Chương 13
Ba ngày sau, Mã Đán đã chạy đến thị trấn Phàn Ly.
Mã Đán trốn khỏi thị trấn Thượng Tân là do Khang Khu bắt buộc hòng lưu lại mạng sống cho cậu ta. Đốt xong nhà Hồng Xung, tinh thần Mã Đán như đang phiêu diêu trong khói lửa bụi bặm, cả đêm trăn qua trở lại, tim đập chân run, nằm trên giường mà răng va vào nhau lộp cộp nghe rất rõ. Nỗi sợ của Mã Đán đã lan sang cả Khang Khu khiến cô ta không thể chợp mắt, gắt trong đêm tối:
- Không phải là mùa đông, cũng không bị sốt rét, anh run là cớ làm sao?
Mã Đán bảo Khang Khu tìm ba thanh gỗ nêm thật chặt cửa phòng lại, đóng kín cửa sổ. Từ bên ngoài, tiếng chó sủa râm ran vọng vào phòng, Mã Đán nghĩ là Hồng Xung đang đến, sợ đến độ cuộn tròn người trong chăn, ôm chặt lấy bắp đùi Khang Khu. Khang Khu nói:
- Hồng Xung không có ở Thượng Tân, anh không nên tự làm khổ mình như vậy. Tôi là đàn bà mà tôi có sợ chết như anh đâu.
- Anh cũng không sợ chết, chỉ vì anh và em làm chồng vợ chưa bao lâu, muốn sống thêm vài năm nữa...
Khang Khu vừa giận vừa thương, dở khóc dở cười, nói:
- Đại trượng phu dám làm dám chịu, không việc gì phải sợ cả. Sáng sớm mai anh cứ đem đồ nghề đi cạo đầu cắt tóc như những ngày bình thường, làm như không có chuyện gì xảy ra, làm như thế người ta mới kính nể anh, không coi thường anh được.
Mã Đán cảm thấy Khang Khu nói rất có lý, nhưng trong lòng vẫn cứ lo sợ.
Thực tế thì Mã Đán không có đồng bạc nào để có thể tổ chức hậu sự cho Mã Cạo Đầu một cách tươm tất được, thậm chí là một tang lễ đơn giản nhất cũng khó lòng thực hiện được. Đầu tiên là cậu ta đến tìm lão Củng, chủ hiệu cầm đồ định chuộc lại chiếc quan tài mà Mã Cạo Đầu đã đem cầm cố ngày xưa, có điều lão Củng nói:
- Mã Đán à, cậu không phải không biết quy định của cửa hiệu cầm đồ, đúng không? Cậu đến đây chuộc lại đồ cầm cố bằng hai bàn tay không sao? Tôi rất thông cảm với cậu, nhưng tôi không thể làm trái với quy định của việc buôn bán.
Mã Đán không có lý do gì để đòi lão Củng phải trả chiếc quan tài lại cho mình, đành phải học theo A Phú, dùng một manh chiếu cói quấn chặt lấy xác Mã Cạo Đầu, sau đó vác lên vai đi qua các con phố rồi đi thẳng về sườn núi Mai Tử.
Khang Khu đi theo sau lưng Mã Đán, tiễn ông bố chồng không danh không nghĩa một đoạn đường cuối, gương mặt đầy vẻ bi ai. Mã Đán đi rất nhanh, hình như cậu ta không muốn nhiều người phải trông thấy cảnh này. Khang Khu lúc thì đi, lúc thì chạy lúp xúp, thở hổn hển nói:
- Mã Đán à, bố tôi là thợ đóng quan tài, nhưng để sống, ông ấy cũng không cho không ai bao giờ. Đương nhiên, nếu tôi đến cầu xin, ông ấy cũng có thể bằng lòng cho bố anh một chiếc quan tài, có điều, tôi không thể về gặp ông ấy. Ông ấy không cần tôi nữa, ông ấy đã cho rằng tôi đã chết ở đầu đường xó chợ nào từ lâu lắm rồi. Lần này mà tôi về gặp bố e rằng tôi sẽ làm cho ông ấy sợ mà chết thôi.
- Không phải làm phiền bố em, như thế này cũng tốt, càng đơn giản thì càng dễ tính. Bố anh thích nằm chiếu cói, chiếu cói rất tốt. - Mã Đán nói - Thêm nữa, chiếc chiếu anh dùng để chôn bố anh vẫn còn tốt chán so với chiếc chiếu A Phú quấn cho bố hắn.
Khi đi ngang qua cửa hàng may mặc họ Mao, Mao Tuyết Hoa đang ngồi trước cửa hàng, trông thấy Mã Đán, cô ta chưa kịp nhìn thấy Mã Đán đang vác cái gì trên vai, bèn hỏi:
- Mã Đán à, anh đang vác cái gì thế? Trông rất giống bao gạo...
- Không có gì. - Mã Đán nói.
Khang Khu nhìn Mao Tuyết Hoa, tiếng nói như rít qua kẽ răng:
- Chị phải nhìn cho rõ rồi hãy nói gì thì nói. Thoạt nghe tôi đã nhận ra là chị đã biết mọi ngọn ngành nhưng vẫn cố ý hỏi như vậy. Đúng là loại đàn bà vỗ tay reo cười trước tai họa của người khác!
Mao Tuyết Hoa chăm chú nhìn kỹ mới nhìn thấy đôi bàn chân của Mã Cạo Đầu thì như người ngủ mê sực tỉnh, kinh sợ đến độ ú a ú ớ không thành lời:
- Mã... Đán... à, anh... anh... đang vác người... người chết...
Mã Đán không nói không rằng, bước đi càng nhanh hơn, Mao Tuyết Hoa đứng im như trời trồng ngay tại chỗ. Khang Khu quay đầu lại nói với cô ta:
- Có gì mà kinh mà sợ đến như thế hả! Chưa bao giờ chị trông thấy người chết à?
Mao Tuyết Hoa cho rằng Khang Khu đang châm chọc mình, cơn tức đột nhiên nổi lên, nói:
- Khang Khu! Chồng tao chết rồi, nhưng tao không giống vợ chồng mày vác xác người chết đi dạo trên phố. Tao cũng không giống mày, người thân chết mà không nhỏ được lấy một giọt nước mắt, làm như người chết chỉ là một con chó không bằng!
Khang Khu định đứng lại để tiếp tục đôi co với Mao Tuyết Hoa nhưng khi thấy Mã Đán đi đã xa, liền co giò chạy theo.
Mã Đán đang lấp hố chôn Mã Cạo Đầu thì thằng Giang mù cũng lò dò tìm đường, lạch bạch xuất hiện báo cho Mã Đán biết là Hồng Xung hôm nay đã quay về thật. Mã Đán nói:
- Giang này, ngay cả mày mà cũng trêu đùa tao trong lúc này sao?
- Nếu tao lừa mày thì tao cũng sẽ chết thê thảm như bố mày vậy!
- Mày bị mù, có lẽ nào mày lại tận mắt thấy Hồng Xung trở lại?
- Tao ngửi thấy mùi Hồng Xung!
- Mày không lừa tao chứ?
- Tao vốn không muốn nói cho mày biết đâu, nhưng đột nhiên tao nhớ lại ba năm trước đây bố con mày đã cho tao mười cân gạo hai cân lạp xưởng để ăn tết. Nói gì thì nói mày cũng đã từng đối xử tốt với tao, tao không đành lòng để mày bị Hồng Xung bóp chết như con gián.
Mã Đán tin thằng Giang, nhưng không biết phải làm thế nào, trong lòng rối như tơ vò. Thằng Giang còn nói:
- Nghe đâu Hồng Xung còn ngồi mài đao trước ngôi nhà đã bị mày đốt, cả thị trấn Thượng Tân đều nghe thấy tiếng mài đao của lão, thanh đại đao chống lên trời còn cao hơn cả tao, ngay cả bị mù nhưng tao vẫn có thể thấy ánh sáng lóa mắt của nó...
Mã Cạo Đầu nằm dưới chiếc hố vẫn chưa được lấp đầy, mặt vẫn còn lộ rõ và không hiểu vì sao, cái mồm lão đột nhiên há to ra khiến cho Khang Khu sợ đến độ suýt ngất, có điều phản ứng của cô ta rất linh hoạt, sau cơn sợ, cô ta nói:
- Mã Đán à, bố anh đang muốn nói... nói rằng anh phải nhanh chóng trốn đi đâu đó! Anh đừng chôn bố nữa, anh hãy nghe lời bố anh, trốn nhanh đi!
Mã Đán cũng đã thấy cái mồm đang há ra của Mã Cạo Đầu. Khang Khu giật lấy chiếc xẻng trong tay Mã Đán, đẩy cậu ta chạy trốn.
