VỤ ÁN THỨ TƯ TẦNG HẦM NGẬP SƯƠNG MÙ
Hãy nhớ rằng, lí do khiến con người lầm lạc
không phải do anh ta chẳng biết gì,
mà bởi anh ta tự cho là mình biết.
- Jean-Jacques Rousseau -
1Sắc trời âm u, tâm trạng của tôi cũng như thế.
Lần này đi công tác, tôi chỉ muốn lao ngay về nhà. Trước đây tôi vẫn cho rằng mình là kiểu đàn ông coi trọng sự nghiệp, vậy nên vẫn thường ít quan tâm đến gia đình. Sau khi sinh được tiểu Tần, tôi phát hiện mình dần biến thành người đàn ông của gia đình. Mỗi lần đi công tác, nếu phải đi qua đêm là trong đầu luôn hiển hiện hình ảnh khuôn mặt đáng yêu của tiểu Tần, cũng bởi vậy mà nỗi nhớ tràn khắp cõi lòng.
Thế nhưng tôi biết, đối với người làm nghề này như chúng tôi thì tập trung vào công việc chính là điều vô cùng quan trọng, nên phải buộc chính mình tạm thời buông lơi nỗi nhớ. Đi phá án qua đêm là chuyện tất nhiên, đôi khi đi công tác phải mất vài ngày, sau khi trở về Long Phiên cũng thường phải tăng ca, vì thế có rất ít thời gian ở nhà, mà thời gian có thể trò chuyện cùng tiểu Tần lại càng thiếu thốn.
Lần này đi công tác trở về, tôi vẫn còn mặc nguyên đồng phục, nai nịt súng ống, muốn ôm tiểu Tần một cái nhưng lại bị thằng bé từ chối, thậm chí nó còn sợ phát khóc. Có lẽ trong suy nghĩ của nó, tôi là một “người lạ” ăn mặc kì quái. Suốt cả buổi tối, trong tâm trí tôi toàn là bộ dạng sợ hãi của tiểu Tần, tôi chỉ có thể chờ đến lúc nó ngủ say, lặng lẽ ngồi bên nôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Sự từ chối của tiểu Tần khiến tôi áy náy muôn phần. Tôi là một người cha không xứng đáng, một người chồng không ra gì, đến cả làm con cháu cũng chẳng tử tế. Điều này không khỏi khiến tôi nghĩ tới lúc ông nội thân yêu nhất lâm chung, tôi cũng không thể túc trực bên người. Ngày ấy ông tôi bị bệnh tim do phổi, phải đặt ống vào khí quản, do đó ông không nói được gì, lúc tỉnh lúc mê. Vốn dĩ tôi đã xin nghỉ để về bệnh viện ở quê nhà chăm sóc cho ông, vì nhận được điện thoại báo án mà rối trí không ngừng. Khi ấy ông tôi vẫn rất tỉnh táo, người viết xuống lòng bàn tay tôi bốn chữ “Việc nước quan trọng”. Tôi gạt nước mắt và hôn lên trán người, sau đó chạy đến hiện trường vụ án. Nhưng tôi không ngờ rằng nụ hôn ấy chính là lời chào chia li.
Bị con trai coi như một người xa lạ, cảm giác ấy lại càng khó chịu.
Ngày hôm sau, tôi vừa thầm hạ quyết tâm nhất định phải dành chút thời gian ở bên con trai, vừa ôm tâm trạng buồn bực đi vào Sở Cảnh sát.
Tôi vẫn thường nói mình là một người có năng lực thích ứng rất mạnh, tùy theo sự biến hóa của hoàn cảnh mà thay đổi cảm giác của chính mình. Ví dụ như ở hiện trường xác phân hủy, lúc mới đầu tôi sẽ cực kì buồn nôn khó chịu, nhưng mấy phút sau, chỉ cần tôi tập trung vào khám nghiệm thi thể là sẽ từ từ thích ứng với thứ mùi tanh tưởng khó có thể nhịn nổi này.
Cho nên khi tôi mang khuôn mặt bực dọc đi vào văn phòng, thấy mọi người đang cười đùa ầm ĩ thì trong nháy mắt tâm trạng của tôi lại ngập tràn ánh nắng.
“Cái cậu này đúng là nhiều bí mật!” Lâm Đào nói với Hàn Lượng, “Rắn tha mồi rốt cuộc là sở thích của cô người yêu cũ nào đây?”
“Đừng nói linh tinh.” Hàn Lượng nghiêm mặt, rồi lại tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói lại dừng.
“Cô con gái của vị bác sĩ bị bắt kia, tên là Dư Oánh Oánh đúng không nhỉ?” Trần Thi Vũ giả bộ vô tình nói đùa, “Sau anh có đi an ủi cô ấy không?”
Hàn Lượng được Trần Thi Vũ giải vây khỏi vấn đề mình không muốn đề cập liền vô cùng thoải mái, vì thế cười đểu, đáp, “Đương nhiên rồi, dù sao tôi cũng là người đàn ông ấm áp mà, đi an ủi người ta là trách nhiệm của tôi.”
“Phì! Ấm áp cái quái gì!” Trần Thi Vũ đỏ mặt.
“Ây ây ây, một cô gái trẻ như cô sao lại nói tục thế?” Hàn Lượng nói.
“Học theo cậu chứ đâu!” Lâm Đào chen miệng vào.
“Được rồi, giờ làm việc không được chuyện phiếm.” Tôi cười chấm dứt cuộc nói chuyện của bọn họ, “Lông Vũ, chuyện Đỗ Châu có tiến triển gì không?”
Trần Thi Vũ lắc đầu, “Trước mắt không có. Dù sao bạn học cùng các anh em khóa trên khóa dưới cũng thường bận rộn lo công việc, chỉ có thể tranh thủ chút thời gian sau giờ làm để đi tìm kiếm, cho nên vẫn chưa có đầu mối.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, thả cặp xuống bàn làm việc, nhìn xung quanh một chút rồi hỏi, “Đại Bảo vẫn chưa tới sao?”
“Chưa, anh ấy xin nghỉ phép, hẳn là vẫn đang tìm xung quanh nơi Đỗ Châu mất tích.” Lâm Đào nói, “Thực ra anh ấy rất quan tâm đến việc này, đối với chúng ta mà nói, ngày nghỉ lễ đáng giá đến mức nào chứ! Một năm chỉ có mấy ngày thôi đó.”
“Dù sao cũng là người anh em chơi cùng cậu ấy từ nhỏ tới lớn.” Tôi nói, “Tuy đã làm cậu ấy tổn thương một cách tàn nhẫn, nhưng tình cảm từ nhỏ cũng không thể dễ dàng vứt bỏ.”
Ở tổ khám nghiệm nhà chúng tôi, chỉ cần một giây là có thể chuyển từ nói chuyện phiếm sang trạng thái làm việc. Khi đã ngừng hẳn việc chuyện trò, mọi người liền bắt đầu miệt mài làm việc, mỗi người đều lo hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Cho tới khi một hồi chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng làm việc.
Tôi đưa mắt nhìn lên, thấy không phải điện thoại chỉ đạo của trung tâm chỉ huy nên cũng tạm yên tâm. Cuộc điện thoại này gọi đến cho Trần Thi Vũ, sau khi cô nghe điện và đối đáp vài câu ngắn gọn thì ngẩng lên nói với chúng tôi, “Trong phạm vi Đỗ Châu mất tích phát hiện một số vết máu, họ không biết chúng ta có thể qua đó cho vài ý kiến chỉ đạo hay không.”
Nghe được hai từ “vết máu”, đầu tôi liền nhức ong ong. Khúc Tiểu Dung từng nói cô ấy có dự cảm xấu. Tuy rằng loại dự cảm này không có căn cứ, nhưng mấy lời của cô vẫn luôn quanh quẩn bên tai tôi. Không biết vì lí do gì mà dù tôi mới chỉ gặp gã Đỗ Châu này một lần, hơn nữa còn ghét ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của anh ta. Có lẽ do ở cùng Đại Bảo lâu năm nên bây giờ bị lây chút mềm lòng. Khúc Tiểu Dung lúc này đang mang thai, còn ở nhà Đại Bảo, lỡ như Đỗ Châu quả thật gặp phải chuyện bất trắc thì không biết tiếp đó sẽ ra sao. Cuộc sống hạnh phúc của Đại Bảo và chị Bảo vừa mới bắt đầu, phải nói là sự bắt đầu không hề dễ dàng, tuyệt đối không thể có bất kì sơ suất nào. Nhưng nếu Đỗ Châu có chuyện chẳng lành thì những người hiền lành như Đại Bảo và chị Bảo sẽ khoanh tay đứng nhìn Khúc Tiểu Dung hay sao?
