← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ BA XÁC ƯỚP THAN BÙN

XÁC ƯỚP THAN BÙN

Cực thiện hoặc cực ác,

chỉ cách nhau một ý niệm.

- Kanae Minato -

1

“Sao lại không gọi được chứ?” Tôi tựa lưng vào góc ghế sau, một tay cầm tờ giấy có ghi địa chỉ cùng số điện thoại, một tay cầm điện thoại di động. Gần như cứ cách năm phút là tôi lại gọi một cuộc, nhưng điện thoại của đối phương vẫn chỉ có một tín hiệu: máy bận.

“Không phải nấu cháo điện thoại là đặc sản của phụ nữ à?” Đại Bảo nói, “Nguyễn Bưu, cái tên này vừa nhìn là đã thấy đàn ông rồi. Nếu không phải buôn dưa lê thì sao máy vẫn bận thế?”

“Hay là chúng ta cứ trực tiếp lái xe đến địa chỉ ghi trên tờ giấy?” Hàn Lượng thấy xe sắp rời khỏi đường cao tốc liền hỏi ý kiến của tôi.

“Cao ốc Huệ Phong nằm ở đâu nhỉ?” Tôi hỏi.

“Để tôi tra Baidu.” Đại Bảo lấy di động ra chuẩn bị lên mạng tìm kiếm, “Tôi vừa mua smartphone, ha ha, không khác gì máy tính luôn!”

“Là một tòa nhà văn phòng nằm cạnh Buynow chứ gì?” Hàn Lượng nói ngay trước khi Đại Bảo mở app Baidu.

“Được rồi, cậu không chỉ là Baidu sống”, Đại Bảo hậm hực cất điện thoại di động, “mà còn là GPS sống nữa.”

“Đừng cất, địa chỉ phòng 1302, tầng 13, nhà B, cao ốc Huệ Phong, đây có lẽ là công ty gì đó nhỉ?” Tôi cười, “Chuyện này cậu có thể tra Baidu, dù sao Hàn Lượng cũng không thể biết cặn kẽ đến vậy.”

Hàn Lượng cầm tay lái nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Đại Bảo lại hứng chí, cầm điện thoại di động lên tra.

“Hừm, là Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công trình nhà ở Dân Chi Lạc.” Đại Bảo nói, “Chắc là công ty chuyên thiết kế trang trí, sao lại dùng lắm thuật ngữ mới thế chứ.”

“Vậy bây giờ tôi lái thẳng đến cao ốc Huệ Phong à?” Hàn Lượng hỏi lại một lần nữa.

Tôi gật đầu, “Trước hết để tôi gọi điện cho 114 hỏi xem sao, biết đâu lại có thể tìm thấy số điện thoại văn phòng của Nguyễn Bưu cũng nên.”

Tôi ôm một bụng tràn đầy niềm tin đi gọi điện, nhưng người trực tổng đài 114 cho biết điện thoại cố định của công ty này đã bị xóa bỏ. Tôi kinh ngạc không nói nên lời, một công ty còn đang hoạt động bình thường, dù có đổi địa chỉ, đổi số điện thoại cũng sẽ không bị xóa số trên tổng đài 114. Chẳng lẽ công ty này đã giải thể?

Cục trưởng Vương Kiệt nhất định là tra được Nguyễn Bưu có liên lạc với Đỗ Châu, sau đó thông qua mạng nội bộ tìm ra địa chỉ và số điện thoại. Mạng nội bộ lưu trữ địa chỉ và số điện thoại nhưng chưa kịp cập nhật nên thông tin không hẳn là chính xác. Vậy bây giờ chúng tôi phải làm thế nào để tìm ra người tên Nguyễn Bưu này đây?

“Chúng ta sắp tới rồi.” Hàn Lượng nói, “Tìm thử địa chỉ này đi, có khi lại không phức tạp như mình tưởng tượng thì sao?”

“Cậu lại phóng quá tốc độ đúng không?” Tôi nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, “Nhanh như vậy chắc chắn là vượt quá tốc độ cho phép! Cậu không sợ bị phạt hả? Chỉ cần xe phạm luật thì người đi công tác cũng phải chịu phạt.”

“Phạt thì cứ phạt.” Hàn Lượng nói, “Chẳng phải vì nóng lòng nên mới phóng nhanh hay sao?”

Đang lúc nói chuyện thì chúng tôi dừng xe lại, mang một lòng thấp thỏm lo âu đi thang máy lên tầng 13 tòa nhà Huệ Phong. Phòng 1302 này giống một công ty trang trí ở chỗ nào? Đi vào văn phòng thấy toàn là hàng xa xỉ. Đây là một cửa hàng lớn chuyên bán đồ cao cấp nước ngoài thì đúng hơn.

Một cô gái béo tốt nửa nằm nửa ngồi, lười biếng tựa vào một chiếc ghế bành, híp mắt nhìn mấy người chúng tôi nối đuôi nhau tiến vào văn phòng.

“Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi thăm quý cô đây vài điều, không biết chủ cũ của địa chỉ này giờ chuyển đi đâu rồi?” Tôi lấy thẻ công tác ra, muốn tìm hiểu một vài thông tin.

Cô gái nâng tầm mắt liếc Lâm Đào, “Anh cũng là cảnh sát à?”

Lâm Đào phản cảm quay đầu sang chỗ khác, không trả lời.

“Anh đẹp trai kết bạn WeChat với em đi, rồi em mới cho anh biết chủ cũ chuyển đi đâu.” Cô gái mập tỏ vẻ háo sắc, nhất quyết không tha.

Tôi dùng ánh mắt xin ý kiến để nhìn Lâm Đào, ý là: Vì tìm người, cậu hi sinh một chút cũng không sao chứ? Lâm Đào bèn hung tợn trừng mắt với tôi, ý nói: Đồ khốn, vì điều tra mà anh dám bắt anh em bán sắc?

Đại Bảo nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, như nhà quê lên phố, “Ây da, chỗ này còn bán túi xách, bán đồng hồ, tại sao không thuê cửa hàng mặt đường mà bán. Ây ây ây, chiếc đồng hồ này thật cá tính! Bên trong còn có mấy viên kim cương, còn có thể di chuyển, xịn thật.”

Đại Bảo cầm đồng hồ lắc qua lắc lại.

“Đồng chí cảnh sát này.” Cô gái mập chỉ vào Đại Bảo, “Anh mà làm hỏng cái đồng hồ này thì tiền lương của anh cũng chẳng đền nổi đâu!”

Nói xong, cô lại quay ra cười với Lâm Đào, “Kết bạn WeChat chứ? Không thì thôi!”

Tôi chậc lưỡi, ý bảo Lâm Đào tranh thủ thời gian. Cậu ấy không cam tâm nhưng vẫn viết xuống tờ giấy trên quầy hàng một dãy số, “Được rồi, nói cho tôi biết đi.”

Đại Bảo mặt coi thường, cầm đồng hồ hỏi Hàn Lượng, “Một chiếc đồng hồ này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?”

Hàn Lượng đang lướt Weibo, nghe Đại Bảo hỏi như vậy liền ngẩng lên nhìn qua rồi đáp, “Chopard tầm hai mấy vạn tệ.”

Đại Bảo hoảng sợ, tay bưng đồng hồ như dâng hương, nâng qua cả đỉnh đầu, từ từ trả về chỗ cũ.

Cô gái mập chậm rãi ngồi dậy, trông giống y như một con lười, cầm điện thoại kết bạn WeChat với Lâm Đào, còn gửi hẳn một trái tim thật lớn, khiến tôi nhìn thấy mà lợm cả giọng.

“Nguyễn Bưu đúng không?” Cô gái nói thẳng ra cái tên của người chúng tôi muốn tìm, xem ra vẫn có hi vọng, “Tôi không quen biết gì hắn, hắn bán văn phòng cho tôi, nói là công ty của mình bị công ty gì đó sáp nhập, đổi chỗ.”

“Công ty kia tên là gì?” Tôi hỏi thêm.

“Tôi không nhớ.” Cô gái mập bắn cho Lâm Đào một cái nhìn quyến rũ, thịt mỡ trên mặt cũng rung lên theo.

Lâm Đào có cảm giác bị lừa, mặt đỏ lên muốn cãi nhau với cô ta nhưng bị Hàn Lượng bắt lại, lôi ra văn phòng.

“Sao thế?” Tôi thấy Hàn Lượng bảo chúng tôi nhanh chóng rời đi.

