Chương 14
Lý Tông Nhân đang chỉ huy quân sĩ luyện tập trên thao trường. Mấy hàng người mặc quân phục, tay cầm súng đang đứng chỉnh tề trên cái sân nhớp nháp, đồ đạc vứt bừa bãi lộn xộn, tuy mặt mày họ có vẻ hốc hác vàng võ nhưng khí thế có vẻ rất hăng, ai nấy đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thi thoảng lại có những tiếng cười rất khoáng đạt vang lên. Lý Tông Nhân đã hoàn toàn bình phục, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, trên mặt đã có da có thịt, khi cười để lộ chiếc cằm chẻ rất ra dáng. Đã có người nói cho Mã Đán biết rằng, từ khi thất trận ở Lộc Thành, Lý Tông Nhân không những không bị cấp trên phê bình mà còn được thăng chức lên đến Tư lệnh. Gã không tìm được nguyên nhân để giải thích cho cái vận số hanh thông của mình, nhưng rồi sau một bữa uống rượu say, gã đã tỉnh ngộ, nói với thuộc hạ rằng, là do một người thợ cạo tên là Mã Đán đã cạo đầu cho gã, những khí uế tạp trong đầu gã đã được gột sạch nên vận khí trở nên hanh thông. Đương nhiên là Mã Đán biết Lý Tông Nhân nói đùa, nhưng sự mê tín của gã lâu nay đã lan truyền trong quân binh. Lý Tông Nhân thường hay tìm thầy bói đến đoán số mệnh, tin tưởng rằng trong số mệnh của mình có quý nhân phù trợ, tin tưởng vào thời vận. Mã Đán không quan tâm đến những chuyện ấy, cậu ta đến với Lý Tông Nhân là để kiếm tiền mua gạo thôi. Khang Khu đã từng cảnh báo Mã Đán rằng, đừng bao giờ tự xem mình là một người lính đúng nghĩa mà hãy nghĩ đến một chuyện duy nhất: Cả nhà đang chờ gạo của cậu ta để cho vào nồi.
Lý Tông Nhân đã trông thấy Mã Đán từ xa, chạy rất nhanh ra đón, đầu tiên là nắm chặt tay cậu ta, sau đó là ôm vai kéo sát vào mình, buông ra, đẩy cậu ta đến trước hàng quân, giới thiệu:
- Các huynh đệ, chiến hữu! Đây là kẻ nhu nhược Mã Đán mà tôi đã từng nói chuyện với mọi người. Quân đội của chúng ta không chỉ cần người dũng cảm mà cũng cần có người nhu nhược. Đôi khi công lao của kẻ nhu nhược còn lớn hơn nhiều so với người dũng cảm! Nhưng, trong đội ngũ của chúng ta chỉ cần một người nhu nhược thôi, một người nhu nhược là đủ rồi!
Mặt Mã Đán đỏ phừng phừng vì xấu hổ, không có cách gì để chui xuống đất, có điều đám binh lính ấy lại rất nhiệt thành vỗ tay vang dội khiến lòng cậu ta cũng thấy đỡ tủi hổ đôi chút. Lý Tông Nhân hạ giọng nói với Mã Đán:
- Bắt đầu từ hôm nay, cậu là quân nhân chính thức rồi. Nhưng cậu không cần phải luyện tập, bởi cậu không nhất thiết phải ra chiến trường đánh nhau.
- Có đúng là ông gọi tôi đến để cạo đầu không?
- Đúng thế. - Lý Tông Nhân nói chắc nịch - Đương nhiên là cậu cũng có thể kiêm chức nấu ăn hoặc chăm sóc ngựa.
- Có đúng là ông sẽ trả cho tôi hai phần lương?
- Đúng thế!
- Tôi có thể về nhà bất cứ lúc nào không?
- Không thể. Ngay cả ta cũng không có quyền về nhà bất cứ lúc nào!
Mã Đán có một chút thất vọng, thậm chí là hối hận, có điều nghĩ đến chuyện được ưu đãi đến mức nhận hai suất lương, cậu ta không kỳ kèo gì thêm nữa.
Mã Đán biết Lý Tông Nhân và Trần Quýnh Minh không còn là đối thủ của nhau nữa.
- Thế thì kẻ thù của chúng ta là ai? - Cậu ta thắc mắc.
- Chúng ta không có kẻ thù, chỉ có anh em bằng hữu! - Lý Tông Nhân nói rất tự tin.
Ngày hôm sau, Mã Đán đến Phòng Quân vụ để nhận lương, bị người ở đó chửi:
- Cậu mới đến hôm qua mà bữa nay đã lên đòi lương, có phải thần kinh của cậu có vấn đề không?