Dẫu vậy, đây cũng chi là suy nghĩ thoáng qua. Chúng tôi biết thành phố này lớn như vậy, những dấu vết giống vết máu có rất nhiều, ví dụ như sơn, phẩm màu, nước trái cây gì đó chẳng hạn. Hơn nữa dù có thật là vết máu thì cũng có khả năng là máu động vật. Tại hiện trường án mạng, chúng tôi cũng thường xuyên phải phân biệt xem mấy vết máu khả nghi có liên quan đến tội ác hay không, chủ yếu là phải tiến hành thí nghiệm xác minh vết máu và thí nghiệm phân loại máu người.
Bởi vì điều kiện để cơ quan cảnh sát lập án điều tra là:
1. Có sự thật phạm tội. Tức là trong một vụ án đã được thụ lí, hành vi của nghi phạm đã vi phạm luật hình sự, tạo thành tội phạm. Sự thật phạm tội là tồn tại khách quan, không phải từ suy đoán chủ quan; có chứng cứ chứng minh, không phải vô căn cứ.
2. Cần truy cứu trách nhiệm hình sự. Nghĩa là hình phạt dành cho hành vi phạm tội của nghi phạm cần được chiếu theo pháp luật. Nếu hành vi đó gần cấu thành tội phạm mà theo pháp luật không cần truy cứu trách nhiệm hình sự thì không cần lập án.
3. Nằm trong phạm vi quản lí. Cơ quan cảnh sát chỉ có thể xử lí các vụ án nằm trong phạm vi quản lí của mình theo quy định của pháp luật. Sự việc phát sinh trong phạm vi quản lí thì nhất định phải lo, không lo là không làm tròn chức trách; nhưng không phải thì không được nhúng tay, dính tới tức là vượt quyền.
Vì vậy dù có tìm thấy một số dấu vết trông giống vết máu tại nơi Đỗ Châu mất tích thì cũng không hẳn có ý nghĩa. Cứ coi như chúng tôi xác định đó chính là máu của Đỗ Châu thì việc này mới chỉ cho chúng tôi phương hướng tìm kiếm tiếp theo mà thôi, chưa chắc có thể khiến cơ quan cảnh sát lập án điều tra.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có phát hiện vẫn còn hơn mất tăm như đá chìm đáy biển, hơn nữa điểm này cũng chứng minh khả năng kêu gọi anh em bạn học của Lông Vũ rất mạnh.
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, mấy người chen chúc trong chiếc Audi TT nhỏ hẹp của Hàn Lượng, cùng chạy tới hiện trường, đồng thời gọi điện thoại cho Đại Bảo để cậu ấy cũng tới đó. Dù sao Đại Bảo thân thuộc với Đỗ Châu cả, chưa biết chừng lại nêu ra những ý kiến mà chúng tôi không nghĩ tới.
Dọc theo đường đi, chúng tôi đều phàn nàn rằng cậu Hàn Lượng này cao tận mét tám mà tại sao lại đi mua cái xe nhỏ thế, hại cả bốn chúng tôi đều vất vả. Hàn Lượng trưng ra bộ mặt ấm ức, nói xe mình là xe riêng, đã phải đem đi làm việc công lại còn bị than phiền thế đó.
Dù sao đây cũng chẳng phải hiện trường phát hiện án hình sự, cho nên không bày binh bố trận hoành tráng như mọi lần. Nhưng từ phía xa chúng tôi đã nghe thấy tiếng khóc, trong lòng thấy thắc mắc. Đến gần mới thấy Khúc Tiểu Dung đang ngồi khóc dưới đất, còn Đại Bảo ngồi xổm cách cô một mét, đang nói gì đó với cô, đứng bên cạnh còn một cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục. Tôi hơi bất mãn với Đại Bảo, đến gần kéo cậu qua một bên, “Đại Bảo, sao cậu lại đưa cô ta đi thẳng đến đây? Ở đây chưa biết tình hình ra sao, thậm chí mọi thứ còn chưa bắt đầu.”
Đại Bảo oan ức nói, “Tôi xin nghỉ hai ngày là do Mộng Hàm yêu cầu, cô ấy bảo tôi dành thời gian giúp Khúc Tiểu Dung tìm Đỗ Châu. Cho nên khi các cậu gọi điện thoại cũng vừa lúc chúng tôi đang ở gần đây.”
Tôi bất đắc dĩ phải buông tay, đến gần “hiện trường”, gật đầu cảm ơn người cảnh sát trẻ tuổi, sau đó ngồi xổm xuống đất quan sát vị trí khả nghi được cảnh sát phát hiện ra.
“Đây là chỗ nào?” Lâm Đào đứng ở bên cạnh tôi, quan sát cảnh vật xung quanh.
“Nơi này cách bến xe khoảng hai cây số.” Cậu cảnh sát đáp, “Xem như cũng là chỗ vắng vẻ, nhưng gần đây cũng có không ít nhà chờ giải tỏa nên không hẳn là nơi hoang vu. Đi thêm về phía Đông một trăm mét chính là núi Thần Tiên.”
Tôi biết, núi Thần Tiên tuy được coi là một công viên, nhưng bởi vì thảm thực vật rậm rạp, lại thiếu sự quản lí, cho nên cũng không có ai thực sự coi đó là công viên. Nơi này mở cửa tự do, ai vào cũng được, lại không có hàng rào hay giám sát, dù vậy bình thường ở đây vẫn rất ít người qua lại. Ở đây hiếm khi có án mạng nhưng tự sát thì chẳng thiếu.
“Thế nên thường ngày con đường tắt này cũng rất hẻo lánh phải không?” Tôi vừa hỏi xong, liền có hai người cưỡi xe máy vụt qua sau lưng tôi, nhìn chúng tôi đầy hiếu kì.
“Không quá vắng vẻ.” Cậu cảnh sát bỗng bật cười, “Thực ra cũng khó nói, rất nhiều người phải đi làm qua con đường này, nhưng phần lớn thời gian lại không ai đi qua đây.”
Tôi gật đầu, nhìn “vũng máu” được cảnh sát phát hiện ra.
“Vũng máu” này đã khô, diện tích ước chừng khoảng 20cm2. Tôi mở hộp đựng dụng cụ khám nghiệm, dùng tăm bông chấm chút “máu”, dùng xét nghiệm benzidine để kiểm tra thử, kết quả dương tính.
“Là vết máu.” Tôi nói, “Lấy một ít đến chỗ chị Trịnh, làm xét nghiệm ADN.”
Nghe tôi vừa nói như thế, Khúc Tiểu Dung lại òa khóc.
“Nhưng dù có số liệu ADN thì làm thế nào để xác định xem có phải Đỗ Châu hay không? Có mẫu vật ADN của Đỗ Châu không?” Tôi nhìn sang Đại Bảo và Khúc Tiểu Dung.
Khúc Tiểu Dung dường như không nghe thấy câu hỏi của tôi, vẫn khóc lóc. Còn Đại Bảo thì lắc đầu mờ mịt.
“Đừng khóc.” Tôi hơi mất kiên nhẫn, “Đầu tiên, không thể xác định cái này có phải máu người hay không, chưa biết chừng lại có người giết gà giết vịt ở đây! Tiếp theo, dù là máu người cũng chưa chắc đã là máu của Đỗ Châu. Cuối cùng, có là máu của Đỗ Châu đi chăng nữa thì chảy ra một lượng máu như thế này cũng không gây chết người! Cô còn khóc cái gì nữa?”
Nghe tôi nói như thế, Khúc Tiểu Dung như được an ủi, thút thít đáp, “Lúc tôi vừa tới đây, thấy bên cạnh vũng máu có một chiếc giày, đó chính là giày của Đỗ Châu. Vì thế... vì thế, máu này nhất định là của Đỗ Châu! Trong giày hẳn phải có ADN của Đỗ Châu phải không? Sếp Tần, nhiều máu như vậy, thật sự... thật sự không gây chết người sao?”
