Chương 3
Cái buồng tắm, nhất định phải có cái gì trong buồng tắm.” Schiller nói khi dẫn anh chàng Weichert ngái ngủ miễn cưỡng trở lại căn hộ lúc bảy giờ sáng.
“Tôi có thấy gì đâu.” Weichert phản đối. “Hơn nữa, bọn pháp lý đã càn quét hết rồi.”
“Họ chỉ tìm vân tay chứ không đo tường. Nhìn cái tủ ở hành lang kia, nó phải rộng đến hai mét, đúng không?”
“Khoảng ấy.”
“Đầu kia cái tủ vừa ngang cánh cửa phòng ngủ. Còn cánh cửa thì lại ngang với bức tường treo gương trước bàn trang điểm. Thế thì cánh cửa buồng tắm sẽ kề ngay bên cái tủ chìm trong tường, cậu có đoán ra điều gì chưa?”
“Đoán rằng tôi sắp chết đói.” Weichert nói.
“Câm đi. Xem này. Khi vào phòng tắm và quay sang phải, cậu sẽ thấy từ đó đến tường chỉ có một mét. Đo đi.”
Weichert làm theo. “Một mét.” Anh ta nói.
“Chính xác. Nên nó đã làm tớ bối rối. Giữa tấm gương ở sau bồn tắm và tấm gương ở bàn trang điểm, đi đâu mất một mét bề rộng?”
Lục lọi mãi trong tủ áo Schiller mới tìm ra lẫy cửa, được xảo quyệt giấu trong một lỗ có nắp, khoét ở ván sàn.
Khi tấm ván lưng tủ rời ra, Schiller thấy một công tắc rất khó nhận ra nằm ở trong. Anh lấy đầu bút chì gẩy công tắc, tất cả sáng bừng lên bởi một bóng đèn gắn trên trần.
“Tôi thật là đồ bỏ đi.” Weichert nói. Căn phòng bí mật dài độ ba mét, rộng cỡ một mét. Nhưng thế cũng đủ. Bên phải họ là mặt sau tấm gương một chiều trên bàn trang điểm, soi rõ toàn bộ phòng ngủ. Trên một giá ba chân là chiếc camera video loại cao cấp, hướng vào tấm gương, có thể quay xuyên qua thủy tinh và trong điều kiện ánh sáng yếu. Thiết bị ghi âm cũng thuộc loại tốt nhất, ở đầu kia là một giá gỗ nhiều ngăn, cao tới trần, xếp kín những hộp băng video mà gáy hộp đều có dán nhãn, là những con số khác nhau. Schiller chui ra khỏi ngách.
Điện thoại dùng được rồi, bởi vân tay đã được lấy hết. Anh gọi cho Rainer Hartwig, đội trưởng Kl.
“Cứt! (Merde)” Hartwig văng ra khi nghe xong. “Cứ ở đấy. Tôi sẽ cho hai nhân viên dấu tay tới ngay.”
Tám giờ mười lăm. Chiếc TV trong phòng ngủ đang phát bản tin sáng. Trong phòng tắm, ông chỉ có thể nghe, và chẳng quan tâm đến tin vụ giết hai người một lúc ở Hahnwald cho đến khi phát thanh viên nói: “Một trong hai nạn nhân, cô gái gọi cao cấp Renate Heimendorf..
Và ông giám đốc BND của Cologne đã lên ngay ôtô phóng đến cơ quan, sớm một giờ so với bình thường.
“Số điện thoại,” Aust giục Fraulein Keppel. “Số điện thoại nhà nghỉ Morenz để lại đâu?”
Quay số, ông nghe tín hiệu báo bận, bèn nhờ điện thoại viên quản lý vùng nghỉ mát Rừng Đen kiểm tra, không biết rằng người của McCready đã đến thuê một căn nhà nghỉ rồi khóa cửa lại sau khi đã rút phích điện thoại. Aust quay số nhà Morenz và ngạc nhiên thấy mình nói chuyện với Frau Morenz. Chắc họ trở về sớm hơn dự định?
