← Quay lại trang sách

Chương 20

Sau giải phóng, thị trấn Thượng Tân chưa có được một ngày yên tĩnh đúng nghĩa. Những cuộc vận động kế tiếp nhau, khắp nơi đều vang lên tiếng thanh la tiếng trống cùng với loa phóng thanh ra rả những lời tuyên truyền suốt ngày suốt đêm. Ngoài ra còn có công cuộc phê đấu địa chủ khá rộn ràng, những cuộc trấn áp bọn phản cách mạng vô cùng thảm khốc…

Hồng Xung ý thức được một cách rõ ràng tình thế nguy hiểm đối với mình, ngày nào cũng bò qua bò lại trước cửa hàng Mã Nhất, nhặt cứt chó phân người cùng với rác vương vãi trên đường phố nhét vào chiếc túi đeo trên lưng, sau đó đem đổ vào một đống, rồi lại tiếp tục nhặt, tiếp tục đổ lặp đi lặp lại như thế. Lão muốn để cho Khang Khu thấy mình đang “tích đức hành thiện”. Có người còn cố ý đem rác vất ra đường để cho lão nhặt, có người còn cố tình nhổ nước bọt xuống đường rồi bảo lão lau cho sạch. Lúc ấy, Hồng Xung có vẻ rất hưng phấn, dùng ống tay áo hoặc ống quần lau đi lau lại cho sạch khô mới thôi. Lại có người đi đến trước mặt lão, nói là con chó của ông ta đang ỉa trong ổ, Hồng Xung mau đến nhặt phân. Lúc ấy Hồng Xung lại làm ra vẻ rất vinh dự, nói với người ấy nhưng mắt lại nhìn Khang Khu: Tốt quá, tôi sẽ lập tức đến dọn dẹp cho ông… Có thể nói sau giải phóng, Hồng Xung là người bận rộn nhất, nhiều việc làm thị trấn Thượng Tân. Có điều, Khang Khu lúc nào cũng tỏ thái độ nhìn mà chẳng thấy gì cả, riêng Mã Đán thì thấy Hồng Xung quá đáng thương, đôi khi lên tiếng trách móc hoặc can ngăn những người cố tình làm nhục Hồng Xung.

- Được rồi, cậu đã nói như vậy thì từ nay về sau, chúng tôi không làm khó Hồng Xung nữa.

Nghe thấy thế, Hồng Xung tỏ vẻ lo lắng vô cùng, van nài Mã Đán đừng ngăn cản lão “tích đức hành thiện”, lại còn van nài những ai không giao công việc cho mình:

- Xin các ông các bà cho tôi làm việc, cho tôi một con đường sống…

Cuối cùng thì Khang Khu cũng không thể nhẫn nại được nữa, tức tối nói:

- Ông đến chỗ Mao Tuyết Hoa mà tích đức hành thiện, không được giả vờ giả vịt trước mắt chúng tôi nữa. Chúng tôi không giúp được ông đâu, tại sao ông không đến chỗ Mao Tuyết Hoa? Cô ta mới có bản lĩnh để giúp ông.

Thái độ Hồng Xung đột nhiên trở nên ngạo mạn, hắng giọng rồi cay độc nói:

- Mao Tuyết Hoa chẳng là gì đối với ta cả…

Sáng sớm hôm sau, Khang Khu không còn thấy bóng dáng Hồng Xung nữa. Rồi mấy ngày sau, thằng Giang lật đật chạy đến nói với Khang Khu:

- Chính phủ chuẩn bị xử tử Hồng Xung rồi!

Khang Khu vất công việc đang làm chạy ra khỏi cửa hàng, chạy theo A Giang đến sườn núi Mai Tử. A Giang bị mù nên chạy rất chậm, Khang Khu vượt qua mặt nó chạy thẳng. Con đường lên sườn núi Mai Tử đã kín người. Khang Khu chen lấn, len lỏi giữa mọi người chạy thẳng về phía trước, bị vài ba người công an làm nhiệm vụ bảo vệ trật tự chắn ngang đường chặn lại. Khang Khu chỉ có thể nhón gót rướn cổ lên nhìn từ xa. Cô ta thấy Hồng Xung đang quỳ trước một gò đất, trước ngực đeo một tấm biển, trên đó ghi mấy chữ màu đen: Hồng Xung – Hán gian, thổ phỉ.

Hai chữ “Hồng Xung” đã bị gạch chéo như chữ X bằng mực đỏ.