“Tôi nhớ ra rồi, công ty Dân Chi Lạc này đã bị công ty thiết kế trang trí lớn nhất tại Long Phiên - Long Đằng thâu tóm.” Hàn Lượng nói.

“Trời đất, cậu biết cả chuyện này ư?” Đại Bảo lại ngạc nhiên.

“Lần trước tôi xem báo, hình như là có thấy một thông tin như vậy.” Hàn Lượng đáp.

“Ngay cả tờ quảng cáo kẹp giữa trang báo mà cậu cũng xem hết à?” Tôi nói, “Sao cậu không nói sớm? Hại Lâm Đào phải bán rẻ nhan sắc.”

“Tôi có để vào đầu đâu. Lúc nãy chỉ cảm thấy cái tên Dân Chi Lạc nghe tương đối quen tai lại buồn cười, nghe cô béo kia nói chuyện tôi mới nhớ mình từng thấy cái tin trên báo như vậy.” Hàn Lượng xòe hai tay tỏ vẻ xin lỗi Lâm Đào.

Lâm Đào nói, “Nhớ được đến thế cũng trâu bò lắm rồi.”

“Đi, đến công ty Long Đằng một chuyến.” Tôi quyết.

Không hổ là công ty lớn, không cần chúng tôi lắm miệng phí lời, Lâm Đào cũng không cần bán sắc, lễ tân công ty liền giúp chúng tôi tìm thấy người tên Nguyễn Bưu được viết trên mảnh giấy này.

Nguyễn Bưu [*] không hề giống với tên của anh ta, trông rất hào hoa phong nhã, khiêm tốn nhã nhặn, mặc com lê phẳng phiu đứng trước mặt chúng tôi, hai tay đưa một tấm danh thiếp.

“Thật ngại quá, tôi đổi số điện thoại, ban đầu vốn là số điện thoại của công ty, vì số cũng khá đẹp nên giữ lại mang tới công ty mới, hiện nay bộ phận mở rộng kinh doanh đang sử dụng.” Nguyễn Bưu lễ phép nói.

Tôi có biết đến “bộ phận mở rộng kinh doanh” này, chính là mỗi ngày cầm một đống số điện thoại không biết kiếm ở đâu ra, lần lượt gọi cho từng số để đẩy mạnh tiêu thụ sửa sang nội thất, lắp đặt thiết bị. Đây là lí do tại sao mỗi lần tôi gọi điện đều thấy máy bận. Xem ra bất kể công ty thiết kế lớn hay nhỏ thì phương thức làm việc của bộ phận mở rộng kinh doanh đều như nhau.

“Tổng giám đốc kinh doanh chi nhánh.” Tôi cười, “Chúng tôi không dông dài nữa, chỉ muốn hỏi anh một chút, anh có biết Đỗ Châu không?”

“Đỗ Châu?” Nguyễn Bưu ngồi đối diện chúng tôi, nhấp một ngụm cà phê, ra vẻ suy nghĩ.

Không ổn rồi, xem ra họ không quá quen biết, lòng tôi liền chùng xuống.

“À, có phải ở Công ty Máy nước nóng Thanh Hương không?” Trông Nguyễn Bưu có vẻ nghĩ ra không ít manh mối.

Tôi liếc Đại Bảo, Đại Bảo gật đầu.

“Ngày 28 tháng 2, anh cùng anh ta có liên hệ với nhau phải không?” Tôi hỏi.

Nguyễn Bưu lấy điện thoại di động ra xem thời khóa biểu mỗi ngày, vỗ đầu một cái, “A, tôi nhớ ra rồi. Đúng là có chuyện như vậy. Công ty Máy nước nóng Thanh Hương vẫn muốn bàn chiến lược hợp tác với công ty chúng tôi. Tôi phụ trách chi nhánh địa phương mà, sửa sang nhà cửa thì phải lắp đặt thiết bị gia dụng, đồ gỗ trong nhà, hệ thống sưởi hơi, nồi hơi... Những lúc ấy chúng tôi sẽ tiến hành hợp tác với một số công ty đồ gia dụng, đồ gỗ, máy nước nóng. Do số lượng kinh doanh của chúng tôi lớn nhất tỉnh cho nên Công ty Máy nước nóng Thanh Hương muốn chúng tôi chào hàng hệ thống sưởi hơi của họ cho các khách hàng của chúng tôi.”

“Đỗ Châu là quản lí ở phòng tiêu thụ sản phẩm, cho nên anh ta hi vọng có thể gặp anh nói chuyện đúng không?” Đại Bảo hỏi.

Nguyễn Bưu gật đầu, “Hôm đó chúng tôi đã hẹn xong thời gian gặp mặt, nhưng sau đó lúc anh ta ngồi xe khách tới đường cao tốc thì bị kẹt xe, làm lỡ hẹn. Nếu tôi nhớ không lầm, tầm 4 giờ 30 chiều anh ta mới tới Long Phiên rồi gọi điện cho tôi. Khi ấy tôi đang có hẹn với một khách hàng nên bảo anh ta trước hết cứ ở lại Long Phiên đã, sáng hôm sau tôi sẽ điện thoại hẹn gặp anh ta.”

“Vậy các anh có gặp nhau không?” Tôi vội vã hỏi.

“Không.” Nguyễn Bưu lắc đầu, “Ngày hôm sau tôi gọi tới số di động của anh ta, nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi lại nhiều lần mà vẫn như vậy.”

Đại Bảo gật đầu, “Ngày hôm sau, Dung Dung, à không, Khúc Tiểu Dung gọi điện cho anh ta nhưng cũng không thể gọi được. Đến bây giờ vẫn thế.”

Nguyễn Bưu cẩn trọng hỏi chúng tôi, “Anh ta... có phải đã phạm phải chuyện gì hay không? Tôi quả thật không quen biết anh ta, mặt còn chưa từng gặp, chỉ mới gọi điện cho nhau vài lần mà thôi.”

“Không phải, anh cứ yên tâm.” Tôi cười vỗ vai Nguyễn Bưu, “Nếu anh ta liên lạc với anh thì phiền anh liên hệ ngay với chúng tôi, cảm ơn nhiều!”

Đại Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định, “Lúc anh ta gọi cho anh, hai người chỉ đơn giản nói với nhau vài câu thôi sao? Không cho anh biết anh ta đang ở chỗ nào hoặc chuẩn bị đi đâu ư?”

Nguyễn Bưu nhíu mày suy nghĩ rồi đáp, “Thực sự tôi không biết anh ta ở đâu, anh ta không nói với tôi là đang ở nơi nào, lại không cho tôi biết là định đi đâu. Dù sao chúng tôi cũng không quen biết. Anh xem, cuộc gọi còn lưu ở đây, anh ta gọi cho tôi lúc 4 giờ 35 phút.”

Nguyễn Bưu lấy điện thoại di động ra cho tôi xem.

“Phía đầu máy bên kia có tiếng động gì không?” Tôi cũng ôm một tia hi vọng.

“Rất ồn ào, còn có tiếng xe cứu hỏa.”

Không ngờ tôi vừa hỏi lại hỏi ngay ra manh mối, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

“Xe cứu hỏa xuất phát luôn được yêu cầu phải có mặt tại hiện trường trong vòng năm phút.” Tôi nói với Lông Vũ, “Bạn học cùng khóa với cô không phải đang làm ở Đội Phòng cháy sao? Cô xem có thể nhờ họ tra thử hôm đó từ 4 giờ 30 phút đến 4 giờ 35 phút có nhận tin báo cháy nào không?”

Lông Vũ gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại.

“Các anh đây là...” Nguyễn Bưu thấy chúng tôi như thế thì nhất quyết không buông, vẫn còn chút lo lắng.

Tôi cười ôn hòa, “Không có chuyện gì! Anh vừa giúp chúng tôi một việc lớn!”

Trong phòng làm việc của tổ khám nghiệm, tôi trải tấm bản đồ Long Phiên ra bàn rồi đánh dấu lên đó.

“Trong thời gian ngắn thế mà lại có hai điểm cháy.” Đại Bảo nói, “Còn cách xa nhau như vậy, rốt cuộc đâu mới là chỗ của Đỗ Châu?”

Tôi ngước mắt nhìn Đại Bảo, cười, “Đây căn bản cũng không phải là vấn đề, tôi đang suy nghĩ xem anh ta ở khách sạn nào.”

“Cậu biết anh ta ở chỗ nào trong hai khu vực này ư?” Đại Bảo kinh ngạc hỏi.