“Tôi có thể nói chuyện với ông nhà không, thưa bà? Tôi là giám đốc Aust, gọi từ cơ quan.”
“Nhưng ông ấy đang đi cùng với ngài cơ mà, Herr Direktor. Đi công tác. Rất xa. Đêm mai mới về.”
“Ồ, vâng, tôi hiểu rồi. Cám ơn bà, Frau Morenz.”
Ông đặt phôn xuống, phân vân. Morenz đã nói dối. Hắn đi đâu vậy? Một weekend với bạn gái ở Rừng Đen? Có thể. Ông chuyển sang đường dây bảo mật gọi đến Pullach xin nói chuyện với phó giám đốc Cục Hành động, cơ quan cấp trên của cả hai người. Dr. Lothar Herrmen rất lạnh lùng, song chăm chú lắng nghe.
“Cô gái gọi với thằng ma cô bị giết như thế nào?’
Aust liếc nhanh tờ Stadt Anzeiger trước mặt.
“Họ bị bắn”
“Morenz có vũ khí cá nhân không?”
“Tôi, à... tôi nghĩ rằng có.”
“Nó được đăng ký ở đâu, bao giờ, ai đăng ký?”
Rồi Dr. Herrman nói thêm: “Thôi, không cần. Anh cứ đợi đấy, tôi sẽ gọi lại sau.”
Mười phút sau, ông ta thông báo.
“Anh ta có khẩu Walther PPK, đăng ký theo cơ quan. Tại đây. Súng đã được bắn thử trên trường bắn và phòng thí nghiệm trước khi cấp. Mười năm trước. Giờ nó đâu?”
“Chắc là ở trong két riêng của anh ta.” Aust đáp.
"Thật không?” Herrman hỏi lạnh lùng.
“Tôi sẽ kiểm tra và gọi cho ngài sau.” Aust hoàn toàn bối rối. Ông có chìa khóa chủ, mở được mọi két trong cơ quan. Năm phút sau, ông gọi cho Herrman.
“Không thấy. Dĩ nhiên anh ta có thể mang về nhà.”
“Điều đó tuyệt đối cấm. Cũng như nói dối cấp trên dù bất kỳ lý do gì. Hãy đến đón tôi tại chuyến bay sớm nhất từ Munie. Thế nào tôi cũng đến Cologne bằng chuyến ấy.”
Trước khi rời Pullach, Dr. Herrman gọi ba cú nữa. Kết quả của nó là cảnh sát Rừng Đen đã đến ngôi nhà nghỉ được đăng ký và xác định rằng phích điện thoại đã bị rút ra, còn giường thì không có dấu người nằm. Ông ta hạ cánh xuống Cologne vào mười hai giờ kém năm.
Bruno Morenz lái chiếc BMW chạy từ từ vào giữa cụm nhà bê tông của trạm kiểm soát biên giới Đông Đức và được vẫy vào ngăn kiểm tra. Một lính gác đồng phục màu lá cây xuất hiện cạnh cửa xe, phía người lái.
“Aussteigen, bitte. Ihre papiere’’(1)
Ông ra khỏi xe và xuất trình hộ chiếu. Những lính gác khác bắt đầu quây quanh xe, hoàn toàn bình thường.
“Xin mời mở nắp xe, và thùng sau.”
Ông mở các nắp. Lính gác bắt đầu xét chiếc BMW. Một xe chạy điện nhỏ mang tấm gương chạy dưới gầm nó. Một lính gác chăm chú nhìn khoang động cơ. Morenz cố gắng không nhìn khi người lính xem xét bình ắc quy.
“Ông đến Cộng hòa dân chủ Đức với mục đích gì?”