Không biết từ lúc nào, sườn núi Mai Tử đã biến thành pháp trường. Cái gò đất kia bình thường thì cây cỏ dại phủ rậm rạp xanh um, nay thì đỏ rực như thấm quá nhiều máu. Khang Khu đảo mắt đã có thể nhìn thấy nấm mộ của con trai mình giống như một cái đầu mọc lên từ lòng đất. Bầu trời xám xịt, không khí ngột ngạt nặng nề đến độ khó thở. Đám đông có đàn ông có đàn bà chụm đầu vào nhau xì xào một cách thận trọng. Đàn bà đến đây thì gan phải to, có điều đó không phải là vấn đề bởi kể từ khi chiến tranh diễn ra, đàn ông chết trận quá nhiều, đàn bà ở nhà làm chủ gia đình nên lá gan của họ đã to hơn trước đây rất nhiều. Nhưng cho dù là thế, vẫn còn một số phụ nữ vẫn đưa tay lên bụm lấy mặt mặc dù vẫn còn quá sớm để làm việc đó, làm như họ không đủ can đảm để chứng kiến những gì sắp sửa diễn ra. Có điều, nếu chú ý quan sát thì rất dễ phát hiện đôi mắt của họ vẫn mở rất to qua những kẽ ngón tay cố tình để hở khá rộng nhìn thẳng vào trung tâm của pháp trường.

Khang Khu nhận ra Mao Tuyết Hoa với gương mặt hết sức lạnh lẽo và uy nghiêm đang đứng trong pháp trường. Vì cùng họ với Mao Chủ tịch nên Mao Tuyết Hoa đã trở thành một quan chức của chính phủ mới, làm đến chức gì đó thì Khang Khu không biết, chỉ nghe mọi người gọi cô ta là Mao Chủ nhiệm. Mao Chủ nhiệm đang đọc tuyên bố tội trạng của Hồng Xung, tiếng nói của cô ta lanh lảnh, cao vút, cho dù khoảng cách khá xa nhưng từng tiếng từng tiếng vẫn dội vào trong màng nhĩ của mọi người. Khang Khu nghe thấy những từ ngữ như “gan trùm trời”, “tội ác chất chồng”, “kẻ thù chung của nhân dân”, “chết vẫn không hối cải” vân vân, mỗi từ ngữ đều làm trái tim Khang Khu giật thột, co rúm vì sợ hãi.

Mao Tuyết Hoa đã đọc xong tội trạng của Hồng Xung. Một viên công an đi đến bên cạnh, kề mũi súng ngắn vào ngay phía sau đầu lão ta. Đôi chân bị liệt của Hồng Xung lúc này lại động đậy, đúng hơn là đang run rẩy, tấm biển đeo trước ngực bị lệch sang một bên.

Tất cả mọi người đều ngừng thở chờ đợi một phát súng. Có điều, thời gian chờ đợi sao mà lâu vì viên công an không bắn ngay, cho đến khi Mã Đán đã chen được lên phía trước đứng bên cạnh Khang Khu. Cô ta há miệng định gào to điều gì đó với Mao Tuyết Hoa, nhưng Mã Đán đã rất nhanh đưa tay bụm miệng cô ta lại. Khang Khu giãy ra khỏi tay Mã Đán, gào lên được mấy tiếng:

- Hồng Xung vẫn chưa kịp làm điều gì cho bọn…

Có điều, cô ta chưa gào hết câu thì tiếng súng đã vang lên, hơi bất ngờ, lại đúng vào lúc Mã Đán chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận nên cậu ta run bắn lên. Hai mắt Khang Khu trợn trừng, cái miệng đang há không kịp khép lại và cứ thế, nó cứ há tròn trong một thời gian không biết là bao lâu…

Ba tháng sau, ba cửa hàng gạo của Mã Đán đã bị chính quyền mới quốc hữu hóa. Ba cửa hàng này chính là tính mệnh của Khang Khu nên đương nhiên là cô ta không đồng ý, không chịu nghe lời khuyên của Mã Đán mà còn phản đối gần như là liều mạng. Cô ta gào rất to, dường như muốn toàn thị trấn đều nghe thấy:

- Tôi muốn làm ăn cá thể! Tôi không tin chính quyền, lại càng không tin Mao Tuyết Hoa!

Mã Đán cũng nhìn thấy rất rõ ràng, những ông chủ bà chủ ủng hộ chính sách quốc hữu hóa trong thị trấn ngày nào cũng “mở cửa thì gõ thanh la đánh trống, đóng cửa lại ôm đầu khóc ngất”. Nhưng Mã Đán cũng nhận ra rằng, đây là một cuộc vận động với thanh thế rất lớn khó lòng cưỡng lại, mặc dù không ai có thể thấy được mặt mũi của thế lực nào đứng đằng sau nó. Mã Đán không thể biết, cho nên không thể nói ra được những lời nói có sức thuyết phục với Khang Khu.

Trước khi Khang Khu bị bắt một ngày, Mã Đán đang xúc gạo cho Mao Tuyết Hoa. Cô ta nói:

- Mã Đán à, anh phải khuyên nhủ Khang Khu không được chống đối chính quyền nữa, chẳng ích lợi gì đâu. Quốc dân đảng có đến gần tám triệu quân mà cũng bị đảng Cộng sản tiêu diệt, Khang Khu là cái thá gì? Cô ta sao lại to gan đến thế nhỉ?

