VỤ ÁN THỨ BẢY XÁC LẠNH DƯỚI HƠI NÓNG
Giá lạnh mới là thứ thiêu đốt con người mạnh nhất.
- George Martin -
1Tôi vẫn thường nói, điều đáng khâm phục nhất của những người làm nghề như chúng tôi chính là dù trong hoàn cảnh yên ấm hay vui vẻ đến mức nào, chỉ cần một chi tiết trong vụ án là có thể kéo cảm xúc của mọi người tập trung vào.
Lúc này Lâm Đào cũng không truy cứu chuyện tôi và Đại Bảo nghe lén nữa, ngẩng cái đầu được bọc bao lưới lên, hỏi Đại Bảo, “Anh tin tưởng Đỗ Châu như vậy sao?”
“Không phải là vì tin tưởng anh ta.” Đại Bảo, “Tả Liên mất tích từ một tháng rưỡi trước, chưa biết chừng cô gái không rõ thân phận kia cũng mất tích một thời gian rồi mới qua đời. Mà Đỗ Châu mới mất tích hơn nửa tháng, chứng tỏ lúc cô gái kia mất tích thì Đỗ Châu vẫn còn đang ở quê nhà.”
“Anh ta không có thời gian gây án, chuyện này anh nghe từ Khúc Tiểu Dung phải không?” Lâm Đào hỏi.
Đại Bảo gật đầu.
“Vậy những điều Khúc Tiểu Dung nói nhất định là thật hả?” Lâm Đào hỏi dồn.
“Chuyện này...” Đại Bảo nhất thời nghẹn lời.
“Hiện giờ mọi phỏng đoán đều còn quá sớm.” Tôi nói, “Có lẽ hai ngày nay cũng đã lấy được dữ liệu trên WeChat rồi.”
“Ầy, vừa muốn chúng ta mau chóng phá án, vừa không cho chúng ta thoải mái lấy dữ liệu, thật khó xử trăm bề.” Đại Bảo nói.
“Bảo vệ sự riêng tư của công dân, nhốt quyền lực vào lồng [*] , đây là đúng.” Tôi nói, “Nhưng với những vụ án hình sự kiểu này thì nên bật đèn xanh nhiều hơn.”
“Hừm, đúng rồi, bảo vệ sự riêng tư của công dân chính là một ông trốn trong nhà vệ sinh, một ông trốn ngoài cửa nghe lén?” Trần Thi Vũ coi thường nói.
“Không đúng, không đúng, chuyện đó... lúc tôi vừa vào liền mót đi tiểu, cho nên...” Đại Bảo đỏ mặt, nhanh chóng giải thích.
“Reng reng reng...” Cuộc gọi kịp thời của Hàn Lượng giúp lời giải thích như trứng chọi đá của Đại Bảo bớt yếu ớt đi.
“Cái gì? Lấy được dữ liệu WeChat rồi?” Tôi thốt lên, “Vậy vụ án có bước tiến lớn rồi phải không? Được! Được! Chúng tôi lập tức chạy về văn phòng.”
Cúp điện thoại, dưới ánh mắt ngập tràn mong đợi của mọi người, tôi nói, “Có lẽ sắp phá được án rồi!”
Sau khi vui vẻ hoan hô, chúng tôi đi ra khỏi khu nội trú bệnh viện. Lâm Đào vẫn trong giai đoạn phải ở lại viện để theo dõi, nhưng chẳng ai ngăn được, đành để cậu ấy đi theo chúng tôi, tránh khỏi tầm mắt của bác sĩ và y tá, lén lút trốn đi.
Do ảnh hưởng sau cơn bão, lại thêm không khí lạnh tràn xuống từ phía Bắc, nhiệt độ ban đêm giảm xuống đột ngột. Dù chúng tôi bước đi rất nhanh nhưng vẫn bị lạnh đến nỗi phải quấn áo khoác kín mít. Hàn Lượng nói đây là “rét tháng 3”.
Từ xa nhìn về phía khu văn phòng Sở Cảnh sát đã thấy vài ánh đèn lấm chấm trên những tầng lầu. Phòng làm việc quen thuộc của chúng tôi cũng sáng đèn, hiển nhiên là Hàn Lượng đã ở đấy nghiên cứu lịch sử trò chuyện trên WeChat của Tả Liên.
Thậm chí ngay cả thang máy chúng tôi cũng không muốn đợi, cả đám chạy thẳng lên tầng sáu, lao vào văn phòng.
Hàn Lượng đang ngồi trên ghế xoay, quay lưng về phía chúng tôi, ngồi bắt tréo chân, trên tay kẹp điếu thuốc, hứng thú nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.
Trên màn hình là một chiếc giường lớn, trên ga trải giường trắng tinh là một cặp nam nữ toàn thân lõa lồ.
“Này! Cậu đang xem cái gì đấy hả?” Lâm Đào chen ra phía trước, dùng chính thân hình cao lớn của mình để chặn Trần Thi Vũ lại.
“Anh làm cái trò gì vậy?” Trần Thi Vũ đẩy Lâm Đào ra.
“Xem phim sex đó.” Hàn Lượng cười ha ha một tiếng, xoay lại.
“Ngồi trong phòng làm việc lại còn dùng máy tính của nhà nước để xem phim cấm hả?” Lâm Đào trừng mắt, lớp băng bó trên đầu hạn chế một phần cơ thịt trên trán, biến cậu ấy thành bộ dạng mắt to mắt bé, “Cậu không biết hành vi của mình có thể bị bỏ tù hay sao?”
“Sao lại cuống quá hóa rồ như vậy?” Hàn Lượng nói, “Việc tôi làm bây giờ chẳng khác gì Đội Trị an giám sát văn hóa phẩm đồi trụy, là vì phá án thôi.”
“Ồ? Đây là manh mối trong WeChat sao?” Tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông trần truồng trong đó chính là anh chàng Weibo từng bị chúng tôi chất vấn, cũng là người tiết lộ địa chỉ WeChat của Tả Liên. Còn người phụ nữ nằm trên giường thì nhìn không rõ lắm, nhưng không ngoài dự liệu, đó là Tả Liên.
“Cái cậu này thật là!” Lâm Đào thốt lên, “Hiện giờ trong tổ chúng ta đã có đồng nghiệp nữ, cậu có thể đừng tùy tiện như trước không? Phải suy nghĩ đến việc ảnh hưởng chứ hả?”
“Ảnh hưởng? Ảnh hưởng cái gì?” Hàn Lượng vẫn cười ha hả, “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa bây giờ là thời buổi nào mà anh còn phong kiến như thế?”
Lâm Đào đỏ mặt, không nói nên lời.
Trần Thi Vũ quả thực cũng không thèm gây sự, chỉ cau mày nhìn màn hình.
Đôi nam nữ trong video đã thay đổi tư thế, người phụ nữ lộ rõ khuôn mặt, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Nói đi, chuyện gì thế này?” Tôi hỏi.
Hàn Lượng tạm dừng video, nghiêm túc nói, “Thứ này đúng là lấy được trong lịch sử trò chuyện trên WeChat của Tả Liên.”
“Vậy họ nói những chuyện gì?” Tôi hỏi, mấy người chúng tôi thi nhau ngồi vào ghế của mình, nghe Hàn Lượng kể rõ đầu đuôi.
“Chiều nay, các đồng chí bên điều tra đã lấy được lịch sử trò chuyện WeChat của Tả Liên.” Hàn Lượng nói, “Từ dữ liệu có thể thấy, một tài khoản WeChat khả nghi đã kết bạn với Tả Liên vào buổi sáng sau cái đêm cô ấy đi thuê phòng khách sạn, hơn nữa còn không nói gì, chỉ gửi một đường link và một dãy mã số.”
“Tả Liên có trả lời không?” Tôi hỏi.
Hàn Lượng gật đầu, “Khoảng mười phút sau khi hai tin nhắn này được gửi đi, Tả Liên hỏi hắn muốn thế nào. Đối phương cho một số điện thoại. Đây là toàn bộ những thứ được ghi lại trong lịch sử trò chuyện.”
“Muốn tống tiền à?” Đại Bảo nói.
Tôi gật đầu, “Nếu không đoán sai, đường link dẫn đến video này. Còn dãy mã số thì sao?”
