← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 6 SUỐI NƯỚC NÓNG KINH HOÀNG

Những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng những gia đình không hạnh phúc thì bất hạnh theo cách của riêng mình.

- Lev Tolstoy -

1

Chúng tôi thắng lợi trở về, lúc bước vào văn phòng thì phát hiện Trình Tử Nghiên đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, gương mặt tiều tụy. Gò má thanh tú của cô như thể không còn sắc máu, mấy lọn tóc cột đuôi ngựa lòa xòa trên mặt, trông rối bời.

“Cô lại thức cả đêm không ngủ à?” Trần Thi Vũ không nhịn được liền cất tiếng hỏi.

Phụ nữ thật thú vị, lúc Trình Tử Nghiên mới gia nhập tổ chuyên án chúng tôi, hai cô gái này còn hơi có thái độ đối địch, vậy mà không biết từ lúc nào quan hệ giữa hai người lại hòa hoãn đi rất nhiều. Ngoại trừ thời gian làm việc, chúng tôi rất ít khi thấy họ giao tiếp với nhau, không giống tôi và Đại Bảo, chúng tôi còn hẹn nhau đưa bà xã đi ăn cơm cùng, tuy rằng vì công việc bận rộn nên cũng không rõ đã bao nhiêu lần chúng tôi hẹn rồi lại cho đối phương leo cây.

“Ừm!” Trình Tử Nghiên mỉm cười, sau đó rầu rĩ nói với chúng tôi, “Theo dấu hai hôm thì mất dấu rồi.”

“Không sao, mất dấu cũng không đáng ngại, biết mất dấu ở đâu là được.” Lâm Đào dịu dàng an ủi, “Nói gì thì nói cũng không thể dựa vào một mình chuyên môn của các cô để phá án được, đúng không nào? Nếu ngành kỹ thuật hình sự chúng ta có thể trực tiếp tìm ra được phần tử phạm tội thì còn cần họ làm gì?”

Vừa nói Lâm Đào vừa đưa tay chỉ Trần Thi Vũ, rước lấy cái trừng mắt hung dữ của cô nàng, Lâm Đào thoáng nhìn đã sợ hãi rụt tay lại.

“Nói xem nào!” Tôi đến sau lưng Trình Tử Nghiên, nhìn màn hình máy tính trước mặt cô.

“Không nói về quá trình lúc đầu nữa nhé, dẫu sao chỉ riêng việc tìm dấu vết hôm cô ta mất tích đã làm tôi tiêu tốn một ngày một đêm.” Trình Tử Nghiên trực tiếp bỏ qua phần không quan trọng, đi vào chủ đề chính, “Từ kết quả bên bộ phận điều tra và quỹ tích hành động tìm thấy chỗ tôi có thể xác định Thang Liên Hoa mất liên lạc vào ngày 18 tháng 9.”

“Ngày 18 tháng 9!” Đại Bảo giơ ngón tay ra và nói, “Đó là chuyện của một tuần trước rồi.”

“Đúng thế! Hai ngày sau khi chúng ta phát hiện ra vụ án dìm lồng heo!” Tôi gật đầu.

“Ngày 18 tháng 9 hôm đó, quỹ tích hành động của Thang Liên Hoa không có gì bất thường.” Trình Tử Nghiên nói, “Nhưng lúc chập tối, cô ta đột nhiên rời khỏi nhà. Nhìn bước chân thấy rõ cô ta rất gấp gáp, như thể đang vội đến chỗ hẹn.”

Nói xong, Trình Tử Nghiên mở video mà ống kính thiên nhãn của công an quay được, trên màn hình hiện ra bóng lưng một phụ nữ. Đây là camera lắp trên đường dành cho người đi bộ ngay bên cạnh đại lộ, xem ra đoạn đường này vắng người qua lại, trong ống kính xuất hiện bóng lưng của một phụ nữ trung niên, cô ta mặc chiếc váy liền cộc tay, cầm túi xách, vội vội vàng vàng đi trên làn đường dành cho người đi bộ và hướng về phía đông.

“Nhưng tôi nhớ bên bộ phận điều tra đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Thang Liên Hoa, vào hôm cô ta mất tích, tất cả các cuộc gọi đều ở trạng thái bình thường, cũng đã tìm hết những người liên lạc với cô ta vào ngày hôm ấy, và đều không phát hiện ra điểm khả nghi mà.” Lâm Đào vừa ghé sát lại xem clip vừa nói.

Trình Tử Nghiên liếc nhìn Lâm Đào, mặt ửng đỏ, cô nói: “Chuyện đó thì tôi không biết.”

“Cô nói tiếp đi, sau đó thì sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, hỏi, “Phát hiện ra quỹ tích thì có thể lần theo dấu vết không?”

Trình Tử Nghiên mở một trang web có bản đồ thành phố Long Phiên trên máy tính, cô chỉ vào một khu vực nằm ở phía đông và nói: “Mọi người nhìn đi, đây là vùng giáp ranh của thành phố Long Phiên chúng ta với huyện Long Đông, thuộc địa bàn ngoại ô thành phố Long Phiên. Ở đây có khá nhiều đường lớn, nhưng lại đều không lắp camera. Trước tiên, Thang Liên Hoa đi tàu điện ngầm, rồi chuyển sang xe buýt, sau khi xuống xe ở đầu đường, cô ta không còn xuất hiện trong video nữa. Tôi xem lại tất cả video quay xung quanh khu vực này một lượt nữa, nhưng vẫn không tìm thấy vị trí của cô ta. Cho nên trừ phi cô ta lại đi xe rời khỏi khu vực này, bằng không có lẽ cô ta vẫn ở trong khu vực này.”

“Nếu cô ta có xe thật thì đã không cần phiền phức ngồi tàu điện ngầm và xe buýt.” Tôi nói, “Khu vực này đại khái rộng bao nhiêu?”

“Khoảng bốn, năm ki-lô-mét vuông gì đó!” Trình Tử Nghiên nói.

“Ở đây có bao nhiêu hộ dân?” Tôi lại hỏi.

Trình Tử Nghiên lắc đầu đáp: “Điều đó thì không xác định được, nhưng nhìn bản đồ vệ tinh thì khá nhiều nhà ở, liên quan đến bốn, năm thôn xóm.”

“Không biết dùng cảnh khuyển có hữu dụng không nhỉ?” Tôi trầm ngâm nói.

Đại Bảo đại khái nhớ đến chú chó giống Springer Spaniel [*] nhe răng về phía anh ta nên khẽ rùng mình một cái.

“Sợ là không ổn, cô ta đã mất tích một tuần trước rồi, cho dù chúng ta có vật dụng chứa mùi của Thang Liên Hoa thì ở môi trường ngoài trời cũng không còn lưu lại mùi của cô ta nữa.” Lâm Đào nói.

“Thế thì cũng nhanh hơn để Đại Bảo đi tìm.” Tôi lại cười, “Thông báo cho đội cảnh khuyển thử đi tìm xem sao!”

[*] Mời đọc vụ án “Hung khí biến mất” trong cuốn Pháp y Tần Minh - Vách núi tử thần,

Đại Bảo xách hòm dụng cụ khám nghiệm lẳng lặng nấp sau lưng tôi. Cách đó không xa, một chú chó chăn cừu giống Đức đang ngồi bên cạnh huấn luyện viên, vừa thè lưỡi vừa nghiêng đầu không hiểu sao lại cứ nhìn Đại Bảo.

“Lần này sao anh không đi làm quen với nó nữa?” Tôi chỉ chú chó chăn cừu Đức.

Đại Bảo sợ sệt lắc đầu và nói: “Con này không được, nó to quá, hơn nữa tai nó quá nhỏ, không vui mắt.”

Huấn luyện viên cầm túi vật chứng, bên trong đựng chiếc bốt Thang Liên Hoa thường ngày vẫn đi, chúng tôi lấy nó ở nơi ở của cô ta để đưa cho cảnh khuyến ngửi. Chú chó chăn cừu Đức lập tức ngửi chiếc bốt sau tiếng hô ra lệnh “Ngửi!” của huấn luyện viên, nó chạy vài bước, chúng tôi lập tức cảm thấy tràn trề hy vọng.

Nhưng chỉ sau vài bước ngắn ngủi, nó liền đi loanh quanh vài vòng tại chỗ, cuối cùng hoang mang nhìn huấn luyện viên.