- Khang Khu chưa bao giờ có ý định chống đối chính quyền, có điều cô ấy sợ đói…

- Anh nói để Khang Khu yên tâm là, chế độ cũ không làm cho cô ta chết đói thì chế độ mới lại có thể để cho cô ta chết đói hay sao?

Gương mặt Mao Tuyết Hoa lúc này đã có thần sắc, cơ thể cũng béo lên trông thấy, cách nói năng cũng rất cáo bài bản, có lý luận và có dẫn chứng. So với ngày xưa, Mao Tuyết Hoa lúc này đã hoàn toàn khác.

- Tôi biết, về nhà tôi sẽ khuyên nhủ Khang Khu. – Mã Đán nói.

- Anh cứ nói là tôi đã nói như vậy. Tôi nói cũng chính là thay mặt chính quyền mới nói. – Mao Tuyết Hoa hạ giọng - Tôi không cần nói nhiều nữa, nhưng các người phải hiểu lý lẽ ở trong đó. Mã Đán à, anh là người đã từng có tiếng tăm, là người có mặt mũi, có thể diện, lại là người của quân đội Quốc dân đảng đầu hàng, thân phận của anh rất đỗi nhạy cảm, anh càng phải hiểu điều này nhiều hơn.

Khi Khang Khu bước vào cửa hàng thì Mao Tuyết Hoa cũng vừa xách bao gạo ra về. Mã Đán nói:

- Chính quyền đảm bảo là chúng ta luôn có cơm ăn, anh chuẩn bị giao ba cửa hàng gạo cho chính quyền.

- Tôi không tin chính quyền. – Khang Khu nói – Tôi chỉ tin vào gạo. Không có chính quyền thì tôi vẫn có thể tiếp tục sống, nhưng không có gạo thì tôi sống không nổi một ngày. Nếu anh muốn giao cửa hàng cho họ thì trước tiên anh hãy giết tôi đi đã, nếu không, ai đến lấy gạo trong cửa hàng của tôi, tôi đổi mạng với người ấy. Tôi không sợ gì hết, tôi đã từng chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Mã Đán định lên tiếng biện bạch và khuyên nhủ thì Khang Khu đã nổi điên, chửi:

- Anh với Mao Tuyết Hoa vốn là một, dù sao thì suýt chút nữa hai người đã cũng giường cùng chiếu rồi kia mà! Hai người định hợp tác giết chết tôi, đúng không? Tôi đã nhận ra điều này từ lâu rồi. Mã Đán! Lương tâm của anh bị chó gặm rồi. Tôi có thể sống được trong những ngày khó khăn nhất, đến khi xã hội mới ra đời, anh lại đẩy tôi vào con đường chết hay sao? Mã Đán, anh đã quên là ba mươi năm nay, ai là lá gan của anh rồi à. Khi cả thế gian này đều gọi anh là thằng nhu nhược, ai là người chẳng quan tâm đến mình mà sống với anh, cho anh có cơ hội luyện gan. Tôi không tin là Mao Tuyết Hoa có thể trở thành lá gan của anh đâu.

- Anh đã từng tham gia quân đội cũ…

- Tham gia quân đội cũ thì sao nào? Không phải anh đã từng nói thắng làm vua thua làm giặc sao? Có phải anh đang nghĩ là mình không bao giờ dám ngước đầu lên trong cái xã hội mới này sao? Anh đang sợ là mình sẽ lại như Hồng Xung, bị chúng nó lôi đến Mai Tử sao?

Mã Đán không có cách gì để nói lý lẽ với Khang Khu nữa, vả lại chính cậu ta cũng nghĩ không ra lý lẽ một cách rõ ràng. Mã Đán đành phải đến gặp Mao Tuyết Hoa và nói là mình không tự nguyện giao nộp ba cửa hàng gạo. Chiều ngày hôm sau, Mao Tuyết Hoa dẫn theo một đám người mặt mày đằng đằng sát khí xông vào cửa hàng Mã Nhất, chẳng nói câu nào lôi Khang Khu đi thẳng.

Khang Khu phản kháng kịch liệt, vừa giãy giụa vừa khóc vừa réo gọi Mã Đán:

- Mã Đán, anh mau đến cứu tôi. Anh mau mau lấy đao ra liều mạng với chúng đi, anh sợ gì chứ? Lá gan của anh biến đi đâu rồi?

