Chương 9
Mã Đán vẫn thường nhìn thấy Mao Tuyết Hoa đi đi lại lại trong cửa hiệu cắt may, nét mặt luôn thư thái và trên miệng luôn điểm một nụ cười chân thực nên đoán già đoán non rằng, cô ta đang sống rất hạnh phúc với Lục Què. Thành thực mà nói, Mã Đán cũng rất vui vì Mao Tuyết Hoa đã có thể sống những ngày tốt đẹp. Lục Què cũng là người tốt, cũng trắng trẻo đẹp trai, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là một kiểu người sống rất thực tế. Mỗi lần trông thấy Mã Đán, gã cũng tỏ vẻ thân thiết chào hỏi, gọi tên. Có một lần, gã rất cương quyết nhét vào tay Mã Đán một vòng ngọc, nói đó là một loại ngọc rất quý của Miến Điện, tặng cho Khang Khu. Lục Què còn trịnh trọng giới thiệu những chỗ hay chỗ tốt cũng như những điểm chỗ còn bị khuyết lõm của chiếc vòng này. Mã Đán kiên quyết từ chối, Lục Què nói:
- Mã Đán à, không phải là anh cho không chú mày đâu, chờ cho đến khi trong tay chú mày có đủ ngân lượng, lúc đó chú mày trả cho anh vẫn không muộn mà.
Lúc ấy Mao Tuyết Hoa đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng:
- Khang Khu có đầy đủ vòng tai dây chuyền, cũng đã có xường xám hợp thời trang, chỉ thiếu mỗi cái vòng đeo tay. Tay cô ấy trắng đẹp đến như thế, không đeo chiếc vòng ngọc này thì lãng phí vô cùng.
Khó lòng chối từ trước thịnh tình của Lục Què và Mao Tuyết Hoa, Mã Đán đành phải nhận lấy rồi đeo vào cổ tay cho Khang Khu, quả nhiên là rất đẹp, Khang Khu cực kỳ thích thú. Có điều trong lòng Mã Đán luôn luôn canh cánh một điều là mình mắc nợ Lục Què, cảm thấy vừa tự ti vừa xấu hổ. - Biết đến bao giờ mình mới có thể trả được cái nợ ân tình này cho Lục Què đây. - Câu hỏi này vang lên mãi trong lòng Mã Đán.
Chiều tối ngày hôm ấy, Mã Đán đang thu dọn đồ đạc trong tiệm và chuẩn bị về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Mao Tuyết Hoa, vội vàng chạy qua nhà họ Mao xem thử. Mao Tuyết Hoa đang nằm lăn trên đất gào khóc, Mao Nhị đang ngồi một bên khuyên nhủ nhưng hình như không có tác dụng gì.
- Mã Đán à, anh lại khuyên nó thử xem. - Mao Nhị nói.
Không biết chuyện gì đã xảy ra nên Mã Đán chẳng dám lên tiếng khuyên nhủ. Mao Nhị kéo Mã Đán đến bên cạnh, hạ giọng nói:
- Lục Què chết rồi!
Mã Đán giật mình hoảng sợ:
- Sao lại thế được? Một người như thế sao lại nói chết là chết ngay sao?
- Anh đừng có mà kêu lên như thế. Lục Què chết rồi là tin thật đấy, Mao Tuyết Hoa làm sao bây giờ?
Nguyên do là Lục Què sang Miến Điện mua ngọc, trên đường trở về gặp phải thổ phỉ, đành chấp nhận mất tài sản thì không sao nhưng Lục Què lại không chịu mất của nên đã liều mạng với bọn chúng, kết quả là gã cùng với hai người làm công đều bị giết. Bình thường thì ai cũng nghĩ rằng Lục Què là một con người rất phong lưu nho nhã, không ngờ là lá gan gã lại to đến như vậy, dám đấu tay đôi với bọn thổ phỉ, lấy trứng chọi đá, nghe đâu là đã chém chết một tên thổ phỉ nhưng cuối cùng thì mạng cũng mất mà tài sản cũng chẳng còn.
Nghe xong, Mã Đán há miệng hớp một ngụm không khí lạnh, nói:
- Thì ra là như vậy sao?
- Nghìn vàng tiêu hết rồi lại có. - Mao Nhị văn hoa đọc câu thơ của Lý Bạch rồi nói tiếp - Tranh hùng đấu dũng với thổ phỉ làm chi để nhận lấy cái chết không đáng vậy? Nếu là Mã Đán anh thì chắc chắn là kết cục không phải như thế này, đúng không…? Nhìn bề ngoài thì anh nhu nhược, anh bé gan nhưng thực chất thì đó chỉ là một sự giả vờ thôi, anh vẫn thông minh hơn người khác gấp nhiều lần, tôi nói đúng không hả Mã Đán?
- Lục Què đúng là không hề đơn giản. - Mã Đán run run nói.