Huấn luyện viên nói: “Thời gian xảy ra đã quá lâu rồi, chắc là không được.”

“Không sao!” Tôi xua tay và nói, “Tôi vốn cũng không ôm hy vọng gì lắm, có điều chỉ tìm kiếm quanh khu vực có diện tích mấy cây số như thế này, chi bằng cứ dắt nó tùy ý tìm kiếm xem sao, chúng tôi cũng đi tìm, để xem có gặp may không.”

Thế là suốt hai tiếng sau đó, sáu người chúng tôi và chú chó chăn cừu Đức bắt đầu lang thang tìm kiếm trên cánh đồng bao la vùng thôn quê.

Khu vực này thực sự hoang vắng, trong sắc trời tối đen như mực, chúng tôi phải dùng đèn pin cường quang chiếu sáng, chầm chậm tìm kiếm lung tung. Vì tầm nhìn rất hạn chế nên chỉ có thể thấy được vài mét phía trước, điều đó khiến tôi nhất thời cảm thấy “tuần núi” lúc đêm hôm thế này đúng là việc làm vô cùng xuẩn ngốc.

Giữa hai thôn có con đường làng liên thôn đang làm dở, già nửa đoạn đường đã được đổ mặt đường bê tông hoàn thiện, non nửa còn lại đã dùng cát và đá dăm đổ thành nền đường ngay ngắn, chỉ còn thiếu một khâu cuối cùng là để xe đổ bê tông đang đỗ ven đường hoàn thành nốt công việc của mình.

Tôi đi men theo con đường bê tông đã khô hẳn, bước đến chỗ giao nhau giữa đoạn đường đã hoàn thành và đoạn đường đang làm dở, rồi dừng lại, phóng tầm mắt nhìn phía xa mờ mờ ảo ảo.

“Lục soát!” Tiếng hô ra lệnh của huấn luyện viên vang lên phía sau tôi.

Lẽ nào cảnh khuyển đã có phản ứng? Tôi vừa nghĩ vừa quay lại nhìn. Chú chó chăn cừu Đức ngồi ở giữa mặt đường bê tông, thè lưỡi nhìn huấn luyện viên của mình.

Tôi biết tư thế này của cảnh khuyến mang hàm ý nó đã phát hiện ra điều gì đó.

Tôi bước nhanh về phía đoạn đường bê tông, vội hỏi: “Phát hiện ra gì rồi à?”

Huấn luyện viên lắc đầu và nói: “Nhìn thì có vẻ nó đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng anh quan sát xung quanh mà xem!”

Tôi đứng ở giữa đường, nhìn bốn phía xung quanh, đâu đâu cũng chỉ thấy cánh đồng bát ngát, ngoài ra chẳng thấy gì nữa. Nếu thi thể nằm trong ruộng lúa thì sẽ thấy ruộng lúa vuông vức, ngay hàng thẳng lối bị lõm xuống. Nhưng thời điểm này lại vừa vặn là mùa gặt, những cánh đồng lúa thẳng tắp lả lướt theo gió, không hề có vết tích bị đổ rạp. Tôi lại nhìn khu vực xung quanh con đường bê tông, không hề có chỗ nào mới bị đào bới, cũng không giống nơi giấu xác.

“Thế ý nó là gì? Chẳng lẽ nó mệt rồi?” Đại Bảo chỉ con chó.

Chú chó chăn cừu Đức nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn Đại Bảo, làm Đại Bảo giật mình nhảy dựng lên, trốn sau lưng tôi.

Tôi nhìn xung quanh thêm một lần nữa, rồi lại nhìn mặt đường bê tông dưới chân, nói: “Chỉ sợ là chúng ta phải phá dỡ con đường này mất.”

“Chuyện này... chuyện này... anh có chắc không? Sửa một đoạn đường trong thôn xóm không hề dễ dàng chút nào, anh phá hỏng nó là phải đền họ đấy!” Đại Bảo nhắc nhở.

“Đã dùng thì phải tin! Cảnh khuyển đã bảo ở đây thì chúng ta phải tin nó.” Tôi xoa đầu chú chó chăn cừu Đức, nói tiếp, “Anh nhìn phía trước mà xem, nền đường đắp cao 30, 40 cen-ti-mét, còn dày hơn cả bề dày của cơ thể người, hơn nữa đoạn đường này vừa sửa xong, cho nên cũng không phải không có khả năng giấu xác đây.”

“Thế mà nó lại không cắn cậu nhỉ!” Đại Bảo ngạc nhiên, cũng giơ tay trái ra định sờ thử, nhưng con chó lập tức trừng mắt với anh ta.

“Có điều muốn phá dỡ đoạn đường này sẽ tốn kém không ít đâu.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu: “Dù sao thì chúng ta cũng không thể dùng tay không phá đường được, cho nên trước tiên phải về xin ý kiến lãnh đạo đã, sáng sớm mai quay lại phá đường sau.”

Đối với quyết định này, lòng tôi cứ thắc thỏm không yên. Người ta vừa mới làm con đường bê tông bằng phẳng, ngay ngắn như thế, dù rằng Công an thành phố sẽ đền tiền, nhưng người dân vẫn phải bỏ sức ra làm lại. Nếu tìm thấy thi thể chôn dưới nền đường còn đỡ, nếu không tìm thấy thì gay go. Đến lúc đó, tôi cũng không thể đổ lỗi cho cảnh khuyển.

May mà Công an thành phố rất chú trọng vụ án này, Phó giám đốc Đổng còn trực tiếp xuống làm việc với thị trấn, cuối cùng sau khi nhận được cái gật đầu của họ, Công an thành phố liền mượn máy phá dỡ bắt đầu cho phá đường.

Sau khi phá được lớp bê tông lát mặt đường, Đại Bảo kinh ngạc kêu lên. Anh ta là “cảnh khuyển hình người” cộng thêm độ quen thuộc quá đỗi với mùi thối của thi thể phân huỷ, nên ngoại trừ chú chó chăn cừu Đức thì Đại Bảo là người đầu tiên ngửi thấy mùi thối và phán đoán được ở đây có tử thi đang phân hủy. Theo tiếng kêu thất thanh của Đại Bảo, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Xem ra Thang Liên Hoa quả nhiên đã an giấc ngàn thu ở đây. Nếu không nhờ khứu giác đặc biệt bén nhạy của cảnh khuyển, thì ai có thể ngờ dưới nền đường lớn lại vùi một xác người, khi mà ngay cả mùi thối cũng không thể bốc ra. Đợi đến lúc có người phát hiện thì e rằng thi thể đã biến thành đống xương trắng.

Tôi lập tức báo Trần Thi Vũ lo liệu việc giăng dây cảnh giới xung quanh con đường. Tôi, Đại Bảo và Lâm Đào lập tức mặc đồng phục khám nghiệm, bước lại gần nền đường vừa lộ ra sau khi bị phá dỡ.

Thi thể bị vùi lấp trong lòng nền đường, may mà máy móc không làm hư tổn thi thể. Do đã cách lớp bê tông nên đến lúc này mùi khí phân hủy [*] mới bốc ra. Có điều với một thi thể đã tử vong được một tuần giữa thời tiết đầu thu nắng nóng như thế này thì thi thể được chôn trong lòng đất vẫn không đến nỗi thối khủng khiếp lắm, vẫn chưa biến thành dạng xác chết trương phình, chỉ xuất hiện hiện tượng phân hủy mạng lưới tĩnh mạch.

“Xem ra thi thể này đúng là Thang Liên Hoa.” Trình Tử Nghiên cầm Ipad trên tay, trong đó có ảnh chụp chính diện của cô ta và cả ảnh cắt ra từ video trích xuất ở camera khi cô ta mất tích. Đối chiếu với thi thể thì thấy hoàn toàn trùng khớp.

Thi thể ở trạng thái nằm ngửa, trạng thái đông cứng đã giảm bớt, không còn nhìn rõ vết hoen tử thi do đã bắt đầu bước sang giai đoạn phân hủy. Thi thể mặc chiếc váy liền thân giống hệt chiếc váy Thang Liên Hoa mặc lúc mất tích. Chỉ có điều chiếc túi xách nhỏ mang theo bên mình không còn ở cạnh nữa. Bởi vì sau khi mất tích, điện thoại di động của Thang Liên Hoa luôn luôn trong trạng thái không thể kết nối, chúng tôi phân tích vật dụng mang theo người của cô ta có thể đã bị tiêu hủy cho nên cũng không thể vì việc không tìm thấy túi xách mà tiếp tục phá đường thêm nữa.

