← Quay lại trang sách

Chương 5

Bảng hiệu của cửa hàng gạo Mã Nhất đã biến thành “Hồng Nhất”, chiếc ghế bành cổ cũng đã được đặt ở vị trí ban đầu của nó. Hồng Xung nằm dài trên chiếc ghế nằm mà xưa kia Mã Cạo Đầu thường nằm để hút thuốc, một đứa con gái trẻ măng đang phe phẩy chiếc quạt. Mã Đán nhận ra đứa con gái này. Nó vốn là người thị trấn Phượng Đường đến đây để đi hát dạo kiếm ăn, nghe đâu vốn là con nhà phú thương rất khá giả, nhưng rồi bố nó bị chết trong một trận đánh nhau, gia sản bị cướp sạch, không còn nơi nương tựa, phải theo chân người cậu đi hát dạo kiếm ăn qua ngày. Mã Đán đã từng nghe nó hát ở thị trấn Phượng Đường, rất có phong thái của con nhà khuê các. Hồng Xung có đôi cánh tay to như tay gấu, nắm đấm của hắn như hai chiếc bát ăn cơm. Mã Đán cẩn thận rón rén đến trước mặt hắn, nói:

- Ông hãy đánh cho tôi một trận rồi trả cửa hàng gạo lại cho tôi.

Hồng Xung ngồi thẳng dậy, quát lớn:

- Mã Đán! Tao không thèm đánh mày! Đánh mày chỉ tổ làm cho tao mất sức. Tao có được ba cửa hàng gạo của nhà mày một cách danh chính ngôn thuận, cũng giống như tất cả các cửa hàng trong thị trấn Thượng Tân này mỗi tháng phải cống nạp cho tao một số tiền để tao sử dụng vậy. Bởi vì sao ư? Bởi vì nếu tao còn ở đây, bọn thổ phỉ mới không dám đặt chân vào thị trấn. Họ nộp tiền cho tao hoàn toàn tự nguyện, bố mày bồi thường cho tao ba cửa hàng gạo cũng là hoàn toàn tự nguyện, lão đã nói, đây là một sự giao dịch công bằng. Người trong thị trấn cũng đều nói như vậy. Tao không hề làm khó dễ bố con mày. Bây giờ có thời gian nhàn nhã mới nghĩ lại, bố con mày không hề bị thua thiệt, chính tao mới là kẻ bị thua thiệt. Mày có biết tại sao tao cảm thấy mình bị thua thiệt không?

- Không biết. - Mã Đán nói - Tại sao ông đã chiếm được ba cửa hàng của chúng tôi mà còn nói là mình bị thua thiệt?

- Lúc này toàn thị trấn, thậm chí là toàn huyện đều đã biết tao đã chịu thiệt thòi trong những cuộc trao đổi giữa tao với bố con mày. Tao bị bố con nhà mày coi thường. Mày đòi đ. mẹ tao, lại còn cướp mất con đàn bà của tao. Hồng Xung tao là cái thá gì nữa! Đến cả cha mẹ, tổ tông nhà tao cũng bị bố con mày làm nhục nốt. Nếu bố tao mà biết con ông bị người ta khinh bỉ, làm nhục đến độ này, ông ấy sẽ bò ra khỏi quan tài mà thí mạng với bố con mày thôi. Mã Đán à, lúc này danh tiếng của mày đã vang đi rất xa, ngay cả thị trấn Liên Hoa, Cao Châu, thậm chí ở tận Cảo Sơn người ta cũng đã biết mày là người to gan nhất, dũng cảm nhất. Còn tao, tao là thằng nhu nhược nhất, tao đã biến thành con rùa dưới chân mày rồi. Vậy mày nói đi, trong chúng ta ai là người bị thua thiệt nào?

- Tôi nói không lại ông. - Mã Đán nói - Tôi nói cho ông biết, tôi đã hối hận rồi. Bây giờ tôi muốn đòi lại cửa hàng gạo.

Hồng Xung nhảy dựng lên, những sợi gân xanh đã nổi rõ trên cổ:

- Bây giờ mày hối hận rồi phải không? Muốn lấy mạng để đổi cửa hàng gạo à? Mạng của mày đáng giá bao nhiêu tiền vậy?

- Không phải là tôi muốn đổi mạng của tôi, mà là muốn đổi mạng của Khang Khu. - Mã Đán nói - Không có gạo có nghĩa là không thể thổi cơm, Khang Khu sẽ chết đói. Nhà tôi không còn hạt gạo nào, bữa ăn cũng chấm dứt. Tôi có chết đói cũng chẳng làm sao, nhưng tôi không thể để cho Khang Khu chết đói. Tôi thà dùng cái mạng của mình để đổi lấy cửa hàng gạo.

Hồng Xung cười nhạt:

- Thì ra là mày đến đây vì con quỷ đói ấy! Tại sao mày lại vứt bỏ mạng sống của mày vì một đứa con gái như thế nhỉ? Người mắc phải chứng bệnh ấy không sống được bao lâu, sớm muộn gì rồi nó cũng chết đói. Mày đuổi nó ra khỏi nhà là được chứ gì? Hay là mày mang nó đi bán vậy? Mày không thể vì nó mà bước qua cửa nhà tao, làm phiền tao, đồng thời làm mất đi cái thanh danh của nhà mày. - Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, còn những lời nói vừa rồi của mày e rằng chó cũng đuổi theo kịp.

- Tôi không cần thanh danh, tôi cần cửa hàng gạo. Tôi thích Khang Khu, tôi phải cho cô ấy ăn no. - Mã Đán nói.

Hồng Xung đã nổi khùng, giơ nắm đấm lên… và “vút” một tiếng, nó loáng qua trên ngay đỉnh đầu Mã Đán. Ngay lập tức, Mã Đán sợ đến độ nằm úp mặt xuống đất, rồi như một con chó chết, ông ổng kêu lên mấy tiếng xin tha mạng.

- Nếu mày không nuôi nổi Khang Khu, mày cứ mang nó về đây trả cho tao, tao còn có thể bán nó lần nữa. - Hồng Xung nói - Nhưng cửa hàng thì tao không thể trả lại cho nhà mày được. Nó đã đổi tên, là Hồng Nhất, Hồng Nhị và Hồng Tam. Mày có đem mười cái mạng đến cũng không đổi được một cửa hàng nào đâu!