← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ SÁU QUAN TÀI MA THUẬT

QUAN TÀI MA THUẬT

Thứ được gọi là hiện thực chẳng qua chỉ là ảo giác,

tuy nhiên thứ ảo giác này lại kéo dài vô tận.

- Einstein -

1

“Cậu nói xem, cái tên này là ai nghĩ ra vậy? Chuyên án chiếc nhẫn, tôi còn tưởng là đang xem Chúa tể của những chiếc nhẫn nữa đó.” Đại Bảo nói.

“Chỉ là một cái tên thôi mà, lại dễ gọi nữa.” Tôi nói, “Dù sao nghe cũng gần gũi hơn mấy loại Hành động săn cáo hoặc Hành động cơn lốc phải không? Nói gì thì nói, mấu chốt xuyên suốt vụ án này cũng là một chiếc nhẫn.”

“Vụ mất tích của Đỗ Châu cuối cùng đã được lập án, tôi cảm thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi, có thể khuyên Khúc Tiểu Dung về nhà chờ kết quả.” Đại Bảo nói.

“Đừng.” Lâm Đào phì cười, “Cậu thấy khó chịu với cô ấy đến mức nào vậy? Giờ vụ án đã phát triển tới nước này rồi, cậu có đuổi thế nào thì cô ấy cũng sẽ không đi.”

“Vậy rốt cuộc phải làm sao?” Đại Bảo ngồi bên bàn thí nghiệm, hai tay chống cằm, “Cô ấy mà không đi thì tôi sinh con kiểu gì? Tôi muốn sinh con, tôi muốn đẻ em bé.”

“Không phải chị Bảo đang mang bầu rồi sao?” Hàn Lượng nghiêng người dựa vào góc tường, nghịch chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ kia. Vì đã bị chúng tôi phát hiện, nên bây giờ Hàn Lượng cũng không ngại nữa, chi cần rảnh rỗi là lại mang Rắn tha mồi ra chơi.

“Lần đó là hiểu lầm thôi.” Đại Bảo đỏ mặt, “Nhưng sắp tới hoàn toàn không có cơ hội mang thai rồi.”

“Sao tôi nghe các cậu tán gẫu mà thấy sắc dục quá vậy?” Chị Trịnh thật sự không chịu nổi mấy câu chuyện phiếm của chúng tôi nữa, cười, “Lông Vũ vẫn còn là trẻ con đó.”

“Chị Trịnh!” Trần Thi Vũ cả giận.

Lúc này đã là 8 giờ 30 phút sáng, còn nửa tiếng đồng hồ nữa là đến giờ họp Chuyên án chiếc nhẫn buổi đầu tiên. Cả tổ chúng tôi chen chúc trong buồng đối chiếu số liệu của phòng ADN, vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn những con số nhảy nhót trên màn hình máy tính.

“Dù sao, chúng tôi cũng đã đối chiếu với kho dữ liệu của tỉnh rồi nhưng vẫn không có kết quả.” Chị Trịnh nói, “Có thể là giống với nạn nhân đầu tiên, người nhà không nhập số liệu vào kho ADN của người mất tích, hoặc không phải là người ở tỉnh chúng ta. Bây giờ đang chạy số liệu trong kho lưu trữ của cả nước, sẽ chậm một chút, đừng sốt ruột.”

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, “Không vội, không vội. Em nói thật, thực lòng em cũng chẳng hi vọng gì nhiều.”

Câu nói của tôi vừa dứt, máy tính chợt vang lên một tiếng “tinh”, sau đó liên tục phát ra tín hiệu báo động. Tôi biết đây là tín hiệu so sánh thành công, cần tiếp tục xác nhận bằng tay.

“Ha ha, thật là kì quái.” Đại Bảo nhảy dựng lên, vỗ vào vai tôi, “Chẳng phải lão Tần cậu đây vẫn được gọi là thằng gở mồm ‘chuyện tốt không linh, chuyện xấu linh’ hay sao? Sao lần này lại nâng cấp quá vậy?”

Ngay cả Hàn Lượng đang rúc vào góc tường nghịch điện thoại cũng chạy tới bên cạnh màn hình.

Tuy rằng chúng tôi đọc không hiểu hết một loạt những đường cong liên tiếp chạy trên màn hình, nhưng lúc này tôi biết kì tích có thể sắp xảy ra.

Quả nhiên, chị Trịnh bình tĩnh nhìn chăm chú vào màn hình năm phút đồng hồ, quả quyết, “Không sai, so sánh trùng khớp.”

Cả phòng đều hoan hô.

“Tả Liên, nữ, 31 tuổi, số chứng minh nhân dân xxxxxxxxxxxxxxxxxx, Phó tổng giám đốc kinh doanh Công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp Nhất Luân.” Đại Bảo híp mắt nhìn thông tin người mất tích, “Chao ôi, là một nữ doanh nhân trẻ đó.”

“Sáng ngày 8 tháng 2 không đến công ty, tối không về, chồng cô ấy bắt đầu tìm kiếm. Ngày tiếp theo, người chồng báo cho cha mẹ Tả Liên, cùng họ đến đồn cảnh sát địa phương báo án. Qua điều tra sơ bộ, chưa phát hiện được hướng đi cụ thể của Tả Liên, do đó vào ngày 15 tháng 2 tiến hành lấy mẫu ADN của cha mẹ để nhập vào kho dữ liệu người mất tích.” Tôi đọc xong tóm tắt vụ án, “Hết rồi? Vậy là xong rồi hả? Thế này thì quá sơ sài còn gì?”

“Chưa điều tra ra thì viết chi tiết thế nào?” Chị Trịnh in kết quả số liệu giao cho tôi.

“Người này mất tích đã nửa tháng rồi.” Tôi nói, “Nhưng chỉ mới chết được gần hai ngày nay, xem ra cô ấy đã sống ở đâu đó hoặc cũng có thể là ở ngay tại thành phố Long Phiên, sau đó bị hại.”

“Nói gì thì nói, thân phận của thi thể cũng đã tìm được rồi!” Lâm Đào nói, “Chúng ta phải mau nói cho tổ chuyên án, để họ điều tra đường đi nước bước của người chết trước khi mất tích, cũng như thông tin hoàn cảnh của cô ấy. Tôi thấy chuyên án này sẽ kéo dài, chắc phải đợi đến lúc có kết quả bước đầu thì mới có thể bố trí công tác kế tiếp nhỉ?”

Quả thực, sau khi chúng tôi thông báo kết quả cho tổ chuyên án, tổ quyết định trước hết tiến hành điều tra thân thế của nạn nhân, phái nhân viên chuyên môn đến chỗ ở của nạn nhân để điều tra. Khi đã điều tra mọi việc rồi thì mới tiến hành họp mặt nghiên cứu tiếp.

Thầy tôi không thể để đám người trai tráng chúng tôi được nhàn rỗi. Cho nên trong lúc chờ làm rõ công tác tiếp theo của Chuyên án chiếc nhẫn, thầy chỉ thị chúng tôi tham gia một buổi điều trần vụ án theo đơn yêu cầu, do hội đồng thành phố tổ chức.

Đây cũng không phải chuyện lạ lẫm gì, đối với một số nghi vấn khó xử lý mà công dân yêu cầu được giải thích công khai, thông thường sẽ dùng cách này để giải quyết theo đúng quy định pháp luật. Nếu đụng đến án hình sự thì còn có thể mời bác sĩ pháp y tham dự.

Vụ án này cũng không hẳn xa lạ với chúng tôi, vì nguyên đơn Hạ Mạt đã từng lên Sở khiếu nại mấy lần, tổ khám nghiệm chúng tôi cũng đã từng tiếp đãi ông ta. Buổi điều trần có sự góp mặt của nhiều lãnh đạo cùng những người năm đó tham gia phá án, còn có cả người dân cùng xã với nguyên đơn và luật sư do nguyên đơn thuê.

Đây là một vụ cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong từ mười ba năm trước, trong đó một cậu bé chưa đầy 14 tuổi nảy sinh tranh cãi với một cậu bé 16 tuổi, sau đó hai bên đánh nhau. Trong quá trình vật lộn, cậu bé 13 tuổi dùng một cục đá nện vào đầu cậu bé 16 tuổi, khiến cho cậu này qua đời.

