← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ HAI HAI MẸ CON CÔ ĐỘC VÀ MẠNH MẼ

HAI MẸ CON CÔ ĐỘC VÀ MẠNH MẼ

Trên thế giới có hai thứ đòn bẩy

có thể sai khiến người ta hành động,

đó là Ích lợi và Sợ hãi.

- Napoleon -

1

Sáng thứ Tư là ngày đến lượt tôi trực ban giám định thương tật tại phòng khám pháp y. “Giám định thương tật” là một thủ tục đối với các tổn thương trong một vụ án, nhằm cung cấp các căn cứ để xác định tính chất, khởi tố, phán quyết, cân nhắc mức hình phạt. Dường như đây đã là công việc thường ngày của ngành Cảnh sát pháp y Trung Quốc, đặc biệt là các bác sĩ pháp y dưới cơ sở.

Nhưng tổ pháp y lại chẳng hứng thú với loại công việc bình thường này. Dù sao cũng không được kết hợp với nhau điều tra vụ án, không có niềm vui mừng sung sướng sau khi phá án xong xuôi. Hơn nữa, loại công việc này thật sự rất dễ gây phiền phức. Ví như cái danh xưng “anh họ” [*] của tôi cũng từ chỗ này mà ra.

Bác sĩ pháp y bị vu cáo nhiều vô số, mặc dù một lòng thanh liêm, cũng sẽ hiểu được đạo lí miệng người nói, xói cả vàng [*] . Ít nhất trên bàn phím của cư dân mạng cũng chẳng có mấy bác sĩ pháp y liêm khiết.

Cũng may chúng tôi làm tại phòng pháp y trên Sở, nên ít khi nhận việc giám định thương tật. Nhưng trực ban đúng ca đúng giờ tại phòng khám pháp y vẫn là công việc bắt buộc hàng đầu. Dạo này không có vụ án tồn đọng khiến chúng tôi chịu thêm áp lực tâm lí. Con tôi lớn lên khỏe mạnh, Đại Bảo và chị Bảo cũng đã kết hôn, cho nên toàn bộ tổ khám nghiệm chúng tôi đều sống trong bầu không khí vui vẻ, thoải mái. Dù phải làm công việc trực ban đơn điệu nhưng cũng chẳng có cảm giác chán nản.

Sợ tôi và Đại Bảo chỉ có hai người sẽ thấy nhàm chán nên Lâm Đào, Trần Thi Vũ cùng Hàn Lượng rủ nhau đến phòng khám pháp y, vừa thảo luận công việc, vừa tán gẫu. Gọi một cách mỹ miều là đi tổng kết nâng cao.

Nói đến những vụ án đã qua, mọi người đều vẫn còn dư vị, nói đến những chuyện cũ buồn thương cũng sẽ thổn thức không thôi, nói đến tình người ấm lạnh lại càng bùi ngùi xúc động.

Phòng khám pháp y nằm phía sau phòng bảo vệ ở sát cổng Sở Cảnh sát. Sát vách là các đồng chí cảnh sát bảo vệ, cho nên mặc dù cả Sở có hơn 1.500 đồng chí, nhưng chỉ có Đội Bảo vệ và tổ pháp y chúng tôi là thân thuộc nhất.

Đang trò chuyện vui vẻ thì Đội trưởng Đội Bảo vệ Trương Viêm mở cửa phòng khám pháp y ra, thò cái đầu vào, ra vẻ bí mật nói, “Hàn Lượng, ngoài cổng có người đẹp tìm cậu này.”

Sở Cảnh sát tỉnh có rất nhiều công việc phải giữ bí mật, nên chắc chắn không thể tùy tiện ra vào. Phàm là người đến tìm nhân viên trong Sở, đều phải chờ người mình muốn tìm ra đón vào mới được. Vì sự an toàn, cũng là vì trật tự.

Hàn Lượng “ồ” một tiếng, cúi đầu đi ra ngoài, tới cổng để gặp “người đẹp” trong lời nói của Trương Viêm.

Làm việc với nhau mấy năm nay, người đẹp đến tìm Hàn Lượng vốn không phải chuyện lạ, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy hứng thú dâng trào, hay phải nói là không ngăn nổi bản thân muốn hóng chuyện.

Hàn Lượng vừa đi ra khỏi phòng làm việc, tôi cùng Đại Bảo và Lâm Đào liền vịn vào cửa sổ nhìn ra phía cổng.

“Là cô kia phải không?” Đại Bảo nói, “Tóc dài váy ngắn chân dài miên man, ôi chao ơi, thoạt nhìn không tệ nha.”

Tôi gõ một cái vào đầu Đại Bảo, “Ha, cậu vừa hưởng tuần trăng mật trở về mà đã háo sắc như vậy, có biết xấu hổ không hả?”

“Chẳng phải cậu cũng đang nhìn đây sao?” Đại Bảo sờ đầu đáp.

“Hàn Lượng quả là không thiếu bạn gái nhỉ.” Lâm Đào liếc nhìn Trần Thi Vũ đầy dụng ý.

Trần Thi Vũ vẫn ngồi yên tại chỗ đọc sách, không nhúc nhích, làm ra vẻ việc này không liên quan đến mình. Tuy một bên tóc của cô rũ xuống che khuất khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy chiếc cằm đỏ bừng.

Hàn Lượng đứng ở cổng cùng người đẹp kia trò chuyện đôi câu, có thể thấy cậu không định đưa cô ấy vào phòng khám pháp y. Cô gái mang biểu cảm phong phú động lòng người mà nói vài lời với Hàn Lượng, nhưng Hàn Lượng vẫn lạnh lùng không đáp lại. Chỉ một lát sau, có vẻ như Hàn Lượng bỏ lại mấy câu rồi xoay người đi về văn phòng, cô gái tiến tới muốn giữ lấy cậu nhưng bị cậu nhẹ nhàng hất ra.

Lúc Hàn Lượng về tới phòng, mấy người chúng tôi đã mau chóng quay lại chỗ ngồi của mình, ra vẻ đang làm việc chăm chỉ.

Trần Thi Vũ vén tóc ra sau tai, chậc lưỡi nhẹ một tiếng, bày tỏ sự khinh bỉ đối với chúng tôi.

“Ai vậy ai vậy?” Đại Bảo vẫn không nhịn nổi liền hỏi.

Hàn Lượng bước vào, thấy chúng tôi đều ngồi đó liếc xéo cậu thì có hơi xấu hổ, đáp, “Khụ, không ai cả, chỉ là một người bạn thôi.”

“Bạn ư?” Trần Thi Vũ đột nhiên nói một cách lạnh lùng, “Tôi thấy là bạn gái đấy chứ?”

Hàn Lượng càng thêm lúng túng, gãi đầu nói, “Hì hì, bạn gái cũ, bạn gái cũ ấy mà.”

“Sao hả? Bạn gái cũ đến xin lỗi à? Muốn quay lại với cậu phải không?” Tôi cười.

“Không phải.” Hàn Lượng gượng cười mà đáp, “Là đến báo án.”

“Báo án sao? Báo án gì?” Đại Bảo nhảy dựng lên. Cậu ta vốn là người “không có án là lòng không vui”.

“Thật ra cũng không phải vụ án gì, có lẽ là kiếm cớ tới đây thôi.” Hàn Lượng nói, “Cô ấy kể với tôi, cuối tuần trước đi chơi ở công viên ngập nước Long Phiên, lúc ở gần một đầm lầy có ngửi thấy mùi thối khác lạ, cô ấy nghi ngờ không biết nơi đó có chôn xác hay không.”

“Chôn xác à? Muốn đến xem thử không?” Đại Bảo hỏi.

“Xem cái đầu anh.” Hàn Lượng nói, “Cứ có người ngửi thấy mùi thối là tổ khám nghiệm Sở Cảnh sát tỉnh lại phải đến xem hả? Vậy chẳng phải là mỗi ngày anh đều phải đến mấy nơi bẩn thỉu ấy hay sao?”

“Nhưng người dân đến báo án, cậu không thể bỏ mặc, không quan tâm chứ.” Đại Bảo làu bàu đáp.

“Tôi bảo cô ấy đến báo cho đồn cảnh sát địa phương, để họ đi xem thử xem sao.” Hàn Lượng nói.

