VỤ ÁN THỨ NĂM CHIẾC XE BÙNG CHÁY
Tiền tài không phải là căn nguyên của cái ác như người ta vẫn nói.
Chỉ khi quá tham cầu tiền tài, tức là theo đuổi nó một cách ích kỉ và tham lam
thì mới là căn nguyên tất thảy tội ác.
- Nathaniel Hawthorne -
1Linh Lợi là siêu thị lớn nhất thành phố Long Phiên, mỗi ngày khách hàng ra vào nườm nượp. Nó lại nằm ở vị trí trung tâm của khu thương mại tập trung nhất thành phố, diện tích rất lớn.
Toàn bộ khoảng sân trước cửa siêu thị Linh Lợi chỉ dùng để đỗ xe, diện tích thậm chí còn lớn hơn quảng trường nhân dân của thành phố. Tới giờ tan tầm mỗi ngày, bãi đỗ xe này trở thành nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Long Phiên, xe cộ ra vào như mắc cửi.
Tào Cường là một cảnh sát dân sự ở Phòng Chính trị Cục Cảnh sát Thành phố. Vì công việc ở đơn vị có thời gian tương đối ổn định so với người vợ làm cảnh sát giao thông, nên Tào Cường gánh vác “trọng trách” đến siêu thị mua nhu yếu phẩm mỗi ngày.
Hôm ấy cũng như thường ngày, Tào Cường sau khi tan làm liền đến siêu thị Linh Lợi. Mua thức ăn xong xuôi, anh đẩy xe chở hàng về phía bãi đỗ xe. Vào mùa này, khoảng 6 giờ 10 phút chiều là mặt trời lặn, chỉ nửa tiếng sau là trời đã tối đen. Lúc 6 giờ 30 phút, Tào Cường ra khỏi siêu thị thì bên ngoài gần tối hẳn.
Phía Tây bãi đỗ là nơi vắng xe nhất. Vì phải lượn một vòng theo lối vào thì mới tới khu phía Tây, rất nhiều người không muốn đỗ ở góc đó. Nhưng chính vì ít xe, Tào Cường lại không ngại đi xa hơn, nên mỗi lần tới mua hàng anh đều lái vào tận đây, vừa dễ tìm được chỗ đỗ vừa dễ đánh xe ra vào, lại ít khi bị người khác va quệt.
Lúc Tào Cường đi đến gần xe mình, anh liếc thấy cách đó không xa có một quầng sáng màu đỏ. Có thể dễ dàng phát hiện bất kì tia sáng nào trong sắc trời sẩm tối.
Tào Cường ngoái đầu nhìn nhưng không thấy rõ. Dường như quầng sáng này tỏa ra từ phía trong một chiếc xe nhỏ. Tào Cường nhìn qua ngó lại, có lẽ vì anh nhanh nhẹn mua thức ăn nên đã ra khỏi siêu thị trước người khác một bước, lúc này ở bãi xe phía Tây vắng hoe chẳng một bóng người. Xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, Tào Cường cảm thấy mình phải lo liệu việc này dù nó chẳng liên quan tới anh.
Tào Cường bỏ đồ từ xe đẩy hàng vào trong xe, sau đó đi về phía ánh sáng đỏ ở góc Tây Bắc. Quả nhiên chỗ đó có một chiếc xe hơi nhìn bề ngoài rất đắt tiền. Khi anh tới gần góc tối trong bãi đỗ, đột nhiên vang lên một tiếng nổ “Oành”, khiến Tào Cường sợ tới mức loạng choạng suýt ngã.
Tào Cường không hề nhìn lầm, đúng là quầng sáng đỏ tỏa ra từ chiếc xe nhỏ, hơn nữa còn là quầng lửa!
Đó là tiếng kính xe nổ. Sau đó một luồng khói đặc cuồn cuộn tuôn ra từ chiếc xe. Tào Cường sợ hãi lùi lại mấy bước, hô to, “Cháy rồi! Mau gọi cứu hỏa!”
Trong khoảnh khắc đó, Tào Cường liếc thấy biển số và nhận ra chiếc xe Mercedes xanh lam này chính là xe riêng của Đổng Kiến Vũ - đồng nghiệp anh.
Ngay khi ánh lửa tràn ra khỏi cửa sổ xe, trong nháy mắt ngọn lửa nuốt chửng lây chiếc xe, dù có một trăm Tào Cường cũng không thể ra tay giúp đỡ. Tào Cường run rẩy bấm 119.
Lúc này, ở bãi đỗ xe phía Tây đã bắt đầu có người tụ tập lại, gồm khách hàng vừa ra khỏi siêu thị, bảo vệ của siêu thị và cả người qua đường nữa. Mọi người ba chân bốn cẳng mở trụ chữa cháy nằm ở trong tòa nhà, người lo bê chậu, người đi xách thùng. Chiếc xe Mercedes màu lam đã không thể cứu vãn, tất cả mọi người chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ những chiếc xe đỗ gần đó.
Chốc lát sau, một chiếc xe cứu hỏa hú còi chạy đến hiện trường. Trong vòng một phút, vòi phun nước bắt đầu hướng về phía chiếc Mercedes màu lam. Tào Cường đứng ở sau xe cứu hỏa, tay run rẩy gọi điện thoại cho Đổng Kiến Vũ, hết lần này tới lần khác đều không có người nghe máy.
Khi đội cứu hỏa dập tắt được ngọn lửa, chiếc xe màu lam chỉ còn là một chiếc ô tô cháy đen, săm lốp bị hun chảy, biển số rơi cả ra, nằm vô cùng nổi bật giữa đống đổ nát.
“Ây da, cái xe xịn như vậy mà cũng tự cháy hả?”
“Trời vẫn lạnh thế này, làm sao lại có thể tự cháy được?”
“Liệu có phải tại bật điều hòa không?”
Người dân xung quanh vẫn bàn tán ầm ĩ.
Không lâu sau, một người đàn ông đẩy xe hàng rẽ đám người tiến vào hiện trường, khi nhìn thấy chiếc xe cháy đen liền ngã vật xuống đất.
“Anh Đổng, sao tôi gọi điện mà anh không nghe máy? Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?” Tào Cường đỡ người đàn ông ngồi dưới đất, lớn tiếng hỏi, khiến cho ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn vào hai người.
Đổng Kiến Vũ ngồi ngây dưới đất, đột nhiên kêu to một tiếng, nhảy dựng lên, “Tiểu Linh! Tiểu Linh ở trong xe! Tiểu Linh đâu rồi?”
Đúng lúc đó, một thành viên của đội cứu hỏa tới gần chiếc xe để tiến hành điều tra, cao giọng nói, “Trung đội trưởng, trong xe có một thi thể!”
Tổ khám nghiệm chúng tôi nhận được thư mời làm việc, đến huyện Long Tây thuộc thành phố Long Phiên để khám nghiệm phúc tra một tử thi. Đây là thi thể trong một vụ tự sát, người nhà không chấp nhận kết quả giám định pháp y của Cơ quan Cảnh sát cấp huyện. Để đảm bảo rằng kết luận ban đầu là chính xác, theo yêu cầu của người thân đương sự, tổ khám nghiệm chúng tôi và bác sĩ Hàn của Cục Cảnh sát Thành phố Long Phiên cùng nhau đến huyện Long Tây để khám nghiệm lại.
Khám nghiệm tử thi không khó, nhưng công tác giải thích lại chẳng dễ chút nào. Muốn dùng những từ ngữ thông dụng nhất để diễn giải một số triệu chứng cho thân nhân người chết nghe và hiểu rõ, quả không phải là chuyện đơn giản.
Cho nên lần này, tuy công tác giám định lại không hề khó nhưng vẫn kéo dài đến hơn sáu giờ mới xong.
“Vì sao lúc nãy khám nghiệm, tôi lại cảm thấy có từng cơn gió âm lạnh thổi thẳng vào gáy ấy nhỉ?” Đại Bảo cởi trang phục giải phẫu, sờ cổ mình.
Bác sĩ Triệu của huyện Long Tây cười, chỉ vào cửa sổ sau lưng Đại Bảo, “Anh xem, cái cửa kính này lâu rồi không ai sửa, chỗ anh đứng vừa đúng đầu gió, cho nên gió lạnh mới thổi qua người anh.”
