← Quay lại trang sách

Chương 15

Đúng là Mã Đán thật kỳ quái hết chỗ nói. Có khi, lá gan của cậu ta to bằng trời, có khi lại biến thành gan chuột trong nháy mắt. Cũng giống như nhiều người thường nói, có lúc Mã Đán ra dáng là một người đàn ông đĩnh đạc, có lúc lại biến thành một mụ đàn bà. Ngay cả Mã Đán cũng không thể phân định được là lúc nào thì gan của mình bao trùm cả trời đất, lúc nào thì biến thành gan chuột nữa. Do vậy mọi người thường cho rằng, khi gan Mã Đán là gan chuột nhắt thì cậu ta lại có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa, ngược lại, khi gan Mã Đán bao trùm đất trời thì cậu ta lại hành động như một người có lá gan chuột nhắt. Và cũng vì vậy mà Lý Tông Nhân đã từng có rất nhiều lần muốn giao trách nhiệm lớn cho Mã Đán nhưng cậu ta lại chối đây đẩy, trong những thời khắc quan trọng thì cậu ta lại tỏ ra khiếp sợ trước bất cứ việc gì.

Mã Đán còn phát hiện được rằng, lá gan của mình càng to thì mình càng thành công; khi lá gan của mình nhỏ thì mình phải trả giá rất đắt. Có một lần, đơn vị bộ binh của Mã Đán nhận lệnh mai phục trong một đám lau sậy rậm rạp bên cạnh doanh trại một đơn vị của Ngô Bội Phù để chờ khi quân chủ lực tấn công sẽ xuất kỳ bất ý tiến công tiêu diệt địch. Mã Đán và đồng đội nằm phục trong lau lách hết cả buổi sáng thì một phân đội kỵ binh của địch được trang bị đến tận chân răng xuất hiện ngay trước mắt họ. Quân số cũng như sức chiến đấu của địch rõ ràng là nổi trội hơn so với phía Mã Đán, tuyệt đối không thể chính diện giao chiến. Tất cả đều nín thở nằm im và nếu như cứ như thế, án binh bất động thì đối phương không thể phát hiện ra họ. Có điều, viên chỉ huy của phân đội kỵ binh này hình như ngửi thấy cái gì đó, hô lên một tiếng rồi rút phăng thanh kiếm chỉ huy sáng loáng ra khỏi vỏ. Ánh sáng từ thanh kiếm chiếu thẳng vào mắt Mã Đán, cậu ta đột nhiên hoảng loạn. Vị chỉ huy nhìn Mã Đán bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc để ngăn ngừa hành vi xuẩn ngốc của cậu ta, nhưng tất cả đã quá muộn. Trong lúc hoảng loạn, ngón tay của cậu ta đã bật chốt an toàn của khẩu súng một cách vô ý thức. Một cuộc chiến đáng ra không cần phải phát sinh đã buộc phải phát sinh. Hai bên đánh giáp lá cà, chủ yếu là bằng đao và lưỡi lê. Trận này, quân đội phía Mã Đán tổn thất nghiêm trọng, khi quân tiếp viện đến giải cứu thì quân số chỉ còn một phần ba, chỉ huy đơn vị đã hy sinh trong lúc chiến đấu. Đôi mắt của gã trừng trừng nhìn cậu ta! Gã chết mà không nhắm mắt. Mã Đán hoảng sợ đến độ thần trí mê muội, may mà nhờ có ai đó lôi chạy ra khỏi trận địa mới thoát chết.

Căn cứ vào kỷ luật quân đội, phó chỉ huy đơn vị có thể xử tử Mã Đán, nhưng người này đã giao Mã Đán lại cho Lý Tông Nhân để quan Tư lệnh xử lý. Kết quả là một lần nữa, Lý Tông Nhân tha mạng cho Mã Đán với lý do là cậu ta không hề cố ý vi phạm, tất cả đều do cậu ta là một thằng nhu nhược.

Mã Đán rất ân hận về chuyện vì nhu nhược mà gây nên hậu quả nghiêm trọng này nên nhiều lần bày tỏ ý định muốn chết, mấy ngày liền không ăn không uống, nằm cuộn tròn im lìm trong trại chẳng khác nào đã chết.

- Mã Đán! Thắng mười trận không đủ để bù lại tổn thất trong trận thảm bại này!

- Một thằng nhu nhược có thể cướp đi sinh mệnh của một nghìn dũng sĩ!

- Mẹ mày! Mày cứ nghĩ mình là mẹ người ta à? Mày thích làm gì thì làm à? Ngoài chiến trường, sự tùy tiện của mày chính là hành vi giết người đấy, mày biết không?

Còn những chiến hữu thân thiết của Mã Đán không ngừng lên tiếng chửi cậu ta câu này: Nếu vợ cậu con cậu biết cậu là một thằng ngu xuẩn đến như vậy thì cậu còn mặt mũi nào mà nhìn họ nữa!

Lý Tông Nhân đến thăm Mã Đán, có điều, lần này trên mặt gã không xuất hiện nụ cười nào.

- Nhu nhược cũng có thể trở thành anh hùng. - Lý Tông Nhân nói - Nhưng cậu đừng bao giờ tin tưởng rằng, nhu nhược tất yếu sẽ trường thọ. Ta đã từng gặp nhiều đứa nhu nhược, ngoài cậu ra tất cả đã chết sạch!

Mã Đán tin rằng, mình là thằng nhu nhược cuối cùng trên trái đất này.

Mã Đán đã nghĩ ra rồi, lá gan không thể luyện to trong một ngày. Cậu ta cần phải luyện nhiều hơn nữa.

Trong thời gian tham gia chiến tranh chinh phục phương bắc, Mã Đán đã có một cơ hội luyện gan nguy hiểm nhất nhưng cũng thành công nhất.

