← Quay lại trang sách

Chương 17

Cuối cùng thì Mã Đán cũng đã gặp Lý Tông Nhân ở Liễu Châu.

- Lý trưởng quan, khi trước tôi đã mang hai túi bạc của ông về nhà, bây giờ tôi đưa đến cho ông một đội quân. - Mã Đán nói với Lý Tông Nhân với vẻ đắc ý không che giấu.

Lý Tông Nhân đang thiếu quân khuyết tướng, khó khăn chồng chất nên thấy Mã Đán dẫn quân đến gia nhập thì vui mừng khôn xiết, bảo Mã Đán cạo đầu cho mình.

- Từ khi bại trận lần cuối cùng cho đến nay, ta chưa bao giờ cạo đầu, tóc của ta đã có thể tết thành bím rồi. Nhưng nếu ta tết thành bím, người ta sẽ cho rằng ta thuộc đảng Bảo hoàng. Cậu gọt hết tất cả khí độc trên đầu ta đi, từ nay trở về sau chúng ta không thể tiếp tục thua đến như thế.

Mã Đán lấy dao ra, nói:

- Từ sau khi ông bỏ trốn, tôi cũng không dùng đến con dao này để cạo đầu cho ai nữa, gỉ mất rồi.

Lý Tông Nhân hỏi thăm tình hình của Mã Đán, cậu ta nói:

- Kể từ khi thất trận, tôi tự hào trở về Thượng Tân, chứng minh cho mọi người thấy hai sự thật: một là, lá gan của tôi đúng là đã to lên, hai là lá gan của tôi còn có thể to lên hơn nữa.

Có điều mấy ngày sau đó, Lý Tông Nhân không hề cắt cử Mã Đán làm công việc gì cả, chỉ ra lệnh cho cậu ta cạo đầu cho mọi người. Những anh em đi theo Mã Đán nhìn thấy tình cảnh của Mã Đán đâm ra nghi ngờ, nói:

- Mã Đán à, không phải cậu đã nói mình là tướng quân sao? Thì ra chỉ là một tên lính cạo đầu!

- Khi rời khỏi Thượng Tân, cậu đã nói là đưa anh em chúng tôi đi đánh nhau, có đánh nhau mới phát tài. Nhưng Lý Tông Nhân bảo chúng tôi vận chuyển lương thảo, chăm sóc ngựa, ngay cả cây súng chúng tôi cũng chưa được sờ lấy một lần. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ trở về Thượng Tân thôi.

Mã Đán tìm Lý Tông Nhân nói cần phải đánh nhau.

- Cậu hãy tự lượng cái lá gan của mình xem, có thể đánh nhau được mấy trận?

- Tôi đã cân đong đo đếm rồi, bây giờ gan của tôi đủ để tham gia đại chiến thế giới.

- Cậu tự lượng sức mình xem, cậu có khả năng chỉ huy bao nhiêu binh mã?

- Tôi có thể chỉ huy cả một binh đoàn!

Lý Tông Nhân cười ha hả, ngay lập tức điều động Mã Đán về đoàn Cảm tử quân làm Đoàn trưởng, đồng thời ủy quyền cho cậu ta có thể tổ chức chiêu binh mãi mã bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu.

- Khi đội quân cảm tử của cậu đủ quân số mười nghìn người, ta sẽ phong cậu làm sư đoàn trưởng. - Lý Tông Nhân nói - Đến lúc ấy, cậu đương nhiên đã là tướng quân!

Trong quân ngũ rộ lên một tin tức chấn động: Một kẻ vốn bị xem là nhu nhược lại làm Đoàn trưởng Cảm tử quân! Nói thực, trong lòng Mã Đán cũng cảm thấy có một chút khiếp hãi, tuy nhiên trước mặt những quân lính xuất thân từ Thượng Tân, cậu ta vẫn cố làm ra vẻ uy phong đĩnh đạc, cố tạo ra một tư thế khẳng khái, sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

- Các anh em! Những người đố kỵ gọi ta là thằng nhu nhược, nói những thủ hạ của ta lại càng nhu nhược hơn ta, gan bé hơn ta. Họ còn nói Cảm tử đoàn của chúng ta là “chờ chết đoàn”, là “nhu nhược đoàn”. Ta không tin như thế. Các anh em nói xem, ngay cả Hồng Xung cũng còn đại bại dưới tay ta thì ta còn là một kẻ nhu nhược không? Người Thượng Tân có nhu nhược không?

Tất cả đều nói: Không!

- Thế thì đơn vị của chúng ta sẽ được gọi là “Thượng Tân binh đoàn”. Chúng ta thà chết chứ không làm mất mặt người Thượng Tân!

