Chương 11
Lâu lắm rồi không hề có quân đội ghé qua thị trấn Thượng Tân. Mọi người đưa mắt nhìn người đàn ông tuổi độ trung niên thấp lùn đang đứng đầu đội ngũ. Quần áo của người này cũng rách bươm, chiếc mũ trên đầu cũng bị cháy sém một nửa, trong tay chỉ có một chiếc gậy trúc, trên đó vẫn còn có vết máu. Xem ra người này cũng đang kiệt sức.
- Anh em chúng tôi thua trận, trên đường chạy qua vùng này mong nhận được sự ủng hộ giúp đỡ của bà con, cho chúng tôi bữa cơm cứu mạng. - Lý Tông Nhân bước lên vài bước, trên miệng nở một nụ cười nói với mọi người, nhưng hình như gã chỉ cố ý nói với Hồng Xung, bởi lão ta đang ngồi gần ông ta nhất, lại mặt đối mặt với nhau.
Không ai tự nguyện đối đáp với gã. Quan chức và nha dịch của thị trấn trốn đi đâu mất sạch, chỉ có duy nhất Đội trưởng Bảo an họ Phương đứng lẩn khuất trong đám người, không dám xuất đầu lộ diện để đối đáp với Lý Tông Nhân.
Mã Đán kinh sợ vô cùng, con dao dừng hẳn trên cổ Hồng Xung. Yết hầu của Hồng Xung động đậy, rõ ràng là hắn định lên tiếng. Cuối cùng, Hồng Xung nói với Mã Đán:
- Mày nói với Lý Tông Nhân là, người trong thị trấn này ủng hộ Trần Quýnh Minh nên không thể nấu cơm cho họ ăn được.
Mã Đán không dám hé răng. Hồng Xung nói:
- Tao biết rõ bọn này, chỉ là một nhóm tàn quân, một nhóm quỷ đói gan bé như thỏ. Trần Quýnh Minh binh hùng tướng mạnh, Lý Tông Nhân không phải là đối thủ của ông ta… Trần Quýnh Minh lại có quan hệ ruột thịt với cậu ruột của tao, cũng có nghĩa là có quan hệ ruột thịt với mẹ tao, mà đã quan hệ ruột thịt với mẹ tao cũng có nghĩa là quan hệ ruột thịt với tao, quân đội của người có quan hệ ruột thịt với tao cũng có nghĩa là quân đội của tao… Lý Tông Nhân không chóng thì chầy cũng bị Trần Quýnh Minh tiêu diệt thôi.
Mã Đán cẩn thận từng tiếng truyền đạt hết những gì Hồng Xung đã nói, không sai một chữ: Người trong thị trấn này ủng hộ Trần Quýnh Minh nên không thể nấu cơm cho họ ăn được…
Một trong số những binh sĩ ấy lên đạn lách cách rồi chĩa mũi súng nhắm ngay vào Mã Đán. Mọi người đồng thanh rú lên kinh hoàng. Khang Khu thấy rõ đũng quần Mã Đán đã ướt sũng nước…
- Mã Đán à, tôi đói rồi. Tôi cần phải ăn cơm ngay, chúng ta về thôi…
Khang Khu vừa nói vừa nắm lấy tay Mã Đán định lôi đi, trong đầu cô ta lúc này, cao chạy xa bay là thượng sách. Hồng Xung lên tiếng:
- Mày không được dừng lại, tiếp tục cạo râu cho tao. Tao gặp binh lính, thổ phỉ nhiều rồi, bọn thân tàn ma dại này thì có gì mà mày phải sợ. Rõ ràng là súng của chúng không còn đạn nữa, bởi vì không phải vì không đạn không cơm thì liệu chúng có lịch sự với chúng ta như thế này không?
Hồng Xung quả đúng là người gan góc và có nhiều kinh nghiệm. Nghe đâu trước đây, hắn đã từng nộp đơn thi vào trường quân đội, có điều không đỗ, sau đó, trong khi lưu lạc giang hồ hắn đã từng đối mặt với đủ loại người trong xã hội, ngay cả A Phú là người đã từng huênh hoang là kinh nghiệm trường đời đầy mình, kiến thức như biển cũng chưa lần nào dám đứng mặt hắn khua môi múa mép.
Lý Tông Nhân lại lên tiếng:
- Hai ngày rồi chúng tôi không ăn cơm, các ông các bà trước tiên là cho chúng tôi mượn ít gạo nấu cơm, ăn xong cơm, sức khỏe hồi phục là chúng tôi rời khỏi chỗ này ngay, không làm phiền mọi người nữa.
Mọi người bán tín bán nghi trước lời của Lý Tông Nhân, do dự không quyết. Hồng Xung bảo Mã Đán:
- Mày nói với họ là, cơm thì có thể có, nhưng trước tiên họ phải nộp súng cho chúng ta đã.
Mã Đán nói lớn với Lý Tông Nhân:
- Cơm thì có thể có, nhưng trước tiên phải nộp súng cho chúng tôi!
Lý Tông Nhân lôi súng ngắn bên hông ra, đi đến trước mặt Hồng Xung rồi đưa khẩu súng cho Mã Đán. Cậu ta không dám nhận, trong lòng rất sợ hãi nhưng ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra chăm chú cạo râu cho Hồng Xung.
Hồng Xung liếc nhìn khẩu súng ngắn của Lý Tông Nhân. Đó là một khẩu súng được sản xuất tại xưởng quân khí Hán Dương. Hắn vừa định đưa tay cầm lấy khẩu súng thì một người lính phía sau Lý Tông Nhân lên đạn lách cách rồi một phát súng nổ đùng. Viên đạn găm xuống đất đúng phía sau chân Mã Đán, khoảng cách không đầy một tấc khiến cậu ta hồn xiêu phách lạc, con dao trong tay sượt qua cổ Hồng Xung.
Hồng Xung đưa tay phải bụm lấy vết thương đang túa máu, đứng bật dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí, quát:
- Thằng quỷ bé gan Mã Đán kia! Tao đập vỡ đầu mày!
Tiếng quát của Hồng Xung vốn rất lớn, rất oai phong nhưng lúc này nó lại khàn khàn, đùng đục, giống như tiếng cạc cạc của một con vịt bị cắt cổ.
Sự việc diễn biến quá nhanh, quá đột ngột khiến cho mọi người đến đứng đờ đẫn, Khang Khu cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Nghe tiếng súng nổ, Mã Cạo Đầu cuống cuồng chạy tới, cái đầu tiên đập vào mắt lão là con dao cạo vấy máu trên tay Mã Đán, tiếp theo là gương mặt đang cười của Lý Tông Nhân. Trước tình thế ấy, Mã Cạo Đầu không biết phải xử trí như thế nào. Thấy bố, Mã Đán nằm phủ phục xuống đất, khóc rống lên:
- Bố ơi! Con giết chết Hồng Xung rồi!
Mọi người đều nghĩ rằng, cuống họng của Hồng Xung đã bị Mã Đán cắt đứt lìa, cái chết sẽ đến với hắn ngay thôi. Nhưng hắn đã trợn mắt nhìn Mã Đán, nói:
- Mẹ! Mày khóc cái gì! Tao vẫn còn sống đây. - Hắn loạng choạng muốn ngã, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững - Mày có thể bồi thêm cho tao một nhát nữa không? - Vẫn không nhìn Lý Tông Nhân, Hồng Xung nói tiếp.
Nếu Hồng Xung mà còn sống, nhất định hắn sẽ không buông tha cho mình - Mã Đán nghĩ, có điều cậu ta không đủ can đảm để bồi thêm cho hắn một nhát dao nữa. Mã Cạo Đầu cũng không biết chắc là Hồng Xung sẽ còn sống nổi nữa hay không. Trong lúc quẫn bách, đột nhiên lão tỉnh ngộ:
- Chúng tôi ủng hộ Lý Tông Nhân, ủng hộ Trưởng quan Lý! - Mã Cạo Đầu hướng về dân thị trấn hô lớn - Chúng tôi ủng hộ Trưởng quan Lý!
Dân thị trấn do dự giây lâu rồi đồng loạt hô:
- Chúng tôi ủng hộ Trưởng quan Lý!
Có điều tiếng hô rất nhỏ, chẳng có khí thế gì cả, chẳng khác nào tiếng vo ve của ong ruồi.
- Các người hô to lên một tí, Trưởng quan Lý không nghe thấy!
