← Quay lại trang sách

Chương 18

Người trong thị trấn hỏi Khang Khu:

- Nghe người ta kháo nhau rằng binh đoàn Thượng Tân bị đặt cho cái biệt danh là “binh đoàn nhu nhược”. Có đúng thế không? Thật là mất mặt!

- Không đúng. - Khang Khu nói - Ngay cả Mã Đán còn không sợ chết thì người Thượng Tân còn có ai sợ chết nào?

Lại có người nói:

- Mã Đán đã bị người Nhật dọa cho sợ mà chết rồi, cô không cần phải đợi cậu ta nữa, nhân lúc chưa chết đói lấy chồng khác đi thôi.

- Không thể như thế. - Khang Khu nói - Mã Đán không sợ người Nhật. Gan của anh ấy còn to hơn cả Hồng Xung, làm sao mà chết vì bị dọa được chứ!

Lại có người nói:

- Mã Đán chết trận rồi. Trong danh sách niêm yết những người đã chết trận trên huyện có tên cậu ấy.

- Không thể như thế. - Khang Khu nói - Trong thế gian này có hàng trăm hàng nghìn người tên là Mã Đán, sao lại có thể là Mã Đán của nhà tôi?

- Từ khi nhà họ Mã dùng cái tên Mã Đán thì người trong thiên hạ đều không muốn dùng cái tên này nữa. Cái tên Mã Đán trong danh sách chết trận chính là thằng nhu nhược Mã Đán!

Khang Khu nghĩ rằng, ngoài Mã Đán của mình ra thì trên thế gian này chẳng còn ai xứng đáng với cái tên này nữa, nhưng cô ta không nói ra, bởi vì nói đi nói lại, cuối cùng những người lắm chuyện này đã nói ra một sự thật:

- Tất cả con em Thượng Tân đi theo Mã Đán đầu quân đều đã chết cả rồi, dựa vào cái gì mà Mã Đán lại không chết cùng. Cậu ta mà không chết thì còn mặt mũi nào mà về Thượng Tân nữa!

Khang Khu bấm đốt ngón tay tính toán. Từ xã Thượng Tân ra đi dễ có đến năm sáu trăm người, đều nói là đi theo Mã Đán, chỉ riêng ở cái thị trấn bằng lỗ mũi này đã có đến gần bốn mươi người, cả xã Thượng Tân thì năm sáu trăm người là cái chắc. Mỗi lần tin tức chết trận truyền về là Khang Khu giật mình sợ hãi, đặc biệt là khi tin tức về cái chết của bốn đứa con trai họ Phạm vừa lan đến, cả thị trấn Thượng Tân đều chấn động, người thợ sắt họ Phạm hóa điên, cầm búa sắt gặp cái gì nện cái nấy, cổng nhà Khang Khu cũng bị lão ta quai búa đập vỡ tan tành, lại còn xông vào nhà đập vỡ vò đựng gạo nữa. Vò trống trơn, chẳng có hạt gạo nào, những mảnh sành bị vỡ văng tứ tung. Khang Khu không hề nổi giận, lại còn lôi mấy cái vò trống để trong nhà ra để lão ta đập tiếp. Mã Hổ nói:

- Mẹ à, vò gạo đã bị đập vỡ hết rồi, từ nay về sau chúng ta lấy gì để đựng gạo?

- Không có từ nay về sau nữa rồi.

Lão Phạm mò mẫm đi suốt cả đêm khắp thị trấn, đôi khi lão lại đến trước nhà Khang Khu vào lúc nửa đêm, đặt một thanh sắt lên tảng đá bên cạnh cổng nhà, nện búa choang choang liên tục khiến cả thị trấn không thể ngủ được, ai cũng cảm thấy vô cùng phiền lòng. Mã Hổ nhiều lần định ra đuổi lão Phạm nhưng đều bị Khang Khu ngăn lại.

- Thằng nhu nhược Mã Đán đã hủy diệt cả thị trấn này rồi!

