút nào, sau khi nghe xong điện thoại, thầy đứng lên, nói: “Vụ án Vân Thái, các cậu lập tức xuất phát.”
“Có gọi Tử Nghiên không ạ?” Trần Thi Vũ chỉ tay lên tầng trên.
“Để con bé đi đến tổng đội trinh sát điều tra video để nhận quyền hạn kho dữ liệu đã.” Thầy nói, “Vụ án này, con bé không nhất thiết phải đi.”
Mọi người lần lượt gật đầu, bởi vì vụ án “giết người rồi tự sát” kỳ lạ và chưa kết thúc này làm cho người ta day dứt hơn. Mọi người bắt đầu thu dọn hòm dụng cụ khám nghiệm, còn Hàn Lượng thì cất chiếc điện thoại Nokia, cầm chìa khoá ô tô xuống dưới lầu trước.
Những năm trở lại đây, chúng tôi gần như đã quen với cảm giác kiểu “nói đi là đi” rồi. Hồi tôi mới bắt đầu tham gia công tác, chỉ có vụ án mạng nào có hai người chết trở lên, ảnh hưởng lớn đến xã hội, đã lâu vẫn chưa phá án được thì mới yêu cầu bộ phận kỹ thuật hình sự của Sở Công an tỉnh chúng tôi tham gia. Thế nhưng bây giờ, bởi vì tổng số các vụ án mạng của toàn tỉnh chỉ còn bằng một phần tư hồi đó, cho nên hiện giờ chúng tôi được yêu cầu dốc sức phá nhanh từng vụ án mạng. Thế nên khi vùng đó tiến hành bước đầu khám xét hiện trường mà không phát hiện ra manh mối, bộ phận kỹ thuật hình sự Sở Công an tỉnh lập tức tham gia để cùng phá án. Cho nên, mặc dù xã hội ngày nay càng yên ổn, vụ án ngày càng ít, nhưng áp lực công việc của chúng tôi lại không hề giảm bớt chút nào.
Từ Long Phiên đến Vân Thái mất hai giờ đồng hồ đi đường. Trên đường đi, tôi gọi điện thoại liên hệ với Đội trưởng Hoàng - sự huynh của tôi để tiến hành tìm hiểu vụ án. Qua lời miêu tả của Đội trưởng Hoàng, vụ án này có vẻ như không hề khó khăn, có khả năng chỉ là một vụ án giết người đồng tính. Dù sao thì giới này cũng hẹp, phạm vi điều tra không rộng, khả năng một hai ngày là phá được án rồi. Nghe Đội trưởng Hoàng nói vậy, áp lực của tôi cũng giảm bớt, yên tâm hơn nhiều.
Theo như chỉ thị của thầy, xe bọn tôi trực tiếp lái thẳng đến hiện trường xảy ra vụ án - một nơi vắng vẻ trong cánh rừng nhỏ nằm phía sau ga tàu của thành phố Vân Thái.
Xung quanh khu rừng đã được giăng đường dây cảnh giới, mấy nhân viên trinh sát hiện trường ăn mặc chỉnh tế đang bận rộn làm việc. Xem ra tốc độ của chúng tôi nhanh thật đấy, thi thể vẫn nằm nguyên vị trí chưa bị di chuyển.
Vừa nhìn thấy tử thi, tôi liền hiểu vì sao Đội trưởng Hoàng lại định tính vụ án này là vụ án mạng đồng tính.
Hiện trường là một khu rừng nhỏ hẻo lánh, gián đoạn cuối con đường lớn Vân Thái, hiếm khi có người không có nhiệm vụ gì tự đến nơi này. Nhưng dù sao cánh rừng này cũng là công trình hình tượng của thành phố Vân Thái, cho nên cứ cách mấy hôm đều có nhân viên dọn vệ sinh được thị chính cử đến dọn dẹp. Sáng sớm hôm nay, khi người lao công đang quét dọn trong rừng, phát hiện ra cái xác nam giới này.
Bởi vì là xác nam giới nên mới có định tính là giết người đồng tính. Bởi vì nhìn hiện trường này, ngoài vấn đề về giới tính, trông thế nào cũng giống với hiện trường của một vụ hiếp dâm.
Trên mặt đất ở khu vực giữa rừng có một xác nam giới nằm ngửa, nhìn từ xa, dù không được rõ ràng, nhưng cũng có thể khẳng định phần dưới của cái xác nam giới loã thể, những chiếc lá rụng xuống nền đất trồng hơi lộn xộn.
“Có mùi tanh.” Đại Bảo vừa mặc bộ đồ khám nghiệm vừa nói.
“Mùi máu tanh ư?” Tôi nói, “Cảm giác hiện trường không có bao nhiêu máu mà.”
Đại Bảo không trả lời, nhưng Lâm Đào quỳ xổm dưới đất nói: “Phần nền đất của khu rừng này đều đã bị lá rụng che phủ rồi, không có điều kiện để lấy dấu chân được nữa.”
Tôi gật đầu, đi vào khu vực cảnh giới, đến bên cạnh thi thể. Có thể nhìn thấy rõ, tổn thương của nạn nhân tập trung ở phần đầu, rất nghiêm trọng, thậm chí đã không còn nhìn rõ gương mặt nữa rồi. Nhưng hiện trường quả thực không chảy quá nhiều máu, cũng chỉ có máu ở phần đầu che phủ khuôn mặt gần như đã biến dạng.
“Đã rõ lai lịch thi thể chưa?” Tôi vừa hỏi vừa lấy ngón tay ấn một cái vào vết hoen tử thi ở phần lưng thi thể có nhạt màu.
“Không rõ lắm, trước mắt bộ phận trinh sát điều tra đang điều tra trong giới đồng tính ở Vân Thái: “Bác sĩ pháp y Cao chỉ vào chiếc vòng cổ dây đỏ mặt Phật trên cổ nạn nhân, nói: “Mặt dây chuyền này e là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của nạn nhân. Còn khuôn mặt thì không được rồi, tôi đã xem rồi, có lẽ là cả hộp sọ đã bị vỡ.”
Tôi cũng ấn vào phần xương sọ của nạn nhân, tiếng lạo xạo rõ rệt nói cho tôi biết anh ta đúng là rất có khả năng tử vong do bị vỡ hộp sọ, chẳng trách mà cả khuôn mặt lại bị biến dạng đến thế.
“Vết hoen tử thi vẫn còn bị nhạt màu, co cứng tử thi cực đại, suy đoán tử vong vào lúc chập tối hôm qua.” Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ là 10 giờ sáng. Nếu theo nguyên lý sau khi tử vong 15 đến 17 giờ đồng hồ, co cứng tử thi đạt cực đại để suy đoán, vậy thì chính là tử vong vào buổi chiều ngày hôm qua.
Trên người nạn nhân mặc một chiếc áo phông màu vàng, bên dưới chiếc quần lót đã bị tuột xuống mắt cá chân, chân đi đôi tất màu đen, nhưng giày da đã bị tuột ra bên cạnh. Nhìn đi ngó lại, trong trang phục của nạn nhân không có lấy một cái túi, chứ đừng nói đến có món đồ nào mang theo bên mình.
“Đồ vật tuỳ thân chỉ có một chiếc mặt sợi dây chuyền này thôi à?” Tôi hỏi, “Không tìm thấy quần à?”
“Không thấy.” Bác sĩ pháp y Cao lắc đầu.
Tim tôi như trùng xuống, xem ra vụ án này phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi. Ngay cả vấn đề lai lịch thi thể đã là một vấn đề lớn rồi.
Thi thể nằm đó, gần như không có món đồ tuỳ thân nào, tổn thương thì vừa nhìn đã thấy ngay, gần như không có gì đáng để cần phải khám nghiệm thêm. Tôi lật giở tất chân của tử thi, bên trong dính nhớp một ít vật thể màu xanh lá. Dù sao cũng là hiện trường bên ngoài phòng kín, tôi không dám xem kĩ, thế nên dùng túi nhựa đựng vật chứng bọc kín tay, chân và đầu thi thể lại, đề phòng chứng cứ bị huỷ hoại, sau đó nói: “Bảo đồng chí ở nhà tang lễ đưa xác đi đi.”