Tôi ngạc nhiên, không ngờ cô gái yếu đuối này lại có hiểu biết về kiểm tra mẫu vật sinh học, biết có thể lấy được số liệu ADN trong giày. Nhưng tôi ngẫm lại mới thấy dù sao Khúc Tiểu Dung ở bên Đại Bảo lâu như vậy, cùng Đại Bảo đi qua hết năm tháng học sinh đến lúc đi làm, cứ mưa dầm thấm đất như vậy, cô ta có nắm được những kiến thức này cũng là chuyện bình thường.
Nếu ở hiện trường còn tìm được một chiếc giày của Đỗ Châu thì vũng máu này khả năng cao là của anh ta. Hoặc là chính Đỗ Châu làm hại đến người khác.
“Không lập án cũng có thể làm xét nghiệm sao?” Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi lắc đầu, “Nhưng trước tiên có thể cho ra kết quả, không cần đưa báo cáo giám định, ít nhất còn cho chúng ta một phương hướng tìm kiếm rõ ràng.”
Nói xong, tôi bắt đầu quan sát tỉ mỉ xung quanh vũng máu. Không ngoài dự liệu, vũng máu này không tồn tại đơn độc. Trên một bức tường cách vũng máu không xa dường như có một vài vết máu phun, vết máu đó nằm ở độ cao ngang tầm một người. Dựa theo hình ảnh tôi còn nhớ về Đỗ Châu, nếu vết máu này quả thật là phun ra từ người anh ta thì hẳn là ở vị trí đầu. Trong lòng tôi thầm nảy lên chút lo lắng. Nếu như những bộ phận khác trên thân thể bị mất nhiều máu như thế thì không thể gây chết người. Nhưng nếu bị thương ở đầu, lại chảy lượng máu chừng đó thì chưa chắc đã thoát chết. Dù sao khả năng chấn thương sọ não dẫn đến tử vong cũng khá cao.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Vì Lâm Đào phát hiện được trong đống rác thải gần vết máu một ít bông băng, thậm chí có miếng bông băng còn dính máu. Nếu như sau khi bị thương có người băng bó cho thì chứng tỏ vết thương lúc đó Đỗ Châu gặp phải cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa còn được chữa trị. Bởi vậy từ phát hiện vết máu đến phát hiện được bông băng, có thể báo trước một sự thay đổi rõ rệt.
Chúng tôi lại khám xét thêm một lúc nữa, xác định nơi này không còn vật khả nghi nào khác, chúng tôi quyết định ra về.
“Mang mẫu máu, băng gạc cùng chiếc giày của Đỗ Châu mà Khúc Tiểu Dung phát hiện được về phòng ADN tiến hành xét nghiệm so sánh đi.” Tôi nói, “Tiếc là bây giờ vẫn chưa lập án, không thể điều động lực lượng cảnh sát. Bằng không có thể tiến hành tìm kiếm trong công viên núi Thần Tiên và các khu vực xung quanh, hoặc điều tra ghi chép gọi 120 và các bệnh viện lân cận, rất có thể tìm được manh mối liên quan đến Đỗ Châu.”
“Chỉ cần hai phạm vi điều tra này thôi sao?” Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi gật đầu, “Với tình hình chúng ta đang nắm được thì chỉ có thể đóng khung hai phạm vi như thế. Nhưng dù như vậy cũng đã nhiều việc phải làm lắm rồi.”
Trần Thi Vũ gật đầu, quay lại nhìn cậu cảnh sát trẻ tuổi.
“Đại sư tỉ! Bọn em chỉ có bằng ấy người, bình thường còn phải đi làm...” Cậu cảnh sát muốn thoái thác.
Trần Thi Vũ trừng mắt.
“Được, được, được, để bọn em tìm.” Cậu cảnh sát tỏ vẻ cam chịu.
Tôi cười “ha ha”, nghĩ hóa ra cái cô Trần Thi Vũ này ở trường mang danh hiệu “đại sư tỉ”, lại còn mạnh mẽ ngang ngược như vậy. Nhưng lúc này khí thế áp đảo ấy đã đem tới hiệu quả rất tốt.
Làm xong việc, chúng tôi đành quay về dù chẳng có mấy tiến triển.
Đại Bảo khởi động chiếc xe máy nhỏ, chở Khúc Tiểu Dung về nhà, còn chúng tôi lại tiếp tục chen chúc trong chiếc xe Audi của Hàn Lượng, chạy về Sở Cảnh sát.
Lúc Hàn Lượng ngoặt vào một khúc cua, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng còi hụ, trước mắt chợt lóe qua một bóng xanh trắng đan xen quen thuộc, lao lướt qua chúng tôi.
“Là xe khám nghiệm hiện trường hình sự của Đội Kỹ thuật Cảnh sát hình sự Cục Cảnh sát Thành phố Long Phiên.” Lâm Đào phản ứng nhanh nhất.
“Thông thường nếu cần khám xét hiện trường trộm cướp thì sẽ không bật còi hụ.” Tôi nói, “Nếu đã bật còi, lại còn chạy nhanh như vậy thì nhất định là có người tử vong.”
“Trời ạ.” Trần Thi Vũ nói, “Conan đi đến đâu chết người đến đấy, xe khám nghiệm mà cũng có cái tật này nữa.”
“Muốn đi theo xem thử không?” Lâm Đào lúc này hình như bị Đại Bảo nhập vào, chỉ thiếu hô “Ra khám hiện trường, không lo bị trĩ” nữa thôi.
“Được thôi, dù sao lúc sáng đi làm chúng ta cũng đã báo cáo với thầy rồi.” Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Hàn Lượng không nhiều lời, đánh mạnh tay lái, chiếc xe Audi TT vẽ ra một vòng cung đẹp đẽ, quay ngoắt lại, đuổi theo chiếc xe khám nghiệm chạy phía trước. Chẳng mấy chốc xe chúng tôi đã chạy sát ngay sau xe khám nghiệm.
“Bây giờ mọi người đã biết vì sao tôi cao như vậy mà lại mua chiếc xe nhỏ như thế rồi chứ.” Hàn Lượng nhe răng cười, “Tính năng điều khiển quả thực rất tuyệt vời!”
“Lần sau cậu biểu diễn xiếc thì nói trước một tiếng với chúng tôi được không?” Tôi tức giận nói, vì đột nhiên quay xe nên tôi cùng Lâm Đào gần như bị ép gí vào nhau.
“Vậy không mang mấy mẫu máu với bông băng vừa thu được đến chỗ chị Trịnh sao?” Lâm Đào hỏi.
“Lát nữa Hàn Lượng đưa chúng ta đến hiện trường, sau đó mau chóng quay về Sở đưa mẫu vật, xin chị Trịnh lấy kết quả một cách nhanh nhất.” Tôi đáp, “Đưa xong rồi mới đến hiện trường chờ chúng ta.”
Chúng tôi đi theo xe khám nghiệm, thoáng chốc đã tới một khu tái định cư.
Khu tái định cư này nằm ở ngoại ô thành phố Long Phiên, là nơi tập trung dân cư sau khi giải tỏa một khu công nghiệp lớn trong vùng phát triển kinh tế thành phố Long Phiên. Lúc giải tỏa người ta không chỉ cho người dân một căn nhà tái định cư mà còn bồi thường cho họ một số tiền giải tỏa lớn. Vì vậy người dân nơi này hầu hết đều vào trong thành phố mua nhà, còn ở đây phần lớn là nhà cho thuê.
Nhà trong đây có lớn có nhỏ, một số người thuê vì tiết kiệm tiền, thậm chí còn thuê tầng hầm nhà người khác để ở. Hiện trường phải khám nghiệm lần này nằm ở tầng hầm của một căn nhà trong khu dân cư.
Việc chúng tôi xuống khỏi xe của Hàn Lượng khiến cho Trưởng khoa Hồ hoảng sợ.
“Ây da, có chuyện gì vậy?” Trưởng khoa Hồ hỏi, “Vụ án này sao lại kinh động tới các anh?”
Tôi mỉm cười, “Đừng lo, chúng tôi thấy xe của các anh nên chạy theo, dù sao sáng nay chúng tôi cũng không có việc để làm.”