Hàn Lượng đáp, “Đây là một trang web nước ngoài, tôi click vào thì nó yêu cầu mật mã. Tôi nhập dãy mã số này liền mở được video.”
“Hóa ra là vậy.” Tôi nói, “Không khác gì một vụ lừa yêu tống tiền. Nhưng những vụ như vậy thường chỉ muốn tiền, tại sao Tả Liên lại chết?”
“Lừa yêu tống tiền?” Trần Thi Vũ xen miệng, “Chẳng lẽ cái anh chàng Weibo kia là đồng phạm? Nhưng từ tình hình lúc thẩm vấn, có vẻ anh ta cũng không biết chuyện video.”
“Quả thật điều tra viên đã tiến hành điều tra mọi chuyện xung quanh anh chàng Weibo, xác định loại trừ khả năng anh ta tham gia gây án.” Hàn Lượng nói, “Hơn nữa, thời gian kết bạn trên WeChat giữa Tả Liên và nghi phạm ăn khớp với lời khai của anh chàng Weibo. Hẳn là sau khi anh chàng Weibo tiết lộ số WeChat của Tả Liên thì đối phương lập tức kết bạn với cô ấy.”
“Vậy đã điều tra được tài khoản WeChat của kẻ đó và số điện thoại liên lạc với Tả Liên chưa?” Tôi hỏi.
Hàn Lượng gật đầu, “Một phút trước khi các anh vào phòng, đã điều tra xong. Số WeChat của kẻ này được liên kết với một số điện thoại ảo. Nói cách khác, số WeChat của hắn được đăng kí bằng một số điện thoại giả, cũng không thể điều tra ra hắn là ai. Còn số điện thoại kia là của một buồng điện thoại công cộng, xung quanh không có camera giám sát nên không thể điều tra ra ai là người nghe điện thoại.”
“Tức là đối phương không chỉ có năng lực ngụy trang liên lạc qua internet một cách siêu phàm, mà toàn bộ quá trình gây án còn là kế hoạch được dày công chuẩn bị.” Tâm trạng của tôi nhất thời chìm xuống mức thấp nhất, “Anh chàng Weibo kia vừa hỏi đã khai hết mọi chuyện, rõ ràng không đủ điều kiện làm đồng lõa, mà cũng chỉ là một kẻ bị hắn lợi dụng.”
Vừa lúc nãy còn hi vọng nhanh chóng phá án, giờ lại rơi vào tận cùng thất vọng, vốn cho rằng chỉ cần nhắm vào tài khoản WeChat là có thể tìm ra nghi phạm, giờ nhìn lại mới thấy có lẽ chúng tôi đã quá ngây thơ. Tuy rằng việc điều tra có được bước tiến lớn, nhưng nhìn từ tình hình trước mắt thì hi vọng phá án lại chẳng tăng thêm chút nào.
“Đúng vậy, quan hệ giữa anh chàng Weibo và Tả Liên xác thực là tình một đêm.” Hàn Lượng chỉ vào màn hình máy tính, “Khung cảnh này rõ ràng là kiểu trang trí bày biện của khách sạn, chắc chắn đoạn video này cũng được quay ở khách sạn Wood Sicily, chuyện này không nhầm được. Tôi đã từng ở khách sạn Wood Sicily, đầu giường mỗi phòng đều treo một bức tranh phong cách Trung Quốc, tuy khác nhau nhưng chúng đều có giá trị không nhỏ. Vì vậy rất dễ dàng nhận thấy đây là khách sạn Wood Sicily, tôi cũng có thể yêu cầu đồng chí bên điều tra đi tìm phòng dựa theo bức tranh này.”
“Cậu là người gốc Long Phiên, nhà có biệt thự thì không ở, đi thuê phòng làm gì?” Đại Bảo vừa chăm chú nhìn màn hình máy tính vừa lơ đãng hỏi.
Không ai quan tâm đến Đại Bảo.
Tôi nói, “Nhưng đây là một khách sạn năm sao, cách thức quản lí nội bộ nghiêm ngặt. Nếu không phải người thuê phòng tự mình quay phim thì làm gì có ai quay được đoạn video này?”
“Là người trong nội bộ khách sạn.” Vài người đồng thanh nói.
Như vậy phải bắt đầu điều tra từ đâu đây? Tôi nghĩ.
“Ở đây có vấn đề.” Lâm Đào vừa mới nguôi giận, “Vì sao nghi phạm này không đi tống tiền anh chàng Weibo kia? Hoặc là đe dọa cả hai? Tại sao hắn chỉ hỏi số WeChat của người phụ nữ rồi trực tiếp tống tiền cô ấy?”
Vấn đề này đã hỏi đúng vào điểm mấu chốt, trong lòng mọi người đều có một vài ý tưởng nhưng đều không thể dễ dàng biểu đạt.
Hàn Lượng cắn môi dưới, “Thật ra tôi không chỉ phát hiện được những thứ này.”
Mọi người lại thẳng lưng lên nghe cậu ấy nói.
Hàn Lượng dùng kĩ thuật gõ bàn phím thuần thục và tốc độ tay nhanh như gió để thao tác một lúc lâu, sau đó lại mở một video khác. Quả nhiên, sự khác biệt duy nhất trong bối cảnh của video này và video của Tả Liên chính là bức tranh phong cách Trung Quốc. Rõ ràng nó cũng được quay trong một căn phòng tại khách sạn Wood Sicily.
Cảnh khiêu dâm trong video lại hiện ra, nhưng lần này không có nam chính, chỉ có một cô gái lõa lồ đang tự thỏa mãn.
Hiện tại, chúng tôi đã bắt đầu dùng “góc nhìn phá án” để xem kĩ video. Quả thực trong lòng không nghĩ chuyện xấu thì mắt nhìn cũng không ra chuyện chẳng hay.
“Cô này hình như là diễn viên hay sao ấy?” Đại Bảo mê xem phim truyền hình là người đầu tiên nhận ra nhân vật nữ chính trong video, “Cô ấy đóng vai gì ấy nhỉ? Ở phim nào nhỉ?”
“Sao rồi?” Tôi vội vã hỏi.
“Để tôi nghĩ đã, là vai phụ thôi.” Đại Bảo đáp.
Tôi quay lại hỏi Hàn Lượng, “Video này có cùng địa chỉ web với cái trước?”
Hàn Lượng nói, “Thật ra tôi cũng thắc mắc không biết đây là trang web gì, lúc nãy tôi có xem qua, chỉ là một diễn đàn video bình thường của một nước nào đó thôi, không có gì đặc biệt. Tên tài khoản của người đăng video này bị lỗi font, có lẽ vì trang web không hỗ trợ tiếng Trung. Sau đó tôi dùng tên tài khoản bị lỗi ấy để tìm kiếm dấu vết trong diễn đàn thì phát hiện ra không ít thứ hay ho.”
“Có nhiều lắm không?” Tôi hỏi.
Hàn Lượng lắc đầu, “Cũng không nhiều, chỉ có ba đoạn video, ngoài ra còn có dấu hiệu một số video đã bị xóa đi.”
“Có thể thông qua địa chỉ IP để truy ra đầu mối không?” Lâm Đào hỏi.
“Trình độ tin học của người này không thấp.” Hàn Lượng cau mày, “Có vẻ toàn bộ đều sử dụng máy chủ ảo, vì tôi thấy địa chỉ IP đăng bài của tài khoản này luôn không giống nhau, hơn nữa cũng không phải địa chỉ IP trong nước.”
“Đúng là ngụy trang rất chuyên nghiệp.” Tôi trầm ngâm, “Cậu nói có ba đoạn video, còn một đoạn nữa đâu?”
“Ở trong chiếc máy tính kia.” Hàn Lượng chỉ sang một máy tính khác, “Video các anh đang xem cũng bị đặt mật khẩu, chẳng qua đã được tôi phá giải mà thôi. Tôi dùng một máy tính khác để phá mật mã của đoạn video cuối cùng, có lẽ cũng sắp xong rồi.”
Câu ấy còn chưa dứt lời, một tiếng “tinh” vang lên từ chiếc máy tính kia, mật mã được phá giải thành công. Chúng tôi không thể chờ đợi thêm, vội mở video.