Tôi gật đầu, tiếp lời, “Làm thế cũng được. Thật ra vừa rồi nghe cậu nói thế, tôi liền có cảm giác không yên tâm. Công viên ngập nước là nơi hoang vu, lại là kiểu mở cửa tự do không có thiết bị theo dõi. Nếu có ai giết người thì chỗ đó đúng là nơi chôn xác rất tốt. Đất ngập nước chia thành nhiều đầm lầy, chôn ở chỗ nào đấy, quả thật không dễ tìm đâu.”

“Cậu lo lắng quá thôi, lấy đâu ra nhiều án mạng như thế chứ, ha ha.” Lâm Đào thoạt nhìn có vẻ rất vui.

“Cậu vừa bảo cô ấy kiếm cớ hả? Kiếm cớ để gặp cậu hay sao?” Đại Bảo cười xấu xa hỏi.

“Có lẽ thế.” Hàn Lượng cũng không ngại ngần, “Bạn gái cũ đúng là kì lạ.”

“Có gì mà kì lạ, anh có nhiều như vậy cơ mà.” Trần Thi Vũ vẫn không rời mắt khỏi quyển Phân tích hành vi tại hiện trường án mạng đặt trên bàn, nhưng nãy giờ vẫn giữ nguyên trang đó, không hề thay đổi.

“Kì thật, bạn bè của tôi chủ yếu vẫn là phụ nữ, không thể coi là bạn gái cũ hết được.” Hàn Lượng gãi gáy.

“Kể thử xem nào.” Đại Bảo trưng ra bộ mặt hóng hớt.

“Có gì để kể đâu.” Hàn Lượng dang tay ra, nói, “Nhiều lắm là cùng uống rượu, lê la bar sàn này nọ. Phần lớn là nhắm vào cái biệt thự với chiếc xe Bentley của bố tôi.”

“Cậu yêu đương nhiều như vậy mà không yêu ai đủ đậm sâu hay sao?” Tôi chân thành hỏi.

“Nhiều lắm là có thể giải quyết sự trống vắng trong lòng thôi.” Hàn Lượng cười gượng đáp.

“Trống vắng? Cậu còn thiếu thốn cái gì chứ?” Đại Bảo nói, “Có một gia đình lớn, người đông đủ sống kín một cái biệt thự, mỗi ngày lái Audi đi làm, còn trống với thiếu nỗi gì?”

Hàn Lượng gượng cười lắc đầu, không nói gì.

“Còn lão Tần, cậu có bạn gái cũ không?” Đại Bảo mặt dày hỏi.

“Tôi... tôi... tôi làm gì có.” Tôi vội vàng đáp.

“Có cũng không thể nói cho các cậu biết.” Lâm Đào cười, “Anh ấy cùng Linh Đang yêu nhau từ hồi đại học, yêu luôn đến lúc kết hôn sinh con. Linh Đang vì anh ấy bỏ nghề pháp y, bé con nhà họ còn nhỏ, các cậu hỏi như thế là muốn phá hoại hạnh phúc gia đình nhà anh ấy đấy, ha ha!”

Tôi đập Lâm Đào một cái.

“Thế Lâm Đào thì sao? Cậu đẹp trai như vậy, hẳn là có bạn gái cũ chứ?” Đại Bảo hỏi.

“Tôi ấy à?” Lâm Đào liếc mắt nhìn Trần Thi Vũ, lúng túng đáp, “Anh còn không hiểu tôi hay sao? Tôi có người yêu lúc nào?”

“Tôi mới được lên Sở ba, bốn năm nay, ai biết trước kia cậu như thế nào?” Đại Bảo nói, “Sẽ không phải vì cậu sợ ma sợ tối mà con gái không đến với cậu đấy chứ? Trông cậu cao to trắng trẻo lại còn đẹp trai như vậy cơ mà.”

Lâm Đào thấy cuộc sống riêng của mình bị Đại Bảo ào ào tiết lộ, liền vội vàng nói, “Tôi đây là vì hết lòng cho tập thể, không có tâm tư đâu mà yêu đương, liên quan gì đến sợ ma sợ tối chứ?”

“Ha, rốt cuộc giới tính của cậu ta có vấn đề hay không?” Đại Bảo làm mặt xấu nhìn tôi.

Tôi tỏ vẻ vô tội, “Đồ lưu manh, chuyện này can hệ gì đến tôi?”

Hàn Lượng cười ha ha, “Đừng có hỏi người ta, sao anh không nói chuyện của chính mình ấy? Trước khi quen chị Bảo, anh có bạn gái nào chưa?”

“Đúng vậy, không phải anh muốn kể chuyện giữa anh và chị Bảo hay sao?” Trần Thi Vũ vẫn nhìn chăm chú vào trang sách kia, nhẹ nhàng nói.

“Lúc đó tâm tình kích động, nói quàng nói xiên thôi, tôi lấy đâu ra chuyện mà kể chứ?” Đại Bảo mặt mũi biến sắc.

“Kể đi mà, rốt cuộc anh có bạn gái cũ hay không?” Lâm Đào từng bước dồn ép.

Tôi thấy Đại Bảo có vẻ xấu hổ, ấp úng nói không ra lời bèn nhanh chóng tới hòa giải, “Còn Lông Vũ? Có bạn trai cũ không thế?”

“Tại sao lại nói đến tôi rồi?” Trần Thi Vũ ngẩng lên nói, “Anh muốn đổi chủ đề à?”

Vừa dứt lời, Trương Viêm lại mở cửa phòng khám pháp y của chúng tôi ra, “Ha, tổ khám nghiệm các anh hôm nay muốn mở hội gia quyến tình thâm sao? Ngoài cổng lại có người đẹp đến tìm này.”

“Tìm Hàn Lượng hả?” Tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đồng thanh hỏi.

“Không phải.” Trương Viêm nói, “Lần này là tìm Lí Đại Bảo.”

Đại Bảo không đứng ngoài cổng nói vài câu qua loa rồi đuổi người ta đi như Hàn Lượng. Cậu ta ủ rũ cúi đầu quay lại phòng khám pháp y, đi theo sau là một người phụ nữ mặc vest. Trang phục của cô ấy đơn giản, nền nã đoan trang, mái tóc xoăn nhẹ buông trước ngực, dáng người thon thả, cao gầy, cử chỉ nhã nhặn, vẻ mặt lại rất cô đơn.

Tôi kinh ngạc, “Khúc Tiểu Dung?”

Khúc Tiểu Dung ngước mắt lên nhìn tôi, lễ phép gật đầu, nhưng không hề gợn lên dù chỉ là một nét cười.

“Chuyện này...” Tôi liếc nhìn Đại Bảo, rồi lại nhìn qua Khúc Tiểu Dung, “Sao cô lại tới Long Phiên thế này?”

“Tôi tới tìm Đại Bảo.” Khúc Tiểu Dung lãnh đạm đáp.

Tôi có chút nóng nảy, lại thấy hơi tức giận, nói một cách lạnh lùng, “Đại Bảo đã kết hôn rồi, rất hạnh phúc, họ vừa đi nghỉ tuần trăng mật về đó.”

Khúc Tiểu Dung không đáp lời tôi, vẫn cúi đầu mang vẻ buồn đau.

Không khí trở nên gượng gạo quạnh quẽ, tôi vờ ho hai tiếng, nhìn ba người còn lại trong tổ, thấy họ đều mơ hồ không biết làm sao, liền nói, “Có cần chúng tôi tránh đi không?”

“Không không không, không cần.” Đại Bảo vội vã đáp, “Cô ấy tới báo tin cho tôi, Đỗ Châu đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” Tôi hỏi, “Mất tích như thế nào?”

“Cãi nhau một trận rồi bỏ đi, đi cũng nhiều ngày rồi mà chưa thấy trở về.” Đại Bảo nói, “Có thể nói là bỏ nhà ra đi.”

“Bỏ nhà ra đi thì tìm Đại Bảo nhà chúng tôi làm gì?” Cảm xúc của tôi đang hết sức mâu thuẫn.

“Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy chắc chắn anh ấy đã xảy ra chuyện.” Khúc Tiểu Dung đột nhiên khóc nghẹn ngào, “Trước đây chưa bao giờ anh ấy đi đến nỗi vài ngày không về, hơn nữa bây giờ tới một chút tin tức cũng hoàn toàn không có. Anh ấy nhất định đã gặp chuyện không may.”

“Vậy cô đến đồn cảnh sát địa phương mà báo án.” Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa, “Tìm Đại Bảo có tác dụng gì?”

“Tôi dò hỏi bạn bè tìm chút manh mối, có thể Đỗ Châu mất tích sau khi tới Long Phiên.” Khúc Tiểu Dung khóc nói, “Tôi ở Long Phiên không quen ai ngoài Đại Bảo, chỉ có thể tìm anh ấy xin giúp đỡ.”

