← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 4

Ai cũng cố tình che giấu bộ mặt thật của mình, nhưng lại vô tình để lộ bộ mặt thật của mình trong lúc che giấu.

- Ralph Waldo Emerson -

1

Sáu người chúng tôi theo chỉ thị của thầy Trần lập tức ngồi xe SUV của Hàn Lượng vội vàng đến thành phố Thanh Hương. Lúc trên xe, tôi nhận được tài liệu về vụ án thầy gửi đến.

Có điều sau khi xem xong, tôi thất vọng tràn trề.

Tối thứ Sáu, một nữ sinh trung học ở ngoại ô thành phố Thanh Hương đi xe đạp điện đến nhà thầy giáo học thêm. Học tới 10 giờ khuya, cô bé gọi điện thoại cho bố mẹ, nói rằng sẽ về nhà ngay. Kết quả hai bố mẹ đợi tận 11 giờ 30 phút vẫn chưa thấy con về. Quãng đường giữa hai nhà chỉ mất khoảng mười lăm phút đi xe, không thể tốn nhiều thời gian như vậy. Thế là bố mẹ cô bé liền bổ đi tìm men theo con đường đến dẫn đến nhà thầy giáo, cuối cùng tìm thấy thi thể của cô bé trên con đường nhỏ vắng vẻ. Đuôi xe bị hư hại nặng nề, dấu vết va chạm rất rõ rệt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một vụ tai nạn giao thông.

Thứ Bảy, cảnh sát giao thông vẫn đang điều phối lực lượng truy tìm tung tích chiếc xe gây tai nạn bỏ trốn, nhưng còn chưa tìm ra dấu vết thì lại xảy ra chuyện. Một người nhà của nạn nhân xúi giục nhóm bạn bè thân thích viện cớ đến xem thi thể ở nhà xác và âm mưu cướp xác, may mà công an khu vực đã kịp thời ngăn chặn. Sau đó họ lại giơ ảnh của nạn nhân đến bao vây tấn công trường học, yêu cầu nhà trường phải bồi thường do đã tổ chức học thêm cho học sinh sai quy định. Nhà trường lập tức tiến hành kỷ luật và đình chỉ công tác đối với giáo viên tổ chức dạy thêm, tuy nhiên nhà trường cho rằng việc tổ chức dạy thêm sai quy định là hành vi của cá nhân giáo viên, không liên quan đến nhà trường, do đó không đồng ý bồi thường. Người nhà nạn nhân tiếp tục bao vây tấn công trường học, đồng thời xảy ra xích mích, va chạm với công an khu vực đã ra tay ngăn chặn họ trước đó.

Vì sự việc xảy ra vào thứ Bảy, học sinh không đi học cho nên người nhà nạn nhân cảm thấy họ chưa đạt được mục đích dẫn dắt dư luận, thể là họ lấy lý do “công an cướp xác”, “không cho giám định nguyên nhân tử vong” mà đến cổng đồn công an gây náo loạn. Đồng thời, họ còn đăng clip xô xát với công an khu vực lên mạng, gọt đầu tỉa đuôi, cắt câu lấy nghĩa nhằm dắt mũi dư luận.

Sự việc này gây ra ảnh hưởng xã hội khá nghiêm trọng, khiến các cấp lãnh đạo bắt đầu để mắt đến.

Đúng là họa vô đơn chí, cùng lúc lãnh đạo Công an thành phố gây áp lực với bác sĩ pháp y, yêu cầu nhanh chóng đưa ra kết quả giám định nguyên nhân tử vong, thì các bác sĩ pháp y của thành phố Thanh Hương lại phát hiện thấy những chấn thương khó giải thích trên thi thể nạn nhân và không thể đưa ra kết luận ngay lập tức. Dưới sức ép dư luận mạnh mẽ, Công an thành phố đành phải cầu cứu Sở Công an tỉnh chi viện gấp, hy vọng chúng tôi có thể lập tức giúp đỡ về mặt kỹ thuật.

Xét thấy mai là thứ Hai, học sinh đi học bình thường, chỉ cần người nhà nạn nhân lại đến bao vây trường học, thậm chí làm tổn thương đến các học sinh thì hậu quả thật khôn lường, nên thầy Trần yêu cầu chúng tôi lập tức đến Thanh Hương chi viện cho họ ngay.

Sau khi tôi tóm lược vụ án cho mọi người biết thì Đại Bảo, một người con Thanh Hương, tròn mắt kinh ngạc: “Từ mấy chục năm trước Thanh Hương chỗ tôi đã có truyền thống dạy thêm, học thêm rồi mà. Hơn nữa nguồn giáo viên luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, nếu không bỏ thời gian và không có người dẫn mối thì còn không thể xếp hàng xin cho con học thêm được ấy chứ. Lúc muốn xin cho con học thì coi thầy giáo như cha, lúc xảy ra chuyện lại định qua cầu rút ván sao?”

“Trên giảng đường không tận tâm tận lực, còn giữ lại kiến thức để dạy thêm hòng kiếm đồng ra đồng vào, đây vốn là việc bị nghiêm cấm trong ngành quản lý giáo dục mấy năm gần đây.” Lâm Đào nói, “Cho nên họ mới lấy cớ này để đòi bồi thường, coi như là họ biết nhắm trúng tử huyệt đấy.”

“Ông thầy giáo kia đúng là số đội nồi, bị đuổi thẳng cổ luôn.” Hàn Lượng lắc đầu bất lực nói.

“Người phải đội nồi là công an mới đúng chứ?” Lâm Đào phản bác, “Có phải mất thịnh hành thời nay là chuyện gì cũng quàng lên cổ công an không nhỉ? Tôi nghe nói còn có vị bác sĩ nào đó bảo rằng các vụ bạo lực trong ngành y là do công an khoanh tay làm ngơ. Trời ạ, đây là logic gì vậy?”

“Logic thu hút dư luận chứ gì nữa!” Đại Bảo nói, “Bác sĩ trách móc công an, bệnh nhân cũng trách móc công an, bảo rằng công an bảo vệ bệnh viện, nghĩa là đang bao che cho bác sĩ. Quá nửa các vụ bạo lực trong ngành y đến cuối cùng đều trút lên đầu công an.”

“Đâu chỉ riêng bạo lực ngành y...” Lâm Đào tiếp lời, “Ngay cả bạo lực môi giới bất động sản, bạo lực học đường, thậm chí đòi nhà máy trả lương, khiếu nại chính quyền... đến tận cùng chẳng phải đều là bới lông tìm vết công an? Công an đúng là trùm đội nồi của xã hội.”

“Nói đã miệng chưa hả? Những chuyện đó liên quan gì đến vụ án này?” Tôi thấy mọi người oán thán hơi quá đà liền ngăn lại.

“Đương nhiên liên quan chứ! Vụ công an cướp xác kia chẳng phải cái cớ thường dùng trong mỗi vụ bạo lực hay sao?” Lâm Đào nói, “Ai cướp xác chứ? Chẳng phải vì tránh để họ làm hỏng vật chứng lưu trên thi thể, tránh để họ khiêng thi thể đi làm loạn đám ma hay sao?”

“Cậu đừng nói nữa, đúng là họ định chuyển thi thể khỏi nhà xác để làm loạn đám ma đấy!” Đại Bảo gật đầu đồng tình.

“Trách gì các lãnh đạo sốt ruột muốn giám định ngay.” Tôi nói, “Có điều giám định pháp y là bằng chứng trước tòa, đâu phải trò đùa trẻ con muốn sao cũng được. Gặp vụ mang tính điểm nóng mà bất chấp tất cả, đưa ra một kết quả giám định không thỏa đáng sẽ để lại hậu họa khôn cùng. Cho nên giám định pháp y của chúng ta nhất định cần đầy đủ luận chứng, phải đưa ra được kết quả giám định khách quan nhất, khoa học nhất thì mới đúng đạo.”

“Các bác sĩ pháp y Thanh Hương chúng ta đã làm được!” Đại Bảo thốt lên đầy tự hào.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Đối với nhân viên kỹ thuật hình sự, xử lý một vụ án giết người với nhiều điểm nghi vấn sẽ giàu tính thách thức hơn so với việc xử lý những vụ án gây khuấy động dư luận. Chúng tôi đành phải tạm gác vụ án mạng lồng trúc lại chỉ để đi giải quyết vụ án tai nạn giao thông thì đúng là quá vô vị. Đây cũng là lý do khiến chúng tôi thất vọng tràn trề sau khi xem xong tình tiết vắn tắt vụ án.