Chúng tôi dùng xẻng khảo sát thận trọng cạy đất đá trên nền đường bao xung quanh thi thể, sau đó lôi thi thể từ nền đường ra ngoài. Thi thể dính đầy đất cát lúc này bốc mùi càng nồng nặc.

Tôi day day cánh mũi, bắt tay lau sạch đất cát dính trên thi thể. Lúc lau mặt, tôi phát hiện trong khoang mũi miệng của nạn nhân toàn là đất cát.

“Mẹ kiếp! Là chôn sống!” Đại Bảo cũng nhìn thấy điểm này, kinh ngạc bật kêu lên.

“Anh bảo liệu có phải tai nạn lao động không?” Trần Thi Vũ vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi, lên tiếng hỏi, “Trước đây, tôi từng xem một video clip, trong đó quay cảnh máy xúc không để ý phía trước có người, nên trong lúc thi công công trình đã xúc người vào đống cát, cuối cùng người đó tắc thở và chết.”

Tôi có thể lý giải tâm trạng của Trần Thi Vũ, dẫu sao hành vi chôn sống này không dễ thực hiện với đối tượng là người trưởng thành. Nếu xảy ra thật thì cũng vô cùng tàn nhẫn, khiến người ta khó lòng chấp nhận.

[*] Khí phân hủy còn gọi là khí thối rữa. Khí này được tạo ra do quá trình sinh sản của vị khuẩn (kị khí hoặc hiếu khí) bên trong xác chết đang ở giai đoạn phân hủy.

“Là án mạng.” Tôi khẳng định.

Nói xong, tôi lật thi thể lại, lộ ra hai cánh tay bị đè phía dưới. Hai tay bị trói bằng dây dù bẻ ngược ra sau lưng. Rõ ràng đây là một vụ án mạng! Nhìn hai má trắng bệch của Trần Thi Vũ, tôi chỉ vết máu lớn phía hậu chẩm của thi thể, rồi nói: “Xương sọ của người chết có tiếng xương va chạm lạo xạo, chắc là gãy xương sọ. Ở đây có một vết giập võ, xung quanh có mảng giập giống như đường viền, chứng tỏ chỗ này bị vật tày tấn công. Không ngoài dự liệu, chắc ai đó nhân lúc Thang Liên Hoa không đề phòng đã tấn công cô ta từ sau gáy khiến cô ta rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó thì đem chôn.”

“Lẽ nào là công nhân sửa đường gây án?” Trần Thi Vũ hoài nghi.

“Không phải.” Không phải tôi đang hoàn toàn phủ nhận suy đoán của Trần Thi Vũ, cũng như phủ định suy đoán của chính mình.

Bởi vì lúc này tôi đã móc được một ít đất cát trong miệng và mũi của nạn nhân.

“Mọi người xem, đất cát trong khoang mũi miệng của cô ta đều có màu đỏ nhạt, lấp đầy cả mũi, miệng. Loại đất này có tính kết dính tương đối cao, còn lẫn tạp vụn cỏ. Trong khi đất ở đoạn đường đang sửa này lại khô và cứng, thành phần chủ yếu là cát.” Tôi nói, “Điều đó cũng có nghĩa là hình thái đất trong mũi, miệng cô ta và hình thái đất ở nền đường không giống nhau. Vả lại, lúc bị chôn sống thì con người cũng không thể hít và nuốt nhiều đất cát đến vậy. Còn nhớ vụ án mà trước đây chúng ta tham gia phá án không? Một đứa trẻ bị chính mẹ đẻ của mình dùng cát chôn sống [*] , cuối cùng cũng chỉ phát hiện ra một ít cát ở cuống lưỡi và trong khí quản mà thôi. Chỉ bằng ấy dị vật đã đủ khiến người ta tử vong. Vậy nghĩa là số đất cát này trong mũi, miệng người chết không phải do cô ta vô thức nuốt và hít vào cơ thể lúc bị chôn sống.”

Vẻ mặt Trần Thi Vũ thoải mái hơn một chút, cô nói: “Vậy... chuyện gì đã xảy ra?”

“Sau khi cô ta bị ai đó dùng vật tày tấn công ngất xỉu thì lại bị kẻ đó nhét đất vào miệng.” Tôi trầm giọng đáp.

[*] Mời các bạn tìm đọc vụ án “Đứa trẻ trong cát” trong tập Pháp y Tần Minh - Lời tố cáo lặng thầm.

Đầu mày Trần Thi Vũ lại nhíu sâu. Đúng thôi, so với chôn sống thì thế này hình như còn tàn nhẫn hơn.

“Bịt miệng?” Đại Bảo bật thốt lên cảm nhận đầu tiên của mình, ngay sau đó bổ sung thêm một câu, “Họa từ miệng mà ra?”

Đây cũng là cảm nhận đầu tiên của tôi.

Cảm nhận đầu tiên của bác sĩ pháp y thường chính là chân tướng.

Dẫu sao đây cũng là chuyện đã xảy ra từ một tuần trước, cho nên Lâm Đào không phát hiện được bất kỳ manh mối gì sau khi khảo sát hiện trường, còn Trình Tử Nghiên xác định quanh đây thực sự không có nhà dân nào sử dụng camera theo dõi. Xem ra vụ án này sẽ khá là hóc búa. Có điều thế cũng bình thường, Phó giám đốc Đổng vừa mới nhận chức tiếp tục gặp phải vụ án mạng nan giải, đây dường như là chuyện mà giới cảnh sát hình sự thường xuyên gặp phải. Nhưng bất kể bên trong ẩn chứa những luật ngầm nào thì chúng tôi vẫn phải khám nghiệm kĩ càng, xem có thể nhanh chóng phá án hay không.

Chúng tôi tuân theo quy trình khám nghiệm tử thi, sau khi thu mẫu vật chứng chứa DNA và que lấy các mẫu vật có liên quan trên thi thể, thì bắt đầu dùng nước rửa sạch thi thể. Vì thi thể đã phân hủy nên chảy ra rất nhiều dịch hoại tử, dịch lỏng dính vào đất cát cạnh thi thể làm thay đổi diện mạo của thi thể. Nước chảy đến đâu, làn da của thi thể dần dần hiện rõ ra đến đó. Có điều, thứ thu hút sự chú ý của tôi nhất lại là sợi dây dù buộc cổ tay người chết. Vì dây thừng thấm đẫm dịch hoại tử cho nên nó đã ướt sũng, ban đầu chúng tôi cho rằng nó có màu như vậy là vì dính đất cát, nhưng sau khi dùng nước rửa sạch, chúng tôi mới phát hiện thì ra sợi dây dù này vốn dĩ có màu vàng.

Dây dù màu vàng không thường gặp, ngoại trừ xuất hiện trong vụ án dìm lồng heo.

Lâm Đào thấy vậy, không nói năng gì, liền tránh nút buộc ra mà cắt sợi dây thừng, cất vào trong túi vật chứng, mang sang phòng bên cạnh, đặt dưới kính hiển vi thực thể và quan sát tỉ mỉ.

Chúng tôi dường như cũng nhận được lời gợi ý, nên trong quá trình khám nghiệm tử thi, đều đặt trọng điểm chú ý vào trình trạng tổn thương ở phần đầu nạn nhân.

“Hai vụ án mạng đúng là đều có điểm chung rất rõ ràng.” Tôi vừa giải phẫu vừa nói, “Điểm chung rõ ràng nhất chính là trên đầu của cả hai người chết đều có vết tích bị vật tày tấn công. Tuy thi thể của Thượng Quan Kim Phượng bị hủy hoại nghiêm trọng hơn, không nhìn rõ hình thái miệng vết thương, nhưng chí ít có thể khẳng định công cụ gây thương tích cho hai nạn nhân là cùng một loại. Hơn nữa, đều chỉ có mỗi miệng vết thương đó thôi.”