- Người nhà đang trông chờ vào đồng lương của tôi để mua gạo cho vào nồi!
- Gia đình của toàn bộ quân lính ở đây đều trông chờ vào đồng lương cứu đói của họ, không riêng gì cậu.
- Tôi không giống với họ. - Mã Đán nói - Người khác có thể cách hai ba bữa ăn một bữa không sao, nhưng Khang Khu của tôi thì không thể, mỗi ngày cô ấy phải ăn ba đến năm bữa, mỗi bữa ít nhất cũng phải từ bốn đến năm bát…
- Địa chủ cũng không dám ăn nhiều đến thế, người nhà nào đó của cậu dựa vào cái gì mà ăn nhiều đến thế?
Mã Đán định tiếp tục phân trần nhưng đã bị người của Phòng Quân vụ phẩy tay đuổi ra ngoài:
- Cuối tháng đến nhận lương, ngay cả Tư lệnh Lý cũng không có ngoại lệ! Vả lại, lương của quân đội cũng không giống như lương của quan lại làm trong nha môn, muốn có là có, đôi khi cả Tư lệnh Lý cũng không nhận được lương.
Lúc này Mã Đán mới nhận thức được nhiều điều mới nên trong lòng không khỏi chút bi quan đối với tiền đồ của mình.
Ngày nào Mã Đán cũng cạo đầu cho binh lính. Bọn họ thì lại lấy Mã Đán làm trò đùa.
- Mã Đán à, nghe nói cậu vừa nghe tiếng súng là vãi đầy quần phải không?
- Mã Đán à, nghe nói cậu có một cô vợ có thể ăn nhiều, đặc biệt nhiều, đúng không? Phụ nữ ăn nhiều có phải chuyện ấy cũng rất đặc biệt…?
- Mã Đán à, nghe nói cậu cõng Tư lệnh trên lưng nhưng chạy vẫn còn nhanh hơn đạn…?
- Mã Đán à, ngày nào đó cậu ra chiến trường đánh nhau, anh em chúng tớ sẽ giúp cậu thay quần, thay tã lót nhé…
…
Theo chân hành quân của quân sĩ, Mã Đán đi khắp nơi, càng đi càng xa Thượng Tân. Hình ảnh Khang Khu và Mã Hổ lúc nào cũng xuất hiện trong đầu óc cậu ta. Mỗi lần bê bát cơm còn nóng hôi hổi nghi ngút khói trong nhà ăn ra, Mã Đán không nỡ ăn. Những người lính cảm thấy Mã Đán có phần kỳ lạ.
- Mã Đán à, sao cậu lại không muốn ăn cơm?
- Tớ không nỡ ăn. Tớ muốn dành bát cơm này đưa cho vợ tớ là Khang Khu. Tớ với các cậu không giống nhau, tớ là người đã có vợ có con. Khang Khu ăn không no thì đương nhiên là con trai tớ sẽ đói. Nếu mẹ con Khang Khu bị đói thì tớ nằm lỳ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Những người lính cười cợt:
- Vợ cậu mẹ cậu con cậu có đi lính không?
- Họ không còn hạt gạo nào để bỏ vào nồi cả.
- Nhà không còn gạo cho vào nồi mà cậu còn ngồi đây để nói tư cách làm chồng làm bố suông sao?
Thời gian ăn cơm sắp hết, Mã Đán mới hạ quyết tâm ăn cơm, nhai nhai nuốt nuốt như hổ như sói, bát cơm nhanh chóng chui vào dạ dày nhưng cậu ta vẫn cảm thấy chưa no bèn hỏi nhà bếp còn cơm hay không. Họ nói còn, nhưng là còn cho bữa sau.
Rất nhanh sau đó, Mã Đán đã phát hiện ra rằng Lý Tông Nhân đã lừa mình. Lý Tông Nhân nói rằng chúng ta không có kẻ thù, chỉ có anh em bằng hữu nhưng chẳng bao lâu sau thì đã có đánh nhau. Cậu ta cũng không biết đối thủ là ai, cũng không nhất thiết phải quan tâm đến chuyện này. Toàn quân xuất trận, hành quân cả ngày lẫn đêm, đi ngang qua bất cứ địa phương nào ai nấy đều đề cao cảnh giác nhớn nhác ngó trước ngó sau như thể mỗi ngọn cây mỗi ngọn cỏ đều có thể biến thành kẻ thù của mình vậy.
- Tại sao vẫn cứ đánh nhau? - Không kiềm lòng được, Mã Đán lên tiếng than thở.
