← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 9 NGƯỜI MẸ BỊ RẠCH BỤNG

Điên rồ dung dưỡng điên rồ.

- Dan Brown -

1

Sáng hôm sau, mọi người vội vàng đến Sở Công an tỉnh, chui ngay vào chiếc xe SUV hơi cũ kĩ chuyên phục vụ cho công tác khám nghiệm hiện trường.

Lâm Đào phát hiện người ngồi ở ghế lái lại là tôi, liền hỏi: “Hàn Lượng đâu?”

“Hàn Lượng và Tiểu Lông Vũ đi chấp hành nhiệm vụ điều tra rồi.” Tôi trả lời.

Lâm Đào bật dậy khỏi ghế, đầu tông mạnh vào trần xe, cậu ấy vừa xoa đầu vừa hỏi: “Sao lại là hai người họ?

“Đầu cậu thì không đáng tiền, nhưng lỡ đụng hỏng trần xe là chúng ta không còn xe đi thực hiện nhiệm vụ đâu đấy!” Tôi thò đầu sang kiểm tra trần xe, rồi nói tiếp, “Có gì không được chứ? Cậu muốn đi à? Kỹ thuật lái xe của cậu tốt hay là cậu thông đường thuộc lối tới đó hả? Đẹp trai không phải điều kiện tiên quyết trong trường hợp này đâu.”

“Tôi cũng đâu muốn đi, chỉ có điều để hai người họ trực tiếp gánh vác nhiệm vụ điều tra liệu có phù hợp quy định không?” Lâm Đào giấu đầu hở đuôi.

“Tổ chức đã phê chuẩn, Tiểu Lông Vũ vốn muốn đi một mình, nhưng lãnh đạo nghĩ đến vấn đề an toàn, hơn nữa Hàn Lượng lại tương đối thông thuộc địa hình khu vực điều tra bên đó, cho nên đã sắp xếp như vậy.” Tôi vừa điều chỉnh chỗ ngồi vừa nói, “Chân Hàn Lượng dài thế cơ à?”

“Vừa sáng ra đã phải đi khám nghiệm, tất cả là nhờ phúc của Lâm Đào.” Đại Bảo dụi dụi đôi mắt vẫn đang díu lại vì buồn ngủ và nói, “Tôi vẫn chưa ngủ đẫy mắt đây này.”

“Liên quan gì đến tôi chứ?” Lâm Đào tựa vào ghế phản bác. “Không liên quan gì tới cậu ta sao? Tử Nghiên?” Đại Bảo chỉ và Lâm Đào, nói.

Trình Tử Nghiên không phản ứng gì.

“Tử Nghiên?” Đại Bảo ngồi ở hàng ghế cuối thò đầu lên hỏi. “Hả?” Trình Tử Nghiên ngẩn người giây lát mới trả lời, “Anh đang nói với tôi à?”

“Dạo này toàn vậy, liên tục đi khám nghiệm hiện trường đúng là hơi mệt mỏi.” Tôi khởi động xe, “Không biết có phải mùa này đẹp quá hay không mà phần tử tội phạm hoạt động không ngừng nghỉ nhỉ?”

“Tôi có một bạn học tên là Lý Tuấn Tường làm ở bộ phận chống gian lận điện tín, ngày nào cũng mệt muốn chết. Tôi hỏi cậu ta, sao trong tình thế liên tục bị kiểm soát gắt gao như hiện giờ mà vẫn có nhiều bọn lừa đảo không ngại đi ngược gió gây án? Cậu ta nói với tôi rằng, chống gian lận điện tín là sự nghiệp của họ, còn gian lận điện tín lại là cuộc sống của bọn lừa đảo. Anh nói xem, bọn tội phạm có thể không liều mình hay không chứ?” Lâm Đào nói, “Cho nên ấy mà, nơi nào có người nơi đó có tội phạm, đây là thực tế không cần né tránh.”

“Thế thì đối với chúng ta...” Đại Bảo nói, “Sự nghiệp của chúng ta chính là kết liễu cuộc sống của đối thủ.”

“Chính vì như thế nên chúng ta mới cần thận trọng nữa, thận trọng mãi.” Tôi nói.

“Chỉ có điều chúng ta đi công tác hơi nhiều một chút.” Đại Bảo nói, “Dạo này, chị dâu các cậu bắt đầu càm ràm rồi.”

“Trách gì hôm nay anh không hô khẩu hiệu thường ngày nữa.” Tôi vừa cười vừa lái xe, “Bộ phận pháp y của Sở Công an sẽ căn cứ vào tình hình khác nhau của từng tỉnh để phân công từng nội dung công việc khác nhau. Có tỉnh thì các bác sĩ pháp y chỉ cần làm nghiên cứu, khảo hạch và bồi dưỡng, có tỉnh thì bác sĩ pháp y chỉ cần ra trận khi xảy ra vụ án có từ hai người bị giết trở lên hoặc những vụ án gây ảnh hưởng sâu rộng đến xã hội. Trước đây, tỉnh chúng ta thuộc loại thứ hai, nhưng gần đây án mạng đã giảm xuống quá bán, cho nên để đảm bảo thời lượng chúng ta đi công tác, hễ xảy ra vụ án chưa tìm ra manh mối, thầy đều bảo chúng ta đi. Làm như thế, tuy rằng an ninh sẽ ổn định hơn, nhưng chúng ta lại phải đi công tác nhiều hơn một chút.”

“Thầy là muốn tốt cho chúng ta.” Lâm Đào nói, “Phá án, việc này ấy à, không tích lũy nhiều kinh nghiệm thực tiễn thì làm sao đảm bảo được năng lực? Những người chỉ ngồi bàn giấy đọc tài liệu rõ ràng rất thiếu kỹ năng làm việc.”

“Vụ án mà chúng ta đi xử lý chuyến này nghe nói lại là một vụ giết người rồi tự sát.” Tôi nói, “Chúng ta có không ít kinh nghiệm thực tiễn về các vụ án giết người rồi tự sát nhỉ? Lần này phải nhanh chóng nắm chắc chứng cứ, rồi cố gắng nhanh chóng quay về. Tôi thấy chỗ anh Ngô chắc chỉ trong vòng hai ngày là có kết quả rồi.”

Lâu rồi tôi không lái xe, trong khi địa điểm cần đến lại là thành phố Lôi Ảnh, cách tỉnh thành xa nhất, cho dù với kỹ thuật lái xe của Hàn Lượng cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi, huống hồ là tôi, tôi lái xe lâu đến nỗi ê ẩm hết cả lưng và hông, chân cứng lại như bị chuột rút.

Sau năm tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng đến thành phố Lôi Ảnh, vừa kịp trước bữa cơm trưa. Để đề phòng mọi người hạ đường huyết vì chưa ăn sáng, bác sĩ Uông Hải Dương, bác sĩ pháp y của Công an thành phố Lôi Ảnh liền đưa chúng tôi đi ăn mì bò ngay, sau đó vội vàng đến hiện trường.

Nhiều người hỏi tôi có phải tôi thích ăn mì bò không thực ra đó chẳng qua là món ăn nhanh chóng và giản tiện mà thôi, chứ cũng không thể tính là thích.

Hiện trường nằm ở một khu chung cư cao tầng nằm ở khu vực trung tâm của thành phố Lôi Ảnh, khu chung cư này gần hai mươi tầng, hiện trường vụ án ở ngay dưới lầu của một trong những tòa nhà tại đây.

Lúc này, bãi cỏ dưới lầu của tòa nhà đó đã bị cảnh sát giăng đường dây cảnh giới, xung quanh có khá nhiều người dân xúm lại xem. Tôi đúng từ xa nhìn sang, thấy trên bãi cỏ không có thi thể, cho nên thực sự không hiểu nỗi mọi người xúm lại để xem cái gì.

“Sao lại ở trên bãi cỏ nhỉ?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Thi thể nam nằm trên bãi cỏ đó, rơi từ trên cao xuống. Câu trả lời của bác sĩ Uông đã chứng thực suy đoán của tôi.

“Không phải giết người rồi tự sát sao?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Uông gật đầu, anh ta ngẩng lên liếc nhìn phía trên bãi cỏ và nói: “Còn một thi thể nữ nữa ở hiện trường trong phòng trên tầng. Trước mắt, bộ phận giám định dấu vết vẫn chưa thông đường xong để vào hiện trường, vì thế chúng ta phải đợi một chút.”