Đại Bảo không đáp lời, vừa chăm chú giải phẫu theo thường quy cùng bác sĩ pháp y Hàn, vừa đọc tình trạng thi thể mà mình nhìn thấy trong quá trình khám nghiệm cho thực tập sinh đứng bên cạnh ghi chép lại: “Da mặt tím đỏ, kết mạc có điểm xuất huyết, nội tạng bầm máu, không có máu vón trong tim, phần đá xương thái dương xuất huyết, nói tóm lại, người chết có dấu hiệu ngạt thở rất rõ rệt, phù hợp với triệu chứng tử vong do ngạt thở cơ học. Lão Tần, cậu nói xem, trong khoang mũi và khoang miệng của cô ta bị nhét đầy đất khiến ngạt thở và tử vong thế này thì được coi là chết ngạt hay chết nghẹn?”

“Điều đó không quan trọng.” Tôi nói, “Quan trọng là điểm giống nhau giữa hai vụ án lại xuất hiện lần nữa. Tuy hai nạn nhân đều bị tổn thương ở đầu nhưng đây không phải vết thương chí mạng. Nguyên nhân tử vong của cả hai đều ngạt thở. Cho nên ý nghĩa tồn tại của vết thương trên đầu họ chính là khiến họ hôn mê.”

“Cho nên đây là vụ án liên hoàn sao?” Bác sĩ Hàn hỏi.

“Suy đoán này là có căn cứ, tôi cảm thấy có khả năng đó.” Tôi nói.

Tôi vừa dứt lời thì Lâm Đào bước vào phòng giải phẫu, mặt mày hớn hở: “Đương nhiên là có khả năng đó! Tôi vừa quan sát đoạn dây dù, chất liệu và cách thắt nút hoàn toàn giống với sợi dây trói Thượng Quan Kim Phượng. Hơn nữa, đặc trưng chi tiết của đầu dây hoàn toàn đồng nhất với thí nghiệm phân ly chỉnh thể tiến hành trên sợi dây dù buộc Thượng Quan Kim Phượng khi trước.”

Giải thích một cách đơn giản thì phát hiện này của Lâm Đào chính là sợi dây trói hai thi thể là từ cùng một cuộn dây cắt ra. Trước tiên cắt một đoạn dây trói Thượng Quan Kim Phượng, sau đó lại cắt tiếp một đoạn nữa trói Thang Liên Hoa. Cho nên đầu hai đoạn dây mới có thể hoàn toàn trùng khớp. Chứng cứ này là chứng cứ chắc như đinh đóng cột rằng đây là án liên hoàn.

“Hành vi của hung thủ khá lạ lùng.” Tôi nói, “Cứ có cảm giác hắn làm nhiều động tác thừa. Trước tiên hắn đánh ngất nạn nhân, sau đó trói họ lại, rồi mất bao nhiêu thời gian ngồi đan lồng tre hoặc là mất bao nhiêu thời gian để nhét đất vào mũi, miệng nạn nhân, sau đó còn đem xác đi giấu. Thực ra hắn chỉ cần vứt thẳng thi thể xuống nước, với trạng thái chấn thương sọ não và hôn mê thì nạn nhân chắc chắn sẽ chết đuối, hoặc là chỉ cần chôn thẳng xuống nền đường, cho dù nạn nhân không lập tức chết ngạt thì đến lúc đổ bê tông cũng chết chắc luôn. Vậy vì sao hắn lại phải làm các động tác thừa kia?”

“Cậu đã từng nói, các hành động thừa thãi sẽ gợi ý động cơ của hung thủ.” Đại Bảo nhận định, “Thượng Quan Kim Phượng là người đàn bà phóng túng, nên bị dìm lồng heo. Chưa biết chừng cô Thang Liên Hoa kia là kẻ lắm mồm, cho nên mới bị bịt miệng.”

“Lại thêm một ‘kẻ trừng phạt’ [*] nữa sao?” Tôi quay sang nhìn Đại Bảo và hỏi, “Tôi cứ thấy không giống lắm. Cô Thang Liên Hoa này mở lớp nữ đức, liệu hai người bị hại có liên quan gì đó đến lớp nữ đức đó không?”

“Thượng Quan Kim Phượng thì vi phạm cái gọi là “nữ đức”, còn Thang Liên Hoa tuyên truyền cái gọi là “nữ đức”, và cả hai đều bị giết. Vậy thì rốt cuộc hung thủ là kẻ sùng bái nữ đức hay là kẻ căm hận nữ đức nhỉ?” Lâm Đào im lặng đứng một bên nãy giờ đột nhiên phát biểu ý kiến.

[*] Mời các bạn tìm đọc cuốn Pháp y Tần Minh - Vách núi tử thần,

2

Vấn đề mà Lâm Đào hỏi làm tôi vò đầu bứt tai suốt một ngày một đêm, cuối cùng vẫn không rút ra được kết luận gì. Có điều chúng tôi đã tìm thấy miêu tả về “dìm lồng heo” trong giáo trình của Thang Liên Hoa, cho nên khó mà tách cái chết của hai người họ ra khỏi cái gọi là “nữ đức”. Mục tiêu mà chúng tôi hoài nghi là những phụ huynh có con tham gia trại hè này hoặc là những người từng va chạm về “nghiệp vụ” với Thang Liên Hoa.

Cho nên trước tiên, tổ chuyên án gộp hai vụ án này lại, sau đó cắt cử những nhân viên ưu tú tiến hành điều tra toàn diện tất cả các phụ huynh học sinh cũng như tất cả bạn làm ăn hợp tác trong nghề.

Theo đề nghị của tôi, một tổ khác tiến hành điều tra tận gốc rễ xem ở Long Phiên còn “trại hè ngầm” nào đang truyền thụ cái gọi là “nữ đức” nữa không. Như tôi thấy, nếu đó là người cùng nghề với Thang Liên Hoa thì liệu có phải kẻ đó vừa muốn trừng phạt những người đàn bà “hồng hạnh vượt tường” lại vừa muốn trừng trị đối thủ cạnh tranh của mình không?

Nói như Đại Bảo thì liệu có khả năng hung thủ cho rằng Thang Liên Hoa đã truyền thụ nhầm lẫn khái niệm “nữ đức”, cho nên mới dùng đất cát bịt miệng cô ta lại chăng? Làm vậy không gọi là cạnh tranh kinh doanh nữa, mà là sự phản biện về mặt học thuật. Đương nhiên, khi Đại Bảo nói ra quan niệm này thì anh ta lập tức bị Trần Thi Vũ cốc đầu.

“Học thuật? Cái này cũng có thể gọi là học thuật sao?”

Đương nhiên muốn phá án thì phải tổng tấn công từ các lộ. Ngoài hai lộ “binh mã” kể trên, Phó giám đốc Đổng còn đặc biệt cử hai lộ “binh mã” nữa lập tức đi điều tra vòng ngoài, một lộ điều tra trọng điểm những người mà hai nạn nhân cùng quen biết, đồng thời có khả năng tồn tại mâu thuẫn quan hệ xã hội, lộ còn lại tìm kiếm manh mối xung quanh hai vật chứng lấy được từ hiện trường.

Một vật chứng là dây dù màu vàng, loại dây dù này không thường gặp, cho nên các trinh sát viên điều tra tất cả các kênh bán hàng trên mạng và đại lý tiêu thụ dây dù trên phạm vi thành phố Long Phiên. Đây là công tác cần rất nhiều sức người. Tuy chúng tôi không thường nhìn thấy loại dây dù này nhưng điều tra rồi mới biết sàng lọc kẻ tình nghi từ bao nhiêu khách hàng như thế chẳng khác nào mò kim đáy bể. Các cảnh sát điều tra ngày nào cũng ngụp lặn trong đại dương dây dù, giày vò đến sức cùng lực kiệt. Vật chứng còn lại là dấu giày khuyết thiếu lấy được tại hiện trường “dìm lồng heo” đang ở chỗ đồng nghiệp phòng Giám định thành phố. Mấy dấu giày này có giá trị đối chiếu, cho nên hoa văn để giày cũng có đặc trưng nhất định, đáng tiếc là trong kho dữ liệu về dấu giày lại không có dấu giày nào trùng khớp, vì vậy các đồng chí cảnh sát điều tra ngày nào cũng phải đến từng cửa hàng bách hóa, từng tiệm bán giày trên phố dành cho người đi bộ để quan sát hoa văn đế giày, nhằm tìm ra hoa văn đế giày giống với dấu giày mà chúng tôi tìm được tại hiện trường. Biết đôi giày đó thuộc loại giày nào, nhãn hiệu gì cũng coi là nắm được một manh mối để điều tra.