Tôi nghiến răng, “Cô không có đầu mối gì, dù Đại Bảo là cảnh sát cũng không có quyền giúp cô đi tìm một người mất tích.”

Đại Bảo nhìn tôi, rồi lại nhìn Khúc Tiểu Dung nước mắt giàn giụa, trên mặt lộ ra một chút không đành lòng.

“Tôi thật sự rất sợ anh ấy gặp chuyện chẳng lành, nếu anh ấy có chuyện thì tôi phải làm gì bây giờ?” Khúc Tiểu Dung sờ bụng nói, “Đứa bé trong bụng tôi mới được ba tháng, tôi không muốn nó vừa ra đời đã không có cha.”

“Không đến mức ấy chứ?” Tôi vẫn nói với giọng lạnh lùng, “Một người đàn ông trưởng thành, lại có chủ kiến, có dũng khí như vậy, liệu có thể xảy ra chuyện gì đây? Mấy ngày nữa, chờ đến khi anh ta bớt giận, đảm bảo anh ta sẽ trở về.”

Tôi cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ “có chủ kiến, có dũng khí”, coi như cũng là một kiểu mỉa mai.

Khúc Tiểu Dung cũng không gây sự, “Sếp Tần, sếp có thể giúp tôi một chút được không? Tôi bây giờ sợ đến mất hồn mất vía. Nếu không tìm thấy Đỗ Châu, tôi cũng chẳng muốn sống nữa!”

Tôi nhìn Đại Bảo dò hỏi ý kiến, rõ ràng Đại Bảo đã mềm lòng, cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt ngầm mong đợi.

Tôi khẽ thở dài một hơi, “Được rồi, cô cần chúng tôi giúp gì?”

Khúc Tiểu Dung cắn môi, “Tôi cũng không biết, tôi chỉ hi vọng các anh dùng một vài quan hệ trong ngành cùng thông tin tình báo, giúp tôi tìm thấy Đỗ Châu.”

“Cô cho rằng chúng tôi có đặc quyền? Bây giờ quyền hạn của chúng tôi không thể điều động được bên tình báo!” Tôi liếc thấy biểu cảm của Đại Bảo, lại mềm lòng hỏi, “Cô đã báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi, nhưng cảnh sát thành phố Thanh Hương trả lời là có tin tức sẽ báo ngay cho tôi.” Khúc Tiểu Dung nói, “Tôi biết, mỗi ngày họ nhận nhiều tin báo mất tích như thế, chắc hẳn sẽ không thể ưu tiên chuyện nhà chúng tôi. Sau đó tôi lại tới Long Phiên, cảnh sát Long Phiên nói không có căn cứ chứng minh Đỗ Châu mất tích tại Long Phiên, cho nên không thể lập án.”

“Không sai.” Tôi nói, “Làm sao cô biết Đỗ Châu tới Long Phiên?”

“Có người bạn nói rằng dạo gần đây anh ấy muốn mở rộng kinh doanh đến Long Phiên, nhưng vẫn chưa thực hiện được việc này.”

“Nếu việc kinh doanh còn chưa được mở rộng đến Long Phiên thì sao cô biết anh ta mất tích sau khi đến đây?”

“Trực giác.” Khúc Tiểu Dung lau nước mắt.

“Trực giác ư?” Tôi nói, “Chỉ dựa vào thứ này thì không được đồn cảnh sát tiếp nhận đâu. Nếu thực hiện theo những vụ người trưởng thành mất tích như bình thường thì sẽ chẳng có tiến triển gì cả. Cô có manh mối gì khác không?”

Khúc Tiểu Dung nhìn tôi lắc đầu, ánh mắt này hiển nhiên coi tôi như cọng rơm cứu mạng.

“Chúng tôi cũng là người, không phải là thần tiên.” Tôi nói một câu cửa miệng mà thầy tôi thường dùng, “Một chút đầu mối cũng không có, Long Phiên hơn mười triệu người, tôi biết phải đi đâu tìm chứ? Hơn nữa, hơn nữa...”

Tôi liếc qua Đại Bảo, muốn nói lại thôi.

“Không phải chứ, thưa các vị, chuyện này là từ đâu đến đâu vậy?” Lâm Đào hỏi, “Xin hỏi chị đây, chị rốt cuộc..

“Tôi là vợ cũ của Đại Bảo.” Khúc Tiểu Dung bị tôi ngăn trước mặt, liền giành phần nói trước.

Dường như tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đại Bảo chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, mặt đầy phiền muộn.

Vì Khúc Tiểu Dung và Đại Bảo đều ở đây, mọi người dù vô cùng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thẳng, đành phải nghĩ xem tiếp theo mình nên nói cái gì.

May mà ngay sau đó có tiếng điện thoại công vụ reo lên, phá vỡ sự yên lặng sắp kéo tới.

“Trung tâm chỉ huy đây, tổ khám nghiệm phải không? Đêm qua, thành phố Thanh Hương phát sinh một vụ án mạng, là hai mẹ con bị giết trong nhà, qua một đêm điều tra, bước đầu phát hiện nghi phạm, nhưng vì vấn đề chứng cứ nên không thể kết án qua loa được, vì vậy họ muốn mời Sở Cảnh sát tỉnh trợ giúp nhằm hoàn thiện bước tìm chứng cứ tiếp theo.”

“Nhưng hôm nay tôi phải trực ở phòng khám nghiệm.” Tôi thấy vụ án này dường như không có sức khiêu chiến nên cũng hơi trễ nải.

“Sếp Trần đi công tác rồi, chúng tôi đã báo cáo vụ án cho ông ấy.” Trung tâm chỉ huy nói, “Ý của ông ấy là để tổ khám nghiệm của các anh đi lo vụ này, việc trực phòng giao cho các đồng chí khác trong ban các anh.”

Xem ra thấy đúng là hiểu tôi như lòng bàn tay, ông ấy đã đoán được tính lười của tôi nên đã sắp xếp xong cả rồi.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận nhiệm vụ, cúp điện thoại xong mới phát hiện ra ở đây còn một củ khoai nóng bỏng tay.

“Chúng tôi bây giờ phải tới thành phố Thanh Hương khám nghiệm hiện trường.” Tôi nói, “Án mạng lớn hơn trời, cho nên chuyện của cô cứ tạm thư thả chút đã.”

“Không được đâu sếp Tần ơi.” Khúc Tiểu Dung lại khóc òa, “Nếu anh và Đại Bảo cũng không muốn giúp thì tôi thực sự không biết nên làm gì bây giờ.”

“Vụ án bên kia rất đơn giản, sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.” Tôi lại có chút mềm lòng, “Hơn nữa, chúng tôi đi tới thành phố Thanh Hương, có thể nhân tiện thử làm chút việc liên quan đến vụ mất tích của Đỗ Châu. Dù sao chúng tôi cũng không thể hoàn toàn tin vào trực giác của cô được.”

Nghe tôi nói như thế, coi như đã tiếp nhận vụ Đỗ Châu mất tích, Khúc Tiểu Dung lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.

“Cô ở lại Long Phiên hay đi cùng chúng tôi về Thanh Hương?” Đại Bảo cúi đầu không nhìn Khúc Tiểu Dung, hỏi.

Khúc Tiểu Dung đáp, “Tôi ở lại, trực giác của tôi sẽ không sai, nhất định anh ấy đã đến Long Phiên! Biết đâu tôi còn có thể gặp anh ấy trên đường thì sao?”

“Vậy cô phải chú ý, nhớ tìm một chỗ an toàn để ở lại.” Tôi vừa nói vừa sắp xếp lại hộp đựng dụng cụ khám nghiệm, rồi gọi mọi người lên xe xuất phát.

Mọi người ngồi trên xe, đều muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng thấy bầu không khí vừa nghiêm túc lại vừa gượng gạo nên ai cũng ngại không dám mở miệng hỏi trước.

Cuối cùng tôi là người đầu tiên lên tiếng, “Đại Bảo, thật ra cậu không nên mềm lòng, nếu không người tổn thương không chỉ mình cậu, mà còn cả vợ cậu nữa.”

“Nhưng dù sao đó cũng là người anh em lớn lên từ nhỏ cùng tôi. Tôi cũng thấy lo lắng.” Đại Bảo nhẹ giọng nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lâm Đào không nhịn nổi mới hỏi.

