Chương 03 NGÔI NHÀ BỊ BAO VÂY
Gần như cùng thời điểm đó, trong một văn phòng trang nghiêm hướng ra đê Victoria, ông cảnh sát trưởng Christopher Hunt, bên phải là phó cảnh sát trưởng Prior, đang sốt ruột lắng nghe chánh thanh tra Strickland báo cáo cuộc trao đổi giữa ông ta và Toby Marsh. “Tóm tắt lại, Strickland!” Ông đột ngột nói. “Cuối cùng thì ông biết được điều gì từ tên này?”
“Gã khẳng định mình đã ở phố Sutton vào tối hôm kia và đã theo dõi ngài Smith.” Strickland tiếp tục, không chút bối rối.
“Đến đâu?”
“Đến phạm vi quảng trường Russel. Ở đó, ngài Smith đột nhiên biến mất... Tuy nhiên, Toby Marsh khẳng định gã đã kịp thời nhìn thấy hắn ta vào nhà số 21.”
Ngài Christopher gắng giữ mình bình tĩnh: “Tốt lắm! Ông đã làm gì rồi?”
“Tôi đã yêu cầu thanh tra Mordaunt, người đi cùng tôi, gọi điện cho chánh thanh tra Milroy, để ông ấy tập hợp ngay một lực lượng cảnh sát đủ để cô lập quảng trường Russel.”
“Vậy là hiện giờ, nhà số 21 đang trong tình trạng nội bất xuất, ngoại bất nhập hả?”
“Ngược lại, thưa ông Christopher. Ông sẽ không thấy bất kì cảnh sát nào trong bán kính 200m.”
Cảnh sát trưởng giật mình.
“Tôi không hiểu!” Ông ta càu nhàu, và dù cố hết sức, giọng ông ta vẫn chứa vẻ đe dọa tăm tối.
“Ngay sau khi thanh tra Mordaunt gọi điện, Toby Marsh mới nói cho tôi một thông tin cực kì quan trọng.” Strickland giải thích. “Nhà số 21 quảng trường Russel, theo lời anh ta, là một nhà trọ.”
“Chết tiệt!”
“Trong trường hợp này, tôi quyết định thay đổi kế hoạch và đưa ra quyết định ngược lại cho Milroy.”
“Đợi chút!” Ngài Christopher ngắt lời. “Ngôi nhà đó bị giám sát, đúng hay không?”
“Nó đã bị giám sát, thưa ông. Nhưng do các thanh tra thường xuyên, không phải cảnh sát.”
“Và ông đã yêu cầu họ để cho những người ở trong nhà tự do ra vào?” Strickland thừa nhận điều này.
“Nhưng thế thì điên quá!” Ngài Christopher bực tức. “Ngài Smith có thể vuột khỏi tay họ bất cứ lúc nào!”
Không hề cảm xúc, ông chánh thanh tra với tay vào túi và lấy ra danh sách, đặt trước mặt cảnh sát trưởng. “Đây là tên những thanh tra chịu trách nhiệm giám sát.” Ông nhẹ nhàng nói. “Nếu ông muốn, ông có thể xem qua. Ông sẽ thấy có thể tin tưởng họ.”
Ngài Christopher giận dữ đẩy danh sách ra xa: “Tôi không quan tâm! Trời ạ! Ông có một cơ hội quý báu để biết được nơi mà ngài Smith đang lẩn trốn, và ý tưởng duy nhất ông nghĩ ra là theo dõi nó một cách tinh vi? Tinh vi! Nhưng ông cũng nên hiểu rằng ông cần ở đó, kiểm tra toàn bộ lý lịch ba đời nhà chúng!”
Strickland giả vờ đứng dậy: “Đó là ý tưởng của ông à, thưa ông?”
Ông ta thản nhiên và tự tin đến nỗi ngài Christopher đột nhiên bình tĩnh lại: “Nào, Strickland, giải thích đi! Tôi đủ hiểu ông để biết rằng ông sẽ không làm vậy nếu không có lý do chính đáng.”
