← Quay lại trang sách

Chương 4

Quả nhiên là đến chập tối, Hồng Xung đã dẫn theo mấy người đến cửa hàng của Mã Cạo Đầu, bắt đầu kiểm kê tài sản. Trước tiên là họ đến cửa hàng Mã Nhị, sau đó là cửa hàng Mã Tam. Kiểm kê xong hai cửa hàng, Hồng Xung nói với Mã Cạo Đầu:

- Bắt đầu từ hôm nay, hai cửa hàng này là của tôi. Hai người cũng chẳng thiệt thòi gì lắm đâu, Khang Khu sẽ là của hai người, ngày mai tôi sẽ giao nó cho hai người.

- Chúng tôi không cần…

- Bữa nay chúng ta đã nói ổn thỏa chuyện này trước mặt bao nhiêu người rồi. - Hồng Xung nói - Tại sao hai người lại lật lọng?

- Tôi vẫn chưa nói là chúng tôi cần Khang Khu. - Mã Cạo Đầu nói.

- Hai người không cần Khang Khu cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng hai cửa hàng vẫn cứ thuộc về tôi. - Hồng Xung nói - Tôi vẫn có thể đem Khang Khu bán, không chừng tôi còn có thể kiếm được một cửa hàng gạo nữa.

- Chẳng thà không có cửa hàng gạo nào còn hơn phải nuôi một con quỷ đói. - Mã Cạo Đầu nói - Nuôi một con quỷ đói cũng như nuôi mười con lợn, hai mươi con trâu, ba mươi con dê…

- Khang Khu là con người! - Mã Đán kêu lớn.

- Nó không phải là người. - Mã Cạo Đầu lắc đầu - Nếu là người, tại sao nó lại cho người ta cắn vú mình trước mặt mọi người?

Mã Đán câm bặt, không muốn tranh cãi với bố nữa, trong lòng nghĩ, cho dù có nói lý lẽ gì đi nữa cũng chẳng ích gì trong lúc này, mặc dù cái lý lẽ ấy đều đã được toàn thế giới hiểu rõ. Đối với Mã Đán lúc này, cậu ta chỉ có phân vân là ba cửa hàng gạo tại sao lại mất đến độ nhanh đến như thế, theo cách chẳng minh bạch gì.

Chỉ trong vòng một đêm mà tất cả gia sản đều biến mất, đều vuột khỏi tay, Mã Cạo Đầu cũng chỉ trong vòng một đêm đã có những thay đổi khủng khiếp: lưng cong oằn như xương cốt đã bị bóc mất, hốc mắt lão như thụt vào tận óc, gặp người ta thì không còn dám giữ khí chất và phong cách của một ông chủ nữa. Theo thói quen, mỗi ngày Mã Cạo Đầu đều đến cửa hàng Mã Nhất, dừng chân dăm bảy phút, sau đó thì đến Mã Nhị rồi Mã Tam. Tuy bên trong các cửa hàng bây giờ đều là người của Hồng Xung nhưng lão ta vẫn có cảm giác chúng vẫn là cửa hàng của mình nên thường nói với những người phục vụ là nên đảo gạo trong thùng nhiều lần, nếu các người thường xuyên đảo gạo, gạo sẽ có đầy đủ khí gạo, có khí gạo thì sẽ có linh hồn của gạo; gạo là vật thân cận nhất với con người, các người đối đãi tốt với nó, nó sẽ đối đãi tốt với các người… Ban đầu, những người làm công ai cũng công nhận rằng lời của Mã Cạo Đầu có lý, nhưng dần dần ngày nào cũng nghe đi nghe lại những lời ấy nên phát chán, không ai thèm để ý nữa.

- Nếu là tao, tao sẽ không bao giờ thuê những đứa không hiểu đạo lý, đối xử với gạo một cách ngu xuẩn như chúng mày!

Cho dù Mã Cạo Đầu có nổi điên chửi như thế nhưng những người làm công cũng không thèm chấp nhặt gì cho bõ sức.

