Chương 10
Khang Khu ngồi bên cạnh để xem Mã Đán học cách cạo đầu. Cô ta ăn mặc khá giản dị, có đánh qua một lớp phấn nhẹ trên mặt và tô thêm chút son môi. Thoạt nhìn thì Khang Khu không khác với những người phụ nữ bình thường trong thị trấn là mấy nhưng nếu nhìn kỹ thì so với tất cả, nữ tính ở Khang Khu thể hiện rõ ràng hơn, một số đàn ông không nén được đã phải liếc trộm cô ta liên tục, tìm mọi cơ hội để có thể nói chuyện được với cô ta vài câu. Có thể khen đôi giày cô ta đang mang rất đẹp, cũng có thể tán dương chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô ta sao mà quý giá…
- Có phải các ông đến tìm Mã Đán để cắt tóc cạo đầu? - Khang Khu nói - Nhân cơ hội tay nghề của Mã Đán chưa được cao lắm, các ông nên tranh thủ cắt tóc cạo đầu đi, chờ cho đến khi tay nghề của Mã Đán cao như bố anh ấy thì không có cái giá rẻ như bèo ấy đâu.
- Đầu của chúng tôi không phải là chỗ để Mã Đán tập luyện tay nghề. - Bọn đàn ông nói - Nếu Mã Đán không cẩn thận, tay nó run một cái là đầu chúng tôi bị cắt phăng, chúng tôi lấy cái gì để ăn cơm nữa?
Mã Đán đang cạo đầu cho một thằng bé con. Khang Khu nói:
- Các ông nhìn đi, Mã Đán đang cạo rất đẹp phải không? Chỉ mấy ngày nữa thôi là anh ấy sẽ đuổi kịp tay nghề của bố.
Đúng là Mã Đán cạo cái đầu cho thằng bé thật đẹp, nhưng cậu ta chỉ có thể ra dáng một người thợ trước trẻ con, còn khi cắt tóc hoặc cạo đầu cho người lớn, tay Mã Đán vẫn còn run lắm, hễ tay cậu ta run là người ta luôn có cảm giác nguy hiểm đang rình rập.
- Mã Đán, cậu đang sợ gì thế?
- Tôi không sợ… chỉ là con dao quá sắc…
Một người định quay lưng đi, Khang Khu kéo anh ta lại, nói:
- Mã Đán không thể làm xước da đầu anh đâu, nếu anh bị xước da, tôi sẽ bồi thường cho anh.
Người nọ ngồi xuống. Lưỡi dao lóe sáng đến độ chói mắt, Mã Đán lại đứng lặng rất lâu. Khang Khu lên tiếng động viên:
- Mã Đán à, có gì mà ngần ngại chứ? Anh cứ xem cái đầu của ông ấy là một quả dưa, bên trong quả dưa ấy chứa đầy cơm…
Người nọ nói với Khang Khu:
- Chúng tôi không tin Mã Đán, hay là cô cạo đầu cho chúng tôi vậy.
- Tôi là đàn bà con gái, không thể sờ lên đầu đàn ông các ông. - Khang Khu cười thẹn, nói.
Người nọ cười đểu:
- Người khác thì không được sờ, nhưng Khang Khu cô thì có thể…
Khang Khu đứng bật dậy, lấy con dao trong tay Mã Đán, nói:
- Thế thì được, tôi sẽ cạo đầu cho các ông. Trong số các người, ai dám xung phong đầu tiên?
Mấy người đàn ông nhượng bộ, núp sau lưng Mã Đán cười hi hí:
- Đầu của chúng tôi không để cho đàn bà sờ mó, chúng tôi thà để cho Mã Đán cạo…
Khang Khu khoái chí cười thật rạng rỡ. Mắt của bọn đàn ông đều đổ dồn nhìn vào cô ta. Đúng là Khang Khu đẹp thật, khi cười lại càng đẹp thêm, có thể nói cô ta là người đẹp nhất ở thị trấn này. Dùng một cửa hàng gạo để có được Khang Khu, Mã Đán không hối hận tí nào, ít ra là cho đến lúc này, cậu ta vẫn thấy việc đổi chác như thế là hoàn toàn hợp với ý nguyện của mình.
