← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 8 ĐỨA TRẺ SƠ SINH TRONG CHUM NƯỚC

Kiêu ngạo, ganh tị và tham lam là ba đốm lửa, chúng sẽ thiêu cháy lòng người.

- Dante -

1

“Đã hai ngày rồi sao anh Ngô vẫn chưa cho ra kết quả nhỉ?” Đại Bảo sốt ruột, “Để tôi đi giục anh ấy.”

“Đừng giục làm gì!” Tôi gàn, “Anh Ngô nói trong vòng một tuần sẽ có kết quả thì anh ấy nhất định sẽ làm được. Việc phục hồi nguyên dạng bức ảnh bị ngâm nước suốt hai tháng đâu phải chuyện đơn giản?”

“Chuyện vặt này làm sao gây khó dễ cho anh Ngô được chứ?” Giọng Đại Bảo đầy vẻ ngưỡng mộ, “Nhớ lại năm đó, anh ấy có thể xử lý ảnh do đại VIP giới cảnh sát Ninh Giang Vương chụp [*] nét căng trở lại, đó mới là vụ khó nhất, ok?”

“Nói mới nhớ, phía bên điều tra có manh mối gì chưa?” Tôi quay sang hỏi Trần Thi Vũ.

Trần Thi Vũ lắc đầu, trả lời: “Vẫn thực hiện điều tra từng bước theo sắp xếp của Phó giám đốc Vương trước đó. Tạm thời vẫn chưa có kết quả, có điều giờ không điều tra kiểu mất phương hướng như con ruồi không đầu giống trước đây nữa, mà là tìm những đối tượng có đặc điểm giống nhau, tôi nghĩ kiểu gì cũng tìm ra thôi.”

[*] Chi tiết sự việc mời xem series Pháp y Tần Minh.

“Dẫu sao đã tìm được hết những vật chúng cần tìm rồi, đội điều tra không thể không cố gắng kẻo phụ công chúng tôi.” Lâm Đào đan hai tay ôm gáy, thoải mái ngả lưng lên ghế.

“Đúng thế, lần này Trưởng khoa Lâm quả thực không dễ dàng gì, phải tìm rất lâu ở nơi có mùi khí đó mới tìm thấy vật chứng then chốt.” Trình Tử Nghiên liếc mắt nhìn Lâm Đào, hai má phớt hồng.

Nói đến hai chữ “mùi khí”, Hàn Lượng đứng bên khẽ rùng mình một cái.

“Thế mà cũng được gọi là không dễ dàng sao? Thế bác sĩ pháp y bọn tôi chẳng phải ngày nào cũng trải qua rất không dễ dàng sao?” Đại Bảo ấm ức hỏi vặn Trình Tử Nghiên.

“À thì... các anh còn vất vả hơn.” Trình Tử Nghiên cố gắng thanh minh.

“Hàn Lượng, cậu không sao chứ? Sao hôm nay lại đổi sang đọc sách thế?” Tôi chú ý đến biểu hiện khác thường của Hàn Lượng. Cậu ta không nghịch điện thoại Nokia của mình như thường ngày, mà hôm nay cầm một cuốn sách trên tay như thể đang chăm chú đọc. Nhưng nhìn ánh mắt thất thần của cậu ta, tôi biết hiệu suất đọc của cậu ta hẳn là rất thấp.

Hàn Lượng cười gượng gạo, không trả lời.

Điều này rất bất thường, từ lúc nào Hàn Lượng đã trở thành người kiệm lời và không giỏi nói năng như vậy chứ?

“Đọc sách tốt mà! Lão Tần, chẳng phải cậu từng nói đó thôi - ‘Đọc sách, nhỏ thì có thể tu tâm dưỡng tính, lớn thì có thể định quốc an bang’!” Đại Bảo nói.

“Hôm nay là ngày 10 tháng 10, đã dỡ bỏ lệnh Cần vụ cấp I, tôi có thể nghỉ bù không?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Cô chưa có bạn trai, nghỉ bù làm gì chứ?” Lâm Đào nghé đầu sang hỏi.

“Ai nói nhất định phải có bạn trai mới được xin nghỉ bù?” Trần Thi Vũ thấy lạ lùng.

“Giờ đang là thời điểm cao trào xảy ra các vụ án, không được phép xin nghỉ bù.” Lâm Đào hài lòng nói tiếp.

Vừa lúc này, tiếng chuông điện thoại reo vang rất đúng lúc, Lâm Đào thộn mặt ngượng ngùng.

Tôi trừng mắt nhìn Lâm Đào một cái, nhấc điện thoại lên nói: “Thầy ạ, lại xảy ra vụ án nào sao?”

“Bát Giới, con lại bộp chộp rồi!” Giọng của Phó giám đốc Đổng vọng ra từ đầu dây bên kia.

Một người luôn nghiêm nghị như Phó giám đốc Đổng lại có thể đùa một cách dễ dãi như vậy làm tôi hơi bất ngờ. Ngoài bất ngờ, tôi còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, tôi bối rối lấp liếm: “Giám đốc Đông ạ? Sao anh lại gọi điện thoại đến đây?”

“Chuyện là thế này...” Phó giám đốc Đổng lập tức trở lại trạng thái nghiêm túc như thường ngày, ông ta nói, “Chúng tôi tiến hành điều tra loại trừ và tìm ra một người. Người này quen biết cả Thượng Quan Kim Phượng và Thang Liên Hoa, hơn nữa còn đi giày cỡ 41, cũng có xe máy. Hiện giờ, chúng tôi coi đối tượng này là nghi phạm trọng điểm, đã khống chế rồi, chúng tôi cần Trưởng khoa Lâm sang đây kiểm tra giúp xem các dấu vết có trùng khớp hay không.”

Cúp điện thoại, Lâm Đào hớn hở nói: “Cậu xem, tôi đã bảo mồm miệng tôi không xúi quẩy mà lại! Tôi có thể giống như các anh sao?”

“Có hy vọng phá án, chúng ta cùng đi nhé?” Tôi không để ý Lâm Đào, nhìn mọi người và hỏi.

“Được thôi! Khám nghiệm hiện trường...” Đại Bảo nói.

Đại Bảo còn chưa dứt lời, Lâm Đào đã cắt ngang: “Có gì đáng vui mừng chứ? Lần này bộ phận giám định chúng tôi đi xử lý công việc là chính, còn các anh chỉ là kẻ ngoài cuộc cưỡi ngựa dạo chơi thôi nhé!”

Tôi cười lắc đầu, vỗ vai Hàn Lượng lúc này vẫn đang ngẩn ngơ một mình, bảo cậu ta: “Xuất phát thôi, lúc lái xe không được lơ đễnh đâu đấy!”

Xem ra chuyến đi này với chúng tôi đúng thực là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Công tác điều tra loại trừ nghi phạm hiện giờ chủ yếu là công việc của bộ phận điều tra và bộ phận giám định dấu vết. Chúng tôi chạy suốt hơn ba trăm cây số đến thành phố Nguyên Sâm giáp ranh với bốn tỉnh chỉ để quan sát như người bên lề, quả là có hơi hụt hẫng.

Đợi ròng rã hai tiếng đồng hồ trong phòng họp của trụ sở Công an thành phố Nguyên Sâm, cuối cùng tôi và Đại Bảo cũng đợi được Lâm Đào trở về, trông cậu ấy ủ rũ và chán nản.

“Không phải, dấu lốp xe máy không khớp, công an cũng đã lục soát nhà anh ta, nhưng không tìm thấy chiếc giày có hoa văn tương tự.” Lâm Đào nói.

“Ngay từ đầu tôi đã cảm giác không phải anh ta.” Tôi nói, “Tuy người này quen biết cả Thang Liên Hoa và Thượng Quan Kim Phượng, nhưng tôi đọc hồ sơ thì thấy họ cũng chỉ quen biết sơ sơ. Dẫu sao thì thành phố nơi anh ta sống cách tỉnh thành quá xa, khả năng gây án cách quãng thực sự không lớn, hơn nữa anh ta và một người chết nữa là Thang Triết không hề có bất kỳ mối liên quan nào.”

“Mãi mới mò ra được một manh mối, thế mà lại hóa công cốc.” Trần Thi Vũ rất thất vọng, quẳng tập hồ sơ điều tra lên bàn.

“Tôi cảm thấy bộ phận điều tra không chỉ nên điều tra điểm giao nhau giữa Thang Liên Hoa và Thượng Quan Kim Phượng, mà còn phải tìm được điểm giao nhau của Thang Triết với lần lượt hai người này.” Tôi nói, “Đọc hồ sơ, tôi thấy các cô điều tra phương diện này tương đối ít.”