“Để tôi kể mà nghe.” Trưởng khoa Hồ nói, “Tuy rằng đã chết hai người, nhưng cơ bản đã loại trừ khả năng án mạng, đương nhiên trừ khi có người cố ý đầu độc.”
“Đầu độc?” Tôi hỏi, “Ngộ độc tử vong sao?”
“Khó mà nói được.” Trưởng khoa Hồ đáp, “Là cảnh sát tại đồn khu vực phỏng đoán trước khi chúng tôi tới khám xét hiện trường. Các anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi chỉ vừa mới đến thôi.”
Tôi gật đầu, “Anh ta căn cứ vào đâu?”
“Hiện trường khép kín.” Trưởng khoa Hồ nói, “Người thuê phòng là một gia đình ba người, người đàn ông tên là Mao Đình, 40 tuổi, có hộ khẩu nông thôn nhưng làm việc trong thành phố. Người phụ nữ 38 tuổi, tên là Vinh Đông Mai, không nghề nghiệp, theo chăm đứa con đang học ở thành phố. Đứa con tên là Mao Viễn Đại, 13 tuổi, học lớp 7 ở trường Trung học 102 cách đây không xa. Là con trai, tính cách hướng nội, không có quan hệ mâu thuẫn, hai mẹ con cũng chẳng quen ai.”
“Đã điều tra tình hình trước khi vụ án phát sinh chưa?” Tôi hỏi.
“Lúc nãy ở trên xe, tôi nghe bên điều tra nói sơ qua rồi.” Trưởng khoa Hồ đáp, “Hơn 8 giờ tối ngày hôm qua, Mao Đình tan làm về nhà. Hơn 7 giờ sáng hôm nay, bạn làm cùng anh ta đến tầng hầm rủ Mao Đình đi làm, gõ cửa hồi lâu mà không thấy ai mở cửa cho nên người đó đi vòng qua cửa sổ bên kia nhìn thử, phát hiện cả nhà đều nằm trên đất, vì thế liền đạp cửa xông vào. Về sau những người sống xung quanh giúp gọi 120 đến, Mao Đình còn chút hơi tàn, hai mẹ con thì đã chết. Trên mặt đất có bãi nôn.”
“Tầng hầm còn có cửa sổ ư?” Tôi đi vòng sang phía bên kia căn nhà để nhìn thử.
“Tầng hầm của nhà này không thực sự nằm dưới đất, chỉ là thấp hơn so với mặt đất một chút thôi.” Trưởng khoa Hồ nói, “Do đó có cửa sổ nhỏ nằm từ mặt đất trở lên, thoạt nhìn giống như ngục giam ngày xưa, chỉ ở đầu tường mới có cửa sổ nhỏ mà thôi. Vì lí do an toàn nên bên ngoài cửa sổ đều có lưới chống trộm, người ngoài không vào được. Khi chuyện xảy ra, cửa sổ mở một khe hở rộng 5cm. Trước khi chúng tôi tới, phía giám định dấu vết đã xem qua, trên cửa sổ không có gì lạ.”
Vừa dứt lời, Trình Tử Nghiên mang theo hộp đựng dụng cụ khám nghiệm đi ra từ tầng hầm dưới đất. Sau khi nhìn thấy Lâm Đào thì mặt liền ửng hồng, khẽ khàng nói, “Chào Trưởng khoa Lâm.” Cô ngừng một chút rồi mới tiếp, “Chào Trưởng khoa Tần.”
Tôi gật đầu, “Bên trong thế nào?”
Trình Tử Nghiên đáp, “Đã xem xét hết dấu vết trên mặt đất, trừ dấu chân của mấy bác sĩ, y tá 120 thì chỉ còn lại dấu chân của cả nhà ba người. Chúng tôi có đầy đủ căn cứ để loại trừ khả năng có người khác tiến vào hiện trường. Dĩ nhiên, dường như ngày thường cũng không ai tới nhà họ.”
“Cũng phải thôi, ở chỗ này đúng là ngại mời người khác tới.” Lâm Đào nói, “Buổi tối vào đây sẽ thấy kinh sợ.”
“Sao anh đi vào đâu cũng thấy sợ thế?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Làm sao cô biết ban đêm không đáng sợ?” Trình Tử Nghiên nhìn quanh bốn phía, nhẹ nhàng đáp lại một câu.
Tôi phất tay, “Chúng ta vào xem một chút đi.”
2Hiện trường cũng không kinh khủng như Lâm Đào nói, đi xuống hành lang thấy trên đó bày đầy đồ dùng hàng ngày, như trở thành nhà kho của người thuê trọ vậy, có vẻ ngập tràn không khí sinh hoạt.
Hiện trường nằm ở cuối tầng hầm, dù đây là căn phòng nhỏ cho người ở nhưng kì thực nó được tạo thành từ hai gian nhà kho. Có thể khi chủ nhà dọn về khu tái định cư đã được phân cho hai gian nhà kho, vì vậy chủ nhà dùng gạch xây cửa cho một gian, sau đó đục thông hai gian với nhau rồi đem cho thuê.
Hai gian nhà kho ghép thành một căn phòng nhỏ, mỗi gian có diện tích khoảng 15m2. Vì nơi này là tầng hầm, mỗi gian lại chỉ có một cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, nên dù là giữa ban ngày ban mặt nhưng trong phòng vẫn hết sức tối tăm.
Dựa theo miêu tả của người báo án, sáng sớm 7 giờ, lúc trời vừa tảng sáng, hai chiếc đèn gắn trên trần đều được bật, bởi vậy người báo án mới có thể đứng ngoài nhìn rõ toàn bộ tình hình trong nhà.
Hiển nhiên mặt đất tại hiện trường đã được nhóm Trình Tử Nghiên xử lí xong, hơn nữa cũng không phát hiện được dấu chân của người khác. Ngoài ra, lúc người báo án phát hiện sự việc thì cửa nhà vẫn đang khóa chặt, cho nên có thế coi đây là hiện trường khép kín. Nếu là hiện trường khép kín thì khả năng cao là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, dù không phải chuyện ngoài ý muốn thì cũng là giết người rồi tự sát.
Bởi vậy loại hiện trường này khiến bác sĩ pháp y thoải mái hơn nhiều. Chúng tôi không cần dùng bàn đạp khám nghiệm mà đeo bọc giày, trực tiếp tiến vào hiện trường.
Vì muốn hai gian nhà kho dưới tầng hầm trông giống nơi cho người ở, chủ nhà đã tiến hành sửa sang. Ngoài nền đất được lát bằng loại gạch men rất tốt, tường cũng được ốp gạch men để tránh mốc. Còn trần nhà được ốp trần giả giá rẻ. Bởi vậy trong phòng coi như không tệ.
Ở căn phòng chúng tôi bước vào bày một chiếc giường, một chiếc bàn và vài chiếc ghế. Suy từ bộ chăn đệm màu mè hoa lá trên giường, hẳn bình thường đây là chỗ của hai vợ chồng. Còn căn phòng bên trong có một cánh cửa kính ngăn đôi. Phần không gian gần phía hành lang đặt một chiếc giường nhỏ, còn phần bên kia cũng lại được chia làm hai. Gian có cửa sổ trên tường là gian bếp hẹp, còn lại là gian tắm kiêm gian vệ sinh.
Gian bếp và gian vệ sinh cùng dùng chung một cánh cửa trượt thủy tinh. Nếu có người tắm thì cửa sẽ được kéo về phía gian vệ sinh, gian bếp được mở ra; tắm xong mở cửa gian vệ sinh thì cửa kính sẽ đóng gian bếp lại.
Cửa sổ của căn nhà kho bên trong bị chia làm hai bởi vách ngăn, một nửa thuộc về gian bếp, một nửa thuộc về gian ngủ của đứa trẻ. Phía bên ngoài cửa sổ có lắp lưới chống trộm, nhưng cánh cửa trượt bằng nhôm được đẩy sang hai bên, mỗi bên gần 5cm để đảm bảo thông khí, dẫu sao thời tiết bây giờ cũng chưa quá lạnh.
