← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 5 CÁI CHẾT CỦA TRẠCH NAM

Ngu xuẩn và tàn nhẫn là một vài hiện tượng ở nơi này, cho nên ngu xuẩn, cho nên tàn nhẫn, thế mà lại có nguyên nhân khác. [*]

- Lão Xá -

1

Tôi cầm ổ cứng bước vào văn phòng, ngồi cạnh Trình Tử Nghiên đang bận rộn liên tục chuyển đổi các hình ảnh trong video lấy từ camera, rồi nói với cô bằng giọng hết sức áy này: “Công an thành phố bên đó phản hồi lại bảy cái.”

Sắc mặt Trình Tử Nghiên càng khó coi, gương mặt đỏ phừng phừng như thể phải cố nhịn một câu, ép buộc bản thân không được nói ra.

“Không phải chứ! Chỗ này đã hơn 30 cái, họ muốn Tử Nghiên chết vì mệt à?” Trần Thi Vũ đứng dậy, lầm bầm mắng, “Tử Nghiên có phải thần tiên đâu, dù có bản lĩnh lớn thế nào thì cũng không thể theo kịp.”

Trình Tử Nghiên nhìn Thi Vũ, vẻ mặt biểu lộ sự cảm kích.

[*] Trạch nam là những chàng trai ngại giao tiếp, lười vận động, chỉ thích ru rú ở nhà ôm điện thoại, máy tính, sách vở để thỏa mãn các nhu cầu hoặc sở thích của bản thân.

[*] Là một câu văn trích trong truyện dài “Lạc đà Tường Tư” của Lão Xá, câu văn này mang ý nghĩa: Người ta cho rằng ngu xuẩn và tàn nhẫn là hiện tượng vốn có ở nơi này, cho nên con người ở đây mới ngu xuẩn và tàn nhẫn như thế, tuy nhiên khi tìm hiểu mới vỡ lẽ thì ra họ ngu xuẩn và tàn nhẫn còn do nguyên nhân khác.

Công an thành phố càng ngày càng đi sâu điều tra vụ Thượng Quan Kim Phượng, nhưng lại chẳng khác gì lún vào vũng sình lầy. Cho đến thời điểm hiện tại đã điều tra ra số đàn ông có biểu hiện quan hệ nam nữ bất chính với Thượng Quan Kim Phượng lên tới con số 35. Số người càng nhiều thì càng tạo ra nhiều áp lực đối với tổ chuyên án vốn đã chẳng có bao nhiêu nhân sự. Số lượng đàn ông càng ngày càng nhiều, không những thế còn không ngừng tăng lên, rất khó phục hồi nguyên dạng hoàn chỉnh quỹ đạo hành động của từng người, cho nên công an thành phố đành phải chuyển một phần áp lực này sang bộ phận điều tra phá án qua hệ thống camera giám sát, hy vọng có thể lần theo manh mối thông qua các hình ảnh lưu lại trong camera, từ đó xác định quỹ đạo hành động của những người đàn ông này tại thời điểm quanh ngày 10 tháng 9.

Nhưng chuyện này đâu dễ dàng như thế! Video lấy từ camera càng ngày càng nhiều, các manh mối cần sắp xếp cũng càng ngày càng phức tạp hơn, điều đó khiến Trình Tử Nghiên thường ngày vẫn luôn tươm tất, sạch sẽ mà sáng nay còn quên chải đầu.

Thấy Trình Tử Nghiên dần trở nên tiều tụy, Lâm Đào cũng không nhịn nổi, bảo: “Chẳng phải bên Công an thành phố cũng có chi đội điều tra phá án dựa trên camera giám sát hay sao? Vì sao nhiệm vụ nào cũng đổ lên đầu Tử Nghiên thế?”

“Công an thành phố là cơ quan thụ lý án trực tiếp, cho nên ngày nào họ cũng phải xử lý vô số các vụ án lớn nhỏ. Các vụ án giết người phóng hỏa thì ít thôi, nhưng các vụ trộm cắp, cướp giật thì nhiều không đếm xuể.” Tôi thanh minh giúp các đồng nghiệp bên Công an thành phố, “Thế nên tôi cảm thấy nếu Tử Nghiên có thời gian thì có thể bỏ chút công sức ra giúp họ.”

“Sáng sớm tôi đến đã thấy Tử Nghiên cắm cúi làm việc rồi.” Lâm Đào rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của tôi, “Ngày nào cô ấy cũng là người cuối cùng rời khỏi văn phòng, mấy ngày nay đều ở lại làm thêm giờ. Tử Nghiên, vụ này chúng ta không nhận nữa, chỉ cần còn núi xanh lo gì thiếu củi đốt, nói gì thì nói cũng không thể để bản thân kiệt sức vì làm việc được!”

“Thế... cũng được.” Tôi cảm thấy rất áy náy, nên đành nhượng bộ, “Bản thân công việc này đã mang tính mò kim đáy bể, cần bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, nhưng xác suất tìm thấy manh mối lại thấp. Dạo này để bản thân nghỉ ngơi chốc lát cũng tốt.”

“Tôi không sao.” Trình Tử Nghiên cúi đầu đáp, trở thành tiêu điểm thảo luận của mọi người, đặc biệt là Lâm Đào còn ra sức nói đỡ cho cô, khiến sắc mặt Trình Tử Nghiên càng thêm ứng đỏ, “Trưởng khoa Lâm... tôi không sao.”

“Bàn đến đây mới thấy người phụ nữ kia quả là tinh lực sung mãn!” Hàn Lượng thấy không khí trong phòng hơi gượng gạo, thì vừa xoay điện thoại di động Nokia trong tay vừa lái sang chủ đề khác, “Cô ta khác gì xe buýt công cộng huyền thoại đâu chứ?”

“Xe buýt công cộng? Cái quỷ gì vậy?” Trần Thi Vũ nhíu mày.

“Chính là tên gọi mang ý châm biếm dành cho những cô gái có đời sống tình cảm buông thả đấy!” Hàn Lượng giải thích.

"Ồ!” Trần Thi Vũ châm chọc, “Nếu nói vậy thì những gã đàn ông có quan hệ với Thượng Quan Kim Phượng cũng được gọi là xe buýt công cộng nhỉ?”

Dạo này Hàn Lượng nói gì dường như cũng đều chọc giận Tiểu Lông Vũ. Lần này cậu ta lại chạm phải họng súng nên vội vàng cười cầu hòa: “Tôi sai rồi, cách gọi đó đúng là không phù hợp.” ”

“Cùng lúc có nhiều bạn tình, nhưng nếu đôi bên đều tự nguyện, chỉ cần không gây tổn thương cho người khác, thì đâu liên quan gì đến ai.” Trần Thi Vũ rõ ràng không có vẻ gì là đang nói đùa, “Còn nếu gây tổn thương cho người khác, thì trách nhiệm phải do hai bên cùng gánh vác, chẳng liên quan gì đến chuyện đàn ông hay đàn bà. Nhưng bất kể thời cổ đại hay hiện đại, hễ xảy ra chuyện này, phần lớn đều nhắm vào phụ nữ, xưa bị dìm lồng heo, nay đánh ngay giữa phố. Trong khi đó, đàn ông cũng làm sai y chang thì đến bóng dáng cũng mất dạng, qua loa vài lời đã được tha thứ. Đàn ông ngoại tình gọi là phong lưu, đa tình, như thể đó là sai lầm mà mọi đàn ông trên đời đều mắc phải, còn phụ nữ ngoại tình lại nghiến răng nghiến lợi nhục mạ họ là đồ đàn bà lăng loàn, chỉ muốn lôi họ ra diễu phố thị chúng... Đúng là phân biệt đối xử quá thế!”

“Tôi đồng ý.” Trình Tử Nghiên gật đầu đồng tình.

“Nghe thế thì đúng là phân biệt đối xử thật, nhưng các cô bảo tôi mang tư tưởng truyền thống quá mức cũng được, tôi vẫn cho rằng không thể chấp nhận được chuyện cùng lúc có nhiều bạn tình.” Đại Bảo cảm thán, “Chỉ riêng việc vun đắp cho một mối quan hệ tình cảm đã chết mệt, không hiểu trái tim phải rộng lớn cỡ nào mới có thể dung nạp được nhiều người như thế.”