- Tao đã nghe thấy rất rõ ràng tiếng chân Hồng Xung! Lão đang chạy tới đây! - Thằng Giang lên tiếng. Đúng là tai của người mù sao mà thính!
Mã Đán vẫn đang do dự, Khang Khu nổi điên đẩy một cái thật mạnh, gào to:
- Mã Đán! Anh mà không chạy trốn là tôi nhảy xuống hố ngay bây giờ. Anh hãy lấp tôi cũng với bố anh lại là xong!
Khang Khu dợm chân định nhảy xuống thật, Mã Đán chụp lấy cô ta giữ lại, nói:
- Anh chạy trốn thì em làm sao?
- Anh yên tâm đi. Hồng Xung chẳng dám làm gì tôi đâu. Tôi cũng không chết đói đâu, trời không dồn người đến bước đường cùng đâu. Nếu ông trời muốn tôi chết đói thì ông ta đã bỏ mặc tôi chết từ lâu rồi!
Không kịp suy nghĩ gì nữa, Mã Đán cắn răng vừa chạy vừa bò lên đỉnh núi.
Trốn khỏi sườn núi Mai Tử, Mã Đán chạy thẳng một mạch về hướng tây bắc. Vừa chạy, cậu ta vừa nghĩ về Khang Khu. Hồng Xung có làm gì cô ấy không nhỉ? Từ nay về sau cô ấy sống như thế nào? Thực ra, nếu không đốt nhà Hồng Xung thì mình không việc gì phải chạy trốn như thế này. Lúc ấy, ai là người xúi mình làm chuyện dại dột ấy nhỉ? Thực ra thì Mã Đán không hề biết ai đã xúi bậy mình làm chuyện ấy, bởi lúc ấy cậu ta có quan tâm tiếng nói bên tai mình là của ai đâu, chỉ quan tâm đến hai tiếng bé gan và to gan thôi, lý trí của cậu ta đã biến mất hoàn toàn. Lúc ấy, đúng là gan mình quá to không? To đến độ quá quắt không? Đúng là Mã Đán đang hối hận về tất cả những gì mình đã làm.
Mã Đán nghĩ là đến lúc trời sập tối, mình sẽ đến được thị trấn Phàn Ly, nhưng cậu ta đã nhầm đường nên chạy thẳng đến thị trấn Quan Hà. Đến được thị trấn Quan Hà, chân của Mã Đán nhấc không lên nữa, nguyên nhân chính là vì cậu ta đã đói. Chuyện xảy ra ngoài dự kiến nên trong túi Mã Đán không có cắc bạc nào, cũng chẳng có chút lương khô nào. Mã Đán gõ cửa nhà những người không quen biết định xin chút gì đó cho vào bụng nhưng cái mà cậu ta nhận được là những câu chửi bới. Mã Đán nghĩ, người ở các vùng này sao mà khác với người Thượng Tân đến thế nhỉ? Ai đó sa cơ lỡ bước đến Thượng Tân xin ăn, người Thượng Tân không bao giờ chối từ. Ai mà chẳng có lúc sa cơ lỡ bước nhỉ? Nhưng, rõ ràng lòng dạ người vùng này đều là sắt và đá, không ai tỏ ra có một chút xúc động cả. Mã Đán cũng chẳng van nài, chờ đến tối thì ra đồng đào khoai trộm. Ăn được vài củ khoai thì bụng đã căng, cậu ta tìm đến trước hiên nhà chìa ra đường của ai đó ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau, cậu ta chạy thẳng đến thị trấn Phàn Ly, gần trưa thì đến nơi.
Mã Đán gặp ai cũng hỏi, có đội quân nào đang đóng tại thị trấn Phàn Ly hay không?
- Có!
- Là quân của Lý Tông Nhân phải không?
- Hôm kia thì đúng, nhưng bắt đầu từ hôm qua thì không đúng, đã đổi thành quân của Trần Quýnh Minh rồi.
Lúc này Mã Đán mới biết là đêm trước, một trận đánh đã diễn ra ở thị trấn Phàn Ly. Lý Tông Nhân đại bại, đã rời khỏi chỗ này hôm qua.
- Cậu định đi lính à? - Người lạ hỏi.
- Đúng thế!
Chỉ một lát sau đã có người đến tìm Mã Đán. Nhìn bộ dạng người ấy, Mã Đán nghĩ đó là một người giàu có, lão ta họ Trương, khoảng hơn sáu mươi tuổi.
- Nghe nói cậu định đăng ký đi lính?
- Đúng thế!
- Chúng ta làm một vụ giao dịch đi!
Trần Quýnh Minh đang tổ chức bắt lính ngay trong thị trấn, lão Trương muốn Mã Đán đi lính thay cho con trai lão.
- Nhưng tôi không làm lính của Trần Quýnh Minh. - Mã Đán nói.
- Cậu nghe tôi nói xong đã. - Lão Trương nói - Vừa trông thấy cậu, tôi biết ngay cậu là người vùng khác đến, không còn đường sống nữa. Đi lính chẳng qua là một cách kiếm miếng cơm nhét vô bụng, cậu lại còn có tiền nữa. Tôi sẽ đưa cho cậu mười lạng bạc. Đó là cái giá cao nhất rồi đó, ngoài tôi ra chẳng còn ai dám trả cho cái giá này đâu.
Mã Đán đã có chút dao động. Lão Trương nói tiếp:
- Người muốn đi lính thay cho con trai tôi nhiều lắm, chẳng qua tôi thấy cậu là người vùng khác, lại có vẻ thật thà mới lọt vào mắt của tôi. Nếu cậu không bằng lòng thì thôi vậy, tôi đi tìm người khác.
- Tôi có một điều kiện. - Mã Đán nói - Ông đem mười lạng bạc ấy mua gạo hết rồi đưa đến thị trấn Thượng Tân, giao cho một người con gái có tên là Khang Khu. Cô ấy là vợ tôi.
Lão Trương đồng ý, Mã Đán điểm chỉ lên tờ giấy giao kèo. Lão Trương ngay lập tức sai gia nhân đem mười lạng bạc mua gạo, chất đầy một chiếc xe ngựa nhỏ, đánh xe đến Thượng Tân. Mã Đán chứng kiến chiếc xe ngựa chở đầy gạo đi qua chiếc cầu, nặng nề trèo lên sườn núi, rẽ ngoặt chỗ eo núi hướng thẳng về Thượng Tân mới thở phào yên tâm.
Mã Đán đi vào doanh trại quân đội với cái tên mới là Trương Hỏa. Một vị quân quan kiểm tra sức khỏe Mã Đán một cách sơ sài rồi gật đầu đồng ý. Một quân quan khác phát cho Mã Đán một khẩu súng trường, trông giống hệt khẩu súng mà Lý Tông Nhân đã từng đưa cho bố con cậu ta, có điều nó không bị gãy, bị hoen gỉ, rõ ràng là một khẩu súng còn dùng tốt.
Vị quân quan hỏi Mã Đán:
- Trước đây cậu đã từng cầm súng chưa?
- Đã từng cầm súng.
- Biết bắn không?
- Không.
- Ngay trong đêm nay cậu phải học cho được cách bắn súng, dùng dao. Ngày mai đã đánh nhau rồi. Cần phải chuẩn bị tinh thần là sẽ chết trận. Cậu có yêu cầu gì không?
- Tôi cần hai phần lương!
- Tại sao là hai phần lương?
- Vì tôi có thể làm công việc của hai người lính!
Vị quan quân nọ cười chế giễu:
- Ngay cả việc bắn súng mà cậu còn chưa biết thì nói dóc kiểu gì thế? Ở đây chưa có thằng lính nào dám nói là có thể làm công việc của hai người để lĩnh hai suất lương.
Mã Đán định lên tiếng tranh luận tiếp nhưng nhìn nét mặt khó chịu của người nọ, đành nín thinh.
Mã Đán được đưa về một tiểu đội, một gã có thân hình thấp bé dạy cho cậu ta cách bắn súng. Luyện tập vài lần, Mã Đán nói là đã hiểu. Gã này lại dạy cho Mã Đán cách đâm dao, quơ quơ vài đường, Mã Đán lại nói là đã hiểu. Gã thấp bé này là người Quảng Đông, mọi người gọi gã là Cố Ngưu, hình như nhỏ tuổi hơn Mã Đán nhưng đã có ba năm thâm niên làm lính, đã từng đánh nhau vài lần.
- Ba năm rồi, lương của tôi tích góp lại cũng đủ để cưới vợ. - Cố Ngưu nói với vẻ tự hào không giấu giếm. - Trương Hỏa à, cậu tên Trương Hỏa phải không? Cậu có vợ chưa?