Sau mười ngày, có thể nói là Mã Đán đã học thành thạo kỹ thuật cắt tóc cạo đầu, tay cầm con dao cái kéo không còn run nữa, có thể cắt một đầu tóc đúng nghĩa cắt tóc, cạo một cái đầu đúng nghĩa cạo đầu. Những người đàn ông được Mã Đán cạo đầu cho đưa tay sờ mó cái đầu trọc lóc trơn nhẵn và sáng loáng của mình đã rất tự nguyện nhét tiền vào tay Khang Khu. Có được tiền trong tay, Mã Đán chạy vội đến cửa hàng gạo của Hồng Xung, kêu lớn:
- Đong cho tôi mười cân gạo!
Hồng Xung cầm lấy đồng bạc còn dính mấy sợi tóc nhìn kỹ rồi nói với người làm công:
- Cân cho cậu ta mười cân!
- Gạo tốt một tí, đừng có lấy gạo đã quá cũ cho tôi. - Mã Đán yêu cầu.
- Bán gạo tốt cho cậu ta, đừng bán gạo cũ. - Hồng Xung ra lệnh.
- Từ nay về sau tôi còn cần rất nhiều gạo, ông phải mang gạo đến nhà cho tôi. - Trước khi ra về, Mã Đán còn nói thêm.
- Từ nay về sau, mày phải mang gạo đến tận nhà cho Mã Đán. - Hồng Xung nói với người làm công.
Hình như Mã Đán còn muốn nói thêm nữa, nhưng không biết phải nói cái gì, chỉ thở dài rồi xách túi gạo lên đi về nhà.
Mã Cạo Đầu rất vui vì cảm thấy con trai cuối cùng cũng đã thành người. Khang Khu cũng vui không kém, nói với Mã Đán:
- Mã Đán à, tôi ăn cơm do anh tự tay anh kiếm được thấy thơm ngon vô cùng. Tôi vui lắm, vui chẳng khác nào ăn cơm do chính tay mình làm ra.
- Cơm mà em ăn chính là cơm của chúng ta. - Mã Đán cười rạng rỡ.
Khang Khu thấy Mã Đán bận rộn đầu tắt mặt tối suốt ngày nên có một chút chạnh lòng, nói:
- Anh vất vả quá, nhưng có điều tôi cũng không ăn vạ cơm của anh. Anh thấy đấy, tất cả sức lực của tôi đều vung ra để vun vén cho cái nhà này…
Tiếp theo là Khang Khu kể lể hoàng loạt những công sức mà cô ta đã bỏ ra như cho gà ăn, xào rau, nhổ cỏ, quét dọn phân chuột trong nhà… Hình như sức lực của Mã Đán dùng cả ngày vẫn chưa hết nên muốn làm nốt những công việc của Khang Khu đang làm, nói:
- Anh cắt tóc cạo đầu chẳng mất bao nhiêu sức lực, cũng có nghĩa là, anh làm việc mà không hao phí bao nhiêu cơm; còn em động chân tay một tí là phải tốn rất nhiều gạo. Số gạo ấy so với những việc em làm còn có giá trị hơn nhiều, do vậy em chỉ cần làm ít thôi, như thế sẽ tiết kiệm được nhiều gạo đấy.
Nghe Mã Đán nói vậy, Khang Khu cảm thấy không vui, nói:
- Bề ngoài thì anh có vẻ tiếc gạo, nhưng thực tế thì anh đang dè bỉu tôi, đúng không? Mã Đán, làm gì có người làm lụng mà không cần đến sức lực, làm gì có chuyện có sức lực mà không phải do cơm cung cấp.
Trước tiên là Mã Đán lắc đầu, sau đó lại gật đầu, phát hiện ra mình tự mâu thuẫn với chính mình nên chỉ biết cười trừ. Khang Khu lại nói:
- Mã Đán! Anh cười gì thế? Có phải là anh đã biết tôi mang thai rồi?
Khang Khu nói cho Mã Đán biết một chuyện ngoài mong đợi khiến cậu ta giật mình, nhưng sau đó thì vui lắm, cười càng lớn hơn, sảng khoái hơn.
- Tôi đã muốn nói cho anh biết, gần đây tôi ăn nhiều hơn bởi vì tôi đã có thai. Trong bụng tôi đã có đứa con của anh rồi, tôi ngủ với anh mấy lần là có ngay… - Khang Khu ngập ngừng - Có phải những người gan bé lại rất mạnh mẽ về chuyện này không nhỉ?
