Chương 16
Ngày ấy, Mã Đán đang chỉ huy mấy người thợ sửa lại nhà, có ai đó hộc tốc chạy tới báo với cậu ta là Hồng Xung đã trở lại.
Căn nhà đã rách nát. Mã Đán vốn đã nghĩ đến chuyện xây một căn nhà mới, nhưng Khang Khu nói:
- Ở như thế quen rồi, không cần phải xây nhà mới, những đồng bạc ấy không nên tiêu phí vào chuyện xây nhà. Chúng ta có thể sống đến trăm tuổi, do vậy phải nghĩ đến chuyện chuẩn bị lương thực cho bảy mươi năm còn lại.
Nghe lời Khang Khu nhưng có điều Mã Đán cũng thuyết phục được cô ta chấp thuận sửa lại ngôi nhà. Khang Khu lại đề xuất làm một nhà kho thật to để tích trữ gạo, đảm bảo là suốt đời này không bị đói, đời con cháu cũng không bị đói. Mã Đán cho rằng đề xuất này của Khang Khu rất đúng, bèn đào một cái hang rất lớn trong sườn núi ngay phía sau nhà, dùng đá tảng và gỗ gia cố thật chắc, lại dùng xi măng tô trét chung quanh và dưới sàn để đảm bảo tường không bị đổ sập hoặc thấm nước. Làm xong căn nhà kho, Khang Khu mua rất nhiều gạo chất trữ vào trong đó, mỗi ngày đều tự đến ghé mắt nhìn vào trong qua lỗ thông hơi trên cửa để xem liệu có ai vào lấy trộm gạo hay không. Chỉ khi nào bận việc không thể ghé qua kho, Khang Khu mới nhờ Mã Hổ đến giữ kho hộ mình.
- Mã Hổ à, con hãy nhớ điều này. Cái gì cũng có thể mất, riêng lương thực thì không thể để mất. Mất lương thực cũng có nghĩa là mất mạng.
Mã Hổ nói:
- Con biết rồi. Con thà mất mạng chứ không để mất gạo!
- Nói rất đúng!
Sau lưng Hồng Xung còn có mấy người nữa, nhìn về mặt ngoại hình thì bọn chúng chẳng khác người trong thị trấn là mấy, nhưng nhìn kỹ thì mới phát hiện trong lưng của chúng có giắt các loại vũ khí, khí chất của bọn thổ phỉ vẫn không thể che giấu hết trên gương mặt. Người trong thị trấn hầu như ai cũng nhận ra chúng. Chính là thổ phỉ Cảo Sơn, mấy năm trước từng làm cỏ thị trấn Thượng Tân. Cách đây ba năm, Hồng Xung đã trở thành đầu lĩnh của bọn chúng, nhưng xem ra thì hắn vẫn còn sót lại một chút lương tâm, chưa về làm cỏ Thượng Tân bao giờ, bù lại thì người Thượng Tân mỗi tháng phải cung cấp lương thực cho chúng, gọi là “phí bảo hộ”. Bình an vô sự là tốt rồi, còn việc nộp tiền nộp gạo mọi người đã quá quen. Có điều, bọn thổ phỉ ngày càng đông, Hồng Xung yêu cầu người Thượng Tân nộp “phí bảo hộ” ngày càng nhiều. Chuyện làm ăn buôn bán ở thị trấn Thượng Tân lâu nay vốn bết bát, áp lực và tiếng oán thán của mọi người càng ngày càng nhiều. Hồng Xung đã từng lên tiếng cảnh cáo mọi người rằng, nếu không nộp đầy đủ “phí bảo hộ”, hắn không thể kiềm chế được bọn đàn em của mình, bọn chúng có thể tắm máu Thượng Tân bất cứ lúc nào.
Lần này, mục tiêu của bọn thổ phỉ Cảo Sơn chính là Mã Đán. Những người hiếu kỳ thích chuyện vui trong thị trấn đã kéo đến nhà cậu ta, nấp xa xa để xem vì sợ những chuyện sắp phát sinh sẽ vấy vào mình.
Cái uy của Hồng Xung vẫn còn, có điều vẻ hung ác đã có phần giảm bớt trên mặt lão ta. Từ xa Hồng Xung đã trông thấy Mã Đán nhưng rất lâu mà hắn vẫn chưa dám tiếp cận. Khang Khu chính là người đầu tiên trông thấy Hồng Xung.
- Hồng Xung! Ông lại quay về à? Mã Đán nhà tôi đã trải qua rừng đao mưa đạn, số đầu lâu đã bị Mã Đán chặt xếp lại e rằng còn dài hơn cả phố Thanh Kiều. Bây giờ ông đã là thổ phỉ nhưng anh ấy không sợ ông đâu! Mã Đán à, anh nói đi, tôi nói có đúng không?
Mã Đán ngước đầu lên nhìn Hồng Xung.
- Ta muốn nói vài câu với cậu. - Hồng Xung nói.
Mã Đán bước đến, trong lòng tuy có một chút hoang mang nhưng tuyệt đối không hề sợ hãi. Hồng Xung có vẻ rất khách khí, trên mặt điểm một nét cười nhưng không hề thân thiện chút nào:
- Mã Đán! Chúng ta giảng hòa nhé.
- Được thôi!
- Ta trả lại cho cậu ba cửa hàng gạo…
Khang Khu chen ngang lời Hồng Xung:
- Ba cửa hàng gạo đã tiêu ma mấy năm rồi, chúng tôi lấy chúng lại để làm gì?
- Tôi cần lấy lại ba cửa hàng ấy. - Mã Đán nói to.
- Cậu đốt trụi nhà ta, chúng ta tính toán cho sòng phẳng nhé. Món nợ này đáng ra phải được thanh toán lâu rồi, thanh toán muộn không bằng thanh toán sớm.
- Được, thanh toán thế nào?
- Trong tay cậu có hai túi bạc nén, cậu có thể giao cho ta một túi - Hồng Xung nói - Cậu biết đấy, Hồng Xung ta lúc nào cũng nói và làm theo lẽ phải, ta không lấy hết của cậu.
- Những nén bạc ấy là do Lý Tông Nhân giao phó cho tôi bảo quản, tôi không thể đưa cho ông.
- Quân đội đã giải tán, Lý Tông Nhân cũng đã trốn rồi, cậu cũng đã về nhà, số bạc ấy cũng nên phân chia thôi.
- Lý Tông Nhân sẽ quay lại!
- Nếu là Lý Tông Nhân đốt nhà ta thì hắn cũng phải bồi thường.
- Thổ phỉ Cảo Sơn các người đã từng thiêu rụi Thượng Tân, đốt nhà giết người cướp của. Món nợ này chúng ta thanh toán với nhau thế nào?
Hồng Xung cười nhạt:
- Cứ làm theo ý cậu.
Mã Đán nói:
- Tôi cũng định thử xem sao.
Thủ hạ của Hồng Xung định động thủ nhưng đã bị lão ngăn lại, nói:
- Ta muốn giải quyết mọi chuyện một cách công minh chính trực, nhưng cậu không tiếp nhận hảo ý của ta, cho rằng lá gan của mình đã to lên rồi, cánh cũng đã cứng rồi. Được lắm! Cậu cứ chờ mà xem. Ba ngày sau, ta quay lại. Khi ta quay lại, cái mà ta cần không phải là một túi mà là hai túi bạc.
- Hồng Xung! Chúng tôi không sợ ông. - Khang Khu gào to - Mã Đán, anh nói với lão là anh không sợ lão đi. Hồng Xung! Ba ngày sau chúng tôi sẽ đặt hai túi bạc ngay trước cửa, mở cửa ra để nghênh đón ông. Ông có bản lĩnh thì cứ đến mà lấy!
- Được lắm!
Hồng Xung nói một cách đầy hăm dọa, nói xong thì phẩy tay bảo bọn thủ hạ quay về núi.
Mã Đán vẫn đứng lặng trước cửa. Mã Hổ cầm tay Mã Đán lay lay:
- Bố à, chúng ta không sợ lão.