- Tôi cưới vợ rồi. - Mã Đán nói - Vợ tôi họ Khang, tên là Khang Khu.
- Trưởng quan Trần Quýnh Minh đã từng nói với tôi rằng, làm quan thì có thể cưới được vợ đẹp, có thể cưới được con gái đại phú ông ở thành phố Quảng Châu, thậm chí có thể cưới ba vợ... Cậu cũng có thể được như thế.
- Tôi không có mục tiêu cao như thế đâu, nuôi sống được một bà vợ là tốt lắm rồi. - Mã Đán cười nói.
Cố Ngưu cười nhạo, chê Mã Đán là người không có ý chí phấn đấu, chưa biết phải phô trương thể diện rồi nói:
- Trưởng quan Trần là người có chí lớn, sau này ông ta làm hoàng đế, chúng ta cũng có thể trở thành những kẻ nô tài mà ai ai thấy cũng phải kính nể, sợ hãi. Trương Hỏa à, cậu tên Trương Hỏa phải không? Cậu phải giống như tôi, phải can đảm, phải có chí lớn. Đã là người thì đừng để cho cả đời phải mang tiếng là nhu nhược, bé gan.
- Đúng thế. - Mã Đán gật đầu.
- Cậu chuẩn bị ngày mai sẽ giết bao nhiêu tên địch?
- Chưa nghĩ ra.
- Cậu phải nghĩ cho ra. Mỗi lần chuẩn bị đánh nhau, tôi đều nghĩ là mình phải giết được mấy tên, kết quả không hơn kém so với suy nghĩ của tôi là mấy, nhưng phần lớn là tôi giết được nhiều hơn mình nghĩ.
- Ai cũng phải nghĩ trước khi đánh nhau như cậu sao?
- Ai cũng phải nghĩ cả. Cậu mà không nghĩ ra là mình phải giết bao nhiêu đứa thì nhất định cậu sẽ bị chúng giết thôi.
- Thế thì tôi phải nghĩ một chút đây.
Có điều chưa kịp nghĩ ra thì Mã Đán đã ngáy pho pho. Nửa đêm, Cố Ngưu lay Mã Đán dậy, hỏi:
- Cậu đã nghĩ ra chưa?
- Tôi đang... nghĩ... - Mã Đán mơ mơ hồ hồ nói.
- Tôi đợi cậu cả đêm rồi mà cậu vẫn nghĩ chưa ra. Cậu tiếp tục nghĩ đi, có điều cậu không thể giết nhiều hơn tôi đấy!
- Nhưng... lần này cậu định giết bao nhiêu tên địch?
- Không nói cho cậu biết được. Đó là bí mật của mỗi người, nói ra thì không thể thực hiện được đâu.
Hôm sau chuẩn bị đánh nhau thật. Mã Đán bị điều động đến huyện Giao. Quân đội của Lý Tông Nhân đang ở đó, nhiệm vụ của Mã Đán và đồng đội là phải tiêu diệt Lý Tông Nhân. Trước khi rời thị trấn Phàn Ly, Mã Đán muốn gặp lão Trương để lão bảo đảm là số gạo ấy sẽ đến được tận tay Khang Khu, nhưng không còn thời gian nữa, quân lính xuất phát từ rất sớm, khi trời còn lờ mờ tối, có điều họ hành quân rất chậm, đi một lát rồi lại dừng, dừng rồi lại đi. Hình như người chỉ huy đạo quân này đang sợ là quân số quá ít nên mỗi khi đi qua một địa phương nhỏ nào đó đều dừng lại để tuyển mộ thêm lính. Nói là tuyển mộ nhưng thực chất là bắt lính. Do vậy mà trên đường đi đã có không ít tân binh gia nhập, quân số mỗi lúc một đông, súng không đủ để cung cấp, vũ khí trong tay những người gia nhập muộn chỉ là một thanh đao lớn hoặc một cây gậy gỗ mà thôi. Lộ trình từ thị trấn Phàn Ly đến huyện Giao vốn chỉ cần hai ngày nhưng Mã Đán và mọi người phải tốn mất năm ngày. Khi đến huyện Giao, quân đội của Lý Tông Nhân đã chuyển đến Lộc Thành.
Mã Đán cảm thấy nhà mình càng ngày càng xa nên nghĩ, mình không thể tiếp tục đi đến Lộc Thành nữa. Cậu ta nhớ Khang Khu, nhưng càng nhớ thì càng lo lắng. - Không thể vứt Khang Khu ở nhà một mình mà chỉ lo cho cái thân của mình như thế - Mã Đán nghĩ. Khi xa cách, Mã Đán mới ý thức được rằng mình đã yêu Khang Khu đến nhường nào. Thực ra là sau khi rời khỏi thị trấn Phàn Ly, lòng Mã Đán luôn canh cánh ý định chạy trốn và luôn nghĩ đến chuyện chạy trốn như thế nào. Cậu ta không thể đánh nhau, chỉ vì vừa nghĩ đến chuyện đánh nhau bằng súng đạn là cậu ta đã thấy lạnh toát toàn thân, tay chân không lạnh mà cứ run cầm cập. Khi Cố Ngưu kể cho Mã Đán nghe một vài trận chiến thảm khốc mà gã đã từng tham dự, mồ hôi túa ra như tắm trên người cậu ta. Cố Ngưu chỉ nghĩ rằng Mã Đán bị nóng nên mới đổ mồ hôi, nhưng kỳ thực là cậu ta quá sợ. Khi ở huyện Giao, Mã Đán cũng đã từng có cơ hội để chạy trốn. Đó là lúc Cố Ngưu dẫn Mã Đán đi tuần, gã trông thấy một cô gái rất đẹp nên tìm cách bắt chuyện làm quen. Mã Đán nói với Cố Ngưu là mình bị đau bụng, sau đó lách vào một con hẻm nhỏ, khi quan sát chung quanh không có ai, cậu ta nhanh chóng cởi bỏ bộ quân phục, vứt súng, trèo qua tường, đi xuyên qua một cánh rừng nhỏ rồi nhảy xuống một dòng sông nhỏ cỏ lau rậm rịt rồi nương theo dòng chảy đi xuôi về phía hạ nguồn. Nhiều đoạn sông nước chỉ ngập đến thắt lưng, lau lách cắt lên mặt mũi tay chân Mã Đán, nhưng nói chung là cậu ta lúc thì bơi, lúc thì lội, rất thuận lợi đi thẳng về hướng nam. Khi cho rằng mình đã có thể trốn thoát, lòng Mã Đán cực kỳ hưng phấn, nhưng vừa vạch đám lau sậy để chuẩn bị leo lên bờ, cậu ta đã trông thấy một họng súng đen ngòm đã gí sát vào ngực mình.
Đó chính là Cố Ngưu. Gương mặt gã lạnh tanh, đằng đằng sát khí. Cây súng của Mã Đán được đeo trên vai gã, Mã Đán trông thấy rất rõ là khẩu súng cao hơn thân hình Cố Ngưu đến khoảng một tấc.
- Trương Hỏa - Tên mày là Trương Hỏa, đúng không? Tại thị trấn Quan Hà, tao đã nhận ra mày là một thằng lưu manh nhưng lại nhát gan. Tao đã bảo mày phải nghĩ trong một đêm để ngày mai giao chiến, mày phải tiêu diệt được mấy tên địch, mày nghĩ cả đêm mà vẫn không ra, điều đó chứng minh là trong lòng mày không hề có ý định giết địch mà chỉ nghĩ đến chuyện đào ngũ. Nếu mày đào ngũ trót lọt, tao phải gánh lấy trách nhiệm này. Mày muốn giết tao phải không? - Cố Ngưu quát lớn - Mày đã nhận của người ta mười đồng tiền gạo nhưng vừa quay mặt đi là mày đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy là thượng sách rồi, mày còn có là con người nữa hay không?
- Tôi nhớ Khang Khu, nhớ lắm, nhớ lắm... - Mã Đán lắp bắp - Nhớ đến độ không chịu nổi nữa...
- Nhớ cái gì! Đã đi lính mà còn có tư cách nhớ vợ hay sao! - Cố Ngưu gầm lên - Căn cứ theo quy định đối với những kẻ đào ngũ, tao đủ tư cách để cho mày một viên đạn vào ngực để kết thúc cái mạng chó của mày. Nhưng tao nghĩ đến vợ mày, ban cho mày một ân huệ, tha cho mày lần này. Bây giờ mày phải đi theo tao về đơn vị. Mau lên!