Mã Cạo Đầu gào to, có điều mọi người hô xong một câu rồi rời khỏi hiện trường, tụ tập dưới mái hiên của xưởng xay xát gần đó, cố làm ra vẻ không có liên quan gì đến những sự việc đang xảy ra, đứng xa đưa mắt nhìn. Khang Khu đã tỉnh táo lại, nhẹ nhàng gỡ con dao cạo ra khỏi tay Mã Đán, nói:
- Mã Đán à, tôi đói rồi, chúng ta về nhà nấu cơm ăn nhé.
Rất khó khăn, Mã Đán đứng dậy. Phạm Đại, con trai của người thợ sắt họ Phạm là người đầu tiên ngửi thấy mùi phân trên người của Mã Đán, bật cười sằng sặc:
- Mã Đán sợ đến độ són cả phân ra ngoài rồi! Giày của nó toàn là nước đái! Đũng quần của nó toàn là phân!
Lý Tông Nhân đưa mắt nhìn gã. Phạm Đại tắt ngay tiếng cười, lùi mấy bước. Mã Đán nói với Lý Tông Nhân:
- Tôi cũng ủng hộ Trưởng quan Lý. Nhà tôi có ba cửa hàng gạo, tôi hoàn toàn tự nguyện trợ giúp cho quân đội của Trưởng quan Lý.
Mã Cạo Đầu vỗ tay lên trán mấy cái như nhận ra điều gì đó, nói với Lý Tông Nhân:
- Đúng rồi, nhà tôi có ba cửa hàng gạo đã bị Hồng Xung cướp mất. Chúng tôi tự nguyện đem toàn bộ số gạo ấy tặng cho ngài, hy vọng ngài đứng ra phân giải…
Nét vui mừng lộ rõ trên gương mặt Lý Tông Nhân. Gã hỏi:
- Ông muốn ta phân xử cái gì?
- Ông nhìn đây. - Mã Cạo Đầu chỉ vào Hồng Xung - Lão sắp chết này chính là Hồng Xung. Lão ủng hộ đối thủ của ngài là Trần Quýnh Minh. Lão với Trần Quýnh Minh sẽ giết con trai tôi, mong ngài bảo vệ nó…
Hồng Xung gầm gừ trong cổ họng:
- Mã Cạo Đầu! Ông… ông sẽ hối hận…
Mã Cạo Đầu sợ hãi trốn sau lưng Lý Tông Nhân. Hồng Xung xiêu xiêu vẹo vẹo đi về nhà, đi đến đâu máu chảy đến đó, từng giọt lưu lại trên đất, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mã Cạo Đầu nhìn Lý Tông Nhân hỏi:
- Ngài tha chết cho Hồng Xung?
- Hắn có đắc tội gì với ta đâu?
- Hồng Xung sẽ đưa Trần Quýnh Minh đến thị trấn Thượng Tân này để giết hết chúng tôi.
- Có ta ở đây Trần Quýnh Minh không đặt chân vào Thượng Tân được đâu. - Ngừng một lát, gã hỏi - Ba cửa hàng gạo của ông ở đâu?
- Tôi đưa các ngài đến đó - Mã Cạo Đầu nói.
Khang Khu kéo tay Mã Cạo Đầu, nói:
- Bố à, chúng ta nên giữ lại một cửa hàng.
Mã Cạo Đầu hất tay Khang Khu ra, chửi:
- Mày thì biết cái gì? Không giữ cái nào cả!
Lý Tông Nhân ra lệnh cho mấy người lính đi theo Mã Cạo Đầu rời khỏi hiện trường. Mã Đán muốn mời Lý Tông Nhân hút điếu thuốc nhưng gã đã cười nói:
- Trước tiên là cậu về nhà thay cái quần đi đã. Lúc này người cậu còn thối hơn cả chúng tôi nữa.
Khang Khu dọn dẹp đồ đạc, đỡ Mã Đán đi về nhà.
Có người đã trông thấy Hồng Xung lên thuyền đi đâu đó ở bến thuyền phía nam, trông lão đã yếu lắm rồi, ngật ngà ngật ngưỡng trông rất tội nghiệp. Người này còn nói, trước khi rời khỏi bến thuyền, Hồng Xung còn nói là sớm muộn gì lão cũng sẽ quay lại Thượng Tân, sớm muộn gì lão cũng băm vằm cái thằng chó chết không biết trời cao đất dày Mã Đán ấy thành tương. Chiếc cổ của lão ta đã được quấn một lớp vải trắng nhưng nó đã bị biến thành màu đỏ.
Mã Cạo Đầu tuyên bố trước mọi người rằng, bắt đầu từ hôm nay, ba cửa hàng Hồng Nhất, Hồng Nhị và Hồng Tam được khôi phục lại cái tên cũ là Mã Nhất, Mã Nhị và Mã Tam. Lý Tông Nhân và binh lính của gã ở trong cửa hàng Mã Nhất. Mã Cạo Đầu đã thống nhất với Lý Tông Nhân là con trai lão, Mã Đán sẽ là người nấu cơm cho binh lính. Binh lính của Lý Tông Nhân đã mệt và đói lắm rồi, ăn xong thì ngủ, ngủ no thì dậy ăn. Chỉ có mấy ngày mà họ đã ăn cạn số gạo chứa trong ba thùng, cứ như thế này thì chỉ trong một thời gian ngắn, số gạo có trong cửa hàng Mã Nhất sẽ sạch veo. Ban đầu thì Khang Khu xót của lắm nên lén lút xúc gạo đem giấu trong phòng mình. Lý Tông Nhân cũng đã từng nói với Mã Cạo Đầu rằng, binh lính của gã cũng không thể ăn không gạo của nhà họ Mã - nói đúng hơn là gạo của Hồng Xung nên đã đưa cho Mã Cạo Đầu mấy đồng bạc Đại Dương. Mã Cạo Đầu không dám nhận tiền của Lý Tông Nhân, thấy thế Khang Khu bèn đưa tay định nhận lấy bị Mã Cạo Đầu trừng mắt ngăn lại.
Mã Cạo Đầu đã sắp đặt sẵn kế hoạch trong đầu, lựa lúc nói với Lý Tông Nhân:
- Tôi không cần tiền của ngài, nhưng tôi có một lời thỉnh cầu, rất mong ngài đáp ứng.
- Bố con ông đã giúp đỡ ủng hộ quân đội tôi rất nhiều, có yêu cầu gì thì cứ nói ra.
- Tôi muốn mời quân đội của ngài đồn trú lâu dài tại thị trấn Thượng Tân - Mã Cạo Đầu cười hi hí nói - tất nhiên là nếu ngài không hiềm Thượng Tân quá nhỏ. Thậm chí ngài còn có thể thành lập một quốc gia riêng ở đây do chính ngài làm hoàng đế.
Lý Tông Nhân cười ha hả sảng khoái, nói:
- Thượng Tân quá to rồi! - Gã đột ngột dừng tiếng cười, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp - Lính của tôi còn phải đánh nhau, còn phải nam chinh bắc chiến, không thể nằm hưởng nhàn ở Thượng Tân được. Vả lại, lính của tôi nhưng tôi không có quyền quyết định, tôi còn phải nghe lệnh cấp trên. Thế này nhé, để báo đáp cho ông, tôi nhận con ông làm lính của tôi, tôi đưa nó đi náo động thiên hạ, lo cho nó ăn mặc, làm cho nó nổi tiếng, làm cho nó được hưởng vinh hoa phú quý.
Nghe thấy điều này, Mã Đán lập tức đánh tiếng:
- Tôi đi lính cũng được, nhưng tôi phải nhận hai phần lương… bởi vì mình tôi vẫn có thể đảm nhiệm được công việc của cả hai người.
Mã Cạo Đầu lập tức ngăn không cho Mã Đán nói lung tung, nói với Lý Tông Nhân:
- Mã Đán nhà tôi không làm lính được đâu, gan của nó bé lắm.
Lý Tông Nhân chăm chú nhìn Mã Đán như để thăm dò rồi nói:
- Xem bộ dạng của cậu cũng được đấy, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, tay chân linh hoạt, lại thật thà chất phác… Có điều thoạt nhìn cũng biết ngay lá gan của cậu rất bé. Gan bé thì không thể làm lính được, nhưng đã làm lính rồi thì gan sẽ to lên ngay.
- Gan có thể luyện cho to lên, nhưng tôi không muốn đi lính, trừ phi ngài trả cho tôi gấp đôi lương.
- Tôi có thể cho cậu gấp đôi tiền lương, nhưng cậu phải chứng minh cho tôi thấy là cậu có thể đảm nhận công việc của cả hai người.
- Tôi đã từng làm công việc của hai người, ông chủ La của tiệm xoong nồi đã trả lương gấp đôi cho tôi.