Cảm giác thất vọng khiến tâm trạng mọi người đều không vui, thậm chí tâm tư còn đang chìm đắm vào vụ án lồng trúc. Thế là chẳng biết từ lúc nào Hàn Lượng đã lái xe vào đường cao tốc, theo hẹn trước với Công an thành phố Thanh Hương, chúng tôi đến thẳng hiện trường vụ án tại ngoại ô thành phố. Sau khi ra khỏi đường cao tốc, xe chúng tôi rẽ từ đường quốc lộ vào huyện lộ, rồi lại đi tiếp vào các nhánh đường trong huyện để đến hiện trường.

Ở trong thành phố mà hiện trường nơi này lại yên ắng hiếm thấy. Tuy lòng đường rất rộng với hai làn xe chạy thênh thang, nhưng trên đường lại rất ít xe cộ qua lại. Hai bên đường trồng hàng cây bạch dương thẳng tắp, cành lá rậm rạp. Xen lẫn hàng cây bạch dương là các cột đèn, cứ cách mười mét lại có một cột đèn. Phía ngoài hàng bạch dương là nền đường được đắp bằng đất nện, phía dưới nền đường là con rãnh nhỏ sâu khoảng một mét. Phía bên kia của rãnh nước là cánh đồng trải rộng ngút tầm mắt.

Đứng ở ven đường, ánh mặt trời chói chang đã bị vòm lá che khuất, nên thậm chí còn thấy mát rượi. Nếu đây không phải hiện trường vụ án mạng bất thường, thì đứng nơi đây phóng tầm mắt ra khoảng không mênh mông trước mắt sẽ khiến tâm trạng người ta trở nên vui tươi, sảng khoái.

Phó giám đốc Vương Kiệt, thuộc bộ phận Điều tra hình sự của Công an thành phố Thanh Hương và bác sĩ pháp y Tôn, đại đội trưởng Kỹ thuật hình sự đã đến hiện trường đại chúng tôi từ lâu. Sau vài phút hỏi han, chúng tôi băng qua rào chắn cảnh báo trên ruộng hoa màu và hàng bạch dương.

“Thi thể và xe đạp điện ở vị trí này.” Bác sĩ Tôn chỉ vào một hình tròn được vẽ bằng phấn trắng bên trong rãnh nước cạnh đường, rồi nói tiếp, “Chúng tôi mở rộng khu vực cảnh giới, bắt đầu từ chỗ có vết chà xát trên mặt đường cho đến tận chỗ thi thể, đều được quay đường dây cảnh giới.”

“Hiện trường được bảo vệ ổn chứ?” Lâm Đào vừa quỳ xỏm bên cạnh rãnh nước vừa hỏi, “May mà mấy hôm nay thời tiết không tệ, bằng không hiện trường ở ngoài trời thế này khó mà bảo quản tốt được.”

“Người nhà nạn nhân gây sự nên chúng tôi cũng không dám lơ là.” Phó giám đốc Vương chỉ vào chiếc xe cảnh sát còn đang nhấp nháy đèn hiệu đỗ phía ngoài dây cảnh giới, nói tiếp, “Chúng tôi điều công an khu vực đỗ xe ở đó, canh gác cả ngày lẫn đêm.”

Tôi gật đầu, đây đúng là phương pháp thô sơ nhưng hiệu quả trong tình huống không còn biện pháp nào khác như hiện nay, chỉ có điều làm vậy hơi vất vả cho các đồng chí công an khu vực nhận nhiệm vụ canh gác, không ngủ không nghỉ suốt mười hai tiếng đồng hồ mới được thay phiên.

“Giống như vụ án trước, mặt đất phủ đầy lá, không đủ điều kiện lấy dấu chân.” Lâm Đào nói, “Có điều nhìn mặt đường thì thấy có vết chà xát màu xanh, liên tục kéo dài như thế cả hơn mười mét, đến tận ven đường chỗ này, sau đó đâm vào cột đèn, rồi rơi thẳng xuống rãnh nước. Trên cột đèn cũng có dấu vết va chạm màu xanh, xét tình trạng cuộn tung của lá cây trong rãnh nước cũng phù hợp với phỏng đoán nó được hình thành do một lần bị quẹt phải. Đây đúng là hiện trường một vụ án tai nạn giao thông rõ nét. Xe đạp điện của nạn nhân màu xanh lá phải không?”

Bác sĩ Tôn gật đầu, nói: “Đúng là màu xanh lá. Đồn công an chỉ cách đây năm ki-lô-mét, xe đạp điện đang để trong đồn, lát nữa chúng ta có thể đến đó xem.”

“Vị trí của thi thể có gì bất thường không?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Tôn chỉ về phía cạnh vòng tròn trắng, đáp: “Nạn nhân nằm bên cạnh xe đạp điện ở tư thế nằm ngửa, xe không đè lên thi thể. Có điều từ mặt đường lộn nhào xuống rãnh thì giữa người và xe có một khoảng cách chuyển dịch nhỏ cũng là bình thường.”

“Có vết phanh xe không?” Lâm Đào hỏi, “Là tự mình gây ra tai nạn hay do bị xe khác tông phải?”

“Không có dấu vết phanh xe.” Bác sĩ Tôn đáp, “Lát nữa nhìn xe đạp điện là biết ngay, chắc chắn bị xe tông phải rồi mới ngã lộn xuống rãnh. Đây là vùng nông thôn, hơn nữa còn vào buổi tối, cảnh sát giao thông cũng không thể kiểm tra đến tận đây được, bởi thế rất nhiều người uống rượu xong vẫn lái xe. Chưa biết chừng anh ta tông phải xe đạp điện mà bản thân còn không hề hay biết.”

“Uống rượu còn lái xe đúng là tôi không thể tha thứ!” Trần Thi Vũ phẫn nộ nói chen vào.

“Đây là cái gì?” Lúc này Lâm Đào lại tha thẩn đến rãnh nước nhỏ, quỳ xổm chỉ vào một dấu vết trên mặt đất chỗ mé đầu tử thi, rồi nói, “Mọi người nhìn kìa, đây có phải trạng thái hiện trường nguyên bản không? Cái này có gợi ý ra hình thù gì không?”

Bác sĩ Tôn nhìn mặt đất, sau đó mở máy tính xách tay, xem ảnh hiện trường ban đầu, rồi nói: “Đúng như anh nói, đây là dấu vết của vật thể có hình dạng theo quy luật, đúng là trạng thái ban đầu, giống hệt với hiện trường mà chúng tôi chụp lần đầu. Chỉ có điều lần đầu tiên chúng tôi đến khảo sát hiện trường là vào đêm thứ Sáu, ánh sáng yếu ớt nên chúng tôi không phát hiện ra.”

Tôi quỳ xổm bên đường, nhìn chỗ mặt đất cách tầm nhìn khoảng một mét. Đúng thế, giữa đám lá rụng có một hình thù theo quy luật hơi lún xuống đất. Vết lõm này lờ mờ, không dễ phát hiện, nhưng nếu để ý thì vẫn có thể nhận ra được. Đầu lõm xuống hình chữ nhật dài và dẹt, đầu kia hình vòng cung, hai bên hình vòng cung có hai vệt thẳng tắp nối liền với hình chữ nhật dài và dệt kia.

Mắt Hàn Lượng bừng sáng, cậu ta nói: “Đây chẳng phải khóa chữ U thì là gì?”

“Khóa chữ U mà dài vậy sao?” Đại Bảo chỉ dấu vết hai đường thắng khá dài, nói.

“Anh chưa thấy khóa chữ U dạng dài bao giờ à?” Hàn Lượng dùng tay mô tả.

“Nhìn thấy rồi, đúng là rất giống, có điều loại khóa đó đa phần dùng cho xe máy.” Tôi trầm ngâm.

“Không phải chứ?” Bác sĩ Tôn nghĩ hồi lâu, nói tiếp, “Xe đạp điện của nạn nhân gắn khóa kẹp thẳng vào bánh sau, đâu cần thiết phải dùng thêm một chiếc khóa chữ U nữa?”