Không ngoài dự liệu, bối cảnh vẫn là một căn phòng trong khách sạn Wood Sicily, hình ảnh cũng vẫn là một đôi nam nữ đang lăn lộn.
“Hiện giờ chỉ có cách nhanh chóng tìm hiểu xem những nhân vật chính trong video này là ai.” Tôi nói, “Tìm kiếm sự liên hệ giữa họ, chưa biết chừng lại có thể phát hiện ra điều gì.”
“Cũng không khó điều tra lắm.” Lâm Đào lên tiếng, “Hàn Lượng nói bức tranh treo trong mỗi phòng của khách sạn này đều khác nhau, cho nên chúng ta có thể căn cứ vào đó để tìm căn phòng đã diễn ra sự việc. Sau đó dựa theo thời gian video được đăng lên để xác định thời gian thuê phòng, thế là biết những nhân vật này là ai.”
Trần Thi Vũ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Tôi nhớ ra rồi, diễn viên này tên là Âu Dương Duyệt Duyệt.” Đại Bảo giơ điện thoại di động lên. Cậu ta vừa mới đổi sang dùng smartphone, thế mà đã thành thạo Baidu trên điện thoại rồi.
“Giao hết những thông tin này cho bên điều tra đi.” Tôi nói.
“Điều tra khách sạn thì phải có cảnh sát trị an phối hợp, nhưng mấy ngày gần đây Đội Trị an của Cục Cảnh sát Thành phố đang điều tra vụ án bốn đen bốn hại [*] gì đó, cho nên sẽ không thể nhanh chóng phối hợp được.” Hàn Lượng nói, “Trước hết chúng ta cứ nghỉ ngơi đi đã, sáng sớm mai sẽ có câu trả lời.”
Lại là một đêm mất ngủ, tôi tin rằng các thành viên khác trong tổ cũng giống như mình.
Tuy rằng công tác phá án đã có bước tiến không nhỏ, nhưng rốt cuộc sau này phải đối mặt với cái gì thì vẫn là một điều bí ẩn. Nhìn từ tình hình trước mắt, tên tội phạm này không chỉ tài năng cao siêu mà còn có năng lực phản trinh sát rất mạnh, thậm chí chúng tôi còn chưa nắm được ý đồ thật sự của hắn. Nếu chỉ đơn giản là đe dọa tống tiền thì vì sao Tả Liên lại mất tích một thời gian và có vẻ như cái chết của cô chỉ là ngoài ý muốn? Vì sao phải ăn mặc như vậy trong khi không phát hiện được dấu hiệu xâm hại tình dục? Thi thể phân hủy đầu tiên kia liệu có phải là người còn sống sờ sờ trong video hay không? Vì sao những người trong video lại không phát hiện được việc mình bị quay trộm?
Cũng may sáng sớm hôm sau, thông tin vẫn tới rất mau.
Điều tra viên đã tiến hành điều tra, xác định được ba căn phòng trong khách sạn nơi vụ việc xảy ra. Nhưng lúc tìm kiếm trong ba căn phòng này, nhất là khi đã tìm theo vị trí camera ghi hình, thì chỉ thấy một chiếc tivi kiểu cũ thông thường, một đầu thu kĩ thuật số và một ít hàng tiêu dùng được bày dưới tivi, ngoài ra không còn đồ vật hay dấu vết nào khả nghi.
Bởi vậy, điều tra viên cho rằng có người gắn camera vào phòng trước khi đương sự tới thuê, sau khi thu được video thì đã gỡ bỏ camera. Hơn nữa vừa có thể quay được video không đứng đắn, vừa nắm được thông tin khách hàng thì chỉ có nhân viên làm trong khách sạn mà thôi.
Tiếc rằng camera ở cửa, thang máy, hành lang đều chỉ lưu băng không quá mười ngày. Mà thời gian đăng ba đoạn video kia đều là hai, ba tháng trước, vậy nên cũng không thể lấy được băng giám sát trong khoảng thời gian video được ghi lại. Nhưng dù như vậy, điều tra viên vẫn lấy băng giám sát trong vòng mười ngày gần đây để theo dõi xem có phát hiện được hình ảnh của kẻ khả nghi hay không, hoặc là hình ảnh tên tội phạm đang dùng cách tương tự để gây án.
Một tổ điều tra viên khác tập trung điều tra những nhân vật trong mấy đoạn video đáng xấu hổ kia. Ngoài Tả Liên và anh chàng Weibo thì ba nhân vật trong hai đoạn video còn lại cũng đã lần lượt bị điều tra ra.
Nữ nhân vật chính trong đoạn phim thứ hai chính là người Đại Bảo nói, diễn viên Âu Dương Duyệt Duyệt. Qua điều tra cho thấy, vào đêm trước lễ Giáng sinh năm ngoái, vì trong lòng không vui nên cô lén trốn khỏi đoàn phim để đi chơi. Do đó công ty đại diện phải chịu tổn thất về kinh tế, giám đốc công ty giận dữ nhưng lại không tìm thấy người. Phía công ty cho rằng cô trở về nhà, mà người nhà của cô lại nghĩ là Âu Dương Duyệt Duyệt đang quay phim, bởi vậy cô ấy đã mất tích mấy tháng nay mà không có ai báo cảnh sát. Dưới sự hợp tác điều tra của cảnh sát, các đồng chí dành cả đêm để tiến hành lấy mẫu ADN của cha mẹ Âu Dương Duyệt Duyệt, xác định thi thể phân hủy đầu tiên kia chính là cô diễn viên này.
Dựa theo sổ đăng kí khách sạn, vào ngày 20 tháng 1, Âu Dương Duyệt Duyệt tới thuê phòng khách sạn, sáng ngày 21 vẫn trả phòng như bình thường. Chứng tỏ thời gian ở lại khách sạn cũng không có gì khác thường. Như vậy về cơ bản có thể kết luận rằng tên tội phạm biết được cách liên lạc với cô, hơn nữa còn dùng phương thức liên lạc như với Tả Liên để liên hệ Âu Dương Duyệt Duyệt. Sau đó cô diễn viên liền mất tích một cách bí ẩn.
Chúng tôi phân tích không sai, từ nhỏ Âu Dương Duyệt Duyệt đã mắc bệnh hen suyễn, vẫn phải duy trì điều trị bằng thuốc. Tuy không phải bệnh nặng nhưng lúc thiếu thuốc thì bệnh hen suyễn vẫn có khả năng tước đi sinh mạng của cô.
Mối liên hệ giữa Âu Dương Duyệt Duyệt và Tả Liên lại tăng thêm một tầng, video không đứng đắn của hai người bị cùng một tài khoản đăng lên website, nơi gây án lại là cùng một khách sạn, cùng bị mặc cho loại quần áo cũ nát, ngụy trang thành người bị bệnh tâm thần. Rõ ràng hai cái chết của họ cũng tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn như vẻ bề ngoài. Lúc này cảnh sát đều cảm thấy may mắn vì lúc trước không coi hai vụ này là chuyện ngoài ý muốn thông thường và qua loa kết thúc vụ án.
Còn với video thứ ba, cảnh sát cũng căn cứ theo hệ thống đăng kí khách sạn mà tìm ra nhân vật nam chính trong video này. Thật không ngờ lời khai của người đàn ông ấy cũng khá giống với lời khai của anh chàng Weibo lúc trước. Người đàn ông này quen biết cô gái kia qua WeChat, cũng hẹn nhau đi khách sạn, thậm chí đến bây giờ anh ta còn chẳng biết nữ nhân vật chính trong video là ai. Tên tội phạm gần như dùng chung một phương pháp để biết được số WeChat của cô gái kia. Thông qua lời khai của người đàn ông, cảnh sát nhanh chóng tìm ra thân phận của cô gái ấy, đó là con gái bảo bối duy nhất của chủ tịch công ty đầu tư Hưng Quốc ở thành phố Long Phiên, Bào Băng Băng. Cô là sinh viên năm thứ ba Đại học Long Phiên, tính cách hướng nội yếu đuối, từ nhỏ chỉ có cha bên cạnh, mà cha cô lại yêu cầu quá mức nghiêm khắc với cô. Tuy rằng vẫn luôn kính sợ cha, bảo gì nghe nấy nhưng dịp Tết năm nay cô lại cãi vã với cha một trận kịch liệt rồi bỏ nhà ra đi. Sau khi người thân và trường học tìm kiếm không có kết quả, họ đã báo cảnh sát.