Trong cái đêm trước khi cuộc chiến Thinh Tứ Kiều diễn ra, song phương đều có ý định thủ thế chờ đợi. Quân lính nằm chờ đánh nhau đã tỏ ra lười biếng. Không có việc gì làm, Mã Đán lại lấy đồ nghề ra định cạo đầu cho đồng đội, nhưng lần này lại bị tất cả mọi người từ chối. Bọn họ muốn cá cược với Mã Đán:

- Mã Đán à, nếu cậu dám ôm một quả lựu đạn ném thẳng vào Bộ tư lệnh của Ngô Bội Phù thì chúng tớ không còn gọi cậu là Mã Sợ Chết nữa mà sẽ gọi cậu là Mã Gan Cọp đấy.

Không thèm suy nghĩ gì cả, Mã Đán chấp nhận thách thức. Nhưng có điều rất nhanh sau đó, cậu ta đã tỉnh ngộ: Chuyện này có khác nào tự đi tìm cái chết!

Có điều, Mã Đán không còn có cơ hội để sửa sai nữa. Nếu không thực hiện cá cược, đồng đội sẽ túm lấy cậu ta mà quẳng xuống hố phân, đồng thời sẽ gọi cậu ta là Mã Sợ Chết vĩnh viễn.

Mã Đán trằn trọc suốt một đêm. Sáng hôm sau, Mã Đán cải trang thành một gã cạo đầu dạo ngây ngây ngô ngô, vượt qua dòng sông không có tên, đi xuyên qua đầm lầy, rất thuận lợi tiếp cận với doanh trại của Ngô Bội Phù. Khi Mã Đán chỉ còn cách trại của tư lệnh Ngô Bội Phù khoảng vài trăm mét thì bị quân lính của hắn chặn lại.

- Mày là ai? Làm gì ở đây? - Một người lớn tiếng quát.

- Tôi là thợ cạo đầu, tôi vừa ở bên doanh trại của Lý Tông Nhân qua đây, có sự việc quan trọng muốn báo cáo với Ngô tướng quân.

Quân lính của Ngô Bội Phù bán tín bán nghi:

- Trông mày có vẻ ngờ nghệch, e không phải là thợ cạo đầu. Nào, đưa tay mày cho chúng tao xem.

Mã Đán chìa cả hai bàn tay ra cho chúng xem. Một gã nói:

- Bàn tay này trông có vẻ như chưa từng cầm súng cầm đao.

Một người lính khác sờ sẩm toàn bộ cơ thể Mã Đán để kiểm tra. Ngoài một con dao cạo trong chiếc túi vải ra thì không còn gì cả.

- Tôi sống bằng nghề cạo đầu ở thị trấn Thượng Tân. - Mã Đán giải thích thêm - Ở Thượng Tân tôi là thợ cạo đầu giỏi nhất, có người còn cho rằng tôi là thợ lành nghề nhất thế giới.

Đám lính có vẻ vui vẻ, nói:

- Ngô tướng quân đang cần cạo đầu, nhưng người thợ của chúng tao vừa mới trúng đạn chết cách đây mấy ngày. Nhanh lên! Tao đưa mày đến gặp Ngô tướng quân!

Đi qua không biết bao nhiêu là quân cảnh vệ, cuối cùng thì Mã Đán cũng đã gặp được Ngô Bội Phù. Thân hình hắn to cao, đầu cũng to, mặt đầy thịt, nói năng rổn rảng, mắt sáng mày rậm. Vừa trông thấy Mã Đán, hắn đã lớn tiếng:

- Ta chưa hề gặp mặt mày. Có phải mày được Lý Tông Nhân phái đến đây để giết ta hay không?

Mã Đán hơi hoảng, nghĩ rằng kế hoạch của mình đã bị bại lộ, chắc chết. Có điều, khi cái chết đã cận kề, Mã Đán lại tỏ ra rất bình thản một cách lạ thường:

- Đúng là tôi vừa từ bên Lý Tông Nhân đến đây. Tôi có quen biết với Lý Tông Nhân, nhưng tôi không đến để giết ông. Tôi có việc quan trọng muốn báo cho ông biết.

- Chuyện gì?

- Người của Lý Tông Nhân đã gài lựu đạn trong trại của ông. - Giọng Mã Đán rất đanh, gọn và tự tin.

Ngô Bội Phù cười nhạt:

- Không thể có chuyện ấy. Quân cảnh vệ của ta đông như kiến, phòng vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả một con dán cũng khó lòng chui vào đây, đừng nói là thích khách.

Mồ hôi đã túa ra ướt dâm dấp trên sống lưng nhưng Mã Đán vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm, nói:

- Nếu ông không tin thì thôi vậy, tôi phải về đây. Ngày mai tôi phải về đến Thượng Tân để làm việc, nếu không cạo đầu thì vợ con tôi không có gạo bỏ vào nồi, cả nhà tôi sẽ chết đói.

Nói xong thì quay lưng đi ra.

Ngô Bội Phù ra lệnh cho mấy tên cảnh vệ vào trong trại mình để kiểm tra, kết quả là chỉ phát hiện ra mấy con dán, ngoài ra không còn gì nữa. Một người lính chạy theo gọi Mã Đán quay lại để gặp Ngô Bội Phù.

- Mày chỉ là một thợ cạo đầu. Mày đến đây cạo đầu cho ta. - Ngô Bội Phù nói.

Mã Đán do dự một chút rồi nói không dám.

- Tại sao lại không dám?

- Nghe nói tóc trên đầu của Ngô tướng quân rất cứng, tôi sợ khi cạo phải đè mạnh tay khiến ông bị thương.

- Tóc cứng thì da đầu cứng, da đầu cứng thì mệnh lớn. - Ngô Bội Phù nói - Cậu không thừa cơ hội này mà lấy mạng ta chứ?