- Ngu vậy! Đi lính mà không đánh nhau được à? Cậu cho rằng đi lính là để hưởng nhàn sao? - Mã Đán bị một người lính đi bên cạnh chửi - Trên thế gian này có đội quân nào không đánh nhau mà phải tốn kém tiền lương nuôi báo cô lính tráng hay không?
Trên tay Mã Đán không có súng, bởi cậu ta được ân sủng một cách đặc biệt là không phải ra chiến trường. Một người lính già nói với vẻ bất bình ra mặt:
- Mã Đán! Mày chỉ cứu Tư lệnh có một lần mà đã được đặc cách không tham gia chiến trường, còn chúng tao đã cứu ông ấy không biết bao nhiêu lần mà vẫn phải cứ xung phong trên trận địa là cớ làm sao? Hay là số mệnh của mày quá tốt?
Mã Đán đi lẫn lộn ở chính giữa đội ngũ cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Tất cả những người lính đều nhìn cậu ta bằng cặp mắt kỳ thị khiến Mã Đán càng thêm xấu hổ.
- Tại sao lại có một con đàn bà lọt được vào trong đội ngũ của chúng ta thế nhỉ? - Đây là câu nói châm chọc mà Mã Đán nghe thấy nhiều nhất trong khi hành quân.
Khi cánh quân đi ngang qua một địa danh được gọi là thôn Mậu thì đột nhiên bị đối phương đột kích. Trận chiến diễn ra ác liệt trong một hẻm núi vô cùng hiểm trở. Đây là một cuộc chiến đấu quá bất ngờ, lính của Lý Tông Nhân không hề có một sự chuẩn bị trước. Tiếng súng đầu tiên vừa nổ đã khiến Mã Đán hoảng kinh, thần hồn bay đâu mất, cậu ta bỏ chạy nhưng không biết chạy về hướng nào, trong lúc hoảng loạn, cậu ta chui vào một lùm cây rậm cuộn tròn dưới gốc cây.
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, tiếng hô xung phong, tiếng hô giết, tiếng kêu rú làm chấn động cả hẻm núi, làm thú hoang chim chóc cũng kinh hoàng chạy bay loạn xạ. Quân sĩ của Lý Tông Nhân chiến đấu rất dũng cảm, tiếng súng liên hồi, tiếng đao chan chát. Một chiếc đầu lâu lăn tròn trên đất rồi dừng lại trong lòng Mã Đán. Cậu ta kêu thét lên, sợ hãi rụng rời mồm cậu ta kêu lên hai tiếng “Khang Khu!”. Một người lính phía đối phương phát hiện ra Mã Đán liền xốc tới, lưỡi lê trên đầu súng của hắn lóe sáng. Mã Đán không thể trốn được nữa, lưỡi lê sáng quắc đã chuẩn bị cắm phập vào ngực cậu ta… Mã Đán sợ và… ngất xỉu…
Mã Đán tỉnh lại thì trận đánh cũng đã kết thúc. Khi quân lính Lý Tông Nhân dọn dẹp chiến trường, họ phát hiện Mã Đán đang nằm trong lùm cây bèn lôi ra. Ban đầu, họ nghĩ là Mã Đán đã chết, nhưng sau đó thì sờ vào mũi, thấy vẫn còn thở mới dốc ngược hai chân cậu ta lên trời, lúc ấy Mã Đán mới tỉnh lại.
- Thổi còi thu quân chưa?
Mã Đán hỏi. Xem ra thì cậu ta vẫn còn muốn ngủ thêm chút nữa. Lúc ấy bọn lính mới nghĩ rằng Mã Đán đã làm một con rùa rụt cổ trong trận đánh vừa rồi, tức đến độ muốn cho cậu ta một phát đạn vào đầu. Mã Đán vội vã thanh minh:
- Tớ đâu có ngủ! Tớ sợ mà chết… Tớ chết rồi thì phải… - Vừa nói, Mã Đán vừa sờ nắm toàn thân, phát hiện không có vết thương nào, tất cả đều hoàn chỉnh, lúc này cậu ta mới tin là mình vẫn đang sống. Vấn đề chưa rõ ràng là người lính ấy đã giơ lưỡi lê lên định cắm phập vào ngực cậu ta, tại sao hắn lại dừng lại giữa chừng?
- Cậu không chết, nhưng chúng ta đã mất ba mươi hai người. Hừ! Toàn những anh em dũng cảm nhất đã chết!
- Tớ đã chết rồi! Đúng thế. Tớ đã nhìn thấy mình chết một cách rất rõ ràng. - Mã Đán còn cố phân giải.