“Điều này có thể lý giải mà.” Trần Thi Vũ nói, “Bởi vì các động tác thừa tìm thấy tại hiện trường nơi Thang Liên Hoa và Thượng Quan Kim Phượng chết tương đối nhiều, cũng tương đối điển hình và có tính chỉ hướng, trong khi cái chết của Thang Triết giống một vụ tai nạn ngoài ý muốn hơn. Cho nên, cảnh sát điều tra ít để mắt đến trường hợp của Thang Triết hơn.”

“Nhưng theo suy đoán về thời gian tử vong thì Thang Triết mới là người tử vong đầu tiên.” Tôi nói, “Có rất nhiều chuỗi vụ án đều bắt đầu từ cái gọi là ngoài ý muốn.”

Trần Thi Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

“Tôi biết Thang Triết gần như không quan hệ với người ngoài, cho nên các mối quan hệ xã hội mà chúng ta có thể điều tra ra khá là ít ỏi.” Tôi nói tiếp, “Tuy không dễ điều tra, nhưng chỉ cần điều tra ra một manh mối thì sẽ dễ dàng dựa theo đó mà lần ra hung thủ.”

“Chuyện này... để tôi về thử xem sao.” Trần Thi Vũ đáp.

“Được rồi, lần này coi như để Hàn Lượng luyện tay nghề, một ngày lái xe hai chặng cả thảy sáu, bảy trăm cây số.” Tôi cười vỗ vai Hàn Lượng và nói, “Đi thôi! Hoàn thành nhiệm vụ, lên đường về phủ!”

Hàn Lượng bị tôi vỗ mạnh, giật nảy mình, đánh đổ tách trà đặt trên bàn họp ngay trước mặt, cậu ta vội vàng nhổm dậy lấy giấy ăn lau sạch.

“Cậu xem, Hàn Lượng thế này là không muốn về rồi. Trời cũng đã tối, lái xe ban đêm không an toàn, vả lại các cậu cũng không thể không ăn cơm tối, không cần công vụ tiếp đón, tôi mời các cậu một bữa với tư cách cá nhân.” Đại đội trưởng Tiêu của Công an thành phố Nguyên Sâm vừa cười vừa nói.

Đại đội trưởng Tiêu xuất thân là bác sĩ pháp y, hơn nữa còn là sư huynh của chúng tôi, cho nên khi nói chuyện, chúng tôi không khách sáo giữ kẽ cho lắm. Anh đã mở lời giữ chúng tôi lại ăn cơm là thực sự muốn giữ chúng tôi lại ăn cơm.

“Chớ!” Tôi cười cười chỉ Lâm Đào và nói, “Chúng tôi đến đây cũng là nhờ ‘phúc của cái miệng xui xẻo nhà cậu ta, còn không đi là còn gặp vận rủi đấy!”

“Tôi làm sao mà kêu miệng xui xẻo hả? Có phải vụ án mới đâu chứ?” Lâm Đào bất mãn phản kháng.

“Không phải tôi muốn công kích cậu đâu, Trưởng khoa Lâm ạ!” Đại đội trưởng Tiêu cười nói, “Nhưng mà chúng ta ăn cơm xong là phải lập tức đến hiện trường đấy!”

“Có vụ án mới thật à?” Đại Bảo giật giật lông mày, hỏi ngay.

Đại đội trưởng Tiêu gật đầu, trả lời: “Sâm Nguyên chỗ chúng tôi rất ít khi xảy ra án mạng, nhưng chẳng ngờ hôm nay các cậu lại vừa vặn đụng trúng. Hai mươi phút trước, đồn công an gọi điện thoại đến nói rằng có một vụ án mạng. Quân tiên phong đã đến đó trước để mở đường, chúng ta ăn xong sẽ đến đó. À, tôi đã nói với giám đốc Trần rồi.”

“Bây giờ còn muốn cãi nữa không?” Đại Bảo thỏa mãn vỗ vai Lâm Đào.

Vẻ mặt Lâm Đào biểu lộ rõ sự kích động: “Gần mục thì đen, gần đèn thì sáng, anh hiểu không?”

“Vào nhà ăn và mấy miếng là được rồi!” Tôi nói, “Vụ án gì thế?”

“Họ nói là một nhà bị kẻ trộm lẻn vào, sau đó kẻ trộm ném đứa trẻ nhà đó vào chum nước ở trong vườn, ngạt nước chết rồi.” Giọng Đại đội trưởng Tiêu bỗng hơi trầm xuống, nhuốm vẻ đau đớn, rồi nói tiếp, “Đứa trẻ mới chỉ sáu tháng tuổi.”

Đầu vai Trần Thi Vũ khẽ run, cô nói: “Vụ án này... tôi có thể không tham gia không?”

Tôi thoáng nhìn Trần Thi Vũ, biết rằng thời gian cô làm trong ngành này càng lâu thì càng sợ gặp phải những vụ án mà trẻ con là người bị hại. Nhưng là một cảnh sát hình sự, thì không có quyền lựa chọn các vụ án. Tôi chỉ hy vọng Hàn Lượng mở miệng nói vài câu khích tướng cho cô ấy lên tinh thần, nhưng rõ ràng mấy ngày hôm nay Hàn Lượng không còn tâm trạng chọc ghẹo Trần Thi Vũ, thế là tôi đành nói: “Nếu cô muốn vượt qua ngưỡng này thì hãy bắt đầu từ vụ án này đi!”

Hiện trường nằm trong một thôn xóm nhỏ ở phía đông thành phố Sâm Nguyên, khi chúng tôi đến hiện trường thì màn đêm đã buông xuống, bầu trời đêm đen kịt phản xạ ánh sáng xanh đỏ lập lòe của đèn xe cảnh sát.

Hiện trường là một biệt thự khá rộng nằm giữa xóm, trong sân vườn tọa lạc một ngôi nhà ba tầng với bề ngoài nổi bật và kiểu dáng các căn phòng độc đáo, quả thực là “hạc lập kê quần” giữa những ngôi nhà mái bằng xung quanh. Bây giờ xung quanh biệt thự đã bị căng dây cảnh giới, thậm chí công an đã dựng lán trại ngoài sân để làm văn phòng của “tổ chỉ huy lâm thời”.

Với người béo thì thay trang phục khám nghiệm trong tư thế đứng là một việc rất nhọc nhằn, có tổ chỉ huy lâm thời thế này tốt hơn nhiều, chí ít chúng tôi có thể ngồi xuống để thay trang phục khám nghiệm.

Đương nhiên, đây không phải tác dụng chính của việc thành lập “tổ chỉ huy lâm thời”. Trong lúc thay trang phục, chúng tôi nhân tiện nghe trưởng đồn công an kể về tình hình điều tra sơ kỳ.

Chủ của tòa biệt thự này họ Diệp, tên chỉ có một chữ - Cường năm nay 31 tuổi, nhưng xí nghiệp hương trấn [*] do anh ta sáng lập làm ăn rất phát đạt cho nên Diệp Cường trở thành nhà sáng lập doanh nghiệp nông dân khá có tiếng tăm trong khu vực và vùng phụ cận.

Nói đến đây, Đại Bảo cảm thán: “Tôi bảo mà, trách gì tòa biệt thự này được xây khoa trương đến thế, đây chẳng rõ ràng là muốn phô trương thanh thế thu hút kẻ thù hay sao? Kẻ trộm mà lai vãng đến xóm này, thì sẽ tìm nhà này trước tiên.”

“Cậu đừng nói xúi quẩy nữa!” Đại đội trưởng Tiêu cười nói. Cảnh sát hình sự đều biết, với các vụ án mà kẻ gây án là người vãng lai thì việc phá án có độ khó cao nhất.

Thực ra Diệp Cường không hề thu hút kẻ thù, anh ta là người có tiền nhất xóm, xây nhà cũng xa hoa nhất xóm, thậm chí vợ còn là “hoa hậu xóm”, tuy nhiên anh ta vẫn duy trì được các mối quan hệ giao tiếp vô cùng tốt đẹp. Người ta nói “cây cao đón gió” nhưng “cây cao” này vẫn không bị gió vùi dập, chứng tỏ anh ta có phương pháp đối nhân xử thế rất thành công.