“Không chỉ thế!” Tôi đứng dậy, nói, “Nếu thật sự có khóa chữ U, vậy thì chiếc khóa đó đã ở đâu sau khi vụ án xảy ra? Sau khi nạn nhân chết, thi thể không hề bị dịch chuyển phải không? Với loại nền đất này, cho dù đặt khóa chữ U lên nền đất thì cũng sẽ không xuất hiện dấu vết.”

“Đúng thế, chắc chắn phải gia tăng lực thì mới khiến nó hơi lún xuống như thế này.” Lâm Đào nói, “Ví như giẫm lên nó.”

“Vậy thì xem ra vụ án này có rất nhiều điểm nghi vấn.” Bác sĩ Tôn cúi đầu trầm ngâm.

“Đương nhiên là cũng không rõ dấu vết này có liên quan đến vụ án hay không.” Lâm Đào vừa lấy thước đo tỉ lệ đặt cạnh dấu vết rồi chụp ảnh, vừa nói, “Dẫu sao theo tình trạng của vết lõm thì không thể xác định nó là vết mới hay vết cũ.”

“Nếu không liên quan gì thì chuyện này cũng hơi trùng hợp quá nhỉ!” Tôi nói, “Tất nhiên chúng ta cũng không thể loại trừ sự tồn tại trùng hợp này. Tóm lại giờ phải đi hỏi bộ phận điều tra xem rốt cuộc nạn nhân có sử dụng khóa chữ U hay không. Tuy rằng khả năng có ai đó đến hiện trường chỉ để lấy chiếc khóa chữ U đi rất bất hợp lý.”

“Ừm, tôi cảm thấy vết thương trên người nạn nhân cũng không thể giải thích nổi nên mới mời các anh đến.” Bác sĩ Tôn nói, “Các anh xem, trên mặt đất tại hiện trường không có đá cứng, đúng chưa?”

Tuy không hiểu bác sĩ Tôn muốn nói ý gì, nhưng Lâm Đào vẫn đi một vòng quanh rãnh nước phía trong đường dây cảnh giới, vừa đi vừa dùng mũi chân đang đeo bọc giày bới lá rụng ra, nói: “Không có, không hề có sỏi đá ở đây.”

“Được rồi, chúng ta về đồn công an xem chiếc xe đạp điện trước đã, sau đó xem thi thể sau.” Bác sĩ Tôn nói.

Chẳng bao lâu, mấy chiếc xe cảnh sát đã đến đồn công an Kim Cương ở ngoại ô phía nam thành phố Thanh Hương, xe cảnh sát đỗ kín trong sân đồn chật chội. Bác sĩ Tôn dẫn chúng tôi vòng qua tòa nhà văn phòng của đồn công an đến thẳng sân sau khu nhà. Tại đây có một làn để xe đơn giản, từ đằng xa đã nhìn thấy chiếc xe đạp điện màu xanh lá nằm khuất trong góc.

Nếu đưa chiếc xe đạp điện này đến phòng vật chứng thành phố thì chặng đường xa quá, lại không chiếm dụng nhiều chỗ để cho nên lãnh đạo thành phố quyết định mang vật chứng đến đồn công an bảo quản. Điều này khiến đồn công an căng thẳng như đối đầu với đại địch, chỉ sợ lỡ xảy ra mất mát gì, bởi vậy họ không chỉ dựng lán xe nhỏ chuyên dụng cho chiếc xe đạp điện đó, mà còn vây bốn phía bằng lưới che, cuối cùng còn cẩn thận giăng dây cảnh giới quanh lán. Tất cả xe điện của công an chỉ để ở sân trước.

“Trách gì sân trước chật cứng xe.” Lâm Đào cười, vén lưới che nắng lên, quan sát chiếc xe một lượt, “Đuôi phía trái chiếc xe bị nứt vỡ, dấu vết va chạm rõ rệt, lớp nhựa mặt bên phải thân xe có vết cào xước rõ rệt. Càng chứng minh đây là tai nạn giao thông.”

“Xe của nạn nhân không cần thêm khóa ngoài nữa phải không?” Trần Thi Vũ hỏi đồn trưởng.

Đồn trưởng gật đầu đáp: “Không có thêm bất cứ vật kèm theo nào khác, áo mưa dưới yên xe vẫn ở đó. Chúng tôi đã kiểm tra kĩ rồi.”

“Trên vết va chạm phủ màng sơn màu xám, các anh nhìn thấy không?” Lâm Đào cầm kính lúp, vừa quan sát đuôi xe vừa nói.

Bác sĩ Tôn gật đầu nói: “Bộ phận giám định dấu vết chỗ chúng tôi cũng phát hiện ra rồi, xác định chiếc xe va chạm với chiếc xe này có màu xám. Chỉ là điều kiện quay camera lại quả thực không tốt.”

“Có camera giám sát sao?” Trình Tử Nghiên cất tiếng hỏi.

“Xung quanh hiện trường không có camera, nhưng...” Bác sĩ Tôn cầm một tờ giấy, bắt đầu vẽ sơ đồ.

Con đường tại hiện trường là con đường liên thông với hai tuyến đường huyện lộ chạy song song, dài cả thảy 20 ki-lô-mét, mà lối vào và lối ra của con đường này đều là huyện lộ. Tuy con đường tại hiện trường không lắp camera, nhưng tất cả xe cộ muốn đến đường này đều buộc phải vào từ một trong hai con đường huyện lộ trên. Những phương tiện di chuyển trên huyện lộ rất có khả năng đều được camera quay lại.

“Có điều, khả năng mà tôi vừa nói đến chỉ giới hạn với xe ô tô.” Bác sĩ Tôn nói, “Hai bên đường dẫn tới hiện trường có rất nhiều đường nhánh nhỏ rẽ ngang dọc, thông ra các thôn xóm xung quanh. Tuy những con đường đất đó khá nhỏ, xe ô tô không vào được, nhưng xe máy, xe đạp điện, xe ba gác thì vẫn có thể vào được. Nạn nhân chính là bắt đầu đi từ con đường đất chỗ nhà thầy giáo thôn bên cạnh, sau đó rẽ vào con đường tại hiện trường, từ đó về nhà. Nếu đi từ con đường đất nhỏ đó vào con đường hiện trường thì đúng là không biết điều tra từ đâu.”

“Chiếc xe gây ra va chạm chắc chắn là xe hơi.” Lâm Đào nói, “Loại va chạm tạo ra hư tổn diện rộng ở vỏ ngoài của xe đạp điện chắc chắn là có diện tích tiếp xúc lớn. Những loại xe mà anh nói đều không đủ điều kiện.”

Bác sĩ Tôn gật đầu thừa nhận, nói: “Nhưng dù cho chiếc xe gây ra va chạm là xe hơi thật thì vẫn không dễ tra ra được.”

“Dễ tra mà!” Trình Tử Nghiên mở máy tính xách tay, nói, “Thời gian nạn nhân rời khỏi nhà thầy giáo đã được xác định, vậy thì có thể suy đoán được khoảng thời gian mà nạn nhân lái xe đến hiện trường. Phạm vi đoạn thời gian này rất ngắn, căn cứ vào tốc độ ước chừng của xe là phán đoán được khoảng thời gian mà chiếc xe gây ra va chạm có khả năng đi qua đoạn lắp camera trên hai tuyến đường huyện lộ, sau đó ta tìm chiếc xe hơi màu xám. Chuyện này không khó. Xe hơi màu xám vốn cũng không nhiều, trong khi phạm vi thời gian lại được thu hẹp.”

“Vấn đề là camera lắp trên hai tuyến đường huyện lộ đó đã lâu năm lắm rồi, thu hình vào ban đêm chắc chắn sẽ không quay được màu sắc chính xác.” Bác sĩ Tôn nói, “Chúng tôi căn bản không thể phân biệt được chiếc xe nào mới là xe màu xám.”

“Điều này cũng không khó.” Trình Tử Nghiên mỉm cười, nói, “Có thể điều chỉnh màu sắc, cũng có thể làm thử nghiệm điều tra. Không sao đâu, cứ giao cho tôi!”