Vì 13 tuổi vẫn là tuổi vị thành niên, chưa là chủ thể chịu trách nhiệm hình sự nên cậu bé không phải gánh trách nhiệm hình sự. Sau khi gia đình cậu bé ấy bồi thường cho đối phương thì cậu phải chịu giáo dục lao động, ba năm sau được thả. Mười năm nữa trôi qua, cậu bé năm ấy lăn lộn trong xã hội, dần dần tích cóp được nhiều tiền của, điều này làm cho gia đình người bị hại năm xưa cảm thấy vô cùng khó chịu, vì thế lật lại chuyện cũ, bắt đầu tiếp tục trên con đường khiếu nại.

Hạ Mạt nói rằng mấy năm nay rất hay mơ thấy đứa con đã mất từ mười ba năm trước, chứng tỏ chắc chắn con ông ta có nỗi uất ức, bèn đến Sở Cảnh sát khiếu nại. Đương nhiên chắc chắn các đồng chí tiếp nhận đơn khiếu nại sẽ không mê tín như vậy, bèn tỏ ý muốn nguyên đơn cung cấp thông tin chi tiết hơn. Dưới sự hướng dẫn của luật sư, lúc thì nguyên đơn phản ánh rằng trong khi hai bên đánh nhau, mẹ của cậu bé kia cũng có tham dự, lúc lại chỉ sai lầm tồn tại trong báo cáo pháp y.

Tuy rằng mười ba năm trước chất lượng xử lí vụ án không được tinh vi như bây giờ, nhưng riêng vụ án này, quả thực không tìm được sai sót gì. Cho nên lúc mới bắt đầu buổi điều trần còn có chút tranh cãi, nhưng về sau căn bản là đơn vị phá án chiếm được ưu thế tuyệt đối. Cuối cùng luật sư của nguyên đơn chỉ ra rằng trong ảnh giám định pháp y, người bị hại rõ ràng vỡ xương sọ bên trái, mà trong báo cáo giám định lại ghi thành vỡ xương sọ bên phải. Bởi theo điều tra, người gây hại đánh vào đầu bên phải của người bị hại, nếu đúng là xương sọ bên trái bị vỡ thì vụ án này có điều kì lạ.

Tôi xem hình chiếu tại buổi điều trần, thấy quả thực người bị hại bị vỡ xương sọ bên phải. Nhưng vì sao luật sư lại nhất định cho rằng trong hình thể hiện xương sọ bên trái bị vỡ? Đạo lí rất đơn giản. Sau khi bác sĩ pháp y tách rời xương đỉnh đầu, họ chỉ tiến hành chụp lại phần xương đỉnh đầu này của nạn nhân, nếu không phải nhân viên chuyên nghiệp thì không thể vận dụng cấu trúc sinh lí của đường khớp sọ để phán đoán trước sau, thật đúng là không thể phân biệt rõ trên mảnh xương đỉnh đầu này đâu là phần trán đâu là phần chẩm. Nếu đã không thể xác định trước sau, vậy sẽ không thể phán đoán được trái phải.

Mười ba năm trước vẫn chụp ảnh bằng máy cơ, cho nên chỉ dựa vào vỏn vẹn mấy tấm hình thì không có tấm nào đủ khả năng giúp người ta xác định được trái phải. Cũng may ở thôn làng mà người bị hại sinh sống vẫn có bãi tha ma, cho nên thi thể không bị hỏa táng mà được chôn xuống đất. Nếu phía pháp y không thể thuyết phục luật sư thì kết luận của buổi điều trần chính là: Dưới sự chỉ đạo của hội đồng pháp y Sở Cảnh sát tỉnh, Đội Pháp y Cục Cảnh sát Thành phố sẽ tổ chức khám nghiệm tử thi, làm rõ vị trí tổn thương trên đầu người chết. Nếu giám định ban đầu không sai thì phải ngừng khiếu nại tố cáo, còn nếu giám định ban đầu có sai sót thì phủ nhận kết luận ban đầu của vụ án, lật lại điều tra thêm lần nữa.

Tuy trong lòng các nhân viên khám nghiệm như chúng tôi đã khẳng định rằng kết luận ban đầu không sai, nhưng cũng không còn cách nào khác, nhất thiết phải tiến hành công tác tiếp theo theo kế hoạch của ủy ban Thành phố, triển khai công tác khám nghiệm tử thi.

Ngày nay khi việc hỏa táng đã trở nên thông dụng thì việc mở quan tài khám nghiệm tử thi là điều ít gặp. Nhưng ở một số nơi, thỉnh thoảng vẫn có việc thực hiện thổ táng. Tôi công tác mười mấy năm, cũng từng gặp một lần mở quan tài khám nghiệm tử thi, từ đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng.

Khi đó tôi vừa mới vào nghề, phải đi đến một huyện ở phía Tây Bắc của tỉnh để phúc thẩm một vụ theo yêu cầu của người dân. Thi thể mới được chôn cất mấy tháng trước.

Do phong tục tập quán địa phương, sau khi mở quan tài không thể tùy ý di chuyển thi thể cho nên chỉ có thể tiến hành giải phẫu khám nghiệm ngay tại chỗ. Nạn nhân được chôn ngay giữa ruộng của gia đình đương sự, khi mở quan tài khám nghiệm tử thi lại là lúc sắp hoàng hôn. Vì để đảm bảo đủ ánh sáng mà đơn vị phá án phải kéo vài trăm mét dây điện, dựng tạm một cái đèn mỏ ở gần mộ phần.

Ngày ấy vì lí do tài chính hơi thiếu hụt nên trang bị pháp y của huyện không được bảo đảm. Vì không muốn sử dụng trang phục giải phẫu dùng một lần khá đắt đỏ (kì thật khi đó cũng phải 6 tệ một bộ), trên Cục lại không có kinh phí chỉ dành để mua đồ bảo hộ cho công tác pháp y, cho nên mỗi bác sĩ pháp y giải phẫu đều mặc một chiếc áo blouse cáu bẩn. Giải phẫu xong lại mang áo blouse về, tự mình đeo găng tay mà giặt, giặt xong lần sau lại mang ra dùng tiếp.

Lần đó đi mở quan tài tôi đã vô cùng kinh ngạc khi cầm chiếc áo blouse. Thế kỉ XXI rồi mà bác sĩ pháp y còn phải mặc áo blouse đi giải phẫu thi thể, ngạc nhiên ngang với việc hiện nay vẫn có người dùng máy nhắn tin vậy. Tuy vậy, lòng tôi đầy lấn cấn khó chịu. Dù sao cũng là quần áo mặc đi mặc lại nhiều lần, có khi vết máu cũ còn hiện lù lù trước mắt.

Nhưng còn hơn là không mặc. Vì thế tôi và Lâm Đào ôm bụng buồn bực, mặc áo blouse vào chờ cảnh sát dùng dùi sắt cạy nắp áo quan.

Ngay trong khoảnh khắc nắp áo quan bật mở, tất cả cảnh sát đồng loạt lùi về phía sau.

Tôi và Lâm Đào đứng cách đó mấy mét cũng lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối gay mũi. Nhưng bình thường chúng tôi vẫn gặp mấy loại xác chết trương phình, xác biến hóa nguyên hình, có gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy? Chỉ là một luồng hôi thối thì đã là chi. Vì thế tôi và Lâm Đào trưng ra vẻ mặt khinh thường, đeo găng tay rồi tiến đến gần.

Cái nhìn đầu tiên ấy, cả đời khó quên.

Trong quan tài căn bản là nhìn không ra thi thể gì hết, chỉ thấy một lớp dòi bọ ngập tràn.

Lâm Đào mắc hội chứng sợ lỗ Trypophobia dạng nhẹ, thấy cảnh này suýt nữa ngất luôn, tôi phải giơ tay ra đỡ cậu ấy. Sau đó cậu ấy hất tay tôi ra, kêu lớn, “Đừng... đừng động vào tôi.”

Có thể không động vào Lâm Đào, nhưng chắc chắn không thể không động vào thi thể.

Nếu có trang phục giải phẫu liền thân thì tôi lại chẳng sợ, vì dù sao cũng có thể hoàn toàn cách ly thân thể của chúng tôi với bên ngoài. Nhưng chỉ với một chiếc áo blouse cùng một đôi ủng cao su cũ rích, muốn đưa thi thể ra khỏi đống dòi bọ là chuyện không hề dễ dàng.