Lão Phạm vừa nện búa vừa gào, Khang Khu nằm trong nhà nghe thấy hết nhưng cố nén lòng, không đáp trả lấy một câu.

Mã Hổ nằm cuộn tròn trùm chăn kín mít bên cạnh Khang Khu, thân thể rung lên từng đợt. Khang Khu hỏi có chuyện gì mà con run lên như thế, cậu ta đáp:

- Con biết sợ rồi!

Khang Khu hy vọng chiến tranh sớm kết thúc, có điều tin tức về người chết trận không ngừng chuyển về khiến cô ta càng ngày càng cảm thấy áy náy trong lòng. Đôi khi Khang Khu nghĩ, Mã Đán chết thì món nợ với người Thượng Tân mới có thể trả được.

Từ khi người Nhật tiến vào Quảng Tây, chuyện làm ăn của tất cả dân chúng Thượng Tân càng ngày càng tệ đi trông thấy. Các cửa hàng vắng khách, thậm chí người ta không nghĩ đến chuyện mở cửa nữa. Ngày nào cũng nghe tin người Nhật chuẩn bị chiếm đóng Thượng Tân khiến ai ai cũng sống trong phập phồng lo sợ, ngày nào cũng có một vài nhà đóng cửa chuyển đi nơi khác tị nạn, ngay cả địa chủ Bàng Tứ tháng trước cũng đã đưa cả gia đình chạy sang Quý Châu, bỏ lại căn nhà trống hoác. Những ai không có chỗ để đến đành lòng lưu lại Thượng Tân, mặc cho số phận an bài. Khang Khu hỏi Mã Hổ là có nên chạy tị nạn không, Mã Hổ lắc đầu nói không thể bỏ chạy, bỏ chạy là sẽ biến thành kẻ nhu nhược, cậu ta không muốn người khác gọi nhà họ Mã toàn những kẻ nhu nhược. Khang Khu thấy lời con trai có lý, huống hồ nhà ông ngoại của Mã Hổ cũng chưa chắc đã an toàn vì nghe đâu là người Nhật đã chiếm đóng ở đó, Khang Khu cũng đang rất lo lắng cho bố mẹ và anh em mình. Ngày nào Mã Hổ cũng chạy ra khỏi thị trấn, chạy thẳng về phía nam, nói là đi cảnh giới cho toàn thị trấn, nếu trông thấy quân Nhật đến thì sẽ chạy về báo cho người trong thị trấn biết. Có điều, ngày nào cậu ta cũng chỉ thấy những đội thu gom lương thực của chính phủ đến thị trấn, đến huyện. Chiến sự ngoài tiền phương ác liệt và liên tục, lương thực càng ngày càng trở nên cạn kiệt, những người ở hậu phương dốc hết những gì mình có trong nhà để chi viện cho tiền phương - Chúng ta nộp lương thực cho chính phủ nhưng thực ra là để cho chúng ta ăn thôi - Ai ai cũng nghĩ như thế, Khang Khu cũng hiểu như thế, nhưng có điều cô ta không đem toàn bộ số gạo đang tích trữ ra nộp cùng một lúc, ai cũng biết là trong nhà cô ta vẫn còn rất nhiều gạo.

- Khang Khu à, cô nên đem toàn bộ lương thực ra nộp đi!

- Cô không nộp, chúng tôi cũng không nộp…

- Khang Khu à, chờ cho đến khi chiến tranh kết thúc, Mã Đán sẽ dắt đội ngựa chở bạc về dài đến độ nhìn hút tầm mắt…

Khang Khu không sợ chết nhưng lại sợ đói. Cô ta có chết cũng chẳng có gì phải quá lo lắng, nhưng Mã Hổ không thể chết đói được. Xem ra thì sức ăn của Mã Hổ cũng chẳng kém cạnh gì Khang Khu, thậm chí càng ngày ăn càng nhiều, cần phải có gạo dự trữ. Mã Hổ nói:

- Mẹ à, kho gạo của chúng ta chuẩn bị sạch veo rồi, không thể nộp nhiều hơn nữa cho chính phủ.

