VỤ ÁN THỨ 7 XÁC CHẾT KHÔNG CHÌM
Miễn cưỡng đồng ý không bằng thẳng thắn cự tuyệt.
- Victor Hugo -
1Hàn Lượng lái xe, chở cả đoàn người im lặng, chạy trên đường hướng về lối vào đường cao tốc.
Thực ra câu chuyện vừa xảy ra đâm nhức nhối thần kinh chúng tôi, khiến chúng tôi chìm vào suy nghĩ, đây đã không phải lần đầu tiên nữa. Có khả năng vì gương mặt thanh tú, non nớt của Quản Hàn hoặc có thể vì câu chất vấn cuối cùng của cô bé đối với chúng tôi, hoặc là vì lo lắng cho con đường mấy chục năm sau của cô bé đó phải đi như thế nào. Mỗi chúng tôi mang theo một nỗi niềm, thất thần hụt hẫng, hiếm khi nào trong xe lại yên lặng đến vậy.
“Cuối cùng cô bé đó vẫn là người bị hại.” Trần Thi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói một câu.
Tôi thúc khuỷu tay vào Đại Bảo, thầm nghĩ trước kia anh cảm thán đều là tôi an ủi anh, giờ đến lượt anh an ủi “mầm non” đi chứ!
Đại Bảo hiểu ý, liền nói: “Thiện cũng thế, ác cũng vậy, chúng ta đều không được phép quên bản chất của chúng ta là trung thành với pháp luật. Còn về vấn đề đạo đức, tôi tin rằng thiện hữu thiện duyên, ác giả ác báo, thế gian tất có nhân quả luân hồi.”
Tôi vỗ vào gáy Đại Bảo một cái, nghĩ thầm, anh nói gì thế hả?
“Tôi còn cho rằng cô lại mắng đồ đàn ông cặn bã cơ đấy!” Hàn Lượng nói, “Có điều ông ta quả thực là loại cặn bã.”
Thật bất ngờ, lần này Trần Thi Vũ không công kích lại Hàn Lượng, vẫn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lẽ ra cô bé đó sẽ có một cuộc đời rực rỡ, sẽ đi học, đi làm, lấy chồng sinh con, sẽ như bao con người bình thường khác theo đuổi hạnh phúc của riêng mình... Thực ra cô bé ấy mới chỉ đang tuổi vị thành niên thôi!”
“Chín chắn không phải để bản thân nhìn rõ mọi chuyện, mà là để bản thân nhìn không rõ mọi chuyện.” Lâm Đào nói.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, xe phía trước đột ngột dừng lại, Hàn Lượng tức giận hầm hầm định xuống xe đôi co với chủ xe phía trước, tôi liền kéo cậu ta lại, dặn dò: “Đang lái xe công đấy, nhẹ nhàng, khiêm tốn thôi!”
Hàn Lượng vẫn không nén nổi cơn tức, thò đầu ra cửa xe, chất vấn: “Anh lái xe kiểu gì vậy hả?”
Chủ xe phía trước rụt đầu lại, cười cười đáp lời: “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thấy phía bên kia náo nhiệt quá nên muốn sang đó xem.”
Anh ta nói vậy chúng tôi mới phát hiện dòng xe phía đối diện cũng có mấy chiếc đang dùng trên đường, lúc này người trong xe đã xuống xe, rướn cổ về phía xa nghe ngóng tình hình.
“Đi nào, chúng ta cũng đi xem thôi!” Đại Bảo nói.
“Anh cũng thích hóng chuyện thế à?” Lâm Đào nói.
“Bác sĩ pháp y không tò mò sẽ không phải bác sĩ pháp y tốt.” Đại Bảo mặt dày đáp lại.
Hàn Lượng thấy tôi không có ý phản đối, liền đánh xe vào một góc đường. Sau khi thấy rõ cảnh tượng diễn ra ở phía xa, tôi phải cảm thán một câu, sao sự tò mò của con người ta lại quá mức đến vậy. Khoảng hơn một ki-lô-mét ở phía trước có một vũng nước, xung quanh vũng nước đó có rất nhiều người đang xúm quanh, một chiếc xe cảnh sát đỗ ven con đường nhỏ cạnh vùng nước.
“Vậy thì có gì đáng xem cơ chứ?” Hàn Lượng nói, “Cùng lắm là có ai đó bị chết đuối. Ngày nào chúng ta chẳng nhìn thấy cảnh tượng này, họ còn có hứng thú xúm lại đó mà xem sao?”
Tôi xua tay, đang chuẩn bị bảo Hàn Lượng quay xe về cơ quan thì nhận được điện thoại của Chi đội trưởng Niên.
“Các anh đã lên đường cao tốc chưa?” Chi đội trưởng Niên hỏi.
“Vẫn chưa, đang chuẩn bị lên đây.”
“Vậy thì phiền các anh quay lại nhé!” Chi đội trưởng Niên nói, “Vừa nhận được điện thoại báo rằng đã xảy ra một vụ án mạng, chúng tôi đang chuẩn bị đến hiện trường đây.”
“Làm sao biết đó là án mạng?” Tôi hỏi.
“Vì trên thi thể có rất nhiều vết dao chém.” Chi đội trưởng Niên trả lời, “Đồn công an đã kiểm tra rồi, có lẽ là một vụ giết người vứt xác. Tôi thấy địa điểm cách lối vào đường cao tốc rất gần nên mới gọi cho anh, phiền các anh giúp đỡ chúng tôi. Tôi đã nói với tổng giám đốc Trần rồi, ông ấy nói dẫu sao cũng đang trong thời gian thực hiện cần vụ cấp I, các anh có trở về cũng không được nghỉ ngơi, cho nên mong các anh tiếp tục ở lại thành phố Thinh Đường chúng tôi để đón lễ Quốc khánh vậy.”
Tôi thầm nghĩ, đúng là thầy của mình có khác, thật là biết nghĩ cho chúng tôi, sợ chúng tôi nhàn rỗi quá mà. Thế là tôi liền cười đáp: “Được rồi, tôi đã nhận được thông tin, chúng tôi đang ở hiện trường rồi, đợi các anh đến đây nhé!”
“Cái mồm xúi quẩy của chúng ta nếu so với với Lâm Đào đúng là thua xa rồi đấy.” Tôi vừa xuống xe chuẩn bị xách hòm dụng cụ vừa nói, “Lâm Đào, đây gọi là mua một tặng một.”
Đây là một đập nước, diện tích thủy vực tương đối nhỏ, thi thể ở cách bờ không xa, chỉ tầm 3 - 4 mét.
Hiện trường có rất nhiều người vây quanh, cùng chúng tôi xúm lại xem công an trục vớt xác.
Thi thể nằm ngửa trên mặt nước, thoạt trông chưa có hiện tượng phân hủy mức độ cao, tóc dài xõa trên mặt nước, rõ ràng đây là thi thể một cô gái, hơn nữa còn trong trạng thái lõa thể.
Thi thể trôi nổi theo sóng nước, nhưng khi xác chết nổi bên trên mặt nước thì có thể thấy rõ phần bụng của nạn nhân chằng chịt vết thương.
Đập nước cách đường quốc lộ không xa, hơn nữa còn có rất nhiều con đường nhỏ liên thông với vùng phụ cận đập nước, cho nên hằng ngày người, xe qua lại nườm nượp. Trần Thi Vũ thấy có vụ án mới, lập tức bứt mình thoát khỏi trạng thái tinh thần suy sụp khi nãy. Cô bắt đầu thể hiện bản sắc của một cảnh sát điều tra. Trần Thi Vũ trà trộn vào đám người đang vây quanh hiện trường, liên tục hỏi nọ hỏi kia, muốn tìm một vài manh mối từ những người thường xuyên đi qua con đường này.
Nói ra cũng thật lạ, vừa phát hiện thấy xác chết là lập tức tụ tập bao nhiêu người vây quanh, nhưng khi được hỏi đến thì chẳng mấy ai cung cấp được manh mối. Họ chỉ nói quanh thủy vực này có mười mấy con đường nhỏ liên thông với đập nước, lưu lượng xe mỗi ngày đều rất lớn, còn về việc có ai lái xe mang xác chết đến đây hay không thì căn bản không hỏi thăm được gì. Nhưng nếu gây án ngay đập nước thì quá ư mạo hiểm. Bởi vì xung quanh đập nước là một vùng bằng phẳng, ngay cả nơi giấu xác cũng không có, cho nên tuy hiện trường khá xa xôi nhưng không hề vắng vẻ.