- Mã Đán à, trước đây tôi đã từng khuyên nhủ ông chủ Mao rằng, đừng có hủy hôn ước một cách không suy nghĩ như vậy, kiểu người như Mã Đán anh gan có bé một tí nhưng liệu có phải lo lắng quá nhiều cho chuyện đó hay không? Cửa hàng gạo không có cũng không sao, nhà người ta vẫn còn cơ hội để khởi nghiệp trở lại. - Ngừng một lát, Mao Nhị nói tiếp - Bây giờ thì xong rồi, vừa mới được gả cho Lục Què có mấy ngày đã biến thành quả phụ, không bằng gả nó cho anh còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Mao Nhị cố ý nói những câu này để cho Mao Tuyết Hoa nghe được. Đúng là Mao Tuyết Hoa ở trong nhà đã nghe thấy hết, nghe xong càng gào khóc thê thảm hơn, ai oán hơn. Mã Đán cẩn thận đến gần cô ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Tuyết Hoa à, chuyện cũng đã lỡ ra rồi, nén đau lại, đừng khóc mà hao mòn sức khỏe, ngày tháng vẫn còn dài lắm…
Đột nhiên Mao Tuyết Hoa ngừng khóc, ánh mắt tự nhiên ráo hoảnh nhìn Mã Đán đầy vẻ hằn học, gằn từng tiếng:
- Anh đúng là đồ nhu nhược! Anh còn có mặt mũi nào mà khuyên bảo tôi! Tại sao anh đánh mất ba cửa hàng gạo? Nếu ba cửa hàng nhà anh không bị mất, bố tôi sao có thể hủy hôn ước, tôi sẽ không bị gả cho Lục Què… Gan của Lục Què to gấp bội lần của anh, Lục Què giỏi giang hơn anh… Nhưng liệu có ích gì nào?
Lão Mao đứng câm lặng bên cạnh mọi người, câm như thóc, chỉ nghe thấy lão thở dài sườn sượt. Nhìn mặt lão dễ dàng nhận ra là lão đang hối hận. Mã Đán liếc nhìn lão Mao, lão lắc đầu một cách vô thức.
Mã Đán nhận ra là mình chẳng giúp gì được cho mọi người nên bỏ đi. Cậu ta rẽ trái đi về hướng tiệm trang sức của Lục Què. Tiệm đã đóng cửa, một con chó nằm phủ phục ngay trước cửa, nét mặt đầy vẻ buồn bã bi thương, không có một chút sức lực nào. Nhìn thấy con chó, tâm trạng của Mã Đán cũng chất chứa nỗi buồn thương, lắc đầu thở dài, bước chân không chủ định mà dừng ngay trước nhà mình.
- Mã Đán à, anh thở dài về chuyện gì vậy? - Khang Khu hỏi.
- Không có gì, chỉ có chút đáng tiếc.
- Lục Què chết rồi, anh có biết không?
- Vừa nghe người ta nói.
- Tại sao anh không thấy vui?
- Không có gì vui cả… Thật đáng tiếc cho Lục Què…
- Mọi người trong thị trấn đều nói, nếu như Mao Tuyết Hoa được gả cho anh, cô ta không trở thành góa phụ sớm đến như thế. Anh không cảm thấy thỏa mãn tự ái vì chuyện đó sao?
- Không… anh làm sao… lại có thể như thế.
- Thế mới đúng. - Khang Khu nói - Nếu anh vui sướng vì chuyện này, tôi sẽ rất coi thường anh.
Mã Đán chỉ ậm ừ cho xong chuyện, thở dài đánh sượt.
- Còn chuyện Lục Què tặng chiếc vòng ngọc cho tôi thì làm thế nào? Từ lúc đeo nó đến nay, tôi luôn cảm thấy cứng cáp hẳn lên, không sợ chết đói. - Khang Khu nói - Tôi không nỡ tháo nó ra khỏi tay. Nhưng Mã Đán à, anh làm cách nào để trả món nợ ân tình này của Lục Què?
Mã Đán rửa mặt, nhìn gương mặt mình trong thau nước tiếp tục thở dài. Khang Khu lại lên tiếng:
- Mã Đán à, từ lúc về nhà đến giờ, tổng cộng anh đã thở dài đến sáu lần. Có phải lòng anh đang nghĩ về Mao Tuyết Hoa?
Mã Đán không để ý lời Khang Khu, chui vào giường, trùm chăn kín đầu dỗ giấc ngủ.
Sau tai họa này, cửa hàng trang sức của Lục Què cũng phá sản. Lục Què còn có một bà mẹ già lâu nay vẫn sống chung với gã. Lục Què vừa chết, bà ta cũng chẳng thiết gì đến Mao Tuyết Hoa, thu nhặt tất cả số vàng bạc còn lại trong cửa hàng rồi chạy về Hồ Châu ở với đứa con trai thứ hai. Mao Tuyết Hoa về nhà cha mẹ đẻ, từ đó ngoài thời gian ăn cơm thì phải ra ngoài, còn lại đều cố thủ trong phòng riêng. Mã Đán không trông thấy cô ta nữa, người trong thị trấn dần dần cũng quên mất là có một Mao Tuyết Hoa vẫn còn sống ngay tại thị trấn này.
