← Quay lại trang sách

Chương 12

Lý Tông Nhân vừa rời khỏi Thượng Tân, Mã Cạo Đầu đã thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thị trấn Thượng Tân đã có thể trở lại nguyên dạng như xưa, Mã Cạo Đầu nói với những người đã từng cảnh báo hoặc khinh khi lão ngày xưa rằng, cuối cùng thì Mã Đán đã đuổi được Lý Tông Nhân rời khỏi thị trấn. Có điều, những người đã từng tỏ ra coi thường bố con họ Mã vẫn không tin vào chuyện ấy, vẫn cho rằng họ đã mắc phải một sai lầm vô phương cứu chữa, vẫn còn nhìn họ với đôi mắt đầy kỳ thị và không hề đến mua gạo ở cửa hàng họ Mã. Khang Khu chịu không nổi những ánh mắt ấy, liên tục huyên thuyên những câu đại loại thế này:

- Chúng tôi phạm sai lầm gì? Lý Tông Nhân thay trời hành đạo, đã thu hồi lại ba cửa hàng gạo cho chúng tôi, vật quy nguyên chủ đó là đạo lý sáng rõ như ban ngày… Chúng tôi cũng giống như các người thôi, cũng cần có cái ăn, tôi lại ăn nhiều hơn các người… Tại sao các người lại có thể đố kỵ với tôi nhỉ?

- Các người có mất mát gì đâu? Còn kho gạo của chúng tôi thì mất hết một nửa. Chúng tôi thay mặt các người cung phụng cho Lý Tông Nhân, tại sao các người lại không cảm ơn chúng tôi?

Kể từ ngày Lý Tông Nhân rời khỏi Thượng Tân, Khang Khu mới yên tâm ngẩng cao đầu, ưỡn cao ngực và mỗi bữa, cô ta nhét đến đầy bụng, nhét đến khi nào nấc nghẹn thì mới thôi. Cô ta còn cầm cả bát cơm ra đường, vừa dạo phố vừa nhai cơm, cố ý để cho những người lắm lời tận mắt chứng kiến và hiểu ra sức ăn của cô ta như thế nào. Có điều, đó là bề ngoài thôi, cả ba người nhà họ Mã giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng họ đều âm thầm lo lắng vì ngày nào cũng thế, luôn luôn có một ai đó thì thầm bên tai họ rằng, Hồng Xung đã quay lại Thượng Tân. Nhưng cũng có người vội vàng chạy đến, cũng thì thầm rằng, Hồng Xung vẫn chưa quay lại…

Ngồi trong cửa hàng mà lòng Mã Cạo Đầu rối như tơ vò, luôn luôn cảm thấy bất an. Ba người họ mỗi người giữ một cửa hàng, có điều không có ai đến mua đến bán cả. Mọi người chẳng thà đến cửa hàng Phong Dụ để mua gạo, cho dù ở đó người ta thường cân thiếu, giá cả cũng có đắt hơn một chút cũng không đến cửa hàng họ Mã. Không có người bán kẻ mua, cũng có nghĩa là cửa hàng sẽ phải đóng cửa. Có ai đó đứng từ bên ngoài nói vọng vào trong:

- Mã Đán! Đây là cửa hàng của Hồng Xung, mày không được bán gạo của lão ta!

Mã Cạo Đầu không chịu nổi cách đối xử ấy, quyết định tạm thời đóng cửa cả ba cửa hàng, yên lặng ngồi chờ Hồng Xung quay lại.

- Bố muốn giành lại ba cửa hàng từ tay Hồng Xung một cách danh chính ngôn thuận. - Mã Cạo Đầu nói - Mã Đán, mày đem khẩu súng ra lau chùi thật sạch cho bố!

Mã Đán nhận ra rằng, bố mình đã tính tới chuyện liều lĩnh. Cậu ta biết, bố mình không phải là một kẻ nhu nhược và mình không thể so sánh được với bố. Mã Đán cảm thấy tủi hổ, cảm thấy mâu thuẫn vô cùng. Mã Cạo Đầu thấy Mã Đán có vẻ do dự nên lên giọng hối thúc:

- Mày sợ cái gì! Thằng đẩy gia đình chúng ta đến đường cùng đã quay lại, bố muốn liều mạng với nó!