Mã Cạo Đầu ngăn Mã Đán lại:
- Mày không đi lính được đâu! Quân đội của Trưởng quan Lý hằng hà sa số, thiên binh vạn mã, không khuyết thiếu chỗ nào để mày chen chân vào đâu. Mày cứ ở nhà, làm tốt công việc cạo đầu cắt tóc là được rồi, thị trấn Thượng Tân này chỉ còn có mỗi một mình mày làm công việc này.
Lý Tông Nhân nói:
- Ông đã thấy rồi đấy, quân đội của ta đang thiếu hụt nghiêm trọng, thiếu quân thiếu quan, tôi cần chiêu mộ tân binh, cũng cần tân binh làm thợ cắt tóc.
Mã Cạo Đầu lắc đầu, nói:
- Tôi đã cống hiến cho ngài ba cửa hàng gạo rồi, tôi không thể đem đứa con trai duy nhất này hiến luôn cho ngài được…
Lý Tông Nhân cũng nhìn thấu tâm can của Mã Cạo Đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng tôi không cần đến ba cửa hàng gạo của ông nữa. Đó là tài sản của các người, các người đã cho chúng tôi ăn ở mấy ngày rồi, anh em chúng tôi muôn phần cảm kích. - Ngừng một lát, gã nói tiếp - Con trai ông nhát gan, chúng tôi cũng khó lòng mà chiếu cố cho nó, nhưng ông có thể tuyên bố với toàn thể thị trấn Thượng Tân rằng, nó đã là người của chúng tôi rồi.
Mã Cạo Đầu định lên tiếng hỏi cho tường tận thì Lý Tông Nhân đã nói tiếp:
- Có thể xem Mã Đán là quân dự bị của chúng tôi, tức là không nhất thiết phải đi theo quân đội ngay bây giờ mà cứ ở lại thị trấn Thượng Tân, chờ cho đến khi lá gan của nó to lên chút nữa, nó sẽ đến chỗ chúng tôi đăng ký nhập ngũ.
Như trút được gánh nặng ngàn cân, gương mặt Mã Cạo Đầu tỏ vẻ mãn nguyện lẫn đắc ý. Có điều Mã Đán không vui tí nào, bởi vì Lý Tông Nhân không hề nhắc đến chuyện phát hai lần tiền công cho cậu ta khi phục vụ ăn uống cho quân lính của gã gần một tuần nay. Khang Khu thì lại quan tâm đến chuyện khác, kêu lên:
- Mã Đán có đánh nhau không? Đánh nhau thì có chết không? Mã Đán mà chết thì tôi làm sao sống được? - Nói xong thì kéo tay Mã Đán lôi về phía mình - Mã Đán à, anh không thể đi lính. Anh hứa với tôi đi, anh không đi lính! Anh hứa đi!
Mã Đán cười cười gật đầu, Khang Khu có vẻ yên tâm nói:
- Anh đã gật đầu, có nghĩa là anh không đi lính mà chỉ tiếp tục làm công việc cạo đầu cắt tóc. Chúng ta có đói cũng không chết được đâu.
Từ lúc mọi việc bắt đầu diễn ra, mồ hôi đã túa ra ướt đầm quần áo Khang Khu, mà hễ mỗi khi đổ mồ hôi là cô ta cảm thấy đói, cần phải có cơm nhét vào dạ dày ngay lập tức nên vội vã kéo Mã Đán chạy về nhà.
Điều làm cho Mã Cạo Đầu cảm thấy không yên tâm nhất là, lão không biết quân đội của Lý Tông Nhân sẽ ở lại thị trấn Thượng Tân trong bao lâu. Nhờ vào mối quan hệ thân thiết giữa họ Mã với Lý Tông Nhân mà chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị của Mã Cạo Đầu trong mắt toàn thể cư dân thị trấn Thượng Tân ngay lập tức được nâng cao, cảm giác tủi hổ vì bị mất ba cửa hàng gạo trước đây cũng không hề vương vấn trong lòng Mã Cạo Đầu nữa. Lúc này, cảm giác cơ bản của lão là vinh quang, là tự hào, làm như quân đội của Lý Tông Nhân đều là người nhà của lão vậy. Có điều, nhà họ Mã không phải là đại gia, không phải là nhà tư sản nên Mã Cạo Đầu không có cách nào để nuôi sống cả một đội quân trong thời gian dài, huống hồ về mặt danh chính ngôn thuận, ba cửa hàng gạo này rõ ràng không còn là của nhà họ Mã nữa mà là của Hồng Xung, bởi trước đây trước sự chứng kiến của nhiều cư dân thị trấn, Mã Cạo Đầu đã làm văn tự khế ước giao cho Hồng Xung rồi. Lúc này, Mã Cạo Đầu giật lại ba cửa hàng gạo từ tay Hồng Xung, xét ra thì không chỉ danh bất chính mà ngôn cũng bất thuận nốt. Ngay cả những người làm công ở ba cửa hàng gạo này cũng đều nói với Mã Cạo Đầu rằng, đó là cửa hàng gạo của Hồng Xung, Mã Cạo Đầu dùng gạo của Hồng Xung để nuôi sống quân đội Lý Tông Nhân, lão ta không sợ Hồng Xung quay lại giết cả nhà họ Mã hay sao? Trước những lời lẽ ấy, Mã Cạo Đầu vẫn cố làm ra vẻ cứng rắn, đường đường chính chính nhưng thực ra thì trong lòng rất lo sợ, nói:
- Hồng Xung cướp ba cửa hàng của nhà tôi, còn bạo ngược hơn cả thổ phỉ. May mà trời xanh có mắt, có Trưởng quan Lý đứng ra phân giải mới đưa được chúng trở về với họ Mã chúng tôi.
- Chúng tôi không tin là Lý Tông Nhân lưu lại thị trấn Thượng Tân này mãi mãi.
Dân trong thị trấn thì thầm với nhau như thế, và đó cũng chính là điều Mã Cạo Đầu lo lắng nhất và lão bắt đầu dự tính đến chuyện sau khi Lý Tông Nhân và quân đội của lão ta rời khỏi thị trấn, lão phải đối phó như thế nào.
Lính tráng của Lý Tông Nhân ăn no uống đủ xong thì bắt đầu đi vòng quanh thị trấn, mắt liếc đông ngó tây dường như có vẻ rất thích thú với bất kỳ những gì mà chúng bắt gặp trên đường phố, trong các cửa hàng. Thái độ của tuyệt đại đa số cư dân của thị trấn này nói chung là cực kỳ lãnh đạm với Lý Tông Nhân và binh lính của gã, bởi lâu nay họ không hề quan tâm đến chuyện chính trị, không hề có cảm tình gì với quân đội cũng như thổ phỉ. Mã Cạo Đầu vừa mong muốn Lý Tông Nhân và binh lính ở lại lâu dài trong thị trấn nhưng đôi khi lão lại ước ao chúng sớm rời khỏi nơi này, không chỉ vì chúng đã ăn sạch cửa hàng Mã Nhất mà còn vì, kể từ khi chúng đến Thượng Tân thì tâm trạng của cư dân thị trấn lúc nào cũng cảm thấy bất an, nơm nớp lo sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Ở đâu đó bên ngoài thị trấn, Hồng Xung lại đặt điều tuyên truyền rằng, quân đội của Lý Tông Nhân ngày nào cũng giết người phóng hỏa, cướp của hiếp dâm ở thị trấn Thượng Tân, cửa hàng gạo nhà ai bị cướp, con gái nhà lành của họ X họ Y bị cưỡng hiếp… Thương lái từ những vùng phụ cận chung quanh không ai dám bước chân đến Thượng Tân để buôn bán làm ăn nữa, ngay cả thuyền buôn đi lại trên sông cũng vắng ngắt. Thượng Tân đột nhiên biến thành một ốc đảo lặng lẽ, một vùng đất cấm, có ai đó lên tiếng thầm oán trách, chửi bới bố con Mã Cạo Đầu cõng rắn về cắn gà nhà, đưa sói hoang vào tận phòng ngủ khiến cho công việc làm ăn buôn bán của cả thị trấn lâm vào cảnh cùng đường. Nhưng nếu Lý Tông Nhân rời khỏi, Hồng Xung quay lại thị trấn, không những Mã Cạo Đầu lại một lần nữa phải giao lại ba cửa hàng gạo cho lão mà không khéo thì sinh mạng ba người của nhà họ Mã cũng khó lòng bảo toàn. Mã Cạo Đầu tìm gặp Lý Tông Nhân nói:
- Trưởng quan Lý à, con trai tôi bây giờ đã là người của ông rồi, liệu ông có cấp cho nó một khẩu súng được không?