Diệp Cường và vợ - Đơn Nhã đều là người không thích phô trương, hay giúp đỡ người khác, nhận được tiếng tốt. Hai người họ kết hôn ba năm trước, cuộc sống luôn luôn hòa thuận, hàng xóm phản ánh tình cảm vợ chồng của họ thắm thiết. Nửa năm trước, Đơn Nhã sinh được một bé trai, đặt tên là Diệp Chấn Sâm, tên này mang hàm ý chấn hưng kinh tế Sâm Nguyễn. Vì bố mẹ Diệp Cường qua đời từ sớm, bố mẹ của Đơn Nhã lại ở tỉnh khác cách đây hàng ngàn cây số giúp em trai Đơn Nhã chăm lo nhà cửa, cho nên hai vợ chồng không nhờ cậy được ai. Thế là Đơn Nhã vốn dĩ làm việc trong nhà máy của Diệp Cường, nhưng sau khi sinh con, cô ta phải ở nhà một mình nuôi con. Diệp Cường sáng sớm đã ra khỏi nhà, tối muộn mới về, anh ta làm việc tại nhà máy cách đó hơn mười cây số.

Theo lời kể của Diệp Cường hơn 2 giờ chiều nay, anh ta nhận được điện thoại của Đơn Nhã, nói rằng con của mình bị bắt cóc, thế là anh ta vội vàng lái xe về nhà. Anh ta phát hiện trong nhà có dấu vết lục lọi rất rõ rệt, cậu bé Diệp Chấn Sầm vốn ngủ ngon lành trong nỗi giờ không thấy đâu nữa.

[*] Xí nghiệp hương trấn là tên chung chỉ loại hình doanh nghiệp tập thể do chính quyền hoặc tập thể nông dân ở các hương và trấn ở Trung Quốc thành lập từ sau cải cách 1978.

Sau khoảng hai, ba giờ hỏi thăm hàng xóm và tìm mọi ngóc ngách trong nhà thì hai vợ chồng họ phát hiện thi thể của con trai ngã nhào trong chum nước. Thế là Diệp Cường gọi điện thoại cho cảnh sát vào lúc khoảng 5 giờ rưỡi.

Vì tâm trạng Đơn Nhã đang đau đớn cực độ, nên Diệp Cường phải an ủi, vỗ về mãi mới hỏi ra được tình hình đại khái. Mười hai giờ trưa ngày hôm nay, sau khi cho con bú, Đơn Nhã đặt Diệp Chân Sâm lên ghế sofa trong vườn để bé vừa phơi nắng vừa ngủ, còn bản thân vào nhà vệ sinh tầng 1 giặt quần áo. Theo Đơn Nhã kể, khi đó cổng vườn và cửa nhà đều đóng nhưng không khóa trái. Khoảng 1 giờ chiều, Đơn Nhã vào phòng ngủ ở tầng 1 để thu quần áo bẩn mang ra giặt, liếc mắt ra vườn vẫn thấy con trai ngủ say sưa. Nhưng khoảng 2 giờ chiều, khi Đơn Nhã giặt xong quần áo ra vườn chuẩn bị phơi phóng thì không thấy cậu con trai vốn đang nằm ngủ ở sofa đâu nữa, thế nên cô điên cuồng tìm kiếm khắp căn nhà.

Đứa bé mới 6 tháng tuổi còn chưa biết đi, tự mình cũng không thể bò được quá xa. Thế nhưng tìm kiếm khắp cả nhà cũng không tìm thấy, không những thế ở phòng ngủ trên tầng 2 còn có dấu vết lục bới rất rõ rệt, Đơn Nhã biết tình hình không ổn liền gọi điện cho Diệp Cường.

Trưa nay nhiệt độ thích hợp, ánh nắng ấm áp, Đơn Nhã biết trẻ sơ sinh cần phơi nắng mới có lợi cho việc hấp thụ canxi, bởi vậy hành vi đưa con ra phơi nắng ngoài vườn là hành vi bình thường. Vì là vào ban ngày, người trong xóm đi lại thưa thớt, không ai ngờ lại có kẻ dám lẻn vào nhà ăn trộm, hơn nữa lại còn hãm hại một đứa trẻ.

Từ nhật kí cuộc gọi cũng chứng thực được Đơn Nhã gọi điện cho Diệp Cường vào lúc 2 giờ chiều, thời gian gọi là một phút, ngay sau đó Diệp Cường bàn giao lại công việc ở nhà máy cho người khác, vội vàng lái xe về nhà.

Tổng hợp lại các tình tiết, Diệp Cường cho rằng trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ lúc Đơn Nhã giặt quần áo, kẻ trộm đã lẻn vào nhà, lên phòng ngủ tầng 2 lục lọi đồ đạc. Khoảng từ 1 giờ đến 2 giờ chiều, tên trộm chuẩn bị rời khỏi nhà qua lối cửa chính, lúc đi ngang qua vườn, có khả năng đứa trẻ đã tỉnh dậy và quấy khóc, tên trộm đề phòng sự việc bại lộ nên tóm lấy đứa trẻ đang nằm trên ghế sofa, xách đến chỗ chum nước rồi ném vào đó, khiến đứa trẻ chết vì ngạt nước. Ngay sau đó, tên trộm liền bỏ đi.

Diệp Cường kiểm tra đồ đạc trong nhà, phát hiện ngăn kéo hộc tủ đầu giường đựng trang sức vàng bạc ở phòng ngủ tầng 2 bị cạy phá, bảy món trang sức bằng vàng có trị giá hàng chục ngàn tệ không cánh mà bay, ngoài ra hai chục ngàn tiền mặt được chặn phía dưới chồng quần áo trong tủ quần áo cũng bị trộm mất.

Tình trạng vụ án khá rõ ràng, lúc này chúng tôi đã mặc đồng phục chỉnh tề, liền men theo ván giẫm chuyên dụng mà nhân viên giám định của Công an thành phố đã trải lên sàn trước đó bước vào khoảng sân vườn khá rộng rãi.

Vừa bước vào vườn, tôi liền giật bắn mình. Một phụ nữ trẻ đang ngồi trên ghế xếp vải dù không tựa ngay cạnh chum nước, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh, đầu cúi thấp, mặt thẫn thờ. Đứa trẻ trong lòng cô ta mềm oặt, da trắng bệch, đầu và tay buông thống, hai mắt khép hờ. Từng lọn tóc màu nâu nhạt dính bết vào nhau, lúc này đã gần khô hẳn. Khóe miệng và mũi của đứa trẻ dính chút bọt trắng, đây rõ ràng là vết tích để lại của loại nấm bọt trào ra từ mũi và miệng đã bị quệt đi.

Không cần đoán cũng biết đây là thi thể của một đứa trẻ sơ sinh, thi thể của Diệp Chấn Sâm. Còn người phụ nữ trẻ kia chính là Đơn Nhã, mẹ của đứa trẻ. Theo quy định thì người nhà của nạn nhân không được phép ở lại hiện trường và ôm thi thể, nhưng với một người mẹ vừa mất đi đứa con trai duy nhất thì ai nỡ chỉ trích cô ta?

Cạnh Đơn Nhã là một nữ công an đang nửa ngồi nửa quỳ khuyên nhủ gì đó, nhưng Đơn Nhã không hề có phản ứng.

Kế đó là chum nước dùng để tích trữ nước mưa. Chum nước này có đường kính khoảng 80 cen-ti-mét, cao 1 mét, bên trong chứa lượng nước chiếm 3/4 chum, trên mặt nước nổi ít lá khô và xác côn trùng, quanh thành chum còn mọc rêu, rõ ràng chiếc chum này đã để đây từ khá lâu rồi. Nhưng nhìn tổng thể thì nước cũng không bẩn lắm, vẫn miễn cưỡng nhìn thấy đáy chum.

Lâm Đào bước đến bên chum, dùng máy ảnh chụp lại trạng thái của chum nước, đồng thời cố gắng đảm bảo không đưa Đơn Nhã vào khung hình.

Ngay phía trên ván giẫm là dây phơi quần áo căng giữa sân, trên đó treo đầy quần áo, nên khi chúng tôi men theo tấm ván bước vào trong phòng thì buộc phải cúi lưng xuống. Quần áo quệt vào mặt, có thể cảm giác những bộ quần áo cotton này đã khô hẳn.

Tôi giẫm lên tấm ván bước vào phòng ở tầng 1, cạnh cửa phòng là một cái máy nhỏ vẫn đang cắm dây, không rõ có tác dụng gì, tôi chỉ vào cái máy và nhìn Trần Thi Vũ. Lúc này, Trần Thi Vũ đang cau mày, cố gắng không nhìn người mẹ đau lòng phía ngoài cửa. Thấy tôi đưa tay chỉ, cô vội vàng cầm máy ảnh đeo trước ngực lên chụp.