Tôi chen qua đám người đang vây quanh, bước đến gần đường dây cảnh giới, dõi mắt nhìn vào trong. Trong bãi cỏ không còn đồng chí cảnh sát nào đang làm việc, rõ ràng hiện trường này đã được xử lý hoàn tất.

“Thi thể nam đã được chuyển đi.” Bác sĩ Uông thì thào bên tai tôi.

Tôi gật đầu, thấy trong bãi cỏ có hình người được vẽ bằng phấn trắng, rõ ràng thi thể đàn ông rơi từ trên tầng xuống vốn nằm ở vị trí đó. Bên cạnh phần đầu có vết máu không rõ rệt lắm. Máu ngấm vào đất nên không dễ bị phát hiện, nhưng vết máu dính trên cỏ vẫn nổi bật đến nhức mắt.

Tôi đeo bọc giày, bước vào trong dây cảnh giới, ngồi xổm bên cạnh hình người, liếc nhìn một cái. Bãi cỏ cạnh phần đầu dường như khuyết mất một góc, trông có vẻ giống cái hố nông hình thành do lực rơi từ trên cao đập xuống đất.

“Nạn nhân mặc quần đùi, không mặc áo, cũng không đi giày, nằm ở đây, được một ông lão phát hiện thấy vào lúc sáng tinh mơ.” Bác sĩ Uông tóm tắt tình hình, “Thoạt trông thì dường như không có điểm nghi vấn gì lớn lắm, nhưng…”

“Thế nào gọi là không có điểm nghi vấn?” Tôi ngắt lời bác sĩ Uông.

“Lúc bác sĩ pháp y chúng tôi đến hiện trường thì cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra lai lịch của nạn nhân.” Bác sĩ Uông nói, “Nhưng thông qua khám nghiệm pháp y bước đầu thì thấy xương sọ của nạn nhân bị nứt vỡ, đầu có vết giập, tất cả đều là những vết thương có phản ứng sống rõ rệt. Tiếp đó là những vết xây xát ở phía trái thi thể, hình thành khớp giả sau chấn thương ở cẳng chân.”

“Bên ngoài bị thương nhẹ, bên trong bị thương nặng phần lớn vết thương tập trung ở một bên người, có thể là vết thương được hình thành do ngoại lực tác động một lần, vết thương chịu tác động lực cực kỳ mạnh, không thể là lực từ con người.” Đại Bảo nhận xét, “Vết thương lại có phản ứng sống, đây là đặc trưng của vết thương gây ra do ngã từ trên cao xuống khi còn sống”

“Tử vong do ngã từ trên cao xuống đa phần đều là do tai nạn ngoài ý muốn hoặc tự sát, rất hiếm gặp trường hợp là do bị sát hại.” Tôi nói, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, chúng tôi đã có kết quả điều tra về lai lịch của nạn nhân.” Bác sĩ Uông trả lời, “Nạn nhân là cán bộ nghỉ hưu sống ở căn hộ 1701 của tòa nhà này.”

“Tầng 17, cao như thế mà nhảy xuống thì đúng là không còn khả năng sống sót.” Đại Bảo ngước đầu, nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang phía trên đỉnh đầu.

“Sau khi xác minh được lai lịch của nạn nhân, nhân viên điều tra phát hiện, nạn nhân còn có vợ và một con trai.” Bác sĩ Uông kể tiếp, “Thế là nhân viên điều tra gõ cửa phòng 1701, nhưng gõ mãi vẫn không có ai ra mở cửa, nên đành gọi điện thoại liên hệ với vợ và con trai của nạn nhân. Gọi điện cho vợ nạn nhân thì được báo là số máy không liên lạc được, gọi cho anh con trai thì sau khi bắt máy, anh ta vội vàng từ đơn vị chạy bổ về nhà. Vừa mở cửa, liền phát hiện một người chết nằm sõng soài trong phòng khách, chính là vợ của nạn nhân nhảy lầu, xung quanh toàn là máu, rõ ràng đã chết.”

“Vì nạn nhân tử vong do ngã từ trên cao xuống, lại không có điểm nghi vấn, cho nên các anh cho rằng ông ta đã giết người, rồi sau đó nhảy lầu tự sát phải không?” Tôi gật đầu và hỏi.

Bác sĩ Uông nói: “Phương thức giết người rồi tự sát này khá phổ biến, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Nhưng vì có hai người chết, nên theo quy định, chúng tôi vẫn phải mời các anh đến đây một chuyến, hại các anh phải chạy xe suốt mấy trăm cây số.”

Tôi cười cười, đáp: “Chuyện nên làm mà, đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Trước mắt đã nắm chắc được chứng cứ chưa?”

“Công tác khảo sát khám nghiệm vẫn chưa kết thúc, thi thể còn chưa được khám nghiệm, huống hồ là vật chứng. Cho nên đề cập đến chuỗi chúng cứ gì đó hãy còn quá sớm.” Bác sĩ Uông nói, “Có điều, qua khảo sát và khám nghiệm bước đầu thì thấy ngoài dấu vết của hai vợ chồng nạn nhân ra, dường như không có dấu vết của người ngoài. Cửa phòng và cửa sổ đều nguyên lành, không có dấu vết bị đột nhập. Tuy cửa sổ không lắp lưới sắt chống trộm, nhưng anh nhìn xem, ở tầng 17, bất kể là từ dưới leo lên hay từ trên trèo xuống, khả năng thực hiện đều không cao.”

“Ý anh là về cơ bản đây là hiện trường khép kín phải không?” Lâm Đào hỏi.

Bác sĩ Uông mỉm cười gật đầu.

“Xem ra vụ án này khá đơn giản.” Tôi phủi vụn cỏ dính trên tay, đứng dậy và nói.

“Ngồi xe suốt năm tiếng đồng hồ cơ đấy, tôi không cam tâm chút nào.” Đại Bảo kêu ca.

Tôi đập vào ót Đại Bảo, nói: “Dẫu sao vụ án đơn giản cũng tốt hơn vụ án hóc búa, phá mãi không được đúng không?”

“Vì xét đến tính chất vụ án là giết người rồi tự sát, nên tổ chuyên án chỉ được lập ở trụ sở Công an thành phố, chứ không lập tổ chỉ huy lâm thời tại hiện trường.” Bác sĩ Uông giơ tay chỉ đường, “Chúng ta vào trong xe khám nghiệm ngồi thảo luận tiếp nhé, giám đốc Công an thành phố đang đợi chúng ta ở đó, anh ấy sẽ nói cho các anh biết về bối cảnh các mối quan hệ mâu thuẫn xã hội của nạn nhân.”

Tôi gật đầu, rời khỏi hiện trường, lúc đến gần xe khám nghiệm thì đụng phải Trình Tử Nghiên đang bước tới.

“Tôi đã kiểm tra tất cả các camera ở khu vực gần đây, camera theo dõi hình ảnh ở lối ra vào và ở hiện trường đều hỏng hết.” Trình Tử Nghiên xoè tay ra tỏ vẻ đáng tiếc, rồi nói tiếp, “Trên mạng lưu hành một câu thế này, hễ xảy ra vụ án thì camera liền hỏng. Thực ra tình huống này phát sinh trong thực tế với xác suất khá cao.”

“Đó là vì chi phí bảo trì hệ thống camera khá đắt đỏ, cho nên camera ở nhiều khu chung cư chỉ là đồ trang trí bày ở đó cho đẹp mắt mà thôi.” Lâm Đào nói.

Tôi đoán camera cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng.” Đại Bảo vừa cười vừa cởi bọc giày ra.

“Đúng là giết người rồi tự sát sao?” Trình Tử Nghiên tò mò hỏi. “Về cơ bản là vậy.” Tôi trả lời, “Đi thôi, đi nghe xem tình hình tiền kỳ của vụ án.”