Mã Đán đành phải theo chân Cố Ngưu quay về, sáng sớm hôm sau tiếp tục hành quân đến Lộc Thành.
Trên một ngọn đồi cách Lộc Thành khoảng mười lăm cây số, Mã Đán và đồng đội đã chạm trán với một cánh quân của Lý Tông Nhân. Những người lính đi ở tốp đầu đã lọt vào ổ mai phục của quân đội Lý Tông Nhân, cuộc giao chiến giáp lá cà diễn ra vô cùng khốc liệt. Mã Đán chạy bám theo và cố gắng nấp sau lưng Cố Ngưu. Đúng là không thể coi thường Cố Ngưu mặc dù gã thấp bé nhẹ cân, nhưng khi đánh nhau, cái thân hình lùn tịt của gã chẳng khác nào phượng vờn hổ chụp, lúc nhảy lên cao lúc nhào xuống thấp, nhắm trái bắn phải, lanh lợi trông chẳng thua gì một con khỉ, cũng chẳng có một biểu hiện nào của sự sợ hãi mà trái lại, gã tỏ ra rất hào hứng như đang biểu diễn một vở kịch trên sân khấu là đằng khác.
- Cậu bắn đi chứ! - Cố Ngưu quát lớn - Cái cậu đang cầm trên tay là súng chứ không phải là gậy gỗ đâu! Sao cậu không bắn hả!
Mã Đán đang nấp dưới một chiếc hố nông choèn, vùi mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Cố Ngưu có vẻ rất thất vọng, bỏ mặc cậu ta nằm đó, nhoài người bò lê sang một bên. Mã Đán ngước mắt nhìn lên và nhận ra là có mấy người lính bên phía đối phương đang bò về phía mình, mũi súng trên tay họ cũng đang nhắm thẳng về phía mình. Cậu ta có cảm giác hình như đạn đã xuyên qua cơ thể, sợ và hoảng đến độ kêu rống lên:
- Khang Khu! Anh sắp chết rồi!
Tiếng rống vừa dứt, Mã Đán nhoài người lên khỏi chiếc hố, quăng khẩu súng trường trong tay sang một bên, quay đầu bỏ chạy. Chạy được một đoạn thì bị mấy người lính trong đơn vị chặn lại, có ai đó quát lớn:
- Mày dám chạy lui nữa là tao bắn nát óc!
Thông thường là khi đánh nhau, những binh sĩ bỏ trận địa, bỏ đồng đội chạy trốn sẽ bị chính đồng đội của mình bắn chết mà không cần phải luận tội hay nghị án gì cả. Súng của Mã Đán đã mất, cậu ta đành phải tay không quay lại trận địa, mỗi khi nghe thấy tiếng súng, tiếng lựu đạn nổ dồn dập là cậu ta ôm đầu khóc rống lên… Một tiểu đội trưởng trông thấy tình cảnh của Mã Đán, đá vào mông cậu ta một cú trời giáng, chửi:
- Đồ hèn! Đứng dậy chiến đấu ngay!
Mã Đán vẫn khóc, mếu máo trong nước mắt:
- Súng… súng của tôi… mất rồi…
- Mày không dám đi cướp lấy súng của địch mà bắn sao?
Làm gì có chuyện Mã Đán dám đi cướp súng của địch! Nhưng rồi cậu ta phát hiện bên cạnh mình có một tên lính bên phía đối phương đã chết, trong tay vẫn còn ôm chặt khẩu súng. Khi Mã Đán đang phân vân là có nên nhoài người về phía tên lính đã chết để giằng lấy khẩu súng trong tay hắn hay không thì một quả đạn pháo bắn thẳng bay sượt qua người cậu ta, nổ tung làm đất đá văng tung tóe ra bốn phía. Mã Đán lại nằm sấp xuống đất, một người lính đá đến bốn năm cú vào mông nhưng cậu ta vẫn không đủ to gan để đứng dậy nữa.
Mã Đán không biết trận chiến ấy cuối cùng thì bên nào thắng bên nào bại, chỉ biết là khi cậu ta đứng lên thì tiếng súng của cả hai bên đã dứt. Mã Đán thẫn thờ nhìn chung quanh, ngoài mười mấy cái xác nằm rải rác đó đây ra, toàn bộ ngọn đồi đã trở nên yên ắng một cách đáng sợ. Quá đỗi sợ hãi, Mã Đán co giò chạy, ban đầu cậu ta định chạy về phía quân đội của Lý Tông Nhân nhưng trời xui đất khiến thế nào mà đôi chân lại đưa cậu ta quay về phía Trần Quýnh Minh.
Khi Mã Đán xuất hiện trong doanh trại, dường như không ai quan tâm đến sự có mặt của cậu ta. Mã Đán đi tìm Cố Ngưu. Gã đang nằm trên một chiếc giường đầy máu trong một trạm quân y dã chiến. Đỉnh đầu Cố Ngưu đã nhận một lưỡi đại đao phạt ngang qua, trông rất thảm không nỡ nhìn. Mã Đán tiến lại gần gọi tên Cố Ngưu, đôi môi gã mấp máy nhưng đôi mắt không còn sức để mở ra nữa. Mã Đán ghé tai sát miệng Cố Ngưu để nghe những lời thều thào của gã.
- Trương Hỏa... Tên cậu là Trương Hỏa đúng không? Bố tôi đã rất nhiều lần cảnh báo cho tôi biết rằng, kẻ nhu nhược bé gan lúc nào cũng sống lâu hơn người dũng cảm to gan. Tôi đã quên mất lời ông ấy vì hễ vào chiến trường là tôi quên hết tất cả. Cậu giúp tôi nhớ kỹ lời bố tôi, trước các trận đánh cậu nhắc cho tôi nhớ lại nhé... Tôi không nên bắt cậu quay trở lại, nhanh chóng chạy trốn đi... - Xem ra thì Cố Ngưu đã rất yếu, lời nói cứ ngắt quãng, sau mỗi câu nói là một búng máu tươi từ trong miệng gã ộc ra - Đời tôi không còn cơ hội để cưới ba người vợ nữa rồi, lúc này tôi đang nghĩ, cưới được một người cũng đủ rồi, tôi đủ sức để nuôi... đúng là tôi đủ sức...
Mã Đán nắm chặt tay Cố Ngưu, bàn tay gã đang lạnh dần và run rẩy.
- Tay cậu sao lại run bắn lên như đang đánh đàn thế? Cậu sợ cái gì nào?
Cố Ngưu lại tiếp tục ộc ra một búng máu. Mã Đán nói:
- Không phải tôi sợ... mà là anh đang sợ...
- Tôi không sợ... Tôi sợ cái gì nhỉ?
Mã Đán không muốn Cố Ngưu tiếp tục nói nữa, bởi máu trong cơ thể gã không còn bao nhiêu để mà ộc ra nữa. Nhưng Cố Ngưu vẫn lên tiếng:
- Tối qua tôi đã nghĩ rằng mình phải tiêu diệt cho được bốn thằng, nhưng chỉ kịp ba đứa... Còn cậu, cậu nghĩ là mình sẽ giết chết mấy thằng hả? Có phải là nhiều hơn tôi không?
- Những gì tôi nghĩ không giống với anh... Tôi chỉ nghĩ là phải làm thế nào để không bị chết dưới bàn tay của người khác...
- Trương Hỏa à... Cậu tên là Trương Hỏa, đúng rồi! Cậu đúng là một thằng không ra gì...
- Tôi là Trương Hỏa, Mã Đán cũng là tôi... - Cố Ngưu định há miệng nói nhưng Mã Đán đã lên tiếng - Anh không nên nói nữa. Lúc này trên thế giới chỉ còn có hai người đang nói chuyện là tôi và anh, tất cả đều đã ngủ.
Cố Ngưu có vẻ nghe lời, im lặng và sau đó một lát hình như đã ngủ. Nhưng gã đã chết ngay trong đêm ấy. Mã Đán rất buồn vì cái chết của Cố Ngưu, thậm chí cậu ta còn buồn hơn cả khi Mã Cạo Đầu chết, bởi cái chết của gã có vẻ đau đớn và thê thảm hơn nhiều so với Mã Cạo Đầu.
Sau khi Cố Ngưu chết, những người còn lại trong đơn vị không ai muốn nói chuyện với Mã Đán khiến cậu ta cảm thấy mình trở nên cô độc ghê gớm. Rất nhiều lần, Mã Đán đã định chạy trốn trong khi mọi người đang ngủ, có điều cậu ta không dám khinh suất thực hiện vì sợ bị bắt lại lần nữa rất có thể sẽ nhận một phát đạn vào đầu.