“Chỉ có anh là không biết thôi!” Lâm Đào cười, “Là một người từ nơi khác đến Long Phiên vì công việc, chắc chắn vừa xuống xe chưa lâu đã gọi điện liên lạc ngay. Anh xem, điểm cháy này cách cửa sau của bến xe không xa, cho nên có thể khẳng định chính là khu vực này.”

“Đúng vậy!” Đại Bảo vỗ đầu một cái.

“Trung đội Phòng cháy chữa cháy ở chỗ này, địa điểm cháy là ở đây, cho nên con đường này tất nhiên sẽ là lối đi mà đội chữa cháy lựa chọn.” Tôi dùng bút đỏ đánh dấu một con đường trên bản đồ, “Chứng tỏ lúc Đỗ Châu gọi điện thoại cũng là lúc vừa có mặt trên con đường này. Quanh đường toàn là những người buôn bán nhỏ, xe nhiều người nhiều, vì thế mà tương đối ồn ào. Cũng vì sự ồn ào ấy mà chúng ta có thể loại trừ tin báo cháy ở khu vực khác.”

“Tiếc là quanh đường này có rất nhiều khách sạn.” Hàn Lượng nói, “Dù sao cũng do nằm sát bến xe mà, chuyện này khiến cho chúng ta gặp không ít phiền toái trong việc tìm kiếm. Không biết anh ta sẽ ở nơi nào.”

“Đỗ Châu là người tương đối rộng rãi, tiền cũng tiêu xài như nước.” Đại Bảo nói, “Tôi quen biết anh ta mấy chục năm, anh ta vẫn luôn như vậy, ăn ở tiêu dùng đều không bạc đãi chính mình. Tôi nghĩ, Khúc Tiểu Dung cũng vì tính cách ấy mà có thể...”

“Manh mối này rất trọng yếu.” Tôi ngắt lời Đại Bảo, cho cậu đỡ khó xử, “Nếu anh ta có cái tính vậy thì sẽ không ở khách sạn nhỏ đâu. Lúc trước tôi cũng lo anh ta ở mấy nhà nghỉ không cần đăng kí chứng minh thư cũng cho người ta thuê phòng, vậy thì không dễ tìm rồi. Chỉ cần có thể chắc chắn rằng Đỗ Châu ở khách sạn nghiêm chỉnh đàng hoàng thì chúng ta cũng sẽ tìm thấy tung tích anh ta, hơn nữa phạm vi tìm kiếm cũng được thu hẹp lại.”

“Đáng tiếc chúng ta không có quyền hạn tra cứu hệ thống quản lí khách sạn, không thì cứ trực tiếp lên mạng tra là ra anh ta ở đâu ngay.” Lông Vũ nhìn màn hình, trên đó hiện dòng chữ “Mã số của bạn không đủ quyền hạn.”

“Dù sao cũng là chuyện cá nhân.” Tôi nói, “Cảnh sát không lập án thì chúng ta cũng không thể xin quyền tra cứu.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Đại Bảo hơi sốt ruột.

“Còn có thể làm sao?” Tôi nhìn thử thời tiết bên ngoài, thấy trời âm u, nói tiếp, “Tranh thủ thời gian đi, chúng ta chia nhau đi tìm, lân lượt kiểm tra từng khách sạn một.”

Chúng tôi rời khỏi văn phòng, thấy xe cảnh sát đã chờ sẵn dưới lầu, Hàn Lượng ngồi ở ghế lái nghịch điện thoại. Tôi mở cửa xe ngồi xuống, Hàn Lượng ngồi bên cạnh như bị dọa cho phát hoảng, cuống cuồng giấu vội điện thoại vào trong lòng.

“Chờ đã, chờ đã.” Tôi giật lấy điện thoại di động của Hàn Lượng, phát hiện trên màn hình đen trắng đang có một chú rắn tha mồi chạy quanh, “Điện thoại di động kiểu gì đây hả? Cậu lại còn chơi trò chơi cổ lỗ sĩ như vậy nữa?”

“Ôi chao ơi, cậu có lầm hay không vậy? Nokia 8310?” Đại Bảo nói, “Đây là điện thoại di động từ mười mấy năm trước rồi, cậu mới vượt thời gian đến đây à?”

“Giờ điện thoại cảm ứng thông minh đã thông dụng lắm rồi đó.” Lâm Đào nghĩ ngợi rồi hỏi, “iPhone 5S của cậu đâu rồi?”

“Tôi... chuyện này... Các anh đúng là vô vị.” Hàn Lượng cướp lại chiếc điện thoại Nokia, cẩn thận giấu vào lòng, “So với cái đồng hồ Chopard kia, các anh mà làm hỏng cái điện thoại này của tôi mới là không đền nổi đó!”

“Thì đúng rồi, hàng ngừng sản xuất mười năm nay, kiếm đâu ra mà đền cho cậu?” Đại Bảo cười cợt.

“Cậu có bí mật nhỏ gì đây?” Tôi gí sát vào mặt Hàn Lượng, cười đểu nhìn cậu ta chòng chọc.

“Xì, ai... ai mà không có bí mật cơ chứ? Được rồi được rồi, đi thôi, đi đâu nhỉ?” Mặt Hàn Lượng đỏ lựng, vội vàng đổi chủ đề.

Cậu Hàn Lượng này phong lưu lãng tử, có bao giờ biết đỏ mặt là gì? Điều này lại khiến cho tôi vô cùng hiếu kì, muốn truy hỏi đến cùng. Thế nhưng nhìn Hàn Lượng có vẻ không hề có ý để lộ cho chúng tôi biết bí mật này, tôi cũng sẽ không hỏi sâu thêm nữa, nói, “Dãy khách sạn phía sau bến xe, chúng ta chia nhau đi tìm tung tích Đỗ Châu.”

Trời bắt đầu thả cơn mưa nhỏ tí tách, chúng tôi mặc áo mưa cảnh dụng, chia thành ba tổ, đi dọc theo con đường được đánh dấu bằng bút đỏ, theo ba hướng khác nhau, lần tìm dấu vết cư trú của Đỗ Châu.

Vì Lâm Đào đẹp trai nên dễ lừa gạt mấy cô lễ tân khách sạn, bởi vậy một mình cậu ta một tổ, tập trung tìm tại các khách sạn ở ngã ba đường lớn. Lẽ ra lượng công việc của Lâm Đào là lớn nhất, nhưng không ngờ người đẹp trai làm việc cũng thoải mái, cậu ta lại là người hoàn thành nhiệm vụ và quay về điểm tập hợp sớm nhất.

Tuy rằng ba tổ chúng tôi đều hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tất cả cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Cả ba tổ đều không tra ra được dù là một chút tin tức của Đỗ Châu. Nói cách khác, đêm 28 tháng 2, Đỗ Châu không ở lại khách sạn trong khu vực này.

“Rốt cuộc là như thế nào đây?” Đại Bảo uể oải, “Hay là ở gần điểm cháy còn lại? Liệu có phải sau khi gọi điện thoại xong thì anh ta trực tiếp bắt xe đi đến khu vực khác?”

“Không thể loại trừ những khả năng này.” Tôi nói, “Suy đoán của chúng ta đều là xây dựng dựa trên môn thống kê, chỉ là suy ra khả năng lớn mà thôi, cho nên hoàn toàn có thể nằm ngoài suy đoán của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể làm đến như vậy. Long Phiên lớn đến thế, chúng ta không thể đi kiểm tra tất cả các khách sạn được.”

“Có khi anh ta căn bản không ở lại đây thì sao?” Lâm Đào lau mồ hôi trên trán, soi vào kính xe để sửa sang lại tóc tai.

“Làm thế nào bây giờ?” Hàn Lượng mở máy, hỏi.

“Tôi ở lại văn phòng.” Đại Bảo tỏ vẻ xấu hổ, “Khúc Tiểu Dung ở nhà tôi, tôi không có chỗ ở.”

“Không, dù phải ngủ sofa cũng phải về nhà.” Tôi cười, “Cậu nói chuyện với Khúc Tiểu Dung, xem Đỗ Châu có thể có bạn bè, bạn học nào ở Long Phiên không. Chị Bảo tiếp nhận được Khúc Tiểu Dung, cậu dựa vào cái gì mà không thể làm thế?”

Đại Bảo lau mồ hôi lạnh, “Đừng, cậu đừng bắt ép tôi. Đến tối tôi tự biết gọi điện về nhà hỏi cô ấy mấy vấn đề này. Dù sao tôi cũng không muốn gặp lại cô ấy.”