Vào trong xe khám nghiệm đã thấy đồn trưởng đồn công an đợi sẵn ở đó. Ở một mức độ nào đó, việc thảo luận, bàn bạc và chỉ huy chuyên án cần phải được bảo mật chặt chẽ. Phần tử phạm tội quay lại hiện trường nghe ngóng tình hình sau khi giết người cũng không phải tình huống hiếm gặp. Nếu tổ chuyên án không chú ý đến công tác bảo mật, chẳng khác nào giơ quân bài của mình ra cho phần tử tội phạm xem. Cho nên tuy không trưng dụng hoặc lắp đặt Cơ sở tại hiện trường cho tổ chỉ huy lâm thời, những nơi chúng tôi tiếp nhận thông tin về tiền kỳ vụ án vẫn được đặt ở nơi tương đối riêng tư, đó là trong xe khám nghiệm.

" “Hai người chết có quan hệ vợ chồng.” Đồn trưởng đồn công an tóm lược tình hình điều tra tiền kỳ, “Thi thể nam là Quản Thiên Trung, nguyên là giảng viên một trường đại học chuyên ngành ở thành phố chúng tôi. Năm nay 69 tuổi, đã về hưu được chín năm. Thi thể nữ là Điền Oánh, vốn là cán bộ công chức của một đơn vị sự nghiệp của Ủy ban thành phố, là nhân viên biên chế, năm nay 65 tuổi, đã nghỉ hưu được 10 năm. Hai người họ có một cậu con trai độc nhất, tên là Quản Văn Bác, năm nay 30 tuổi, sau khi lấy được bằng tiến sĩ khoa Tự nhiên của trường Đại học Long Phiên thì được phân về viện nghiên cứu ở thành phố Long Phiên. Vì viện nghiên cứu này có cơ sở ở thành phố Lôi Ảnh cho nên Quản Văn Bác đã chủ động yêu cầu được điều chuyển công tác về quê hương.

“Chắc là đứa con có hiếu nhi? Về quê hương để chăm sóc bố mẹ tuổi xế chiều.” Đại Bảo nói.

“Ừm, nói một cách chính xác thì cũng không phải thế.” Đồn trưởng nói, “Theo chúng tôi được biết, tay Quản Văn Bác này được nuông chiều từ bé, khả năng tự giải quyết các vấn đề đời sống hằng ngày tương đối yếu kém. Quá đáng hơn nữa là khi anh ta đang học đại học ở Long Phiên, vì cách nhà khá xa, nên hằng tháng anh ta đều gửi quần áo bẩn của mình về nhà để mẹ giặt sạch sẽ, rồi gửi lại cho anh ta.”

“Thế thì phải có bao nhiêu bộ quần áo chứ?” Đại Bảo kinh ngạc thốt lên.

“Dẫu sao hai vợ chồng họ mãi hơn 30 tuổi mới có một mụn con, cho nên vô cùng cưng chiều, từ nhỏ đã không để con mó tay làm bất cứ việc gì.” Giám đốc nói, “Cho dù Quản Văn Bác không biết làm việc nhà, nhưng vẫn biết cách đối nhân xử thế. Đồng nghiệp và bạn học đều cảm thấy anh ta là người hướng nội, song khá chân thành. Có điều đến giờ anh ta vẫn chưa có đối tượng yêu đương, có khả năng vì quá chuyên tâm vào chuyên ngành của mình.”

“Đã thế IQ còn cao nữa chứ.” Đại Bảo nói, “Tiến sĩ của trường đại học trọng điểm cơ à, toàn là những nhân tài mũi nhọn cả đấy!”

“Mũi nhọn thế nào thì cũng chỉ là loại ‘con trai cưng của mẹ.” Lâm Đào chế giễu.

“Con trai cưng của mẹ thì đã làm sao, chỉ cần có cống hiến cho đất nước, cho xã hội vẫn rất đáng được khen.” Đại Bảo nói nghiêm túc.

“Sau khi Quản Văn Bác về quê, cả nhà họ có vẻ rất hòa thuận.” Giám đốc nói, “Chúng tôi đã điều tra đi điều tra lại, nhưng không có hàng xóm nào phản ánh họ nhìn thấy hay nghe thấy gia đình họ Quản có tình huống gì khác thường, nhà họ hòa thuận, yêu thương nhau. Thỉnh thoảng Quản Văn Bác về nhà, thỉnh thoảng ở lại kí túc xá của viện nghiên cứu. Trước đây trong cơ cấu cơ sở của viện nghiên cứu chỗ chúng tôi chưa từng có tiến sĩ, Quản Văn Bác là người đầu tiên, cho nên đơn vị đặc biệt dành cho anh ta một phòng riêng loại một phòng ngủ, một phòng khách ở kí túc xá.”

“Về nhà chắc là để giặt quần áo nhỉ?” Lâm Đào lại châm chọc.

Đồn trưởng chỉ cười, rồi kể tiếp: “Có điều Quản Thiên Trung lại là người có tính cách lập dị. Qua điều tra, biết được khi còn làm giảng viên đại học, ông ta không biết cách đối nhân xử thế, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với đồng nghiệp, nhưng về cơ bản đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu bảo có thâm thù huyết hận gì không thì hoàn toàn không có. Dẫu sao nhà trường vẫn là môi trường khá trong sạch, thuần khiết. Năng lực của Quản Thiên Trung không bì được với con trai, đến tận khi già rồi về hưu, ông ta vẫn chưa được chọn làm phó giáo sư, cuối cùng nghỉ hưu với chức danh giảng viên. Vì chuyện này, nghe nói cuộc sống lúc về hưu của ông ta khá là suy sụp, ông ta thường xuyên than vãn với hàng xóm về việc không lấy được danh hiệu, đồng thời thể hiện sự bất mãn của mình với chế độ đánh giá danh hiệu. Nhưng theo điều tra, ở nhà Quản Thiên Trung lại không có tiếng nói trong gia đình, cả đời bị vợ quản lý, làm việc gì cũng không có chính kiến. Trong khu chung cư, ông ta nổi danh vì bị vợ quản chặt.”

“Hình như cứ con trai là dạng ‘con trai cưng của mẹ, thì bố chắc chắn sẽ là dạng bị vợ quản chặt, đây là định luật gì thế không biết?” Đại Bảo nói.

“Nghe nói tính cách của Điền Oánh tương đối mạnh mẽ.” Đồn trưởng nói tiếp, “Nhưng cũng chỉ cậy mạnh với chồng bà ta mà thôi. Còn hàng xóm và đồng nghiệp đều cảm thấy bà ta là người tương đối hòa đồng với những người không quen biết lắm, cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn với ai. Nhưng đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở nhà, Điền Oánh lại nắm quyền tuyệt đối, nói một không ai dám cãi hai. Tuy rằng bà ta làm việc tại cơ quan sự nghiệp của nhà nước nhưng lại không chú tâm vào sự nghiệp, đi làm chẳng qua là để kiếm tiền mà thôi. Sự nghiệp duy nhất của bà ta chính là cậu con trai. Từ khi Quản Văn Bác còn nhỏ, Điền Oánh đã vắt óc nghĩ mọi cách, dù thắt lưng buộc bụng cũng phải để Quản Văn Bác có cuộc sống được chăm sóc đến tận chân răng, không thiếu thốn một cái gì, để anh ta tiếp cận với sự giáo dục tốt nhất ở một thành phố nhỏ như chỗ chúng tôi. Anh đừng coi thường anh ta là con trai cưng của mẹ’, anh ta không chỉ là tiến sĩ ngành Công nghệ mà trình độ tiếng Anh, đàn ghita, taekwondo đều ở hạng thượng thừa.”

“Ừm... lợi hại thật!” Lâm Đào lè lưỡi.

“Nói thế này đi, đối với Điền Oánh mà nói trên đời không có việc gì to tát, ngoại trừ những việc có liên quan đến con trai bà ta.” Đồn trưởng nói.

“Cho nên vụ thảm án này có vẻ liên quan đến Quản Văn Bác nhỉ?” Tôi truy hỏi.