Mã Đán vẫn nghĩ rằng mình có thể làm công suốt đời tại cửa hàng La Ký, nhưng rồi có một ngày, ông chủ Mao tìm gặp cậu ta, rất nghiêm túc nói:
- Mã Đán à, chú đã nhận ra rằng, cháu với thằng đệ tử cờ bạc A Phú không hề giống nhau. Cháu là đứa rất cần mẫn, biết bổn phận. Chú tin tưởng cháu, chú hối hận vì ngày trước không gả Mao Tuyết Hoa cho cháu, bữa nay thì chú sẽ sửa sai, chú sẽ nhận cháu là rể của mình.
Mã Đán định mở miệng nói gì đó thì lão Mao tại tiếp tục:
- Không chỉ có vậy, chú còn muốn giao cả cửa tiệm cắt may cho cháu. Nếu cháu cưới Tuyết Hoa, tương lai cháu sẽ là ông chủ tiệm may.
- Thưa ông chủ Mao, cháu đã có Khang Khu, cháu không thể cưới thêm Tuyết Hoa nữa.
- Cháu vẫn chưa hề cưới Khang Khu, hai đứa chưa làm lễ cưới. Khang Khu là do Hồng Xung gán cho cháu, cũng giống như chuyện cháu vô tình làm bẩn một miếng thịt của đồ tể, đồ tể liền buộc cháu phải mua miếng thịt ấy thôi. Cháu có thể trả nó về cho Hồng Xung…
- Cháu chỉ yêu mỗi Khang Khu.
- Khang Khu tốt ở chỗ nào?
- Chỗ nào cô ấy cũng tốt cả. Trong mắt cháu, cô ấy ăn nhiều cũng là một ưu điểm.
- Thế cháu định cả đời mình sẽ làm công cho tiệm xoong nồi này?
- Chỉ cần có đủ tiền mua gạo cho Khang Khu ăn, cháu có thể làm bất cứ việc gì.
- Chỉ cần cháu cưới Tuyết Hoa, chú có thể thay mặt cháu và bố cháu mua lại ba cửa hàng gạo từ tay Hồng Xung về, cháu có thể tiếp tục làm chủ Mã Nhất, Mã Nhị và Mã Tam, người trong thị trấn này sẽ gọi cháu là Mã thiếu gia, chờ cho đến khi bố cháu chết, cháu sẽ chính thức trở thành ông chủ Mã. Cửa hàng gạo là của cháu, cửa hàng cắt may cũng là của cháu, so với Mã Cạo Đầu thì cháu còn oai phong gấp mười lần.
- Cháu chỉ yêu Khang Khu!
Ông chủ Mao đã có vẻ rất tức giận:
- Mã Đán! Tao đã nhận ra rồi, mày không chỉ là một thằng nhu nhược, lại còn là một thằng ngu!
Nói xong thì phất tay áo ra về. Mao Nhị đến khuyên nhủ Mã Đán:
- Anh không cưới Tuyết Hoa cũng được, nhưng khi còn sống, Lục Què đã tặng cho anh một chiếc vòng giá trị rất lớn, anh hãy thay mặt nó mà chiếu cố Tuyết Hoa… Ai bảo anh nhận lễ vật của Lục Què?
Mã Đán chạy về nhà, bảo Khang Khu cởi chiếc vòng ngọc ra để trả cho Lục Què. Khang Khu ngạc nhiên nói:
- Lục Què đã chết, làm sao anh trả cho anh ta được?
- Mao Nhị nói, ngày trước Lục Què tặng cái vòng này cho anh, mục đích chính là muốn anh thay mặt anh ta chiếu cố Mao Tuyết Hoa. Anh đem chiếc vòng trả cho anh ta, có nghĩa là anh không cần phải thay anh ta chăm sóc Mao Tuyết Hoa nữa.
- Lục Què đã chết, anh đem vòng trả lại, anh ta nhất định sẽ không vui. Vả lại, ở quê tôi có một câu thế này, người chết khi còn đang sống tặng ai một vật gì đó thì không được tùy tiện trả lại, trả lại thì suốt ngày người chết sẽ theo riết người sống mà hỏi là tại sao phải trả.
- Thế thì thôi vậy.
- Nhưng anh cũng không thể chăm sóc Mao Tuyết Hoa thay cho Lục Què…
- Cô ấy không cần anh phải chăm sóc. Nhà chúng ta đã cùng khốn đến thế này thì còn chăm sóc ai được nữa.
Nói thì nói vậy nhưng đeo chiếc vòng trong tay mà không tháo ra trả cho người ta thì có một chút gì đó xấu hổ; tháo ra trả lại thì trong lòng có một chút không đành… Khang Khu cảm thấy khó xử vô cùng.
- Mao Tuyết Hoa rất đáng thương. - Khang Khu nói - Mã Đán à, anh chăm sóc được cho cô ấy thì… cứ chăm sóc, dù sao thì giữa hai người cũng đã đính hôn…
Khang Khu quyết định giữ chiếc vòng ngọc lại trong tay mình, bởi Mao Tuyết Hoa nói rất đúng, chiếc cổ tay nõn nà xinh đẹp này mà không có chiếc vòng ngọc trang điểm thêm thì quả thật là đáng tiếc.