Mã Đán đưa tay sờ đầu Mã Hổ, nói:
- Dù sao thì bố vẫn còn có một chút sợ…
Ba ngày sau. Đúng giữa trưa.
Hồng Xung dẫn một đội khoảng mấy chục người ngựa tiến vào thị trấn Thượng Tân từ phía nam. Lão cưỡi một con ngựa rất cao to, lăm lăm một thanh đại đao trong tay. Thanh đại đao được mài sáng quắc, sáng như một chiếc gương soi có thể phản chiếu toàn bộ cảnh vật thị trấn trong đó. Nhóm thổ phỉ nối đuôi phía sau lưng Hồng Xung, mặt mày đứa nào đứa nấy đều đằng đằng sát khí, nhìn thấy cửa hàng nào cũng muốn ra tay đốt phá.
Sự xuất hiện của nhóm thổ phỉ Cảo Sơn không hề làm ảnh hưởng gì đến cảnh vật và con người Thượng Tân. Tất cả đều bình thường, cuộc sống vẫn diễn ra một cách bình lặng, trật tự. Các cửa hàng vẫn mở cửa đón khách, thậm chí người mua kẻ bán hầu như không hề có ý tránh né nhóm thổ phỉ, kể cả những đứa trẻ con vẫn tự nhiên nô đùa trên các con phố… Tất cả những gì diễn ra trước mắt khiến Hồng Xung cảm thấy vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ. Khi cả đội tiến đến chợ bán rau, hắn ra lệnh cho tất cả dừng lại.
- Có gì đó lạ lắm…
Hồng Xung nói với bọn thủ hạ. Nhưng khi hắn nói ra câu này thì chung quanh vẫn bình thường, không có bất kỳ một biểu hiện gì gọi là đặc biệt. Cả bọn đứng tần ngần trước chợ rau khá lâu mới tiếp tục đi về phía cầu Hưng An, vừa đi vừa quan sát chung quanh với vẻ cảnh giác cao độ. Nhưng, bọn chúng không dám đi qua cầu. Có vài tên thổ phỉ có vẻ hung hăng định phóng ngựa vượt qua nhưng đã bị Hồng Xung ngăn lại.
Đứng bên bờ nam cầu Hưng An quan sát khá lâu, cuối cùng Hồng Xung định tế ngựa qua cầu, nhưng khi ngước đầu nhìn sang đầu cầu phía bên kia, hắn đã phát hiện Mã Đán đang đứng sừng sững ở đầu cầu bên kia. Tay Mã Đán cầm một cây gậy dài vắt ngang ngực, ưỡn người ngẩng cao đầu, dáng đứng rất uy nghiêm, gương mặt biểu hiện rõ ý tứ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Chỉ có Mã Hổ đứng bên cạnh cậu ta. Thằng bé chưa biết thế nào là sợ hãi nên vẻ thách thức thể hiện rõ trên gương mặt nó.
Hồng Xung định bật cười trước cảnh tượng trước mắt. Nhưng hắn chưa kịp cười thì một đội người ngựa rất đông đã xuất hiện sau lưng Mã Đán. Tất cả đều thắt một dải lụa đỏ ngang trán, trong tay họ có đại đao, trường kiếm và có cả súng. Đám người ngựa này tập hợp phía bên kia sông, ngay sát đầu cầu thành mấy hàng, sẵn sàng nghênh chiến. Xem ra số lượng của họ dễ gấp mười lần bọn thổ phỉ.
Hồng Xung thoáng một chút khiếp đảm. Trong hàng ngũ thổ phỉ đã có một chút rối loạn.
Đứng giữa cầu, Mã Đán quát lớn:
- Hồng Xung! Ông qua đây để lấy bạc của tôi nào!
- Mã Đán! Mày huy động nhiều người đến thế đứng sau lưng mày để hỗ trợ cho lá gan của mày đấy à? Có bọn chúng thì mày nghĩ mình không còn là một thằng nhu nhược nữa phải không? Tao không thèm đếm xỉa vào chuyện đó, mày dù sao cũng chỉ là một thằng nhu nhược!
- Họ không phải là lá gan của tôi. Lá gan của tôi chính là Khang Khu và Mã Hổ!
Hồng Xung nheo mắt nhìn Mã Hổ, nói:
- Nói gì thì nói, Mã Hổ cũng là con tao. Mã Đán! Mày cho rằng có thể dùng nó để uy hiếp được ta sao?
Mã Đán quay sang nói với Mã Hổ:
- Mã Hổ à, con nói cho gã thổ phỉ đang đứng phía trước mặt chúng ta biết, ai là bố của con đi!
- Mã Đán là bố tôi! - Mã Hổ nói lớn.
Hồng Xung vung thanh đại đao trong tay lên chém vào không khí mấy nhát. Ánh sáng lạnh lẽo của thanh đao rọi thẳng vào mặt khiến Mã Đán thầm run trong lòng.
- Bố! Đừng sợ! Bố phải giết chết tên thổ phỉ này!
- Đây là cuộc chiến giữa tôi và ông. - Mã Đán nói - Chúng ta không cần thiết phải biến Thượng Tân thành chiến trường. Thế này nhé, tôi với ông đấu tay đôi. Nếu ông giết chết tôi, ông cứ đường hoàng đến nhà tôi đưa toàn bộ số bạc đi. Nếu tôi đập chết ông, ông sẽ chết một cách vô ích đấy.
- Dựa vào sức lực của mày và cây gậy trong tay mày sao?
Hồng Xung cười lớn. Bọn phỉ cũng hùa theo tiếng cười của thủ lĩnh, đồng loạt cất lên những tràng cười hô hố. Ngay cả phía sau Mã Đán cũng đã có những tiếng cười rộ.
Nhưng rõ ràng là Mã Đán đang rất nghiêm túc. Cậu ta cầm gậy, đi đến giữa cầu. Tiếng cười của Hồng Xung đã tắt. Hắn thúc ngựa vung đao nghênh đón Mã Đán.
Đây là cơ hội đầu tiên và chắc cũng là duy nhất để người Thượng Tân chứng kiến một cuộc đấu tay đôi không hề cân tài cân sức. Họ không thể lên tiếng gọi Mã Đán dừng lại hay cổ vũ cho cậu ta, bởi ai nấy đều đã ngừng thở. Chỉ có Khang Khu chen lấn đám đông bước lên phía trước, gọi lớn:
- Mã Đán! Mã Đán!
Nhưng Mã Đán vẫn không ngoái đầu nhìn lại. Khang Khu định nói gì đó nhưng Mã Đán đã bước đến giữa cầu.
- Chị không cần nói gì cả, cứ để Mã Đán làm những gì mà anh ấy muốn… - Có ai đó nói bên tai Khang Khu. Ngoái đầu nhìn lại, Khang Khu nhận ra đó là Mao Tuyết Hoa.
- Mã Đán không phải là chồng cô, đương nhiên là cô không lo lắng, không thương xót anh ấy. Có phải là cô cũng muốn tôi trở thành quả phụ như cô?
Mao Tuyết Hoa không muốn tranh luận với Khang Khu trong lúc này. Khang Khu còn muốn nói thêm nhưng lúc ấy Mã Đán và Hồng Xung đã bắt đầu động thủ. Cuối cùng thì Mã Hổ cũng đã biết thế nào là sợ, khóc thét lên và quay đầu chạy thẳng về phía sau, nhảy bổ vào lòng Khang Khu.
Hồng Xung vung đại đao nhắm ngay đầu Mã Đán chém xuống. Mã Đán rất nhanh nhẹn, lúc tránh qua trái lúc né qua phải, Hồng Xung chém đến bốn năm nhát nhưng không hề trúng cậu ta. Lúc này, tiếng reo hò đã vang lên từ hai bờ sông. Mao Tuyết Hoa lo lắng đến độ mồ hôi túa ra, ôm chặt lấy cánh tay Khang Khu một cách vô thức. Khang Khu liếc nhìn cô ta nhưng không nói năng gì, cũng không gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình.