Ông nhìn người đứng trước mình. Đôi mắt xanh đằng sau cặp kính không gọng nhìn ông chằm chằm. Ông nói đi Jena để thảo luận việc mua những thấu kính quang học của Zeiss: và nếu mọi việc thuận lợi, ông sẽ quay về ngay; nếu không, sẽ phải gặp lại ông giám đốc ngoại thương vào sáng mai. Những khuôn mặt bất động.
Họ vẫy tay cho ông vào ngăn Hải quan.
Vậy là coi như xong, ông tự nhủ. Cứ để họ lục tìm giấy tờ, McCready đã dặn. Đừng đưa ra quá nhiều. Họ đã xem đến cái cặp của ông, đọc các thư trao đổi giữa Zeiss và BKI ở Würzburg. Morenz cầu trời cho các con dấu và tem thư không vấn đề gì. Chúng hoàn hảo thật. Cặp được đóng lại. Ông xách nó ra xe. Đằng sau cửa sổ, có hai người mặc thường phục đang chăm chú quan sát. Cảnh sát mật.
“Chúc ông đến Cộng hòa dân chủ Đức may mắn.” Sĩ quan biên phòng nói, trông chẳng niềm nở gì như lời chúc.
Bỗng có tiếng kêu thét và quát lác vọng lên từ dãy xe ôtô đỗ trong khu cách ly ngăn bằng bê tông - dãy xe đang chờ xuất cảnh. Ai nấy đều ngoái lại. Morenz thì đang ngồi sau tay lái, kinh hoàng nhìn trừng trừng.
Đó là chiếc buýt nhỏ màu xanh dương hiệu Combi đỗ ở đầu dãy. Đeo biển Tây Đức. Hai lính gác đang lôi một cô gái trẻ ra, nơi họ phát hiện cô nấp trong ngăn làm ngầm dưới sàn xe. Cô là bạn gái của chàng trai Tây Đức lái chiếc xe đó. Anh ta cũng bị lôi ra, đứng giữa những mõm chó nghiệp vụ và họng tiểu liên, hai tay đưa lên trời.
"Lös'. Đi đi!” Người lính đứng cạnh Morenz gắt. Chiếc BMW chồm lên, chạy qua các rào chắn rồi dừng lại trước Ngân hàng Nhân dân để đổi Mark Tây Đức ra Mark Đông Đức - một ăn một, và lấy dấu cho tờ khai tiền tệ.
Mồ hôi túa ra đầm đìa, ông thấy như không còn chút sức lực lẫn nghị lực nào nữa. Cái duy nhất còn giữ được cho ông ngồi sau tay lái là do bao năm luyện tập - và niềm tin rằng ông sẽ chẳng để bạn mình, McCready, thất vọng.
Dù biết uống rượu khi lái xe là tuyệt đối cấm ở Cộng hòa dân chủ Đức, ông vẫn lấy bình rượu đeo ở hông, tọp một ngụm. Khá hơn. Khá hơn rất nhiều. Ông lái xe vững vàng. Không quá nhanh, không quá chậm. Còn nhiều thời gian. Nhưng nỗi sợ hãi thắt ruột của một điệp viên trong sứ mạng đen tối đang phải đối mặt với mười năm cấm cố nếu bị bắt vẫn cồn cào trong hệ thần kinh đã hoàn toàn suy sụp của ông.
McCready đã theo dõi Morenz đi vào hành lang giữa hai biên giới, rồi mất Moorren, không thấy chuyện xảy ra với cô gái và chàng trai. Cái sườn đồi đã làm anh chỉ nhìn thấy những mái nhà của Đông Đức và lá cờ lớn phấp phới ở đó. Ngay trước lúc mười hai giờ, anh nhìn thấy, từ rất xa, chiếc BMW đen đang chạy vào vùng Thuringia.
Trong thùng sau chiếc Range Rover, Johnson có một thứ trông giống chiếc va ly, trong là một máy điện thoại, loại đặc biệt. Nó có thể phát hay thu tin bằng đàm thoại trực tiếp (nhưng đã bị gây nhiễu) với Trung tâm truyền tin chính phủ Anh quốc, hay Cheltenham, hoặc Nhà Thế Kỷ, hoặc Trạm SIS ở Bonn.