“Không muốn nhìn thấy, chứng tỏ trong lòng anh vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn.” Hàn Lượng thở dài.

Động cơ xe gầm lên, chạy về phía Sở Cảnh sát.

2

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đến văn phòng đã nhìn thấy Đại Bảo đang ngái ngủ, tay cầm bàn chải khăn mặt từ phòng vệ sinh đi ra.

“Cậu thực sự không về nhà sao?” Tôi hỏi.

“Về thế nào được?” Đại Bảo nói, “Nhà tôi nhỏ, không chứa nổi ba người.”

“Thế đến lúc con cậu sinh ra thì phải làm sao hả?” Tôi cười.

“Con tôi có thể chen chúc cùng hai chúng tôi.” Đại Bảo đáp, “Khúc Tiểu Dung làm sao được chứ?”

“Ây dô, cậu lại còn muốn có chuyện hay thế cơ à?” Tôi cợt nhả.

Đại Bảo trưng ra vẻ mặt vô tội, “Cậu đừng có vu khống cho tôi! À, đúng rồi, hôm qua tôi có hỏi. Khúc Tiểu Dung nói đây là lần đầu tiên Đỗ Châu tới Long Phiên. Hơn nữa ở Long Phiên ngoài tôi ra thì không quen biết ai khác.”

“Có phải cậu làm hại anh ta không đấy?” Tôi cười ha ha, “Nếu chưa quen cuộc sống nơi đây thì anh ta cũng sẽ không đón xe lung tung đi chỗ khác, vì Nguyễn Bưu cũng chưa nói cho anh ta biết địa chỉ công ty. Xem ra có thể chúng ta đã bỏ sót chuyện gì đó. Không sao cả, bạn học của Lông Vũ rất đông, tôi bảo cô ấy nhờ bạn học tìm manh mối xung quanh con đường kia vậy.”

Dứt lời, tôi lại lấy bản đồ ra, cúi đầu xem thật kĩ.

“Đúng vậy, Lông Vũ quan hệ rất rộng.” Đại Bảo nói, “Nhưng cũng lí giải được thôi. Trường Đại học Cảnh sát gần như toàn là sinh viên nam, sinh viên nữ ở đây chính là ngọc quý! Huống chi Lông Vũ nhà chúng ta lại có nhan sắc nữa.”

“Tôi không hài lòng với đánh giá này đâu nhé, anh Bảo.” Trần Thi Vũ đi vào văn phòng, đặt túi lên bàn, “Muốn tôi kêu gọi bạn bè đi tìm manh mối sao?”

Tôi gật đầu, đáp, “Tôi vẫn muốn tìm ở khu vực xung quanh đường Hoài Nam. Tôi vừa xem thử, tuy trên đường Hoài Nam có bến xe, có nhiều nhà buôn bán nhưng đi theo ngã rẽ ra năm trăm mét thì lại là nơi ít người qua lại. Đầu đường còn lại cũng chỉ là một khu dân cư nhỏ. Những nơi này đều tương đối yên tĩnh, tôi cảm thấy đây là những chỗ tìm kiếm trọng điểm.”

“Đúng vậy đúng vậy, Đỗ Châu bỏ đi sau khi cãi nhau với Khúc Tiểu Dung, trên đường đi lại gặp cảnh kẹt xe, đến muộn cũng không kịp gặp mặt đối tác.” Đại Bảo nói, “Ai rơi vào tình cảnh ấy tâm tình chẳng tệ đi? Nếu anh ta muốn tản bộ gì đó, có khi lại đến chỗ không người. Sau đó, sau đó...”

Đại Bảo không đành lòng nói tiếp.

“Được rồi, để tôi lo.” Trần Thi Vũ ngắt lời Đại Bảo.

Tới tận gần trưa, Trần Thi Vũ vẫn đang gọi điện thoại. Đại Bảo thấy Trần Thi Vũ hỗ trợ hết lòng hết sức như vậy thì cảm động vô cùng. Nhưng đến giữa trưa mà vẫn chưa có bất cứ tin tức nào hồi đáp.

Đầu giờ chiều, vừa vào giờ làm việc là Trần Thi Vũ lại tiếp tục bắt đầu gọi điện thoại nhờ một nhóm bạn học khác hỗ trợ tra tìm manh mối, tôi thì lên hệ thống mạng của cảnh sát để tra bản đồ hệ thống theo dõi ở thành phố Long Phiên.

Thật đáng tiếc, ngoại trừ đại lộ gần bến xe, ở đây không hề có camera giám sát. Nói cách khác, một khi Đỗ Châu rẽ sang đường nhánh thì sẽ rời khỏi phạm vi theo dõi. Nếu như vậy, chúng tôi cũng không cần hao tâm tổn trí đi nhờ người khác dùng quan hệ để tra tìm nữa.

Lâm Đào đột nhiên đẩy cửa phòng làm việc ra, “Lão Tần, anh lại tắt chuông điện thoại đúng không? Thầy tìm không thấy anh, sắp nổi giận rồi đó.”

Tôi cuống quít lấy điện thoại di động ra, quả thực có ba cuộc gọi nhỡ của thầy. Vì không muốn làm phiền Trần Thi Vũ khi cô liên lạc với các bạn học nên từ sáng đến giờ tôi đế chế độ im lặng, sau đó quên bật chuông trở lại.

Với bác sĩ pháp y luôn phải ra khám nghiệm hiện trường bất cứ lúc nào mà nói, điện thoại di động tắt hoặc không bắt máy là việc rất không nên.

“Cũng may thầy gọi được cho tôi. Có thi thể. Trong công viên ngập nước.” Lâm Đào thở hổn hển mấy hơi, nói, “Thầy bảo chúng ta đi xem.”

“Hàn Lượng có tới không?” Tôi hỏi, “Chẳng phải đó là chuyện lần trước bạn gái cũ của cậu ấy nói sao!”

“Đến rồi, đang ở dưới lầu.” Lâm Đào đáp, “Tôi thấy chắc là có xác chết chôn trong công viên ngập nước!”

Suốt dọc đường đi, mọi người sôi nổi thảo luận, trong vùng đầm lầy có rất nhiều dạng thi thể khác nhau. Chỉ có Hàn Lượng im lặng lái xe, không nói tiếng nào. Chắc cậu ta thấp thỏm không yên, sợ cô bạn gái cũ có mặt tại hiện trường. Nhưng thói đời càng sợ bao nhiêu thì càng gặp nhiều bấy nhiêu.

Xe đi đến lối rẽ ở góc Đông Bắc công viên ngập nước thì không đi tiếp được nữa. Chúng tôi đành xách hộp dụng cụ khám nghiệm, đi bộ về phía cái đầm lầy kia. Ở phía xa, chúng tôi thấy rất nhiều cảnh sát, họ quây kín đầm lầy đến nỗi con kiến cũng chui không lọt. Thế nhưng ở đây chỉ có một con đường nhỏ dẫn đến bên cái đầm đó, do lâu năm ít khi được tu sửa, cây bụi tràn khắp lối đi. Chúng tôi phải tốn nhiều công sức mới có thể tới nơi.

“Ôi trời đất ơi, đây là chỗ quái quỷ nào vậy?” Hàn Lượng thấy bạn gái cũ đến kéo mình, bèn đẩy tay cô nàng ra, “Em cũng to gan thật đấy nhỉ, rảnh rỗi không có việc gì hay sao mà đến chỗ quỷ quái này?”

Cô bạn gái cũ đỏ mặt, tỏ vẻ muốn giải thích.

Hàn Lượng phất tay, “Không cần giải thích với anh, chuyện này không quan hệ gì đến anh cả.”

“Không có mùi gì hết.” Đại Bảo hít mũi một cái.

Ban đầu tôi còn tưởng bệnh viêm mũi của mình lại tái phát, nhưng xem ra chó nghiệp vụ hình người như Đại Bảo còn không ngửi thấy mùi khác thường thì không phải khứu giác của tôi có vấn đề. Nếu không phải cô bạn gái cũ này đặc biệt mẫn cảm với mùi của thi thể thì cũng là mèo mù vớ cá rán mà thôi.

“Cô Dư đây tới báo án, nói là ngửi thấy mùi hôi thối ở trong công viên này.” Cảnh sát khu vực nói, “Chúng tôi tới đây xem xét, không ngửi thấy mùi thối gì cả. Nhưng đã có công dân báo án thì chúng tôi cũng sắp xếp người, sáng sớm hôm nay mặc trang phục cao su, cầm dụng cụ xuống đầm lầy tra tìm thử. Thật không ngờ lại thấy thi thể.”