Cả tầng 1 vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, hoàn toàn không nhận ra đây là hiện trường một vụ án giết người.

“Tình trạng sàn nhà không tốt lắm, dự là khả năng lấy được dấu chân...” Tôi nói với Lâm Đào đang đi tới.

“Gần như không thể.” Lâm Đào nhìn sàn nhà, bổ sung nốt câu tôi đang nói dở.

“Vậy chỉ còn hy vọng vào tầng trên thôi.” Tôi chỉ lên tầng trên, nghĩ thầm nơi hung thủ lục lọi chủ yếu là ở tầng 2, có khả năng ở tầng 2 sẽ lưu lại nhiều dấu vết hơn.

“Cậu có ngửi thấy mùi bọt biển cao su cháy không?” Lúc này, Đại Bảo đang chun mũi ngửi ngửi.

Tôi ngước mắt nhìn quanh, qua cửa sổ căn phòng, thấy trong màn đêm, phía sau ngôi nhà này hình như có ánh lửa đang nhảy nhót bập bùng.

“Hiện trường ở đây giao cho cậu nhé, lát nữa chúng tôi sẽ đợi nhà tang lễ, đợi khi Đơn Nhã đồng ý giao thi thể của em bé, thì chúng tôi sẽ tiến hành giải phẫu. Chúng tôi không lên tầng 2 nữa, có lên cũng chẳng ích gì.” Tôi nói với Lâm Đào xong liền vẫy tay, đưa những người khác đi qua cửa ngách để ra phía sau ngôi nhà.

Phía sau ngôi nhà không có sân vườn, mà ra thẳng đường cái liên thôn. Phía bên kia đường là một ngôi nhà mái bằng rõ ràng đã bị bỏ hoang từ rất lâu, ánh lửa phát ra từ chính của phòng của ngôi nhà bỏ hoang đó.

Tôi vượt qua đường dây cảnh giới căng ở ven đường, cởi bỏ đồng phục khám nghiệm hiện trường, bước đến cạnh đống lửa.

Bên đống lửa là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, anh ta đang bỏ từng chiếc từng chiếc quần áo sơ sinh vào lửa. Rõ ràng người đàn ông này là bố của đứa trẻ, Diệp Cường.

“Đây là nhà cũ của gia đình tôi, cũng coi như là nhà tổ của Chấn Sâm. Nó đi rồi, chắc chắn sẽ đến đây, cho nên tôi mang tất cả quần áo của nó đến đây đốt cho nó.” Diệp Cường cảm giác được chúng tôi đang đứng sau lưng, anh ta không quay đầu lại, chỉ làm rầm nói một mình. Trong màn đêm, giữa tiếng gió u u, giọng anh ta khiến chúng tôi bất giác nổi da gà khắp người.

2

Chúng tôi đợi ở nhà tang lễ thành phố Sâm Nguyên đến tận 9 giờ tối mới nhìn thấy xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ phóng như bay tới, ngay phía sau là xe chở xác nhấp nháy đèn vàng.

Trưởng đồn công an nhảy xuống xe, vẻ mặt áy náy nói với chúng tôi: “Chúng tôi làm việc chưa hiệu quả, mãi tận giờ mới đưa thi thể nạn nhân đến được.”

Tôi thấy khuôn mặt trưởng đồn công an hiện rõ vẻ đăm chiêu thì biết gánh nặng trên vai ông ta lúc này rất nặng nề, thế là tôi lắc đầu bảo: “Không sao! Đồn trưởng bận gì thì cứ đi làm đi, ở đây giao cho chúng tôi.”

“Được, được!” Đồn trưởng nói, “Giám đốc Tiền chỗ chúng tôi đích thân đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ chuyên án, yêu cầu chúng tôi trước khi trời sáng phải chuẩn bị xong xuôi danh sách những người có tiền án tiền sự ở khu vực xung quanh, đồng thời lấy được mẫu vật xét nghiệm của những người này. Đồn chúng tôi có sáu cảnh sát chính thức, sáu cảnh sát hỗ trợ, không biết thức thâu đêm có làm xong không nữa.”

Sở Công an tỉnh bây giờ có chế độ để Công an tỉnh liên hệ với các đồn công an tuyến cơ sở, hằng năm Công an tỉnh chúng tôi đều phải dành ba ngày đi theo các điểm mà mình liên hệ để cùng tác nghiệp, cùng trải nghiệm nỗi vất vả của các đồng chí công an tuyến cơ sở. Bởi vậy chúng tôi biết rất nhiều đồn công an ở vùng nông thôn toàn tỉnh đang ở trong tình trạng một công an quản lý hàng chục ngàn người dân, cả đồn cảnh sát luân phiên hai ca. Cái gọi là luân phiên hai ca nghĩa là toàn bộ cảnh sát chính thức và cảnh sát hỗ trợ chia ra thành hai tổ, trong thời gian làm việc thì tất cả đều phải đi làm, đến thời gian nghỉ ngơi thì phải đảm bảo có một tổ đi làm. Nói một cách đơn giản, mỗi tháng mỗi đồng chí phải ở đồn công an 26 ngày và thức trắng 15 đêm. Mặc dù vậy, mỗi tổ chỉ có ba cảnh sát chính thức và ba cảnh sát hỗ trợ, nếu có ba tình huống khẩn cấp xảy ra cùng lúc thì về cơ bản khó lòng xoay xở.

Để đảm bảo các đồng chí cảnh sát có thời gian nghỉ ngơi, thì chí ít cần luân phiên sáu ca, nhưng rõ ràng đây chỉ là mong muốn xa xỉ. Cách đây không lâu, tôi vừa đi công tác tại điểm mà mình liên hệ, đồng chí chính trị viên ở đồn công an đã nhăn nhó mặt mày phàn nàn với tôi suốt một buổi sáng, nhưng chỉ cần xảy ra tình huống khẩn cấp, vừa mặc cảnh phục lên người là tinh thần liền sôi sục. Lần đó, tôi và đồng chí chính trị viên nhận nhiệm vụ đi giúp đỡ một người già đi lạc. Ông lão mắc chứng Alzheimer đi một mình trên con đường núi suốt hai mươi ki-lô-mét mà không thể về nhà. Khi ông lão đang quanh quẩn gần miệng vực thì được người dân sống gần đó phát hiện và báo cảnh sát. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy ông lão, đồng chí chính trị viên vừa nhìn đã nhận ra, bảo với tôi đây không phải lần đầu tiên ông lão đi lạc. Thế là đồng chí chính trị viên lái xe hai mươi cây số, quen đường thuộc lối nhanh chóng đưa ông lão về tận cổng nhà, đồng thời còn rất có trách nhiệm đợi cán bộ cùng thôn đến nhận, mới giao ông lão cho họ và thu quân.

Tôi hỏi đồng chí chính trị viên, đã quen biết ông lão thì sao không liên hệ với người nhà ông bảo họ đến đón về? Dẫu sao nguồn lực phía cảnh sát chỉ có hạn. Đồng chí chính trị viên nói, lần đầu tiên khi ông lão đi lạc, họ không thể hỏi được bất cứ thông tin chi tiết gì từ ông lão mắc chứng mất trí nhớ, thế là đành phải bỏ hơn một tiếng đồng hồ ra điều tra, lúc bấy giờ mới biết lai lịch của ông lão. Nhưng khi họ liên hệ với vợ của ông lão, thì bà vợ lại không đoái hoài, liên hệ với ba đứa con của ông lão thì họ lần lượt từ chối: “Không có thời gian! Các anh cứ để mặc ông ấy sống được thì sống, mà chết được thì chết.” Đương nhiên cảnh sát không thể để ông lão sống được thì sống, chết được thì chết, đành lái xe đưa ông lão về nhà. Người nhà ông lão không muốn chăm lo cho ông, cảnh sát lại phải tìm đến cán bộ thôn và giao ông lão cho họ.

Câu chuyện nhỏ này cứ khiến tôi thở vắn than dài và xúc động sâu sắc, mà không hay biết những chuyện phiền lòng như thế này chẳng qua chỉ là công việc thường ngày của các đồng chí trong đồn công an.