Mã Đán sợ sệt nói:

- Nào dám! Nào dám! Tôi còn phải giữ lấy cái mạng hèn này mà về nhà chứ. Trong nhà còn vợ còn con, tôi còn nợ rất nhiều gạo… Tổ tông nhà tôi đều là thợ cạo đầu, thợ cạo đầu cũng có những quy định riêng, đó là không thừa cơ hội mà lấy mạng khách cạo đầu!

- Ta thích cái quy định này của tổ tông nhà cậu! Làm đi!

Nói xong thì hắn ngồi xuống ghế. Mã Đán lấy con dao cạo trong túi vải ra, cẩn thận cạo đầu cho Ngô Bội Phù. Một lát sau, Ngô Bội Phù đã ngủ ngon lành.

Khi Ngô Bội Phù tỉnh dậy thì Mã Đán đã biến mất. Lính cảnh vệ nói với hắn là gã thợ cạo đã rời khỏi doanh trại. Ngô Bội Phù đưa tay sờ đầu sờ trán sờ cằm… tất cả đều làm hắn vừa ý, có điều sau đó hắn phát hiện trong túi áo ngực của mình có gì đó nằng nặng, đưa tay mò thử. Té ra là một quả lựu đạn!

Ngô Bội Phù kinh sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhảy chồm chồm, vừa nhảy vừa hét toáng lên. Chỉ huy quân cảnh vệ hô hoán quân lính đuổi theo Mã Đán. Có điều, Mã Đán đã quay về được nửa đường. Cậu ta chạy rất nhanh, ngựa của quân truy đuổi lại bị sa vào đầm lầy nên không thể đuổi kịp, bọn chúng chỉ có thể hướng theo cái bóng mờ mờ tỏ tỏ của cậu ta nã vài viên đạn hù dọa mà thôi.

Trở về doanh trại, Mã Đán nói cho đồng đội biết là mình đã lấy quả lựu đạn giấu trong đũng quần ra bỏ vào túi áo của Ngô Bội Phù. Đồng đội không tin là Mã Đán đã có thể làm một chuyện kinh thiên động địa như vậy, nếu ngày hôm sau Lý Tông Nhân không đến trại của họ để chứng thực chuyện này thì họ tuyệt đối không tin Mã Đán lại trí dũng song toàn như vậy.

- Tin tình báo từ phía Ngô Bội Phù nhắn về nói, ngày hôm qua có một người lính làm nghề cạo đầu của chúng ta qua đó ám sát Ngô Bội Phù, đã nhét một quả lựu đạn vào túi hắn. Tuy quả lựu đạn không nổ, Ngô Bội Phù không chết nhưng đã khiến cho hắn kinh hồn táng mật. - Lý Tông Nhân nói - Mã Đán! Có phải là cậu đã làm chuyện này không?

- Tôi… tôi chỉ muốn… luyện gan thôi. - Mã Đán ấp úng.

Nụ cười biến mất trên mặt Lý Tông Nhân, giọng gã đột nhiên nghiêm trang:

- Từ nay về sau, không có sự đồng ý của ta, không ai được làm những việc nguy hiểm như thế này!

Tất cả binh sĩ đồng thanh hô vang: Vâng!

Lý Tông Nhân lại cười lớn, nói với Mã Đán:

- Mã Đán à, đầu của Ngô Bội Phù có dễ cạo không?

- Khó cạo lắm. Da đầu của ông ta còn cứng hơn cả đít nồi, không cẩn thận là máu sẽ túa ra liền…

- Cậu cũng không được liều lĩnh nữa. - Lý Tông Nhân nói - Cậu mà chết thì ai cạo đầu cho ta.

- Tư lệnh yên tâm. Bố tôi nói kẻ nhu nhược không bao giờ chết non!

- Ai dám nói cậu là kẻ nhu nhược hả?

Đồng đội của Mã Đán đồng thanh nói to:

- Mã Đán! Từ nay về sau chúng tớ không gọi cậu là Mã Sợ Chết nữa!

- Nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy mình vẫn là một kẻ nhu nhược. Lá gan của tôi thủng lỗ chỗ hàng trăm chỗ, tôi vẫn cứ sợ chết. Tôi mà chết thì Khang Khu làm sao sống được?

Lý Tông Nhân vừa có vẻ bực bội lại vừa thân thiết vỗ vào ngực Mã Đán rồi ghé miệng sát vào tai cậu ta nói:

- Thực ra thì lá gan cậu không hề nhỏ, nhưng tiểu tử cậu rất giỏi ngụy trang. Người khác nhận không ra nhưng có lẽ nào ta cũng nhìn không ra?

Mã Đán muốn tiếp tục tranh luận nhưng Lý Tông Nhân đã nghiêm sắc mặt lại, hô lớn:

- Toàn quân tập hợp, chỉnh đốn kỷ luật!