Có người rất bất bình trước chuyện chưa lâm trận mà đã sợ của Mã Đán nên đề nghị Lý Tông Nhân phải xử lý kỷ luật quân đội một cách nghiêm khắc với những kẻ nhu nhược vừa lâm trận đã chạy trốn. Người này không nói rõ là phải xử lý ai nhưng qua cách ám chỉ của gã, rõ ràng là đang nói đến Mã Đán.
- Mã Đán không hề chạy trốn trước trận chiến. - Lý Tông Nhân nói - Tất cả chúng ta đều bám giữ trận địa, Mã Đán cũng bám giữ trận địa, thậm chí là còn bám trụ ở vị trí trung tâm của trận chiến, các anh em không thấy sao? Huống hồ, cậu ấy không phải là một người lính chiến đấu mà chỉ là một người lính cạo đầu…
Binh lính không ai dám lên tiếng nữa. Nhưng cũng bắt đầu từ trận đánh ấy, Mã Đán còn có thêm một cái biệt hiệu mới: Mã Sợ Chết.
- Mã Sợ Chết à, nghe nói mày nằm mơ nghe thấy tiếng súng thì mày cũng đã vãi ra giường, đúng không?
- Mã Sợ Chết à, nếu tất cả kẻ địch của chúng ta mà giống như mày thì tốt biết mấy, chúng ta vừa ít việc vừa có chuyện để vui, không cần phải tốn viên đạn nào mà cũng có thể đánh đến tận thành Bắc Kinh…
- Mã Sợ Chết à, mày làm trưởng quan của chúng tao nhé, có mày chúng tao sẽ không phải hô xung phong ngoéo cò. Mày chỉ huy chúng tao làm thành một bầy rùa rụt cổ cũng không tồi đâu, dù sao thì đến cuối tháng cũng nhận lương đầy đủ là tốt rồi…
- Mã Sợ Chết à, vợ mày tên Khang Khu đúng không? Tại sao cô ta lại chấp nhận làm vợ một thằng sợ chết như mày nhỉ? Cô ta đã thấy được chỗ tốt của mày là chỗ nào thế nhỉ?
…
Đã thấm thía nỗi xấu hổ, Mã Đán đi tìm Lý Tông Nhân.
- Tôi không thể làm một tên lính cạo đầu nữa! Tôi muốn được đánh nhau, nếu không đánh nhau tôi e rằng sẽ làm quân lính của ông bất mãn vì tôi được nhận hai phần lương, như thế sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến khí thế của quân đội.
Lý Tông Nhân không giấu được vẻ kinh ngạc, cười ha hả đưa mắt đánh giá Mã Đán:
- Cậu cũng dám đánh nhau à?
- Tôi muốn thử, muốn luyện gan!
- Nếu cậu trúng đạn chết thì lấy ai cạo đầu?
- Tôi không chết được đâu. Bố tôi từng nói, kẻ nhát gan nhu nhược không bao giờ chết sớm!
- Thế thì cậu cứ đi sau chúng tôi. Cậu đừng sợ. Cậu chạy rất nhanh, đạn đuổi theo cậu không kịp đâu.
Đương nhiên là Lý Tông Nhân nói đùa. Lúc nào gã cũng có vẻ lạc quan, cười khơ khớ, thắng trận hay thua trận cũng cười khơ khớ giống nhau. Lý Tông Nhân còn nói thêm:
- Cậu đừng vội vàng đánh nhau. Muốn luyện gan thì cách tốt nhất là nên giao tiếp với người chết, tiếp xúc nhiều với thây ma thì lá gan sẽ lớn lên, không sợ chết nữa.