Trong tay Mã Đán lúc này là cái ca dùng để xúc gạo, lúng ta lúng túng không biết phải xử lý thế nào. Khang Khu bị lôi đi, giày đã văng ra khỏi chân, cái váy cũng tuột xuống khỏi mông nhưng miệng thì vẫn la hét:

- Mã Đán, anh không sợ Hồng Xung, không sợ Lý Tông Nhân, không sợ bọn Nhật Bản, bây giờ thì anh sợ ai thế? Anh cũng tham gia quân khởi nghĩa, anh có công với nước Trung Quốc mới, công lao của anh còn lớn hơn cả những đứa chỉ biết nằm trong nhà nhưng lại vô duyên vô cớ leo tót lên làm quan. Anh phải ngẩng đầu ưỡn ngực ra chứ! Anh sợ cái gì? Ông trời ơi! Nếu ông cho Mã Hổ của tôi còn sống đến bây giờ thì bọn vô lại này có dám động đến một sợi lông chân của tôi không? Mã Hổ ơi là Mã Hổ…

Mao Tuyết Hoa nói với Mã Đán:

- Anh không phải là quân khởi nghĩa, anh chỉ là một kẻ đầu hàng. Anh không cần nghĩ đến chuyện công lao của anh với đất nước. Ruộng đất của bọn địa chủ cũng đã được chia. Bàng Tứ chạy đến Quý Châu cũng bị chính phủ nhân dân phê đấu cho đến chết. Ngày hôm qua ở thị trấn Liên Hoa người ta cũng đã bắn bỏ mấy tên phản cách mạng và phần tử phá hoại. Các địa phương khác cũng đã xử lý gọn những kẻ chống đối như Khang Khu. Thượng Tân vẫn còn yên đấy, chỉ mới bắn bỏ vài tên thôi. Chúng tôi cố gắng giết người càng ít càng tốt. Anh và Khang Khu không bị trấn áp, không bị đấu tố là nhờ tôi, tôi đã làm nhiều việc cho hai người… Dù sao thì tôi cũng đã từng ăn cơm của hai người, ân phải đền, oán phải trả thôi.

Khang Khu bị lôi đi đã xa, đã khuất sau một góc phố. Mã Đán đưa tay vuốt mồ hôi trán, gật đầu với nhũng gì mà Mao Tuyết Hoa vừa nói nhưng không hề ý thức được mình đồng ý với những gì.

- Tôi nói với anh những lời từ đáy lòng nhé. – Mao Tuyết Hoa nói tiếp – Anh đừng tâm tâm niệm niệm rằng mình đã từng là tướng quân nữa. Tướng quân cục cứt chó! Chính quyền nhân dân không tính toán với những kẻ xuất thân từ Quốc dân đảng như anh đã là A Di Đà Phật lắm rồi, anh còn tính làm chuyện gì nữa đây?

- Tôi… tôi từ trước đến nay đã quên hẳn mình là tướng quân cứt chó rồi. Tôi thề là sẽ hợp tác với Mao chủ nhiệm!

- Không cần hợp tác với tôi. – Mao Tuyết Hoa gằn giọng – Là hợp tác với nhân dân, không hợp tác tức là phản cách mạng!

Mã Nhất, Mã Nhị và Mã Tam lần lượt mang tên mới là Sao Đỏ 1, Sao Đỏ 2 và Sao Đỏ 3. Mao Tuyết Hoa định bố trí Mã Đán làm nhân viên trong cửa hàng gạo quốc doanh nhưng cậu ta đã từ chối.

- Tôi chỉ muốn cạo đầu cho nhân dân thôi!

Mã Đán đã trở thành người thợ duy nhất của tiệm cạo đầu Đông Phương Hồng. Hầu như ngày nào Mã Đán cũng chứng kiến rất nhiều đi trên phố hô vang những câu khẩu hiệu hoặc dán những câu biểu ngữ đủ các kiểu các dạng. Thi thoảng, Mã Đán cũng bị gọi đến dự những cuộc họp ở rạp hát Phụng Tiên cũ, nay đã được cải tạo thành quảng trường Nhân Dân. Rất nhiều khi, Mã Đán ngồi thất thần trong tiệm cạo đầu, thậm chí có ai đó đến để cạo đầu, gọi đôi ba lần mà hồn cậu ta vẫn chưa nhập vào xác. Rất nhiều người hỏi:

- Mã Đán, sao ông giống như kẻ mất hồn mất vía thế?

Lúc ấy Mã Đán luôn trả lời:

- Xin lỗi, tôi đang chờ.

Ai cũng hiểu, người mà Mã Đán chờ chính là Khang Khu!

Rồi một ngày kia, có một người tự nhận là vừa được ra tù đến cắt tóc nói với Mã Đán rằng, Khang Khu đã chết trong tù. Mã Đán hỏi:

- Thế à? Có phải là Khang Khu chết đói không?

- Sao ông lại nói như vậy? Xã hội mới làm gì có chuyện có người chết đói? Cứ cho là ngồi tù đi, nhưng đây lại là tù của nước Trung Quốc mới, không thể để cho phạm nhân chết đói. Khang Khu cướp cơm của các tù nhân khác, kết quả là bị bọn chúng đánh chết. Chính là Khang Khu tự tìm lấy cái chết nên cô ta chết cũng xứng đáng thôi.