“Chúng tôi đã nói chuyện với Quản Văn Bác.” Đồn trưởng nói, “Tinh thần anh ta rất tồi tệ, có lẽ là do liên tục thức làm việc suốt mấy đêm cộng với cú sốc vì tin dữ. Theo lời kể của Quản Văn Bác, từ ba ngày trước, anh ta bắt đầu nghiên cứu một hạng mục khoa học ở đơn vị. Trong ba ngày này, về cơ bản, ngoại trừ thời gian ngủ tại kí túc xá của đơn vị ra, thì anh ta đều ở một mình trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu dự án phát triển khoa học kỹ thuật, thậm chí còn không mở điện thoại di động, càng không để tâm đến chuyện trong nhà, cũng không gọi điện liên lạc với bố mẹ. Cho nên anh ta không hề hay biết về tình hình sự việc xảy ra tối hôm qua. Theo như anh ta nói, quan hệ của bố mẹ anh ta luôn tốt đẹp, nhiều năm nay họ ít khi xảy ra cãi vã. Có điều, trong ấn tượng của anh ta, bố mình nếu bị bức đến đường cùng cũng chỉ đập bát, đập đĩa mà thôi. Nếu bảo bố giết chết mẹ thì anh ta không thể chấp nhận nổi. Tuy nhiên cảnh sát đã đưa ra kết luận như vậy, anh ta sẽ tin cảnh sát.”

“Người có học vấn cao cũng khác, rất là thấu tình đạt lý.” Đại Bảo xuýt xoa.

“Cho nên nếu quả thật đây là vụ án giết người rồi tự sát, vậy thì sẽ vĩnh viễn không ai biết được nguồn cơn sự việc phải không?” Tôi chợt nhớ đến vụ án cái chết tập thể của gia đình Thang Liêu Liêu.

“Chúng tôi phân tích thế này, xung đột nghiêm trọng có khả năng liên quan đến việc Quản Thiên Trung bị vợ chèn ép quanh năm suốt tháng, đến cuối cùng không thể nhịn nổi đã bùng phát.” Đồn trưởng nói, “Dẫu sao cũng là người đàn ông, cả đời ngậm đắng nuốt cay, đến khi ông ta không muốn nhịn nhục nữa, thì tất yếu sẽ xảy ra những sự việc không thể lường trước.”

“Trong phòng có dấu vết vật lộn không?” Tôi hỏi.

“Không có, trước đó có lẽ không xảy ra giằng co, vật lộn.” Bác sĩ Uông nói, “Càng không có chuyện đập bát ném đĩa. Có điều chính vì không dấu vết vật lộn nên càng chứng thực nguyên nhân của vụ thảm án này bắt nguồn từ mâu thuẫn nội bộ gia đình.”

“Đương nhiên tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán của chúng ta.” Tôi nói, “Sự thật cụ thể của vụ án vẫn phải dựa vào chứng cứ mới chứng minh được.”

Bác sĩ Uông gật đầu đồng ý: “Lối vào phòng tại hiện trường đã được khai thông, hay là chúng ta vào đó xem sao!”

2

Cửa phòng 1701 đóng chặt, trước cửa chăng đường dây cảnh giới, còn đặt hòm đựng trang thiết bị khám nghiệm hiện trường. Tôi lấy bọc giày trong hòm dụng cụ lồng vào chân, thò vào túi áo lấy đôi găng tay, khẩu trang và mũ vừa mới bỏ để đeo lại. Để hưởng ứng khẩu hiệu tiết kiệm và bảo vệ môi trường trong lành ít carbon, và cũng để tránh lãng phí lượng lớn trang thiết bị khám nghiệm hiện trường do phải ra vào hiện trường nhiều lần, nên những lúc có mặt tại hiện trường, chúng tôi hầu như đã quen với việc dùng loại khẩu trang, mũ, găng tay không dễ nhiễm khuẩn, sau khi dùng một lần thì bỏ ra, cất vào túi áo để phòng lúc cần tái sử dụng.

Hiện trường là một căn hộ hai phòng khách, ba phòng ngủ được bố trí theo phong cách giản tiện và thông thoáng, trong phòng bày biện gọn gàng, ngăn nắp, quét dọn rất sạch sẽ. Bắt đầu từ cửa ra vào chạy thẳng đến các phòng đều được trải các tấm ván giẫm chuyên dụng dành cho việc khám nghiệm hiện trường. Trên sàn nhà ở trong phòng trải thiết bị hút tĩnh điện để lấy dấu chân, trên tường và đồ gia dụng cũng có các dấu vết bôi đen để lấy dấu vân tay.

Không cần nghĩ cũng biết trong vài tiếng đồng hồ qua, nhân viên giám định dấu vết đã kiểm tra một lượt 360 độ không bỏ sót ngóc ngách nào trong ngôi nhà này.

Ở cửa ra vào kê giá để giày cao ngang lưng người lớn, giày dép bên trên được bày biện ngay ngắn. Cạnh giá để giày là một đôi dép nam xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn rơi, một chiếc còn bị lật đế, có thể nhìn thấy vết máu đỏ thẫm dính trên đế dép.

Bước vào huyền quan là thấy một thi thể phụ nữ đã lớn tuổi nằm trên ghế sofa trong phòng khách. Áo của thi thể bị vén lên đến sát ngực, cả vạt áo trước đều nhuốm đẫm máu. Vì dính lượng lớn máu, tóc tai lại xõa xượi che mất phần mặt của nạn nhân cho nên căn bản không nhìn rõ dung mạo ra sao. Nhưng điều đó chưa tính là gì, điều rùng rợn hơn thế chính là ở vùng bụng của nạn nhân có một vết rạch rất lớn, lớp mỡ chài và ruột đều xổ ra ngoài. Chiếc ghế sofa bọc vải màu nâu nơi người chết nằm như sắp nhuộm thành màu đỏ.

“Chảy bao nhiêu máu thế này càng dễ khiến hung thủ để lại các dấu vết như dấu chân, dấu vân tay.” Tôi nói.

“Ồ, chúng tôi đã kiểm tra kĩ, tất cả vết máu đều chỉ nằm gọn trong phạm vi phòng khách.” Cậu nhân viên giám định dấu vết tên là Tôn Vũ chỉ về phía con đường chạy vào trong phòng và nói, “Những khu vực khác đều không có vết máu, hơn nữa chúng tôi đã quan sát kĩ mọi ngóc ngách, mọi chỗ kê đặt trong phòng khách, chỉ có vết máu dạng quệt, không phát hiện ra dấu vân tay máu có giá trị giám định.”

“Điều này cũng bình thường, ngón tay dính máu di chuyển quệt qua các vật thể thì sẽ không lưu lại dấu vân tay, chỉ khi cầm lên hoặc ấn vào vật đó mới để lại dấu vân tay.” Lâm Đào giải thích cho tôi.

“Thể dấu chân thì sao?” Tôi hỏi.

“Dấu chân máu thì rõ ràng hơn.” Tôn Vũ chỉ những vòng tròn đỏ được vẽ trên mặt đất và nói, “Dấu chân máu xuất hiện khá nhiều trên sàn nhà, chúng đan xen, chồng chéo lên nhau, nên không nhìn rõ hướng đi, nhưng có thể khẳng định một điểm, đó là chỉ có một loại hoa văn vết giày dép.”

“Một loại sao?” Tôi hỏi.

Tôn Vũ chỉ đôi dép để ở cửa và nói: “Chính là đôi dép lê kia.” “Chân Quản Thiên Trung không đi giày dép.” Bác sĩ Uông nhắc tôi.

Tôi gật đầu, nói: “Vậy vết dép của Điền Oánh cũng không lưu lại trên hiện trường sao?”

“Không có.” Tôn Vũ nói, “Điều đó chứng tỏ sau khi bị thương, nạn nhân không hề rời khỏi ghế sofa. Dép của bà ta vẫn ở chân, nhưng không để lại dấu vết trên sàn nhà.”

“Dấu vết này nói lên một vấn đề.” Bác sĩ Uông nói, “Nói lên rằng người đi đôi dép này chính là hung thủ, chứ không thể là ai khác. Mà Quản Thiên Trung lẽ ra phải đi dép ở chân, thế mà lại không đi, vậy còn ai có khả năng gây án được nữa?”

Tôi bước đến bên thi thể quỳ xổm xuống nhìn thi thể thảm thương trước mắt. Cổ người chết có mấy vết thương, xem ra là nạn nhân bị hung khí giống như dao liên tục đâm nhiều nhát vào cổ làm đứt nhiều mạch máu ở gốc cổ dẫn đến tử vong. Bụng của nạn nhân đúng là bị một vật sắc rạch ra một vết rất lớn, đường rạch cong queo, ngoằn ngoèo, nhưng diện tích miệng vết thương há ra rất lớn. Lớp mỡ chài và ruột non trong khoang bụng bị rơi ra khỏi cơ thể một đoạn.