“Lúc bồi dưỡng cảnh sát mới, thầy giáo dạy môn điều tra nói với chúng tôi, gây án ở Trung Quốc dù có thể tránh được camera thì cũng chưa chắc tránh được con mắt của người qua đường.” Trình Tử Nghiên thấy Trần Thi Vũ ủ rũ thì động viên, “Nơi rộng rãi, thoáng đãng thế này mà lại không có ai phát hiện ra điều gì.”
“Bình thường mà!” Tôi nói, “Nếu là buổi tối thì xung quanh đây không có nguồn điện, trong trường hợp nạn nhân không giãy giụa, la hét thì chỉ cần dừng xe vứt xác rồi rời đi, như thế quả thực không dễ bị ai phát hiện.”
Tuy thi thể cách bờ không xa, nhưng trên người lại không mặc gì, muốn dùng biện pháp lấy móc áo trục vớt xác mà hôm qua chúng tôi áp dụng với Quản Trọng cũng không xong. Cho nên công an đã mượn lưới đánh cá, quăng lưới ven bờ để chụp xác chết. Thử bảy, tám lượt, cuối cùng cũng từ từ kéo được xác lên bờ. Ở đây không giống hồ bơi, bờ đập dốc, mực nước càng ra xa càng sâu hơn, cho nên không lo gờ đập làm hư tổn đến thi thể.
Sau khi vớt xác lên, công an cho tử thi vào túi đựng thi thể, sau đó giăng đường dây cảnh giới. Phạm vi của đường dây cảnh giới rất rộng, nhưng vẫn không kiểm soát nổi trước địa thế bằng phẳng rộng ngút tầm mắt này. Ngay từ xa, chúng tôi đã có thể nhìn rõ tình trạng của thi thể, thậm chí rất nhiều người đã lấy điện thoại di động trong túi bắt đầu chụp ảnh.
Công an phải dùng tay và cơ thể che đi ống kính của những kẻ thích hóng chuyện, nhưng lại vấp phải lời lẽ mang tính công kích của họ: “Các anh phải làm quen với việc chấp pháp dưới ống kính của dân, hiểu không hả? Chúng tôi chụp ảnh thì sao? Đây là tự do của chúng tôi!”
“Phải quen với việc chấp pháp dưới ống kính thì không sai.” Trần Thi Vũ nhảy ra nói đỡ, “Nhưng đây là anh đang xâm phạm quyền riêng tư của người bị hại, anh biết không hả?”
“Liên quan gì đến cô?” Kẻ hóng chuyện trừng mắt nhìn Trần Thi Vũ.
Tôi kéo Trần Thi Vũ lại, xua tay, ra hiệu cho cô đừng chuốc thêm phiền phức, chỉ bảo: “Xem ra chúng ta phải chuẩn bị thêm lều bạt che hiện trường mới được.”
“Đúng thể đấy! Cũng không đắt lắm, sao gần như không có đơn vị nào phân phát nhỉ?” Đại Bảo thắc mắc.
Tôi lắc đầu, thấy Chi đội trưởng Niên đã dẫn người vội vàng đến hiện trường, liền nói: “Bàn mấy chuyện này cũng vô dụng, bây giờ điều tốt nhất chúng ta cần làm là tranh thủ thời gian đưa thi thể đi, đó mới là biện pháp hữu hiệu để bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân.”
Chúng tôi và nhóm của Chi đội trưởng Niên mặc đồ bảo hộ trước khi tiến hành khám nghiệm hiện trường, đeo thẻ công tác trên ngực áo, vén dây cảnh giới bước vào hiện trường. Tôi bảo nhóm Hàn Lượng, Trần Thi Vũ đứng cạnh thi thể cố gắng che cho thi thể, sau đó ngồi xuống, quan sát kĩ lưỡng.
“Về cơ bản độ co cứng của thi thể đã giảm bớt, thời gian tử vong khoảng 36 - 48 tiếng đồng hồ trước.” Tôi vừa nhanh chóng khám nghiệm tử thi vừa nói, “Có điều mức độ phân hủy vẫn chưa nghiêm trọng lắm. Nếu chỉ nhìn thi thể thì không dễ phán đoán, nhưng chúng tôi vừa xử lý một vụ án chết đuối khác, tuy nhiệt độ tại hiện trường cao hơn ở đây rất nhiều, nhưng vẫn có những chi tiết có thể mang ra đối chiếu. Anh xem, thi thể của Quản Trọng đã biến thành xác chết trương phình, trong khi thi thể này mới chỉ xuất hiện các mảng lục ở phần bụng, thậm chí còn chưa sinh dòi.”
“Anh muốn nói gì?” Đại Bảo vừa ấn các vết hoen tử thi phía sườn lưng của thi thể vừa hỏi.
“Điều đó chứng tỏ thời gian thi thể ngâm trong nước và thời gian nạn nhân tử vong cách nhau một khoảng thời gian.” Tôi đáp.
Đại Bảo nói: “Thi thể này khá kỳ lạ, theo lý mà nói, thi thể ngâm trong nước thì các vết hoen tử thì sẽ nhạt màu mới đúng, nhưng vết hoen tử thi ở lưng của thi thể này lại có màu đỏ tím sẫm rất rõ rệt.”
“Điều đó chứng tỏ thi thể đã được đặt ở môi trường không dễ phân hủy trong một khoảng thời gian khá dài, ít nhất là 24 tiếng đồng hồ, như vậy mới có thể hình thành vết hoen tử thi ổn định, sau đó thi thể bị chuyển đến đây để tiến hành vứt xác.” Tôi khẳng định.
“Bây giờ là 10 giờ đúng.” Đại Bảo nhìn đồng hồ và nói, “Nếu ban ngày ở đây không dễ vứt xác, vậy thì khả năng lớn nhất là hôm kia, tức ngày 30 tháng 9, hung thủ đã ra tay vào buổi tối, sau đó đợi đến tối hôm qua, tức ngày 1 tháng 10 mới vứt xác.”
Tôi vừa gật đầu đồng tình với suy đoán của Đại Bảo vừa dùng khăn lau mặt cho thi thể. Sau khi được lau sạch sẽ, liền lộ ra khuôn mặt khá non nớt. Độ co cứng của thi thể đã bắt đầu giảm bớt, cho nên có thể mở xương hàm ra tương đối dễ dàng. Tôi quan sát răng cối của thi thể, rồi nói: “Độ tuổi khoảng từ 18 đến 25, muốn biết độ tuổi chính xác thì phải xem khớp mu.”
Chi đội trưởng Niên ghi chú loạt soạt vào sổ.
Tôi nói xong, liền lấy tăm bông quẹt sâu vào trong họng và mũi của nạn nhân, xác định bên trong không có bùn đất hay rong rêu gì. Chiêu này không có tác dụng với thi thể trong hồ bơi, nhưng đối với thi thể dưới đập nước thì vô cùng hữu hiệu.
“Xác định là nạn nhân bị vứt xác xuống nước sau khi đã chết, về nguyên nhân tử vong cụ thể thì cần phải tiến hành các bước kế tiếp mới xác định chắc chắn được.” Tôi nói.
Chi đội trưởng Niên chỉ vào mười mấy vết thương trên bụng nạn nhân và nói: “Cái này... không phải nguyên nhân tử vong sao?”
“Chưa thể khẳng định được!” Tôi nói, “Tuy các vết thương ở vùng bụng của thi thể đã ngâm trong nước đến mức hơi biến dạng, nhưng tôi cứ luôn cảm thấy không có phản ứng sống.”
Đối với các bác sĩ pháp y, nếu dùng mắt thường quan sát vết thương có phản ứng sống hay không thì chủ yếu là quan sát trạng thái co rút trên bờ vết thương và màu sắc bên trong vết thương. Nếu bị thương khi còn sống thì da ở xung quanh miệng vết thương sẽ co lại, hơn nữa vì máu trong mạch máu ngấm vào các mô mềm nên bên trong vết thương sẽ có màu đỏ tươi. Còn nếu bị thương sau khi chết thì da ở miệng vết thương sẽ không co lại, bên trong vết thương có màu vàng sáp và hồng nhạt. Nhưng miệng vết thương ở bụng của thi thể trước mặt đã bị ngâm đến mức trắng bệch, mang lục không theo quy luật, cho nên về cơ bản không nhìn ra được trạng thái co da và màu sắc vốn có.