Bên ngoài, những tiếng xì xào bán tán, dè bỉu về mối quan hệ bất chính giữa ông chủ La với Mao Nhị ngày càng nhiều. Họ đều thậm thụt nói với nhau rằng chính Mã Đán trông thấy ông chủ La và Mao Nhị ôm nhau lăn lộn trên giường. Ông trời chứng giám, kể từ khi trở thành người làm công cho hiệu buôn xoong nồi La Ký đến giờ, Mã Đán không nói một tiếng về ông chủ La và Mao Nhị với những người trong thị trấn. Có ai hỏi han gì, cậu ta chỉ một mực lắc đầu nói không biết, tôi chỉ là người làm công, chỉ biết làm việc mà thôi, còn lại đều không biết gì cả.
Ông chủ Mao hỏi lại Mã Đán lần nữa:
- Có thật là mày đã thấy không?
- Không thấy gì cả. - Mã Đán nói chắc nịch - Thứ mà ngày nào cháu cũng nhìn thấy là xoong và nồi, gạo và cơm. Nếu có ai đó nói cháu nhìn thấy gì đó thì người ấy đang định hại cháu, định giết chết cả nhà cháu.
- Tao biết mày là một đứa nhát gan, không bao giờ dám nói những lời chân thực.
- Ông chủ Mao nói không đúng rồi. - Mã Đán nói - Cháu không nói sự thực không phải vì cháu là thằng nhu nhược mà bởi vì cả nhà cháu cần phải ăn cơm. Ông chủ Mao à, nói lời chân thật hay không, vấn đề không phải là to gan hay bé gan.
- Thế thì mày có gan thì nói sự thật đi! Mày có nhìn thấy ông chủ La và Mao Nhị ngủ với nhau không? - Ánh mắt rất nghiêm khắc của ông chủ Mao nhìn thẳng vào mắt Mã Đán, truy hỏi.
- Cháu đã nhìn thấy! - Mã Đán gào to - Trước đây cháu còn nhìn thấy ông và vợ của ông chủ La làm chuyện ấy với nhau nữa… Đây là chuyện công bằng và hợp lý!
- Cái gì công bằng? Cái gì hợp lý? Vợ tao mới hơn hai mươi tuổi, còn vợ lão La đã hơn năm mươi! - Vẻ mặt của lão Mao đột nhiên biến đổi, xám như tro tàn, cúi đầu thiểu não nói - Mã Đán! Mày vẫn là một thằng nhu nhược, không dám nói sự thật.
- Tất cả những gì cháu nói đều là sự thật!
Mặt lão Mao lại thay đổi, giọng trở lại lạnh tanh:
- Nếu những lời mày nói không đúng sự thật thì mày là một thằng nhu nhược!
Khi lão Mao xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, Mã Đán mới ý thức được là sự việc đã trở nên nghiêm trọng, hối hận vô cùng, đuổi theo nói:
- Ông chủ Mao, những lời cháu vừa nói đều không phải là sự thật. Cháu là thằng nhu nhược. Cháu đã nói dối ông, cháu vẫn thường hay lừa người khác…
Lão Mao không phải là loại người thích sống yên phận. Lão phải phát động chiến tranh! Có điều, Mao Nhị đã biến mất. Thực ra thì trước đó hai ngày lão đã không thấy bóng dáng Mao Nhị nữa. Lão La cũng không thấy tăm dạng. May mà trước khi trốn đi đâu đó, lão đã trả tiền công cho Mã Đán. Có người nhìn thấy lão La và Mao Nhị nửa đêm leo lên thuyền ở bến phía nam. Lão Mao nhận ra là trong nhà mình không mất mát cái gì thì lẩm bẩm. - Nó là một thứ ăn bám, đi đâu thì đi, chỉ tiếc lã lão La cũng đi nốt. Hắn vẫn chưa trả tiền vải lẫn tiền công may bộ quần áo cho tao - Lão Mao làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói đi nói lại những lời trên với những ai mà lão gặp. Có điều, vợ của ông chủ La lại ngoác mồm lên chửi cả thị trấn Thượng Tân:
- Các người đều biết lão La béo thông dâm với con Mao Nhị, chỉ có tôi là không biết thôi. Các người đã tiếp tay cho gian phu dâm phụ hại tôi rồi!
Không chỉ chửi cả thiên hạ mà bà ta còn chửi cả ông chủ Mao. Mối hận trong lòng không thể nói ra được, lão Mao đành nuốt giận làm thinh trước những lời chửi bới của vợ lão La. Bà ta vẫn chưa thôi, tiếp tục chì chiết:
- Lão La nhà tôi đã cao chạy xa bay, vợ bé nhà ông cũng mất tăm mất tích, ông nói đi, chúng ta phải làm sao? - Hình như chửi đã đủ, đã mệt, giọng bà ta đã có vẻ mềm. - Tài sản nhà tôi so ra cũng chẳng kém gì nhà ông… Ông đừng cho rằng ông tốt hơn tôi…
Lão Mao vẫn không hé răng. Ngày hôm sau, một đứa con gái còn trẻ hơn, đẹp hơn Mao Nhị nhiều lần bước chân vào nhà lão, hơn nữa, đứa con gái này cũng không lắm lời như Mao Nhị. Vừa bước chân vào nhà, cô ta đã bắt tay vào làm lụng, lại còn đấm lưng đấm cổ cho lão Mao nữa. Tất cả diễn ra trước mắt vợ lão La. Bà ta ngoác mồm chửi tiếp:
- Mao Nhị ơi là Mao Nhị! Thi thể mày chưa kịp lạnh mà lão Mao tặc đã mang gái về nhà rồi! Té ra người mà mày ngủ chung lâu nay so ra không bằng con lợn con chó!