“Vết thương ở vùng bụng khiến ống ruột trào ra, điều này rất thường thấy.” Tôi nói, “Nhưng ngay cả mảng mỡ chài trong khoang bụng cũng trôi ra như vậy thì rõ ràng không phải trào ra tự nhiên.”

“Hả? Vậy thì là...” Lâm Đào và Trình Tử Nghiên đồng thời rùng mình rồi Đổng Thanh hỏi.

“Là hung thủ chủ động lôi ra.” Tôi trầm giọng trả lời.

“Điều này càng chứng minh được tính chất của vụ án.” Đại Bảo nói, “Xem ra Quản Thiên Trung bị chèn ép rất kinh khủng, trạng thái phẫn nộ này không biết xả vào đâu, nên khi Điền Oánh chết rồi mới xả hận một cách tàn nhẫn như vậy.”

Tôi quay lại nhìn Đại Bảo, vô tình liếc qua Lâm Đào và Trình Tử Nghiên, thấy sắc mặt họ trắng bệch, không nói nên lời. Trình Tử Nghiên không dám cúi xuống nhìn thi thể, cô cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nôn mửa.

“Tôi lại cảm thấy không hẳn thế.” Tôi trầm ngâm đáp.

“Không hẳn gì nữa?” Đại Bảo hỏi, “Dẫu sao cũng không phải cướp tài sản đúng không? Dấu vết không ủng hộ khả năng này mà.”

Tôi thấy trên trà kỷ cạnh ghế sofa nơi người chết nằm có một con dao gọt hoa quả, liền cầm lên xem, không trả lời câu hỏi của Đại Bảo. Con dao gọt hoa quả này không hề nhỏ, nói một cách chính xác bảo nó là dao găm thì hợp lý hơn. Sở dĩ cảm giác đầu tiên cho rằng nó là dao gọt hoa quả là bởi vì bên cạnh con dao có một quả táo đã gọt sẵn và một quả táo mới gọt một nửa, lúc này hai quả táo đều dính vết máu dạng bắn phụt. Trên dao gọt hoa quả cũng dính đầy máu, bất kể là ở lưỡi dao hay cán dao.

Tôi lấy thước trong túi áo ra đo đạc, lưỡi dao rộng 3 cen-timét, dài 10 cen-ti-mét, độ dày của sống dao là 1 mi-li-mét, là loại dao nhọn một mặt lưỡi, hoàn toàn trùng khớp với vết thương trên thi thể, rõ ràng đây chính là công cụ gây án.

“Có nhìn ra dấu vân tay không?” Tôi đưa con dao gọt hoa quả cho Lâm Đào.

Lâm Đào lắc đầu nói: “Toàn là máu, chẳng nhìn thấy gì cả.” “Ôi, nếu có dấu vân tay thì sẽ là chứng cứ tốt nhất.” Tôi than khẽ, rồi lại nhìn quả táo mới gọt được một nửa dính máu lốm đốm.

“Vụ thảm án này xảy ra vào lúc nạn nhân đang gọt táo.” Bác sĩ Uông nói.

Tôi gật đầu, suy nghĩ một lát, cảm thấy dường như mình vừa nghĩ ra được điều gì.

“Tôi thấy anh vừa dùng thiết bị hút tĩnh điện lấy dấu chân trên lớp bụi.” Tôi nói, “Ngoài dấu chân máu ra, trong phòng còn dấu chân nào khác để lại trên lớp bụi không?”

Tôn Vũ lắc đầu trả lời: “Hiện trường tương đối sạch sẽ, cho nên về điểm này, tôi có thể khẳng định. Hiện trường chỉ có ba loại dấu chân để lại trên lớp bụi, đó là đôi dép mà Điền Oánh đang đi, đôi dép nam nằm cạnh giá để giày dép rơi vương vãi ngay cửa ra vào và một dấu dép nam nữa.”

“Của Quản Văn Bác sao?” Tôi hỏi.

Tôn Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy, còn dấu dép của cậu con trai Quản Văn Bác nhà họ. Đôi dép đó đang ở cạnh giường trong phòng của Quản Văn Bác, trạng thái hoàn toàn bình thường.”

“Lúc giết người sẽ khiến lượng lớn máu chảy ra, giày dép không thể không dính máu.” Bác sĩ Uông nói.

Dường như chuỗi chứng cứ của vụ án này đang dần dần hình thành, tôi gật đầu như trút được gánh nặng, quay sang hỏi bác sĩ Uông: “Các anh phân tích Quản Thiên Trung nhảy xuống từ chỗ nào?”

“Ở đây có dấu chân máu.” Tôn Vũ chỉ ban công ở cuối phòng khách và nói: “Từ chỗ Điền Oánh đến ban công toàn là dấu máu ẩn, tuy không nhìn được hoa văn vết giày dép, cũng không phân tích được hướng đi của dấu chân, nhưng có thể xác định hung thủ đã ra ban công sau khi giết người. Trong khi gần cửa sổ lại không có dấu máu ẩn, cho nên chỉ có một khả năng là nhảy từ ban công xuống. Đương nhiên, nếu một người muốn nhảy lầu, trèo qua ban công sẽ dễ hơn trèo qua cửa sổ.”

Tôi gật đầu, men theo ván giẫm đi đến chính giữa ban công. Lan can ban công là những tấm chắn bằng kính acrylic bọc viên kim loại tròn nhẵn. Lan can cao ngang ngực tôi.

Tôi vịn vào lan can thò đầu nhìn xuống, có thể thấy phía dưới kia ngoài khung hình người màu trắng trên bãi cỏ và hàng rào cảnh giới ra thì còn có quần chúng vẫn đang tò mò vây quanh, chưa chịu di tản.

Tôi lấy bút laser trong túi, chiếu xuống mặt đất, quan sát kĩ, rồi chìm vào trầm tư.

Nghĩ một lúc, tôi bước đến thư phòng phía sau bức tường treo tivi ở phòng khách. Cửa sổ thư phòng rộng mở, rèm cửa bị cuốn vào trong, bất lực bay phất phơ. Thư phòng rất gọn gàng, trên giá sách bày rất nhiều sách. Phía dưới bậu cửa sổ đặt mấy chậu cây cảnh.

“Không phát hiện thấy dấu máu trong thư phòng sao?” Tôi hỏi Tôn Vũ.

Tôn Vũ kiên định lắc đầu.

Tôi như nghĩ ra điều gì liền nói: “Được rồi, tôi sang các phòng khác xem thế nào.”

Mấy người chúng tôi men theo ván giẫm đến từng căn phòng, kể cả phòng vệ sinh và phòng bếp cũng đi một lượt. Bởi vì khu vực hiện trường này không chỉ không có dấu vết lục lọi, mà còn không có dấu vết nào khác ngoài dấu vết của ba thành viên gia đình họ, cho nên nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn ra vấn đề gì.

Lúc này, trời đã ngả về chiều, tôi nghĩ còn phải bảo nhân viên nhà xác đến đưa thi thể Điền Oánh đi và chúng tôi còn cần khám nghiệm hai tử thi, thời gian rất gấp gáp, cho nên tôi liền khoát tay thu quân, chuẩn bị đến nhà xác tiến hành công tác khám nghiệm.

Đúng lúc đóng cửa chính lại, tôi phát hiện trên mặt giá để giày dép có mấy cái cốc như cốc giữ nhiệt và cốc thủy tinh, liền tiện tay cầm chiếc cốc du lịch bằng nhựa lên xem. Thật kì lạ, trên nắp của chiếc cốc này bị đục thủng hai lỗ.

Đại Bảo cũng chú ý đến điểm này, liền cười: “Không phải con trai cưng của mẹ còn muốn dùng ống hút đấy chứ? Nếu không sao Còn đục lỗ trên nắp cốc làm gì?”

“Dùng ống hút uống nước cũng không đến mức phải đục hai cái lỗ.” Lâm Đào nói.

“Cắm hai ống hút.” Đại Bảo huých tôi, giục giã, “Đi thôi, đi làm việc nào!”