Mã Đán nhảy ra phía sau Hồng Xung. Cây cầu quá hẹp, con ngựa của Hồng Xung không thể quay ngược trở lại. Mã Đán vung gậy đánh mạnh vào chân sau của con ngựa. Nó kêu lên đau đớn. Hồng Xung muốn quay người lại để chém Mã Đán nhưng cậu ta đã kịp luồn xuống bụng ngựa, dùng đầu gậy chọc thẳng vào bụng nó. Bốn chân con ngựa tung lên cao, khi rơi xuống nó đứng chưa kịp vững, Mã Đán đã dùng toàn lực chọc mạnh một nhát gậy ngang thân khiến con ngựa, kể cả Hồng Xung trên lưng bị đẩy đổ ập vào thành cầu. Thành cầu bằng gỗ vừa yếu vừa mục nát không chịu nổi sức nặng đột ngột, gãy gọn, Hồng Xung không kịp nhảy từ trên lưng ngựa xuống nên cả lão và con ngựa cùng rơi xuống sông.
May mà nước con sông nhỏ khá cạn, Hồng Xung giãy giụa quẫy đạp một lát cũng đã đứng lên được, bèo bám đầy người trông thật thảm hại. Con ngựa lăn lộn trong bùn nước một lát cũng đã đứng lên, tung vó vọt lên bờ rồi chạy biến. Mấy tên thổ phỉ vội vàng lao xuống sông kéo Hồng Xung lên. Tiếng hò reo, hô hoán từ phía bên kia bờ sông như núi gầm biển gào khiến bọn thổ phỉ thần hồn nát thần tính, không biết hành động ra làm sao. Hồng Xung đưa tay bụm chặt vết thương trên trán do đầu bị đập vào đá dưới dòng sông, khí thế ban đầu hoàn toàn biến mất, nhảy lên lưng một con ngựa của bọn thuộc hạ bỏ chạy. Bọn thủ hạ của hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào để đánh nhau nữa, lũ lượt chạy theo thủ lĩnh.
Hồng Xung vừa quay ngựa bỏ chạy, Mã Đán cũng mềm oặt ngã ngửa xuống lòng cầu. Khang Khu và Mã Hổ xông đến.
- Mã Đán! Anh đánh thắng Hồng Xung rồi. - Khang Khu nói - Để tôi xem cái lá gan của anh xem sao. Nó nằm bên ngực phải hay ngực trái hả?
- Đầu anh vẫn còn trên cổ chứ?
- Vẫn còn.
- Em xem anh có… ra quần không?
Khang Khu sờ sẫm đũng quần Mã Đán nói:
- Vẫn còn sạch sẽ lắm.
- Khang Khu, em đỡ anh đứng dậy…
- Tôi đói rồi, không còn chút sức lực nào. Anh tự mình đứng lên đi.
Mã Đán sửa sang lại ba cửa hàng gạo, bắt đầu xây dựng lại cơ nghiệp, bận tíu tít trong một thời gian. Khang Khu rất hưng phấn phân công công việc:
- Mã Đán à, anh trông coi Mã Nhị nhé. Còn Mã Hổ, con chịu trách nhiệm về Mã Tam. Riêng Mã Nhất không thể để cho bố con anh phụ trách, tôi phải tự mình kinh doanh ở đây mới yên tâm.
- Được thôi… Nhưng còn kho gạo thì ai trông? Người ta lén lút vào xúc trộm kho gạo phía sau nhà ta thì làm thế nào?
Khang Khu suy tính có vẻ khó khăn lắm, nói:
- Xem ra thì ba người nhà chúng ta không đủ. Tôi phải sinh thêm một đứa nữa mới được.
Mã Đán quay về Thượng Tân chưa bao lâu thì đột nhiên, người ta phát hiện bụng của Mao Tuyết Hoa đã có sự thay đổi. Thiên hạ bàn tán xôn xao. Lục Què chết đã mấy năm rồi, Mao Tuyết Hoa chưa đi bước nữa, vả lại cũng chẳng mấy khi ló mặt ra ngoài đường, lúc này lại mang thai, không biết là ai đã làm chuyện động trời này. Thị trấn Thượng Tân được dịp sôi động, người ta chụm đầu vào nhau đoán già đoán non bố đứa trẻ trong bụng Mao Tuyết Hoa là ai.
Lão Mao cảm thấy mất mặt vô cùng. Mất mặt thì sẽ nổi điên. Lão ta cương quyết tìm tra cứu đến cùng. Nhưng Mao Tuyết Hoa sống chết cũng không nói ra người làm cho cô ta có chửa là ai, thậm chí là cô ta còn nói là mình chẳng có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào hết.
- Tôi vẫn trong sạch! Tôi vẫn xứng đáng với Lục Què, cũng không có lỗi với chính tôi! Ai dám đặt điều vu khống cho tôi, người ấy chết chẳng nhắm mắt!
Tuy Mao Tuyết Hoa nói những lời khẳng khái như vậy nhưng chuyện chường ra trước mắt mọi người, mấy ai tin? Có người nghĩ đến anh chàng làm công trong cửa hiệu là A Tín. Ngoài lão Mao ra thì chỉ có A Tín là người thường xuyên trông thấy và tiếp xúc với Mao Tuyết Hoa. A Tín cũng đã đến tuổi nghĩ đến chuyện cưới vợ, có điều gã hầu như chẳng hề nghĩ đến chuyện này, những người có hảo ý giới thiệu mấy đứa con gái cho gã nhưng gã đều cự tuyệt. Từ đó mà mọi người đều nghĩ là gã đã thích Mao Tuyết Hoa, muốn cưới Mao Tuyết Hoa, mai sau đương nhiên gã sẽ là ông chủ nhà may họ Mao. Người ngoài nói có lý, ông chủ Mao tức giận cành hông tím mặt, gọi A Tín đến căn vặn tra khảo. A Tín một mực kêu oan, thậm chí gã còn nói muốn tìm đến cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình. Mao Tuyết Hoa cũng thừa nhận là đứa con trong bụng của mình không phải là giống của A Tín:
- Tôi không có chút quan hệ nào với thằng Tín… Nó là một thằng đần…
- Thế thì ai? - Lão Mao gầm lên.
- Không ai cả!
Lão Mao giơ tay lên định tát mạnh vào mặt con gái, có điều bàn tay của lão cuối cùng lại rơi vào chính mặt mình. Những lời ong tiếng ve trong thị trấn âm ỉ không ngớt khiến cho lão không biết để cái mặt của mình ở đâu cho phù hợp nữa, gặp ai cũng thở vắn than dài. Người trong thị trấn cũng rất thông cảm cho lão nên khi gặp nhau, họ cố tình lảng tránh chuyện này. Nhưng khi thấy Mao Tuyết Hoa thì lại khác, đặc biệt là cánh đàn bà. Họ giả vờ như quan tâm, ân cần, giương đông kích tây để nhằm mục đích khiến Mao Tuyết Hoa nói ra tên của thằng chó chết ấy.
Mao Tuyết Hoa nhất định không nói. Không nói thì tốt nhất là không ra khỏi nhà, không mở miệng. Lâu lắm không thấy Mao Tuyết Hoa, người ta bèn hỏi lão Mao:
- Mao Tuyết Hoa đi đâu rồi? Có chuyện gì đã xảy ra với nó?
- Ông chủ Mao à, đừng bao giờ để Mao Tuyết Hoa tìm đến cái chết nhé.
- Cho dù vải trong nhà ông có nhiều đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không che lấp được tiếng xấu đâu! Mặt mũi người nhà họ Mao sao còn có thể ngước nhìn người khác được nữa!