Nhìn vào ánh mắt mỏi mệt nhưng sáng lấp lánh của đồng chí chính trị viên, nhớ lại những lời mà anh từng phàn nàn trước đây, tôi biết ở đồn công an không có công việc vất vả nhất, chỉ có công việc vất vả hơn. Các đồng chí làm việc tại đồn công an ở tuyến cơ sở cấp thấp nhất phải chịu đựng áp lực mà người thường khó lòng chịu nổi. Họ nhìn thấu nhân tình thế thái, họ giống miếng bọt biển vậy, phải thẩm thấu hết mọi năng lượng tiêu cực của thế gian, trong khi bản thân lại không có nơi nào để giải tỏa và đào thải. Họ cũng phàn nàn, phiền trách rằng bản thân không tìm thấy cảm giác vinh quang và đạt được thành tựu trong công việc, nói rằng đây chỉ là công việc mưu sinh, nhưng khi họ khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát thì trong mắt lại tràn ngập lòng nhiệt huyết mà họ không tình nguyện thừa nhận.

So với họ, công việc pháp y của chúng tôi môi trường làm việc bẩn hơn, khổ hơn và càng ít nhận được sự thấu hiểu hơn, nhưng chí ít chúng tôi lại được hưởng thụ tính thách thức của công việc “kéo tơ lột kén” lúc phá án và cả cảm giác đạt được thành tựu sau khi phá án, chí ít chúng tôi càng dễ nhận được những tấm huân, huy chương hơn. Có điều bất kể là bác sĩ pháp y hay là các đồng chí ở đồn công an thì đều chung một điểm, đó chính là lòng nhiệt huyết đối với công việc luôn sục sôi trong lồng ngực.

Nhìn bóng lưng khòng khòng của đồng chí đồn trưởng đồn công an mới ngoại tứ tuần, tôi khẽ thở dài, nhưng ngay sau đó tôi phải tự vực tinh thần mình lên, quay người đi vào phòng Giải phẫu.

Tuy sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mỗi lần nhìn thấy thi thể trẻ sơ sinh, tôi vẫn bất giác không kìm được cảm giác đau lòng, dường như nó đã trở thành căn bệnh chung của các bác sĩ pháp y.

Chiếc áo lót bằng vải cotton của đứa trẻ đã được cởi ra, đặt trên bàn làm việc cạnh bàn giải phẫu. Lần này, việc khám nghiệm quần áo không phức tạp như mọi lần, tôi chỉ đeo một lớp găng tay, sờ gấu áo, cảm giác quần áo hơi ẩm.

Vì phải chịu quá trình lắc lư, xóc nảy trên đường vận chuyển, nên thi thể của đứa trẻ đặt trên bàn giải phẫu lại trào nấm bọt từ mũi và miệng nhiều thêm một ít. Sắc mặt đứa trẻ tím xanh, tay chân ngâm lâu trong nước nhưng da dẻ lại không nhăn nhúm rõ rệt lắm.

“Giết hại trẻ con... đúng là còn không bằng cầm thú!” Đại Bảo phẫn nộ.

Tôi lấy kẹp cầm máu, lật mí mắt của đứa trẻ lên, có vết tụ máu rõ rệt, bảo: “Anh mắng quá đà rồi đấy!”

“Thế mà gọi là mắng quá đà? Nếu Tiểu Lông Vũ ở đây thì chắc chắn cô ấy còn mắng hăng hơn tôi.” Đại Bảo vẫn chưa nguôi cơn giận, nói tiếp, “Cô ấy chạy sang tổ điều tra cũng bởi vì muốn tránh phải nhìn thấy cảnh giải phẫu, còn chúng ta thì buộc phải tiến hành giải phẫu. Mà tôi bảo, động tác giết người của vụ án này rất đơn giản, e là khám nghiệm tử thi cũng chẳng lần ra được manh mối gì có ích đâu nhỉ?”

“Cô ấy là cảnh sát điều tra, ngày nào cũng nhốt cô ấy trong phòng Giải phẫu thì không đúng lắm.” Tôi nói, “Còn việc có tìm được thông tin hữu ích gì hay không, phải đợi khám nghiệm xong hằng nói, bây giờ làm sao nói chính xác được.”

Ngay sau đó, tôi kiểm tra tỉ mỉ niêm mạc khoang mũi, miệng và da cổ của đứa trẻ. Vì đây là thi thể trẻ sơ sinh mới 6 tháng tuổi, nên niêm mạc và da dẻ rất mịn màng, có điều phía dưới lớp da và niêm mạc mịn màng đó lại không nhìn thấy bất cứ vết tích tổn thương nào.

“Tìm khắp người mà không thấy bất kỳ vết tích tổn thương nào.” Đại Bảo nhíu mày, giọng đều đều.

Tôi không yên tâm, lại quan sát khớp tứ chi, quả thực không hề có bất kỳ tổn thương nào. Da đứa trẻ trắng bệch, gần như trong suốt, cho nên chỉ là một chấm bầm máu dưới da cũng có thể phát hiện ra dễ dàng.

Không tìm thấy bất kỳ tổn thương nào ở biểu bì, chúng tôi liền nhanh chóng chuyển sang khâu giải phẫu. Tôi cầm dao phẫu thuật nói: “Chuẩn bị bắt đầu giải phẫu!”

Đại Bảo xua tay: “Đợi chút! Đợi chút đã!”

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến đôi bàn tay ngừng run, lấy kẹp cầm máu, nín thở, rồi gật đầu.

Tôi dùng dao phẫu thuật rạch da bụng đứa trẻ, dễ dàng tách xương sườn, lộ ra hai lá phổi màu hồng, liền nói: “Phù phổi cấp, có thể thấy dấu vết tì ép lên xương sườn.”

“Rõ ràng là bị ngạt nước.” Đại Bảo đứng một bên và nói, “Cậu xem, các cơ quan có vết tụ máu rõ rệt, màu sắc hai bên ở khoang tim không đồng đều.”

Tôi gật đầu, đồng ý với phán đoán của Đại Bảo.

Công việc của Đại Bảo cũng bắt đầu, anh thực hiện theo đúng các bước, tìm dạ dày rồi rạch ra. Đại Bảo quan sát và nói: “Bên trong dạ dày có khá nhiều lượng dịch gây ngạt, rất đục. Điều này có lẽ khá trùng khớp với chất lượng nước trong chiếc chum tại hiện trường nhỉ?”

Tôi ghé đầu lại quan sát thức ăn trong dạ dày.

“Cũng chưa chắc.” Tôi nói, “Nếu nước và sữa có sẵn trong dạ dày nạn nhân hòa vào nhau thì chẳng phải cũng hình thành nên trạng thái đục này sao? Anh gạn sạch thức ăn trong dạ dày xem có tìm thấy lá hoặc sâu bọ gì không.”

Đại Bảo gật đầu, lấy thức ăn trong dạ dày ra, đặt vào miếng băng gạc, dùng nước sạch chầm chậm rửa sạch, chỉ lát sau, trên tấm băng gạc đã không còn lại gì.

“Ơ, chẳng có tạp chất gì cả.” Đại Bảo nói, “Nhưng có thể giải thích được điều này. Cậu nghĩ mà xem, theo lời kể của đương sự, đứa trẻ bị dốc ngược đầu xuống mà vứt vào chum nước, cho nên mũi và miệng của đứa bé chúi xuống, trong khi phần lớn tạp chất trong chum lại nổi ở mặt nước, vì thế đứa bé hít vào phổi và nuốt xuống dạ dày đều là nước ở tầng dưới, là nước sạch.”

“Tuy phần lớn tạp chất nổi trên mặt nước, nhưng theo nguyên lý lắng đọng thì nhất định sẽ có rất nhiều tạp chất chìm xuống nước mà.” Tôi nhìn Đại Bảo và nói.

Đại Bảo gãi đầu, nghi hoặc: “Điều đó cũng không chắc chắn phải không? Mà chuyện đó thì có gì cần băn khoăn chứ? Tình tiết vụ án chính là như vậy, còn bày ra được trò gì nữa chứ?”

Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngẫm nghĩ một lát, quay sang hỏi Đường Tuấn Lượng, bác sĩ pháp y của Công an thành phố Sâm Nguyên: “Chỗ các anh có nước cất không?”

“Để làm xét nghiệm tảo silic phải không?” Bác sĩ Đường hiểu được ý định của tôi, liền nói, “Thông thường chỗ chúng tôi đều dùng nước máy trực tiếp rửa máy móc.”

“Không, dùng nước cất mới đúng quy chuẩn.” Tôi nói. Bác sĩ Đường gật đầu, nói: “Có, lần trước tôi đến bệnh viện lấy hai thùng.”