“Anh xem, mấy vết thương này lớn nhỏ khác nhau, nhưng miệng những vết thương lớn cũng không thấy bị lòi ruột.” Tôi nói tiếp, “Nếu một người ở trạng thái bình thường, ruột trong khoang bụng sẽ gây áp lực lên thành bụng, hễ thành bụng bị xuyên thủng thì ruột sẽ lòi ra ngoài, thêm vào đó các mô mềm trong cơ thể người sẽ co lại theo phản xạ sau khi bị thương, miệng vết thương sẽ thắt chặt phần ruột bị lòi ra. Đương nhiên, sau khi thi thể phân hủy ở mức độ cao thì cũng đến tình trạng nội áp trong khoang bụng tăng cao khiến ruột bị lòi ra ngoài, nhưng ở đây, ruột lại không lời ra ngoài, cảm giác không giống vết thương gây ra lúc nạn nhân còn sống. Tất nhiên đây chỉ là suy đoán dựa trên xác suất, nếu muốn xác định chính xác vết thương ở vùng bụng của người chết có phản ứng sống hay không thì cần giải phẫu mới được.”
“Nếu là vết thương sau khi chết, vậy thì đây là vết thương gia cố sao?” Chi đội trưởng Niên hỏi.
Đại Bảo tranh lời: “Không phải, làm gì có vết thương gia cố nào lại đâm dao vào bụng? Vết thương gia cố là vết thương gây ra để chắc chắn nạn nhân phải chết, thông thường hung thủ sẽ hạ thủ vào những vị trí hiểm, ví dụ như đâm vào tim hay cứa cổ.”
“Vậy chẳng lẽ đây là vết thương trút hận?” Chi đội trưởng Niên đặt giả thuyết khác.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Thế thì dễ xử lý, điều tra lai lịch của nạn nhân là xong.” Chi đội trưởng Niên nói, “Đã có hành vi vứt xác, lại có hành vi trút hận, rõ ràng đây là người quen biết với nạn nhân gây án. Chỉ cần tìm được lai lịch của nạn nhân thì vụ án này đã phá giải được một nửa rồi.”
“Nhưng việc tìm ra lai lịch của nạn nhân có vẻ không dễ dàng nhỉ?” Trần Thi Vũ cau mày nói, “Xác chết trong tình trạng hoàn toàn lõa thể, không hề mang theo bất kỳ vật tùy thân nào, hơn nữa anh xem, ngay cả đồ trang sức cũng không có.”
“Vả lại cũng không có đặc trưng cá nhân, ví dụ như vết sẹo, các dấu vết bẩm sinh hay vết xăm mình.” Đại Bảo lật thi thể một lúc, quan sát phía sau lưng rồi nhận xét.
“Tóc cũng chỉ dài ở mức độ bình thường, không phải đặc trưng nhận diện đặc biệt.” Trình Tử Nghiên bổ sung thêm.
“Đúng thế! Nếu có người báo án mất tích, căn cứ vào chiều cao, thể trạng, tuổi tác của nạn nhân thì đại khái cũng khoanh vùng được phạm vi, nhưng nếu không có ai báo án mất tích, thì quả là không dễ tìm đâu.” Chi đội trưởng Niên gật đầu, nét mặt biểu lộ sự lo lắng và bất lực.
Tôi thấy người vây quanh đường dây cảnh giới càng lúc càng đông, liền vội vàng dùng túi đựng tử thi phủ lên thi thể kéo khóa lại và nói: “Kệ đã! Trước mắt chúng ta phải mau chóng đưa thi thể đến nhà tang lễ. Có nhiều đặc trưng cá biệt phải đợi giải phẫu xong mới xác định được.”
“Chẳng phải giải phẫu là xem bên trong cơ thể hay sao? Chẳng lẽ có thể phát hiện ra được đặc trưng cá nhân nào đó giúp ích cho việc tìm kiếm lai lịch của thi thể ư?” Một cảnh sát trẻ đi theo Chi đội trưởng Niên hỏi với giọng ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi! Trước đây chúng tôi từng gặp một trường hợp, phát hiện thấy nạn nhân bị gãy năm xương sườn. Vì bị gãy nhiều xương sườn nên chắc chắn lúc còn sống đã đi bệnh viện khám chữa, vì thế chúng tôi đã đến bệnh viện và tìm thấy hồ sơ bệnh án còn lưu phim chụp X quang giống hệt hình thái gãy xương của nạn nhân, từ đó tìm ra được lai lịch của nạn nhân.” Trần Thi Vũ tự hào “mở mang kiến thức” cho viên cảnh sát trẻ.
“Mong là may được như cô nói.” Tôi vừa hợp sức với Đại Bảo khiêng thi thể lên cáng để nhân viên nhà tang lễ chuyển xác đi vừa nói, “Tiểu Lông Vũ nhà chúng ta từ trước đến giờ đâu giống như bọn mình.”
“Đúng thế! Tiểu Lông Vũ nói điều xấu không ứng nghiệm, nói điều tốt lại ứng nghiệm.” Đại Bảo giải thích thêm.
Sau khi đưa xác chết đi, tôi thấy Lâm Đào đang làm việc ở phía xa, liền cất tiếng gọi: “Lâm Đào, bên chỗ cậu có gì không?”
“Lại bắt đầu hát đối đáp giao duyên rồi đấy à?” Đại Bảo vừa nhìn tôi vừa trêu chọc.
Tôi trừng mắt nạt Đại Bảo, nhưng bản thân cũng cảm thấy kiểu đối thoại này không hay cho lắm, thậm chí còn có nguy cơ lộ bí mật, cho nên tôi và mọi người đến tận chỗ Lâm Đào.
Bờ đập không theo khái niệm “bờ” một cách đúng nghĩa, theo sóng nước dập dềnh, đường mép nước không ngừng biến đổi, chẳng khác gì bờ biển.
Lâm Đào và mấy đồng chí bên bộ phận kỹ thuật hình sự đang căng làn dây cảnh giới thứ hai bên bờ đập, điều đó chứng tỏ bên bộ phận giám định dấu vết của họ đã phát hiện thấy vấn đề.
“Con đường cách đập nước gần nhất là ở chỗ này.” Lâm Đào chỉ con đường nhỏ bê tông cách đó hơn 10 mét và nói, “Thông thường xe cộ ít khi lai vãng đến đập nước, nhưng anh thấy đấy, dấu vết chỗ này rất giống vết bánh xe.”
“Biết đâu có người lái xe đến bờ đập nghịch nước thì sao? Tôi và Mộng Hàm vẫn thường làm vậy.” Đại Bảo phản bác.
“Bờ bên này đều là cát, dù có dấu vết cũng nhanh chóng bị gió thổi trở về nguyên dạng. Dấu vết này không rõ rệt lắm, cho nên vẫn chưa thể xác định chắc chắn.” Lâm Đào nói, “Đồng thời, điều này cũng chứng tỏ thời gian hình thành dấu vết cách đây không lâu, và trùng khớp với thời gian vứt xác mà các anh vừa suy đoán.”
Rõ ràng khi nãy tôi hét lên là động tác thừa, bởi vì dù tôi và Đại Bảo nói chuyện rất nhỏ tiếng mà Lâm Đào cũng nghe thấy.
“Ý của cậu là ở đây vốn dĩ không chỉ có vết bánh xe, mà còn có dấu giày của người xuống xe, nhưng vì thời gian khá lâu nên chỉ còn lại vết lốp, đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng thế! Thứ nhất là vì dấu vết còn khá mới, thứ hai là vì nó vừa vặn gần với vị trí cái xác nổi ven đập nhất, điều này chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Lâm Đào nói, “Tôi nhìn đi nhìn lại vẫn thấy giống vết lốp xe, các anh nhìn mà xem!”
“Ừm, đúng là vết lốp xe, là loại lốp 165/70R13 của hãng Triều Nguyệt.” Hàn Lượng quỳ xổm, nhíu mày quan sát rồi nói.