Hai ngày sau, một đội quân từ hướng tây nam đến chi viện và nhờ đội quân này mà khí thế của quân lính mới hồi phục trở lại, lợi dụng số đông và khí thế ấy, họ tổ chức tấn công Lộc Thành. Đơn vị của Mã Đán chạm trán với quân đội của Lý Tông Nhân ở núi Lộc Giác bên ngoài Lộc Thành. Núi Lộc Giác không cao lắm nhưng lại là yếu địa của Lộc Thành, nếu chiếm cứ được nó thì từ trên cao đánh xuống, chắc chắn Lộc Thành sẽ thất thủ. Quân số và hỏa lực của quân đội Trần Quýnh Minh rõ ràng chiếm ưu thế hơn hẳn so với Lý Tông Nhân cho nên chỉ khoảng nửa ngày, quân của Lý Tông Nhân đã bị bao vây trên đỉnh núi, bị tập kích bốn bề nên hoảng loạn giãy giụa hòng chạy trốn khỏi vòng vây, tán loạn khắp nơi. Sợ bị ăn đạn trong lúc hỗn loạn, Mã Đán lúc thì chui rúc trong bụi rậm, lúc thì dầm mình chôn trong bùn lẩn trốn. Cậu ta nghĩ thế này, chờ cho trận đánh kết thúc, khi đơn vị tấn công Lộc Thành, cậu ta sẽ nhân cơ hội ấy mà chạy trốn. Nhưng hình như có ai đó đã trông thấy Mã Đán đang lẩn trốn nên hướng về phía cậu ta nã đạn liên tục, lại còn có một quả pháo rơi xuống và nổ tung cách cậu ta không đầy ba mét, đất đá rơi lên người cậu ta bồm bộp rào rào đau đớn không thể tả. Mã Đán nghĩ, nếu trời cao có bảo hộ mình vượt qua cơn nguy nạn này, mình sẽ không bao giờ đi lính nữa, cũng không bao giờ rời khỏi Thượng Tân nữa, cũng không bao giờ rời xa Khang Khu nửa bước nữa. Còn Hồng Xung, lão ta muốn giết hay băm vằm lột da thì tùy ý.
Khi Mã Đán đang rì rầm khấn vái đạn pháo đừng rơi đúng người mình thì nghe thấy tiếng bước chân chạy hoảng loạn, thình thịch ngang trên cơ thể mình. Rồi có tiếng người nói:
- Trưởng quan Lý à, tôi chạy không nổi nữa...
Câu nói chưa kịp dứt thì đã có một thân hình đổ vật ra đất, trên lưng người ấy còn có thêm một người nữa cũng đồng thời lăn kềnh mấy vòng, mặt ngửa lên trời, xem ra người này bị thương không hề nhẹ tí nào. Mã Đán quan sát kỹ gương mặt người này - Ông ta không phải là Lý Tông Nhân sao?
Bất chấp nguy hiểm, Mã Đán đứng bật dậy, chạy thẳng đến chỗ Lý Tông Nhân, đỡ gã dậy, nói:
- Trưởng quan Lý! Tôi là Mã Đán đây!
Lý Tông Nhân mở mắt, cố gắng nhìn Mã Đán và giật mình sửng sốt. Mã Đán nói:
- Tôi bị ép buộc phải đi lính cho Trần Quýnh Minh, nhưng tôi chưa bao giờ bắn một viên đạn nào về phía quân lính của ông cả… Tôi chỉ muốn chạy trốn… Nào, tôi cõng ông chạy trốn nhé…
Người lính đang nằm ngửa trên đất ngóc đầu dậy, thều thào:
- Nói ít thôi! Cậu cõng trưởng quan Lý chạy đi!
Chân và lưng Lý Tông Nhân đã bị trúng đạn, máu thấm đỏ cả bộ quân phục, không cử động được nữa. Mã Đán nhanh chóng cởi bộ quân phục của Lý Tông Nhân giấu vào bụi rậm, vốc đất bùn trát lên đầy mặt gã rồi cõng lên lưng, khật khưỡng bước đi. Vừa đi được mấy bước, Mã Đán đã nghe thấy tiếng truy hô ngay phía sau lưng:
- Đừng để Lý Tông Nhân chạy thoát!
Mã Đán chạy thục mạng. Trong khi chạy trốn, Mã Đán bị lăn xuống một sườn núi thoai thoải, cả hai rơi tọt vào một cánh rừng nhỏ mọc đầy gai góc. Nén những cơn đau do gai cứa vào da thịt, Mã Đán cõng Lý Tông Nhân tiếp tục chạy xuống chân núi. Vừa xuống đến chân núi thì chạm trán với một phân đội tuần tiễu của đơn vị cũ. Trông thấy Mã Đán, cả bọn chạy tới, một người lên tiếng:
- Trương Hỏa! Mày đang cõng ai thế?
- Là người mình. Cậu ta bị thương.
Mấy người lính bán tín bán nghi, hỏi tiếp:
- Sao tao chưa bao giờ thấy nó?
- Là viện binh, tôi cũng thấy người này lần đầu tiên. Cậu ta tên là A Giang.
Đúng lúc quẫn bách nhất, Mã Đán chợt nhớ đến thằng nhu nhược nhất, đáng khinh bỉ nhất thế giới là A Giang. Một gã trong nhóm tiếp tục chất vấn:
- Bệnh viện dã chiến ở phía bắc, mày chạy về hướng đông là cớ làm sao?
- Tôi nhớ nhầm… - Mã Đán ấp a ấp úng - Cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy nên quên mất phương hướng.
Mã Đán bị buộc phải chạy về phía bắc, chạy một đỗi thì đến bệnh viện dã chiến. Thương binh ở đây khá nhiều, tiếng kêu khóc gào rú gọi cha gọi mẹ loạn xị bát nháo. Mã Đán tìm được một góc khuất, đặt Lý Tông Nhân xuống một chiếc băng ca. Một y tá dáng người thấp bé bước tới, hỏi Mã Đán:
- Thương binh bị thương ở chỗ nào?
Thực ra thì Mã Đán cũng chưa xác định được Lý Tông Nhân bị thương chỗ nào, đưa tay chỉ lung tung chỗ bắp đùi và sau lưng của gã. Y tá thấp bé nhìn thoáng qua, càu nhàu:
- Máu ra nhiều quá, chết là cái chắc. - Vừa nói gã vừa ngước nhìn Mã Đán, trách - Cậu làm ăn cái kiểu gì thế, trong trận địa tại sao không băng bó tạm cho hắn?
Mã Đán không biết phải nói thế nào. Gã y tá nói xong thì cúi xuống băng bó vết thương cho Lý Tông Nhân, vừa làm vừa nói:
- Vết thương rất nặng, phải mổ. Sau mổ thì cậu ta phải nằm viện ít nhất một tháng.
Mã Đán chỉ biết gật đầu liên tục.
Một lát sau có một người ra dáng là chỉ huy đến thăm thương binh. Mã Đán lo lắng đến độ mồ hôi túa ra ướt đẫm sống lưng. Khi người này đi về hướng Mã Đán, cậu ta thầm kêu khổ trong bụng. Nhìn Lý Tông Nhân một lát, vị chỉ huy quay sang hỏi Mã Đán:
- Người này là lính cũ trong đơn vị chúng ta à?
Mã Đán gật đầu, vị chỉ huy nói tiếp:
- Trông mặt rất quen. Tôi đã gặp người này ở đâu nhỉ? Cậu ta ở đơn vị nào?
- Liên đội 3... Cậu ta tên là A Giang... - Mã Đán ú ớ - Cậu ta là lính chăn ngựa, lần đầu tiên tham gia đánh nhau...
- Cậu lau sạch bùn bám trên mặt của cậu ấy cho ta xem. - Vị chỉ huy nói như ra lệnh.
Kết thúc tất cả rồi! Lộ chân tướng rồi! Mã Đán nghĩ. Rất may, Lý Tông Nhân đột nhiên ộc ra một búng máu. Máu phun ra tung tóe như vòi suối phun, suýt chút nữa thì bắn vào mặt của vị chỉ huy. Y tá thấp bé vội vàng nói:
- Cậu ta bị trọng thương…
Vị chỉ huy lắc đầu, nhắc nhở vài câu chiếu lệ rồi đi ra chỗ khác. Mã Đán thở một hơi dài nhẹ nhõm. Viên y tá hạ giọng nói:
- Liên đội 3 không có người này… Tôi chính là quân y của Liên đội 3 - Mã Đán định lên tiếng phân trần thì bị gã chặn lại, nói tiếp - Cậu mau đưa cậu ta đến khu vực phẫu thuật đi!