Xét nghiệm tảo silic là xét nghiệm mà bác sĩ lấy bệnh phẩm từ phổi, thận, gan của người chết, mang đi xét nghiệm vi sinh vật silic trong nước có vào cơ thể người chết hay không, từ đó cung cấp thêm một kênh tham khảo để phán đoán người chết có phải bị ngạt nước hay không. Xét nghiệm tảo silic thường được áp dụng đối với trường hợp thi thể đã phân hủy ở mức độ cao, không thể xác định rõ ràng có phải nạn nhân tử vong vì ngạt nước hay không. Nhưng dẫu sao cũng là vi sinh vật cho nên khi bác sĩ lấy bệnh phẩm trong các cơ quan nội tạng có liên quan sẽ dễ làm mẫu bệnh phẩm bị nhiễm khuẩn. Vì thế kết quả xét nghiệm tảo silic chưa bao giờ được coi là căn cứ xác đáng để phán đoán người chết có bị ngạt nước hay không, mà chỉ có thể cung cấp thêm một kênh tham khảo trên cơ sở xét nghiệm pháp y mà thôi. Đương nhiên, lúc này, điều tôi nghĩ đến lúc này không phải xem trong mẫu bệnh phẩm có tảo silic hay không mà là muốn xem hình thái của tảo silic thế nào.

Bởi vì tảo silic không chỉ tồn tại trong nước, mà còn có thể tồn tại trong không khí, nên trong nước máy đương nhiên sẽ có tảo silic, chẳng qua hình thái của tảo silic trong không khí, trong nước máy, trong nước tù sẽ không giống nhau, bởi vậy để không làm nội tạng của người chết bị nhiễm khuẩn, tạo ra sự sai lệch trong kết luận xét nghiệm, quy chuẩn của xét nghiệm tảo silic là phải dùng nước cất rửa sạch máy móc, sau khi lấy được mẫu bệnh phẩm thì lại phải rửa máy móc lần nữa, sau đó mới được lấy bệnh phẩm ở các cơ quan nội tạng khác, làm như vậy vừa đảm bảo không để tảo silic ở môi trường ngoài xâm nhập nhiễm bẩn, vừa đảm bảo giữa các cơ quan nội tạng trong cơ thể người chết cũng không bị nhiễm khuẩn. Trong vụ án này, bảo vệ hình thái nguyên dạng của tảo silic là nhiệm vụ quan trọng nhất.

“Các triệu chứng ngạt nước ở đứa trẻ này vô cùng rõ rệt, có cần thiết làm xét nghiệm tảo silic không?” Bác sĩ Đường khiêng hai thùng nước cất đến và hỏi.

“Vụ án về cái chết của đứa trẻ này gây ảnh hưởng rất lớn, cho nên chúng ta cần thực hiện mọi chuyện một cách chắc chắn.” Đại Bảo giải thích.

“Cũng không hẳn vì nguyên nhân này.” Tôi nói thong thả, rồi dùng nước cất rửa máy móc, sau đó bắt đầu lấy mẫu bệnh phẩm, “Đại Bảo, anh xem thử xem trong tá tràng có thấy sữa bên trong không.”

Đại Bảo gật đầu, rồi bận rộn làm công việc của mình bên cạnh tôi, chỉ lát sau, anh đã lên tiếng: “Không có, một chút cũng không có.”

“Không có sao?” Tôi ngừng tay, nhìn đoạn tá tràng mà Đại Bảo đang soi xét cầm trên tay, đúng là trên thành ruột màu phớt hồng không hề dính bất cứ vật gì.

Tôi cau mày vừa suy nghĩ vừa làm nốt công việc lấy mẫu bệnh phẩm đang dang dở, sau đó cùng Đại Bảo vô cùng tỉ mỉ, tận tâm khâu lại thi thể của Diệp Chấn Sâm.

Khám nghiệm thi thể xong xuôi, chúng tôi cùng đến tầng thượng của tòa nhà trụ sở Công an thành phố Sâm Nguyên.

Sở dĩ lên tầng thượng là bởi công việc tiếp theo liên quan đến quá trình tiến hành xét nghiệm tảo silic.

Thực ra hiện nay việc xét nghiệm tảo silic đã có phương pháp tiên tiến hơn - phương pháp phá mẫu vi sóng [*] và phương pháp lọc màng [*] . Phương pháp mà bây giờ chúng tôi định thực hiện là phá mẫu vi sóng tế bào, sau đó dùng chân không hút lọc để tiến hành sàng lọc các mô đã hóa dịch thông qua một lớp màng mỏng như thế là có thể phát hiện ra tảo silic, nguyên lý này gần giống với cách đánh cá, có điều phương pháp trên cần sự trợ giúp của máy móc. Thành phố cấp huyện thị như thành phố Sâm Nguyên không có loại máy móc này, vì thế chúng tôi đành phải sử dụng phương pháp nguyên thủy hơn - phương pháp cường toan [*] phá mẫu và phương pháp ly tâm làm giàu tảo silic. Loại phương pháp nguyên thủy này chỉ cần có máy ly tâm, cường toan và kính hiển vi quang học là có thể hoàn thành, nhưng xác suất xét nghiệm ra kết quả thấp hơn nhiều so với phương pháp lọc màng, hơn nữa mức độ nhiễm khuẩn cũng nghiêm trọng hơn.

[*] Microwave digestion method (MD).

[*] Membrane filtration method (MF).

[*] Cường toan: tức axit mạnh.

Khi chúng tôi đổ axit mạnh vào cốc đốt mô tế bào, hiện trường đột nhiên bốc khói cuồn cuộn. Bác sĩ Đường cảm thán, khen tôi đúng là liệu sự như thần, nếu mà tiến hành phá mẫu ở dưới tầng thì sáng mai Giám đốc đến chắc sẽ gặp không ít phiền toái.

Bác sĩ Đường ở lại phòng thí nghiệm tiếp tục tiến hành các công tác hậu kỳ như ly tâm, phết tế bào, quan sát... còn tôi và Đại Bảo đến phòng chỉ huy tổ chuyên án ở tầng 3 trụ sở Công an thành phố.

“Cho nên chắc chắn đây không phải vụ án trộm cắp tài sản.” Lâm Đào chỉ vào màn hình và nói, “Các anh xem, tầng 1 không có bất kì dấu vết lục lọi, việc lục lọi chỉ giới hạn ở tầng 2, hơn nữa tính chỉ dẫn rất rõ rệt. Nhất định không phải trộm vãng lai gây án, mà là người quen gây án, hơn nữa còn nhắm vào mục tiêu xác định.”

Tôi và Đại Bảo yên lặng ngồi bên bàn họp, nhìn các bức ảnh được phóng to trên màn hình. Đúng thế, tầng 2 tuy bị lục lọi nhưng mức độ không nghiêm trọng, chỉ có ngăn kéo đựng trang sức ở đầu giường bị kéo ra và khuấy lộn, sau đó quần áo trong tủ bị chuyển thẳng lên giường. Theo lời khai của Diệp Cường, hai nơi này vừa vặn lại là nơi cất giấu tiền bạc và vật dụng đắt tiền.

Vậy thì hung thủ lục lọi có tính mục đích ư?

“Biển thủ bạc công?” Một viên cảnh sát điều tra lẩm bẩm.

“Tự ăn cắp tiền nhà mình thì sao phải giết con?” Đại đội trưởng Tiêu lắc đầu, giơ kết quả xét nghiệm DNA trong tay, nói tiếp, “Kết quả xét nghiệm DNA xác định Diệp Chấn Sâm chính là con đẻ của Diệp Cường và Đơn Nhã.”

“Hơn nữa còn là con trai, nếu là con gái có khi còn hoài nghi anh ta trọng nam khinh nữ.” Một cảnh sát điều tra khác lên tiếng.

“May mà Tiểu Lông Vũ không ở đây, nếu không suy đoán vừa rồi của cậu cảnh sát điều tra chắc chắn khiến cô ấy nổi trận lôi đình.” Đại Bảo thì thào nói với tôi.

“Nếu hung thủ thám thính từ trước thì cùng lắm cũng chỉ biết quy luật trong nhà có người hay không, chứ làm sao biết được tài sản được cất giấu cụ thể ở đâu.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Hơn nữa nếu là trộm vãng lai gây án thì rất ít khi lựa chọn thời điểm gây án vào ban ngày, bởi không cần thiết phải mạo hiểm như thế. Đúng rồi, bên pháp y các anh có kết quả gì không?