Thằng Giang ăn xin đã chạm mặt Mã Cạo Đầu trước cửa hàng Mã Nhị. Nó nói:

- Mã Cạo Đầu! Tôi vốn muốn ông phải bồi thường cho tôi ba cân gạo, nhưng cho đến lúc này thì ông cũng chẳng còn có gì trong tay, do vậy mà tôi không nhẫn tâm mạnh tay với ông nữa.

Lúc đó Mã Đán cũng có mặt. Cậu ta định chạy trốn thằng Giang, nhưng có điều nó đã ngửi thấy mùi của cậu ta:

- Mã Đán! Vết thương trên bắp tay của mày đã khỏi chưa?

Mã Đán đột nhiên thấy ớn lạnh toàn thân:

- Khỏi rồi! Khỏi hẳn rồi!

- Mã Đán! Ở thị trấn Thượng Tân này, chỉ có thể có một thằng ăn xin là tao, thị trấn chỉ cần nuôi sống một thằng ăn xin thôi, ăn xin nhiều thì chết đói hết. - A Giang nói - Đứa nào dám đến thị trấn Thượng Tân làm ăn xin, tao sẽ liều mạng cùi với đứa ấy.

Mã Đán hiểu ý tứ của thằng này, cảm thấy bị sỉ nhục nhưng có điều cậu ta chẳng biểu lộ thái độ gì. Mã Cạo Đầu nói:

- Cho dù có chết đói, chúng tao cũng không bao giờ biến thành như mày đâu.

- Thế thì tốt, quá tốt, tôi yên tâm rồi. - A Giang nói - Tôi cũng chẳng cần phải cắn người nữa. Trong kẽ răng tôi bây giờ vẫn còn thịt người. Mùi thịt người thua xa mùi thịt chó…

Mã Đán nhìn cái bát bẩn thỉu trong tay thằng Giang mà tức tối. Nhưng vừa nghĩ đến hàm răng nhọn sắc, bẩn thỉu của nó, lá gan của cậu ta đã teo lại ngay.

Bố con nhà Mã Cạo Đầu chuyển đến ở trong gian nhà cấp bốn lợp ngói tồi tàn trên lưng chừng ngọn đồi. Gian nhà này do tổ tông họ Mã truyền lại, cả mười mấy năm rồi không có ai ở nên không được sửa sang chăm sóc, hư hỏng, xuống cấp nghiêm trọng, bị che phủ bởi lùm hoang cỏ rậm, khắp nơi đều vương vãi những bãi phân người lẫn phân chó. Mã Đán bị một ổ chuột chạy xổ ra làm cho điếng người, kêu lên the thé, quay người bỏ chạy một đoạn mới bị Mã Cạo Đầu chặn lại.

- Ba cửa hàng gạo của chúng ta mất trắng rồi. - Giọng Mã Cạo Đầu đầy vẻ thất vọng và thiểu não.

- Bố à, ba cửa hàng của chúng ta không mất trắng đâu. - Mã Đán tự tin - Con cảm thấy lá gan của mình đã to hơn trước rất nhiều.

- Làm thế nào để mày hiểu được thế nào là to gan đây! - Mã Cạo Đầu than thở - Như Hồng Xung mới xứng đáng được gọi là to gan, dễ dàng cướp trắng ba cửa hàng của tao, gan của một trăm đứa thổ phỉ cũng không thể to bằng gan lão ta. Chúng ta bị bóp họng biến thành những kẻ câm, lại không dám liều mạng với lão, đúng là họa vô đơn chí!

- Bố nói xem, con cần phải luyện gan nữa không?

- Chúng ta không còn cửa hàng, không có tiền bạc, chỉ còn lại cái ổ chuột này thôi. Thôi, không luyện nữa.