Tôi nhìn trong ngó ngoài một vòng, thấy nơi này vốn là một tầng hầm, dù căn phòng này có mở một khoảng cửa sổ nhưng độ khép kín vẫn rất cao. Trên tường ốp gạch men, bốn phía đều có thể thấy được những hạt nước đọng lại, đó là vì không đủ điều kiện thông gió khiến cho hơi nước trong không khí không thể bốc hơi. Có thể nói độ ẩm không khí trong phòng là rất cao.
Hai mẹ con nạn nhân, một người nằm ngang, một người nằm dọc bên chiếc giường đặt ở buồng trong, cạnh đầu còn có vài vết nôn. Tình hình tại hiện trường chỉ đơn giản như vậy, trên người nạn nhân không có bất cứ vết thương nào rõ ràng, hiện trường cũng không có dấu vết lục lọi. Đương nhiên với hiện trường thế này, đã chẳng có tiền lại còn không dễ trộm thì trộm cắp cũng sẽ không tới.
Nếu muốn nói đến điểm đáng ngờ thì chỉ có một việc: Nạn nhân nữ toàn thân trần trụi.
Mao Đình được phát hiện ở gian ngoài. Trên bàn ăn của gian ngoài có bày mấy món thức ăn, vài bộ bát đũa, còn có một bình rượu đế cùng một chén rượu. Bên chân bàn cũng có một bãi nôn. Dựa theo ghi chép của đồng chí bên 120, Mao Đình ngã xuống cạnh bàn ăn và mất ý thức. Có vẻ như anh ta đang ăn thì đột nhiên ngã xuống đất. Nghe bác sĩ 120 nói, mạng sống của Mao Đình đang ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ còn chưa thể xác định có thể cứu được tính mạng anh ta hay không.
“Xem ra là chuyện ngoài ý muốn.” Tôi nói, “Tất cả mọi người đều nôn mửa, không thể loại trừ khả năng là ngộ độc thức ăn.”
Tôi bảo bác sĩ Hàn cầm vài túi đựng vật chứng, lấy hết tất cả đồ ăn còn thừa, rượu cùng bát đũa đặt trên bàn.
“Không phải là ngộ độc carbon monoxide chứ?” Lâm Đào đi vào phòng bếp, tỉ mỉ quan sát bình nóng lạnh treo trên tường.
“Bình nóng lạnh nối tiếp với bình ga.” Trình Tử Nghiên nói, “Loại cũ dùng khí than bây giờ không còn sử dụng nữa. Bên cạnh đó, người nhà này đã ở đây gần hai năm rồi, trừ khi bình nóng lạnh đột nhiên trục trặc, nếu không sẽ chẳng thể giải thích được việc lúc trước không sao, bây giờ sinh chuyện.”
“Hơn nữa vết hoen tử thi cũng không mang màu đặc thù.” Trưởng khoa Hồ nói, “Bởi vì carboxyhemoglobin màu đỏ hồng, cho nên ở các vụ ngộ độc carbon monoxide, trên thi thể cũng xuất hiện nhiều vết hoen tử thi đặc thù màu đỏ hồng.”
Tôi gật đầu, “Dù vậy cũng không đúng hoàn toàn.”
Dứt lời, tôi đi đến bên cạnh Lâm Đào, nhìn bình nóng lạnh.
Bình nóng lạnh còn rất mới, hẳn là vừa được lắp đặt vào hai năm trước, lúc có người đến ở. Nó được gắn lên tường, có một cái ống đường kính 20cm dẫn khí thải thông ra ngoài theo lỗ hổng trên tường. Đây cũng là một cách sử dụng bình nóng lạnh an toàn. Thêm vào đó, sườn bên chiếc bình nóng lạnh còn có một máy màu trắng, trên đó thể hiện kết quả đo nồng độ carbon monoxide. Xem ra bình nóng lạnh này là loại mới, có bổ sung tính năng kiểm tra đo lường carbon monoxide, nếu lượng carbon monoxide vượt mức cho phép còn có thể cảnh báo.
Tôi mang một chiếc ghế đến phòng bếp, đứng lên trên để nhìn kĩ chiếc máy đo. Trên máy có in một dòng chữ: Khi carbon monoxide vượt mức cho phép, máy đo sẽ phát ra tiếng bíp liên tục, đồng thời đèn đỏ sẽ sáng lên.
Rõ ràng nó không hề báo động.
Tôi nhảy từ trên ghế xuống, “Xem ra khả năng cao là ngộ độc thực phẩm.”
Trưởng khoa Hồ gật đầu, ngoảnh về phía điều tra viên đứng ở bên ngoài, “Dựa vào kết quả giám định dấu vết, không phát hiện ra dấu hiệu người ngoài xâm nhập. Nạn nhân cũng không có dấu vết tổn thương. Nhưng nếu cho là ngộ độc thực phẩm thì tôi đề nghị phải giải phẫu, thêm vào đó phải mang gan cùng thức ăn trong dạ dày nạn nhân và thức ăn lấy được ở hiện trường đi xét nghiệm. Mặt khác, bây giờ các anh phải tập trung điều tra xuất xứ các loại thức ăn của nạn nhân, nếu có thể loại trừ trường hợp bị đầu độc thì hẳn là gặp nạn ngoài ý muốn.”
“Hi vọng cứu được người bị thương.” Tôi nói, “Nếu anh ta hồi phục ý thức thì có thể giúp chúng ta hiểu rõ tình hình.”
Lúc chúng tôi rời khỏi hiện trường, trời đã gần trưa.
“Chúng tôi đi giải phẫu, các anh có đi không?” Trưởng khoa Hồ mỉm cười hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay rồi đáp, “Nếu bây giờ tham gia giải phẫu thì sẽ muộn giờ làm ca chiều. Chúng tôi tự đi tới hiện trường này chứ không phải nhận chỉ thị mà đến, tốt hơn hết là không để lỡ ca làm.”
“Được rồi.” Trưởng khoa Hồ cười ha ha, “Nhìn từ tình hình hiện tại, cơ bản có thể loại trừ khả năng án mạng, chỉ là một vụ tử vong bất thường mà thôi.”
“Mỗi năm có hàng trăm cái chết bất thường như vậy, các anh thật vất vả.” Tôi nói.
Sau khi chia tay, chúng tôi rời khỏi hiện trường. Hàn Lượng đã đỗ chiếc Audi của cậu ta bên ngoài khu nhà hiện trường từ lâu. Cả tổ chúng tôi lại chen nhau chui vào xe.
Hình như vừa rồi Hàn Lượng vẫn ngồi trong xe chơi Rắn tha mồi.
“Chúng tôi vừa xem xét hiện trường và thi thể, giờ vào trong xe của cậu, cậu sẽ không để ý chứ?” Tôi nửa đùa nửa thật.
“Trông tôi giống người hay để ý sao?” Hàn Lượng vừa nhét chiếc điện thoại cũ kĩ vào trong túi quần, vừa cài dây an toàn, đáp.
“Không giống.” Lâm Đào cười, nhìn hành động cất giấu điện thoại của cậu ta, “Nhưng là người thích tiếc nhớ tình xưa.”
Hàn Lượng hơi xấu hổ, ấn nút nổ máy, khởi động xe.
Cùng lúc tiếng máy xe nổ vang, điện thoại di động của tôi và Trần Thi Vũ đều đồng loạt rung chuông.
“Không ổn rồi, ở nơi chúng ta tìm được vết máu, đằng sau núi phát hiện ra một thi thể!” Trần Thi Vũ nghe điện thoại xong, nói, “Bạn học của tôi hôm nay được nghỉ, cậu ấy gọi thêm mấy người, tỏa đi tìm kiếm quanh vũng máu ấy, kết quả lại tìm thấy một vụ khác.”
“Phòng ADN gửi thông tin đến, vết máu ở mặt đất, trên tường cùng bông băng đều là của Đỗ Châu.” Tôi cảm thấy đôi phần lo lắng, “Bạn học của cô có thể xác định thi thể đó không phải Đỗ Châu chứ?”
Trần Thi Vũ lắc đầu, “Người chết là phụ nữ.”
Hàn Lượng đạp phanh lại, ngoái đầu nhìn, chờ quyết định của tôi.
Tôi ngồi ở ghế sau, cắn môi nghĩ ngợi rồi quyết, “Đi, tuy không nhiều khả năng liên quan, nhưng chúng ta cứ thử đi xem tình hình cụ thể thế nào, đề phòng chuyện chẳng lành. Về phần thầy thì để tôi gọi điện xin phép. Mà bạn học của cô đã báo cảnh sát chưa?”