“Thi thể ở đâu?” Tôi hỏi.

Anh cảnh sát đáp, “Lúc ấy đồng chí xuống vớt đã nhìn thấy một ngón chân, cũng không dám làm gì khác, liền báo cho Cục Cảnh sát Thành phố, sau đó Cục mời các anh tới.”

Tôi gật đầu, mặc trang phục khám nghiệm vào, rồi đi theo lối đi do bên giám định dấu vết dựng lên, từng bước từng bước tiếp cận đầm lầy, tới bên đầm thì dừng lại.

Trong vùng đầm lầy, mọi người đang bận rộn đến khí thế ngất trời.

Một số nhân viên giám định dấu vết trong đó có Trình Tử Nghiên đang quây xung quanh đầm lầy, tiến hành tìm kiếm vết tích. Tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi, một cô gái trông hiền dịu như Trình Tử Nghiên mà lại sục chân xuống đầm lầy bẩn thỉu thì có cảm giác như thế nào.

Phía trong đầm, vài bác sĩ pháp y và cảnh sát mặc bộ quần áo liền bằng cao su thường thấy của người đánh cá, đang tiến hành dọn dẹp một đống bùn đất. Nếu tôi đoán không lầm thì dưới đống bùn này hẳn là có một cái xác.

Nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản. Sau khi nhóm pháp y dọn hết đám bùn đất trên bề mặt đi rồi, thấy xuất hiện một đống đá được sắp xếp gọn gàng. Kế tiếp, nhóm pháp y lại nhặt hết đá đi, dưới lớp đá là một tấm gỗ, nâng tấm gỗ đi rồi mới thấy một đống gì đó đen thùi lùi, thứ này không cần phải nói nhiều, chính là thi thể.

Có thể thấy đây chắc chắn không phải một thi thể chết vì vô tình rơi xuống đầm lầy, mà là một cái xác bị kẻ khác cẩn thận vùi lấp. Vì không cho thi thể nổi lên mặt nước mà xử lí đâu ra đấy. 90% là án mạng rồi, tôi nghĩ thầm trong lòng.

“Cái đầm lầy này được khai phá thành một phần của công viên ngập nước từ lúc nào?” Tôi quay lại hỏi nhân viên quản lí công viên đứng bên cạnh.

“Hẳn là năm 2001. Năm đó khi chúng tôi xây dựng công viên ngập nước đã tiến hành thanh lọc và khai phá đầm lầy này.” Nhân viên quản lí đáp, “Nhưng công viên chẳng mang lại bao nhiêu hiệu quả lợi ích, chỗ này lại nằm trong góc, cho nên cũng không ai đến, cứ vậy bị bỏ mặc thôi.”

“Lối đi đến đây vẫn như vậy từ trước đến giờ phải không?” Tôi hỏi.

“Đúng thế.” Nhân viên quản lí nói, “Nơi đây có khá nhiều lối rẽ, chúng tôi không muốn mọi người đi vào từ lối rẽ này, vậy nên xung quanh con đường cũng chẳng được tu sửa.”

Tôi gật đầu như đã hiểu ra.

“Trời đất, cái này có phải là thi thể hay không vậy? Sao lại mềm thế?” Mấy bác sĩ pháp y kéo thi thể lên bờ, bác sĩ Hàn lay chuyển thử cánh tay của người chết, dường như nó có thể gập lên bất cứ góc độ nào, “Không phải là người giả đấy chứ?”

“Ở đâu làm ra người giả giống thật đến vậy? Đây chính là một cụ già thấp bé nhăn nheo mà.” Đại Bảo đeo găng tay, cũng thử nhấc thi thể lên, “Ây, thi thể này nhẹ quá nhỉ, nhẹ đến nỗi hơi khó tin.”

Nói rồi Đại Bảo vạch khoang miệng và mí mắt của người chết ra, lại lên tiếng, “Bình thường người giả cũng không làm răng và lưỡi thật đến thế này đâu, người này còn có răng sâu nữa đó!”

Tôi giật thót mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống, cầm lấy hai tay thi thể xem xét cẩn thận, sau đó dùng băng gạc lau đi bùn đất bám trên bề mặt thân thể. Toàn bộ làn da của thi thể là màu nâu đen, da tương đối cứng, giống như da thuộc. Thân trên của thi thể mặc một áo thun cộc tay, thân dưới mặc quần bò lửng, là một cái xác đàn ông. Tóc cũng được lưu giữ hoàn chỉnh, tóc mái khá dài, hai bên lại tương đối ngắn.

“Đây là đầm lầy than bùn ư?” Tôi quay đầu hỏi nhân viên quản lí đứng sau lưng.

Nhân viên quản lí ngạc nhiên khó nói nên lời, gật đầu đáp, “Anh thật là chuyên nghiệp, đây chính là đầm lầy than bùn!”

“Chuyện này quả là hiếm thấy!” Tôi kêu lên, “Đây là xác ướp than bùn!”

“Xác... cái gì cơ?” Lâm Đào hỏi.

“Xác ướp than bùn!” Tôi làu làu như thuộc nằm lòng, “Thi thể khi bị chôn trong đất axit có chứa nhiều axit humic và axit tannic hoặc đầm lầy than bùn, do tác dụng loại bỏ canxi và chống phân hủy của axit tannic cùng axit humic nên quá trình phân hủy dừng phát triển, da bị xử lí giống như da thuộc, protein trong bắp thịt cùng những tổ chức cơ thể khác dần bị hòa tan, thể tích cũng như chiều cao của cơ thể bị thu nhỏ lại, xương cốt và răng bị loại bỏ canxi dẫn đến mềm dần, giảm bớt trọng lượng, thi thể trở nên vừa mềm vừa nhẹ. Loại thi thể giữ nguyên hình này được gọi là xác ướp than bùn, có thể lưu giữ cả dấu vết bạo lực.”

Đại Bảo nói, “Ồ, chuyện này trong sách giáo khoa có nhắc đến. Đó là một trong bốn hiện tượng giữ nguyên hình thi thể! Tôi biết, xác khô, xác sáp hóa, xác ướp than bùn và xác ngâm mềm. Nhưng loại xác này trước nay tôi chưa từng được thấy!”

“Dĩ nhiên là cậu chưa được thấy rồi! Bác sĩ pháp y cả nước cũng chưa có mấy người từng gặp.” Tôi nói, “Trước đây nước ta có mấy vụ như vậy, nhưng ở Bắc Âu là nơi có nhiêu đầm lầy than bùn thì lại gặp không ít. Thế nhưng phần lớn xác ướp than bùn được phát hiện đều hình thành từ 2.000 năm trước!”

“Cái này chắc không phải là xác cổ đây chứ?” Đại Bảo hỏi.

“Anh bị dở hơi đấy à?” Hàn Lượng gõ một cái vào đầu Đại Bảo, “2.000 năm trước mà mặc áo thun quần bò?”

“Đúng vậy, người này chết không quá lâu.” Tôi nói, “Đầm lầy này được khai phá vào năm 2001, nên nhất định cái xác phải được chôn sau năm 2001. Hơn nữa sự biến đổi của thi thể dường như giảm bớt, thu nhỏ cũng không quá rõ rệt, lại chẳng mềm đến mức có thể bẻ quặt tùy ý. Chứng tỏ thi thể này vừa mới xuất hiện dấu hiệu ướp xác than bùn, chỉ mới ngừng phân hủy và bắt đầu mềm ra mà thôi.”

“Nhưng là kẻ nào đã mang cụ già nhỏ bé này tới đây chôn chứ?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu, “Bởi vì ở loại xác ướp than bùn này xuất hiện hiện tượng thi thể bị loại bỏ canxi, mất nước, bắp thịt tan ra, thi thể thu nhỏ lại, cho nên làn da sẽ nhăn nhúm lại. Chuyện này cũng chứng tỏ đây chưa chắc đã là một cụ ông thấp bé. Cậu nhìn kiểu tóc mà xem, rõ ràng là một người trẻ tuổi.”

“À, đúng vậy, mười năm trước rất thịnh hành kiểu tóc này.” Hàn Lượng nói.