“Nếu vợ cậu biết thì liệu cô ấy có bị cậu làm đau lòng hay không? Cô ấy vừa mới trở về từ tay tử thần đó.” Tôi không để ý tới Lâm Đào, tiếp tục nói.

“Sao chị Bảo bị Đại Bảo làm tổn thương được chứ?” Hàn Lượng lại hỏi, “Chính Đại Bảo là người đã cướp chị ấy từ tay tử thần, Đại Bảo phải là anh hùng của chị Bảo mới phải.”

“Kì thật, nói theo một cách nào đó thì chị Bảo mới là vị anh hùng của Đại Bảo.” Tôi đáp.

Giữa lúc mọi người vẫn đang chưa hiểu ngọn ngành, Đại Bảo nói, “Trước khi lên đường, tôi đã gọi điện nói chuyện với Mộng Hàm, cô ấy tỏ vẻ ủng hộ quyết định của chúng ta. Hiện tại có lẽ cô ấy ở nhà cùng Khúc Tiểu Dung.”

“Thật là một người phụ nữ biết nghĩ đến toàn cục, phải thật trân trọng cô ấy đấy.” Tôi thở dài.

“Các anh đang đánh đố người ta đấy à?” Lòng hiếu kì của Lâm Đào bị khơi dậy toàn bộ. Đương nhiên, cậu ta cũng lên tiếng hộ hai người còn lại. Bởi vì tất cả mọi người đều muốn biết chuyện này là thế nào.

“Nói đến việc ấy thì cũng là một câu chuyện sáo mòn.” Tôi xem ý Đại Bảo rồi mới từ từ kể, “Khúc Tiểu Dung và Đỗ Châu là bạn từ nhỏ của Đại Bảo, cùng nhau lớn lên. Mới đầu Đại Bảo và Khúc Tiểu Dung yêu thương nhau, rồi cứ thế thuận buồm xuôi gió đi đăng kí kết hôn. Nhưng đến ngày thành hôn của Đại Bảo và Khúc Tiểu Dung, Đỗ Châu chạy vào lễ đường, cướp Khúc Tiểu Dung đi mất.”

“Trời đất, mấy người đóng phim sao?” Hàn Lượng cầm tay lái, nói.

“Đúng vậy, tình tiết này chỉ có trong phim, thế nhưng người tham gia hôn lễ như tôi đều đã thấy tận mắt.” Tôi nói, “Như vậy trong phim ảnh có thể là một chuyện tình lãng mạn. Còn hiện thực thì lại rất thê thảm. Cha mẹ, bạn bè hai bên gần như ngẩn hết cả người. Có thể nói là người thân buồn tủi, kẻ xấu mừng vui.”

“Nhưng cũng đâu vào đấy rồi chứ. Đại Bảo là người lạc quan như vậy, sẽ không quá khó chịu đâu nhỉ?” Lâm Đào hỏi.

Tôi lắc đầu, “Trái lại hoàn toàn. Sau hôn lễ ngày đó, Đại Bảo vẫn chưa gượng dậy nổi, như biến thành một người khác. Thậm chí còn không thể nhìn thấy áo cưới, vừa nhìn thấy là toàn thân run rẩy, bất tỉnh nhân sự. Càng kinh khủng hơn là có một lần đi qua tiệm áo cưới, cậu ta đột nhiên ngã xuống đất, cũng may nơi đó cách bệnh viện không xa, đồng nghiệp vội đưa Đại Bảo vào bệnh viện cấp cứu, nhưng khi làm CPR thì không có tác dụng gì, bác sĩ phải dùng điện giật thì mới cứu được Đại Bảo.”

“Đến mức như thế cơ à?” Lâm Đào há to miệng.

Tôi gật đầu, nói, “Là chứng ictêri [*] .”

“Chứng ictêri có thể chết người?” Hàn Lượng cũng thấy khó mà tưởng tượng nổi.

“Theo giải thích của bác sĩ, nguyên nhân còn do ảnh hưởng của thuốc. Khoảng thời gian ấy, Đại Bảo vẫn phải dùng thuốc để duy trì giấc ngủ, mấy hôm đó lại phải thức đêm phá án nên không uống thuốc, xuất hiện phản ứng cai thuốc [*] . Tuy vậy tôi vẫn cho rằng tinh thần của con người có thể khống chế thân thể.” Tôi nói, “Cũng có thể khống chế hệ thần kinh và hệ thống dẫn điện tim [*] . Trong quá trình chữa trị, Đại Bảo vô tình gặp lại bạn học cũ, cũng là chị Bảo bây giờ. Cô ấy là bác sĩ khoa nội thần kinh tại bệnh viện địa phương. Có thể nói Đại Bảo và chị Bảo là đôi bạn cùng tiến, cũng gặp nhiều khó khăn. Cuối cùng, nhờ chị Bảo không ngừng cố gắng nên Đại Bảo mới thoát khỏi ưu sầu. Hai người họ cùng tham gia đợt tuyển chọn của tỉnh, cùng nhau thi lên tỉnh, đồng thời rời khỏi mảnh đất đau buồn kia.”

“Mặc dù không biết hai người đã trải qua chuyện gì, nhưng tôi biết, vượt qua chướng ngại tâm lí quả thật không phải là chuyện dễ dàng.” Hàn Lượng tỏ vẻ đồng cảm.

“Đúng vậy.” Đại Bảo nói, “Mộng Hàm là anh hùng trong lòng tôi.”

“Anh cũng là anh hùng của chị ấy.” Lâm Đào an ủi, “Anh cho chị ấy cơ hội được sống lại.”

“Không.” Đại Bảo đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, “Sau hôn lễ ngày đó, tôi vẫn không thể nhìn áo cưới, ngay cả chụp hình kết hôn cũng không dám. Sau này lão Tần dạy tôi cách lừa Mộng Hàm, chính là bằng lòng để cô ấy mặc áo cưới vào ngày kết hôn. Dù sao chỉ khi tôi đối mặt được với chiếc áo cưới thì mới có thể chứng minh tôi đã thoát khỏi bóng ma của Khúc Tiểu Dung. Vào đêm Mộng Hàm xảy ra chuyện, thật ra tôi đã đồng ý tới gặp cô ấy lúc 9 giờ tối ở khách sạn, để xem tôi đã thật sự vượt qua ranh giới trong lòng kia chưa. Nhưng tới tận đêm khuya, tôi vẫn chưa tin vào bản thân nên mới không đi. Nếu tôi tới đó thì cô ấy sẽ không bị làm hại! Cô ấy bị làm hại, xét cho cùng vẫn là vì tôi.”

Khi nói đến mấy câu sau cùng, thanh âm của Đại Bảo trở nên nghẹn ngào. Sự áy náy mà cậu ta vẫn giấu trong lòng, cuối cùng hôm nay cũng đã trút hết ra ngoài.

Tôi bỗng hiểu ra, liền nói, “Thảo nào đêm hôm ấy cậu đứng ngồi không yên. Chẳng trách sau khi chị Bảo bị tấn công, cậu lại hết sức áy náy và hối hận. Hơn nữa, chính vì thế mà cậu biết được cụ thể thời gian chị Bảo bị tấn công. Lúc chị Bảo bị tấn công quả thực có mặc áo cưới, cho nên hẳn là bị tấn công sau thời điểm hai người hẹn nhau, tức là 9 giờ. Lúc trước cậu một mực cho rằng chị Bảo bị tấn công sau 9 giờ, mà chúng tôi lại không biết cậu dựa vào đâu mà nói thế?”

“Sau khi chị Bảo tỉnh dậy, anh đã thấy chị ấy mặc áo cưới, hơn nữa còn có thể thản nhiên tiếp nhận.” Lâm Đào bồi hồi nói, “Chuyện này cho thấy anh đã bước qua ranh giới kia. Tình yêu anh dành cho chị Bảo đã sớm che lấp những vết thương cũ rồi.”

“Đúng, sự tình đã qua, mọi người chấn chỉnh lại tâm lí, nghênh đón sự thách thức mới đi nào.” Tôi thở dài, nghiêm nghị nói, “Sắp đến hiện trường rồi.”

2

Xe cảnh sát dẫn đường cho chúng tôi không trực tiếp đưa cả tổ tới hiện trường, mà tới Cục Cảnh sát Thành phố.