Nhưng có khó hơn nữa cũng đành chịu, tôi và bác sĩ pháp y địa phương chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, cắn răng, một chân bước vào trong, sau đó khom lưng mà mò thi thể.

Tôi biết một bước chân của mình đã đạp vỡ vô số dòi bọ, bởi vì tôi cảm giác được tiếng lụp bụp truyền lên từ dưới lòng bàn chân. Thi thể còn chưa hóa thành xương trắng, cho nên cũng chưa vụn nát. Khi tôi và vị bác sĩ pháp y địa phương kia đã cùng nắm chặt quần áo của thi thể, chúng tôi hợp sức nhấc thi thể từ trong quan tài ra.

Đồng thời, có hàng trăm hàng ngàn con dòi cũng bị lôi ra.

Đây chính là lí do tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc về việc lật nắp quan tài khám nghiệm tử thi như thế. Bởi vì khi làm công tác giải phẫu bình thường, tôi đã lo chẳng biết dòi bọ trên mặt đất có bò theo ủng cao su để chui vào trong không. Sau đó lại nhớ đến lúc nãy tôi vừa đem thi thể kia ra ngoài, liệu có khiến chúng bám vào cổ áo của mình hay không. Do ảnh hưởng tâm lí, tôi thậm chí còn cảm thấy cả người không thoải mái, bàn chân đôi lúc cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột.

Lâm Đào thì ổn hơn tôi nhiều, dù sao lúc đưa xác ra ngoài, cậu ấy đã chạy xa mấy mét. Nhưng cậu ấy cũng không nhàn rỗi, vì thế mỗi lần đến gần thi thể để tiến hành chụp hình cũng khó tránh việc đạp phải mấy con dòi.

Lâm Đào vốn không đi ủng cao su, về đến thị trấn bèn chạy đến cửa hàng mua một đôi giày da, vứt đôi giày kia đi. Còn tôi, sau khi giải phẫu thi thể xong liền kiểm tra khắp thân thể, thật may là không có con nào dính lên. Nhưng dẫu gì vẫn là mặc áo blouse khi giải phẫu nên sau khi quay lại khách sạn, tôi phải tắm cả tiếng đồng hồ.

Có loại thi thể nào mà chúng tôi chưa từng thấy? Nhưng nhắc đến chuyện mở quan tài làm khám nghiệm tử thi là tôi và Lâm Đào lại bất giác nhìn nhau. Có thế là vì chúng tôi đều nhớ về bóng ma bất diệt trong lòng kia.

Đương nhiên bây giờ sẽ không gặp lại tình huống như vậy được. Thứ nhất, trang thiết bị của nhân viên khám nghiệm tử thi giờ hơn xưa rất nhiều. Thứ hai, đây là một thi thể đã mai táng mười ba năm, đã hoàn toàn hóa thành xương trắng từ lâu rồi. Nếu không còn mô mềm thì sẽ không có ruồi bọ đến kiếm ăn, đẻ trứng.

Nếu chỉ cần nhìn xem mười ba năm trước vết vỡ trên xương sọ người chết là nằm bên phải hay bên trái thì chắc chắn, đây là một công việc vô cùng đơn giản, hơn nữa còn không chút áp lực.

So với lần mở quan tài khám nghiệm tử thi trước kia, lần này bài bố tại hiện trường lớn hơn nhiều, dẫu sao cũng là vụ án do cán bộ thành phố trực tiếp phân công, lại còn tổ chức hẳn buổi điều trần như thật vậy nữa.

Khi chúng tôi tới hiện trường, đã có hai Trung đội Cảnh sát đặc nhiệm tới trước. Các đặc công đang kéo dây cảnh giới xung quanh hiện trường, cứ cách vài mét là có một đồng chí tới đứng ở tư thế canh gác. Xem ra phong tục nơi này cũng là sau khi mở quan tài không thể di dời thi thể, vậy nên chỉ có thể tiến hành khám nghiệm ngay tại hiện trường.

Cảnh tượng tại đây gần như giống hệt với hiện trường mở quan tài khám nghiệm tử thi năm đó. Phần mộ được lập từ mười ba năm trước đang nằm sừng sững giữa mảnh ruộng của hộ nguyên đơn Hạ Mạt. Ruộng nhà Hạ Mạt vốn nằm tại nơi quanh co nhất trong thôn nên nơi này hoang vắng hơn chỗ lần trước chúng tôi khám nghiệm. Ước chừng mấy trăm mét dây điện cũng không thể dẫn điện trong thôn ra ngoài ruộng. Thế nhưng bây giờ mới là buổi chiều, còn lâu mới tới lúc hoàng hôn, vẫn chưa cần chiếu sáng. Hơn nữa xung quanh hiện trường có đỗ ba, bốn chiếc xe khám nghiệm hiện trường, nóc xe đều gắn đèn có thể phát ra ánh sáng mảnh. Cho nên dù làm việc buổi tối thì mấy chiếc xe này cũng có khả năng biến nơi đây trở nên sáng rõ như ban ngày.

Tôi không khỏi xúc động khi được nhìn những cảnh tượng này, việc phát triển kinh tế đã mang đến cho công tác pháp y của chúng tôi không ít thuận lợi. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, hoàn cảnh làm việc của chúng tôi có thể nói là một trời một vực.

Thấy chúng tôi đang ở bên ngoài vòng dây cảnh giới mặc trang phục giải phẫu liền thân, hai anh em đặc công bắt đầu dùng xẻng khai quật mộ phần. Vài người dân trong thôn cầm gậy trúc chờ ở bên cạnh, chuẩn bị tới khi quan tài lộ ra liền nâng nó từ dưới huyệt lên.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc áo quan đầu to tróc sơn được đào ra. Mặc dù biết sẽ không giẫm lên vết xe đổ, nhưng tôi và Lâm Đào vẫn không kìm được phải hít vào một hơi khí lạnh.

Đặc công phụ trách đào đất vỗ vỗ bùn đất dính trên người, lấy từ bên cạnh ra một cái dùi sắt, chuẩn bị nạy nắp. Thế nhưng anh này bị Hạ Mạt giơ tay ngăn cản. Hạ Mạt nói, “Chớ làm bừa! Đây chính là quan tài ma thuật! Loại người thô lỗ các cậu định cạy từ chỗ nào đây?”

Anh đặc công hết sức hoang mang.

Tôi vừa nghe liền cảm thấy hứng thú. “Quan tài ma thuật” ư? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới thứ này. Tôi đến cạnh quan tài, nhìn quanh một vòng, chiếc quan tài trông có vẻ xấu xí này quả là có đôi chút khác thường. Nếu như tôi đoán không lầm, quanh chiếc quan tài không có lấy một cái đinh sắt, tất cả đều nhờ vào các mảnh gỗ ghép lại mà thành. Tôi từng đọc về loại kĩ thuật đó trong vài cuốn sách, nhưng chưa từng tận mắt thấy đồ đạc nội thất không sử dụng đinh đóng như vậy. Tuy trường hợp này không phải là nội thất, nhưng dù sao cũng là thứ tôi lần đầu nhìn thấy.

“Quan tài không cần đinh, các cậu cạy mở được sao?” Hạ Mạt vừa nói, vừa gọi một người bên cạnh lại gần.

Đó là một cụ già tóc bạc trắng, mặt quắt tai dơi, xem ra chính là người chế tạo ra chiếc quan tài này. Hạ Mạt đi tới phần đuôi quan tài, đè nắp xuống, cụ già đứng ở đầu kia, không biết bằng cách nào mà chỉ cần dùng một chút sức lực là nghe thấy tiếng “lách cách”, nắp quan tài lập tức bung ra, bụi bặm trong khe nắp cũng theo đó mà rơi xuống.

Việc phá giải này có lẽ là phương pháp mở quan tài, thật đúng là xảo diệu, trong nháy mắt khiến tôi nghĩ đến truyện Ma thổi đèn [*] .

“Người thắp nến, ma thổi đèn. Hướng Đông Nam ở đâu nhỉ? Có cần đốt một cây nến lên trước không?” Dạo này Đại Bảo cũng đang đọc Ma thổi đèn, cậu nói một cách thần bí.