“Khoa trương quá rồi đấy! Làm sao cậu nhận ra chứ?” Lâm Đào nghi hoặc nhìn Hàn Lượng.
“Không sai đâu!” Hàn Lượng chỉ thản nhiên đáp vậy.
“Triều Nguyệt sao? Xe điện của tôi cũng của hãng Triều Nguyệt, lẽ nào dùng xe điện chở xác sao?” Đại Bảo hỏi.
“Đúng đấy! Chính là hãng Triều Nguyệt giống của anh đấy!” Hàn Lượng ngẩng đầu cười cười, trêu chọc, “Có điều không phải dùng xe điện chở xác, lốp chỉ rộng 165 mi-li-mét thì lắp được vào xe điện nào chứ? Loại xe hơi mấy chục ngàn tệ thông thường ấy, nhiều chiếc vẫn dùng loại lốp này. Anh chụp lại, nói không chừng sau này chính là chứng cứ đấy!”
“Xung quanh đây có camera giám sát không?” Lâm Đào không quan tâm Hàn Lượng nói gì, ngẩng đầu nhìn Trình Tử Nghiên và hỏi.
Trình Tử Nghiên lắc đầu, trả lời: “Quanh đây có rất nhiều con đường nhỏ, muốn tránh camera không khó.”
Sau khi chuyện của Hàn Lượng được giải thích rõ ràng, Trần Thi Vũ và Hàn Lượng bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, tuy rằng phần lớn cuộc nói chuyện của họ nhuốm mùi oán khí. Có điều, cũng từ đó Lâm Đào ít nói chuyện với Hàn Lượng hẳn đi.
“Rất nhiều xe sử dụng loại lốp này, đặc biệt là ở vùng nông thôn, không thể tìm từng chiếc được.” Tôi nói, “Giá trị của dấu vết này không lớn lắm, quan trọng nhất vẫn là phải tìm ra lai lịch của thi thể.”
Nói xong, tôi ngoái đầu nhìn quần chúng vây quanh đường dây cảnh giới, mặc dù đã chuyển xác chết đến nhà tang lễ, hiện trường chỉ còn lại công an, nhưng họ vẫn không chịu rời đi, vừa rướn cổ lên nhìn vừa bàn tán rôm rả. Tôi xua tay, nói: “Đi thôi, bây giờ có thể nhanh chóng phá án hay không đều phải trông vào công tác khám nghiệm tử thi.”
“Được! Chúng tôi cũng đã bố trí người đâu vào đấy, đặc trưng về các nhân khẩu mất tích trong khu vực do chúng tôi quản lý và vùng lân cận sẽ được tổng hợp vào trước bữa tối hôm nay.” Chi đội trưởng Niên nghiêm túc trả lời.
2Xác chết nữ lõa thể nằm trên bàn giải phẫu.
“Điểm xuất huyết trên kết mạc rất rõ rệt, phần mặt tím tái nghiêm trọng, môi tím xanh. Ống tai ngoài không có dị vật. Khoang mũi có dịch kết dính, môi dưới bị tổn thương niêm mạc ở nhiều chỗ, khớp với vị trí của hàm răng trên. Trên cổ không thấy vết thương, cũng không thấy vết thương trên ngực, bụng và tứ chi. Màng trinh có vết rách cũ, âm hộ không bị tổn thương.” Đại Bảo ngừng một lát, rồi nói tiếp, “Không có bất kỳ đặc điểm cá nhân đặc trưng nào thật này, ngay cả một cái nốt ruồi to cũng không có, da dẻ của thi thể này đúng là hoàn mỹ.”
“Lúc còn sống hẳn phải là mỹ nhân, nói không chừng còn là tiểu thư con nhà giàu, cô gái này rất chú ý giữ gìn vóc dáng.” Bác sĩ Kiều nói.
“Tôi lại cảm thấy không hẳn là vậy. Một số người trời sinh đã có thể chất tuyệt vời, ăn thế nào cũng không béo.” Đại Bảo nói, “Hơn nữa, tuổi còn trẻ mà, đâu dễ béo chứ! Anh xem đôi tay của cô gái này, toàn là vết chai sần, chắc chắn thường xuyên phải lao động nặng nhọc, tiểu thư con nhà giàu gì chứ!”
“Đúng thế, cô gái này còn không trang điểm, làm gì có chuyện tiểu thư con nhà giàu? Bây giờ còn tiểu thư con nhà giàu nào không trang điểm sao?” Lâm Đào xen lời.
“Cũng không hẳn là thể! Trang điểm hay không đầu liên quan gì đến việc giàu có hay không, đây là tự do của mỗi người, chúng ta cần phải tôn trọng.” Bác sĩ Kiều cười nói, “Không nên cộp mác cho việc trang điểm!”
“Chưa biết chừng bị hại khi đang ngủ thì sao?” Đại Bảo nói, “Hơn nữa, cho dù có trang điểm thì ngâm trong nước lâu như thế cũng bị trôi mất lớp trang điểm rồi còn đâu.”
“Tôi đang ủng hộ quan điểm của anh đấy, đồ ngốc này!” Lâm Đào bỏ máy ảnh xuống, đập vào gáy Đại Bảo một cái.
Những thi thể có nhiều tổn thương sẽ mất nhiều thời gian khám nghiệm tử thi nhất, bởi vì bác sĩ pháp y phải quan sát tỉ mỉ hình thái của từng vết thương, đo kích thước và chụp ảnh cố định. Cho nên để nâng cao hiệu suất, tôi phân công Đại Bảo và bác sĩ Kiều tiến hành khám nghiệm bề mặt tử thi theo quy chuẩn, còn mình tập trung toàn bộ sự chú ý vào mười mấy vết thương trên bụng của nạn nhân.
“Các anh cũng thật là... Đều chú ý đâu đâu thế hả?” Tôi vừa dùng băng gạc lau sạch quanh miệng vết thương, cầm kính lúp lên quan sát, vừa nói, “Đối với bác sĩ pháp y, nguyên nhân tử vong và các tổn thương mới là điều quan trọng nhất.”
“Ai bảo vậy? Các đặc trưng nhận diện cá nhân cũng rất quan trọng chứ?” Đại Bảo phản bác, “Hơn nữa không phải người quen gây án sao? Điều tra được lai lịch thi thể thì coi như đã phá án được một nửa rồi còn gì!”
“Những điều các anh vừa bàn luận không gọi là đặc trưng nhận diện cá nhân, mà là đoán mò.” Tôi ngắm nghía vết thương trên bụng người chết và đối chiếu, rồi nói với Đại Bảo.
“Nguyên nhân tử vong và các tổn thương cũng đơn giản mà!” Đại Bảo nói, “Nạn nhân có triệu chứng ngạt thở rất rõ rệt, tuy không tồn tại tổn thương trực tiếp gây ra khi bị đè ngực hoặc bịt mũi, miệng, nhưng nạn nhân có động tác cắn răng hàm trên vào môi dưới. Thông thường, tình trạng như vậy đều được hình thành do đệm vật mềm để bịt chặt khoang mũi, miệng.”
“Ừm, dùng chăn, gối gì đó làm đệm lót, như thế có khả năng tay của hung thủ sẽ không gây ra vết thương trực tiếp.” Bác sĩ Kiều bổ sung. “Nhưng triệu chứng ngạt thở ở nạn nhân là sự tồn tại khách quan, nếu lát nữa giải phẫu xác định không phải do đuối nước hay chết nghẹn thì chính là tình trạng như Đại Bảo nói.”
Tôi đứng thẳng người, nhìn những vết thương trên môi nạn nhân, gật đầu, nói: “Ừm, đúng thế, cái này mới đáng tin. Nếu quả thực dùng vật mềm làm nệm để bịt mũi nạn nhân, như thế càng xác định hiện trường chỉ là nơi chuyển xác chết đến, bởi vì ở hiện trường không có vật mềm.”
“Anh quan sát vết thương trên bụng nạn nhân thấy thế nào rồi? Giờ chúng tôi cần giải phẫu.” Đại Bảo giơ con dao mổ loang loáng trong tay.
Tôi gật đầu, đáp: “Các anh bắt đầu đi! Chỗ tôi đếm có 11 vết thương, chắc là do hung khí nhọn gây ra, có điều hình thái của những vết thương này, nói thật, trước đây tôi chưa từng thấy.”