Lòng Mã Đán cuồn cuộn niềm vui, nín không được bật lên cười ha hả.
Đúng là Khang Khu có thai thật. Mã Cạo Đầu là người đầu tiên nhận biết điều này, tuy trong lòng lão cũng rất vui nhưng nỗi lo lại tăng lên nhiều lần. Lo là vì lão sợ gạo trong thùng không cung cấp đủ cho Khang Khu, do vậy mà mỗi bữa ăn, lão ăn rất ít. Mã Đán nhận thấy điều đó, nói:
- Bố à, bố không phải nhịn đói nhịn khát như thế.
- Bố no rồi. Già rồi, chỉ có ăn được thế. Đến lúc mày già như bố, mày cũng thế thôi, chỉ có thể ăn được thế.
Mã Đán biết bố ăn chưa bao giờ no nên cậu ta cũng ăn ít lại. Bữa ăn nào cũng diễn ra như vậy, hai bố con buông đũa ngồi nhìn Khang Khu ăn đến những hạt cơm cuối cùng, cùng nghe thấy tiếng ợ nấc nghẹn của cô ta. Khang Khu vừa ợ vì nấc nghẹn là cả hai cùng đứng dậy đi ra ngoài, lúc ấy bố con mới cùng nhìn nhau và cùng nở nụ cười hiểu ý nhau.
Mã Cạo Đầu không thể làm lụng được nữa, ngồi buồn không biết nói chuyện gì thì lại đem chuyện lão Phùng ra nói:
- Không biết lão Phùng đi đâu nhỉ?
- Chúng ta tạo ra nghiệp chướng rồi! Chúng ta đã đẩy lão đến bước đường cùng…
Mã Đán chỉ biết là bố mình cảm thấy có lỗi với lão Phùng nhưng không hề biết là từ số phận của lão Phùng, Mã Cạo Đầu nhìn thấy bóng dáng của chính mình và nỗi buồn của một kẻ biết mình đã gần đất xa trời.
Cả nhà sống chỉ dựa vào một tay Mã Đán, cũng tức là dựa vào một con dao cạo. Khi con dao được truyền đến tay Mã Đán thì không hiểu sao, người cạo đầu hằng ngày lại đột ngột tăng. Hình như mọi người tin tưởng cậu ta, thích cậu ta cạo đầu cho mình. Để tay nghề thuần thục hơn, đêm nào Mã Đán cũng luyện tập ở nhà. Khang Khu chìa cái đầu của mình về phía Mã Đán, bảo cậu ta có thể xem cô ta là khách, muốn cạo muốn cắt thế nào tùy ý. Mã Đán mặc sức tưởng tượng, đưa dao qua lại trên đầu Khang Khu và tưởng tượng ra muôn hình vạn trạng những cái đầu tóc sau mỗi đường dao của mình. Thi thoảng, Mã Cạo Đầu đứng bên cạnh chỉ bảo, còn phần lớn thời gian là lão bỏ về phòng mình khi nhìn thấy sự thân mật của Mã Đán và Khang Khu. Từ phòng mình, lão nói to để âm thanh xuyên qua bức vách:
- Cạo đầu không có bí quyết gì ghê gớm, quan trọng nhất là phải to gan! Đó chính là bí mật mà tổ tông chúng ta đã truyền lại.
Những đường dao của Mã Đán ngày càng nhanh hơn, nhanh hơn cả so với Mã Cạo Đầu khiến cho Hồng Xung phải trợn tròn mắt mà nhìn.
Hồng Xung đã đứng sau lưng Mã Đán lâu lắm rồi. So với ngày xưa, hắn đã béo và trắng ra rất nhiều, thịt trên mặt nổi lên thành từng gờ. Hắn đang ợ vì ăn quá no.
- Mã Đán à, tao vẫn không dám để cho chú mày cạo đầu đâu, tao sợ chú mày nhân cơ hội tao không để ý mà cắt phăng cái đầu của tao mất. - Hồng Xung nói.
Giật mình vì bất ngờ, tay Mã Đán rung nhẹ, con dao rạch một nhát lên da đầu của người đang cạo đầu, máu rơm rớm rịn ra. Người nọ nhảy dựng lên, gào lớn:
- Cậu muốn cắt đầu tôi à?