Nghe những câu này, lão Mao mới lên tiếng kèm theo một tràng cười hi hí:
- Mao Nhị đã chết đâu! Tại sao thi thể lại chưa kịp lạnh?
- Mao tặc! Vợ ông chạy đi với người khác, tại sao ông lại không nổi điên lên hả? - Vợ lão La hỏi. Không nghe thấy tiếng lão Mao trả lời, bà ta liếc xéo đứa con gái mới đến, không hề khách sáo chửi. - Lại là một con đỉa ăn bám nữa! Sớm muộn gì cũng cao chạy xa bay thôi! Mao tặc à, sao ông lại cứ đi tìm vợ thay cho người khác vậy hả?
Mã Đán nghe thấy tiếng nói của Mao Tuyết Hoa bên cửa hàng cắt may, liền sang tìm định nói vài câu nhưng không thấy bóng dáng cô ta đâu cả. Lão Mao trông thấy liền lên tiếng:
- Mã Đán! Mày định làm gì vậy?
- Tôi… tôi định xem vải thôi…
Đang đấm lưng cho lão Mao, cô gái ngước đầu nhìn Mã Đán, bàn tay bỗng dưng dừng lại, cười nhẹ với cậu ta. Mã Đán vội cúi đầu thật thấp, làm ra vẻ xem vải. Lão Mao rất tinh tế nhận ra được những biểu hiện nhỏ của cô gái nọ, ho lên mấy tiếng, quát:
- Nhìn cái gì?
Mã Đán nghĩ rằng lão Mao đang quát hỏi mình nên lắp bắp:
- Không xem nữa… không xem nữa… Xem cũng chỉ xem cho vui, tiền đâu mà may quần áo… - Nói chưa xong câu thì chân đã vọt ra khỏi cửa.
Không còn ông chủ, Mã Đán không thể tiếp tục làm công ở tiệm La Ký nữa. Vợ của ông chủ La lâu nay vẫn được mọi người xem là lười biếng nhất thị trấn Thượng Tân, đương nhiên là bà ta không thể trông coi việc buôn bán xoong nồi. Hai đứa con trai lão La cũng không có gien buôn bán của bố, đứa lớn đang học ở Quế Lâm rất ít khi về nhà; còn đứa thứ hai thì ba bốn ngày trước đã chạy qua thị trấn Liên Hoa tìm gái, nghe đâu bên ấy lão La cũng có một căn nhà nhỏ. Vợ lão La nói với Mã Đán:
- Mã Đán à, mày có thể thay tao làm ông chủ cửa hàng này. Mày chỉ cần biến cái cửa hàng này thành cái chỗ ngủ của mày là xong thôi mà.
- Cháu không dám. - Mã Đán từ chối - Cháu sợ người ta nói ra nói vào. Cây cần có vỏ cây, người cần phải có mặt mũi, cháu không thể để cho người khác đặt điều nói xiên nói xóc.
- Tại sao mày phải sợ ngay cả việc làm một ông chủ?
- Không phải cửa hàng của cháu, đương nhiên là cháu phải sợ.
- Thế thì tại sao mày lại dám ngủ với đứa con gái vốn là của Hồng Xung?
- Cháu thích Khang Khu, cháu không thích cửa hàng xoong nồi. - Mã Đán nói - Khang Khu là do cháu dùng một cửa hàng gạo đổi lấy, do vậy cháu ngủ với cô ấy là hoàn toàn quang minh chính đại.
- Tao cũng có thể dùng cái cửa hàng La Ký này để đổi lấy mày…
Mã Đán lắc đầu, đi ra khỏi cửa hàng. Từ đó, cửa hàng La Ký đóng cửa.
Đột ngột bị mất công việc, Mã Đán như người mất hồn, không nhớ được đường về nhà nữa, cứ tha thẩn đi đi lại lại trên con phố ven sông, mắt nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó nhưng kỳ thực là chẳng có cái gì lọt vào mắt cậu ta. Cứ thế mà đi, Mã Đán đâm sầm vào ông chủ Mao.
Tuy không bị Mã Đán đâm cho ngã nhưng chiếc túi trứng gà trong tay lão Mao rơi xuống đất, lòng trắng lòng đỏ văng tung tóe tạo thành một bông hoa không hình thù rõ ràng to bự dưới mặt đường. Biết là không hay ho gì, Mã Đán ngay lập tức cuống quýt xin lỗi luôn mồm. Lão Mao rất điên tiết nhưng nghĩ lại, Mã Cạo Đầu lâu này đối đãi với mình cũng chẳng bạc nên cố nén cơn giận.
- Mã Đán à, có phải mày bị mất túi tiền à?
- Ồ… không… không…
- Thế thì nhất định mày đã đánh rơi lá gan. - Lão Mao cười mỉa - Việc quái gì mà lúc nào cũng đánh rơi lá gan thế hả?