Có điều nói thì dễ mà làm lại quá khó. Thời gian trôi đi vùn vụt, chớp mắt đã gần một tuần, sắp đến ngày nghỉ lễ dài mùng 1 tháng 10 [*] mà các tuyến đường điều tra đều sa lầy vào vũng bùn, không mò mẫm ra được bất cứ manh mối có giá trị nào.

Ở thời đại “bắt buộc phải phá án mạng”, mà trong cùng một thành phố lại có hai vụ án mạng chưa được phá giải, đã thế còn qua mất thời hạn “ba ngày vàng, năm ngày bạc, không được quá mười ngày” [*] , điều đó không thể không khiến đồng chí Phó giám đốc vừa mới nhậm chức - Đổng Kiểm sốt ruột như kiến bò chảo lửa, ông ta chỉ có thể ra lệnh hủy bỏ kỳ nghỉ lễ dài mùng 1 tháng 10 đối với bộ phận điều tra hình sự, tất cả các thành viên trong đội buộc phải tiếp tục điều tra vụ án mạng chưa được phá giải này.

Có điều trước kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 10, Sở Công an lại hạ lệnh “cần vụ cấp I” đối với cơ quan công an toàn tỉnh. Nhận được mệnh lệnh này, các đồng chí công an thành phố vui hẳn lên, dẫu sao thì đồng nghiệp toàn ngành công an trong tỉnh đều đi làm cùng họ, như thế sẽ không còn cô đơn nữa.

Việc đó không mấy ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng tôi, năm năm gần đây, chúng tôi chưa hề được tận hưởng cái gọi là kì nghỉ lễ dài mùng 1 tháng 10, bởi vậy chúng tôi cũng chẳng có phản ứng gì với mệnh lệnh “cần vụ cấp l” mà lãnh đạo vừa ban xuống. Chỉ riêng Đại Bảo là thất vọng ra mặt, còn xa mới đến kỳ nghỉ lễ mà anh ta cứ luôn miệng cầu trời khấn Phật năm nay có thể phá lệ được nghỉ ngơi.

“Cho dù là ‘cần vụ cấp II’ [*] và giữ một nửa lực lượng cảnh sát nguyên vị trí công tác, thì tôi cũng có thời gian ba ngày để nghỉ ngơi.” Đại Bảo than thở, “Tôi và Mộng Hàm đã hẹn nhau cùng đi ngâm suối nước nóng, giờ lại cho cô ấy leo cây.”

“Suối nước nóng phải đi vào mùa đông mới hợp.” Hàn Lượng vừa nghịch điện thoại Nokia của cậu ta vừa nói bâng quơ.

[*] Ngày Quốc khánh của Trung Quốc.

[*] Câu này muốn nói, thời điểm tốt nhất để phá án là trong vòng ba ngày đầu tiên sau khi xảy ra vụ án, nếu vụ án đã xảy ra hơn mười ngày thì việc phá án sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

[*] Lệnh “cần vụ cấp II” là là lệnh yêu cầu toàn bộ lực lượng cảnh sát lên đường làm nhiệm vụ, triển khai tuần tra giao thông các tuyến đường, bố trí dày đặc lực lượng cảnh sát ở các đoạn đường như tuyến phố chính ở khu vực thành phố.

“Mùa đông, mùa đông... mùa đông làm gì có thời gian nghỉ phép chứ?” Đại Bảo bấm đốt ngón tay, “Tôi còn chưa bao giờ được nghỉ phép năm. Mà Luật công vụ nói rõ ràng ra đấy, làm thêm một ngày có thể nghỉ bù một ngày, kết quả thì sao hả? Đều là phù du cả phải không nào? Đơn vị chúng ta chí ít nợ chúng ta mấy tháng nghỉ dưỡng mới phải chứ? Chi bằng cứ đổi ngày nghỉ phép thành tiền làm thêm thì ít ra còn nhìn thấy, sờ thấy.”

“Làm việc ngày lễ được trả gấp ba lần ngày thường - quy định này vốn không có hiệu lực với nhân viên công vụ mà.” Tôi cười bảo.

“Chuyện này có gì đáng phàn nàn đâu chứ?” Lâm Đào vừa từ ngoài bước vào văn phòng, đại khái nghe được chúng tôi đang nói đến chuyện gì liền chêm lời bình luận, “Chính là người người nhà nhà đều được nghỉ lễ, nhưng chúng ta vẫn không được nghỉ, bao nhiêu năm như vậy mà anh vẫn chưa quen à? Giờ chỉ cần xảy ra một vụ án là lập tức nâng lên thành cần vụ cấp II thôi, Đại Bảo anh còn có thể nghỉ ba ngày nữa sao? Cho nên ấy à, làm ngành này của chúng ta vẫn là không nên buột miệng hứa hẹn với vợ con sẽ tốt hơn.”

“Làm ngành của chúng ta, tốt nhất là không nên lấy vợ sinh con” Hàn Lượng nói, “Chỉ cần có bạn gái là được rồi.”

“Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?” Trần Thi Vũ và Lâm Đào dị khẩu Đổng Thanh.

“Ha ha! Sao hai người cùng công kích tôi thế hả?” Hàn Lượng không nhịn được bật cười.

Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng tranh luận của chúng tôi.

Tôi mở loa ngoài, hóa ra là thầy Trần gọi đến: “Mai là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng chiều nay vừa xảy ra một vụ án, các cậu lập tức đến thành phố Thinh Đường, tranh thủ thời gian phá án, nhằm xóa bỏ ảnh hưởng xã hội tiêu cực có thể gây ra trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh.”

Tôi lặng lẽ cúp điện thoại, phát hiện tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Đào.

Lâm Đào nhún vai vẻ vô tội, nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”

“Khám nghiệm hiện trường, coi thường bệnh trĩ!” Đại Bảo giơ ngón trỏ và ngón giữa, nói với Lâm Đào, “Chào mừng cậu gia nhập đại gia đình mồm xúi quẩy!”

Thành phố Thinh Đường nằm ở vùng đồi núi, ngoại trừ khu vực thành phố là vùng đất bằng phẳng ra, thì xung quanh đều được bao bọc bởi các dãy núi thấp. Những ngọn núi nhỏ lần lượt thuộc về một số thôn xóm ở ngoại ô thành phố Thinh Đường. Vì lợi ích kinh tế của thôn, những thôn làng này sẽ xin phép ủy ban thôn thuê lại quyền sử dụng những ngọn núi nhỏ, từ đó kiếm được chút tiền cho thuê. Người thì cho các hãng hoa quả trồng cây ăn quả, người thì cho các đơn vị nuôi trồng để họ nuôi đà điểu, nghe nói giá trị sản lượng kinh tế hằng năm mà những ngọn núi nhỏ xung quanh thành phố Thinh Đường này mang lại rất khả quan.

Đoạn đường nơi xảy ra vụ án chính là một trong những ngọn núi không hề nổi bật trong dãy núi trải dài triền miên.

Bảo nó không nổi bật là bởi nó có diện tích mặt bằng nhỏ nhất, nhưng xét về yếu tố vị trí địa lý thì nơi đây lại có điều kiện vượt trội và độc đáo. Nói một cách chính xác, ngọn núi nhỏ này thực ra chỉ là một gò đất, nằm cách vệ đường đại lộ Quang Minh của thành phố Thinh Đường không bao xa. Từ trung tâm thành phố bắt xe buýt đến trạm xe phía nam đại lộ Quang Minh, đi bộ chưa đến mười phút là tới chân núi. Vì đường dễ đi nên dù không ngồi xe buýt, chỉ cần tìm chiếc xe đạp công cộng ở trung tâm thành phố, đạp xe chừng một tiếng là cũng đến nơi. Bởi vậy có thể coi đây là ngọn núi có giao thông thuận tiện nhất trong tất cả các ngọn núi ngoại ô thành phố.