- Chúng tôi không dám đến nhà may của ông để mua vải may đồ nữa đâu, sợ người khác ngứa miệng nói ra nói vào…
- Cuối cùng thì đã có chuyện gì vậy? Ông phải nói cho người ta biết với chứ…
- Mười năm trước con gái của Trương Chính Ân đã mang nghiệt chủng, kết quả là bị cho vào sọt nhốt lợn ném xuống sông Thượng Tân dìm cho chết. So với Mao Tuyết Hoa nhà ông, con gái lão Trương thật oan uổng…
…
Lão Mao nghĩ, con gái mình không chỉ làm nhục cho cả gia tộc mà còn làm cho cả thị trấn Thượng Tân ai ai cũng cảm thấy mất mặt vô cùng, do vậy mà gặp bất kỳ ai, lão đều cúi đầu khom lưng tỏ ý xin lỗi. Dân Thượng Tân mặc nhiên chấp nhận những lời xin lỗi của lão Mao, xem như đó là một việc đương nhiên, thậm chí có người còn thuận mồm nhắc lại những câu hỏi, những câu chỉ trích mà chính họ đã từng nói ngày trước.
Ngày ấy, Mã Đán đến cửa hàng họ Mao để mua vải. Khi cậu ta vừa đến cửa ngoài, lão Mao đã hồ hởi nghênh đón, đồng thời tỏ ý lấy làm tiếc:
- Mao Tuyết Hoa nhà lão đã làm cho cậu mất mặt…
- Làm sao mà cô ấy khiến tôi phải mất mặt nào? - Mã Đán tỏ thái độ không chấp nhận lời xin lỗi của lão Mao, cố ý nói to để cho những người đang có mặt ở đó nghe thấy - Ông chủ Mao việc gì mà phải xin lỗi nhỉ. Đứa con trong bụng Mao Tuyết Hoa là của tôi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến độ kêu lên những tiếng “A!”, “Ô!”, “Ôi!”… vô nghĩa.
- Sao lại là của cậu? - Lão Mao cũng kinh ngạc đến độ đôi mắt trợn tròn lên.
- Tôi nói là của tôi thì là của tôi. - Mã Đán nói - Những gì mà đàn ông đại trượng phu đã làm thì phải dám nhận, cứ che che giấu giấu đến chết không nhận thì là cái giống gì!
Lão Mao nặng nề trút ra một hơi thở thật dài, nói:
- Mã Đán à, có lẽ cũng nên là cậu. Lần này thì tôi yên tâm rồi.
Gương mặt tiều tụy của Mao Tuyết Hoa hiện ra sau tấm rèm cửa sổ, nói:
- Mã Đán à, anh ăn nói hồ đồ gì thế…
Có điều, tiếng nói của cô ta hình như không có chút lực nào, không kịp đến tai Mã Đán đã bị không khí và gió làm cho tan biến trong không gian.
A Tín như được giải oan, mừng đến độ vứt chiếc kéo trong tay xuống đất, xông thẳng ra đường, ra sức gào:
- Bụng của Mao Tuyết Hoa bị Mã Đán làm cho to lên! Bụng Mao Tuyết Hoa to lên không có quan hệ gì đến tôi!
Mã Đán cười khơ khớ nói vọng ra ngoài để A Tín nghe:
- Cậu nói đúng! Là tôi làm! Lúc này, tôi thích làm gì ở Thượng Tân này thì tôi sẽ làm cho bằng được.
Mã Hổ chạy hộc tốc về nhà nói với Khang Khu:
- Mẹ à, ngoài đường người ta đang nói ầm lên rằng, cái bụng của Mao Tuyết Hoa là do bố làm cho to lên. Nhà ta sắp có thêm một người nữa!
Khang Khu không tin, chạy ra đường để nghe ngóng. Quả đúng thế thật. Ai gặp cô ta cũng nói: Nhà cô sắp có thêm một nhân khẩu nữa. Khang Khu rã rời chân tay chạy đi tìm Mã Đán. Cậu ta vẫn còn đang ở trong cửa hàng vải, đang nói chuyện trên trời dưới đất một cách rất vui vẻ, hào hứng với lão Mao.
Mã Đán đã nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Khang Khu thì hít một hơi thở thật sâu, chưa để Khang Khu kịp mở miệng đã chủ động thú nhận:
- Đứa con trong bụng Mao Tuyết Hoa là của anh!
Không một chút do dự, Khang Khu giơ tay lên giáng cho Mã Đán một cái bạt tai. Một tiếng “bốp!” nặng nề vang lên. Lão Mao bỗng nhiên cảm thấy mặt mũi mình nổ đom đóm, bỏng rát. Lão nghĩ, bàn tay của Khang Khu đã giáng xuống mặt mình, nổi khùng, lên tiếng:
- Mày đánh tao vì cớ gì?
Khang Khu nhìn lão Mao một cách khinh bỉ:
- Ông tránh qua một bên cho tôi nhờ!
Mã Đán muốn khuyên bảo và an ủi Khang Khu nhưng cô ta đã đẩy cậu ta ra, bắt đầu kể lể tràng giang đại hải:
- Mã Đán, anh là một thằng trứng thối, một con rùa đen! Anh là một thằng nhu nhược. Anh chết mà chẳng còn mặt mũi nào! Nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng lá gan của anh đã to bằng trời nên thích gì thì làm nấy, không ai cai quản được anh. Tôi có thể quản anh! Lương tâm anh đã bị chó gặm rồi sao? Anh giấu tôi, lén lén lút lút mò lên giường của Mao Tuyết Hoa. Anh không nhớ lại chuyện năm ấy nhà họ Mao đã khinh bỉ anh như thế nào sao? Cuối cùng thì anh đã nhận thấy điểm tốt nào ở Mao Tuyết Hoa chứ? Anh cũng không nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm nay ai đã kề vai sát cánh cùng anh, ai đã lo lắng cho anh. Mao Tuyết Hoa có lo lắng gì đến anh không? Chồng nó chết rồi nên nó mới lôi kéo những thằng đàn ông khác, mai mốt anh chết đi thì cô ta lại leo lên giường thằng khác mà thôi. Không biết bao nhiêu lần tôi suýt chết đói, nhưng tôi đã leo lên giường với thằng đàn ông nào ngoài anh đâu. Còn Mao Tuyết Hoa, tại sao cô ta lại leo lên giường với thằng đàn ông khác dễ dàng như vậy? Loại đàn bà ấy không có nhiều đâu! Mã Đán à, tại sao anh lại không giữ mình, không yêu quý cái danh dự của chính mình hả? Anh muốn mẹ con tôi phải giấu mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ đây? Có phải là anh không muốn cho tôi sống ở Thượng Tân này nữa phải không?
Kể lể xong với Mã Đán thì Khang Khu quay sang chửi Mao Tuyết Hoa. Mao Tuyết Hoa trốn tiệt trong nhà không dám ló mặt, cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng chấp nhận những lời chửi cay độc của Khang Khu. Lão Mao cũng cảm thấy mọi việc không quá đỗi khó xử nữa, tuy vẻ mặt vẫn nặng trình trịch nhưng trong lòng thầm khoan khoái, pha một ấm trà rồi ngồi xuống ghế bành nhâm nhi. Mã Đán liên tục lên tiếng khuyên nhủ Khang Khu, muốn lôi cô ta về nhà. Có điều Khang Khu cần phải tiếp tục chửi, dường như cô ta muốn lôi hết những uất ức dồn nén bao lâu nay để tuôn ra hết. Mã Đán bất lực, không thèm quan tâm nữa, cứ để cho Khang Khu chửi, còn mình thì đến chỗ lão Mao rót một tách trà ngửa cổ uống sạch.
Chửi đã đủ, cũng không còn ai để chửi nữa, Khang Khu ra ngồi giữa đường phố, bắt đầu khóc. Cô ta khóc thật bi thiết, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, kêu trời kêu đất. Mã Đán làm như không có chuyện gì, đề nghị mọi người giải tán. Một số người bày tỏ sự bất bình thay cho Khang Khu, nói với Mã Đán:
- Cậu đúng là đồ to gan lớn mật, ngay cả Khang Khu mà cậu cũng không sợ sao?
- Tôi chẳng sợ ai cả. - Mã Đán khẳng định - Các ông các bà có biết Ngô Bội Phù không? Hắn chuyên ăn thịt người, thường moi tim đối thủ để ăn. Nhưng tôi chẳng sợ gì hắn, nhét vào túi hắn một quả lựu đạn…
Mọi người không tin, nói:
- Mã Đán à, cậu đang nói dóc phải không? Nói dóc không phải nộp thuế, có điều bọn ta rất thích nghe cậu nói dóc, bởi vì cậu đã phát tài… Không phải là cậu đã luyện được gan, mà vì chính vì cậu có tiền. Nếu có tiền như cậu, lá gan của bọn ta cũng sẽ to bằng trời thôi.