Lòng Mã Đán đau như có muôn ngàn lưỡi dao xuyên qua, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, nói:

- Thì ra là như thế…

Có điều, Mã Đán vẫn không tin là Khang Khu đã chết, bởi vì Mã Đán vẫn nhận ra là trong cơ thể mình vẫn còn có một luồng khí nóng, nói chính xác hơn là lá gan của mình vẫn còn. Luồng khí ấy, lá gan ấy vẫn còn có thể làm những chuyện động trời, cho dù đó là chuyện dũng cảm hay là thô lỗ. Khang Khu là lá gan của Mã Đán, lá gan còn, điều đó cũng có nghĩa là Khang Khu chưa thể chết. Quả nhiên, mấy ngày sau Khang Khu đã trở về. Mã Đán vừa sợ vừa mừng, ôm lấy cô ta nói:

- Đói lắm rồi phải không?

Khang Khu gật đầu nói:

- Cả đời tôi chưa bao giờ đói như thế. Ngày xưa suýt chết đói cũng không đói đến như thế, đói đến độ không còn chút sức lực để mà bò về nhà nữa.

Mã Đán vét toàn bộ số gạo còn lại trong nhà cho vào nồi, nấu cho Khang Khu một nồi cơm thật to. Cô ta vừa ăn vừa nói:

- Chính quyền bảo đảm là có đủ cơm để chúng ta ăn, từ nay về sau chúng ta không chống đối chính quyền nữa. Chúng ta phải nghe lời chính quyền, chính quyền nói gì chúng ta làm nấy có được không?

Mã Đán cho rằng, cuối cùng thì Khang Khu cũng đã nghĩ được thông suốt, trong lòng cũng có chút an ủi, nhưng khi phát hiện trên mình Khang Khu đầy những thương tích ngang dọc thì lòng lại đau như dao cắt.

Ngày nào chính quyền cũng cung cấp gạo cho Khang Khu, có điều không nhiều, chỉ là cấp theo tiêu chuẩn bình quân nên cả Mã Đán lẫn Khang Khu đều không được ăn no. Nhưng Khang Khu không hề dám nói những lời không tốt về chính quyền, đặc biệt là khi có mặt Mao Tuyết Hoa thì cô ta cố rặn ra một khuôn mặt tươi cười, nói những lời khắc cốt ghi tâm về công đức của chính quyền và Mao Tuyết Hoa.

Mã Đán nói với Khang Khu:

- Từ nay về sau, chúng ta cần phải thích nghi với việc không được ăn no mỗi ngày, chờ cho đến khi xây dựng thành công xã hội cộng sản chủ nghĩa, chúng ta sẽ được ăn no, lại còn có thể được ăn canh có thịt nạc.

- Anh đi lính bao nhiêu năm, lúc nào tôi cũng chờ và anh đã trở về. Mã Hổ mất tích bao nhiêu năm tôi cũng cứ chờ, và cuối cùng nó cũng đã trở về. Tôi vẫn có thể sống qua những ngày đói dài dằng dặc như vậy đủ để chứng minh rằng tôi mặc dù không có bản lĩnh gì khác nhưng có thể chờ đợi, tôi không tin rằng mình sẽ không chờ được ngày chủ nghĩa cộng sản thành công. – Khang Khu tự tin nói.

Đột nhiên có một ngày, chính quyền tuyên bố xây dựng nhà ăn Nhân dân, nồi cơm to, đĩa rau to, ăn cơm không phải mất tiền. Mỗi lần đến bữa cơm, mọi người đều tập trung về nhà ăn Nhân dân, cơm rau nóng hôi hổi, lại có cả canh thịt nạc, chỉ lo kễnh bụng ra mà ăn, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, không sợ không có cơm ăn mà chỉ sợ cái bụng mình không đủ to để chứa hết cơm canh mà chính quyền cung cấp.

Khang Khu vui đến độ như sắp phát điên, vội vàng thay một cái váy mới với vòng lưng khá rộng, chuẩn bị một cái bát sành thật to, kéo Mã Đán chạy về phía nhà ăn Nhân dân.

- Mã Đán à, cuối cùng cái ngày mà chúng ta chờ đợi đã đến, chúng ta đã có thể ăn uống tùy thích rồi. – Khang Khu cực kỳ hưng phấn nói – Từ nay về sau chúng ta sẽ thoát khỏi cái kiếp ăn bữa trước lo cho bữa sau rồi.

Nhưng Mã Đán không hề vui mừng, đi chậm như rùa. Khang Khu cáu tiết gắt:

- Sao anh chẳng vui mừng gì cả thế? Có phải là anh bất mãn với công xã nhân dân?

- Không phải thế. - Mã Đán nói – Chẳng qua là vì cái ngày này đến quá đột xuất, anh nghĩ mãi và vẫn chưa thông.

