CHƯƠNG ĐỆM
Thứ năm, ngày thứ ba của cuộc họp, ngày mà Timothy Edwards quyết định sẽ là buổi cuối cùng nghe khiếu nại. Trước khi Denis Gaunt kịp bắt đầu, Edwards giành quyền nói trước.
Anh ta nhận thấy hai đồng minh của mình, các Giám sát viên (trong nước và Tây bán cầu) đã tỏ ra nao núng và dường như đã chuẩn bị chấp nhận một ngoại lệ cho Sam McCready. Có thể họ sẽ dùng mưu mẹo gì đó để giữ Sam lại. Sau chiều thứ ba hôm qua, hai vị này đã kéo Edwards đến một góc yên tĩnh ở bar trong Nhà Thế Kỷ và bày tỏ thái độ là dù sao cũng phải giữ Kẻ Lừa Dối trong Cơ quan.
Điều này tuyệt đối không nằm trong kịch bản của Edwards. Không giống hai người kia, anh ta biết rằng quyết định cho Kẻ Lừa Dối nghỉ hưu sớm để gây tác động hàng loạt, là xuất phát từ Thứ trưởng Thường trực Bộ Ngoại giao, người sẽ có ngày ngồi cùng bàn với bốn người khác để chọn xem ai xứng đáng là Sếp tương lai SIS. Sẽ là ngu ngốc nếu định phản kháng một người như thế.
“Denis, chúng tôi đã lắng nghe chuyện anh kể về những điệp vụ của Sam, và đều có ấn tượng tốt đẹp. Song, vấn đề là chúng ta đang phải đối mặt với thách thức của những năm 90, thời kỳ mà một số... tôi biết diễn đạt thế nào nhỉ, những hành vi năng động quá, chà đạp cả lề lối và quy tắc làm việc, sẽ không còn chỗ nữa. Tôi có cần phải nhắc anh về những bê bối gây ra bởi cách làm việc của Sam ở vùng Carribbe mùa đông vừa rồi?”
“Tuyệt đối không cần, Timothy,” Gaunt đáp. “Tôi đã định chính tôi sẽ nhắc lại việc đó, như một ví dụ cuối cùng của tôi, khẳng định giá trị của Sam đối với Cục.”
“Vậy thì xin mời,” Edwards nói, yên chí rằng đó sẽ là lý do biện hộ cuối cùng anh ta phải nghe trước khi đưa ra lời phán quyết không tránh khỏi. Hơn nữa, anh ta lại nghĩ việc này chắc sẽ làm hai đồng nghiệp của mình nhìn nhận những hành động của McCready có màu sắc của những chàng chăn bò hơn là đại diện của Nữ hoàng tại vùng đó. Với bọn trẻ thì chúng có thể vỗ tay đón mừng Sam trở về ngay trước giờ Năm Mới, nhưng với anh ta, Edwards, người đã phải mất bao công sức để vuốt ve Scotland Yard đang xù lông lên vì tức giận, và cả Bộ Ngoại Giao bị mất mặt nữa, thì sự kiện đó chỉ gợi lại bực mình.
Denis Gaunt miễn cưỡng băng qua phòng lấy tập hồ sơ. Có nói gì đi nữa, Caribbe cũng là vụ anh muốn tránh né. Dù có ngưỡng mộ sâu xa thủ trưởng của mình, anh biết Sam đã phải cắn răng mà làm nó.
Anh cũng nhớ lại các giác thư đã rơi như mưa lên Nhà Thế Kỷ ngay vào những ngày đầu năm mới và cuộc gặp tay đôi giữa McCready với Sếp vào giữa tháng Giêng mới dài làm sao.
Ông Sếp mới tiếp nhận Cục (cục bộ) được một ngày, và món quà năm mới cho ông là báo cáo chi tiết về việc thám hiểm vùng Caribbe của Sam nằm trên mặt bàn. May thay, Sir Mark và Kẻ Lừa Dối, vốn đã sống với nhau nhiều năm, nên ông chỉ trách cứ vài lời hình thức rồi sau đó rót mời món bia ưa thích của McCready để nâng cốc chúc mừng năm mới với lời hứa không bao giờ bẻ cong luật lệ nữa.
Sáu tháng sau, với những lý do mà McCready chỉ có thể giả định, Sếp đã tỏ ra rất xa cách với anh.
Gaunt đã nghĩ rất sai rằng đó chỉ là thủ đoạn, nhằm đợi thời cơ gạt McCready ra. Anh không hề biết, thực ra quyết định đó xuất phát ở cấp cao đến thế nào.