- Tôi sẽ đưa cậu ta đi ngay lập tức. - Mã Đán sốt sắng nói.
Nói xong, Mã Đán cõng Lý Tông Nhân lên lưng, thừa lúc viên y tá nọ không để ý, cậu ta lẻn qua một khung cửa nhỏ, vượt qua một đống rác toàn là phế liệu y học cao quá đầu rồi chạy thẳng về hướng đông. Trên đường chạy cũng có người lên tiếng hỏi là chạy đi đâu, Mã Đán trả lời là đang cõng một xác chết, đem ra ngoài đồng chôn.
Rời khỏi bệnh viện dã chiến, Mã Đán men theo một con đường mòn lau lách rậm rạp chạy một mạch đến mười mấy cây số. Lý Tông Nhân thều thào trên lưng cậu ta:
- Đừng chạy nữa! Chạy nữa là đến thị trấn Thượng Tân đấy!
Mã Đán ngoái đầu nhìn lại. Quả thật là cậu ta đã bỏ núi Lộc Giác lại phía sau lưng khá xa. Lý Tông Nhân lại lên tiếng:
- Ta đã nghe người ta nói rất lâu rồi là kẻ nhu nhược chạy rất giỏi, đến nay mới tận mắt chứng kiến ta mới tin đó là sự thật.
Có điều, Mã Đán đã chạy quá xa và không hề để ý chung quanh nên lúc này, cậu ta không biết mình đang ở địa phương nào. Bốn bề là rừng cây rậm rạp, tối om, tiếng những loài cầm thú hoang kêu rú hỗn tạp, kỳ quái. Mã Đán nói:
- Chúng ta lạc đường rồi.
Lý Tông Nhân đã yếu lắm rồi, tiếng thở chỉ còn thoi thóp, đứt quãng. Mã Đán lại tiếp tục chạy về phía trước một đoạn nữa nhưng chung quanh chỉ là núi hoang sườn hiểm, không có bất kỳ ngọn khói nào lởn vởn. Cậu ta đã có chút hoảng sợ, ngoái đầu lại nói lớn:
- Ông không được chết đâu đấy! Nhất định không được chết!
Lý Tông Nhân không trả lời. Mã Đán quay ngược tay về phía sau sờ mũi gã, hình như không còn thở nữa. Mã Đán sợ đến độ khuỵu xuống, khóc rống lên, vừa khóc vừa kêu gào. Lý Tông Nhân từ trên lưng cậu ta lăn xuống đất, cú rơi cùng với tiếng khóc gào của Mã Đán đã làm cho gã tỉnh lại. Tiếng gào khóc của Mã Đán cũng làm vang động cả núi rừng khiến một thầy lang người Miêu đang đi hái thuốc cách đó khá xa nghe thấy. Lý Tông Nhân mở mắt ra hỏi:
- Vì sao cậu khóc?
- Tôi sợ! Tôi sợ ông chết trên lưng tôi.
- Thầy bói đã đoán số mạng cho ta rồi. - Lý Tông Nhân cười nhẹ - Cả đời ta phải chết đến chín lần, đến lần thứ chín mới chết thật. Đây mới chỉ là lần thứ sáu.
Mã Đán theo chân thầy lang người Miêu về bản, trời sập tối thì đến nơi. Nhờ sự chăm sóc của thầy lang, những vết thương của Lý Tông Nhân nhanh chóng được chữa lành, sức khỏe cũng đã khôi phục được đôi phần. Do tình hình cấp bách, Lý Tông Nhân không thể ở lại bản lâu dài để tĩnh dưỡng, chỉ đến ngày thứ tư là Mã Đán đã cõng gã lên lưng chạy đến Trạm Thủy, tìm đến thị trấn Đằng và cuối cùng đã tìm được đại bản doanh của quân đội Lý Tông Nhân. Mặc dù Lý Tông Nhân muốn lưu Mã Đán lại trong quân doanh của mình nhưng cậu ta nằng nặc đòi ra đi, bởi một lẽ đơn giản là cậu ta không thể yên tâm về Khang Khu.
- Thế thì, cậu hãy cạo đầu cho ta một lần vậy. - Lý Tông Nhân nằn nì.
Đầu tóc của Lý Tông Nhân vừa dài vừa rối, cũng đã đến lúc phải cạo rồi. Mã Đán rất thận trọng gọt phăng đầu tóc ấy, phủi tóc dính trên quần áo, dứt khoát ra đi. Lý Tông Nhân đưa cho Mã Đán năm thỏi bạc nhưng cậu ta cương quyết chối từ.
- Tôi cứu ông không phải là vì tiền. Lão chủ Trương ở thị trấn Phàn Ly đã chở gạo đến cho nhà tôi rồi, chúng tôi không thiếu cái ăn. Chỉ cần không thiếu ăn là tôi không sợ gì hết.
Từ thị trấn Đằng về đến Thượng Tân phải mất đến mười ngày đường.
Mã Đán không ngờ là khoảng cách từ thị trấn Đằng đến Thượng Tân lại xa đến như vậy, cũng không ngờ là mình đã xa nhà lâu đến như thế. Đúng là thế giới bên ngoài sao mà to, sao mà mênh mông! Đường đi không khó khăn khổ cực là bao, có điều thường hay bị đói. Khi đói, Mã Đán thường ghé vào những ngôi nhà dọc hai bên đường xin cơm. Người hai bên đường thường hỏi: Cậu là một thằng đàn ông, cần tay thì có tay, cần chân thì có chân, tại sao lại phải rơi vào tình cảnh đi xin cơm dọc đường như thế? Cậu có thể đi lính, đi lính có thể ngày nào cũng có cơm trắng cho vào miệng, bữa ăn nào cũng có thịt lợn kho tàu. Những lúc ấy Mã Đán thường nói: Các người đừng bảo tôi đi lính nữa, tôi chỉ muốn về nhà. Lúc ấy mọi người mới vỡ lẽ: Thì ra cậu là một thằng lính đào ngũ? Mã Đán nói: Tôi không đào ngũ, tôi chỉ muốn về nhà. Tôi không yên tâm về Khang Khu.
Khang Khu là ai, mọi người đều không biết, Mã Đán cũng chẳng buồn giải thích thêm. Chỉ còn một chút sức lực trên người là cậu ta cắm đầu cắm cổ chạy về hướng Thượng Tân, có điều vừa chạy được vài chục bước là cái bụng trống rỗng đã réo lên ào ào. Cái bụng vừa réo lên là toàn thân Mã Đán như muốn lả đi, không còn một chút sức lực nào, lúc ấy trông cậu ta giống một con gà vừa bị cắt tiết nằm chờ chết, ngay cả ngước đầu lên cũng lực bất tòng tâm. Một khi cái bụng bắt đầu cảm thấy đói là ngay lập tức, Mã Đán lại thấy lo lắng cho Khang Khu. Chính vì vậy mà Mã Đán đánh bài liều, mặt dạn mày dày gõ cửa nhà hai bên đường, van nài người ta cho mình nắm cơm thừa, ngay cả cơm để nuôi lợn, cậu ta vẫn không chối từ. Chỉ có no bụng mới có đủ sức lực để chạy về với Khang Khu, có điều những gì cậu ta thường nhận được từ những người không quen biết ấy là những cái nhìn khinh bỉ và một động tác đóng cửa đánh rầm. Họ đều cho rằng, Mã Đán cũng giống như bao kẻ ăn xin khác vẫn thường bước chân qua cổng nhà mình. Họ thường thở than:
- Ngày nào cũng có ăn xin, chúng tôi làm sao nuôi sống nhiều kẻ ăn xin như vậy!