Tổ chuyên án đang tiến hành họp nghiên cứu, thảo luận về vụ án. Khi chúng tôi đi qua cửa phòng họp cũng không chuyện trò quá nhiều, mà đi thẳng đến ngồi bên bàn họp. Cục trưởng Vương Kiệt và Chi đội trưởng Trần Cường thấy chúng tôi tiến vào, liền ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm hiện trường chiếu lại hình ảnh từ đầu, quay lại báo cáo thêm lần nữa. Rõ ràng cuộc họp này bắt đầu chưa lâu, nhưng từ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của các điều tra viên cũng có thể suy đoán rằng từ đêm qua lúc xảy ra vụ án cho đến giờ, mọi người vẫn chưa hề chợp mắt.

Quả thật, mặc dù vụ án này có đầu mối, nhưng vì phải sớm lấy được chứng cứ vững chắc mà các điều tra viên không có thời gian để ngủ.

Vụ án phát sinh vào lúc 9 giờ đêm qua, trong một khu dân cư cũ kĩ ở thành phố Thanh Hương, tại tầng ba của một tòa nhà sáu tầng, lúc người sống ở tầng trên hiện trường tan làm trở về nhà, khi đi qua hiện trường phát hiện dưới khe cửa có vết máu rỉ ra ngoài. Người này liền bị dọa cho kinh hãi, đến lúc nhìn kĩ mới thấy trên cầu thang có không ít vết máu nhỏ giọt đọng lại, vì vậy bèn nhanh chóng báo cảnh sát.

Khi cảnh sát địa phương chạy tới, máu rỉ ra khỏi khe cửa dường như nhiều hơn lúc trước. Anh cảnh sát không hề chậm trễ, lập tức đạp tung cửa, phát hiện hai người trong gia đình ba nhân khẩu này - mẹ và cô con gái bị giết hại trong phòng khách, máu chảy thành sông.

Hình ảnh trên máy chiếu cho thấy toàn cảnh hiện trường trung tâm, cũng chính là phòng khách.

“Phòng khách sắp xếp rất đơn giản, một tủ tivi, một điều hòa không khí, một sofa, một chiếc bàn ăn cùng mấy chiếc ghế.” Trưởng phòng hình sự Cục Cảnh sát Thành phố Thanh Hương là Trương Thành Công nói, “Nạn nhân chủ yếu bị xâm hại tại chiếc sofa kia.”

Trên phần nằm của bộ sofa, một phụ nữ còn trẻ, khoảng trên dưới 30 tuổi nằm đó. Áo mặc trên thân không có gì dị thường, nhưng thân dưới trần trụi. Chiếc quần giữ nhiệt và quần ngoài của cô bị cởi ra, đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc sofa, quần lót tuột khỏi một chân, treo trên mắt cá của cẳng chân còn lại.

“Thế này trông không giống bị cưỡng bức.” Đại Bảo nói, “Quần áo cởi tử tế, lại đặt ngay ngắn bên cạnh như vậy cơ mà.”

“Đại Bảo đúng là không hẹn trùng ý tưởng với chúng tôi.” Trương Thành Công cười bí ẩn, “Trên cổ nạn nhân Vu Manh Hiên, bên trái bị dao cứa một vết, là một vết cắt trực tiếp làm đứt động mạch và tĩnh mạch cổ.”

“Cứa ư?” Tôi hỏi.

“Đúng, chắc chắn là vết cứa.” Bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát Thành phố Thanh Hương, cũng là đồng nghiệp cũ của Đại Bảo, Tôn Vĩ nói, “Có vết kéo lưỡi dao, dao rất sắc bén. Chúng tôi đã quan sát cẩn thận, thấy quanh miệng vết thương dường như có vết cứa thử [*] . Nhưng vết cứa thử thường thấy nhiều ở các vụ tự sát, chẳng lẽ hung thủ vì lo sợ nên mới để lại vết cứa thử?”

Tôi ra hiệu bảo Tôn Vĩ phóng to ảnh chụp vùng cổ nạn nhân.

“Đây không phải vết cứa thử.” Tôi nói, “Vết cứa thử thường nằm ở nơi mở đầu vết thương, hầu hết là do người tự sát không dám thẳng tay gây nên. Nhưng vết cứa nhỏ nằm dày đặc bên cạnh vết thương chính cũng không nằm ở điểm đầu, mà song song với vết thương chính. Tôi cho rằng đây là vết thương do uy hiếp. Uy hiếp không thành liền ra tay cứa cổ.”

Tôn Vĩ gật đầu thật mạnh, “Trưởng khoa Tần nói rất có lí. Thứ nhất, chúng tôi thật sự rất khó dùng vết cứa thử để giải thích cho những tổn thương này. Thứ hai, trên người nạn nhân còn những tổn thương do uy hiếp khác.”

Màn chiếu hiện lên một bức ảnh chụp quần áo của nạn nhân, trên áo cô ấy có mấy vết thủng nhỏ, hẳn là do mũi dao hình thành. Phía dưới áo, trên bộ phận ngực bụng cũng có vài vết rách rất nhỏ, hẳn là tạo nên khi bị mũi dao đe dọa, chọc vào người.

“Bức ép cưỡng bức sao?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu, đáp, “Đương nhiên không thể loại trừ khả năng tự nguyện phát sinh quan hệ, vì dù sao quần áo cũng được cởi ra rất ngay ngắn. Chắc chắn là hiện trường thứ nhất phải không?”

Tôn Vĩ gật đầu, nói, “Từ kết quả khám nghiệm của chúng tôi, chỉ hiện trường phòng khách là có vết máu, còn những nơi khác thì hoàn toàn không. Ngoài ra, trên vách tường chỗ Vu Manh Hiên nằm có một lượng máu lớn bắn tung tóe. Có thể phán đoán rằng cô ấy bị cứa cổ ngay trên phần ghế nằm này, hơn nữa sau khi bị cứa cổ liền mất ngay khả năng cử động, không thể động đậy thêm nữa. Xung quanh nạn nhân còn lại cũng có lượng máu lớn bắn ra ngoài, chứng tỏ sau khi giết chết nạn nhân thứ hai, hung thủ không di chuyển thi thể của cô bé, mà trực tiếp rời khỏi hiện trường.”

“Còn một nạn nhân nữa ư? Nguyên nhân tử vong là gì?” Giọng của Trần Thi Vũ hơi nghèn nghẹn. Cô vẫn không thể chịu được cảnh trẻ em bị làm hại, vừa gặp phải vụ án như vậy, tâm trạng của cô sẽ suy sụp, phẫn nộ đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

“Nạn nhân là Triệu Vu Lạc, 5 tuổi, nữ, tử vong bên cạnh bàn ăn, trên thi thể có 18 vết dao.” Trương Thành Công đáp với chút ủ rũ.

“18 vết dao? Kẻ nào tàn nhẫn như vậy!” Đại Bảo kêu lên.

Ảnh chụp chiếu đến cô bé đáng thương nằm dưới chân bàn ăn. Chiếc áo khoác trắng muốt như đã bị máu nhuộm đỏ. Từ mấy bức ảnh khám nghiệm thi thể tiếp theo có thể thấy đầu, ngực, bụng của Triệu Vu Lạc bị vật sắc bén đâm nhiều lần, dẫn đến nhiều tổ chức nội tạng và mạch máu lớn toàn thân bị rạch rách. Mất máu cấp tính dạng này có thể khiến một đứa trẻ 5 tuổi tử vong chỉ trong một phút.

“Ở hiện trường không có dấu vết vật chứng nào ư?” Lâm Đào hỏi.

Trương Thành Công lắc đầu, “Thật ra điều kiện mặt đất trong phòng khách vẫn rất tốt, nhưng phần lớn đều đã bị máu dần dần loang tới. Nói cách khác, dù hung thủ có để lại dấu chân dính máu thì cũng bị máu chảy ra sau đó che phủ.”

“Những phòng khác thì sao?” Tôi hỏi.

Trương Thành Công nói, “Những phòng khác không có bất kì dấu hiệu thay đổi nào, chúng tôi đã xem qua mặt đất, nhưng có nhiều dấu chân lẫn lộn, thật sự không thể phân biệt được có dấu chân của người ngoài hay không.”

“Tính chất của vụ án là gì?” Tôi hỏi tiếp.