“Tôi nhớ có một tác gia từng viết, tình dục chỉ nên là phương thức dùng hành động để biểu đạt tình yêu khi mà ngay cả việc dùng lời nói cũng không thể biểu đạt được hết tình yêu của mình.” Lâm Đào chợt cười thẹn thùng, “Tôi cũng thuộc tuýp đàn ông bảo thủ, yêu một người là đủ rồi.”

“Tôi cũng thế.” Tôi giơ tay.

Trong số bốn người đàn ông ngồi ở văn phòng đã có ba cánh tay giơ lên, chỉ còn một mình Hàn Lượng lẻ loi.

Trần Thi Vũ như thể vô tình liếc sang cậu ta. Hàn Lượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Lâm Đào ra vẻ già đời vỗ vai Trần Thi Vũ, rồi chuyển đề tài câu chuyện: “Ừm, Lão Tần, tôi xem thông báo về ý kiến quần chúng vừa đăng ngày hôm nay, thấy có một thông báo liên quan đến pháp y.”

“Cái nào?” Tôi liền căng thẳng, vội hỏi.

Công tác thường ngày của chúng tôi bận rộn, nhưng tranh thủ lúc đỡ bạn, chúng tôi đều không quên duy trì các tài khoản phương tiện truyền thông cá nhân [*] . Mục đích chỉ có một, chính là cố gắng giải đáp một vài vấn đề liên quan đến pháp y trong điểm nóng dư luận. Sử dụng phương tiện truyền thông cá nhân trong vài năm nay, tôi dần dần ý thức được rằng việc mà chúng tôi đang làm vẫn rất có ý nghĩa. Phần lớn các sự kiện điểm nóng của dư luận đều liên quan đến thương vong của con người, mà đại bộ phận lời đồn thổi cũng bắt nguồn từ những chi tiết liên quan đến thương vong. Đại bộ phận quần chúng không hiểu biết các kiến thức về pháp y học, điều này trở thành cơ hội cho những kẻ bịa đặt, rêu rao thông tin sai lệch thừa nước đục thả câu.

Bởi thế mục đích tôi sử dụng phương tiện truyền thông cá nhân chính là không để những lời đồn thổi tấn công vào chuyên ngành của tôi, điều này giống như không thể để ngoại bang xâm lược mảnh đất quê hương vậy.

Lâm Đào chỉ thông báo ý kiến quần chúng mà mình đang đọc.

[*] Phương tiện truyền thông cá nhân: là các phương tiện truyền thông mạng xã hội như Facebook, Youtube, Instagram, Wechat...

Tiêu đề bên trên là “Trường bồi dưỡng học hè huyện Long Đông xảy ra vụ tử vong bất thường, người nhà tập trung vây chặn trường học”.

“Lại là vụ gây náo loạn trường học à?” Lâm Đào thở dài.

Tôi đọc xong thông báo ý kiến quần chúng, mới nêu ý kiến: “Đây là trường học không chính quy, nói trắng ra thì chỉ là một công ty đăng ký triển khai hoạt động gọi là “trại hè.”

“Trại hè toàn quốc sao?” Đại Bảo cầm thông báo ý kiến quần chúng, vừa đọc vừa hỏi.

Tôi lấy điện thoại di động, mở Weibo, nhận định: “Xem tình hình hiện giờ thì vẫn chưa trở thành tiêu điểm, nhưng có khả năng sẽ trở nên chủ đề nóng. Vấn đề then chốt là người đăng weibo chỉ thẳng ra rằng giám định pháp y của chúng ta mập mờ không rõ ràng, điều này chúng ta cũng không thể nghe một tai liên tin, vẫn phải đi tìm hiểu tình hình một chút.”

Sở Công an tỉnh luôn có quyền hạn giám sát, đôn đốc và quản lý chất lượng với các giám định pháp y của công an toàn tỉnh, dư luận trên mạng đã chỉ thắng ra vấn đề tồn tại trong giám định pháp y, thì bộ phận pháp y của Sở Công an tỉnh cũng có thể tham gia tiến hành giám sát, thẩm tra trước khi đương sự đưa ra yêu cầu giám định lại.

Sau khi thực hiện hết tất cả các thủ tục liên quan, được sự ủng hộ của thầy Trần, tôi cùng Đại Bảo vội vàng ngồi xe đến huyện Long Đông.

Hiếm lắm mới có dịp chỉ ba người trên xe, tôi hỏi Hàn Lượng: “Quan hệ giữa cậu và Tiểu Lông Vũ đã hòa hoãn hơn chưa? Sao lại bắt đầu châm chọc nhau thế?”

“Tôi không châm chọc cô ấy, chỉ có cô ấy luôn châm chọc tôi thôi nhé!” Hàn Lượng cười gượng.

“Chẳng lẽ cậu không giải thích, thanh minh với cô ấy được sao? Thực ra cậu... bạn gái cũng đâu nhiều như cô ấy tưởng.” Tôi hỏi.

“Sao tôi phải giải thích với cô ấy? Cô ấy đâu là gì của tôi.” Hàn Lượng hờ hững đáp.

Tôi nghĩ cũng phải, liền nói: “Đúng là cô ấy chẳng phải là gì của cậu, nhưng chuyện này can hệ đến vấn đề mối quan hệ hài hòa giữa các thành viên trong tổ điều tra chúng ta.”

“Tôi thấy khá là hài hòa mà, dẫu sao tôi cũng không chấp nhặt cô nhóc nít ranh ấy.” Hàn Lượng nhếch miệng cười.

“Trần Thi Vũ là cô nhóc nít ranh?” Đại Bảo đẩy gọng kính, nói, “Ba chúng ta hợp sức lại cũng chưa chắc đánh thắng được cô ấy đâu đấy!”

Trung đội kỹ thuật thuộc đại đội hình sự của Công an huyện Long Đông đã nhận được thông báo của Sở Công an tỉnh, lúc này đang đợi chúng tôi trong phòng họp của trụ sở Công an huyện. Vì quyền hạn thẩm định của chúng tôi chỉ giới hạn ở phạm vi giám định pháp y, cho nên cũng không thông báo với các đồng nghiệp thuộc bộ phận điều tra.

Bác sĩ pháp y của Công an huyện Long Đông họ Triệu, thấy chúng tôi đến, bác sĩ Triệu rất phấn khởi, anh vui vẻ chào hỏi: “Nếu các anh không chủ động đến thì chúng tôi cũng phải mời các anh đến giúp. Vụ này... quả thật không ngon ăn chút nào.”

“Xem ảnh trước đã cho chúng tôi biết tình hình khám nghiệm tử thi, rồi mới tính tiếp.” Tôi mỉm cười, cùng Đại Bảo ngồi quanh bàn tròn hội nghị.

Một bác sĩ thực tập dùng máy chiếu phóng to các slide trình chiếu. Bác sĩ Triệu tóm tắt ngắn gọn tình hình khám nghiệm tử thi: “Nạn nhân là nữ, 15 tuổi, đang trong giai đoạn nghỉ hè chuyển từ cấp II lên cấp III, được bố mẹ gửi đến trại hè. Hai mươi ngày trước, tức ngày 28 tháng 8, cách thời điểm kết thúc trại hè hai ngày, trong một tiết học, nữ sinh này đã xảy ra mâu thuẫn lời qua tiếng lại với giáo viên đứng lớp, giáo viên đã ném cục lau bảng đế nhựa về phía nữ sinh đó, không ngờ lại ném trúng trán...”

“Lại là một vụ chấn thương sọ não.” Đại Bảo nói.

Bác sĩ Triệu chưa hiểu ngọn ngành, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đúng thế!”

“Không có gì, anh cứ nói tiếp, ý của Đại Bảo là vụ án mà chúng tôi mới tiếp nhận gần đây cũng là một vụ chấn thương sọ não.” Tôi cười cười, giải đáp thắc mắc trong đầu bác sĩ Triệu.

“Cậu bảo có quỷ dị không cơ chứ!” Đại Bảo nói, “Ở khoa phụ sản viện Y có một tin đồn, nói là sinh con ấy mà, có đợt toàn con trai, có đợt lại toàn con gái, đó là bởi giới tính của mỗi chiếc thuyền kéo đến không giống nhau. Giờ sao đến cả bác sĩ pháp y tiếp nhận vụ án cũng như vậy nhỉ?”