“Cảm ơn ông. Lúc đầu tôi cũng nghĩ như ông vậy, đến nhà số 21 quảng trường Russel và thẩm vấn kĩ lưỡng tất cả những người ở đó. Đối với tôi, tên sát nhân - dù tên Smith chỉ là bút danh - chẳng thể nào lừa được chúng ta lâu. Nhưng rồi tôi tự nhủ, chẳng khách trọ nào trong mười nghi phạm có thể cung cấp đủ bằng chứng ngoại phạm được. Ông nghĩ mà xem! Vụ án đầu tiên diễn ra vào ngày 10 tháng Mười một năm ngoái, và vụ gần đây nhất diễn ra sau đó đúng bảy mươi bảy ngày. Ông có thể trả lời tôi nếu tôi hỏi thẳng, ông đã làm gì vào chín giờ tối, ngày 18 tháng Mười một không?”
“Chắc chắn là không rồi.” Cảnh sát trưởng thừa nhận. “Nhưng trong trường hợp này, vì đây là một chuỗi tội ác do cùng một cá nhân thực hiện, một bằng chứng ngoại phạm duy nhất có thể được coi là chứng cứ vô tội chính thức.”
“Giả sử chúng ta loại được khoảng một nửa khách trọ, mà cũng chẳng có gì chắc chắn được điều này, làm thế nào để bắt được đối tượng của chúng ta giữa những người khác?”
“Có hung khí mà. Ngài Smith phải cất nó ở trong người hoặc trong phòng hắn.”
“Hắn chẳng phạm phải lỗi đó đâu, thưa ông. Tôi lại nghĩ là hắn sẽ giấu nó ở nơi mà khách trọ nào cũng đến được.”
“Tên Toby Marsh kia có nói giờ cụ thể gã thấy ngài Smith về nhà không?”
“Có chứ. Gã khẳng định lúc đó là khoảng bảy giờ hai mươi phút.”
Ngài Christopher gầm gừ và Strickland nói tiếp: “Tôi hiểu ông đang nghĩ gì, thưa ông. Ông đang tự hỏi liệu có thể hỏi cụ thể giờ các thành viên nhà số 21 trở về vào tối hôm kia không. Nhưng, trong một nhà trọ gia đình, tất cả, hoặc hầu hết mọi người đều trở về vào giờ ăn tối.”
“Tất nhiên, ông chắc chắn ngài Smith sống ở nhà số 21, chứ không phải hắn đến đó thăm bạn chứ.” Đến lượt phó cảnh sát trưởng hỏi.
“Có thể khẳng định hắn sống ở đó, thưa ông. Toby Marsh đã thấy hắn mở cửa bằng chìa khóa.”
Khi hai cấp trên của ông yên lặng, Strickland kết luận: “Đây là điểm trừ của phương pháp trực tiếp. Nếu chúng ta không thành công ngay lập tức, kế hoạch sẽ biến thành còi báo động cho tên tội phạm và khiến hắn im lặng.”
“Đó cũng là một kết quả rồi!” Phó cảnh sát trưởng nói.
“Phải. Nhưng đó cũng chỉ là thứ yếu.” Ngài Christopher gầm lên. “Cái chúng ta cần, là tên tội phạm kia!”
Strickland đồng ý: “Nếu giờ chúng ta để hắn thoát, hắn sẽ rời khỏi nhà trọ Victoria vào một ngày nào đó và lại bắt đầu tội ác của hắn ở chỗ khác. Chúng ta nên...”
Chánh thanh tra im lặng, chính ông cũng giật mình vì những lời sắp thốt ra. Nhưng những người nói chuyện cùng ông đã hiểu - ánh mắt nghiêm khắc của họ nói với ông điều đó - và không ai phản đối.
“Trình bày kế hoạch của ông đi!” Ngài Christopher nói.
Strickland thở dài: “Tiếc là tôi chẳng có kế hoạch nào để trình bày. Các ông có nghĩ là, nếu nhờ phép thần kỳ nào đó, chúng ta tìm ra được ai là ngài Smith, chúng ta cũng chẳng thể bắt hắn vì thiếu chứng cứ không?”