“Sao lại nói vậy?” Đại Bảo thò đầu sang nhìn.
“Trước tiên, tôi không nhận ra được hung khí là loại dao một mặt lưỡi hay dao hai mặt lưỡi.” Tôi khép da trên hai bờ vết thương lại một lát, không thể nhìn ra được độ cùn sắc của hung khí từ hai bờ vết thương, nhưng có thể thấy chúng tương đối giống nhau, “Thoạt trông thì giống như loại dao hai mặt lưỡi và lưỡi không sắc.”
“Đúng thế, hình thái vết thương phù hợp với nhận định của cậu.” Đại Bảo đồng tình.
“Nhưng anh nhìn bờ mấy vết thương này mà xem, rất lởm chởm, không bén gọn, hiếm khi tôi thấy vết thương bị chọc lại có hình thái như vậy.” Tôi nhíu mày trầm tư.
“Cái này... có khi là do bị ngâm trong nước lâu mới hình thành chứ nhỉ?” Đại Bảo suy đoán.
“Cũng có khả năng là bị cá rỉa.” Bác sĩ Kiều bổ sung, “Đúng là chưa từng nhìn thấy loại tổn thương do bị đâm nào lại có bờ vết thương lởm chởm thế này.”
“Tôi nghĩ không thể xảy ra khả năng đó.” Tôi phản bác, “Ngâm nước kiểu gì mà gây ra vết thương lởm chởm thế kia? Khả năng bị cá rửa lại càng không thể xảy ra! Cá có thể rỉa một vòng quanh tất cả các vết thương hay sao?”
“Vậy anh nói xem tình hình là như thế nào?” Đại Bảo hỏi.
“Không rõ! Tôi vẫn chưa xác định được, có vẻ trên lưỡi dao của hung khí có phần nhô ra chăng?” Tôi suy đoán.
“Vậy thì cả hai mặt lưỡi đều có phần nhô ra mới phải, bởi vì cả hai bờ vết thương đều lởm chởm.” Bác sĩ Kiều nhận xét.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, tưởng tượng nếu quả thực là vậy thì hung khí sẽ là vật gì.
“Anh nói vậy thì chúng tôi cũng thấy có vấn đề khi khám nghiệm bề mặt thi thể” Đại Bảo nói.
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Vấn đề gì?”
Đại Bảo chỉ vào mắt của người chết và nói: “Lúc đến hiện trường chắc cậu chưa để ý phải không? Hai mắt của người chết đều nhắm chặt.”
“Nhắm à? Thế thì có gì lạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Khi người chết tử vong, mí mắt nhắm lại hay không chủ yếu liên quan đến việc tín hiệu “nhắm mắt” sản sinh trong não vào khoảnh khắc người chết tử vong có truyền đến cơ vòng mi hay không, mà điều này lại liên quan đến nguyên nhân tử vong, quá trình tử vong, tư thế khi tử vong, thậm chí cả môi trường bên ngoài nữa. Bởi vậy việc người chết nhắm hay mở mắt hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế. Trước đây người ta thường nói gì mà chết oan ức không nhắm được mắt, thực ra cách nói này không có cơ sở khoa học. Chính vì thế lúc này Đại Bảo nói câu ấy khiến tôi mơ hồ không hiểu đầu cua tại nheo ra sao.
“Lẽ ra cũng chẳng có vấn đề gì.” Đại Bảo giải thích, “Nhưng khi nãy tôi muốn quan sát kết mạc của thi thể nên vạch mí mắt ra, nhưng vạch mấy lần vẫn không gỡ mí mắt ra nổi. Sau đó tôi phải dùng kẹp cầm máu lần lượt cặp vào mí mắt trên và mí mắt dưới mới banh hai mí mắt ra được, lông mi còn rụng mất mấy cọng kia kìa.”
Nghe Đại Bảo nói vậy, tôi vội vàng bước lại gần chỗ đặt đầu thi thể, quan sát kĩ phần mắt, đúng là có mấy cọng lông mi dính ở mí mắt dưới.
“Dù là dử mắt cũng không dính chặt đến mức ấy, huống hồ thi thể còn ngâm trong nước bao nhiêu lâu.” Đại Bảo phân tích.
Tôi cởi lớp găng tay ngoài, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của nạn nhân một lát, rồi nói: “Hình như hơi cứng.”
Lâm Đào bước lại gần, nói: “Đây... đây chẳng phải là keo 502 sao!”
Lúc chuyên gia giám định dấu vết cần lấy dấu vân tay, thường dùng keo 502, cho nên họ rất quen thuộc với hình thái của keo 502 sau khi khô lại, bởi vậy tôi không mảy may nghi ngờ phán đoán của Lâm Đào.
“Dùng keo dán mi mắt lại ư? Đây là phong tục gì vậy?” Tôi quay sang bác sĩ Kiều và hỏi.
Bác sĩ Kiều lắc đầu, ý muốn nói ông chưa từng nghe nói đến phong tục tương tự như vậy ở Thinh Đường.
“Hơn nữa keo được dán vào mắt không lâu trước khi thi thể này bị vứt xuống nước.” Lâm Đào suy luận, “Keo 502 có đặc tính thế này, nếu thời gian dính keo đủ lâu thì nó sẽ hoàn toàn cố định vật thể cho dù thả xuống nước cũng không hề bị ảnh hưởng. Nhưng nếu nó chưa hoàn toàn dính chắc, thì sau khi xuống nước lực kết dính của keo sẽ không ổn.”
“Ý cậu nói là, trước khi vứt xác xuống nước, ai đó đã dùng keo 502 dán hai mí mắt của nạn nhân tại hiện trường?” Tôi trầm ngâm giây lát, rồi hỏi, “Điều đó chứng tỏ gì?”
Ngẫm nghĩ hồi lâu mà gần như không nghĩ ra được manh mối nào giúp cho việc phá án, bởi nói cho cùng keo 502 quá dễ mua, cho dù đi điều tra cũng không thể điều tra ra được gì.
Thế là chúng tôi đành bỏ qua manh mối này mà bắt đầu tiến hành giải phẫu khám nghiệm tử thi.
Công tác giải phẫu khám nghiệm chủ yếu được tiến hành xoay quanh nguyên nhân tử vong của nạn nhân, cho nên cũng không có gì phiền phức. Máu trong tim của nạn nhân không vón cục, nội tạng tụ máu, phần đá của xương thái dương chảy máu, tất cả đều cho thấy dấu hiệu ngạt thở rõ rệt, nhưng quả thực không thấy dấu vết bị tổn thương trên cơ cổ, càng không thấy dấu hiệu bị chết ngạt hay đuối nước, bởi vậy kết luận “nệm vật mềm bịt khoang mũi, miệng” mà Đại Bảo suy đoán lúc ban đầu là hoàn toàn chính xác.
Thấy suy đoán của mình được chứng thực, Đại Bảo tự hào ra mặt.
“Chỉ đáng tiếc thi thể này không có các đặc điểm nhận diện đặc trưng. Tôi thấy giải phẫu đã hoàn thành mà vẫn không phát hiện thấy nạn nhân từng có các tổn thương đã lành thì hơi thất vọng, “Xem thức ăn trong dạ dày nạn nhân nhé!”
“Dạ dày trống rỗng, nạn nhân tử vong sau khi ăn bữa ăn cuối cùng trên 6 tiếng đồng hồ.” Lúc này, bác sĩ Kiều đã bắt đầu mở dạ dày của nạn nhân.
“Vậy thì xem ruột non, kiểu gì cũng phải làm rõ nạn nhân đã tử vong sau khi ăn bữa cuối cùng chính xác là bao lâu, nếu không chúng ta thực sự chẳng thể rút ra kết luận nào có giá trị.” Tôi nói, “Ngay cả việc nạn nhân có bị xâm hại tình dục không, chúng ta cũng chưa làm rõ được.”
Thông thường, toàn thân lõa thể thường chẳng phải sẽ liên quan đến tình dục sao?” Đại Bảo vừa vuốt thẳng ruột non, chuẩn bị suy đoán thời gian tử vong dựa trên khoảng cách di chuyển của thức ăn, vừa nói với tôi.