- Ông xem quân lính của ta đấy, lúc này đang thiếu súng khuyết gươm, nếu không như thế thì chúng tôi đã đánh tan Trần Quýnh Minh rồi. - Lý Tông Nhân nói - Ông chờ đấy, đến khi chúng tôi có đầy đủ súng đạn, chúng tôi nhất định sẽ cấp cho ông.
- Nếu có súng, chúng tôi có thể bảo vệ thị trấn Thượng Tân, quân đội của Trần Quýnh Minh sẽ không dám đến quấy nhiễu Thượng Tân, nó sẽ trở thành địa bàn vĩnh viễn của ngài, Trưởng quan Lý à. Và như thế thì ngài và quân đội của ngài đã có thể yên tâm mà rời khỏi chỗ này rồi. - Mã Cạo Đầu nói.
Lý Tông Nhân hiểu được ý đồ của Mã Cạo Đầu nên ngoái đầu về phía sau, đưa mắt ra hiệu cho một binh sĩ đứng gần đó. Gã này cũng hiểu ngay cái nhìn của chủ tướng nên lấy một khẩu súng trường đưa cho Mã Cạo Đầu. Lão ta sướng đến phát cuồng, hai tay ôm lấy khấu súng chặt cứng như sợ ai đó sẽ giật lại. Một trong số những người có mặt lúc ấy lên tiếng cảnh báo:
- Mã Cạo Đầu à, ông xem lại khẩu súng đi, còn dùng được không!
Lúc này Mã Cạo Đầu mới quan sát kỹ khẩu súng. Thì ra nó đã bị hỏng, thân súng đã hoen gỉ, nòng súng bị đứt một đoạn, không những không có đạn mà cả hộp tiếp đạn cũng không có nốt.
- Ngay cả quân đội của chúng tôi cũng không còn đạn nữa. - Lý Tông Nhân nói - Phải bổ sung đạn dược ngay. Nếu lúc này mà Trần Quýnh Minh tấn công, chúng tôi cũng đành phải thúc thủ chịu chết thôi.
Mã Cạo Đầu hình như cũng chẳng quan tâm gì đến khẩu súng đã hỏng hay không, nói đúng hơn là lão chẳng hiểu gì về súng ống cả, đeo khẩu súng lên vai, ưỡn ngực về phía trước trông sao mà uy phong lẫm liệt, đi đi lại lại trên đường phố Thượng Tân, gặp ai cũng đem khẩu súng ra khoe và nói nhiều về những gì lão đã tưởng tượng trong đầu óc, đại loại như:
- Có súng là thành hoàng đế. Nếu được Lý Tông Nhân phê chuẩn, tôi sẽ thiết lập ở thị trấn Thượng Tân này một quốc gia do chính tôi làm hoàng đế.
Lão nói những câu này với một vẻ dương dương tự đắc, quên phắt mình là ai, quên phắt hoàn cảnh hiện tại của lão là như thế nào.
Đội trưởng Bảo an Phương rất thèm khẩu súng trên vai của Mã Cạo Đầu, đưa tay sờ thử nhưng không được Mã Cạo Đầu đồng ý. Lão ta sợ gã họ Phương sờ vào sẽ làm cho khẩu súng phát nổ, sợ gã ta sẽ cướp mất súng của mình. Đội trưởng Phương nói:
- Chẳng qua nó cũng chỉ là một khẩu súng của xưởng quân dụng Hán Dương thôi mà. Phương tôi đây đã từng sờ tay vào đại pháo. Mã Cạo Đầu ông cần phải nhớ rõ là, tôi đây mới chính là đội trưởng Bảo an ở thị trấn Thượng Tân này!
- Đội trưởng Phương à, không phải là tôi không muốn cho cậu sờ khẩu súng, nhưng đây lại là khẩu súng mà Trưởng quan Lý đã tặng cho tôi nên tôi không thể đưa cho cậu xem được, bởi vì cậu là người của Trần Quýnh Minh!
Đội trưởng Phương hoảng sợ, thấp giọng nói:
- Tôi đã nói mình là người của Trần Quýnh Minh bao giờ đâu?
- Cậu không hô câu khẩu hiệu ủng hộ Lý Tông Nhân, cậu cũng chưa tặng cho Lý Tông Nhân lương thực hoặc tiền bạc, thế cậu không phải là người của Trần Quýnh Minh thì là của ai nữa…
- Tôi chỉ là một thằng sai vặt ở thị trấn này, chỉ muốn bảo toàn cái tính mạng nhỏ bé này thôi, không muốn chuốc phiền phức vào thân. Tôi không so bì được với ông, lá gan của ông quá to. Thế mà tại sao lâu nay tôi lại không nhìn ra lá gan của ông lại to đến như thế nhỉ?
Hình như Mã Cạo Đầu đã nhận ra một điều gì đó, hỏi:
- Lá gan của tôi đúng là quá to không?
Đội trưởng Phương không nói gì thêm, chỉ đằng hắng một cái rồi phủi đít đứng dậy ra về. Sống lưng Mã Cạo Đầu thoáng một chút lạnh. Ngày hôm đó, lão cảm thấy việc biểu dương danh dự như thế cũng đã đủ, mặt cũng đã vênh lên với thiên hạ rồi nên đưa khẩu súng cho Mã Đán, bảo cậu ta là đeo súng vào và đi trên phố giống như lão.
- Súng chính là lá gan của mày! Bắt đầu từ giờ trở đi, mày đã có một lá gan chân chính! Đừng bao giờ đánh mất lá gan!
Mã Cạo Đầu nói đi nói lại câu này rất nhiều lần. Cầm khẩu súng trong tay, Mã Đán cũng nhận ra rằng, đúng là lá gan của mình to hơn rất nhiều, làm như đằng sau lưng cậu ta đang có hẳn một đội quân sẵn sàng ủng hộ hoặc hy sinh vì mình vậy. Vác súng trên vai, Mã Đán ưỡn ngực thẳng lưng đi ngang qua nhà Hồng Xung, tuy vẫn biết rằng lão ta không có ở bên trong nhưng vẫn ngửa mặt nhìn lên lầu, gào lớn:
- Hồng Xung! Tôi đ. mẹ ông!
Gào đến mấy lần mà vẫn không có cái đầu nào ló qua cửa sổ. Ai đó đứng bên cạnh Mã Đán nói:
- Mã Đán à, Hồng Xung sợ mày lắm rồi, không dám ló mặt ra để đối đáp với mày đâu.
Mã Đán muôn phần đắc ý, lại ưỡn ngực chửi Hồng Xung một thôi nữa rồi mới ngật ngà ngật ngưỡng rời khỏi cửa nhà Hồng Xung.
Từ đó, cư dân thị trấn cứ giương mắt lên mà nhìn Mã Đán lấm lét, lại tỏ ra muôn phần cung cung kính kính đối với cậu ta. Có người muốn sờ khẩu súng của Mã Đán thì bị cậu ta quát tháo la mắng om sòm nên tay chưa kịp chạm vào súng đã vội thụt về. Khang Khu vẫn còn đôi chút tỉnh táo, khuyên Mã Đán đem khẩu súng trả cho Lý Tông Nhân, còn nói:
- Dùng ba cửa hàng gạo để đổi lấy một khẩu súng nát, nhà họ Mã anh đã thiệt thòi quá rồi.
- Nhưng súng lại là lá gan của anh. Anh không thể không có lá gan!
- Có gạo là được rồi, có gan để làm gì!
Nhưng Mã Đán không đành lòng đem khẩu súng trả lại cho Lý Tông Nhân, khi ngủ vẫn ôm nó chặt cứng trong lòng.
Sau hơn một tuần nghỉ ngơi, quân lính của Lý Tông Nhân đã chữa lành các vết thương, sự mỏi mệt cũng đã biến mất, ai nấy đều vươn mình biến thành rồng thành cọp. Lý Tông Nhân tổ chức huấn luyện quân đội ngay tại quảng trường thị trấn trước rạp hát. Mã Đán trà trộn trong đám trẻ con xem quân đội luyện tập. Có người trông thấy Mã Đán liền đẩy cậu ta về phía trước, nói:
- Mã Đán à, mày cũng là lính của Lý Tông Nhân, tại sao mày không tham gia huấn luyện?
Mã Đán nghĩ việc huấn luyện cũng có cái hay là rất vui, cũng rất hào hùng, có điều cậu ta gạt bỏ ngay ý định tham gia vì nghĩ rằng, huấn luyện không được trả tiền, không việc gì phải hao phí sức lực và thời gian.