Chánh thanh tra hạ giọng: “Tôi nghĩ nên đợi.”
Ngài Christopher ghét từ này. “Đợi!” Ông ta gào lên. “Đợi cái gì?”
“Ngài Smith cũng có thể mắc sai lầm giống như bất kì ai khác.” Strickland đáp lời với giọng xấu hổ như cũ. “Nhưng điều quan trọng hơn hết là hắn ta không biết rằng mình đang bị theo dõi!”
Ngài Christopher đột ngột phá vỡ không khí im lặng lần nữa: “Không thể nào! Hoàn toàn không thể! Chẳng lẽ chỉ một người đàn ông lại có thể khiến Scotland Yard thất bại ư! Nếu ông không có đề xuất gì khác, tốt hơn hết là nên dùng biện pháp trực tiếp! Ông nghĩ sao, ông Prior?”
Phó cảnh sát trưởng bồn chồn ngồi trên ghế: “Thế thì... phải có một người giám sát trong nhà.”
Ngài Christopher đấm hai tay xuống tay vịn ghế: “Chúa ơi! Ông vừa gãi trúng chỗ ngứa đó! Ông đã nghĩ đến điều đó chưa, Strickland?”
Chánh thanh tra cười gượng gạo: “Vâng, thưa ông. Nghe hấp dẫn đấy, nhưng, tôi e là không thể thực hiện được.”
“Tại sao thế?”
“Vì chúng ta sẽ khơi dậy nghi ngờ của ngài Smith!”
“Làm gì đến nỗi.”
“Tôi e là có đó, thưa ông. Ông chớ quên rằng ngôi nhà đã bị bao vây và thuộc hạ của tôi có nhiệm vụ không bao giờ để mất dấu của bất kì người đàn ông nào trong nhà, dù ở đâu. Họ là những người chuyên theo dõi xuất sắc, tôi hiểu điều đó. Tuy nhiên, ngài Smith sẽ nhanh chóng nhận ra việc bị giám sát. Nếu hắn nghi ngờ - và tôi sẽ sắp xếp để giảm nghi ngờ của hắn bằng cách thay đổi thanh tra xung quanh ngôi nhà mỗi ngày - một người khách thuê trọ mới đến sẽ khiến hắn tỉnh ngộ.”
Ngài Christopher nổi xung: “Đúng thật! Prior, ông có cách nào không?”
“Thế thì, tôi nghĩ thay vì một vị khách mới, chúng ta có thể nhờ một người vốn đang sống ở đó rồi!”
"Ai?"
“Chúng ta sẽ chọn!”
Ngài Christopher đưa mắt hỏi Strickland.
“Ý tưởng hay đấy.” Chánh thanh tra thừa nhận. “Nhưng ông có nghĩ là một người phụ nữ sẽ đồng ý đảm nhận công việc nguy hiểm này chứ?”
“Chúng ta đâu nhất thiết phải dùng phụ nữ. Giữa những người đàn ông, ít nhất phải có một người không thể là ngài Smith, bằng cách này hay cách khác. Chỉ việc tìm ra và đoán được ai là người đó thôi.”
“Ngẫu nhiên quá, thưa ông! Đầu tiên, bất kể người đàn ông nào sống tại ngôi nhà số 21 đều có thể là ngài Smith, bất kể ngoại hình ra sao.”
Ngài Christopher ngắt lời: “Strickland, việc đầu tiên phải làm là lập danh sách những người cư ngụ tại nhà trọ đó và...”
“Đây thưa ông. Sáng nay, tôi đã lệnh một cảnh sát đến hỏi bà Hobson, bà chủ nhà, lấy cớ là điều tra dân số.”
“Hoan hô!” Ngài Christopher reo hò, khuôn mặt ông rạng rỡ hẳn.
Ông đặt danh sách lên khăn trải bàn, rồi vẫy gọi cấp phó và chánh thanh tra kéo ghế lại gần. “Bà Hobson này là kiểu người thế nào?”