Ở đây, dạo mùa xuân, ủy ban thôn cho một “phú bà” ở thành phố Thinh Đường thuê lại. Người phụ nữ này tên là Cố Phong Lâm, 50 tuổi, cả đời bôn ba vì sự nghiệp nên đến giờ vẫn chưa kết hôn. Bà ta mở một chuỗi khách sạn hoa viên ở thành phố, thậm chí còn có chuỗi cửa hàng ở khắp các tỉnh thành. Tại thành phố Thinh Đường, Cố Phong Lâm làm ăn rất thuận buồm xuôi gió, giao thiệp vô cùng rộng rãi, công việc doanh càng ngày càng phát triển. Theo phỏng đoán của anh Niên, chi đội trưởng Công an thành phố Thinh Đường, giá trị bản thân của Cố Phong Lâm phải lên tới một tỷ, trong thành phố nhỏ bé như thành phố Thinh Đường, thì bà ta được xem là doanh nhân thành công hàng nhất, nhì.

Nạn nhân tên là Quản Trọng, 41 tuổi, người bản địa, trước đây là nhân viên cục vận tải đường thủy của thành phố, mới thôi việc một năm trước. Tuy anh ta không có tài thao lược như Quản Trọng thời Xuân Thu, nhưng dẫu sao cũng là một người đàn ông trung niên ngọc thụ phong lâm. Quản Trọng ly hôn vợ từ hai năm trước, tay trắng rời đi, quyền nuôi dưỡng cô con gái độc nhất đang học lớp 6 cũng nhường cho vợ. Không rõ bằng cách nào mà anh ta và Cố Phong Lâm lại phát triển thành mối quan hệ yêu đương, vì muốn để Quản Trọng có việc gì đó để làm nên Cố Phong Lâm thuê cả quả núi nhỏ này để đầu tư thành một “Nông Gia Lạc”, sau đó giao cho Quản Trọng một tay lo liệu. Một mặt là để anh ta có thể tự mình kiếm được chút tiền, thể hiện giá trị đàn ông, mặt khác là để anh ta không cảm thấy quá nhàm chán, vô vị.

Để “Nông Gia Lạc” trở nên sang trọng, đẳng cấp, khác biệt hẳn với những viên trang khác, Quản Trọng tự mình lèo lái thiết kế, biến “Nông Gia Lạc” thành nơi gặp gỡ cao cấp mang tính riêng tư - chỉ tiếp đãi số ít người, nơi có thể trồng rau...

Sau nửa năm xây dựng, “Nông Gia Lạc” đã cận kề ngày hoàn thành. Theo kế hoạch, Quản Trọng cho tất cả nhân viên về nhà nghỉ ngơi bảy ngày, sau đó cố gắng mở cửa khai trương chính thức vào ngày 1 tháng 10. Trong bảy ngày này, Cố Phong Lâm tham gia hội nghị kinh tế toàn tỉnh nên không có mặt tại Thinh Đường.

Theo lời khai của Cố Phong Lâm, vì bà ta là thư ký trưởng của Ủy ban nhóm hội nghị, ngày nào cũng bận đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, cho nên ít nhất đã một tuần không liên lạc với Quản Trọng. Mà một tuần trước, Quản Trọng gọi điện thoại thông báo rằng “Nông Gia Lạc” đã chính thức hoàn thành, các hạng mục thiết bị đều đã sắp xếp đầu vào đó. Biện pháp an ninh và camera giám sát hơi chậm trễ một chút, tạm thời chưa thể vận hành, cho nên để đảm bảo an toàn, một mình Quản Trọng sẽ ở lại trông coi “Nông Gia Lạc” trong tuần lễ này, tất cả nhân viên sẽ trở lại làm việc chính thức vào ngày mùng 1 tháng 10.

Điều đó cũng có nghĩa là trong suốt một tuần này, Quản Trọng sống một mình ở nơi rừng hoang núi thẳm, chẳng biết anh ta chết vào lúc nào và chết như thế nào.

Khi xảy ra sự việc, một người yêu thích máy bay không người lái đang điều khiển thiết bị ở gần núi, chuẩn bị chụp vài bức ảnh cảnh sắc mùa thu. “Nông Gia Lạc” mang hương sắc hoài cổ đương nhiên là nét chấm phá trong nội dung chụp ảnh. Khi máy bay không người lái lượn lờ phía trên “Nông Gia Lạc” thì chụp được màu sắc khá bất thường của suối nước nóng. Vì tò mò, người chụp ảnh điều khiển máy bay không người lái hạ xuống thấp, lúc bấy giờ mới phát hiện dưới suối nước nóng có một thi thể ngâm trong nước và đang phân hủy.

Rất nhanh sau đó, tin tức kèm ảnh với tiêu đề “Kinh ngạc phát hiện một thi thể đàn ông đang phân hủy trong suối nước nóng hậu cung nhà nữ doanh nhân Cố Phong Lâm” lập tức tạo ra làn sóng dư luận dữ dội trên mạng. Họ đặt tiêu đề này cũng không phải giật tít nhằm mục đích hút mắt người đọc, mà bởi vì tên chính thức của “Nông Gia Lạc” là “Khu nghỉ mát suối nước nóng Hậu Cung”.

Tuy không rõ có phải do hoảng sợ hay do nguyên nhân nào khác mà người chụp ảnh không đi báo án, nhưng phía cảnh sát nhanh chóng khoanh vùng hiện trường nơi xảy ra vụ án, đồng thời tiến hành phong tỏa hiện trường.

Chi đội trưởng Niên, bác sĩ pháp y Kiều và chúng tôi cùng đến hiện trường, mọi người vừa leo núi vừa tóm tắt bối cảnh của vụ án. Nơi đây chỉ là một gò đất, hơn nữa đường thông ra quốc lộ đã được sửa chữa, cho nên tôi cảm thấy quá trình leo núi cũng không tốn sức lắm. Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đến cổng “Hậu Cung”.

Phải nói rằng con mắt nghệ thuật của Quản Trọng quả thực không tồi, theo thiết kế của ông ta, cả “Hậu Cung được xây dựng theo phong cách kiến trúc Huệ Châu. Vào cổng là huyền quan, chính giữa có tượng đá điêu khắc hình tròn, vòng qua huyền quan là khoảng sân vườn không rộng lắm, phía sau mảnh sân chính là kiến trúc chính của “Nông Gia Lạc”.

Kiến trúc chính là một tiểu lâu ba tầng, tầng 1 và tầng 2 là các phòng ăn khép kín, tầng 3 là bốn gian tương tự nhà nghỉ. Nhìn quy mô kiến trúc thì thấy rõ ràng “Nông Gia Lạc” không đi theo hướng đón khách ở trọ, mà chủ yếu là làm nhà hàng, nhân tiện làm thêm chút ít về khu nghỉ dưỡng. Từ phong cách trang hoàng kiểu Trung Quốc cách tân nguy nga lộng lẫy ở nội thất kiến trúc chính có thể thấy chi phí ở đây chắc chắn cao ngất ngưởng.

Xung quanh sân của kiến trúc chính là một vài lều trại, nghe nói là để cho khách đến đây nghỉ dưỡng trải nghiệm hương vị đồng quê, không những thế còn có thể tự tay hái rau, tự tay xuống bếp xào nấu rau củ tươi ngon mà mình vừa tự hái.

Cổng sau của kiến trúc chính đã bị phong tỏa bằng đường dây cảnh giới, chúng tôi mặc đồng phục khám nghiệm, chui qua dây cảnh giới đến sân sau. Vừa bước vào sân sau đã có cảm giác thoáng đãng, khoáng đạt, còn có thể cảm giác một làn sóng ấm áp đang ập đến. Sân sau rộng hơn tôi tưởng rất nhiều, phải to bằng nửa sân bóng đá. Trong sân có một dãy nhà mái bằng, bề ngoài cũng được trang hoàng theo lối kiến trúc Huệ Châu, đó là nơi làm việc và ăn ở của các nhân viên, còn có nhà vệ sinh công cộng, phòng tắm, phòng thay quần áo và nhà bếp.

Đối diện với dãy nhà mái bằng là suối nước nóng bán lộ thiên mà Chi đội trưởng Niên vừa nhắc đến khi nãy.

Nói nó là suối nước nóng thì cũng không hoàn toàn chuẩn xác, mà nó giống hồ bơi hơn. Đó là hai hồ bơi dài 15 mét, rộng 8 mét ghép lại tọa lạc ở giữa sân. Nghe nói nước trong hồ được dẫn ra trực tiếp từ mạch nước nóng trong núi. Đương nhiên chúng tôi đều biết đây chẳng qua là lời quảng cáo câu khách, thực chất hai hồ bơi này được lắp thêm hệ thống sưởi ấm dưới sàn. Lan can xung quanh hồ bơi cũng là các thanh tản nhiệt. Họ chỉ cố tình làm cho giống dáng vẻ suối nước nóng mà thôi.