Tôi thấy quan tài đã được mở ra, không thèm đáp lại Đại Bảo mà cùng Lâm Đào tiến tới cạnh nó. Hạ Mạt cùng cụ già tóc bạc đã rời khỏi, tôi phải gọi cả Đại Bảo ra hợp lực nhấc nắp quan tài xuống, đặt ngửa lên. Lát nữa cái nắp này sẽ thành “bàn giải phẫu” tạm thời của chúng tôi. Trong khoảnh khắc quan tài tiếp xúc với không khí, tôi không ngửi thấy mùi gì khác thường, dĩ nhiên chuyện này cũng nằm trong dự liệu.

Nhấc nắp xong, Đại Bảo chính là người đầu tiên thò đầu vào nhìn thử. Khi tôi chưa kịp đứng thẳng dậy liền nghe Đại Bảo thét lớn. Lâm Đào đứng cách đó không xa bị dọa đến nỗi loạng choạng suýt ngã.

“Làm sao thế? Sợ quá hóa rồ à?” Tôi trách mắng, “Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả?”

Đại Bảo cứ căng thẳng là sẽ bị nói lắp, “Không... không... không thể nào! Bê... bên... bên trong này, có... có... có hai bộ hài cốt!”

2

Đại Bảo không hề hoa mắt.

Bên trong quả thật có hai bộ xương phủ đầy bụi đất, một bộ nằm thẳng, bộ còn lại nằm nghiêng bên cạnh. Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cái nhìn đầu tiên của tôi đặt vào phần xương chậu của hai bộ xương. Một bộ là xương đàn ông, còn bộ kia là phụ nữ.

“Chuyện gì thế này?” Nhất thời tôi cũng rơi vào mông lung.

“Hạ Mạt nói như thế nào?” Tuy Trần Thi Vũ trẻ tuổi nhất, nhưng mỗi khi gặp tình huống ngoài ý muốn thì cô ấy lại là người bình tĩnh nhất. Không giống Lâm Đào đã nhảy ra sau xe cảnh sát từ bao giờ, chẳng dám đi lên phía trước.

Chúng tôi ngoảnh mặt lại nhìn Hạ Mạt ở phía xa, lúc này ông ta cùng cụ già tóc bạc đã được viên đặc công cho biết biến cố, họ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, khoa tay múa chân nói gì đó.

“Bọn họ cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.” Một điều tra viên nói.

“Đúng là quan tài ma thuật, có thể biến ra thêm một thi thể nữa. Nếu như vậy thì vụ này không chỉ là mở quan tài để thẩm tra lại vụ án rồi.” Tôi nói, “Rõ ràng ở đây không đủ điều kiện khám nghiệm xương cốt, chúng tôi chẳng dám đảm bảo mình không làm mất đi vật chứng quan trọng.”

“Tôi lập tức đi sắp xếp xe để đưa về phòng giải phẫu.” Điều tra viên cũng nói, “Bây giờ tôi sẽ báo cáo ngay cho Cục trưởng Triệu.”

“Chẳng phải lúc trước đã bảo phong tục nơi này không cho phép di dời thi thể hay sao?” Tôi hỏi.

Điều tra viên lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Trong quan tài của con trai Hạ Mạt có thêm một thi thể, ông ta có trốn cũng không tránh được chuyện liên quan. Hiện giờ ông ta còn phải dùng hết sức bình sinh mà tự biện bạch, chẳng hơi sức đâu mà để ý đến phong tục tập quán.”

“Biện bạch?” Tôi lại hỏi, “Có thể biện bạch chuyện gì chứ?”

“Ít nhất cũng không thể loại trừ mấy loại mê tín dị đoan như minh hôn.” Hàn Lượng nói.

“Minh hôn?” Tôi nửa hiểu nửa không.

“Một số người, vì muốn tìm vợ cho thân nhân đã chết nên trước khi mai táng bèn tìm một thi thể khác giới cùng độ tuổi, sau đó chôn cùng. Việc này vẫn còn chấp nhận được. Nhưng chỉ sợ có chuyện vì mê tín dị đoan mà cố ý giết người để chôn cùng.” Hàn Lượng đáp.

“Chuyện này chắc không xảy ra chứ?” Tôi cảm thấy không rét mà run, “Rốt cuộc chân tướng như thế nào vẫn phải chờ kết quả khám nghiệm của chúng ta.”

Dưới sự trợ giúp của nhân viên nhà tang lễ, chúng tôi dùng một xe tải nhỏ di chuyển chiếc quan tài khá lớn này, sau đó chúng tôi cùng ngồi trên xe khám nghiệm, tiến về phía nhà tang lễ. Nhìn ánh tà dương bên ngoài cửa sổ, chúng tôi ai cũng im lặng. Có người vẫn chưa hoàn hồn, có người lại vì lo lắng, cũng có người vì phải liên tục công tác mà mệt mỏi đến không chịu nổi.

Phòng giải phẫu chỉ là một nơi cung cấp môi trường không khí ổn định, bàn giải phẫu cũng không cần dùng tới vì nó rất cao, không thể đặt được chiếc quan tài lên.

Cũng may quan tài có vẻ tương đối sạch sẽ, thế là chúng tôi mặc trang phục giải phẫu xong xuôi, sau đó tụ tập bên mép, bắt đầu quan sát, từng bước tiến hành khám nghiệm hai thi thể.

Thi thể bị bụi đất bao trùm, không thể lập tức nhìn rõ toàn bộ diện mạo xương cốt. Tôi mở hộp đựng dụng cụ khám nghiệm của Lâm Đào, lấy hai chiếc chổi quét vân tay, đưa cho Đại Bảo một cái, sau đó hai chúng tôi mỗi người một bên bắt đầu dọn dẹp tro bụi phủ trên xương cốt.

“Này! Các anh làm gì vậy hả? Các anh làm thế là hỏng hết chổi của tôi đó! Hiện nay trình tự mua dụng cụ phiền phức lắm!” Lâm Đào tiếc mấy chiếc chổi quét vân tay, bèn phản đối.

“Vậy cậu bảo phải làm sao bây giờ? Đi mua bàn chải cũng không kịp.” Tôi cười.

“Các anh thực sự coi mình là nhà khảo cổ học đấy à?” Hàn Lượng nói.

“Không được hả?” Tôi thổi bụi bặm bám trên một chiếc chổi, nói với Đại Bảo, “Về sau sửa lại nhé, là ‘một tay bảy nghề’.”

“Các anh có cần như thế không? Chẳng phải chỉ là hai bộ hài cốt thôi sao?” Lâm Đào hỏi, “Cứ quét như vậy tưởng sẽ quét ra cái gì chắc? Trực tiếp lấy ra không được hả?”

Vì khung xương mỗi người được nối liền với nhau bằng các mô mềm và xương sụn, cho nên sau khi thi thể hoàn toàn hóa xương trắng thì sẽ thiếu mất tổ chức liên kết, làm bộ xương hoàn toàn tách rời. Nhất là một số mẩu xương nhỏ có thể dễ dàng rơi mất. Nhưng tất cả xương cốt đều nằm trong quan tài này, được đưa cả tới đây nên sẽ không dễ rơi sót. Vì cả hai bộ hài cốt đều mặc quần áo, hơn nữa quần áo chưa phân hủy hoàn toàn nên có thể bọc giữ xương cốt khá ổn.

“Cậu xem, nếu trực tiếp lấy ra thì chắc chắn không thể nhìn thấy những đầu mối này.” Tôi quét nơi hai bộ hài cốt dính sát vào nhau, chỉ cho Lâm Đào xem.

“Đây là cái gì?” Lâm Đào chưa hiểu.

Khuôn mặt của hai thi thể sát vào nhau, cũng có một phần tay chân áp sát. Chỗ da thịt kề bên đều chưa hóa xương hoàn toàn mà có vài mảnh gì đó giống bìa các-tông màu đen bọc lấy xương.

“Đây là da cùng mô liên kết chưa bị phân hủy hoàn toàn, đã bị thuộc da hóa.” Tôi dùng kẹp cầm máu gắp lấy mảnh da cứng, “Vì hai thi thể áp sát vào nhau khiến cho da và mô liên kết chỗ này khô ráo, không lọt gió, do đó khi phần lớn bộ phận thi thể bị phân hủy đến gần như không còn gì, thì một phần da nhỏ bị ép lại biến thành da khô và được lưu giữ.”

“Mảnh da nhỏ như vậy có ý nghĩa gì?” Lâm Đào nhìn miếng da chỉ có khoảng 2 đến 3cm 3 , tỏ vẻ không coi trọng.