“Một người phụ nữ tự chủ, thưa ông, theo lời Watkins. Cao lớn, khá mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng, ông hiểu ý tôi chứ?”
Ngài Christopher nhăn mặt. Ông ta hiểu rõ lắm vì phu nhân Hunt cũng là người như thế.
“Bà Crabtree và ông Crabtree...” Ông ta đọc tên đầu tiên trong danh sách. “Nhân tiện, ai trong các ông từng nghĩ ngài Smith là người đã có vợ chưa?”
Không, cả phó cảnh sát trưởng và chánh thanh tra đều không nghĩ đến khả năng này.
“Ông Andreyew...” Ngài Christopher tiếp tục. “Một gã người Nga, tất nhiên rồi?”
“Vâng... và chắc hẳn ông cũng nhớ rằng sau hai vụ án mạng xảy ra vào đêm Giáng sinh, đã có người cho rằng ngài Smith không thể là người Anh được.”
“Nói cách khác, chúng ta đã có nghi phạm số một! Ông ta cao và mạnh mẽ chứ?”
“Tôi nghĩ vậy, thưa ông.”
Ngài Christopher quay lại danh sách: “Bác sĩ Hyde... Một nghi phạm nữa nhỉ, tôi cá đấy?”
“Thưa ông, vâng. Bác sĩ Hyde không hành nghề từ nhiều năm nay rồi và có vẻ tất cả mọi người đều không rõ xuất thân của ông ta.”
“Thiếu tá Fairchild... một cựu sĩ quan quân đội Ấn Độ hả?” Ngài Christopher bắt đầu đùa giỡn:
“Tôi nghi ông ấy chính là người của chúng ta! Chỉ còn ông Collins và thầy Lalla-Poor thôi. Ông ta là thầy gì vậy?”
“Một dạng ảo thuật gia Ấn Độ giáo. Mấy tuần trước, tên ông ta vừa xuất hiện trên tấm áp phích của nhà hát Coliseum. Còn ông Collins, ông ta chuyên lắp đặt thiết bị phát thanh.”
Ngài Christopher gạch chân hai cái tên này giống như ông đã gạch chân tên ông Crabtree, ông Andreyew và bác sĩ Hyde.
“Quả thực, tôi chỉ thấy mỗi các bà các cô và thiếu tá Fairchild là...” Ông nói.
“Thứ lỗi cho tôi, thưa ông.” Strickland ngắt lời. “Danh sách này cần thêm một cái tên nữa, vì sáng nay, bà Hobson tiếp đón một khách trọ mới.”
“Ai thế?”
“Một người Pháp tên Julie.”
Ngài Christopher và cấp phó trao nhau ánh mắt thâm thúy. “Chẳng cần tìm đâu xa nữa!” Ông cảnh trưởng quyết định. “Strickland, hãy đề xuất ông Julie đi. Đó là người chúng ta cần.”
“Ông nghĩ thế sao? Thưa ông, ông ta là giáo sư Ai Cập học ở Viện Collège de France [11] .”
“Chính thế!”
Chánh thanh tra sắp ra cửa. Ngài Christopher gọi ông ta trở lại. “Ông đúng đó, Strickland!” Ông thừa nhận một cách trung thực. “Phương pháp gián tiếp là tốt nhất. Nhưng hãy khuyên cho đám thuộc hạ của ông càng ít lộ diện càng tốt.”
“Ông hãy tin ở tôi.” Strickland nói.
Trong nhà trọ Victoria, một người đàn ông đang đứng trong phòng đọc. Hắn đứng sát cửa sổ, dùng hai ngón tay hé rèm và nhìn ra ngoài trong tư thế bất động nghiêm ngặt.
Đến rồi! Hắn nghĩ thầm.
Hai tiếng trước, một tên cớm đến viện cớ lố bịch để hỏi dò bà Hobson.
Có những người đàn ông dạo bước trong quảng trường vờ như xa lạ.
Và cuối cùng, trực giác của hắn không bao giờ sai.
Ngôi nhà đã bị giám sát.