“Bớt mê tín đi!” Tôi đập vào gáy Đại Bảo một cái.

Bác sĩ Triệu ngừng giây lát như thế bị câu nói vừa rồi ngắt mạch tư duy, lát sau mới tiếp tục: “Qua kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy toàn bộ chấn thương của nạn nhân tập trung ở phần đầu.”

Trên màn hình phóng to mấy bức ảnh chụp da đầu, hộp sọ và nội sọ của nạn nhân.

Bác sĩ Triệu tiếp tục trình bày: “Phần trán bên trái của người chết bị xuất huyết dưới da kèm theo xây xước, nhưng xương sọ phía dưới không bị gãy, nội sọ không xuất huyết, các mô não không bị bầm giập. Tuy nhiên mô não phía phải của thùy trán bị bầm giập một lượng nhỏ, xuất huyết lượng nhỏ. Da đỉnh đầu cũng có một khoảng xuất huyết dưới da kèm các vết xây xước, xương sọ phần đỉnh thùy thái dương có đường gãy xương rất dài bắt đầu chạy từ phía phải ụ chẩm ngoài đến tận phía phải đường gáy trên, ở đó có hiện tượng chảy máu dưới nhện và xuất huyết màng cứng trên diện rộng. Da đầu phần trái xương chẩm cũng có một khoảng rộng bị xuất huyết kèm xây xước, nhưng xương sọ phía dưới lại lành lặn tuy rằng vẫn có lượng nhỏ mô não bị giập và xuất huyết.”

“Chấn thương sọ não là chấn thương sọ não, nhưng có vẻ hơi nhiều vết thương, đợi tôi sắp xếp các thông tin chút đã!” Đại Bảo vừa trợn mắt vừa nói.

“Sau đó các anh kết luận thế nào?” Tôi hỏi, “Xem điểm nóng dư luận thì vấn đề chủ yếu mà người nhà nạn nhân nảy sinh ý kiến với cơ quan công an là giám định pháp y mập mờ không rõ ràng. ”

“Nói thế thì oan quá!” Bác sĩ pháp y Triệu phản bác, “Chúng tôi làm theo trình tự, lấy mẫu nội tạng của người chết đưa sang Đại học Y Long Đông tiến hành xét nghiệm bệnh lý tế bào, bởi vì các mô não bị xuất huyết diện rộng mà, cho dù có các thương tổn vì nguyên nhân bên ngoài thì cũng cần loại trừ các bệnh về mạch máu não tiềm ẩn bên trong. Chúng tôi không đủ khả năng xét nghiệm bệnh lý tế bào nên phải đưa sang bên trường đại học. Nhưng kết quả của bên trường cũng vừa mới có, đã loại trừ được trường hợp bản thân người chết đang mắc bệnh. Hơn nữa chúng tôi vẫn chưa công bố kết quả giám định pháp y cơ mà, sao lại nói chúng tôi mập mà không rõ ràng được chứ?”

“Cũng bình thường thôi! Chuyện gì mà chẳng muốn gây phiền cho công an, dễ lăng xê bản thân mà, nhưng muốn gây khó dễ thì cũng phải có cái cớ chứ.” Đại Bảo nói.

“Cũng không hẳn vậy!” Tôi nói, “Suy cho cùng vụ việc cũng đã xảy ra hơn 20 ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa có kết luận, đó là điểm không đúng của chúng ta.”

“Nhưng khi chúng tôi thụ lý giám định thì đã hẹn thời gian nhận kết quả là sau 30 ngày làm việc cơ mà? Chúng tôi không hề sai hẹn” Bác sĩ Triệu không phục.

Tôi gật đầu, không tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, chỉ hỏi: “Chưa công bố kết quả là chưa công bố kết quả, nhưng sao họ lại nói chúng ta mập mờ không rõ ràng?”

Cậu thực tập sinh đang đứng một bên phát slide đỏ mặt nói: “Họ hỏi tôi lúc đang khám nghiệm tử thi, tôi chỉ nói bị chấn thương sọ não dẫn đến tử vong, ngoài ra không nói gì khác. Có khả năng họ cho rằng tôi trả lời như vậy là mập mờ không rõ ràng.”

“Ồ, có khả năng đây là nguyên nhân.” Tôi nói, “Nhưng quá trình xảy ra sự việc này chắc chắn tương đối phức tạp, nếu không người nhà của người chết đã chẳng đến nỗi cứ khúc mắc mãi vấn đề giám định pháp y, đúng không? Khi nãy đang kể diễn biến sự việc thì Đại Bảo cắt ngang lời bác sĩ Triệu. Bị cục lau bảng đế nhựa ném trúng trán, sau đó thì sao nữa?”

“À, đúng rồi, chẳng trách tôi cứ cảm thấy mình chưa kể hết.” Bác sĩ Triệu vỗ vỗ trán mình, nói, “Vì đang ở trại hè, có rất nhiều người chứng kiến nên tình hình điều tra tương đối chi tiết. Sau khi bị ném trúng trán, học sinh đó gục luôn xuống bàn, mọi người còn tưởng là bị ném trúng mắt. Lát sau, học sinh đó bắt đầu lảo đảo đứng dậy từ bàn học, giống như sắp ngã đến nơi. Lúc ấy, thầy giáo đã hơi sợ, liền gọi hai người mang cáng đến đưa học sinh đó xuống tầng, chuyển vào xe bán tải chuyên vận chuyển các vật dụng phục vụ việc ăn uống ngủ nghỉ cho trại hè, chạy về phía bệnh viện huyện.”

“Không gọi cho 120 [*] sao?” Tôi thắc mắc.

“Gọi rồi, sau khi hỏi địa điểm, 120 nói rằng phải ba mươi phút sau họ mới đến được. Địa điểm tổ chức trại hè và bệnh viện huyện lại vừa vặn nằm ở hai đầu của huyện, cách nhau khá xa.” Bác sĩ Triệu nói, “Cho nên người phụ trách trại hè quyết định tự mình đưa học sinh đó đến bệnh viện, như thế có thể tiết kiệm được một nửa thời gian. Nhưng khi hai học sinh khiêng cáng xuống tầng thì lại tuột tay làm rớt cáng khiến học sinh đó rơi xuống cầu thang, đập gáy xuống đất. Hai học sinh này liền lôi bạn trở lại cáng, khiêng tiếp ra xe bán tải. Người phụ trách trại hè trực tiếp lái xe, nhưng chưa đi được bao xa thì chiếc xe này xảy ra tai nạn, va chạm với chiếc xe con chạy ngược hướng. Tuy người trong xe không bị thương nhưng các học sinh đi theo xe đưa nạn nhân đến bệnh viện kể rằng, lúc đó đầu của nạn nhân đập vào vách thùng xe theo quán tính. Không lâu sau, 120 cũng đến nơi, nhưng nạn nhân đã không còn dấu hiệu sinh tồn.”

[*] 120 là số điện thoại khẩn cấp gọi cứu thương ở Trung Quốc.

Tôi và Đại Bảo nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, Đại Bảo nói: “Đứa trẻ đó... đúng là xui tận mạng!”

“Đúng thế!” Bác sĩ Triệu nói, “Giờ mới đến vấn đề rắc rối, vấn đề mà người nhà nạn nhân quan tâm nhất chính là nạn nhân bị cục lau bảng đế nhựa ném trúng đầu, bị ngã đập đầu xuống đất, bị đập đầu vào thùng xe, cả thảy ba lần chịu lực tác động vào đầu, mà có vẻ lần nào chấn thương cũng không hề nhẹ, vậy xin hỏi, lực tác dụng của lần va chạm nào khiến nạn nhân tử vong?”

“Mà... mà sao thầy giáo có thể phạt học sinh kiểu đó nhỉ? Còn nữa, một cô bé gầy yếu như thế mà hai người khiêng cáng cũng không khiêng nổi sao? Vô dụng đến thế cơ à?” Đại Bảo vẫn đang thương xót nạn nhân.

“Hai người khiêng cáng là hai nữ sinh còn gầy yếu hơn cả nạn nhân.” Bác sĩ Triệu trả lời, “Trại hè đó là lớp học nữ đức [*] gì đó, nên cả học sinh và giáo viên đều là nữ.”

