← Quay lại trang sách

Chương 6

"Mã Đán! Tại sao anh lại đi cầu xin Hồng Xung? Đúng là quá sức mất mặt! Cho dù tôi có chết đói đi chăng nữa, anh cũng không được cầu xin Hồng Xung. Lão là đồ lưu manh, là thổ phỉ, là kẻ cưỡng dâm, chỉ trong vòng một đêm mà đã cướp ba cửa hàng gạo nhà ta. Tôi có chết đi cũng không bao giờ tha thứ cho lão!

- Mã Đán! Tôi đã uống gần một núi thuốc rồi, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là tôi đã buồn nôn. Bố con anh đừng vì tôi mà đi tìm thầy tìm thuốc nữa, nếu bệnh tôi có thể trị khỏi thì bố mẹ tôi đã điều trị sớm cho tôi rồi. Tôi mắc phải căn bệnh chết người rồi, cả đời cũng không điều trị được đâu, các người đừng phí thời gian, phí tiền bạc vô ích. Có điều, nó cũng giống như kẻ gan bé, nó chẳng đáng được gọi là một thứ bệnh. Chẳng qua là ăn nhiều một chút thôi. Tôi đang cố gắng để ăn ít lại, ăn ít một chút không gây chết người đâu.

- Mã Đán! Anh là chồng của tôi rồi, từ nay về sau đừng bao giờ làm mất sĩ diện trước người ngoài nữa. Chỉ cần sống một cách quang minh chính đại, đường đường chính chính là tốt rồi. Gan bé chẳng làm cho người ta chết đâu, nhu nhược vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với lưu manh, thổ phỉ, hiếp dâm, giết người, phóng hỏa… Anh có chân, có tay, có sức lực, chỉ cần làm những công việc chính đáng, chúng ta sẽ có những bữa cơm chính đáng thôi. Sau khi làm vợ anh, tôi nhận ra một đạo lý này: Một người sống trên thế gian cần phải có sự tôn nghiêm; một kẻ sắp chết cũng phải chết sao cho rõ ràng minh bạch. Tôi đã có một mái nhà đúng nghĩa rồi, nhà ta có ba người, tôi, anh và bố anh. Từ nay về sau ba người chúng ta rường không rời khỏi cột, cột không tách ly rường; nồi không rời khỏi nắp, nắp không tách ly nồi; cần phải chiếu cố lẫn nhau, sống cùng sống, chết cùng chết. Khang Khu tôi nghĩ như vậy đấy, các người cũng phải nghĩ giống như tôi.

- Mã Đán! Anh đã có vợ rồi, ra ngoài đường nên ưỡn ngực ra mà làm một người đường hoàng. Không phải sợ, trên đời này chẳng có gì đáng sợ cả. Gió thốc không đánh bay được núi, nước lũ không cuốn được miếu Long Vương! Vạn nhất anh có sợ, anh hãy nghĩ ngay đến Khang Khu, đến vợ anh, anh sẽ hết sợ ngay. Tôi là con của thợ đóng quan tài, tôi không sợ gì hết. Từ nay trở về sau, tôi sẽ là lá gan của anh. Đã có tôi làm lá gan, anh còn sợ gì nữa nào?

- Mã Đán! Có phải là anh đang cười thầm đấy không? Anh cười vì cái gì? Anh đã nhớ tất cả những lời tôi nói chưa?