Cực chẳng đã, Mã Đán phải đi tìm khẩu súng, lôi khẩu súng trường ra khỏi gầm giường, dùng dầu chùi qua một lượt nhưng những vết hoen gỉ vẫn không thể nào xóa được. Nói chung là khẩu súng này không thể dùng được nữa nhưng có điều Mã Cạo Đầu vẫn xem nó là vật bảo vệ duy nhất và cuối cùng cho sự an toàn của gia đình lão.

Mã Cạo Đầu nhận khẩu súng Mã Đán đưa cho, đưa lên nheo mắt ngắm rồi hạ xuống đến mấy lần. Mã Đán nhìn bố, trong lòng vẫn không tin tưởng lắm, hỏi:

- Bố à, khẩu súng này còn dùng được không? Liệu có dọa được cái lão không sợ trời cũng chẳng sợ đất Hồng Xung không hả bố?

- Mày không được nói cho Hồng Xung biết là khẩu súng này không dùng được nữa, nhớ chưa?

- Toàn thị trấn đều đã biết là khẩu súng này đã hỏng…

- Nhưng Hồng Xung không biết!

Ngày nào cũng thế, Mã Đán đều đem khẩu súng ra lau chùi theo lệnh của Mã Cạo Đầu, lau mãi rồi thì những chỗ hoen gỉ cũng phải mờ, dần dần nó đã trở nên sáng loáng. Mã Cạo Đầu đắc ý nói:

- Lau súng với cạo đầu đều có một cái mục đích chung là gột bỏ sự dơ bẩn để cho diện mạo thật của mọi thứ hiện ra!

Súng đã được lau chùi sáng loáng nhưng Hồng Xung vẫn không xuất hiện trước mặt họ. Mã Cạo Đầu trầm ngâm nói:

- Hồng Xung cũng là người thôi, cũng phải biết sợ chứ!

Ngoài việc lau súng ra, Mã Đán không còn việc gì để làm nữa, mới nghĩ đến chuyện đem đồ nghề ra cạo đầu. Có điều không có ai muốn ngồi xuống cái ghế để cho cậu ta hành nghề nữa. Đang khi Mã Đán không hiểu tại sao lại như vậy thì có ai đó nói cho cậu ta biết rằng, nhà họ Mã bội tín bội nghĩa, vi phạm khế ước chiếm lại cửa hàng của Hồng Xung, vi phạm điều cấm kỵ trong việc buôn bán…

- Chúng vốn là cửa hàng của họ Mã chúng tôi. - Mã Đán gân cổ tranh luận - Gạo mà các người ăn đều là từ cửa hàng chúng tôi, tại sao lại nói chúng tôi bội tín bội nghĩa?

Mã Đán không thể hiểu được, cho rằng cả thị trấn đang cố ý trù dập gia đình mình. Nhưng rồi có một ngày, cậu ta cũng đã hiểu ra, toàn thị trấn coi thường mình không phải đơn thuần là vì chuyện bội tín bội nghĩa trong buôn bán gì cả, nguyên nhân chủ yếu vẫn là chuyện cậu ta là một thằng nhu nhược. Không coi thường thằng gan bé thì coi thường thằng gan to à? Bị lão lưu manh Hồng Xung đứng trên đầu nhưng toàn thể cư dân thị trấn này vẫn cứ kính sợ lão ta là làm sao? Không phải tục ngữ đã có câu “Chết đói dành cho kẻ bé gan. Bụng no dành cho kẻ làm càn” đó sao? Rõ ràng là toàn thể cư dân của thị trấn Thượng Tân đều tin vào câu tục ngữ này!

- Đúng thế gian này là đồ trứng thối! - Mã Đán chửi đổng.

Thùng gạo trong nhà đã cạn, Khang Khu lại đến cửa hàng đòi xúc gạo nấu cơm. Mã Cạo Đầu lên tiếng cấm đoán:

- Bắt đầu từ bữa nay trở đi, trước khi Hồng Xung công khai trước toàn thể thị trấn trả lại ba cửa hàng gạo cho nhà ta, không ai được quyền đụng đến một hạt gạo ở đó!