“Trước đây ở Bắc Âu phát hiện một xác ướp than bùn, họ gọi đó là Cô gái Yde [*] . Khi được phát hiện, thi thể có nhiều nếp nhăn, tóc trên đầu đỏ rực, thoạt nhìn giống một ác ma, sau này qua quá trình nghiên cứu mới biết người này là một tế phẩm hiến cho thần linh. Nó chứng minh cho người hiện đại thấy rằng truyền thuyết hiến tế người sống từng thật sự tồn tại trong xã hội loài người. Kì thực, cái xác nhăn nheo kia khi chết chỉ mới 16 tuổi thôi.” Tôi nói, “Về chuyện thi thể này rốt cuộc bao nhiêu tuổi thì chúng ta vẫn phải nghĩ vài biện pháp giải quyết đấy.”

“Chôn xác cẩn thận đến mức này, chứng tỏ là người quen gây án.” Trưởng khoa Hồ nói, “Xem ra tìm kiếm thân phận của thi thể lại là trọng điểm của vụ án.”

“Đương nhiên nguyên nhân tử vong cũng rất quan trọng.” Tôi xốc áo của nạn nhân lên, nhìn qua bề ngoài thi thể một lần.

Xác ướp than bùn là một hiện tượng giữ nguyên hình thi thể, nhất là làn da được giữ rất tốt. Da biến đổi thành dạng giống như da thuộc, nếu người này khi còn sống phải chịu tổn thương trên da thì lúc này cũng có thể thấy rõ.

Thế nhưng toàn thân thi thể không có lấy một vết dao hay tổn thương diện lớn. Cổ, miệng, mũi đều mang màu sắc bình thường, cũng không phát hiện được dấu vết tổn thương từ lúc còn sống, như vậy sẽ không đủ căn cứ để kết luận người này bị sát hại.

“Đúng vậy, như ở những vụ giết người bình thường, nếu không phải là do hành vi bạo lực có sử dụng công cụ, thì cũng là ngạt thở cơ tính do bị bóp, chặn, bịt, ghì.” Trưởng khoa Hồ nói, “Dường như trên thi thể này không có những biểu hiện đó.”

“Chúng ta tiến hành dần từng bước một vậy.” Tôi nói, “Đầu tiên là xác định nhân thân. Áo thun cộc tay, quần bò cùng kiểu tóc có thể làm căn cứ tìm kiếm thân phận thi thể. Nhưng thời gian mất tích không thể xác định cụ thể, quần áo đã bị mục rữa, tổn hại cũng rất nhiều, nếu cứ quăng lưới tìm bừa thì lại gặp quá nhiều khó khăn. Còn với thân thế của cái xác này, không có cách nào phán đoán được chiều cao hay cân nặng, vì vậy tuổi tác vẫn là điểm quan trọng.”

“Liên hợp xương mu.” Đại Bảo đề nghị.

“Bình thường chúng ta xử lí liên hợp xương mu như thế nào?” Tôi nói, “Là tách rời ra khi tiến hành giải phẫu, sau đó đem đun lên, đến khi có thể bóc hết mô mềm thì lấy ra, loại bỏ lớp mô mềm, làm lộ ra bề mặt của liên hợp xương mu, từ đó đưa ra phán đoán.”

“Đúng rồi.” Đại Bảo vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nói tiếp, “Nếu đây là xác ướp than bùn, phần lớn canxi trong xương cốt đã bị trôi đi, xương trở nên mềm hơn, dễ bị bẻ gập, đừng nói là đem đun, chỉ cần hơi nóng thôi cũng đủ tan ra rồi.”

“Đúng thế! Vậy làm sao bây giờ?” Đại Bảo hết sức hoang mang.

“Cậu đã quên đề tài nghiên cứu mà thầy mới hướng dẫn chúng ta hay sao?” Tôi nói, “Chính là thứ chúng ta đã nghiên cứu trước khi chị Bảo gặp chuyện đó.”

“Đề tài gì thế?” Trưởng khoa Hồ hỏi.

“Phương pháp mới để suy đoán độ tuổi của người trưởng thành.” Tôi đáp, “Trước đây, với người chưa trưởng thành, khi phán đoán tuổi tác của thi thể đều phải suy đoán thông qua việc tách gỡ liên hợp xương mu, hoặc dựa vào phim chụp X-quang để quan sát tình trạng khép lại của hai đầu xương. Nhưng nếu là người trưởng thành, hai đầu xương đã khép lại, hơn nữa không thể tách liên hợp xương mu, vậy phải làm thể nào để phán đoán tuổi? Thầy dẫn chúng tôi đến gặp chủ nhiệm phòng chụp CT của bệnh viện thành phố, cùng nhau nghiên cứu đề tài này. Chính là dùng kĩ thuật dựng hình ba chiều để tái dựng xương chậu của người trưởng thành, sau đó mở liên hợp xương mu trong hệ thống đồ họa 3D, như vậy có thể quan sát được hình thái của bề mặt liên hợp xương mu.”

“Ý kiến hay quá!” Trưởng khoa Hồ khen.

Tôi gật đầu, “Đề tài này sắp hoàn thành, thành quả nghiên cứu gần như hoàn thiện rồi.”

“Ý của anh là đưa nạn nhân lên máy chụp CT?” Hàn Lượng chỉ thi thể trên mặt đất, kinh ngạc hỏi.

“Không được! Tuyệt đối không được!” Chủ nhiệm phòng chụp CT bệnh viện thành phố ngồi nghiêm chỉnh tại vị trí của mình, “Bên chúng tôi là bệnh viện lớn! Việc quản lí cũng phải theo quy tắc! Máy này là dành cho người sống, sao lại cho người chết nằm lên?”

Chủ nhiệm Quản là một người đàn ông trung niên mập mạp, đeo một cặp kính không gọng, suốt ngày hùng hùng hổ hổ, dù là giữa trời đông giá rét cũng thường xuyên thấy anh ấy mang bộ dạng đầu đầy mồ hôi.

“Chúng em sẽ xử lí niêm phong thi thể, không làm máy móc của các bác nhiễm bẩn.” Tôi đùa vui, “Chúng em sẽ bọc nylon quanh thi thể vài vòng, bên ngoài bọc thêm một túi cao su khóa kín nữa. Những thứ đó không làm ảnh hưởng đến tia xạ CT, nhưng có thể phòng ngừa thi thể làm ô nhiễm máy móc của các bác một cách hiệu quả.”

“Máy CT cũng không phải vô khuẩn, nhưng tôi vẫn thấy lấn cấn đó cậu có biết không hả?” Chủ nhiệm Quản nói.

Lúc này trời đã tối, nhưng không tiến hành dựng hình ba chiều thì chúng tôi không dám tùy tiện giải phẫu thi thể, vì sợ làm tổn hại đến liên hợp xương mu mà lại không thể phán đoán tuổi tác của nạn nhân. Vậy nên không cần biết muộn đến thế nào, chúng tôi vẫn phải làm công tác đả thông tư tưởng cho chủ nhiệm Quản.

Khi chủ nhiệm Quản sắp tan làm, anh liền bị chúng tôi chặn lại trong văn phòng. Thường ngày các bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát Thành phố cũng như chúng tôi đều rất thân thuộc với chủ nhiệm Quản. Dường như khắp cả nước đều như thế, cảnh sát pháp y ở đâu cũng có quan hệ tốt với các bác sĩ tại bệnh viện. Bên cạnh việc coi nhau như một nửa đồng nghiệp, hay là người cùng chí hướng, thì cũng có nhiều sự hợp tác giữa việc phá án và nghiên cứu khoa học. Phòng làm việc của chủ nhiệm Quản nằm cạnh phòng CT định kì. Đây là phòng chụp CT định kì của bệnh viện thành phố, khác với phòng chụp CT cấp cứu lúc nào cũng sẵn sàng đáp ứng yêu cầu kiểm tra CT, phòng CT định kì không nhận chụp cấp cứu, có thể làm việc theo giờ hành chính. Lúc này đã đến giờ tan làm, bên ngoài phòng chụp CT đã không còn ai. Khi bị cả đám người chúng tôi chặn cửa, chủ nhiệm Quản biết ngay là lần này chúng tôi chẳng đem tới chuyện gì tốt đẹp.

“Lấn cấn thì cũng chỉ có mình anh lấn cấn.” Trưởng khoa Hồ cũng trưng ra bộ mặt vui cười, “Người khác có biết gì đâu.”

“Nếu để viện trưởng của chúng tôi biết thì chức chủ nhiệm này của tôi coi như chấm hết luôn!” Chủ nhiệm Quản khoát tay, tỏ vẻ dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng anh vẫn vững như kiềng ba chân.