Mấy ngày liền bố con Mã Đán lo tu sửa căn nhà, biến cái chỗ không thể ở được thành một nơi có thể ghé chân. Lúc này Mã Đán mới thấm thía được điều tốt đẹp và sự vượt trội của ba cửa hàng gạo. Nhưng từ nay trở về sau đành phải núp trong cái chỗ quái quỷ này mất rồi, tổ tông sao lại có thể lưu truyền cho con cháu cái nhà này nhỉ? Nếu ba cửa hàng không bị mất, e rằng Mã Đán và thậm chí cả Mã Cạo Đầu đã quên phắt căn nhà này rồi.

Trong khi sửa sang gian nhà, Mã Đán quan sát cái bóng đầy vẻ nhẫn nhục, yếu ớt, xiêu vẹo, thấp lùn của Mã Cạo Đầu và phát hiện ra rằng, trong những ngày bình thường trước đây, bố cũng yếu đuối, nhẫn nhục như vậy. Thế là cậu ta đã rõ! Mã Cạo Đầu vốn cũng chỉ là một kẻ nhu nhược! Tổ tông nhà họ Mã cũng chỉ là những kẻ nhu nhược. Từ phát hiện này, Mã Đán đã hiểu vì sao lá gan của mình lại bé đến như vậy!

Ngày ấy, ngoài cửa vang vọng tiếng kêu của phụ nữ:

- Mã Đán! Mã Đán!

Mã Đán hộc tốc mở cửa. Thì ra là Khang Khu. Gương mặt cô ta ướt đẫm mồ hôi, bị nắng thiêu đốt đỏ phừng phừng, cô thở hồng hộc. Thân thể Khang Khu không còn có mùi nước hoa, chỉ còn mùi mồ hôi bốc lên, đôi khuyên tai cũng không còn nữa, trông bạc nhược đến độ thảm hại.

- Mã Đán! Mau đến giúp tôi! - Khang Khu lên tiếng - Tôi đã mang toàn bộ những gì tôi có đến đây.

Lúc này Mã Đán mới nhận ra là Khang Khu đang xách một chiếc túi màu lam, thoạt trông đã biết là rất nặng. Khang Khu nói tiếp:

- Tôi mang tất cả đến để sống với anh. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà, ăn cùng một nồi cơm. Anh cần phải lo cho tôi ăn no đấy!

Mã Cạo Đầu trông thấy Khang Khu thì sợ điếng người, thêm một chút tức giận nên chẳng khách khí gì, lên tiếng:

- Cô đến nhà tôi làm gì? Chúng tôi chưa hề nói là cần cô. Nhà tôi nuôi không nổi cô đâu!

- Hồng Xung là một lão đại ác. - Khang Khu nói - Lão ta đem tôi đi bán. Lão đã nghĩ đến chuyện bán tôi lâu rồi và cuối cùng lão cũng đã thực hiện điều này, lão còn bán tôi cho ông với cái giá rất cao.

- Cô với chúng tôi chẳng có quan hệ gì hết. - Mã Cạo Đầu nói - Cô không được đến nhà tôi. Nhà tôi chẳng còn gì cả.

- Nếu tôi không đến nhà hai người thì cửa hàng Mã Tam của các người lại bị mất trắng à? Tôi rất lấy làm tiếc thay cho hai người đấy.

- Có mất trắng thì chúng tôi cũng chẳng cần cô!

Giọng Khang Khu mềm đi rất nhiều, thậm chí có thoáng chút khẩn cầu:

- Các người cho tôi một miếng cơm, tôi có thể sinh con đẻ cái cho các người.

Hình như trái tim của Mã Cạo Đầu bị tác động, lão ta bắt đầu dao động. Mã Đán nhận ra những thay đổi nhỏ trên mặt bố, nói:

- Bố à, con thích Khang Khu, con cần Khang Khu. Khang Khu là cửa hàng Mã Tam của chúng ta, bây giờ chúng ta cần phải lấy Mã Tam lại cho mình.

- Mã Đán! Nói thực lòng, tôi không hề thích anh. - Khang Khu nói - Nhưng tôi không còn đường để đi nữa, bố anh lại dùng cả một cửa hàng gạo để đổi lấy tôi, tôi đành phải dọn về ở với anh thôi, điều đó cũng chẳng quá bất công đối với anh…

- Không có gì bất công… - Mã Đán ấp úng.