Tôi lắc đầu, “Ấy, cậu không nên xem thường mảnh nhỏ xíu này, nó có ý nghĩa lớn đó. Cậu xem, mảnh da khô này được tách ra từ thi thể nào?”

“Chủ yếu là của người nam, nhưng có vẻ dính thêm một chút của người nữ.” Lâm Đào đáp.

Tôi nở nụ cười, “Nếu mảnh da này là phần da của hai bên dán sát vào nhau, dẫn đến bị hong khô cục bộ và không bị phân hủy, chứng tỏ rõ ràng lúc hai thi thể này dính sát vào nhau thì thi thể nam vẫn chưa hoàn toàn hóa xương trắng, đúng không?”

Lâm Đào chợt ngộ ra, “A, đúng vậy, chuyện này cho thấy trước khi thi thể nam hóa thành xương trắng đã có thêm một thi thể được đặt vào, mà thi thể nam lúc này đang phân hủy, tổ chức da chưa biến mất.”

“Đúng vậy.” Tôi tán thưởng nói, “Một thi thể nằm trong quan tài muốn hoàn toàn phân hủy chỉ còn xương trắng cần thời gian một năm. Mười ba năm trước, thi thể nam được mai táng vào đầu tháng 9, chứng tỏ thi thể nữ bị đặt vào trước tháng 9 của mười hai năm trước, thậm chí là còn sớm hơn. Nói cách khác, đây là một vụ án tồn đọng bị che giấu suốt mười hai năm.”

“Về cơ bản đã xác định được thời gian tử vong!” Lâm Đào thở dài.

“Đây là cái gì?” Đại Bảo đang đứng quét bụi ở một đầu khác, dùng cái nhíp gắp ra một đóa hoa khô.

“Hoa? Trong này có hoa ư?” Trần Thi Vũ hỏi.

Hàn Lượng đang dựa vào cửa phòng giải phẫu nghịch điện thoại, ngước lên nhìn qua, “Đây là hoa cúc dại.”

“Hoa cúc dại?” Tôi nói, “Hoa cúc dại không nở vào mùa này phải không?”

“Ừm.” Hàn Lượng đáp, “Hình như nở rộ vào khoảng tháng 11.”

“Trong quan tài có cành cúc dại bị gãy, mà thi thể nam được an táng vào đầu tháng 9.” Tôi suy tính, “Hoa cúc dại không thể tự gãy rồi chạy vào quan tài được, chứng tỏ nhất định là lúc đưa thi thể nữ vào, bất cẩn làm gãy cả hoa cúc dại mọc bên mộ, khiến nó rơi vào trong. Việc này đã chứng minh một cách rõ ràng rằng thi thể nữ chết vào đầu tháng 11 của mười ba năm trước, sau đó được đặt vào quan tài này.”

“Xác định chính xác được thời gian tử vong! Hoan hô!” Trần Thi Vũ vỗ tay.

“Xác định rồi thì cũng chưa làm được gì.” Tôi nói, “Lại đây nào, di chuyển bộ xương nữ lên bàn giải phẫu, cẩn thận một chút.”

Vì xương cốt đã rời ra, nhưng cũng may là có thêm quần áo bao bên ngoài nên chúng tôi cẩn thận từng chút dùng tấm bạt nylon lớn cuộn hết xương cốt thi thể nữ lại, sau đó đặt bọc nylon lên bàn giải phẫu.

Đại Bảo cùng bác sĩ Hàn bắt đầu khám nghiệm xương, còn tôi tiếp tục khám nghiệm chiếc quan tài. Đầu tiên tôi bảo Lâm Đào chụp lại xương sọ của thi thể nam, chứng minh người chết đúng là bị gãy vỡ vùng xương thái dương bên phải, coi như đã thỏa mãn yêu cầu của người khiếu nại. Mặt khác, tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh bộ xương nam giới này. Tìm một vòng không phát hiện được điều gì khả nghi. Nhưng dưới sự phản xạ của ánh chiều tà, tôi thấy một vật lạ bị tia nắng chiếu xuyên qua, bởi vậy tôi bèn cầm lên. Thoạt nhìn đó là một khối nhựa trong suốt, không biết dùng để làm gì. Nhưng nhìn vị trí thì hẳn là rơi ra từ thi thể nữ.

“Đây là cái gì?” Tôi ngắm nghía khối nhựa trong suốt này. Nó có hình dạng bất quy tắc, nhưng xung quanh bóng loáng. Hiển nhiên không phải tự nhiên sinh ra mà nhất định là được đánh bóng nhân tạo.

“Hình như khi nghệ sĩ lên sân khấu hát cũng đeo thứ này trong lỗ tai.” Cứ mỗi lần Hàn Lượng lơ đãng ngẩng lên là lại có thể nói ra một vấn đề mấu chốt.

“Ý cậu là tai nghe custom [*] ?” Trong trí nhớ của tôi, tai nghe loại này hẳn là được làm bằng cao su dẻo, màu xanh lam hoặc xanh lá. Tôi nói, “Nếu là tai nghe custom thì chính là sở trường của chị Linh Đang nhà các cậu đó!”

Tai nghe custom thường được sử dụng cùng máy trợ thính, là linh kiện đóng vai trò quan trọng của loại máy này. Tai nghe nhét vào ống tai ngoài, được nối với máy trợ thính bằng một dây dẫn. Như vậy tiếng động bên ngoài sẽ được máy trợ thính khuếch đại, sau đó thông qua tai nghe vốn đã bịt kín ống tai ngoài để truyền đến tai giữa.

Linh Đang hiện là nhà kiểm tra và lắp đặt máy trợ thính tại Liên đoàn Người khuyết tật của tỉnh, ở lĩnh vực này chắc chắn là nhân viên chuyên nghiệp, không tìm cô ấy thì tìm ai?

“Các cậu cứ khám nghiệm như bình thường, tôi đi một rồi lát sẽ trở lại ngay.” Tôi vừa cởi trang phục giải phẫu vừa nói với Đại Bảo.

Linh Đang đang kiểm tra đo lường thính lực cho một bạn nhỏ mắc chứng khó nghe, thấy tôi vội vã chạy tới bèn phất tay ý bảo tôi chờ ngoài cửa phòng kiểm tra đo lường. Tôi đi đi lại lại bên ngoài khoảng mười phút thì Linh Đang đi ra.

“Mau giúp anh nhìn xem đây là cái gì?” Tôi lấy ra một túi đựng vật chứng, đưa cho Linh Đang xem.

Linh Đang không hiểu tại sao tôi lại chạy đến cơ quan của cô ấy vào lúc sắp tan làm, ban đầu cứ tưởng tôi đến đón vợ, cuối cùng hóa ra là tới nhờ cố vấn về một vấn đề, cô ấy có vẻ thất vọng. Linh Đang nhìn túi vật chứng rồi nói, “Là tai nghe custom.”

“Quả thực là tai nghe custom ư? Chẳng phải loại tai nghe này toàn được làm bằng cao su dẻo màu xanh lam hoặc xanh lá cây à?” Tôi mừng rỡ.

“Thứ anh nói là sáp lấy mẫu tai, là giai đoạn đầu trong trình tự chế tạo tai nghe custom.” Linh Đang đáp, “Còn đây là tai nghe thành phẩm.”

“Nhưng trong quan tài không có máy trợ thính.” Tôi lẩm bẩm.

“Quan tài gì cơ?” Linh Đang hỏi.

“Vậy em nói xem một người có thể chỉ đeo tai nghe, không mang máy trợ thính được không?” Tôi hỏi tiếp.

Linh Đang đáp, “Đeo tai nghe là để lắp với máy trợ thính mà. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo máy trợ thính, lúc đi ngủ có thể tháo xuống, nhưng tai nghe có thể không gỡ ra cũng được. Hơn nữa máy trợ thính dành cho người thính lực kém được nối với tai nghe thông qua một sợi dây mềm, không cẩn thận cũng có thể đánh rơi.”

“Hiểu rồi.” Tôi cười nói, “Vậy em thử xem cái tai nghe này, liệu có thể nhìn ra đầu mối gì hay không? Ví dụ như, thông qua chiếc tai nghe này để tìm ra chủ nhân của nó?”

Linh Đang bất đắc dĩ cầm lấy tai nghe, dùng kính lúp nhìn rồi nói, “Trên tai nghe này có logo của công ty máy trợ thính Starkey, ngoài ra còn có logo của dự án hỗ trợ người khuyết tật quốc gia.”