“Tại sao lại không sửa nó đi?” Tôi đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn lỗ hổng, “Phải đến mấy tháng rồi ấy chứ? Mùa đông làm sao các anh chịu đựng được? Sang đến mùa hè mà có lỗ hổng lớn như vậy, thì điều hòa trong phòng giải phẫu dùng sao được? Trên Cục không cấp tiền xuống à?”
“Cũng không phải vậy.” Bác sĩ Triệu chỉ tấm kính ở góc tường, “Tiền thì không thiếu, anh nhìn xem, chúng tôi đã đo đạc rồi đi cắt kính. Nhưng chúng tôi không thay được, mà cũng không tìm được người sửa.”
“Vì sao thế?” Đại Bảo ngạc nhiên.
“Người ta còn chẳng muốn đến nhà xác làm việc.” Bác sĩ Triệu nói, “Đừng nói là vào hẳn phòng giải phẫu.”
“Trời ạ, đến mức ấy cơ à?” Đại Bảo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Đấy anh xem.” Tôi cười bất đắc dĩ, “Lúc trước tôi đăng Weibo, nói chúng ta không màng mưa gió, làm việc trong trời nắng đổ lửa, gió rét lạnh căm, quá khổ cực. Còn có người nói, ‘Các anh còn khổ hơn cả nông dân hay sao?’ Đúng vậy, về mặt thể chất thì chúng ta không khổ bằng người lao động chân tay, nhưng chúng ta phải chịu nhiều áp lực tâm lí hơn. Có hoảng sợ, có ghê tởm, có máu me. Thử nhìn mà xem, người ta còn chẳng muốn đến nhà xác, mà chúng ta thì phải ra vào nơi này mỗi ngày, trực tiếp tiếp xúc với thi thể.”
“Cậu cũng đừng oán trách nữa.” Đại Bảo vừa cười vừa lấy ra một thùng dụng cụ từ xe khám nghiệm của chúng tôi, “Để tôi giúp các anh thay kính.”
“Anh thay sao?” Bác sĩ Triệu nghi ngờ nhìn Đại Bảo leo lên bàn để dụng cụ, dùng cái tua vít bắt đầu làm việc.
“Tôi cho anh hay, thầy tôi bảo làm một bác sĩ pháp y là phải một tay sáu nghề, cái gì cũng phải biết.” Đại Bảo nghiến răng xoay tua vít.
“Một tay sáu nghề là sao?” Bác sĩ Triệu tỏ ra hứng thú.
“Vì phải dùng cưa, nên nắm được kĩ năng của thợ mộc; vì phải dùng đục xương, nên nắm được kĩ năng của thợ xây; vì phải dùng dụng cụ rút tủy, nên nắm được kĩ năng của thợ khóa; vì phải cạo đầu, nên nắm được kĩ năng của thợ cắt tóc; vì phải quét sơn bảo tồn xương, nên nắm được kĩ năng của thợ sơn; vì phải khâu lại thi thể, nên nắm được kĩ năng của thợ may.” Đại Bảo đáp như đã thuộc nằm lòng.
“Mấy thứ tử tế thì cậu lại chẳng nhớ.” Tôi cười mắng, “Ở hiện trường hỏa hoạn chúng ta còn phải phẩy bay tro bụi, có phải nắm được cả kĩ năng của công nhân vệ sinh hay không?”
Bác sĩ Hàn đang định ra ngoài rửa tay bỗng quay lại phòng giải phẫu, “Trong thành phố phát sinh hỏa hoạn, một người tử vong.”
Mọi người sa sầm mặt mày nhìn tôi.
Tôi buông tay, “Nếu tôi có nói trúng thì cũng chỉ là trùng hợp.”
Bác sĩ Hàn không rõ nội tình, bèn nói, “Chúng ta phải chạy về thôi. Trưởng khoa Tần, sếp Trần bảo tôi thông báo với mọi người là các anh cùng chúng tôi đi tới hiện trường.”
“Hỏa hoạn chết người cũng nhất định phải đi sao?” Tôi xoa xoa cái eo đau nhức.
“Đồ miệng thối, chuyện cậu rước lấy, tưởng không đi mà được chắc?” Đại Bảo nói.
Bác sĩ Hàn nghiêm túc, “Có thể là vì liên quan đến cảnh sát dân sự của Phòng Chính trị trong Cục chúng tôi.”
Chúng tôi kéo thân thể mệt mỏi leo lên xe cảnh sát do Hàn Lượng lái. Ngay cả một người chạy hiện trường không mệt không mỏi, không ngủ không nghỉ như Đại Bảo cũng phải lầm bầm một câu, “Chuyện Đỗ Châu còn chưa có tin tức gì, đằng này các vụ việc lại cứ dồn dập lao đến. Sự cố ô tô bốc cháy là chuyện thường gặp, không thể cứ bắt chúng ta phải chạy đến xem chứ.”
“Đúng rồi, nói đến chuyện Đỗ Châu, hai ngày nay vẫn không có tin tức gì sao?” Tôi hỏi, “Còn thi thể phụ nữ bị phân hủy kia nữa, cũng chưa tìm được danh tính à?”
Suy nghĩ suốt hai ngày, trực giác đó của tôi vẫn tồn tại như cũ, luôn cảm thấy xác người phụ nữ vô danh và vụ việc của Đỗ Châu có liên quan gì đó với nhau.
Trình Tử Nghiên nói là có vấn đề muốn Lâm Đào chỉ dạy, liền mời Lâm Đào ngồi lên xe khám nghiệm của Cục Cảnh sát Thành phố. Bác sĩ Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể chen chúc trong xe của chúng tôi. Vừa khéo câu hỏi nằm trong phạm vi quản lí của anh ấy, bác sĩ Hàn bèn nói, “Vụ mất tích của bạn các anh thì tôi không biết, nhưng vụ thi thể nữ vô danh thì chúng tôi sắp hoàn thành công việc. Xét nghiệm mô bệnh học vẫn giữ vững quan điểm người này bị hen suyễn dẫn đến co thắt phế quản và phù nề cổ họng, cuối cùng ngạt thở mà chết. Hiện trường hoang vắng cộng thêm không được cứu chữa kịp thời đã trở thành nguyên nhân phụ trợ dẫn đến cái chết của cô ấy. Chúng tôi cũng đã chia tách liên hợp xương mu xong xuôi, phán đoán người chết khoảng 24 tuổi, chưa từng sinh nở.”
“Còn kho dữ liệu người mất tích thì sao?” Tôi hỏi.
Bác sĩ Hàn đáp, “ADN đã được đưa vào kho dữ liệu, hơn nữa cũng đã treo thưởng nhiều nơi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có người tới nhận thi thể.”
“Kì lạ thật.” Tôi nói, “Một cô gái trẻ tuổi như vậy, bình thường người thân hẳn cũng chăm sóc đối xử rất tốt, tại sao sau khi mất tích lại chẳng ai tìm? Cô ấy không thể đi một quãng đường xa rồi mới tới Long Phiên được, hẳn là ở gần đây thôi.”
Việc chưa tìm ra danh tính của thi thể không khiến tôi thất vọng, mà lại làm cho những nghi vấn trong lòng tôi bộc phát.
“Dù sao trông cô ấy không có vẻ giống người bình thường, hơn nữa suy từ cách ăn mặc thì thấy điều kiện gia đình có thể nghèo khó.” Bác sĩ Hàn nói, “Bây giờ chỉ sợ cô ấy bị người thân vứt bỏ.”
“Muốn vứt bỏ thì đã làm từ lâu rồi.” Tôi nói, “Còn phải chờ đến năm 24 tuổi hay sao?”
Bác sĩ Hàn dang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ. Mọi người đều trầm mặc, chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Huyện Long Tây cách nội thành không xa, xe khám nghiệm của chúng tôi và của Cục Cảnh sát đều nhanh chóng chạy đến hiện trường. Vì nằm ở khu vực phồn hoa nhất vùng trung tâm nên xung quanh hiện trường đã có rất nhiều người tụ tập, thậm chí còn khiến cho mấy nhánh đường chính gần hiện trường tắc nghẽn. Một Trung đội Cảnh sát giao thông bận bịu tới lui, dùng hết sức đuổi những người không liên quan đang dừng xe nhìn ngó đi.