Tuy giờ đã sang đầu thu, nhiệt độ chưa giảm xuống thấp, nhưng thiết bị tạo nhiệt ở suối nước nóng đã mở hết tốc lực, mặc dù chưa đến mức khiến người ta cảm thấy nóng ngột ngạt như ngồi trong phòng tắm xông hơi, nhưng cũng đủ khiến người ta không ngừng toát mồ hôi.

Nhìn các vạch khắc trên thành bể là biết mực nước trong hồ sâu khoảng 140 cen-ti-mét, có thể bơi lội trong đó. Đồng thời ở giữa thành bể có một đoạn bậc thềm nhô ra giống như băng ghế, chuyên dành cho người bơi ngồi ngâm mình. Như vậy, hồ bơi và suối nước nóng đã được kết hợp một cách hoàn mỹ.

Nói đây là suối nước nóng bán lộ thiên là bởi vì phía trên hồ bơi có mái vòm hình vòng cung, một mặt có thể giúp hồ bơi giữ nhiệt, mặt khác là vì để tránh bị ướt vào những ngày mưa đổ tuyết rơi, đồng thời tránh cho nước hồ bơi bị ô nhiễm. Tuy họ quảng cáo rằng nước trong hai hồ bơi là nước chảy tuần hoàn vô hạn từ tự nhiên, nhưng hai chữ “tự nhiên” này không đáng tin.

Mái hồ bơi có hình vòng cung, che chắn cho hồ bơi, chân mái nằm ở bờ tường bao quanh sân bên cạnh hồ. Trên bờ hồ bày biện mấy chiếc trà kỷ và ghế nằm với kiểu dáng rất tinh tế và độc đáo, chuyên dùng cho khách nghỉ ngơi. Phần tận cùng lơ lửng trên không của mái vòm lắp một màn hình lớn, kết nối mạng Internet, để cho khách xem trong lúc ngâm mình. Lúc này, màn hình lớn vẫn đang trong trạng thái bật, tivi đang phát sóng bộ phim truyền hình nhiều tập không rõ tên nào đó.

Tuy chúng tôi ở hiện trường nhưng tưởng tượng mình đang ung dung nghỉ ngơi trong hồ nước nóng cao cấp này mà thấy lòng thật khoan khoái.

Vì đây là công trình kiến trúc vừa xây xong, nên tất cả các trang thiết bị đều mới toanh, trong sáng bóng đến lấp lánh, ngoại trừ mặt nước của một trong hai hồ. Bởi trên mặt nước hồ bơi có một thi thể đang nổi. Bộ phận lộ ra khỏi mặt nước của thi thể lúc nhúc dòi.

Thi thể nằm ngửa, lúc này đã biến thành dạng xác chết trương phình. Nạn nhân chỉ mặc độc chiếc quần bơi màu xanh lá. Một đôi dép lê đặt ngay ngắn ở cạnh ghế nằm trên thành bể. Thi thể đã chuyển sang màu xanh đen, tay chân đầu trắng bệch, trông có vẻ da của thi thể sắp bong ra đến nơi. Phần mặt của thi thể càng khủng khiếp, dù nửa mặt vẫn đang ngâm trong nước thì vẫn có thể thấy rõ con ngươi lồi ra và cái lưỡi thè ra ngoài phân nửa.

Vì dịch hoại tử của thi thể đã rỉ ra ngoài nên mặt hồ chuyển màu xám đen, dưới sự phản xạ của ánh sáng mặt trời có thể nhìn rõ váng mỡ nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Tôi biết sau khi thi thể phân hủy, lớp mỡ trong cơ thể người sẽ hình thành và nổi trên mặt nước. Đây chính là thứ khiến tôi thấy buồn nôn nhất.

“Vẫn chưa chuyển thi thể đi sao?” Tôi nhíu mày, lấy cánh tay day day mũi.

“Chưa! Vừa mới phát hiện lúc trưa mà. Bộ phận giám định dấu vết liên tục tiến hành khảo sát và khám nghiệm mặt đất, còn chưa bắt đầu động vào thi thể.” Bác sĩ Kiều nói.

“Vậy kết quả khám nghiệm thế nào?” Lâm Đào hỏi xen ngang.

“Trưởng khoa Lâm, anh nhìn mặt đất mà xem, đúng là khó ngang lên trời.” Bác sĩ Kiều vừa chỉ mặt đất vừa nói.

Mặt đất được lát đá tranh khảm với muôn hình vạn trạng họa tiết, vì giữa các viên đá tranh khảm có rất nhiều khe hở cho nên việc tìm kiếm dấu chân trở nên vô cùng khó khăn, thêm vào đó chẳng rõ ông Quản Trọng này nghĩ gì mà còn mở máy sưởi âm sàn hồ bơi giữa lúc nhiệt độ ngoài trời lên tới gần 30 o C, khiến nước đọng cả mảng ở mặt dưới mái vòm, hơi nước dính vào các bức tranh khảm, nên càng không có khả năng để lại dấu chân.

“Trên ghế nằm và trà kỷ ở bên kia đều tìm được dấu vân tay, có điều những dấu vân tay này lại đồng nhất với dấu vân tay lấy được trong phòng ăn ở sinh hoạt thường ngày của Quản Trọng chắc đều là dấu vân tay của Quản Trọng.” Bác sĩ Kiều nói.

Lâm Đào gật đầu, xách hòm dụng cụ vòng qua hồ bơi, đi đến chỗ đặt dép và ghế nằm, quỳ xổm, dùng đèn soi dấu chân chiếu lên mặt đất, quan sát kĩ lưỡng từng vuông gạch.

“Điều này có thể lý giải, nhưng làm sao các anh biết ông ta là Quản Trọng?” Tôi chỉ vào thi thể trôi nổi giữa hồ nước và hỏi.

“Anh nhìn hình xăm trên ngực ông ta đi!” Bác sĩ Kiều trả lời.

Tuy thi thể ngâm trong nước nhưng phần ngực lại nổi lên hẳn mặt nước. Mảng da trên ngực trái của ông ta xăm một tổ hợp các từ đơn tiếng Anh trông khá nghệ thuật.

“Jessica Gu?” Lâm Đào đọc to với kiểu phát âm sống sượng.

“Đúng, đây là tên tiếng Anh của Cố Phong Lâm.” Chi đội trưởng Niên giải thích, “Kết quả điều tra xác nhận hai năm trước Quản Trọng đã xăm hình xăm này lên người.”

“Hai năm trước?” Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

“Các anh đã đại khái nắm được tình hình hiện trường, chúng tôi sẽ tìm người nghĩ cách trục vớt thi thể lên bờ.” Chi đội trưởng Niên nói.

Thi thể đang nổi bập bềnh ở chính giữa hồ bơi, muốn vớt xác lên bờ quả thực phải tốn không ít công phu. Dẫu sao thi thể đã phân hủy ở mức độ cao, cả hồ nước đều ô nhiễm, tìm người lội xuống nước kéo xác chết lên có chút không nhân đạo, mà xả cạn nước trong hồ đi thì lại phải đợi quá lâu.

Nghĩ đến đây, tôi nói: “Tìm một cây sào tre lại đây, từ từ kéo thi thể vào bờ là được.”

“Đúng nhỉ! May mà suối nước nóng này chỉ rộng 8 mét, nếu nó rộng 18 mét thì tôi biết tìm đâu ra cây sào dài chừng ấy?” Chi đội trưởng Niên vừa cười vừa nói.

Nhắc đến ba chữ “suối nước nóng”, Đại Bảo luôn đứng ngẩn người từ đầu đến giờ bỗng rùng mình một cái.

Hàn Lượng nhìn thấu tâm tư của Đại Bảo, liền huých vai anh ta và bảo: “Thế nào? Sau này còn muốn đi tắm suối nước nóng nữa không?”

3

Thi thể đang ở giữa hồ, tuy chúng tôi đã tìm được một cây sào rất dài nhưng dẫu sao cũng ở trên mặt nước nên không dễ vận sức, cuối cùng đành buộc móc áo vào đầu sào, sau đó dùng phần móc câu của móc áo ngoắc vào quần bơi của người chết, ra sức kéo xác chết vào bờ.