“Như vậy, nói cách khác, anh có thể biết chủ nhân của nó là người nào phải không?” Tôi vui vẻ hỏi.

“Mỗi năm dự án hỗ trợ người tàn tật quốc gia đưa mấy chục nghìn máy trợ thính đến các thành phố, huyện, xã trên cả nước, hàng năm lắp đặt miễn phí máy trợ thính cho mấy chục nghìn người bị hạn chế thính lực!” Linh Đan trợn mắt nhìn tôi, ngay sau đó còn nói tiếp, “Nhưng công ty Starkey đã rời khỏi thị trường Trung Quốc mười năm nay rồi.”

“Không sai, không sai, chính là chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước.” Tôi nói, “Vậy không có cách nào tìm ra chủ nhân của nó ư?”

“Đây là dự án toàn quốc, cũng không dễ tìm đâu.” Linh Đang đáp, “Nhưng em có thể đảm bảo cách chế tạo tai nghe này không phải kiểu mà tỉnh chúng ta vẫn làm.”

“Tỉnh khác ư?” Tim tôi trật một nhịp.

“Vậy làm sao anh biết là nó được làm từ mười mấy năm trước?” Linh Đang nói, “Công ty Starkey tiến vào thị trường Trung Quốc từ mười lăm năm trước, mười năm trước đã rút đi, thật ra họ chỉ làm trong năm năm, phạm vi này hẳn sẽ thu nhỏ đi nhiều.”

“Thậm chí anh còn có thể khẳng định nó được làm trước tháng 11 của mười ba năm trước, như vậy quả thật là chưa đến hai năm. Nhưng vẫn còn không ít đâu.” Tôi thở dài.

“Em đây cũng đành lực bất tòng tâm.” Linh Đang cười.

“Em đã giúp anh một việc rất lớn rồi.” Tôi thật không ngờ mình lại có thể nói câu khách sáo như thế.

“Vậy tối nay anh có về nhà ăn cơm không?”

“Không được, anh đang vội.” Tôi xoay người đi.

“Mỗi năm mấy chục nghìn máy, hai năm cộng lại cũng thành hồ sơ của hơn trăm nghìn người.” Hàn Lượng nói, “Kết hợp với tuổi tác và giới tính của người chết, có thể loại trừ hơn một nửa. Đối chiếu hồ sơ của mấy chục nghìn người cuối cùng với thông tin về người mất tích, chưa biết chừng sẽ tìm được.”

Tôi cảm thấy Hàn Lượng nói rất có lí, liền vội vàng hỏi, “Bên này khám nghiệm thế nào rồi?”

Đại Bảo đang loay hoay với hai mảnh xương nhỏ, ngẩng đầu nhìn tôi rồi đáp, “Người chết hẳn là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, cao l,50m. Xương móng phía bên trái bị gãy một góc lớn, xương ổ răng tương ứng với răng cửa hàm trên bên trái và răng nanh bị rạn nứt. Còn cậu này thì không có tổn thương khác.”

“Gãy xương móng, xương ổ răng cũng gãy, vậy chắc chắn là có động tác đè ép miệng và bóp cổ!” Tôi nói.

Đại Bảo gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên mảnh xương trong tay, “Phần đáy xương thái dương cũng biến thành màu đen, chứng tỏ nạn nhân hẳn là bị bóp cho đến chết. Bởi vì con người không thể tự làm chuyện đó nên đây là một vụ án mạng.”

“Quả thật là án mạng. Hi vọng không phải là minh hôn như các cậu đã nói. Khó coi nhất chính là vì mê tín dị đoan mà hại chết người.” Tôi hạ giọng, “Quần áo và vật dụng tùy thân của người chết có cái gì tiến hành phân biệt cá thể được không?

Đại Bảo lắc đầu, “Không có bất cứ vật dụng tùy thân nào. Quần áo đều đã phân hủy hết cả rồi, là kiểu dáng gì cũng đừng mong nhìn ra nữa, nhãn hiệu thì không cần nói đến luôn. Nhưng thông qua trang phục giống như áo giữ nhiệt và áo len thì có thể xác định thời điểm cô ấy tử vong là vào đầu đông.”

“Các xương cốt khác có điểm dị thường nào không?” Tôi hỏi.

Đại Bảo lắc đầu, “Các xương khác bình thường. Nhưng vừa rồi lúc sắp xếp xương cốt lại thấy dư ra hai mảnh xương, nhìn không ra là xương chỗ nào. Nếu là xương của động vật khác thì cũng không thể rơi vào trong này được.”

Tôi nhận lấy mảnh xương nhỏ từ tay Đại Bảo, toàn thân chợt lạnh toát, “Cậu tìm thấy những mảnh xương này ở chỗ nào?”

“Trong đũng quần.” Đại Bảo nói.

“Người chết đang mang thai.” Tôi cắn răng.

“Hả?” Đại Bảo kinh ngạc, “Ý cậu đây là thai nhi? Chẳng phải xương của thai nhi có thể phân hủy gần như hoàn toàn sao?”

“Nếu như thai nhi lớn khoảng bảy đến tám tháng thì vẫn có khả năng lưu dấu vết của xương cốt.” Tôi đáp, “Sở dĩ mảnh xương này nằm ở vị trí đó là vì hiện tượng ‘sinh con sau khi chết’.”

Thi thể phân hủy có thể sinh ra một lượng khí lớn, đẩy các bộ phận nằm trong thi thể ra ngoài. Ví dụ như xác chết trương phình sẽ xuất hiện hiện tượng mắt lồi, đầu lưỡi thè ra. Còn nếu trong bụng người chết có thai nhi tương đối lớn, khi áp lực khí tăng lên sẽ đẩy thai nhi ra ngoài cơ thể, được gọi là “sinh con sau khi chết”.

“Rốt cuộc là kẻ nào tàn nhẫn sát hại một thai phụ bụng lớn như vậy? Một xác hai mạng đó.” Lâm Đào nghiến răng.

“Hơn ai hết, cha của đứa bé chắc chắn là kẻ đáng nghi nhất.” Tôi nói, “Không biết bên ADN có cách nào lấy được ADN từ xương của thai nhi không, nếu như có thể thì sẽ giúp cung cấp cho chúng ta một vài manh mối và chứng cứ.”

“Vậy bước kế tiếp phải làm gì đây?” Trần Thi Vũ hỏi.

Tôi đáp, “Hiện giờ phải gặp phía điều tra. Thứ nhất, thông qua danh sách dự án máy trợ thính, tìm kiếm người mất tích phù hợp với điều kiện. Thứ hai, thông qua ADN để tìm ra cha của đứa bé.”

“Bây giờ bên điều tra đang một lòng theo dõi sát sao Hạ Mạt và người thợ mộc làm quan tài kia.” Trần Thi Vũ lên tiếng.

“Họ phân tích cũng đúng.” Tôi nói, “Dù sao cái quan tài này còn được gọi là ‘quan tài ma thuật’ gì đó, không phải ai cũng đủ thành thạo để mở ra. Hạ Mạt và thợ đóng quan tài đúng là khả nghi nhất. Nhưng nếu Hạ Mạt vì minh hôn mà gây án thì tại sao ông ta phải đi khiếu nại đòi mở quan tài khám nghiệm tử thi, vạch trần âm mưu của chính mình? Nhìn từ góc độ này, ông ta cũng bớt khả nghi hơn nhỉ?”

“Chưa biết chừng nữ quỷ này mỗi ngày đều phá không cho ông ta ngủ yên ấy chứ?” Trần Thi Vũ nói.

“Này, có cần phải nói nghe yêu ma quỷ quái thế không?” Lâm Đào rụt cổ xuống, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ đang dần buông.

“Anh không nhắc tôi cũng quên.” Hàn Lượng thêm mắm dặm muối, “Chẳng phải cái anh Hạ Mạt kia nói ở buổi điều trần rồi hay sao? Vì mỗi ngày đều mơ thấy con cho nên mới tin chắc là con mình uất ức. Con của ông ta bị chen chúc trong này, đương nhiên phải báo mộng rồi.”

“Có để nói chuyện vui vẻ nữa không đây?” Lâm Đào cả giận.