Khi nhân viên của nhà tang lễ gấp rút cho tử thi vào trong túi đựng xác, tôi đi loanh quanh hiện trường một vòng. Xem ra, đây chính là một khu rừng bình thường, nếu như không phải là xuất hiện một cái xác, gần như cũng không có gì dị thường cả. Nhưng ở trên thân cây một cây to bên cạnh tử thi và trên những lá rơi xung quanh, tôi phát hiện ra vết máu dạng bắn phụt, cơ bản có thể phán đoán đây đúng là hiện trường giết người đầu tiên, thế thì có thể loại trừ khả năng di chuyển thi thể. Sau khi xác định chắc chắn, tôi lại đi loanh quanh ở chỗ cách xa thi thể một chút, thỉnh thoảng lấy đầu mũi giày gạt những chiếc lá rụng ra, xem hình thái xếp lớp nguyên thuỷ của lá rụng, cũng không phát hiện thấy điều gì bất thường. Hiện trường hẻo lánh ít người lui tới, lại có nhân viên chuyên trách bảo vệ, cho nên ngay cả một đầu mẩu thuốc lá hay mẩu giấy cũng không hề nhìn thấy.
“Nhìn này, còn có cả dấu cánh tay.” Đội trưởng Hoàng nói.
Lúc này tử thi đã được khiêng đi, nhân viên khám nghiệm đang tiến hành kiểm tra phần mặt đất lúc trước thi thể che khuất. Tôi đi tới, nhìn lá cây rụng và đất có vẻ xếp chồng, xem ra đúng là một dấu cánh tay.
Nam giới bị cưỡng bức, đúng là chưa từng nghe.” Đại Bảo so vai.
“Cho nên đối với sự việc loại này, bất luận là nữ giới hay nam giới đều cần phải nâng cao cảnh giác, đừng có tưởng mình là đàn ông thì không sao. Mọi người đều như nhau cả thôi.” Trần Thi Vũ nói.
“Đúng vậy, Lâm Đào, cậu đẹp trai thế này, phải cẩn thận!” Đại Bảo cười nói, bị Lâm Đào gõ vào gáy một nhát.
Tôi thấy hiện trường không có gì để kiểm tra thêm nữa, xua tay nói: “Đi thôi, đi đến nhà tang lễ.”
Trước khi bắt đầu khám nghiệm bề mặt tử thi, tôi dùng kẹp cầm máu gắp gạc vải lau chùi bao quy đầu, hậu môn và khoang miệng để lấy chất nhầy, rồi giao cho Trần Thi Vũ đưa đến phòng xét nghiệm DNA của Công an thành phố Vân Thái để tiến hành xét nghiệm. Dù sao thì căn cứ vào tình hình hiện trường, mọi người đều nhất quán cho rằng đây là mối tình đồng tính giết người vì tình, cho nên lấy những tư liệu kiểm tra này vô cùng quan trọng, hơn nữa là con đường ngắn nhất.
Trong khi lấy mẫu vật lau chùi hậu môn của tử thi, tôi cảm thấy hơi nghi hoặc. Trong vụ án cưỡng bức ở nơi vắng vẻ, bởi vì nạn nhân bị đè ép xuống dưới đất và giãy giụa, sẽ tạo nên sự ma sát giữa phần cánh tay và mặt đất, khiến cho mặt đất xuất hiện vết lõm hình cánh tay, trở thành vết cánh tay. Nhưng, cũng chính là bởi vì ma sát với đất mềm sẽ khiến cho đất vụn dính vào phần da cánh tay của nạn nhân, đặc biệt là khớp cánh tay. Nhưng nạn nhân này mặc dù vị trí nơi nằm xuống có vết cánh tay, nhưng phần cánh tay của anh ta lại không bám nhiều đất như trong tưởng tượng, trong khớp cánh tay lại còn vô cùng sạch sẽ.
Rốt cuộc là vì sao, tôi nhất thời không thể nghĩ thấu đáo được. Thế nên tôi không suy nghĩ thêm nữa, mà kéo chiếc quần nhỏ của nạn nhân xuống dưới mắt cá chân. Chiếc quần cũng rất sạch sẽ, không nhận ra điều gì khác thường.
“Trên chiếc áo, có vết máu dạng chảy không?” Tôi thấy Đại Bảo đang cởi áo nạn nhân, bèn hỏi.
“Không có.” Đội trưởng Hoàng nói, “Vết máu phần đầu và mặt của nạn nhân đều chảy về phía sau não, phần vạt áo phía trước có một vết máu hình dạng bắn phụt, nhưng không có hình dạng chảy máu hay hình dạng nhỏ giọt.”
Vết máu dạng chảy là chỉ vết máu mà nạn nhân sau khi bị thương, do máu chịu lực hút của trọng lực nên chảy xuống theo hướng máu chảy hình thành nên. Là một căn cứ quan trọng gợi ý nạn nhân sau khi bị thương cơ thể ở vị trí nào. Nếu ở trên áo nạn nhân không có vết máu dạng chảy, vậy thì chính cũng chứng tỏ nạn nhân sau khi bị thương phần đầu thì không hề có quá trình ngồi dậy hay đứng lên lần nào nữa.
Tôi gật đầu, trong lòng dường như có chút đáp án, thế nên chuyên tâm quan sát đôi tất của nạn nhân. Khi ở hiện trường, tôi chính là bởi vì nhìn thấy trên tất của nạn nhân dính rất nhiều lắm đốm màu xanh lá cây, mới tiến hành gìn giữ đặc biệt đối với chân và tay của nạn nhân, tránh để gây nên sự huỷ hoại chứng cứ lúc vận chuyển xác. Lúc này đây, dưới ánh sáng chiếu rọi của ánh đèn dồn vào bàn giải phẫu, những đốm màu xanh lá dính trên cổ tất nạn nhân trông càng rõ hơn.
Tôi lấy ngón tay xoa xoa, phát hiện ra chấm xanh lá cây có thể xoá đi được, thế nên tôi lấy một tờ giấy trắng, gạt lấy một số đốm chấm xanh lục, sau đó tháo lớp găng tay bọc ngoài ra, đưa vật chứng sang phòng bên cạnh phòng giải phẫu, dùng kính hiển vi thực thể quan sát.
Một lát sau, tôi cầm tờ giấy trắng quay trở lại phòng giải phẫu, nói: “Trên cổ tất của nạn nhân dính rất nhiều đốm màu xanh lá.”
“Tôi cũng chú ý thấy, ở khe giày da của anh ta cũng có.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Tôi vừa mới dùng kính hiển vị thực thể xem rồi, là ngọn cỏ.” Tôi nói.
Đại Bảo tỏ ra vô cùng thất vọng, nói: “Tôi còn cứ tưởng là có phát hiện gì trọng đại cơ, ngọn cỏ có tác dụng gì chứ? Lẽ nào lại đem đi kiểm tra DNA thực vật à [*] ?”
Tôi lắc đầu, nói: “Nhưng nếu như tôi nhớ không nhầm thì ở hiện trường không hề có cỏ.”
“Đúng là không có.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Hơn nữa, những ngọn cỏ này đều rất tươi mới, thậm chí có thể ép ra sương đêm của cỏ.” Tôi nói, “Chỗ đứt của ngọn cỏ cũng đều rất hoàn chỉnh.”
“Thế thì sao?” Đại Bảo không hiểu ý.
“Ngọn cỏ tươi mới, chứng tỏ chúng mới bị đứt gãy. Chỗ vết đứt rất hoàn chỉnh, chứng tỏ là công cụ xén cỏ chuyên nghiệp xén đứt.” Tôi nói.