- Tôi lại cảm thấy mình bị đối xử bất công. - Khang Khu nói - Nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận sự bất công, tôi đã nghĩ kỹ rồi, đàn bà cả đời phải nhận bao nhiêu là bất công nên tôi chẳng để ý gì đến lần này đâu. Mã Đán, từ nay về sau anh phải lo cho tôi ăn, đôi chân tôi cảm thấy mềm là anh phải cho tôi ăn, đầu tôi choáng váng thì anh phải dùng khăn lông thấm nước nóng ấp lên trán, mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt thì bụng tôi đau, anh phải cho tôi ăn nhiều hơn nữa…

- Làm những việc đó chỉ cần chịu khó, không cần phải to gan. Tôi có thể làm được - Mã Đán gật đầu khẳng định.

- Mấu chốt là anh phải có cơm cho tôi ăn. - Khang Khu nói - Ăn không no là tôi khó chịu trong người, đầu tôi choáng, mắt tôi hoa, khi ấy anh phải dùng đến khăn lông… Anh làm được thì anh sẽ nhận báo đáp, tôi có thể ngủ với anh, sinh con cho anh.

- Cô đã thấy hết rồi đó. - Mã Đán nói - Nhà tôi đã thay đổi chỉ trong vòng một đêm, ngay lập tức trở thành kẻ ăn bữa nay không lo được bữa mai. Nhưng chỉ cần cô theo tôi, tôi có cái để ăn thì không để cho cô phải đói… Nhà họ Mã không có ai chết đói bao giờ. Bố, bố nói gì đi chứ. Nhà họ Mã chúng ta mười tám đời nay đã có ai chết vì đói chưa? Không có phải không? Khẳng định là không có!

Mã Cạo Đầu không trả lời, cúi đầu dọn dẹp đồ đạc.

- Mã Đán! Anh đồng ý rồi phải không? - Khang Khu nói.

- Nó đồng ý thì được tích sự gì. - Lúc này Mã Cạo Đầu mới lên tiếng - Nó nuôi không nổi cô đâu, phải có sự đồng ý của tôi.

- Ông già rồi. - Khang Khu nói - Từ nay về sau ông cần phải dựa vào tôi và Mã Đán để sống thôi.

Mã Cạo Đầu thầm thừa nhận là lời Khang Khu cũng có lý khi lão nhìn lại mình, đúng là một nắm xương khô. Mã Đán cười hi hí, bước đến chỗ Khang Khu cầm lấy chiếc túi trên tay cô ta, thoáng giật mình:

- Trong này có gì mà nặng đến thế này?

- Ngoài mấy bộ quần áo ra thì toàn là gạo. Tôi đã lấy gạo của Hồng Xung - Khang Khu cười đắc ý - Gạo này vốn là của chúng ta, có thể lấy lại được bao nhiêu thì cứ lấy thôi.

Mã Đán còn sờ thấy một vật cứng ở trong đó. Khang Khu giải thích:

- Đó là cái bát ăn cơm. Một bữa tôi phải ăn đến năm bát như thế, mỗi ngày ăn năm bữa. Người khác thì không ăn cơm năm ngày vẫn có thể sống, nhưng tôi mỗi ngày không ăn năm bữa thì chết ngay lập tức.

Mã Đán thấy lạnh gáy, run run nói:

- Cô đừng dọa tôi, gan tôi bé lắm… Đúng là cô có ăn nhiều đến thế không?

- Ngọc quý cũng thường có tì vết, người không bao giờ toàn vẹn. Mỗi người ai cũng phải có một khuyết điểm nào đó. - Khang Khu nói - Nhưng ngoài cái khuyết điểm ăn nhiều ra, tôi không còn bất cứ một tật xấu nào khác.

- Chính vì điểm này mà bố cô đã tống cổ cô ra khỏi nhà đấy. - Mã Cạo Đầu càu nhàu.