Mã Đán vẫn không hiểu ý tứ của Lý Tông Nhân thế nào, cảm thấy mình đúng là oan ức, tự thề trong lòng là mình không hề giả vờ hay ngụy trang, bằng chứng là mình thường hay rụt đầu rụt cổ giống như một con rùa, thường hay kêu mẹ kêu cha, ôm đầu trốn chui trốn nhủi… Những chuyện ấy liệu có giả vờ hay ngụy trang được không? Có điều, từ đó về sau, Mã Đán đã bắt đầu thấy tự tin hơn. Cậu ta hạ quyết tâm phải vứt bỏ cho bằng được cái biệt danh “thằng nhu nhược” quái ác mà cậu ta vẫn mang bấy lâu nay. Dần dần, Mã Đán từ một thằng nhu nhược sợ chết đã dám ra chiến trường, dám nghênh địch, dám bắn súng, dám xung phong trong rừng dao mưa đạn. Nói chung là lá gan của Mã Đán càng ngày càng to, đến khi cuộc chiến Bắc phạt lần thứ hai kết thúc, cái danh xưng “Mã Sợ Chết” đã bị đồng đội lãng quên, thay vào đó là biệt danh “Mã Gan Cọp”, Mã Đán trở thành Đoàn trưởng Đoàn Quân Độc lập số 7 hoạt động ở vùng Quế Lâm. Đại đoàn độc lập số 7 nổi tiếng toàn quốc với biệt danh “Đoàn quân thép số 7”. Đây là đoàn quân cảm tử trong cuộc chiến Bắc phạt, nổi tiếng ngang với đoàn quân cảm tử chiến đấu độc lập của Diệp Đĩnh. Mã Đán nổi tiếng nhất trong đoàn nhờ vào sự gan góc, không sợ chết. Mỗi trận đánh, cậu ta là người xung phong đầu tiên, suất lĩnh sĩ binh chiến đấu, khi lui quân thì trở thành người cuối cùng. Mã Đán nghĩ, chết trong chiến đấu là cái chết chính danh nhất. Trong chiến tranh Bắc phạt, cậu ta đã bị thương đến mười ba lần, trong đó có năm lần chết đi sống lại. Có một lần, Mã Đán bị một quả đạn pháo nổ sát bên cạnh, hôn mê bất tỉnh, không thở được nữa. Đồng đội ngỡ cậu ta đã chết nên quẳng xác cậu ta xuống hố, chuẩn bị lấp đất. Đúng lúc ấy, Mã Đán tỉnh lại.

- Bố tớ gọi tớ tỉnh dậy đấy. - Mã Đán nói - Ông ấy nói, gan của mày mới luyện lớn lên được một tí, vừa mới bỏ được cái biệt danh “thằng nhu nhược”, mày vội vàng chết để làm gì? Mày phải làm một anh hùng, làm tướng quân!

Sau cuộc chiến Bắc phạt lần thứ hai, Lý Tông Nhân và Tưởng Giới Thạch trở mặt với nhau. Tưởng Giới Thạch tấn công địa bàn của Lý Tông Nhân. Trong quân doanh của Lý Tông Nhân lại có kẻ phản bội nên tình hình chiến sự càng ngày càng trở nên bất lợi. Đối mặt với thất bại không thể tránh khỏi, Lý Tông Nhân quyết định dùng tất cả quân tinh nhuệ quyết một trận sống còn với Tưởng Giới Thạch. Đêm trước khi diễn ra trận chiến cuối cùng trên đất Quảng Tây, Mã Đán trằn trọc bất an, tìm gặp Lý Tông Nhân. Cậu ta muốn cạo đầu cho gã. Lý Tông Nhân nói:

- Lần này không cần cạo đâu, khỏi phải ảnh hưởng đến thanh danh của cậu.

Mấy năm nay, mỗi khi Mã Đán cạo đầu cho Lý Tông Nhân, gã đều thắng trận, chức quan cũng thường thăng lên ít nhất một cấp. Lý Tông Nhân thường nói Mã Đán chính là phúc thần của gã. Mã Đán cũng mơ hồ nhận thấy là mệnh vận của mình luôn luôn gắn chặt với Lý Tông Nhân. Do vậy mà một tướng lĩnh đại mê tín như Lý Tông Nhân thường mang Mã Đán theo mỗi khi chuẩn bị đánh nhau. Điều này thì trong quân đội của Lý Tông Nhân ai ai cũng biết.

Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Tông Nhân đã biết trước là trong trận chiến ngày mai, gã nhận lấy thất bại là một điều gần như tất yếu. Mã Đán cũng biết điều này, nói công bằng thì hầu như tất cả binh sĩ đều biết điều này, có điều không có bất kỳ người nào có ý thối lui.

- Mã Đán à, có lẽ mai là ngày cuối cùng của chúng ta rồi đấy. - Lý Tông Nhân nói - Trong từ điển của Lý Tông Nhân ta không có hai chữ đầu hàng. Nếu có chết trên chiến trường ta cũng không chịu khuất phục, nhưng cậu có thể rời khỏi ta…

- Tôi thề là có chết cũng đánh đến cùng!

Lý Tông Nhân nhìn Mã Đán rất kỹ như đang muốn đánh giá cậu ta:

- Cậu không giống một kẻ nhu nhược tí nào cả. Kẻ nào dám gọi cậu là nhu nhược, ta bóp chết kẻ ấy, kể cả chính cậu!

- Trưởng quan Lý, tôi nhớ nhà lắm. Lá gan của tôi vẫn còn để ở nhà. - Mã Đán nói - Nhưng ông cứ yên tâm, tôi càng nhớ nhà thì càng dũng cảm.

Cuộc chiến diễn ra tại chiến tuyến số 3. Lúc này Mã Đán đang ở phía tây thành phố Quế Lâm. Đây là vùng chiến sự diễn ra ác liệt nhất, bi tráng nhất. Hai chiến tuyến còn lại sớm đã bị phá vỡ, chỉ còn có Mã Đán kiên trì giữ đến phút giây cuối cùng. Trận chiến đã về cuối, quân số của Mã Đán chỉ còn sót lại khoảng ba mươi người nhưng vẫn kiên trì bám trụ trận địa cuối cùng, sẵn sàng tử chiến. Nếu trận địa này mất nốt, Tưởng Giới Thạch sẽ dễ dàng tiến vào Quế Lâm. Quế Lâm mà mất thì cả tỉnh Quảng Tây cũng sẽ rơi vào tay Tưởng Giới Thạch. Do vậy mà Mã Đán cùng với ba mươi binh sĩ thề là sẽ tử chiến. Sư đoàn trưởng Ngô Kiến Thành ra lệnh cho lính cận vệ khiêng đến trận địa một sọt bạc thỏi, nói:

- Quân đội chi viện sẽ đến ngay thôi. Chúng ta cố thủ được đến cuối cùng, những thỏi bạc này là của tất cả anh em!