“Nữ đức ư?” Đại Bảo như chưa bao giờ nghe thấy danh từ này, “Nữ đức là cái thứ quỷ tha ma bắt gì thế?”

“Cho nên là nếu giáo viên ném gây ra cái chết của học sinh thì nhà trường phải chịu toàn bộ trách nhiệm, giáo viên còn phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu người khiêng cáng làm rơi nạn nhân gây ra tử vong thì trách nhiệm của nhà trường tương đối nhẹ. Còn nếu do tai nạn giao thông dẫn đến chết người thì đơn vị bảo hiểm phải có trách nhiệm bồi thường.” Tôi nói, “Đối với người nhà nạn nhân thì trường hợp một và trường hợp ba đều được, sợ nhất là rơi vào trường hợp hai.”

[*] Nữ đức (đức hạnh của người phụ nữ): ở đây chỉ “tam tòng tứ đức”.

“Bất kể người nhà nạn nhân có hài lòng hay không thì chúng tôi chỉ cần cố gắng thực hiện một cách khách quan và công bằng là được.” Bác sĩ Triệu nói, “Nhưng để hoàn toàn nắm rõ lực tác dụng dẫn đến tử vong lại hơi khó.”

“Tìm ra vết thương chí mạng trong đa chấn thương đúng là rất khó. Hơn nữa còn phải xem tình hình cụ thể của vụ án, chứ không phải mọi vụ án đều có thể phân tích một cách rõ ràng.” Tôi nói, “Nhưng có một số vụ án mà tình trạng chấn thương của nạn nhân đặc biệt thì cũng không hẳn không có khả năng phân tích rõ ràng, ví dụ như vụ án này.”

“Những chấn thương ở các vị trí khác đều rất nhẹ, không đủ gây ra cái chết.” Bác sĩ Triệu nói, “Từ tình trạng nội sọ có thể thấy phía dưới đường gãy xương từ phần bên phải đỉnh đầu của người chết xuyên xuống có lượng xuất huyết lớn, cho nên chúng tôi cho rằng chỗ gãy xương này chính là nguyên nhân chí mạng.”

Tôi gật đầu biểu thị sự đồng ý.

“Da đầu có ba chỗ bị tổn thương, tương đương với ba lần chịu lực.” Bác sĩ Triệu nói tiếp, “Kết hợp với kết quả điều tra thì thấy tổn thương ở trán bên trái là do đập trúng. Tổn thương ở phần chẩm, cùng phần trán tương ứng bị giập não, đây là tổn thương dội đối diện [*] , cho nên tổn thương ở chỗ này là do bị rơi từ cáng xuống. Vị trí đỉnh đầu không dễ bị ảnh hưởng bởi cú rơi, cho nên chỗ tổn thương ở da đỉnh đầu là do va chạm với vách thùng xe trong lúc nằm ngửa. ”

“Ừm, chẩn đoán không có vấn đề gì, tình trạng tổn thương trên da đầu hoàn toàn trùng khớp với tình hình điều tra.” Tôi nói.

“Nhưng khi tách da đầu, lại thấy một chỗ gãy xương trên xương sọ, chấn thương này hình thành như thế nào vẫn là vấn đề khiến chúng tôi nghi hoặc.” Bác sĩ Triệu nói, “Trên đường gãy xương, khe rộng nhất là phần chịu lực. Khe rộng nhất trên đường gãy xương ở phần đầu nạn nhân nằm ở chính giữa đường gãy xương. Mà chỗ này cách chỗ xuất huyết dưới da trên đỉnh đầu khoảng năm, sáu cen-ti-mét. Tổn thương da đầu cách đường gãy xương gần nhất chính là vết thương do va chạm ở đỉnh đầu, nhưng nó lại không hoàn toàn đối ứng. Bởi thế chúng tôi vẫn nghiêng về khả năng va chạm trên đỉnh đầu dẫn đến cái chết, tuy nhiên lại không dám chắc.”

[*] Tổn thương dội đối diện là chỉ phần đầu đang lúc chuyển động nhanh đột nhiên giảm tốc, dẫn đến phần da đầu, xương sọ, mô não tiếp đất bị tổn thương, xuất huyết, đồng thời các mô não ở vị trí đối ứng với vị trí tiếp đất cũng bị tổn thương, xuất huyết do va chạm với vách nội sọ theo tác dụng quán tính, nhưng da đầu ở vị trí đối ứng đó lại không bị tổn thương. Các vận động giảm tốc đột ngột có thể kể đến như bị va đập, bị ngã, bị rơi xuống...

“Đã không đối ứng thì không thể nói đường gãy xương này gây ra do tác dụng trực tiếp của ngoại lực.” Tôi nói.

“Vậy đường gãy xương này từ đâu mà có?” Bác sĩ Triệu thắc mắc.

“Do cả chỉnh thể bị biến dạng chứ sao!” Đại Bảo nói, “Gãy xương do chính thể xương sọ biến dạng! Xương sọ là một hình cầu, trong trường hợp hai mặt của xương sọ đồng thời chịu lực, thì khối cầu đó xảy ra tình trạng biến dạng cả chỉnh thể, chiều dài Cơ sở của hướng chịu lực ngắn lại, trong khi chiều dài cơ sở của hướng chịu lực theo phương thẳng đứng lại dài ra. Chiều dài cơ sở theo phương thẳng đứng trở nên dài hơn khiến xương sọ phải chịu ứng suất kéo [*] , khi ứng suất kéo vượt quá phạm vi chịu đựng của xương sọ thì xương sẽ bị kéo gãy. Đối với trường hợp gãy xương do biến dạng chỉnh thể, thông thường chỗ xương gãy không phải chỗ trực tiếp chịu lực, khe rộng nhất trên đường gãy xương chỉ là đoạn xương sọ dễ bị kéo gãy nhất mà thôi, chứ đó không phải điểm chịu lực.”

“Điều này tôi biết, tôi từng tham gia một khóa học có liên quan.” Bác sĩ Triệu gãi đầu, nói, “Có điều nói thật là vẫn chưa hiểu rõ lắm. Vả lại gãy xương do biến dạng chỉnh thể không phải đều xảy ra ở đáy sọ hay sao?”

“Cũng không hẳn.” Đại Bảo tiếp tục giải thích, “Nguyên nhân khiến trường hợp xương gãy do biến dạng chỉnh thể dễ xảy ra ở đáy sọ là bởi chất xương ở đáy sọ mỏng, không chịu nổi ứng suất kéo quá lớn. Nhưng cơ thể mỗi người không giống nhau, phương thức chịu lực không giống nhau và nạn nhân đang ở tư thế nào khi chịu lực không giống nhau sẽ dẫn đến vị trí gãy xương không giống nhau. Tương tự xương đáy sọ, xương thái dương cũng rất mỏng nên cũng dễ bị gãy do chịu ứng suất kéo.”

[*] Ứng suất kéo: là trạng thái ứng suất khi vật chịu tác động kéo căng hướng trục, là lực phản tác dụng của một vật đối với ngoại lực khiến cho vật thể đó có xu hướng bị kéo căng. Một vật thể bị kéo căng cả hai đầu thì ứng lực chống lại lực kéo men theo hướng tuyển đường chiều dài cơ sở của nó chính là ứng suất kéo. Khi vật thể bị kéo bằng hai lực ngược chiều nhau, thì phần lớn các vật thể sẽ bị đứt ở một giới hạn ứng suất nào đó.

“Phương thức chịu lực không giống nhau sao?” Bác sĩ Triệu trầm ngâm.

“Đúng thế!” Đại Bảo nói, “Phương thức chịu lực của xương sọ biến dạng chỉnh thể có rất nhiều loại, ví dụ như một mặt xương sọ giảm tốc vận động chịu lực, hai mặt xương sọ chịu lực, xương sọ liên tục chịu lực, cục bộ xương sọ dạng trong cong ngoài vòng chịu lực...”

Tôi xua tay cắt đứt màn đọc thuộc lòng của Đại Bảo: “Không cần nói chi tiết về điều này! Tóm lại, khi xương sọ chịu lực dẫn đến biến dạng chỉnh thể và gãy xương, thì hướng của đường gãy xương và hướng chịu lực luôn đồng nhất.”