Tôi liếc nhìn Tử Nghiên một cách tin tưởng.

Lúc này, Phó giám đốc Vương Kiệt bước đến bên cạnh, nói nhỏ với tôi: “Người nhà nạn nhân lại đến làm ầm ở trụ sở Công an thành phố, ủy ban thành phố có ý kiến rằng mời các anh gặp người nhà nạn nhân một chuyến, vỗ về tinh thần họ. Dẫu sao ngày mai nhà trường đón học sinh đi học trở lại, các đồng chí lãnh đạo sợ lỡ xảy ra điều gì không hay.”

Là nhân viên kỹ thuật hình sự, giờ lại còn phải làm công việc tiếp dân, đương nhiên chúng tôi thấy hơi không cam lòng, nhưng đây cũng là một phần của công tác bảo vệ người dân, ổn định xã hội, nên chúng tôi cũng không thể chối từ trách nhiệm.

Nửa tiếng sau, tại phòng họp của trụ sở Công an thành phố, chúng tôi tiếp đại diện người nhà của nạn nhân.

Một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, hói đầu, mắt tam giác, trên cằm có mấy cọng râu bước vào phòng họp đầu tiên. Cửa vừa mở, ông ta đã không khách khí ngồi ngay giữa phòng, chỉ tay về phía chúng tôi, nói: “Nói đi! Bao giờ các anh có kết quả cho chúng tôi?”

“Tôi là bác sĩ pháp y của Sở Công an tỉnh.” Tôi ho khan mấy tiếng, trả lời.

“Khỏi làm bộ với tôi, dù Bộ Công an có đến cũng phải nói năng đàng hoàng với tôi, tôi đóng thuế đầy đủ, còn các anh là nô bộc của dân.” “Mắt tam giác” hất cằm đáp, “Cảnh sát giao thông nói đợi các anh ra kết luận mới thông báo cho chúng tôi, mà các anh mãi không ra nổi kết luận, các anh thế này gọi là chuyền bóng qua lại cho nhau! Nói đi, viên cảnh sát giao thông đó khi nào thì bị xử phạt?”

“Cảnh sát giao thông nói đâu có sai, vẫn chưa đánh giá được tính chất vụ án thì làm sao thông báo cho các anh được?” Lâm Đào phẫn nộ lên tiếng, “Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không làm việc, chúng tôi vẫn liên tục làm việc, sao có thể nói là chuyền bóng qua lại?”

“Mắt tam giác” đập bàn giận dữ: “Đã hai ngày rồi! Các anh làm những việc gì hả? Báo cáo tôi nghe xem nào!”

“Anh!” Lâm Đào đứng bật dậy, bị tôi ấn xuống.

Tôi nói: “Thế này, lần này chúng tôi đến đây là để điều tra rõ vụ án, chúng tôi cũng muốn nghe xem yêu cầu của các anh trước khi tiến hành khám nghiệm tử thi.”

Người đàn ông trung niên trông có vẻ thật thà ngồi bên cạnh “Mắt tam giác” đang định cất tiếng thì bị “Mắt tam giác” xua tay cản lại, “Mắt tam giác” nói: “Khám nghiệm tử thi hay không khám nghiệm tử thi chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Các anh điều đình với phía trường học bồi thường cho chúng tôi một triệu tệ. Nuôi một đứa trẻ lớn bằng từng ấy cũng chẳng dễ dàng gì, số tiền đó cũng không phải số tiền lớn đối với nhà trường.”

“Bồi thường hay không bồi thường thì các anh phải đến tòa án, chúng tôi nói cũng đâu có tác dụng gì. Nhưng chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với người chết.” Tôi trả lời.

“Chết rồi thì cần anh chịu trách nhiệm gì nữa?” “Mắt tam giác” trợn trừng, “Anh nói thế không phải chuyền bóng qua đá bóng lại thì là gì?”

“Thế này nhé, tất cả đợi sau khi khám nghiệm tử thi kết thúc, chúng ta sẽ thảo luận tiếp, vậy được không?” Tôi cố nén giận, đưa ra kể hoãn binh.

“Mấy ngày?” “Mắt tam giác” sờ cọng râu trên cằm, liếc xéo tôi, hỏi.

“Cho tôi ba ngày.” Tôi giơ ra ba ngón tay.

“Được! Ba ngày sau còn chưa đền tiền thì tôi sẽ tố cáo anh.” “Mắt tam giác” đứng dậy, khoát tay dẫn những người khác rời đi. Tất cả công an ngồi lại phòng họp đều giận sôi máu.

“Cảm ơn kế hoãn binh của anh!” Phó giám đốc Vương Kiệt cười méo xệch.

“Cái uy của công an là quan trọng nhất, là nền móng trị an của xã hội.” Lâm Đào nâng cao quan điểm, “Các anh nhún nhường quá!”

“Đợi lúc có kết luận, họ mà còn gây rối loạn, chúng ta sẽ nhốt họ lại.” Phó giám đốc Vương Kiệt nói, “Giờ vẫn chưa có kết luận, tài xế lái xe gây ra tai nạn cũng chưa tìm thấy đâu, chúng ta đang đuối lý.”

Tôi lắc đầu, hỏi: “Người đó là ai thế?”

“Anh rể của nạn nhân.” Vương Kiệt nói, “Từ đầu chí cuối sự việc đều do anh ta đâm bị thóc thọc bị gạo, những người đến gây rối cũng do anh ta tập hợp lại. Anh ta là một kẻ du thủ du thực, chỉ sợ thiên hạ không đại loạn, từng bị công an xử lý vì tội trộm cắp.”

Tôi gật đầu đáp: “Bất kể nói sao thì thời gian không chờ đợi ai, lập tức bắt đầu khám nghiệm tử thi thôi!”

2

Gần đây, phòng giải phẫu thi thể của cơ quan Công an thành phố Thanh Hương vừa mới tiến hành cải tạo, tuy diện tích còn kém xa tiêu chuẩn phòng giải phẫu cao cấp theo quy định của Bộ Công an, nhưng dẫu sao nội thất bên trong đã hoàn toàn thay da đổi thịt.

Bàn giải phẫu bằng inox mới tinh, sáng loáng, so với bàn giải phẫu lấm tấm hoen gỉ trước kia đúng là khiến người ta thấy phấn khởi bao nhiêu. Tất cả các phòng giải phẫu được lắp đặt hệ thống quạt thông gió mới toanh, thế là mùi máu tanh, vụn xương và mùi formaldehyde hoà lẫn trong không khí thường thấy ở các phòng giải phẫu đều hoàn toàn biến mất. Trong phòng giải phẫu còn lắp một màn hình tinh thể lỏng. Thiết bị này là cả một sự đột phá. Đặc biệt là khi thực hiện khám nghiệm lại lần hai ở Sở Công an tỉnh chúng tôi, thiết bị này cho phép chúng tôi vừa tiến hành khám nghiệm, vừa có thể so sánh với ảnh chụp lần khám nghiệm đầu, điều đó rất có lợi cho việc nắm rõ trạng thái của thi thể một cách toàn diện, khách quan và chuẩn xác.

“Đây là việc lớn đầu tiên mà tôi làm sau khi nhậm chức.” Phó giám đốc Vương Kiệt cất giọng tự hào.

Tuy tôi cho rằng bỏ ra mấy trăm ngàn tệ để cải tạo phòng giải phẫu cũ nát chẳng phải chuyện gì to tát, tuy nhiên tôi vẫn rất cảm động khi thấy Phó giám đốc Vương lại nghĩ đến môi trường làm việc cho các bác sĩ pháp y - một bộ phận hết sức nhỏ nhoi thuộc ngành Công an.

Đại Bảo mặc xong đồng phục giải phẫu đầu tiên, mở túi đựng thi thể đang đặt trên bàn giải phẫu, trước mắt liền hiện ra một thi thể nữ trẻ tuổi vừa mới rã đông.

Thi thể đã bị giải phẫu, toàn thân lõa thể tóc được cạo sạch sẽ. Các vết hoen tử thi màu đỏ sẫm hiện rõ trên làn da trắng trẻo nhìn mà giật mình. Vết rạch lớn liên hợp ngực bụng đã được khâu lại, chỉ khâu màu đen giống như chiếc phéc-mơ-tuya xếp trước ngực người chết. Nhìn khuôn mặt non trẻ của người chết khiến người ta không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn.