- Không phải bố tôi vứt bỏ tôi đâu, chính là do tôi tự nguyện rời khỏi nhà. - Khang Khu khẳng định - Tôi mà không ra khỏi nhà thì cả nhà tôi sẽ chết đói.

- Nếu cô đến nhà tôi trước khi chúng tôi bị mất ba cửa hàng gạo thì vấn đề đơn giản vô cùng. - Mã Đán nói.

Khang Khu cao giọng:

- Mã Đán! Chưa gì mà anh đã hối hận rồi à? Cửa hàng Mã Nhất là do chính anh làm mất, còn Mã Nhị và Mã Tam nhìn bề ngoài thì có chút liên quan đến tôi, có thể nói là do có tôi nên nó mới mất, nhưng suy cho cùng, chính anh mới là người đánh mất nó, anh đừng có trách tôi.

- Tôi không có ý trách cô. - Mã Đán vội vàng thanh minh - Tôi cũng không hối hận. Cô chính là Mã Tam. Không phải là Mã Tam đã trở về tay chúng ta rồi hay sao?

- Nếu sớm biết chuyện này, tôi đã không cho anh cắn rồi, anh cũng không mất cửa hàng Mã Tam. - Khang Khu nói xong thì bước vào nhà, tiếp tục lên tiếng - Sao lại toàn mùi chuột thế này? Mã Đán à, trên người anh cũng toàn mùi chuột. Anh có duyên phận gì với chuột à? Gan anh bé như vậy, hay là anh vốn là một con chuột?

Mã Cạo Đầu thì lắc đầu rầu rĩ và ngao ngán. Mã Đán thì cười ngây ngô và có phần thú vị. Khang Khu nói tiếp:

- Mã Đán! Anh đừng làm việc nữa, vào nấu cơm cho tôi. Tôi đói rồi. Tôi mà đói thì không muốn nói chuyện, khi đói thì ngay cả bố mình, tôi cũng không nhớ ra là ai nữa.

- Cơm ở trong nồi ấy! - Mã Đán nói.

Khang Khu đi qua một lối đi hẹp và tối tăm, cuối cùng cũng tìm thấy nồi cơm. Không cần bát đũa, cô ta vốc lấy từng nắm nhét vào mồm nhai ngấu nghiến, tiếng cạo đáy nồi vang lên rất rõ. Khi Mã Cạo Đầu đi vào, Khang Khu đang ngồi trên chiếc ghế gỗ vuốt ngực để hạ cơn nghẹn. Mã Cạo Đầu kêu to:

- Sao cô lại ăn hết cơm của chúng tôi thế hả? Cô có thể ăn nhiều đến thế sao?

- Tôi cứ tưởng nồi cơm này là nấu riêng cho tôi, cũng có thể tạm nói là tôi đã có một bữa no. - Khang Khu nói - Tôi suýt nhai luôn cả cái nồi cơm này.

Mã Đán cũng theo chân Mã Cạo Đầu đi vào, lên tiếng an ủi bố:

- Ăn được là có phúc rồi. Bố đừng quá lo lắng. Chúng ta vẫn còn gạo, vẫn còn có thể thổi cơm.

- Mã Đán! Anh phải nhớ cho kỹ. Khi nào thấy tôi bị nghẹn, lúc đó mới chứng minh là tôi đã no. Khi chưa thấy tôi bị nghẹn, anh cần phải thêm cơm cho tôi.

- Biết rồi! Tôi sẽ phụ trách trông coi việc nghẹn của cô. - Mã Đán nói.

Khang Khu nói với vẻ mãn nguyện:

- Bữa ăn nào anh cũng làm cho tôi nghẹn thì tôi không đi đâu nữa cả, tôi sẽ sống với anh, đến chết tôi vẫn luôn luôn là một người vợ hiền thục của anh.