- Cái tôi muốn cắt không phải là đầu của chú… - Mã Đán thanh minh.
- Thế thì cậu định cắt đầu ai?
Tay Mã Đán lại rung lên liên tục, chân cũng đã bắt đầu mềm.
Hồng Xung đã nghe thấy hết, nói:
- Mã Đán! Có phải chú mày muốn cắt đầu Hồng Xung tao phải không?
- Tôi nào dám. Ông thừa biết là tôi không dám mà.
Khang Khu chen ngang:
- Mã Đán nhà tôi không cạo đầu cho ông đâu, không dám làm hao tổn tiền bạc của ông.
- Mày nói thế nhưng tao lại muốn nó cạo đầu cho tao. - Hồng Xung nói.
- Mã Đán sẽ không cạo đầu cho ông. - Khang Khu khẳng định lần nữa rồi quay về phía Mã Đán, nói - Mã Đán à, người này đã cướp ba cửa hàng gạo của nhà ta, so với thổ phỉ thì lão còn ác độc hơn gấp bội. Anh không cạo đầu cho kẻ cướp, đúng không? Anh có nghe thấy tôi nói gì không hả?
Mã Đán im lặng. Hồng Xung ngồi xuống chiếc ghế:
- Mã Đán à, cạo đầu cho tao nhé, tao trả cho mày mười cân gạo, cũng có nghĩa là, cái đầu của Hồng Xung tao có giá trị bằng mười cái đầu khác, cạo đầu cho tao có giá bằng mười cái đầu khác.
- Mỗi lần cạo ông trả công cho Mã Đán mười bao gạo cũng xứng đáng, bởi số gạo mà ông đang bán ấy vốn là của nhà họ Mã. - Khang Khu châm chích - Nhìn lại mình mà xem đi lão già, lão ăn nhiều gạo nên mập trắng ra hơn so với trước rồi đấy. Tất cả là nhờ vào gạo của gia đình họ Mã, ông mới mập trắng như ngày hôm nay đấy.
Hồng Xung ngồi im trên ghế, không lên tiếng, dáng vẻ chờ đợi Mã Đán cạo đầu cho mình. Mã Đán do dự, hình như cậu ta chờ lệnh của Khang Khu. Thái độ của Khang Khu hình như cũng đã mềm đi vì cô ta nghĩ đến mười cân gạo, đấu tranh rất lâu mới nói:
- Mã Đán à, anh là thợ cắt tóc nên cạo đầu là chức nghiệp của anh, là phận sự của anh. Ngồi trước mặt anh cho dù là một cái đầu chó, đầu lợn, đầu ngựa hay là đầu lừa, miễn là chủ của cái đầu ấy cần cạo thì anh cứ cạo thôi.
Mã Đán hít một hơi thở thật sâu, bắt đầu đưa con dao cạo nhát đầu tiên trên đầu Hồng Xung. Vẻ lo lắng bất an lộ rõ trên mặt Khang Khu, sợ là Mã Đán run tay sẽ làm da đầu Hồng Xung bị xước, bị chảy máu. Không gian im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng con dao xén tóc rất ngọt vang lên, tóc từ đỉnh đầu Hồng Xung bay lả tả xuống đất. Khang Khu cũng không dám lên tiếng, mồ hôi đã âm thầm túa ra đầy lòng bàn tay cô ta. Những người chung quanh cũng không ai dám lên tiếng, hình như ai cũng có vẻ lo lắng cho Mã Đán. Hơi thở Mã Đán nặng nhọc, mồ hôi túa ra dầm dề. Cho dù chân cậu ta đã muốn nhũn ra nhưng con dao trên tay vẫn tuyệt đối ổn định, từng đường dao sắc ngọt, thẳng băng gọt sạch chân tóc, để lộ da đầu trắng hếu. Hồng Xung nhắm mắt lim dim dựa vào thành ghế, gương mặt biểu lộ một sự nhàn nhã đến cao độ. Một con muỗi đậu xuống má, Hồng Xung đưa bàn tay phải đập thật mạnh lên má mình, con muỗi dính chặt vào lòng bàn tay hắn, Khang Khu kêu lên kinh sợ và đứng ngây người vì một vết cắt hiện rõ trên da đầu Hồng Xung, máu tươi đang rịn ra, cho dù rất ít nhưng dưới ánh nắng mặt trời, nó đột ngột lấp lánh một cách dị thường.