Buổi huấn luyện đã xong, Lý Tông Nhân trông thấy Mã Đán liền vẫy cậu ta lại gần, nói:
- Cậu cạo đầu cho lính của ta, ta sẽ trả tiền công cho cậu.
Mã Đán rất hào hứng trước lời đề nghị làm ăn này, ngay lập tức bày biện đồ nghề cạo đầu cho binh lính. Có người trong thị trấn hỏi:
- Mã Đán, cạo đầu cho lính có khác gì cạo đầu cho chúng tao không?
- Đầu của lính cũng chỉ là đầu, tóc cũng chỉ là tóc, không khác gì so với người bình thường. - Mã Đán nói - Chỉ là Trưởng quan Lý trả tiền công cho tôi cao hơn so với các ông, điều đó cũng có nghĩa là đầu của người làm lính có giá trị hơn đầu của các ông nhiều!
Cách trả lời của Mã Đán đã làm phật ý nhiều người trong thị trấn. Họ nói:
- Đi lính chẳng qua là cùng đường mạt lộ, gửi thân cho cát bụi, dựa vào cái gì mà mày dám nói cái đầu của họ có giá trị hơn đầu của chúng tao? Không lẽ tính mạng của dân đen lại rẻ mạt hơn bọn chúng?
- Vì họ có súng! - Mã Đán nói.
- Mã Đán! Mày là thằng quỷ sợ lính, sợ súng nhưng lại không sợ chuyện cõng rắn về nhà, đưa sói hoang vào buồng ngủ. Bố con mày không sợ thị trấn Thượng Tân bị bọn chúng cướp sạch, đốt sạch, giết sạch hay sao!
Hình như Mã Đán mó tay vào làm bất cứ chuyện gì đi nữa thì cư dân của thị trấn này đều cảm thấy không vừa lòng. Khang Khu cảm thấy phiền lòng, nói với họ:
- Mã Đán chẳng qua cũng chỉ làm cái chuyện cạo đầu cho bọn chúng thôi mà. Các ông bà cũng đã từng cung cấp lương thực, rau đậu, kể cả tiền bạc cho chúng đấy thôi. Đến bây giờ các người lại cho là mình ngay thẳng, quang minh chính đại mà chửi người khác sao?
Nói thì nói vậy nhưng về đến nhà, Khang Khu lại bảo Mã Đán:
- Mã Đán à, bây giờ chúng ta không thiếu gạo để ăn nữa rồi, anh không nhất thiết phải cạo đầu cho bọn lính nữa.
- Tại sao?
- Tôi cũng không biết tại sao, nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn cảm thấy bọn chúng không phải là người của chúng ta. Anh thấy hình như anh đang cạo đầu cho Diêm Vương thì phải.
- Khang Khu à, người khác không nhận ra đã đành, nhưng em cũng không nhận ra sao? Anh đang luyện gan!
Hình như Khang Khu đã tỉnh ngộ nhưng vẫn cứ lo lắng:
- Anh luyện cái quái gì nữa? Anh luyện gan để làm gì?
Trong lòng Mã Đán hình như đã có ý đồ, thấp giọng nói:
- Đến lúc ấy sẽ biết!
Có tin đồn rằng, Lý Tông Nhân có ý định chiêu binh mãi mã ở thị trấn Thượng Tân. Rất nhanh sau tin đồn, quả nhiên có rất nhiều tờ giấy thông báo chiêu binh dán khắp nơi trên đường phố, địa điểm đăng ký ghi tên đi lính là cửa hàng Mã Nhất. Nhưng qua ba ngày, không có ai đến ghi tên cả, ngay cả những ai bình thường hằng ngày phải đi ngang qua cửa hàng Mã Nhất cũng phải đi đường vòng, không muốn rước vạ vào thân. Lý Tông Nhân đích thân đến rất nhiều những gia đình có máu mặt trong thị trấn với mong muốn là họ dùng uy tín của mình để ủng hộ gã. Những gia đình này tiếp đãi Lý Tông Nhân rất ân cần, trọng thể nhưng khi bàn đến chuyện chiêu binh thì họ chẳng chút khách sáo nào mà chối từ, thậm chí còn mời gã ra khỏi nhà một cách rất quyết liệt. Lý Tông Nhân không hề cảm thấy thất vọng, cũng không hề nổi giận, trên mặt vẫn giữ một nụ cười nhã nhặn tiếp tục gõ cửa những gia đình khác.
- Quân đội và thổ phỉ có khác gì nhau đâu. Thổ phỉ thì cướp đoạt công khai, quân đội thì hành động mờ ám. Mã Cạo Đầu à, không phải ba cửa hàng gạo của ông bị cướp một cách mờ ám đó sao? Trước đây là Hồng Xung, bây giờ là Lý Tông Nhân… Biết đâu rằng, sẽ có một ngày nào đó, nhà cửa chúng tôi cũng sẽ bị bọn lính đến cướp đoạt một cách công khai cho mà xem.
Có người trong thị trấn đã thì thầm với Mã Cạo Đầu những lời trên và tất cả những gia đình có máu mặt ở Thượng Tân đã bắt đầu cất giấu tài sản để đề phòng lỡ có một ngày nào đó, quân đội của Lý Tông Nhân xông vào nhà cướp bóc thì cũng giảm thiểu được thiệt hại. Họ cũng bắt đầu giả trang ra vẻ là người nghèo khổ, thậm chí còn có người lén lút bán gia sản, nhà cửa âm thầm chuẩn bị rời khỏi Thượng Tân.
Khi đi trên đường, bất kỳ lúc nào Mã Cạo Đầu cũng nhận được những lời chửi bới, cảnh cáo đại loại như:
- Mã Cạo Đầu à, Thượng Tân chẳng qua cũng chỉ là một nơi buôn bán nhỏ, bố con nhà ông sớm muộn gì cũng biến nơi này thành bãi chiến trường cho quân lính phân tranh, sớm muộn gì thì Thượng Tân cũng bị hủy diệt bởi bàn tay của bố con ông mà thôi!
- Nếu nhà tôi không dâng ba cửa hàng gạo cho Lý Tông Nhân thì bọn chúng đã xông vào nhà các ông bà để cướp cái ăn từ lâu rồi… Tự cổ chí kim làm gì có chuyện quân sĩ lâm vào bước đường đói khát mà không làm chuyện giết người đốt nhà cướp của!
Mã Cạo Đầu dùng lý lẽ ấy để phản bác những lời chỉ trích mình. Không những người trong thị trấn này không đội ơn gia đình lão mà còn đem những tội ác có thể sẽ phát sinh ra để úp xuống đầu lão ta, đó là điều quá đỗi bất công. Lão cảm thấy rằng, người Thượng Tân không dám đối diện với thực tế, kiến thức lại thiển cận, lấy oán trả ơn… có điều, trong thâm tâm Mã Cạo Đầu cũng đã mơ hồ nhận ra rằng sự tình đã diễn tiến đến mức nghiêm trọng rồi. Gương mặt tự đắc của lão không còn nữa, quày quả trở về nhà nói với Mã Đán:
- Con trai à, mày nói xem, chúng ta đã chịu thiệt thòi lại còn phải nhận lấy sự giận dữ nữa, đúng không?
- Hình như là thế. - Mã Đán gật đầu xác nhận.
- Khi Hồng Xung còn ở đây, không phải chúng ta cũng đã chịu thiệt thòi lại còn nhận lấy sự tức giận sao?
- Chúng ta chỉ thua thiệt và nhận lấy sự tức giận của Hồng Xung thôi, còn bây giờ chúng ta phải nhận lấy sự giận dữ của tất cả mọi người.
Mã Cạo Đầu ngẫm nghĩ rất lâu mới nói:
- Xem ra thì chúng ta đã vì một đám tàn quân mà đắc tội với toàn thị trấn rồi. Lý Tông Nhân không có cơm đủ cho chúng ta ăn đâu.
- Lão ta đưa cho con mấy đồng bạc, con đã cạo đầu cho mười hai người lính của lão ta. Mấy đồng bạc này cũng đủ để nuôi sống ba nhân khẩu của nhà ta trong năm ngày.
Mã Cạo Đầu gầm gừ chửi trong cổ họng:
- Lông dê thì mọc trên thân dê! Đúng là đến chết vẫn không hết ngốc! Sự tình đã đến nước này mà mày còn đắc ý cái gì nữa!
Đúng ngày ấy, khi Mã Đán đang tha thẩn trên phố thì gặp Trương Khuông, Lý Nhân, Phạm Đại. Cả ba đều cố ý dọa Mã Đán nên nói:
- Mã Đán! Mày còn nhàn nhã dạo phố được à! Lính của Lý Tông Nhân đang thay phiên nhau hãm hiếp Khang Khu ở nhà mày đấy!