Trông thấy những thỏi bạc lấp lánh, lòng Mã Đán cảm thấy ngứa ngáy. Nếu tất cả số bạc ấy thuộc về mình thì tốt biết bao. - Cậu ta nghĩ - Mình có thể dùng số bạc ấy để mua được rất nhiều gạo để cho Khang Khu ăn cả đời mà không phải lo lắng gì. Có điều, không chỉ có một mình Mã Đán có suy nghĩ như thế, tất cả suy nghĩ của binh sĩ đều giống nhau. Họ đều xuất thân từ tầng lớp cùng khổ, tham gia đánh nhau chẳng qua là để nuôi sống người thân trong gia đình. Họ đang đánh cược với số mệnh của chính mình.

Đại pháo của địch đã làm cho đất đá trên trận địa của Mã Đán và đồng đội nhuyễn như cháo bột, có điều cháo bột thì trắng, còn bùn đất đã bị máu trộn đều và tất cả biến thành màu đỏ, có thể vốc bất kỳ một nắm bùn đất trong tay, bóp nhẹ, máu đã túa ra các kẽ ngón tay. Quân địch tấn công điên cuồng. Sư đoàn trưởng Ngô Kiến Thành hứng trọn một trái pháo, tan xác. Hai người cuối cùng còn lại là Mã Đán và người lính nấu cơm Liễu Đinh. Lần ấy, Mã Đán không liều mạng như đồng đội, không phải vì sợ hãi mà chỉ vì muốn sống, muốn bảo toàn sinh mệnh, do vậy mà rất thận trọng. Mã Đán bị thương nhưng vết thương không nặng lắm, còn Liễu Đinh hình như bị thương khá trầm trọng. Thừa lúc địch tạm ngưng tiếng súng, Liễu Đinh nắm lấy tay Mã Đán nói:

- Mã Đán à, trận này cậu không liều mạng, khi nấp bên đông lúc ẩn phía tây. Tớ biết mục tiêu của cậu rồi. - Vừa nói Liễu Đinh vừa chỉ vào sọt bạc - Cậu mang nó trốn đi, đừng để nó rơi vào tay quân địch, phí lắm!

Đúng là đi guốc trong bụng! Mã Đán cũng đang có ý định ấy, bởi chỉ còn có hai người, có cố thủ trận địa thì cũng bị tiêu diệt trong chốc lát nữa mà thôi. Nhưng ngoài miệng thì Mã Đán lại nói:

- Đừng có nói bậy! Tớ không thể biến thành kẻ bất nghĩa như thế!

- Hừ! Cậu giả vờ cũng được mà thành thực cũng tốt. - Liễu Đinh nói - Lần này cậu không cần phải quan tâm đến danh dự cũng chẳng sao đâu, cứ vác sọt bạc lên mà chạy đi… Đây là bạc của quân đội Quế Lâm chúng ta, là bạc của tư lệnh Lý Tông Nhân, sau này cậu dùng nó để phục vụ cho quân đội Quế Lâm, phục vụ cho Lý tướng quân.

Quân địch lại tổ chức tấn công. Mã Đán vẫn còn đang do dự bất quyết, Liễu Đinh nổi khùng, chĩa mũi súng vào giữa ngực cậu ta, quát lớn:

- Mã Đán! Cậu mà không chạy là tớ bóp cò đấy! Chúng ta cùng chết với nhau, cùng biến thành tro bay khói tản!

- Tớ có thể bỏ chạy, nhưng cậu không thể xem tớ là thằng hèn. Cậu đồng ý không?

- Được. Tớ đồng ý với cậu là khi đến gặp Diêm Vương, tớ sẽ bảo với lão ta là trong số tất cả anh em ở đây, Mã Đán không phải là thằng hèn, không phải là đồ nhu nhược mà là anh hùng là Trương Phi, là Triệu Tử Long!

Mã Đán nhanh chóng vác sọt bạc lên, men theo một con đường nhỏ chạy khỏi trận địa.

Rất nhanh sau đó, tiếng pháo đã tắt hẳn, sau lưng Mã Đán cũng đã lặng lẽ như tờ. Điều này chứng minh, trận địa đã bị quân địch chiếm lĩnh, Liễu Đinh đã tử trận. Mã Đán sợ quân địch truy kích nên cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, men theo một con đường núi đến một khoảng rừng rậm rịt, nấp trong đó ba ngày, chờ cho đến khi có cảm giác an toàn mới cẩn thận bò ra khỏi khu rừng, mua một con lừa của một người dân miền núi, lấy tất cả số bạc bỏ vào hai túi vải rồi dắt lừa đi thẳng về hướng nam.

Đến huyện Liễu, Mã Đán mới biết toàn bộ quân đội Quế Lâm đã bị Tưởng Giới Thạch đánh cho tan tác, toàn tỉnh Quảng Tây cũng đã nằm trong sự khống chế của họ Tưởng. Lý Tông Nhân, Bạch Sùng Hy trốn ra nước ngoài. Cây đổ thì chồn cáo cũng ly tán, thuộc hạ và quân lính của hai người này cũng tan rã và trốn tránh mỗi người mỗi nơi.

Mã Đán chỉ còn biết về Thượng Tân. Thấm thoắt mà đã rời Thượng Tân gần bảy năm, cậu ta cũng nên quay về rồi, huống hồ trong người cậu ta còn có cả hai túi bạc căng đầy.