“Chứng tỏ người này trước khi tử vong đã đi qua bãi cỏ vừa mới được máy xén cỏ xén xong.” Đội trưởng Hoàng nói, “Nếu như có thể tìm được bãi cỏ này, không chừng có thể tìm thấy được con đường đi của nạn nhân.
“Những bãi cỏ này biết đi đâu mà tìm chứ?” Đại Bảo hỏi.
“Ngọn cỏ rất tươi mới, vậy thì rất có khả năng là mới được xén từ hôm qua. Người Trung Quốc trong nhà thông thường không có máy xén cỏ, xén cỏ trên diện tích rộng đều là do bộ phận hành chính nhà nước xử lý.” Đội trưởng Hoàng hai mắt sáng rực, vừa tháo găng tay vừa nói, “Để tôi liên hệ bộ phận hành chính nhà nước, xem họ dạo gần đây xén có ở chỗ nào. Dù sao bây giờ là tháng 9, cũng không phải là mùa xén cỏ, chắc là cũng dễ điều tra ra. Tôi đi điều tra, các cậu tiếp tục khám nghiệm tử thi.”
[*] Mời các bạn tìm đọc vụ án “Thuyền ma bóng quỷ” trong cuốn “Kẻ nhìn trộm”.
“Tìm được bãi cỏ, là có thể tìm được con đường đi lúc còn sống của anh ta ư? Tôi chả tin.” Đại Bảo lắc đầu, lấy nước từ từ xịt máu dính trên phần đầu và mặt nạn nhân.
“Chưa chắc đâu, dù sao thì trinh sát video hiện giờ xuất sắc thế. Chỉ đáng tiếc là Trình Tử Nghiên không tới, nếu không sẽ càng dễ dàng nắm chắc cơ hội hơn.” Tôi nói, “Một người mặc áo vàng, hôm qua đi qua một bãi cỏ mới được cắt xén. Ngộ nhỡ hình ảnh này được máy quay camera ghi lại, vậy thì khả năng tìm được lai lịch tử thi sẽ rất lớn.”
“Cũng phải, dù sao bây giờ manh mối để điều tra lai lịch tử thi hơi ít, có thêm một manh mối có thể là thêm một tia hy vọng.” Đại Bảo nói.
Tôi thấy Đại Bảo đã vệ sinh xong phần mặt của nạn nhân, đang cạo tóc, thế nên cầm kính lúp quan sát tình hình tổn thương của da mặt nạn nhân.
Sau khi vết máu được rửa sạch, chúng tôi càng xác định chắc chắn nạn nhân đã phải chịu ngoại thương sọ não vô cùng nghiêm trọng, khiến cho cả khuôn mặt đều biến dạng. Mắt trái của anh ta đã nhắm lại, nhưng hình như có thứ gì màu vàng trắng kẹp ở khe hở giữa hai mi mắt; mắt phải của anh ta nửa nhắm nửa mở, có thể nhìn thấy kết mạc nhãn cầu.
Tôi thấy phần mặt của nạn nhân mặc dù đã được rửa sạch rồi, nhưng cùng với động tác chúng tôi xoay sọ của anh ta, vẫn có máu chảy ra từ lỗ mũi và tai ngoài, đặc biệt là lỗ mũi chảy ra rất nhiều, không giống như chỉ đơn giản nứt vỡ nền sọ gây nên.
Tôi dùng kẹp cầm máu thận trọng lật mi mắt trái của nạn nhân lên, phát hiện ra nhãn cầu khô quắt dính vào đáy mắt, giống như thi thể sau khi bị thối rữa thì nhãn cầu khô đét lại vậy. Nhưng cái xác trước mắt đây không hề xảy ra hiện tượng thối rữa.
“Xem ra là nhãn cầu đã bị rạn nứt rồi.” Tôi trầm ngâm, dùng kẹp cầm máu thận trọng kẹp lấy giác mạc đã khô cong, kiên nhẫn tìm kiếm miệng vết rạn. Rất nhanh tìm thấy một miệng vết nứt nhỏ vị trí góc mắt trong, các chất ở bên trong mắt chính là trồi ra từ miệng vết nứt nhỏ xíu này.
“Miệng vết thương nham nhở, không phải do vật sắc nhọn gây ra.” Tôi lấy kính lúp quan sát miệng vết thương, nói: “Ở mi mắt trên không nhìn thấy vết thương trầy xước rõ rệt, điều này chứng tỏ bị đánh vào phần mắt, dẫn đến nhãn cầu bị rạn, là một vật tày có mặt tiếp xúc bằng và rộng hơn khoang mắt.”
“Là búa sao?” Đại Bảo dùng tay phác hoạ, nói: “Một chiếc búa.”
Tôi gật đầu, nói: “Người này bị sát hại bởi một chiếc búa, chiếc búa có chất lượng nhất định, cho nên mới có thể khiến cho toàn bộ hộp sọ của nạn nhân nứt vỡ. Chỉ có điều với mức độ nứt vỡ thế này, chắc là được hình thành do nhiều cú đánh, tại sao ở trên da mặt lại không nhìn thấy vết thương chà sát ở góc cạnh chiếc búa nhỉ?”
Đại Bảo nhìn vào hai miệng vết thương trên mặt, nói: “Hai miệng vết thương này đều là vết rách do vật tày gây ra, nhưng lại không thể phản ánh được hình thái góc cạnh của công cụ gây thương tích.”
Tôi lặng lẽ dùng dao phẫu thuật tách da đầu nạn nhân. Toàn bộ hộp sọ đều có đường rạn nứt giao nhau.
“Hiện tượng cắt ngang đường rạn nứt xương.” Tôi chỉ vào sọ nạn nhân, nói: “Điều này chứng tỏ phần sọ nạn nhân quả thực đã phải chịu nhiều cú đánh.”
Nói xong, tiến thêm một bước phân tách da đầu. Ánh mắt của chúng tôi nhanh chóng tập trung vào vết rạn lõm ở phần trán. Đường rạn lõm này hiện ra hình rẻ quạt, cả phần lõm là một hình tròn hoàn chỉnh.
“Chiếc búa tròn ư?” Đại Bảo nói.
Tôi lắc đầu, nói: “Không, sự tiếp xúc bề mặt của một mặt phẳng với một vật thể hình cầu khiến cho cục bộ thể cầu lõm xuống, bất luận là mặt tiếp xúc bằng là hình tròn hay hình vuông, khi lõm xuống đều là hình tròn.”
Đại Bảo đảo con ngươi mắt suy nghĩ một lát, quả đúng như vậy, thế nên bèn gật đầu.
“Nhưng vết lõm này rất có giá trị.” Tôi lấy thước dây ra đo vị trí vết lõm, khoảng 10 cen-ti-mét, nói: “Mặt tiếp xúc của chiếc búa này chắc chắn đường kính rộng hơn hình tròn 10 cen-ti-mét mới có thể hình thành được vết lõm thế này.”
“Ừm, chiếc búa đập vào mặt, làm giập gãy xương mũi, nhãn cầu nứt, hơn nữa do bị dịch chuyển vào trong, gây nên vỡ thành trong ổ mắt mỏng manh, cho nên mới chảy nhiều máu mũi như vậy.” Đại Bảo lấy ngón tay chấm vào máu mũi nạn nhân lại chảy ra lần nữa, lên tiếng.
“Vậy thì vết rách da ở phần trán đúng là do viền của vật tay gây nên, nhưng tại sao lại không có vết trầy xước nhỉ?” Tôi lật da đầu nạn nhân, đối chiếu vị trí vết rách trên da đầu, tìm được một chỗ vỡ lõm không lớn lắm ở vị trí đối ứng trên xương sọ.
“Oa, đúng vậy, trên da đầu không nhận ra được hình dạng, nhưng ở trên xương sọ lại có thể nhìn ra được, đây là một hình chữ “L”, chứng tỏ viền của công cụ là như vậy, cũng có nghĩa là, khả năng rất cao đây là một cái búa có mặt tiếp xúc hình vuông, chiều dài cạnh có góc, tại sao lại không lưu lại vết trầy xước nhỉ? Đây là bởi vì diện tích tiếp xúc rông sao?” Tôi nghi hoặc dùng kính lúp soi vào vị trí xương lõm xuống nói, “Tôi biết rồi.”