Một thực tập sinh pháp y ngồi trong phòng giám sát camera gian bên cạnh mở các bức ảnh chụp trong máy tính, đó là các bức ảnh khám nghiệm bề mặt tử thi lúc ở hiện trường và ảnh chụp khám nghiệm tử thi lần đầu trong phòng giải phẫu. Bác sĩ Tôn đứng trước màn hình tinh thể lỏng trong phòng giải phẫu giải thích cho tôi.

“Đây là ảnh chụp hiện trường.” Bác sĩ Tôn vừa đeo găng tay vừa chỉ vào màn hình và nói, “Men theo các dấu vết chà xát trên mặt đất, nhìn về phía rãnh nước chính là vị trí ban đầu khi xe đạp điện và nạn nhân ngã xuống. Ở vị trí cách xe đạp điện khoảng 0,8 mét, người chết nằm ngửa trong rãnh nước. Xem ảnh chụp khám nghiệm hiện trường lần đầu thì thấy quần áo của người chết vẫn chỉnh tề.”

Tôi ghé lại gần nhìn tấm ảnh hiện trên màn hình, nạn nhân mặc áo cộc tay, đây là đồng phục gắn phù hiệu của một trường trung học ngoại ô thành phố, phía dưới mặc chiếc váy màu đen dài quá đầu gối, không phát hiện dấu vết váy bị lật lên. Tại hiện trường, bác sĩ Tôn vén đồng phục của người chết lên, có thể thấy nội y bên trong vẫn ở trạng thái cài khóa nguyên vẹn như cũ.

“Nạn nhân tên là Hồng Manh Nhiễm, nữ, 17 tuổi, học sinh cấp ba của một trường trung học ở ngoại ô.” Bác sĩ Tôn nói tiếp.

“Căn cứ vào lời khai của người nhà thì nạn nhân rời khỏi nhà vào 6 giờ rưỡi tối cùng ngày, đi xe đạp điện đến nhà thầy giáo học thêm, 10 giờ tối, sau khi kết thúc buổi học, nạn nhân gọi điện thoại di động cho bố mình, báo rằng buổi học kết thúc hơi muộn và sẽ lập tức đi xe về nhà ngay. Mãi đến 11 giờ rưỡi đêm, bố mẹ nạn nhân gọi điện thoại nhưng không liên lạc được mới ra ngoài tìm con và phát hiện ra thi thể”

“Bố mẹ nạn nhân quả là vô tâm, đường xá có xa xôi gì đâu mà không dành chút thời gian đi đón con? Ấy thế mà lại không đi đón! Đến giờ lẽ ra con phải về tới nhà rồi nhưng vẫn chưa thấy về, tại sao không lập tức đi tìm?” Lâm Đào lắc đầu ngao ngán.

“Bởi vì tối hôm đó bố mẹ nạn nhân đều đang đánh mạt chược.” Bác sĩ Tôn nói, “Theo điều tra, lúc Hồng Manh Nhiễm rời khỏi nhà có mang theo một chiếc điện thoại di động, một túi xách tay đựng tài liệu học tập. Túi xách và điện thoại di động đều ở trong cốp xe phía dưới yên xe, không hề có dấu hiệu bị lục lọi, cũng không hề bị mất cắp.”

“Sau khi chúng tôi đến hiện trường, thấy nạn nhân trong tình trạng tóc buộc đuôi ngựa sau gáy, nằm ngửa tại hiện trường, máu đầu chảy ra, lẫn trong máu còn có một số lượng nhỏ mô não màu trắng, theo phân tích thì nguyên nhân tử vong là do chấn thương hộp sọ.” Bác sĩ Tôn nói tiếp.

“Cậu xem, tôi đã nói mà, một vụ mở màn là hàng đồng vụ kéo đến, đã thế các vụ còn giống nhau nữa chứ.” Đại Bảo nói, “Vụ án mà chúng tôi mới tiếp nhận trong tháng này đều là dùng vật tày đánh vào đầu khiến nạn nhân chấn thương hộp sọ dẫn đến tử vong. Giống nhau như đúc!”

“Anh chắc chắn vụ án này là dùng ngoại lực tấn công?” Tôi mở to mắt nhìn Đại Bảo.

Đúng thế! Khi chưa tận tay khám nghiệm tử thi, cho dù thấy phần đầu của người chết bị tổn thương thì cũng làm sao biết được tổn thương hộp sọ này hình thành do bị ngoại lực tấn công hay do bị ngã? Đại Bảo biết mình nói sai liền lè lưỡi.

“Máu chảy ra từ chân tóc trước trán, chiều chảy là về phía vành tai, điều này chứng tỏ sau khi nạn nhân bị thương không hề có quá trình ngồi dậy hay đứng lên.” Bác sĩ Tôn vừa nhìn ảnh vừa nói, “Khi làm khám nghiệm hiện trường, phần phía phải của váy và áo nạn nhân có dấu vết chà xát với bùn trên mặt đất rất rõ rệt, da phía dưới quần áo cũng bị trầy xước trên diện rộng.”

Trước đó chúng tôi đứng bên phía trái thi thể nên không nhìn thấy được phần tổn thương. Nghe vậy, tôi vòng qua bàn giải phẫu sang phía phải của thi thể. Quả nhiên mặt ngoài phía phải của phần đầu, vai, mặt ngoài của bắp tay, mặt ngoài của hông, mặt ngoài của đùi, mắt cá chân đều có vết trầy xước hình bình hành trên diện rộng. Điều đó hoàn toàn trái ngược với tình trạng của phần cơ thể bên trái. Kiểu trầy xước diện rộng như thế này không thể do lực tác động của con người gây ra, mà là kiểu tổn thương rất điển hình do tai nạn giao thông.

“Ngoài ra, kẽ tay của hai bàn tay nạn nhân đều dính đất và lá rụng.” Bác sĩ Tôn nói.

“Không có máu sao?” Tôi hơi nghi hoặc, nhíu mày hỏi.

“Xác định chắc chắn là không có.” Bác sĩ Tôn đáp.

“Mọi người nói xem, đất và lá rụng lọt vào kẽ tay nạn nhân khi nạn nhân ngã lăn xuống rãnh hay khi nạn nhân nắm tay lại?” Tôi hỏi tiếp.

“Kẽ tay, kẽ nếp nhăn trên da lòng bàn tay đều có, điều đó chứng tỏ chắc chắn có động tác chủ động nắm tay lại mới hình thành nên, chứ không phải bị dính bẩn lúc lăn lộn dưới rãnh.”

Lúc này tôi đã mặc xong trang phục giải phẫu, mười ngón tay đan vào nhau để găng tay cao su càng bám sát vào các ngón tay hơn. Vừa làm tôi vừa rơi vào trầm tư.

“Khám nghiệm bề mặt tử thi tại hiện trường là thế, xem ra không có vấn đề gì. Sau khi thực hiện khám nghiệm bề mặt tử thi tại phòng giải phẫu và giải phẫu tử thi, chúng tôi đã xác định rõ ràng được các tổn thương của người chết chủ yếu có ba loại trang thái.” Bác sĩ Tôn nói, “Loại thứ nhất chính là các vùng da trầy xước trên diện rộng ở phía phải thi thể. Đây là tổn thương gây ra sau khi người chết bị va chạm và ngã xuống, theo lực quán tính, phía phải cơ thể sẽ ma sát với mặt đất trong quá trình lăn đi. Phía dưới khoảng trầy xước ở phần đầu phải còn có vết tụ máu dưới da đầu, nhưng không tạo thành các tổn thương ở hộp sọ và trong não. Điều này cũng phù hợp với tình trạng nửa người phải của nạn nhân đập xuống đất khi bị ngã. Loại thứ hai là xương chày ở má ngoài bắp chân bị gãy, mảnh gãy có hình xoắn ốc.”