“Không có dấu hiệu xâm hại tài sản, lại không có mâu thuẫn trong quan hệ xã hội, chỉ có dấu hiệu xâm hại tình dục.” Trương Thành Công đáp, “Hơn nữa động tác xâm hại tình dục không mạnh, không lấy được tinh trùng. Quan trọng nhất là, khi bác sĩ pháp y khám nghiệm thi thể, phía trong đùi Vu Manh Hiên có phát hiện một mảng dịch nhỏ trong suốt, bước đầu có thể thấy đó là vết dầu bôi trơn bên ngoài bao cao su. Bởi vậy chúng tôi phán đoán sơ bộ rằng hung thủ có đeo bao cao su, quần áo tại hiện trường lại được cởi ra xếp ngay ngắn, cho nên chúng tôi phân tích có khả năng trong quá trình quan hệ, đôi bên phát sinh tranh cãi, sau đó hung thủ giết người trong lúc kích động.”

“Không có mâu thuẫn trong quan hệ xã hội là sao?” Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Trần chen vào, “Qua một đêm điều tra, chúng tôi thấy nạn nhân không có bất cứ dấu hiệu ngoại tình, cũng không có mâu thuẫn với ai. Kể ra nạn nhân là kế toán của một nhà trẻ, thu nhập không thấp, nhưng quả thực lại tiếp xúc với rất ít người. Ngoài ra tính cách nạn nhân tương đối hướng nội, mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn ở nhà và nhà trẻ, đi đi về về như vậy, dường như không hề có mâu thuẫn xã hội.”

Trương Thành Công nói, “Hơn nữa, qua việc khám nghiệm hiện trường, chúng tôi xác định cửa sổ tại hiện trường đều còn nguyên vẹn, không người xâm nhập trái phép. Khả năng duy nhất chính là nghi phạm gọi cửa để vào nhà hoặc là tự mở cửa vào. Nói cách khác, nghi phạm phải là người quen hoặc là người có chìa khóa. Thời gian tử vong của nạn nhân là khoảng 6 giờ 30 phút chiều, cũng là thời gian tan làm về nhà chưa lâu. Nhìn từ tình trạng phòng bếp có thể thấy cô ấy chưa nấu cơm. Người vào được nhà ở thời điếm đó là ai? Nếu đã không phải là người có quan hệ mâu thuẫn phức tạp, lại không thể đến gian díu vào cái giờ này, thì còn là ai được nữa?”

“Tôi biết rồi, các anh nói có manh mối, chính là chỉ chồng của cô ấy?” Tôi gật đầu một cái, “Cửa sổ nguyên vẹn, nhưng cũng không nhất định phải gọi cửa hoặc tự mở cửa để vào nhà đúng không? Cũng có thế hung thủ theo chân nạn nhân, thừa dịp cô ấy mở cửa liền nhảy vào trong nhà.”

“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.” Chi đội trưởng Trần nói, “Bởi vì khi hai nạn nhân cùng về nhà, lúc lên lầu tình cờ gặp gia đình ở tầng hai. Nhà ở tầng hai có chút quan hệ họ hàng xa với mẹ con cô ấy, nên cũng thường hay qua lại với nhau. Điểm này qua điều tra là hoàn toàn chính xác, nói cách khác, vào lúc 6 giờ chiều qua, khi hai nạn nhân lên lầu có gặp mặt gia đình ở tầng hai đang đi xuống. Nếu có người đi theo thì sẽ bị gia đình tầng hai nhìn thấy, nhưng lại không có ai. Cho nên chúng tôi mạnh dạn loại bỏ khả năng có người theo vào nhà.”

“Xem chừng các anh đã xác định rằng hung thủ là chồng của cô ấy rồi nhỉ?” Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Trần gật đầu, khuôn mặt vẫn mang đậm vẻ âu sầu, “Kì thật trong lòng chúng tôi đã ngầm khẳng định hung thủ là chồng nạn nhân.”

“Có căn cứ gì không?” Tôi vẫn cảm thấy nghi hoặc.

Chi đội trưởng Trần đáp, “Sau khi đồn cảnh sát địa phương nhận tin báo án, lập tức bảo vệ hiện trường, sau đó Cục Cảnh sát Thành phố điều động chó nghiệp vụ đến truy tìm theo dấu máu. Dù sao trên hành lang cũng có nhiều vết máu nhỏ giọt, trên tay hung thủ và trên hung khí cũng có thể dính rất nhiều máu. Quả thực chó nghiệp vụ truy theo hướng vết máu, chạy thẳng tới nhà của người chồng.”

“Đây là chứng cứ rất tốt.” Lâm Đào nói, “Nhưng chồng của nạn nhân không sống cùng cô ấy sao?”

“Là thế này. Chồng của nạn nhân - Triệu Huy, làm việc tại công ty điện lực thành phố. Ừm, nói thế nào nhỉ, gã chính là hạng sâu mọt của quốc gia.” Chi đội trưởng Trần nói, “Gã nghiện rượu đến bạt mạng, sáng sớm mỗi ngày đến cơ quan điểm danh, sau đó lập tức sang quán rượu nhỏ gần đó để uống. Mỗi ngày đều chìm trong men say. Vì nạn nhân bất mãn với điểm này của gã nên muốn trừng phạt chồng một chút. Nửa tháng trước, cô ấy yêu cầu chồng dọn về ở căn nhà cũ do cha mẹ gã để lại. Do cha mẹ của Triệu Huy cũng làm việc tại công ty điện lực, trước đây là cán bộ của cơ quan này nên cũng được phân nhà ở khu dân cư đây, chỉ cách hiện trường vụ án mấy tòa. Sau khi cha mẹ gã qua đời, căn nhà vẫn bỏ không. Từ lúc Triệu Huy chuyên về nhà cũ, chẳng những không hối cải, trái lại còn nghiện rượu nặng hơn. Khi chúng tôi đến nhà gã khám xét, phát hiện trên mặt đất toàn là chai rượu xái 100ml, tràn ngập khắp gian nhà.”

“Đây hẳn là say rượu bệnh lí [*] .” Tôi gật đầu.

Chi đội trưởng Trần nói tiếp, “Khi chó nghiệp vụ tới trước cửa tầng một tòa nhà Triệu Huy ở thì gặp một nhóm cảnh sát khác vừa từ nhà gã ra. Chúng tôi hỏi họ mới biết Triệu Huy đã báo án trước đó hai tiếng đồng hồ, tức là khoảng 7 giờ tối, nói rằng gã bị kẻ khác xông vào nhà cướp bóc. Nhóm cảnh sát này vừa đến gặp Triệu Huy để ghi biên bản, đang chuẩn bị rời đi.”

“Hả?” Đại Bảo nói, “Đúng lúc này gã cũng bị cướp ư?”

“Vừa ăn cắp vừa la làng cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp.” Cục trưởng Vương Kiệt mở miệng.

Đại Bảo gật đầu.

Chi đội trưởng Trần nói tiếp, “Lúc ấy chúng tôi đã cảm thấy bất thường. Vết máu dẫn thẳng đến nhà Triệu Huy, trên đường đi cũng không hề rẽ ngoặt. Ngoài ra Triệu Huy còn báo cảnh sát rằng mình bị cướp ngay sau khi nạn nhân bị hại nửa tiếng đồng hồ, mà căn cứ theo thông tin của phía kĩ thuật hình sự thì khả năng người quen gây án là rất lớn, hơn nữa Triệu Huy cũng không thể nói rõ toàn bộ quá trình ‘bị cướp’, cho nên chúng tôi không hề chậm trễ, lập tức bắt Triệu Huy về. Qua công tác khám xét nhà gã, chúng tôi phát hiện được một con dao găm trong phòng khách. Phía pháp y xác định kích cỡ của con dao này không mấy chênh lệch so với hung khí, sau đó lấy vết máu trên con dao và vài giọt máu rơi ở nhà Triệu Huy đi xét nghiệm. Nửa đêm qua có kết quả xét nghiệm ADN, xác định máu trên dao và máu ở nhà Triệu Huy đều thuộc về hai nạn nhân Vu Manh Hiên và Triệu Vu Lạc.”

“Đây chẳng phải là chứng cớ vô cùng xác thực hay sao?” Đại Bảo hỏi.

Tôi khoát tay, ngăn Đại Bảo không nên kết luận vội vàng như thế, rồi hỏi, “Triệu Huy kể lại quá trình bị cướp như thế nào?”

“Gã nói, một người đàn ông che mặt, cao ngang ngửa với gã, gầy hơn gã, tay cầm dao găm xông vào nhà, bắt gã giao tiền ra.” Chi đội trưởng Trần đáp, “Triệu Huy đang uống rượu, mượn rượu lấy sức đánh nhau kịch liệt với tên đàn ông che mặt. Tuy bả vai Triệu Huy bị đâm một nhát dao, nhưng cuối cùng gã cũng đoạt được dao của đối phương. Sau đó đối phương liền hốt hoảng chạy trốn.”