Vì lúc Bào Băng Băng cùng người đàn ông kia đi thuê phòng chỉ đăng kí chứng minh thư của bên nam, nên cảnh sát cũng không tra được tên cô trong sổ đăng kí khách sạn. Cô vẫn nằm trong danh sách mất tích, hơn nữa người nhà của cô cũng không nhận được điện thoại đe doạ tống tiền.
Khác với Âu Dương Duyệt Duyệt và Tả Liên, đến lúc này Bào Băng Băng vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhưng căn cứ vào lịch sử trò chuyện WeChat của cô thì có thể thấy, rõ ràng cô và hai người trước đã gặp chuyện giống nhau.
2Sau khi biết được những thông tin này, tổ khám nghiệm chúng tôi quyết định họp lại với với nhau. Sau khi mọi người bày tỏ hết ý kiến của mình, dường như tất cả đều thống nhất một chuyện: Hiện nay vụ án đã có sự thay đổi rõ rệt. Kẻ phạm tội ghi lại những hình ảnh đáng xấu hổ của nạn nhân, sau đó lợi dụng thông tin khách thuê phòng hôm đó để tìm thấy họ và tiến hành đe dọa tống tiền. Vì đương sự chỉ dùng chứng minh thư của bên nam để đăng kí phòng, nên người đầu tiên mà hung thủ liên lạc đều là đàn ông. Nhưng hắn không hề đe dọa những người đàn ông này, mà chỉ hăm dọa tống tiền bên nữ. Như vậy khả năng gây án vì “tình dục” lại tăng lên rõ rệt. Nhưng ba người phụ nữ theo thứ tự là giám đốc, diễn viên và tiểu thư nhà giàu, cũng không loại trừ khả năng vì bên nữ là người có tiền nên hung thủ mới tập trung đe dọa họ. Do đó mục đích của hung thủ có thể là mưu cầu tình dục, mà cũng có khả năng là nhằm vào tiền bạc.
Thế nhưng bất kể là vì tình dục hay vì tiền, dường như hung thủ chỉ dùng một phương thức phạm tội, đó là sau khi đe dọa lấy tiền thành công liền giết người bị hại, rồi dùng thủ đoạn nào đó để khiến chúng tôi thoạt nhìn cho rằng đó là những cái chết ngoài ý muốn, sau đó ngụy trang nạn nhân thành người mắc bệnh tâm thần bị bỏ rơi.
Nhìn từ những video, có thể thấy trên trang web giữ lại ba video, còn những video khác đã bị xóa bỏ. Những video bị xóa bỏ đó rất có thể là vì tên tội phạm không thu được thông tin của đương sự, hoặc là đương sự căn bản không để ý đến lời đe dọa của hắn. Hắn là kẻ phạm tội, vì sợ thủ đoạn bại lộ nên cũng không thật sự đăng công khai video của các đương sự bị đe dọa lên mạng, do đó hắn mới xóa hết những video đó đi. Còn lại ba người, một không thể thiếu chồng, một không thể đánh mất danh tiếng, một không thể tránh được người cha nghiêm khắc, cho nên họ đều mắc bẫy một cách tự nhiên. Bởi vậy chúng tôi quả quyết phán đoán, hung thủ chỉ thành công ba lần. Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng hắn vẫn đang chuẩn bị gây án, hoặc còn những vụ án khác vẫn chưa bị chúng tôi phát hiện.
Tổ khám nghiệm tranh thủ buổi chiều, dưới sự phối hợp của Đội trưởng Thái Văn Phong của Đội Hành động đặc biệt thuộc Chi đội Trị an của Cục Cảnh sát Thành phố, tiến hành kiểm tra ba căn phòng diễn ra vụ việc tại khách sạn Wood Sicily, hơn nữa còn thử kiểm tra ngẫu nhiên một số căn phòng khác. Quả thực, ở vị trí quay phim tại hiện trường ngoại trừ chiếc tivi LCD kiểu cũ thì vẫn chỉ có vài món đồ cung cấp cho khách thuê phòng sử dụng như đồ ăn đồ uống, bao cao su, bài tú lơ khơ, vân vân. Đương nhiên nếu tên tội phạm dùng máy quay bé như lỗ kim giấu trong mấy thứ này thì cũng có thể không bị phát hiện. Nếu sau khi thu được video hắn liền gỡ bỏ camera kịp thời thì chúng tôi tất nhiên là không phát hiện ra. Bởi vậy, tuy chưa làm rõ được động cơ gây án của tên tội phạm, nhưng chúng tôi vẫn ủng hộ phương hướng điều tra của Cục Cảnh sát Thành phố, đó là tiến hành điều tra các bộ phận vừa có thể vào phòng, vừa có thể tùy ý nắm giữ thông tin khách hàng của khách sạn.
Khi chúng tôi quay ra cửa khách sạn, mỗi người đều suy nghĩ xem lúc mình kiếm tra có bỏ sót lỗ hổng gì không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà chẳng có manh mối. Còn Đội trưởng Thái cả buổi chiều phối hợp với chúng tôi lại tỏ vẻ khó xử, áy náy hỏi, “Các cậu... các cậu làm xong chưa?”
“Sao vậy? Tối nay anh Thái phải về nhà đúng giờ để trông con sao?” Tôi cười vỗ bờ vai Đội trưởng Thái, anh ấy lớn hơn tôi gần 2 tuổi.
“Trông con ấy à? Con tôi không nhận ra tôi từ lâu rồi.” Đội trưởng Thái bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ nói với tôi, “Tối nay có hành động.”
Lòng tôi bất giác ngổn ngang nhiều cảm xúc, quả thật cảnh sát trong thiên hạ đều giống nhau, có lỗi với cha mẹ, có lỗi với gia đình. Lúc này đến phiên tôi cảm thấy áy náy. Hành động bên trị an thường phải đi mai phục, có những lúc phải phục kích suốt một đêm, những việc này đều đòi hỏi thể lực. Mà tôi lại đàng hoàng chiếm dụng cả một buổi chiều nghỉ ngơi của Đội trưởng Thái, vậy tối nay anh ấy phải chịu khổ rồi. Chúng tôi hàn huyên với Đội trưởng Thái thêm vài câu, sau đó mang cảm giác có lỗi mà chia tay anh, ai về nhà nấy.
Tối hôm đó, tôi chơi đùa cùng đứa con trai đang quen dần với mình mà lòng lại chẳng yên.
Mặc dù đã có phương hướng điều tra vụ án, nhưng vẫn còn mấy vấn đề mấu chốt chưa được giải quyết. Đỗ Châu liên quan gì ở đây? Theo lí mà nói, trong miệng Tả Liên có chiếc nhẫn của Đỗ Châu, điểm này chắc chắn chứng tỏ Đỗ Châu đã dính dáng đến vụ án liên hoàn này. Tuy nhiên, dù vào ngày Đỗ Châu mất tích, không một hình ảnh nào của anh ta được ghi lại trong camera giám sát. Nhưng vì thời gian rất gần, nên nếu Đỗ Châu vào thuê phòng ở khách sạn Wood Sicily thì chắc chắn lễ tân sẽ nhận ra anh ta qua ảnh chụp. Hơn nữa trong hệ thống quản lí khách hàng của khách sạn cũng không có thông tin của Đỗ Châu, do đó anh ta không thuê phòng tại khách sạn này.
Rõ ràng đối tượng xâm hại của vụ án là phụ nữ, nhưng vì sao Đỗ Châu lại cùng mất tích? Anh ta có quan hệ gì với những người bị hại còn lại?
Ngoại trừ khả năng Đỗ Châu chính là hung thủ thì tôi thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
Nhưng hai, ba tháng trước Đỗ Châu vẫn luôn sống ở thành phố Thanh Hương cách đây 300km, sao anh ta có thể làm được tất cả những chuyện như vậy? Anh ta có bí mật gì không? Hay là Khúc Tiểu Dung nói dối chúng tôi?