“Cuối tuần em mời bác uống rượu.” Tôi nói.

“Chú có mời tôi ăn thịt Đường Tăng thì tôi cũng không làm!” Chủ nhiệm Quản đáp.

“Anh làm việc này là cống hiến cho việc giữ gìn an ninh trật tự xã hội! Việc anh làm sẽ giúp người đã khuất rửa sạch nỗi oan uất ức!” Lâm Đào nói, “Đây sẽ là một quyết định vĩ đại!”

“Đừng lừa phỉnh tôi, tôi có phải cảnh sát đâu, tôi không có nghĩa vụ phải làm việc ấy.”

“Chẳng phải chúng em không có tiền mua máy chụp CT hay sao? Nếu không thì việc gì phải làm bác khó xử thế.” Tôi nói, “Nhưng vụ án này thật sự rất quan trọng, không làm được cách này thì chẳng còn phương pháp nào khác.”

“Chú có cách khác hay không chẳng liên quan gì đến tôi.” Chủ nhiệm Quản đốt một điếu thuốc, “Các chú cho tôi tan làm được chưa, vợ tôi mắng đến nơi rồi đấy.”

“Bác không đồng ý thì có khi không đi được thật.” Tôi mang cái ghế dài ra cửa rồi đặt xuống, bắt đầu ăn vạ.

Chủ nhiệm Quản bị bộ dạng vô lại của tôi chọc cười, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi nói cho các chú biết! Đây là vấn đề nguyên tắc! Dù các chú không để tôi về nhà thì tôi cũng tuyệt đối không đồng ý! Hừ!”

3

Trong phòng giải phẫu.

Tôi cầm ảnh ba chiều dựng lại liên hợp xương mu của nạn nhân và nghiên cứu tỉ mỉ.

“Lần này chủ nhiệm Quản ra tay quả là không tồi.” Đại Bảo nói, “Hình ảnh được xử lí giống y như hàng thật!”

“Đúng là tất cả các điểm đặc thù đều được thể hiện vô cùng rõ ràng.” Tôi nói, “Trình độ của chủ nhiệm Quản thật không cần bàn cãi.”

“Cậu xem, đây là cái gì?” Tôi chỉ vào ảnh dựng ba chiều, ở phần eo của nạn nhân.

Vì để tiến hành dựng hình ba chiều liên hợp xương mu, nhất định phải quét tia qua toàn bộ xương chậu, cho nên chỉ cần chủ nhiệm Quản đồng ý là chúng tôi cứ dứt khoát làm CT toàn thân luôn.

Từ mấy năm trước, ở nước ngoài đã đưa ra khái niệm “Giải phẫu ảo”, gần đây Trung tâm Giám định tư pháp của Viện Nghiên cứu khoa học kĩ thuật tư pháp thuộc Bộ Tư pháp Trung Quốc đã bắt đầu thử vận dụng phương pháp này. Cái gọi là “Giải phẫu ảo” kì thật chính là tiến hành quét CT toàn thân sau đó dựng hình ba chiều của thi thể. Khi dựng được hình 3D của các cơ quan nội tạng mới từ hình ảnh nhìn ra một số tổn thương và điểm dị thường trên nội tạng của nạn nhân. Nhưng vì kết quả thu được chỉ là hình ảnh, cho nên giải phẫu ảo không thay thế được giải phẫu. Tuy nhiên trước khi bắt tay vào giải phẫu thực tế, có thể thông qua giải phẫu ảo để xác định xem thi thể có bị tắc mạch phổi [*] hay không, tránh vấn đề bỏ sót khi tiến hành giải phẫu. Ngoài ra còn có thể tiến hành phân tích phán đoán với một số hình thức gãy xương, từ đó suy luận ra quá trình bị thương.

Đương nhiên, trước mắt thì giải phẫu ảo vẫn chưa được phổ biến thông dụng tại Trung Quốc, chúng tôi ngay cả máy chụp CT còn không có, chuyện giải phẫu ảo lại càng xa vời. Vì không sử dụng kĩ thuật giải phẫu ảo nên chúng tôi cũng không tiến hành nghiên cứu kĩ hình ảnh dựng ba chiều toàn thân thi thể, mà chỉ tập trung nhìn vào cơ quan nội tạng của nạn nhân.

Nội tạng của nạn nhân đã bị teo nhỏ lại, nhưng vẫn có thể phân biệt được kết cấu tổng thể, thoạt nhìn cũng không phát hiện được tổn thương nào quá rõ ràng.

Khi đang quan sát hình ảnh, chúng tôi thấy phía eo bên phải của nạn nhân dường như có chút bất thường. Dựa vào khả năng xem phim chụp CT của chúng tôi, lại thêm đây là một hiện tượng thi thể vô cùng hiếm thấy, chúng tôi không thể phán đoán được một mảng màu đen dày đặc ở eo của nạn nhân là cái gì.

“Còn hình ảnh nào chính xác hơn thi thể thật chứ?” Tôi vừa nói vừa đeo găng tay vào, nhìn thi thể.

Quần áo của nạn nhân đã mục nát, chỉ sót lại vài mảnh nhỏ dính trên thân mình, một lượng lớn bùn đất bám lên thi thể. Tuy thoạt nhìn thi thể thật bẩn thỉu, nhưng dù sao trong loại đầm lầy than bùn axit này cũng không sinh ra dòi bọ hoặc mấy loại sâu kiến kì quái. Cho nên so với xác chết trương phình, loại thi thể này vẫn bớt rất nhiều khó khăn cho cánh bác sĩ pháp y.

Tôi kiên nhẫn gỡ từng mảnh quần áo dính trên phần eo của nạn nhân, dù sao về sau cũng phải phục hồi lại như cũ, sau đó chụp ảnh rồi đăng lên thông báo treo thưởng, vì vậy không thể làm hỏng được. Bùn đất bám trên bề mặt thi thể và quần áo mục nát đều dính lại với nhau, không thể phân biệt rõ ràng. Tôi vừa dùng nhíp nhặt từng mảnh quần áo, vừa dùng dòng nước nhỏ rửa trôi bùn đất dính trên bề mặt thi thể.

Chẳng bao lâu, tôi cảm thấy cái nhíp gặp phải thứ khác thường, mũi nhọn của nhíp chạm vào một khối gì đó khá rắn chắc. Tuy làn da của thi thể đã bị thuộc hóa, nhưng cũng không đến nỗi cứng hẳn. Như vậy khối cứng này nếu không phải là đá lẫn trong bùn đất thì chính là một thứ mà người chết đeo bên hông.

Khối rắn chắc này giống với những gì được thể hiện trên ảnh chụp CT, nó đã găm sâu vào trong da bụng của nạn nhân. Cũng không phải da của nạn nhân bị tổn hại, mà là bị vật cứng này đè ép lên dẫn đến da bị ấn lõm vào trong. Kết hợp với tình hình tại hiện trường, thi thể bị một tấm gỗ đè lên, phía trên tấm gỗ còn có các vật nặng khác như đá, bùn đất, do chịu tác dụng bởi lực đẩy của nước và trọng lực của tấm gỗ nên vật cứng này bị ép chặt vào da, ngày qua tháng lại, da bị thuộc hóa dẫn đến một vết lõm trên phần bụng của thi thể.

“Trời đất! Hóa ra là thứ này!” Tôi gọi Trần Thi Vũ lại, “Cô có biết đây là cái gì không?”

“Sao mà không biết? Máy nhắn tin [*] chứ gì nữa.” Trần Thi Vũ tỏ vẻ coi thường câu hỏi của tôi.

“Beeper ấy à? Chậc, đây là đồ cổ đấy.” Đại Bảo đi tới sờ soạng chiếc máy nhỏ nhắn trông có vẻ đã bị ăn mòn đến sắp không còn hình dạng ban đầu, “9x như Lông Vũ hầu hết đều không biết đây là thứ gì. Nhưng ngày trước chắc chắn bố cô cũng có, cảnh sát ai cũng giữ một cái.”

“Anh cũng đừng nói người ta, lúc đó chúng ta đều còn rất trẻ.” Lâm Đào nói.

Tôi nhìn chiếc máy nhắn tin trước mặt, màn hình đã biến mất từ bao giờ, gần như chẳng còn gì nữa, để lộ ra vỉ máy bên trong, chúng đều gỉ sét loang lổ, sứt sẹo không đủ. Vỏ nhựa bên ngoài đã biến thành màu nâu đen, nhãn hiệu máy cũng mờ đi, chữ được chữ không, nhưng vẫn có thể nhìn được đôi ba kí tự.