“Trước khi ngã lộn xuống đất, chân phải của nạn nhân chống xuống mặt đất. Do lực quán tính quá lớn, cộng thêm trọng lượng của xe đạp điện đè lên người tạo ra lực xoay chuyển dồn ép cực lớn, từ đó mới hình thành ra kiểu gãy xương như thế này. Kiểu gãy xương này cũng không thể hình thành do lực tác động của con người, nó hoàn toàn phù hợp với các tổn thương điển hình gây ra do tai nạn giao thông hoặc do ngã từ trên cao xuống.” Tôi nói. ”

Bác sĩ Tôn gật đầu tiếp lời: “Những tổn thương này đều không có vấn đề gì, nhưng điều khiến chúng tôi không dám đưa ra kết luận là tổn thương ở chỗ chân tóc chính giữa trán của nạn nhân.”

Nói xong, màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh đặc tả vết thương.

Đây là vết nứt da đầu hình chùm tia, xương phía dưới hộp sọ bị gãy theo dạng lõm vào trong. Các mảnh xương gãy đâm thủng màng cứng não, nghiền nát các mô não, khiến các mô não đùn ra ngoài, gây ra hiện tượng xuất huyết với lượng nhỏ.

“Nạn nhân bị tổn thương do đập nửa người bên phải xuống đất, vậy tại sao chính giữa trán lại có vết thương này? Có phải các anh đang hồ nghi điều này không?” Tôi trầm ngâm hỏi.

“Hơn nữa, như chúng ta biết, tổn thương hình chùm tia thường là loại tổn thương gây ra do vật thể có đầu nhọn, cạnh sắc, chứ không phải tổn thương do tiếp xúc với mặt phẳng.” Bác sĩ Tôn nói.

Lúc này tôi mới hiểu nguyên nhân tại sao bác sĩ Tôn lại cứ loay hoay đi tìm những viên đá có cạnh sắc tại hiện trường, tôi nói: “Những tổn thương gây ra do tai nạn giao thường là các vết thương va chạm một lần [*] , ngã một lần [*] . Nhưng trong vụ án này, phần bị xe tông là đuôi xe đạp điện, sau đó trượt về phía trước, va chạm này có thể gây ra các vết xây xước và tụ máu dưới da tại thái dương phải, thậm chí là gãy chân phải. Nhưng không thể cùng lúc gây ra tổn thương ở phần đầu, trong khi tại địa điểm bị ngã lại không có vật thể có thể gây ra vết thương hình chùm tia, bởi vậy đây đúng là một điểm nghi vấn lớn.”

“Tôi nhớ là sau khi xe đạp điện trượt trên mặt đất thì đâm vào cột điện, lúc này mới xảy ra sự khúc xạ tuyến đường, rồi ngã xuống rãnh.” Lâm Đào xen lời, “Liệu trên cột điện có vật gì không nhỉ?”

Bác sĩ Tôn vẫy tay ra hiệu cho thực tập sinh gần đó điều chỉnh ảnh chụp hiện trường, rồi nói: “Chúng tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, điểm bị va chạm trên cột điện và trên cây bạch dương đều không có vật thể có đầu cứng nhọn lồi ra.”

“Thế thì đây chính là vấn đề rồi.” Lâm Đào nói.

“Đã dùng que lấy mẫu dịch âm đạo chưa?” Tôi hỏi.

“Đã lấy ngay từ giai đoạn khám nghiệm bề mặt tử thi.” Bác sĩ Tôn nói, “Chúng tôi có thể xác nhận vị trí quần áo lót của người chết đều bình thường, vùng kín không hề có bất kỳ thương tổn nào, màng trinh còn nguyên vẹn, hơn nữa các test nhanh tinh dịch từ que lấy mẫu dịch trong khoang miệng, âm đạo, hậu môn của người chết đều cho ra kết quả âm tính. Phòng Xét nghiệm DNA còn tiến hành quan sát các que lấy mẫu dịch dưới kính hiển vi, xác định chắc chắn không có tinh dịch.”

[*] Vết thương va chạm một lần là loại vết thương gây ra do chỉ một lần va chạm, Loại vết thương này thường thấy trong các tai nạn giao thông, và hoàn toàn tương phản với loại vết thương gây ra do tấn công nhiều lần thường thấy ở các vụ án mạng.

[*] Vết thương ngã một lần là loại vết thương gây ra do chỉ một cú ngã.

“Nghĩa là đã tiến hành lấy mẫu dịch, nhưng vẫn chưa tiến hành xét nghiệm DNA.” Tôi nói.

Bác sĩ Tôn hơi ngượng gật đầu: “Phòng Xét nghiệm DNA bảo rằng bất kể xét đến các tổn thương hay xét đến kết quả test nhanh, kết quả quan sát dưới kính hiển vi đều không cho thấy có quá trình xâm hại tình dục, gần đây áp lực xét nghiệm của phòng xét nghiệm DNA rất lớn, nên chắc họ vẫn chưa làm.”

“Thế không được.” Tôi nói, “Quả thực màng trinh còn nguyên vẹn là một căn cứ khách quan, nhưng đã có kỹ thuật DNA thì nhất định phải làm đến cùng, chí ít cho chúng ta một căn cứ vững vàng. Thế này vậy, anh bàn bạc với phòng xét nghiệm DNA một chút, tất cả các que lấy mẫu dịch và cả móng tay của người chết đều phải tiến hành xét nghiệm hoàn tất trước sáng sớm mai. Vụ án này không chỉ gây ảnh hưởng đến xã hội mà còn có những điểm nghi vấn rất rõ nét, chúng ta không thể để xảy ra sơ sót.”

Bác sĩ Tôn là đại đội trưởng đội Kỹ thuật hình sự, đưa ra mệnh lệnh đương nhiên chẳng có vấn đề gì. Anh ta gật đầu rồi sang phòng bên cạnh gọi điện thoại.

Trong lúc đợi bác sĩ Tôn, tôi để ý thấy phòng Giải phẫu vừa mới xây của Công an thành phố Thanh Hương mới nhập một thiết bị mới. Thiết bị này giống như chiếc tủ quần áo khép kín, bên trong có thể treo quần áo. Loại thiết bị này có hai công dụng chính, thứ nhất là bảo quản quần áo, tránh làm mất hoặc làm nhiễm bẩn các chứng cứ lưu trên quần áo, thứ hai là chức năng hong khô, làm nóng, giúp quần áo ướt của người chết nhanh chóng được hong khô, từ đó thuận tiện cho việc phát hiện các điểm khả nghi trên quần áo, đồng thời cũng tránh cho các vết máu trên quần áo bị phân hủy.

Lúc này, trong tủ quần áo treo bốn chiếc quần áo của người chết, tôi liền lấy chúng ra, bày trên bàn để vật chứng, tỉ mỉ quan sát. Trong lúc lật đi lật lại chiếc váy, qua ánh sáng xiên chéo, tôi thấy một vài chỗ trên vạt váy có màu sắc hơi khác thường.

Tôi vội vàng mò trong hòm đựng dụng cụ lấy thiết bị kiểm tra và phát hiện sinh học soi vào vạt váy. Quả nhiên là vậy, ở chính giữa vạt trước của váy có một vết nhỏ hình tròn. Tôi lại lấy Tetramethylbenzidine tiến hành test nhanh vết máu, kết quả cho thấy vết bẩn đó rõ ràng là vết máu.

Bác sĩ Tôn gọi điện thoại phân công công việc xong xuôi liền trở lại phòng Giải phẫu.

“Chỗ này có máu, chắc các anh chưa phát hiện ra nhỉ!” Tôi chỉ vào khu vực đánh dấu bằng phấn, rồi đưa kết quả test nhanh vết máu cho bác sĩ Tôn xem.

Bác sĩ Tôn gãi đầu nói: “Lúc đó chưa quan sát kĩ, vả lại váy màu đen nên khó phát hiện.”

“Không bị nhiễm bẩn chứ?” Tôi hỏi.

“Không đâu!” Bác sĩ Tôn kiên định lắc đầu, rồi chỉ vào tủ hong khô, bảo quản quần áo, ý là họ có dụng cụ thiết bị liên quan, thường sẽ không bị nhiễm bẩn.

Lúc này, cậu thực tập sinh cũng mở ảnh chụp quần áo trong lần đầu khám nghiệm tử thi, phóng to quan sát kĩ thì thấy quả nhiên ở vị trí tương ứng có thể thấy vết bẩn mờ mờ tương tự.