Trong suy nghĩ ấy, Lý Tông Nhân giao cho Mã Đán công việc dọn dẹp chiến trường sau khi im tiếng súng, mai táng người chết trận, cạo đầu cho những binh sĩ đã chết, thậm chí có khi phải thu dọn chiến trường, vận chuyển hoặc chôn cất thây ma vào lúc nửa đêm. Có một đêm, ban đầu có khoảng mười mấy người cùng chung tay dọn dẹp, nhưng cuối cùng, khi Mã Đán ngước đầu lên thì mới nhận ra là còn mỗi một mình giữa đống xác chết, tất cả đều mất dạng không biết từ bao giờ. Chung quanh toàn mùi chết chóc, không có ánh trăng, thi thoảng lại có tiếng rên khe khẽ của những người chưa chết hẳn khiến xương cốt con người đồng loạt nổi gai. Mã Đán hoảng kinh, nhưng cậu ta không bỏ chạy, không ngừng tát mạnh vào má mình để tỉnh táo, không để cho lá gan của mình teo lại mà phải càng ngày càng to lên. Vừa thu dọn xác chết, Mã Đán không ngừng chửi thành tiếng: “Hồng Xung! Tao đang chửi cả tổ tông nhà mày!”. Vừa cắm cúi đào hố, Mã Đán cũng vừa chửi Hồng Xung với những câu đại loại như nhau. Hố càng đào càng sâu, đột nhiên có mấy xác chết động đậy rồi tự động lăn xuống hố. Mã Đán sợ đến độ chân tay mềm nhũn, muốn bò lên khỏi hố nhưng hố đã quá sâu, không thể lên được. Lúc này cậu ta đành phải kêu cứu, có điều chẳng có ai đến cứu cậu ta cả. Đúng lúc ấy trời đổ mưa. Mưa càng lúc càng to, nước đã gần ngập chiếc hố, không mấy chốc nữa mà nhấn chìm Mã Đán. Trong lúc thập tử nhất sinh, bỗng dưng Mã Đán lại thông minh. Cậu ta kéo mấy cái xác chất chồng lên nhau rồi giẫm lên trên. Độ cao đã vừa đủ cho Mã Đán bíu vào vách hố bò lên khỏi hố, đứng trên miệng hố há miệng khóc gào thật thỏa thích, vừa khóc vừa lôi từng cái xác quẳng xuống hố, lấp kín đất rồi mới quay về. Bắt đầu từ đêm đó trở về sau, đồng đội của Mã Đán mới nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác.
Binh lính rất thích được Mã Đán cạo đầu khiến cậu ta bận bịu đến tối tăm mặt mũi.
- Mã Đán à, cậu cạo đầu giúp tớ một lần, có lẽ là lần cuối rồi đấy, bởi tớ sắp ra chiến trường đánh nhau rồi…
Người van nài Mã Đán cạo đầu cho đã được cậu ta ra tay, và quả nhiên, sau trận đánh ấy, anh ta không quay lại nữa. Bởi thế, rất nhiều binh sĩ khi được Mã Đán cạo đầu luôn luôn cảm thấy bất an, hỏi:
- Mã Đán à, cậu nói đi, liệu tớ có chết không?
- Không thể chết - Mã Đán khẳng định.
- Nhưng… mấy anh em được cậu cạo đầu cho đều đã chết…
- Bởi vì… bởi vì… - Mã Đán ngập ngừng suy nghĩ - Vì tớ cạo cho họ chưa được đẹp…
- Thế thì cậu phải cạo cho tớ thật đẹp đấy nhé!
- Yên tâm đi. - Mã Đán phóng khoáng nói - Tớ là người thợ cạo đầu đẹp nhất thế giới.
Còn có một binh sĩ khác nói với Mã Đán:
- Chờ tớ đánh xong trận này sẽ nhờ cậu cạo đầu, cậu phải cạo cho tớ đấy nhé!
Kết quả là người lính này đã bị một viên đạn vỡ nát đầu. Khi xác gã được khiêng về, Mã Đán cầm lấy con dao cạo cẩn thận, tỉ mỉ từng đường dao gọt sạch những chỗ tóc còn lành lặn của gã, công việc hoàn thành, đầu người lính ấy trông giống như quả dưa đã bị vạt mất một góc.
Cuối cùng thì cũng đã đến ngày lĩnh lương, tất cả những chiếc cổ của binh sĩ đều vươn dài ra chờ đợi. Phòng Quân vụ chỉ phát cho Mã Đán hai thỏi bạc nhỏ. Mã Đán đến chỗ nhà bếp hỏi người lính nấu ăn là với hai thỏi bạc này, cậu ta có thể mua được mấy cân gạo, Khang Khu có thể ăn được trong bao lâu. Người lính nấu ăn nói cho Mã Đán biết là, giá gạo bây giờ mỗi ngày mỗi tăng, còn nếu cho là giá không tăng thì với hai thỏi bạc này, với sức ăn của Khang Khu cũng chỉ đủ cho cô ta ăn trong nửa tháng. Mã Đán liếc nhìn chung quanh, thì ra tất cả binh sĩ đều nhận được hai thỏi như cậu ta. Mã Đán chất vấn người ở phòng Quân vụ:
- Tư lệnh Lý đã nói là sẽ cấp cho tôi hai phần lương, tại sao các người chỉ cấp cho tôi một phần?
- Cậu nghĩ mình là ai hả? Cậu chưa bắn viên đạn nào, dựa vào đâu mà được nhận gấp đôi lương? Nếu Tư lệnh Lý nói trả cho cậu hai phần lương thì cậu cứ đến tìm ông ấy mà hỏi.