Khang Khu cười hí hí, nói:

- Anh đúng là thằng chỉ quen với việc sống khổ, chưa quen với việc được ăn mà không hề tốn một chút mồ hôi sức lực nào, cũng giống như một đấng nam nhi mà đột nhiên bị biến thành một thiếu nữ nhất định phải cảm thấy xấu hổ lắm. Được rồi, ăn đi, từ từ rồi sẽ quen thôi!

Mã Đán vẫn không vui lên được. Khang Khu bấu vào vai Mã Đán hằn học chửi:

- Đúng là đồ trứng thối!

Khang Khu ăn như bão táp mưa sa, không thể gọi là ăn được mà nhét vào mồm, lúc nào cái miệng tạm nghỉ là cô ta lại lên tiếng hối thúc Mã Đán:

- Sao anh lại không ăn nhanh lên một tí. Ăn nhiều vào! Đây là cơm được nấu từ gạo của cửa hàng chúng ta, tôi ăn rất ngon. Đây là cơm của chúng ta!

Mã Đán gắng ăn được năm bát cơm và một bát canh thịt nạc thì bụng đã căng cứng, đứng dậy nói:

- Anh nuốt không vô nữa!

Khang Khu nhìn Mã Đán có vẻ quái dị, nói:

- Anh đúng là vô dụng, ngay cả việc ăn mà cũng chẳng hơn gì so với người khác. Anh nhìn người bên cạnh kìa, hắn đã cúi gằm mặt xuống bàn để ăn hết tám bát cơm cộng với năm bát canh thịt rồi đấy!

- Ngày tháng còn dài lắm, cơm ngày nào cũng ăn mà.

Mã Đán không ăn nữa, chỉ chờ lấy thêm cơm cho Khang Khu. Tiếng nấc nghẹn, tiếng ợ của Khang Khu vang lên quá to khiến mọi người cảm thấy sợ hãi lẫn khó chịu. Có ai đó nói:

- Khang Khu à, bây giờ thì cô đã hiểu là xã hội mới hơn hẳn xã hội cũ rồi chứ? Bây giờ là công xã nhân dân, thêm vài năm nữa thì sẽ là xã hội cộng sản chủ nghĩa. Đến lúc ấy, cô có thể thỏa sức ăn sơn hào hải vị, mỗi ngày có thể ăn mười bữa, hai mươi bữa, nói tóm lại là đừng bao giờ để cái bụng mình lép lại.

Cơm đang mắc cứng trong cổ họng Khang Khu nên cho dù họ có nói gì đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ há miệng nói một tiếng duy nhất: Tốt! Tốt! Tốt!... Trong lòng Khang Khu nghĩ: Như thế này mà vẫn chưa được xem là xã hội cộng sản chủ nghĩa sao?

Nhưng, con người rất mẫn cảm với mọi công việc Mao Tuyết Hoa đã nhanh chóng nhận ra vấn đề: Nếu tất cả người trong thị trấn cũng đều ăn như Khang Khu thì nhà ăn Nhân dân sẽ nhanh chóng trống không thôi. Mao Tuyết Hoa nói với Khang Khu:

- Cô thử ăn ít lại một chút xem sao, giống như khi cô còn đang ngồi tù vậy, liệu có được không?

- Không được. – Khang Khu nói – Chính quyền của các người đã nhận trách nhiệm là cho chúng tôi ăn, không được thất tín với nhân dân!

- Quần chúng nhân dân là phụ nữ đã phản ánh là riêng sức ăn của một mình cô đã bằng mười người của họ cộng lại, ngay cả đầu bếp của nhà ăn cũng đã kêu trời vì cô. – Mao Tuyết Hoa nói gằn từng tiếng một - Cô đã từng ngồi tù, bây giờ cũng nên có những biểu hiện tốt một tí trước mặt mọi người, không được gây mâu thuẫn trong nội bộ quần chúng nhân dân, không được làm cho mọi người cảm thấy lo lắng về công xã nhân dân và nhà ăn nhân dân.

- Cô trả lại ba cửa hàng gạo cho tôi, tôi sẽ không ăn cơm của chính quyền nhân dân nữa.

- Cô vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ, chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân. Có lẽ nào cô muốn khôi phục lại xã hội cũ?

Mọi người cũng cảm thấy không vui với những gì Khang Khu đã nói ra, hậm hực chỉ trích cô ta là kẻ ngoan cố không chịu hối cải, tự tư tự lợi, ăn nhiều, chiếm dụng nhiều của cải… Nói chung, Khang Khu là kẻ đang đối đầu với xã hội mới.

Khang Khu từ đó về sau không thèm nói gì nữa, chỉ lo ăn. Mỗi bữa, vốn đã ăn no nhưng cô ta lại xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, tiếp tục ăn thêm một bát cơm cùng với một bát canh nữa.