Mã Đán bèn nhân cơ hội này kể lại những trận đánh mà cậu ta đã trải qua, kể về Lý Tông Nhân, nói về chuyện cậu ta vào sinh ra tử như thế nào. Có lẽ mọi người đã thấy tin Mã Đán nên họ nghe rất chăm chú và thú vị, tiếng cười, tiếng thở dài thán phục. Rõ ràng là họ đã quên phắt có một Khang Khu đang ngồi khóc than ỉ ôi bên cạnh mình, Mã Hổ đến trước mặt Khang Khu kéo dậy nhưng cô ta không chịu.
- Mẹ à, mọi người không ai rảnh rỗi để mà quan tâm đến mẹ đâu. - Mã Hổ nói - Họ đều tập trung nghe bố nói dóc, sao mẹ không đứng lên mà về cho rồi?
- Con trai à, con cần phải nhớ kỹ điều này, sau này Mao Tuyết Hoa sinh ra đứa nghiệt súc nào đó thì nó cũng chẳng phải anh em gì với con. Chúng ta không cho phép nó bước chân vào nhà mình. Ba cửa hàng gạo, sau này còn có thể có nhiều hơn, đất đai, nhà cửa đều không có liên quan gì đến nó. Bắt đầu từ hôm nay, Mao Tuyết Hoa là kẻ thù của nhà ta. Nếu bố con mà ở chung với cô ta, bố con cũng sẽ là kẻ thù của chúng ta.
- Biết rồi. Ông chủ Mao cũng là kẻ thù của chúng ta!
- Ông chủ Mao không phải là kẻ thù của chúng ta. - Khang Khu phủ nhận - Nhưng có điều ông ấy không nên sinh ra Mao Tuyết Hoa, nếu lỡ sinh rồi thì cũng không nên không dạy dỗ gì khiến cô ta trở thành một đứa cướp chồng người khác như thế. Bây giờ thì quá tốt rồi, một Mao Tuyết Hoa đã đem mặt mũi của mười tám đời họ Mao họ Mã vứt cho chó ăn cả rồi, tiếng xấu còn lưu truyền đến mười tám đời sau.
- Mẹ đứng lên đi…
- Con đồng ý với những lời mẹ vừa nói, mẹ mới đứng lên.
- Con đồng ý.
Khang Khu định đứng lên, nhưng hình như cô ta không còn chút sức lực nào, nói với Mã Hổ:
- Mẹ đói rồi, đứng lên không nổi. Hễ chửi người ta là mẹ thấy đói ngay. Để tiết kiệm gạo, bao nhiêu năm nay mẹ có chửi ai đâu.
Nửa đêm hôm ấy, Mã Đán và Khang Khu bị một tiếng động mạnh làm cho tỉnh giấc, không thấy Mã Hổ đâu cả. Nó đi đâu nhỉ? Cả hai vội vàng ra khỏi nhà đi tìm Mã Hổ, vừa ra đến đường đã nghe thấy tiếng người ta hô hoán chữa lửa.
Nhà họ Mao đang cháy. Ngọn lửa càng lúc càng lớn. Xóm giềng hộc tốc chữa lửa. Mã Đán và Khang Khu nhận ra tai họa, vội vàng gia nhập vào đám đông để chữa lửa.
A Tín sợ đến độ tay chân run lẩy bẩy nói:
- Ông chủ Mao đã được mọi người khiêng ra, nhưng Mao Tuyết Hoa thì vẫn còn ở trong nhà!
Không kịp nghe gì thêm, Mã Đán xông vào biển lửa, lâu lắm mà không thấy quay ra, mọi người đều nghĩ là cậu ta đã bị cháy thiêu. Khang Khu ôm mặt khóc ngất. Có điều, Mã Đán không chết, cậu ta đang ôm Mao Tuyết Hoa chạy ra.
Mã Đán ho khùng khục vì bị sặc khói. Đầu tóc cậu ta cháy sém, toàn thân bốc lên mùi khét lẹt. Mao Tuyết Hoa không bị xây xước gì. Khang Khu định mở miệng chửi nhưng có ai đó kêu lên:
- Ông chủ Mao không xong rồi!
Lão Mao không kịp thấy nhà mình được dập lửa thì đã về với ông bà! Nhà may họ Mao trải qua rất nhiều tai họa, tưởng như lần này có thể ngóc đầu lên được nhưng cuối cùng thì cũng không thể thay đổi được số phận.
Chuyện Mã Đán chẳng quan tâm sống chết xông vào lửa cứu Mao Tuyết Hoa khiến Khang Khu rất bất mãn, vừa khóc vừa chửi. Mã Đán cũng chẳng quan tâm gì đến cô ta. Cậu ta đang quan tâm đến chuyện ai là người phóng hỏa đốt nhà họ Mao, càng nghĩ càng bí. Đúng lúc ấy, lão Phương - đội trưởng Bảo an đến gặp Mã Đán và Khang Khu nói, kẻ đốt nhà lão Mao không ai khác hơn chính là Mã Hổ. Cả hai đều cả kinh thất sắc. Mã Hổ khẳng khái thừa nhận là mình vốn chỉ muốn đốt chết Mao Tuyết Hoa, nhưng người chết lại là ông chủ Mao, có điều cũng không có gì phải tiếc nuối, vì dù sao đi nữa người chết cũng là một trong những kẻ thù của nhà họ Mã!
Mã Đán và Khang Khu đều ý thức được rằng, Mã Hổ đang gặp đại họa, nhất thời tâm thần bấn loạn, không biết phải xử trí như thế nào. Đội trưởng Phương nói:
- Mao Tuyết Hoa nói, cô ta không truy cứu trách nhiệm của Mã Hổ, cũng chẳng yêu cầu các người phải bồi thường, có điều từ nay trở về sau cô ta không biết sống bằng cách nào, chỉ còn cách là về sống bên này để kiếm miếng cơm.
- Sao lại như thế được? - Mã Đán nói.
- Nếu hai người không đồng ý thì tôi chỉ còn cách là xét xử theo công lý thôi - Đội trưởng Phương nói - Công lý sẽ truy cứu trách nhiệm của các người. Các người suy nghĩ đi. Nên nhớ rằng đây là một vụ án mạng!
Mã Đán do dự, đưa mắt nhìn Khang Khu. Cô ta nói:
- Tôi không thể rước hổ về nhà. Thà là tôi chấp nhận xử lý theo việc công. Đội trưởng Phương, ông bắt cả ba chúng tôi giam vào ngục đi!
Mã Đán ngăn Khang Khu lại, nói:
- Chúng tôi chỉ mới bắt đầu những ngày tốt đẹp, không thể bắt giam chúng tôi. Không phải là chúng tôi không nuôi nổi Mao Tuyết Hoa, cô ấy ăn uống có đáng gì đâu, chúng tôi chỉ thêm một cái bát một đôi đũa là xong tất. Mã Hổ đã can tội giết người, việc này có thể tính toán…
- Tính toán cái gì. - Khang Khu cướp lời - Vấn đề không phải là một cái bát một đôi đũa. Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, anh và Mao Tuyết Hoa mắt qua mày lại, anh còn truyền giống vào bụng của cô ta. Cái nợ này so với việc phóng hỏa giết người còn to hơn, suy cho cùng thì người phải chấp nhận thua thiệt chính là tôi. Tôi thua rồi…
- Ngày ấy Lục Què đã tặng cho em một chiếc vòng ngọc, chúng ta vẫn còn nợ anh ta một món nợ ân tình, em quên rồi sao?
Khang Khu nhìn chiếc vòng đang đeo trên cổ tay mình, suy nghĩ gì đó, cuối cùng cúi đầu thở dài.