Nhưng McCready biết. Anh không cần ai bảo, cũng chẳng cần bằng chứng. Nhưng anh hiểu Sếp. Như những chỉ huy tốt, Sir Mark sẽ bảo thẳng vào mặt khi anh chệch hướng, sẽ dạy dỗ anh đến nơi đến chốn nếu thấy cần thiết, thậm chí sẽ loại ngay nếu anh tồi tệ. Nhưng ông sẽ tự mình làm việc đó. Còn trong trường hợp ngược lại, ông sẽ chiến đấu như mãnh hổ để bảo vệ người của mình trước bất kỳ ai. Vậy thì vụ này chắc nguồn gốc từ nơi cao hơn, và Sếp phải bó tay.
Khi Denis Gaunt trở về bàn, Timothy Edwards bắt gặp ánh mắt Sam và anh ta mỉm cười.
Mi thật là mối đe dọa khốn kiếp, Sam! Anh ta nghĩ. Rất đỗi tài hoa, nhưng khó mà vừa ý một ai. Đáng buồn thật đấy. Nếu khôn khéo hơn, chắc hẳn sẽ có chỗ cho mi. Nhưng giờ thì hết rồi, không còn là cái thời mi có thể làm phiền lòng những người như Robert Inglis. Những năm Chín Mươi này sẽ là một thế giới khác - thế giới của ta, cho những con người như ta. Ba hay bốn năm nữa, ta sẽ ngồi vào ghế Sếp và sẽ chẳng còn chỗ nào cho những người như mi. Tốt nhất là hãy ra đi bây giờ, Sam. Cậu bé nhiều tuổi. Chúng tôi sẽ có một thế hệ những người mới - những thành viên khôn ngoan chỉ biết bảo gì làm nấy, tôn thờ luật lệ và không làm phiền lòng cấp trên.
Sam McCready mỉm cười lại với anh ta.
Cậu thật là một đống cứt có giá, Timothy, anh nghĩ. Cậu cho rằng công tác tình báo chỉ là họp hành với ủy ban, tra cứu trên máy tính và hôn đít Langley? Được thôi, cũng tốt, cái trò tình báo tín hiệu kiểu Mỹ, và cả trò tình báo điện tử. Tốt nhất thế giới rồi, cái công nghệ vệ tinh và nghe trộm của bọn họ. Nhưng chắc gì chúng sẽ mang lại những kết quả thật, hả Timothy, chú nhóc to đầu?
Có một thứ mà tên của nó là Maskirovka, chắc cậu chưa nghe nói. Đó là tiếng Nga, Timothy ạ, và nó có nghĩa là một kỹ thuật xây dựng những sân bay, hầm chứa máy bay, cầu đường giả, hay cả một đơn vị xe tăng, toàn bằng sắt tây và gỗ dán, và cái trò đó luôn luôn đánh lừa được những Con Chim Lớn của Mỹ. Vì thế, đơn giản là cậu phải đến tận nơi, đánh một điệp viên vào tận sào huyệt, tuyển một kẻ bất mãn, sử dụng một kẻ đào tẩu tại chỗ. Timothy, cậu chưa bao giờ là một điệp viên nằm vùng với tất cả cà vạt, vợ con quý tộc của cậu. KGB sẽ chỉ trong vòng hai tuần là cắt ngay dái cậu làm món Cocktail chớ bộ...
Gaunt đã bắt đầu trận đánh cuối cùng của mình, gắng sức trình bày những gì xảy ra ở Caribbe, gắng sức không làm mất cảm tình của hai viên Giám sát vừa tối qua đã biểu lộ sự thay đổi quan điểm và đề nghị hủy bỏ phán quyết. McCready vẫn nhìn đâu đó ngoài cửa sổ.
Mọi sự đã thay đổi, đúng rồi, nhưng không phải như kiểu Timothy Edwards nghĩ. Cái thế giới này, sau chiến tranh lạnh, đã trở nên điên rồ một cách thầm lặng. Còn cái ầm ĩ sau này mới đến cơ.
“Tất cả đã thực sự bắt đầu,” Gaunt nói, mở tập hồ sơ trước mặt, “vào đầu tháng Mười hai, ở một hòn đảo nhỏ phía Bắc vùng Carribbe.”
McCready bị kéo trở lại với thực tại. À phải, vùng Carribbe, anh nghĩ, cái vùng Carribbe chết tiệt.