Như được rót mật vào tai, Mã Đán cảm thấy ấm lòng, nhưng nhìn sang bộ mặt khó đăm đăm của Mã Cạo Đầu, cậu ta đành giả vờ tỏ ra sự việc không có gì tốt đẹp, cố ý thở dài đánh sượt.

- Mã Đán! Anh thở dài à? Anh thở dài vì cái gì? - Khang Khu hỏi.

- Tôi có thở dài đâu, là tôi ngáp đấy thôi. - Mã Đán nói - Tiếng ngáp của tôi rất giống với tiếng thở dài.

Đêm hôm đó, Mã Cạo Đầu dỏng tai nghe động tĩnh trong căn phòng của Mã Đán. Lão ta nghe thấy tiếng Khang Khu:

- Mã Đán! Anh đứng ở cửa làm gì? Anh phải đến đây chứ, cởi giày rồi lên giường ngủ đi!

- Tôi… tôi ra ngủ với bố…

- Anh dám bước chân vào phòng của bố à? Ông ấy sẽ đánh chết anh! Anh đến đây đi, tôi đã nhường chỗ nằm và chăn cho anh, anh nằm bên trái, tôi nằm bên phải.

Mã Đán lò dò bước tới nhưng không dám lên giường. Tiếng Khang Khu lại vang lên:

- Trên giường không có mũi dao mũi kim nào, bên cạnh tôi cũng không có Hồng Xung, tại sao anh lại không dám lên giường. Anh đến đây nhanh lên! Anh là kiểu người gì thế, ngay cả việc đi ngủ cũng phải để tôi gọi lâu đến như vậy! Có phải anh muốn để tôi phải kéo anh lên giường à. Được rồi, tôi sẽ kéo anh đây!

Mã Đán thối lui mấy bước. Khang Khu chụp lấy tay cậu ta, nói:

- Anh đúng là một thằng con trai gan thỏ đế!

Vừa nói, cô ta vừa lôi Mã Đán đến giường, leo lên giường. Mã Đán ngồi xuống mép giường.

- Lên đi! Anh mà không lên là tôi nổi điên đấy! Tôi mà nổi điên là bỏ đi ngay. Không phải là tôi chỉ có chiếc giường của anh mới có thể qua đêm, cũng không phải rời khỏi anh là tôi chết đói, người có thể nuôi sống tôi trên thế gian này nhiều đếm không xuể đâu. Tôi thương anh bị mất ba cửa hàng gạo, không thể để anh chịu thiệt hơn nữa nên mới đến đây…

Mã Đán leo lên giường, run cầm cập nằm xuống bên cạnh Khang Khu.

- Mã Đán, sao anh lại không cởi quần?

Mã Đán ú ớ gì đó nghe không rõ. Hình như Khang Khu đang dùng sức để cởi quần cậu ta vì có tiếng Mã Đán kêu với vẻ kinh hoàng:

- Tôi… tôi không dám!

- Để tôi xem trong đũng quần của anh cuối cùng đã nhét mấy con ếch, mấy con dế trong đó.

- Tôi không dám… Tôi chẳng thà để cho cô nhét bao nhiêu con ếch con dế vào đó cũng được…

- Mã Đán! Tôi không thể ăn không cơm của nhà anh, tôi cần phải sinh con cho anh. Anh không cởi quần áo thì làm sao tôi có thể sinh con cho anh được. Có phải là anh đang học theo Hồng Xung, tính kế đẩy tôi ra khỏi nhà?

- Không có đâu… chẳng qua là tôi không dám…

Mã Cạo Đầu tức tối đập mạnh tay vào vách, chửi:

- Đồ hèn!

Vách nhà hình như lay động, bụi bặm đổ xuống đầu Mã Đán.

- Bố! Bố đập nhà làm gì thế! Tường sắp đổ rồi!

- Đổ xuống càng tốt!

Mã Cạo Đầu nghe thấy rõ ràng những âm thanh mà Khang Khu đang dùng sức để lột quần áo của Mã Đán ra, thậm chí là có âm thanh của vải bị xé rách. Cậu ta ra sức vùng vẫy, lăn lộn trên giường để bảo vệ cái quần của mình.