- Hình như… hình như là vậy… Cháu bồi thường trứng gà cho ông chủ Mao…
- Mày lấy cái gì để bồi thường hả? Thôi đi. Đáng ra số trứng này phải được cho vào mồm tao, nhưng cứ coi là tao gặp xui xẻo vậy, mày đi đi.
Một con chó đen chạy tới liếm lấy liếm để chỗ trứng trên đường, Mã Đán quát lớn một tiếng nhưng hình như con chó chẳng để ý gì đến tiếng quát ấy. Mã Đán nổi khùng, định vung chân đá con chó, nhưng vừa nhấc chân lên thì hạ xuống ngay, thở dài vì trước đó một cái nháy mắt, lão Mao đã tống vào bụng nó một cú đá trời giáng. Con chó rống lên đau đớn rồi cụp đuôi chạy trối chết.
- Trứng gà này… ông chủ…
Mã Đán nói không rõ ý nhưng ông chủ Mao hình như hiểu được ý định của cậu ta nên nói:
- Tao không cần chúng nữa, mày cứ nhặt được cái gì thì mang về nhà mà ăn.
Ngay lập tức Mã Đán phủ phục xuống nền đường, dùng hai tay lùa lòng đỏ lòng trắng, vỏ trứng, kể cả cát bụi và rác rưởi lại thành một đống nhưng không biết sẽ bỏ vào đâu, vẻ khốn khổ thể hiện rõ trên nét mặt. Ông chủ Mao nói:
- Mày có thể cho vào túi áo.
Gợi ý của lão Mao có vẻ hợp với tình thế, Mã Đán liền dùng hai tay bụm từng vốc đống bầy nhầy ấy cho vào túi áo, chiếc túi căng phồng dần dần và chất dịch cũng đã thấm cả ra ngoài. Mã Đán muốn chạy ngay về nhà để nấu cho Khang Khu một món ăn thịnh soạn nhất từ trước đến nay - Trứng chiên. Ông chủ Mao có vẻ động lòng trắc ẩn, nói:
- Mã Đán à, mày đến cửa hàng tao làm công nhé.
- Không phải là ông chủ đã có thằng Tín rồi sao?
- Lúc này tao cần phải thuê hai đứa làm công, mày có thể giúp tao nhiều việc.
- Cháu sẽ làm việc cho ông chủ, nhưng ông chủ phải trả cho cháu hai lần tiền công, mười ngày trả một lần.
- Dựa vào cái gì mà mày đòi gấp đôi tiền công?
- Vì cháu có thể làm công việc của cả hai người. - Mã Đán rất tự tin - Ông chủ La đã nói như vậy và cũng đã trả công cho cháu gấp hai lần… Nếu không như thế thì cháu không nuôi nổi Khang Khu.
Lão Mao đã có vẻ tức, nói:
- Thế thì mày đi tìm ông chủ La mà làm công vậy.
Mã Đán nghĩ không ra tại sao ông chủ Mao lại đối xử với mình như vậy, nói:
- Ngay cả con gái ông chủ là Mao Tuyết Hoa cũng đã được ông hứa gả cho cháu rồi, vậy tại sao ông lại không đồng ý trả cho cháu gấp đôi tiền lương?
Lão Mao thấy mình bị xúc phạm, tức giận nói:
- Tao nói đem con gái gả cho mày lúc nào hả? Tại sao tao lại đem con gái gả cho một thằng nhu nhược? Không có chuyện đó! Mày đừng có mà đem chuyện này bép xép với người khác, cẩn thận kẻo tao cắt lưỡi mày!
Trong lòng Mã Đán đã thầm chửi: Lão Mao tặc này! Mao Nhị đã chạy theo lão La, cũng đáng đời cho ông, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói:
- Ông không thể không thừa nhận chuyện ấy.
Cơn giận của lão Mao đã lên đến cực điểm, quát lớn:
- Mã Đán! Mày để trứng lại đấy! Tao thà đem cho chó ăn…
- Trứng đã nằm trong túi cháu rồi…
- Cho dù nó đã nằm trong dạ dày mày, mày cũng phải nôn ra!
Lão Mao vươn tay ra chụp lấy túi áo của Mã Đán, cậu ta không kịp né tránh, túi áo bị lão Mao nắm gọn.
- Được rồi, cháu trả trứng lại cho ông…
Lão Mao vừa buông tay, Mã Đán đã co giò chạy biến. Lão Mao chửi với theo cái bóng cậu ta:
- Mày đã cướp của tao mười hai quả trứng giữa ban ngày! Rõ ràng lá gan của mày cũng không nhỏ đâu!
- Cháu nhất định sẽ trả lại cho ông mười hai quả trứng!
Mã Đán dừng chạy, nói.
- Từ nay về sau tao cấm mày không được nói đến con gái tao. Tên của nó không phải để cho mày gọi.
Mã Đán tiếp tục chạy, vừa chạy vừa thò tay vào túi áo. Trứng dinh dính nhầy nhầy. Cậu ta rút tay ra, nhét mấy ngón tay có dính trứng vào miệng mút chùn chụt. Tanh quá! Nhưng cũng thơm quá! Hình như nhờ chút dịch trứng ấy mà cậu ta chạy có vẻ nhanh hơn. Về đến nhà, ngay cả câu hỏi của Khang Khu tại sao lại chạy hớt hải như vậy, Mã Đán cũng không kịp trả lời, chạy thẳng vào bếp, đổ trứng từ trong túi áo ra vào một chiếc xoong. Chờ cho đến khi Khang Khu hiểu ra sự tình thì Mã Đán đã chiên xong một xoong trứng thơm lừng.