Khang Khu trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, nói:

- Nếu chúng ta đem toàn bộ số gạo hiện còn tặng cho chính phủ, chắc chắn là con không bằng lòng, đúng không?

- Đúng thế!

- Nhưng nếu mẹ bảo con chuyển gạo đến tận tay bố thì con nghĩ sao?

- Con đồng ý… Mẹ à, gan của con đủ to rồi, mẹ cũng buông con ra để con đi nhé.

- Chính là mẹ đang lo lắng vì lá gan con quá to. Con không nghe lời ông nội và bố con nói sao, kẻ nhu nhược sống lâu hơn người dũng cảm.

- Con không tin lời họ nói. Con không chấp nhận làm một thằng nhu nhược!

Khang Khu lắc đầu thở dài, nói:

- Được rồi, nhất định con phải chuyển gạo đến tận tay bố con.

Mã Hổ mới mười bốn tuổi nên vẫn còn bồng bột, muốn đi ra ngoài để thử thời vận. Người trong thị trấn đều khen Khang Khu khẳng khái nhưng ai cũng lo lắng thay cho Mã Hổ. Họ nói, lần đầu tiên Mã Hổ rời khỏi Thượng Tân, một mình đi qua bao nhiêu dặm đường, mỗi dặm đường có biết bao hiểm nguy, liệu Khang Khu có yên tâm không? Khang Khu nói:

- Mã Đán đang cần sự giúp đỡ, cứ để cho Mã Hổ đi!

Khang Khu mua ba con ngựa, đem tất cả gạo cho vào những chiếc túi đặt lên lưng ngựa. Mã Hổ chuẩn bị khởi hành. Nhưng đúng lúc ấy, người Nhật đã đến Thượng Tân, nhưng chỉ có một người duy nhất. Cuối cùng thì người Thượng Tân cũng tận mắt trông thấy kẻ mà lâu nay họ vẫn thường nghe đồn đại là ác ma. - Người Nhật, có điều họ nhận ra là người này chẳng khác gì với mình là mấy. Người Nhật này còn có vẻ rất lo lắng, mỗi khi gặp ai đầy vẻ cảnh giác.

Một người Nhật thì có gì là đáng sợ! Nhưng… đi theo sau hắn là cả một đội ngụy quân, dẫn đầu lại là Hồng Xung! Nghe đâu là chúng vừa giết chết đội trưởng Phương ở phía nam thị trấn bởi lão ta không cho phép người Nhật và Hán gian vào thị trấn. Lão Phương với tuổi tác chất chồng và một cơ thể suy nhược gầy còm đã cầm một cây gậy đứng chắn ở cửa nam thị trấn, tuy có cái khí thế anh dũng của một người giữ ải chống lại vạn người nhưng kỳ thực là châu chấu đá xe, trứng chọi với đá, bị Hồng Xung “tặng” cho hai cú đá đã vong mạng. Những tên ngụy quân đi theo Hồng Xung đều là một lũ đầu trâu mặt ngựa, hùng hùng hổ hổ như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống những ai cản đường chúng. Hồng Xung dẫn đầu nhóm ngụy quân ấy, nói với người thị trấn:

- Bắt đầu từ hôm nay, quân đội Nhật Bản sẽ chiếm lĩnh Thượng Tân. Quân đội của Thiên hoàng cần có lương thực, chỉ cần lương thực. Họ sẽ lấy tất cả lương thực và rời khỏi nơi đây, ủy thác cho ta tiếp quản Thượng Tân. Ta là người chốn này, ta quản lý Thượng Tân so với người Nhật sẽ tốt hơn rất nhiều. Sau này, ta sẽ thành lập Thượng Tân quốc, không phụ thuộc vào Đại Thanh quốc của hoàng đế, cũng không theo Thái Bình Thiên quốc, cũng không phục tùng Trung Hoa Dân quốc. Quốc gia của ta sẽ giống như “Phạn Đế Phong”… - Lão ngập ngừng - Ta chẳng biết Phạn Đế Phong là cái quái quỷ gì nữa, nghe nói thì hình như là quốc gia trong quốc gia, chỉ nhỏ bằng đầu móng tay, cũng giống như Thượng Tân quốc của ta vậy. Thượng Tân quốc sẽ do ta làm tổng thống, các người gọi ta là hoàng đế cũng được. Nếu các người thần phục ta, Thượng Tân quốc sẽ là một đất nước thái bình thịnh thế, muốn có cái ăn là sẽ có cái ăn…

Ngay lập tức, người Thượng Tân đã hiểu. Hồng Xung - lâu lắm rồi không gặp đã không còn là thổ phỉ nữa mà đã đầu hàng người Nhật, trở thành Hán gian. Lão ta đầu hàng người Nhật cũng chẳng lấy gì làm kỳ, sau này có thành lập một quốc gia bé bằng móng tay nào đó cũng chẳng có gì làm kỳ, vấn đề trước mắt là lão muốn cướp tất cả lương thực của người Thượng Tân, thậm chí còn muốn lấy đi sinh mạng của họ mới là điều đáng nói.

Mã Hổ đang dắt ba con ngựa xuất phát, đi đến con phố lát đá xanh thì bị Hồng Xung và người Nhật chặn lại. Người Nhật vung khẩu súng trường có gắn lưỡi lê lên, nhe nanh múa vuốt khiến người Thượng Tân không dám đến gần. Gã ra hiệu bảo Hồng Xung kiểm tra mấy túi vải trên lưng ngựa của Mã Hổ.

- Mã Hổ! Ngựa mày đang thồ bạc à?

- Không!

- Thế thì là cái gì?

- Ông đừng quan tâm! Không có quan hệ gì với ông!

- Thằng tiểu tử này lá gan không nhỏ, dám nói với quân đội của Thiên hoàng như thế à?

- Ông là một thằng Hán gian mà có mặt mũi để nói chuyện với tôi sao?

Hồng Xung chụp lấy vai Mã Hổ, nói:

- Có phải là mày muốn học theo thằng bố Mã Đán khốn kiếp của mày lấy ta để luyện gan?

Mã Hổ dùng sức giãy giụa thoát khỏi tay Hồng Xung. Gã người Nhật gí cái lưỡi lê nhọn hoắt vào cổ cậu ta. Mã Hổ không hề tỏ ra sợ sệt, đưa ánh mắt giận dữ lẫn căm thù nhìn hắn.

Khang Khu thấy tình thế đã nguy cấp, chạy đến nói với Hồng Xung:

- Mã Hổ cần phải đem gạo đến thị trấn Liên Hoa. Bên ấy có một nhà đại phú đang tổ chức đám tang, cần phải có nhiều gạo.

- Bỏ gạo xuống. - Hồng Xung hô lớn - Quân đội Thiên hoàng cần rất nhiều gạo!

- Chúng tôi làm ăn buôn bán cần phải giữ chữ tín, gạo phải được đưa đến đó.

Hồng Xung đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cười nhạt:

- Khang Khu! Ba của hàng gạo nhà mày đã bán lâu rồi, tất cả cửa hàng gạo ở Thượng Tân đều đã đóng cửa rồi, chúng mày đem gạo đến cho ai?

Khang Khu muốn biện bạch nhưng Hồng Xung đã lục soát túi áo của Mã Hổ và lấy ra một tấm bản đồ. Trên bản đồ chỉ rõ điểm đến là An Huy. Hồng Xung nói:

- Mã Hổ! Có phải mày muốn đưa gạo đến An Huy cho bố mày?

Khang Khu lắp bắp:

- Không phải… không phải…

Có điều Mã Hổ đã phủ nhận lời Khang Khu, nói:

- Đúng thế! Đây là gạo mang đến cho binh đoàn Thượng Tân, là mang đến cho quân đội Quốc dân đảng đánh Nhật, không phải gạo dành cho người Nhật ăn!