“Gì cơ?” Đại Bảo hỏi.
“Anh có còn nhớ vụ án giết người bằng sừng trâu không?” Tôi nói.
“Chúng ta cần phải xem xem có vết ấn ở xương hay không để phán đoán tính trạng của công cụ. Phần rạn vỡ xương sọ của nạn nhân rất nghiêm trọng, cho nên trong tiềm thức của chúng ta nhận định rằng đây là công cụ kim loại. Nhưng anh nhìn chỗ nứt này, không hề có vết hằn ép xương, chứng tỏ đây là một công cụ chất liệu gỗ.”
“Chất liệu gỗ mà có thể đánh mạnh như vậy được sao?” Đại Bảo nói về kinh ngạc.
“Đủ lớn thì sẽ đủ nặng.” Tôi nói, “Chính là bởi vì chất liệu gỗ, mặt lại nhẵn, cho nên thậm chí không tìm thấy bất cứ dấu vết có thể phản ánh bề mặt tiếp xúc trên da.”
“Búa gỗ.” Đại Bảo trầm ngâm nói: “Búa gỗ to.”
2Khi kết thúc công việc khám nghiệm tử thi, đã là buổi chiều rồi. Ngoài việc xác định chắc chắn nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân chính là nứt vỡ toàn bộ hộp sọ, chúng tôi còn tìm thấy vết bóp cổ ở phần cổ nạn nhân, chỉ có điều mức độ không nặng. Nạn nhân cũng không hề xuất hiện hiện tượng tắc thở. Ngoài ra, thông qua răng và khớp mu của nạn nhân, chúng tôi xác định nạn nhân là một nam giới trẻ khoảng 25, 26 tuổi.
Khuôn mặt anh ta hầu như đã bị huỷ hoại, cho nên không thể nào phán đoán được độ tuổi qua khuôn mặt.
Cho đến lúc này, lượng thông tin của vụ án không hề nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi đau đầu bởi vì suy nghĩ quá nhiều. Tôi và Đại Bảo, Lâm Đào, Hàn Lượng cùng đến quán ăn vỉa hè ăn bát mì thịt bò - đặc sản của Vân Thái. Sau đó đến tổ chuyên án ở chi đội Cảnh sát hình sự thuộc Công an thành phố Vân Thái.
Đội trưởng Hoàng mặt mày ủ rũ đang nằm bò xuống mặt bàn quay bút, vừa nhìn thấy chúng tôi bước vào lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Được rồi, bây giờ mọi người đã có mặt đông đủ rồi, họp thôi, các đội hãy giới thiệu tình hình.
“Thật không ngờ.” Một trinh sát viên ủ dột nói, “Đã điều tra hết cả giới đồng tính rồi, không hề điều tra ra.
“Vẫn chưa công khai sự thật sao?” Đại Bảo nói.
“Không phải chứ, bị xâm hại tình dục đến tử vong, thì chúng tỏ nạn nhân chắc chắn là người đồng tính sao?” Hàn Lượng nói.
“Đương nhiên.” Đại Bảo nói, “Nếu không thì sao đây? Chặn đường cưỡng hiếp à? Chặn đường cưỡng hiếp một người đàn ông à? Cậu từng gặp chưa?”
“Chưa gặp.” Lâm Đào nói.
“Không có khả năng lắm.” Tôi nói.
“Chỗ tôi cũng chưa thể tìm ra được DNA của ai khác.” Trần Thi Vũ nói, toàn bộ vật chứng lấy được trước khi khám nghiệm tử thi đều đưa đến phòng DNA tiến hành xét nghiệm, không chỉ xét nghiệm sớm không thấy được vết tinh dịch, xét nghiệm DNA cũng chỉ xét nghiệm ra được DNA của chính nạn nhân, không có ai khác nữa.
“Cho nên, phán đoán của chúng ta có khả năng đã nhầm lẫn.” Tôi nói.
“Không thể nào bởi vì tạm thời chưa điều tra ra được manh mối mà đã từ bỏ lời phán đoán.” Đội trưởng Hoàng nói, “Dù sao cậu đã từng nói, trực giác của chúng ta được thiết lập dựa trên nền tảng cơ bản của kinh nghiệm mà.”
“Chỉ cần là trực giác, không phải là chứng cứ, cho dù kinh nghiệm có phong phú hơn nữa, trực giác có chuẩn xác hơn nữa, cũng vẫn có khả năng nhầm lẫn.” Tôi nói, “Dù sao chứng cứ DNA là chứng cứ trực tiếp và khách quan nhất. Nếu đã không phát hiện ra DNA của người khác, vậy thì chúng ta không có bất cứ căn cứ nào để phán đoán đây là một vụ án xâm hại tình dục cả.”
“Nói vậy không sai, nhưng DNA cũng không thể nào là căn cứ duy nhất.” Đội trưởng Hoàng nói, “Ví dụ, nếu không hoàn thành động tác xâm hại thì sẽ không để lại DNA, còn nữa, cậu vẫn còn nhớ vụ án Vân Thái chứ? Xuất tinh ngược gì đó, cũng đều khó nói lắm.”
“Đúng vậy, quần lót của nạn nhân vẫn ngoắc ở hai mắt cá chân, hơn nữa ở vị trí nằm ngửa, không hề giống đã hoàn thành hành động xâm hại.” Tôi nói, “Nhưng ngoài việc này, còn có hiện tượng nhìn không hề giống xâm hại tình dục.”
“Tôi muốn nghe kĩ hơn.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Ví dụ vết hằn cánh tay này.” Tôi nói, “Vừa nãy tôi vẫn cứ nghĩ mãi, vết hằn cánh tay này chính là một căn cứ quan trọng khiến chúng ta phán đoán vụ án này là vụ án xâm hại tình dục, nhưng vết hằn cánh tay này không hề bình thường. Trong vụ án xâm hại tình dục, quần của nạn nhân bị cởi hẳn ra, khi áp xuống mặt đất sẽ hình thành vết hằn cánh tay, nhưng đồng thời phần cánh tay, đặc biệt là phần rãnh cẳng tay sẽ phải dính khá nhiều đất vụn. Nhưng trong vụ án này lại không có. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một loại khả năng, đó chính là quần dài mà nạn nhân mặc đã bị lót xuống nền đất, cho nên đất sẽ bám vào quần, chứ không phải vào cánh tay. Bởi vì chúng ta không tìm thấy được chiếc quần dài, cho nên không chú ý đến điểm này. Phần cổ nạn nhân có dấu vết bị siết, điều này chứng tỏ anh ta lúc còn sống bị người khác bóp cổ rồi ấn xuống đất. Động tác này vừa vặn có thể hình thành vết cánh tay. Cho nên, vết cánh tay chỉ có thể chứng tỏ anh ta đã từng bị người khác khống chế, chứ không thể chứng tỏ anh ta bị xâm hại.”
“Ý cậu là, hung thủ giết người trước, rồi mới cởi quần.” Đội trưởng Hoàng nói, “Vậy thì, sao lại phải cởi quần?”
“Trong một vụ án hồi trước, mấy người chúng tôi đã từng nói, có một số điểm nghi vấn của vụ án, chỉ có đợi đến khi phá xong vụ án mới biết được.” Tôi nói, “Tôi thực sự không đoán nổi tại sao hung thủ lại cởi quần dài của nạn nhân, nhưng tương tự có một điều khó hiểu là, sao hung thủ lại phải lấy đi chiếc quần dài của nạn nhân? Anh đã từng thấy trong vụ án xâm hại tình dục nào mà hung thủ sau khi cởi bỏ quần nạn nhân lại còn đem đi rời khỏi hiện trường chưa?”