Khang Khu đã ngửi thấy mùi thơm, cơn đói đột ngột trào lên dữ dội, chạy xuống bếp dùng tay bốc lấy trứng cho vào mồm. Trong trứng chiên có cả cát, vỏ trứng, rác rưởi nhưng cô ta ăn rất nhanh, ăn như chưa bao giờ được ăn vậy.
- Mã Đán à, để phần cho bố một ít nhé. Anh cũng ăn một miếng. - Khang Khu nói.
Mã Đán lắc đầu, cười:
- Vừa rồi anh đã ăn trứng trên phố…
- Tao không ăn trứng, chịu không nổi mùi tanh. - Từ bên ngoài, Mã Cạo Đầu nói vọng vào.
Mã Đán biết là bố mình nói không thật. Trong tất cả các món ăn hằng ngày trước đây, Mã Cạo Đầu vẫn thích nhất trứng chiên.
Chỉ một loáng, Khang Khu đã ngốn sạch toàn bộ trứng chiên, lau miệng nói:
- Từ nay về sau, anh đừng bao giờ cướp trứng của người ta nữa. Không ăn trứng cũng không chết, nhưng ăn cướp của người khác thì mất mặt lắm, người ta chửi cho, phỉ nhổ cho cũng có khi ngập trong nước miếng mà chết đấy.
Không biết trên thế gian này có thể có bao nhiêu ông chủ thấu tình đạt lý như ông chủ La? Nếu có thì họ ở đâu? Mã Đán tiếp tục đến rất nhiều các cửa hàng lớn nhỏ trong thị trấn để cầu xin một cơ hội được làm việc. Từ cửa hàng tơ lụa họ Chu đến xưởng sản xuất thuốc lá Hoa Thịnh, cửa hàng đồ mây tre Bác Bạch, quán rượu nhà họ Tô, cửa hàng trang sức Kiềm Điền… đến những lò bánh bao, xưởng làm đậu phụ không tên khác, nhưng tất cả không những không đồng ý trả công gấp đôi cho Mã Đán mà ngay cả việc thương lượng tiền công, họ cũng chẳng có hứng thú gì.
Nhưng, thị trấn Thượng Tân to như thế này ắt sẽ có một ông chủ thấu tình đạt lý như ông chủ La. Lão Trương ở cửa hàng gạo Phong Dụ có thể xem là kiểu ông chủ này. Ông chủ Trương vốn là địch thủ của Mã Cạo Đầu ngày xưa, vì tranh chấp chuyện làm ăn nên không hề qua lại với nhà họ Mã. Ngày ấy, khi Mã Đán đi ngang qua cửa hàng gạo Phong Dụ, ông chủ Trương gọi:
- Mã Đán! Mày đến cửa hàng chú làm công, chú trả cho mày gấp đôi tiền công.
Thoạt tiên thì Mã Đán nhảy cẫng lên vì vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta nhận ra điều gì đó không ổn, nói:
- Không được! Tôi thà chết đói còn hơn làm công cho ông!
Lão Trương cười chế giễu:
- Đúng là không thể nhận ra, mày tuy bé gan nhưng xem ra rất có chí khí. Tao chỉ trêu mày thôi, nhà tao đã nuôi mấy con chó, không thể nuôi thêm mày được nữa.
Mã Đán không hề ngốc, tất nhiên là hiểu hết những lời lão Trương vừa nói, có điều cậu ta không thèm chấp nhặt. Mã Đán muốn đến hội quán Áo Đông hay rạp hát Phụng Tiên làm công, trở thành một kẻ sai vặt tại đây, có điều cả hai chỗ đều không có nhu cầu tìm người làm công. Ông chủ của hội quán Áo Đông nói từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ thuê những đứa phá gia chi tử. Mã Đán hiểu ngay. Nhưng lý do mà lão chủ gánh hát Phụng Tiên từ chối thì cậu ta không thể hiểu nổi. Trước kia, nhà họ Mã đã từng ra tay giúp đỡ không ít gạo cho gánh hát này, bảo đảm mười mấy người ở đây luôn luôn có đủ gạo để ăn mà không phải lo lắng gì, có điều lúc này thì họ trở mặt. Chủ gánh hát là lão Hách, tài năng ca hát thì có thừa nhưng âm dương quái khí thế nào mà tiếng nói của hắn không khác gì đàn bà:
- Trên đời này tao ghét nhất là loại người nhu nhược. Tao cũng là một kẻ nhu nhược, nếu không thì tao không đến nỗi phải sa chân vào chốn này. Tao hận ngay cả tao, vậy thì tao có thể không hận mày sao?