Mã Đán không kịp suy nghĩ, co giò phóng về nhà, có điều cái mà cậu ta nhìn thấy đầu tiên là Khang Khu vẫn đang điềm nhiên ngồi nhai cơm, quần áo chỉnh tề, tóc tai suôn mượt, không có dấu tích gì chứng tỏ là vừa trải qua một trận ong bướm tơi bời ê chề nhục nhã. Mã Đán quan sát thân thể Khang Khu từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, vẫn chưa yên tâm nên sờ nắn bắp chân bắp tay, vẫn không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường. Khang Khu cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Mã Đán, anh làm cái gì kỳ cục thế?
- Bọn Trương Khuông nói là em bị lính của Lý Tông Nhân thay phiên…
- Mẹ bọn chúng mới bị luân phiên… - Khang Khu chửi. Chửi chưa xong câu thì đứng dậy đi thẳng ra ngoài đường, nhìn con đường vắng lặng chửi tiếp. -
Mã Đán đột nhiên hiểu ra một điều: Bọn chúng đang oán hận mình!
Một đêm, khi Mã Đán đang ôm Khang Khu ngủ thì có ai đó đập rất mạnh lên khung cửa sổ phía sau nhà. Mã Đán giật mình kinh sợ, ôm chặt lấy Khang Khu. Khang Khu hạ giọng hỏi:
- Ai đấy?
Người ấy nhét một phong thư qua khe hở của cửa sổ. Mã Đán cùng Khang Khu châm đèn, mở phong thư ra. Thư của Hồng Xung viết cho Mã Đán. Chỉ cần đọc thấy cái tên Hồng Xung là Mã Đán đã bắt đầu run. Bình tĩnh đọc hết lá thư, Khang Khu nói:
- Anh sợ cái gì nhỉ? Lão ta không đòi lại ba cửa hàng gạo mà ngược lại, muốn giao chúng lại cho nhà ta.
Vẫn bán tín bán nghi, Mã Đán mở to mắt đọc hết lá thư. Trong thư, Hồng Xung viết rằng, lão ta đã trở thành thuộc hạ của Trần Quýnh Minh, bất kỳ lúc nào cũng có thể cầm đầu một đội quân ập về thị trấn Thượng Tân với mục đích là không để cho dân chúng Thượng Tân phải sống trong cảnh đau thương, tính mệnh mong manh. Lão ta muốn Mã Đán tìm cơ hội giết chết Lý Tông Nhân, chỉ cần với con dao cạo sắc bén ấy ấn vào cuống họng của Lý Tông Nhân, giống như ngày trước Mã Đán đã từng làm đối với lão ta. Lý Tông Nhân chết, bọn lính thân tàn ma dại ấy sẽ như rắn mất đầu, lúc ấy Hồng Xung chỉ cần vung tay là sẽ tiêu diệt được bọn chúng, thị trấn Thượng Tân sẽ khôi phục lại cuộc sống thanh bình như xưa. Mọi việc hoàn thành, ba cửa hàng gạo sẽ trả lại cho nguyên chủ, lão ta sẽ không thèm truy cứu việc Mã Đán đã phạm tội với lão nữa.
Đọc xong lá thư, mồ hôi lạnh đã tuôn ra ướt đẫm áo quần Mã Đán, chân tay run cầm cập. Khang Khu cầm chặt tay Mã Đán như cổ vũ, khích lệ, nói:
- Anh sợ cái gì nhỉ? Đây không phải là cơ hội để anh đoái công chuộc tội hay sao? - Khang Khu nghĩ đến chuyện ba cửa hàng gạo vĩnh viễn trở thành của mình nên tự tin hẳn - Thu hồi lại ba cửa hàng gạo, ba người nhà chúng ta có thể kê cao gối mà vô tư tận hưởng thái bình rồi.
Mã Đán nghĩ Khang Khu nói cũng rất có lý, bởi có ba cửa hàng trong tay, mình sẽ tiếp tục buôn bán gạo, sẽ mua gạo từ những thương lái khắp nơi đem về Thượng Tân bán lại cho mọi người, chỉ cần cần mẫn chịu khó một tí thì cuộc sống sẽ không đến nỗi nào. Có cửa hàng rồi, mình không cần phải cắt tóc cạo đầu cho người ta nữa, cũng không bao giờ sợ no bữa này đói bữa sau, ăn bữa trước nhịn bữa sau nữa. Lý Tông Nhân cũng chẳng phải là một vị tướng quân oai phong lẫm liệt gì, cũng chẳng phải là một dũng sĩ võ nghệ siêu quần tuyệt kỹ gì, chẳng qua cũng chỉ là một gã tiểu đầu mục vô danh tiểu tốt, thân xác cũng chẳng cao gì hơn Mã Đán mình, sức lực cũng chẳng khỏe hơn Mã Đán này là mấy, lá gan cũng chưa chắc đã to hơn Mã Đán ta đây. Giết thì giết, sợ gì chứ! Hồng Xung mà về đây thì thị trấn Thượng Tân này lại là của lão ta. Trần Quýnh Minh là thân thích của cậu lão, cũng là thân thích của lão, ai dám làm càn làm quấy trước mặt lão ta?
- Đây cũng là một cơ hội tốt để cho anh luyện lá gan đấy. - Khang Khu nói - Sau khi thành công, anh sẽ là anh hùng của thị trấn Thượng Tân, Hồng Xung cũng sẽ lấm lét nhìn anh, lão ta không bao giờ dám coi thường anh nữa… Quan trọng nhất vẫn là ba cửa hàng gạo lại quay về với chúng ta.
- Đúng rồi! Nhưng… - Mã Đán thì thầm - Lòng anh lại thấy rối như tơ vậy…
- Cắt cổ Lý Tông Nhân xong, anh phải chạy trốn. Không ai đuổi kịp anh cả. - Khang Khu nói - Anh đừng lo cho tôi, anh chạy thoát là được rồi. Nếu có chạy đến tận Quế Lâm thì anh cũng đừng lo, chờ cho gió lặn mưa tan, anh hãy chạy về.
- Đúng! - Mã Đán gật đầu trong bóng tối.
- Lý Tông Nhân mà chết thì cây đổ chồn cáo cũng điêu linh, quân lính của lão ta cũng chẳng dám khinh suất mà làm bậy, bọn chúng mỗi đứa cũng chạy về một hướng mà thôi.
- Đúng! - Mã Đán lại gật đầu trong bóng tối.
- Mã Đán à, tại sao lúc nào anh cũng chỉ nói đúng thôi vậy? Có lẽ nào anh chưa hề nghĩ đến mức độ nguy hiểm khi làm chuyện này sao? Làm không khéo e là mất đầu đấy. - Khang Khu nói - Không chỉ anh mất đầu, bố anh cũng mất đầu, tôi cũng mất đầu nốt. Tôi mất đầu thì không sao, quan trọng là bố con anh mất đầu thì coi như nhà họ Mã bị tuyệt tự mất.
Mã Đán lại gật đầu nói:
- Đúng!
- Anh có sợ bị mất đầu không? Tôi thì không sợ chút nào. Tôi đã chết mấy lần rồi.
- Anh cũng không sợ. - Mã Đán nói.
Khang Khu sờ tay lên ngực Mã Đán, kêu lên:
- Thế mà anh nói là không sợ mất đầu. Tim anh đang đập thùng thùng như trống đánh đây này. Anh phải dùng sức giữ nó lại trong ngực kẻo nó nhảy tọt ra ngoài đấy, tôi không có sức, tôi giữ nó không được!
Mã Đán dùng tay giữ chặt bàn tay Khang Khu trên ngực mình. Qua bàn tay của Khang Khu, Mã Đán cũng có thể cảm nhận được trống ngực của mình đập như thế nào. Cậu ta nghĩ, chỉ cần trái tim nhảy ra ngoài, nó có thể văng xa đến vài chục thước.
- Anh không sợ rơi đầu, tôi không sợ rơi đầu nhưng có thể bố anh sẽ rất sợ đấy. - Khang Khu nói - Ông ấy không chịu rơi đầu một cách không minh bạch đâu. Có cần phải bàn luận với bố anh một tiếng không?
Thực ra thì trong lòng Khang Khu đang run sợ, có điều cô ta không dám nói ra mà thôi. Mã Đán nói:
- Không cần phải bàn luận gì cả. Khi anh tìm Hồng Xung để luyện gan, anh cũng chẳng bàn bạc gì với bố. Anh quyết tâm luyện gan thêm lần nữa!