- Lẽ nào bố để tôi chết đói trên những đống gạo ấy sao?

Mã Cạo Đầu xem chuyện Khang Khu vừa nói như là một chuyện hiển nhiên, không thể vi phạm, nói:

- Chúng ta phải đường đường chính chính khôi phục lại gương mặt cho nhà họ Mã.

Khang Khu vẫn ấm ức lắm nhưng cũng biết là không thể cãi cọ tay đôi với Mã Cạo Đầu được. Mã Đán lên tiếng an ủi:

- Phải chờ thêm một thời gian nữa, Hồng Xung nhất định sẽ quay lại. Lão ta quay lại là mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.

- Nếu Hồng Xung không quay lại thì phải làm thế nào? Lão quay lại nhưng không chịu trả ba cửa hàng lại cho chúng ta thì làm thế nào?

- Sao lại cứ hỏi anh làm thế nào nhiều đến thế! - Mã Đán bực bội gắt gỏng.

- Mã Đán à, có phải là anh đã cảm thấy phiền phức vì tôi quá rồi phải không?

- Không phải thế!

Ngày nào cũng thế, Mã Cạo Đầu nằm lỳ ở Mã Nhất để chờ Hồng Xung. Nhưng nửa tháng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Hồng Xung đâu cả. Khang Khu không nhẫn nại được nữa, rên rỉ trước mặt Mã Cạo Đầu:

- Mã Đán! Tôi sắp chết đói rồi. Tôi có chết đói cũng chẳng sao, nhưng đứa con trong bụng tôi là huyết thống của nhà họ Mã, nó mà chết theo tôi thì cũng xót thật!

Vừa nói, cô ta vừa cố ý ưỡn cái bụng thật cao lên như để thị uy. Thoạt trông cũng có thể nhận ra Khang Khu gầy đi nhiều lắm.

Mã Đán tìm được công việc khuân vác hàng cho những nhà buôn từ các nơi khác đến buôn bán ở Thượng Tân, có điều không ai chịu trả gấp đôi tiền công cả, cho dù cậu ta có làm công việc của một hay hai người. Mã Đán cũng chẳng kỳ kèo gì thêm. Nhưng chỉ mấy ngày sau, không ai thuê Mã Đán nữa cả vì hình như có ai đó đã đặt điều vu oan cho cậu ta là thường xuyên ăn trộm hàng hóa của họ. Đúng là oan uổng! Mã Đán van nài những người thuê mình có thể kiểm tra trên thân thể, thậm chí là kiểm tra nhà mình để xem cậu ta có ăn trộm gì không nhưng không ai để ý đến những lời van xin của cậu ta, chỉ cương quyết không thuê nữa.

Mã Đán đã lâm vào bước đường cùng. Ngày ấy, có ai đó ghé sát miệng vào tai cậu ta thì thầm:

- Đêm qua Hồng Xung đã quay trở lại! Lão ta muốn lấy lại ba cửa hàng gạo của nhà mày.

Mã Cạo Đầu nghe tin ấy, gầm lên một tiếng rồi bắt đầu chụp lấy bất kỳ đồ đạc trong nhà mà tay lão có thể vớ được quẳng loạn xị, ầm ầm. Sau đó lão nốc đầy một bụng rượu, mặt mũi đỏ ngầu, say liểng xiểng, nôn thốc nôn tháo, chân mềm như bún, nói với Mã Đán:

- Tao đến tìm Hồng Xung nói lý đây!

- Con đi cùng bố! - Mã Đán nói.

- Một mình tao đi là đủ rồi! Liều mạng với Hồng Xung thì một mình tao cũng đã đủ rồi!