Chính vì nhiều người đứng xem nên việc bảo vệ hiện trường lại càng nghiêm ngặt. Cục Cảnh sát Thành phố điều động lực lượng cảnh sát của ba đồn gần đó, dùng dây cảnh giới quây kín toàn bộ khu phía Tây bãi đỗ xe của siêu thị Linh Lợi. Những chiếc xe ban đầu đỗ ở khu phía Tây đều đã bỏ đi.
Đổng Kiến Vũ trong trạng thái hết sức bi thương đã được dìu vào xe cảnh sát. Tào Cường đang ra hiệu, nói gì đó với một đồng chí.
“Anh nghe gì không? Người chết là vợ của một cảnh sát.”
“Nhà cảnh sát mà chạy Mercedes cơ à?”
“Đúng vậy! Nhất định là mua được nhờ tiền tham ô.”
“Chết là xứng đáng.”
Mấy người dân đứng xem đang xôn xao bàn tán, không để ý tới đám người vừa xuống xe như chúng tôi.
“Ai bảo nhà cảnh sát không thể có tiền?” Có lẽ Hàn Lượng vì đồng cảm nên tiến tới lên tiếng, “Bố của cảnh sát không thể có tiền à? Vợ của cảnh sát không thể có tiền à? Pháp luật nào quy định cảnh sát nhất thiết phải chạy xe máy đi làm? Nếu người nhà cảnh sát kinh doanh hợp pháp đúng luật đúng lệ, không mượn oai cơ quan nhà nước, dựa vào năng lực của mình đế kiếm ra tiền thì sao? Các vị dựa vào đâu mà nói người ta? Không thấy có lỗi với người đã khuất sao?”
Tôi kéo Hàn Lượng đang giận dữ qua một bên, thấp giọng khuyên, “Cậu có cần phải kích động như vậy không? Mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói đi.”
Mấy người đang nói bậy nói bạ đột nhiên bị mấy câu của Hàn Lượng làm cho cứng họng, chỉ quăng được một câu, “Đồ thần kinh.”
Tôi trấn an cảm xúc của Hàn Lượng, rồi đi đến hỏi Tào Cường mà tôi đã quen từ trước, “Sao vậy?”
“Có thể là ô tô tự cháy.” Tào Cường đã bình tĩnh trở lại, “Bách Linh, vợ của Đổng Kiến Vũ, đã tử vong trong xe.”
Sau đó, Tào Cường thuật lại toàn bộ câu chuyện anh chứng kiến.
Tôi nghe xong cau mày, sau đó nói, “Ô tô tự cháy, bình thường đều do động cơ có vấn đề. Như vậy chúng ta phải nhìn thấy khói bốc lên ở đầu xe trước. Nhưng theo lời Chủ nhiệm Tào thì điểm châm lửa hẳn là nằm trong khoang xe. Trừ khi bên trong khoang xe có nguồn gây cháy, nếu không thì chẳng thể có chuyện châm lửa trong khoang xe trước, sau khi cửa kính vỡ mới có khói bay ra.”
“Đổng Kiến Vũ và Bách Linh có hút thuốc không?” Điều tra viên phụ trách hỏi đồng nghiệp đứng bên cạnh.
Cậu cảnh sát lắc đầu, “Đều không hút thuốc.”
“Vậy thứ gì đã làm cháy xe?” Điều tra viên phụ trách hỏi tiếp, “Hơn nữa còn cháy lớn như vậy! Có thể làm kiểm tra đo lường chất dẫn cháy không?”
“Làm kiểm tra đo lường chất dẫn cháy không có ý nghĩa gì đối với ô tô.” Tôi nói, “Trong bình xăng xe hơi có xăng, sau khi cháy thì xăng trong bình tự nhiên trở thành chất dẫn cháy. Cho nên trong chất dẫn cháy nhất định sẽ tìm ra xăng, nhưng điều này thể hiện điều gì chứ?”
“Vậy nhìn từ kinh nghiệm của anh, vì sao lại lửa lại bốc từ trong xe ra?” Tào Cường xen miệng hỏi.
“Việc cháy xe có rất nhiều quá trình phát triển.” Tôi nói, “Nhưng dựa theo mô tả tình hình của anh thì hẳn trong xe có mồi lửa, sau đó lửa bén vào đệm và các vật dễ cháy khác. Lửa càng lúc càng lớn, ghế ngồi phía sau bị thiêu cháy. Chúng ta đều biết bình xăng của xe hơi thật ra nằm ngay dưới ghế sau. Nhiệt độ tăng cao, xăng sôi trào, có thể sẽ khiến xăng tràn ra khỏi ống dẫn từ bình xăng ra xe, khiến cho lửa càng cháy mạnh hơn. Cuối cùng vì nhiệt độ cực cao, áp lực không khí thay đổi nên cửa kính xe vỡ vụn.”
“Như vậy, nói cách khác, có lẽ vì bất cẩn để lại mồi lửa trong xe mà dẫn đến bi kịch này?” Tào Cường nhìn Đổng Kiến Vũ đang ngồi trong xe cảnh sát đằng xa.
“Anh có muốn hỏi Đổng Kiến Vũ mấy câu hay không?” Điều tra viên phụ trách nói.
Tôi lắc đầu, “Tôi hiện tại có một nghi vấn, chính là nếu xe từ từ bốc cháy thì vì sao Bách Linh không chạy ra khỏi ô tô?”
“Đúng vậy!” Điều tra viên phụ trách đồng tình, “Cũng không phải xe đang chạy hoặc xe gặp trục trặc không mở được cửa. Ô tô đỗ yên một chỗ, khoang xe mà có lửa thì người ngồi trong rất dễ chạy thoát ra ngoài. Trừ khi người đã chết lúc xe bốc cháy?”
Tôi im lặng không đáp.
Điều tra viên phụ trách nhìn Đổng Kiến Vũ phía xa, nói thầm với tôi, “Liệu có cần bắt Đổng Kiến Vũ không?”
Tào Cường lập tức tỏ vẻ phản đối, “Anh ấy là anh em trong đội ngũ cảnh sát chúng ta! Sao cậu lại có thể nghi ngờ anh ấy?”
“Không thì ban ngày ban mặt, ai lại tới chỗ ngựa xe như nước thế này để giết người?” Điều tra viên phụ trách có căn cứ của riêng mình.
“Đã điều tra tình hình của Đổng Kiến Vũ và Bách Linh chưa?” Tôi hỏi.
Điều tra viên phụ trách điều tra bên ngoài gật đầu, “Đều là người mình, điều tra cũng tiện. Đổng Kiến Vũ bắt đầu làm cảnh sát từ mười năm trước, đầu tiên làm ở Đồn Cảnh sát Long Thành trong sáu năm, sau đó được tuyển chọn lên Cục Cảnh sát Thành phố, làm thành viên dưới quyền Phó Chủ nhiệm Nhâm tại Phòng Tuyên truyền. Bách Linh là người bản địa, cha là một nhà phát triển bất động sản. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy vẫn làm quản lí chi nhánh ở công ty của cha, thu nhập rất cao. Bốn năm trước, qua mai mối, hai người kết hôn với nhau, có một đứa con 2 tuổi, vẫn ở cùng cha mẹ Bách Linh. Hai người sống trong một khu nhà gần đây, thường xuyên tới siêu thị này mua sắm. Tình cảm vợ chồng rất tốt, điều này các đồng chí ở Phòng Chính trị đều có thể chứng thực.”
“Có phải vì tài sản hay không?” Điều tra viên phụ trách nói.
Tôi cười. Một điều tra viên ưu tú nhất định phải có tinh thần hoài nghi tất cả mọi thứ. Về điểm này thì vị điều tra viên đây làm rất ổn. Tôi hỏi, “Lịch trình hoạt động hôm nay thế nào? Đổng Kiến Vũ có dấu hiệu gì khác thường không?”
“Không có dấu hiệu khác thường.” Tào Cường chen vào, “Chúng tôi làm cùng một văn phòng, anh ấy rất bình thường.”