Suốt đêm, Mã Đán lẫn Khang Khu đều không chợp mắt. Cả hai đều lo lắng hồi hộp đến độ toàn thân ướt đẫm vì mồ hôi, hai thân hình nóng hầm hập ướt dâm dấp ôm chặt lấy nhau. Trong đêm tối tiếng Khang Khu vẫn thì thầm bên tai Mã Đán:
- Vừa rồi tôi nói là không sợ rơi đầu chỉ là nói dóc thôi, ai mà không sợ rơi đầu chứ? Rơi mất đầu thì không thể đem chôn được. Hay là anh đem lá thư nộp cho Lý Tông Nhân để chiếm cảm tình của lão ta, đó là cách xử lý mà tôi thấy là hay nhất. Giết Lý Tông Nhân ư? Quá mạo hiểm. Chúng ta không đủ sức để làm một việc mạo hiểm quá sức như vậy. Đụng đến Hồng Xung chỉ mất ba cửa hàng, đụng đến Lý Tông Nhân chắc chắn là mất ba cái đầu…
Mã Đán thầm nghĩ, những lời Khang Khu xét ra vô cùng có lý, nhưng cậu ta cắn chặt răng, nói:
- Anh vẫn muốn thử một lần!
Sáng sớm hôm sau, Mã Đán vừa bò dậy là đã thấy Khang Khu chuẩn bị cơm nước sẵn sàng, bảo Mã Đán ăn bát cơm. Mã Đán lo lắng đến độ dạ dày hình như đã teo mất, chỉ thấy buồn nôn, không muốn ăn tí nào. Mã Cạo Đầu nhận ra ngay tinh thần Mã Đán có điều gì đó không ổn nhưng không nói năng gì, chỉ đến khi Mã Đán chuẩn bị rời khỏi nhà thì lão mới ngăn lại, nói:
- Còn sớm lắm, mày đi đâu thế?
Mã Đán ấp a ấp úng nói không rõ lý do, lúc thì nói là đi gặp những tay buôn gạo từ xa đến, lúc thì nói là muốn ra chợ dạo một vòng…
- Bình thường thì thế này, bố là người tiếp xúc với những người buôn gạo, Khang Khu thì ra chợ mua rau. Tại sao hôm nay mày lại nhận cả hai công việc này?
Mã Đán nghĩ không ra cớ gì mới hơn nữa. Khang Khu nói:
- Lý Tông Nhân đã có hẹn với Mã Đán là hôm nay anh ấy sẽ cạo đầu cho lão ta.
Mã Cạo Đầu bán tin bán nghi:
- Tay nghề của mày vẫn chưa hoàn toàn thuần thục, cái đầu của Trưởng quan Lý không phải là cái đầu bình thường, nó giống như quả mãng cầu lằn ngang rảnh dọc chằng chịt. Hay là mày để bố làm thay mày vậy.
- Bố phải tin tưởng con. Cửa ải này nhất định con phải vượt qua, nếu không thì cả đời này con chỉ biết có cái đầu của những người bình thường thôi.
- Mày không muốn cạo đầu cho người bình thường, có lẽ nào mày chỉ muốn cạo đầu cho hoàng thượng thôi?
- Nếu mà Mã Đán dám động thủ trên đầu hoàng thượng, anh ấy sẽ không còn là kẻ nhu nhược nữa. Bố cứ yên tâm đi. - Khang Khu chen vào, nói.
Mã Cạo Đầu suy nghĩ một lát rồi nói:
- Mày nói cũng đúng. Thôi thì mày đi cạo đầu cho Trưởng quan Lý vậy. Nếu mày cạo tốt thì mai mốt mày cũng có thể cạo đầu cho cả hoàng thượng đấy.
Mã Đán đeo chiếc hòm đựng dụng cụ lên vai đi ra khỏi nhà. Trong đầu óc cậu ta lúc này chỉ có một vấn đề: làm thế nào để Lý Tông Nhân đồng ý cho mình cạo đầu đây? Bầu trời bữa nay có vẻ u ám, hình như sắp có mưa, từ những dãy núi trùng điệp chung quanh thị trấn thi thoảng vang lên những tiếng sấm ầm ào như thú dữ đang kêu gào. Người đi lại thưa thớt, trên sông cũng chẳng có bóng dáng chiếc thuyền nào, quân lính cũng còn đang ngủ nướng nằm ngổn ngang trong gian nhà phía sau cửa hàng Mã Nhất. Nhưng Lý Tông Nhân đã thức giấc từ sáng sớm, đang đứng trước cửa hàng Mã Nhất luyện những động tác võ thuật, thoạt nhìn cũng có thể nhận ra tinh thần gã đang rất thoải mái, khí chất ngời ngời, tóc trên đầu vẫn không dài lắm, dưới cằm chẳng có một sợi râu nào. Vừa trông thấy Lý Tông Nhân, trống ngực của Mã Đán đã đánh thùng thùng, hồi hộp xen lẫn lo sợ, hai chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống. Cậu ta định tránh xa Lý Tông Nhân nhưng gã đã lên tiếng bảo cậu ta đứng lại.
- Mã Đán à, có phải cậu đang muốn cạo đầu cho ta không?
Mã Đán hoảng kinh. Tại sao Lý Tông Nhân lại biết mình muốn cạo đầu cho ông ta nhỉ? Trống ngực Mã Đán như mạnh hơn, nhanh hơn, toàn thân phát run, chiếc hòm đựng dụng cụ rơi xuống đất, chiếc dao cạo văng ra, ánh sáng lấp lóa dưới nắng ban mai.
- Đúng thế ạ.
Mã Đán trả lời, vừa nói vừa run rẩy hoang mang thu nhặt các dụng cụ, cố gắng nhặt thật lâu để có thể cúi mặt che giấu sự hoảng loạn trong lòng và cả trên nét mặt.
- Đúng là ta đang muốn tìm cậu để cạo đầu đây. - Lý Tông Nhân nói - Thế thì đến đây. Cậu hãy gọt phăng những loại khí uế tạp trên đầu ta đi.
Nói xong Lý Tông Nhân cười ha hả cực kỳ sảng khoái. Trong khi Mã Đán đang vẫn còn do dự thì Lý Tông Nhân đã ngồi xuồng chiếc ghế gỗ cũ nát vẫn thường đặt trước cửa hàng rồi nghiêng đầu về phía cậu ta.
Mã Đán hít một hơi thở thật sâu, đứng ngay trước mắt Lý Tông Nhân, mở con dao cạo ra định đi vài đường đầu tiên trên đầu lão. Đúng lúc ấy Mã Cạo Đầu hồng hộc chạy đến, bám ngay sau lưng lão là Khang Khu. Nhìn dáng điệu của Khang Khu rõ ràng là có vẻ mệt mỏi, nặng nề hơn hẳn ngày hôm qua, dáng chạy cũng xiêu xiêu lạch bạch, sắc mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và sợ hãi, mồ hôi đầm đìa trên trán, tiếng thở dốc ồ ồ đứng rất xa cũng có thể nghe thấy.
- Trưởng quan Lý à, con trai tôi tay nghề chưa tinh, tôi sợ nó cạo không tốt. Hay là để tôi có vinh dự được phục vụ ngài…
Mã Cạo Đầu vừa thở vừa nói. Nhưng Lý Tông Nhân lại có thái độ rất cương quyết:
- Cái đầu của tôi không đáng làm hao tổn sức lực của một người già như ông, cứ để Mã Đán làm.
- Không được, nó sẽ làm ngài bị thương…
- Không nên sợ điều đó, cần phải cho những người trẻ tuổi một cơ hội. - Lý Tông Nhân cười nhẹ - Đại đao, súng đạn của Trần Quýnh Minh cũng không làm tôi sứt đầu mẻ trán thì con dao cạo bé xíu này của Mã Đán làm sao lại có thể làm cho tôi bị thương được chứ!
Mã Cạo Đầu định cướp lấy con dao trên tay Mã Đán nhưng cậu ta đã giữ chặt. Lão ta lừ mắt nhìn con trai, gằn giọng:
- Đưa đây cho tao! Để tao làm!
Mã Đán cho rằng nhất định Khang Khu đã nói về lá thư mà Hồng Xung đã gửi đến đêm qua với bố.
Mã Đán và Mã Cạo Đầu đang tay trong tay im lặng giằng nhau con dao ngay trên đỉnh đầu Lý Tông Nhân. Gã ngước mắt lên nhìn Mã Cạo Đầu, ánh mắt đầy vẻ trách móc rất nghiêm khắc khiến lão ta rụt tay lại. Nụ cười trên môi Lý Tông Nhân đã tắt, nói:
- Ta đã bảo Mã Đán cạo đầu thì cứ để cho cậu ấy cạo. Đây là quân lệnh! Quân lệnh không thể mang ra làm trò đùa, sao lại có chuyện tranh chấp diễn ra ở ngay trên đầu của ta?