“Có lý.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Có những nghi hoặc này, thì không thể đơn giản chỉ dựa vào hình ảnh bề nổi tại hiện trường mà suy đoán được.” Tôi nói, “Huống hồ, bộ phận sinh dục, hậu môn, khoang miệng của nạn nhân đều không hề phát hiện thấy tổn thương, không phát hiện ra DNA. Đây là chứng cứ tồn tại thực tế. Hơn nữa, thông qua điều tra tỉ mỉ kĩ lưỡng, không thấy phản ánh ra được tung tích của nạn nhân trong giới đồng tính.”
“Nếu đã tồn tại điểm nghi vấn này, thì chúng ta không thể chỉ điều tra loại trừ trong giới đồng tính được.” Đội trưởng Hoàng nói, “Nhưng nhân khẩu Vân Thái đông đúc như vậy, chúng ta cũng chỉ biết được chiều cao, cân nặng và độ tuổi của nạn nhân, cùng lắm cũng thêm được một mặt dây chuyền, ngay cả thông tin về trang phục cũng không trọn vẹn, tìm bằng cách nào đây?”
“Manh mối xén cỏ thì sao?” Tôi nhìn Đội trưởng Hoàng hỏi.
“Ôi, việc này tôi cũng điều tra rồi, vốn dĩ còn rất tự tin, kết quả là manh mối cũng đứt đoạn luôn.” Đội trưởng Hoàng nói vẻ ủ dột, “Căn cứ theo ghi chép của bộ phận hành chính của thị chính, mấy hôm nay chỉ điều một đội xén cỏ đi đến xén cỏ ở khu vực dưới bức tường được thành phố trang hoàng ở gần ga tàu hoả. Sau đó tôi yêu cầu chi đội trinh sát video kiểm tra, thật không ngờ ở khu vực cạnh bức tường đó ống kính máy quay camera giám sát lại không chiếu tới được. Thế nên cũng có nghĩa là, cho dù nạn nhân có đến khu vực đó hoạt động, chúng ta cũng không tìm được quỹ tích đường đi. Cậu nói xem, việc này nên xử lý như thế nào mới ổn thoả đây?”
“Lại là khu vực lân cận ga tàu hoả.” Tôi trầm ngâm, “Xem ra khu vực gần ga tàu hoả chính là khu vực hoạt động của nạn nhân lúc sinh thời. Chỉ có điều, nơi đó đông dân lại phức tạp, không dễ điều tra.”
“Thì đúng vậy mà.” Đội trưởng Hoàng thở dài não nề.
“Nếu đã không có cách, vậy thì chúng ta cứ đi đến khu vực quanh bức tường đó xem thế nào.” Tôi nói.
Một đoàn bốn xe cảnh sát đèn sáng nhấp nháy đi đến khu vực bức tường được thành phố trang hoàng ở gần ga tàu hoả.
Đây là một bức tường màu trắng theo phong cách kiến trúc An Huy, cao chừng vài mét, phần mái trên cùng được ghép từ những miếng ngói màu đen, trên tường còn chạm khắc hình ảnh rất sinh động, trông vô cùng độc đáo.
Mục đích của việc xuất hiện bức tường này ở đây chính là một màn hình hiển thị cực lớn đặt giữa bức tường màu trắng. Trên màn hình đang chiếu các hình ảnh tuyên truyền về diện mạo phong cảnh, văn hoá, phong tục tập quán của thành phố Vân Thái một cách chi tiết toàn diện. Liên tục mỗi ngày suốt 24 giờ đồng hồ không hề ngắt quãng. Đứng ở quảng trường ga tàu hoả là có thể nhìn thấy được hình ảnh phát trên bức tường hùng vĩ này.
Bên dưới bức tường là một bãi cỏ, mặc dù đã có gắn tấm biển tuyên truyền “Ngọn cỏ non xanh, cũng có sinh mệnh”, nhưng qua vài khóm đất bị trơ trên bãi cỏ có thể nhận thấy xung quanh bãi cỏ này thiếu các thiết bị bảo vệ, hy vọng tất cả mọi người đều có ý thức là điều không thể bởi vì rõ ràng có rất nhiều người vào đây nghỉ ngơi. Qua độ cao của ngọn cỏ có thể phán đoán, bãi cỏ này đúng là vừa mới được tiến hành cắt tỉa.
Tôi ngồi xổm xuống viên bãi cỏ, giơ tay sờ vào ngọn cỏ, trong lòng bàn tay lập tức dính theo một số mẫu cỏ vụn xanh mơn mởn và cả sương đêm. Hình thái xem ra giống hệt với thứ dính trên tất của nạn nhân.
“Thường thì những người đến đây chủ yếu là ngồi hoặc nằm xuống để nghỉ ngơi.” Tôi nói, “Như vậy thì áo hoặc là kẽ giữa các ngón tay chắc chắn sẽ dính lá cỏ vụn. Nhưng trên thi thể lại không hề phản ánh ra vấn đề này. Vậy thì nạn nhân vì sao chỉ bước vào trong bãi cỏ một lát rồi lại ra luôn chứ?”
Đại Bảo lắc đầu.
Tôi nghĩ một lát, nhấc chân bước vào trong bãi cỏ.
“Này, tố chất! Tố chất!” Đại Bảo muốn ngăn cản tôi bước vào.
Tôi mỉm cười, mặc kệ Đại Bảo, bước thẳng đến phía dưới góc bức tường trang trí.
Tôi đi một vòng, đến một góc bức tường đó, quỳ xổm xuống, sờ vào một hàng chữ màu đen trên bức tường, nói: “Có phát hiện.”
Không đợi Đại Bảo tiếp tục ngăn cản, Đội trưởng Hoàng, Lâm Đào và mấy người khác nữa đã bước vào trong bãi cỏ, đi đến cạnh tôi. Trên bức tường màu trắng, dùng con dấu quảng cáo hình vuông đóng triện dòng chữ: “Chuyên copy sim card, nghe trộm nghe lén, điện thoại: 199xxXXXXXX, copy trước, trả tiền sau.”
“Bệnh vẩy nến của thành phố ư?” Lâm Đào tỏ ra không mấy mặn mà.
“Đây không phải là quảng cáo vặt mở khoá thông cống, đây là lừa đảo điện tín.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Thẻ điện thoại có thể copy ư? Sau đó nghe trộm à?” Lâm Đào hỏi.
“Đương nhiên không thể rồi.” Đội trưởng Hoàng trả lời.
“Ồ, cho nên nói là lừa đảo.” Lâm Đào nói, “Nhưng tôi vẫn không hiểu, loại quảng cáo này sao lại có thể lừa được tiền nhỉ? Nếu đã hứa là copy thành công mới phải trả tiền, mà thẻ sim thì lại không thể nào copy thành công được, vậy thì người bị lừa sẽ bị lừa như thế nào được chứ!”
“Không nghĩ ra được phải không? Ban đầu tôi cũng không nghĩ ra, về sau xử lý vụ án liên quan mới biết.” Đội trưởng Hoàng cười nói, “Công tác phản lừa đảo điện tín cũng là sự thử thách khá lớn đối với hoạt động não bộ đấy.”
Tôi dùng ngón tay chà hàng chữ này, màu mực đen vẫn có thể bị cà vào đầu ngón tay tôi, nói: “Dấu này in lên đây chưa lâu, kết hợp với những gì tôi vừa nói, động tác đi vào bãi cỏ của nạn nhân hơi khó hiểu, tôi cảm thấy, không chừng nạn nhân này đúng thực là một phần tử lừa đảo.”
“Vậy anh nói xem, rốt cuộc lừa đảo kiểu này làm sao có thể đạt được mục đích chứ?” Lâm Đào hỏi Đội trưởng Hoàng.
Đội trưởng Hoàng cười vẻ bí mật, nói: “Cậu nói xem, rốt cuộc là loại người nào sẽ tìm đến loại quảng cáo này để nghe lén điện thoại di động của người khác đây?”
“Đặc công.” Đại Bảo vội cướp lời.