Mã Đán nhặt một ít rơm nhét vào hai túi bạc, cố ý để cho một ít cọng rơm lòi ra ngoài. Trên đường đi, có người vô tình nói:

- Anh bạn, hai chiếc túi của anh bạn thiếu điều làm cho con lừa khuỵu xuống, nhất định trong túi không phải là rơm. Cuối cùng trong đó có gì?

- Không có gì cả - Mã Đán nói - Có một ít khoai, một ít đậu thôi. Nhà tôi không còn gạo, mua một ít khoai đậu đem về nhà cứu đói.

Lại có người hình như phát giác ra điều khả nghi, nói:

- Người anh em à, tôi ngửi thấy mùi trong hai chiếc túi vải tỏa ra, nhất định không phải là mùi khoai mùi đậu mà hình như là mùi bạc nén.

- Bạc nén làm gì có mùi!

Mã Đán phủ nhận. Người ấy lại nói:

- Tôi ngửi thấy mùi máu tanh. Chỗ nào có máu tanh là chỗ ấy có bạc. Do vậy mà hai chiếc túi vải của cậu chứa đầy bạc.

Mã Đán cười khành khạch rất bình tĩnh:

- Không phải đâu. Khoai đậu của tôi mua từ chiến khu về. Ở đó tất cả mọi thứ đều bị máu nhuộm qua ít nhất một lần, ngay cả sông cũng không có nước mà chỉ toàn là máu. Cho nên các người ăn cá đều có mùi máu, đúng không?

Người ấy vẫn chưa chịu thôi, nói:

- Tôi nghe thấy tiếng kêu rổn rảng của bạc trong túi của cậu. Bạc đang nói chuyện, đang chửi nhau, rất rõ ràng chẳng khác nào một đám đàn bà đang chõ mồm vào nhau.

- Ông nghe nhầm rồi. - Mã Đán nói - Đó là tiếng nói của đậu của khoai. Bọn chúng muốn đến Thượng Tân. Tất cả bọn chúng đều là những kẻ tha hương, xa con ly vợ nên đang khóc hu hu đấy…

- Thế người anh em cho tôi sờ một cái, xem có phải là đậu là khoai không.

- Khoai là vợ tôi, đậu là con tôi. Họ đang rất đau lòng, ngay cả tôi cũng chẳng dám sờ dám đụng đến, ông lại dám sao?

Nói chung là những kẻ nghi ngờ hai chiếc túi và những kẻ chẳng có ý tốt gì với hai chiếc túi rất nhiều, Mã Đán mỗi ngày gặp phải ít nhất cũng năm sáu người. Nhưng khi trông thấy những vết thương vẫn còn chưa khép miệng khắp nơi trên cổ, trên đầu, trên vai… lại thêm khẩu súng trường trên vai Mã Đán, họ đều có thái độ “kính trọng nhưng phải tránh xa”, không dám tự tiện vươn tay sờ hai chiếc túi.

Mã Đán về đến Thượng Tân đúng vào lúc giữa trưa. Cậu ta vào thị trấn từ cửa phía tây, men theo con phố ven bờ sông hướng về nhà, người trước lừa sau. Cho dù đã kiệt sức nhưng khi đặt chân lên đất Thượng Tân, tinh thần của Mã Đán cực kỳ hưng phấn, gật đầu cười chào liên tục với những ai gặp phải trên đường, quen biết hoặc không quen biết không thành vấn đề.

- Mã Đán! Cậu về rồi đấy à!

- Mã Đán! Đánh nhau xong rồi phải không?

- Mã Đán! Cậu lại đào ngũ nữa phải không?

Mã Đán rất vui vẻ trả lời tất cả những câu hỏi của họ.

- Tôi về rồi!

- Tôi đánh nhau xong rồi!

- Tôi không đào ngũ. Nhưng Lý Tông Nhân chạy trốn ra nước ngoài rồi. Quân đội tan rã cho nên tôi mới về đây.

Mã Đán cảm thấy mình là người thắng cuộc, do vậy ngực cậu ta mới ưỡn về phía trước, đầu cậu ta mới ngẩng cao đến như vậy. Trong lúc cao hứng, cậu ta còn cởi cả bộ quân phục rách bươm trên người ra, để lộ những vết thương đủ hình thù để cho họ thấy.

- Đây là do lựu đạn, còn vết này là bị đao chém. À, đây là chỗ bị lưỡi lê đâm… Còn cái lỗ sâu hoắm là do bị cắn…

- Mã Đán, người cậu đã thành viện bảo tàng các loại vết thương rồi. Xem ra thì biết cậu đã chiến đấu thật. Gan cậu đã được luyện to lên rồi!

- Nói thế nào cho đúng nhỉ? Gan to hay nhỏ là do luyện tập … - Mã Đán nói - Ở bên ngoài chẳng có ai gọi tôi là thằng nhu nhược cả… Các ông các bà có biết Ngô Bội Phù không?

- Chúng tôi không biết Ngô Bội Phù nào cả. Có phải là cậu đã làm đến tướng quân?

- Quân đội đã tan rã rồi, còn tướng quân tướng cướp gì nữa? Nhưng, nếu các ông các bà gọi tôi là tướng quân thì tôi chính là tướng quân.

- Này Mã Đán, lưng con lừa sắp gãy rồi. Trong hai cái túi ấy chứa thứ gì mà nặng vậy?

Lần này thì Mã Đán lớn tiếng trả lời:

- Trong túi toàn là bạc nén! Bạc trắng xóa, trắng đến lóa mắt!

Mọi người không mấy tin tưởng:

- Cậu lấy ở đâu ra nhiều bạc đến như vậy? Chắc bên trong toàn là khoai chứ gì?

- Người ở các nơi đều ngửi thấy mùi bạc nén, nghe thấy bạc nén nói chuyện với nhau, các ông các bà sao lại không ngửi không nghe thấy nhỉ? Có phải là bạc của tôi đã ngủ rồi không?