Sau tiếng kêu của Khang Khu, mọi người đứng quan sát chung quanh cũng há miệng hớp lẫy một ngụm không khí. Ban đầu Hồng Xung cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, sắc mặt nhàn tản ngay lập tức biến thành nanh nọc độc ác.
Mã Đán cũng cứng đờ người, không nói được câu nào. Hồng Xung nói:
- Mày đã rạch trên đầu tao một dao, món nợ nầy nếu tính…
- Cháu không cố ý… Nhà cháu không còn cửa hàng gạo nào nữa để giao cho ông…
Hồng Xung hít thật sâu, từ tốn nói:
- Đừng lo lắng! Tiếp tục cạo đi!
Mã Đán có vẻ khổ sở, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp rồi, tụt xuống đâu có dễ. Trong khi đang tiến thoái lưỡng nan thì có một ai đó chạy hộc tốc đến trước mặt mọi người, gào to:
- Bọn thổ phỉ đến!
Tay Mã Đán lại run mạnh hơn, tiếp tục rạch một vệt nữa trên da đầu Hồng Xung, máu cũng đang rịn ra. Hồng Xung nói:
- Mày lại cho tao thêm một nhát nữa rồi à?
- Thổ phỉ đến rồi, cháu sợ… tôi sợ nên mới làm xước da ông…
- Mày sợ gì chứ? Chỉ cần Hồng Xung tao còn sống ở thị trấn Thượng Tân này, thổ phỉ làm sao có gan đến đây được. Mày cạo tiếp cho tao đi.
- Được rồi, cháu cạo tiếp đây…
Khang Khu ghé vào tai Mã Đán thì thầm:
- Anh cẩn thận một chút… Anh xem, anh đã làm gì trên cái đầu của người ta rồi, tôi thấy không ổn tí nào… Có lẽ chúng ta không cần mười cân gạo của người ta nữa.
Cái đầu chưa kịp cạo xong, Hồng Xung đã nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn ở phía trước mặt. Những người đứng xem chung quanh cũng không đủ kiên nhẫn chờ xem cái kết cục ở đây nữa, co giò chạy tán loạn, ngay cả Khang Khu cũng đã bắt đầu run cầm cập. Hồng Xung nói:
- Mã Đán! Cạo xong tóc thì tiếp tục cạo râu cho tao. Râu của tao vừa cứng vừa dài, mày phải cẩn thận đấy.
- Tôi cầm máu lại cho ông đã…
Hồng Xung xua tay:
- Mày chỉ cần cạo râu thôi.
Mã Đán đưa mắt nhìn Khang Khu, cô ta gật đầu. Mã Đán bắt đầu đưa con dao cạo trên cắm Hồng Xung. Lão ta liếc mắt nhìn Khang Khu.
- Ra sao rồi, Mã Đán?
Mã Đán không hiểu lão ta hỏi chuyện gì nên đáp bừa:
- Râu của ông như râu hùm…
- Tao muốn hỏi Khang Khu! Nó ra sao rồi? Mày bằng lòng chứ? Đáng giá với một cửa hàng gạo không?
Mã Đán không biết phải trả lời như thế nào. Hồng Xung ngửa mặt lên trời để cho con dao cạo đi lại tự do dưới cằm mình, trên cổ mình.
- Mã Đán à, mọi đứa đàn bà trên thế giới này đều không thể so bì được với Khang Khu. - Hồng Xung nói với giọng tiếc nuối nhưng khó lòng phân biệt là thật hay giả - Thế mà tao đã ngu ngốc đẩy nó ra khỏi nhà… Ngoài việc ăn hơi nhiều ra thì nó không còn chỗ nào để chê được cả. Mày chỉ cần dùng một cửa hàng gạo để đổi lấy nó, mày hời quá đấy, còn tao đã thua thiệt quá nhiều. Có lẽ đây là thiệt thòi lớn nhất trong cả đời tao rồi đấy.