Điều tra viên gật đầu, “Quả thật không phát hiện được dấu hiệu khác thường nào. Xế chiều hôm nay, Bách Linh tan làm vào lúc 5 giờ 30 phút, cô ấy lái xe Mercedes của mình đến Cục Cảnh sát đón Đổng Kiến Vũ. Căn cứ vào camera trên đường, xe chạy tốc độ bình thường đến bãi đỗ xe của siêu thị, lúc này là 5 giờ 42 phút. Theo camera của siêu thị, vào lúc 5 giờ 45 phút, Đổng Kiến Vũ một mình đi vào siêu thị, trạng thái cũng bình thường. Căn cứ vào lời khai của Đống Kiến Vũ, Bách Linh cho chồng xuống trước cổng siêu thị, sau đó tìm chỗ đỗ xe. Sau khi anh ta đi mua đồ xong mới gọi điện thoại liên lạc với Bách Linh, đây là chuyện họ vẫn thường làm. Nhưng bấy giờ lại không thể gọi được cho Bách Linh, anh ta phát hiện có người tụ tập ở phía Tây bãi đỗ xe, trong lòng liền có dự cảm bất thường, bèn nhanh chóng chạy tới.”
“Bãi đỗ xe lớn như vậy mà không có camera sao?” Tôi hỏi.
Điều tra viên nhún vai, “Chúng tôi đã thông báo cho đồn cảnh sát trực thuộc khu vực này, hi vọng sau này siêu thị sẽ có kế hoạch chỉnh đốn. Trừ cửa vào bãi đỗ xe và bên trong siêu thị, những nơi khác đều không lắp camera. Bãi đỗ xe lại mở cho khách bộ hành, một người đi bộ sau khi gây án có thể rời khỏi hiện trường từ vô số đường nhánh không có camera.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, mất đi một manh mối phá án rồi.” Tôi nói, “Nhưng gần như không có khả năng là Đổng Kiến Vũ gây án.”
2“Ý cậu là thời gian sao?” Đại Bảo hỏi.
Tôi gật đầu, “Tôi nhớ bên điều tra phòng trừ tai nạn cháy nổ từng làm một thí nghiệm. Dưới tình huống không có chất dẫn cháy, từ một ngọn lửa nhỏ, lửa có thể lan đến cả thùng xe chỉ trong nhiều nhất là mười phút. Nếu có chất dẫn cháy thì còn nhanh hơn thế. Như Chủ nhiệm Tào nói, lúc 6 giờ 30 phút lửa trong xe vẫn chưa làm nổ cửa kính, nếu chúng ta tính toán đầy đủ trước sau thì thời gian châm lửa không thể trước 6 giờ. Nhưng lúc 5 giờ 45, Đổng Kiến Vũ đã vào siêu thị, không ăn khớp về mặt thời gian.”
“Liệu có dùng thiết bị hẹn giờ châm lửa không?” Đại Bảo hỏi.
“Việc đó xác suất cực nhỏ.” Tôi cười, “Cậu biết làm loại thiết bị này không? Hơn nữa nếu quả thật là hẹn giờ châm lửa, thì cũng sẽ bị chúng ta phát hiện ra thông qua việc dọn dẹp tro tàn bên trong xe.”
“Không cần biết xác suất nhỏ bao nhiêu, vẫn phải cảnh giác là hơn.” Điều tra viên phụ trách ủng hộ quan điểm của Đại Bảo, “Chúng ta cần tạm giữ Đổng Kiến Vũ.”
“Ban nãy tôi có nói, tôi ngờ rằng Bách Linh đã chết trước khi xe bốc cháy, ít nhất cũng đã mất đi năng lực tự cứu.” Tôi nói, “5 giờ 30 phút tan làm, 5 giờ 42 phút đi vào cửa bãi đỗ xe, 5 giờ 45 phút Đổng Kiến Vũ bước vào siêu thị, như vậy anh ta chỉ có 3 phút để dừng xe sau đó giết vợ, cài đặt thiết bị hẹn giờ châm lửa. Khoảng thời gian này có phải ngắn đến không thể tưởng tượng nổi hay không?”
“Nếu loại bỏ khả năng Đổng Kiến Vũ gây án, thì những kẻ chọn thời gian và địa điểm này để giết người quá nửa là bọn liều mạng thù sâu như biển, trả thù rửa hận.” Điều tra viên phụ trách nói, “Bởi vì không thể biết Đổng Kiến Vũ đi bao lâu và liệu có bị người qua đường nhìn thấy khi gây án hay không.”
“Trước tiên đừng kết luận vội.” Tôi nói, “Chúng ta cứ xem qua hiện trường và thi thể đã.”
Vì toàn bộ khu phía Tây bãi đỗ xe đều bị dây bảo hộ quây quanh, cho nên chỗ chúng tôi đứng nói chuyện còn cách hiện trường trung tâm rất xa. Chúng tôi mặc trang phục khám nghiệm, đi bộ về phía chiếc Mercedes bị thiêu cháy.
Trên đường, thấy Trình Tử Nghiên cùng mười mấy kĩ thuật viên của Cục Cảnh sát Thành phố và phân cục địa phương đang tiến hành kẻ ô phân công nhiệm vụ. Nhìn tư thế này có thể nhận ra họ muốn tiến hành điều tra và tìm vật chứng theo phương pháp trải thảm trên toàn bộ bãi đỗ xe.
Đối với hiện trường ngoài trời lại có phạm vi lớn như vậy, muốn lấy được dấu vết hay vật chứng thì không còn phương pháp xử lí nào đảm bảo hơn.
Nhóm pháp y chúng tôi đi dọc theo lối đi an toàn do bên giám định dấu vết vẽ ra, tới bên cạnh chiếc xe đã bị đốt trụi. Nếu không nhờ logo Mercedes ở đầu ô tô không hề thay đổi sau khi bị lửa thiêu cháy, chẳng thể nhìn ra đây là một chiếc xe sang trọng.
Chiếc xe gần như chỉ trơ lại bộ khung kim loại, ngay cả đồ nội thất cũng không còn nữa. Dưới gầm xe là một vũng nước lớn, đó là nước ứ từ đội chữa cháy chảy xuống theo sàn xe cháy thủng. Cửa kính xe đều bị lửa nóng làm nổ tung, vung vãi đầy cả bên trong và bên ngoài xe. Khoang xe cháy đen thui, dường như không thể phân biệt được thi thể nằm ở đâu. Nước sơn ngoài bị nóng chảy, không thể nhận ra rằng chiếc xe hơi đã từng có màu xanh lam.
Tôi đeo găng tay cẩn thận rồi mở cửa xe ra. Vì bản lề đã bị hun đến biến dạng cho nên theo lực tay của tôi, cửa xe phát ra một tiếng “kẽo kẹt” khó nghe.
“Cửa xe không khóa.” Tôi nói.
“Chiếc Mercedes này khi nổ máy là cửa tự động khóa, tắt máy là cửa tự mở.” Hàn Lượng đứng cạnh, bịt mũi nói.
Nếu không thấy hành động của Hàn Lượng, tôi cũng không chú ý trong không khí quả thực ngập tràn tro bụi.
“Đã cháy thành thế này rồi mà cậu vẫn nhìn ra đây là dòng xe Mercedes nào ư?” Đại Bảo kinh ngạc.
“Ý cậu là chiếc xe ở trong tình trạng tắt máy?” Tôi thò đầu vào tìm hộp cần gạt số. Nhưng vì nó đã gần như bị đốt trụi nên không thể nhìn rõ vị trí.
“Đương nhiên là ở trạng thái tắt máy rồi.” Hàn Lượng chỉ một bàn đạp nhỏ nằm bên cạnh chân phanh. Chiếc Mercedes này là loại dùng phanh chân, bàn đạp bị đè thấp xuống, chứng tỏ xe đang nằm trong trạng thái phanh.
“Tắt máy là chuyện bình thường.” Đại Bảo nói, “Cô ấy đỗ xe ở đây để đợi chồng, cần gì phải nổ máy? Phí phạm xăng dầu. Hơn nữa thời tiết bây giờ không lạnh không nóng, không nhất thiết phải mở điều hòa.”
“Cho nên bất cứ kẻ nào mở cửa đều có thể lên xe.” Vấn đề tôi đang suy nghĩ khác với Đại Bảo.
“Trong xe này cũng rất phức tạp.” Đại Bảo nói tiếp, “Đại khái là tôi đã nhìn thấy thi thể rồi.”
Trong mảng tàn tro trong xe, có thể thấy dáng hình của một thi thể. Vì bề mặt da đã cháy đen nên thi thể gần như hòa làm một với tro than, khó có thể phát hiện ra.
Vị trí của thi thể rất kì quái, không phải ngồi ở buồng lái, cũng không nằm trên băng ghế sau, mà ngồi giữa ghế lái và ghế phó lái, đầu ngả về khoảng không gian phía sau.