Chúng tôi đi dọc theo con đường lúc nãy, một lần nữa quay lại hiện trường phát hiện vết máu, sau đó đi bộ qua lối tắt, tới cổng công viên núi Thần Tiên.
Rõ ràng tổ B khám nghiệm của Cục Cảnh sát Thành phố đã được điều động tới, một chiếc xe khám nghiệm hiện trường đã dừng ở cổng công viên.
Đi tới chân núi Thần Tiên, tôi như ngửi thấy một mùi hôi thối. Hiện giờ vẫn là đầu xuân, thi thể phân hủy mạnh cũng hiếm gặp. Nhưng do rèn luyện trong công tác pháp y nhiều năm, tôi rất nhạy cảm với mùi hôi thối. Cho nên lúc mới tới chân núi, tôi đã có thể phán đoán thứ chúng tôi sắp phải đối mặt chính là một thi thể đã phân hủy.
Đại Bảo chạy theo phía sau, cũng không dẫn Khúc Tiểu Dung đi cùng. Nghe nói người chết là một phụ nữ, cậu ta yên tâm hơn nhiều. Chúng tôi đều đang cầu nguyện rằng thi thể này không liên quan đến việc Đỗ Châu mất tích. Dù sao nếu có dính dáng đến Đỗ Châu thì có khả năng anh ta là người bị hại tiếp theo hoặc chính Đỗ Châu là hung thủ.
Trên sườn núi Thần Tiên được kéo dây cảnh giới, xung quanh có rất nhiều cảnh sát đang đứng canh. Nơi này thảm thực vật rậm rạp, dường như bình thường không ai qua lại. Vì bị bụi cây ngăn cản nên mấy anh cảnh sát đều đứng ngả nghiêng xiêu vẹo.
Bạn học của Trần Thi Vũ lúc này đã bỏ trang bị súng ống, chỉ mặc đồng phục bình thường, tay giữ một chú chó chăn cừu Đức đứng trong bụi cây rậm rạp, làm người báo án được cảnh sát hỏi han.
Tình huống cảnh sát hỏi cảnh sát cũng rất hiếm thấy, tôi liền nổi hứng đến bên cạnh nghe ngóng.
“Này, cậu dùng chó nghiệp vụ để làm việc riêng đấy à?” Trần Thi Vũ rất kinh ngạc, ngồi xổm xuống bên cạnh chú chó chăn cừu mà chơi đùa với nó.
“Đây là chó của tôi.” Cậu bạn học nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của người cảnh sát lấy lời khai thì nhanh chóng giải thích, “Tôi học ngành huấn luyện chó nghiệp vụ, cuối cùng đến lúc phân công công tác lại đến đồn cảnh sát, cũng chỉ có thể tự nuôi lấy một con để thỏa nguyện thôi.”
“Chó cỏ mà cũng có thể giúp cậu tìm manh mối hay sao?” Trần Thi Vũ che miệng cười nói.
Chú chó chăn cừu như nghe hiểu được lời châm chọc của Trần Thi Vũ, bèn quay đầu đi không thèm nhìn cô nàng.
Cậu bạn học tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Ai nói là chó cỏ? Chó này là tôi cẩn thận dạy dỗ từng li từng tí, có thể thi tài với bất cứ con chó nghiệp vụ nào.”
“Là nó phát hiện sao?” Tôi hỏi.
Cậu bạn học gật đầu, “Lúc sáng tôi tan ca trực đêm, liền phát hiện được vũng máu kia. Đại sư tỉ nói muốn tìm xung quanh, trong thời gian ngắn tôi không nhờ cậy được ai, liền dẫn nó ra đây. Kết quả là nó hùng hục chạy một mạch, tìm thẳng đến nơi này.”
Tôi quay đầu thấy bác sĩ Đan của tổ B đang khám nghiệm thi thể, “Bình thường ở đây có người qua lại không?”
“Gần như không có.” Cảnh sát địa phương nói, “Công viên này vốn ít được giữ gìn, rất hiếm người tới. Dù có người tới thì cũng chỉ ngồi dưới chân núi hóng gió tán gẫu, ít ai đi leo núi.”
“Ở hiện trường có dấu vết gì không? Ra vào cổng chẳng hạn.” Tôi hỏi nhân viên giám định dấu vết.
Người này lắc đầu, chỉ xuống đất, “Ở đây không có lối đi, thời tiết lại khô ráo, bùn đất không lưu lại dấu chân. Chúng tôi nhìn bụi cây xung quanh thấy đúng là có dấu hiệu bị gãy. Nhưng không thể xác định là do người chết đi tới đây làm gãy hay bị gãy lúc có người vứt xác. Vì vậy cũng không có tác dụng gì.”
Tôi gật đầu, đi vào hiện trường trung tâm, hỏi bác sĩ Đan đang chuyên tâm làm việc, “Anh Đan xem xét thi thể thấy thế nào?”
Chưa cần bác sĩ Đan nói, tôi đã bị một luồng hôi thối xộc thẳng vào mặt. Toàn thân thi thể trương phình, bề mặt là một màu xanh sẫm, có không ít chất dịch phân hủy chảy ra. Phần mặt thi thể bị tóc dài lộn xộn che phủ, hơn nữa vì bị chất dịch phân hủy thấm vào nên tóc dính chặt trên mặt, trông không rõ khuôn mặt. Chẳng cần nhìn cũng biết, lúc này mắt và lưỡi của người chết đã bị khí phân hủy đẩy ra. Vóc dáng nạn nhân hẳn là rất nhỏ nhắn, nhưng giờ chỉ thấy sự trương phình dữ dội. Tuy rằng nhiệt độ hôm nay tương đối thấp, nhưng đã có ruồi bọ bay mòng mòng xung quanh. Phía dưới thi thể có mấy con sâu dòi không biết tên bò tới bò lui. Thông thường ruồi bọ sẽ xuất hiện trong môi trường từ 8 đến 40 độ C, mà nhiệt độ không khí lúc này cũng đã hơn 10 độ. Nhưng vì nhiệt độ không khí không ổn định, cho nên số lượng ruồi bọ còn ít, cũng không thấy nhiều dòi bám vào thi thể, không thể căn cứ vào chiều dài của dòi để phán đoán thời gian tử vong.
“Mùa này mà đã thành xác chết trương phình.” Bác sĩ Đan nói, “Hẳn đã chết từ bảy ngày trở lên.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Phân hủy rất mạnh.” Bác sĩ Đan khạc một bãi đờm rồi nói, “Hôi thối vô cùng. Nhưng tôi đã xem xét sơ qua những vị trí quan trọng, không phát hiện được vết thương nào rõ ràng.”
“Nhìn quần áo thấy giống một người lang thang, hoặc là bệnh nhân tâm thần.” Lâm Đào cau mày đứng ở một bên, nói.
Toàn bộ quần áo của người chết đã bị chất lỏng phân hủy thấm vào, mang màu xanh đen ẩm ướt, rúm ró dính trên thi thể. Nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn ra quần áo của người chết tương đối nguyên vẹn, không có dấu vết xé rách rõ ràng.
“Người chết mặc một chiếc áo giữ nhiệt, một áo len cũ và áo khoác cũng đã cũ. Thân dưới mặc quần lót tứ giác bằng vải bông, quần giữ nhiệt và một chiếc quần cũ. Chân trần, không đi tất và giày.” Bác sĩ Đan nói, “Nhưng tất cả quần áo đều được mặc gọn gàng. Hơn nữa, tôi xem trên chiếc áo mặc bên trong cũng không thấy dính bùn đất, không phù hợp với tình huống bị xâm hại ở đây sau đó mặc lại quần áo. Nói tóm lại, quần áo rất bình thường.”
“Không mặc áo lót, hơn nữa quần áo đều rất cũ.” Tôi nói, “Giống quần áo của một người lang thang.”
“Tiếc rằng hiện tại vì yếu tố thi thể phân hủy mà không thể phán đoán xem lúc trước quần áo có sạch sẽ hay không.” Lâm Đào nói, “Nếu quần áo không sạch thì có thể khẳng định ngay.”