“Việc này khó xử quá.” Tôi cười khổ, “Xử lí một đơn khiếu nại, trái lại còn lật ra một vụ án năm xưa. Kiểm nghiệm ADN thông qua xương cốt sẽ tương đối chậm, trong vòng hai ngày tới coi như không có tin tức mới. Xem ra ngày mai có lẽ chúng ta phải đi hỏi thăm một chút vụ Tả Liên tử vong, xem có thể tra ra rốt cuộc giữa cô ấy và Đỗ Châu có quan hệ gì hay không.”

3

“Bên vụ Tả Liên điều tra thế nào rồi?” Sáng sớm tinh mơ, tôi vừa đi vào tổ chuyên án liền hỏi ngay.

Điều tra viên phụ trách gật đầu, “Dưới sự trợ giúp của các anh em đồng nghiệp tại tỉnh thành bên cạnh, trước mắt chúng tôi đã điều tra xong quá trình mất tích của Tả Liên.”

“Ừm.” Tôi tỏ ý muốn điều tra viên nói tiếp.

“Thật ra Tả Liên cũng không phải nữ doanh nhân tự gây dựng sự nghiệp thành công. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình 30 tuổi. Người đàn ông này tên là Tiêu Nhất Luân, cũng chính là chủ tịch của công ty công thương nghiệp Nhất Luân.”

“À, hóa ra là chân dài cặp đại gia.” Đại Bảo nói.

Điều tra viên mỉm cười “Cũng có thể là yêu nhau thật lòng, người trẻ tuổi bây giờ cũng khó nói lắm. Tả Liên làm việc tại chi nhánh của công ty công thương nghiệp Nhất Luân vài năm, hai năm trước được đề bạt làm tổng giám đốc kinh doanh. Còn về tình cảm vợ chồng, người ngoài phản ánh họ tương đối khiêm nhường kín đáo, chẳng thân mật nhưng cũng không bất hòa, cho nên chúng tôi vẫn không điều tra ra nguyên cớ gì. Nhưng lúc Tả Liên mất tích, chính Tiêu Nhất Luân là người báo cảnh sát. Hơn nữa hiện tại Tiêu Nhất Luân đã gần 60 tuổi, trông cũng không giống hung thủ giết người.”

“Quá trình báo án như thế nào?” Tôi hỏi.

Điều tra viên đáp, “Công ty Nhất Luân có một quy định, đó là ngày nghỉ lễ vẫn được nghỉ bình thường, nhưng mùng 1 Tết Âm lịch lại thường tổ chức một vài hoạt động tuyên truyền. Trung tuần tháng 1, Tiêu Nhất Luân đi châu Âu tham gia hội nghị, vì vậy không thể chủ trì hoạt động tuyên truyền của năm nay. Kế hoạch của Tiêu Nhất Luân là nhanh chóng từ nước ngoài về nhà ngay trong ngày 30 Tết, đại khái buổi chiều sẽ đến sân bay Nam Giang. Trước đây mỗi lần Tiêu Nhất Luân đi nước ngoài về đều được Tả Liên lái xe đến đón. Đêm giao thừa, Tiêu Nhất Luân ở nước ngoài gửi video qua WeChat nhưng Tả Liên không nhận được. Lúc ấy Tiêu Nhất Luân tưởng rằng Tả Liên đang chuẩn bị cho hoạt động tuyên truyền của công ty vào dịp Tết Âm lịch, dù sao đây cũng là lần đầu Tả Liên chủ trì, cho nên ông ta cũng không để ý. Sau khi Tiêu Nhất Luân ngồi chuyến bay kéo dài mười tiếng đồng hồ, khoảng 5 giờ chiều ngày mùng 1 Tết, tức là ngày 8 tháng 2, ông ta có mặt tại sân bay Nam Giang, nhưng tìm trái tìm phải cũng không thấy Tả Liên đâu. Tả Liên không đến đón ông ta như kế hoạch đã định. Lúc ấy Tiêu Nhất Luân liền gọi điện thoại cho Tả Liên, nhưng vẫn luôn không liên lạc được.”

“Vậy là mất tích từ lúc đó ư?” Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu, “Tiêu Nhất Luân cảm thấy rất sốt ruột, vội bắt taxi về Hoài Giang. Tả Liên không ở nhà. Tiêu Nhất Luân lại đến nơi công ty tổ chức hoạt động tuyên truyền, cũng không tìm thấy Tả Liên. Lúc ấy hoạt động tuyên truyền vừa mới chấm dứt, tất cả mọi người đang thu dọn gian hàng, chuẩn bị đến khách sạn tham gia tiệc tối của công ty. Tiêu Nhất Luân hỏi nhân viên mới biết, chiều ngày mùng 7 tháng 2, sau khi hoàn tất việc chuẩn bị cho hoạt động tuyên truyền, Tả Liên một mình rời đi. Cô ấy nói với nhóm công nhân viên rằng mình muốn đến Nam Giang sớm một chút để đón Tiêu Nhất Luân, cũng báo cho nhân viên công ty biết rằng mình không tham gia hoạt động tuyên truyền Tết Âm lịch. Nhưng khi hoạt động tuyên truyền kết thúc, cô ấy cùng Tiêu Nhất Luân sẽ tham gia tiệc tân niên do công ty tổ chức.”

“Như vậy, thời gian Tả Liên mất tích chính là đêm giao thừa.” Tôi nói.

“Hiển nhiên máy bay chở Tiêu Nhất Luân tận 5 giờ chiều mùng 1 Tết mới đáp xuống sân bay Nam Giang.” Điều tra viên tiếp tục, “Mà lái xe từ Hoài Giang đến Nam Giang chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ. Chứng tỏ rằng từ lúc kết thúc công việc, vào buổi chiều ngày 7 tháng 2 đến 4 giờ chiều ngày 8 tháng 2, Tả Liên đã có kế hoạch riêng, hơn nữa còn không muốn để người khác biết.”

Tôi gật đầu tán thành.

Điều tra viên nói, “Hơn nữa, tối hôm mùng 1, sau khi Tiêu Nhất Luân cùng cha mẹ của Tả Liên đến đồn cảnh sát khu vực báo án, đồn liền tổ chức lực lượng tiến hành tra tìm nhưng không có kết quả. Ngày hôm sau, lại kết hợp với bên cảnh sát giao thông tìm kiếm, cuối cùng cũng lần ra manh mối.”

“Ồ?”

“Căn cứ vào camera giám sát trên đường, cảnh sát giao thông phát hiện được quỹ đạo di chuyển chiếc xe Tả Liên đang lái.” Điều tra viên nói, “Chiều ngày mùng 7 tháng 2, Tả Liên tự lái xe của mình, xuất phát từ công ty, trực tiếp lái thẳng đến bãi đỗ xe của bến xe khách đường dài. Khi đi cô mang theo một túi xách tay lớn, sau khi xuống xe lập tức đi tới chỗ bán vé. Vô cùng đáng tiếc, camera quan sát tại chỗ bán vé và phòng chờ xe đều có góc chết diện tích lớn, cảnh sát địa phương cũng không tìm được hình ảnh của Tả Liên. Nói cách khác, đi tới bãi đỗ xe chính là hình ảnh cuối cùng trước khi Tả Liên mất tích.”

“Tức là chúng ta cũng không biết Tả Liên bắt xe khách đi đâu?” Tôi hỏi.

“Nhưng theo phân tích của chúng tôi, rất có khả năng là tới Long Phiên. Bởi vì thời gian đó là vừa kịp lúc bắt chuyến xe cuối cùng tới Long Phiên. Hơn nữa đến Long Phiên chỉ cần hai tiếng đồng hồ, cũng kịp ăn bữa cơm tất niên.” Điều tra viên cười bí hiểm.

“Ý anh là cô ấy đi gặp tình nhân?” Tôi lại hỏi.

Điều tra viên đáp, “Nếu không phải như vậy mà là việc công thì tại sao cô ấy không tự lái xe? Đường đi cũng không xa. Nhất định là cô ấy sợ lưu lại dấu vết trong hệ thống giám sát xe trên đường cao tốc cho nên mới chọn đi xe khách. Tôi cũng quên nói, rất nhiều hạng mục công việc của công ty Nhất Luân đều có hợp tác với bên cao tốc. Nếu Tiêu Nhất Luân muốn nắm được đường đi nước bước của Tả Liên thì thông qua hệ thống giám sát xe, thật dễ như trở bàn tay.”

“Vậy các anh đã tìm thấy tình nhân của cô ấy chưa?” Lâm Đào hỏi.