“Sao thi thể lại ở tư thế này nhỉ?” Tôi là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, “Cả người bị kẹt giữa ghế phó lái và ghế lái, đầu thò về ghế sau.”
“A! Tôi biết rồi!” Đại Bảo tỏ vẻ đã hiểu, “Liệu có phải là thấy lửa bốc lên từ ghế sau nên muốn chui ra phía sau để dập lửa không?”
“Loại bỏ.” Tôi trực tiếp phủ định, “Bất kể là ai đi nữa, khi phát hiện phía sau xe có gì bất trắc, thậm chí là nguy hiểm, phản ứng đầu tiên đương nhiên là xuống xe rồi mới mở cửa sau, vậy tiện hơn nhiều lại còn an toàn. Việc gì phải dùng tư thế khó chịu như thế để ra phía sau tìm kiếm và loại bỏ mối nguy? Hơn nữa, chúng ta nhìn kĩ một chút là có thể phát hiện, kì thật cả hai cánh tay thi thể đều kẹt ở khoảng giữa ghế lái, không với tới phía sau được.”
“Có vẻ đúng là vậy.” Hàn Lượng nói, “Xem ra đây là là một tư thế tương đối bị động.”
“Thế... chúng ta phải lấy thi thể ra bằng cách nào?” Đại Bảo hỏi.
“Không dễ lấy cũng phải lấy bằng được.” Tôi đáp, “Nếu dọn dẹp hết tro bụi trong xe thì cũng phải mất khoảng bốn, năm tiếng đồng hồ. Vậy ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề giao thông ở nơi đây. Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là dùng vải bạt bọc cả xe lại, sau đó gọi xe tải đến kéo về gara sửa chữa. Chỗ đó đèn đuốc cũng ổn, tiện cho chúng ta dọn dẹp tro than. Nhưng sẽ không có gara nào đồng ý cho chúng ta lôi một chiếc xe có cả thi thể theo, vì vậy trước hết cần phải nghĩ cách lấy thi thể ra và đưa đến nhà tang lễ.”
Tất cả hiện trường hỏa hoạn, nhất là hiện trường cháy xe đều có một công tác thiết yếu hàng đầu, đó là gạt bụi. Chúng tôi gọi tắt như vậy nhưng thật ra đó là một trong những việc nặng nhọc nhất trong công tác khám nghiệm hiện trường. Nhân viên kĩ thuật sẽ tỉ mỉ dọn dẹp toàn bộ tro tàn tại hiện trường, sau đó tìm trong đống tro một số vật chưa bị đốt cháy hoàn toàn, rồi dùng những vật còn lại đó để phân tích vụ án.
Ví dụ, tại hiện trường một chiếc xe hơi bị thiêu rụi, nếu sau khi kết thúc công tác kiểm tra tro bụi mà vẫn không phát hiện được những vật kim loại như nắp chắn gió của bật lửa thì cũng chỉ có hai khả năng, một là dùng diêm đốt lửa tự sát, hoặc sau khi nạn nhân bị sát hại thì hung thủ châm lửa rồi mang bật lửa đi.
Trước mắt, chúng tôi nghi ngờ đây là án mạng, nếu vậy thì việc gạt bụi trở nên vô cùng quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả khám nghiệm tử thi. Dù sao phần lớn thi thể đã bị thiêu cháy, khiến công tác khám nghiệm tử thi trở nên khó khăn và thiếu chắc chắn. Nhưng gạt bụi lại có thể phát hiện ra rất nhiều manh mối, ví dụ như có công cụ châm lửa hay không, có thiết bị hẹn giờ châm lửa hay không, có hung khí khác không, đồ đạc tùy thân của người chết có mất gì không.
Định ra được biện pháp tiến hành bước tiếp theo, chúng tôi liền thực thi ngay lập tức.
Mấy nhân viên pháp y mở bốn cánh cửa xe ra, bốn phương tám hướng chuẩn bị di chuyển thi thể. Khi tính đến hiện trường hỏa hoạn, rất có thể thi thể vì bị thiêu cháy mà trở nên giòn hơn, chỉ cần động tác hơi mạnh là phá hỏng trạng thái ban đầu của thi thể. Cho nên dưới sự theo sát của máy ghi hình, mọi người cẩn thận di chuyển các bộ phận của người chết để tạo thành hợp lực song song nâng thi thể lên.
Sau mười phút mọi người cùng nỗ lực, cuối cùng thi thể đã tách ra khỏi ghế xe, sau đó được đưa ra ngoài từ cửa bên ghế phó lái.
Bất kể cảnh sát phụ trách bảo vệ hiện trường có xua đuổi thế nào, đám đông đứng xem vẫn đứng ì ra. Theo quy định từ trước đến giờ, nếu người dân không chịu rời đi, cảnh sát cũng không thể làm gì được. Người dân có tự tiện dùng điện thoại quay phim chụp hình người chết thì cảnh sát cũng chẳng có biện pháp xử lí.
Trong khoảnh khắc thi thể được đưa ra, tôi liền nghe thấy ở bên ngoài dây cảnh giới xa xa bỗng “òa” lên một tiếng như muốn sôi trào. Thật không hiểu, thi thể này có gì đâu nhỉ? Thế mà họ lại không hề biết mệt, ngập tràn hứng thú như vậy. Tôi cũng bội phục mắt nhìn của quần dân đứng xem, cách xa phải đến 10m mà họ cũng biết thứ cháy đen được chúng tôi nâng ra là thi thể!
Chúng tôi cẩn thận đưa tử thi vào túi chứa thi thể, kéo khóa xong xuôi rồi bảo đồng chí bên nhà tang lễ mau chóng chở đi. Sau đó chúng tôi lại dùng một tấm bạt che mưa cỡ lớn bọc lấy thân xe, đề phòng trường hợp rơi mất những thứ trong xe khi nó được kéo đi.
“Vừa hay hiện trường lại nằm cạnh siêu thị, bạt che mưa lớn như vậy mà cũng có thể mang tới được.” Tôi vừa bọc lấy chiếc xe vừa nói.
Nhìn chiếc ô tô bị thiêu cháy được xe tải kéo đi, tôi bảo mọi người tranh thủ thời gian đi theo đến gara sửa chữa. Nếu tới sớm còn có thể bắt đầu khám nghiệm thi thể trước nửa đêm. Lâm Đào ở lại cùng Trình Tử Nghiên dọn dẹp mặt đất tại hiện trường.
So với một gian phòng bị thiêu cháy thì việc dọn dẹp tro tàn của một chiếc xe cháy rụi dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi, bác sĩ Hàn, Lông Vũ và Đại Bảo mỗi người phụ trách một cửa xe, bắt đầu dọn tro than. Hàn Lượng cầm một cái sàng lớn, lọc dần đống tro chúng tôi vừa dọn ra, tiến hành thêm một bước sàng lọc.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua như vậy, bởi vì động tác gạt bụi khá mạnh nên chẳng bao lâu sau, cả bốn chúng tôi đều thành “người da đen nhỏ”. Chiếc ô tô tràn đầy tro bụi, mọi thứ trong xe cũng đồng thời phơi bày trơ trụi.
Trong tất cả các vật thể được tìm thấy qua quá trình sàng thô, chúng tôi phát hiện được một chiếc huy hiệu cảnh sát bắt mắt trên bảng điều khiển, trước ghế phó lái. Dựa theo vòng thép biến dạng bao quanh huy hiệu cảnh sát, chúng tôi gần như có thể khẳng định đây là một chiếc mũ kê-pi của cảnh sát.
“Đổng Kiến Vũ đặt mũ kê-pi của mình lên chỗ này làm gì?” Điều tra viên phụ trách liên lạc hỏi, “Đây chẳng phải là muốn gây chuyện sao?”
Người mới được làm cảnh sát thường thích mặc đồng phục đi khắp nơi khoe khoang. Lâu dần sẽ phát hiện rằng mặc đồng phục đi làm việc riêng là một lựa chọn vô cùng bất lợi.
“Liệu có phải hung thủ là kẻ thù ghét cảnh sát, nhìn thấy chiếc mũ này mới nảy sinh ý định chọn mục tiêu gây án?” Đại Bảo nói, “Kẻ này cũng không quá chuyên nghiệp, đó rõ ràng là mũ kê-pi cho nam, mà chủ xe lại là phụ nữ.”