Vừa nói, Mã Đán vừa dùng sức đập lòng bàn tay thật mạnh lên hai chiếc túi. Tiếng lạo xạo vang lên. Mã Đán nói:

- Nghe thấy chưa? Bạc đã ngủ dậy rồi!

Mọi người vẫn không tin. Mã Đán nói:

- Không tin thì các người sờ thử xem.

Có một vài người bước đến gần con lừa, đưa tay sờ soạng, nói:

- Không giống khoai, nhưng chưa chắc đã là bạc.

Họ yêu cầu Mã Đán mở miệng túi ra để họ tận mắt chứng kiến. Mã Đán nói:

- Không được! Làm gì có chuyện khoe giàu giữa đường phố? Các ông các bà muốn xem thì đi theo tôi về nhà. Có lẽ suốt cuộc đời các người cũng không thấy được nhiều bạc thế này đâu.

Mọi người lũ lượt kéo theo Mã Đán về nhà. Mã Đán nhận ra Mao Tuyết Hoa đang chen lẫn giữa đám người. Thân hình bé nhỏ của cô ta lọt thỏm giữa đám đông rất khó phát hiện, có điều Mã Đán vừa lướt ánh mắt qua đã thấy một đôi mắt ươn ướt đang nhìn nhìn. Trong thoáng chốc, trong lòng Mã Đán xuất hiện một cảm xúc muốn ôm lấy cô ta. Cậu ta dừng lại, nhìn Mao Tuyết Hoa cười nhẹ. Mao Tuyết Hoa cũng cười đáp trả, có điều nụ cười của cô ta có vẻ u uất, buồn thảm. Mã Đán thấy môi Mao Tuyết Hoa động đậy như đang nói gì đấy, có điều khoảng cách giữa hai người quá xa nên cậu ta không nghe thấy gì. Mã Đán muốn nói với Mao Tuyết Hoa vài câu, nhưng những người muốn xem bạc đã chen lấn và cô ta biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.

Mã Đán đã về đến nhà. Một thằng bé đứng chắn ngang trước mặt Mã Đán, dáng vẻ rất mạnh mẽ cứng cáp. Mã Đán nhận ra ngay thằng bé ấy. - Chính là Mã Hổ. Thằng bé đã cao đến ngang ngực Mã Đán, trông thấy rất nhiều người chen vai thích cánh ập vào nhà mình nhưng không hề sợ hãi mà còn ra vẻ giống như người ta vẫn thường nói: Một người giữ cửa ải vạn người khó qua.

- Ông là ai? - Mã Hổ là người lên tiếng trước tiên.

Đám đông đi theo sau đồng loạt cười ồ. Ai đó nói:

- Cậu ấy là bố mày. - Mã Đán!

- Người này không phải bố cháu - Mã Hổ nói - Bố cháu bé gan. Ông ấy trông thấy cháu mà không sợ, cho nên ông ấy không phải bố cháu!

Mọi người đều cười ha hả. Một người nói với Mã Hổ:

- Bây giờ thì bố mày đã làm tướng quân, đã phát tài rồi! Ngày xưa bọn ta đều gọi bố mày là Mã Đán, bây giờ phải gọi là Mã tướng quân, ông chủ Mã… Mày tránh sang một bên để Mã tướng quân vào nhà nào.

- Cháu không biết ông ấy. - Mã Hổ nói - Không có sự đồng ý của mẹ cháu, không ai được vào nhà!

- Đây là nhà bố. - Mã Đán cười - Sao con lại không cho bố vào nhà?

- Ông đúng là bố cháu thật à?

- Đúng thế! Bố nhận ra con ngay. Khi con mới một tuổi, bố đã rời nhà đi lính, bây giờ thì bố đã về rồi.

- Người trong thị trấn đều nói bố cháu là kẻ nhu nhược. Ông có đúng là kẻ nhu nhược không?

- Ngày xưa thì đúng, bây giờ thì không.

Đột nhiên Mã Hổ có vẻ giận dỗi, nói:

- Tại sao cháu lại có một người bố là kẻ nhu nhược được?

Khang Khu từ trong nhà bước ra, trông thấy Mã Đán, đột nhiên ôm mặt khóc ngất. Mã Hổ chạy đến, hỏi:

- Mẹ à, sao mẹ lại khóc?

Khang Khu vừa gầy vừa đen đúa, già nua và tiều tụy đến độ Mã Đán gần như không nhận ra. Cô ta đưa hai tay sờ mó cơ thể Mã Đán từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, nói:

- Anh không cụt tay què chân chứ?

- Nguyên vẹn! - Mã Đán cười nói.

- Tôi nghĩ anh đã chết rồi… Tôi thường nằm mơ thấy anh bị lựu đạn nổ làm cho tan xác…

- Anh cũng thường nằm mơ thấy mình bị lựu đạn làm cho tan xác nhưng tỉnh dậy mới biết mình vẫn đang còn sống. Sống là vì phải về nhà. Cuối cùng thì anh cũng đã về đây rồi!

- Nghe người ta nói rằng anh ở ngoài ấy tham gia chiến đấu, đánh nhau rất hăng, rất dũng cảm, không coi tính mạng đâu vào đâu cả. Tôi là lá gan của anh, trong mơ tôi thường sợ hãi mà tỉnh dậy. Làm lá gan của anh đúng là chẳng dễ dàng gì!

Mã Đán ôm lấy Khang Khu. Cậu ta muốn khóc nhưng lại cười rất tươi. Khang Khu đã ngừng khóc, đưa mắt chăm chú nhìn con lừa đang đứng sau lưng Mã Đán với vẻ ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ:

- Con lừa ở đâu ra vậy? Cái gì trong hai túi vải trên lưng nó thế? Trông không giống gạo. Có phải là khoai không? Khoai cũng tốt, nấu một lát là ăn được ngay!