“Không có đầu mối gì về nguyên nhân tử vong sao?” Tôi hỏi, “Liệu có phải là do đói khát, rét lạnh dẫn đến tử vong?”
“Không có hiện tượng thoát y khác thường, cũng không có căn cứ cho thấy chết vì lạnh.” Bác sĩ Đan đáp, “Hơn nữa hiện giờ trời không lạnh lắm, người chết còn mặc nhiều quần áo như vậy. Nhưng có phải là lạc đường rồi chết đói hay không thì vẫn chưa thể loại trừ.”
“Nói cách khác, còn phải tiến hành thêm một bước giải phẫu để xem xét.” Tôi nói.
Bác sĩ Đan gật đầu, chợt hỏi, “Ây, đúng rồi, sao các anh lại tới đây, chỉ là một vụ tử vong bất thường thôi mà?”
Tôi cười, “Gần đây chúng tôi đang lo một vụ mất tích, cách hiện trường này không xa có một vũng máu, là vết máu của người mất tích. Chúng tôi sợ vụ này có liên quan gì đó đến vụ mất tích kia nên chạy tới xem thử.”
“Bây giờ nhìn lại, người chết là một phụ nữ yếu đuối, trên người cũng không có tổn thương gì.” Bác sĩ Đan nói, “Cho nên nhiều khả năng không liên quan đến vụ mất tích kia.”
“Bước tiếp theo sẽ làm thế nào?” Tôi hỏi.
“Lập tức mang thi thể về giải phẫu khám nghiệm.” Bác sĩ Đan đáp, “Đầu tiên phải hiểu được nguyên nhân tử vong. Nếu không phải án mạng thì giao các đặc điểm của thi thể cho đơn vị phá án đi tìm thân phận của nạn nhân, xem liệu có bất kì đầu mối nào trong thư viện ADN của người mất tích không.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tay, ngoảnh đầu hỏi mấy người trong tổ chúng tôi, “Dù sao cũng đã xin nghỉ, muốn cùng đi xem không?”
“Tất nhiên rồi.” Đại Bảo đáp.
3Lúc đến phòng giải phẫu pháp y học thi thể thuộc Cục Cảnh sát Thành phố Long Phiên, vừa hay chúng tôi trông thấy tổ khám nghiệm của Trưởng khoa Hồ đã khám nghiệm xong, đang khóa cửa lại.
“Sao các anh lại đến đây?” Trưởng khoa Hồ ngỡ ngàng.
“Lại phát sinh một vụ thi thể chưa xác định danh tính.” Bác sĩ Đan đáp.
“Các anh đến Cục chúng tôi để trải nghiệm cuộc sống sao?” Trưởng khoa Hồ cười nói.
Tôi gãi đầu, “Kì quái thật, dạo này cứ liên tục xảy ra chuyện nhỉ? Vụ các anh vừa khám nghiệm cho kết quả như thế nào?”
“Mới khám nghiệm sơ lược thôi.” Trưởng khoa Hồ nói, “Loại trừ tổn thương cơ tính tác động từ bên ngoài, loại trừ ngạt thở cơ tính, cũng không phải bệnh tật và điện giật, hiện tại về cơ bản có thể khẳng định là chết vì ngộ độc, nhưng phải xem là ngộ độc thứ gì. Chúng tôi đã xem xét những thứ nằm trong dạ dày, chúng khớp với thành phần trong chất nôn tại hiện trường, cũng tương ứng với thức ăn trên bàn, hơn nữa còn là chết sau khi ăn tối chưa lâu.”
Đối với nhiều bác sĩ pháp y, thi thể phân hủy chưa chắc đã là loại buồn nôn nhất. Đôi khi việc phân tích chất trong dạ dày cũng rất khó chịu. Nói cho cùng, cũng phải lấy những thứ nằm trong dạ dày và ruột ra, sau đó sàng lọc từng chút từng chút một, cuối cùng dựa vào hình thái thức ăn để phân tích đối chiếu với thức ăn ở hiện trường. Dù sao bác sĩ pháp y cũng là người, cũng phải ăn cái này cái kia, lúc ăn uống khó tránh được việc nghĩ tới tình trạng buồn nôn của đống thức ăn trong dạ dày kia.
“Công việc xem xét những thứ chứa trong dạ dày của bên pháp y thật đúng là lợm cả giọng.” Lâm Đào như nhìn thấu lòng dạ của tôi.
Đại Bảo chớp chớp mắt, chen miệng, “Lợm... lợm giọng sao? Không có gì đâu, nhìn quen là ổn thôi. Lần trước tôi mời mọi người ăn thịt con ba ba bắt được ngoài đường, không phải mọi người ăn rất sung sướng đó sao?”
“Ý anh là gì?” Trần Thi Vũ cảnh giác hỏi.
“Lần trước tôi uống say quá, đến lúc đi qua một hồ chứa nước, liền nằm ghé vào bờ ngủ quên mất.” Đại Bảo kể, “Tới khi tôi tỉnh lại, phát hiện nằm bên cạnh tôi có một con ba ba già khụ, vì thế tôi liền bắt về kho cho mọi người ăn. Không nhớ à?”
“Có nhớ, sau đó thì sao?” Lâm Đào hỏi.
Đại Bảo đáp, “À, bởi vì tôi lúc ấy uống nhiều rồi nên nôn ra, cụ ba ba bơi theo dòng nước đến ăn chè, sau đó cũng say luôn. Nếu không làm sao tôi bắt được hẳn một con ba ba chứ! Chứng tỏ đồ trong dạ dày đôi khi còn có thể câu cá, câu được cả con ba ba.”
“Điều tôi quan tâm là chúng tôi đã ăn một con ba ba, mà con vật ấy lại ăn đồ phun ra từ dạ dày của anh phải không?” Lâm Đào mở to hai mắt.
Đại Bảo ra vẻ vô tội gật đầu.
“Trời đất ơi, cái đồ kinh tởm này!” Lâm Đào cùng Trần Thi Vũ lao vào đấm Đại Bảo.
“Đừng quậy ở đây.” Tôi ngăn bọn họ lại, “Trưởng khoa Hồ, các anh mau mang đi kiểm tra đi, có kết quả rồi nhớ báo cho chúng tôi một tiếng. Chúng tôi cũng phải bắt đầu khám nghiệm thi thể đã phân hủy này.”
Trưởng khoa Hồ khóa cửa xong xuôi, gật đầu đáp, “Chắc là tối nay sẽ có kết quả kiểm nghiệm thôi.”
Dứt lời, cả nhóm của Trưởng khoa Hồ cùng lên xe rời đi, còn chúng tôi ở lại tiến hành khám nghiệm xác người phụ nữ được tìm thấy trên núi.
Vì thi thể đã phân hủy nên quần áo của người chết dính chặt vào da. Mà làn da của cái xác này lại bị chất dịch phân hủy thẩm thấu, trở nên rất dễ bong. Cho nên sau khi chúng tôi loại bỏ quần áo của người chết, da cũng bị tróc rơi không ít.
Giống như kết quả khám nghiệm bề ngoài thi thể, sau khi kiểm tra cẩn thận cái xác “người khổng lồ xanh” này, chúng tôi cũng không tìm được tổn thương nào rõ ràng. Da có bị trầy xước hay không thì giờ vẫn chưa thể biết được.
Tôi tập trung xem xét lòng bàn chân của người chết, bởi vì người này để chân trần, nếu lòng bàn chân sạch sẽ thì sẽ là một điểm đáng nghi. Nhưng lúc này do chất lỏng phân hủy sản sinh nên lòng bàn chân bám đầy bùn đất, rốt cuộc chúng dính lên từ trước khi chết hay sau khi chết, đây không phải là điều dễ phán đoán. Tuy vậy, da dưới lòng bàn chân cũng không bị hư hại lúc cởi quần áo, tôi cẩn trọng dùng bông băng lau sạch.
Do bị phân hủy nên da bàn chân đều đã nhăn nhúm, có tổn thương hay không cũng rất khó phán đoán. Nhưng nhìn tổng thể thì hình như không có những vết chai thường gặp.
Một người đi chân trần trong thời gian dài mà không có vết chai? Ở hiện trường bụi cây chằng chịt, đá rải khắp nơi, leo hết nửa ngọn núi mà không có vết toạc chân nào ư? Trong lòng tôi nảy sinh một vài nghi vấn. Nhưng dù sao thi thể này cũng bị phân hủy mạnh, có thể dẫn đến những dấu hiệu sai lầm, cho nên chỉ dựa vào điểm này không thể chứng minh được gì.