Khang Khu tức giận cành hông, chửi:

- Đồ hèn!

Cuối cùng thì Mã Đán cũng nới lỏng tay, để mặc Khang Khu. Khang Khu cực kỳ hưng phấn, kêu tên Mã Đán liên tục. Cậu ta cũng thuận theo những tiếng kêu ấy mà lí nhí “Anh đây… Anh…”. Cuối cùng thì Mã Đán cũng bị Khang Khu nhấc lên đặt úp xuống cái thân thể trần truồng của mình. Cậu ta hoảng sợ, trong lòng như có hàng ngàn tiếng trống trận đang thùng thùng làm cho rối tung lên, chân tay quờ quạng, thừa thãi. Khang Khu phải chửi mấy tiếng, Mã Đán mới tỉnh lại và bắt đầu thực hiện những gì mà cậu ta mơ ước lâu nay. Rất nhanh sau đó, những âm thanh “A!... A!... A!...” đã liên tục phát ra từ miệng Khang Khu, cuối cùng, trong khoái cảm tột cùng, Khang Khu buột miệng kêu lên hai tiếng “Hồng Xung!”. Mã Đán hồn xiêu phách lạc, lăn từ trên người Khang Khu xuống, rơi phịch xuống giường. Chiếc giường ọp ẹp không chịu nổi sức nặng bất ngờ này nên song giường gãy tiện, cả Mã Đán lẫn Khang Khu rơi xuống đất. Mã Đán hoảng loạn đưa mắt nhìn ra cửa, không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng chửi của Mã Cạo Đầu ở phía bên kia bức vách.

- Suy cho cùng thì anh sợ cái gì? - Khang Khu đột nhiên nổi giận, đứng dậy hét lớn - Mã Đán! Tại sao anh lại giống như chiếc giường này vậy, chịu không nổi một sự tấn công đột ngột?

- Em không nên gọi Hồng Xung trong lúc này. - Mã Đán biện hộ.

- Tôi đã là vợ của anh rồi, việc quái gì anh phải sợ Hồng Xung?

Mã Đán cũng nghĩ trong bụng là không việc gì phải sợ Hồng Xung cả, nhưng có điều cậu ta vẫn cứ sợ, bật khóc. Không chịu nổi nước mắt, Khang Khu lên tiếng an ủi:

- Đừng lo, giường đã gãy nhưng người thì vẫn còn. Người còn thì chúng ta ngủ trên nền đất. Tôi không tin rằng, thế gian to lớn như thế này mà lại không có chỗ ngủ cho chúng ta.

Những lời rất tự tin của Khang Khu làm cho Mã Đán cảm thấy thư thái, dễ chịu hơn. Khang Khu sắp lại chiếc vạt giường, nằm xuống, bảo Mã Đán nằm bên cạnh và ngủ thiếp đi. Cơn sợ đã đi qua, tinh thần đã ổn định, đến lúc này Mã Đán mới hồi tưởng lại những cảm xúc đầu đời vừa mới trải qua khi làm chuyện ấy với Khang Khu. Trong ánh sáng mờ tỏ của ánh trăng rọi qua cửa sổ, cậu ta nhìn thấy rõ ràng cơ thể lõa lồ đẹp như nữ thần của Khang Khu. Tất cả đều như trong mơ. Nhưng đến khi nhìn thân thể trần truồng của mình, Mã Đán lại xấu hổ đến độ tiếc là không thể chui ngay vào hang chuột để trốn.

- Mã Cạo Đầu, tôi đói rồi. Ông nấu cơm cho tôi ăn đi. - Khang Khu lớn tiếng nói với Mã Cạo Đầu ở phía bên kia bức vách - Thực ra thì không phải nấu cơm cho tôi ăn mà chính là cho cháu nội ông ăn đấy. Mã Cạo Đầu! Ông có nghe thấy tôi nói không?

Mã Đán hạ giọng thật thấp, thì thầm:

- Tại sao em lại gọi bố anh là Mã Cạo Đầu?