“Dựa theo manh mối này, chúng tôi tiến hành nghiên cứu thư từ qua lại của Tả Liên, nhưng không có gì liên quan đến thành phố Long Phiên. Cô ấy che giấu rất giỏi.”

“Vậy qua internet thì sao?” Tôi hỏi.

“Hiện giờ đang truy lục lịch sử nói chuyện trên QQ và WeChat, nhưng không dễ dàng lấy được như trước đây.”

Điều tra viên gãi đầu, “Bây giờ phải qua nhiều lần phê duyệt, hơn nữa có cầm được lệnh khám cũng chưa chắc đã lấy được thông tin.Nhưng ở nhà Tả Liên có một chiếc iPad, trên đó chỉ cài app Weibo. Chúng tôi tìm trong những người cùng kết bạn Weibo với Tả Liên, thấy có một người đàn ông ghi rõ nơi ở là Long Phiên. Hơn nữa trong lịch sử trò chuyện của Tả Liên với người đàn ông này, tuy không phát hiện được gì nhưng Tả Liên có kết bạn với anh ta trên WeChat.”

“Vậy bây giờ mục tiêu chính của các anh là người đàn ông này ư?” Tôi hỏi.

“Trước khi chúng tôi được cho phép đọc lịch sử trò chuyện trên QQ và WeChat thì chỉ có thể lấy anh ta làm mục tiêu.” Điều tra viên nói.

“Nhưng từ lúc Tả Liên mất tích đến lúc cô ấy tử vong đã nửa tháng, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này người đàn ông đó vẫn ở cùng cô ấy?” Lâm Đào hỏi.

“Về vấn đề này chúng tôi cũng đã tiến hành xâm nhập điều tra.” Điều tra viên nói, “Tìm trong danh sách đăng kí khách sạn của toàn thành phố cũng không thấy thông tin Tả Liên thuê phòng tại Long Phiên. Chứng tỏ ít nhất cô ấy đã có chỗ để tá túc. Đã có chỗ ở thì ở một ngày cũng được, mà mấy tháng cũng xong.”

“Chẳng lẽ Tả Liên không nghĩ đến Tiêu Nhất Luân, lại còn một công ty lớn như vậy nữa?” Tôi hỏi.

Điều tra viên lắc đầu, thấp giọng đáp, “Chuyện này cũng khó nói, anh chưa nghe thấy cụm từ ‘trốn nhà theo trai’ bao giờ à? Căn cứ theo điều tra, ông Tiêu Nhất Luân này căn bản là bị bất lực.”

Lâm Đào theo bản năng liếc Trần Thi Vũ. Cô đỏ mặt, cố ý nhìn về nơi khác, giả bộ như không nghe thấy gì.

“Giải thích như vậy vẫn còn có chút gượng ép.” Tôi nói, “Nếu cô ấy có thể chịu đựng Tiêu Nhất Luân nhiều năm như vậy, việc gì lại đột nhiên buông tha một khối sản nghiệp lớn cùng cuộc sống cao sang như thế.”

“Lòng người khó hiểu lắm.” Điều tra viên nói, “Ai biết rốt cuộc trong mấy năm cô ấy chung sống với Tiêu Nhất Luân đã phát sinh những chuyện gì. Một khi cô ấy đã không thể chịu đựng Tiêu Nhất Luân nữa thì đây cũng là một cơ hội.”

“Đúng rồi, nếu là cùng một vụ án thì các anh có thử điều tra xem Tả Liên và cái xác cô gái phân hủy kia có quan hệ gì hay không?” Trần Thi Vũ hỏi.

Điều tra viên lắc đầu, “Thứ nhất, đến giờ vẫn chưa tìm được thân phận cái xác phân hủy ấy, chưa xác định được thân phận thì chẳng thể điều tra ra quan hệ giữa họ. Nhưng chúng tôi đã điều tra và xác nhận, Tả Liên cùng Đỗ Châu chắc chắn không có bất cứ liên hệ qua lại nào. Thứ hai, chúng tôi đã tiến hành tìm kiếm loại trừ các đồng nghiệp, bạn học, người thân, người quen là nữ giới của Tả Liên, cũng không tìm được người phụ nữ mất tích nào phù hợp điều kiện. Tóm lại, vẫn chưa có căn cứ chứng minh hai người phụ nữ quen biết nhau.”

“Liệu có phải đó là bạn thân giấu mặt của Tả Liên không?” Trần Thi Vũ hỏi, “Và trong nửa tháng nay Tả Liên đều ở nhà cô bạn đó?”

“Chuyện này khó nói lắm.” Điều tra viên đáp, “Dù sao không điều tra ra cũng chẳng có nghĩa là không có. Việc điều tra quan hệ xã hội mấy khi chính xác 100% đâu.”

Tôi trầm tư một hồi, nói, “Vậy... đã tìm thấy anh chàng Weibo chưa?”

“Vừa mới điều tra ra và đã phái người đi bắt rồi, có lẽ sẽ đưa thẳng đến Đội Cảnh sát hình sự số 2 phụ trách khu vực này để tiến hành thẩm vấn bất ngờ, các anh có muốn đi xem thử không?” Điều tra viên đáp.

Tôi gật đầu, “Đi xem một chút đi.”

Khi chúng tôi đến cửa Đội Cảnh sát hình sự số 2, xe cảnh sát áp giải anh chàng Weibo cũng vừa mới tới. Anh chàng Weibo mặt đầy hoảng sợ, bị hai vị cảnh sát dân sự dẫn xuống xe.

Người đàn ông này trông trắng trẻo sạch sẽ, hơn 30 tuổi, ăn mặc cũng không tầm thường. Nhìn từ biểu cảm trên khuôn mặt thì không giống kẻ sát nhân bị lôi ra ánh sáng lắm, không phải ung dung, lạnh lùng hay hối hận. Đó là vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.

“Quen người này chứ?” Điều tra viên ném ảnh hồ sơ của Tả Liên lên bàn thẩm vấn.

Anh chàng Weibo rướn đầu nhìn rồi đáp, “Không biết.”

“Tổng giám đốc kinh doanh của công ty Nhất Luân ở thành phố Hoài Giang, Tả Liên.” Điều tra viên gợi ý.

“Ngài cảnh sát à, thực sự là tôi không biết.” Anh chàng Weibo bày ra vẻ mặt cầu xin, “Tôi chưa bao giờ đến thành phố Hoài Giang.”

“Chúng tôi đã thấy anh trong lịch sử trò chuyện trên WeChat, anh còn muốn chối cãi sao?” Điều tra viên nói, “Tên Weibo của cô ấy là Nhan Như Ngọc 1985.”

Tôi thầm khen ngợi khả năng nói dối như thật của điều tra viên.

“Ồ ồ ồ, là Tiểu Ngọc à.” Anh chàng Weibo lại ngó đầu nhìn tấm ảnh hồ sơ trên bàn thẩm vấn, “Hình... hình này trông không giống mà.”

“Nói đi, anh và cô ấy có quan hệ thế nào?” Điều tra viên hỏi.

Anh chàng Weibo liếm môi rồi đáp, “Thì là bạn bè bình thường. Mà cũng chẳng coi là bạn bè được, chỉ là bạn trên mạng, bạn trên mạng thôi.”

“Bạn trên mạng ư?” Điều tra viên lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Nếu chỉ là bạn trên mạng thì chúng tôi nghi ngờ anh giết cô ấy làm gì?”

Chúng tôi ở ngoài phòng thẩm vấn cũng có thể cảm thấy dường như anh chàng Weibo đang sợ dựng tóc gáy. “Phịch” một tiếng, anh ta quỳ mọp xuống sàn, “Tôi... tôi... tôi bị oan, chỉ là ‘hẹn xoạc’ [*] thôi, tôi làm sao... tôi... thật sự không phải tôi mà!”

Đại Bảo đứng bên cạnh tôi thấp giọng hỏi, “‘Hẹn xoạc’ là gì?”

Tôi thụi cho Đại Bảo một cú cùi chỏ Đại Bảo, bắt cậu ta phải im miệng.

Trần Thi Vũ cũng thì thầm, “Anh ta không phải kẻ giết người đâu.”

Tôi liếc nhìn Trần Thi Vũ, con bé kì cục này, mới tích lũy được một năm kinh nghiệm mà cứ đoán bừa vậy hả?