Đội trưởng Hoàng cười ha ha, nói: “Người tìm đến loại quảng cáo này phần lớn là nghi ngờ bạn đời của mình ngoại tình, có đúng vậy không?”
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu.
Đội trưởng Hoàng nói: “Hơn nữa, những người này không chỉ nghi ngờ người bạn đời của mình ngoại tình, còn không dám công khai hỏi, điều tra cho rõ, phần lớn đều rất chú tâm đến người bạn đời của mình.
Mọi người lại lần nữa không hẹn mà cùng gật đầu.
Đội trưởng Hoàng nói tiếp: “Nắm bắt được đặc điểm tâm lý của nhóm khách hàng, lừa đảo điện tín sẽ khá dễ dàng triển khai. Tôi lấy ví dụ nhé, một người đàn ông nghi ngờ vợ mình ngoại tình, lại không dám trực tiếp hỏi vợ, nhìn thấy loại quảng cáo này bèn động lòng. Đúng như Trưởng khoa Đào nói, nếu đã là copy thành công trước mới thu phí, vậy thì có gì đáng để lo lắng nữa chứ? Thế nên anh ta bèn liên hệ với số điện thoại này. Kẻ lừa đảo sau khi nhận được cuộc điện thoại sẽ hỏi kĩ lưỡng về tình hình người sử dụng số điện thoại đang được nhắm tới, cứ thế, trong vô thức, qua điện thoại đã moi hết được mục đích của người đàn ông. Chỉ có điều, những lời nói của người đàn ông đều bị kẻ lừa đảo ghi âm lại. Mấy hôm sau, kẻ lừa đảo hẹn người đàn ông này, nói là đã copy thẻ sim xong rồi. Sau khi gặp mặt, hắn không hề đưa thẻ sim copy, mà lại đưa ra một đoạn băng ghi âm cho người đàn ông nghe. Đúng vậy, chính là người đàn ông này đã nghi ngờ vợ mình ra sao, đã mong muốn nghe lén được ghi âm điện thoại di động của vợ mình như thế nào. Được rồi, bây giờ có thể giao dịch được rồi. Hoặc là trả tiền thì sẽ phá huỷ đoạn ghi âm, hoặc là sẽ cho vợ anh ta nghe được đoạn ghi âm này. Dù sao kẻ lừa đảo cũng đã có số điện thoại của vợ anh ta rồi, chẳng phải thế sao?”
“Mẹ kiếp, thì ra bí quyết nằm ở đây.” Lâm Đào chợt ngộ ra, “Đây chẳng phải là lừa đảo, đây là tống tiền.”
“Thế nào cũng được.” Đội trưởng Hoàng nói, “Dù sao thì phần đông những người dính chưởng vẫn ngoan ngoãn nộp tiền để cho được yên chuyện. Coi như là bỏ tiền mua bài học nhớ đời.”
“Nếu như người bị lừa đảo là một người tính tình rắn rỏi khí khái, vì không muốn phải trả tiền, lại có thể trừ hậu hoa, thà là làm tới cùng, trực tiếp giết luôn.” Tôi đứng dậy, nhìn Đội trưởng Hoàng.
“Ý cậu muốn nói, đây chính là tính chất của vụ án này sao?” Đội trưởng Hoàng có phần do dự.
Tôi biết anh vẫn cố chấp ở tình huống “cởi quần”, bèn nói: “Bất luận thế nào, hiện giờ trong tay chúng ta không có manh mối nào. Cứ dùng biện pháp cuối cùng, thà cứ điều tra một chút về chủ nhân số điện thoại này, xem có phải là nạn nhân hay không. Cho dù không phải, không chừng cũng có thể phá được một vụ án lừa đảo điện tín. Vụ làm ăn này chỉ có lãi mà không lỗ, sao lại không làm chứ?”
Đội trưởng Hoàng gật đầu đồng ý, chỉ thị nhân viên trinh sát thực thi chính cầm lấy số điện thoại và thư giới thiệu đến công ty thông tin điện tín để lấy danh sách cuộc gọi của điện thoại di động, sau đó tiến hành phân tích.
Tôi biết tiếp sau đây, bộ phận trinh sát vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, không chỉ là lấy danh sách cuộc gọi, còn phải phân tích nghiên cứu phán đoán tất cả điểm nghi vấn của các cuộc điện thoại gọi đến gọi đi trong danh sách cuộc gọi, một khi đã xác định được thân phận của người chủ thuê bao, còn cần phải tiến hành xác nhận thông tin DNA. Cho dù là nhanh nhất, cũng cần mười mấy giờ đồng hồ. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ chiều, cảm thấy hơi mệt mỏi, chuẩn bị ăn cơm tối xong rồi về đi ngủ.
“Mùa này tôm càng không còn ngon nữa.” Đội trưởng Hoàng biết rất rõ sở thích ăn uống của tôi, nói: “Chúng ta đi ăn món khác nhé, ví dụ như mì bò.”
“Sư huynh, không phiền anh mời đâu.” Trong dạ dày tôi đang cuộn lên mùi vị mì bò lúc trưa ăn quá nhiều, cười nói: “Chúng tôi đến bếp ăn tập thể ăn một chút. Tôi về xem kĩ lại ảnh chụp tử thi. Tôi vẫn luôn nghĩ... liệu có thể bỏ thêm tâm sức vào tìm hiểu công cụ gây tổn thương hay không.”
“Vậy cũng được.” Đội trưởng Hoàng xem ra cũng vô cùng mỏi mệt, hơn nữa anh ấy cũng biết bản thân anh đêm nay chắc lại là một đêm thức trắng. Nhưng với vai trò là chủ nhà, không làm tròn trách nhiệm, cứ luôn cảm thấy ái ngại, nên anh nói: “Phải rồi, em trai tôi ở thành phố Long Phiên kinh doanh hồ câu cá, nghe nói trong hồ có rất nhiều tôm càng tự nhiên. Mùa này tôm càng ăn không ngon nhưng câu tôm càng thì lại rất dễ. Khi nào các cậu nhàn rỗi thì nói với tôi, tôi bố trí cho các cậu tới đó câu tôm càng cho vui.”
“Món này hay đấy.” Đại Bảo cười hi hi nói, “Vừa được chơi vừa được ăn.”
“Vậy phải xem là câu như thế nào.” Hàn Lượng tươi cười nói, “Nếu mà dùng thứ khá buồn nôn để câu, vậy thì không chịu nổi đâu.”
Đại Bảo biết Hàn Lượng đang giễu cợt anh chuyện cũ vô tình “câu” được một con cua [*] , hằn học lườm cậu ta một cái.
Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà ăn Sở Công an, tôi trở về khách sạn, bật máy vi tính, nghiên cứu tình hình thương tổn phần đầu của nạn nhân. Khi chúng tôi giải phẫu đã tách rời tổ chức mềm phần đầu nạn nhân, còn tách da mặt nạn nhân, lộ ra tình trạng tổn thương xương mặt, sau đó tiến hành chụp ảnh hệ thống hoàn chỉnh. Bởi vì nhờ những tấm ảnh này, trong não tôi có thể khôi phục lại một cách hoàn chỉnh tuyến đường vết nứt vỡ phần sọ não của nạn nhân.
[*] Mời các bạn tìm đọc vụ án “Tầng hầm ngập sương mù” trong cuốn “Kẻ nhìn trộm” trong Series Pháp y Tần Minh.
Tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, đại não liên tục hoạt động.