“Cũng không hẳn, nếu hung thủ có ý thức phản trinh sát, không muốn chúng ta tìm ra lai lịch của nạn nhân thì cởi bỏ hết quần áo của nạn nhân vứt đi cũng là một biện pháp.” Tôi trả lời, “Có điều Đại Bảo nói đúng, chúng ta phải làm để đề phòng bỏ sót. Test nhanh tinh dịch trên que lấy vật mẫu trong âm đạo cho kết quả âm tính đúng không?”
“Ngâm trong nước lâu như thế thì dù có tinh dịch cũng không xét nghiệm ra nổi.” Bác sĩ Kiều nói.
“Vậy xem trong tử cung, nếu thời gian ngâm trong nước chưa lâu lắm mà trong tử cung có tinh dịch thì vẫn còn hy vọng phát hiện ra được.” Nói xong, tôi đưa dao phẫu thuật cắt tử cung, sau đó mở theo chiều dọc.
Mở tử cung ra, tôi sững người. Bác sĩ Kiều đứng bên cạnh vừa thực hiện test nhanh vừa nói: “Anh xem, kết quả vẫn là âm tính. Thi thể ngâm trong nước, kết quả âm tính cũng không thể chứng tỏ nạn nhân không bị xâm hại tình dục. Ở, anh đang nhìn gì thế?”
“Tử cung của người chết phình to, bên trong ổ tử cung có thể thấy tế bào biểu mô của màng rụng, để đông lạnh và cắt lát, tôi xem bên trong lớp cơ có lá nuôi tế bào hay không.” Tôi vừa nói vừa lấy một khối mô nhỏ trong tử cung của nạn nhân.
“Hả? Cùng lắm là do sảy thai thôi mà, sao anh lại hưng phấn thế?” Bác sĩ Kiều hỏi.
Tôi không trả lời, cầm khối mô bước sang phòng xét nghiệm bệnh lý tế bào ở ngay bên cạnh.
Một lúc lâu sau, tôi trở về phòng Giải phẫu, thấy Đại Bảo đã mở toàn bộ ruột non của người chết, lúc này anh đang dùng cưa điện chuẩn bị lấy khớp mu.
“Đại Bảo, anh không cần lấy ra đâu, quá chậm.” Tôi nói, “Nếu người nhà nạn nhân đến báo mất tích, phạm vi độ tuổi mà chúng ta khoanh vùng khi xem răng cối của nạn nhân khi trước đủ dùng rồi. Nếu không đến báo mất tích, thì có biết tuổi của nạn nhân cũng vô dụng. Cho nên, anh cứ xem manh mối mà tôi vừa phát hiện trước đã.”
"Ồ!” Đại Bảo ngừng tay, nói, “Thời gian tử vong cách bữa ăn cuối cùng 8 tiếng đồng hồ. Thức ăn trong dạ dày đã tiêu hóa gần hết, chỉ còn nhận ra trong căn thức ăn có mộc nhĩ. Ồ, đúng rồi, cậu phát hiện ra gì thế?”
“Nửa tháng trước nạn nhân đã phá thai [*] .” Tôi nói, “Chắc chắn là được tiến hành trong bệnh viện chính quy, cho nên chúng ta cần kiểm tra hồ sơ bệnh án các ca thực hiện tiểu phẫu phá thai trong khoảng thời gian nửa tháng trở lại đây ở tất cả các bệnh viện tại Thinh Đường, như thế là có thể tìm ra lai lịch của người chết.”
Khi đã có căn cứ về độ tuổi và đặc trưng dung mạo, thì khối lượng công việc kiểm tra và loại trừ hồ sơ bệnh án tại tất cả các bệnh viện trong thành phố bảo lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng không nhỏ. Có điều coi như mọi việc tiến triển thuận lợi, sáng sớm hôm sau, ngay khi vừa tỉnh dậy, tôi đã có thông tin về lai lịch của người chết.
Người chết tên là Trữ Đình, 22 tuổi, người huyện Long Đông, ba năm trước đến thành phố Thinh Đường làm thuê. Cô ta luôn làm phục vụ trong chuỗi khách sạn liên hoàn ở thành phố Thinh Đường. Thời gian làm việc khá lâu, cô ta đã được thăng chức trưởng ca bộ phận phục vụ của một trong các khách sạn. Trữ Đình là người hướng nội, thường ngày ngoại trừ lúc đi làm, về cơ bản không giao tiếp với bất cứ ai, thậm chí bộ phận điều tra cho biết, không một ai bên cạnh cô ta biết rằng nửa tháng trước cô ta từng làm tiểu phẫu phá thai. Lại vừa vặn gặp dịp nghỉ lễ Quốc khánh, Trữ Đình được nghỉ liền hai ngày mùng 1 và mùng 2 tháng 10, cho nên không ai chú ý đến động tĩnh của Trữ Đình.
Theo phản ánh của đồng nghiệp, lúc 2 giờ chiều ngày 30 tháng 9, Trữ Đình cùng ăn cơm trưa với mọi người, đồ ăn có thịt heo thái sợi nấu vị cá. Trong món này có mộc nhĩ. Món này trùng khớp với thức ăn sót lại trong dạ dày của người chết. Đã trùng khớp về hình thái thức ăn, vậy thì căn cứ vào suy đoán thời gian tử vong, có lẽ Trữ Đình đã chết trong tình trạng không ăn uống gì sau lúc 10 giờ tối ngày 30 tháng 9. Điều này hoàn toàn trùng khớp với các hiện tượng lưu lại trên thi thể.
[*] Đây chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Tần Minh lại quan sát phía trong lớp cơ có lá nuôi tế bào hay không, lá nuôi tế bào (còn gọi là dưỡng bào) là thành phần thuộc về phôi thai, những người nạo thai, thì vẫn có thể phát hiện được một lượng ít lá nuôi tế bào bên trong tử cung.
Công việc ở khách sạn là như vậy, qua thời gian bữa trưa mới được ăn trưa, đợi đến khi qua thời gian ăn tối, nhân viên phục vụ mới được về nhà ăn cơm tối. Tối ngày 30 tháng 9, Trữ Đình rời khỏi khách sạn, gọi xe taxi về nhà. Cảnh sát điều tra quan sát camera theo dõi và tìm ra được chiếc taxi đó, theo trí nhớ của tài xế và thời gian in trên vé xe, đã xác định Trữ Đình xuống xe vào lúc 9 giờ 55 phút tối ngày 30, địa điểm xuống xe là phòng trọ nơi cô ta sinh sống thường ngày. Điều đó cũng có nghĩa là, ngay sau khi cô ta về nhà không lâu thì bị hãm hại.
Manh mối này chí ít xác định được nhiều khả năng địa điểm mà Trữ Đình bị hại là tại nhà cô ta.
Thế là sáng nay, chúng tôi đã đứng trước cổng vào khu chung cư cũ kĩ này, chuẩn bị tiến hành lục soát nơi ở của Trữ Đình.
“Lại là một khu chung cư dạng mở.” Trình Tử Nghiên xoa trán và nói.
Đúng vậy, chung cư cũ dạng mở thế này, ngay cả ở cổng lớn có khả năng còn không lắp camera theo dõi, đừng nói đến bên trong khu chung cư. Mà dẫu ngoài cổng lắp camera, nhưng lối ra vào của kiểu chung cư này quá nhiều nên cũng không thể thông qua camera để khoanh vùng người và xe ra vào khu chung cư trong khoảng thời gian nhất định.
Tôi cười, bảo mọi người đừng sốt ruột, dẫu sao Chi đội trưởng Niên đã nói: chỉ cần tìm thấy lai lịch xác chết thì vụ án đã phá giải được một nửa. Cho nên chắc giờ này cảnh sát điều tra, bao gồm cả Trần Thi Vũ, đều đang vùi đầu vào điều tra các mối quan hệ xã hội của Trữ Đình.
Đi lên tầng 2 của một trong những tòa nhà cũ kĩ trong chung cư, đây chính là nơi ở lúc còn sống của Trữ Đình. Lâm Đào lợi dụng kỹ thuật mở khóa, dễ dàng mở được ổ khóa kiểu cũ tại hiện trường.
“Trước đây ổ khóa này chưa từng bị cạy.” Lâm Đào vừa cất công cụ mở khóa vừa nói.