Gã người Nhật cũng nghe hiểu lời Mã Hổ, ấn mạnh lưỡi lê vào ngực không cho cậu ta cử động được nữa. Hồng Xung vừa định lôi mấy túi gạo trên lưng ba con ngựa xuống thì Mã Hổ đã nói:

- Hồng Xung! Ông không được lấy! Ông lấy gạo của tôi, tôi sẽ liều chết với ông!

Hồng Xung móc khẩu súng ngắn đeo ở thắt lưng ra, lên đạn, nhắm thẳng vào thái dương Mã Hổ, đưa ngón tay vào cò súng. Khang Khu đẩy mạnh tay lão, đồng thời la lên:

- Hồng Xung! Ông xem lại cho kỹ đi, Mã Hổ là con ai?

Hồng Xung lặng người, nói:

- Nó là con Mã Đán, con của một thằng nhu nhược.

- Con trai của Mã Đán liệu lá gan có to như thế không?

Hồng Xung đột ngột ngẩng mặt lên trời cười lớn:

- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của thằng nhu nhược…

Có điều, tiếng cười và tiếng nói của Hồng Xung tắt nửa chừng, cái miệng đang há của lão dừng lại trống hoác, không khép lại được. Mọi người lúc này mới nhận ra là, Mã Hổ thừa lúc lão không để ý, móc một con dao sắc lẹm giấu trong người ra, đâm thẳng vào bụng lão. Gã người Nhật chưa kịp phản ứng gì thì cậu ta đã gạt mũi lưỡi lê sang một bên, co giò chạy về phía bờ sông. Súng của gã người Nhật đã nổ, viên đạn găm vào lưng Mã Hổ. Cậu ta loạng choạng chạy tiếp. Tiếng súng lại nổ và lần này thì thân hình Mã Hổ khựng lại giây lát rồi rơi xuống dòng sông.

Khang Khu khóc rống lên chạy về phía bờ sông để tìm Mã Hổ nhưng chỉ thấy máu loang với nước sông dập dềnh, không thấy xác Mã Hổ đâu cả.

Hồng Xung đã ngã sõng soài ra đường, máu từ bụng tuôn ra ồng ộc. Gã người Nhật không ra lệnh cứu chữa cho Hồng Xung, để mặc lão kêu la thảm thiết. Một tên ngụy quân bước đến định băng bó vết thương cho Hồng Xung thì đã bị gã người Nhật gầm lên bảo về chỗ, chuẩn bị đối phó với những tình huống xấu có thể phát sinh. Đám ngụy quân có vẻ sợ hãi trước đám đông dân chúng vây quanh càng ngày càng nhiều, tất cả đều lên đạn, hướng mũi súng về phía họ, gào lớn:

- Tất cả trật tự!

Tiếng gào của bọn chúng rõ ràng không mấy uy mãnh, thực ra thì bên ngoài chúng làm ra vẻ hung hăng nhưng trong bụng chúng đều rất sợ hãi.

Người Thượng Tân đã nhận ra rất nhiều trong số ngụy quân ấy vốn là thổ phỉ Cảo Sơn. Mấy tên cẩn thận dắt ba con ngựa đi, lại còn cố làm ra vẻ hùng hùng hổ hổ nói với dân chúng:

- Ngày mai còn có rất nhiều quân sĩ của Thiên hoàng sẽ đến Thượng Tân trưng thu lương thực, mỗi nhà mỗi người phải nộp ít nhất ba cân. Nếu các người to gan kháng cự, giết ngay không cần bàn cãi… Quân đội Thiên hoàng đã nói, bữa nay chúng ta đến chỉ để thám thính và báo cho các người biết thôi, cho nên chúng ta mở lượng hải hà, lấy chừng này thôi.