Mã Đán đi tìm Lý Tông Nhân thật. Lý Tông Nhân lấy từ trong túi mình ra hai thỏi bạc nhỏ nữa đưa cho Mã Đán, nói:
- Ta dùng tiền lương của ta trả cho cậu, như thế là cậu nhận được hai phần rồi đấy nhé.
Mã Đán cũng chẳng thèm từ chối lấy lệ nữa, cầm lấy bạc gửi ngay về Thượng Tân.
Lĩnh lương gấp đôi, Mã Đán rất mong được có cơ hội cạo đầu cho Lý Tông Nhân, thậm chí ngày nào cũng có thể cạo đầu cho gã. Nhưng Lý Tông Nhân lại không muốn cậu ta cạo đầu, bởi vì mỗi khi gặp chuyện trọng đại, gặp thời khắc trọng đại, gã mới cho phép Mã Đán cạo đầu cho mình. Chẳng hạn như, sáng ngày mai có trận đánh lớn thì hôm nay Lý Tông Nhân mới gọi Mã Đán đến cạo đầu. Do vậy, mỗi khi được Lý Tông Nhân gọi đến, Mã Đán vừa vui mừng vừa lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Sợ là vì cậu ta biết ngày mai mình có thể đối mặt với chuyện sống chết ngoài chiến trường.
Ngày ấy, Lý Tông Nhân gọi Mã Đán đến cạo đầu cho gã. Mã Đán biết ngay là ngày mai phải tấn công một ngôi thành cổ mà quân địch cố thủ trong đó đông gấp ba lần quân số của Lý Tông Nhân. Lệnh của cấp trên là đợt tấn công này chỉ có chiến thắng, không được chiến bại. Sẽ là một trận tử chiến! Quân lính trong doanh trại đều tỏ ra rất lo lắng, một không khí trầm mặc đặc quánh bao phủ lên tất cả. Mã Đán cũng cảm thấy lo sợ. Lý Tông Nhân hỏi:
- Mã Đán à, không phải là cậu đã nói là muốn ra chiến trường sao?
Mã Đán đang run. Cả giọng nói và tay cầm dao đều run:
- Hay là… hay là để lần sau…
- Nói để cậu biết, lần sau càng khó khăn hơn nhiều… Bắt đầu từ nay về sau, những trận đánh mà chúng ta tham gia đều lớn, càng ngày càng lớn, càng đánh càng hiểm ác, càng hiểm ác càng bi thảm. Mỗi binh sĩ đều có thể chết bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu. Ta cũng không hề ngoại lệ!
Lá gan Mã Đán bỗng dưng teo lại, lạnh ngắt; tim cũng như ngừng đập. Lý Tông Nhân đã cảm nhận được tay Mã Đán đang run.
- Thế thì cậu không phải ra trận nữa, cậu vẫn là lính cạo đầu, nhận hai phần lương, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, phúc lộc song toàn vậy. - Giọng Lý Tông Nhân có vẻ coi thường, châm biếm.
- Tôi… tôi rất xấu hổ…
- Việc thắng hay bại trong trận chiến ngày mai sẽ quyết định đến mệnh vận của ta. Tất cả binh sĩ đều phải dốc toàn tâm toàn lực, thề giết tan quân địch, ngay cả lính nấu cơm cũng không ngoại lệ.
Mã Đán đã hiểu vấn đề. Nếu không ra chiến trường, cậu ta sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích, thành đối tượng để trút phẫn nộ của mọi người. Suy nghĩ đến nửa đêm, Mã Đán bò dậy mò mẫm đi tìm Lý Tông Nhân. Gã vẫn chưa ngủ, đang đứng ngoài cửa doanh trại hút thuốc, tinh thần xem ra có vẻ nặng nề.
- Tôi cũng phải ra chiến trường. Con người cũng đến lúc phải chết, nhưng không thể chết một cách quá nhu nhược.
Lý Tông Nhân lại cười khơ khớ:
- Ta chỉ chờ câu nói này của cậu thôi! Ngay cả thằng nhu nhược là Mã Đán cũng xung phong giết địch thì vì lý do gì mà chúng ta không thắng trận này nhỉ? Tốt quá! Cuối cùng thì ta cũng đã có thể ngủ ngon giấc rồi đây!
Nói xong, Lý Tông Nhân ngẩng mặt cười một tràng dài rồi đi vào trong lều.