“Hiện trường có vài vết máu nhỏ giọt, cũng không nhiều.” Tôn Vĩ vừa chiếu ảnh chụp lúc kiểm tra thân thể, quần áo của Triệu Huy vừa nói, “Mặt đường đổ bê tông, không đủ điều kiện khám nghiệm dấu chân, nhưng chắc chắn không có dấu chân dính máu.”

“Vậy đây chính là nguyên nhân khiến các anh cảm thấy khó khăn.” Tôi nói, “Nạn nhân tử vong vào lúc 6 giờ 30 phút, Triệu Huy báo án lúc 7 giờ. Trong nửa tiếng đồng hồ, gã có thể trở về nhà, có thể gọi điện thoại, nhưng chưa chắc có đủ thời gian giặt rửa sạch quần áo dính máu và sàn nhà. Như chúng ta đã trao đổi, không tìm được dấu chân tại hiện trường giết người là vì dấu chân dính máu bị máu tràn ra che khuất. Nhưng trên người hung thủ, trên đế giày nhất định phải có rất nhiều máu. Nếu như Triệu Huy là hung thủ thì trong nhà gã phải có dấu chân máu.”

“Có lí!” Đại Bảo đồng ý, “Vụ án này có vấn đề.”

“Dù là như vậy nhưng trong lòng chúng tôi đã xác định là Triệu Huy gây án, vì biểu hiện của gã rất khác thường.” Cục trưởng Vương Kiệt nói, “Vừa vào đây liền run cầm cập. Liệu có phải gã vứt giày trên đường đi, sau đó về nhà thay quần áo dính máu?”

“Khả năng Cục trưởng Vương nói cũng có thể tồn tại. Nhưng việc gã run lẩy bẩy lại có thể là do say rượu bệnh lí, cho nên mới khiến các vị có cảm giác khác thường.” Tôi nói, “Trái lại, tôi cảm thấy quả thực chưa chắc Triệu Huy đã là hung thủ. Anh xem, thứ nhất, cô bé này là con gái ruột của gã, dù gã có giết Vu Manh Hiên trong lúc kích động, nhưng không cần phải giết hại cả con gái mình. Kể cả giết người đến mất hết lí trí, muốn bịt đầu mối thì cũng không đến mức đâm nhiều nhát dao như vậy. Thứ hai, nếu là Triệu Huy ra tay, gã giết vợ do nảy sinh mâu thuẫn khi cả hai quan hệ trên sofa, thì đó có phải thời gian phát sinh quan hệ tình dục hay không? Rõ ràng con gái của nạn nhân cũng ở trong phòng khách hoặc đâu đó trong nhà, ít nhất con gái gã cũng có thể nhìn thấy điều này. Chuyện giường chiếu vợ chồng lúc nào chẳng tránh mặt con. Cô bé đã 5 tuổi, cũng biết vài chuyện rồi.”

“Dựa vào lời khai của Triệu Huy”, hiển nhiên Lâm Đào cũng ủng hộ quan điểm của tôi, bổ sung, “nếu sau khi hung thủ cưỡng bức, sát hại Vu Manh Hiên và Triệu Vu Lạc liền đến thẳng nhà Triệu Huy, rồi tiến hành đánh cướp, trong quá trình đó đã làm rơi máu của nạn nhân ra nhà, dao găm cũng bị Triệu Huy đoạt được, giả thuyết này phù hợp với chứng cứ hiện tại của chúng ta. Hơn nữa cũng xác minh lời Triệu Huy nói đều là thật.”

“Như Trưởng khoa Lâm vừa nói, cũng có thể hình thành toàn bộ quá trình bằng chứng hiện trường rồi.” Chi đội trưởng Trần nói, “Nhưng tình tiết vụ án có chỗ không hợp lí. Triệu Huy kể trong lúc vật lộn đã kéo mặt nạ của hung thủ xuống, gã xác nhận rằng không quen biết tên hung thủ này. Nếu là người lạ thì làm sao có thể đi vào nhà của Vu Manh Hiên? Vu Manh Hiên là người sống cùng con nhỏ, hẳn phải rất cảnh giác. Điều này không phù hợp với kết luận khám nghiệm hiện trường của chúng tôi. Hơn nữa, nếu như là người không quen biết hai vợ chồng họ thì làm sao có thể vừa giết chết hai mẹ con, liền xác định chính xác vị trí của người còn lại để tiếp tục hành vi cướp bóc? Là ngẫu nhiên ư? Nếu như trùng hợp đến vậy thì sự trùng hợp này quả thật không hợp tình hợp lí.”

“Nói vậy cũng đúng.” Tôi đồng ý, “Đằng sau chắc chắn có một điều bí ẩn mà chúng ta chưa giải đáp được. Tại thời điểm gây án, hung thủ có thể chuẩn xác tìm đến hai nơi ở riêng của người bị hại, mà người bị hại còn xác nhận không hề quen biết hắn. Quan trọng nhất là hung thủ không phải bám theo nạn nhân đi vào hiện trường, mà là bình thản bước vào nhà. Giữa những điểm này còn rất nhiều mâu thuẫn, tôi nhất thời cũng chưa nghĩ ra.”

“Ngay cả đứa trẻ đáng yêu như vậy mà cũng dám ra tay, quá ghê tởm, phải phá được vụ án này!” Trần Thi Vũ cắn răng nghiến lợi nói.

Hình ảnh trên màn chiếu vừa lúc dừng lại ở cảnh Triệu Vu Lạc nằm trong vũng máu, khắp hiện trường ngập tràn màu đỏ, vô cùng thê thảm. Điều này làm lòng trắc ẩn trong mọi người dâng trào.

Tôi cố ổn định tâm tình, “Hiện trường giết người quả thật không bị mất tiền của phải không?”

“Ờ thì, cũng không hẳn.” Tôn Vĩ nói, “Qua khám nghiệm hiện trường, đúng là không phát hiện nơi nào bị xáo trộn, cũng không dính máu, thoạt nhìn thì không có hành động tìm kiếm tiền của. Nhưng Triệu Huy vẫn nói rằng trong tủ đầu giường nhà họ có một chiếc hộp tôn, trong hộp thường có ba, bốn vạn tệ làm quỹ dự phòng. Sau đó chúng tôi quay lại xem xét chiếc tủ, hộp tôn thì còn nhưng tiền bên trong thì không có lấy một xu. Thế nhưng con ma men này câu nào nói thật, câu nào nói dối cũng chẳng ai biết. Ngay cả lúc vào phòng thẩm vấn gã vẫn mơ mơ màng màng, luôn nói khoác rằng thu nhập của gã rất cao, lương mỗi năm mấy trăm ngàn gì đó.”

Trong lòng tôi chợt nảy ra một ý, hơi nhếch mép cười, cảm giác lúc này giống như nhìn thấy tia sáng lúc ban mai. Tôi nói, “Gã Triệu Huy kia bị thương đúng không?”

Tôn Vĩ gật đầu, đảo lại ảnh chụp, “Các anh xem, bả vai bên trái của gã trúng một nhát dao, nơi khác không bị thương.”

“Nếu gã đã tự biên tự diễn thì cũng có thể gây ra vết thương ở vị trí này.” Cục trưởng Vương Kiệt nói.

Đại Bảo gật đầu, “Đúng là có thể tự tạo vết thương ở chỗ đó.”

“Nhưng cũng có thể do người khác gây ra.” Tôi nói, “Phàm là những chỗ mình có thể gây thương tích thì người khác cũng có thể ra tay.”

“Ai bảo vậy?” Đại Bảo bắt đầu tranh cãi với tôi, “Tự mình cắn lưỡi sẽ gây nên vết thương hình cung hướng ra ngoài. Còn người khác cắn lưỡi của cậu sẽ tạo ra vết thương hình cung hướng vào trong. Không tin cậu thử xem, người khác phải cắn lưỡi của cậu như thế nào để hình thành được vết thương hình cung hướng ra ngoài? Cho nên vết thương do tự mình cắn lưỡi chắc chắn là độc nhất vô nhị, người khác không tạo ra được.”

Tôi thấy Đại Bảo nói điều này đúng là rất có lí, lại thấy đã cãi thì phải cãi thắng người ta, bèn quyết đoán chuyển đề tài, “Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tôi cảm thấy chúng ta phải kiểm tra lại hiện trường, khám nghiệm lại thi thể thì khả năng mới có tiến triển. Còn về công tác điều tra, tôi thấy bây giờ chúng ta cần tập trung điều tra những người thường tiếp xúc với gia đình Triệu Huy.”