Nói xong, tôi lấy bút laser chỉ vào tấm ảnh, trình bày quan điểm của mình: “Tổn thương ở chỗ thứ nhất, vết đập trên trán phía trái chỉ gây tổn thương dưới da, tuy có khả năng dẫn đến đau đầu, chóng mặt, nhưng không thể gây ra tử vong, cho dù làm giám định tình trạng tổn thương thì cũng chỉ là vết thương dạng nhẹ. Chỗ tổn thương này, chúng ta cứ mạnh dạn loại trừ. Chỗ tổn thương thứ hai, rơi ngã. Từ vết thương có thể thấy điểm tiếp đất là phần sau xương châm chếch về mé trái, dẫn đến giập não, nhưng cũng không đến nỗi chí mạng. Cùng lúc đó, do tác dụng phản hướng dẫn đến phần não ở trán phải cũng bị giập, trong khi da đầu phần trán phải không bị tổn thương, điều đó chứng tỏ chỗ này là tổn thương dội đối diện. Lực tác dụng rơi xuống vừa vặn theo hướng từ phía trái phần sau xương châm đến phía phải của trán, hướng này đồng nhất với hướng của đường gãy xương trên nắp sọ. Tiếp đó, chúng ta quan sát chỗ tổn thương thứ ba, tuy tổn thương này cũng làm giập não nhưng vẫn không đủ dẫn đến cái chết. Điểm chịu lực cách đường gãy xương một đoạn, vả lại hướng chịu lực lại đi từ đỉnh đầu xuống xương hàm, hướng này không đồng nhất với hướng của đường gãy xương, điều đó chứng tỏ tổn thương do va chạm với thùng xe không đủ điều kiện để gây ra đường gãy xương trực tiếp hoặc đường gãy xương do biến dạng chỉnh thể. Có chúng cứ chứng thực, có chứng cứ loại trừ, vì thế chúng ta có thể quyết đoán mà phán đoán rằng vết thương chí mạng gây ra cái chết của nạn nhân là do bị ngã từ trên cáng xuống đất.”

“Chắc chắn người nhà nạn nhân sẽ không hài lòng với kết quả này.” Bác sĩ Triệu lo lắng nói, “Dư luận sẽ không thể hạ nhiệt ngay được.”

“Là bác sĩ pháp y, tôn chỉ duy nhất là tìm ra sự thật.” Tôi nói, “Dư luận có nóng cỡ nào thì cũng không thể ảnh hưởng đến kết luận khách quan của chúng ta.”

Bác sĩ Triệu gật đầu đáp: “Đúng thế! Vậy hôm nay chúng tôi sẽ công bố kết quả giám định.”

Vừa nói xong thì điện thoại di động của bác sĩ Triệu reo vang. Anh ta lẳng lặng nghe hết cuộc gọi, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc, nói: “Trưởng khoa Tần, vừa mới nhận được thông tin, lúc đồn công an khu vực đang chuẩn bị đứng ra hòa giải lần nữa thì phát hiện người phụ trách trại hè tên là Thang Liên Hoa đã mất tích.”

“Chạy rồi sao?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Triệu gật đầu đáp: “Bây giờ Trưởng công an huyện yêu cầu chúng tôi đến nơi tổ chức trại hè tiến hành lục soát, tìm các đặc trưng nhận diện cá nhân và mẫu vật chứng chứa DNA, bước tiếp theo còn phải tìm cho ra cô ta.”

2

Phía ngoài một tòa nhà sáu tầng kiểu cũ ở phía đông nam huyện Long Đông treo tấm biển ghi dòng chữ “Trung tâm bồi dưỡng quốc học Liên Hoa (tầng 3)”. Đây đúng là địa chỉ của Công ty trách nhiệm hữu hạn bồi dưỡng nghệ thuật Liên Hoa do Thang Liên Hoa chịu trách nhiệm pháp nhân và chiếm 100% cổ phần. Để bảo vệ hiện trường, lối lên cầu thang tầng 3 được giăng dây cảnh giới từ 20 ngày trước đến giờ vẫn chưa gỡ xuống.

“Cái gọi là quốc học chẳng qua là truyền bá tư tưởng nữ đức thời xưa.” Bác sĩ Triệu nói.

“Tôi lại khá tò mò họ dạy nữ đức rốt cuộc là dạy những thứ gì?” Đại Bảo vừa cười vừa nói.

“Đã tìm nơi ở của Thang Liên Hoa chưa?” Tôi hỏi.

“Cô ta ở đây luôn.” Bác sĩ Triệu chỉ về phía hành lang sâu hút trên tầng 3,“Trại hè ấy mà, ở đó có kí túc xá.”

“Thế dây cảnh giới kia thì sao?” Tôi hỏi.

"Ồ! Đây là một vụ tử vong bất thường, chứ không phải án mạng.” Bác sĩ Triệu nói, “Cho nên tuy căng dây cảnh giới, nhưng ở đây đã khôi phục tình trạng ra vào bình thường.”

Tôi gật đầu, để Đại Bảo vào trong căn phòng ở tầng 3 lục soát, còn mình và bác sĩ Triệu đến thẳng chỗ ở của Thang Liên Hoa.

Cả tầng 3 thoạt trông khá yên ắng, không hề mang cảm giác nhốn nháo vì bà chủ ôm tiền chạy trốn. Nơi ở của Thang Liên Hoa lại càng yên ắng hơn, đồ dùng thường nhật không thiếu món nào, thậm chí ngay cả vali vẫn lặng lẽ nằm ở góc phòng.

Tôi đeo găng tay, mở ngăn kéo trên bàn làm việc, một tấm thẻ chứng minh nhân dân hiện ra ngay trước mắt.

“Này, chứng minh nhân dân của Thang Liên Hoa ở đây.” Tôi lấy chứng minh nhân dân ra khỏi ngăn kéo, cất vào trong túi đựng vật chứng, rồi nói với bác sĩ Triệu đang ở trong nhà vệ sinh tìm kiếm mẫu vật chứng chứa DNA, “49 tuổi, địa chỉ là thị trấn Lật Viên, huyện Long Đông, là người này đúng không?”

“Đúng rồi!” Bác sĩ Triệu khẳng định.

“Đã chạy trốn sao ngay cả chứng minh nhân dân cũng không mang theo?” Tôi hỏi, “Điều này hợp lý không?”

“Nhưng bộ phận điều tra nói, đúng là cô ta đã mất tích.” Bác sĩ Triệu cầm túi đựng vật chứng ra khỏi nhà vệ sinh, nói, “Tôi cũng thấy điều này hơi lạ, mấy ngày nay, người nhà nạn nhân và Thang Liên Hoa liên tục nói về chuyện bồi thường, song cũng không xảy ra mâu thuẫn gì đặc biệt, vậy vì sao cô ta phải bỏ chạy?”

“Liệu có phải liên quan gì đó đến dư luận trên mạng xã hội không?” Tôi hỏi.

“Không, Thang Liên Hoa mất tích từ ba ngày trước.” Bác sĩ Triệu nói, “Vừa rồi tôi còn đặc biệt hỏi chuyện này, là do cô ta mất tích, người nhà nạn nhân không liên hệ được với cô ta nên mới làm ầm trên mạng xã hội.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ chứng minh nhân dân trong tay, nhíu mày suy nghĩ.

Đại Bảo cầm một tập giấy trắng đến bên cạnh tôi, nói: “Cậu nhìn này, đây là những thứ gì vậy?”

Đại Bảo cầm cuốn “giáo trình” do trại hè tự in ấn, đó là cuốn sổ tay nhỏ in từ khổ giấy A4 thông thường, được đóng gáy. Đa số nội dung bên trong là mở lý thuyết “tam tòng tứ đức” gì đó, còn lấy một vài ví dụ “sống sờ sờ để chứng minh rằng nếu không tuân theo nữ đức thì sẽ phải nhận báo ứng như thế nào.

“Không hiếu kính cha mẹ có thể sẽ bị ung thư? Không nghe lời chồng sẽ bị xe đâm?” Đại Bảo tròn mắt ngạc nhiên, “Cậu còn bảo tôi mê tín, đây mới thực sự gọi là mê tín này!”