“Máy nhắn tin Motorola.” Tôi nói, “Máy này hồi đó không rẻ đâu.”

“Tiếc là máy móc đã hỏng cả rồi.” Đại Bảo nói, “Không thì đem phục chế số liệu trên vỉ máy, biết được số gọi đến gọi đi, nếu không cũng có thể tra được chủ máy là ai, vậy là tìm ra thân phận của thi thể rồi.”

Ánh mắt của tôi sáng lên, “Hàn Lượng, cậu có biết máy nhắn tin ngừng hoạt động vào thời điểm nào không?”

Hàn Lượng gật đầu, đáp, “Hình như là tháng 3 năm 2007, lúc ấy tập đoàn viễn thông Trung Quốc tuyên bố ngừng hẳn dịch vụ thông báo qua máy nhắn tin.”

Tôi nhíu mày, nhìn thi thể, một thi thể đã thay đổi thành thế này, không nhiều khả năng mới chết chừng sáu, bảy năm. Hiển nhiên là ở thời điểm nạn nhân tử vong, máy nhắn tin vẫn rất thông dụng. Đeo một máy nhắn tin hiệu Motorola cũng chính là thể hiện mình có tiền, bởi vậy nạn nhân mới huênh hoang đeo một chiếc máy nhắn tin như vậy ở ngoài.

“Nhưng trên thực tế, sau năm 2002 thì điện thoại di động đã bắt đầu thông dụng.” Hàn Lượng bổ sung, “Cuối năm 2002, gần như không còn ai dùng máy nhắn tin nữa, càng chẳng thèm đeo máy trên người mà rêu rao như thế.”

Hàn Lượng như cũng đồng suy nghĩ với tôi.

“Trời ạ! Năm 2002!” Đại Bảo thốt lên, “Hàn Lượng, thứ đồ chơi này còn lâu đời hơn cái máy Nokia 8310 của cậu đến một, hai năm ấy nhỉ? Cậu mang về sưu tầm được đấy!”

Hàn Lượng thấy Đại Bảo lại nhắc tới chiếc điện thoại di động cổ lỗ sĩ của mình thì hơi xấu hổ.

Tôi lại cảm thấy đôi phần hào hứng, đếm trên đầu ngón tay nói, “Công viên ngập nước bắt đầu đi vào khai thác từ mùa xuân năm 2001, chứng tỏ nạn nhân bị chôn vùi trong hiện trường từ sau mùa xuân năm 2001. Mà máy nhắn tin đến năm 2002 là gần như không còn ai dùng, chứng tỏ nạn nhân chết trước năm 2002. Kết hợp các khoảng thời gian lại với nhau, cộng thêm trang phục của nạn nhân, chúng ta có thể mạnh dạn phán đoán, nạn nhân chết và bị chôn vào mùa hè năm 2001 hoặc mùa hè năm 2002.”

“Điều này rất có ích.” Trần Thi Vũ nói, “Dù sao khoảng cách thời gian cũng rất lớn, dẫu chúng ta có làm rõ được đặc điểm của nạn nhân rồi đem đi đối chiếu với những người mất tích thì cũng là mò kim đáy bể. Bây giờ chúng ta đã hạn chế được thời gian, công tác tìm kiếm thân phận của thi thể cũng đơn giản hơn nhiều.”

Tôi gật đầu, vừa gọi mọi người đến cùng gỡ các mảnh quần áo vừa nói, “Thời gian quả là rất lâu, hơn mười năm, không dễ điều tra cho lắm. Mặc dù không thể phán đoán được chiều cao cân nặng của nạn nhân, nhưng chúng ta có thể căn cứ từ u xương vôi hóa trên liên hợp xương mu để phán đoán một cách chuẩn xác, nạn nhân khoảng 23 tuổi, chênh lệch trước sau không tới 2 tuổi. Hơn nữa kiểu tóc của nạn nhân cũng có thể giữ nguyên, lát nữa tìm đồng chí chuyên vẽ mô phỏng vẽ lại một bức, cộng thêm việc chúng ta phục hồi được quần áo, nói chung tìm thân phận của thi thể cũng khá dễ dàng.”

“Có cần tôi đi thông báo cho phòng điều tra Cục Cảnh sát Thành phố không?” Trần Thi Vũ hỏi, “Trước hết để họ đi điều tra, nếu thực sự không lần ra manh mối thì mới treo thưởng tìm người. Tuy thời gian cũng đã lâu rồi, nhưng đối với việc điều tra rõ ràng vụ án thì vẫn phải tranh thủ từng phút giây vàng ngọc.”

Tôi gật đầu đồng ý với ý kiến của Trần Thi Vũ, trong hai năm qua cô ấy đã có sự tiến bộ nhanh chóng. Trần Thi Vũ lột găng tay xuống, hăm hăm hở hở rời khỏi phòng giải phẫu, bày rõ bộ dạng của một cô gái năng nổ tự lập.

“Nhưng cơ thịt trên thi thể đều đã mục tan.” Đại Bảo nói, “Da cũng đã bị thuộc hóa, tuy rằng tóc vẫn còn nhưng không biết chân lông được gìn giữ như thế nào. Chúng ta lấy cái gì để xét nghiệm ADN cho nạn nhân đây? Lấy xương hay răng?”

“Xương và răng của xác ướp than bùn đều có thay đổi lớn về tính chất và trạng thái do bị loại bỏ canxi, nhưng chân răng vốn chôn sâu trong xương hàm cho nên tôi cảm thấy lấy mẫu từ răng vẫn đáng tin cậy hơn một chút.” Tôi nói, “Đại Bảo, cậu nghĩ cách nhổ răng đi.”

Đây cũng không phải một việc đơn giản. Thi thể còn mới đã rất khó nhổ răng rồi, đằng này lại phải nhổ răng từ một thi thể đã bị loại bỏ canxi, quả là khó khăn hơn nhiều. Lúc kẹp lấy răng nếu ra tay quá yếu thì lực ma sát không đủ, mà quá mạnh thì răng cũng bị kẹp nát.

Dù Đại Bảo nhìn có vẻ rất cẩu thả nhưng lại làm mấy việc khéo léo này giỏi hơn tôi nhiều.

Khi tôi vừa khám nghiệm bề ngoài thi thể xong thì cậu ta cũng nhổ được một cái răng hàm và một cái răng nanh. Đương nhiên thành quả này được xây dựng trên năm cái răng khác bị kẹp vỡ. Tôi sai Đại Bảo cẩn thận bỏ hai tác phẩm của cậu ta vào cốc thí nghiệm chịu nhiệt, sau đó dùng cồn ngâm một lúc.

Xem ra trên bề ngoài thi thể không có bất cứ tổn thương chí mạng nào. Thứ duy nhất có thể coi là tổn thương chính là hai mảng da bị đổi màu, cùng với hai lỗ kim.

Một lỗ kim được phát hiện trên mu bàn tay trái của nạn nhân, lỗ kim này bị một miếng băng gạc màu đen che kín. Kì thật không khó để nhận ra miếng “băng gạc màu đen” này là miếng băng lỗ kim mà bệnh viện vẫn thường dùng. Dù là ai đi chăng nữa, cứ đến bệnh viện truyền dịch là sẽ được y tá tặng cho “lễ vật” này. Chỉ có điều vốn dĩ nó màu trắng, bị nước bùn nhuộm mà chuyển thành màu đen.

Lỗ kim còn lại nằm ở mặt trong khuỷu tay phải của nạn nhân, là vị trí thường dùng để lấy máu.

Nhìn qua có vẻ đây là một người vừa đến bệnh viện khám bệnh, rút máu rồi truyền dịch. Nhưng vẫn có một điểm đáng ngờ không thể giải thích, đó chính là ở dưới lỗ kim nằm trong khuỷu tay nạn nhân không thấy đổi màu. Theo lí thuyết mà nói, dù có gặp được người tay nghề cao thì động tác lấy máu như vậy cũng khó tránh việc làm tổn thương một số mô mềm, từ đó khiến cho bề mặt da cũng như lớp mô dưới da có sự thay đổi màu sắc. Thế nhưng dưới lỗ kim này lại không có gì cả.

Chỗ đổi màu da trên ngực lại càng kì lạ. Hai bên đầu vú của nạn nhân dường như có một số dấu vết. Tuy nhiên dấu vết này không quá r