Sau khi Mã Đán chôn cất lão Mao hai ngày, Mao Tuyết Hoa đã về nhà cậu ta, gương mặt đượm vẻ buồn thảm nói với Khang Khu:
- Tôi không cướp chồng cô, tôi đến đây chỉ vì kiếm miếng cơm. Cửa hàng may của nhà tôi đã cháy trụi, không còn chút tài sản nào nữa, bố tôi cũng đã bị thiêu chết, tôi không còn bất kỳ người thân nào nữa, tôi cùng đường rồi. Chỉ trong nháy mắt mà tôi đã trở thành kẻ đáng thương nhất Thượng Tân. Cô không thể để tôi đi ăn xin như thằng Giang, cũng không thể để tôi chết đói trong một xó xỉnh nào đó. Trước kia, cô đã có lần đói sắp chết, tôi đã tặng gạo cho cô, cô không thể quên nhanh như thế được.
Khang Khu đã biết mình thất thế, cũng rất hiểu những ẩn ý đằng sau những lời của Mao Tuyết Hoa, cũng biết là mình chịu trách nhiệm chính trong việc làm của Mã Hổ. Nhưng có điều, Khang Khu không thể gạt bỏ được những đố kỵ với Mao Tuyết Hoa, đừng nói là trước đây cô ta đã từng có hôn ước với Mã Đán, chỉ nói hiện tại, cô ta đang bơ vơ khổ cực, như người sắp chết đuối đang cần một cọng rơm cứu mạng, Mã Đán lại là người cô ta yêu. Khang Khu thấy mình khó xử trăm bề. Mao Tuyết Hoa lại nhìn cô ta bằng đôi mắt ướt đẫm, nói:
- Khang Khu à, có phải là cô đang khinh bỉ tôi? Có phải là cô đang lo lắng là tôi sẽ ăn nhiều, tranh mất phần ăn của cô? Có phải là cô nghĩ tôi sẽ nằm lỳ ở nhà cô mà không đi nơi khác? Nếu cô sợ những điều ấy thì thôi vậy, cứ cho là tôi có chết đói thì tôi cũng chẳng đến nhà cô để xin cơm đâu.
Nói xong thì khóc ngất, quay người định đi. Khang Khu nắm tay cô ta kéo lại, nói:
- Tôi đã đồng ý với Mã Đán rồi. Chuyện cơm nước tôi không tiếc gì với cô, nhưng tôi chỉ lo cơm, không lo chuyện ngủ được cho cô, ăn xong đi đâu thì đi. Nhà tôi so với ổ mèo còn nhỏ hơn, không chứa được một người đàn bà nữa.
Mao Tuyết Hoa cười trong nước mắt:
- Cô yên tâm đi, tôi ăn rất ít. Cô nuôi tôi cũng giống như nuôi một con mèo thôi.
Đúng là Mao Tuyết Hoa ăn rất ít. Khang Khu vừa mới bê bát cơm lên là cô ta đã buông đũa nói đã no. Khang Khu nói:
- Không cần làm khách khi ăn cơm đâu, cũng không cần phải vờ vịt mãi như vậy, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.
- Lâu nay tôi chỉ ăn được chừng ấy là đã no. - Mao Tuyết Hoa nói.
- Sao cô lại ăn ít thế nhỉ, chẳng khác một con mèo. Biết sớm chuyện này, tôi đã không phải lo đến chuyện là nhà tôi có thể nuôi sống được cô hay không.
Bữa nào cũng thế, Mao Tuyết Hoa ăn cơm xong là đứng dậy, không lưu lại thêm một phút nào, quay lưng ra khỏi nhà ngay lập tức. Khang Khu thường tiễn cô ta ra đến cửa. Nhìn theo dáng đi xiêu vẹo có thể đổ sụp trước gió mạnh của Mao Tuyết Hoa, từ trong sâu thẳm, lòng Khang Khu cũng cảm thấy có gì đó bất nhẫn, thương xót.
- Hai người cũng phải quan tâm quản lý Mã Hổ. Lá gan của nó quá to, cố gắng làm sao để nó teo lại một chút… - Mao Tuyết Hoa nói với Mã Đán và Khang Khu đầy thiện ý - Gan mà to quá cũng không tốt, sớm muộn gì cũng gặp tai họa thôi. Nếu gan nó mà nhỏ như bố nó thì tốt quá…
Tuy Khang Khu chẳng thích gì Mao Tuyết Hoa, có điều cô ta cũng nhận thấy lời khuyên của Mao Tuyết Hoa là rất có lý, liền đem chuyện này ra thương lượng với Mã Đán.
- Anh chỉ biết gan bé có thể luyện thành to, không biết gan to luyện cho bé lại như thế nào cả. - Mã Đán nói.
- Anh nghĩ cách đi. - Khang Khu nói.
Mã Đán cho Mã Hổ nghe những câu chuyện ma chuyện quỷ, nó nghe mà cứ há miệng cười sằng sặc. Mã Đán lại nói về những cảnh chiến trường đầu rơi máu chảy mà cậu ta từng trải nghiệm, có thêm mắm thêm muối cho lâm ly bi đát, rùng rợn tột cùng khiến Khang Khu nghe nổi da gà, xương sống rét run nhưng Mã Hổ lại càng thích thú muốn thử nghiệm, tiếc là không được ra chiến trường ngay lập tức.
- Năm ấy Hồng Xung đã chặt đứt lìa chân của ba người từ nơi khác đến, ai ai trông thấy cũng kinh hồn táng mật, ban đêm nằm thấy ác mộng, chính vì vậy mà bố sợ Hồng Xung đến hơn hai mươi năm… - Mã Đán nói - Trên thế gian này có một số người khiến ta phải sợ, một số chuyện không thể làm…
- Con không sợ ai cả. - Mã Hổ nói lạnh tanh - Sớm muộn gì thì con cũng giết chết Hồng Xung!
Mã Đán há miệng hớp một ngụm không khí, buồn rầu nói:
- Không biết mày lấy đâu ra lá gan to đến như vậy…
Khang Khu lo lắng vì cái tính cách không sợ trời cũng chẳng sợ đất của Mã Hổ. Mã Đán khuyên nhủ:
- Chờ nó lớn lên chút nữa, gặp phải chuyện không may thì nó mới biết lá gan không phải càng to thì càng tốt như những thứ khác.
Vì ăn quá ít nên Mao Tuyết Hoa càng ngày càng suy sụp, chỉ sau hai tháng ăn cơm ở nhà Mã Đán mà cô ta đã thực sự biến thành da bọc xương, Khang Khu trông chẳng vừa con mắt tí nào.
- Cô có thể ăn nhiều lên một tí không? Người ta nhìn thấy cô như vậy sẽ nghĩ rằng Khang Khu tôi không cho cô ăn cơm, rằng Khang Khu tôi đang bạc đãi cô. Nhà tôi có đủ gạo, cô có thể ăn tùy thích mà.
- Tôi ăn một chút cũng đã đủ sống rồi, các người không phải lo lắng gì cho tôi. - Mao Tuyết Hoa nói.
- Nhưng tôi thì lại lo cho cái sinh mệnh bé xíu trong bụng cô. Sao cô lại có thể để cho Mã Đán truyền giống trong bụng cô được nhỉ? Mai này cô sinh nó ra, đó là chuyện của cô, không có quan hệ gì với chúng tôi cả, nhưng có điều cô phải ăn nhiều một tí, nếu không thì e rằng cô không chết đói mà cái sinh mạng trong bụng cô lại chết đấy.
- Tôi cũng muốn ăn lắm, nhưng ăn không được.
- Tôi dạy cô cách làm cho mình thèm ăn nhé.
- Cô là cô, tôi là tôi. Tôi mà ăn nhiều một tí thì bụng sẽ căng lên rất khó chịu. Thầy lang nói cô mắc bệnh thèm ăn, còn tôi lại mắc phải bệnh chán ăn, hai chúng ta là một cặp tương phản. Có điều tôi không phải mắc bệnh chán ăn, chẳng qua là tôi ăn ít mà thôi.