Chính vì vậy mà trong bụng Mã Đán thường không có hạt cơm nào, toàn thân thường không có chút sức lực nào. Lòng thì nóng như lửa đốt, bảo chân phải chạy, nhưng hai cái chân lại không nghe lời, không nhích được lấy nửa bước. Mã Đán nghĩ mình đã bị ốm, có điều cậu ta không thấy mình bị sốt hay bị cảm lạnh gì cả, chỉ không có sức. Để gom góp sức lực, Mã Đán thường nằm xuống bên đường. Trước kia Mã Cạo Đầu đã từng dạy Mã Đán rằng: Mã Đán à, đàn ông không giống như đàn bà. Đàn ông lúc nào cũng phải có sức khỏe. Trong người mày có thịt có xương, có gân có cốt, ăn ít một tí cũng đừng quá lo lắng. Khi bụng đói không còn sức lực, mày có thể nằm xuống ngủ một giấc, tỉnh dậy sức lực sẽ hồi phục ngay, bởi trong xương thịt của mày, gân cốt của mày vẫn ẩn tàng sức lực, cũng giống như nước ẩn tàng trong nham thạch vậy, nó sẽ từ từ thẩm thấu ra ngoài. Đây là cơ hội Mã Đán thực hiện lời dạy của Mã Cạo Đầu nên trên đường từ thị trấn Đằng về Thượng Tân, cậu ta thường tìm một chỗ yên tĩnh bên đường nằm xuống ngủ một lát để cho sức lực từ trong xương cốt thấm ta toàn thân, sau đó tiếp tục chạy. Nhưng có một lần, Mã Đán nằm trong đám cỏ cao lút đầu người ngủ vùi, trong giấc ngủ cậu ta mơ hồ nhận thấy có cái gì đó đang cắn mình, rất đau, vội vàng mở mắt ra. Té ra đó là hai con chó hoang. Hoảng kinh, Mã Đán bật dậy. Rõ ràng là hai con chó này cũng quá đói, có ý định ăn thịt Mã Đán nên cho dù cậu ta đã đứng dậy, chúng vẫn không hề sợ, chuẩn bị tấn công. Trong tay không có một vật gì có thể dùng để tự vệ, Mã Đán chỉ biết chạy. Hai con chó cũng cương quyết không bỏ món mồi ngon nên lao theo sau bén gót. Mã Đán đã vắt đến chút sức lực cuối cùng trong người để chạy nhưng vẫn không thoát được sự truy đuổi của hai con chó. Mã Đán nghĩ trong bụng: Nhất định mình sẽ bị hai con súc sinh này phanh thây, người thị trấn Thượng Tân và Khang Khu vĩnh viễn không biết mình chết như thế nào, vùi xác ở nơi đâu rồi! May sao, đang lúc hai con chó dồn hết sức để thực hiện động tác phóng vèo lên xô ngã Mã Đán xuống thì trong khi lăn tròn trên đất, Mã Đán rơi xuống một cái hố. Hai con chó đã mệt lử, thở hồng hộc đứng trên miệng hố vươn đầu nhìn xuống. Đó là một cái huyệt mộ vừa sâu vừa hẹp đến độ Mã Đán không thể cựa quậy được, mấy vết thương bị chó cắn đang rỉ máu. Mã Đán nhón một chút bùn nhão đắp lên chỗ vết thương, nhận ra là hai con súc sinh ấy không hề có ý định bỏ đi, vẫn nằm trên miệng hố chờ mình. Vừa mệt vừa đói vừa khát, trời cũng đã sập tối, Mã Đán bất chấp mọi sự, nhắm mắt ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mã Đán mới bò lên khỏi huyệt mộ. Hai con chó đã bỏ đi rồi...
Cứ như thế, cuối cùng thì Mã Đán cũng về đến nhà. Nếu đem chuyện đại hỷ là về đến Thượng Tân để so sánh với những nỗi khổ cực trên đường đi thì những nỗi khổ cực ấy chẳng đáng là bao, là cái giá phải trả xứng đáng mà thôi.
Khi Mã Đán rảo bước trên đường phố Thượng Tân, rất nhiều người đều giương mắt nhìn cậu ta, làm như họ chưa từng quen biết với cậu ta bao giờ. Gặp ai, Mã Đán cũng gọi tên người ấy, có điều bọn họ đều không gọi được tên cậu ta. Mã Đán đến bờ sông soi mặt mình xuống mặt nước, không nhận ra mình khác lạ lắm so với trước đây ngoài việc quần áo, mặt mũi tay chân quá bẩn thỉu và rất gầy, gầy đến độ chẳng khác một cây khuynh diệp, còn lại thì không có những thay đổi đến mức khiến người ta không nhận ra người quen đến như vậy, chân tay cũng lành lặn, không đui què mẻ sứt chút nào cả, vậy là cớ làm sao? Cuối cùng, Mã Đán phát hiện ra rằng, Thượng Tân đã thay đổi, thay đổi đến độ có thể nói là nhìn chỗ nào cũng thấy thương tích. Nhà may họ Mao, cửa hàng xoong nồi La Ký, xưởng thuốc lá Hoa Thịnh… chỉ còn sót lại những bức tường đổ nát. Mã Đán hộc tốc chạy đến cửa hàng Mã Nhất. Nó cũng đã bị san bằng, Mã Nhị, Mã Tam chỉ còn lại cái nền chơ vơ. Vừa sợ hãi vừa tức giận, Mã Đán chạy thẳng về nhà. Khang Khu đang ngồi trên ngạch cửa, tóc tai rối bù, trông thấy Mã Đán nhưng đôi mắt vẫn ngây dại thất thần, không nói được câu nào, hình như cô ta không hề nhận ra là Mã Đán đã quay về.
- Khang Khu! Anh về rồi! - Mã Đán nói to.
Khang Khu chỉ nheo mắt nhìn.
- Anh chui lên từ huyệt mộ để chạy về với em đây!
Môi Khang Khu động đậy, mấp máy.
- Anh đã từng chết một lần rồi, bây giờ anh chẳng còn sợ gì nữa!
Khang Khu đứng thẳng người lên, nhưng ngay lập tức thân thể bỗng dưng mềm nhũn, khuỵu xuống.
- Khang Khu! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Em nói gì đi chứ!
- Tôi sắp chết đói rồi! - Cuối cùng thì miệng Khang Khu cũng đã mở ra.
- Anh đi nấu cơm ngay cho em đây! Anh quay về là để nấu cơm cho em mà.
Đột nhiên Khang Khu khóc nấc, đôi mắt ướt đẫm đưa tay sờ sẫm lên xương bả vai và cơ thể gầy như que củi của Mã Đán, kêu lên đầy hoảng sợ:
- Mã Đán! Anh nói cho tôi biết, anh đã đem thịt trên người anh cho ai ăn hết mất rồi?
Sự tình là thế này: Một ngày sau khi Mã Đán nổi lửa đốt nhà Hồng Xung, lão ta đã trở lại thật, lúc ấy Mã Đán đang chôn xác Mã Cạo Đầu trên triền núi. Hắn không nói không rằng, đem thanh đại đao ra ngồi mài ngay trước nhà. Đến khi Khang Khu rời sườn núi Mai Tử về đến nhà, hắn vẫn còn ngồi mài dao.
- Hồng Xung! Có phải là ông sẽ giết Mã Đán không?
Hồng Xung chẳng thèm ngước đầu lên nhìn Khang Khu, cũng không nói năng gì, chỉ có tiếng mài dao rít lên có vẻ mạnh hơn, viên đá mài bị đè mạnh đến độ mòn vẹt. Hồng Xung dùng nước rửa sạch lưỡi dao, sống dao, một luồng ánh sáng lóe lên lạnh lẽo làm lóa mắt Khang Khu.
- Hồng Xung, tôi nói cho ông biết, Mã Đán đốt nhà ông cũng có cái sai, nhưng tôi không cho phép ông giết anh ấy. Anh ấy bây giờ đã là chồng tôi, ông muốn giết anh ấy trước tiên là phải giết tôi. - Khang Khu nói.
Hồng Xung xách dao đến trước mặt Khang Khu. Những người có mặt đứng chung quanh đều lo sợ thay cho Khang Khu. Hồng Xung nói:
- Tao thèm vào cái việc phải giết thằng Mã Đán. Mày xem con dao này, giết Mã Đán phải cần dùng đến nó hay không?
- Thế ông mài nó sắc đến thế để làm gì? - Khang Khu thắc mắc.
- Mày không nhắc nhở thì tao cũng chưa nghĩ đến chuyện tìm Mã Đán để thanh toán sòng phẳng với nó. Bây giờ nó ở đâu?
- Mã Đán chạy trốn rồi. Anh ấy bảo tôi thay mặt anh ấy bồi thường cho ông.
Hồng Xung gầm gừ trong cổ họng, nói:
- Món nợ này mày bồi thường không nổi đâu. Nó chạy được hôm nay chứ không chạy thoát ngày mai, trừ phi suốt cuộc đời còn lại, nó không quay về Thượng Tân nữa.
- Mã Đán đi tìm Lý Tông Nhân rồi. - Khang Khu nói.
Hồng Xung chửi:
- Mày đừng đem Lý Tông Nhân ra dọa tao. Ngay cả cái mạng đất sét của Lý Tông Nhân hắn cũng khó lòng giữ được, Mã Đán còn cái mạng mà trở về đây cũng đã là may lắm rồi.