Máu của Hồng Xung đã đọng thành vũng, tiếng kêu la, tiếng thở của lão càng lúc càng yếu dần. Mấy tên ngụy quân đến định đỡ Hồng Xung dậy nhưng lão đã mềm oặt như một cọng bún, ngay cả cái đầu cũng không thể ngước lên được nữa. Gã người Nhật cúi xuống xem xét vết thương của Hồng Xung, lắc đầu nói:

- Vết thương quá nặng, không cứu được nữa. Thôi thì để hắn chết trên chính quê hương của mình vậy.

Mấy tên lính đặt Hồng Xung xuống đất như cũ rồi theo chân gã người Nhật kéo nhau rời khỏi thị trấn, đi về phía nam.

Hồng Xung vẫn còn đang thoi thóp, miệng rên rỉ kêu cứu mạng. Mấy người bước đến vung chân vung tay đá đấm loạn xạ như muốn biến thân hình lão ta thành một đống thịt mới thôi. Khang Khu kéo tay mọi người lại như muốn ngăn cản cơn cuồng nộ của họ rồi lôi từ trong người ra một vuông vải, quấn quanh vết thương của Hồng Xung. Mọi người lấy làm lạ, khó hiểu trước việc làm của cô ta.

- Trước đây lão hại Mã Đán, vừa rồi lại hại chết Mã Hổ, cô còn cứu lão làm gì?

- Khi tôi vừa mới đến Thượng Tân sắp chết vì đói, chính người này đã cho tôi một nắm cơm cứu mạng.

Mọi người thở dài, gọi nhau ra về. Băng bó cho Hồng Xung xong, Khang Khu cùng với mấy người nữa ra bờ sông, đi dần về phía hạ lưu để tìm Mã Hổ nhưng cậu ta vẫn bặt vô âm tín.

Không có gạo, Khang Khu vẫn có thể sống, nhưng không có Mã Hổ, Khang Khu sống cũng như chết. Hàng xóm đến thăm hỏi an ủi, thấy Khang Khu không thiết gì đến chuyện ăn uống, bèn nấu cơm đem đến nhưng cho dù khuyên nhủ thế nào, cô ta cũng không đụng đến một hạt cơm.

- Tôi ăn như thế cũng đủ rồi, đã ăn hết những gì để dành cho đời sau rồi, tôi không thể tiếp tục ăn được nữa. - Khang Khu nằm trên giường, mỗi ngày một võ vàng trông thấy.

Mao Tuyết Hoa cũng ghé đến thăm Khang Khu, nói:

- Cô không ăn gì cả thì sẽ chết đấy. Cô không muốn sống để chờ Mã Đán về sao?

- Đêm qua tôi đã nằm mơ thấy Mã Đán rồi, anh ấy nói nay mai sẽ về thôi. Nhưng tôi không thể chờ anh ấy được nữa!

- Đêm qua tôi cũng mơ thấy Mã Đán. Anh ấy nói với tôi, Khang Khu là lá gan của tôi, cô ấy mà chết thì tôi không còn gan nữa, mà không còn gan thì tôi sẽ quay lại là một kẻ nhu nhược. Anh ấy còn nói, chưa đánh thắng được người Nhật, tôi làm sao lại có thể cho phép mình biến thành kẻ nhu nhược như xưa.

- Mao Tuyết Hoa! Những lời cô vừa nói đều là thật cả phải không?

- Thật. Là chính miệng Mã Đán đã nói với tôi như thế.

- Thế Mã Đán có nói là anh ấy đã từng yêu cô không?

- Không. Nhưng có điều, cô là lá gan của anh ấy, còn chính anh ấy lại là lá gan của tôi. Anh ấy chính là sức mạnh, là dũng khí để tôi sống đến hôm nay.

- Còn A Tín thì sao?

- Tôi chính là lá gan của A Tín…

Khang Khu bỗng nhiên mỉm cười, nhảy từ trên giường xuống, nói:

- Cô có mang cái gì ăn được tới không? Tôi đói rồi!