“Nếu là người quen thì hoàn toàn có thể vào nhà mà không có bất kì xung đột nào.” Tôi nhún vai, bắt đầu chuẩn bị khám nghiệm hiện trường.
“Đúng thế, anh phải xác nhận cho tôi đây là người quen gây án, như thế sẽ dễ điều tra hơn nhiều.” Chi đội trưởng Niên đến đây cùng chúng tôi cất tiếng.
Sau khi mở cửa, đập vào mắt chúng tôi là một căn hộ chung cư loại nhỏ một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp diện tích khoảng 40 mét vuông, có thể nhận ra thói quen sinh hoạt lúc còn sống của Trữ Đình rất tốt, căn phòng được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc bày biện gọn gàng.
“Điều kiện sàn nhà rất tốt.” Lâm Đào thấy sàn nhà trải tấm nhựa lót sàn PVC, lập tức dùng đèn soi vết chân chiếu lên đó.
Để không làm hư hại dấu vết trên sàn nhà, Lâm Đào giẫm lên ván lót chuyên dùng khám nghiệm hiện trường từ từ mở đường vào hiện trường, còn chúng tôi đứng ở ngoài cửa chờ đợi. Tôi quỳ xổm xuống, quan sát giá để giày dép.
Đây là loại giá để giày đơn giản, loại ba tầng, được đặt ở ngay cửa ra vào, tầng dưới cùng để ba đôi giày da của nữ, tầng giữa tận cùng phía phải là đôi dép nữ, xếp chồng lên nhau, chỗ trống còn thừa ra ở tầng này đủ để xếp ba đôi nữa.
“Dấu vết trên sàn nhà còn khá nguyên vẹn, về cơ bản có thể khẳng định là người quen gây án.” Lúc này Lâm Đào đã vào đến phòng ngủ.
“Đúng thế, là người quen, hơn nữa người quen này còn là nam giới, không chỉ vậy người đàn ông này vô cùng quen thuộc với nạn nhân, và hắn có ý thức xóa dấu vết.” Tôi vẫn ngồi bên cạnh giá để giày dép, đưa ra nhận định.
“Sao anh biết?” Chi đội trưởng Niên đang chuẩn bị giẫm lên ván lót tiến vào hiện trường, nghe tôi nói vậy liền dừng bước.
Tôi chỉ vào khoảng trống ở tầng giữa của giá để giày dép và nói: “Anh xem, chỗ này nếu ban đầu không để giày dép thì đôi dép nữ này đã xếp dàn ra theo cách thông thường. Xếp chồng hai chiếc dép lên nhau như thế này cho thấy đôi dép nữ này chỉ là đôi dự phòng. Khoảng trống ở bên cạnh đủ để xếp ba đôi nữa.”
“Ba đôi sao?” Chi đội trưởng Niên hỏi.
“Bên trong hiện trường không còn đôi dép nào nữa, điều đó chứng tỏ đôi dép lê mà người chết đang đi đã bị mang đi.” Tôi phỏng đoán, “Vị trí của đội thứ hai có lẽ là đôi dép dự phòng của người đến đây, còn đối thứ ba, có khả năng chính là đôi dép mà người đến đây thường đi, chỉ có điều nó cũng đã bị mang đi. Chỉ duy đôi dép nữ còn lại không bị mang đi, điều đó chứng tỏ đôi bị mang đi có khả năng là dép nam.”
“Giết người xong, mang cả quần áo và dép lê của người chết đi đã đành, còn mang cả dép của mình đi sao?” Lâm Đào từ trong phòng đi ra, rõ ràng cậu ấy không tìm thấy quần áo mà nạn nhân mặc hôm mất tích.
Tôi vừa giẫm lên ván lót đặt trên sàn, mon men đến nhà vệ sinh tại hiện trường vừa nói: “Cậu xem, tôi nói có sai đâu, lối tư duy của hung thủ rất tỉ mỉ, thận trọng.”
Trong nhà vệ sinh đóng một cái giá phơi khăn mặt. Hai chiếc khăn đang phơi trên giá, một chiếc gấp lại phơi một góc, khoảng ở giữa trống trơn.
“Chỗ này vốn cũng treo một chiếc khăn mặt, nhưng giờ đã bị lấy đi.” Tôi chỉ vào khoảng trống trên giá.
“Chỗ này có dấu vết.” Lâm Đào đi đến gần, chỉ vào một góc bệ rửa mặt, rồi nói, “Chỗ này vốn để cốc đánh răng, giờ vẫn nhìn thấy dấu vết viền cốc.”
“Cho nên sau khi giết người, hung thủ không chỉ mang thi thể đi vứt, mà còn cởi hết quần áo mà nạn nhân mặc lúc chết mang đi vứt, đồng thời mang theo toàn bộ đồ dùng sinh hoạt cá nhân của mình khi ở đây.” Tôi nói, “Tất cả hành vi đó đều nhằm che giấu một sự thực, đó là nạn nhân có bạn trai sống thử, mà hung thủ lại chính là gã bạn trai này.”
3Phát hiện trọng đại này khiến Chi đội trưởng Niên kiên định với niềm tin rằng chính bạn trai sống cùng nhà của nạn nhân là kẻ gây án, thế là Chi đội trưởng Niên liền rời hiện trường đi phân công công tác điều tra. Các dấu hiệu rõ ràng như thế, chỉ cần xác định được bạn trai sống cùng phòng của nạn nhân là có thể lập tức bắt người.
Tôi và Lâm Đào vẫn ở lại hiện trường, dẫu sao đây cũng là nơi gây án, cho nên chúng tôi cần lấy được nhiều chứng cứ hơn.
Tuy rằng hiện giờ nhiệt độ ở ngoài phòng là 30 độ C, buổi tối nhiệt độ còn xuống thấp hơn, nhưng điều hòa trong phòng tại hiện trường vẫn bật chế độ làm lạnh. Điều này hoàn toàn thống nhất với suy đoán “thi thể đã được đặt trong môi trường không dễ bị phân hủy suốt thời gian tương đối dài” mà chúng tôi đưa ra ngay từ lúc nhìn thấy thi thể. Đồng thời cũng chứng minh được hiện trường này chính là hiện trường gây án.
Một phát hiện khác của Lâm Đào cũng chứng thực được suy đoán này - Trên tấm lót sàn PVC phía đầu giường trong phòng ngủ hiện trường có dấu vết của lớp bụi mỏng. Lâm Đào men theo đường viền của dấu vết, dùng phấn trắng vẽ lên đường viền thì hiện ra một hình người.
“Người chết đã nằm ở đầu giường, ngay dưới cổng thông gió của điều hòa suốt 24 tiếng đồng hồ.” Lâm Đào vừa chỉ vừa nói.
Trong khi sự chú ý của tôi lại tập trung trên hai chiếc gối đặt đầu giường, tôi nói: “Cậu xem chiếc gối này...”
Tôi còn chưa nói xong, Đại Bảo như chợt nhớ ra điều gì, lập tức đứng dậy đi về phía đầu giường, cầm hai chiếc gối lên, quan sát một hồi rồi nói: “Cậu xem, trên gối có vết bẩn màu hồng.”
Anh ta dùng tay quệt đi quệt lại và nói: “Dấu vết còn rất mới.”
“Khi nạn nhân bị vật mềm bịt chặt mũi và miệng, răng trên đã cắn rách môi dưới, lưu lại một chút máu là điều hết sức bình thường.” Tôi nói.
“Mang chiếc gối này đi làm xét nghiệm DNA, càng khẳng định được đây chính là hiện trường giết người đầu tiên.” Đại Bảo lột vỏ gối ra, bỏ vào trong túi đựng vật chứng.
Tôi chỉ chiếc gối còn lại và nói: “Chiếc này cũng gửi đến phòng xét nghiệm luôn. Hung thủ mang tất cả vật dụng cá nhân đi mà lại quên chiếc gối mà anh ta thường sử dụng lúc ngủ ở đây. Tôi tin rằng chắc chắn sẽ tìm ra được DNA của anh ta trên chiếc gối này.”
“Đúng thế, đúng thế! Nếu khớp với dấu vết bánh xe thì chuỗi chứng cứ đã hoàn thiện.” Đại Bảo hưng phấn gỡ vỏ gối còn lại ra.