Chẳng lẽ người bị hại đã bị ép đến Thanh Hương? Sau khi giam cầm mấy tháng thì bị vứt xác ở Long Phiên? Nhưng Đỗ Châu bắt xe khách đến Long Phiên, không đủ điều kiện vận chuyển xác.
Mặt khác, tôi còn đang cố gắng nhớ lại quá trình khám nghiệm thi thể của Âu Dương Duyệt Duyệt và Tả Liên, hi vọng mình không bỏ sót điều gì. Cái chết của hai người đều rất kì quái. Rõ ràng là đe dọa tống tiền và cố ý giết người, nhưng hiện tượng trên thi thể lại là chết ngoài ý muốn. Điều này thực sự không thể hiểu nổi. Tôi công tác đã nhiều năm như vậy, vấn đề xác định nguyên nhân tử vong đơn giản đến thế tôi không mắc sai lầm chứ?
Tôi rất phiền muộn, vịn vào ban công, vừa hút thuốc vừa ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời.
Cùng tôi ngắm trăng là Đội trưởng Thái đang mai phục trong bụi cỏ.
Đội trưởng Thái ngẩng đầu nhìn trăng, nói với đội viên bên cạnh, “Đã muộn thế này rồi, sao một chút động tĩnh bên trong cũng không có?”
“Không được, xông lên đi.” Đồng nghiệp bên Cục Giám sát thực phẩm không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Bên cạnh Đội trưởng Thái có hơn mười cảnh sát dân sự, còn có vài người trẻ tuổi mặc các loại đồng phục khác nhau.
Đây là một lần hành động Đánh bốn đen, trừ bốn hại do các bên liên hợp thi hành pháp luật. Cục Cảnh sát dẫn đầu, Cục Giám định chất lượng, Cục Giám sát thực phẩm và dược phẩm, Cục Công thương, Trung tâm Cộng đồng khống chế bệnh dịch cùng tham gia. Đối tượng bị nhắm đến là một “xưởng đen”, gần đây chúng đang có xu hướng lộ diện. Hàng năm vào đầu tháng 4 là lúc đến mùa tôm hùm đất. Lúc này sẽ có một số “xưởng đen” nhỏ lẻ chuyên thu mua một số tôm hùm đất đã chết, sau khi chưng lên trong nhiệt độ cao thì bỏ vỏ lấy thịt đem đi bán. “Xưởng đen” kiếm tiền bằng lòng dạ độc ác, làm nguy hại nghiêm trọng đến sức khỏe của quần chúng nhân dân, là đối tượng phòng ngừa hàng đầu của hành động Đánh bốn đen, trừ bốn hại.
Cái “xưởng đen” này đã bị Đội trưởng Thái theo dõi mấy ngày nay.
Từ việc mỗi ngày có mấy chục bao bố cỡ lớn đựng vật gì không rõ được chuyển vào xưởng, nồi hơi trong xưởng không ngừng tỏa hơi nước, cho tới việc đến gần xưởng có thể ngửi thấy một mùi hôi thối không giải thích được, thì rất có thể nguồn tin trong tay Đội trưởng Thái là sự thật.
Đội trưởng Thái đã nắm được quy luật hoạt động của nhà xưởng này, tuy mỗi ngày đều có xe tải nhỏ chuyên vận chuyển vật thể không rõ vào “xưởng đen”, nhưng thời gian vận chuyển không xác định, đôi khi là rạng sáng, có lúc là giữa trưa. Nhưng mỗi ngày trong khoảng từ 10 giờ tối đến 11 giờ đêm, trong xưởng lại lần lượt chuyển ra những thùng đựng vật thể không rõ, hẳn trong đó là thịt tôm hùm đất đã qua xử lí.
Vì thế Đội trưởng Thái xác định thời gian hành động bắt đầu từ 9 giờ 30 phút tối, tiến hành mai phục, một khi có vật thể không rõ chuyển ra ngoài là lập tức hành động, bắt được cả người và tang vật.
Nhưng lúc này đã hơn 11 giờ, trong xưởng vẫn yên tĩnh.
Chẳng lẽ cái “xưởng đen” này đã nhận được tin tình báo?
Không thể nào. Trước tiên là vì Đội trưởng Thái rất tin tưởng sự trong sạch của đội mình, dù sao hành động nhiều năm như vậy cũng chưa từng thất bại. Đối với các ban ngành phối hợp cũng là đến gần lúc hành động mới thông báo, thông tin không thể bị lộ được.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, khả năng hành động lần này sẽ thất bại. Kinh nghiệm của Đội trưởng Thái cho biết điều đó.
Xin một lần liên hợp chấp pháp cũng không phải chuyện dễ dàng, hôm nay thật bất đắc dĩ, không thể không hành động. Đội trưởng Thái chỉ có thể cắn môi, hạ giọng, “Hành động!”
Tiếng hiệu lệnh vừa đưa ra, mấy đội cảnh sát trị an từ bốn phương tám hướng bao vây “xưởng đen”, nhanh chóng phá cửa mà vào. Trong khoảnh khắc đá tung cửa ra, một làn sóng nhiệt ập đến kèm theo mùi tanh hôi vô cùng.
Mỗi ngày “xưởng đen” đều chưng hấp hàng tấn tôm hùm ươn, cho nên cần nồi hơi có công suất tương đối lớn, lượng khí nóng sinh ra cũng nhiều không kém. Nhưng vì để giảm sự chú ý đến mức thấp nhất nên dù nhiệt độ trong xưởng đã hơn 40 độ, những kẻ làm trái pháp luật thà phải bóc vỏ tôm trong môi trường vừa nóng vừa thối cũng không dám mở cửa sổ ra thông gió. Việc thông gió không được suôn sẻ, nhiệt độ không khí lại liên tục tăng cao, khiến bên trong cái “xưởng đen” đóng chặt cửa này hầm hập sóng nhiệt, hơn nữa còn bốc mùi tanh tưởi khó chịu.
Chẳng còn cách nào khác, dù môi trường trong “xưởng đen” này ác liệt đến mức nào thì tổ liên hợp chấp pháp vẫn phải xông vào tìm kết quả. Thứ nhất phải bắt được nghi phạm, thứ hai phải thu thập và thanh lí toàn bộ tang vật, phòng ngừa gây ra bệnh truyền nhiễm.
Lúc tổ liên hợp chấp pháp tiến vào hiện trường, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người. Toàn bộ bên trong “xưởng đen” đều dơ bẩn tới không thể chịu nổi, chẳng ai dám nhìn thẳng.
Nhìn từ kết cấu xây lắp bên trong, có thể thấy nơi này trước kia là một quán cơm. Bước vào cửa là một phòng khách lớn, bốn phía còn mấy gian khác. Quầy thu ngân trong phòng khách vẫn chưa dỡ bỏ, nằm một đống cũ nát ở đó. Mặt sàn của “xưởng đen” được lát gạch men sứ, tuy rằng đã xưa cũ, vụn vỡ nhưng vẫn bóng loáng như trước. Nhưng lúc này trên mặt đất phủ đầy vỏ tôm, thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Tôm hùm chết được bóc vỏ thủ công đang nằm ngổn ngang một chỗ, có lẽ đang chuẩn bị được đóng vào thùng. Trên mặt đất còn mấy cái chậu, có thể được dùng để rửa qua thịt tôm, nước bên trong dơ đến mức thấp thoáng một màu xanh lục. Chết người hơn nữa là mùi hôi thối trong xưởng. Thứ mùi này còn kích thích cảm quan hơn cả mùi thi thể thối rữa, khiến nhiều cảnh sát và các đồng chí hỗ trợ chấp pháp phải nôn khan không ngừng. Mặt đất bóng loáng cộng thêm nước tù đọng và nước chảy ra từ tôm chết không chỉ đen đúa dơ bẩn mà còn vô cùng trơn trượt.
“Khốn nạn!” Đội trưởng Thái cẩn thận bước đi, chỉ sợ sảy chân. Anh hung tợn chửi thề, kì thật trong lòng đã mạt sát mười tám đời tổ tông lũ súc sinh kiếm tiền bất chính này.
Bây giờ nhiệt độ không khí chỉ có hơn 10 độ C, là mùa lạnh nhất. Nhưng lúc này các đồng chí chấp pháp ở trong “xưởng đen” đều đầm đìa mồ hôi. Một phần vì nhiệt độ trong này quá cao, một phần là vì tất cả mọi người đang gồng mình hết sức bình sinh chịu đựng thứ mùi tanh tưởi mà người bình thường không sao chịu được ở đây.