“Sao chỗ này lại có máu?” Bác sĩ Tôn trầm ngâm, “Váy của nạn nhân ở trạng thái rủ xuống bình thường, sau khi bị thương, nạn nhân cũng không ngồi dậy, vả lại cũng không phải kì kinh nguyệt, nên chỗ này không thể có máu mới phải.”

Tôi không đáp lời, cầm quần lót màu đỏ của nạn nhân lên, rồi lấy thiết bị kiểm tra và phát hiện sinh học soi đến quần. Không hề ngoài dự đoán, hai bên eo quần lót đều có dấu vết khả nghi, kết quả test nhanh cho thấy đích thị là vết máu.

“Điều này không hợp lý chút nào.” Bác sĩ Tôn nói, “Hông phải của nạn nhân xây xước thương tổn nên vị trí tương ứng trên quần lót dính máu thì hợp lý, nhưng sao chỗ eo trái quần lót cũng có máu?”

“Hơn nữa còn đều là loại vết máu chuyển dịch [*] ra do thấm hoặc quệt.” Tôi nói.

[*] Vết máu chuyển dịch là vết máu do một vật dính máu có hình dạng đặc biệt tiếp xúc trực tiếp và để lại trên vật trung gian, có thể phản ánh hình dạng đặc biệt của vật đó. Vết máu chuyển dịch thường chỉ dấu tay máu, dấu chân máu, dấu giày máu, nhưng cũng có thể được sử dụng để xác định các vật thể có hình dạng đặc biệt.

“Điều đó chứng tỏ gì nhỉ?” Bác sĩ Tôn hỏi.

Tôi mỉm cười, dường như trong đầu đã lờ mờ có đáp án.

“Chuyện này... chuyện này... váy đen, quần lót đỏ... màu sắc đó đúng là khiến chúng tôi khó phát hiện ra điều bất thường” Bác sĩ Tôn nói.

“Quả vậy! Nếu không tình cờ nhìn thấy sự tương phản ánh sáng trên váy thì tôi cũng không phát hiện ra được những điều này.” Tôi nói, rồi quay sang hỏi Đại Bảo, “Anh khám nghiệm thế nào rồi?”

Trong lúc tôi nói chuyện, Đại Bảo đã mở lại khoang ngực bụng của thi thể theo vết giải phẫu trước đó. Anh ta nói: “Không có vấn đề gì, đều bình thường. Tôi cũng kiểm tra tử cung rồi, bình thường cả.”

Tôi cầm váy của nạn nhân đến bên cạnh thi thể, đặt lên ngay ngắn, nói với Bảo: Dây rút của váy đối ứng với vết hằn của dây rút trên eo nạn nhân, giờ anh đo khoảng cách từ vết máu trên váy đến chỗ dây rút của váy, sau đó đo khoảng cách từ dây rút đến miệng vết thương bị rách trên trán của nạn nhân.”

Đại Bảo cầm thước da, đo đạc một hồi rồi trả lời: “57 cen-timét, 58 cen-ti-mét... ừm, người chết...”

“Hai khoảng cách này suýt soát nhau đúng không?” Tôi ngắt lời Đại Bảo.

Đại Bảo ngơ ngác gật đầu, còn bác sĩ pháp y Tôn thì hiện ra nét mặt bừng hiểu ra.

Tôi mỉm cười nói: “Đại Bảo, anh rạch da chỗ khớp tứ chi của nạn nhân đi! Bác sĩ Tôn, chúng ta cùng xem vết thương ở phần đầu nào!”

Men theo đường chỉ khâu vết rạch, tôi lật da đầu của nạn nhân, quan sát tỉ mỉ miệng vết thương hình chùm tia này, rồi nói: “Lúc các anh vệ sinh phần đầu của nạn nhân thì nó có bị sưng phù không?”

Bác sĩ Tôn lắc đầu.

Tôi nói: “Trong miệng vết thương không dính đất nên chúng ta không thể phán đoán vết thương này hình thành do sỏi đá nhỏ lên tại hiện trường.”

“Đúng vậy! Có lý!” Bác sĩ Tôn gật đầu thừa nhận, “Vật tày xuyên thấu da đầu, xương sọ và màng não cứng của nạn nhân, nếu trên vật tày đó dính đất thì chắc chắn sẽ phát hiện thấy trong hộp sọ.”

“Mép xương gãy trong xương sọ có dấu vết bị đè bẹp.” Tôi vừa quan sát chỗ xương bị gãy vừa nói, “Ơ, xương sọ phần trán của nạn nhân rất mỏng, thậm chí còn mỏng hơn cả xương thái dương.”

Độ dày xương sọ của người bình thường vào khoảng 6 mm ∓ 1, vả lại xương sọ ở phần trán và gáy đều là nơi dày nhất. Đương nhiên, đây chỉ là trạng thái bình thường có ý nghĩa về mặt thống kê, còn trên thực tế, mỗi cá thể khác nhau thì độ dày mỏng của mỗi vị trí xương sọ cũng không giống nhau. Nạn nhân trước mặt chúng tôi có xương sọ không giống với đa số người bình thường. Với người bình thường, xương sọ chỗ thóp bướm [*] là mỏng nhất, đây cũng là nguyên nhân nếu đánh vào huyệt thái dương dễ gây mất mạng. Nhưng xương sọ chỗ thóp bướm của người chết lại không hề mỏng, ngược lại xương sọ ở phần trán chỉ có độ dày 3 mi-li-mét.

“Xương sọ càng mỏng càng dễ bị gãy xương.” Bác sĩ Tôn trầm ngâm.

“Đại Bảo, bên chỗ anh thế nào rồi?” Tôi chuyển đề tài.

“Đã giải phẫu xong rồi, có vài chỗ bị tổn thương.” Đại Bảo hiểu rõ tôi muốn nói gì, liền đáp, “Có điều không phải vùng dưới da những chỗ khoanh vùng như cổ tay, mắt cá chân bị xuất huyết, chưa thể xác định có phải vết thương do khống chế [*] hay không.”

Tôi gật đầu, nói: “Đã xảy ra tai nạn giao thông thực sự nên việc xác định rõ nạn nhân có vết thương do khống chế hay không tương đối khó khăn. Có điều đã có vết thương thì cũng không thể phủ định phán đoán của tôi.”

“Cậu phán đoán thế nào?” Đại Bảo tò mò hỏi.

“Tôi phán đoán đây không phải một vụ tai nạn giao thông đơn thuần.” Tôi mỉm cười nói, “Đây là một vụ án mạng.”

[*] Thóp bướm còn là thóp trước bên, là phần gạch ngang của chữ H nằm ở giao điểm giữa xương bướm, xương trán, xương đình và xương thái dương.

[*] Vết thương do khống chế: là những vết tụ máu dưới da ở các vị trí khớp như khớp khuỷu tay, khớp cổ tay, khớp mắt cá chân... Trong quá trình hung thủ gây án, nếu có động tác khống chế người bị hại thì thông thường sẽ khống chế tại những vị trí khớp trên nhằm kìm hãm hoạt động của người bị hại.

“Án mạng?” Đại Bảo giật mình, ngó nghiêng quan sát thi thể trước mắt một hồi mới nói, “Lẽ nào sau khi xảy ra tai nạn, sợ nạn nhân chưa chết hẳn nên hung thủ quyết định giết người diệt khẩu? Tôi nhớ từng có một vụ án gây xôn xao trên mạng, chính là vụ án một sinh viên lái xe tông phải người đi đường, sợ nạn nhân cáo tội liền dùng dao đâm nạn nhân mấy nhát. Sau đó hình như hắn bị lĩnh án tử hình.”

“Đây cũng là một khả năng.” Tôi nói, “Có điều tôi nghiêng về một khả năng khác hơn, tuy nhiên đợi toàn bộ xét nghiệm có kết quả vào ngày mai thì nói sau.”