Chưa biết chừng người này không phải đi chân trần, mà là đi được nửa đường mới cởi giày ra thì sao?
Gần hiện trường có vết máu của Đỗ Châu, lại thêm giày của anh ta. Giày... liệu hai người này có liên hệ gì với nhau không?
Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, có lẽ phải bắt đầu từ giải phẫu thi thể.
Bác sĩ Đan cùng Đại Bảo một tổ, tiến hành giải phẫu khám nghiệm khoang ngực bụng của thi thể. Còn tôi cạo tóc, thực hiện khám nghiệm hộp sọ.
Sau khi cạo sạch tóc, tôi thu dọn xong xuôi mái tóc, chuẩn bị bỏ vào túi nylon. Đột nhiên, một tia nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, khiến tôi hơi sửng sốt.
“Sao tôi có cảm giác mái tóc này đã được nhuộm qua?” Tôi nói, “Hình như là màu nâu.”
“Không thể nào?” Đại Bảo thò đầu sang xem.
Mọi người đều biết, nếu như nạn nhân là người lang thang thì thật khó để giải thích lí do nhuộm tóc.
“Không phải đâu.” Đại Bảo nói.
“Mũi cậu dùng tốt như vậy, sao mắt lại kém thế?” Tôi cầm mái tóc giơ lên, để ánh mặt trời chiếu vào.
“Tôi cũng nhìn không ra.” Lâm Đào nói.
“Là tôi hoa mắt sao?” Tôi có chút nghi ngờ về phát hiện của mình.
“Không phải hoa mắt, mà là mù màu.” Bác sĩ Đan cũng nói đế vào.
“Được rồi.” Tôi xếp tóc lại cẩn thận rồi nói, “Đã tìm được nguyên nhân tử vong chưa?”
Bác sĩ Đan lắc đầu, “Không có bất kì triệu chứng tổn thương nào, tuy có triệu chứng ngạt thở, nhưng khoang miệng mũi cùng vùng cổ ngực không có dấu vết tổn thương, cũng không phải chết vì ngạt thở cơ tính. Dù trong dạ dày trống không, nhưng trong ruột có thức ăn nát rõ ràng. Nói cách khác, người này chết sau khi ăn bữa ăn cuối cùng khoảng bảy, tám tiếng đồng hồ. Chúng tôi cũng đã nhìn qua, dẫu sao phần thức ăn cũng đã tiêu hóa đến ruột, cơ bản không thể phân rõ hình thái nữa.”
Tôi đột nhiên nghĩ tới con ba ba cụ của Đại Bảo, liền thấy lợm giọng.
“Nếu vậy, hiển nhiên cũng không phải lạc đường sau đó chết đói.” Tôi nói, “Vậy nguyên nhân tử vong là gì cơ chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Đại Bảo đã chuẩn bị dùng thủ pháp “móc lưỡi”, lấy ra thực quản, khí quản cùng phổi của nạn nhân. Vì xác phân hủy nên kết cấu cơ quan nội tạng bị lẫn lộn không rõ.
“Không thể khám nghiệm bệnh lí thì kiểm tra nội tạng làm gì?” Bác sĩ Đan nói.
Đại Bảo nói, “Các cậu nhìn xem, nguyên nhân tử vong hẳn là ở trong này.”
Nhìn theo ngón tay của Đại Bảo, chúng tôi thấy phần mô mềm ở cổ họng có màu sắc đậm hơn màu của mô mềm xung quanh, hơn nữa vì bị trướng nên lấp loáng. Chỗ này cũng không trướng đều, rõ ràng không phải bị phù lên do phân hủy.
Cơ bản có thể xác định cổ họng của người này đã sưng phù từ trước khi chết.
Độ phù của cổ họng khá hiếm thấy, toàn bộ cổ họng đều vì mô mềm sưng lên mà bị chẹn tắc, nắp thanh quản bị đè ép đến nỗi hơi nhếch lên. Nếu không dùng tay dò thì thậm chí còn không biết đầu vào khí quản nằm ở chỗ nào.
“Phù nề cổ họng sao?” Tôi xem xét phần thi thể.
Đại Bảo gật đầu, “Vừa rồi lúc tôi khám nghiệm khoang miệng của nạn nhân đã nhìn thấy phần cuống họng hình như hơi phản quang. Nếu không phải bị sưng trướng nghiêm trọng thì trong cuống họng không thể thấy phản quang được.”
Tôi gật đầu, cắt mở khí quản. Vì khí quản là phần sụn cho nên độ phân hủy còn rất lâu mới bằng các phần mô mềm khác. Hình thái phía trong khí quản đều bình thường. Nhìn trong thành khí quản có thể thấy mao mạch máu giăng chằng chịt. Rõ ràng chúng không được hình thành do phân hủy mà là một loại phản ứng sống.
“Khí quản của người chết cũng bị sung huyết nặng.” Tôi nói, “Tuy rằng lúc này tiến hành xét nghiệm mô bệnh học đã không còn tác dụng, nhưng chúng ta vẫn có thể suy đoán người này tử vong vì bệnh hen suyễn dẫn tới phù nề cổ họng.”
“Người chết bị hen suyễn sao?” Bác sĩ Đan hỏi.
Tôi nói, “Rất có thể.”
“Nếu bị hen suyễn lại không được chữa trị, làm sao cô ấy sống được đến bây giờ?” Đại Bảo nói.
Tôi lắc đầu, “Tôi cảm thấy chỉ có một khả năng, đó là trước đây bệnh hen suyễn không phát tác nghiêm trọng, nhưng lần này không biết tại sao lại bị nặng thế, hơn nữa lại không được chữa trị, dẫn đến phù nề cổ họng làm ngạt thở mà chết.”
“Hay là bệnh nhân tâm thần có người trông nom, sau đó đi lạc.” Lâm Đào nói, “Không may là sau khi lạc đường lại đột nhiên phát bệnh, không được cứu chữa kịp thời.”
“Nếu quả thật như vậy thì lại là chuyện tốt.” Tôi gật đầu nói, “Nếu như là bệnh nhân tâm thần có người trông nom, sau khi đi lạc nhất định sẽ được báo cảnh sát, thậm chí còn được lưu lại mẫu ADN, như vậy tìm được thân phận của thi thể là có thể thuận tiện kết thúc vụ này.”
“Cũng may đã tìm thấy nguyên nhân tử vong, hơn nữa còn là chết do bệnh tật.” Bác sĩ Đan thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nếu là chết do bệnh tật, trên thân thể lại không có thương tổn, vùng đáy chậu cũng bình thường, không có dấu hiệu bị xâm hại, người chết còn mặc quần áo rẻ tiền như vậy, không giống phát sinh việc cướp tài sản, vậy thì đây không phải một vụ án. Không phải vụ án thì công việc của nhân viên khám nghiệm tử thi như chúng ta cũng đã hoàn thành.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nghĩ rằng nếu người này không bị giết hại, như vậy dẫu có liên quan đến Đỗ Châu thì anh ta cũng không phải là hung thủ. Nghĩ đến đây tôi thấy vững dạ hơn một chút.
Công việc tiếp theo chính là tiến hành phân biệt cá thể. Tôi kéo xương hàm xuống, chuẩn bị tiến hành quan sát hàm răng, còn Đại Bảo chuẩn bị xem xét liên hợp xương mu.
Hàm răng của người chết trắng bóng, sạch sẽ và ngay ngắn.
“Sao răng của cô ấy sạch sẽ như vậy?” Tôi hỏi.
Lâm Đào ngoái cổ ngó qua một chút, “Xem ra bình thường đúng là cô ấy có người trông nom, là vô ý đi lạc.”
Tôi gật đầu, nhìn mặt cắn của bộ răng, “Người chết đến một chiếc răng sâu cũng không có, bảo vệ và chăm sóc khá tốt. Dựa vào mặt cắn của răng thì chỉ khoảng 20 tuổi.”
“Còn trẻ như vậy sao?” Lâm Đào kinh ngạc.
Tôi nói, “Càng trẻ càng tốt, càng có nhiều khả năng nằm trong hồ s?