Tôi thấy Đại đội trưởng Tiêu hỏi mình, liền trả lời: “Chết vì ngạt nước, không có tổn thương”

Đại đội trưởng Tiêu nhíu mày, cố gắng lý giải tám chữ mà tôi vừa nói. Tôi liền giải thích thêm: “Tôi cũng ủng hộ phán đoán của Lâm Đào. Ban đầu, chúng tôi cho rằng kẻ trộm làm đứa trẻ giật mình tỉnh giấc, sợ đứa trẻ la khóc nên đã ném bé vào trong chum nước. Nhưng thông qua khám nghiệm, chúng tôi thấy mũi, miệng và cổ của đứa trẻ không có bất kỳ tổn thương nào. Da của trẻ sơ sinh rất non nớt, chỉ cần tác động lực một chút xíu đã để lại dấu vết tổn thương, đặc biệt là niêm mạc môi. Các anh nghĩ mà xem, kẻ trộm làm đứa trẻ giật mình tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của hắn là phải bịt miệng đứa trẻ lại để nó đừng kêu khóc, chứ làm gì có chuyện kẻ trộm vừa nhìn thấy đứa trẻ tỉnh dậy liền ném nó luôn vào chum nước?

“Như vậy xem ra khả năng Diệp Thông Sinh là kẻ tình nghi càng thêm cao hơn.” Đại đội trưởng Tiêu lẩm bẩm một mình. “Diệp Thông Sinh là ai?” Tôi hỏi.

“Lúc tiến hành điều tra Diệp Cường, chúng tôi phát hiện một kẻ tình nghi.” Đại đội trưởng Tiểu nói, “Căn cứ vào phản ánh của Diệp Cường, khi anh ta vội vã lái xe về nhà, anh ta nhìn thấy Diệp Thông Sinh cúi đầu đi trên đường một mình, vẻ mặt rất cổ quái, cho nên đã hơi nghi ngờ. Vì tên Diệp Thông Sinh này là kẻ vừa mãn hạn tù cho nên mới thu hút sự chú ý của Diệp Cường. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện Diệp Thông Sinh là bạn trai cũ của Đơn Nhã. Bốn năm trước, anh ta bị phạt bảy năm tù vì tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng. Vì cải tạo tốt nên anh ta được thả ra trước thời hạn. Tính đến ngày xảy ra án mạng, tức hôm nay, anh ta được phóng thích còn chưa tròn một tháng.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên một vụ án tương tự mà mình từng tham gia phá giải. Một người đàn ông họ Thạch ngoại tình khi vợ đang mang bầu. Sau khi vợ anh ta hạ sinh, thì nữ chính của vở kịch ngoại tình kia tìm mấy người đến giết cả vợ và con của người đàn ông kia [*] .

[*] Mời các bạn tìm đọc vụ án “Bưu phẩm tử thần" trong tập Pháp y Tần Minh - Vách núi tử thần.

Đúng vậy! Hầu hết các vụ án giết hại trẻ sơ sinh đều là tội nghiệt của kẻ làm cha mẹ.

“Diệp Thông Sinh ngồi tù bốn năm, còn Diệp Cường và Đơn Nhã kết hôn ba năm. Xem ra hai chuyện này hẳn phải có gì đó liên quan đến nhau chứ nhỉ? Liệu có xảy ra khả năng Diệp Thông Sinh muốn báo thù Diệp Cường và Đơn Nhã nên đã lẻn vào nhà họ mà giết hại Diệp Chấn Sâm, sau đó lên tầng 2 tiện tay dắt bò? Theo như chúng tôi biết thì sau khi Diệp Thông Sinh được ra tù, anh ta vẫn chưa tìm được việc làm. Nếu sau khi được phóng thích, anh ta đã tìm đến nhà họ Diệp, thì liệu có khả năng anh ta biết tài sản nhà họ Diệp để ở đâu không?”

“Anh ta từng đến nhà họ Diệp sao?” Tôi hỏi.

“Với trình trạng hiện tại của Đơn Nhã thì chưa thích hợp thẩm vấn. Theo lời khai của Diệp Cường, có khả năng Diệp Thông Sinh đã đến nhà và xảy ra va chạm với Đơn Nhã nhân lúc Diệp Cường không có nhà. Chỉ có điều Diệp Cường không chắc chắn.” Viên cảnh sát điều tra trả lời.

“Còn nữa, lúc hơn 8 giờ sáng nay, thư ký xóm đến từng hộ gia đình để ghi đồng hồ nước, anh ta thấy Diệp Thông Sinh lảng vảng gần nhà Đơn Nhã.” Một viên cảnh sát khác cho biết.

Nhiều khu vực ở nông thôn vẫn duy trì thói quen ghi số trên đồng hồ nước để tính tiền nước hằng tháng.

“Còn gì nữa không?” Tôi nhìn Lâm Đào và hỏi, “Còn chứng cứ nào đáng tin cậy không?”

Lâm Đào liếm môi nói: “Chúng tôi phát hiện một dấu vân tay không nguyên vẹn trên chiếc ghế xếp vải dù không tựa tại hiện trường. Chính là chiếc ghế mà Đơn Nhã ngồi lúc chúng ta mới vào. Có thể vì muốn xóa dấu vết nên dấu vân tay này không nhìn rõ được nữa. Hiện giờ Trình Tử Nghiên đang xử lý, sau khi xử lý xong, tôi sẽ tiến hành đối chiếu.”

“Cậu đã lấy dấu vân tay của Diệp Thông Sinh để đối chiếu chưa?” Tôi hỏi.

“Tiểu Lông Vũ dẫn theo mấy đồng chí cảnh sát điều tra ngồi chờ sẵn ở quanh nhà Diệp Thông Sinh, vẫn chưa dám đánh động anh ta.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Nhưng Diệp Thông Sinh là tù nhân vừa mãn hạn, thông tin dấu vân tay của anh ta có lưu trong kho dữ liệu.”

Giữa lúc chúng tôi đang thảo luận, Trình Tử Nghiên bước vào phòng họp, cầm hai bức ảnh đưa cho Lâm Đào và nói: “Trưởng khoa Lâm, chắc là đúng rồi.”

Lâm Đào cúi đầu nhìn hai bức ảnh, ngừng giây lát rồi nói: “Dấu vân tay được nhận định là đồng nhất.”

Đại đội trưởng Tiêu đập bàn, ra lệnh: “Lập tức bắt người!”

3

Bắt giữ và thẩm vấn không liên quan gì đến chúng tôi, cho nên mấy người chúng tôi liền thu xếp rồi về nhà khách.

“Sáng sớm mai dậy là vụ án đã được phá giải, sau đó có thể lên đường về phủ rồi.” Đại Bảo vươn vai.

Tôi không đáp lời, đầu óc rối bời. Về phòng là gục đầu xuống ngủ vùi.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng bánh mắt, tôi nghĩ đến Trần Thi Vũ và Hàn Lượng nên vội vàng cùng mọi người đến phòng họp của tổ chuyên án.

Vừa bước vào phòng họp, Lâm Đào đã kêu lên trước tiên: “Ối, cô làm sao thế này?”

Lúc này tôi mới phát hiện vai trái của Trần Thi Vũ đeo băng trắng toát, vắt chéo trước ngực, rõ ràng là bị thương rồi.

“Làm gì mà kêu hốt hoảng thế hả? Làm tôi giật cả mình.” Trần Thi Vũ lườm Lâm Đào.

“Sao cô lại bị thương?” Lâm Đào bước lại gần huých nhẹ vào dải băng của Trần Thi Vũ, hỏi, “Gãy rồi à?”

“Có anh mới gãy ấy!” Trần Thi Vũ mệt mỏi đáp, “Bị thương nhẹ thôi!”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới yên tâm.

Hàn Lượng ở cạnh Trần Thi Vũ nằm rạp xuống bàn vừa mới chợp mắt ngủ, lúc này ngẩng đầu lên, ủ rũ mệt mỏi nói: “Không hổ danh là nữ hiệp, cánh tay sắp bị xuyên thủng đến nơi rồi mà gọi là bị thương nhẹ.”

“Nói quá lên rồi đấy!” Trần Thi Vũ nói.

Tôi lại bắt đầu lo lắng, nhưng thấy Hàn Lượng luôn im lặng suốt hai ngày nay, giờ tâm trạng đã tốt lên một chút, trong lòng tôi cũng thấy được an ủi phần nào, thế là liền hỏi: “Đã đi bệnh viện chưa?”