“Cắt ngang đường nứt xương” Tôi lẩm nhẩm đọc thuộc lý thuyết trong sách, “mảnh xương vỡ của gãy xương tính chất vỡ vụn trùng lặp thoát vị, chứng tỏ bị tác động nhiều lần; đường nét có từ hai đường trở lên cùng cắt ngang nhau tức là có từ hai lần tấn công trở lên, đường nứt xương hình thành từ lần tấn công thứ hai không dài hơn vết nứt xương hình thành từ lần tấn công đầu tiên; vết sọ lõm sâu nhất của gãy xương tính chất vỡ vụn là gãy xương xảy ra đầu tiên. Đây là đòn tấn công thứ nhất, đây là nhát thứ hai, đây là nhát thứ ba. Ừm, tất cả có ba nhát. Ba nhát mà đã có thể khiến cho toàn bộ sọ não nứt vỡ, điều này không chỉ chứng tỏ công cụ khá nặng, còn cho thấy sức lực của hung thủ không hề yếu ớt chút nào. Công cụ bằng gỗ, nếu là rất nặng thì chắc chắn phải to. Mang theo loại công cụ to nặng bên người...”
Tôi nghĩ một lát, rồi lẩm bẩm: “Còn nữa, vị trí ba nhát đánh đều rất gần nhau. Giơ một loại công cụ vừa to vừa nặng, liên tục đập vào gần như một vị trí, điều này không hề đơn giản. Hơn nữa, tại sao nạn nhân lại không né tránh? Ngay nhát đầu đã ngất luôn rồi sao?”
Tôi lại lật giở bức ảnh não sau của nạn nhân, bởi vì sự ảnh hưởng của vết hoen tử thi, không thể nào xác định chắc chắn tình trạng xuất huyết da đầu nơi thuỳ chẩm có nghiêm trọng hay không. Nhưng qua tình hình mặt đất ở hiện trường có thể thấy, phần đầu của nạn nhân đúng là có hơi lún vào trong đất một chút. Điều này chứng tỏ nạn nhân bị đánh khi đang ở vị trí nằm ngửa. Nếu như một tay bóp cổ, cố định nạn nhân, một tay lại cầm một cái búa gỗ to nặng như vậy, vóc dáng của tên hung thủ này chắc chắn không tầm thường.
Tôi cầm một chiếc đèn bàn trên bàn làm việc ở khách sạn lên, một tay ấn chặt vào gối ở trên giường, một tay mô phỏng theo trạng thái lúc xảy ra vụ án.
“Ừm, chỉ có như thế này thôi.” Tôi nói, “Nạn nhân không bị trúng độc, không có hiện tượng ngạt thở dẫn đến hôn mê, vậy thì chỉ có khả năng là sức vóc của hai người quá chênh lệch thì mới có thể hoàn thành được động tác cực khó thế này. Nhưng nạn nhân đã cao 1m80 rồi, lẽ nào hung thủ lại là cầu thủ bóng rổ chắc?”
Tôi đặt chiếc đèn bàn xuống, ngẩn người ngồi trên giường. Cuộc nghiên cứu tối nay hình như có phát hiện gì mới, nhưng lại có vẻ không có tác dụng gì. Nạn nhân rốt cuộc là ai, hung thủ rốt cuộc ở đâu? Đáp án của vụ án này dường như cách chúng tôi xa hun hút.
3Sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi đến phòng họp tổ chuyên án lần nữa mới biết được sự tình không khả quan. Bầu không khí u ám trong phòng họp ngày hôm qua, hôm nay dường như còn tăng thêm. Mọi người như thể không còn là ủ dột mà là cúi đầu ủ rũ rồi.
“Có tin tốt, cũng có tin xấu, nghe tin nào trước?” Đội trưởng Hoàng tự lên dây cót tinh thần, nói.
“Đương nhiên là tin tốt trước rồi!” Đại Bảo tranh nói trước.
“Đã tìm thấy lai lịch thi thể rồi.” Đội trưởng Hoàng nói: “Quả nhiên đúng như dự đoán, nạn nhân đúng thực là phần tử lừa đảo.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể nói, không gì có thể tốt hơn thông tin này được. Hơn nữa, trong lòng thầm trào dâng cảm giác tự hào.
“Nạn nhân tên Điêu Tài, 25 tuổi, người Vân Thái. Từ nhỏ đã siêng ăn nhác làm, trước nay vẫn không có công việc ổn định.” Đội trưởng Hoàng nói, “Người này thường không mấy khi tiếp xúc với người khác, những người xung quanh cũng không hiểu về anh ta lắm. Chúng tôi xác định thân phận chủ yếu vẫn là bước đầu xác định chắc chắn số điện thoại di động này quả thực là do chính Điêu Tài đang sử dụng. Sau đó chúng tôi lấy DNA của bố mẹ anh ta, kiểm chứng được thân phận thực sự của anh ta.”
“Còn nữa, anh ta không có công việc ổn định, nhưng lại đúng là có nguồn thu nhập kinh tế khá ổn.” Một trinh sát viên bổ sung thêm vẻ tự trào, “Chúng tôi đến ngân hàng điều tra nguồn tiền chuyển vào tài khoản, thu nhập của anh ta cao hơn chúng ta nhiều. Cho nên, về cơ bản đã xác định anh ta đúng là đang thực hiện hành vi phạm tội lừa đảo điện tín. Hơn nữa, loại lừa đảo điện tín này, vẫn chưa nhận được cuộc báo án liên quan.
“Tin tức tốt quá.” Tôi nói vẻ hưng phấn.
“Vậy tin xấu là gì thế?” Đại Bảo hỏi.
“Tin xấu là chúng tôi đã lấy được danh sách cuộc gọi trong điện thoại di động của Điêu Tài. Cậu đoán xem, trong một tuần này, có bao nhiêu cuộc điện thoại?” Đội trưởng Hoàng cười ảo não, hỏi.
“Ba trăm cuộc à?” Tôi thấy Đội trưởng Hoàng tỏ ý khá nhiều, nên cũng có ý đoán tăng con số lên một chút.
“Bảy trăm cuộc!” Đội trưởng Hoàng nói.
Tôi giật nảy mình, nói: “Bảy trăm cuộc ư? Mỗi ngày một trăm cuộc điện thoại, anh ta sao có thể nghe nổi chứ?”
“Đều là những cuộc gọi làm ăn sao?” Lâm Đào nói, “Số người bị lừa nhiều như vậy sao?”
“Số người bị lừa là bao nhiêu thì chúng tôi không rõ, nhưng số người gọi điện thoại đến để tư vấn chắc chắn không ít.” Đội trưởng Hoàng nói.
“Có nhiều người nghi ngờ người bạn đời của mình như vậy sao?” Đại Bảo nói, “Sự tin tưởng giữa con người với con người ở đâu chứ?”
Đội trưởng Hoàng cũng chỉ biết nhún vai vẻ bất lực.
“Đúng là một tin xấu.” Tôi nói, “Nhưng chúng ta đã suy đoán ra thời gian tử vong của nạn nhân là chập tối ngày hôm kia, vậy thì số điện thoại vào khoảng thời gian đó liệu có phải có thể trở thành căn cứ để làm trọng điểm điều tra loại trừ được không?”
“Nếu như phải điều tra loại trừ, thì cần phải làm chuẩn xác đến độ không để lọt trường hợp nào. Chúng ta không có căn cứ nào có thể chứng thực hung thủ sau khi gọi điện xong cho nạn nhân không lâu là đi giết người, phải không nào?” Đội trưởng Hoàng nói, “Cho dù chúng ta liều lĩnh thu hẹp phạm vi điều tra loại trừ, vẫn vô cùng khó khăn. Bởi vì trong tay chúng ta không có chứng cứ, không có căn cứ thẩm định, bảo chúng ta đi điều tra loại trừ thế nào được đây? Khó khăn hơn nữa là có rất nhiều cuộc điện thoại từ điện thoại cố định, như là điện thoại công cộng chẳng hạn, càng không có cách nào để điều tra loại trừ được.
“Cũng có nghĩa là, khả năng thông qua số điện thoại di động để phát hiện ra phần tử phạm tội vô cùng nhỏ bé. Tôi trầm ngâm nói, “Nhưng ít nhất hiện giờ chúng ta đã thay đổi được phương hướng điều tra rồi, cũng coi như là một bước tiến”
Đội trưởng Hoàng gật đầu thể hiện đồng tình.