Khang Khu nghĩ là Hồng Xung sẽ đốt nhà mình, khiến cho mình không còn chỗ che thân nữa. Có điều, đúng là lần này Hồng Xung quay lại Thượng Tân không phải là để đối phó với Mã Đán mà là người khác. Cư dân ở Thượng Tân đều không biết ai là người mà Hồng Xung muốn đối phó, có điều thoạt nhìn thì ai cũng nhận ra là hắn đang lo lắng, tay chân lúc nào cũng run rẩy. Mọi người bắt đầu đoán già đoán non, có điều ai cũng nghĩ đối thủ sắp tới của Hồng Xung chắc chắn sẽ là một kẻ không vừa vặn gì, thậm chí còn vượt lên trên cả Hồng Xung. Nghĩ đến đó ai ai cũng đều cảm thấy lo lắng lẫn sợ hãi.
Chiều hôm ấy, khi ánh nắng mặt trời vừa tắt thì thổ phỉ trên núi Cảo Sơn đột nhiên kéo đến Thượng Tân. Nghe nói là chúng đến đây để tìm Hồng Xung báo thù, có điều là tất cả mọi người đều không biết Hồng Xung đã đắc tội với thổ phỉ Cảo Sơn từ lúc nào. Hồng Xung vừa nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa lộp cộp từ xa thì mặt mày đã xám như tro tàn, ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên sườn núi Mai Tử. Vì quá đột ngột, tất cả cư dân Thượng Tân hầu như không kịp phản ứng, ngay cả việc chạy trốn cũng không hề nghĩ đến. Nói thực lòng, họ đều nghĩ là bọn phỉ cũng thấu được cái lý bình thường là oan có đầu nợ có chủ, chúng sẽ không làm khó dễ mình. Không ngờ, bọn thổ phỉ Cảo Sơn tìm không ra chủ nợ để báo thù, không cam lòng trở về núi với hai bàn tay không dính tội ác nên thuận tay làm cỏ hai mươi mốt cửa hàng, xưởng sản xuất, nhà ở trong thị trấn. Ba cửa hàng gạo nhà họ Mã cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Bọn thổ phỉ chở gạo đi không hết nên đã phóng hỏa đốt luôn cửa hàng. Lần này, bọn thổ phỉ đã giết chết tám người, chém bị thương hai mươi sáu người, cướp đi vô số tài sản của Thượng Tân, đốt trụi chín cửa hàng, năm xưởng sản xuất. Căn nhà lầu của Hồng Xung bị phóng hỏa lần thứ hai. Bọn phỉ còn nhặt được thanh đại đao mà Hồng Xung đã ngồi trước nhà mài đến độ mòn vẹt phiến đá, nói với người Thượng Tân:
- Các người nói lại cho Hồng Xung biết rằng, chỉ cần hắn về đến Thượng Tân là ngay lập tức bọn ta sẽ có mặt.
Trong suốt quá trình thành lập làng rồi trở thành thị trấn, đây là lần đầu tiên Thượng Tân gặp phải tai ương khốc liệt và thê thảm đến như vậy và cũng bắt đầu từ đây, Thượng Tân không thể khôi phục lại diện mạo cũ của nó nữa. Tất cả đều là do một Hồng Xung mà ra. Trước đây hắn vẫn thường huênh hoang rằng, đến quỷ thần cũng phải sợ hắn ba bốn phần thì bây giờ, hắn đã bộc lộ bản chất là một thằng nhát gan, bạc nhược. Có người còn thì thào rằng, cậu của Hồng Xung cũng chỉ là một gã thiến lợn, không có chút quan hệ nào với Trần Quýnh Minh cả. Trước đây Hồng Xung kích động Mã Đán giết Lý Tông Nhân chẳng qua là để nhận thưởng từ Trần Quýnh Minh mà thôi, đáng tiếc là chuyện lại không thành.
Khi bọn thổ phỉ chuẩn bị đốt phá cửa hàng Mã Nhất, Khang Khu cứ túm lấy từng tên mà cấu xé. Đây là trường hợp phản kháng duy nhất mà bọn chúng gặp phải trong tối hôm đó. Vừa cấu xé, Khang Khu vừa hét đến khản cả giọng:
- Tao là vợ Mã Đán!
Một số dân thị trấn đứng từ xa quan sát nghe Khang Khu nói vậy thì cảm thấy buồn cười. Tên thủ lĩnh lên tiếng hỏi:
- Mã Đán là thằng nào?
Bọn thổ phỉ đưa mắt nhìn nhau, đều cùng lắc đầu tỏ ý không biết Mã Đán là nhân vật đáng sợ như thế nào. Một tên đi thẳng đến chỗ lão Mao đang đứng nhìn, lôi lão đến trước mặt tên thủ lĩnh, hỏi:
- Mã Đán là thằng nào?
- Nó là người của Lý Tông Nhân. - Lão Mao nói.
Tên thủ lĩnh nhìn Khang Khu, nói:
- Đáng ra chúng tao sẽ giết mày, nhưng mày đã là vợ của Mã Đán, chúng tao tha cho mày lần này, nhưng gạo thì chúng tao vẫn phải lấy vì gạo trên Cảo Sơn của chúng tao sắp hết.
Khang Khu tiếp tục cản trở bọn thổ phỉ, nói:
- Tao cũng cần phải ăn. Mỗi ngày tao phải ăn được năm bữa cơm, thiếu một bữa là không xong. Chúng mày không được cướp gạo của tao, nếu có Mã Đán ở đây thì chúng mày không dám làm càn như thế này đâu.
Tên thủ lĩnh nhìn lão Mao, hỏi:
- Mã Đán hung hãn, liều lĩnh hơn Hồng Xung à?
Lần này thì lão Mao nói rất thật, giọng lão có pha lẫn chút khinh miệt:
- Nó là một thằng gan thỏ đế!
Khang Khu vừa nghe lão Mao nói như vậy thì ngay lập tức sắc mặt biến đổi, chụp lấy một chiếc thùng rỗng chạy thẳng đến chỗ lão Mao. Lão ta sợ hãi co giò chạy lui về phía sau.
- Nếu lão Mao không nói như thế thì có thể bọn thổ phỉ đã không đốt phá cửa hàng của chúng ta. - Khang Khu kết luận - Tôi sắp chết đói, tội lỗi này là do lão Mao gây ra. Nào, chúng ta đến lão Mao Học Nông này đòi cơm ăn. Từ nay về sau, lão phải chịu trách nhiệm cho tôi ăn cơm. Ai bảo lão lắm mồm lắm miệng.
- Lúc này lão Mao cũng chẳng còn cơm để mà ăn nữa. Nhà may của lão cũng bị cháy rụi rồi. - Mã Đán nói.
- Mã Đán! Anh vừa trở về là đã nói đỡ cho lão Mao Học Nông rồi. Có phải là anh thương xót Mao Tuyết Hoa? Anh hối hận vì đã không lấy Mao Tuyết Hoa làm vợ, đúng không?
- Làm gì có chuyện đó. Trong lòng anh chỉ có em. Nếu không lo lắng cho em, anh đã không quay về đây.
- Anh đi ba bốn mươi ngày nay mà không lo là ở nhà tôi sẽ chết đói hay sao?
- Anh sợ em chết đói nên mới quay về. À, có một chuyến xe từ thị trấn Phàn Ly đến đây hay không? Trên xe chở đầy gạo, đó chính là gạo chở đến cho nhà ta.
- Không hề có. - Khang Khu nói rất quả quyết - Tôi chưa nhận gạo của ai cả.
Mã Đán kể lại cho Khang Khu nghe tất cả những gì đã xảy ra. Khang Khu nói:
- Cuối cùng thì anh đã bị người ta lừa. Người ta nghĩ rằng anh đi lính thì chắc chắn sẽ chết, cho nên người ta chở gạo đi được nửa đường thì đánh xe quay lại thôi.
Mã Đán nghĩ lời Khang Khu rất có lý, may mà mình không chết, nếu chết thì đã chết thay cho Trương Hỏa một cách không đáng chút nào.
- Anh sẽ quay lại đó tìm lão họ Trương ấy thanh toán cho đâu ra đấy - Mã Đán nói - Lão hại anh đến suýt chết, chí ít thì lão cũng phải giao gạo cho nhà ta chứ!
- Đã trở thành một kẻ đào ngũ thì anh còn lý do gì để tìm người ta thanh toán hả? Không chừng người ta lại tìm đến anh để thanh toán nữa đấy. - Khang Khu nói - Chúng ta muốn thanh toán sòng phẳng nhưng không phải đi tìm lão Trương mà chính là phải tìm Mao Học Nông. Nếu không có lão ta nói về anh trước mặt bọn thổ phỉ, cửa hàng gạo nhà ta không thể bị đốt được.
Mao Học Nông đang thở vắn than dài trên cái nền hoang tàn của cửa h?