“Cũng không phải là chưa từng xảy chuyện trả thù người nhà cảnh sát.” Điều tra viên rùng mình.
“Sàng thô không cho kết quả nào khả dĩ.” Tôi nói, “Đều là linh kiện phụ tùng trong xe, không tìm thấy thành phần có thể dẫn lửa, cũng không có thiết bị hẹn giờ. Tuy nhiên phát hiện được một tấm bo mạch chủ của điện thoại di động, ngoài ra không còn gì khác. Hàn Lượng, bên cậu sàng nhỏ có thấy gì không?”
Hàn Lượng cau mày, nhìn chăm chú vào đôi găng vải đã bị nhuộm đen của mình, “Không thấy nắp chắn gió của bật lửa, những thứ để đốt lửa chắc cũng bị mang đi rồi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Không tìm thấy gì khác à?”
Hàn Lượng lắc đầu, rồi lập tức gật đầu một cái, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.”
“Thiếu thứ gì cơ?” Đại Bảo mệt mỏi ngồi xổm xuống cạnh Hàn Lượng, cầm những vật nhỏ mà Hàn Lượng sàng được để xem xét tỉ mỉ.
“Tôi mới nhìn thử, trong đống tro tàn có rất nhiều vật kim loại nhỏ, như khóa kéo, cúc áo, kiểu vậy.” Hàn Lượng nói, “Phần lớn đều có thể thấy được nhãn hiệu. Nếu như tôi đoán không lầm thì người chết hẳn đã mặc áo Gucci, quần Prada, đều là kiểu dáng của năm ngoái.”
Điều tra viên phụ trách liên lạc lật sổ ghi chép, trọn mắt nhìn Hàn Lượng, tỏ vẻ kinh ngạc nói, “Anh... anh có thể nhìn ra những thứ này sao?”
“Đương nhiên rồi, mỗi mảnh kim loại trên quần áo đều rất đáng chú ý.” Hàn Lượng thản nhiên đáp, “Nhưng tôi tìm khắp cũng không thấy dù chỉ một mảnh kim loại đính trên túi xách.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt bỗng sáng lên, “Theo lí mà nói, một đại tiểu thư đầy người hàng hiệu như cô ấy thì kiểu gì cũng phải có một chiếc túi xách đắt tiền chứ?”
“Có, có.” Điều tra viên lại lật sổ, “Căn cứ vào lời khai của Đổng Kiến Vũ, hôm nay Bách Linh mang theo chiếc túi xách Dior vừa mới mua, túi hình vuông rất nhỏ, màu hồng nhạt, bề mặt dạng lưới những hình thoi nổi.”
“Là Lady Dior, đúng không?” Hàn Lượng nói.
“Ây...” Điều tra viên gãi đầu.
“Chiếc túi xách tay đấy có một đặc điểm - một vật trang trí bằng kim loại.” Hàn Lượng nói, “Đó là móc treo gồm mấy chữ D-I-O-R. Hơn nữa còn có một vài miếng logo kim loại. Những vật này sẽ không bị thiêu hủy, nhưng tôi cũng không sàng được chúng. Nhất là chữ O trong móc khóa trang trí vốn rất lớn, rất dễ tìm ra.”
“Tốt!” Tôi mỉm cười, “Tư duy của Hàn Lượng tiến bộ thật sự nhanh. Trong nhiều trường hợp, chúng ta không chỉ tìm những thứ mình muốn, mà còn phải tìm ra những thứ vắng mặt.”
Hàn Lượng gãi đầu, chỉ cười không nói gì.
Tôi tháo găng ra, vỗ tay một cái, “11 giờ rồi. Còn chín tiếng đồng hồ nữa là đến buổi họp tổ chuyên án lúc 8 giờ. Nếu như chúng ta còn muốn ngủ được một giấc thì hiện giờ chỉ còn ba tiếng đồng hồ để làm việc, tranh thủ thời gian đến nhà tang lễ đi.”
Mặt ngoài thi thể gần như đã cháy thành than, nhưng còn một vài mảnh quần áo dính chặt lên da.
Chúng tôi gỡ từng mảnh quần áo ra, phát hiện trên cổ người chết cũng dính mấy mảnh vải dệt.
“Mùa này chắc không quàng khăn nữa đâu nhỉ?” Tôi dùng nhíp gắp mảnh vải, nhìn trái nhìn phải.
“Không, ừm, không đâu.” Điều tra viên đáp.
“Xem ra đây hẳn là dây an toàn!” Tôi nói.
“Dây an toàn ư?” Đại Bảo hỏi, “Dây an toàn sao lại dính trên cổ? Nó không nên ở đó mới phải!”
“Có vẻ như dây an toàn chính là hung khí của tên tội phạm.” Dứt lời, tôi dùng kẹp cầm máu kéo mi mắt đã cháy trụi của nạn nhân lên, nhưng không thấy nốt xuất huyết rõ ràng.
“Bị siết cổ bằng dây an toàn ư?” Đại Bảo lúc này đang giải phẫu phần thân của thi thể, “Nhưng nội tạng không bị tụ máu, trông đều nhợt nhạt, dường như không có triệu chứng ngạt thở rõ ràng.”
“Nhợt nhạt sao?” Tôi hơi nghi hoặc một chút, thuận tay giải phẫu phần cổ.
Phần da trên cổ gần như bị thiêu rụi, không thể thấy rõ hình thái tổn thương trên da, nhưng tầng nông và tầng sâu cơ thịt đều không bị xuất huyết, xương móng và sụn giáp không gãy.
Tôi nói, “Tuy rằng cổ của người chết bị dây an toàn quấn lại, nhưng dường như chỉ là động tác trói buộc đơn giản, cũng chẳng tạo ra đủ lực để gây chết người, không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết. Có điều trên bề mặt thân thể và cổ đều không có vết rách rõ ràng, nội tạng cũng không bị phá vỡ, tại sao nội tạng lại trông thiếu máu như vậy?”
“Ở hiện trường cũng không có máu.” Đại Bảo bổ sung.
“Hiện trường không có máu là chuyện bình thường.” Tôi nói, “Máu đều biến chất dưới ngọn lửa cực nóng, sẽ không để cho chúng ta tìm ra bất cứ dấu vết gì.”
“Liệu có phải ở chỗ này hay không?” Bác sĩ Hàn đang khám nghiệm chân của nạn nhân, lúc này cầm kẹp cầm máu chỉ vào vết rách ở phía trong đùi phải nạn nhân.
Trải qua quá trình bị thiêu cháy, làn da của người chết cháy đen, khô khốc và nứt vỡ nên rất khó phân biệt chỗ nào là vết thương, chỗ nào là do lửa cháy tạo nên. Nhưng vết rách mà bác sĩ Hàn chỉ vào dường như có chút khác biệt.
Tôi vội vàng giơ dao mổ lên, tiến hành giải phẫu cục bộ phần đùi bên phải. Bác sĩ Hàn đã không nhìn lầm, những vết rách này không phải do lửa gây nên mà là ba vết thương. Trong ba vết thương này có hai chỗ là đâm vào lớp sâu cơ bắp, còn một chỗ đâm xuyên qua cơ bắp làm đứt động mạch đùi.
Chúng tôi tách hai đầu động mạch đùi gần đứt lìa, sau đó tiến hành chụp hình.
“Trong khí quản của người chết có một ít tro tàn bụi than.” Đại Bảo tiếp tục giải phẫu theo vết rạch trên cổ mà tôi vừa mới thực hiện, “Chứng tỏ khi lửa bốc cháy, cô ấy đang cận kề cái chết. Nhưng khi lửa chưa cháy quá lớn thì cô ấy đã chết rồi.”
“Bị thương do dao đâm, lại bị dây an toàn thít cổ, lúc sắp chết lửa mới bắt đầu bùng lên.” Tôi nói, “Không cần nghi ngờ gì nữa, bây giờ có thể xác định đây là một vụ án mạng.”
Vừa dứt lời, Lâm Đào và Trình Tử Nghiên đi vào phòng giải phẫu.
“Công việc của các anh cũng xong rồi à?” Lâm Đào hỏi.
Tôi gật đầu, “Khẳng định là án mạng, còn manh mối thì tạm thời vẫn chưa phát hiện được gì, tôi có một vài ý tưởng nhỏ lẻ nhưng vẫn cần sắp xếp lại. Các cậu thì sao?”