Lý Tông Nhân vừa quay người đi vào là Mã Đán đã cảm thấy hối hận. Cậu ta cũng không hiểu lý do vì sao mà mình lại hối hận nhanh đến như vậy mà đáng ra là cậu ta không nên hối hận. Có điều trong đầu Mã Đán lúc này toàn là những hình ảnh rùng rợn như rừng đao núi đạn, thây ma nằm co quắp trên đồng, là một viên đạn xuyên qua ngực, là một quả đạn pháo xé thân hình cậu ta thành hàng trăm mảnh, là một thanh đại đao chém phăng cái đầu lâu lăn lông lốc như một quả bóng bị chân của binh lính đá qua đá lại… Nếu chết thì vĩnh viễn không thể gặp lại Khang Khu và Mã Hổ. Mã Đán vẫn còn không kịp báo cho họ biết là mình sẽ ra chiến trường, rất có thể sẽ chết, sao mà xót xa, sao mà thê thảm!
Mã Đán lại dao động nữa rồi. Vì quá lo lắng và căng thẳng, bụng Mã Đán lại trướng lên, vội vàng chui vào lùm cây rậm để xả, xả xong thì không muốn quay về trại tí nào, bèn chờ đợi lúc lính gác không chú ý quan sát, cậu ta nhanh chóng lẻn vào rừng cây, cởi bộ quân phục ra và bắt đầu chạy về hướng nam, tức là chạy về hướng Thượng Tân. Mã Đán chạy rất nhanh, bước chạy không hề có chút do dự ngập ngừng nào, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn vì sợ có binh sĩ đuổi theo. Trong đêm tối vắng lặng, dưới ánh trăng nhờ nhờ, một mình Mã Đán lặng lẽ chạy. Cậu ta nghĩ rằng, cứ chạy thế này không ngừng nghỉ thì chẳng mấy chốc mà cậu ta sẽ về đến Thượng Tân. Có điều, đến gần sáng thì một con sông nhỏ đã chắn mất đường chạy của cậu ta.
Con sông này khá hẹp, nước cũng không sâu lắm, suy cho cùng thì nó chẳng thể ngăn được bước chạy của Mã Đán. Nhưng Mã Đán lại do dự, ngay cả chính cậu ta cũng không hiểu vì sao mình lại do dự.
Mã Đán không lội qua sông mà bước chân bỗng dừng lại một cách vô thức, đưa mắt nhìn chung quanh. Màn đêm vẫn chưa bị đẩy lùi, chung quanh tối mù, yên lặng tuyệt đối. Không gian cao rộng mà uy nghiêm, Mã Đán cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt cát trong không gian của màn đêm ấy, giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau có một con sông nhỏ. Mã Đán ngồi xuống bờ sông, trong mơ mơ hồ hồ cậu ta hình như có nghe thấy một tiếng nói rì rầm từ dưới dòng nước vọng đến, ban đầu cậu ta cứ ngỡ đó là tiếng gió nhưng lắng nghe thật lâu thì thấy không giống tiếng gió mà hình như là tiếng kêu của một ai đó. Mã Đán hoảng sợ, da gà ngay lập tức nổi khắp toàn thân, vận dụng hết can đảm kêu lên một tiếng “Ai?” nhưng không có tiếng trả lời.
“Thằng hèn!”. Đột nhiên, âm thanh ấy đập mạnh vào màng nhĩ Mã Đán, mạnh lắm, nhọn sắc lắm, vừa có ý khinh thường, lại vừa có ý thương hại. Chung quanh chẳng có ai, vạn vật im lìm, có điều hình như có một cơn gió lạnh thoảng qua.
Trong cái không gian không có lấy một làn khói này lại có kẻ nào đó lên tiếng chửi Mã Đán là “thằng hèn” sao? Đột nhiên Mã Đán cảm thấy xấu hổ. Cậu ta đứng dậy, gào:
- Ai?
Nhưng hình như âm thanh không thoát ra được cuống họng Mã Đán. Gào thêm tiếng nữa, âm thanh càng yếu ớt chẳng khác nào tiếng gió thổi qua lau lách, tiếng thứ ba cũng là tiếng cuối cùng chỉ giống như tiếng muỗi vo ve.
Một cách vô thức, chân Mã Đán hình như không thuận theo ước vọng của trái tim, bắt đầu chạy ngược lại với hướng đã chạy vừa rồi. Trở về đến doanh trại thì mệnh lệnh tập hợp vừa vang lên. Làm như không có chuyện gì đã xảy ra, Mã Đán nhanh chóng chạy tọt vào giữa hàng ngũ.
Lý Tông Nhân đã trông thấy Mã Đán, nói to để tất cả binh sĩ đều nghe:
- Trận đánh ngày hôm nay ta giao cho Mã Đán làm nhiệm vụ cầm cờ hiệu. Mã Đán sẽ là người dẫn đầu để toàn thể chúng ta xung phong chiến đấu!