“Thoát rồi.” McCready thở phào.
Trong căn hộ ỏ Hahnwald, hai chuyên viên dấu tay đã xong việc với căn phòng bí mật và đã ra về. Họ lấy thêm được ba bộ dấu tay nửa. Schiller hỏi.
“Có phải cũng là các dấu tay đã lấy hôm qua?”
“Không biết.” Viên trưởng nhóm nói. “Phải kiểm tra ở phòng thí nghiệm mới chắc. Bây giờ anh vào được rồi.”
Schiller bước vào và nghiên cứu các hộp băng. Ngoại trừ những con số ở gáy, không có gì nói lên nội dung của nó. Anh nhặt đại một cuốn mang ra phòng ngủ. và nhét nó vào máy rồi ngồi ghé lên mép giường xem. Hai phút sau, anh vùng dậy tắt máy, người run lên bần bật.
‘‘Donnep wetter nochmal'.(2) ”' Weichert thì thào sau anh.
Ông nghị sĩ vùng Baden Württemberg có thể chỉ là một chính khách cấp tỉnh, nhưng lại nổi tiếng toàn quốc do thường xuyên xuất hiện trên TV kênh quốc gia, kêu gọi trở về với những giá trị đạo đức cổ truyền và cấm quan hệ tình dục bừa bãi. Cử tri của ông đã thấy ông trong rất nhiều kiểu ảnh - xoa đầu trẻ em, hôn các bé sơ sinh, khai mạc các lễ thánh, phát biểu trước các phụ nữ... Nhưng có lẽ họ chưa từng thấy ông trần truồng bò quanh phòng, cổ đeo vòng gai chó, do một phụ nữ trẻ đi ủng, tay vung roi ngựa dắt dây.
“Ở lại đây nhé.” Schiller nói. “Đừng đi đâu hết, thậm chí đừng động đậy càng tốt. Tớ về Präsidium.”
Lúc đó là hai giờ.
Morenz xem đồng hồ. Sớm hơn dự định. Ông muốn có mặt ở góc lùi xe hẹn với Ed vào lúc bốn giờ kém mười - không sớm hơn, bởi có thể gây ra những nghi ngờ về việc một chiếc xe Tây Đức đỗ quá lâu ở đó.
Thực tế, đỗ lại luôn gây ra tò mò. Các nhà doanh nghiệp Tây Đức đều muốn đi thẳng tới chỗ làm việc, xong là về luôn. Cho nên, tốt nhất là ông cứ cho xe chạy, để giết thời gian. Một chiếc xe Wartburg sơn màu xanh trắng của cảnh sát vượt xe ông ở làn chạy tốc độ cao, nóc xe gắn đèn xanh và còi hụ. Hai viên thanh tra giao thông mặc sắc phục nhìn ông chằm chằm với khuôn mặt lạnh tanh.
Ông giữ chắc tay lái, chống lại sự hoang mang đang trỗi dậy. “Họ biết.” Một giọng nói phản động trong ông nhắc đi nhắc lại. “Đây là một cái bẫy, Ed đã bị sập rồi. Đến lượt mày cũng sẽ sập thôi. Họ đang đợi mày. Họ đang kiểm tra lại bởi vì mày đã bỏ qua chỗ rẽ.”
“Đừng ngớ ngẩn thế.” Lý trí còn tỉnh táo của ông nhắc nhở. Rồi ông lại nghĩ tới Renate, đôi bàn tay siết chặt, tuyệt vọng, và nỗi sợ hãi lại chiến thắng.
Chú thích:
(1) Tiếng Đức trong nguyên bản: Cho kiểm tra giấy tờ.
[2] Tiếng Đức trong nguyên bản: Câu chửi thề (tỏ ý bàng hoàng).