- Tôi đói rồi. - Khang Khu nói - Anh đã tiêu hủy hết toàn bộ sức lực trong người tôi rồi.

Đúng là Khang Khu ăn quá nhiều! Một bữa, số cơm mà cô ta nhét vào dạ dày còn nhiều hơn so với bố con Mã Đán cộng lại. Cơm chui vào bụng cô ta xong, chỉ một lát sau hình như đã biến mất. Xong bữa ăn, Mã Cạo Đầu còn đang súc miệng xỉa răng thì Khang Khu đã kêu đói. Kêu đói xong là cô ta bảo Mã Đán nấu cơm ngay lập tức.

- Mã Đán! Tôi không thể không được ăn. Không ăn là đầu tôi choáng, mắt tôi hoa, mắt tôi tối sầm, tôi sẽ bị hôn mê, cơ thể tôi sẽ mềm oặt như một sợi miến. Cơ thể tôi mềm là tôi không thể có được sức lực để ngủ với anh!

- Chịu khó một chút đi, cho đến bây giờ chúng ta đã ngủ được chút nào đâu!

Bố con nhà Mã Đán vẫn đang tiếp tục dọn dẹp, sửa sang nhà cửa, thay thế những cây cột đã bị mục nát, gia cố thêm cửa lớn cửa sổ, chọn vị trí để đặt những đồ gia cụ từ nhà cũ chuyển về. Khang Khu cũng rất muốn giúp họ dọn dẹp, nhưng vừa động chân động tay là cô ta không còn có chút sức lực nào nữa.

- Mã Đán! Sức tôi cạn kiệt rồi, chứng tỏ là cơm trong bụng tôi cũng đã hết. - Khang Khu ngồi trên chiếc ghế thở dốc - Khi tôi theo Hồng Xung, lão ta cũng chưa bao giờ cho tôi ăn no. Lão ta nói mình không phải là địa chủ, cũng không phải nhà buôn, nhà lão không phải là cái kho chứa lương thực, cũng không có cửa hàng bán gạo, cho nên lão ta không thể cho tôi ăn no được. Sau đó, lão ta có cửa hàng gạo, lão ta lại sợ tôi ăn hết gạo… Đúng là một lão già khốn, ngay cả một đứa con gái mà cũng chẳng cho ăn no!

- Nhà anh vốn có ba cửa hàng gạo, muốn bao nhiêu gạo là có ngay bấy nhiêu - Mã Đán thủng thẳng nói - Em muốn ăn bao nhiêu thì cứ…

- Anh còn nhắc đến ba cửa hàng gạo làm gì - Khang Khu ngắt ngang - Lúc này anh phải nghĩ ra cách gì đó để có gạo cho tôi ăn thôi!

- Bố à, trong thùng gạo nhà ta còn được bao nhiêu gạo? - Mã Đán hỏi Mã Cạo Đầu.

- Vốn còn đủ ăn một tháng - Mã Cạo Đầu nói - Nhưng lúc này cố gắng có cái cho vào miệng được mười ngày cũng đã tốt lắm rồi.

- Các người không thể để tôi chết đói trong khi tôi còn đang sống sờ sờ đây. - Khang Khu gào lên - Nếu các người không nuôi nổi tôi thì hãy mang tôi về trả lại cho Hồng Xung! Mã Đán, anh hãy chạy đến nhà Hồng Xung chửi lão ta một vài câu nữa rồi đem tôi bồi thường cho lão ta. Lão ta có cửa hàng gạo.

Mã Đán không nói không rằng, cúi đầu làm việc. Khang Khu đứng dậy, kiểm tra thùng gạo.

- Mã Đán! Nhà anh sao chỉ có từng này gạo hả? Các người đem gạo giấu đi đâu rồi? Có phải là các người muốn để tôi chết đói không? Có phải các người muốn đuổi tôi không? Có phải các người cố tình đẩy một đứa con gái lương thiện như tôi vào nhà thổ không hả?...