“Quả thực bọn chúng đã nghe ngóng được thông tin và bỏ chạy rồi.” Đội trưởng Thái quét mắt một vòng qua những thành viên chấp pháp, không phát hiện ra ai có biểu hiện khác lạ. “Mọi người xem xét bốn phía trước, xem có thể tìm thấy đầu mối gì không. Người chạy rồi nhưng tang vật phải được kiểm kê rõ ràng, sau đó mang đi tiêu hủy sạch sẽ.”
Tất cả nghe lệnh, bắt đầu tra tìm xung quanh.
Ánh sáng trong xưởng rất yếu, có thêm đèn pin trong tay nhưng cảnh sát cũng không thể khiến tình hình trong xưởng trở nên rõ ràng. Các đồng chí chấp pháp chỉ có thể chia thành nhóm mấy người một, lục soát hiện trường, tiến hành kiểm kê.
Mọi người vừa cẩn trọng bước đi, vừa thuận tay lật các thùng giấy, bao bố chất đống và nhìn tình hình bên trong. Cột sáng từ đèn pin loang loáng quét qua quét lại trên những bức tường trong “xưởng đen”.
“A!” Một nữ nhân viên bên Cục Giám định chất lượng đột nhiêt hét lên, lui nhanh vài bước, vừa khéo đụng phải Đội trưởng Thái, đẩy anh chệch choạc. Nếu không phải vì Đội trưởng Thái cao lớn, thân hình cường tráng giữ được thăng bằng thì có lẽ hai người đều ngã nhoài vào một chậu nước bẩn thỉu.
“Làm sao thế?” Đội trưởng Thái khó khăn lắm mới giữ được thân thể vững vàng, quay đầu nhìn lại. Người gây họa là một cô gái, anh cũng không tiện nổi giận.
“Đầu... tóc! Người... có người!” Nữ nhân viên lắp bắp.
“Có kẻ chưa bỏ chạy sao?” Đội trưởng Thái chợt vui mừng, “Ở đâu?”
Lúc này cô nhân viên nói không nên lời, ngón tay run rẩy chỉ về một đống bao bố trong góc xưởng.
Đội trưởng Thái không chần chừ, rút súng lục ở bên hông ra, bước đến đống bao bố nhưng lại không thấy ai. Anh hơi mất kiên nhẫn, “Ở đâu vậy?”
“Ở dưới chân anh!” Nữ nhân viên nấp sau lưng một cảnh sát, đáp.
Đội trưởng Thái nhìn dưới chân, chỉ có một chiếc bao bố mở miệng nằm đổ ngang trên mặt đất, nó cũng đựng gì đó bên trong giống những chiếc bao khác. Đội trưởng Thái ngồi xổm xuống, vén miệng chiếc bao lên. Nào ngờ anh cũng hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước. Tuy rằng được chuyển từ trinh sát hình sự sang làm cảnh sát trị an, trước đây từng gặp qua nhiều án mạng, nhưng lúc này trong hoàn cảnh mờ mờ tỏ tỏ, lại không hề chuẩn bị tâm lí mà nhìn thấy một cái đầu “đen bóng mượt mà” ở miệng bao bố, Đội trưởng Thái vẫn vô cùng hoảng sợ.
Còn tôi, khi đã ngắm trọn ánh trăng, vừa mới nằm xuống bên cạnh con trai thì bị cuộc gọi của Đội trưởng Thái dựng dậy.
“Hôm nay cậu làm phiền tôi một ngày, tôi cũng phải trả lại cho cậu một đêm phiền toái.” Anh nói, “Tôi đi đánh ‘bốn đen’ mà còn ra được án mạng, đúng là loạn cả lên rồi.”
“Xác định là án mạng sao?” Tôi hỏi.
“Một phụ nữ, thân thể trần trụi, thân dưới máu me đầm đìa, bị nhét trong một bao bố lớn. Cậu nói xem, không phải án mạng thì là cái gì?” Đội trưởng Thái nói.
“Giết người trong ‘xưởng đen’ ư?” Tôi hỏi, “Được rồi, anh thông báo cho bên hình sự trên Cục, chúng tôi lập tức đến ngay.”
Con trai tôi bỗng trở mình, nói mê, “Bố ơi, đừng đi công tác.”
Sống mũi tôi đột nhiên cay cay, thật không thể bỏ đi được. Nghĩ ngợi một hồi, lại rạp xuống bên giường, sau khi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé rồi mặc áo khoác rời khỏi nhà.
Khi chúng tôi tới hiện trường, thi thể đã được lấy ra khỏi bao bố.
Vì mùi trong xưởng quá khó ngửi nên thi thể được mang ra bãi đất trống bên ngoài xưởng, nằm thẳng trên mặt đất.
Chúng tôi vây quanh Đội trưởng Thái, bám đuôi theo anh cho đến khi nghe hết toàn bộ quá trình hành động. Chúng tôi cũng không vội đi khám nghiệm thi thể, mà quay ra bắt đầu tìm kiếm trong “xưởng đen”, vừa mới tới đã ngửi thấy mùi tanh hôi.
“Trời đất ạ.” Đại Bảo nói, “Đây là mùi gì vậy?”
“Tôm hùm ươn đó.” Đội trưởng Thái đáp, “Tôi còn tưởng bác sĩ pháp y các cậu đều ngửi không thấy mùi hôi thối cơ đấy.”
“Mùi này so với mùi tử thi còn buồn nôn hơn.” Đại Bảo nhíu mày. Cậu ta khứu giác nhạy bén hơn người, trong trường hợp này tương đối thiệt thòi.
Hai chiếc xe khám nghiệm hiện trường của Đội Hình sự Cục Cảnh sát Thành phố đều chạy tới, đèn pha trên trần xe khiến hiện trường trở nên sáng lóa.
“Ừm, là ở đây.” Đội trưởng Thái đi tới nơi phát hiện ra thi thể, “Lúc đó miệng túi đã bị mở ra.”
“Các anh không bắt được người sao?” Tôi hỏi.
“Rất kì lạ.” Đội trưởng Thái vò đầu bứt tai đáp, “Tôi hành động nhiều lần như vậy, cũng chưa lần nào như ngày hôm nay, đến cả một người cũng không bắt được. Thế nhưng chúng chạy không thoát đâu.”
“Hành động của các anh bị lộ ư?” Tôi thử hỏi dò.
Đội trưởng Thái lúc này cũng không tự tin, đáp, “Tôi cũng chẳng biết nữa. Chỉ e là chúng bất ngờ nhận được thông tin. Khi chúng tôi tới hiện trường, đèn còn bật, nồi hơi cũng đang mở. Chúng tôi vừa vào cửa thì trời ạ, giống y như vào phòng tắm hơi vậy. Khí nóng dồn dập ập đến. À không, phòng tắm hơi mùi có thối đâu, ở đây thì thối kinh lên.”
“Các anh đóng nồi hơi rồi?” Tôi hỏi.
Đội trưởng Thái gật đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp, “Chúng tôi đóng nồi hơi từ nửa giờ trước, còn mở cửa sổ để tiến hành thông gió. Nếu không chỉ sợ các cậu vừa đến đã bị hun cho phát ngất.”
“Chúng tôi ngày nào chẳng bị hun, cũng chưa ngất bao giờ.” Tôi cười.
“Hiện trường quá bẩn.” Lâm Đào ngồi xổm xuống đất, dùng đèn soi dấu chân chiếu lên mặt đất, “Hiện trường thế này thì chẳng để lại dấu vết gì đâu.”
“Trên khóa chốt cửa cũng không có dấu vết hay vật chứng có giá trị.” Trần Thi Vũ nói.
“Anh Hàn, các anh đã xem qua thi thể rồi à?” Tôi hỏi bác sĩ Hàn của Cục Cảnh sát Thành phố.
“Nhìn từ độ co cứng và vết hoen tử thi thì nạn nhân tử vong từ đêm qua.” Bác sĩ Hàn gật đầu, “Trên thi thể có một chút tổn thương, chủ yếu là ở đầu gối và cẳng chân. Phía trong đùi có khá nhiều máu, trong bao bố cũng có máu.”