Lâm Đào từ nãy đến giờ đứng nhìn chúng tôi lột vỏ gối, giờ mới lên tiếng: “Vẫn còn một vấn đề nữa, đây là hiện trường gây án, vậy sau khi giết người, hung thủ còn đâm mười mấy nhát vào bụng người chết, vậy vì sao trên sàn nhà lại không có máu?”
“Chưa lau dọn sao?” Đại Bảo hỏi.
“Nếu đã lau dọn thì sao còn nhìn thấy dấu vết hình người này?” Lâm Đào chỉ mặt đất và nói.
“Vậy nghĩa là hung thủ đâm ở hiện trường vứt xác sao?” Đại Bảo hỏi.
“Không phải các anh bảo đây là vết thương xả hận sao?” Lâm Đào nói, “Làm gì có chuyện giết người xong không xả hận, mà chờ nguyên một ngày, lúc đi vứt xác mới xả hận?”
Tôi thầm nghĩ vấn đề của Lâm Đào đưa ra khá là hợp lý, chỉ có điều bây giờ đầu óc tôi hỗn loạn, chưa thể nghĩ thông suốt. Có điều xem ra vụ án này chỉ cần bộ phận điều tra làm việc đắc lực thì chẳng bao lâu nữa sẽ làm sáng tỏ cả thôi, những loại hành động như giết người xả hận, chỉ cần hung thủ khai ra là rõ ràng tất cả. Cho nên tôi xua tay, nói với Lâm Đào: “Vấn đề này không quan trọng, sau này hẵng bàn. Giờ chúng ta gửi vỏ gối đi xét nghiệm DNA, cậu và Tử Nghiên ở đây khám nghiệm thêm lát nữa, xem có tìm thấy hung khí đầu nhọn, bề mặt thô nhám hay không, cả keo 502 nữa.”
“Được!” Lâm Đào đồng ý, nói thêm, “Ồ, trước đây cô gái này đã mang song thai đấy!”
Thì ra trên bàn làm việc tại hiện trường có một tờ siêu âm, được in từ hơn hai mươi ngày trước, trên đó ghi rõ: “Thai 12 tuần, trong tử cung có hai túi thai, bên trong thấy mầm thai và tim thai đang đập.”
“Song thai mà đều bỏ cả, thanh niên thời nay thật là...” Đại Bảo chép miệng, lắc đầu.
Sau khi mang vật mẫu đến phòng Xét nghiệm, công tác pháp y đã hoàn thành về cơ bản, cho nên tôi và Đại Bảo đến phòng chỉ huy tổ chuyên án. Một mình Chi đội trưởng Niên đang ngồi bên cạnh bàn hội nghị, trước mặt đặt hai máy điện thoại di động. Nhìn sắc mặt anh đã chuyển từ lo lắng sang kỳ vọng thì biết anh vô cùng tự tin sẽ phá được án.
Tôi và Đại Bảo ngồi đối diện với Chi đội trưởng Niên, yên lặng chờ đợi kết quả. Kết quả điều tra của cảnh sát gửi phản hồi về rất kịp thời và nhờ đó chúng tôi cũng nắm được tình hình ngay lập tức.
“Qua điều tra được biết bản thân Trữ Đình là người có tính cách hướng nội, không thích giao tiếp với mọi người, cho nên trong thời gian ba năm ở Thinh Đường, cô ta không có một người bạn thân nào.”
“Đồng nghiệp phản ánh, Trữ Đình luôn phủ nhận mình có bạn trai, có người bảo giới thiệu đối tượng cho cô ta, cô ta cũng từ chối. Nửa tháng gần đây, sắc mặt của Trữ Đình không tốt lắm, như thể cơ thể có điều bất ổn, nhưng tinh thần lại rất tốt.”
“Hàng xóm phản ánh, thường ngày Trữ Đình rời khỏi nhà lúc buổi trưa, đêm khuya mới về nhà, họ rất ít khi gặp cô ta. Vào buổi tối hôm xảy ra chuyện, trong nhà cô ta dường như có tiếng tranh cãi, nhưng không kịch liệt, cho nên cũng chẳng có ai để ý đến. Còn về đàn ông, thỉnh thoảng hàng xóm nhìn thấy có đàn ông ra vào nhà cô ta, nhưng chắc chắn không phải ở đây thường xuyên, mà họ lại nhớ không rõ nên không thể nào miêu tả cụ thể dung mạo, cũng không thể nhận diện được dung mạo.”
“Có tin tốt! Có một đồng nghiệp của Trữ Đình vô tình nhìn thấy tấm ảnh của một người đàn ông trong điện thoại di động của Trữ Đình. Theo cô ta nhớ lại thì đây là người đàn ông trung niên thường xuyên đến nhà hàng của họ dùng bữa. Có điều không rõ lai lịch của anh ta ra sao, chỉ cảm thấy giữa anh ta và Trữ Đình có lẽ không phải mối quan hệ nam nữ.”
“Thông qua dữ liệu về các cuộc gọi của Trữ Đình có thể tiến hành phán đoán, đúng là trong thời gian nửa tháng gần đây, số lần cô ta liên hệ với một số điện thoại tăng lên rõ rệt, hiện giờ đang điều tra thông tin về chủ nhân số máy điện thoại đó.”
“Đã điều tra ra chủ nhân của số điện thoại, đó là một người đàn ông 30 tuổi, tên là Chu Thiên Tề, là một nhân viên cổ cồn trắng làm việc ở tòa nhà văn phòng gần nhà hàng nơi Trữ Đình làm việc. Có điều anh ta đã có vợ con, nghe nói quan hệ gia đình nhà anh ta rất hòa thuận.”
“Qua nhận diện đã xác định người đàn ông trong bức ảnh lưu điện thoại di động của Trữ Đình chính là Chu Thiên Tề.”
“Chu Thiên Tề lái xe ô tô loại hình đại chúng, lốp của chiếc xe này không phải của hãng Triều Nguyệt. Có điều anh trai của anh ta có xe bán bánh bao dạo, lốp của chiếc xe này là lốp xe hãng Triều Nguyệt, không loại trừ khả năng anh ta mượn xe của anh trai để chuyển xác chết đi. Hiện giờ chúng tôi đang lấy dấu vết trên lốp xe và lấy DNA của Chu Thiên Tề mang đến phòng xét nghiệm yêu cầu xử lý gấp.”
“Trong ngày xảy ra án mạng, ngoại trừ vợ của Chu Thiên Tề, không ai có thể chứng minh hành tung của anh ta. Chúng tôi cho rằng anh ta có đầy đủ thời gian để gây án.”
Theo thông tin mà các cảnh sát điều tra lần lượt phản hồi, chúng tôi tổng hợp lại, và tình hình thật sự của vụ án dần dần nổi lên mặt nước. Một người đàn ông đã kết hôn, vì cuộc gặp gỡ với Trữ Đình trẻ trung, xinh đẹp trong nhà hàng mà sau đó đã nảy sinh mối quan hệ tình cảm ngoài hôn nhân. Tuy rằng người đàn ông bạc tình bội nghĩa này đã bắt ép được Trữ Đình phá thai, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi sự bám víu của Trữ Đình, để bảo vệ gia đình mình, anh ta đã giết người diệt khẩu.
Đây là sự thật về vụ án mà Trần Thi Vũ nói với tôi qua điện thoại.
Tuy rằng chứng cứ chưa đủ chặt chẽ, nhưng vì phạm vi khoanh vùng nghi phạm rất nhỏ, cho nên Chi đội trưởng Niên quyết đoán ra lệnh triệu tập Chu Thiên Tề.
Ba tiếng đồng hồ sau đó vô cùng then chốt. Trong vòng ba tiếng đồng hồ này, cảnh sát điều tra truyền lệnh triệu tập đến đội cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm tại các khu vực lân cận, đồng thời bắt đầu đột kích thẩm vấn. Cuộc thẩm vấn diễn ra không hề gấp rút, vội vàng, bởi vì trong lòng mọi người đều đã có sẵn đáp án, vả lại kết quả xét nghiệm liên quan đến chứng cứ sắp có ngay sau đây.
Sau ba tiếng đồng hồ, cùng lúc nhận được thông tin truyền ra từ phòng Thẩm vấn, tôi còn nhận được kết quả xét nghiệm DNA do Lâm Đào mang về.
“Ê, cậu kiểm