“Lên đường đi!” Trần Thi Vũ đã không chần chừ thêm được nữa.

3

Khu dân cư này được xây từ đầu thập niên 90 của thế kỉ XX, cho nên trông nó còn cũ nát hơn cả tưởng tượng. Nơi làm việc của hai vợ chồng nạn nhân vốn không tệ, thu nhập cũng không thấp, bởi vậy phải ở trong khu nhà thế này cũng chỉ là nước cờ tạm thời mà thôi.

Hiện trường ở tầng ba đã bị phong tỏa bằng dây cảnh giới, trên cửa còn dán giấy niêm phong. Đồng chí cảnh sát phụ trách trông coi hiện trường giúp chúng tôi mở cửa.

Mùi máu tươi xộc vào mặt chúng tôi.

Cũng may chúng tôi đã quen làm việc trong thứ mùi như thế này, nên cũng không có gì quá khó chịu.

Vụ án xảy ra được gần hai mươi tư tiếng đồng hồ, vết máu trên mặt đất sắp đông cứng lại, tuy vậy vẫn có thể thấy sự thê thảm lúc đó.

Lúc này, vị trí của thi thể đã được nhân viên khám nghiệm hiện trường dùng phấn vẽ lại, trên hiện trường có đặt một chiếc cầu nhỏ được ghép từ những chiếc bàn đạp khám nghiệm [*] . Chúng tôi mặc trang phục khám nghiệm, bước dọc theo bàn đạp đến hiện trường trung tâm rồi đi quanh một vòng.

Quả thật, với mảng máu có diện tích lớn bao trùm thế này thì không thể tìm được vật chứng có lợi. Chúng tôi thấy những nơi quan trọng tại hiện trường trung tâm đã được nhân viên khám nghiệm dấu vết kiểm tra qua, chứng tỏ họ đã chú ý tới từng nơi hung thủ có thể chạm tới. Nhưng dựa theo lời báo cáo của họ, nếu không phải do chất nền không ổn thì cũng là vì chứng cứ đã bị nhiễm bẩn. Tóm lại, xem toàn bộ hiện trường cũng không có lấy một chứng cứ có thể trực tiếp hướng tới kẻ bị tình nghi.

Bàn đạp kéo dài đến cửa phòng ngủ chính thì hết. Dựa theo báo cáo khám nghiệm hiện trường, cũng không có căn cứ chứng minh hung thủ và nạn nhân đã đi vào phòng ngủ trong lúc vụ án phát sinh. Nhưng theo như lời khai của Triệu Huy, gã bị mất ba, bốn vạn nhân dân tệ đặt trong tủ đầu giường.

Tôi kiểm tra túi bọc giày của mình thấy không có vấn đề gì, rồi mới cùng Lâm Đào đi vào phòng ngủ chính. Chúng tôi vừa đi vừa kéo mở cửa tủ, ngăn kéo để tiến hành kiểm tra. Nơi chúng tôi tập trung kiểm tra là tủ đầu giường của nạn nhân.

Chúng tôi vừa kéo mở tủ đầu giường ra đã thấy đồ vật bên trong sắp xếp rất ngăn nắp. Quả thực trong ngăn tủ có cất một chiếc hộp tôn nhỏ, thoạt nhìn có vẻ xấu xí. Chính loại hộp trông thật tầm thường này lại là chỗ thích hợp để giấu tiền. Chúng tôi liền mở chiếc hộp tôn, thấy bên trong có sổ tiết kiệm cùng mấy món trang sức, không giống bị cướp càn quét qua. Nhưng quả thật không có lấy một xu.

“Chiếc hộp này cũng đã được xem xét rồi, trừ dấu vân tay của nạn nhân thì không còn dấu tay của ai khác.” Trưởng phòng Trương Thành Công vốn xuất thân từ nhân viên khám nghiệm dấu vết lên tiếng.

Tôi gật đầu, thuận tay đảo qua mấy thứ linh tinh nằm trong tủ. Trong những đồ vật này có một chiếc bao cao su còn nguyên. Tôi cầm lên xem thử, vỏ bao bọc giấy thiếc, vốn dĩ hẳn có hai chiếc liền nhau, khi sử dụng thì tách ra, nhưng giờ chỉ còn lại một chiếc, mép vỏ dính lại một mảnh giấy thiếc nho nhỏ của chiếc bao cao su đã bị xé đi kia. Rõ ràng chiếc bao bị xé rời không theo vạch đứt sẵn có, để lại một mảnh vỏ trên chiếc bao cao su còn lại.

Tôi cầm lên ngửi rồi lại dùng găng tay chà thử. Trong mảnh giấy bạc còn sót lại cũng có không ít dầu bôi trơn.

“Trên này có dấu vân tay không?” Tôi ném chiếc bao cao su cho Lâm Đào.

Lâm Đào bật đèn soi dấu vết, lật qua lật lại chiếc bao cao su để xem xét toàn bộ, rồi đáp, “Chắc chắn không có.”

“Có lẽ hung thủ đã đeo găng tay.” Tôi nói.

Lâm Đào giật mình hiểu ra, “Ồ! Ý anh là... đúng, đúng lắm.”

“Thứ này không có nhiều ý nghĩa.” Tôi tiếp tục, “Kiểm tra hiện trường cũng được tương đối rồi, chúng ta đi xung quanh xem tình hình thế nào.”

Khi chúng tôi ra khỏi cửa hiện trường, anh cảnh sát địa phương vội khóa cửa thật kĩ, sau đó dán lại giấy niêm phong.

Trần Thi Vũ cùng Đại Bảo lần theo cầu thang đi xuống tìm kiếm sơ bộ xung quanh tòa nhà nơi vụ án xảy ra. Còn tôi và Lâm Đào leo cầu thang lên tầng trên cùng, thấy ở đó không có đường leo lên nóc nhà, vì thế liền đi xuống.

Khi đi đến chiếu nghỉ giữa tầng ba và tầng bốn, chúng tôi phát hiện bên khoảng chiếu nghỉ rộng rãi này đặt một chiếc xe đạp cũ nát. Chiếc xe ấy nhiều năm không người động tới, lốp xe đã rách tả tơi, hòa vào đám bụi bặm trên mặt đất, toàn bộ chiếc xe bị mạng nhện và bụi phủ dày.

Tôi ngồi xổm xuống cạnh chiếc xe, quan sát nó thật kĩ, rồi chỉ vào yên xe, hỏi Lâm Đào, “Cậu xem ở bên yên xe có vấn đề gì không?”

Lâm Đào híp mắt nhìn, “Có dấu vết cọ xát còn mới, nhưng cũng không có giá trị giám định.”

“Vậy là đủ rồi, đến phòng giải phẫu thôi!” Lúc này tuy rằng tôi còn chưa liệu chắc chắn được, nhưng đã có phán đoán cơ bản đối với việc xác định tính chất vụ án. Tôi vừa tràn đầy tự tin, vừa tràn đầy kì vọng, vội chào hỏi mọi người rồi lái xe tới phòng giải phẫu khám nghiệm pháp y học thuộc Cục Cảnh sát Thành phố Thanh Hương.

Thi thể được đưa từ ngăn lạnh ra, đặt nằm trên hai bàn mổ trong phòng giải phẫu pháp y. Hai thi thể do bị mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt khác thường.

Nguyên nhân tử vong và các tổn thương của hai nạn nhân đều không phức tạp, chỉ cần nhìn bên ngoài là có thể thấy rõ ràng, hơn nữa trong lần giải phẫu đầu tiên cũng đã có ảnh chụp và video ghi lại rất kĩ càng. Cho nên chúng tôi không cần mở khoang ngực bụng của nạn nhân ra nữa.

Suy cho cùng, giải phẫu thi thể trẻ nhỏ cũng là một việc làm trái tim chấn động đau thương.

Tôi bèn đi đến bên cạnh thi thể của Vu Manh Hiên, nhìn kĩ vết thương trên cổ cô ấy. Tuy bên cạnh vết thương có những đường rách rất nhỏ, nhưng nhát dao chí mạng vừa chuẩn xác lại vừa tàn độc, cứa thẳng đến xương cổ, cướp đi mạng sống chỉ bằng một nhát.

Mà mấy vết thương do uy hiếp trên ngực Vu Manh Hiên không khỏi khiến tôi nhớ đến vụ thảm án giết cả nhà xảy ra vào mấy năm trước [*]