Mã Cạo Đầu vác khẩu súng trường cà tàng xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi nhà, chân thì bước tới nhưng thân hình thì lại ngã ngửa lăn kềnh ra đất đến mấy lần. Mã Đán chạy theo đỡ lão đứng dậy, vừa đứng dậy được là lão đã đẩy cậu ta quay trở lại. Khang Khu hạ thấp giọng bảo Mã Đán phải đi theo bố để đề phòng những chuyện có thể xảy ra ngoài ý muốn. Có điều, không biết sức mạnh từ đâu tới mà Mã Cạo Đầu cùng lúc đẩy cả Khang Khu và Mã Đán vào nhà, khóa chốt ngoài lại rồi bỏ đi, mặc cho cả hai ở trong nhà kêu réo đến khản giọng, lão không hề ngoái đầu nhìn lại. Khoảng nửa tiếng sau, Trương Khuông chạy hồng hộc đến đập tay lên cửa rầm rầm, kêu to:

- Mã Đán! Mã Đán! Mã Cạo Đầu chết rồi!

Mã Đán bảo Trương Khuông mở cửa, cùng Khang Khu chạy hộc tốc đến xưởng tương họ Phương, vạch đám đông và phát hiện ra Mã Cạo Đầu đang nằm dưới con mương thoát nước thối inh. Mã Đán và Khang Khu khiêng Mã Cạo Đầu lên, toàn thân lão bị ngập trong nước làm đậu tương, bốc mùi kinh khủng, khẩu súng trường bị gãy làm đôi, một nửa nằm dưới lòng mương, một nửa găm thẳng vào ngực Mã Cạo Đầu, tuy không thấy máu nhưng rất sâu, Mã Đán dùng hết sức mới có thể rút nó ra được.

Khang Khu khóc rống, kêu tên Hồng Xung mà chửi. Có ai đó nói, Mã Cạo Đầu ngã xuống mương mà chết, không liên quan gì đến Hồng Xung. Khang Khu nói:

- Mã Đán! Anh đi giết Hồng Xung ngay! Hãy báo thù cho bố!

Mã Đán nhặt một hòn đá, gương mặt đằng đằng sát khí chạy về hướng nhà Hồng Xung, sau lưng cậu ta là một đám đông sôi động ồn ào và hiếu kỳ. Đến trước căn nhà lầu của Hồng Xung, Mã Đán réo gọi tên lão, có điều rất lâu cũng không thấy lão lộ mặt. Mã Đán đập mạnh lên cửa mà chửi, cũng chẳng có bất cứ một tiếng hồi đáp nào. Mã Đán ném hòn đá vào cửa sổ. Choang! Cửa kính vỡ toang hoác. Nghe thấy tiếng kính vỡ, Mã Đán đột nhiên cảm thấy sợ nhưng vẫn cố làm ra vẻ hung hăng, chửi:

- Hồng Xung! Hồng Xung!

Lúc này mới có ai đó nói, Hồng Xung vẫn chưa hề quay lại. Mã Đán cũng đã thoáng nghĩ là Hồng Xung không có trong nhà nhưng vẫn nói:

- Hồng Xung đang ở trong nhà nhưng lão sợ tôi, không dám ra mặt gặp tôi thôi.

Có ai đó nói:

- Tại sao Hồng Xung lại sợ mày?

- Lão sợ tôi vì lão là con rùa rụt cổ. Lão là một thằng bé gan! Lão mới là thằng nhu nhược nhất thị trấn Thượng Tân này!

Lại có ai đó cười châm chọc:

- Mã Đán! Nếu mày là thằng có lá gan, mày có dám đốt nhà Hồng Xung không? Nếu mày đốt nhà, nhất định lão sẽ chui ra gặp mày thôi!

Mã Đán do dự rất lâu. Không làm thì thôi, đã làm thì phải đến nơi đến chốn! Cuối cùng cậu ta tìm lá khô, củi khổ chất thành một đống trước cửa nhà Hồng Xung, châm lửa. Lửa cháy càng lúc càng to và cuối cùng thì lửa khói đã trùm kín căn nhà. Mọi người sợ hãi đứng ngây như trời trồng, Mã Đán cũng cảm thấy có chút sợ, định tìm cách dập lửa, nhưng đã muộn quá rồi, căn nhà đã bị ngọn lửa nuốt gọn.