“Đây là đang khôi phục lại tư tưởng cũ.” Tôi nói, “Đã là thời đại nào rồi mà còn đem tư tưởng cổ lỗ của lễ giáo phong kiến để hại người chứ? Loại hành vi này nhất định phải bị lật đổ!”

“Nhưng điều đó lại không thuộc phạm vi quản lý của công an.” Bác sĩ Triệu nhún vai.

“Không ngờ lại có cha mẹ đưa con mình đến đây học, đầu họ có vấn đề ư?” Tôi cũng ngạc nhiên không kém.

“Ở vùng nông thôn huyện Long Đông chúng tôi, những tàn dự phong kiến đúng là vẫn để lại di chứng độc hại.” Bác sĩ Triệu thừa nhận, “Cái cô Thang Liên Hoa này chẳng qua là đón ý hùa theo suy nghĩ của một số cha mẹ thời đại mới có con cái đang bước vào tuổi nổi loạn mà thôi.”

“Mê tín hay nữ đức gì đó đều không quan trọng, mà quan trọng là cái này.” Đại Bảo vung vẩy cuốn “giáo trình” trong tay với vẻ mặt thần bí, anh ta nói, “Cậu xem, đây là cái gì?”

Trên trang giấy in một đoạn hội thoại và một hình vẽ, đó là bản vẽ tay và những miêu tả về người phụ nữ không thủ đạo làm vợ đã bị dìm lồng heo. Hình vẽ mô tả một người phụ nữ nằm co quắp trong chiếc lồng trúc nhỏ đang giãy giụa đau đớn. Nửa chiếc lồng đã ở dưới nước như thể đang dần dần chìm xuống.

Tôi kinh ngạc, mở to mắt nhìn Đại Bảo. Đại Bảo dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, liền gật đầu khẳng định.

“Thi thể của Thượng Quan Kim Phượng được phát hiện lúc nào?” Tôi hỏi.

Đại Bảo đáp: “Ngày 16, tức sáu ngày trước.”

“Liệu có liên quan hay không?” Tôi hỏi.

“Ý các anh là...” Bác sĩ Triệu ngơ ngác không hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Tôi cười cười, đáp: “Anh cung cấp thêm cho tôi một bộ hồ sơ về Thang Liên Hoa, như các đặc trưng nhận diện, video clip gì đó nhé! Bên này chỉ cần làm việc với người nhà nạn nhân là xong, không cần chúng tôi nữa, chúng tôi phải lập tức về Sở Công an.”

Thấy tôi và Đại Bảo vội vàng đi vào, tôi còn cầm một ổ cứng trong tay, vẻ mặt Trình Tử Nghiên lập tức nặng nề theo phản xạ có điều kiện.

“Đừng sợ! Đừng sợ!” Tôi cười nói, “Khi nãy chúng tôi phát hiện một sếp nữ của trung tâm bồi dưỡng tuyên truyền nữ đức” mất tích, trong giáo trình của họ lại xuất hiện nội dung và hình vẽ tương tự với tình trạng hiện trường vụ án 'dìm lồng heo, tôi cảm thấy phải tìm cho ra vị sếp nữ này, nói không chừng lại liên quan đôi chút đến vụ án của chúng ta.”

“Nữ đức?” Trần Thi Vũ ngoái đầu lại, “Nghe chối quá! Không hiểu sao vẫn có người tin vào điều này?”

“Có cầu mới có cung, tôi lại cảm thấy những người đưa con gái họ đến các lớp nữ đức không hẳn vì muốn con gái họ học được nữ đức.” Hàn Lượng phá lên cười.

“Anh có ý gì?” Trần Thi Vũ ngạc nhiên nhìn cậu ta.

“Khi nãy tôi vừa giở hồ sơ học sinh của họ, đại bộ phận học sinh tham gia trại hè đều là các bé gái trong độ tuổi từ 13 đến 17” Hàn Lượng tiếp tục giải thích, “Hầu hết trẻ em trong độ tuổi này đều đang rơi vào thời kỳ thanh xuân nổi loạn. Tôi cảm thấy hành vi đưa con đến các lớp học nữ đức và việc đưa con đến các lớp học cai nghiện Internet không khác biệt là bao. Con cái trưởng thành, cha mẹ không dễ quản thúc, bản thân lại không biết cách giáo dục đúng đắn, cho nên mới tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Các bậc phụ huynh đều không mấy quan tâm lớp học nữ đức rốt cuộc dạy những thứ gì, cũng giống như họ không hề hay biết biện pháp được sử dụng trong các lớp cai nghiện Internet là liệu pháp chích điện vậy, thậm chí còn nhiều phương thức ngược đãi khác khiến trẻ chịu thấu mọi nỗi đau. Họ chỉ quan tâm sau khi học xong những khóa học này, con của họ trở về nhà liền biến thành những đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời răm rắp, biến thành những đứa con không còn khiến họ đau đầu vì đi sai đường.”

“Suy nghĩ đơn giản, hành vi thô bạo!” Trần Thi Vũ khinh bỉ tổng kết, “Nhưng tôi cảm thấy vẫn không giống, cái tên “lớp nữ đức này vốn dĩ đã có vấn đề. Họ chỉ đề xướng cái gọi là nữ đức nhưng lại không có nam đức tương ứng, suy cho cùng họ cũng chỉ hy vọng nữ giới phải phục tùng nam giới một cách triệt để, trở thành vật dụng thuộc sở hữu của nam giới. Cho dù các bậc phụ huynh kia muốn con gái mình không đi sai đường thì cũng không thể dùng phương thức bóp méo quan niệm như thế để đề phòng con gái mình đi sai đường chứ?”

“Đúng thế, mấy lớp nữ đức đó chẳng qua lấy danh nghĩa duy trì văn hóa truyền thống để tẩy não các cô gái và trói buộc họ mà thôi, cần phải kiên quyết dẹp bỏ.” Lâm Đào vừa nhìn Trần Thi Vũ vừa nói, “Cô thấy tôi giác ngộ thế nào?”

“Ừm, nếu nâng cao việc xây dựng văn minh theo tinh thần xã hội chủ nghĩa thì đúng là phải dẹp bỏ hết những lớp bồi dưỡng lấy danh nghĩa văn hóa truyền thống để lừa tiền và làm hại người khác.” Tôi nói, “Khuyết thiếu lớn nhất của trẻ em nước ta chính là kiến thức giáo dục về giới tính và về cái chết. Sự thiếu hụt giáo dục về hai phương diện này vừa vặn lại liên quan đến hai điều húy kị và bảo thủ trong quan niệm văn hóa truyền thống, vì húy kị cái chết nên không dám dạy về cái chết, cuối cùng trẻ em không biết cách quý trọng sinh mạng; vì húy kị bàn luận về giới tính nên chỉ dạy qua loa cho xong chuyện, cuối cùng trẻ em không nhận thức hoặc nhận thức sai lầm về giới tính, từ đó thai nghén ra các trái đắng. Chính hai chữ “giáo dục mới là điều cần triển khai ngay và luôn.”

“Giờ... rốt cuộc tôi cần xem những clip nào?” Trình Tử Nghiên thấy chúng tôi lạc đề liền hỏi.

“Tất cả những công việc đang làm trước đó đều ngừng lại đã.” Tôi nói, “Giờ dốc sức tìm kiếm tung tích của Thang Liên Hoa. Không phải bây giờ cô có quyền hạn tối cao trong việc điều động kiểm tra các video hay sao? Nghe nói Thang Hoa Liên mất tích ba ngày trước, trong ổ cứng này có các tài liệu hình ảnh trước khi cô ô ta mất tích. Làm phiền cô nhé!”

“Việc này không khó.” Hai đầu mày của Trình Tử Nghiên dãn ra như thể vừa thở phào.

“Vậy thì cô không cần tham gia vụ án kế tiếp nữa, cứ chuyên tâm tìm Thang Liên Hoa đi!” Tôi nói, “Còn những người khác, mau thu xếp đồ đạc, chúng ta phải đến thành phố Trình, ở đó xảy ra một vụ tử vong bất thường, tính chất chưa rõ ràng, cần chúng ta đến giải quyết. Tôi vừa nhận được điện thoại từ trung tâm chỉ huy, yêu cầu chúng ta lập tức xuất phát.”