Tôi nhìn theo ngón tay bác sĩ Hàn chỉ, thấy bên đùi người chết quả thật có không ít vết máu như đã lau qua, thậm chí còn dây đến mắt cá chân. Tôi nhíu mày, có chút nghi ngờ.
“Có phải lại muốn tìm danh tính của thi thể hay không?” Đại Bảo nói. Dạo này chúng tôi bị việc tìm thân phận của thi thể hành cho choáng váng đầu óc.
“Lại là một cô gái trẻ, bị vứt xác tùy tiện, liệu có thuộc là Chuyên án chiếc nhẫn hay không?” Hàn Lượng đứng bên cạnh nhắc nhở.
Đại Bảo ngoẹo đầu nhìn thi thể nằm trên mặt đất bên ngoài nhà xưởng, “Không không không, cô này rõ ràng không phải là Bào Băng Băng, trông xấu hơn nhiều.”
“Phải chăng là có thêm người bị hại?” Lâm Đào hỏi.
“Chẳng phải Hàn Lượng đã bảo chỉ có ba đoạn video thôi sao?” Đại Bảo nói, “Không phải người trong video thì chắc chắn không phải nạn nhân trong vụ án liên hoàn kia.”
“Chắc chắn chỉ có ba đoạn video.” Hàn Lượng gật đầu khẳng định.
Tôi nói, “Nhất định không phải Chuyên án chiếc nhẫn, bởi vì các nạn nhân trước đó đều có mặc quần áo. Các nạn nhân nữ kia bị vứt xác một cách tùy tiện, còn cô này lại bị giấu xác trong bao bố.”
“Tôi thấy chắc chắn nạn nhân là người trong xưởng, có lẽ đã xảy ra tranh cãi, sau khi giết chết người thì chuẩn bị chở xác ra ngoài, đúng lúc đó lại nghe nói các anh muốn tới bắt bọn họ.” Đại Bảo buông tay, “Sau đó liền bỏ chạy.”
“Trước mắt đây là cách giải thích hợp lí nhất.” Tôi nói.
“Nhưng nhìn từ bên ngoài thi thể thì không thấy có vết thương chí mạng.” Bác sĩ Hàn nói, “Tìm thân phận của thi thể cũng không khó, trên cổ cô ấy, bên phải có một hình xăm.”
3“Gái mại dâm ư?” Tôi hỏi.
Khi chúng tôi đưa thi thể vào nhà tang lễ cũng là lúc hoàn thành việc điều tra thân phận nạn nhân.
Người chết tên là Vi Linh Linh, năm nay 20 tuổi, nhà ở vùng ngoại thành thành phố Long Phiên, cha mẹ đều làm nghề nông. Sau khi Vi Linh Linh bỏ học cấp hai thì vào thành phố làm công. Theo điều tra, cô hành nghề mại dâm cấp thấp, thu nhập cũng rất kém. Hơn nữa trong danh sách những người đang dùng ma túy cũng có tên Vi Linh Linh. Cô là một con nghiện nằm trong diện theo dõi của cảnh sát.
Vì người chết từng bị xử lí trong đợt bài trừ tệ nạn xã hội, nên khi tiến hành nhập liệu thông tin đối tượng vi phạm pháp luật, dấu hiệu cá nhân của cô đã bị ghi lại. Cũng nhờ hình xăm nằm ở mặt phải cổ mà cảnh sát có thể nhanh chóng điều tra ra thân phận nạn nhân.
Nhưng việc điều tra đời sống của Vi Linh Linh lại không quá thuận lợi. Cô gái này chỉ xuất hiện những lúc không có tiền phải đi bán dâm, còn lại đều không biết cô trốn ở góc nào, càng không biết bình thường cô tiếp xúc với ai hoặc sống cùng ai.
Mặc dù tại một số quán rượu, sòng bạc cũng có người thỉnh thoảng gặp Vi Linh Linh, nhưng họ đều không biết bình thường cô ở đâu, cũng chẳng biết cô có bạn trai hay không.
“Tôi có một dự cảm chẳng lành.” Đại Bảo xem qua một lượt từ đầu đến chân thi thể, nói, “Thi... thi... thi thể này quả thực không có vết thương chí mạng! Cũng không có triệu chứng ngạt thở. Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại không tìm thấy nguyên nhân tử vong ư?”
“Sao là ‘lại’ không tìm thấy?” Tôi vừa nhìn vết thương trên đầu gối và cẳng chân của người chết, vừa nói, “Từ trước tới giờ chưa có thi thể nào không tìm được nguyên nhân tử vong.”
Tôi biết vì nguyên nhân cái chết của Âu Dương Duyệt Duyệt và Tả Liên đều tương đối kì lạ, không phù hợp với tính chất vụ án, cho nên tất cả mọi người đều nghi ngờ với phán đoán về nguyên nhân cái chết của hai người họ.
“Cậu nhìn ra điều gì sao?” Đại Bảo hỏi, “Trên người cô Vi Linh Linh này ngoại trừ vết thương trên đùi thì không còn tổn thương nào khác. Tất cả các chỉ tiêu đều cho kết quả âm tính, nếu nhất định phải tìm một chỉ tiêu dương tính thì cô ấy có nổi da gà.”
Người làm pháp y đều biết, dấu hiệu nổi da gà cũng không mang lại nhiều ý nghĩa. Người chết trước khi tử vong bị hoảng sợ hay rét lạnh đều có thể nổi da gà. Vài người khi hấp hối cũng nổi da gà, thậm chí có những thi thể sau khi chết chưa lâu bị đẩy vào hầm chứa đá, vì phản ứng siêu sinh [*] mà nổi da gà. Do vậy việc nổi da gà không mang ý nghĩa đặc thù.
Quan trọng hơn là địa điểm tìm được nạn nhân là một không gian khép kín nóng hầm hập. Có thể kẻ gây án cũng đã cao chạy xa bay, phía cảnh sát hình sự và các đồng nghiệp bên Đội Trị an vẫn đang truy bắt.
Vết thương trên cẳng chân chủ yếu có biểu hiện bị tróc da và tụ máu dưới da. Sau khi tôi cẩn thận nghiên cứu liền phát hiện cẳng chân nạn nhân có những vết xước kéo theo các hướng khác nhau, hiển nhiên là hình thành không phải trong một mà là nhiều lần ma sát với mặt đất lởm chởm.
“Dưới xương bánh chè có một mảng tụ máu dưới da, là tụ máu dạng nặng.” Tôi nói, “Kết hợp với tổn thương ở mặt trước cẳng chân có thể chứng minh cô ấy đã quỳ dưới đất rất lâu, hơn nữa còn không ngừng di chuyển.”
“Quỳ trên mặt đất, không ngừng di chuyển.” Hàn Lượng suy đoán, “Hay là bị cưỡng bức?”
Tôi gật đầu, “Không loại trừ loại khả năng này, dù sao phần hội âm và đùi trong cũng chảy nhiều máu như vậy, có thể là vùng hội âm đã bị tổn thương.”
Vùng đáy chậu của nạn nhân nhuốm máu nghiêm trọng, nạn nhân đã tử vong gần hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho nên máu đã ngấm dần vào mô mềm, dẫn đến không thể thấy rõ chỗ nào bị tổn thương tại vùng đáy chậu.
“Liệu có phải vì tổn thương đến mạch máu lớn tại vùng đáy chậu, dẫn đến tử vong hay không?” Đại Bảo còn đang băn khoăn trăn trở với nguyên nhân tử vong.
“Không biết.” Bác sĩ Hàn nói, “Chúng tôi đã khám nghiệm hiện trường, đến một giọt máu cũng không thấy. Trong bao bố chỉ có một lượng máu nhỏ, cộng thêm máu dính trên thi thể, mà với lượng máu mất đi như vậy thì chưa đủ để dẫn đến cái chết. Nhưng không thể loại trừ khả năng người chết bị xuất huyết trong khoang bụng.”
Tôi lắc đầu, “Không phải đâu, làm gì có chuyện xâm hại có thể dẫn đến xuất huyết khoang bụng?”