- Không phải khoai, là bạc nén! - Mã Đán nói.

Nói xong, cậu ta nhấc hai chiếc túi xuống, mở miệng túi, đổ toàn bộ số bạc ra đất. Vô số những nén bạc sáng lấp lánh khiến những người có mặt đều cảm thấy hoa mắt. Mã Hổ cực kỳ hưng phấn ngồi bệt xuống đống bạc, nói lớn:

- Bố cháu giàu rồi! Bố cháu không phải là kẻ nhu nhược! Bố cháu là ông chủ giàu nhất Thượng Tân!

- Số bạc này mua được bao nhiêu gạo nhỉ? - Khang Khu vừa thu nhặt bạc vừa lẩm nhẩm, nhưng ngay lập tức cô ta ngước đầu lên chất vấn - Số bạc này của ai?

- Của chúng ta. - Mã Đán nói.

- Lâu lắm rồi anh không gửi bạc về cho mẹ con tôi. Có phải số bạc này do anh tích góp lâu nay để đưa về nhà một thể?

Mã Đán có vẻ ngạc nhiên, nói:

- Lâu nay cứ khoảng một tháng là anh gửi bạc về nhà, sao em lại không nhận được?

Nước mắt Khang Khu đột nhiên rơi lã chã xuống đống bạc nén. Những người đứng chung quanh đều than thở không nguôi, đồng thời cũng biểu lộ sự kính trọng và hâm mộ đối với Mã Đán. Khang Khu cũng nhận ra là mình phải bày tỏ bản lĩnh trước mắt mọi người, nói:

- Mã Đán! Anh biết mấy năm nay mẹ con tôi sống như thế nào không?

- Sao anh biết được!

- Tôi có hàng trăm lần suýt chết vì đói, hàng chục lần gục ngã trên đường phố vì đói, anh có biết không?

- Không!

- Có bao nhiêu thằng đàn ông ở Thượng Tân này muốn dùng gạo để dụ tôi lên giường với nó, anh có biết không?

Mã Đán đưa mắt nhìn qua một lượt những người đàn ông đang đứng vây quanh, nói:

- Không!

Có mấy người đàn ông có vẻ xấu hổ lẳng lặng thối lui mấy bước.

- Tôi chưa bao giờ đồng ý với bọn chúng. Tôi thà chết chứ không bán thân. Trước kia tôi có thể làm điều nhơ nhuốc, vì một bữa cơm tôi có thể bán thân. Nhưng sau khi về với anh, tôi không bao giờ làm chuyện ấy nữa. Tôi không thể hủy hoại danh dự của anh, tôi phải sống trong sạch, anh cũng phải sống thật trong sạch, anh biết không?

- Biết!

Khang Khu nhìn những người chung quanh, nói:

- Mã Cạo Đầu khi còn sống đã từng nói, kẻ nhu nhược sống lâu hơn những người dũng cảm, kẻ nhu nhược thường có phúc hơn so với những người bình thường. Các ông các bà đều thấy cả rồi đấy. Ông ấy nói không hề sai. Ba cửa hàng gạo của Mã Cạo Đầu không hề mất trắng!

- Mẹ, Mã Cạo Đầu là ai? - Mã Hổ hỏi.

- Là bố của bố con, tức là ông nội con. Ngày ấy, bố con luyện gan đến nỗi mất cả ba cửa hàng gạo, toàn thị trấn đều cười chê ông nội con sinh ra một thằng con nhu nhược. Chỉ có mẹ là không bao giờ coi thường bố con, có chết đói mẹ cũng theo bố con, đến nay cuối cùng cũng đã có sự báo đền.

Những người chung quanh vây lấy Mã Đán. Trong số họ có không ít những người còn khá trẻ, Mã Đán nhận ra một vài người, còn lại phần lớn đều không hề quen biết. Bọn chúng cười hi hí đưa tay lên làm một vài động tác biểu thị ý đồ gì đó, Mã Đán hiểu ngay là bọn chúng muốn ám chỉ hai túi bạc, hỏi:

- Mấy đứa chúng mày muốn phát tài à?

- Tôi rất thích bạc. - Một trong số bọn chúng lên tiếng.

- Được! Tôi cho cậu, chia cho cậu vài nén.

Một vài người khác bước ra khỏi đám đông:

- Mã Đán! Chúng tôi cũng thích bạc!

- Tôi đều chia cho các người. Sau này các người nên theo Lý Tông Nhân đánh đến thành Bắc Kinh, lúc ấy tiền của Lý tư lệnh cấp cho, mọi người có thể mua cả thị trấn Thượng Tân này.

Tiếng hoan hô vang dội. Mã Đán nói:

- Có điều, các người phải nghe theo sự sai bảo của tôi. Bây giờ tôi là trưởng quan của các người. Các người gọi tôi trưởng quan đi nào!

Mọi người đồng thanh hô:

- Mã trưởng quan!

Nhưng có một người từ trong đám đông tách ra, hô lớn:

- Đồ nhu nhược!

Mã Đán nhìn về phía phát ra tiếng hô ấy. Thì ra là lão Mao!

- Tôi đã từng đánh hàng trăm trận, lại mang bao nhiêu bạc về đây, tại sao ông vẫn cứ gọi tôi là đồ nhu nhược?

- Gan của cậu nhờ nói dóc mà biến thành to thôi, chỉ cần chích một mũi kim, hơi bay ra hết thì cậu quay lại nguyên hình là một thằng nhu nhược!

- Đến chết tôi còn không sợ, vậy tôi còn sợ cái gì?

- Trong lòng cậu vẫn còn sợ một người!

- Ai?

- Hồng Xung!