Tôi nhìn Đại Bảo, nghĩ đến câu anh ta vừa nói, cơ hồ ngộ ra được điều gì đó. Thế là tôi liền lấy túi đựng vật chúng trong hòm dụng cụ khảo sát để ở gần cửa, bỏ chiếc cốc vào trong, rồi đưa cho Tôn Vũ, bảo: “Cậu yêu cầu bộ phận hóa nghiệm làm xét nghiệm thành cốc này xem có chất khả nghi gì không. À phải rồi, đôi dép dính máu kia cũng cần làm hóa nghiệm nhé!”

Hiệu suất làm việc của bộ phận pháp y Công an thành phố Lôi Ảnh nhanh hơn tôi tưởng. Lúc chúng tôi đến phòng Giải phẫu pháp y học của Công an thành phố Lôi Ảnh, hai bác sĩ pháp y đã bắt đầu xâu chỉ luồn kim, chuẩn bị khâu lại thi thể vừa giải phẫu của Quản Thiên Trung.

“Đợi chút, đợi chút!” Tôi cuống quýt kêu hai bác sĩ pháp y nọ ngừng động tác, vội vàng mặc đồng phục giải phẫu, bước đến bên cạnh thi thể.

Tôi cầm ống tiêm, cho tay vào bàng quang của người chết, cắm ống tiêm vào, rút ra một ống nước tiểu màu vàng. Lấy nước tiểu không phải hạng mục bắt buộc trong khám nghiệm tử thi, cho nên tôi biết lúc khám nghiệm tử thi, các bác sĩ pháp y ở đây sẽ không thực hiện hạng mục công việc này.

“Lúc trước trên mình của người chết có dính nhiều máu không?” Tôi hỏi.

Lúc này thi thể đã được rửa sạch, cho nên không còn nhìn thấy nhiều máu dính trên người, tuy nhiên trên bề mặt thi thể vẫn có những vết máu đã cô lại thành thể rắn chưa được rửa sạch hoàn toàn.

“Trên đầu người chết có vết nứt giập, xương sườn trong lồng ngực bị gãy đâm thủng da ngực cũng hình thành nên vết nứt, ngoài ra ở bên tay phải, cổ tay bị gãy, đầu xương đâm thủng da tạo thành vết giập nứt. Vì thế đầu, ngực và tay của người chết chảy khá nhiều máu.” Bác sĩ Trần, một bác sĩ pháp y trẻ tuổi của Công an thành phố Lôi Ảnh, trả lời tôi.

“Đã lấy mẫu những dấu máu này chưa?” Tôi vội hỏi. Bác sĩ Trần lắc đầu.

“Tuy trong khám nghiệm pháp y không yêu cầu bắt buộc phải lấy dấu máu dính trên thi thể, nhưng với những vụ án kiểu này thì cần phải lấy.” Bác sĩ Uông chỉ bảo cậu bác sĩ trẻ, “Nguyên nhân rất đơn giản, nếu tìm thấy DNA trong vết máu hỗn hợp của ông ta và Điền Oánh ở trên người ông ta thì có phải là sẽ chứng minh được điều gì đó hay không?”

Bác sĩ Trần bừng tỉnh ngộ.

“Không sao, vẫn còn cách cứu chữa.” Tôi vừa nói vừa cầm tăm bông nhúng vào nước cất, lấy từng chút vảy lên vết thương còn sót lại trên người chết, đặc biệt là ở kẽ tay, tôi quệt đi quệt lại mấy lần, rồi nói: “Lát nữa nhớ mang sang phòng Xét nghiệm DNA để xét nghiệm nhé!”

“Lần sau chúng tôi sẽ ghi nhớ thực hiện hạng mục này.” Bác sĩ Trần nói, “Có điều, khi nãy anh vừa lấy nước tiểu của ông ta, làm vậy có ý nghĩa gì?”

Tôi mỉm cười, đáp: “Ý tưởng này xuất phát từ lúc còn đang khám nghiệm hiện trường, tôi vô tình phát hiện một vật rất bình thường mà lại không bình thường chút nào.”

Khi bác sĩ Trần vẫn ngơ ngác chưa hiểu thì Tôn Vũ đã lái chiếc xe khám nghiệm hiện trường phanh kít ngay trước cửa phòng Giải phẫu.

Tôn Vũ nhảy xuống xe, chạy vào phòng Giải phẫu và nói: “Trưởng khoa Tần, đúng là xét nghiệm thấy methamphetamine.”

“Ma túy ư?” Tôi trầm ngâm.

“Xét nghiệm cái gì mà ra vậy?” Đại Bảo tò mò hỏi.

“Khi chúng ta rời khỏi hiện trường, tôi phát hiện trên giá để giày dép có chiếc cốc du lịch bị đục thủng hai lỗ trên nắp, lúc đó anh còn bảo dùng để cắm ống hút đấy.” Tôi phá lên cười, rồi nói tiếp, “Không ngờ đúng là dùng để cắm ống hút thật, bởi vì chiếc cốc du lịch đó thực ra chính là cóng hút ma túy.”

“Ồ, anh đã nghi ngờ ngay từ lúc đó, cho nên mới lấy nước tiểu trong người ông ta đi làm xét nghiệm phải không? Bác sĩ Trần hỏi.

Tôi gật đầu, nói: “Từ dấu vết tại hiện trường cho thấy đây không phải hiện trường của vụ giết người để trả thù, càng không giống hiện trường một vụ giết người do kích động.”

“Nhưng nạn nhân bị giết khi đang gọt táo, tôi thấy khá giống hiện trường vụ giết người do kích động.” Bác sĩ Uông nói, “Hơn nữa đây là chuyện giữa hai vợ chồng mà, cho nên xác suất bị kích động càng cao hơn.”

“Nhưng anh có từng nhìn thấy vụ giết người do kích động nào mà còn phải có động tác mổ bụng moi ruột ra như thế không?” Tôi hỏi, “Ruột non của người chết có dấu vết bị móc ra rất rõ rệt. Bất kể giết người do thù địch hay giết người do kích động thì loại hành vi này vẫn quá sức cực đoan.”

“Đúng thế! Thông thường phải là thâm thù đại hận mới làm ra được hành vi xả giận đến mức này.” Đại Bảo bổ sung thêm.

Tôi gật đầu, nói: “Cho nên xảy ra hành vi làm nhục thi thể tàn nhẫn đến mức này, thì phần lớn hung thủ giết người đều là những kẻ tâm thần hoặc là những kẻ nảy sinh ảo giác sau khi hít ma túy. Cả hai loại này đều vì ảo giác.”

“Cho nên có phải chúng ta cần suy xét lại động cơ gây án chăng?” Bác sĩ Uông dường như đã nghĩ ra được điều gì.

“Có phát hiện tình hình gì khác thường trên thi thể Quản Thiên Trung không?” Tôi hỏi.

“Không có tình hình gì khác thường.” Bác sĩ Trần chỉ vào thi thể, trả lời, “Về cơ bản những vết thương trên cơ thể trùng khớp với vị trí xương bị gãy, ngoài ra, khoảng da trên ngực phía dưới vai phải có vết cào xước rõ rệt. Những nơi khác chính là những vết thương trên da ở phía phải của đầu, ngực và cổ tay phải, những vết thương này đều đối ứng với những chỗ gãy xương nghiêm trọng. Vết thương ở đầu phù hợp với việc va đập trực tiếp với mặt đất, những vết thương khác đều do bị đầu xương gãy chọc thủng. Hơn nữa những chỗ gãy xương này rất nghiêm trọng, không phải do sức của con người gây nên. Ngoài ra, đầu xương gãy đều có phản ứng sống rõ rệt, và không xuất huyết nhiều. Tổng hợp các phân tích cho thấy tất cả vết thương trên cơ thể người chết đều phù hợp với đặc điểm bị rơi từ trên cao xuống. Hơn nữa trên thi thể không có các vết thương phụ như vết thương gây ra do uy hiếp, kháng cự hay khống chế.”

“Cho nên, kết luận này có thể chứng minh người chết đã tử vong do rơi từ trên cao xuống khi đang còn sống, đúng không?” Tôi hỏi.

“Có thể xác định là vậy.” Bác sĩ Trần kiên định gật đầu.

Tôi đưa tay sờ vết cào xước phía dưới vai của Quản Thiên Trung, căn cứ vào phương hướng vạt da có thể xác định chỗ bị cào xước này được hình thành do vật tày cào xước từ vai đi xuống, dường như trong quá trình rơi có chướng ngại vật nào đó ở giữa đường đã quệt nhẹ vào gây xây xát.