“Không phải lại một vụ chấn thương sọ não đấy chứ?” Đại Bảo nhảy dựng lên.

Tôi bất lực gật đầu.

“Tôi đã nói rồi mà! Không đến thì thôi, đã đến thì lũ lượt kéo đến.” Đại Bảo nói.

“Mê tín cũng là hành vi hủ bại đấy nhé!” Tôi nói.

“Khám nghiệm hiện trường, coi thường bệnh trĩ!” Đại Bảo lái sang chủ đề khác, vui vẻ nói.

Sự việc xảy ra tại một phòng trọ vách ngăn ở khu dân cư Hải Đường thuộc thành phố Trình. Phòng trọ vách ngăn là kiểu phòng trọ được chủ nhà dùng các tấm vách ngăn chia căn hộ nhiều phòng ngủ nhà mình thành các khu vực nhỏ khác nhau, lần lượt cho mọi người thuê. Phân tách như vậy là để đáp ứng cho nhu cầu ở trọ của những người khách thuê lâu dài sống độc thân, điều kiện kinh tế kém.

Loại phòng trọ vách ngăn này tồn tại ở mọi nơi, nhưng suy cho cùng loại phòng trọ này dễ xảy ra nhiều vấn đề, cũng tiềm ẩn các mối hiểm họa nghiêm trọng đe dọa đến sự an toàn, ví dụ như sử dụng thiết bị điện quá tải...

Bởi sự hạn chế về việc bảo quản tài sản đối với phòng trọ vách ngăn nên đã xuất hiện nhiều mâu thuẫn giữa chủ nhà và tài sản, giữa khách thuê trọ và tài sản. Đôi lúc, chủ nhà cho cò nhà thuê phòng, một khi xảy ra sự cố, thì sẽ dẫn đến nhiều tranh chấp giữa chủ nhà và cò nhà. Vì chủ nhà cho thuê các phòng trọ vách ngăn rất ít khi đăng ký thông tin xác minh lai lịch của khách trọ cho nên tình trạng xuất hiện các vụ án hình sự trong các phòng trọ vách ngăn xảy ra khá nhiều.

Cho nên chẳng có gì khó hiểu khi công tác điều tra gặp khó khăn trong các vụ án xảy ra ở các căn phòng có tính chất như nhà nghỉ hoặc phòng trọ vách ngăn.

Khách trọ sống trong phòng trọ vách ngăn đó tên là Kim Kiếm, nam, 25 tuổi, là dân vùng nông thôn ven thành phố Trình. Anh ta tốt nghiệp trường kỹ thuật công nghệ thành phố, sau đó ở lại thành phố lái máy xúc. Vì không có nhà ở đây nên anh ta thuê dài hạn một căn phòng nhỏ trong số những phòng trọ vách ngăn này, tuy nhiên từ trước đến giờ, anh ta chưa bao giờ giao tiếp với những người thuê nhà khác. Vì Kim Kiếm thuê lâu dài nên chủ nhà cho anh ta thuê phòng ngủ chính có nhà vệ sinh khép kín, để ngay khi anh ta sử dụng nhà vệ sinh cũng không ảnh hưởng đến những khách thuê khác, anh ta gần như hoàn toàn không tiếp xúc với ai. Dẫu gặp nhau ở hành lang, anh ta cũng chẳng nói năng câu nào. Chỉ cần về phòng trọ, Kim Kiếm liền ở lì trong phòng, đóng chặt cửa lại.

Vậy mà trưa nay, cửa phòng của Kim Kiếm lại khép hờ.

Vì hôm nay là thứ Bảy, là ngày nghỉ, cho nên mấy khách thuê đánh bài thâu đêm từ tối hôm qua đến tận sáng nay. Trong quá trình đánh tú lơ khơ, họ nghe thấy tiếng Kim Kiếm trở về phòng trọ lúc khoảng 7 rưỡi sáng sau suốt một đêm không về, anh ta còn gõ mạnh lên cửa phòng của họ, nói một câu: “Nhỏ tiếng chút đi! Tôi muốn ngủ.” Nói xong, Kim Kiếm trở về căn phòng ở phía chếch đối diện, rồi đóng sầm cửa lại.

Theo lời kể của những người thuê trọ, họ lại chơi thêm mấy ván nữa mới đi ngủ. Lúc chuẩn bị gọi đồ bên ngoài về ăn trưa, một khách thuê đi nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang thì phát hiện cửa phòng Kim Kiếm khép hờ. Điều này hoàn toàn khác với phương thức hành xử thường ngày của Kim Kiếm, khách thuê nọ cảm thấy bất thường liền đẩy cửa nhìn vào trong.

Vừa trông thấy cảnh tượng bên trong, khách thuê nọ hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên.

Kim Kiếm nằm trên giường, hai tay, hai chân tím tái rợn người, rõ ràng là đã chết.

Sau khi nhận được điện thoại báo án, công an lập tức đến phong tỏa hiện trường, đồng thời khống chế bốn khách thuê nhà tham gia đánh bạc. Qua điều tra được biết tối hôm trước Kim Kiếm chơi game thâu đêm ở một quán Internet gần nhà, mãi đến khoảng 7 rưỡi sáng hôm sau mới tắt máy rời khỏi quán. Điều này hoàn toàn đồng nhất với lời khai của các khách trọ. Các điều tra vòng ngoài về Kim Kiếm cho thấy chàng trai này ngoại trừ có ngoại hình không tệ, coi như là có chút ngoại hình ra, thì thực sự là một người không có tiền tài, cũng không có kẻ thù. Thu nhập hằng ngày của anh ta, sau khi chi tiêu cho các nhu cầu của cuộc sống và chơi game, cũng chẳng còn lại là bao, đều trong Alipay, không hề có vết tích chuyển khoản. Quan hệ mâu thuẫn xã hội của anh ta còn đơn giản hơn, về cơ bản, ngoài tuyến đường với hai điểm đầu cuối là công trường và nơi ở ra, thì thỉnh thoảng anh ta đến quán Internet chơi game thâu đêm mà thôi. Không có bạn bè, không có kẻ thù, thậm chí cả người quen biết cũng ít. Đã là vậy thì xem ra vụ án này dường như chẳng có động cơ gây án. Theo lý mà nói sẽ không có ai đi giết một nam thanh niên gần như cách ly tuyệt đối với xã hội như thế. Ngay cả một tên trộm quen đột nhập vào phòng ăn cắp vặt cũng không chọn phòng trọ vách ngăn mà xuống tay.

Điều tra và khám nghiệm hiện trường cho thấy không có điểm khả nghi. Cửa lớn tại hiện trường là loại cửa sắt chống trộm, cửa sổ xung quanh đều có thanh chắn phòng trộm bảo vệ, nếu người ngoài muốn vào hiện trường thì buộc phải dùng chìa khóa mở cửa hoặc là phá cửa xông vào. Có điều mọi thứ tại hiện trường đều yên bình, không hề có bất cứ dấu hiệu đột nhập nào.

Ngay cả tại hiện trường trung tâm - phòng ngủ của người chết - cũng rất mực yên bình, không có dấu vết đánh lộn. Mấy khách thuê nhà chơi tú lơ khơ cũng không nghe thấy âm thanh vật lộn.

Khám nghiệm bề mặt hiện trường bước đầu của các bác sĩ pháp y hoàn toàn trùng khớp với kết luận điều tra và khảo sát hiện trường. Toàn thân nạn nhân không có bất kỳ tổn thương nào, dù là một vài vết bầm máu dưới da hay vết xây xước cũng không có. Đã không có tổn thương, vậy thì xác suất vụ án này là án mạng rất thấp.

Không chỉ vậy, khi tiến hành lục soát hiện trường trung tâm, bác sĩ pháp y còn tìm thấy chứng cứ thuyết phục - hai ngày trước, Kim Kiếm từng đến khám bệnh tại Bệnh viện Nhân dân số 2, chủ yếu là phản ánh với bác sĩ rằng đầu mình có chút vấn đề. Bác sĩ yêu cầu anh ta tiến hành các bước kiểm tra liên quan, nhưng có khả năng về vấn đề viện phí hoặc vì nguyên nhân nào khác nên anh ta không tiến hành kiểm tra.