- Gan có thể luyện cho to, bao tử cũng có thể luyện cho to. Thế này nhé, chúng ta đánh cược với nhau cũng được, thách đấu với nhau cũng xong, cô ăn một bát tôi sẽ ăn ba bát, nói chung là một thi đấu với ba, xem thử chúng ta ai sẽ thắng.
- Tôi không đánh cược, không thi đấu gì cả.
Khang Khu nổi cơn tức:
- Trận đấu này nhất định cô phải tham gia. Cô phải nghĩ đến đứa con trong bụng mình, do vậy nhất định cô phải tham gia đấu với tôi, không đấu thì đừng bước chân vào nhà tôi nữa!
Mao Tuyết Hoa đành phải đánh cược với Khang Khu.
Ngày đầu tiên, Mao Tuyết Hoa ăn nửa bát cơm, ngày thứ hai, gắng hết sức đã có thể ăn hết một bát. Ngày thứ năm, một kỳ tích đã xảy ra: Mao Tuyết Hoa ăn hết ba bát cơm. Mười ngày sau, mỗi bữa Mao Tuyết Hoa đã có thể ăn hết sáu bát!
Ngày ấy, Mã Đán đang nói chuyện phiếm với mọi người ở ngoài phố, Mã Hổ hồng hộc chạy đến kêu to:
- Mẹ sắp chết rồi!
Mã Đán hộc tốc chạy về nhà, nhận ra Khang Khu đang nằm trên nền nhà, hai mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà, miệng trào bọt mép, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Mao Tuyết Hoa đang kinh hoảng ngồi bên cạnh Khang Khu, chỉ biết khóc. Mã Đán không biết chuyện gì đã xảy ra. Mao Tuyết Hoa nói:
- Khang Khu đánh cược ăn cơm với tôi. Tôi ăn hết sáu bát khiến cô ấy phải ăn hết mười tám bát!
Mã Đán dùng ngón tay móc hết những hạt cơm còn nằm trong miệng, chưa kịp nuốt xuống dạ dày của Khang Khu, đổ vào miệng cô ta một ngụm nước nhỏ rồi dùng tay xoa bụng cô ta. Nhưng Khang Khu hầu như không có phản ứng gì, hình như đã chết. Mã Đán đã cảm thấy sợ. Mã Hổ chạy đi tìm thầy lang. Thầy lang chẩn đoán một đỗi, lắc đầu nói:
- Mã Đán ơi là Mã Đán! Tôi chưa từng nghe nói trên thế gian này lại có người có thể ăn nhiều đến thế này. Thôi thì còn nước còn tát vậy, cậu còn nuôi con lừa cậu dùng để thồ bạc về không?
- Vẫn còn!
- Cậu đặt úp Khang Khu vắt qua lưng lừa rồi dắt nó chạy, chạy càng nhanh càng tốt ba vòng quanh thị trấn Thượng Tân. Nếu cô ta có thể tỉnh lại thì tốt, nếu không tỉnh dậy thì cậu cứ dắt lừa thẳng đến sườn núi Mai Tử chôn luôn cho khỏe!
Mã Đán cứ theo lời dặn của thầy lang mà làm. Mã Đán đi trước dắt lừa, Mã Hổ chạy theo sau vung roi đánh vào mông nó. Hai bố con một trước một sau chạy thục mạng. Như một xác chết, Khang Khu nằm vắt vẻo trên lưng lừa chân tay đung đưa, thân hình trồi lên thụp xuống theo nhịp chạy của con lừa. Họ chạy theo con phố ven sông thẳng về hướng đông, chạy ngang qua nhà may họ Mao, tiệm xoong nồi La Ký, cửa hàng lụa Chu Thị, xưởng thuốc lá Hoa Thịnh, tửu quán Tô Gia, hiệu vàng bạc trang sức Kiềm Điền, cửa hàng gạo Phong Dụ, Hội quán Áo Đông, rạp hát Phụng Tiên… Cứ như thế chạy đi chạy lại mấy vòng, đến vòng thứ ba thì nghe thấy Khang Khu nấc lên một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa. Cơm từ trong bụng cô ta tuôn ra tung tóe trên đường, ba con chó to đùng chạy bám theo sau tranh nhau ăn, con nào con mấy cái bụng căng tròn mà vẫn chưa ăn hết những gì Khang Khu đã nôn ra, cuối cùng chúng cũng bất lực nhìn những đống cơm vẫn còn rơi vãi trên đường, nằm phịch xuống đất thở hồng hộc.
Nôn hết những gì có trong bụng ra xong, Khang Khu đã hồi tỉnh, tuột xuống khỏi lưng lừa, vừa ợ vừa nấc liên tục, vừa lu loa với Mã Đán:
- Mao Tuyết Hoa muốn lấy oán báo ân, trong lòng lúc nào cũng có ý định giết chết tôi mới hả dạ…
Bố con Mã Đán vẫn còn đang thở hồng hộc, mệt đến độ ngã soài ra đường. Mã Hổ nói:
- Mẹ à, mỗi bữa ăn mẹ ăn hết bao nhiêu vậy? Mẹ thi ăn với Mao Tuyết Hoa, những gì cô ấy ăn đều là gạo của nhà ta, mẹ có biết không!
Mã Đán nằm trên đường bấm đốt ngón tay, Khang Khu nói:
- Có phải là anh đang tính tôi ăn hết bao nhiêu gạo đúng không? Sao anh không tính Mao Tuyết Hoa ăn hết bao nhiêu?
Nửa tháng sau, đang lúc ăn cơm, Khang Khu nhận ra gương mặt Mao Tuyết Hoa đã hồng hào lên trông thấy, trên gò má đã có thấy một ít thịt. Có điều khiến người ta không hiểu được là bụng cô ta đột nhiên xẹp đi. Khang Khu kinh sợ hỏi:
- Có phải cô đã bị hư thai?
Mao Tuyết Hoa im lặng, chỉ cắm cúi ăn. Khang Khu quan sát Mao Tuyết Hoa thật kỹ, nhận ra thần thái cô ta không có gì khác thường, hình như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Có phải cô đã bị hư thai? Tại sao cô không nói cho Mã Đán biết? Cô thấy sức khỏe mình thế nào? Cô cởi váy ra cho tôi xem nào…
Khang Khu hỏi liên tục, lại có ý định đưa tay ra cởi váy Mao Tuyết Hoa. Cô ta đẩy tay Khang Khu ra, nói:
- Làm gì có chuyện tôi có thai? Từ trước đến nay tôi chưa hề nói là mình có thai!
- Thế tại sao bụng cô lại to lên như thế?
- Thầy lang nói tôi ăn uống không đầy đủ nên bụng tôi bị phù thũng, to lên như mọi người đã thấy. Bây giờ tôi ăn được rồi, chất dinh dưỡng đã đủ, không bị phù thũng nữa, cái bụng cũng xẹp đi mà thôi.
- Thế Mã Đán cũng chưa hề ngủ với cô?
Mao Tuyết Hoa khinh bỉ nói:
- Anh ta dám không?
Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Khang Khu đứng bật dậy giáng cho Mao Tuyết Hoa một cái bạt tai:
- Cô lừa mọi người để được ăn, được uống, được thương xót lâu nay! Trời đất chứng giám, suýt chút nữa thì cô đã hại chết tôi!
- Sao cô lại đánh người vô cớ thế hả? - Mao Tuyết Hoa vẫn rất bình thản - Mã Hổ đốt nhà tôi, giết bố tôi, tôi không ăn cơm nhà cô thì biết ăn ở đâu?
- Ngay ngày mai tôi sẽ giúp cô xây dựng lại cửa hàng vải. - Khang Khu nói - Cô về bên đó mà buôn bán làm ăn!
- Thế cô có thể làm cho bố tôi sống lại được không?
- Tính mạng của bố cô do tôi bồi thường. Cô cứ lấy mạng tôi. Dù sao thì tôi cũng đã chết đi sống lại mấy lần rồi!
Mao Tuyết Hoa rất từ tốn, đứng dậy nói:
- Thời gian này tôi ăn quá nhiều rồi, tôi phải từ từ mà ăn ít lại thôi. Nếu ăn theo cái đà này, tôi với cô sẽ ăn hết tài sản của Mã Đán mất.