Tôi nhắm mắt để đầu óc mình trở về bãi cỏ tại hiện trường nhớ lại cảnh tượng mà tôi quan sát thấy khi đứng trên bãi cỏ và ngẩng đầu nhìn lên.

Sau đó, tư duy của tôi trở lại căn hộ tại hiện trường, nhớ lại lan can trơn nhẵn ở ban công và khung cửa sổ ở thư phòng.

“Không đúng, không đúng!” Tôi lắc đầu lẩm bẩm.

“Không đúng cái gì? Giờ đã khâu thi thể lại được chưa?” Đại Bảo đã mặc xong trang phục giải phẫu, cầm lấy kim khâu trong tay bác sĩ Trần và hỏi.

“Được rồi.” Tôi nói, “Thi thể của Điền Oánh đã được đưa đến đây chưa?”

Bác sĩ Trần chỉ về phía túi đựng tử thi màu vàng đang đặt trên giường chở xác ở góc phòng Giải phẫu, ra hiệu đó chính là thi thể của Điền Oánh.

Tôi bước đến bên thi thể, kéo khóa túi đựng tử thi ra, dùng ngón tay banh miệng vết thương trên bụng của người chết, nghiêng mặt hướng vào trong khoang bụng quan sát, vừa vặn có thể nhìn thấy bàng quang căng trướng, tôi liền dùng ống tiêm sạch đâm trực tiếp vào bàng quang, rút ra một ống nước tiểu, rồi nói: “Đã phát hiện dụng cụ hút ma túy trong nhà hai ông bà già này, thì cần phải tiến hành xét nghiệm sàng lọc chất ma túy cho cả hai người chết. Đương nhiên, đáng tin nhất vẫn là đi tìm Quản Văn Bác, lấy nước tiểu của anh ta mang đi xét nghiệm một thể.”

“Chuyện này... e là hơi... không thích hợp cho lắm.” Bác sĩ Uông ngập ngừng, “Dẫu sao thì anh ta cũng là tiến sĩ nghiên cứu khoa học kỹ thuật mũi nhọn, vả lại còn vừa mất cả hai bố mẹ cùng lúc, trong khi đó không có cách nào bí mật lấy được nước tiểu của anh ta, chúng tôi không nỡ đưa ra yêu cầu này.”

Tôi nghĩ lại thấy bác sĩ Uông nói cũng có lý, nên không kiên quyết làm vậy nữa. Tôi cầm hai ống nước tiểu đưa cho Tôn Vũ và nói: “Vẫn làm loại xét nghiệm đó, phiền anh gửi đến chỗ Công an thành phố, sau đó có kết quả thì báo ngay cho tôi biết.”

3

Công tác pháp y là vậy, để cung cấp chứng cứ chi tiết và khách quan trước tòa, cho dù là công tác không mấy quan trọng với việc phá án, nhưng chúng tôi vẫn muốn làm tốt.

Cổ Điền Oánh có mười mấy vết thương, sau khi chúng tôi rửa sạch vết thương thì lần lượt tiến hành đo đạc và chụp ảnh. Đây không phải công việc phiền toái nhất, chúng tôi còn cần giải phẫu từng tầng cơ và da ở cổ Điền Oánh, thực quản, khí quản và tất cả mạch máu ở cổ dần dần lộ ra. Mạch máu ở cổ vốn nhiều và phức tạp, chúng tôi không chỉ cần bóc tách để mạch máu lộ rõ mà còn cần xác định rốt cuộc có bao nhiêu mạch máu bị đứt trong số mười mấy mạch máu ở cổ, mỗi nhát dao trên da đều tương ứng với một đường mạch máu bị cứa đứt.

Cho nên chỉ riêng việc giải phẫu cổ đã làm chúng tôi mất hơn một tiếng đồng hồ. Kết luận cuối cùng là tất cả vết thương ở cổ đều được hình thành từ một loại hung khí và hình thái của con dao gọt hoa quả ở hiện trường hoàn toàn trùng khớp. Nguyên nhân tử vong là động mạch và tĩnh mạch cổ bị nứt vỡ dẫn đến mất máu cấp tính nghiêm trọng mà chết.

“Kiểu chết này rất nhanh chóng.” Tôi chỉ vào miệng vết thương ở vùng bụng của người chết và nói, “Cho nên tuy rằng sau khi đâm vào cổ thì lập tức mổ bụng, phản ứng sống ở vết rạch trên bụng rất yếu, chỉ có thể nói là vết thương này được hình thành lúc sắp chết.”

“Rõ ràng đây là người quen gây án.” Đại Bảo nói.

Tôi nhìn hai bàn tay và cẳng tay của người chết, tuy rằng trên tay người chết dính máu nhưng không có vết thương nào. Đã không có vết thương gây ra do kháng cự, điều đó chứng tỏ nhát dao này rất đột ngột, hơn nữa còn mạnh, thậm chí khiến Điền Oánh không kịp phản ứng. Chính vì không có vết thương kháng cự, cũng chứng tỏ hung thủ là người rất quen thuộc với Điền Oánh, cho nên phân tích của Đại Bảo là chính xác.

Chúng tôi tiếp tục phẫu thuật mở khoang ngực bụng và sọ của người chết.

Phần ruột lòi ra ngoài bị mất nước nên khô lại, không còn vẻ trơn nhẵn thường thấy của ruột non, thậm chí hai thành ruột còn dính lại thành một, khó có thể tách rời. Chúng tôi sắp xếp lại khoang bụng của người chết, phát hiện vì đường ruột bị như vậy nên mạc treo ruột non bị xuất huyết, bầm tím nhiều chỗ. Ruột non trong cơ thể người chết bị thắt nút nhiều chỗ, điều này chứng tỏ nó còn bị “ngoáy đảo” trong cơ thể của người chết.

Đưa ra phán đoán này, Trình Tử Nghiên đứng cạnh tôi cuối cùng đã không gắng gượng được nữa, cô lao ra khỏi phòng Giải phẫu, nôn ngay ra trước cửa. Lâm Đào đi theo, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Thế này thì vô nhân đạo quá!” Đại Bảo nói, “Không một người bình thường nào có thể làm ra hành động như vậy với thi thể.”

“Đúng thế! Quản Thiên Trung là người có văn hóa, không thể mổ bụng tìm đồ như vậy.” Bác sĩ Uông nói, “Nhưng phán đoán hung thủ hút ma túy đá nảy sinh ảo giác mà Lão Tần vừa đưa ra thì lại hoàn toàn có khả năng xảy ra.”

Tôi cười gượng, nhưng điều tôi đang nghĩ trong đầu không phải hành vi của hung thủ bất thường như thế nào mà là hung thủ làm nhiều động tác thừa như vậy thì chắc chắn sẽ lấy được DNA của người chết trên tay hung thủ. Cho dù rửa thế nào thì vẫn khó rửa sạch hoàn toàn các kẽ ngón tay. Chứng cứ mới là thứ quan trọng nhất giúp chúng tôi thuận lợi giải quyết vụ án này.

Lúc bấy giờ, Đại Bảo đã mở dạ dày của người chết, anh nói: “Giả dụ, chúng ta giả dụ Điền Oánh đã ăn thứ gì đó khiến Quản Thiên Trung muốn lấy nó trong bụng bà ta ra, vậy thì cũng phải xem trong dạ dày bà ta có thứ gì.”

Nhưng thức ăn trong dạ dày người chết chỉ là thức ăn rất bình thường, không có gì kỳ lạ, cũng không có gì đáng nghi. Mức độ tiêu hóa thức ăn chưa sâu, vẫn có thể thấy rõ hình thái sợi mì và vụn rau trong dạ dày.

“Thức ăn trong dạ dày người chết đã đẩy xuống đoạn cuối tá tràng.” Tôi nói, có lẽ là tử vong trong vòng một tiếng sau khi ăn, bữa cuối cùng này là mì nấu với rau.”

“Thời gian tử vong không có vấn đề gì.” Bác sĩ Trần nói, “Thức ăn trong dạ dày của Quản Thiên Trung và Điền Oánh giống hệt nhau, chứng tỏ thời gian tử vong của hai người này gần sát nhau. Hơn nữa căn cứ vào các đặc trưng hình thái về độ co cứng và vết hoen tử thi có thể khẳng định bữa ăn với mì và rau này là bữa tối ngày hôm qua.”