“Ở hiện trường đến một giọt máu cũng không có sao?” Đại Bảo chú ý tới một câu nói khác của bác sĩ Hàn.
“Giải phẫu đi.” Tôi nóng lòng muốn biết đáp án, cầm dao mổ lên.
Sau khi mở khoang ngực bụng của nạn nhân, cũng không đáng sợ như chúng tôi tưởng tượng. Trong khoang ngực bụng không có máu tích lại, các cơ quan nội tạng đều ở nguyên vị trí, hình dạng và trạng thái bình thường.
“Chuyện gì thế này?” Đại Bảo dựa theo hướng máu chảy để giải phẫu tim, nhìn qua nhìn lại cũng không phát hiện được khả năng nhồi máu cơ tim. Không có vết thương ngoài da, không bị ngạt thở, không bị bệnh, lại không giống chết do trúng độc. Nguyên nhân cái chết của Vi Linh Linh lại ứng với cái miệng quạ tha của Đại Bảo, thật sự là không thể tra rõ được.
Tôi cắn răng không nói gì, giải phẫu phần tử cung của nạn nhân.
Tử cung bị sung huyết nặng, có rất nhiều máu đọng dạng khối bên trong. Tôi dùng kẹp cầm máu lau qua thành tử cung, phát hiện trên thành tử cung có nội mạc bị hoại tử và bong ra.
Tôi thở dài, “Tổn thương gì đâu, cô gái này đang trong kì kinh nguyệt.”
“Vậy lại càng phiền toái.” Đại Bảo nói, “Nguyên nhân tử vong là gì đây?”
Quả thật, từ lúc bắt đầu giải phẫu đến giờ, chúng tôi vẫn chưa phát hiện được rốt cuộc người chết tử vong vì nguyên nhân gì.
Tôi không nói câu nào, vẫn dựa theo quy trình giải phẫu để tiếp tục tiến hành khám nghiệm như bình thường.
Khi giải phẫu tới dạ dày, tôi đột nhiên phát hiện có rất nhiều thức ăn nát màu cà phê. Sau khi dọn sạch thức ăn đó ra khỏi dạ dày, có thể thấy trên thành dạ dày xuất hiện nhiều điểm xuất huyết dạng mảng nhỏ. Hơn nữa những điểm xuất huyết này xếp hàng dọc theo mạch máu trong thành dạ dày.
“Xuất huyết đường tiêu hóa?” Đại Bảo nói, “Không phải, cô ấy không nôn ra máu, nhìn từ thức ăn trong dạ dày cũng thấy không có nhiều máu.”
“Liệu có phải xuất huyết dạ dày dạng kích ứng hay không?” Bác sĩ Hàn nói.
Tôi lắc đầu, “Những điểm xuất huyết này phân bố theo mạch máu trong thành dạ dày, hơn nữa màu sắc đậm hơn so với vết xuất huyết dạ dày dạng kích ứng. Nếu bỏ đi những nhân tố khác thì tôi cảm thấy đây là nốt Vishnevsky!”
Khi hệ thần kinh bụng dưới bị hạ nhiệt độ, dẫn đến mạch máu tại dạ dày và ruột bị co rút lại, sau đó mạch máu lại phình to, làm cho tính thẩm thấu của mạch máu phát sinh biến hóa, từ đó xuất hiện hiện tượng mạch máu nhỏ hoặc mao mạch bị xuất huyết dạng kích ứng. Nốt xuất huyết trên niêm mạc dạ dày xuất hiện sau khi người ta bị chết rét được nhà khoa học Xô Viết Vishnevsky phát hiện, được gọi là nốt Vishnevsky, gọi tắt là nốt Vish. Tỉ lệ phát sinh từ 85% đến 90%, là triệu chứng trước khi chết rét có giá trị nhất.
“Nốt Vish ư?” Đại Bảo kêu lên, “Ý cậu là cô này bị chết rét ấy à? Không nhầm chứ? Nhiệt độ tại hiện trường là hơn 40 độ C đó!”
Tôi không nói gì, ra hiệu cho Đại Bảo và bác sĩ Hàn cùng tôi hợp lực lật thi thể xuống. Tôi tiến hành giải phẫu phần da lưng của người chết, để lộ bắp thịt phần thắt lưng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, lớp sâu của cơ bắp vùng eo bị xuất huyết một mảng lớn.
“Cơ bắp vùng eo bị xuất huyết, xem ra phán đoán suy luận của tôi không sai.” Tôi nói.
Xuất huyết ở cơ bắp vùng eo cũng là một đặc điểm chết rét khác.
“Da trên vùng eo không bị tổn thương, cơ bắp vùng eo xuất huyết rất hạn chế, giới hạn vết xuất huyết rõ ràng, hiển nhiên đây không phải vết hoen tử thi.” Tôi nói, “Có thể khẳng định việc xuất huyết tại cơ bắp vùng eo đúng không? Như vậy khi kết hợp với nốt Vish thì chẩn đoán người này bị chết rét cũng không còn vấn đề gì chứ? Tuy rằng việc nổi da gà cũng không thể chứng minh được điều gì, nhưng đó là một triệu chứng phụ trong các vụ chết rét, cũng có thể khẳng định thêm cho suy đoán của chúng ta.”
“Tôi nhớ trong sách giáo khoa có nói người chết rét có khuôn mặt cười nhăn nhó cơ mà?” Trần Thi Vũ còn cố ý ngó vào khuôn mặt của người chết.
Tôi cười, “Quả thật, rất nhiều người chết rét đều mang khuôn mặt cười nhăn nhó, nhưng hiện tượng này không bắt buộc phải xuất hiện. Hơn nữa người cũng đã chết rồi, cô biết thế nào là cười nhăn nhó, thế nào không phải? Mặt khác, người chết cũng đã lâu, qua các quá trình thả lỏng cơ, co cứng thi thể, nếu có thêm sự thay đổi tư thế thì ai dám nói biểu hiện cười nhăn nhó nhất định còn lưu lại trên khuôn mặt tử thi?”
“Nhưng hiện trường...” Đại Bảo vẫn đang trăn trở với luồng hơi nóng cuồn cuộn tại hiện trường.
“Hiện trường, đâu mới là hiện trường thực sự?” Tôi vừa sờ lên phần nổi da gà trên da đùi người chết, vừa ngắt lời Đại Bảo.
“Ý anh là di chuyển thi thể?” Bác sĩ Hàn hỏi.
Tôi không đáp lại ngay mà đảo lại một lượt tình hình khám nghiệm trước đó trong đầu, sau đó nói, “Hàn Lượng, tra thử xem nhiệt độ thấp nhất vào tối hôm qua là bao nhiêu?”
“Mọi người còn nhớ chứ? Tối hôm qua không khí rất lạnh.” Hàn Lượng đáp, “Nếu thấp nhất thì chỉ là 4 độ C thôi.”
Tôi như chợt hiểu ra, gật đầu, “Thứ nhất, như bác sĩ Hàn vừa nói, người chết rõ ràng đang trong kì kinh nguyệt, nhưng ở hiện trường không phát hiện vết máu, đến một giọt máu cũng không có. Thứ hai, mặt trước cẳng chân của người chết có tổn thương do ma sát nhiều lần vào mặt đất lởm chởm. Nhưng mọi người còn nhớ mặt đất tại hiện trường không? Là sàn ốp gạch men, trơn muốn chết, lấy đâu ra ma sát?”
“Như cậu nói thì quả đúng là di dời thi thể đến hiện trường phải không?” Đại Bảo hỏi.
“Tôi đột nhiên nghĩ tới vụ thi thể nằm trên đường sắt giữa tuyết lạnh [*] hồi năm ngoái.” Lâm Đào nói, “Chẳng phải vụ đó là chết nóng hay sao? Cũng là di chuyển thi thể ra khỏi hiện trường còn gì?”
“Lúc trước chúng ta bị quan điểm và hành động của Đội trưởng Thái làm cho lầm đường lạc lối, chỉ đi theo suy nghĩ chủ quan ban đầu.” Tôi nói, “Chúng ta vẫn luôn cho rằng sau khi hung thủ giết người đã nhét thi thể vào trong bao bố, chuẩn bị để chở xác ra ngoài, vì biết được hành động của cảnh sát nên hốt hoảng chạy trốn. Kì thật