Mã Cạo Đầu rúm ró tránh sang một bên, liếc mắt nhìn Mã Đán đầy vẻ cảnh báo. Khang Khu cũng làm một động tác như ngầm thông báo với Mã Đán điều gì đó và cậu ta đã hiểu. Có điều, quan tâm đến những chuyện vặt làm gì cho mệt xác, Mã Đán bắt đầu ra tay đây!
Có mấy người dân thị trấn tụ tập đằng xa liếc mắt nhìn trộm những gì đang diễn ra, thi thoảng lại chụm đầu ghé miệng thì thào bàn tán chuyện gì đó.
Đầu tiên, Mã Đán thấm ướt đầu tóc của Lý Tông Nhân, sau đó, theo thói quen, cậu ta liếc con dao vài đường lên ống quần vải bố của mình, nói:
- Tôi bắt đầu đây!
- Cậu cứ vững tâm mà cạo, đừng để sót bất kỳ sợi tóc sợi râu nào. - Lửa đồng đốt không hết, Gió xuân thổi cỏ lại mọc xanh!1
1 Nguyên văn: Dã hỏa thiêu bất tận, Xuân phong xuy hựu sinh - câu thơ của Bạch Cư Dị trong bài Phú đắc cố nguyên thảo tống biệt (ND).
Lúc này nhìn kỹ, Mã Đán mới nhận ra rằng Lý Tông Nhân chỉ khoảng ba mươi tuổi, có điều gã đã tỏ ra vô cùng lão luyện, gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh, được tôn trọng hay bị coi thường đều không biểu lộ thái độ gì trên nét mặt mà thay vào đó luôn luôn có một nụ cười túc trực trên môi giống hệt với lão Vinh bán đậu phụ ngoài chợ, trong mắt chẳng có một tia sát khí nào, da thịt trên mặt mềm như đậu phụ non… nói chung là gã không giống một tướng lĩnh, không ra dáng một người chuyên đánh nhau, có phần giống với một người bình thường hơn. Mã Đán rất cẩn thận cạo đầu cho Lý Tông Nhân, những lọn tóc thi nhau rơi xuống đất.
Đứng bên cạnh, đôi mắt Khang Khu dán vào bàn tay phải cầm con dao của Mã Đán, điệu bộ ra vẻ sốt ruột lẫn lo lắng bất an. Đôi chân của Mã Đán, mặc dù đã được cậu ta cố gắng kiềm chế nhưng vẫn cứ run, cổ họng cậu ta khát đến phát cháy, giống như có mấy cục than đang đỏ hỏn nằm trong đó, mồ hôi tay túa ra rơi từng giọt xuống da đầu Lý Tông Nhân. Hình như Lý Tông Nhân không hề phát hiện ra nguyên nhân của những diễn biến bất thường này ở Mã Đán và Khang Khu, lại không ngừng lên tiếng động viên Mã Đán là cứ bình tĩnh, đừng quá lo lắng, dù sao cũng chỉ là công việc cạo đầu bình thường chứ không hề là công việc cắt cổ giết người. Giọng của gã rất có hòa khí, lại luôn luôn kèm theo một nụ cười.
- Mã Đán à, đầu của ta có phải giống như sườn núi lởm chởm những đá, giống như một con đường đầy ổ gà trồi lên trụt xuống?
Mã Đán không biết phải đối đáp với gã như thế nào. Mã Cạo Đầu lại liếc nhìn Mã Đán, ra ý bảo phải trả lời, cậu ta đành mở miệng:
- Đúng thế ạ!
Mã Cạo Đầu phát hoảng, vội vàng nói:
- Mã Đán nói không đúng rồi! Đầu của Trưởng quan Lý láng bóng, tròn trịa, giống như đầu của bồ tát, là tướng mạo của đế vương!
Mã Đán lại lên tiếng đồng ý với nhận xét của bố. Lý Tông Nhân nói:
- Bố con các người đừng có tán dương tôi. Đầu tôi vì đội mưa dãi nắng quá nhiều nên mới lồi lồi lõm lõm như thế. Da đầu lồi lõm mới là người thông minh, giỏi giang, nhiều ưu điểm hơn hẳn so với người khác. Trận đánh sau nhất định tôi sẽ thắng, Mã Đán à, cậu có tin lời tôi nói không?
Mã Đán lại mở miệng lắp bắp: Đúng thế!... Đúng thế!...
Chỉ một lát sau, đầu của Lý Tông Nhân đã được Mã Đán cạo sạch veo, bóng loáng. Gã ngửa mặt ưỡn cổ lên để cho Mã Đán cạo râu. Mã Đán nói:
- Ông không có sợi râu nào cả…
Lý Tông Nhân đưa tay sờ cằm, quả đúng là không có rợi râu nào đâm ra khỏi da, tự trào:
- Râu của ta gan quá bé, không dám chui ra khỏi da, nhưng cậu cũng phải cạo cho ta, cạo cho lớp da mỏng đi, lỗ chân lông được thoáng, những khí độc tập trung dưới cằm ta mới có thể thoát được ra ngoài.
Mã Đán không nói thêm, cắm cúi cạo cạo dưới cằm của Lý Tông Nhân, con dao cạo sắc lẹm cứ đưa qua đưa lại trên làn da dưới cằm Lý Tông Nhân. Hình như Mã Đán cạo rất êm, rất đều tay nên Lý Tông Nhân đã ngủ lúc nào không biết, tiếng ngáy nho nhỏ đã vang lên rất đều đặn. Lúc này, Mã Đán đã có thể trở thành sát thủ bất cứ lúc nào, chỉ cần một đường dao quẹt ngang thì cổ Lý Tông Nhân đã dễ dàng phân ra làm hai. Khang Khu vươn người qua định kéo tay Mã Đán nhưng cậu ta đã tránh được. Xem ra thì Khang Khu đã quá sợ hãi, hạ giọng nói với Mã Đán:
- Chúng ta đừng tin Hồng Xung, ba cái đầu của nhà chúng ta…
Hình như Mã Cạo Đầu cũng cảm nhận được sát khí lởn vởn nên bước đến giật con dao trên tay Mã Đán.
- Kỹ thuật cạo râu của bố tốt hơn mày, để bố làm…
Tiếng nói của Mã Cạo Đầu khiến cho Lý Tông Nhân tỉnh giấc, nói:
- Cứ để cho Mã Đán làm! Vừa rồi cậu ấy cạo đầu cho ta rất êm, quá sức dễ chịu. Lâu lắm rồi ta ngủ không được ngon giấc, giấc ngủ vừa rồi có thể nói là ngon nhất của ta từ khi đến Thượng Tân đến giờ.
- Đúng thế. - Mã Đán nói.
Mã Cạo Đầu đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Mã Đán, thấp giọng cảnh cáo:
- Mày đừng có làm điều ngu xuẩn đấy!
Trong lúc do dự và thần kinh quá sức căng thẳng, lưỡi dao trong tay Mã Đán quẹt ngang yết hầu Lý Tông Nhân, máu túa ra ngay lập tức. Khang Khu ôm mặt rú lên:
- Mã Đán! Anh muốn làm thật…
Mã Cạo Đầu hồn vía lên mây. Lão định chạy qua để cướp con dao trên tay Mã Đán nhưng đôi chân đã nhũn, quỵ xuống trước mặt Lý Tông Nhân. Gã không để ý gì đến con dao của Mã Đán vẫn còn đang nằm ngang trên cổ họng mình, cúi người xuống đỡ Mã Cạo Đầu đứng lên. Lão rống to:
- Xong rồi!
- Xong cái gì? - Lý Tông Nhân nói - Vẫn chưa xong mà. Mã Đán, tiếp tục cạo râu đi chứ!
Đỡ được Mã Cạo Đầu đứng dậy, Lý Tông Nhân lại ngồi xuống ghế đúng như tư thế cũ, bảo Mã Đán tiếp tục cạo râu, nhắm mắt lại, cười nhẹ:
- Chừng này máu thì có đáng gì!
Thái độ thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra của Lý Tông Nhân khiến Mã Đán cảm thấy gã đúng là một nhân vật có thể làm nên đại sự. Gặp phải chuyện vừa rồi mà chung quanh gã chẳng có lấy một người lính, không hề có một chút giận dữ, thậm chí chẳng có một sắc thái tình cảm