“Nhân viên điều tra phát hiện, hai ông bà này có thói quen ăn bữa tối vào lúc 8 giờ tối.” Bác sĩ Uông nói, “Vì thỉnh thoảng Quản Văn Bác cũng về ăn cơm, mà công việc của anh ta bận rộn, thường xuyên ở lại làm thêm giờ, đường về nhà cũng tương đối tắc, cho nên mấy năm nay hai ông bà già này hình thành thói quen ăn tối muộn. Nếu theo thói quen sinh hoạt này, thì thời gian tử vong của họ có lẽ là vào khoảng 9 giờ tối qua.”

“Vào thời điểm đó, dù trong khu chung cư vẫn có người đi lại, nhưng vì hệ thống chiếu sáng trong chung cư không tốt lắm, cho nên khó mà có người phát hiện ra thi thể nằm trên bãi cỏ.” Bác sĩ Trần nói.

“Cho nên khám nghiệm tử thi xong, chúng ta vẫn không rút ra được kết luận gì.” Tôi nói.

“Bình thường thôi mà, với những vụ án giết người rồi tự sát kiểu này thì buộc phải dựa vào kết quả xét nghiệm DNA để xác định chứng cứ.” Bác sĩ Uông nói, “Cho nên chúng ta kiên nhẫn đợi một lát là được. Cơ quan kiểm sát đã nhúng tay vào vụ này sớm hơn rồi, chỉ cần lấy được chứng cứ thì vụ án này có thể khép lại.”

“E là không đơn giản thế.” Tôi lại đến bên thi thể Quản Thiên Trung, cởi lớp găng tay ngoài, chạm vào hai tay của ông ta.

Vừa dứt lời, Tôn Vũ đã lao vào phòng Giải phẫu, lần này vẻ mặt của cậu ta còn hoảng hốt hơn lần trước, cậu ta nói hấp tấp báo cáo: “Các đồng chí lãnh đạo, qua xét nghiệm cho thấy, trong cơ thể hai người chết này đề không có thành phần ma túy đá! Nói một cách chính xác thì trong cơ thể của hai người chết này hoàn toàn không có bất kỳ thành phần ma túy nào!”

“Không hút ma túy sao?” Bác sĩ Uông trợn tròn mắt, hỏi, “Lão Tần, lẽ nào suy đoán giết người do nảy sinh ảo giác sau khi hút ma túy’ của anh đã sai ư?”

“Nếu kết luận này của tôi đã sai, vậy thì còn khả năng nào nữa?” Tôi mỉm cười hỏi.

“Giết người do tâm thần?” Đại Bảo hỏi, “Chắc không phải thế chứ! Bệnh tâm thần đâu phải nói mắc là mắc luôn, nói phát bệnh là phát bệnh luôn. Nếu Quản Thiên Trung bị tâm thần thì không có chuyện phía cảnh sát lại không điều tra ra.”

“Vậy còn tình huống nào nữa?” Bác sĩ Uông hỏi.

“Đi thôi! Chúng ta đến tổ chuyên án rồi nói.” Tôi cởi bỏ đồng phục giải phẫu, nói với mọi người.

Về cơ bản đã đoán định đây là vụ án giết người rồi tự sát cho nên lãnh đạo không mấy chú trọng đến vụ án này. Chúng tôi đợi trong phòng họp của tổ chuyên án hơn nửa tiếng đồng hồ thì vị công tố viên “đã sớm nhúng tay” bên Viện kiểm sát mới đến.

Trong thời gian nửa tiếng đồng hồ này, tôi xem lại các bức ảnh chụp hiện trường tử vong của Quản Thiên Trung.

Khi xem ảnh, tôi thấy có những điểm không giống với khi nghe kể tóm tắt. Trong quá trình tóm tắt vụ án, không ai nói với tôi là Quản Thiên Trung úp nửa mặt xuống đất, nhưng phía mặt hướng lên trời hình như lại dính ít vụn cỏ. Rơi từ trên cao xuống làm đứt lá cỏ và bị vụn cỏ dính vào mặt, phân tích kiểu này... tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy trong các vụ án rơi từ trên cao xuống mà tôi từng xử lý. Vậy thì phần cỏ bị đứt thành từng đoạn này đã dính lên mặt người chết bằng cách nào?

Tôi phóng to bức ảnh, chầm chậm di chuyển, hình ảnh xuống dần phía chân của người chết. Tôi thình lình phát hiện khớp gối trái của Quản Thiên Trung hướng ra phía ngoài, mấy vết xây xát, bầm giập dài mảnh, rất nhẹ, đến nỗi lúc khám nghiệm tử thi, chúng tôi lại không chú ý. Tôi chăm chú nhìn màn hình và suy nghĩ, mãi đến khi vị công tố viên cắt đứt mạch tư duy của tôi.

“Các anh có thể bắt đầu báo cáo.” Vị công tố viên nói.

Thế là tôi bắt đầu phân tích: “Có thể nhận định, kẻ gây án trong vụ án này là người quen với nạn nhân, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mà người bình thường không thể nào thực hiện được. Ngoài ra, về cơ bản đây là hiện trường khép kín, có thể loại trừ khả năng kẻ vãng lai hoặc người ngoài đột nhập vào gây án.”

“Anh hãy chọn lọc và trình bày trọng điểm.” Vị công tố viên ngáp một cái.

“Vâng, vậy thì tôi xin trình bày đơn giản.” Tôi bất lực lắc đầu, nói tiếp, “Ban đầu mọi người đều cho rằng Quản Thiên Trung gây án, vì trả thù, vì kích động mà cố tình giết người. Sau đó chúng tôi đã lấy mẫu DNA trên cóng hút ma túy đá tự chế được tìm thấy tại hiện trường. Nếu hung thủ giết người do nảy sinh ảo giác sau khi hút ma túy, vậy thì thủ đoạn giết người tàn nhẫn kia đã có lời giải thích. Chỉ tiếc là cả hai người chết tại hiện trường đều không có quá trình hút ma túy.”

“Vậy nghĩa là anh phân tích sai rồi còn gì.” Công tố viên nói. “Cũng có thể phân tích của tôi đã sai.” Tôi nói tiếp, “Nhưng vụ án này chứa đầy những điểm khả nghi, ngay từ khoảnh khắc bước vào hiện trường, tôi đã cảm thấy chỗ nào cũng có điểm là lạ.”

“Hả?” Bác sĩ Uông ngồi thẳng người nhìn tôi bằng ánh mắt tỏ vẻ bất ngờ.

Tôi nói: “Thứ nhất, theo thông tin điều tra, Điền Oánh là người làm chủ gia đình, hơn nữa không coi chồng ra gì. Nhưng lúc sự việc xảy ra thì rõ ràng bà ấy đang gọt táo, hơn nữa còn đang gọt dở quả thứ hai. Một người không coi chồng ra gì có thể ngồi gọt táo cho chồng ăn không?”

“Đúng vậy!” Công tố viên bắt đầu phấn chấn tinh thần.

“Biết đâu Quản Thiên Trung gọt táo thì sao?” Bác sĩ Uông nói. “Đúng mà!” Công tố viên đồng tình.

“Điều anh nói cũng có khả năng xảy ra.” Tôi gật đầu, nói tiếp, “Thứ hai, dấu chân trên hiện trường có chút vấn đề. Hiện trường chỉ có một loại dấu chân máu, được hình thành do đôi dép lê để ở cửa ra vào. Điều đó chứng tỏ đôi dép lê đó chính là đôi dép mà hung thủ đã đi. Nhưng rõ ràng Quản Thiên Trung rơi từ trên ban công xuống, chân ông ta không đi dép thì thôi, vì sao dép còn để tận ngoài cửa?”

“Có thể là vì Quản Thiên Trung vốn dĩ đi dép lê, giết người xong, ông ta đi ra cửa, bỏ dép ra, sau đó đến ban công và nhảy xuống thì sao?” Bác sĩ Uông đặt giả thiết, “Nếu sau khi giết người, ý thức mới trở nên mơ hồ thì cũng không thể loại trừ tình huống này.”