Thấy thi thể đã được kéo vào bờ, Đại Bảo đang đeo găng tay liền cầm hai mắt cá chân của thi thể, chuẩn bị kéo lên, da ở mắt cá chân vừa chạm vào thành bể liền lập tức bong mất một mảng.

Môi trường nhiệt độ cao lại ngâm ở dưới nước suốt thời gian dài, nên trạng thái phân hủy của thi thể đạt tới đã đỉnh điểm. Do tác dụng của khí phân hủy nên phần biểu bì và chân bì rất dễ bị tách ra.

Đúng lúc này, Lâm Đào ở đầu kia hồ bơi đột nhiên hét toáng lên: “Lão Tần, chỗ này có máu!”

Tôi ngẩng đầu, nhìn Lâm Đào đang nằm rạp bên mép trà kỷ, nhìn chằm chằm vào mặt bàn màu trắng.

“Chỗ nào?” Tôi vội hỏi.

Lâm Đào chỉ trà kỷ phía trước, rồi quay lại nhìn giấy lọc trên tay, nói: “À, nhầm rồi, nhầm rồi, không phải vết máu, mà là vết tích màu đỏ.”

Rõ ràng kết quả xét nghiệm Tetramethyl benzidine là âm tính.

Một bên là mấy người đang bàn bạc xem làm cách nào kéo thi thể lên bờ, một bên là Lâm Đào đang nói về việc giám định dấu vết, tôi gần như không nghe rõ cậu ấy nói gì, nên liền cất cao giọng hỏi to: “Chắc chắn không phải vết máu sao?”

Lâm Đào cũng bất giác lớn tiếng đáp lại: “Chắc chắn!”

Đại Bảo đang kéo thi thể lên bờ chợt ngẩng đầu nhìn tôi và nói: “Sao cậu không sang bên kia nói chuyện với cậu ấy? Hét qua hét lại qua hồ bơi nghe như đang hát đối đáp giao duyên ở miền sơn cước ấy.”

“Đừng cử động!” Tôi thấy Đại Bảo và mấy bác sĩ pháp y đang ra sức kéo thi thể lên khỏi mặt nước liền kêu to.

Đại Bảo bị tôi làm giật mình, liền thả lỏng tay, bản thân thi thể đang trong quá trình phân hủy vốn đã trơn nên Đại Bảo vừa nới tay, thi thể liền trượt xuống nước như cũ, trên tay Đại Bảo chỉ còn một mảng biểu bì.

“Tôi có muốn hát đối đáp với cậu đâu? Hét to thể làm gì?” Đại Bảo ở trên bờ, bực dọc trách móc.

“Không thể kéo thi thể lên bờ bằng cách ấy.” Tôi quỳ xổm bên bờ hồ bơi, dùng tay sờ cạnh gờ của thành bể, nói tiếp: “Làm như thế, lớp biểu bì sẽ bị gò bể cào cho bong hết. Nếu thật sự có vết thường xuất huyết, thì vết thương đó sẽ dễ dàng bị che mất.”

Không còn nghi ngờ gì, yêu cầu của tôi khiến việc trục vớt xác chết thêm phần khó khăn. Rõ ràng dùng tay kéo xác chết lên bờ đã không được thì chỉ còn cách là lội xuống nước vớt xác lên. Đại Bảo lấy dũng khí xung phong nhận nhiệm vụ, anh ta mặc áo cao su, nhảy xuống bậc thềm nhô ra dưới hồ bơi. Làm như thế sẽ giúp Đại Bảo không đến nỗi bị hồ bơi bẩn thỉu này “gây sát thương”, có điều anh ta bị mùi hôi thối bủa vây xung quanh là điều khỏi bàn cãi. Đại Bảo bận rộn đẩy cái xác ở dưới nước, còn những người ở trên bờ thì kéo, cuối cùng thi thể người đàn ông nặng gần 80 ki-lô-gam cũng được đưa lên khỏi mặt nước, đặt vào túi đựng tử thi để sẵn trên bờ.

Tôi đang chuẩn bị kéo Đại Bảo lên bờ thì anh ta gọi to: “Này này này! Tôi thấy vật gì đó, đợi chút đã!”

Đứng trên bậc thềm trong hồ bơi sẽ dễ dàng phát hiện những điều bất thường dưới đáy hồ hơn. Nếu giờ rút cạn nước trong hồ thì phải đợi rất lâu, Đại Bảo không do dự, liền nhảy ào xuống nước. Hồ bơi sâu 140 cen-ti-mét, nên chưa ngập đến cổ áo cao su của Đại Bảo, có điều nước bẩn bắn tung tóe bốn phía dính cả vào đầu tóc anh ấy. Tôi nhìn cảnh tượng đó, tim hơi run rẩy. Đã không thể chúc đầu lặn xuống nước, Đại Bảo đành phải ngửa cổ ngẩng cao đầu, nín thở, duy trì tư thế kỳ quái như thế, nhờ sự hợp lực của lòng bàn chân và thành bể, loay hoay suốt hồi lâu mới vớt được vật dưới đáy hồ lên. Đó là chiếc điện thoại di động Iphone 7 plus.

“Chắc đây là điện thoại di động của người chết.” Chi đội trưởng Niên phỏng đoán.

“Rất hữu dụng!” Tôi nhíu mày, vừa nhìn thi thể vừa nói, “Trạng thái co cứng tử thi đã giảm bớt, chứng tỏ nạn nhân đã chết hơn hai ngày rồi, nhưng hiện trường lại tăng nhiệt nhân tạo, thêm vào đó thi thể bị ngâm trong nước, cho nên chết hơn hai ngày cụ thể là mấy ngày thì tôi không thể xác định chắc chắn. Nhưng việc xác định điện thoại rơi xuống nước đã mấy ngày thì dễ hơn nhiều, chỉ cần xem thời gian điện thoại mất tín hiệu thì chắc đó chính là thời gian nạn nhân tử vong.”

“Đi thôi chứ?” Đại Bảo vừa cởi áo cao su bốc mùi hôi thối vừa nói.

Tôi gật đầu, quay sang tìm Lâm Đào, phát hiện lúc này không rõ Lâm Đào đã đi đâu, liền cất tiếng gọi: “Lâm Đào, Lâm Đào, cùng đến nhà tang lễ nhé!”

“Các anh đi trước đi, chút nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ nhà tang lễ.” Giọng Lâm Đào vọng ra từ dãy nhà mái bằng.

“Thế này đúng là giống hát đối đáp giao duyên ở vùng cao rồi còn gì.” Bác sĩ Kiều phì cười, “Có điều, ca từ không được nhã nhặn cho lắm.”

Trong nhà tang lễ, hệ thống thông gió được mở cỡ lớn nhất. Nhờ tác dụng của máy thông gió và khẩu trang, mùi hôi thối bốc ra tử thi thể mới giảm bớt so với lúc ở hiện trường.

Vì thi thể đã phân hủy và trương phình, nên để không làm hư tổn đến thi thể, chúng tôi nhón tay nhón chân mất nửa ngày trời mới cởi được chiếc quần bơi bó rất chặt của nạn nhân ra. Sau khi cởi được quần của người chết, Đại Bảo tỉ mẩn khám nghiệm bề mặt tử thi theo đúng quy trình.

“Phần đầu không có tổn thương.” Đại Bảo vừa xoay đầu của người chết lại vừa nói, “Da cổ, niêm mạc mũi, miệng đều không bị tổn thương, có thể loại trừ khả năng chấn thương sọ não hoặc bị đè, bịt khoang mũi, miệng, bóp cổ gây ra ngạt thở cơ học.”

Cùng với sự di chuyển quay qua quay lại của phần đầu, từ mũi và miệng của thi thể trào ra một ít nấm bọt. Thông thường dạng bọt này ít khi xuất hiện ở xác chết đang phân hủy. Vậy mà vẫn có thể nhìn thấy nấm bọt ở xác chết này, điều đó chứng tỏ trong phổi của nạn nhân còn rất nhiều bọt khí. Không cần nói thêm nữa, nạn nhân này tử vong vì bị chết đuối, chắc chắn không thể sai.

Chúng tôi tiến hành giải phẫu theo đúng quy trình. Nội tạng của người chết bị bầm máu, giữa lá phổi có điểm xuất huyết, tuy máu đã biến thành dịch thể hoại tử, nhưng từ màu sắc khác biệt ở hai bên ngăn tim