Lâm Đào giơ túi vật chứng trong tay lên, “Làm tôi mệt chết đi mất, đến cả dấu chân cũng không có. Thay vào đó lại mang về bảy mươi hai đầu mẩu thuốc lá.”
“Ồ, nhiều như vậy sao.” Đại Bảo nói, “Là do công nhân vệ sinh làm ăn biếng nhác hay là ý thức của người dân cần phải được nâng cao?”
Tôi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói, “Rồi! Chưa biết chừng mấu chốt phá án lại nằm trong chính những đầu mẩu thuốc lá này!”
3Đêm khuya, trong phòng thí nghiệm bệnh lí pháp y.
Trên chiếc bàn lớn trước mặt chúng tôi là bảy mươi hai đầu mẩu thuốc lá được sắp xếp song song với nhau.
Tôi cầm trong tay một chiếc kính lúp, đeo khẩu trang, khăn trùm đầu cùng bao tay, quan sát từng đầu mẩu một.
Đại Bảo đứng bên cạnh tôi ngáp một cái, “Cậu không định đi ngủ hả?”
“Tôi đã bảo rồi, chỉ cần một mình tôi là được.” Tôi cười đáp, “Họ đều về đi ngủ rồi phải không? Cậu cũng về đi! Phí công ở đây với tôi làm gì.”
Đại Bảo lắc đầu, “Về nhà lại phải ngủ ngoài sofa, thà nằm trên cái ghế xếp ở đây còn hơn.”
“Đỗ Châu mất tích phải được nửa tháng rồi ấy nhỉ?” Tôi nói, “Tôi chỉ sợ việc này lành ít dữ nhiều.”
Đại Bảo không đáp, tôi tưởng mình đã lỡ lời, đang chuẩn bị giải thích thì nghe thây tiếng ngáy đều đều của Đại Bảo vang lên. Thì ra cậu ta tựa vào cái ghế xếp phía sau rồi ngủ luôn.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục quan sát những mẩu tàn thuốc nằm trước mắt.
Tàn thuốc có mới có cũ, nhãn hiệu khác nhau. Trước tiên tôi dựa theo tên hãng mà phân loại đầu mẩu thuốc thành mấy nhóm. Sau đó lại dựa theo độ cũ mới ở mỗi nhóm để phân loại tiếp.
Cứ như vậy phân chia, manh mối đột nhiên nhảy ra trước mắt.
Tôi không che giấu được nỗi vui sướng trong lòng, cầm máy ảnh chụp tanh tách.
Đèn flash loang loáng đánh thức Đại Bảo đang ngủ phía sau, cậu ta lau nước miếng trên khóe miệng rồi hỏi, “Sao thế?”
“Tin tốt.” Tôi đáp, “Nhưng đối với mấy anh em trực ban bên phòng ADN thì chắc chẳng tốt lành gì. Bởi vì tối nay họ phải thức đêm tăng ca.”
Tuy giấc ngủ không đủ bốn tiếng đồng hồ, nhưng sáng sớm hôm sau, tôi vẫn mang tinh thần phấn chấn đi tới tổ chuyên án Đội Cảnh sát hình sự Cục Cảnh sát Thành phố Long Phiên. Tôi đến phòng họp tổ chuyên án ngay sau khi chuyên án được thông báo bắt đầu tiến hành.
“Nhìn vẻ mặt của mọi người, hẳn là tra tìm các mối quan hệ mâu thuẫn của người chết nhưng không thu được kết quả gì phải không?” Sau khi ngồi xuống, tôi liền đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy, không cách nào điều tra ra được.” Điều tra viên phụ trách nói, “Đổng Kiến Vũ đã mấy năm làm việc tại đồn cảnh sát địa phương, lại còn quản lí việc xử lí các vụ án. Anh ta đã bỏ tù không biết bao nhiêu tên trộm vặt, móc túi rồi. Anh nói xem, người có thù với anh ta quá nhiều, phải điều tra như thế nào? Bây giờ thử nghĩ mới thấy mỗi người trong phòng họp này đều cảm thấy bất an phải không? Chưa kể đến Đổng Kiến Vũ, chỉ riêng cha của Bách Linh là Bách Phong Lợi trong mấy chục năm lăn lộn trên thương trường cũng đã ép vô số công ty phá sản, số người họ đắc tội càng lúc càng nhiều.”
“Nếu không thể điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn thì thử điều tra những người có tiền án xâm hại tài sản đi.” Tôi lãnh đạm nói.
“Cái gì?” Cục trưởng Triệu Kì Quốc thấy hơi kinh ngạc bèn ngắt lời tôi, “Cậu bảo chúng tôi thay đổi phương hướng điều tra?”
Tôi gật đầu.
“Xâm hại tài sản ư?” Rõ ràng điều tra viên phụ trách cũng không phản đối ý kiến của tôi một cách gay gắt lắm, “Nhưng đúng là trong những vụ án mà chúng tôi xử lí suốt nhiều năm qua, rất ít khi gặp phải những vụ cướp tiền vào lúc tan tầm cao điểm.”
“Nếu là rất ít, tức là không phải không có, đúng không?” Tôi nói.
“Tôi chưa tính đến thời gian và địa điểm bất thường.” Một điều tra viên khác lên tiếng, “Tuy nhiên như chúng ta đã biết, Đổng Kiến Vũ đặt mũ cảnh sát của mình bên bảng điều khiển, người ngoài chỉ cần nhìn cũng biết đây là xe của cảnh sát. Đã đi cướp lại còn đặc biệt chọn xe của cảnh sát? Chẳng phải làm thế sẽ càng mạo hiểm? Không cần phải như vậy. Trừ khi hung thủ chỉ muốn nhằm vào cảnh sát. Như vậy thì khả năng trả thù vẫn lớn hơn.”
“Nếu mũ được đặt trên bảng điều khiển, màn đêm buông xuống, đèn xe lại được bật lên, người ngồi ghế trước có thể thấy rõ trên bảng điều khiển là vật gì không?” Tôi hỏi.
Có lẽ mọi người cảm thấy tôi nói rất có lí nên chẳng ai đáp lời.
“Vậy... dựa vào căn cứ gì cho rằng đây là vụ cướp tiền?” Cục trưởng Triệu hỏi.
Tôi gật đầu, “Sự tình còn phải bắt đầu từ nguyên nhân tử vong. Nạn nhân chết do bị đứt động mạch đùi bên phải, dẫn đến xuất huyết cấp tính, chết do mất máu quá nhiều. Lửa được châm lên khi nạn nhân đang hấp hối. Trước khi lửa bùng lên dữ dội thì nạn nhân đã tử vong rồi. Do da của nạn nhân đã bị thiêu rụi cho nên chúng tôi gặp khó khăn trong việc phán đoán hình dạng cụ thể của hung khí, nhưng có thể kết luận đó là một vật có đầu nhọn, chiều dài không hề ngắn. Ngoài việc bị vật nhọn gây tổn thương, nạn nhân còn bị dây an toàn thít cổ, nhưng động tác thít cổ này không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết.”
“Hung thủ đã dùng cách này đế giết người sao?” Điều tra viên phụ trách hỏi.
Tôi gật đầu, “Động mạch đùi nằm ở vị trí rất sâu, rất khuất. Khi có người dùng vật nhọn đâm đứt động mạch đùi thì thường là do vô ý. Nếu cố ý cắt đứt động mạch đùi, vậy trừ khi là người học y, bằng không quả thực rất khó tìm đúng vị trí. Vì vậy, tôi cảm thấy tuy đây là một vụ án mạng nhưng ý định ban đầu lại không phải là giết người. Nếu lúc đầu không có ý định giết người thì cướp tiền chính là khả năng lớn nhất.”
“Chỉ dựa vào những điều này thôi sao?” Điều tra viên phụ trách hỏi.
Tôi lắc đầu, “Đương nhiên còn có thứ khác nữa. Đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, chúng ta hãy xây dựng lại hiện trường.”