- Đúng là cô ta muốn phá hoại nhà ăn nhân dân, chống đối công xã nhân dân, công nhiên nhận mình là địch thủ của nhân dân rồi!

Mao Tuyết Hoa hậm hực, tức tối nhưng chẳng có cách nào để làm cho Khang Khu ăn ít lại. Ăn xong bát cơm cuối cùng, Khang Khu nói với Mao Tuyết Hoa:

- Tôi vẫn chưa no, nhưng tôi phải đi nhà xí, quay lại tôi sẽ ăn tiếp!

Nhưng đến khi từ nhà xí quay lại, Khang Khu nhận ra là cái bát ăn cơm của mình đã biến mất, nhà ăn cũng đã đóng cửa. Mã Đán đang chờ cô ta ở bên ngoài nhà ăn. Cô ta nói:

- Tôi cần phải ăn nữa, các người đem giấu bát ăn cơm của tôi làm gì?

Bụng Khang Khu đã no căng đến độ không thể đứng thẳng người lên được. Tiếng ợ hơi của cô ta thậm chí cũng khiến những con chó hoang đang tha thẩn kiếm ăn trước nhà ăn nhân dân cũng phải phát hoảng cong đuôi chạy trối chết. Mã Đán nói:

- Bỏ qua đi, còn bữa sau nữa mà.

Nói xong thì đỡ Khang Khu đi về nhà. Khang Khu sờ sẫm cái bụng to như bụng ếch của mình, nói:

- Tôi phải đề xuất ý kiến với công xã nhân dân là chuyển nhà ăn đến ngay cửa nhà mình để tôi đỡ phải vất vả vì ăn quá no mà còn phải đi xa đến thế này…

Rất nhanh sau đó, nhà ăn nhân dân khó có thể tiếp tục duy trì.

Đầu tiên là canh thịt nạc biến thành canh rau, canh củ cải. Tiếp theo là các loại rau bị giảm dần dần. Ban đầu thì thịt bỏ trốn khỏi nhà ăn, tiếp theo là đậu phụ đậu lạc cũng mất tăm mất dạng, món cuối cùng còn lại là rau. Tiếng oán thán nổi lên như ong vỡ tổ. Có điều Khang Khu cũng chẳng bận tâm gì đến chuyện oán thán. Thức ăn nhiều hay ít cô ta không thèm quan tâm, chỉ cần có cơm là tất cả đều ổn thỏa. Khang Khu mong muốn tình trạng này càng kéo dài càng tốt. Nhưng rồi đã đến lúc cơm cũng không đủ ăn. Mấy người đàn bà giữ Khang Khu lại ngoài cửa nhà ăn.

- Một mình mày ăn hết phần cơm của mười người. Nhà ăn nhân dân bị Khang Khu mày ăn đến nỗi phải suy sụp. Chuyện này không công bằng, mày phải để chúng tao ăn no rồi mày mới được ăn!

Khang Khu nói sang sảng:

- Các bà cứ ăn hết mười phần cơm đi. Tôi không cấm các bà, các bà dựa vào đâu mà lại cấm tôi ăn!

- Mao Chủ tịch đã nói, thực hành tiết kiếm, chống lãng phí. – Những người đàn bà nói.

- Tôi không hề lãng phí lương thực, tất cả đều đã được tôi nhét vào bụng, cứt do tôi ỉa ra đều đem cho công xã nhân dân làm phân bón đấy thôi!

- Mao Chủ tích nói: Ăn ít thực hành tiết kiệm. – Những người đàn bà lại nói.

Khang Khu phản đối:

- Tôi chỉ nghe Mao Chủ tịch nói: Nhân dân ai ai cũng được ăn no!

- Khang Khu mày đang giả truyền thánh chỉ đấy! Mao Chủ tịch chưa bao giờ nói nhân dân ai ai cũng được ăn no. Người đã từng ngồi tù như mày thì lại càng không được ăn no. – Những người đàn bà nói.

Khang Khu bắt đầu đôi co to tiếng với những người đàn bà. Mao Tuyết Hoa xuất hiện để chủ trì phân định ai đúng ai sai, cuối cùng quyết định giữ Khang Khu ở ngoài cửa, chờ cho họ ăn được nửa bữa cơm mới thả cho cô ta vào nhà ăn. Khang Khu tức tối lắm, suýt chút nữa thì đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Mao Tuyết Hoa.

Đứng ngoài cửa, Khang Khu nhìn thấy bọn họ ăn như hùm như beo, lại còn nhét vội nhét vàng com vào miệng con cái của mình thì trong lòng lo lắng vô cùng, bèn gọi với vào bên trong:

- Mã Đán! Bọn chúng khinh bỉ chúng ta, cho rằng chúng ta không có con. Anh giúp tôi ôm chặt một thùng cơm, đừng cho ai lấy cả, nếu không bọn chúng sẽ ăn sạch đấy.