“Đã sát trùng và khâu ở cơ sở y tế trong thị trấn.” Hàn Lượng đáp thay.

Trần Thi Vũ liếc Hàn Lượng một cái, không nói gì.

“Sao lại bị như vậy?” Tôi hỏi.

“Đuổi theo tên Diệp Thông Sinh kia.” Hàn Lượng lại tiếp tục trả lời thay, “Lúc đó anh ta lẻn ra cửa sau rồi bỏ chạy, Tiểu Lông Vũ bám đuổi theo sau. Kết quả khi nhảy qua hàng rào sắt, cánh tay của cô ấy bị đầu nhọn của hàng rào sắt đâm trúng, chảy khá nhiều máu.”

“Đường đường là đấng nam nhi như cậu, sao không bảo vệ cô ấy?” Lâm Đào bực bội nhìn Hàn Lượng.

“Tôi bảo vệ nổi cô ấy sao?”

“Tôi cần anh ta bảo vệ sao?”

Hàn Lượng và Trần Thi Vũ gần như đồng thời lên tiếng.

Ngay sau đó, Trần Thi Vũ hơi ngượng ngùng, lảng sang chuyện khác: “Lúc đó trời tối, không nhìn rõ lắm, tôi bị trượt chân nên mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thôi.”

“Bắt được người chứ?” Tôi hỏi ngay.

“Đương nhiên rồi!” Trần Thi Vũ đáp.

“Đúng là anh ta làm thật à?” Tôi vẫn có chút bán tín bán nghi. “Hiện giờ cuộc thẩm vấn vẫn chưa kết thúc, anh ta vẫn không thừa nhận.” Đại đội trưởng Tiêu đứng cạnh trả lời.

“Không phải anh ta làm thì chạy trốn làm gì?” Lâm Đào vẫn bực bội như hồi nãy.

“Anh ta nói ngồi tù lâu, nên giờ cứ thấy cảnh sát là vô thức bỏ chạy.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Hơn nữa anh ta còn nói sau khi ra tù, đúng là anh ta từng đến nhà Đơn Nhã, ngồi trên chiếc ghế xếp vải dù đó nói chuyện với Đơn Nhã, coi như là cắt đứt mối quan hệ tình cảm đó. Nói như vậy thì xem ra dấu tay mà anh ta lưu lại trên hiện trường hoàn toàn trùng khớp với tình hình, tất cả các bằng chúng dường như đều mất tác dụng rồi.”

“Xảo biện!” Lâm Đào tức giận.

“Không, không có chứng cứ, chúng ta không thể làm được gì.” Tôi lắc đầu trầm tư.

“Anh ta cản trở người thi hành công vụ, hơn nữa hành vi chạy trốn của anh ta còn khiến cảnh sát chúng ta bị thương, hiện giờ đã làm xong thủ tục tạm giữ.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Cho nên không cần sốt ruột, chúng ta có đủ thời gian để thẩm tra anh ta.”

“Nói một cách chính xác thì chúng ta không chỉ không có chứng cứ.” Tôi nói, “Mà đến giờ vụ án này còn chồng chất các điểm nghi vấn.”

“Sao cậu lại nói vậy?” Đại đội trưởng Tiêu lo lắng nhìn tôi. “Tôi cảm thấy không phải do anh ta làm.” Tôi nói.

“Anh vẫn cảm thấy là kẻ trộm vãng lai gây án sao?” Lâm Đào hỏi tôi, “Nhưng thật sự không tìm thấy bất kì manh mối, dấu vết và chứng cứ nào tại hiện trường”

Tôi lắc đầu, gọi điện thoại cho bác sĩ Đường: “Xin lỗi quấy rầy anh, tối qua chắc phải muộn lắm anh mới ngủ nhỉ? Tảo silic xử lý đến đâu rồi?”

Bác sĩ Đường nói: “Vừa mới xử lý xong, tôi lập tức gửi ảnh kính hiển vi đến tổ chuyên án.”

Tôi gác điện thoại, nói: “Thực ra tối qua tôi nghĩ cả tối mà vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng đã đưa ra được một kết luận, chính là có quá nhiều điểm nghi vấn trong vụ án này. Trước tiên, chúng ta xem xét đến vấn đề thời gian tử vong, thời gian phát hiện và thời gian cảnh sát xuất hiện.”

“Thời gian? Có vấn đề gì sao?” Đại đội trưởng Tiêu ngồi trước mặt tôi giở sổ ghi chép ra và hỏi.

“Lúc chúng tôi khám nghiệm tử thi, phát hiện trong tá tràng của đứa trẻ không có sữa.” Tôi nói, “Trong dạ dày có dịch đục, không nhìn ra được có sữa hay không.”

Đại đội trưởng Tiêu gật đầu. Anh ta là bác pháp y, đương nhiên hiểu được vấn đề mà tôi vừa đưa ra. Căn cứ vào lời khai của Đơn Nhã, cô ta cho con bú vào lúc 12 giờ trưa, 1 giờ trưa vẫn thấy Diệp Chân Sâm ngủ bình thường, mãi đến lúc 2 giờ mới phát hiện xảy ra việc. Như thế thì thời gian tử vong của đứa trẻ có lẽ là một đến hai tiếng sau cữ bú buổi trưa, lúc này thức ăn ở dạ dày chắc chắn đã xuống tá tràng. Nếu chưa xuống tá tràng thì chúng ta cần nghĩ đến việc thời gian từ lúc ăn trưa đến lúc đứa trẻ chết phải ngắn hơn.

“Sữa là dịch lỏng, không phải thức ăn ở thể rắn, nên sau khi xuống dạ dày, thì thời gian môn vị đóng lại rất ngắn.” Tôi nói, “Dù là lúc đó đứa trẻ đang ngủ nhưng trong vòng nửa tiếng, có lẽ nó đã chết.”

“Điều này dễ giải thích.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Dẫu sao trạng thái tinh thần của Đơn Nhã hiện giờ vẫn tương đối hoảng hốt, nhớ nhầm thời gian cũng là lẽ thường.”

“Đương nhiên không chỉ vậy.” Tôi nói, “Căn cứ vào lời trần thuật của Đơn Nhã, buổi trưa cô ta giặt đồ, sau đó lúc phơi quần áo thì phát hiện đứa trẻ không còn ở đó nữa, mãi đến khoảng 5 giờ chiều mới tìm thấy thi thể.7 giờ tối, chúng ta đến hiện trường, 9 giờ bắt đầu khám nghiệm tử thi, mà lúc khám nghiệm hiện trường, tôi phát hiện quần áo tại hiện trường đã khô hẳn, lúc khám nghiệm tử thi, tôi phát hiện quần áo trên người đứa trẻ về cơ bản đã sắp khô.”

“Ý anh nói là vài tiếng đồng hồ không đủ thời gian để quần áo khô hẳn ư?” Đại đội trưởng Tiêu hỏi.

Tôi gật đầu, nói: “Độ ẩm ngày hôm nay khá cao, quần áo cotton phơi ngoài trời bảy tiếng đồng hồ khó lòng khô hẳn. Vì thế phơi nắng bốn tiếng đồng hồ mà quần áo trên thi thể về cơ bản đã khô là điều không thể.”

“Về chuyện này, chúng ta vẫn chưa làm thí nghiệm, chỉ dựa vào kinh nghiệm mà thôi, liệu có chính xác không? Hơn nữa ở nhà, cậu có giặt quần áo bao giờ đâu?” Đại Bảo đốt nhà.

“Nếu nói kinh nghiệm cuộc sống của tôi không đáng tin thì kinh nghiệm khám nghiệm tử thi của tôi lại rất đáng tin đấy!” Tôi nói, “Nếu thi thể luôn ngâm trong nước từ 2 giờ chiều đến 5 giờ chiều thì da ở đầu chi sẽ bị nhăn nheo rõ rệt. Nhưng khi chúng tôi khám nghiệm tử thi, phát hiện về cơ bản là không xuất hiện hiện tượng này. Điều đó chứng tỏ thi thể bị ngâm dưới nước trong thời gian chưa lâu lắm.”

“Nhưng vì sao lại thế? Không có lí do nào khiến Đơn Nhã phải khai man cả.” Đại đội trưởng Tiêu nói, “Liệu có phải điều này là do da của trẻ sơ sinh có độ đàn hồi tốt không?”

“Nếu các anh cảm thấy vấn đề về th