3

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến phòng xét nghiệm DNA lấy kết quả nên lúc đến văn phòng tổ chuyên án thì hơi muộn một chút, cuộc họp chuyên án đã bắt đầu. Tôi lẳng lặng ngồi xuống một góc trong phòng tổ chuyên án, tay cầm kết quả xét nghiệm DNA khổ sở suy nghĩ. Thực ra dùng từ “khổ sở để hình dung trạng thái của tôi cũng không chính xác cho lắm, bởi vì kết quả này hoàn toàn chứng thực suy đoán của tôi. Lúc này, tôi chỉ đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể dùng “câu từ dễ hiểu để diễn tả nội dung sâu sắc”, làm thế nào trình bày tình hình tôi phục dựng hiện trường với tổ chuyên án một cách đơn giản, dễ hiểu nhất.

Tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của các đồng nghiệp trong phòng họp, lòng thầm nghĩ làm bên kỹ thuật hình sự thật không tệ, không chỉ có thể cảm nhận được niềm vui điều tra “phóng ngựa vung đao”, lại không cần phải thức suốt đêm không ngủ như một cảnh sát điều tra.

“Về cơ bản, trong vụ án này có thể loại trừ tình nghi với chủ xe Dư Quang.” Phó giám đốc Vương Kiệt giở tập tài liệu điều tra dày cộp trước mắt, phát biểu, “Đây không chỉ là vấn đề trực giác của nhân viên điều tra chúng ta, mà ngay cả các phương pháp điều tra bí mật của chúng ta cũng không phát hiện thấy điểm nào bất thường ở anh ta. Vụ này rất ồn ào, lại thêm chiêu đánh rắn động cỏ của chúng ta, không thể nào có chuyện anh ta vẫn bình chân như vại được.”

“Còn nữa, từ góc độ của video theo dõi, cũng không thấy có vấn đề gì.” Trình Tử Nghiên giơ bảng biểu trong tay lên, nói, “Thời gian để anh ta lái xe từ điểm lắp camera số 1 sang điểm lắp camera số 2 là 20 phút, nếu lái xe theo quy định hạn chế tốc độ thì mất khoảng 20 phút mới hoàn thành lộ trình đó.”

“Điều đó có nghĩa là anh ta đã lái xe vượt tốc độ.” Phó giám đốc Vương nói.

Trình Tử Nghiên gật đầu, đáp: “Nói cách khác, bất kể anh ta lái xe kiểu nào thì cũng không có thời gian dừng xe lại mà làm chuyện gì đó.”

Nghe mọi người nói, về cơ bản tôi đã nắm bắt được các thông tin mà mọi người họp bàn trước khi tôi đến tổ chuyên án. Xem ra nhờ kỹ thuật điều tra bản đồ của Trình Tử Nghiên, tổ chuyên án đã tìm thấy chiếc xe liên quan đến vụ án, chủ xe tên là Dư Quang nhưng thông qua các chứng cứ về điều tra hình ảnh khách quan và điều tra sơ bộ ở vòng ngoài thì đã loại trừ khả năng tình nghi anh ta dừng xe gây án sau khi xảy ra vụ tai nạn.

Tôi nhìn kết quả xét nghiệm DNA, quả thực thấy một tiêu đề trong tài liệu xét nghiệm: mẫu xét nghiệm số 17, vết máu - Du Quang. Thế là tôi cắt lời: “Kết quả xét nghiệm DNA cũng loại trừ Du Quang.”

Lúc này, mọi người trong tổ chuyên án mới phát hiện tôi đã có mặt tại phòng họp từ bao giờ.

“DNA?” Trần Thi Vũ ngồi cạnh tôi không nén nổi sự tò mò, hỏi nhỏ: “Có kết quả xét nghiệm DNA rồi à? Chứng tỏ được vấn đề gì không?”

“Chuyện này... đợi lát nữa nói sau!” Tôi cảm thấy chuyện này nói ra rất dài dòng, không thể biểu đạt rõ ràng bằng một, hai câu được.

Phó giám đốc Vương thấy chúng tôi bàn chuyện thì gật đầu, nói với đồng chí cảnh sát giao thông bên cạnh: “Bất kể vụ án tiến triển ra sao vẫn có chứng cứ chứng minh Dư Quang liên quan đến vụ tai nạn giao thông này, vụ án buộc phải giao cho cảnh sát giao thông các cậu điều tra tường tận. Thứ nhất là điều tra về tình trạng uống rượu trong ngày xảy ra tai nạn, bởi vì không có điều kiện test nồng độ cồn trong máu nên về phương diện điều tra phải làm thật kĩ cho tôi. Thứ hai là vết xước trên thân xe của Dư Quang và cả vảy sơn dính trên xe đạp điện của Hồng Manh Nhiễm, lập tức tiến hành giám định dấu vết, để khép tội gây tai nạn giao thông cho Dư Quang.”

“Điều tra Dư Quang tình nghi liên quan đến tội lái xe gây nguy hiểm, tội danh này không có vấn đề gì.” Tôi xen lời, “Nhưng tội lái xe gây tai nạn, điều này, e rằng không đủ chứng cứ.”

“Vi phạm luật lệ giao thông để xảy ra tai nạn nghiêm trọng gây thương tích nặng, dẫn đến tử vong, chính là liên quan đến tội gây tai nạn giao thông rồi.” Một cảnh sát giao thông lên tiếng “Nếu xe cơ giới và xe thô sơ xảy ra va chạm, thì xe cơ giới phải chịu toàn bộ trách nhiệm hoặc chịu trách nhiệm chính, phải truy cứu trách nhiệm hình sự với người điều khiển xe cơ giới. Trong vụ án này, Dư Quang đã tháo chạy sau khi gây tai nạn, nên anh ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm theo pháp luật, như thế sao lại nói là không đủ chứng cứ được chứ?”

Tôi cười bảo: “Anh cũng nói rồi đấy thôi, tiền đề phải là những tai nạn giao thông nghiêm trọng gây ra thương tích nặng hoặc tử vong. Nhưng người bị nạn trong vụ án này là Hồng Manh Nhiễm lại không hề tử vong vì tai nạn giao thông. Tuy vụ tai nạn này khiến nạn nhân bị gãy chân, xây xước toàn thân, nhưng căn cứ vào tiêu chuẩn giám định mức độ tổn thương trên cơ thể người” thì những tổn thương như vậy không thể coi là thương tích nặng. Nếu kết luận cho thấy không có ai bị thương tích nặng hoặc tử vong thì đương nhiên không thể định tội.”

“Ý của anh là thông qua kết quả khám nghiệm pháp y đã xác định được rõ ràng đây không phải vụ tai nạn giao thông?” Phó giám đốc Vương hỏi.

Tôi gật đầu, đáp: “Nói chính xác hơn thì đây là vụ tai nạn giao thông, nhưng sau vụ tai nạn giao thông thì đã xảy ra một vụ án giết người. ”

Phó giám đốc Vương cau mày, nhưng nét mặt dường như lại giãn ra thoải mái hơn, ông ta hỏi: “Căn cứ vào đâu?”

Tôi hiểu tâm trạng của Phó giám đốc Vương, vụ án này đã xác định rõ là án mạng, tuy rằng sau đây còn rất nhiều việc phải làm nhưng dẫu sao như thế vẫn tốt hơn là chưa xác định được tính chất vụ án. Chí ít đã có câu trả lời cho người nhà nạn nhân, cho nạn nhân và cho quần chúng nhân dân.

“Đến lượt tôi phát biểu chưa?” Tôi chỉ vào mình.

Phó giám đốc Vương gật đầu: “Hiện giờ ý kiến của anh là ý kiến then chốt nhất của cả chuyên án này.” "!

Nói xong, ông ta nhường vị trí phát ngôn cho tôi.

Tôi sao chép ảnh chụp khám nghiệm tử thi trong USB vào máy tính, rồi phóng ra màn chiếu trong phòng tổ chuyên án.

“Đây là trán của nạn nhân Hồng Manh Nhiễm.” Tôi lấy bút chỉ laser chiếu vào vết thương hình chùm tia trên tấm ảnh, giải thích, “Nói cho chính xác thì tổn thương ở chỗ này không nghiêm trọng lắm, nhưng vì kết cấu xương sọ của Hồng Manh Nhiễm không giống với đại đa số người thường, xương sọ phần này rất mỏng, chỉ cần một cú tấn công cũng đủ trực tiếp dẫn đến chấn thương sọ não và tử vong. Đây là vết thương chí mạng, có điều đây là loại vết thương điển hình do vật tày gây ra, chứ không phải tốn thương va chạm một lầ