Toàn quân đồng loạt dậy lên tiếng hoan hô:
- Thằng nhu nhược dẫn đầu chúng ta chiến đấu! Hoan hô! Hoan hô Mã Sợ Chết!
Mã Đán nhận quân kỳ bước ra phía trước đội ngũ, ưỡn ngực, thẳng người trong ánh sáng ban mai. Sau lưng cậu ta, tiếng bước chân rầm rập, hùng tráng vang lên. Âm thanh này khiến cho Mã Đán tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, thậm chí cậu ta cũng đã tạm thời quên đi Khang Khu và Mã Hổ.
Sau đó là một trận kịch chiến được xưng tụng nhất về mức độ bi hùng, nhất về mức độ oanh liệt trong quá trình hình thành, tồn tại và phát triển của quân đội của Lý Tông Nhân bắt đầu.
Mã Đán hầu như không có bất kỳ một chút kinh nghiệm chiến đấu nào. Cuộc tấn công bắt đầu, cậu ta dùng một vuông vải đỏ bịt mắt, dùng bùn nhét vào hai lỗ tai, cúi khom người vác lá cờ chạy một mạch về phía trước mặt, đến khi đầu đụng vào chân tường thành mới mở vuông vải bịt mắt ra. Cuộc tấn công diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của mọi người, chỉ cần không đầy ba mươi phút, thành của địch đã bị chiếm đóng, bắt sống gần một nửa quân số của địch. Lá quân kỳ trong tay Mã Đán bị hàng trăm viên đạn bắn nát. Trong lúc Mã Đán đang tự chúc phúc cho mình là “không mất một sợi lông” thì Lý Tông Nhân đã bước đến, nói:
- Máu thấm ướt vai trái của cậu rồi kìa!
Đến lúc này Mã Đán mới nhận ra một viên đạn đã xuyên qua vai trái mình, máu thịt bầy nhầy. Cậu ta quá sợ, ngất xỉu.
Đây là trận đánh đúng nghĩa đầu tiên mà Mã Đán tham gia.
Mã Đán đã nổi tiếng. “Thằng nhu nhược dẫn đầu chúng ta chiến đấu” trở thành một câu nói lan truyền nhanh chóng trong quân sĩ Lý Tông Nhân. Lý Tông Nhân nói với Mã Đán:
- Quả nhiên cậu xứng đáng với việc nhận hai suất lương! Theo ta nghĩ thì cậu không chỉ xứng đáng với hai người!
Mặc cho người ta tán tụng gì thì cứ tán tụng, trong lòng Mã Đán không hề quan tâm. Những điều mà cậu ta quan tâm nhất là làm sao gửi được bốn nén bạc về cho Khang Khu một cách nhanh nhất; có phải là gạo ở Thượng Tân đã lên giá rồi không? Những người ở Thượng Tân mà cậu ta đã mượn gạo có nhân cơ hội này mà đòi nợ Khang Khu hay không?
Mã Đán đang suy nghĩ về chuyện, người chửi cậu ta là “thằng hèn” sáng sớm hôm nay ở bên bờ sông là ai?
- Trưởng quan Lý, là ông phải không?
Câu trả lời của Lý Tông Nhân rất mơ hồ:
- Đúng! Nhưng cũng không đúng! Cậu nói về chuyện gì?
Mã Đán nghĩ thầm: Đánh nhau cũng chẳng có gì đáng sợ như trong tưởng tượng của mình, cũng không phải nói chết là chết. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Mã Đán có cảm giác lá gan của mình đang to dần lên, cứng cáp lên, so với trước đây hoàn toàn khác.
Khi Mã Đán trải qua năm thứ năm trong quân ngũ, Lý Tông Nhân đã thống nhất hoàn toàn tỉnh Quảng Tây. Gã nói với Mã Đán:
- Không phải là ta muốn cậu đánh nhau suốt đời mà chỉ muốn cậu có cơ hội để luyện gan. Sau này trở về Thượng Tân, nhất định cậu sẽ là người gan dạ nhất ở đó, Hồng Xung chỉ cần nghe đến tên cậu là đã kinh hồn táng mật. Nếu có thể làm cho Hồng Xung chỉ nghe thấy tiếng Mã Đán thôi mà đã kinh hồn mất vía thì đời của cậu cũng đáng sống lắm rồi, bố cậu cũng đã có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.
Nghe thấy câu này, Mã Đán vỗ ngực bảo đảm với Lý Tông Nhân:
- Tôi muốn đến tận Bắc Kinh để luyện gan. Tôi sẽ luyện cho đến khi ông ngồi trên ngai vàng làm hoàng đế mới thôi.