Hơn nữa, từ kết quả điều tra của bộ phận trinh sát cho thấy người phụ trách công trường phản ánh mấy ngày gần đây tinh thần Kim Kiếm có vẻ rệu rã, như thể bị bệnh.

Tổng hợp các manh mối trên, xem ra đây chính là một vụ tử vong bất thường mà bác sĩ pháp y vẫn thường gặp. Có lẽ Kim Kiếm mắc bệnh về mạch máu não dạng tiềm ẩn, do thức thông đêm cộng mệt mỏi quá độ đã khiến bệnh bùng phát, khiến anh ta đột tử.

Vụ án này vốn dĩ có thể khép lại như thế, thậm chí đã thông báo với người nhà Kim Kiếm, người nhà anh ta hoàn toàn không hề có ý kiến bất đồng nào. Nhưng khi vận chuyển thi thể, ống tai ngoài phía phải của người chết đột nhiên chảy ra dịch thể dạng máu.

Các tiểu thuyết võ hiệp thường nói, thất khiếu chảy máu là do bị trúng độc, tất nhiên đây chỉ là thông tin sai lệch. Trên thực tế, ngoại trừ số ít loại thuốc chuột khiến nạn nhân xuất huyết khoang mũi họng ra, thì đa số trường hợp xuất huyết ống tai ngoài sẽ khiến bác sĩ pháp y lập tức nghĩ đến khả năng gãy xương đáy sọ.

Nếu là đột tử thật thì làm sao xương đáy sọ của anh ta lại bị gây chứ?

Nếu không phải do ngoại lực tác dụng lên xương sọ hoặc cột sống thì đáy sọ sẽ không dễ bị gãy, hơn nữa xung quanh đáy sọ có mạng lưới thần kinh phong phú và cả trong khu thần kinh liên quan đến mạng sống, cho nên gãy xương đáy sọ thông thường đều là các tổn thương vô cùng nghiêm trọng và nguy hiểm.

Đương nhiên cảnh sát cũng có suy đoán của riêng họ, họ phân tích rằng liệu có phải do Kim Kiếm thức đêm nên chóng mặt và bị ngã, cú ngã làm gãy xương sọ. Có điều da đầu của Kim Kiếm đúng là không hề có bất kỳ dấu vết tổn thương nào, cho nên rõ ràng không phải là do bị ngã gây ra.

Vụ án đã xuất hiện điểm nghi vấn, căn cứ vào “Bộ luật tố tụng hình sự, Cơ quan công an có quyền tiến hành giải phẫu thi thể. Nhưng khi gửi “Thông báo giải phẫu thi thể” đến cho bố mẹ Kim Kiếm thì lại gặp phải sự phản đối dữ dội từ bố mẹ và anh em của anh ta. Nguyên nhân họ phản đối, thứ nhất là do phong tục tập quán ở vùng nông thôn bản địa vô cùng bài xích việc giải phẫu thi thể người chết, thứ hai là do đồng chí công an điều tra trước kia phụ trách vụ án này đã thông báo tình hình hiện trường với họ, cho rằng đây chỉ là vụ đột tử thông thường.

Chính vì thế, bác sĩ pháp y địa phương phải chịu áp lực tương đối lớn. Lúc khảo sát trạng thái tĩnh hiện trường, tất cả kết quả khảo sát và điều tra thoạt trông đều không có vấn đề gì, nhưng khi di chuyển thi thể lại xuất hiện tình trạng bất thường. Hiện giờ Cơ quan công an cần điều tra rõ nguyên nhân tử vong, mà người thân của nạn nhân lại không đồng ý giải phẫu. Các đồng chí lãnh đạo không nhận thức được rằng đây là nhân tố bất khả kháng trong khám nghiệm pháp y, là thái độ chịu trách nhiệm của bác sĩ pháp y đối với mỗi vụ án, mỗi người chết, mà họ lại cho rằng để rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan này là do trình độ của bác sĩ pháp y có hạn, nên mới lung lay chính kiến, lúc nghiêng trái, lúc lệch phải, thậm chí một số đồng chí cảnh sát hình sự hơi kích động còn cho rằng rõ ràng sự việc đã được giải quyết xong xuôi, mà giờ bác sĩ pháp y lại cố tình mọi việc ra làm. Nếu sau giải phẫu vẫn cho ra kết quả là đột tử hoặc là tử vong bất ngờ do các nguyên nhân như bị ngã chẳng hạn, thì hành vi cưỡng ép giải phẫu này chắc chắn sẽ gây ra sự bất mãn kịch liệt từ phía gia đình nạn nhân, thậm chí có khả năng họ sẽ viết đơn khiếu nại.

Thực ra bác sĩ pháp y địa phương cũng không mấy để tâm đến chút oan ức này, mà điều khiến họ thực sự e ngại chính là độ khó của vụ án. Muốn tôn trọng sự thật khách quan thì phải đưa ra được kết quả chính xác, khách quan, như thế, cho dù người nhà nạn nhân hay lãnh đạo có ý kiến, thì chí ít bản thân họ cũng tìm thấy cảm giác yên lòng. Nhưng lỡ như độ khó của vụ án này quá lớn, đến mức họ phải đưa ra một kết luận lập lờ nước đôi, thì đúng là không biết phải giải thích thế nào. Chính vì vậy, bác sĩ pháp y địa phương mới gửi thư cho Sở Công an xin sự giúp đỡ.

“Không bị tổn thương dưới da đầu mà lại có thể gãy xương sọ được sao?” Đại Bảo nhìn tài liệu báo cáo về tình trạng công tác tiền kỳ của vụ án và nói, “Rốt cuộc đây là tuyệt kỹ giang hồ đánh bò cách núi hay là bản thân đã luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma nhi?”

Quả thật, cho đến hiện giờ, cùng lắm là chúng tôi mới thấy tình trạng đường gãy xương sọ không trùng khớp với vị trí tổn thương dưới da đầu, giống như tình trạng xuất hiện trong vụ cái chết của nữ sinh lớp nữ đức. Chúng tôi cũng từng thấy tình trạng trên da đầu không có bất kỳ vết thương nào, nhưng vì quay đầu đột ngột dẫn đến vỡ mạch máu não khiến xuất huyết nội sọ. Nhưng đúng là chúng tôi chưa bao giờ gặp trường hợp da đầu không có bất kỳ vết thương nào mà lại xuất hiện tình trạng gãy xương sọ.

3

Không mất bao nhiêu thời gian, Hàn Lượng đã lái xe lên đường cao tốc, tiến thẳng đến khu dân cư Hải Đường ở thành phố Trình. Theo yêu cầu của bác sĩ pháp y địa phương, sau khi tới thành phố Trình, chúng tôi đến thắng hiện trường rồi sẽ thảo luận sau.

Ngay lối vào khu dân cư Hải Đường đã thấy Tiểu Dương - học viên lớp bồi dưỡng pháp y kỳ đầu tiên mà tôi hướng dẫn - đứng đó chờ sẵn. Thấy xe của chúng tôi, cậu ta liền chui đầu vào trong.

“Thầy Trương Bình đã bảo mọi người ở đồn công an mở cửa rồi, giờ đang đợi ở trong khu dân cư.” Tiểu Dương nói với tôi.

“Đưa thi thể đi rồi à?” Tôi hỏi.

Tiểu Dương gật đầu, chỉ về phía tòa nhà chung cư ở chính giữa khu dân cư: “Ở tòa nhà đó! Tiếc là trong tòa nhà này, ngoại trừ cổng lớn ra, thì những nơi khác đều không lắp camera theo dõi.”

Lát sau, xe chúng tôi đã dừng lại trước tòa nhà chung cư. Dưới lầu có mấy đồng chí công an mang trang bị của công an chuyên nghiệp đang đứng gác ở đó, lối vào tòa nhà chung cư không giăng dây cảnh giới phong tỏa, dẫu sao cũng không thể vì điều tra vụ án mà gây ảnh hưởng đến việc ra vào, đi lại của cư dân. Có cư dân đi từ trong chung cư ra, cau mày nhìn với vẻ không thiện cảm.

“Tòa nhà dân cư nhiều tầng nhưng không có thang máy.” Tiểu Dương vừa dẫn chúng tôi lên cầu thang vừa nói, “Hiện trường ở tầng 3, trong một căn hộ rộng hơn