Dứt lời, tôi mở máy chiếu lên, chiếu ảnh chụp tư thế ban đầu của thi thể khi nằm trong xe, “Nạn nhân bị đặt ở tư thế này, hiển nhiên là do có người ngồi ở ghế sau, dùng dây an toàn của ghế lái ghìm chặt cổ cô ấy, sau đó kéo về phía sau. Nhưng nếu ở tư thế này thì làm sao có thể dùng dao đâm đùi phải nằm ở dưới cabin ô tô? Rõ ràng là với không tới. Chỉ có duy nhất một cách giải thích, đó chính là ở ghế phó lái còn một người nữa, cầm dao đâm vào đùi nạn nhân. Vụ án này phải có hai hung thủ. Nạn nhân bị người ngồi ở phía sau khống chế, vì sao lại không dùng tay chống cự? Hơn nữa vùng ngực bụng của nạn nhân đã lộ ra trước mắt hung thủ ngồi ở ghế phó lái, nếu là vì giết người thì đâm vào ngực có phải là nhanh và đảm bảo hơn là đâm vào chân hay không?”
“Vậy cũng có thể chứng minh mục đích ban đầu của hung thủ không phải là giết người.” Cục trưởng Triệu Kì Quốc gật gù.
Tôi nói, “Không chỉ như thế, tôi còn cho rằng nguyên nhân duy nhất khiến nạn nhân không kéo chiếc dây an toàn đang thít cổ chính là tay đang giữ gì đó. Chúng ta cứ mạnh dạn suy đoán thử xem. Sau khi Bách Linh dừng xe tắt máy, khóa xe tự động mở ra, cô ấy ngồi trong xe nghịch điện thoại di động. Lúc này hai tên hung thủ xuất hiện, một tên mở cửa ghế phó lái, tên còn lại mở cửa ghế sau, chúng cùng chui vào trong, đóng cửa xe và cầm dao cướp tiền. Bách Linh tính tình cứng rắn lại ỷ vào việc chồng mình là cảnh sát nên không hề sợ hãi, kiên quyết không giao túi xách Dior cùng tài sản bên trong cho hung thủ. Vì thế tên ngồi phía sau dùng dây an toàn ghìm chặt cổ và kéo giật lấy cô ấy, để cô ấy khó lòng bảo vệ chiếc túi của mình, nhưng cũng không ra tay độc ác mà siết chết Bách Linh. Tuy vậy, hung thủ ngồi bên ghế phó lái vẫn chưa giật được túi xách trong tay cô, chỉ có thể dùng cách đâm vào chân cô ấy, bắt Bách Linh buông tay. Thật không ngờ nhát dao này đã trực tiếp cướp đi mạng sống của nạn nhân.”
“Trong đống tro than của xe, chúng tôi không tìm được các bộ phận bằng kim loại vốn được gắn trên túi xách nhưng lại tìm thấy một tấm bo mạch chủ điện thoại. Chứng tỏ lúc ấy Bách Linh đang nghịch điện thoại di động, cho nên điện thoại rơi trong xe, còn túi thì bị cướp đi.” Hàn Lượng bổ sung.
“Vào thời điểm Bách Linh ngừng chống cự, hung thủ cuối cùng cũng cướp được túi xách, thật ra cô ấy đã lịm đi vì mất máu quá nhiều.” Tôi nói tiếp, “Vì có quần ngoài và cơ bắp trên chân chặn lại nên máu không phun ra tung tóe, lại thêm ánh sáng tương đối yếu nên hung thủ chưa ý thức được rằng Bách Linh sắp chết. Khi cướp được tiền rồi chuẩn bị rút lui, chúng mới nhận ra sự khác thường của Bách Linh. Lúc này chúng sợ sự việc bị bại lộ, chỉ có thể đem nội thất bên trong ô tô và vài chiếc gối ôm, gấu bông dễ cháy làm chất dẫn lửa, đốt ô tô. Điều này chứng tỏ hung thủ phải có tiền án tiền sự. Ngoài những phân tích tôi vừa kể trên, không quá trình gây án nào khác có thể giải thích toàn bộ hiện trường và tình trạng thi thể.”
“Quả thật nếu đã xác định túi xách không ở trong xe thì có thể chứng minh hành vi cướp tiền.” Cục trưởng Triệu tán thành quan điểm của chúng tôi, “Ban ngày ban mặt lại dám to gan lớn mật như thế. Nhưng dù biết là có hai hung thủ, phải tra tìm những kẻ có tiền án, cũng chưa chắc đã tìm ra hai tên tội phạm này. Hơn nữa dù có tìm ra cũng không cách nào thẩm định được.”
“Cũng vì chuyện thẩm định mà tối qua tôi phải thức cả đêm.” Tôi lấy trong túi ra mấy tờ giấy, “Tôi có biểu đồ ADN do phòng thí nghiệm ADN đưa ra, hai kẻ này hẳn là hung thủ.”
“Các cậu tìm được ADN của hung thủ ư?” Cục trưởng Triệu mừng rỡ, “Làm sao cậu xác định được đây chính là hung thủ?”
Tôi nhìn ra cửa phòng họp, thấy Lâm Đào chưa xuất hiện, vì thế nói, “Trưởng khoa Lâm thu được ở hiện trường bảy mươi hai đầu mẩu thuốc lá. Đêm qua tôi dùng khá nhiều thời gian phân loại những đầu mẩu thuốc này, cuối cùng tìm ra hai mẩu thuốc tương đối đặc thù. ADN của hai người kia chính là lấy từ hai mẩu thuốc này.”
“Nhưng căn cứ vào đâu mà cậu bảo hai mẩu thuốc này là của hung thủ?”
“Trước tiên, đây là vụ cướp tiền, hơn nữa còn có dao thì không phải là ý định nhất thời. Tiếp theo, một vụ cướp được mưu tính trước thì không nên ra tay ở nơi có nhiều xe cộ. Như vậy chỉ còn một cách giải thích, chính là tội phạm trẻ tuổi bồng bột, vì thiếu tiền nên không nhịn nổi, chỉ có thể đứng ôm cây đợi thỏ ở một bãi đỗ xe tương đối vắng vẻ. Đợi đến khi có một chiếc xe sang trọng lái vào, nhân lúc xe đang đỗ thì xông tới cướp bóc. Dù sao trong xe cũng khó gây sự chú ý. Hơn nữa ở chỗ nhiều người nhiều xe cũng dễ chạy trốn hơn. Bọn chúng cho rằng nơi nguy hiểm nhất trái lại là chỗ an toàn nhất.” Tôi nói, “Nếu hung thủ đã phục sẵn ở địa điểm định trước, vậy tàn thuốc sẽ có giá trị của nó. Nếu quẫn bách tới mức phải đi cướp tiền, như vậy loại thuốc chúng hút sẽ không quá cao cấp, đây là điểm thứ nhất. Nếu đã phán đoán vụ này có hai hung thủ, thì ở nơi nào đó hẳn sẽ đồng thời tìm được hai đầu mẩu thuốc lá cùng hãng nhưng lại không phải do một người hút, đây là điểm thứ hai. Hung thủ lựa chọn mục tiêu một cách ngẫu nhiên, nên sẽ không thể đợi đến lúc hút xong mới ra tay, khi nào xe tới thì lập tức ném thuốc lá và ra tay ngay khi ấy. Lúc này có lẽ chúng mới châm thuốc lá, cũng có thể vừa hút được nửa điếu, đây là điểm thứ ba.”
“Cậu tìm được đầu mẩu thuốc phù hợp với ba điều kiện này rồi?”
Tôi gật đầu, “Tôi đối chiếu mẩu thuốc thu thập với ảnh chụp tại hiện trường, phát hiện được hai mẩu thuốc loại năm xu một bao, cả hai đều chỉ mới hút được hơn một nửa thì bị vứt đi. Địa điểm vứt mẩu thuốc cũng cách nhau một mét. Vì thế tôi lấy hai mẩu thuốc này làm trọng điểm, tiến hành xét nghiệm ADN. Quả thực hai mẩu thuốc này không thuộc về một người.”
“Nghe cậu nói như thế, tôi vẫn cảm thấy nghi hoặc.” Cục trưởng Triệu nói, “Đây là lần đầu tiên tôi được nghe một biện pháp lấy vật chứng như thế. Nếu tìm được hai người kia, dù họ không phải hung thủ thì cũng có thể là người chứng kiến. Mà cứ coi như cả hai đều là hung thủ, nhưng đến lúc bắt về lại chống cự không chịu khai nhận thì chúng ta vẫn không có vật chứng để khởi tố bọn họ.”
“Dù sao điều kiện tại hiện trường vụ án cũng khá tệ.” Tôi nói, “Vừa là kiểu sân bãi mở cửa tự do, hiện trường trung tâm lại còn bị thiêu hủy. Thử tư?