Mã Đán nghe lời, ôm một thùng cơm, nằm sấp xuống đè lên miệng thùng, nói:

- Còn thừa một ít để giành cho Khang Khu, các người đừng cướp nữa!

Có điều, cách làm của Mã Đán đã khiến người ta tức giận, mấy gã đàn ông xách cổ Mã Đán lên ném qua một bên. Khi Khang Khu được bước vào nhà ăn thì những thùng đựng cơm chỉ còn lại vài hạt cơm dính dưới đáy thùng. Cho dù Mã Đán đã lén lút giấu cho Khang Khu một ít cơm nhưng chẳng thấm tháp gì. Khang Khu giận dữ vung mấy thùng cơm lên đập loảng xoảng.

- Tôi ăn không no, tôi phải đi Bắc Kinh để kiện lên đến Mao Chủ tịch!

Một thời gian ngắn sau, nhà ăn không còn cơm để ăn nữa, chỉ còn có cháo. Ban đầu, cháo còn có thể cắm đứng được đôi đũa, sau đó thì cháo loãng đến độ đôi đũa không chỉ ngã nghiêng mà còn nổi lềnh bềnh trên mặt thùng cháo. Tiếp theo một thời gian ngắn nữa, gạo cũng đã gần hết, người ta có thể nhận ra khuôn mặt lo lắng lẫn phẫn nộ của mình trên bề mặt của thùng cháo.

Khang Khu húp mấy bát cháo, chưa kịp về đến nhà thì cái bụng đã trống không, dường như chưa hề ăn gì cả. Nhưng Khang Khu không lên tiếng chửi ai nữa cả, vì cô ta đã hiểu, những ngày ăn thỏa sức đã kết thúc. Cô ta không chửi nữa bởi đang bận nghĩ đến chuyện từ nay về sau lấy cái gì để nhét vào cái dạ dày vốn đã rất to tướng của mình.

Nhà ăn nhân dân sụp đổ còn nhanh hơn so với sự tồn tại của Quốc dân đảng. Có một ngày, Khang Khu cầm bát đến trước cổng nhà ăn. Không ai ngăn cản Khang Khu nữa, cô ta nghi hoặc đi vào bên trong, nhìn đông nhìn tây, trống hoác không có lấy một bóng người. Khang Khu gọi lớn mấy tiếng, lão Xương – đầu bếp của nhà ăn từ trong nhà bếp chạy ra, nói nhà ăn nhân dân đã giải tán, ai về nhà nấy tự nấu cơm mà ăn.

- Nhà tôi không còn hạt gạo nào thì làm sao? – Khang Khu vừa thở vừa hỏi.

- Cứ uống gió tây bắc mà sống. – Lão Xương nói – Gió tây bắc cho mày hớp tùy thích, muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu!

Khang Khu phẫn uất nói:

- Nhà ăn nhân dân không thể như các người, nói giải tán là giải tán ngay được sao? Tôi không về nhà, tôi muốn ăn ở nhà ăn nhân dân, ăn cho đến lúc già chết thì thôi.

- Nhà ăn nhân dân đã bị mày ăn cho sạch veo rồi, lúc này chỉ còn mấy cái nồi đã bắt đầu gỉ thôi.

Cơn tức từ bụng Khang Khu trào lên, chửi:

- Các người dựa vào cái gì mà dám nói nhà ăn nhân dân là do tôi ăn sạch? Ông không thấy là tất cả các mụ đàn bà trong thị trấn này còn ăn nhiều hơn cả tôi sao? Bọn chúng mỗi gia đình mấy miệng ăn nào? Nhà tôi mấy miệng ăn nào? Các ông khinh người quá lắm, các ông tưởng là Mã Đán là người để cho các không khinh bỉ được sao?

Lão Xương cũng chẳng hơi sức đâu mà tranh cãi với Khang Khu nữa, lẻn ra cửa sau rời khỏi nhà ăn. Khang Khu đi thẳng vào trong bếp nhìn chung quanh. Ngoài mấy cái chảo đã hoen gỉ ra thì không còn gì nữa. Khang Khu mở cửa kho nhà ăn, mở nắp mấy thùng đựng gạo. Một hạt gạo cũng không có. Cô ta lại dốc ngược mấy thùng dầu ăn, không có giọt dầu nào chảy ra mà chỉ có mấy con dán từ trong thùng rơi ra đất, chạy cuống cuồng.

Khang Khu thất vọng đến cùng cực, đập mạnh mấy thùng dầu xuống nền xi măng. Chúng tóe lửa. Đập xong mấy cái, tự nhiên Khang Khu cảm thấy sợ, sợ vì nghĩ mình sẽ bị phát hiện lén vào nhà ăn, vội vàng lẻn ra cửa sau, chạy nhanh vào rừng cây lúp xúp phía sau nhà ăn.