Tay cầm dao của Mã Đán lại run lên, thêm một vết cắt nữa ẩn hiện trên da cổ Hồng Xung. Hắn kêu lên một tiếng “Ai da!!!” nho nhỏ. Trong khi Mã Đán cuống cuồng tìm cách cầm máu, Hồng Xung lại thản nhiên nói:
- Không sao đâu, đừng lo lắng. Tiếp tục cạo đi!
- Nhà cháu không còn cửa hàng để bồi thường cho ông nữa… - Mã Đán nói mà gần như bật khóc.
- Tao không cần mày bồi thường cửa hàng gạo nữa… Tao ân hận rồi, tao cần đòi Khang Khu lại - Hồng Xung nói - Tao đã tính cả rồi, mày cắt tao năm nhát. Từ trước đến nay chưa có ai cả gan rạch năm nhát trên mặt tao… Nhưng chuyện đã lỡ rồi, mày trả Khang Khu về lại cho tao, coi như mày không nợ nần gì tao nữa.
Mã Đán không nghe thấy hết mấy lời cuối của Hồng Xung vì tâm trí của cậu ta đã loạn lên bởi những âm thanh quát tháo ở phía trước. Hồng Xung nhắm mắt, giục Mã Đán:
- Mày phải cạo cho xong hàm râu của tao trước đã!
Lúc này con dao của Mã Đán đã kề ngay cục yết hầu của Hồng Xung, chỗ này cũng có râu. Hồng Xung lên tiếng cảnh báo:
- Mã Đán! Mày phải cẩn thận đấy, đừng có nhân cơ hội này mà nhấn con dao vào yết hầu của tao đấy!
- Cháu không dám đâu. - Mã Đán run rẩy nói. Lúc này chân cậu ta đã mềm nhũn, răng va vào nhau lộp cộp.
- Tao cũng biết mày không to gan đến như vậy. - Hồng Xung cười nhạt.
Mã Đán lại đưa mắt nhìn Khang Khu, cô ta gật đầu có ý động viên cậu ta bình tĩnh. Nhưng Mã Đán lại hiểu sai ý nghĩa của cái gật đầu ấy, cho rằng Khang Khu đang bảo mình nhằm cái yết hầu của Hồng Xung ấn cho một nhát nên lắc lắc đầu. Khang Khu thở dài.
Đúng lúc ấy, một đội người ngựa xuất hiện ngay trước mặt mọi người, một số người trong thị trấn cũng đã kéo đến đứng ngay sau lưng Hồng Xung. Bọn người mới đến thoạt trông không giống thổ phỉ, bởi họ đều mặc quân phục. Thổ phỉ thì không mặc quân phục, không có quần áo đồng bộ như thế, trên cổ áo cũng không có huy hiệu, trên ngực không có huy chương. Nhóm người này đến từ phía nam, không đông lắm nên chẳng rầm rầm rộ rộ gì, chỉ giống như một đội du kích thì phải. Lá cờ cũng rách bươm, quân phục cũng xác xơ, vết máu vẫn còn chưa kịp giặt sạch, những vết thương lở loét trên thân thể họ bốc mùi tanh nồng, còn khó ngửi hơn mùi chuột chết. Đây là nhóm người được phái vào thị trấn để do thám tình hình rồi sau đó đại quân mới tiến vào. Tuy sức lực của họ đã cạn kiệt, thậm chí còn có người vác không nổi cây súng nhưng tất cả mọi người trong thị trấn đều sợ họ, không ai dám tiếp cận, chỉ yên lặng nín thở đứng sau lưng Hồng Xung.
Mã Đán dừng công việc cạo râu. Khang Khu cũng sợ hãi bước lùi về sau mấy bước, đồng thời ra hiệu cho Mã Đán bước lui về sau. Chỉ có Hồng Xung làm như không có chuyện gì xảy ra, lim dim mắt nhìn đám người ngựa, dựa người vào thành ghế, bảo Mã Đán:
- Đừng lo, tiếp tục cạo râu!
Mã Đán đành phải líu ríu nghe lời, nhưng đường dao của cậu ta lúc này rất chậm, rất cẩn thận, mắt không ngừng liếc nhìn đám lính.
- Chúng tôi là lính của Lý Tông Nhân. - Một người trong nhóm hướng về phía mọi người vừa nói vừa chỉ tay vào một người đứng sau gã ta - Ông ấy chính là Trưởng quan Lý!