Tôi nói tiếp: “Tối qua tôi đã nghiên cứu một chút về công cụ gây nên thương tích, đúng là một chiếc búa gỗ vừa to vừa nặng. Hơn nữa, người sử dụng chiếc búa gỗ này chắc phải là trai trẻ cường tráng, có thể một tay giữ được chiếc búa nặng trịch như vậy.”
“Với căn cứ này, vẫn rất khó để cung cấp phương hướng cho trinh sát.” Đội trưởng Hoàng nói, “Cũng không thể nào tìm người đến để cầm cái búa gỗ làm thí nghiệm chứ?”
“Ý của tôi là, nếu như đã cố ý giết người, mang theo bất cứ công cụ nào chẳng được, vì sao lại phải mang loại công cụ cồng kềnh như vậy? Cũng không được coi là vũ khí sắc bén để giết người.” Tôi nói.
“Đúng vậy, cũng có phải là Tích Lịch Hoả Tần Minh của Lương Sơn Bạc lúc nào cũng mang theo Lang Nha Bổng đâu.” Đại Bảo nói.
“Không nhất định phải là giết người có âm mưu từ trước.” Đội trưởng Hoàng nói, “Theo như cách thức thường dùng của loại lừa đảo điện tín, lần này có lẽ là Điêu Tài vừa mới nêu ra ý đồ lừa đảo tống tiền, có khả năng là giết người trong lúc kích động.
“Đi đến cuộc hẹn lại phải đem theo cái búa gỗ thô nặng như vậy sao? Vậy thì càng không hợp lý.” Tôi nói.
“Cũng phải.” Đội trưởng Hoàng chìm vào suy tư, nói: “Loại người nào đi đâu cũng mang theo món đồ to đùng thể được nhỉ?”
Mọi người đều đang suy nghĩ, nhưng rõ ràng đều không có đáp án.
“Hiện nay công việc của bộ phận trinh sát là vậy?” Tôi phá vỡ sự im lặng.
"Ồ.” Đội trưởng Hoàng bị câu hỏi của tôi làm cho bừng tỉnh, nói: “Tôi đã bố trí người đi khắp nơi tìm kiếm quảng cáo vặt mà Điêu Tài rải, chốt chặt khu vực và nhóm người mà quảng cáo phủ tới, không chừng có thể có chút phát hiện.
Tôi gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đội trưởng Hoàng chợt vang lên một tiếng, anh mệt mỏi cầm lấy di động nhìn lướt qua, rồi đôi mắt anh chợt bừng sáng, nói: “Ơ, cái này thú vị đấy.”
“Gì vậy?” Tôi hỏi.
Đội trưởng Hoàng đưa điện thoại di động cho tôi, nói: “Cậu xem xem.”
Đây là một group Wechat, trong group, một trinh sát viên gửi một bức ảnh, rõ ràng là bức ảnh phát hiện được trong khi tìm kiếm quảng cáo vặt. Trong bức ảnh là một bức tường cũ nham nhở, trên bức tường in một khung màu đen, nhìn trông giống hệt như khung màu đen quảng cáo vặt lừa đảo của Điêu Tài mà chúng tôi phát hiện ra.
Vết chữ trong khung đã hoàn toàn bị cạo trọc, chỉ còn lại chữ thẻ đứng cuối cùng của hàng đầu tiên là chưa bị cạo sạch, có thể nhận ra, đây chính là quảng cáo vặt của Điêu Tài.
“Có người cạo cái quảng cáo này à?” Đại Bảo nói, “Cậu nói xem, liệu có phải là do bọn cùng ngành lừa đảo gây ra không?”
“Không đâu.” Tôi lắc đầu, nói vẻ hào hứng, “Lúc tôi còn nhỏ, quả thực là tôi đã từng nghiên cứu cái này rồi. Hồi nhỏ, trong lối đi cầu thang của khu nhà chúng tôi ở đâu đâu cũng thấy dán đầy loại bệnh vảy nến thành phố thế này. Người dán quảng cáo vặt nhìn thấy người cùng ngành cạnh tranh, làm thế nào đây? Chỉ cần bôi xoá một số điện thoại cuối cùng, rồi dán quảng của mình lên trên là được. Cạy toàn bộ quảng cáo lên thì tốn thời gian và tốn sức, như vậy là làm động tác thừa rồi.”
“Vậy ý của cậu là?” Đại Bảo hỏi.
“Nếu như hung thủ chính là nhìn thấy dòng quảng cáo này rồi bị mắc lừa, vậy thì hắn ta sau khi giết người, vì không muốn bại lộ động cơ giết người, rất có khả năng sẽ lựa chọn hành vi bịt tai trộm chuông này.” Tôi nói.
“Hoặc là vì hành hiệp trượng nghĩa, không muốn những người khác bị lừa?” Lâm Đào bổ sung một câu.
“Không phải là không có loại khả năng này.” Tôi nói.
“Cho dù có thực sự như vậy, thì cũng có tác dụng gì chứ?” Đội trưởng Hoàng cười hị hị, nói, “Lẽ nào muốn chúng tôi đi điều tra loại trừ trong số những số điện thoại này, những người nào thích bịt tai trộm chuông, những người nào thích hành hiệp trường nghĩa?
“Không đâu.” Tôi nói, “Phạm vi Điều Tài rải quảng cáo rất rộng, không dễ làm công tác điều tra loại trừ, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể xác định được khu vực sinh sống của hung thủ. Nếu không, sao anh ta lại có thể nhìn thấy được quảng cáo của Điêu Tài trên bức tường này chứ?”
“Suy nghĩ này khá hay đấy.” Đội trưởng Hoàng nói, “Nhưng nếu như tôi nói bức tường này ở cạnh một cái chợ đầu mối cực lớn, có phải là cậu sẽ thấy rất thất vọng không?”
“Không đâu.” Tôi cũng cười hì hà, nói: “Chợ đầu mối có to đến đâu thì cũng vẫn nhỏ hơn cả cái thành phố Vân Thái nhiều mà, chẳng phải vậy sao?
“Tính cả những người mua, người bán, người sống ở khu vực xung quanh, những người mỗi ngày đi qua khu vực đó, tôi muốn điều tra loại trừ có lẽ cũng phải hết cả một năm mất.” Đội trưởng Hoàng cười nói, “Hơn nữa, cậu vẫn chưa đưa cho chúng tôi căn cứ để phân biệt.”
“Chợ đầu mối.” Tôi không trả lời câu hỏi của Đội trưởng Hoàng, trong đầu đang hình dung ra khung cảnh của chợ, nói: “Hay là chúng ta đi đến ngôi chợ đầu mối này lượn một vòng xem sao?”
Mặc dù tôi chả bao giờ làm việc nhà, cũng chẳng bao giờ vào chợ, cũng không rõ chợ như thế nào mới được tính là chợ buôn bán lớn, nhưng khi thực sự bước vào ngôi chợ đầu mối Vân Thái này, tôi mới cảm thấy Linh Đan thật không dễ dàng gì. Đường đi chợ mỗi ngày nhiều hơn quãng đường tôi đi cả một ngày.
Mấy người chúng tôi cùng đi, giả vờ làm người đi chợ, xách theo túi đựng đồ, cứ thế đi lượn lờ khắp chợ. Nhưng người ở đây quả thực quá đông. Có người từng nói, một cái chợ chính là một chốn giang hồ. Quả đúng như vậy, ở đây đúng thực là đủ các loại người.
Cuối cùng tôi cũng đã thấu hiểu được sự lo lắng của Đội trưởng Hoàng bắt nguồn từ đâu rồi, không có chứng cứ vững chắc để nhận diện phần tử phạm tội, thế thì biết điều tra từ đâu cơ chứ.
Thời gian cứ thế trôi đi, bất giác chúng tôi đã đi vào đến góc sâu nhất chợ - khu đồ hải sản tươi sống. Vân Thái không phải là vùng duyên hải, đây là chợ trung chuyển hải sản duy nhất của toàn thành phố Vân Thái, cho