- Từ nay về sau cô còn mặt mũi nào đến nhà tôi ăn cơm nữa không?
- Tôi muốn đến thì sẽ đến.
Mao Tuyết Hoa vừa đi ra thì Mã Đán cũng vừa về đến. Khang Khu cúi gầm mặt không nhìn cậu ta nhưng tiếng chửi thì không nén lại được:
- Anh thể hiện cái kiểu anh hùng gì thế? Anh giả vờ làm người tốt khỉ khô gì thế? Có phải là toàn thể đàn bà Thượng Tân này chửa hoang anh đều vơ vào mình cả không? Đều nhận là anh gây giống cả không? Anh nghĩ mình là con lợn giống à?
Mã Đán cười nhăn nhở:
- Có lẽ trong mơ anh thấy mình ngủ với Mao Tuyết Hoa…
- Trong mơ mà thấy ngủ với cô ta thì anh hùng cái gì? Có gan thì leo lên giường ngủ thật với cô ta đi!
Mã Đán đưa cho Mao Tuyết Hoa một ít bạc để cô ta xây dựng lại cửa hàng. Một tháng sau, cửa hàng vải họ Mao bắt đầu hoạt động trở lại. Vợ bé của lão Mao đã bị Mao Tuyết Hoa quậy phá nên đã bỏ nhà đi từ lâu lắm rồi, A Tín trở về Liễu Châu nhưng đã được gọi lại và làm ông chủ tạm thời. Lúc này, Mao Tuyết Hoa đã trở thành một trong những người đàn bà béo nhất Thượng Tân, đi trên đường mà cặp mông cứ núng na núng nính khiến cho cánh đàn ông vừa kinh ngạc vừa liếc nhìn thèm muốn. Lần nào gặp Mao Tuyết Hoa, Khang Khu cũng nói:
- Suốt cả cuộc đời này cô nên ghi nhớ, cô vốn gầy như một con yêu tinh, một nắm xương khô tu luyện ngàn năm, nhờ có cơm nhà tôi nên cô mới mập mạp trắng trẻo như thế này. Nói cách khác, chúng tôi đã thay da đổi thịt cho cô. Cô cũng nên kiếm cho mình một tấm chồng đi. Chúng tôi không còn nợ gì cô cả, cũng đã thấy mình không còn mắc nợ Lục Què vì anh ta đã tặng vòng đeo tay cho tôi nữa. Từ nay về sau cấm cô không được tơ tưởng gì đến Mã Đán nhà tôi nữa. Anh ấy là người làm chuyện đại sự, bị cô quấn lấy thì anh ấy chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Nửa năm sau, nhà may họ Mao được trang hoàng đèn lồng chữ đỏ rực rỡ. Mao Tuyết Hoa và A Tín đã thành một đôi chim liền cánh, cây liền cành.
Mao Tuyết Hoa vẫn chưa nhận thấy Mã Đán làm nên chuyện đại sự gì, tất cả cư dân Thượng Tân cũng đều không thấy. Suốt ngày cậu ta cứ tối mặt tối mũi trong cửa hàng gạo, có điều chuyện buôn bán gạo hình như cũng chẳng phát đạt lắm. Qua năm sau thì việc buôn bán đã lâm vào bước đường cùng. Khang Khu đã kết luận rằng, chuyện làm ăn thua lỗ không phải là vì mình ăn quá nhiều mà chính là vì thế gian đã thay đổi, không giống với những năm trước khi Mã Cạo Đầu còn sống. Bên ngoài thì chiến loạn vẫn chưa dứt, thậm chí càng ngày càng ác liệt, người qua lại Thượng Tân càng ngày càng ít, thu nhập của người thị trấn càng ngày càng ít nên người ta đành phải tiết kiệm ăn uống, gạo cho vào nồi vốn đã giảm từ lâu, nay càng giảm nhiều hơn, ai ai cũng buộc thắt lưng chặt hơn một tí. Ngay cả địa chủ, người buôn muối cũng không còn dám ăn con cá miếng thịt to nữa, nói gì đến dân thường. Khang Khu vẫn thường nói với Mã Đán, nếu tình hình này tiếp tục diễn ra thì e là cửa hàng gạo không duy trì nổi đến sang năm. Mã Đán tính toán lại mới nhận ra rằng, năm ngoái bận rộn suốt cả năm nhưng việc buôn bán vẫn thua lỗ đến gần một trăm đồng bạc.
- Mã Đán à, buôn bán không ra gì nhưng anh không thể trách tôi. Bên ngoài ba ngày thì đã có hai ngày đánh nhau, rồi sẽ có ngày đánh đến Thượng Tân, những gì anh nhận được trong chiến tranh thì sớm muộn gì anh cũng phải trả lại cho chiến tranh thôi.
Ngày nào Mã Đán cũng cân đong đo đếm số bạc còn lại trong nhà, nghĩ rằng nếu cứ để trong nhà thì miệng ăn núi lở, sau này khó ăn nói với Lý Tông Nhân, lại mắc tội với những huynh đệ đã chết. Lòng cậu ta vừa xấu hổ vừa lo lắng, lại sản sinh ra một chút nhớ nhung đối với chiến trường.
Ngày ấy, có người từ xa đến nói với Mã Đán, Lý Tông Nhân sắp quay lại, đang tiến hành chấn chỉnh nội bộ, đang tìm kinh phí để tiếp tục chiêu binh mãi mã, chuẩn bị quật khởi ở Đông Sơn.
Nghe thấy tin này, Mã Đán hưng phấn cực kỳ, ngay ngày hôm ấy tuyên bố bán gọn ba cửa hàng gạo để đi tìm Lý Tông Nhân xây dựng lại sơn hà. Khang Khu ngăn cản, nói:
- Tại sao anh lại có thể bán tất tần tật ba cửa hàng? Tôi không phản đối anh đi lính vì vận may sẽ đến rất nhanh, nhưng anh bán cửa hàng thì mẹ con tôi lấy gì ăn?
Mã Đán thì thào:
- Ngày ấy, những nén bạc mà anh mang về đây vốn là quân phí của Lý Tông Nhân. Bây giờ ông ta cần dùng đến nó, anh phải trả lại cho ông ta, may mà tính toán lại, so với ban đầu chúng không bị mất mát bao nhiêu.
- Tôi đã sớm đoán rằng, số bạc này không phải của anh, quả nhiên là không ngoài suy đoán của tôi. Đã như thế thì tôi cũng chẳng ngăn cản anh nữa. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chuẩn bị tinh thần thật tốt để chờ chết đói.
Mã Đán đi lại trên đường phố Thượng Tân gọi to:
- Ai muốn phát tài thì đi theo tôi khuôn phò Lý Tông Nhân!
Thợ rèn Phạm hỏi Mã Đán:
- Đi lính có đúng là kiếm tiền nhanh hơn làm thợ sắt không?
- Đương nhiên! Thắng trận càng nhiều thì tiền vào tay mình càng nhiều bấy nhiêu. Các người đều thấy cả rồi đấy, ngay cả một thằng nhu nhược như tôi đây mà khi trở về cũng có đến hai túi bạc nặng ơi là nặng!
Thợ rèn Phạm cảm thấy Mã Đán nói rất có lý nên đẩy bốn đứa con trai ra khỏi xưởng rèn:
- Làm thợ rèn không ra gì, mấy đứa bọn mày đi lính đi!
Bốn đứa con trai không làm thợ rèn nữa, quyết tâm theo Mã Đán kiếm tiền. Mã Đán lại đi khắp nơi hô hào quảng cáo, không chỉ ở Thượng Tân mà trai tráng các vùng xung quanh cũng nô nức tham gia, chỉ trong vòng năm sáu ngày mà số người đăng ký tòng quân đã lên đến hơn một trăm. Mã Đán phát tiền cho gia đình họ, nói đó là tiền “ổn định gia đình” rồi sau đó dẫn đầu đoàn người lên đường tìm Lý Tông Nhân.