Lão Hách đến thị trấn Thượng Tân có lẽ đã hơn hai năm, có điều mọi người không ai biết được chi tiết lai lịch của lão, chỉ biết hắn sống độc thân, thời thanh niên có yêu một ả đàn bà vốn là tiểu thiếp của một sĩ quan quân đội. Hình như tình yêu của hai người mặn nồng lắm, sau đó thì chiến sự Đông Song bùng nổ, đáng ra lão đã có thể cùng với ả đàn bà ấy cao chạy xa bay, có điều đến thời điểm quyết định thì lão đã khiếp hãi, một mình lén lút đào tẩu. Một thời gian ngắn sau, ả đàn bà ấy chết mà không rõ nguyên nhân, lão cũng không bao giờ quay lại Quảng Châu nữa. Mã Đán cho rằng đây là điều mà lão Hách hối hận nhất trong cả cuộc đời lão, nếu Mã Đán là lão, cậu ta cũng sẽ hối hận cả đời. Nhưng Mã Đán không thể hận lão Hách, Mã Cạo Đầu thích nghe lão hát, Khang Khu cũng thích nghe cái giọng the thé giống đàn bà của lão, nói chung là cả nam phụ lão ấu ở thị trấn Thượng Tân đều thích nghe lão hát, đều không muốn đoàn ca kịch của lão rời khỏi Thượng Tân. Chính vì vậy mà hai năm trước, lão Hách đã dựng ở đây một rạp hát, nuôi sống cả đoàn, tuy có lúc không hát nhưng cuộc sống vẫn cứ đảm bảo được ăn no. Mã Đán vẫn thường mang gạo đến cho đoàn ca kịch nên nghĩ rằng lão chủ Hách thích mình, chí ít cũng có ấn tượng tốt về mình. Nhưng lão đã nói ra những điều tận đáy lòng, điều này đã khiến Mã Đán có ít nhiều đồng cảm với lão.
Có thể nói, Mã Đán đã lâm vào bước đường cùng. Khang Khu đã nhận ra tình thế khó khăn của Mã Đán, còn Mã Đán thì sợ Khang Khu sẽ bỏ mình, nhưng cô ta đã giải tỏa nỗi niềm của Mã Đán, nói:
- Tôi vốn là một đứa con gái mà không ai muốn tự nguyện nuôi dưỡng, tôi chẳng có một chút bản lĩnh nào, cả đời này tôi sẽ theo anh, chết đói sống no gì tôi cũng chỉ là người của anh thôi. Khi ra ngoài, anh cũng đừng quá ép buộc chính mình làm những điều không đúng với tâm nguyện. Cơm ấy à, có nhiều thì tôi ăn nhiều một tí, có ít thì tôi ăn ít lại một tí, ăn ít chưa chắc đã chết. Nói gì thì nói, chỉ cần ta sống một cách quang minh chính đại, trong trong sạch sạch, cho dù có chết đói cũng không mất mặt đâu. Mã Đán, anh nghe tôi nói có đúng không?
Mã Đán gật đầu. Khang Khu nói tiếp:
- Do vậy, anh không cần phải tự chuốc lấy quá nhiều áp lực. Con người khi còn đang sống, nếu lúc nào cũng thấy núi Thái Sơn úp lên người mình thì sống có ý nghĩa gì chứ? Tôi không có ý định sống đến bốn mươi tuổi, mẹ tôi và mẹ anh đều sống không đến bốn mươi… Nói tóm lại là anh không cần phải hứng chịu bất cứ áp lực nào.
Những lời nói của Khang Khu làm cho Mã Đán ấm lòng nhưng ngược với chúng, tâm trạng Mã Đán lại nặng nề thêm, hình như áp lực càng lớn hơn. Cậu ta lại bôn ba chạy ra đường tìm kiếm việc làm. Có một lần Khang Khu nắm tay cậu ta lôi lại, nói:
- Anh không cần phải đi làm thuê nữa. Anh hãy tiếp nhận cái nghề của bố. Tay bố anh đã bắt đầu run rồi, không làm nghề cắt tóc cạo đầu được bao lâu nữa đâu.
Đúng là tay của Mã Cạo Đầu gần đây đã bắt đầu run, cầm con dao cạo rất khó khăn khiến khách hàng cũng thấy lo nơm nớp. Mã Đán nghe lời Khang Khu, chuẩn bị tinh thần để theo đuổi nghiệp cắt tóc cạo đầu của bố.
- Mày lấy con dao cạo và kéo của lão Phùng mà dùng. - Vừa nói, Mã Cạo Đầu vừa lục lọi đồ dùng của lão Phùng để lại - Lão Phùng đã dùng con dao này hơn ba mươi năm từ thời Đại Thanh cho đến thời kỳ Dân quốc, đầu ở lại thì tóc phải mất, tóc ở lại thì đầu phải mất… Lão đã cạo hàng vạn vạn cái đầu, giàu có nghèo có, có cao quý có bần tiện, có già có trẻ, kẻ chết người sống đều được lão cạo hết. Con dao này linh lắm.
Mã Đán nắm chặt lấy con dao của lão Phùng, trong lòng có chút lo lắng nên con dao có rung nhẹ, có điều cậu ta rất quyết tâm. Hơi ấm bàn tay của lão Phùng hình như vẫn còn được giữ nguyên trên cán dao và hình như Mã Đán cảm nhận được gương mặt già nua đầy những vết nhăn của lão phảng phất ẩn hiện đâu đó trong lưỡi dao.