Mã Đán còn nói:

- Ta đảm bảo với anh em, khi chiến tranh kết thúc, mỗi người trong số anh em sẽ có một con ngựa, trên lưng con ngựa ấy là hai túi bạc nặng. Đội người ngựa của chúng ta khi về quê thì nhìn hết tầm mắt cũng chưa dứt, bạc mà chúng ta mang về sẽ chất thành núi ngay tại Thượng Tân!

Tinh thần của mọi người như được tăng lên hàng trăm, hàng nghìn lần, vỗ tay reo hò, mong cho đến ngày được đánh nhau. Trong khi huấn luyện, họ là những người chịu đựng gian khổ giỏi nhất. Nhiều người mệt đến độ chỉ còn có thể bò nhưng khí thế vẫn cứ hừng hực, tiếng hô “Giết! Giết!” trên thao trường vang như hổ gầm khiến người ta đinh tai nhức óc.

Nửa năm sau, chiến tranh cũng đã tái diễn. Điều khiến người ta khó tin nhất là, “binh đoàn” Thượng Tân của Mã Đán lại là binh đoàn bách chiến bách thắng. Lý Tông Nhân liên tục nghe tin thắng trận và không lâu sau, Tưởng Giới Thạch bị đánh bật khỏi Quảng Tây.

Lính của “binh đoàn” Thượng Tân không ngừng gửi tiền về cho người nhà, người Thượng Tân cũng không ngừng đến đầu quân cho Mã Đán. Hai năm sau, quân số của Mã Đán đã đạt đến năm trăm người. Khi đơn vị tiến đến gần Thượng Hải thì Mã Đán đã trở thành người chỉ huy đến một nghìn quân.

Mã Đán đến Thượng Hải là để tham gia kháng chiến. Đây là lần đầu tiên Mã Đán chính thức đối đầu với người Nhật Bản. Cậu ta hỏi quân lính của mình:

- Các cậu có sợ không?

- Không sợ!

“Không sợ” là câu nói thường trực trên miệng toàn bộ chiến sĩ của Mã Đán.

Nhưng trong lòng Mã Đán vẫn rất sợ. Trước khi đánh nhau, cậu ta đã tự cạo đầu cho mình.

- Cạo sạch tóc trên đầu, cứ cho là bọn Nhật chém đứt đầu của ta, không có tóc, trơn bóng, bọn chúng không xách đi được. - Mã Đán nói.

Sau khi nghe câu nói này của chỉ huy Mã Đán, binh sĩ cũng bắt chước tự cạo tóc của mình.

Trời vừa hừng sáng, trận chiến đã khai hỏa. Trận đánh này sau đó được báo chí gọi là “Trận Tùng Hỗ”, ca tụng là “vừa mới bắt đầu đã vô cùng oanh liệt và bi thảm”. Quân đội Nhật được trang bị đầy đủ và hiện đại, lại được huấn luyện rất bài bản nên thế tấn công của chúng không có gì có thể ngăn cản khiến cho binh đoàn của Mã Đán tơi tả, tốc độ và số lượng thương vong khiến người ta phải kinh sợ. Mã Đán đẩy lùi được mười hai lần tấn công điên cuồng của lính Nhật nhưng cuối cùng, binh đoàn Thượng Tân chỉ còn một người duy nhất. Đó chính là Mã Đán. Cậu ta ôm một khẩu súng máy cố thủ trận địa, vỏ đạn chất thành một đống cao nghều bên cạnh, nòng súng bị bắn đến đỏ rực, mùi kim loại bị đốt nóng khét lẹt. Bảy viên đạn, mảnh đạn của quân Nhật đã găm vào người Mã Đán, trán, mặt, cổ đều bị máu che lấp, vai bị một viên đạn xuyên qua thành một cái lỗ lớn, nói chung là không còn hình thù gì nữa. Có điều, lính Nhật vẫn không thể nào phá được trận địa cuối cùng này, cho đến khi nhận được mệnh lệnh lui quân, Mã Đán mới nhận ra là toàn thể anh em Thượng Tân từng theo mình đi chinh chiến đã không còn một ai sống sót để trở về nữa.

- Ta còn mặt mũi nào mà về để gặp bà con Thượng Tân nữa đây!

Mã Đán gọi tên từng đồng đội thân quen, ôm đầu khóc ngất. Sau đó cậu ta tìm đến Lý Tông Nhân, nói:

- Ông phải phát cho mỗi người bọn họ mười phần lương, bởi trong chiến đấu, bất kỳ trận đánh nào mỗi người anh em của tôi đều phải chống chọi với mười tên lính phía đối phương. Ông cũng phải cấp cho tôi một trăm con ngựa để tôi dùng chúng chở hài cốt của anh em chúng tôi về lại Thượng Tân…